1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 47

      Trần Hi giống như nghe thấy đối thoại giữa Chu Hân Đồng và Hàn Thiên, cúi đầu tiếp tục xem địa đồ trải giường, nhưng trong đầu lại lên khuôn mặt nữ hài tử như tinh linh gặp phải đêm hôm đó ở trước lều lớn của Phó Tạ.

      đề bút vẽ ngọn lửa nho tại nơi tiếp giáp giữa Lỗ Châu và Lương Châu, hôm nay nơi này cũng tụ tập nhóm đạo tặc hành nghề cướp bóc.

      Tuy rằng khí tiết còn thừa lại chẳng có bao nhiêu, nhưng Trần Hi chưa đủ dũng khí tuỳ tiện khiêu chiến điểm mấu chốt của Phó Tạ, thiếu nữ xinh đẹp chỉ nhìn thoáng qua kia, cũng chỉ có thể đặt trong kí ức thôi.

      Thuyền lớn chạy nhàng kênh đào, như cái cái nôi lớn, mà Hàn chính là bé cưng ngủ trong nôi, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, ngủ thằng cho đến khu vực Khai Phong phủ.

      Buổi trưa hôm nay Hàn Linh ở khoang tầng hai xuống tìm Hàn chơi.

      Nàng xuống hai lần rồi mà Hàn cũng chưa tỉnh, lần thứ ba Hàn linh dứt khoát nữa, chỉ thị Bích Vân lên lấy châm tuyến tới đây, nàng dứt khoát ngồi phía ngoài bình phong cùng với Tẩy Xuân bắt đầu may vá, Hàn đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn báo đáp, muốn làm cho Hàn đôi giày ngủ màu đỏ thẫm.

      Ngủ đến khi ngủ nổi nữa, Hàn rốt cuộc cũng tỉnh.

      Sau khi tỉnh lại nàng cũng có lập tức thức dậy, mà là tiếp tục nằm ở giường suy nghĩ, nàng tính toán làm thế nào thoải mái ở lại Liêu châu, Liêu châu là phạm vi thế lực của Phó gia, Thôi Kỳ cũng có khả năng đến Liêu châu tìm nàng đâu ha?

      Nghĩ đến ở Biện Kinh có Thôi Kỳ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình như thế, lông tơ Hàn dựng đứng hết cả lên, cả người rét run, thích như vậy làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, mà nàng muốn như vậy đâu!

      Mặt khác Hàn cũng tự kiểm điểm bản thân, lúc nào tự kiểm điểm, tự thấy đâu có tỏ ra thích Thôi Kỳ đâu mà sao Thôi Kỳ lại cố chấp với nàng như thế.

      Đáng tiếc sau khi kiểm lại chuyện lúc trước trước trước sau sau qua lần, Hàn xác định bản thân cho tới bây giờ có biểu nào thích hợp, nàng biết mình là vị hôn thê của Phó Tạ, cho nên đối với nam nhân khác chưa bao giờ trông bên nọ ngó bên kia.

      Từ ma ma sang xem nàng tỉnh lại chưa, kết quả vừa đến bên giường liền thấy mắt Hàn mở to, khỏi giật mình cười: “ nương, người tỉnh khi nào vậy?”

      “Con vừa mới tỉnh.” Hàn kéo chăn gấm màu tím khói ra chút, tiếp tục nằm suy nghĩ.

      Từ ma ma biết thói quen sinh hoạt của Hàn , vội vàng bảo Hoán Hạ sớm chuẩn bị nước muối nhạt bưng tới, hầu hạ Hàn uống.

      Sau khi Hàn uống nước xong hoàn toàn thanh tỉnh lại.

      Đám người Tẩy Xuân vào hầu hạ Hàn thức dậy, Hàn Linh cũng theo qua. Nàng vừa tiến liền nhìn thấy Hàn mặc áo ngủ trắng thuần có cổ áo thêu hoa văn lá liễu ngồi ở bên giường, tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, càng lộ ra khuôn mặt nhắn trong suốt mi mày như ngọc; chỗ cổ áo ra xương quai xanh tinh xảo, mà trước ngực cao cao...

      Trong lòng Hàn Linh khỏi cảm thán: mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, ngay cả khi rời giường mặc áo ngủ rộng thùng thình cũng đẹp như thế!

      Nàng cười dịu dàng tiến lên, sờ lên tóc dài Hàn , : “Nhị tỷ tỷ, hôm nay chải búi tóc gì thế?” tóc tỷ tỷ nặng trịch mát lạnh, vừa đen vừa thơm lại vừa trơn thẳng...

      “Tùy ý kéo chút là được, “Hàn híp mắt suy nghĩ chút, “Dù sao cũng đâu có gặp ai.”

      Sấu Đông nghe vậy cười : “Tứ nương cũng đừng tin nương nhà ta, chờ chút người biết!”

      Hàn Linh hơi có chút ngạc nhiên, biết đây là nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng được Hàn sủng ái, liền lại cười : “Ta đây lại chờ được xem trọng thôi!”

      Cũng lâu lắm, Hàn Linh liền ý trong lời của Sấu Đông.

      Rửa mặt xong, Hàn vội vàng dùng điểm tâm.

      Dùng xong điểm tâm nàng lại tắm.

      Thời gian nàng tắm chính là hết nửa ngày ngâm nước, làm cho tóc dài trơn bóng cả người thơm ngào ngạt mới ra ngoài.

      Hàn Linh cho rằng Hàn nên trang điểm, kết quả Hàn lại ngồi trước bàn trang điểm dùng cái bình ngọc đựng nước hương hoa hồng kỹ càng bôi lên tay và mặt.

      Hôm nay gần đến trung thu khí hậu lạnh dần, mà sông lại có gió, cho nên thuyền còn lạnh hơn bờ chút, thế nhưng trong phòng Hàn ấm áp hợp lòng người, tràn đầy hương hoa hồng ngào ngạt dễ chịu, Hàn Linh ngẩn ngơ có chút lưu luyến quên về luôn, cười mỉm dựa vào đầu giường, chỉ lo nhìn Nhị tỷ tỷ trang điểm.

      Đợi chải đầu xong rồi, Hàn Linh rốt cuộc được mở mang kiến thức cái gọi là đơn giản của Hàn , chỉ có búi tóc đơn giản mà thôi, còn cài trâm trâm đeo ngọc bội quả thực là chú ý cực kỳ.

      Đợi đến lúc mặt mày trang điểm xong, Hàn Linh cho là mình phải chờ tới xế chiều, lại phát Hàn chỉ thoa hương cao hoa hồng môi, chứ hề đánh lớp phấn mỏng hay kẻ mày……

      Hàn Linh vốn có chút giật mình, nhưng vừa nhìn nha hoàn hầu hạ Hàn mặc y phục màu đỏ thẫm bằng lụa hoa có hoa văn là bướm đậu lên hoa sơn trà, nàng rốt cuộc hiểu nguyên nhân, da thịt Hàn non mềm trắng trong, mi mày như vẽ, xác thực cần quá nhiều trang sức!

      Hàn thấy vẻ mặt đường muội như có điều suy nghĩ, liền cười : “Muội muội, hôm nay tỷ tỷ chính là cho muội biết, đời này có nữ tử xấu, chỉ có nữ tử lười!”

      Nàng bên quan sát Hàn Linh, vừa : “Dùng điểm tâm ?” hôm nay Hàn Linh chải kiểu tùy vân kế thường ngày, lọn tóc hơi khô khô, càng làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt huyết sắc; người mặc bộ cẩm y thêu hoa màu hạnh lỏng loẹt bị giặt rửa nhiều lần trở thành sắc trắng, kiểu dáng cũng là kiểu lưu hành mấy năm trước, cho thấy là quần áo cũ của Hàn Bội...

      Hàn Linh biết tỷ tỷ có ý gì, vội : “Muội dùng rồi.”

      Hàn liền cười chỉ huy nha hoàn của mình: “cầm phần xà phòng mùi hoa quế, nước mùi hoa quế và khăn lụa mới, hầu hạ Tứ nương tắm gội!”

      Trong lòng Hàn Linh vui mừng, nhưng có chút xấu hổ: “Tỷ tỷ, như vậy xấu hổ lắm...” Nàng tự chủ được đem “Nhị tỷ tỷ” đổi thành “Tỷ tỷ”.

      “Đừng khách khí”, Hàn tự nhiên cười , “Ta chuẩn bị thùng tắm mới cho muội!”

      Hàn Linh tắm rửa, Hàn nhàn rỗi, lúc này mới phát trong phòng quá thơm, có chút buồn bực, liền tiện tay mở khoang cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ có lẽ đúng lúc là kênh đào phía tây, cũng sợ bị người nhìn thấy.

      Ai ngờ lúc này vừa vặn có chiếc thuyền lớn tăng tốc độ vượt qua thuyền của nàng, hai thuyền trong trạng thái trộn lẫn vào nhau.

      Hàn thấy thế cả kinh, trong lòng cảm thấy ổn, muốn đóng cửa sổ, lại phát khoang cửa sổ thuyền lớn mở ra, thanh niên mặc áo choàng xanh ngọc dựa vào phía trước cửa sổ, giống như có tâm .

      Người thanh niên kia da thịt quá mức trắng, sống mũi thẳng, góc cạnh ràng, bờ môi môi mím chặt, thoạt nhìn tuổi tác rất trẻ... Hàn cảm giác mình dường như gặp ở nơi nào rồi.

      Nàng bên suy tư, bên đóng cửa sổ.

      Trong lúc Hàn đóng cửa sổ, người thanh niên kia cũng nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng hai mắt như điện.

      Hàn “ba~” tiếng đóng cửa sổ lại, lập tức ngăn ánh mắt vui mừng của ở bên ngoài.

      Đợi Hàn Linh tắm rửa xong cả người thơm phức ra, phát Hàn chọn cho nàng hộp đồ trang sức hoa màu tím và cái váy mã diện thêu mẫu đơn màu tím.

      Hai khắc sau, Hàn Linh xuất trước mặt Hàn với búi tóc vân hoàn vụ nét mặt như hoa đào.

      Hàn vui mừng vỗ tay cái: “Rất đẹp!”

      Lại thúc giục : “Nhanh mặc quần áo mới vào!”

      Thời điểm Hàn Linh thay quần áo, Hàn sợ Hàn Linh hiểu lầm, liền ở bên giải thích: “Những y phục này sau khi làm xong ta vẫn chưa mặc, muội muội cũng đừng ghét bỏ!”

      Trong lòng Hàn Linh tất nhiên có thể nhận thức được ý tốt của tỷ tỷ, chỗ nào còn có thể ghét bỏ? Nàng cười so đo chỗ ngực của mình, ranh mãnh : “Tỷ tỷ là chỗ này trưởng thành nha?”

      Hàn giơ tay đập nàng cái: “A? Sao nha đầu ngươi kia bướng bỉnh rồi hả ?”

      Quần áo Hàn mặc có chút chật tý, nhưng Hàn Linh mặc vừa vặn. Nàng hưng phấn đôi mắt lấp lánh phát sáng: “Tỷ tỷ, là đẹp! Đa tạ tỷ tỷ!”

      Hàn cười tủm tỉm nắm tay nàng soi gương: “Muội thấy tỷ tỷ sai chứ? Nữ hài tử chỉ cần nguyện ý trang điểm, chỉ cần trong lòng có tự tin, nhất định xinh đẹp nhất đấy!”

      Hàn Linh liên tục gật đầu.

      Hàn nắm tay của nàng ra chỗ mấy hòm xiểng phía sau giường: “hôm nay ta lớn lên quá nhanh, thường thường đều là quần áo vừa làm xong mặc kịp, muội muội nếu chê, tỷ tỷ cho muội lựa chọn mấy bộ!” Nàng làm người cẩn thận, nếu như quyết tâm giúp Hàn Linh, liền giúp đến cùng, cho Hàn Linh chọn lựa ít quần áo và đồ trang sức thích hợp với nàng.

      Hàn Linh gì, chỉ gật đầu, nắm chặt tay Hàn .

      Mũi nàng ê ẩm, đôi mắt sớm ẩm ướt, phụ thân tim phổi chỉ lo ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, mẹ cả nghiêm khắc, di nương sớm được sủng... Cho tới bây giờ ai tốt với nàng như Hàn ...

      Hàn Linh ỷ lại mà nhích tới gần Hàn .

      Nàng giỏi chuyện, có nhiều lời như vậy, chỉ nghĩ tỷ tỷ đối tốt với mình, mình cũng đối tốt với tỷ tỷ.

      Hai tỷ muội bận rộn nửa ngày chọn lựa toàn bộ rương quần áo mới tinh, ngay cả áo bông và áo lông mùa đông Hàn Linh đều có.

      Lúc chiều hai tỷ muội lại cùng nhau học viết chữ, cùng chỗ tản bộ, cùng chỗ thiêu thùa may vá, hai bên dần dần thành tri kỷ.

      Buổi tối sau khi Hàn rửa mặt nằm ở giường, Từ ma ma khom người giúp nàng chỉnh áo ngủ bằng gấm, lại sợ khi ngủ Hàn đè lên tóc dài, sửa mái tóc dài của nàng lại sau đó trải lên gối đầu, trong miệng càu nhàu: “ nương của ta ơi, hôm nay người đối với Tứ nương quá hào phóng rồi, là hào phóng ngốc mà...”

      Hàn chẳng muốn nghe, liền : “Nhũ mẫu, đời này mặc dù có người lang tâm cẩu phế, thế nhưng ta cảm thấy được chỉ cần ta lòng đối với người đó, người đó nhất định có thể cảm nhận được.”

      Từ ma ma nghe vậy cũng nữa, đưa tay lau trán Hàn cái, nhàng buông màn xuống; còn mình lên ghế quý phi ngủ, bởi vì biết thuyền mình ngồi chính là của tiểu Trần đại nhân, bà luôn lo lắng yên, từ khi sau khi Hàn lên thuyền đều là bà ngủ gác đêm.

      Đội tàu được rồi mười ngày, chuẩn bị kế tiếp ngừng lại ở bến tàu Lỗ Châu bổ sung đồ ăn nước uống.

      Sau khi Phó An được gã sai vặt Hàn Thiên của Trần phủ thông tri, liền tới đây bẩm báo với Hàn .

      Sau khi Hàn suy nghĩ chút, dặn dò Phó Tĩnh : “Ta quản Tứ muội muội và ma ma, và nha hoàn hầu hạ bên người chúng ta, ngươi chỉ để ý người của ngươi thôi!”

      Phó An được những lời này, liền lui xuống, tự mình an bài những binh lính và gã sai vặt theo hộ tống Hàn .

      Đợi Phó An ra, lúc này Hàn mới cười dặn dò Hàn Linh: “Muội muội, ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa, thuyền dừng lại, muội và Bích Vân dứt khoát ở chỗ này dùng cơm với ta, đợi sau khi thuyền xuất phát mới trở về, muội thấy được ?”

      Hàn Linh hôm nay đối với Hàn gì nghe nấy, lập tức cười : “nghe tỷ tỷ dặn dò!”

      Hàn thấy muội muội nghe lời như thế, liền cười híp mắt sờ lên đầu Hàn Linh: “Thực nghe lời!”

      Hàn Linh bị tỷ tỷ sờ được cực kỳ thoải mái, gác đầu phóng lên vai Hàn , vẻ mặt vui vẻ ý “sờ nữa ”, Bích Vân nhìn các nàng cũng nở nụ cười.

      Lúc chiều Hàn cầm quyển truyện lịch sử giết thời gian, bên ngoài truyền đến hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo thanh Phó An liền truyền tới: “ nương, người xem ai đến kìa.”
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181052 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ai den vay ta

    3. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      chẵng lẽ phó tam ca của hàn tới kkkk

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 48
      Hàn Linh nghe được giọng , vội vàng đứng dậy dẫn theo nha hoàn Bích Vân tránh sau tấm bình phong.

      Hàn nghe vậy giật mình, chẳng lẽ là Phó Tạ?

      Nàng rất nhanh liền cảm giác mình có chút si tâm vọng tưởng rồi, Phó Tạ đường tới Tây Cương, làm sao có thể đến Lỗ Châu ở phương bắc gặp nàng?

      Vừa nghĩ như thế, trong lòng Hàn có chút vắng vẻ, buông sách ngẩng đầu nhìn qua.

      Khi nhìn người vừa tới, Hàn thiếu chút nữa đứng lên, vừa mừng vừa sợ: "Hứa Lập Dương!"

      Mành vải da màu đen ngoài cửa khoang thuyền bị vén lên, Phó An cùng thiếu niên vào.

      Thiếu niên mi thanh mục tú, đầu đội khăn xanh nhạt, bên tóc mai cài đóa hoa thơm trắng như tuyết, mặc áo trắng cổ áo thêu chỉ bạc, bên hông cắm thanh chiết phiến, chân là đôi giày ủng màu xanh, ràng là trang phục cho những người người chuyên viết lách tô vẽ phố Đại Chu, phải Hứa Lập Dương là ai?

      Hứa Lập Dương nghe Hàn gọi tên mình, trong lòng có cảm giác khó có thể thành lời, vội vàng ép xuống, theo Phó An quy củ hành lễ: "Nô tài Hứa Lập Dương gặp qua nương!"

      Hàn xem Hứa Lập Dương như ân nhân cứu mạng của mình, đối với càng đặc biệt khác biệt, lập tức dặn dò Tẩy Xuân: "Mau mời Phó An và Lập Dương ngồi xuống!"

      Phó An và Hứa Lập Dương từ chối phen, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống.

      Hứa Lập Dương có chút câu nệ, ngồi cũng ngẩng đầu lên.

      Đôi mắt dài của Phó An ngó nghiêng xung quanh, lòng tìm kiếm bóng dáng Nhuận Thu, tính tình linh hoạt, hết lần này tới lần khác lại thích tính cách ôn nhu ổn trọng của Nhuận Thu.

      Hàn lại chỉ thị Hoán Hạ dâng trà xanh và bánh trung thu do Từ ma ma làm.

      Tới chót nhất cũng phải Hoán Hạ, mà là Nhuận Thu.

      Khuôn mặt tú lệ của Nhuận Thu có chút đỏ ửng, dùng khay bưng ấm trà sứ trắng, chén trà và mâm bánh ra, đặt khay lên bàn giữa Phó An và Hứa Lập Dương, lại châm cho hai người mỗi người chén trà, lúc này mới cúi đầu lui về bên cạnh Hàn .

      Phó An nhìn Nhuận Thu, sau lúc lâu nhịn được lại liếc tiếp.

      Nhuận Thu rủ xuống mi mắt, cố ý nhìn .

      Hàn sớm phát Phó An và Nhuận Thu khác thường, trong lòng mừng rỡ, lại giả vờ làm như biết gì, ép Phó An và Hứa Lập Dương ăn khối bánh trung thu uống trà, lúc này mới hỏi thăm Hứa Lập Dương: “ngày hôm đó ngươi làm thế nào mà thoát được vậy?"

      Hứa Lập Dương tuy là tiểu thái giám, ngày thường rất thanh tú, nhưng hề có dáng vẻ của nữ nhân, nhìn đơn thuần ngay thẳng.

      kính cẩn bẩm báo : "Bẩm nương, sau khi nô tài rơi xuống sông Hoàng Hà, nước chảy bèo trôi được đoạn, đợi trời tối hẵn, mới lên bờ để lại dấu vết cho mấy huynh đệ." tự nhiên trước khi nhảy sông mình làm gì để thoát khỏi Thôi Kỳ.

      Hứa Lập Dương dừng chút, tiếp: "Nô tài liền giả trang thành người chuyên viết lách tô vẽ, theo người bán hàng rong ở kênh đào đường đuổi theo hướng Bắc. May mắn sớm bắt kịp thuyền của nương."

      lặng lẽ nhìn Hàn , thấy trong đôi mắt trong suốt của Hàn tràn đầy ấm áp, lo lắng nhìn mình liền vội vàng cúi đầu, gì nữa, lẻ loi mình đuổi theo, trong đó gian khổ tất nhiên cần phải , nghĩ là Hàn nương lại biết như thế.

      Nghĩ đến Hứa Lập Dương tuổi còn mà phải đuổi theo đến đây, trong lòng Hàn có chút đành lòng, liền ôn nhu : "Nơi này còn cách Liêu châu đoạn, trong khoảng thời gian này ngươi nên nghỉ ngơi tốt, nên cực khổ nữa."

      Hứa Lập Dương chắp tay: "Vâng, nương."

      Hàn nhìn Phó An: "Ngươi dẫn theo Lập Dương , an bài cho Lập Dương phòng riêng, phòng phải có cửa sổ có thể thông khí, ngoài ra nếu có thể chọn phòng nào có ánh mặt trời đó!" Hứa Lập Dương là tiểu thái giám, hiển nhiên bất tiện nếu ở cùng người khác, phòng của nhất định phải ấm áp sạch lại thông khí.

      Nhìn thiếu niên thái giám này, trong lòng Hàn ra được thương tiếc, suy nghĩ chút lại dặn dò Từ ma ma: "ma ma, người đến xem vóc người Lập Dương, làm cho Lập Dương vài cái áo hai lớp!" Hứa Lập Dương là nửa đường tới đây, nhất định chuẩn bị quần áo, phải làm cho mấy bộ quần áo.

      Trong lòng Hứa Lập Dương cảm động, lập tức đứng dậy: " nương "

      Tính cách Phó An hoạt bát, cố ý ở bên chua lét : " nương thiên vị!"

      Hàn cười liếc Nhuận Thu, : "Nhuận Thu, vậy ngươi làm cho Phó An đôi giày !" Nếu như Phó An và Nhuận Thu tình chàng ý thiếp, nàng cũng vui vẻ giúp người hoàn thành ước vọng.

      Khuôn mặt Nhuận Thu có chút đỏ lên, đáp tiếng bằng giọng xíu.

      Hàn thấy thế, trong lòng có sắp xếp, liền cười hỏi Phó An: "công tử các ngươi có tin tức gì ?"

      Phó An thấy Hàn hỏi công tử nhà mình, lúc này nghiêm mặt : "Bẩm nương, hôm nay công tử đường hành quân gấp, qua Lan Châu, đường chạy theo hướng tây, qua khoảng mười ngày nữa đến Túc Châu."

      Hàn nghe vậy, vốn trong lòng nhõm thoải mái dần dần trầm tĩnh trở lại, liền thăm hỏi Hứa Lập Dương vài câu, thưởng Hứa Lập Dương bao tiền thưởng, lúc này mới chỉ thị Phó An dẫn Hứa Lập Dương nghỉ ngơi.

      Sau khi Phó An và Hứa Lập Dương rời khỏi, trong khoang thoáng cái yên tĩnh trở lại.

      Hàn Linh từ sau tấm bình phong ra, hỏi Hàn : "Tỷ tỷ, phong cảnh đường từ Lan Châu đến Túc Châu như thế nào?"

      Hàn cõi lòng đầy tâm , nghe vậy bật cười, : "Muội cho rằng tỷ tỷ ta thông thiên văn dưới rành địa lý sao!"

      Tuy nàng như vậy, nhưng vẫn chậm rãi : "Ta nghe người ta Lan Châu, Túc Châu và Lương châu của Tây Cương Đại Chu trời cao mây trắng, bầu trời trong xanh bên dưới là đồi núi màu vàng mênh mông bát ngát..."

      Hàn giải thích gì cả, chỗ đó gió thổi khắp cả Hoàng Sa, đồng cỏ bao la hoàn toàn trơ trụi, chỉ có gió Tây Bắc gào thét mà thôi.

      Mà Phó Tạ bởi vì việc nước mà thể chùn bước, phải chạy nhanh trong bão cát, chỉ vì cái quốc gia mục nát này...

      Đôi mắt Hàn ẩm ướt, trái tim có chút co rút đau đớn.

      Hàn có đoán sai, lúc này Phó Tạ xác thực hành quân gấp trong bão cát.

      Tuy rằng mặt có mang hộ giáp, nhưng hộ giáp làm sao có thể ngăn được ánh mặt trời nóng rực ở Tây Bộ? đường hành quân vội vã, khuôn mặt trắng nõn của Phó Tạ sớm biến thành màu lúa mì, so với khí độ ôn nhuận như ngọc lúc trước, hôm nay tăng thêm vài phần dũng mãnh.

      vừa phải xung phong đầu dẫn đoàn người nhanh, vừa phải tranh thủ lúc rảnh rỗi suy nghĩ chiến lược tác chiến với bộ tộc Tháp Khắc Khắc.

      Bộ tộc Tháp Khắc Khắc từng sống ở nơi chỉ có đồng cỏ và nguồn nước, lấy dê ngựa làm quân lương, vào tháng tám bọn họ tấn công Đại Chu, mục đích là vì cướp đoạt thu hoạch mùa thu của Đại Chu, đương nhiên là dùng Khinh Kỵ Binh[1] cơ động mạnh mẽ làm chủ.

      Ưu điểm của khinh kỵ binh là khả năng hoạt động mạnh mẽ nhanh như thiểm điện, khuyết điểm là mặc giáp nặng để họ có thể hoạt động nhàng.

      Mà kỵ binh Tháp Khắc Khắc nếu như mặc giáp , thậm chí mặc áo giáp, Phó Tạ tự tin có thể dễ dàng dùng tên bắn xuyên qua bọn họ.

      Phó Tạ tổng kết qua vô số cuộc chiến đấu giữa Đại Chu và bộ tộc Tháp Khắc Khắc mấy trăm năm nay, phát vấn đề, phương thức tác chiến của bộ tộc Tháp Khắc Khắc là nhiễu loạn tập kích bất ngờ làm chủ, quá am hiểu về tiến công chính diện, hơn nữa sức lực chiến đấu cũng rất mạnh, cũng tự tiện phối hợp tác chiến với nhau.

      Mà nhóm kỵ binh này của Phó Tạ được huấn luyện trọng điểm chính là cung mũi tên mạnh mẽ và toàn quân phối hợp.

      Ban đêm giờ Tý, Phó Tạ truyền lệnh binh sĩ xuống ngựa nghỉ ngơi.

      Sau khi Phó Tạ dựa vào bụng ngựa híp mắt lát liền ngồi dậy, đã nghe được tiếng bước chân của Chu Thanh được phái làm thám tử.

      Chu Thanh mặc bộ trang phục của dân du mục Tây Cương, người rách rưới, đầu đội mũ mềm mặc quần áo vải thô, vội vã theo Phó Trữ tới.

      Thấy Phó Tạ ngồi dậy, Chu Thanh vội vàng hạ giọng bẩm báo : "Đại nhân, thuộc hạ thăm dò được hơn 160 dặm hướng tây bắc nhóm đạo tặc Tháp Khắc Khắc dựng trại đóng quân, ngựa có hai nghìn, chúng mặc giáp , vũ khí là đại đao."

      Phó Tạ nghe vậy, liền dặn dò Phó Trữ : "Nhanh mời Tô tiên sinh tới đây!"

      Tác giả có lời muốn : hôm nay là quá bận rộn ~

      [1] Khinh kỵ binh: khinh kỵ là đội quân cưỡi ngựa , chạy nhanh và dẻo dai. Kỵ sĩ được trang bị với vũ khí chủ yếu là giáp , kiếm, gươm và khiên. Khinh kỵ đặc biệt thích hợp cho những chiến thuật mang tính lưu động, đánh chặn sườn, quấy rối, đánh úp,do thám, truy đuổi và rút lui trong khoảng khắc. Khuyết điểm là sức phòng ngự tương đối thấp.

      Trọng kỵ binh: Kỵ binh được trang bị trọng hình chiến giáp, vì thế sức cơ động giảm, nhưng sức chiến đấu gia tăng

      Thiết kỵ binh: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng lực tác chiến rất lớn

      Kiêu kỵ binh: là tinh thiết kỵ binh trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, có sức chiến đấu mạnh và đồng đều, là binh chủng nổi trội của kỵ binh
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181042 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thái giám Hứa Lập Dương có khi cũng giả thái giám thôi ý nhỉ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :