123123123123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 2

      Ác mộng

      Thuyền lớn chạy ở mặt biển tựa như cái nôi lớn nghiêng qua nghiêng lại, Hàn cảm thấy buồn ngủ, con mắt mở lên hết nổi rồi, cả người miễn cưỡng dựa vào người nhũ mẫu.


      Từ ma ma ở bên cạnh nàng từ đến lớn, biết giờ giấc sinh hoạt của Hàn , vội vàng phân phó Nhuận Thu: “ lấy cho nương bát sữa nóng, nhớ cho thêm nửa muỗng đường.” nương thuở hay gặp ác mộng, uống sữa nóng dễ chịu hơn chút.


      Nhuận Thu đáp ứng chân tay ra.


      Từ ma ma ôm Hàn vào trong ngực, bên vuốt ve tóc dài mềm mại, bên nhàng hát nhạc đồng dao.


      Sấu Đông thấy thế, vội vàng sáp qua, hạ thấp giọng hỏi: “Từ ma ma , ngủ ở trong phòng? Hay là ngủ ở chỗ này?”


      Từ ma ma đánh giá bốn phía chút, thấy gian ngoài mọi thứ cũng đầy đủ, liền thấp giọng : “ nương thường thấy ác mộng, ngủ ở đây , miễn cho còn phải vào lần nữa, mắc công làm ấm mền.”


      Sấu Đông nghe vậy liền vào phòng trong lấy chăn cùng gối đầu.


      Hành lý còn chưa có soạn ra, Sấu Đông liền mở hành lý ra, lấy gối mềm cùng nệm gấm ôm ra, phát Nhuận Thu đem sữa nóng tới rồi, cùng Từ ma ma hầu hạ nương uống.


      Sấu Đông tuy rằng lanh mồm lanh miệng, nhưng làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh liền trải chăn nệm ở giường.


      Hàn uống sữa xong, nhũ mẫu cùng nha hoàn hầu hạ cởi áo ngoài ra, nằm xuống nệm gấm, rất nhanh liền nhắm mắt lại.


      Nhận thấy sáp mai hương được đốt, đặt ở bên người mình, Hàn tiến vào mộng đẹp.


      Nhuận Thu cùng Sấu Đông hợp lực đem bình phong thêu hoa cúc, hoa lê mở ra, tạo ra thế giới độc lập ngăn cách với bên ngoài, sau đó cùng Từ ma ma bắt đầu may vá. lần này nương vào kinh tuy có dẫn theo bốn tú nương, nhưng những thứ quần áo riêng tư này do các nàng làm mới được.


      Sấu Đông chuyên môn chịu trách nhiệm về giấy, bút, mực và các công việc liên quan đến thư phòng cho nương, bởi vậy im lặng tiếng động mà mở ra mấy cái rương sách sắp xếp lại.


      Tẩy Xuân sau khi an bài ổn thỏa cho các Tú Nương, đầu bếp nữ cùng ma ma làm việc nặng theo tới biện kinh, mọi người liền tới đây thỉnh an nương. Khi các nàng vừa đến liền phát nhũ mẫu Từ ma ma hướng các nàng khoát tay, các nàng nhìn thấy bình phong được đặt trước giường, liền biết nương ngủ, rón ra rón rén đến, thỉnh an Từ ma ma: “Mụ mụ, nô tài sai Lâm đại nương nghe ngóng, Phó Tam công tử quanh năm theo An quốc công trấn thủ Liêu Châu, người hầu hạ chỉ là mấy gã sai vặt cùng quân binh thôi.”


      Từ ma ma dừng tay may vá, mặt ra vẻ trầm tư, lát sau mới : “Còn có tin tức khác ?”


      Tẩy Xuân chần chờ hồi mới “Cái khác cũng có vấn đề gì, “, “Phó Tam công tử có rất nhiều quy củ, miệng người hầu hạ phía dưới đều rất kín.”


      Từ ma ma cúi đầu suy nghĩ chút, khoát tay : “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi !”


      nương tuổi còn , nhìn như thích cười, dễ chuyện, kỳ làm việc thưởng phạt phân minh. Thí dụ như bốn đại nha hoàn bên người nàng, gần đây đều được phân chia công việc ràng, Tẩy Xuân chịu trách nhiệm thêu quần áo, Hoán Hạ chịu trách nhiệm phòng bếp , Nhuận Thu chịu trách nhiệm đồ trang sức son phấn, Sấu Đông chịu trách nhiệm giấy và bút mực.


      Hàn lại mơ tới chuyện nàng té lầu ở kiếp trước.


      Nguyên lai từ cao ốc rớt xuống, cảm giác giống như nàng chơi môn lướt ván lúc từ cao trượt xuống, thân thể cấp tốc rớt xuống, linh hồn nhanh chóng bay ra, lắc lắc đung đưa, tốc độ nhanh như chớp...


      Hàn hậu tri hậu giác thét lên.


      Hàn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm thấy trái tim của mình muốn nhảy ra ngoài.


      Từ ma ma ôm nàng vào trong ngực, tay phải nhàng vuốt ve trước ngực nàng: “Ngoan, đừng sợ! Là mộng thôi!”


      Sấu Đông cầm cái khăn lau sạch mồ hôi lạnh trán Hàn .


      Nhuận Thu gỡ bàn tay bị Hàn nắm chặt ra, phát trong lòng bàn tay Hàn bị móng tay của nàng đâm xước, trong lòng liền tính toán lần này cho dù dùng cách gì cũng phải cắt hết móng tay của nương.


      Đúng lúc này, hồi tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, tiếp theo liền truyn đến giọng nam lạ lẫm: “ xảy ra chuyện gì?”


      Từ ma ma sợ đối phương tùy tiện bước vào, vội vàng cất giọng : “ nương nhà chúng tôi thấy ác mộng, có gì đáng ngại!” Bà liếc Sấu Đông cái, Sấu Đông lập tức đứng dậy ngăn người tới.


      Sấu Đông vừa đứng dậy, chỉ nghe thấy giọng nam lạ lẫm bên ngoài kia : “ muội còn thấy ác mộng sao?”


      qua bình phong, đứng ở trước giường nhìn Hàn .


      Trong phòng, nha hoàn hầu hạ thấy vội vàng hành lễ.


      Từ ma ma ngăn cản kịp, đành phải nhìn thiếu niên cực kỳ tuấn tú này: “Tam công tử thứ lỗi, thứ cho lão nô thể đứng dậy.”


      Phó Tạ thấy Hàn núp ở trong ngực Từ ma ma , thường ngày mặt tròn hồng hào hôm nay trở nên trắng bệch, mắt to linh động cũng trở nên ảm đạm vô thần, ngơ ngác nhìn lên phía trước, tóc cắt ngang trán cũng bị mồ hôi làm ướt, cho thấy vẫn còn sợ hãi.


      suy nghĩ chút liền : “ thuyền có đại phu, kêu đến xem cho muội !”


      Dứt lời, quay người rời .


      Từ ma ma mặc dù biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng vì Phó Tam công tử cùng nương nhà mình chính là vị hôn phu hôn thê đính hôn từ thuở , thứ hai nương nhà mình mới mười hai tuổi, vẫn chưa trưởng thành. Cho nên chỉ há to miệng, cuối cùng cũng gì.


      Phó Tạ tuổi lớn lắm, đại phu Trần Bình theo cũng là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn thanh thanh tú tú, nhưng phong thái cũng rất già dặn.


      nhìn qua lượt, trầm giọng : “ nương do suy nghĩ quá mức, sầu lo dẫn đến tổn thương tỳ, lá gan, bởi vậy dễ dàng thấy ác mộng.”


      Từ ma ma trợn mắt há hốc mồm: nương mỗi ngày đều cười hì hì mà, có chỗ nào thấy “Suy nghĩ quá mức đâu”?


      Thiếu niên đại phu nhìn về phía Phó Tạ đứng chắp tay bên: “Tam công tử, bệnh trạng này của Hàn nương chỉ có thể dùng ngôn ngữ khai thông làm chủ, chén thuốc điều dưỡng làm phụ.” cho dễ hiểu chính là “Ngài nên cùng nương chuyện phiếm, giải tỏa tâm của nàng ấy nhiều hơn, còn lại chỉ cần uống chén thuốc an thần là được rồi “.


      Phó Tạ mặt biểu tình nhìn về phía Hàn . Hàn tuy rằng mười hai tuổi, thế nhưng mặt tròn mắt to, mặt còn mang theo nét trẻ con, thân thể cũng nho , ràng là tiểu hài tử.


      Nghĩ đến tiểu hài tử này là vị hôn thê của mình, trong lòng Phó Tạ khỏi sinh ra cảm giác vớ vẩn.


      Lúc này lời uỷ thác của Hoài Ân hầu Hàn Thầm vang lên lỗ tai , khỏi thở dài. Lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, nữ hài tử nho này về sau là trách nhiệm của rồi.

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, Mieu1810, tart_trung35 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 3
      Dạy vợ
      Hàn rốt cuộc hồi phục lại tinh thần.

      Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi khiếp sợ như vẫn còn ở đâu đây.

      Mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bết dính ở trán.

      Bởi vì kiếp trước cực khổ, cho nên ở kiếp này nàng nhất định kiên cường mà sống sót, chỉ có sống mới thấy có hy vọng.

      Từ ma ma thấy Hàn còn ngẩn người, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: “ nương, Phó tam công tử...”

      Hàn đưa tay vén tóc tóc mái ngang trán sang bên, lộ ra cái trán trơn bóng, giương mắt nhìn về phía Phó Tạ, nở nụ cười, lúm đồng tiền mặt tuyết trắng nhàng ra: “Cảm ơn Tam công tử!”

      Từ khi nhạc phụ đại nhân phó thác Hàn cho mình, Phó Tạ tự giác có trách nhiệm với Hàn , lúc này thấy nàng bởi vì kinh sợ quá độ, da thịt tuyết trắng, thân thể nho núp ở trong ngực nhũ mẫu run run, trái tim của khỏi có chút …, cái cảm giác này có chút lạ lẫm, có chút hồ đồ, muốn ở lại chỗ này nữa.

      Thấy Trần Bình ghi đơn thuốc, cũng dặn dò Từ ma ma rồi, Phó Tạ nhìn về phía Hàn , mặt trầm như nước: “Nghỉ ngơi tốt, nên suy nghĩ bậy bạ.”

      Hàn nghe vậy giương mắt nhìn .

      Lúc này nhìn Phó Tạ ở khoảng cách gần, nàng phát Phó Tạ mắt phượng, mũi thẳng tắp, trông rất là tuấn tú. Đại khái là bởi vì lông mi dài, trời sinh mang theo khuôn mặt như vẽ, nhất là ánh mắt của , trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc dù mấy lời an ủi, nhưng thấy chút ôn nhu nào hết.

      Hàn cảm giác Phó Tạ qua loa cho xong chuyện, rủ tầm mắt “Vâng” tiếng.

      Phó Tạ chắp tay, mang theo Trần Bình xoay người rời .

      Hàn dựa sát vào trong ngực Từ ma ma, ánh mắt lại nhìn về phía bóng lưng Phó Tạ. Nàng phát Phó Tạ tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng bởi vì vóc người cao gầy, mặc cẩm bào màu xanh ngọc đeo đai lưng bằng màu đen buộc quanh vòng eo, làm ra dáng người ngọc thụ lâm phong.

      Uống tách trà nóng, Hàn miễn cưỡng nằm xuống.

      Sấu Đông cực kì có ánh mắt, vội vàng cầm quyển thơ, lật đến chỗ lần trước Hàn đọc, đọc tiếp cho Hàn nghe, đọc bài thơ liền dừng lại lát, cho nương lưu lại dư vị cùng thời gian để đọc thuộc lòng.

      Hàn nằm nghiêng ở giường, chuyên chú lắng nghe Sấu Đông đọc thơ, mới hai khắc nàng đọc ít bài thơ rồi.

      Nằm nghỉ được chút, Hàn đứng dậy rửa mặt bắt đầu luyện chữ.

      Hoàn thành bài tập buổi sáng xong, lúc này Hàn mới buông bút xuống.

      Từ ma ma đau lòng giúp nàng xoa bóp ngón tay, trong miệng lẩm bẩm: “Buổi chiều còn phải luyện đàn, học đánh cờ, còn phải vẽ tranh, tiên sinh cùng, khổ cực như vậy làm cái gì? Có rảnh bằng nghỉ ngơi nhiều chút!”

      Hàn ngồi thẳng lên, duỗi lưng cái: “Ma ma, chờ đến Biện Kinh người biết vì sao con lại dụng công như thế.” Hầu phủ trong kinh, mấy vị đường tỷ đường muội kia ai cũng tranh cường háo thắng, mọi chuyện muốn đều muốn so sánh. Hàn cầu mọi thứ so với người giỏi hơn, chỉ cầu làm cho cha mẹ mất mặt.

      Từ ma ma cười : “Các nàng tranh cường háo thắng là vì đính hôn được với người trong sạch, nương hứa hôn với Phó tam công tử của An quốc công, lại là con trai trưởng, tương lai nương là quốc công phu nhân, hà tất ——” bà tuy cố ý hạ thấp thanh xuống, nhưng thần sắc mặt là dương dương đắc ý.

      Hàn nghe vậy, vội vươn ra ngón tay, chặn miệng nhũ mẫu lại, ý bảo bà nên nữa, sau đó lại đưa mắt liếc Sấu Đông cái.

      Sấu Đông vội : “ sao, Nhuận Thu trông coi ở bên ngoài!”

      Hàn nhìn về phía Từ ma ma, ấm giọng : “Ma ma, về sau nhớ lấy, lời như vậy thể nhắc lại.” Phó Tạ tuy là con trai trưởng duy nhất của phủ quốc công, nhưng mẫu thân mất sớm, phía còn có hai ca ca thứ xuất, tình huống ở An quốc công phủ nhìn qua đơn giản như vậy...

      Từ ma ma hiếm khi thấy được nàng nghiêm túc, vội : “Ma ma biết sai rồi, về sau dám như vậy nữa!”

      Hàn sợ Từ ma ma có ý tứ, liền chuyện này nữa, cười sang chuyện khác: “Ma ma, nằm nửa ngày rồi, con muốn lên khoang thuyền ở tầng hai chuyến, người tìm cho con cái áo choàng !” Dưới thuyền lớn có bốn khoang, binh sĩ đều ở phía dưới, phòng bếp, nhà kho cũng ở phía dưới; phía có ba khoang, Hàn mang theo ma ma, nha hoàn ở tại tầng thứ ba, Phó Tạ mang theo tùy tùng ở tầng thứ hai. Tầng thứ ba có khoang thuyền, phía trước tầng thứ hai có khoang thuyền lớn.

      Từ ma ma liền đáp ứng, kêu Sấu Đông và Nhuận Thu hầu hạ Hàn , còn mình vào phòng tìm áo choàng. nương tuổi còn , là độ tuổi hiếu động, thể để cho nàng suốt ngày ngốc trong phòng, phải ra ngoài thấy mặt trời, như vậy đối với thân thể cũng tốt.

      Thấy Từ ma ma vào phòng, Hàn liền xuống giường, nha hoàn hầu hạ bắt đầu phục vụ Hàn rửa mặt thay y phục.

      Nàng biết mình nhìn quá mức loli, nếu ăn mặc đẹp như Thiên Tiên, Phó Tạ cảm thấy quái dị, vì vậy chỉ đắp tầng cao ngọc dung mỏng để dưỡng da, cũng tô son điểm phấn, quần áo cũng chỉ chọn bộ quần áo đơn giản.

      Ăn diện hoàn tất, nàng dưới trợ giúp của Từ ma ma khoác áo choàng màu xanh thêu hoa liền ra ngoài.

      Mới vừa tới cửa khoang thuyền, Hàn liền thấy Hoán Hạ dùng khay bưng tách trà có nắp bằng sứ trắng viền bạc in hoa cỏ chậm rãi lên.

      Hoán Hạ thấy Hàn ra ngoài tản bộ, khỏi nở nụ cười: “ nương uống chút canh an thần rồi hãy !”

      Từ ma ma mang theo Nhuận Thu cùng Sấu Đông ăn cơm trưa trước, trong phòng liền do Tẩy Xuân cùng Hoán Hạ hầu hạ.

      Hoán Hạ dáng người khéo léo, mặt cũng nho , con mắt dài , miệng đào , là nha hoàn xinh đẹp ngọt ngào. Nàng nhanh nhẹn vừa hầu hạ Hàn ăn canh, vừa : “Phó tam công tử nhìn lạnh lùng, nhưng rất có tâm, chẳng biết lúc nào phân phó phòng bếp, dựa theo đơn thuốc Trần đại phu đưa hầm cách thủy canh an thần, người ở phòng bếp đến lần gọi, nô tài liền lấy tới đây, nương nhân lúc còn nóng uống trước rồi hãy .”

      Hàn nhận thìa, múc canh an thần, nhàng thổi thổi.

      Thấy nương bắt đầu ăn canh, Hoán Hạ lập tức nữa, nhanh nhẹn múc chén canh, dùng cái thìa nhàng khuấy để bớt nóng.

      Canh an thần chỉ dùng gà với mấy vị thuốc hầm lên, hương vị ràng tệ. Hàn nếm thử miếng, với Tẩy Xuân: “Cơm trưa hôm nay của ta cần phức tạp như vậy, kêu tiểu nha đầu phòng bếp thuyền nhìn xem, bánh nướng hay màn thầu, bánh bao gì cũng được, cầm mấy cái tới đây cho ta, cơm trưa của ta như vậy là được rồi.”

      Tẩy Xuân vội vàng ra ngoài phân phó tiểu nha đầu.

      Bữa cơm trưa này Hàn chẳng những uống hết chén canh, còn ăn ba cái bánh nướng hạt vừng. Đừng thấy nàng kiều, mềm mại, kỳ thân thể cũng yếu, hơn nữa có lẽ bởi vì thân thể lớn, nên lượng cơm ăn cũng .

      Hàn ăn cơm xong, để Tẩy Xuân cùng Hoán Hạ mang theo tiểu nha hoàn ăn cơm, mình mang theo Nhuận Thu cùng Sấu Đông dùng qua cơm trưa ra cửa khoang, chuẩn bị lên khoang thuyền ở tầng hai tản bộ tiêu thực.

      Đúng là thời điểm dùng cơm trưa, binh sĩ, các thủy thủ đều ở trong khoang thuyền phía sau khoang thuyền dùng cơm, khoang thuyền có ai, chỉ có gió biển thổi lá cờ phát ra tiếng vang phần phật.

      Hàn nhìn bốn phía bóng người, chỉ có nàng cùng Nhuận Thu Sấu Đông đứng sau lưng nàng, nhất thời tính bướng bỉnh nổi lên, nhìn xuống phía dưới đánh giá rồi đánh giá, cảm giác mình còn có thể làm được, vén váy lên nhảy xuống khoang thuyền tầng hai trong tiếng kinh hô Nhuận Thu cùng Sấu Đông.

      Nàng nhớ vén váy lên, lại quên mất cái áo choàng dài sau lưng cùng hai cái chân ngắn, kết quả bị vấp vạt áo choàng, tư thế lăng ba vi bộ tuyệt vời trong truyền thuyết biến thành chật vật ngửa mặt lên trời.

      Nhuận Thu cùng Sấu Đông luống cuống tay chân chạy xuống, vội vội vàng vàng vọt tới phía dưới, lại phát nương được Phó tam công tử bế lên, mặt đỏ tới mang tai tiến lên phía trước tạ ơn, các nàng đều e lệ thay nương đó nha!

      Phó Tạ nguyên bản ở trong khoang lầu hai cùng mưu sĩ Tô Tương Chi ngồi ở trước cửa sổ ngay mạn tàu uống trà đọc sách, nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hai người nhìn ra ngoài, Phó Tạ phát vị tiểu hôn thê từ cái thang rơi xuống.

      Tô Tương Chi nhìn tiểu nha đầu đáng chưa quá mười tuổi ngoài kia, lại nhìn thiếu niên tuấn mỹ cao gầy trước mặt này chút, khỏi nở nụ cười: “Thê tử tương lai của Tam công tử rất hoạt bát đáng !”

      Phó Tạ lẳng lặng nhìn bên ngoài, gì.

      Lúc này Hàn vén váy lên rồi, làm ra vẻ muốn nhảy xuống.

      Thấy thế Phó Tạ trong lòng thở dài, đứng dậy bước ra khoang thuyền.

      Hàn “Phốc” tiếng ngã ở khoang thuyền.

      Nhìn Hàn đầy bụi đất nằm ở khoang thuyền, Phó Tạ tin vị tiểu hôn thê của mình mười hai tuổi, mặt thay đổi ngồi xổm xuống: “Có đau ?”

      Hàn nén nước mắt sắp rớt xuống: “... Đuôi xương cụt...” Nhưng ra là đau mông.

      Phó Tạ liếc nàng, biết tiểu nha đầu này bị đau cái mông, liền ôm Hàn đứng lên, cho nàng nằm sấp vai mình, tay nắm chân Hàn , tay bóp bờ mông Hàn , có cảm thấy Hàn nương hoặc là nữ nhân, chỉ cảm thấy Hàn tiểu hài tử, và là người chịu trách nhiệm giám hộ tiểu hài tử này!

      Xoa vài cái, Phó Tạ ý thức được Hàn nhìn gầy yếu kỳ cũng gầy, toàn thân đều là thịt mềm, chẳng qua là khung xương nên nhìn ra.

      Hàn tuy mới mười hai tuổi, kỳ vóc dáng chỉ có hơn mét bốn chút, bị Phó Tạ ôm như vậy, nàng còn chưa trổ ngực, vừa vặn dán chặt trước ngực Phó Tạ. Nghĩ đến mình chẳng những bị nam Thần phát chân tướng là còn chưa trổ mã, còn bị nam thần ở trước mặt mọi người an ủi giống như an ủi tiểu bảo bảo, Hàn có cảm động, chỉ có e lệ thẹn thùng, mặt tròn nhắn đỏ bừng, thân thể vừa mập vừa lùn giãy giụa: “Huynh huynh huynh thả ta xuống! Ta tự mình ...”

      Phó Tạ nhìn như an ủi kì thực là trừng phạt, xoa nắn Hàn phen, xác định Hàn được giáo huấn, lúc này mới ôm nàng lên cái thang trở lại khoang tàu của Hàn , giao nàng cho Từ ma ma chạy tới: “Ngông cuồng mạo hiểm, cấm túc ngày.”

      Từ ma ma: “...” gia, người đây là an ủi nữ nhân hay là dạy vợ?
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181043 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 4

      Thăm dò

      Bất kể là Hàn hay là Từ ma ma, đều cảm thấy lời của Phó tam công tử “Ngông cuồng mạo hiểm, cấm túc ngày” chẳng qua là thuận miệng thôi, bởi vậy đều để ở trong lòng.


      Được Từ ma ma xoa bóp cả buổi, bờ mông Hàn rốt cuộc hết đau. Nàng ngược lại thành được chút, ngoan ngoãn nằm ở giường cầm lấy quyển sách ra xem.


      Từ ma ma thấy nàng thông minh như thế, liền đành lòng trách mắng nữa, bất quá chỉ càm ràm oán trách hai ba câu.


      Nhuận Thu ngồi ở bên cạnh giường gấm, lột quýt, từng múi từng múi đút cho Hàn ăn.


      Sấu Đông lấy cái khay bằng ngọc đựng hoa quả, chuẩn bị ra ngoài rửa sạch. hơn nửa ngày nàng mới về, vội vàng hướng Hàn hành lễ : “ nương, Tam công tử phạt người đó!”


      Hàn ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.


      Ngón tay Sấu Đông chỉ ra cửa phòng, nhàng : “Tam công tử phái hai gã sai vặt trông coi chúng ta, nô tài hỏi, bọn phụng lệnh Tam công tử giám thị người!”


      Hàn hơi suy nghĩ chút, để quyển sách xuống ngồi dậy: “Gã sai vặt tên gọi là gì? bao nhiêu tuổi? công tử với bọn như thế nào?” Sấu Đông chắc chắn là nghe ngóng tin tức khắp nơi, hèn gì nàng chỉ rửa hoa quả thôi mà cũng lâu như vậy, điều này cho biết nàng nhất định nghe ngóng được gì rồi.


      Sấu Đông mặt mày hớn hở : “Bẩm nương, nô tài hỏi rồi, hai gã sai vặt này tên là Phó An, tên là Phó Trữ; năm nay đều mười tuổi; Tam công tử với bọn , nha hoàn ma ma có thể ra vào, nhưng người thể ra cửa.”


      Hàn : “...” Cái tên Phó Tạ này đúng là muốn quản nàng như quản con nít đây mà.


      Nàng rủ mắt xuống, ngón tay trắng nõn xoắn lại, trong nội tâm có chủ ý đối phó Phó Tạ.


      Hàn làm như để ý tới chuyện này, cười hì hì hỏi Sấu Đông: “Sấu Đông, phấn vẽ ô vuông có mang theo ?”


      Sấu Đông liên tục gật đầu: “Bẩm nương, người thích nhảy ô vuông, nô tài đương nhiên mang theo rồi!” nương rất xem trọng việc dưỡng sinh, ở nhà ngoại trừ tản bộ, nhảy ô vuông, còn đá quả cầu, nhảy dây gì gì đó, nàng đều chơi hết.


      Hàn híp mắt to cười: “Ta muốn nhảy ô vuông ở cửa ra vào. Sấu Đông, ngươi vẽ ô vuông , Tẩy Xuân tới giúp ta thay quần áo.”


      Sấu Đông giòn thanh đáp tiếng “Vâng” liền tìm phấn vẽ.


      Tẩy Xuân năm nay mười sáu tuổi rồi, là đại nha hoàn lớn tuổi nhất trong bốn đại a hoàn , cũng là người ổn thỏa nhất, bốn cái đại nha hoàn luôn luôn mơ hồ coi Tẩy Xuân làm chủ. Nghe vậy nàng chần chừ chút, : “ nương” vừa bị Tam công tử cấm túc, nương liền nháo đòi ra ngoài nhảy ô vuông, hơn nữa khoang phía dưới chính là chỗ ở của Phó tam công tử, như vậy tựa hồ quá phù hợp.


      Hàn giảo hoạt nhìn nàng cái, hé miệng cười cười. Nàng biết con mắt mình vừa to vừa đen, lông mi dày mà dài, má còn có đôi má lúm đồng tiền, nụ cười rất ngọt ngào, người thích nàng khi thấy nàng cười đều rất dễ mềm lòng.


      Để có được nụ cười như vậy, nàng phải nhìn gương luyện tập nhiều lần, ở chỗ cha mẹ thử nghiệm hiệu quả, đại khái là bởi vì vô cùng ngọt ngào, chỉ cần nàng thi triển chiêu này, cha mẹ cùng Từ ma ma đều là hoa rơi nước chảy, nhấc tay đầu hàng.


      Tẩy Xuân quả bị nàng cười đến mềm lòng, toàn bộ lời muốn ra đều phải nuốt xuống.


      Phó Tạ cùng mưu sĩ Tô Tương Chi sau khi vòng quanh thăm binh sĩ cùng thủy thủ, cùng chỗ trở về khoang thuyền ở tầng thứ hai, ở giường ngồi xuống.


      Hai người hầu cận Phó Bình cùng Phó Tĩnh, người canh giữ ở ngoài cửa khoang, người im lặng tiếng động mà pha bình trà dâng lên.


      Phó Tạ vừa nâng chung trà lên còn chưa kịp uống, đỉnh đầu liền truyền đến thanh “Bành bành bành bành”.


      hơi nhíu mi, buông xuống trà chén , nhìn về phía Phó Tĩnh.


      Phó Tĩnh hành lễ, lui xuống.


      Tô Tương Chi tập trung tư tưởng suy nghĩ, nghe động tĩnh phía , mặt có chút hả hê, vui vẻ : “Tam công tử, chẳng lẽ là vị tiểu hôn thê của người chơi trò nhảy ô vuông ở phía ?” Biết tầng dưới chính là gian phòng của Phó tam công tử, bọn nha hoàn tuyệt đối là dám ở phía nhảy đâu.


      Mắt phượng tinh xảo của Phó Tạ nhìn về phía rèm gấm treo trước cửa phòng, mặt tuấn tú tia biểu tình, tựa hồ như người bị Tô Tương Chi giễu cợt phải là mình, kỳ suy nghĩ cuối cùng là nên làm thế nào với đứa bé này đây. Với tư cách là con trai trưởng của An quốc công và là đệ đệ duy nhất của đương kim Phó Hoàng Hậu, Phó Tạ thân phận cao quý, tướng mạo tuấn tú, nhưng là người có dã tâm, có nhiều kinh nghiệm trong việc cải tạo dân liều mạng.


      Bởi vì dã tâm chiếm cứ toàn bộ tâm tư của , cho nên Phó Tạ còn chưa kịp chia ít tâm tư cho nữ sắc, cách khác còn chưa có tình đâu, nương bình thường tuy đẹp nhưng cũng chưa bao giờ hao tâm tổn trí cho các nàng, chẳng qua đây là vị hôn thê của ...


      Phó Tĩnh lâu lắm trở lại phục mệnh: “Bẩm công tử, Hàn nương ở phía nhảy ô vuông với nha hoàn.”


      Tô Tương Chi cười nhìn về phía Phó Tạ, xem thử xử lý như thế nào.


      Phó Tạ khẽ vuốt càm, gì, nâng chung trà lên uống hớp. trừng phạt Hàn cấm túc ngày, chỉ cần Hàn làm trái với điều kiện này là được, ngược lại là muốn xem Hàn có thể làm đến mức độ nào.


      Hàn nhảy ô vuông nhảy ra thân đổ mồ hôi, gió biển thổi qua có chút mát mẻ, thấy Phó Tạ nãy giờ cũng có phản ứng gì, liền thu binh quay về khoang uống nước nghỉ ngơi.


      Đến lúc dùng cơm tối, Hoán Hạ cùng Tẩy Xuân dọn cơm lên, Nhuận Thu cùng Sấu Đông hầu hạ Hàn rửa tay.


      Chuẩn bị hết mọi thứ, Từ ma ma liền rửa tay tiến lên chuẩn bị hầu hạ Hàn dùng cơm.


      Hàn buổi chiều hoạt động nửa ngày, bụng đói meo rồi, nàng nhìn thoáng qua cơm tối, phát đồ ăn có đủ tám vị, nhìn qua đều đủ cả, đành phải nuốt từng ngụm nước miếng.


      Thế nhưng nàng nhớ ra là mình muốn khiêu chiến nhẫn tính nhẫn nại cực hạn của Phó Tạ, đành nhịn xuống nước miếng ngửa đầu : “ có khẩu vị.”


      Từ ma ma cuống quít khuyên bảo, nhưng Hàn quyết tâm, dứt khoát đưa lưng về phía vách tường, quyết tâm ăn.


      Nhớ tới Hàn trước kia sức ăn lớn cùng trước kia nhu thuận biết bao, trong nội tâm Từ ma ma hoang mang rối loạn, cùng bốn đại nha hoàn dụ dỗ khuyên bảo, cuối cùng vẫn là thể dụ Hàn ăn được miếng đồ ăn nào.


      Từ ma ma làm được, đành phải cầu Phó tam công tử.


      Phó Tạ cầm quyển sách xem, nghe Phó Bình hồi báo, cũng ngẩng đầu lên: “Cho bà ấy vào.”


      Từ ma ma vừa vào liền thấy Phó tam công tử ở dưới đèn đọc sách, ngọn đèn nhu hòa chiếu vào mặt của , quả thực như thiên nhân. Bất quá lúc này tâm loạn như ma, bà cũng có tâm tư thưởng thức tư thái thiên nhân tuyệt vời này, vừa vào cửa liền vội vàng : “Bẩm báo Tam công tử, nương nhà ta chịu ăn cơm! Hầu Gia cùng phu nhân trước kia chưa bao giờ cấm qua nương ra ngoài, nương nàng … “


      Phó Tạ ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


      Từ ma ma khỏi rùng mình, còn chưa kịp ra những lời oán trách, toàn bộ lời bị dọa nuốt hết trở vào.


      Phó Tạ rủ tầm mắt tiếp tục xem sách.


      Từ ma ma trông mong nhìn Phó Tạ, nhưng câu cũng dám .


      Phó tĩnh cho Từ ma ma lui xuống, Từ ma ma còn cách nào khác đành phải lui xuống thôi.


      Vì chống cự con sâu thèm ăn trong bụng, Hàn cầm tập thơ xem, thấy Từ ma ma trở về, cũng chuyện, tiếp tục xem sách của mình.


      Từ ma ma xoay quanh người Hàn , than thở ngừng, nương thuở hiểu chuyện dị thường, như thế nào vừa thấy Phó tam công tử tính tình lại như vậy? Điều này chẳng lẽ chính là như người ta phải oan gia tụ họp?


      Chủ tử còn chưa ăn, bọn nha hoàn tự nhiên cũng dám ăn, đám người Tẩy Xuân dành phải đứng hầu bên.


      Hàn chịu ăn, nhưng cũng thể để ma ma cùng bọn nha hoàn chịu đói, liền phân phó : “Dọn bàn tiệc xuống , các ngươi ăn , ta muốn nghỉ ngơi lát.”


      Sau khi ma ma cùng bọn nha hoàn ăn cơm, nàng ngồi ở giường, vui sướng hài lòng chờ Phó Tạ hướng nàng khuất phục.


      Hai khắc qua, Phó Tạ nàng chờ được, lại chờ đến bàn thức ăn mới.


      ăn xong cơm tối, bốn người Hoán Hạ thấy Phó Bình, Phó Tĩnh đưa tới hộp cơm, bày từng món bàn, người bày người đọc tên món ăn: “Ốc rán! Cá mập cắt lát! Cua hấp! Bánh ngọt nhân chim cút! Bao tử ngỗng hầm gia vị! Ngó sen lưu ly! Bánh hoa mai! Cháo rau! Sữa nóng…” Đều là thức ăn Hàn thích ăn!


      Khoang thuyền vốn hẹp, thanh đọc tên đồ ăn truyền đến, mỗi loại thức ăn có mùi thơm tương ứng bay vào, Hàn tâm tính kiên định ngồi ở giường nhúc nhích, thế nhưng nàng đã nghe được bụng của mình kêu to, giống như “Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn.


      Bởi vì đành lòng dày vò bụng của mình, Hàn nhanh chóng trượt xuống giường, sửa sang quần áo liền ra ngoài, vừa vừa : “Ồ? Đều là đồ ăn ta thích ăn!”


      Nha hoàn vén mành thêu trong phòng lên, Hàn còn chưa có ra khỏi cửa phòng liền thấy Phó Tạ đứng ở phía trước, mặt biểu tình nhìn nàng.


      Bởi vì vội vàng kịp chuẩn bị, mặt của nàng có chút hồng, nhưng vẫn mặt dày như cũ ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa.


      Nhìn Hàn toàn tâm toàn ý ăn đến mặt béo mập, Phó Tạ đột nhiên cảm thấy quả uổng công mà, liền ở đối diện Hàn ngồi xuống, rửa sạch tay sau đó cầm dụng cụ định lột cua cho nàng ăn.


      Hàn thấy thế, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười nịnh nọt, còn chắp tay trước ngực: “Ca ca, muội thích ăn gạch cua, huynh lột cho muội !”


      Phó Tạ: “...” Ca ca?

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181040 others thích bài này.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Đặt gạch hóng ngay :yoyo36:
      và thương nàng nhiều :ex10:
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 5

      gia

      Phó Tạ thấy có chút thẹn thùng, rủ mắt xuống gì, cầm con cua lên lột mai cua. Tuy cũng có thứ muội tên là Phó Du, nhưng thứ muội cứ thấy như là chuột tránh mèo, nơm nớp lo sợ, bất đắc dĩ mới phải gọi tiếng “Tam ca”, có ai mà ngọt ngào gọi tiếng “Ca ca” đâu?


      lấy ra gạch cua, chấm chút ít nước dấm chua, thả vào trong đĩa trước mặt Hàn , Hàn khách sáo, nhưng vẫn giả bộ : “Ca ca, huynh đút muội !”


      Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn , rất muốn trách cứ nàng có quy củ, nhưng nhìn nàng há hốc mồm trông mong chờ đợi mình đút ăn, ràng vẫn là tiểu hài tử tham ăn mà, những lời trách cứ kia ra khỏi miệng, mà là gọn gàng linh hoạt đút gạch cua cho Hàn ăn.


      Hàn ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, bèn khách khí mà ngồi ở đó chờ Phó Tạ đút ăn: “Ai, ca ca, tiếp tục !”


      Phó Tạ đút nàng ăn bốn con cua liền cho ăn nữa..., chỉ thị Hoán Hạ đưa rượu vàng còn nóng cho Hàn .


      Hàn nếm thử miếng, phát đủ ngọt, vừa muốn phân phó Hoán Hạ cho nàng thêm mật ong, vừa nhấc mí mắt liền thấy được Phó Tạ ngồi đối diện lẳng lặng nhìn nàng, lời muốn đành phải nuốt xuống —— hôm nay như vậy là đủ rồi, xem ra nàng ràng rồi.


      Thấy Hàn uống ly rượu vàng, mặt tròn nhắn liền lộ ra sắc hồng, con mắt cũng toàn là nước, Phó Tạ liền nhìn về phía Từ ma ma.


      Từ ma ma đứng ở bên trận địa, sẵn sàng đón quân địch, thấy thế liền kêu Tẩy Xuân cùng đỡ Hàn vào bên trong.


      Đợi bà sắp xếp cho Hàn nằm ngủ mới ra, phát Phó Tạ rồi.


      Hoán Hạ vội vàng trả lời: “Ma ma, lúc người đỡ nương vào, Phó tam công tử liền mang theo gã sai vặt rời .”


      Từ ma ma khẽ vuốt càm, mặt ra vẻ hài lòng. Bà là tì nữ hầu hạ Hầu phu nhân Lâm thị, lại tự tay chăm sóc Hàn từ đến lớn, cảm tình tự nhiên sâu nặng, thấy Phó Tạ đối đãi Hàn tốt, trong nội tâm bà cũng thấy thoả mãn.


      Trước khi rời , Từ ma ma lại hỏi công việc trực đêm tối nay của Hoán Hạ và Tẩy Xuân: “Hai người các ngươi, đêm nay ai ngủ cùng với nương?”


      Tẩy Xuân vội : “Ma ma, là con.”


      Từ ma ma liền dặn dò: “ biển gió to, nên ngủ quá sâu, nửa đêm nhớ kiểm tra xem nương có đạp chăn ra .”


      Tẩy Xuân vội vàng đáp ứng.


      Bởi vì uống rượu vàng, đêm này Hàn ngủ cực kì an ổn. Đợi buổi sáng tỉnh lại, phát thuyền lớn ở bến tàu bỏ neo đêm rồi, bắt đầu từ hôm nay thuyền nữa mà chuyển sang bằng xe ngựa.


      Vùng duyên hải Chu triều tổng cộng có bốn cứ điểm lớn, từ tây đến đông theo thứ tự là Thanh Thang, Hà Trạch, Nam Hải và Ngọc Khê. Cha cùa Hàn , Hoài Ân hầu Hàn Thầm chính là trấn nam Tướng Quân, cai quản vùng duyên hải Chu triều, nơi đóng quân chính là phía tây Ngọc Khê. Phó Tạ dẫn đầu đội tàu ở bến tàu Ngọc Khê dọc theo bờ biển theo hướng đông đến bến tàu Nam Hải, sau đó xuống thuyền lên xe, kế tiếp là từ huyện kinh Nam Hải là Vân Châu, Uyển Châu rồi đến Châu Phủ thuộc Biện Kinh kinh thành.


      Phó Tạ chỉ huy mọi người vận chuyển rương hành lý, an bài hành trình.


      Hàn an bài Tẩy Xuân chỉnh đốn hành lý, mọi chuyện thoả đáng, liền ngồi ở bên cầm quyển sách xem.


      xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, Sấu Đông lặng lẽ kéo mành xe ra nhìn chút, nhìn thấy hai đội binh sĩ lấy từng rương hành lý vận chuyển lên xe, thấp giọng hỏi: “Lúc chúng ta lên thuyền bất quá chỉ mang theo hai rương hành lí, sao hôm nay lại nhiều như vậy?”


      Hàn nghe vậy chỉ cười cười.


      Từ ma ma cũng cười: “Đều là Hầu Gia cùng phu nhân vì nương chuẩn bị đồ cưới, sớm vận chuyển lên thuyền, phu nhân giao danh sách đồ cưới cho nương rồi.”


      Sấu Đông tặc lưỡi thôi: “Con sai mà, chỉ có mấy người chúng ta, làm sao cần tới đội tàu hơn nghìn binh sĩ, nguyên lai là muốn vận chuyển đồ cưới cho nương.”


      Khi bầu trời chuyển sang đen kịt, đoàn người Phó Tạ mới tới trạm dịch ngoài thành Vân Châu.


      Gã sai vặt Phó Thắng trước dẫn đường sớm tới đây, bao hết trạm dịch, lúc này liền dẫn đám người Phó Tạ tiến vào trạm dịch nghỉ tạm.


      Phó Thắng vì chủ tử chuẩn bị cái ngoại viện, nội viện, Phó Tạ mang theo mưu sĩ, người hầu cận cùng bọn sai vặt ở ngoại viện, Hàn mang theo ma ma cùng nha hoàn, các loại nữ quyến ở nội viện.


      Phó Tạ chỉ thị Tô Tương Chi chỉ huy binh sĩ vây quanh trạm dịch, xây dựng cơ sở tạm thời vùi nồi nấu cơm, mình dẫn Hàn đưa vào nội viện, gặp Từ ma ma liền phân phó, an bài rất có trật tự, xong xuôi liền cáo từ ra.


      Dùng qua cơm tối, Hàn tắm rửa đơn giản cái rồi ra, phát bọn nha hoàn chuẩn bị phòng ngủ, đồ dùng đều là gối thêu nệm gấm mà nàng thường dùng, ngay cả giường gỗ hoa lê cũng giống cái nàng thường dùng, đồng hồ báo giờ cùng bình hoa bằng ngọc đều đặt bàn, trong bình hoa còn cắm cành mai chưa nở, khỏi gật đầu cười: “Đa tạ các ngươi hao tâm tổn trí!”


      Lập Xuân cầm mấy cái khăn lụa, cùng Hoán Hạ lau tóc dài ướt sũng cho Hàn .


      Đêm dần khuya, gió ngoài cửa sổ rất lớn, thổi bay lượng lá cây Bạch Dương trong sân, phát ra thanh thanh thúy “Rào rào”, làm cho người nghe cảm thấy rét lạnh.


      Hàn lắng nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, tập trung suy nghĩ.


      Sấu Đông cảm thấy nơi này hơi bần hàn, liền : “Trạm dịch này đơn sơ quá, ngay cả Địa Long cũng có, lạnh quá, khó trách tóc nương nãy giờ vẫn chưa khô.”


      Bởi vì tóc dài chưa khô hẳn, Hàn ôm ấm lò sưởi ngồi sát Từ ma ma, tựa ở người Từ ma ma, nhìn Từ ma ma may quần áo cho mình, nở nụ cười : “Toàn bộ Đông Phương đại lục của chúng ta đều dựa vào phương bắc, mùa đông đương nhiên là lạnh hơn mùa xuân rất nhiều, Liêu quốc so với Đại Chu chúng ta còn lạnh hơn ít đấy! Bất quá nếu là thuyền ở biển về phía nam, ngày càng ấm áp, có địa phương mùa đông cũng mặc áo mỏng.”


      Sấu Đông liên tục sợ hãi thán phục, vẫn quên vỗ mông ngựa tâng bốc Hàn : “ nương hiểu biết đấy!”


      Hàn khẽ cười.


      Nhuận Thu cùng Sấu Đông vào phòng ngủ chỉnh đốn, Tẩy Xuân cùng Hoán Hạ liền cầm đồ thêu lên may vá cùng nương chuyện phiếm.


      Nghe đồng hồ báo giờ trong nhà mang theo, kim ngắn báo giờ Hợi, Hàn che miệng lại ngáp cái: “Buồn ngủ quá!”


      Nàng vừa dứt lời, người đứng hầu bên ngoài mành vải bông liền cách rèm hồi báo: “Bẩm nương, Tam công tử tới!”


      Hàn lười biếng mà duỗi lưng cái, đứng dậy xuống giường chuẩn bị nghênh đón.


      Mành vải bông treo cửa nhà chính được xốc lên, Phó Tạ mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, đeo ngọc quan màu đen đến.


      Hàn quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca!”


      Lúc này nàng mặc áo gấm trắng thuần thêu trăm con bướm , quần lụa mỏng đỏ thẫm, tóc dài ẩm ướt rối tung xõa xuống dưới, dài tới mắt cá chân, làm nổi bật lên toàn bộ dáng người nhắn xinh xắn.


      Nàng quỳ gối hành lễ, tóc dài tùy ý trượt qua, thiếu chút nữa chạm mặt đất.


      Hoán Hạ theo phía sau bên cạnh Hàn tay mắt lanh lẹ, vươn tay giữ toàn bộ lọn tóc của Hàn trong tay của mình.


      Phó Tạ duỗi ra tay, lặng lẽ đấu vết mà rụt trở về, từ cao nhìn xuống Hàn : “Đứng dậy !”


      Sau khi ngồi xuống giường gấm, Phó Tạ tiếp nhận trà chén Tẩy Xuân dâng lên, để bàn đặt giường. muốn mở miệng chuyện, lại thấy Hàn từ trong tay đại nha hoàn khác tiếp nhận trà chén chuẩn bị muốn uống, đôi mi thanh tú khỏi cau lại: “ khuya rồi, nên uống trà.”


      Hàn : “...”


      Sóng mắt nàng lưu chuyển nhìn Phó Tạ, thanh kiều mềm mại: “Nhưng muội có chút khát nha!”


      Phó Tạ chịu được bộ dạng này của nàng, trực tiếp chỉ thị Tẩy Xuân: “Cho nương các ngươi ly nước ấm.”


      Tẩy Xuân có chút sợ , cũng dám nhìn mặt nương nhà mình, đáp “Vâng”, cúi đầu lui xuống.


      Hàn bĩu môi nhìn bóng lưng Tẩy Xuân, trong nội tâm rất là lo lắng, nếu như Hoán Hạ lanh lợi lấy nước ấm, nàng nhất định đặc biệt tìm cái chén nho ; nhưng mà Tẩy Xuân , sợ thể nghĩ tới chuyện này đâu.


      Phó Tạ mặt biểu tình ngồi ở chỗ kia, Hàn ngồi cách cái bàn, cả hai ai gì, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.


      Từ ma ma cùng Hoán Hạ yên tĩnh đứng hầu trong nhà chính, tiếng thở mạnh cũng dám. Đèn cầy bỗng nhiên nổ, phát ra thanh liên tục ngừng “Đùng”, dường như ở bên tai các nàng nổ vang, bầu khí áp lực cực kỳ.


      Cũng lâu lắm Tẩy Xuân trở lại rồi.


      Hàn nhìn thoáng qua khay bưng tay nàng, quả đó để cái tách miệng rộng màu trắng bạc, đáy tách màu đen, liền biết chính mình đoán sai, khỏi nhìn Phó Tạ, bề ngoài tỏ ý cam lòng. Bất ngờ Phó Tạ cũng nhìn nàng, hai người ánh mắt giao nhau, Hàn phát lông mi Phó Tạ rất dày, làm nổi bật lên đôi mắt phượng, trông rất dễ nhìn.


      Trái tim của nàng khỏi nhảy rộn cái, vội vàng dời ánh mắt.


      Hàn cảm giác mặt mình có chút nóng lên, liền lặng lẽ sờ soạng, quả nóng lắm đấy...


      Phó Tạ cũng dời ánh mắt, nỗi lòng bình tĩnh như nước —— với , Hàn chỉ là tiểu hài tử cần quản giáo.


      Tiếp nhận tách nước, Hàn uống hai phần liền buông ra, lại nghe thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phó Tạ truyền tới: “Uống xong chưa.”


      Nàng cầm cái tách có chút ủy khuất mà nhìn về phía Phó Tạ: “Nước nhiều lắm, muội uống hết!”


      Hàn mắt to lập tức bịt kín tầng hơi nước, còn đặc biệt mở trừng hai mắt, ý đồ cho nước mắt rớt ra.


      Đáng tiếc Phó Tạ bất vi sở động, lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng uống xong.


      Song phương giằng co lát, Hàn lay chuyển được Phó Tạ, đành phải ủy ủy khuất khuất uống hết chén nước đầy.


      Từ ma ma đứng hầu bên nhìn Phó Tạ buộc Hàn uống ly nước ấm, con mắt đều cười đến nhìn thấy rồi —— nương nước ấm có hương vị, từ liền chán ghét, ngay cả Hầu Gia cùng phu nhân đều nghe, nghĩ tới lại bị gia cho câu thúc, là “Nước chát điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”!


      Thấy Hàn uống nước xong, Phó Tạ muốn nàng nên ngủ sớm dậy sớm, thấy Hàn lộ ra đáy tách cho nhìn, trong miệng hậm hực : “Nếu đêm nay muội chết đuối giường, đều là lỗi của huynh!”


      Phó Tạ: “...”


      có chút lúng túng, liền lấy tay che miệng lại, ho tiếng, nhìn về phía Từ ma ma phân phó: “Đừng cho nàng ngủ vội, cho nàng chơi hai khắc nữa, sau đó làm cho nàng chén sữa nóng rồi hãy ngủ.”


      Từ ma ma vui vẻ ra mặt ngồi xổm thân hành lễ: “Vâng, gia! Lão nô hiểu được!”


      Hàn thiếu chút nữa bị sặc, mới đó mà gọi là “ gia” rồi hả?!

      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181033 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :