1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 54

      Hàn Thầm tự mình tiễn Phó Bình, Phó An và Hứa Lập Dương ra ngoài.

      Hàn theo Lâm thị tiễn bọn họ ra ngoài nhà chính, đặc biệt dặn dò phụ thân câu: "Phụ thân, con có chuyện muốn với cha, cha tiễn bọn Phó Bình xong trở về nha!" Nàng sợ phụ thân tiện đường nha môn Trấn Bắc tướng quân.

      Hàn Thầm đáp ứng.

      Hứa Lập Dương dừng bước, có chút thẫn thờ nhìn Hàn mới xoay người rời .

      Lần này núi cao nước xa, gặp lại nhau biết là khi nào.

      Sau khi tiễn bọn Phó Bình, trời còn chưa sáng , Hàn Thầm trở về đồng viện, lại phát Hàn ngủ bù, mà hai mắt sáng ngời cùng Lâm thị đợi ông!

      cười trêu ghẹo : "A , muốn xin phụ thân cái gì đúng ?"

      Hàn liếc cha nàng: " phải chỉ mượn phụ thân cây bảo đao sao? Sao phụ thân keo kiệt dữ vậy!"

      Hàn Thầm: "..."

      Thấy trượng phu kinh ngạc, Lâm thị khỏi mỉm cười, đứng dậy chuyển qua phía đông, vỗ vỗ nệm gấm giữa mình và Hàn : "Hầu Gia ngồi ở đây nè!"

      Sau khi Hàn Thầm ngồi xuống, nhìn nữ nhi: "a , con"

      Hàn thu liễm nụ cười mặt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn phụ thân: "Phụ thân, con cho người biết chút chuyện sau khi con vào kinh."

      Hàn Thầm và Lâm thị thấy nữ nhi nghiêm túc như thế, liền chuyên tâm lắng nghe.

      Hàn cũng thêm mắm thêm muối, đơn giản kể lại những việc trải qua ở Biện Kinh và nguy hiểm đường Liêu châu, giọng của nàng thà, ngữ khí tỉnh táo, có nũng nịu, nhưng làm cho Hàn Thầm và Lâm thị như rơi xuống suối băng toàn thân lạnh buốt.

      Lâm thị ôm lấy nữ nhi.

      Hàn Thầm duỗi tay nắm chặt tay nữ nhi bảo bối, sau nửa ngày gì.

      luôn luôn là người con có hiếu, bởi vậy rất dụng tâm đối với việc nuôi dưỡng mẫu thân và huynh đệ trong kinh, ngoại trừ chưa từng đụng tới của hồi môn của thê tử, còn lại đều là hết sức nỗ lực.

      Lần trước Ngọc Khê bị bao vây, ông bị sáu vạn hải tặc Việt Quốc vây quanh thành ở Ngọc Khê, thân mình chỉ huy quân dân giữ thành, thiếu chút nữa ông hi sinh vì tổ quốc, nguy nan trước mắt triều đình người nào cứu viện, là Phó Tạ suất lĩnh hai vạn thiết kỵ ngàn dặm gấp rút tiếp viện, giải trừ bao vây cho Ngọc Khê.

      Mẫu thân, huynh đệ của ông có người nào thăm hỏi được câu, càng cần phải chìa tay giúp đỡ.

      Ông bởi vì đảng phái triều đình tranh giành mà mất chức Trấn Nam Tướng quân, hai vợ chồng bị áp giải vào kinh, nguy nan trước mắt là con rể Phó Tạ cùng thông gia Phó Viễn Trình dốc sức giúp đỡ, cuối cùng mới thoát khỏi vòng thị phi tới Liêu Châu, rồi trải qua cuộc sống thanh tĩnh như thế này.

      Ngược lại mẫu thân của ông cuối cùng cũng gửi thư, gửi thư hề nhắc đến chuyện xảy ra, chỉ có tố khổ, cuộc sống Hầu phủ trong kinh dễ chịu, chất vấn ông vì sao đúng hạn gửi tiền về Hầu phủ trong kinh.

      Hàn Thầm ngại mặt mũi, chịu cho mẫu thân, nay tất cả chi tiêu bên này đều là của hồi môn An Quốc Công tặng Lâm thị, mà ông cố gắng xoay xở mang bạc về kinh phụng dưỡng mẫu thân...

      Nữ nhi duy nhất của ông vào kinh đợi gả, tất cả của hồi môn sớm chuẩn bị tốt, chỉ cần ở Hầu phủ kinh thành đợi gả mà thôi, nhưng vẫn bị nhị phòng trở thành cái đinh trong mắt, thậm chí còn muốn hiến a cho nhi tử nên thân của Thôi Thành Trân...

      Đây là mẫu thân của ông sao? Huynh đệ của ông sao? Người nhà của ông sao?

      Thấy đôi mắt phụ thân cũng ẩm ướt, từng là đại danh tướng phong vân cõi mà nay mắt hổ cũng phiếm hồng, trong lòng Hàn đau xót, thấp giọng an ủi phụ thân: "Phụ thân, mọi chuyện qua rồi, sau này nhà chúng ta ở cùng chỗ!"

      Hàn Thầm chuyện, nhưng vươn cánh tay ôm thê nữ.

      là trượng phu của thê tử, là phụ thân của nữ nhi, nhất định phải bảo hộ thê nữ được chu toàn.

      Hàn nhớ tới đoạn đường này được Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi trông nom, vội vàng với phụ thân.

      Hàn Thầm gật đầu : "Việc này ta tự có tính toán, a con cần quan tâm." Trần thị, Thôi thị và tổ chức Liêu Lương cong cong lượn quanh, a tiểu nương làm sao biết ? Vẫn là ông nên xử lý tốt hơn!

      Người nhà thổn thức, Trấn Bắc tướng quân Phó Viễn Trình phái người đến mời Hàn Thầm, hẹn Hàn Thầm nhau cùng nha môn Trấn Bắc tướng quân, Hàn Thầm đành phải đứng dậy rời .

      Hàn đợi phụ thân rời , lúc này mới vui vẻ thấp giọng hỏi mẫu thân: “Ngay cả nha môn phụ thân của Phó Tạ ca ca còn phải hẹn phụ thân à? Ông ấy biết đường sao?"

      Trong lòng Lâm thị vốn nặng nề, nghe nàng tức cười như vậy, khỏi nở nụ cười: “người cha chồng này của con hay gào thét lắm..."

      Bà che miệng cười: "cha chồng con hình cầm tinh con chó, đặc biệt quấn người, cha con từ khi tới Liêu Châu, bị ông ta quấn lấy phiền chết được!" Hàn Thầm và An Quốc Công Phó Viễn Trình vốn là đồng bào kiêm bạn thâm giao trong quân, từng có giao tình, nay ông đến Liêu Châu, tạm thời Phó Viễn Trình lại càng thể xa rời ông, bất kể là nha môn xử lý việc công hay tuần tra, cũng phải mang theo Hàn Thầm cùng, khiến cho Hàn Thầm lòng cư dở khóc dở cười.

      Hàn làm như mà nắm chặt ngón tay tính toán chút, cuối cùng chân thành : "Phó bá bá xác thực cầm tinh con chó rồi."

      Lâm thị: "... ?" bà cũng tính toán chút, phát Hàn , Phó Viễn Trình lớn hơn Hàn Thầm ba tuổi, quả thực là tuổi tuất rồi.

      Đại não Hàn hoạt động, đem thủ lĩnh tổ chức Liêu Lương đời kiêu hùng Phó Viễn Trình thành đại cẩu bám người, nghĩ nghĩ lại tự mình nở nụ cười.

      Buổi sáng Hàn ra ngoài, cùng mẫu thân ngủ bù nửa buổi sáng.

      Đợi nàng thức dậy, gần giữa trưa, Lâm thị ở bên ngoài xử lý việc nhà rồi.

      Từ ma ma mang theo Nhuận Thu tới đây hầu hạ nàng thức dậy.

      Hàn liếc nhìn, thấy Tẩy Xuân tới, lúc này mới yên lòng lại, uống ngụm nước muối nhạt trong tay Từ ma ma : "Trong phòng của con bình thường nên thiếu người."

      Nàng rất mơ hồ, nhưng Từ ma ma các nàng đều nghe .

      Sấu Đông cười hì hì : "Tẩy Xuân cũng như thế đấy, mỗi lần chúng ta từ Liễu viện tới đây, nàng đều phải an bài người ở lại trong phòng."

      Hàn khẽ vuốt càm, để ý việc này. Tính cách nàng phải đa nghi, mà là vẫn cảm thấy thể đề phòng người.

      Tới lúc dùng cơm trưa rồi, đều có Kim Châu mời Hàn Linh tới đây.

      Dùng xong cơm trưa, Hàn đỡ Lâm thị lên giường gấm, hai mẹ con liên miên chuyện trời dưới đất.

      Hàn Linh ở ngồi ghế bên cạnh, bưng chén phổ nhị từ từ uống, thấy Hàn nũng nịu dính lấy Lâm thị, thò tay sờ bụng Lâm thị, Lâm thị miệng " tiểu nha đầu con vướng víu chết được, chờ ngày mai mời ma ma giáo dưỡng đến mài giũa con cho biết", nhưng khuôn mặt cười híp cả mắt.

      Trong lòng nàng khỏi có chút hâm mộ. Nàng ở trước mặt mẹ cả Phương thị đều là nơm nớp lo sợ, ở trước mặt di nương bởi vì chủ nô có khác, lại ngại ánh mắt mẹ cả, cũng đành phải giữ khoảng cách, hôm nay thấy Hàn và mẫu thân thân mật khăng khít như vậy, trong phòng người cơ thiếp cũng có, khỏi sinh lòng hâm mộ.

      Lâm thị vuốt ve con , mấy ngày nữa mang Hàn Lâm phủ thăm bà con.

      Hàn nhìn có vẻ thờ ơ, ra nghe rất chân thành, mẫu thân rất xem trọng nhà mẹ đẻ, nàng tự nhiên cũng để ở trong lòng.

      Đến buổi chiều, thời tiết bên ngoài mặc dù lạnh nhưng ánh nắng rực rỡ, Hàn liền khuyến khích Lâm thị ra ngoài tản bộ.

      Lâm thị mang thai có năm tháng, lộ ra dáng ve mang thai, Hàn chỉ thị Kim Châu chuẩn bị giày thêu đế gỗ cho mẫu thân, tự mình giúp mẫu thân mặc áo choàng, lúc này mới đỡ mẫu thân ra ngoài tản bộ.

      Lúc này là chín tháng, ở Biện Kinh là cảnh gió mùa thu xào xạc thổi lá vàng rơi, mà ở Bắc Phương Liêu châu, rơi vài trận tuyết lớn.

      Hàn đỡ mẫu thân vào trong hành lang, cùng đứng ngay thành lan can ngắm cây ngô đồng trong sân.

      Nếu như viện tên là "Đồng viện", tự nhiên trồng ít cây ngô đồng, lúc này lá cây ngô đồng chưa rụng hết, vẫn còn ra sắc xanh, thế nhưng dưới gốc cây là những đống tuyết trắng, bên cạnh lộ ra cành cây thuỷ lạp xanh biếc đơn độc, trong quạnh quẽ lại có phen ý tứ hàm xúc khác.

      Hàn chỉ mẫu thân nhìn sang.

      Lâm thị hiểu ý, lại cười : "So với Ngọc Khê, so với Biện Kinh, Liêu Châu có hơi hoang vu hơi, nhưng con chờ xem, chờ đến khi con ở quen, nhận ra chỗ tốt của Liêu Châu!"

      Nàng quay đầu lại liếc mắt cái, đám nha hoàn và bà tử lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

      Lúc này Lâm thị mới hạ giọng thầm: "Cha chồng con mặc dù phân biệt đích thứ, thế nhưng trong ba huynh đệ Phó gia, Phó Tùng chí lớn nhưng tài mọn đủ tài năng quân , Phó Lịch năng chinh thiện chiến nhưng tâm địa ác độc, gia là đích xuất, cao hơn hai vị huynh trưởng rất nhiều, cha chồng con cũng phải nhìn ra? Hơn nữa, cha chồng con rất nghe lời cha con, hai châu Liêu Lương này sớm muộn gì cũng rơi vào tay Phó Tạ, đến lúc đó chi bằng con sống ở Liêu Châu. Con kinh thành, Thôi thị có thể làm gì? Còn phải trợn trắng mắt..."

      Chủ đề vốn rất nghiêm túc, lại nghe thấy Hàn cười ngừng, nàng cố nén cười thấp giọng : "con biết rồi!"

      Hàn vừa đỡ mẫu thân tiếp tục tản bộ, vừa suy nghĩ về tình hình của đương kim hoàng đế. Đại Chu mới bắt đầu kiến triều liền thiết lập ba lá chắn tăng cường trấn giữ biên phòng, Trấn Bắc tướng quân trấn thủ phía đông Lương Châu và Bắc Bộ Liêu châu, Trấn Nam Tướng quân trấn thủ bờ biển phía nam và Trấn Tây Tướng Quân trấn thủ Tây Bộ.

      Hôm nay Trấn Bắc tướng quân An Quốc Công Phó Viễn Trình chấp chưởng lá chắn trấn giữ lớn nhất, mà Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình Xuân là thân tín của Phó Viễn Trình, bởi vậy ngoại trừ Trấn Nam Tướng quân rơi vào trong tay Trần Nghĩa của Trần thị, An Quốc Công Phó Viễn Trình vô thanh vô tức khống chế hai phần ba biên phòng Đại Chu...

      Nghĩ tới đây, Hàn khỏi cảm thấy có chút rét run, nàng phát mình dường như tiến nhập vào vòng tròn luẩn quẩn...

      Cái lạnh của Liêu Châu là loại lạnh sâu tận xương tủy, người Hàn tuy có mặc áo thông tay lông chồn tuyết, lại vẫn thấy rùng mình.

      Nàng giúp mẫu thân khép lại áo choàng ngắn, trong lòng nhớ tới Phó Tạ ở Tây Cương xa xôi, chỉ hy vọng quà tặng nàng gửi có ích với Phó Tạ...

      Đối với Hàn , cái gì thiên hạ đại thế, cái gì vinh nhục hưng vong, cái gì văn thao vũ lược nàng mặc kệ, nàng chỉ nguyện Phó Tạ mạnh khoẻ trở về với nàng thôi.

      Lúc này bão cát điên cuồng gào thét đầy trời bên ngoài thành Lương Châu.

      Đại quân Phó Tạ vây quanh thành Lương Châu, nhưng bởi vì bão cát suốt đêm nên dám lười biếng.

      Phó Tạ mang theo Tô Tương Chi, Doãn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Phó Vân cưỡi ngựa tuần tra, tuy mặt mang mặt giáp đeo mắt sa chặn bão cát, nhưng vẫn hắt hơi cái.

      Chu Thanh nghịch ngợm nhất, thúc ngựa bắt kịp, trêu đùa: "Đại soái, là Hàn nương nhớ ngài à?"

      Nghĩ đến Hàn , trong lòng Phó Tạ ấm áp, trừng mắt Chu Thanh nhưng trả lời.

      Ngày thường nếu bị trừng mắt như vậy, Chu Thanh sợ té cứt té đái , nhưng hôm nay mang sa che mặt, uy lực lập tức giảm rất nhiều, Chu Thanh cười đùa thúc ngựa chạy trốn sang bên cạnh.

      Đám người Tưởng Vân Xuyên nhao nhao cười ha hả, nhưng bởi vì mặt bị gió cát thổi nên tiếng cười nghe hơi kì cục.

      Phó Tạ ở trong tiếng cười khoát tay áo, im hơi lặng tiếng lấy trường cung lưng xuống, giương cung như trăng tròn, mặt tuấn tú chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào con mồi trong bụi cát đối diện, môi mỏng khẽ mấp máy, tên nhọn liên tục rời dây cung gào thét bay ra.

      "Phốc" "phốc" ngay sau đó hai tiếng trầm đục truyền tới.

      Tiếp theo đó là giọng mơ hồ của Tháp Khắc Khắc ngừng truyền đến.

      Phó Tạ nhanh chóng cài tên.

      Đám người Chu Thanh phản ứng lại, rút đao đồng thời thúc ngựa tiến lên, bảo vệ Phó Tạ.

      Phó Tạ nghĩ nhiều, lập tức giương cung bắn tên về phía nhân mã Tháp Khắc Khắc chạy thục mạng, hàng loạt mũi tên giống như sao băng xẹt qua, mấy tiếng kêu gào thảm thiết của nữ nhân liên tiếp vang lên.

      Sau hồi kịch chiến, nhân mã Tháp Khắc Khắc đến đánh lén chỉ còn lại có người người sống, bị Chu Thanh dẫm cước.

      Chu Thanh dẫn theo binh sĩ Tháp Khắc Khắc mặc nhuyễn giáp tới, lấy mặt nạ của đối phương xuống, lại lần ngây ngẩn cả người: "... Đại... Đại soái, là nữ... Nữ!"

      Phó Tạ nhìn cũng nhìn, thúc ngựa quay lại.

      Đương nhiên biết là nữ.

      Với tư cách thần tiễn thủ, Phó Tạ có thể nghe ra đầu mũi tên đâm vào thân thể nam hay nữ, bởi thân thể nam nữ có chút khác biệt.

      Thủ lĩnh bộ tộc Tháp Khắc Khắc là nữ vương A Lý Mộ, trong quân có nữ tử cũng có gì lạ.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181042 others thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Chua co chuong moi ha nang ? Mong chuong moi

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Mai có chương mới nàng nhé, do mấy nay bận quá

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 55

      Nghĩ đến Chu Thanh tuổi còn , suy cho cùng dễ mềm lòng hơn chút, sợ là có chút thương hương tiếc ngọc đối với nữ nhân bắt được, Phó Tạ liền trầm giọng dặn dò: "Doãn Vũ Trạch thẩm vấn!"

      Doãn Vũ Trạch đáp "Vâng", tự mình chọn mấy binh sĩ thông hiểu ngôn ngữ Tháp Khắc Khắc tham gia thẩm vấn.

      Hai ngày sau, Phó Tạ ở trong đại trướng cùng Tô Tương Chi thương định kế hoạch đánh lén vào ban đêm, bên ngoài truyền đến hồi tiếng ồn ào, Phó Trữ tới bẩm báo: "Bẩm đại soái, Doãn Tướng Quân cầu kiến!"

      Phó Tạ ngồi ở phía sau án thư thô sơ bằng gỗ bạch dương, mắt phượng híp lại nhìn Doãn Vũ Trạch: "Xác định là Đại công chúa Tháp Khắc Khắc?"

      Ngữ khí Doãn Vũ Trạch khẳng định: "Bẩm đại soái, Tiêu Hạ cho ba binh sĩ Lương châu nghe lời khai của nữ nhân bị bắt, đều nàng tự xưng là nữ nhi duy nhất A Lý Na Mỗ của nữ vương A Lý Mộ."

      Phó Tạ hơi cân nhắc: "Cho người xác định lại tin tức này chút!" sớm chọn vài binh sĩ Lương Châu có huyết thống Tháp Khắc Khắc lẫn vào quân đội Tháp Khắc Khắc chuẩn bị làm nội ứng, hôm nay ngược lại có thể dùng tới.

      Doãn Vũ Trạch đáp "Vâng", lui xuống thi hành.

      Đợi màn trướng khép lại, Tô Tương Chi mới : "Công tử, Doãn Vũ Trạch là hãn tướng hiếm thấy, tinh tế lại thâm trầm, hữu dũng hữu mưu, ngài dùng biện pháp gì khiến đồng ý làm việc cho người vậy?" Doãn Vũ Trạch là người của điện Tiền Ti, cũng phải là người của tổ chức Liêu Lương, lại có thể cống hiến trung thành và tận tâm cho Phó Tạ, cũng coi như hiếm thấy.

      Phó Tạ gì, vẫn cúi đầu chuyên chú xem địa đồ bố phòng.

      Làm thế nào khiến doãn Vũ Trạch làm việc cho ? Bất quá chỉ là mấy chữ " đối xử chân thành với nhau " mà thôi!

      Bên ngoài gió bắc nức nở nghẹn ngào, lều lớn làm từ hai lớp da trâu bị gió vù vù thổi lung lay, nhưng đinh tán vẫn vững vàng cố định tại chỗ.

      Phó Tạ dùng bút chu sa đánh dấu đỏ tươi ở phía đông thành Lương Châu mới buông bút chu sa xuống.

      Tô Tương Chi và từ trước đến nay rất ăn ý, nhìn liền biết tâm ý của Phó Tạ, im lặng lát, : "Đại soái, chờ chút !" Có lẽ có thể có tin tức tốt làm giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất cho quân đội.

      Mắt phượng Phó Tạ như điện nhìn , nhưng gì. Dựa theo ghi chép của ‘Tây Cương địa lý chí’, gió tuyết rơi đầy trời Tây Cương từ đầu tháng mười đến tháng hai sang năm, trong tháng mười nhất định phải kết thúc việc tiến vào Lương Châu, bằng binh lính của căn bản cách nào chống cự nổi rét lạnh ở phía bắc trường thành.

      Tô Tương Chi do dự lát mới : "Xem ghi chép của binh bộ, phải có áo bông chống lạnh thôi!" Lại : " ra áo bông bình thường căn bản thể ngăn được rét lạnh của Tây Cương, nếu có thể có da dê áo tốt rồi."

      Phó Tạ đứng chắp tay, suy nghĩ hồi mới : "Viết ba phần, gửi đến binh bộ, hai mang đến Liêu Châu, chia ra cho Trần Hi và —— "

      "An Quốc Công!" Tô Tương Chi mỉm cười tiếp.

      Phó Tạ gật đầu.

      Buổi tối Phó Tạ tuần doanh trở về, các tướng lãnh khác ai về chỗ nấy rồi, chỉ có Chu Thanh theo vào lều lớn, vẻ mặt thần bí: "Đại soái, người đoán nữ nhân bắt được kia hình dạng thế nào?"

      Phó Tạ phối hợp gỡ Trường Cung lưng xuống, đưa cho Phó Trữ, lại giật dây buộc áo choàng ra, lấy áo choàng xuống.

      Áo choàng gấm bên trong là da cáo đen màu xanh ngọc giắt tay mềm dị thường, bởi vì nhiều lần trải qua bão cát, mặt gấm bị mài đến mức xù lông, trước kia mơ hồ toả ra màu xanh ngọc sáng hôm nay ảm đạm rất nhiều rồi.

      Đây là Hàn tặng đó!

      Phó Tạ trân trọng đưa áo choàng cho Phó Trữ.

      Chu Thanh vẫn chít chít oa oa ngừng: "... Ca ca của ta ơi, nữ nhân bị bắt kia có đôi mắt xanh biếc, bộ ngực to, vòng eo mềm mại, mông lớn lớn... Đáng tiếc Duẫn Vũ Trạch canh kĩ lắm, cho ai đến gần…”

      Phó Tạ cởi chỉ còn lại thân trung y trắng, thấy Chu Thanh vẫn còn dài dòng, liền nhíu mày nhìn sang.

      Chu Thanh ngây ngốc nhìn Phó Tạ, thấy tóc dài đen nhánh của xoã ra, thân chỉ mặc kiện áo mỏng, phía dưới là quần dài, ống quần trong giày vẫn còn xà phòng, tháo đai lưng lụa màu đen buộc ở eo , liền : "Đại soái, chẳng lẽ ngưởi định tắm ở đây hả.?"

      Mắt phượng Phó Tạ ra tia kiên nhẫn, quay lại màn trướng giương chiếc cằm nhọn xinh lên.

      Phó Trữ vội vàng vui vẻ chạy tới vén màn trướng lên.

      Phó Tạ tiến lên bước, tung chân đá Chu Thanh.

      Chu Thanh lúc này mới phản ứng lại, cực nhanh hướng ra phía ngoài nhảy lên, chạy như làn khói.

      Tất nhiên là Phó Tạ ra phía sau màn trướng tắm gội.

      Phó Trữ sớm chuẩn bị xà bông thơm ở phía sau màn trướng, khăn lụa và quần áo để thay, liền đợi bên ngoài màn trướng vừa sửa sang lại án thư vừa : "Đại soái, tuyết rơi rồi mà người còn tắm nước lạnh, lạnh sao?"

      Trả lời là tiếng nước rào rào.

      Phó Trữ thấy đại soái ngại mình và Chu Thanh nhiều giống nhau, liền ngậm miệng nữa.

      Bởi vì đại soái thích chuyện, mấy người bọn họ cũng thể nhiều lời, nhưng mỗi lần đều bị đại soái ghét bỏ, nhưng khi Hàn nương và đại soái ở cùng chỗ cũng cả ngày to ngừng, vì sao đại soái chê? là bất công!

      Đợi năm ngày sau, Phó Tạ chờ được quốc thư của Tháp Khắc Khắc truyền đến, Tháp Khắc Khắc nguyện ý dùng thành Lương Châu đổi về Đại công chúa A Lý Na Mỗ.

      Bọn người Chu Thanh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phó Tạ, đợi ra lệnh tiếng.

      Trong quân đội phóng thích tù binh nữ hề dễ dàng, tuy rằng nàng là Đại công chúa, nhưng đổi về thành trì, như thế nào đều là có lời!

      Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dày và dài che sóng mắt giảo quyệt khó hiểu của , ngón tay thon dài ở gõ lên thư án gỗ bạch dương cái: "Lại thêm 4 vạn tuấn mã Tháp Khắc Khắc." công phu ngoạm sư tử của tự nhiên là lên giá trả tiền ngay tại chỗ, chỉ cần Tháp Khắc Khắc đưa đến hai vạn con ngựa, đủ cho quân đội của người ngựa là được.

      Đám người Chu Thanh: "..." Phó soái người đúng là có dũng khí!

      Buổi tối, Duẫn Vũ Trạch lặng lẽ tới gặp Phó Tạ: "Đại soái, Lý Kim Triêu chế dược hoàn xong rồi, tổng cộng có năm viên. Tiêu Hạ cho nữ tù binh uống canh thịt pha viên rồi." Lý Kim Triêu là danh y phó soái mang về từ Lan Châu, thu xếp làm quân y trong quân của Duẫn Vũ Trạch.

      dâng lên cái bình bạc nho .

      Phó Tạ nhận bình bạc, đẩy cái nút nhàng hít hà, nghe thấy mùi bạc hà thơm thơm, bên trong xen lẫn mùi tanh nhàn nhạt.

      đậy nút lọ lại, giương mắt nhìn Duẫn Vũ Trạch: "bao lâu phát tác?"

      Duẫn Vũ Trạch vội : "Lý Kim Triêu , sớm nhất nửa năm, trễ nhất mười tháng, chắc chắn phát tác”.

      Khóe môi Phó Tạ thấp thoáng ý cười, nụ cười chứa đựng hung ác. Ánh nến dao động chiếu vào mặt , làm khuôn mặt tuấn tú của ra vài phần lành lẽo.

      Duẫn Vũ Trạch lập tức như khoác băng tuyết vai, trong lòng kinh hãi, dám nhìn nữa.

      Phó Tạ thấy thế, rũ mắt xuống trầm giọng : "Lợi ích quốc gia là hết, thủ đoạn bất đồng, nhưng trăm sông đổ về biển."

      Duẫn Vũ Trạch ngẩn người, thế mới biết phó soái là giải thích với mình, vội : "Phó soái, là thuộc hạ ngu dốt..." Phó soái mặc dù trẻ tuổi, nhưng khí thế cường đại tính cách cường hãn, Duẫn Vũ Trạch vũ dũng như thế, vẫn bị ép tới cúi đầu nghe lệnh.

      Sau phen giằng co cò kè mặc cả, Nữ Vương A Lý Mộ rốt cuộc thất bại bởi tình mẫu tử, dùng thành Lương Châu và ba vạn tuấn mã Tháp Khắc Khắc đến trao đổi con duy nhất A Lý Na Mỗ.

      tháng bão cát tàn sát bừa bãi rốt cuộc cũng ngừng lại, lộ ra nền trời xanh thăm thẳm, phía dưới nền trời xanh là khói bụi của thành Lương Châu

      Bên ngoài thành Lương Châu, chủ soái Phó Tạ của Đại Chu và Nguyên soái Ma Tạp Đa của quân đội xâm lược Tháp Khắc Khắc tiến hành giao nhận thành trì.

      Phó Tạ đầu đội mũ bạc mặc áo giáp bạc sáng ngời, cưỡi tuấn mã cao cao nhìn Tưởng Vân Xuyên cùng Ma Tạp Đa giao nghiệm tín vật, áo choàng gấm đen bị gió thổi bay phất phới.

      Tín hiệu giao nghiệm hoàn thành được Tưởng Vân Xuyên phát ra, Duẫn Vũ Trạch mang A Lý Na Mỗ thân áo bông xanh tới, giao nàng cho Ma Tạp Đa.

      A Lý Na Mỗ là thiếu nữ dáng người cao gầy cân đối khỏe đẹp, nàng bước ra bước, nhào vào trong ngực Ma Tạp Đa, dùng ngôn ngữ Tháp Khắc Khắc kêu tiếng "Cậu".

      Trước khi ngồi lưng ngựa A Lý Na Mỗ dắt dây cương ngựa nhìn thoáng qua, theo lời của người Đại Chu bắt mình, nàng muốn nhìn cho chủ soái Đại Chu người bắn tên tẩm độc xuyên qua đường tỷ muội của mình.

      Những người Đại Chu kia thẩm vấn nàng lâu như vậy, lại phát nàng có thể nghe hiểu cũng như biết tiếng Hán của Đại Chu.

      Chữ "Phó" lá cờ lớn cuồn cuộn nổi lên theo gió, vị tướng quân thiếu niên mặc áo giáp bạc ngồi thẳng tuấn mã màu đen, đôi mắt phượng xinh đẹp lãnh đạm nhìn A Lý Na Mỗ, môi hời hợt khẽ mím, mang theo chút lãnh khốc và cao ngạo.

      Trong nháy mắt, trái tim A Lý Na Mỗ như bị bóp cái, nàng biết , mình bị đánh trúng

      Bởi vì nàng sùng bái mạnh mẽ.

      "A Lý Na Mỗ, nhanh ! Nữ Vương nhất định chờ đến sốt ruột rồi !" Ma Tạp Đa dùng tiếng Tháp Khắc Khắc thúc giục A Lý Na Mỗ.

      A Lý Na Mỗ đáp ứng, kẹp bụng ngựa đuổi theo.

      Chu Thanh và Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh quân đội minh ám theo sát người Tháp Khắc Khắc, đợi đến lúc bọn họ vượt qua sông A Tát Nhĩ, lúc này mới lưu lại Duẫn Vũ Trạch tiếp tục trông coi, còn Chu Thanh trở về phục mệnh.

      Đám thân binh chuẩn bị nhổ trại, chuẩn bị dọn vào thành Lương Châu.

      Chu Thanh vào lều lớn, thấy Phó Tạ vẫn là dáng vẻ sợ hãi, xem bức tranh bố phòng Lương Châu, liền cười hì hì : "Đại soái, kế tiếp chúng ta làm cái gì?"

      Phó Tạ thản nhiên : "Còn có thể làm cái gì? xây dựng phòng ngự bờ phía đông của sông A Tát Nhĩ, trùng tu thành Lương Châu." nhưng ra muốn hơi nuốt chửng thủ phủ Tát Mã Thành của Tháp Khắc Khắc, tại có dã tâm lớn như vậy, nhưng hứng thú lại lớn như vậy, chỉ có thể từ từ mà đến thôi.

      Chu Thanh: "... là dài đăng đẳng..."

      Lúc này Phó Trữ vẻ mặt hưng phấn vào hồi báo: "Công tử, Phó An Phó Bình tới!"

      Phó Tạ ngẩng đầu nhìn , mặt biểu tình.

      Phó Trữ thở dốc hơi, tiếp tục : "Bọn họ mang đến quà Hàn nương tặng cho người!"

      Như nước mùa xuân bị gió lướt qua tạo nên từng gợn sóng lăn tăn, như trăng sáng từ trong mây đen nhú ra, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ cũng lên ý cười: "Nhanh đưa vào !"

      Chu Thanh: "..." Phó soái thiên vị!

      Lúc này Hàn theo Hàn Thầm gặp goại công Lâm Lam ràng xuất thân thư hương thế gia nhưng lại cực kì có tiền, nhưng có gặp Lâm Lam, mà phụ thân ở bên ngoài thư phòng gặp vị nam tử trung niên tuấn tú thân hình cao lớn tuổi chừng ba mươi mấy

      Nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp của nam tử trung niên, Hàn cảm giác, cảm thấy người này nhìn rất là quen thuộc, giống như sớm gặp mặt.

      Người trung niên tuấn tú vốn là ngồi ghế sau án thư của Hàn Thầm, lúc này đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Hàn Thầm liền cười : "Lão nhạc phụ ông mau tới đây!

      nhìn thấy Hàn Thầm sau lưng Hàn , hơi chần chờ, : "... Đây là a ?"

      Tác giả có lời muốn : a? Vị này soái thúc thúc là ai đây?
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181043 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cha chong cua a phai ko ta
      hirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :