1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 91

      Ở trước mắt bao nhiêu người, Thôi thị thể ngất , cần phải ngất để phải khó xử, bà đứng ra tổ chức tiệc mùa xuân, nhưng làm cho thân muội muội của hoàng đế bệ hạ đẩy ngã con vợ kế của chồng bà, trước mặt mọi người làm ra chuyện đồi phong bại tục này, bà ngất làm gì bây giờ?

      Thôi thị chậm rãi nhàng ngã xuống đất.

      Trong Huệ Phương lầu Vĩnh Thọ trưởng công chúa giống như hoàn toàn mất lý trí, vẫn phập phồng người Phó Tùng...

      Nhiều phu nhân cũng ngơ ngác nhìn xuân cung đồ sống động trình diễn trước mặt, chỉ có Hàn và Phó Tạ là rất hiếu thuận, chỉ lo trông nom Thôi phu nhân.

      Phó Tạ dặn dò Tẩy Xuân: "Còn bấm huyệt nhân trung cho phu nhân?" Còn phải nhờ Thôi thị tới thu thập tàn cuộc mà!

      Lực tay của Tẩy Xuân rất lớn, cuối cùng cũng bấm tỉnh Thôi phu nhân.

      Thôi phu nhân tỉnh dậy, thở dài : "Còn đóng cửa?"

      Mân côi và Đông Thanh lúc này mới phản ứng lại, xông lên trước đóng cửaHuệ Phương lầu, che lại cả cảnh xuân, nhưng thanh giường gấm lay động "Két.. Két.." và thanh rầm rì vẫn phá vách tường mà ra...

      Sau khi trở lại chánh đường phía trước, sắc mặt Thôi phu nhân xám tro ngồi liệt giường gấm, gắt gao nhìn chằm chằm Phó Tạ Hàn tinh thần sảng khoái quần áo gọn gàng: "Hai người các ngươi vừa rồi đâu vậy?"

      trước mặt khách nhân, Phó Tạ vẻ mặt kính cẩn: "Bẩm mẫu thân, Hàn thị cảm thấy hơi say, nhi tử liền mang nàng chèo thuyền du ngoạn cho tỉnh rượu."

      Hai tay Thôi phu nhân giấu dưới ống tay áo khẽ run, muốn hỏi: vì sao ngươi và Phó Tùng thay đổi quần áo? Các ngươi uống rượu thuốc lại dùng hương hoa vì sao có việc gì? Vì sao Phó Tùng mà phải là ngươi bị dẫn tới Huệ Phương lầu...

      Nhưng lại bà thể hỏi. Đầu óc của bà như muốn nổ tung.

      Phó Tạ nghiêm nghị : "Mẫu thân, chuyện này liên quan quá nhiều, cần báo cho phụ thân biết !"

      Lại : "Ta với Hàn thị trước tiễn khách!"

      Thôi phu nhân chán nản khoát tay, theo an bài: "Các ngươi cũng ra ngoài, để cho ta yên lặng chút."

      Hàn bảo Nhuận Thu gọi Phó Du và Phó Phong tới: "Các ngươi tiếp các phu nhân, ta và Tam ca các ngươi tiễn khách."

      Nàng cho liếc mắt Phó Du cái. Ý là phải trông Thôi phu nhân, đừng để cho bà tìm cái chết, miễn cho Phó Tạ bọn họ còn phải giữ đạo hiếu.

      Phó Du ngẩn người mới hiểu , trầm thấp đáp "Vâng", tất nhiên hầu hạ mẹ cả rồi.

      Tẩy Xuân cũng giữ lại.

      Phó Tạ mang theo đám người Phó Bình Phó An Phó Trữ tiễn nam khách, Hàn mang theo Nhuận Thu tiễn nữ khách.

      Trần Hi và Hứa Lập Dương xen lẫn trong đám khách nhân, cười hì hì nhìn Phó Tạ chắp tay, trước sau nghênh ngang rời .

      Bên trong vở diễn đêm nay, Trần Hi và Hứa Lập Dương cũng sắm vai nhân vật trọng yếu.

      Bởi vì nữ khách cũng biết Huệ Phương lầu xảy ra chuyện, cho nên ai cũng như cha mẹ chết, ước gì mình có thể như chưa từng tham gia tiệc mùa xuân, lúc trước khi nhận được thiếp mời vui mừng bao nhiêu hôm nay toàn bộ hóa thành hối hận vô biên.

      Hai mắt Phương thị lóe sáng, mặt khô ráp lên rồi tầng đỏ ửng, phải báo thù, là chưa tới lúc thôi! khi Thôi thị hại nhi tử của bà lớn lối như vậy, tại nhận được báo ứng rồi sao?

      Bà cười cười nhìn Hàn , nghĩ thầm: trong phủ An quốc công xuất chuyện như vậy, Hàn ngươi có thể đắc ý vài ngày sao? Ngươi cho rằng ngươi gả cho quý tế, lại biết người ngươi dựa vào là tòa băng sơn, còn đắc ý cái gì? ngươi còn khóc ở phía sau kìa!

      Hàn Bội muốn gì đó với Hàn , nhưng khi nhìn thấy ma ma giáo dưỡng theo sát, cuối cùng vẫn là yên lặng .

      Tam phu nhân Trâu thị vỗ vỗ tay Hàn , thở dài, nhưng gì.

      Hàn Diễm vẫn rất bình tĩnh, giả bộ như biết xảy ra chuyện gì, hành lễ tạm biệt mà thôi.

      Tống Di nắm tay Hàn , thấp giọng : "Chuyện đêm nay sợ là Thôi thị muốn hại ngươi, nhưng biến khéo thành vụng rồi. a , ngươi phải cẩn thận! cần với ta. Có gì cứ sai người tìm ta, trước tháng tư ta vẫn còn ở nhà."

      Hàn sớm biết thái độ của người thân, bởi vậy rất là trấn định, lúc này nghe xong Tống Di , mũi có chút chua xót, cúi đầu lau nước mắt, thấp giọng : "Cảm ơn đại tỷ tỷ, ta hiểu được."

      Nàng mang theo Nhuận Thu đứng ở bên trong cửa viện, mỉm cười tiễn đám nữ khách rời khỏi.

      Gió đêm dần dần nổi lên, gió xuân lạnh lẽo thổi lên người Hàn , nàng chỉ mặc áo bạch la, vốn có chút mong manh, thế nhưng Hàn chút cũng lạnh, mà trong lòng còn thấy nóng hầm hập, mặt vui vẻ, suy nghĩ trong lòng như ngọn lửa bốc cháy hừng hực, có phẫn nộ, hơn hết vẫn là sảng khoái!

      Đến lúc này, nàng biết tiền căn hậu quả của chuyện này.

      ra tối nay hết thảy đều là mưu của Thôi thị và Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

      ra, Phó Phong đưa tới nước hoa hồng pha thuốc, thuốc này nếu như loại thuốc khác trộn lẫn vào trong rượu biến thành xuân dược cường lực, nếu như nàng và Phó Tạ vô ý vừa rồi trong Thiên , Phó Tùng hoặc là nam nhân khác điên loan đảo phượng với nàng, mà Phó Tạ ở trong Huệ Phương lầu thân mật với Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

      Mà tất cả lại bị Thôi phu nhân dẫn người đến phá hỏng.

      Như vậy chờ đợi Phó Tạ chính là Vĩnh Thọ trưởng công chúa, mà chờ đợi nàng cũng chỉ có con đường chết.

      Phó Tạ và Hứa Lập Dương nghĩ biện pháp dùng nước hương hoa hồng và rượu thuốc lên người Vĩnh Thọ trưởng công chúa, mà Phó Tùng bị Phó Tạ thuyết phục, phối hợp Phó Tạ diễn tuồng vui này.

      Cho nên, tại nàng cần chết, phải chết chính là Thôi thị hại nàng !

      Nghĩ tới đây, Hàn cảm thấy lạnh cả người, thắng lợi này cho dù là thắng lợi, cũng là thắng thảm a, Vĩnh Thọ trưởng công chúa sợ là phải gả cho Phó Tùng cùng nàng làm chị em dâu rồi, hai tay nàng vây quanh ở trước ngực, ý muốn chống lại lạnh lẽo này.

      Phó Tạ tiễn khách nhân xong, mang theo bọn Phó Bình Phó An tới.

      Thấy dáng vẻ này của Hàn , tim hồi co rút lại, giống như bị người khác nắm bóp trong tay, cực kỳ khó chịu.

      Phó Tạ tới, ôm Hàn vào trong ngực, giúp nàng ngăn trở tất cả phong ba bão táp thế gian này.

      Giọng đè xuống rất thấp, nhưng lành lạnh trong trẻo: "A , nàng yên tâm, nàng là thê tử của ta, ta vĩnh viễn che chở nàng."

      Hàn nằm ở trước ngực , nghe trái tim của đập cách mạnh mẽ, đột nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy lực lượng, cho dù nàng rơi vào hoàn cảnh khó khăn nào, bên cạnh đều có Phó Tạ che chở cho nàng, nàng còn sợ gì nữa chứ?

      Nàng dùng sức ôm Phó Tạ cái , sau đó khẽ cười tiếng: "Ca ca, người khác nhìn kìa!"

      Phó Tạ nghe vậy vội vàng thả nàng ra, thấy đám người Phó Bình Phó An Nhuận Thu bộ dạng phục tùng khép mắt đứng ở bên, cho thấy cũng thấy ôm Hàn rồi...

      Khuôn mặt tuấn tú của dần dần đỏ ửng lên, mắt phượng tinh xảo cũng ngập nước, dường như bịt kín rồi tầng hơi nước...

      Hàn liếc , vốn muốn cười cho thỏa thích, nghĩ tới thấy dáng vẻ này của Phó Tạ, tim khỏi đập có chút nhanh, cũng dám nhìn Phó Tạ nữa, trực tiếp ra phía sau: " ra phía sau xem chút !"

      Mười ngày sau, An Quốc Công Phó Viễn Trình cùng bạn tốt Hoài Ân hầu Hàn Thầm cùng ngồi thuyền vào kinh, vừa vặn kịp thời xử lý chuyện này.

      Phó Viễn Trình vốn chấp nhận lời mời của gia tộc Lam thị Nhạc gia của Trưởng Tử Phó Tùng, vào kinh xử lý chuyện tái hợp của Phó Tùng và Lam thị, nghĩ tới lại có thể trùng hợp như vậy.

      Về phần Hàn Thầm, ông sở dĩ vào kinh, là bởi vì mẹ ruột ông Hàn Thái phu nhân viết cho ông phong thơ, mình sắp bệnh sắp chết rồi, trước khi chết muốn gặp ông lần.

      Phó Viễn Trình xử xưa nay mạnh mẽ vang dội, rất nhanh liền ép xuống chuyện quan hệ bất chính này—— Thôi thị bị bệnh, cần phải ở Tịnh Viên đóng cửa tĩnh dưỡng; Lam thị quay về Quốc Công Phủ, vẫn là chính thê của Phó Tùng; Vĩnh Thọ trưởng công chúa gả cho Phó Tùng làm bình thê, ở trong phủ công chúa do Thừa Dận Đế tặng làm của hồi môn.

      Về phần Phó Tùng, nguyên văn của Phó Viễn Trình là: "A Tùng, ngươi thích ăn ở Quốc Công Phủ ngủ ở phủ công chúa, hay ăn ở phủ công chúa ngủ ở Quốc Công Phủ, cha ngươi cũng quản ngươi, nhưng đừng khiến cho gia đình yên, nếu ta đánh ngươi!"

      Phó Tùng ngượng ngùng nhìn Tam đệ Phó Tạ, đáp tiếng "vâng".

      Phó Tạ trịnh trọng hành lễ với nhạc phụ đại nhân: "Chúc mừng nhạc phụ đại nhân!" Nhạc phụ đại nhân trung niên còn có con, cũng được chúc mừng sao?

      Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thầm cười híp mắt, khó chịu mới vừa rồi gặp mẫu thân liền quét sạch: "Đệ ngươi đại danh gọi Hàn đình, và giống y như A , má đều có đôi lúm đồng tiền đáng !"

      Thấy huynh đệ tốt vui vẻ, Phó Viễn Trình cũng thu hồi trừng mắt nữa, nâng chung trà lên uống hớp.

      Phó Tạ thấy chủ đề chuyển hướng, liền liếc mắt ra hiệu cho Phó Tùng cái, hai huynh đệ cùng tìm cớ ra ngoài.

      Ra đến bên ngoài, Phó Tạ nhìn Phó Tùng hành đại lễ, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chân thành áy náy: "Đại ca, xin lỗi!"

      Phó Tùng rất độ lượng: "Được rồi, chỉ cần Phó gia chúng ta có việc gì là được!"

      Phó Tạ: "Đại ca kế tiếp..."

      Phó Tùng thản nhiên : "Đợi ngươi giúp ta đưa quân lương đến, ta liền mang Lam thị quay về Lương Châu; về phần Vĩnh Thọ trưởng công chúa, để cho nàng thành thành ở phủ công chúa thôi!" nửa phu nhân ở Kinh thành đều nhìn thấy dáng vẻ sinh hoạt vợ chồng, còn mặt mũi nào ở lại kinh thành nữa rồi, vẫn nên vội vàng mang lão bà quay về Tây Cương, chừng nỗ lực cố gắng, còn có thể giống như Hàn thúc thúc, sớm ngày sinh con!

      Phó Tạ mỉm cười: "Đại ca, việc này cứ giao cho ta!" Kế tiếp, phải quấy kinh thành này đục như nước ao, để nguyên khí Thôi thị trọng thương mới được!
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi39 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      bà công chúa mất hết mặt mũi, Thôi thị cg ko khá hơn, đáng đời

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Công chúa nước cờ sai mà giờ đến cả ông chồng cũng chẳng có được luôn.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 92
      Sau khi Phó Tạ đưa Phó Tùng về Tây viện mang theo Phó Tĩnh Phó An băng qua đại sảnh trở về Đông Thiên viện.

      Hàn ở Cầm Vận đường xem mọi người sắp xếp lại phòng khách để tiếp đãi phụ thân cho tốt, nghe Phó Tạ trở về, vội vàng mang theo Nhuận Thu ra ngoài đón.

      Hôm nay nàng chải búi tóc, búi tóc đen nhánh cài trâm hoa sen bạc khảm lục bảo thạch, lục bảo thạch hình hai hạt giọt nước hoa tai đong đưa, rất là đáng , người mặc áo cổ chéo màu xanh nhạt và váy gấm trắng thêu dàn dây leo xanh biếc, nhìn hết sức hoạt bát, cười dịu dàng mang theo Nhuận Thu đứng ở dưới cây thuỷ lạp phía trước Cầm Vận đường nghênh đón Phó Tạ.

      Phó Tạ đưa lưng về phía trời chiều tới.

      Hôm nay mặc xuân bào xanh thẫm hơi mỏng, nắng chiều như kéo dài thêm vóc người cao gầy của rất nhiều, trong mắt phượng thâm thúy hàm chứa vui vẻ, cho thấy tâm tình rất tốt.

      Hàn nhàng bước nhanh ra ngoài đón, tư thái xinh đẹp quỳ gối hành lễ: "Gặp qua điện soái, thiếp thân thỉnh an điện soái !"

      Hành lễ xong, nàng đứng dậy híp mắt nhìn Phó Tạ cười, mày rậm giãn ra, lông mi dài dưới ánh mặt trời có chút rung rung, bờ môi đỏ tươi oánh nhuận cong lên đường cong đẹp mắt.

      Phó Tạ nhìn chằm chằm vào môi của nàng, biết sao nhớ tới chuyện đêm qua, khuôn mặt khỏi ửng đỏ —— cũng rất phiền da mặt của mình quá mỏng —— liền nhấc chân lướt qua Hàn , trong miệng hỏi: "gian phòng chuẩn bị cho nhạc phụ sao rồi? Chỉnh đốn xong chưa?"

      Hàn theo Phó Tạ vào Đông Sương phòng: "Muội cảm thấy ánh sáng ở Đông Sương phòng khá hơn chút, liền thu xếp cho phụ thân ở trong Đông Sương phòng. Phòng thu dọn sai biệt lắm, tất cả đồ dùng cũng đổi mới, huynh xem thấy thế nào!"

      Phó Tạ nhìn nhìn trong ngoài, cảm thấy rất là thỏa đáng, liền dặn dò Phó Trữ: "Ngươi an bài hai gã sai vặt chăm chỉ hầu hạ Hoài Ân hầu."

      Phó Trữ đáp ứng, rất nhanh liền dẫn hai gã sai vặt đến cho Phó Tạ Hàn nhìn.

      Hàn đánh giá phen, thấy hai gã sai vặt này nhìn lịch nhanh nhẹn, liền gì.

      An bài tốt chuyện bên này, Phó Tạ mang theo Hàn trở về Nữ Trinh viện.

      Hàn biết tin tức mẫu thân sinh hạ đệ đệ, vô cùng vui vẻ, đoạn đường từ Cầm Vận đường quay về Nữ Trinh viện lôi kéo Phó Tạ chít chít xì xào chuyện ngừng: "... Nghe a Đình cùng và muội rất giống nhau, vậy nhất định rất đáng ! , là vừa xinh đẹp lại vừa đáng !"

      Lại : "Cha muội gặp tổ mẫu rồi, chắc hẳn Nhị thẩm tam thẩm biết được tin tức tốt, mũi của Nhị thẩm cái chắc lệch ra luôn nhỉ? ! Hặc hặc!"

      Nghĩ đến bộ dạng hổn hển của Nhị thẩm Phương thị, Hàn cười vui vẻ.

      Phó Tạ thấy nàng tự mình lầm bầm lầu bầu thoải mái vui vẻ, cũng nhiều lời, mỉm cười lắng nghe, nắm tay nàng dọc theo đường gạch xanh lên phía trước.

      vào nội viện Nữ Trinh viện, Hàn bắt đầu chuẩn bị người thay nàng vấn an mẫu thân: “Muội chuẩn bị ít quà tặng để Từ ma ma thay muội trở về chuyến, ca ca, huynh giúp muội an bài người hộ tống Từ ma ma đến Liêu Châu, được ?"

      Phó Tạ ôn nhu nhìn nàng cái, : "Được!" Hàn hôm nay, da thịt óng ánh, hai mắt tỏa sáng, bờ môi đỏ tươi, cả người như có thể lộ ra ánh sáng, có thể thấy được sau khi giải quyết chuyện Vĩnh Thọ trưởng công chúa nàng có bao nhiêu vui mừng.

      Trông thấy nàng vui mừng, trong lòng Phó Tạ cũng thấy nhõm thoải mái.

      Hôm nay thiên hạ đại loạn, có binh sĩ hộ tống, tới chỗ nào cũng nửa bước khó . Hàn được lời chắc chắn của Phó Tạ, lúc này mới yên lòng lại, ngọt như mật khoác cánh tay Phó Tạ, tựa đầu lên vai : "Phụ thân biết có trở về dùng cơm tối hay ..."

      Phó Tạ rất khẳng định cho nàng biết: "Nhạc phụ đại nhân ở thư phòng bên kia của phụ thân dùng cơm tối." đêm nay phụ thân chuẩn bị ít rượu ngon, đại khái cùng nhạc phụ say nghỉ.

      Hàn thất vọng : "muội đặc biệt bảo phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn mùi vị Nam Hải mà!"

      Phó Tạ ôn nhu : "Ta cùng nàng dùng cơm tối."

      Cơm tối là Từ ma ma tự mình xuống bếp nấu, có mấy món Biện Kinh, còn có mấy món Nam Hải nổi tiếng như ốc biển xối mỡ, sò xào cay, cá đao hầm cải cúc và nghêu hầm đậu hũ, hương vị thơm ngon cực kì, Hàn nhịn được phải xới thêm lần cơm.

      Dùng cơm súc miệng xong, Phó Tạ bồi Hàn được lát, lại ra ngoài.

      Hàn biết gần đây bận rộn, cũng truy hỏi, nằm nghiêng giường gấm cầm sách đọc.

      Nhuận Thu và Sấu Đông cầm châm tuyến ngồi ở bên, vừa thêu thùa vừa phụng bồi nàng.

      là trung tuần tháng ba rồi, thời tiết càng ngày càng ấm áp, rèm cửa sớm đổi thành mành gấm mỏng màu khói nước.

      Gió chẳng biết nổi lên từ lúc nào, gió mát mang theo hương hoa hồng thổi lất phất mành cửa, thổi vào trong nhà chính.

      Hàn ngửi hương hoa hồng thơm ngát, khỏi buông sách, miễn cưỡng nghiêng qua ngửi ngửi hương hoa nghĩ ngợi.

      Phó Bình làm việc rất có trách nhiệm, hôm nay Cầm Vận đường từ bên ngoài đông Thiên viện đến bên trong Nữ Trinh viện, lại đến tiểu hoa viên ở phía sau tràn đầy hoa cỏ, lúc nào cũng có hoa nở, chỗ nào cũng thấy hoa cỏ xanh biếc nhìn rất vui mắt..

      Lúc này Tẩy Xuân đến, trước gọi tiếng " nương", lúc này mới : "Nô tài theo Phó Bình gặp Thất nương rồi."

      Hàn giương mắt nhìn nàng.

      Tẩy Xuân trầm ngâm chút, : "Phó Bình dọa, Thất nương liền hết, bình nước hoa hồng quỷ kiểm thanh kia là phu nhân bảo Tần Ma Ma cho nàng, Tần Ma Ma đặc biệt dặn dò nàng, mùng ba tháng ba ngày ấy vô luận như thế nào đều phải dụ dỗ tam thiếu phu nhân bôi lên chút..."

      Hàn cười lạnh tiếng: "Nàng cứ nghe lời như vậy ? Cứ như vậy cam tâm làm quân cờ cho Thôi thị ?"

      Tẩy Xuân bẩm báo : "Thất nương , Thôi thị đồng ý tương lai tìm gia đình tốt cho nàng gả làm chính thê."

      Lại : " gia bảo Phó Bình đưa Thất nương đến Tịnh Viên làm bạn với Thôi thị rồi."

      Hàn quả thực biết gì cho phải, nửa ngày sau mới : "Tứ nương năm nay mười lăm tuổi sao?"

      Tẩy Xuân suy nghĩ chút: "Đúng vậy!"

      Hàn liền đem chuyện này ghi tạc trong lòng.

      Tiếng tăm của Phủ An quốc công tại lớn, ở kinh thành tìm con rể cũng dễ dàng, thế nhưng nếu như tìm ở Liêu Châu cũng khó. Nữ nhi của An Quốc Công, người muốn cầu hôn cũng nhiều hơn, nhưng lúc trước Thôi thị để bụng, mới để trễ nãi Phó Du đến bây giờ.

      Với tư cách chị dâu, nàng phải thay Phó Du quan tâm.

      Tạm thời suy nghĩ đến những chuyện này, Hàn tiếp tục xem sách, nhìn lát nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mắt mở ra nổi nữa, liền để sách ở bên, dặn dò Tẩy Xuân: "Ta ngủ lát, ngươi ra phía trước nhìn xem, nếu phụ thân trở về tới đánh thức ta, ta gặp phụ thân, ta có lời muốn hỏi ông ấy!"

      Tẩy Xuân đáp ứng, ra ngoài trước.

      Nhuận Thu và Sấu Đông Hoán Hạ tiếp tục thêu thùa may vá, lát sau phát nương gì, vội vàng đứng dậy nhìn nhìn, phát Hàn ngủ rồi, vội lặng lẽ cầm chăn mỏng nhàng đắp lên người Hàn .

      Lại cùng Sấu Đông hợp lực mang bình phong ra đặt ở phía trước giường gấm, giúp nương chắn gió từ cửa phòng lùa vào.

      Hoán Hạ thấy thế, liền đứng dậy thổi tắt đèn, chỉ để lại ngọc đèn lưu ly để kỷ trà, ba người ngồi ở chỗ đó tiếp tục thêu thùa may vá.

      Phó Tạ lại thư phòng nhà chính của Quốc Công Phủ.

      Phó Viễn Trình uống nhiều rượu, cởi ngoại bào, chỉ mặc trung y trắng so kiếm với Hàn Thầm ở đình viện trước thư phòng.

      Thấy Phó Tạ vào, bọn họ cũng có ý định ngừng lại, mà vẫn tiếp tục so tài.

      Phó Tạ đứng ngoài quan sát trong chốc lát, phát phụ thân mình giỏi về tiến công, nhưng phòng thủ chưa đủ; nhạc phụ đại nhân phòng thủ rất khá, nhưng mà tiến công hơi có vẻ bảo thủ.

      Bởi vậy nghĩ tới sách lược quyết sách chiến trường, đứng ở bên yên lặng xuất thần.

      Đợi Phó Viễn Trình và Hàn Thầm dùng khăn lau đổ mồ hôi vào, Phó Tạ tiến lên dâng trà nóng, lại mời bọn họ ngồi xuống.

      Hàn Thầm thấy thế, biết Phó Tạ có chuyện trọng yếu với Phó Viễn Trình, liền lấy cớ tắm rửa, quay về chỗ nghỉ tạm ở Cầm Vận đường Hàn chuẩn bị cho ông.

      Đợi trong thư phòng chỉ còn lại có và phụ thân, Phó Tạ lúc này mới ra chuyện mượn lương thực của Xu Mật Viện để phát quân lương.

      Phó Viễn Trình nghe xong, nhìn chằm chằm Phó Tạ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc xác định nhi tử này của ông là dân cờ bạc trời sinh.

      Ông im lặng lát, sau đó : "Việc này thể tiết lộ chút gió nào."

      Phó Tạ rũ mắt xuống: "Vâng."

      Tiếp theo ông lại : "Người của Thôi Thành Trân mỗi ngày theo ta, tùy thời tìm được khuyết điểm của ta, chuyện gì ta cũng phải cẩn thận."

      Phó Viễn Trình có chuyện trong lòng, liền phất phất tay: "Ngươi xuống !" nghĩ tới tiểu tử Phó Tạ này ra tay ác như vậy, chưa hỏi ý ông tự xuất thủ, vô cùng cương quyết bướng bỉnh... Nếu , cho chút chèn ép?

      Phó Tạ ra khỏi thư phòng của phụ thân, chậm rãi trở về Đông Thiên viện của mình, Phó An và Phó Trữ đốt đèn lồng ở đằng trước , đằng sau còn theo mấy người hầu mặc quần áo đen đội mũ quả dưa.

      vào Đông Thiên viện, lúc qua Cầm Vận đường, Phó An trước hỏi gã sai vặt thủ vệ, biết được Hoài Ân hầu chờ thiếu phu nhân, liền tới bẩm với Phó Tạ.

      Phó Tạ hơi suy nghĩ chút, liền : "Ta gặp nhạc phụ đại nhân!" Hàn khi ngủ y như heo, rất khó gọi tỉnh, đêm nay sợ chắc là sang đây gặp nhạc phụ rồi.

      Khi vào, Hàn Thầm vừa tắm rửa xong ra, ngồi đọc sách. Thấy Phó Tạ vào, vội vàng đứng dậy đón: "Tiểu tạ, sao ngươi lại tới đây?"

      Phó Tạ mỉm cười hành lễ, lúc này mới giải thích : "Ta nghe nô tài a bảo người chờ nàng, thế nhưng nàng ngủ mất rồi..."

      "Đêm nay sợ là con bé tới được rồi hả ? Đúng ?" Hàn Thầm hiểu ý cười cười. Ông tự cho là hiểu nữ nhi của mình.

      Phó Tạ có chút ngại ngùng cười cười.

      Hàn Thầm thèm để ý : "Ta xem sách lát rồi ngủ, ngươi bận rộn ngày rồi, cũng mau nghỉ ngơi !"

      Thấy Phó Tạ nhìn qua có chút chần chờ, Hàn Thầm liền đoán được có chuyện muốn , liền dặn dò gã sai vặt của mình: "Các ngươi cũng ra ngoài !"

      Bọn sai vặt cũng lánh ra ngoài, còn đặc biệt mở cửa phòng, để ngừa có người nghe lén.

      Phó Tạ nhận chén trà sứ trắng nhạc phụ đưa tới, nhấp miếng, phát vị ngọt, là Mao Tiêm thượng hạng.

      trầm ngâm lát, trong lòng chọn lọc từ ngữ, lúc này mới : "Ta gần đây tự chủ trương làm vài chuyện, phụ thân sợ là rất cao hứng."

      Dứt lời, giương mắt nhìn cây thuỷ lạp cành lá sum xuê ngoài phòng, khuôn mặt tuấn tú ra vòng đơn.

      Hàn Thầm là sinh tử chi giao với phụ thân , đối với phụ thân có lực ảnh hưởng rất lớn, Phó Tạ cảm giác mình cần phải nhờ nhạc phụ cầu cứu rồi.

      Hàn Thầm cũng là người thông minh, ông suy nghĩ lát, xúc động : "Phụ thân ngươi bên kia, có ta tới khuyên giải." Ông biết con rể ông thông minh, tỉnh táo, mẫn cảm, trấn định, có ý nghĩ của mình, tìm đến ông những lời này, cũng chỉ là muốn ông ở đây gây lực ảnh hưởng cho Phó Viễn Trình bên kia, mà phải nghe ông khuyên từ nay về sau phải nghe lời phụ thân, bất cứ việc gì cũng phải theo thái độ của phụ thân.

      Phó Tạ đứng dậy, hành lễ nhìn Hàn Thầm sâu: "Cảm ơn cha!"

      Hàn Thầm vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu tạ, ta là cha của A , đối đãi ngươi cũng giống như đối đãi A , ngươi nếu như cần ta cứ việc ."

      Phó Tạ vào nội viện Nữ Trinh viện, phát Hàn vẫn ra ngoài, liền trực tiếp vào nhà chính.

      Đám người Tẩy Xuân Nhuận Thu muốn đánh thức Hàn , lúc này thấy Phó Tạ vào, đều có chút lúng túng.

      Phó Tạ thấy thế, liền hiểu rồi, thản nhiên : "Các ngươi cũng xuống !"

      Tẩy Xuân đám người đáp "Vâng", lặng lẽ lui xuống, đóng cửa lại.

      Sau khi Phó Tạ tắm rửa, tới trước nhà chính ôm Hàn vào phòng ngủ.

      Sau khi thả Hàn giường, nhẫn nại lột từng tầng quần áo của Hàn , lột Hàn trơn bóng nhét vào trong chăn gấm.

      Chăn gấm và nệm gấm đại khái được nha hoàn xông hương qua, ấm áp thơm tho, Hàn bị nhét vào chăn gấm, cọ mặt xát vào chăn, thỏa mãn thở dài tiếng, co lại thành đoàn tiếp tục ngủ.

      Phó Tạ ngồi trước giường nhìn trong chốc lát, thấy Hàn ngủ giống như heo , lăn qua lăn lại thế nào vẫn bất tỉnh như cũ, liền khẽ cười tiếng, cũng thoát trung đan bạch la và quần lụa người mình, vén chăn lên nằm xuống.

      Sau khi nằm xuống, Phó Tạ kéo Hàn ôm vào lòng, dùng sức ôm ôm, lại vuốt vuốt, rất nhanh cũng ngủ mất.

      Trong đêm gió lớn nổi lên, cuồng phong thổi nhánh cây trong sân phát ra tiếng "Rặc rặc", thổi lung lay giấy dán cửa sổ "Rào rào rào rào", lâu sau, mưa cũng rơi xuống, giọt mưa rơi nền gạch xanh, phát ra thanh "Bành bạch".

      Trong đêm xuân lạnh thấu xương, Phó Tạ ôm Hàn vừa mềm vừa thơm lại vừa ấm, cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn.

      Đương nhiên, nghiệp của chỉ vừa mới cất bước.

      muốn làm còn rất nhiều.

      Rạng sáng Hàn tỉnh lại, phát mình vẫn còn trong ngực Phó Tạ —— Phó Tạ ôm nàng ngủ say —— nàng lúc này mới nhớ tới hôm nay Phó Tạ hưu mộc, cần vào triều!

      Nghĩ đến Phó Tạ cần vào triều, Hàn vô cùng vui vẻ, ở trong ngực Phó Tạ động đậy xoay xoay, rốt cuộc biến thành trạng thái đè lên người Phó Tạ mặt đối mặt, tò mò nhìn dung nhan khi ngủ của Phó Tạ.

      Bên ngoài dường như có chút nham hiểm, thầm, vén màn lụa cánh ve màu ngọc bích giường lên, ánh sáng hơi tối, thế nhưng cho dù ở bên trong ánh sáng yếu ớt như vậy, ngũ quan Phó Tạ vẫn rất đẹp mắt.

      Khuôn mặt của lộ ra màu lúa mì nhạt, bóng loáng mịn màng, lông mi dài dày thoạt nhìn giống như giả, bởi vì nhắm hai mắt, cho nên hình dạng đuôi mắt càng thêm ràng. Mũi của rất cao, hình dạng nhìn rất đẹp, bờ môi bình thường nhìn có chút mỏng, hôm nay bởi vì ngủ buông lỏng, nhìn có chút ngây thơ, môi có màu hồng nhạt đáng ...

      Hàn nhìn hồi, nhắm ngay môi Phó Tạ liền hôn xuống.

      Ngay khi môi của nàng chạm vào môi Phó Tạ, vòng eo Hàn lập tức bị Phó Tạ bóp cái.

      Phó Tạ khẽ cười tiếng, ôm Hàn nghiêng người, biến thành cục diện đè lên Hàn .

      Hàn vừa muốn chuyện, Phó Tạ liền cúi người hôn nàng.

      Đợi thở dốc bình ổn lại, Hàn lúc này mới đẩy màn nhìn kim đồng hồ Tây Dương bên ngoài.

      Phát đến giờ tỵ rồi, Hàn có chút chột dạ hỏi Phó Tạ: "Hôm nay có chuyện gì quan trọng ?" cũng đừng chậm trễ chính của Phó Tạ.

      Phó Tạ mãn nguyện ôm nàng nằm ở giường: "Hôm nay mang nàng ra ngoài dạo!"

      Hàn dám tin vào mắt mình: " ?"

      Phó Tạ có phản ứng nàng, ôm nàng vào tắm.

      Kết quả hai người tắm gần hết nửa canh giờ.

      Cơm trưa Hàn Thầm tới đây dùng cơm cùng với nữ nhi nữ tế.

      Thấy Hàn sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn có chút có tinh thần, Hàn Thầm liền có chút bận tâm: "A , tối hôm qua ngủ ngon sao? Tối hôm qua mưa gió lớn lắm, A có phải con lại thấy ác mộng hay ?"

      Hàn lập tức nhu thuận gắp nghêu xào cay cho phụ thân: "Phụ thân, người nếm thử nghêu xào cay này , hương vị có giống chúng ta ăn ở Ngọc Khê hay ?" khẩn trương thay đổi chủ đề, dẫn dắt phụ thân rời lực chú ý.

      Thừa dịp phụ thân ăn nghêu, Hàn liếc Phó Tạ, Phó Tạ nhìn nàng, tiểu phu thê bốn mắt nhìn nhau, cũng nhớ tới mưa gió dữ dội đêm qua, khuôn mặt đều có chút đỏ lên, liền rũ mắt xuống, ra vẻ chăm chú dùng cơm...

      Dùng xong cơm trưa, Hàn cho phụ thân và Phó Tạ mỗi người chén trà phổ nhỉ, ba người ngồi ở phòng khách uống trà chuyện phiếm.

      Hàn tiến trước người đến phụ thân, thần bí hỏi Hàn Thầm: "Phụ thân, ngày hôm qua người gặp tổ mẫu, tổ mẫu cái gì đó rồi đúng ?"

      Hàn Thầm nghe vậy, mặt dần dần yên tĩnh trở lại.

      Mẫu thân vừa thấy ông, trước khóc lóc kể lể đủ tiền dùng, khóc lóc kể lể ông bất hiếu, đúng hạn dâng lễ hằng năm, khóc lóc kể lể lão nhân gia bà thân thể khỏe, hay ốm yếu, khóc lóc kể lể nhị đệ tam đệ con đường làm quan như ý...

      Trọn vẹn khóc nửa canh giờ, nhưng câu cũng hỏi Lâm thị sinh chưa, là nam hay là nữ? có hỏi ông bị điều phục vụ quân Liêu Châu , tại tình hình như thế nào? có hỏi phủ An quốc công xảy ra nhiều chuyện như vậy, a tại như thế nào...

      Hàn Thầm đột nhiên cảm thấy rất mệt.

      Ông nhìn Hàn cười cười: "tổ mẫu con gì hết!"

      Hàn mới tin!

      Nàng hiểu nhưng , lại hỏi phụ thân câu: "Tổ mẫu biết chúng ta có đệ đệ a Đình ?" Hàn muốn biết thái độ của tổ mẫu.

      Khuôn mặt Hàn Thầm lập tức trầm xuống.

      Nghe được ông Lâm thị sinh con, vẻ mặt kinh ngạc mặt mẫu thân đến giờ ông cũng quên, câu đầu tiên mẫu thân —— "Vậy Hàn Lập làm sao bây giờ?"

      Trong lòng Hàn Thầm vô cùng chán nản, lập tức liền trả lời câu: "Hàn Lập là nhi tử của nhị đệ, nên làm cái gì bây giờ là sao!"

      Hàn thấy vẻ mặt của phụ thân, liền đoán được ông ở chỗ tổ mẫu nhận lấy đả kích lớn, trong lòng liền khổ sở thay phụ thân, vừa vì phụ thân dần dần giác ngộ còn ngu hiếu mà vui vẻ.

      Cuối cùng nàng vỗ nhè tay phụ thân, ôn nhu an ủi: "Phụ thân, cần để ý."

      Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn thân mật vỗ tay cha nàng, trong lòng nhìn quen, liền ho tiếng, : "A , nàng phải muốn ra ngoài chơi sao?"

      Hàn trợn tròn mắt to trong veo: " chơi sao?" Nàng thể tin được Phó Tạ cho nàng chơi.

      Phó Tạ mỉm cười, mắt phượng tĩnh mịch: "bây giờ xuất phát thôi!"

      "Ta cũng phải về Hầu phủ chuyến" Hàn Thầm tự nhiên đứng dậy theo, "Cùng thôi!"
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi40 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 93
      Hàn rất hài lòng nhìn Hàn Thầm: "Phụ thân, cha Hầu phủ làm gì?"

      Hàn Thầm thấy Hàn mất hứng, liền dám là mình muốn cho Thái phu nhân ngân phiếu, chỉ cười : "Ta thăm tổ mẫu con."

      Hàn có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn phụ thân mình, cố ý kéo dài thanh : "con thấy người muốn đưa bạc có!"

      Hàn Thầm: "..."

      Hàn biết mình nên , thế nhưng trong lòng vẫn nhịn được, liền : "Phụ thân, người đường đường là Hoài Ân hầu, là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu, tại ở phủ Hoài Ân hầu ai làm chủ? Đầu tiên là nhị phòng, bây giờ là tam phòng! Có xem người là chủ nhân phủ Hoài Ân hầu ? có!"

      Sắc mặt Hàn Thầm dần dần thay đổi.

      Phó Tạ vội vàng kéo Hàn vào trong ngực, lấy tay nhàng bụm miệng nàng lại.

      Bờ môi mềm mại ấm áp của Hàn chuyển động trong lòng bàn tay vài cái, cuối cùng gì nữa —— nàng nhất định nghe Phó Tạ.

      Phó Tạ nhìn Hàn sâu, ra hiệu Hàn cần , sau đó xin lỗi nhạc phụ: "Nhạc phụ, người đừng nóng giận, A nàng tuổi còn hiểu chuyện..."

      Hàn Thầm cười khổ cái, đưa tay phủi tóc Hàn cái, nhấc chân ra.

      Mẫu thân bất công, ông biết ; gia đình hỗn loạn, ông biết ; hai đệ đệ ăn của ông ở nhà ông còn chiếm phủ đệ của ông, ông cũng biết.

      Thế nhưng, mẫu thân ngày còn đời, ông thể làm đứa con bất hiếu.

      Hàn bởi vì quen nhìn phụ thân ngu hiếu, cho nên mới bực bội buộc miệng hết ra, nàng đứng trong phòng, nhìn bóng lưng đơn của phụ thân rời , trong lòng cực kỳ hối hận.

      Phụ thân đều hiểu hết, nhưng Đại Chu xưa nay đề cao hiếu đạo, hiếu đạo lớn hơn trời, phụ thân có thể làm sao?

      Thấy Hàn ngơ ngơ nhìn nhìn nhạc phụ rời , biết nàng thương tâm, Phó Tạ liền ôm Hàn vào trong ngực, thấp giọng : "A , nàng có nghe qua từ, gọi 'Nịch sát'[1] chưa?"

      [1] 溺: chìm đắm, say mê về cái gì mà tỉnh lại; 杀:giết.

      Hàn ngửa đầu nhìn : "Cái gì gọi là 'Nịch sát' ?"

      Phó Tạ Phượng rũ mắt xuống, lại chịu gì.

      Hàn ôm eo của xoay xoay ra sức làm nũng, xoa nắn Phó Tạ được lúc, Phó Tạ bị nàng làm cho có biện pháp, đành phải cười :

      "Ta phải cho nàng đọc 'truyện lịch sử' sao? Nàng đọc xong chưa?"

      Hàn : "... Ách, tạm thời còn chưa xong..."

      Phó Tạ liếc nàng: "Nàng đọc trong truyện lịch sử có đoạn chuyện xưa giữa Trịnh Trang Công và đệ đệ cùng thúc của !"

      Thấy Hàn như có điều suy nghĩ, giống như có chỗ lĩnh ngộ, Phó Tạ cảm giác mình dạy vợ thành công, rất đắc ý, liền thêm câu: "trong36 Kế 'Lạt mềm buộc chặt' cũng bắt nguồn ở chỗ này."

      Hàn liên tục gật đầu: " ra là thế!" ra phụ thân dung túng tổ mẫu, nhị phòng và tam phòng, tuy rằng chủ quan có ý tưởng "Nịch giết" , nhưng kết quả ông tạo ra nhưng lại giống như 'Nịch sát'.

      Phó Tạ hoàn toàn cho rằng Hàn dùng ánh mắt sùng bái nhìn , ai biết Hàn liếc , nhàng : " Mưu mà!" bụng mưu quỷ kế!

      Phó Tạ: "..."

      hậm hực : "Nàng còn có muốn ra ngoài dạo hay ?"

      "Muốn!" Hàn lúc này tự nhiên cười , cực kỳ chân chó nắm tay Phó Tạ đong đưa: “Điện soái của muội, chúng ta tại xuất phát a?"

      Phó Tạ khỏi mỉm cười: "Trước thay quần áo !"

      Hai khắc sau , thân y phục cỡi ngựa màu xanh Phó Tạ dẫn theo xe ngựa trầm hương nho màu xanh chạy ra cửa hông phía tây phủ An quốc công, liên tục đến phố Thư Điếm, ngừng lại trước Mặc Hương các.

      Phó Tạ xuống ngựa, dắt thiếu phụ yểu điệu mang mành sa mỏng vào Mặc Hương các.

      Hai gã sai vặt mặc quần áo đen và nha hoàn quần áo đen theo ở phía sau.

      Mấy tùy tùng dáng người kiện tráng quần áo đen theo sát hộ tống bảo vệ.

      Phó Tĩnh thấy Phó Thống Lĩnh cấm quân Lý Chân mang người canh giữ ở bên ngoài, liền cũng thuận theo công tử và thiếu phu nhân vào.

      Sau khi Từ trong Mặc Hương các chọn mực thơm, Hàn lại cửa hàng thư họa bên cạnh.

      Sau khi chọn mấy tấm tranh sơn thủy trong cửa hàng thư họa, Hàn lại bước đến cửa hàng son phấn.

      Cứ như vậy Hàn đường dạo, phòng nào cũng buông tha, liên tục dạo hết phố Thư Điếm dạo đến phố lương thực.

      Phó Tạ quay đầu lại nhìn Phó Tĩnh Phó An theo ở phía sau Hàn cầm chiến lợi phẩm, mang theo Hàn vào cửa hàng lương thực phía trước.

      Hàn làm ra vẻ vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng có chút kỳ quái: cửa hàng lương thực có cái gì vui mà dạo?

      Trong lòng nàng tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời mà vào cửa hàng lương thực.

      Lương thực trong tiệm rất chỉnh tề, vừa bước lên bậc thang chính là loạt giỏ trúc lớn, chia ra đựng các loại gạo khác nhau, hạt kê, lúa mì và các loại cao lương.

      Hàn thấy mắt Phó Tạ nhìn vào sọt gạo ở giữa, sau đó chậm rãi dời , liền hiểu ý lên phía trước, cười mỉm hỏi: "Có người ? Gạo này bán thế nào?"

      người hầu mười lăm mười sáu tuổi chạy ra chào: "Đến đây! Phu nhân, ngài muốn mua lẻ hay mua với số lượng lớn? Giá cả đều giống nhau! Bổn điếm giá cả vừa phải, già trẻ gạt!"

      Hàn mỉm cười: "Nếu ta muốn mua lượng bạc gạo sao?"

      Tên người hầu giòn giòn giã giã : "Kinh thành giá thấp nhất, lượng bạc hai thạch gạo!"

      Hàn cũng biết là mắc hay là được lợi, nhưng vẫn cố ý : “Đắt quá!"

      Tên người hầu lắc đầu: " có biện pháp! Năm nay gạo đắt lắm, thời điểm năm trước lượng bạc có thể mua bảy thạch gạo, dân chúng có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể kiên trì vùng vẫy giành sống thôi! Tránh được liền chết đói, hoặc là bán nhi nữ chống đỡ mấy ngày -- tại ngoài cửa Nam người chợ bán nữ nhi nhiều hơn rồi!"

      Nghe xong tên người hầu , trong lòng Hàn có chút khó chịu, thấy Phó Tạ ra ngoài rồi, liền cố ý cười theo: "Phu quân, trong tiệm này có gì thú vị, chúng ta đường chính mua ít đồ trang sức nha!" Nàng đoán được hôm nay Phó Tạ mang nàng dạo nhiều cửa hàng như vậy, mục đích sợ là giá cả lương thực hôm nay rồi.

      Phó Tạ mặt biểu tình: "Được!"

      quả mang theo Hàn qua phố lương thực, trực tiếp đường chính.

      Cửa hàng bạc đường chính rất nhiều, tiểu phu thê dạo bao lâu, Hàn liền mua bốn cây trâm bạch ngọc khảm hồng san hô tạo hình khác nhau, bốn cây trâm kim hoa, bốn chiếc nhẫn vàng khảm phỉ thúy, cây trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh[2] và đôi vòng tay ngọc.

      [2] trâm cài phượng hoàng vỗ cánh màu xanh

      tay Phó Tĩnh, Phó An và Nhuận Thu chẳng những cầm theo các loại hộp gấm, ngay cả Lý Chân đằng sau mang theo mấy bảo vệ hộ tống cũng cũng nhàn rỗi, toàn bộ cầm theo dây thừng buộc hộp gấm giấy, tay đeo đầy hộp gấm đựng đồ trang sức.

      Rớt lại phía sau xa, gã sai vặt Thôi phủ thoải mái liên tục sợ hãi than thở: "Ông trời ơi tiểu nương tử kia biết tiêu tiền mà! Nàng rốt cuộc mua bao nhiêu thứ rồi, trong tay người phía sau đầy cả đồ! Ai muốn lấy đồ đàn bà phá sản như vậy, người đàn ông kia của nàng có còn đường sống ?"

      Thôi Kỳ đội nón thư sinh lụa đen mặc nho bào xanh nhạt đứng ở phía sau cây, chăm chú nhìn Hàn dần dần tiến vào bóng của đám người , sau nửa ngày mới : "Có thể lấy được, tự nhiên muốn nuôi dưỡng tốt."

      Thoải mái: "Công tử, ta nghe hiểu."

      Hàn cùng Nhuận Thu ngồi vào trong xe ngựa, những thứ nàng mua chất đầy cả xe.

      lúc Mua Hàn rất hưng phấn, lúc này tâm lại nặng nề, ngay cả tâm tưliếc mắt nhìn những châu báu kia cũng có.

      Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua Phó Tạ cưỡi ngựa trước xe , thấy lưng thẳng tắp, thoạt nhìn định liệu trước, lúc này mới thở dài hơi, lại cười : "Nhuận Thu, ngươi lựa chọn cây trâm bạch ngọc khảm Hồng San Hô , cây trâm kim hoa , lại chọn iếc nhẫn vàng khảm Phỉ Thúy." bốn đại nha hoàn mắt thấy tuổi thành thân rồi, nàng phải chậm rãi vì bọn nàng tích góp đồ cưới rồi.

      Hàn hôm nay mua những đồ trang sức này, chuẩn bị phân cho Tẩy Xuân cùng bốn đại nha hoàn người cây trâm, cây trâm kia hoa và người chiếc nhẫn, vậy đối với đôi vòng tay ngọc là muốn cho Từ ma ma, trâm Phượng Hoàng vỗ cánh nàng chơi.

      Nhuận Thu nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui mừng cười : "Tạ ơn nương!"

      Hàn cười tủm tỉm nhìn Nhuận Thu khoa tay múa chân chọn lựa, nhưng trong lòng khỏi nhớ tới giá lương thực treo cao, lồng ngực có chút khó chịu. Nàng mặc dù có mấy cửa hàng, nhưng đều là cửa hàng tơ lụa cửa hàng hàng da, cũng có cửa hàng lương thực nào...

      Đến buổi tối, Phó Tạ ở thư phòng Cầm Vận đường trong gặp Hứa Lập Dương và Trần Hi.

      Phó An Phó Trữ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng, Lý Chân mang theo cấm quân tuần tra bốn phía trong sân , toàn bộ Cầm Vận đường đề phòng sâm nghiêm.

      Phó Tạ mở nắp của cái chén ngũ sắc, gẩy gẩy lá trà nổi phía , thưởng thức , mặc dù ban đầu cảm thấy đắng, nhưng dư vị trong veo thơm ngọt.

      thả cái chung trong tay xuống, giương mắt nhìn Trần Hi Hứa Lập Dương ngồi , thản nhiên : "bắt đầu Từ ngày mai , hai mươi vạn cấm quân, phát tiền lương năm."

      60 vạn thạch quân lương ôm vào thị trường, muốn xem Thôi Thế Trân trữ lương thực nhiều như vậy làm sao bây giờ.
      Last edited: 11/3/17
      Mieu1810, tart_trung, Iluvkiwi37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :