1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 39

      Mùa thu ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếu bóng mờ loang lỗ lên người Phó Tạ, dường như vẫn còn khẽ lắc lư.

      Hàn ngơ ngác nhìn Phó Tạ, từ mắt phượng như sóng nước mênh mông đến sống mũi cao thẳng, lại đến bờ môi đỏ tươi, ánh mắt cuối cùng đừng lại bờ môi của .

      Phó Tạ bị nàng nhìn đến yết hầu có chút phát khô, khuôn mặt cũng có chút nóng, vội dời ánh mắt.

      Thấy mặt Phó Tạ đỏ rần, tim Hàn đập nhanh hơn, đưa tay khẽ vuốt bờ môi Phó Tạ.

      Phó Tạ bị nàng sờ có chút chịu nổi, hít sâu hơi kéo tay Hàn xuống, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, như muốn cái gì đó, lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ khó có thể hết, sau nửa ngày mới : “Phải ngoan chút.”

      Thấy như thế, trong lòng Hàn thấy vắng vẻ, sau nửa ngày mới rầu rĩ : “biết rồi mà...” chia tay lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.

      Phó Tạ lại : “Ta cũng an bài tốt, muội yên tâm.”

      Hàn “Vâng” tiếng, hai mắt dịu dàng, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ.

      Phó Tạ nhìn vào mắt Hàn : “Ta viết thư cho muội. Phải nghe lời đó.”

      Hàn lại “Vâng” tiếng, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Phó Tạ, ôm chặt lấy , khuôn mặt nóng hổi dán trước ngực Phó Tạ.

      Mùi hương người Phó Tạ tinh khiết mát lạnh, dễ chịu vô cùng; lồng ngực của rắn chắc mạnh mẽ, làm nàng sinh ra ỷ lại; hai cánh tay của thon dài hữu lực, làm cho nàng muốn lún sâu vào trong ngực ...

      Thế nhưng, phải chiến trường rồi...

      Phó Tạ ôm chặt Hàn , có phần mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ thư phòng thưa thớt vài cây thuỷ lạp xanh biếc, chờ trở về, sợ là cành lá chuyển sang xanh nhạt rồi? Khi đó Hàn như thế nào đây? lại cao hơn sao...

      Hàn đầy đặn ấm áp trong ngực , dựa sát vào , tựa như trong mộng, thế nhưng trong lòng Phó Tạ lại có chút mờ mịt, có chút tịch.

      Hàn cảm nhận được Phó Tạ khác thường, liền buông ra, mắt to đen láy như hỏi .

      Phó Tạ giữ im lặng, kéo Hàn đến trước thư án, sớm chọn xong chồng sách cầm tới, lật trang đầu tiên “hiến hướng thông giám”, ý bảo Hàn xem.

      Hàn nhìn sơ qua, phát bên trong sách kẹp ít lá vàng hơi mỏng, khỏi chấn động, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ.

      Phó Tạ trầm mặc lại lật ra cuốn thứ hai “hiến kỷ”.

      Hàn phát bên trong kẹp ít ngân phiếu, mũi khỏi đau xót, trái tim khẽ run rẩy.

      Nàng giương mắt nhìn Phó Tạ: “Ca ca, muội... muội thiếu bạc... ...”

      Hàn nắm tay Phó Tạ: “Ca ca huynh phải đánh giặc, những thứ này huynh cầm theo làm quân phí !”

      Phó Tạ khép sách lại, dùng giấy dầu bọc chồng sách này lại: “Những thứ này là do ta tích trữ riêng, liên quan đến việc chung, muội cứ giữ lấy khi nào cần dùng.”

      rủ mi mắt xuống, lông mi dài che sóng mắt, khuôn mặt tuấn tú có biểu tình gì, nhìn rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng có quyết định cho dù thế nào cũng chùn bước.

      Phó Tạ tự kỷ đến mức cho là lần này của mình tất thắng, có suy nghĩ da ngựa bọc thây vì nước quên mình, chỉ là tuổi Hàn còn , còn được chiều chuộng như vậy, đành lòng...

      khắc sau, Phó Tạ nắm tay Hàn từ phía sau cửa ngầm ra, tránh đám người đưa nàng quay về nội viện.

      Phó Tĩnh ôm túi sách theo ở phía sau.

      Còn chưa tới nội viện, chợt nghe bên trong truyền đến thanh y y nha nha của hồ cầm, bên trong còn xen lẫn tiếng ngâm xướng của nữ tiên sinh hát sách.

      Hàn tập trung lắng nghe, thấp giọng : “ ra là hát “Tiết Bình Quý Chinh Tây”.”

      Phó Tạ giật mình.

      Hàn cũng nghĩ đến điểm này, ngẩng đầu nhìn Phó Tạ: “Tiết Bình Quý công thành danh toại, trở thành danh tướng đời, đáng tiếc chính là Vương Bảo xuyến...”

      Phó Tạ chuyện, thế nhưng tay nắm Hàn bỗng nhiên siết chặt.

      Hàn lập tức sẵng giọng: “Ca ca chút, đau quá!” vậy mà cũng đau hả? Nha đầu này quá yếu ớt!

      Thế nhưng theo bản năng liền buông lỏng tay ra, nhìn đường tường đỏ phía chân trời thăm thẳm màu xanh lam phía trước, thấp giọng : “Muội yên tâm.”

      “Muội có lo lắng sao?” Hàn liếc , cười tự nhiên, “Lúc đó huynh mà quan tâm muội, muội tìm người tốt hơn!”

      Phó Tạ vừa bực mình vừa tức cười, gõ trán cái Hàn : “muội là thê tử của ta, ta làm sao nhớ muội được chứ?”

      Thấy Hàn tươi cười ngọt ngào xinh đẹp gì sánh được, giật mình, trầm giọng : “Nếu như muội dám... Ta...”

      tiếp, thế nhưng ánh mắt rét lạnh cùng với giọng bỗng nhiên hạ thấp của Hàn cảm nhận được Phó Tạ đùa.

      Trong lòng nàng tuy có sợ hãi, thân thể có chút phát run, nhưng vẫn chịu nhượng bộ, rũ mắt xuống nhìn Phó Tạ, rầu rĩ : “nhưng nếu huynh có người khác rồi, muội tuyệt chờ huynh.”

      Phó Tạ khỏi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy gió xuân, làm cho trái tim Hàn chậm rãi để xuống.

      Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn thong dong dẫn theo Tẩy Xuân cầm theo bao sách vào sảnh Vạn Hoa, xoay người lại thấp giọng dặn dò Tẩy Xuân: “cho dù thế nào cũng được rời cái bao sách này!”

      Tẩy Xuân gật đầu, cẩn thận ôm túi sách kia.

      Các nữ quyến nghe hát, thấy Hàn vào chỉ liếc cái liền vội dời ánh mắt.

      Đám phu nhân bà lớn quan sát các điểm quan trọng người Hàn Nhị nương như búi tóc, bờ môi, áo váy, phát búi tóc Hàn chỉnh tề, hương cao màu đỏ hoa đào môi vẫn còn, hơn nữa quần áo thẳng thốn trơn bóng, nếp nhăn, trong lòng các nàng liền cười thầm: suy cho cùng vẫn là , chưa có nghĩ đến phương diện kia!

      Còn các nương chủ yếu quan sát bao sách trong tay Tẩy Xuân sau lưng Hàn , trong lòng nghĩ chính là: trời ạ, đừng là Phó tam công tử bắt Hàn đọc sách nha?

      Phó Du thấy Hàn vào, vội vàng ra đón, trước gọi nha hoàn Kiều Vân của mình đến: “Muội mang Tẩy Xuân ăn chút gì !”

      Kiều vân là nha đầu khéo léo xinh xắn, đáp tiếng liền dẫn theo Tẩy Xuân ra.

      Phó Du nắm tay Hàn đến cửa sổ gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn ngồi xuống, nàng sớm giành vị trí bên cạnh cho Hàn .

      Tống Di Bên cạnh cười dịu dàng nhìn Hàn .

      sau khi Hàn ngồi xuống, thấy bên tay phải là Phó Du, bên tay trái là Tống Di, khỏi nở nụ cười, thấp giọng : “Vị trí này ngược lại rất tốt!”

      Tống Di ngạc nhiên : “tốt ở chỗ nào?”

      Hàn nghiêm túc : “Trái ôm phải ấp!”

      Phó Du lặng lẽ nở nụ cười.

      Tống Di cũng cười vươn tay bấm bên hông Hàn cái.

      Hàn và Phó Du Tống Di vui đùa ầm ĩ, ánh mắt lại giống như vô ý mà nhìn chung quanh vòng.

      Sảnh Vạn Hoa ra là đại sảnh hình vuông, tất cả bàn ghế bình phong cùng đồ dùng trong nhà đều là gỗ đàn hương chạm trổ mạ vàng, dưới đất trải thảm đỏ, trang hoàng lộng lẫy tinh xảo.

      Nữ quyến trong đại sảnh cơ hồ đều thuộc gia đình quyền quý trong Biện Kinh, quần áo hoa lệ phục trang đẹp đẽ, tiếng cười đùa ngớt, các nàng quen biết lẫn nhau liền ngồi vây quanh bàn bát tiên[1], uống trà ăn điểm tâm chuyện phiếm.

      [1] Bàn bát tiên


      [​IMG]


      bàn bát tiên bằng gỗ đàn hương chạm trỗ hoa văn đặt khay bạch ngọc, đựng trái vải, long nhãn, hạt dẻ, hạt phỉ, hạt thông tẩm bơ, bạch quả, hoa quả khô và mứt mơ, đu đủ cắt khúc lớn, mứt tắc, mứt gừng, măng tẩm mật ong, mứt cam tẩm mật ong cùng vài loại hoa quả khác, như quýt vàng, cam, dừa, ngó sen, mía ngọt hương táo, lê ngũ hoa, nhìn có vẻ như đầy cả phòng nhưng ra rất ngăn nắp.

      vài nha hoàn mặc vải lụa xanh qua lại như con thoi bổ sung trà bánh, bước chân nhanh nhẹn phong thái nhàng.

      Hàn nhìn vòng cũng tìm được Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

      Lúc này Phó phu nhân ngồi cùng với mấy vị phu nhân cao quý, nhìn qua rất hòa ái thanh tao lịch .

      Hàn nhặt hạt thông tẩm bơ lên mở ra, nhưng ăn, mà trong lòng như có điều suy nghĩ.

      hại người nhưng thể đề phòng người. Nàng hạ quyết tâm hôm nay mặc kệ như thế nào, Phó Du và Tống Di ăn cái gì nàng liền ăn cái đó, quyết tách rời hai người này.

      Nàng lại nhìn Hàn Diễm và Hàn Linh bên cạnh, thấy các nàng cũng chuyên chú nhìn nữ tiên sinh hát đài cao, lúc này mới yên lòng lại.

      Các nàng là đường tỷ muội, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn[2], nàng cũng phải che chở cho tỷ muội nhà mình.

      [2] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: người vinh hoa tất cả vinh hoa, người tổn hại tất cả tổn hại, tức là trong tập thể liên kết nhau, kết quả của cá nhân cũng là của cả tập thể.

      Sau khi Phó Tạ đưa Hàn đến sảnh Vạn Hoa liền lập tức rời .

      vừa vừa dặn dò Phó Tĩnh: “ Xuân Phong lâu.” Trần Hi và hẹn gặp mặt ở đó.

      Phó Tĩnh đáp vâng, nhìn gã sai vặt thấp giọng dặn dò tiếng.

      Gã sai vặt lĩnh mệnh vội vàng chạy .

      Hai khắc sau, Phó Tạ ở nhã gian lầu ba Xuân Phong lâu gặp được Trần Hi.

      Hôm nay Trần Hi đầu đội nón thư sinh bằng lụa đen, mặc áo choàng xanh nhạt, nhìn hết sức tuấn tú lịch , ngồi ngay ngắn giường gấm nấu nước pha trà.

      Phó Tạ chưa bao giờ chú ý đến hình dáng của Trần Hi, nhưng hôm nay đứng ở đây, dùng ánh mắt xoi mói từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu, nghiêm túc nhận thức chân thành đánh giá Trần Hi phen, đôi lông mày thanh tú dần dần nhíu lại,

      Trần Hi từ bé tuấn tú, sớm quen bị người khác dò xét, thế mà lại quen với dò xét của Phó Tạ dò, lập tức cầm ấm trà gốm sứ màu ngọc bích rót cho Phó Tạ chén trà, lại cười : “Phó Tam đệ xin thứ tội, dung mạo của Tam đệ tuy có thể sánh với Phan An hay Tống Ngọc, nhưng ngu huynh cũng phải là nam sắc, Tam đệ người cần phải dò xét tại hạ!”

      Phó Tạ mặt biểu tình ngồi đối diện với , trầm giọng : “khi nào ngươi xuất phát Liêu châu?”

      Trần Hi nhướng mắt cười cười: “Tam đệ quân tình khẩn cấp, ngu huynh đành phải sớm ngày xuất phát kiếm quân lương.”

      tiếng người!” Phó Tạ cắt đứt thao thao bất tuyệt.

      Trần Hi: “... trở về liền xuất phát.”

      Phó tạ ngước mắt nhìn Trần Hi, cảm thấy thấy thế nào cũng vừa ý, nhưng nghĩ đến Hàn , đành phải mở miệng : “Có câu gọi 'Vợ bạn thể lừa gạt “ Trần huynh thấy thế nào?” Từ Biện Kinh đến Liêu châu đường xá ngàn dặm, hôm nay dân chúng lầm than, phản tặc khắp nơi, thiên hạ dần dần loạn lạc, tuy rằng phái Phó Tĩnh hộ tống Hàn quay về Liêu châu, nhưng vẫn rất lo lắng. Mà Trần Hi phải Liêu châu áp tải quân lương, nhất định dẫn theo tinh binh trước.

      Trần Hi nhìn kĩ biểu lộ mặt Phó Tạ, thấy vẻ mặt Phó Tạ nghiêm túc, cũng nghiêm túc hẳn lên, thu liễm vui vẻ : “Xin tin tưởng hành vi thường ngày của Trần mỗ.”

      Phó phu nhân chuyện với Trữ bá phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp tuy mang theo cười, nhưng ý vị có vài phần quanh co. Nàng ta là đích muội của thôi Tể Tướng, chính thê An Quốc Công, từ trước đến nay đa phần đều là từ cao nhìn xuống, nàng ta cũng quen khi giao tiếp với các quý phu nhân.

      Khi chuyện, Phó phu nhân nhìn thoáng qua đám người Hàn bên cửa sổ, nhớ tới kế sách của mình và Vĩnh Thọ trưởng công chúa định ra, trong lòng khỏi toan tính.

      Đúng lúc này, đại nha hoàn thiếp thân Phục Linh của nàng ta đến, lặng lẽ ghé sát bên tai nàng ta : “Bẩm phu nhân, người trong phủ tả tướng tới rồi.”

      Thấy Phó phu nhân như có điều suy nghĩ, Phục Linh liền cầm ấm trà sứ trắng trong khay trà rót cho Phó phu nhân chén trà.

      Phó phu nhân nâng chung trà lên hời hợt uống hớp, lúc này mới uyển chuyển lên tiếng chào tả hữu, lấy cớ thay quần áo dẫn theo Phục Linh rời .

      Phật đường phía sau chánh đường, nhang khói lượn lờ trang nghiêm, thị tì Thôi Minh Gia củaThôi phu nhân phủ tể tướng đứng ở bên trong cánh cửa yên lặng chờ đợi, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngọc bội leng keng hồi, vội vàng ra nghênh đón.

      Sau khihành lễ thỉnh an, khuôn mặt Thôi Minh Gia đầy u sầu : “Tứ nãi nãi, sáng sớm đại phu nhân bắt đầu rối ren, đến nay vẫn thể yên tĩnh, là tới được, bởi vậy chỉ thị nô tài hướng người thỉnh tội.”

      Đại phu nhân trong miệng nàng ta chính là vợ cả Miêu thị của Tể Tướng Thôi Thế Trân. Tình cảm phu thê của Miêu thị và Thôi Thế Trân rất tốt, bởi vậy Phó phu nhân lúc còn là nương ở nhà mẹ đẻ rất hài lòng với đại tẩu Miêu thị này, nghe vậy liền thản nhiên : “chuyện gì lại khiến đại tẩu phải rối ren như thế?” Có cái gì thoải mái, ra để cho ta vui vẻ chút chứ.

      Thôi Minh Gia lại quỳ gối hành lễ, : “Sáng nay Ngũ công tử hồi phủ liền ngã bệnh, câu nào, nhìn rất uể oải, mời thái y trong cung đến xem, cũng chỉ là tích tụ tâm bệnh...”

      Tuy rằng bất mãn đại tẩu, thế nhưng đối với Thôi Ngũ quả độc đinh duy nhất của cả nhà Thôi thị Phó phu nhân vẫn rất thương , nghe vậy nghiêm mặt : “Tích tụ vu tâm? Tích tụ vu tâm là cái gì?”

      Thôi Minh có chút lúng túng, ngập ngừng : “ nãi nãi, nô tài cũng biết...”

      Phó phu nhân có chút đứng ngồi yên, ngón tay giống như hành tây mùa xuân gõ vài bàn gỗ đàn hương mạ vàng đàn, cuối cùng : “ngươi về trước , đợi tiệc kết thúc ta cũng trở về xem a Kỳ chút.” Thôi Ngũ đại danh là Thôi Kỳ, trưởng bối thân thiết cũng gọi là a Kỳ.

      Nữ tiên sinh hát xong “Tiết Bình Quý Chinh Tây”, bên trong phải dừng lại hồi, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy thay quần áo rửa tay. Hàn bởi vì trong lòng có đề phòng, nên uống nước, vì vậy cần thay quần áo, nhưng ngồi lâu cũng hơi mệt, liền đứng ở phía trước cửa sổ với Hàn Linh cũng thay quần áo thấp giọng bàn về phương pháp thêu nổi lưu hành gần đây, nhất thời chuyện có chút cao hứng.

      Cùng lúc này nha hoàn mặt tròn mặc quần áo màu xanh bưng khay qua, biết sao cả người liền lảo đảo, trà còn dư trong chén trà sứ trắng khay liền hắt lên người Hàn .

      Hàn Linh tay mắt lanh lẹ, lập tức liền kéo Hàn qua bên cạnh, toàn bộ trà còn dư hắt lên tường, chỉ có vài giọt đính lên làn váy của Hàn .

      Nha hoàn mặt tròn nhút nhát e lệ nhận lỗi, thanh mềm mại khẩn cầu: “Đều là nô tài cẩn thận, làm dơ váy nương, mời nương qua bên kia sửa sang lại chút ạ!”
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181043 others thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      mưu gì nữa đây, sao mà cả Đống người cứ muốn tính kế len đầu Hàn chứ, Vượt qua thế nào đây

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hừ hừ, Phó còn chưa ra trận mà có người định tính kế vợ rồi.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 40

      Hôm nay Hàn mặc váy dài xanh nhạt, màu sắc mềm mại, mà vài giọt nước trà màu nâu bắn tung tóe lên nhìn rất ràng.

      Lúc nha hoàn mặt tròn chuyện, Hàn cúi đầu xem xét váy của mình, nghe đối phương như vậy, nàng ngẩng đầu cười tủm tỉm : “ có gì đáng ngại, cần sửa sang lại!”

      Hàn Linh nhìn nhìn váy Hàn , vừa nhìn về phía Hàn , bởi vì biết tỷ tỷ có ý định gì, liền đứng ở bên mỉm cười .

      Nha hoàn mặt tròn cười làm lành : “Thế này sao được... quy củ Quốc Công Phủ rất lớn, nếu bị ma ma biết, nô tài sợ...”

      Thấy vẻ mặt nha hoàn hoảng loạn, Hàn khỏi muốn cười: lúc này trong khách sãnh trống rỗng có mấy người, thế nhưng nha hoàn này hết lần này tới lần khác cứ qua lại bên cửa sổ vắng vẻ này, hơn nữa còn trùng hợp lảo đảo cái, đúng lúc hắt nước trà lên người nàng, chuyện này có bao nhiêu là trùng hợp?

      Nàng híp mắt cười: “ cần!”

      Tiếp theo Hàn liền sang chuyện khác. Nàng nhìn Hàn Linh: “Vừa rồi ngươi thêu mẫu Đơn có thể dùng màu đỏ và màu tím để làm nổi bật, chỉ là màu đỏ và màu tím đều là màu sắc có chiều sâu và độ sáng tương đối cao, màu đỏ phối tím so với... Ta dám phối màu như vậy đâu!”

      Nàng tuy rằng lược bỏ hai chữ cuối cùng, thế nhưng là Hàn Linh vẫn nghe ra, che miệng mà cười: “'Màu đỏ phối tím so tài với cứt chó' đúng ? ma ma châm tuyến cũng dạy như vậy đấy!”

      Hàn cũng cười.

      Nha hoàn mặt tròn kia có chút hứng thú, liền cúi đầu hành lễ, bưng khay lui xuống.

      Hàn liếc nước trà màu nâu tường trôi xuống, trong ánh mắt lên vòng suy nghĩ sâu xa: Phó phu nhân bắt đầu hạ thủ rồi sao? Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.

      Hàn Linh giương mắt nhìn vòng, thấy chung quanh có người nào, liền thấp giọng : “Nhị tỷ tỷ, nha hoàn này sợ là cố ý đó, tỷ phải cẩn thận chút!”

      Hàn “ừ” tiếng, : “Ta hiểu được.”

      Hàn Linh thở dài, : “Công phủ này cũng tốt đâu!” Người còn chưa có gả tới đây hắt nước bẩn rồi, biết sau này thế nào!

      Hàn nhìn ngoài cửa sổ: “Hầu phủ chúng ta giống như thế sao?” Giống nhau chứa đám sạch , như đám nữ nhân lục đục tranh giành nhau vậy...

      mặt Hàn Linh ra vẻ ảm đạm.

      Thấy bầu khí đông lạnh, Hàn muốn bầu khí sinh động, nàng mỉm cười hỏi Hàn Linh: “Tứ muội, có muốn cài hoa lụa lớn ?” Nàng lấy tay dựng lên vòng tròn xấp xỉ khuôn mặt người.

      “Lớn như vậy?” Hàn Linh giật mình cười “khoa trương quá !”

      Hàn dương dương đắc ý : “Muội khoan hãy , chỗ của ta có làm ra hoa lụa lớn như vậy, sau khi hồi phủ, ta tặng muội đóa, mọi người cài lên rất thú vị!”

      Nghĩ đến búi tóc Hàn cài bông hoa lụa lớn bằng khuôn mặt người, Hàn Linh khỏi mỉm cười.

      Phó Du, Hàn Diễm và Tống Di các nàng vừa vặn tới đây, thấy hai tỷ muội cười vui vẻ, Tống Di cười hỏi: “Chuyện gì mà cười vui vẻ dữ vậy?”

      Hàn Linh và Hàn cũng nở nụ cười.

      Phó phu nhân phòng ngủ trong nhà chính thay y phục chuẩn bị ra ngoài tiễn khách, được Phục Linh hồi báo, khỏi tức giận: bước đầu tiên thuận lợi, mấy bước phía sau cũng thực được nữa!

      Nhưng hôm nay nàng ta lo lắng cho chất tử Thôi Kỳ, muốn lại gặp phiền phức.

      Phó phu nhân sửa sang lại lễ phục cáo mệnh, lệnh cho Hoàng Liên và Đinh Hương lui xuống chỉ để Phục Linh hầu hạ thay y phục, lúc này mới thản nhiên : “Lúc này coi như xong, sau này hãy tiếp!”

      Phục Linh đáp “Vâng”, tiến lên bước giúp Phó phu nhân đỡ trâm cài loan phượng khảm ngọc đầu, : “Phu nhân, trâm cài loan phượng này là Quốc Công Gia tặng à? Lộng lẫy tinh xảo, làm tôn lên thân phận của ngài!”

      Phó phu nhân cười cười, nhưng vui vẻ chạm tới đáy mắt, mắt hạnh đảo qua bộ giường bằng gỗ đàn hương trong phòng ngủ, bàn trang điểm gỗ đàn hương, giường quý phi gỗ đàn hương... từ khi nàng gả tới đây, tất cả đồ dùng trong nhà đều là gỗ đàn hương, cho dù nàng cố ý thay đổi, bao lâu vẫn bị đổi thành gỗ đàn hương.

      Thành thân hơn mười năm, thời gian nàng và trượng phu cùng chỗ vẫn chưa tới tháng, mắt nhìn thứ nữ thứ tử được di nương sinh ra, đáng tiếc nàng đứa cũng có…

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng đầy tràn oán độc, tiếng “Két” trầm thấp vang lên, móng tay sơn đỏ móng tay bàn trang điểm gãy đoạn.

      Phục Linh: “Phu nhân!”

      Phó phu nhân cúi đầu nhìn móng tay gãy của mình: “Lấy móng giả[1] tới đây!”

      [1] Móng giả: Loại móng giả thường được đeo ở đầu ngón tay, khá dài và nhọn.

      “Vâng.”

      Sau khi Trở lại phủ hoài ân hầu, Tam phu nhân Trâu thị dẫn theo ba tỷ muội Hàn Khánh Thọ Đường thỉnh anThái phu nhân.

      Trong Khánh Thọ Đường có chút tĩnh lặng, Thái phu nhân nằm nghiêng giường gấm chợp mắt, Mai Hương và Hà Hương quỳ ở bên đấm chân, hầu hạ Thái phu nhân.

      Thấy đám người Trâu thị vào, Mai Hương cười : “Bẩm Thái phu nhân, Tam phu nhân Nhị nương trở về!”

      Đám người Trâu thị vội vàng tiến lên hành lễ.

      Thái phu nhân mới mở hai mắt ra dặn dò Trâu thị: “Ngươi lưu lại, bảo tỷ muội mấy đứa trở về !” bà phải cùng Trâu thị chuyện hôn của Hàn Diễm rồi.

      Từ ma ma biết Hàn hồi phủ rồi, sớm ở cửa lớn tây viện trông ngóng rồi. Thấy Hàn dẫn theo Tẩy Xuân trở về, bà vội vàng chạy lên trước chặn ngang ôm Hàn ở trong ngực: “ nương của ta, con trở về rồi!”

      Sau khi vuốt ve mộ hồi, xác định Hàn có việc gì, lúc này bà mới yên lòng lại, vào trong viện cùng với Hàn , vừa vừa : “ôi, lần tới để cho mama theo với, dẫn thêm mấy nha hoàn nữa...”

      Hàn khỏi nở nụ cười, liếc nhũ mẫu: “ma ma, loại Hào Môn thịnh yến này, quy củ là mỗi khách nhân chỉ có thể mang nha hoàn, với lại nha hoàn cũng thể vào bên trong hầu hạ!”

      Từ ma ma có chút mất mát mà “Nha” tiếng.

      Hàn thấy mặt Từ ma ma mất mát, liền cười dịu dàng cầm chặt tay Từ ma ma: “ma ma, con đói bụng!”

      Lại làm nũng : “cả ngày hôm nay con chưa ăn gì hết...”

      Từ ma ma như tiếp thánh chỉ, liền ngay: “Muốn ăn cái gì? ma ma chuẩn bị cho con!”

      Lời còn chưa dứt, quay sang dặn dò Hoán Hạ cùng bà ra đón nương: “Nhanh phòng bếp bảo các nàng nhóm lửa!”

      Hoán Hạ thanh thúy lên tiếng, lui xuống.

      Hàn cảm giác lúc này nàng đói bụng đến mức có thể sống nuốt cái đầu bò, vội với Từ ma ma: “ma ma, phải buổi sáng người bến tàu mua sò sao? Vậy người làm món sò rang ớt đỏ bằng nồi đất cho con ! người làm nhanh chút nha!”

      Từ ma ma đáp ứng, dặn dò Nhuận Thu hầu hạ Hàn , bà vội vàng tới phòng bếp ở phía tây.

      Hàn miễn cưỡng nằm giường gấm nửa ngày, vừa mới vào phòng ngủ thay đổi y phục, còn chưa kịp buộc váy lại, nghe thấy vị cay thơm củ món sò nồi đất từ nhà chính truyền tới, vội vàng buộc váy ra ngoài, phát Từ ma ma dùng khay bưng nồi đất vào nhà chính, bày muỗng đũa.

      Từ ma ma thấy Hàn cầm lấy chiếc đũa muốn ăn, vội : “ nương, đừng nóng vội, chờ ma ma lựa ra bỏ vào chén , như vậy mới nguội nhanh được!”

      Hàn nếm thử miếng, sợi mì trơn bóng cùng với nước canh thơm ngon, đúng là hương vị quen thuộc ở Ngọc Khê, liền vừa ăn vừa khen dứt miệng: “ma ma, người làm mì ăn ngon quá, tương lai bất luận con ở đâu đều phải dẫn theo người!”

      Từ ma ma giúp nàng vén tóc xõa ra sau tai, : “Tương lai của ta phải chính là muốn cả đời theo nương sao?”

      Lại : “Phu nhân 'Ăn “ đợi nương gả vào Quốc Công Phủ rồi, lúc ăn cơm thể chuyện!”

      xong bà cũng hiểu được những lời này cần dặn dò, bởi vì nương nhà mình cho dù ở trước mặt phu nhân khi dùng cơm lúc cũng rất quy củ vô cùng yên tĩnh, chỉ có ở trước mặt bà mới có thể buông lỏng như vậy.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Từ ma ma càng thêm thoải mái thương, cười tủm tỉm nhìn Hàn : “Hôm nay vị Vương ma ma trong cung đến quản thúc đại nương, cưỡng chế bắt học quy củ tròn ngày, nghe cuối cùng đại nương giận muốn điên lên, nhưng lại thể làm gì!”

      Hàn nghe vậy, ngẫm lại dáng vẻ Hàn Bội khi bị vị Vương ma ma nghiêm túc kia đàn áp, khỏi bật cười.

      Súc miệng xong, Hàn trở về phòng ngủ, dựa gối mềm nằm giường nghỉ ngơi lát, đợi suy nghĩ ổn trọng rồi, lúc này mới dặn dò Từ ma ma: “ma ma lặng lẽ dẫn theo mấy người Tẩy Xuân sửa sang lại mấy kiện hành lý lớn, ngàn vạn lần đừng để cho người ngoài phát , chuẩn bị sẵn sàng xuất phát quay về Liêu châu.”

      Từ ma ma trước kinh sợ sau lại vui mừng, : “ nương cần lo lắng, từ khi nương sàng lọc tuyển chọn, trong viện chúng ta hôm nay đều là người từ Ngọc Khê mang tới, cảnh giới rất nghiêm, bình thường truyền ra đâu!”

      Hàn “ừ” tiếng, tiếp tục suy nghĩ.

      Từ ma ma ra ngoài cùngTẩy Xuân thương nghị, sau đó vào phòng ngủ thưa lại với Hàn , lại phát Hàn co rúc người ngủ mất rồi.

      Bà cười lắc đầu, lấy cái áo ngủ bằng gấm, nhàng đắp lên người Hàn , lại giúp nàng đem đổi gối mềm thành gối đầu, lúc này mới rón rén ra.

      Phó Tạ quan sát Trần Hi, trong lòng chút cũng tin hành vi thường ngày của Trần Hi.

      tin tưởng thực lực của mình và lý trí Trần Hi.

      Phó Tạ nâng ngón tay của mình lên nhìn nhìn.

      Ngón tay của thon dài hữu lực, ngay chỗ kéo cung là tầng vết chai mỏng.

      Đôi mắt Trần Hi cũng nhìn ngón tay Phó Tạ, nhớ tới giao thừa ngày ấy Phó Tạ ở thao trường phía nam giương cung bắn liên tiếp, mục tiêu ầm ầm ngã xuống đất.

      giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi : “Phó Tạ, ta phải sống vì bản thân ta mà còn là vì gia tộc của ta.”

      Trong tiếng nước sôi ùng ục bếp lửa đỏ, thanh Trần Hi mát lạnh dễ nghe, mang theo dư vị gió mát, xa xăm mà độc.

      Phó Tạ lên tiếng.

      và Trần Hi khác nhau. Gia tộc Trần thị xác định Trần Ân, Trần Ân đại biểu cho toàn gia tộc, Trần Hi phải cả đời sống sau lưng đại ca Trần Ân, mà Phó thị lại chưa xác định lựa chọn ai đại biểu cho gia tộc, cho dù là , đại ca Phó Tùng, nhị ca Phó Lịch, hay là các huynh đệ khác trong gia tộc, chỉ cần có thể từ trong các huynh đệ trổ hết tài năng là có thể tiếp quản gia tộc Phó thị, tiến tới tiếp quản tổ chức Liêu Lương cùng nửa giang sơn Đại Chu.

      Cho nên đối với Trần Hi, gia tộc là quan trọng nhất; nhưng với , thực lực cá nhân là quan trọng nhất.

      Phó Tạ ngẩng đầu nhìn Trần Hi, trầm giọng : “Ta phái người thân cận hộ tống chuyết kinh của ta, việc bên ngoài tạm thời gửi gắm cho Trần huynh!

      Trần Hi đương nhiên cũng khách khí, thẳng: “mùng mười tháng chạp thương đội từ Liêu châu Liêu quốc tiến vào Đại Chu, nhờ Phó đệ dàn xếp chút.” bất đồng với việc nắm giữ hàng loạt ruộng đất của tổ chức Liêu Lương, tiền tài của gia tộc Trần thị chủ yếu bắt nguồn từ việc buôn bán bên ngoài, từ sau khi Thừa Dận Đế đồng ý đề nghị bế quan toả cảng của Tể Tướng Thôi Thành Trân, sinh ý của Trần thị ảm đạm ít.

      Phó Tạ lắc lắc chén trà trong tay: “người buôn bán được.”

      Trần Hi bật cười: “ phải. Là sắt. Chúng ta dùng gấm ngọc bích của Vân Châu bích đổi sắt của Liêu quốc.”

      Phó tạ nghe vậy, đôi mắt nhịn được sáng lên, lại bị lông mi dài che sóng mắt, nhìn vẫn là bộ dạng bình tĩnh gợn sóng. Vũ khí bằng sắt bắt đầu được sử dụng phổ biến, thế nhưng Đại Chu lại thiếu quặng sắt, bước đầu chỉ có thể nhập khẩu sắt từ quặng sắt dồi dào của Liêu quốc rồi gia công. Chỉ là Liêu quốc hạn chế xuất cảnh sắt, mà Thừa Dận Đế của Đại Chu bên này lại bế quan toả cảng cho phép vào, điều này dẫn đến trang bị vũ khí của quân đội Đại Chu đủ hùng mạnh.

      Trần Hi mỉm cười nhìn Phó Tạ. Bởi vì những chốt hiểm yếu ở vùng biên cương phía đông, phía Bắc và Tây Bộ Đại Chu đều bị gia tộc Phó thị khống chế, Trần thị muốn muốn lấy được sắt của Liêu quốc, chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của phó thị, cho dù là chén canh của phó thị, cũng vẫn là có lời.

      Sau khi Phó Tạ rời khỏi, trong nhã gian chỉ còn lại Trần Hi, cầm chén trà mình tự pha lên uống hơi cạn sạch, trong lòng suy nghĩ về người cận thân hộ tống vị hôn thê Phó Tạ Liêu châu rốt cuộc là ai.

      Sau khi ở quân doanh ngoài thành bận rộn cả đêm, tối hôm đó Phó Tạ nghỉ trong đại trướng quân doanh.

      Sáng ngày thứ hai Phó Tạ cũng lên triều, trực tiếp vào thành về phủ quốc công, muốn rời , dựa theo lễ phép phải chào từ biệt kế mẫu Thôi thị.

      Thôi thị lại trong phủ.

      Phó Tĩnh thấp giọng trả lời: “Bẩm công tử, sáng sớm hôm nay phu nhân liền ngồi xe Phủ Thôi Tể Tướng rồi.”

      Thấy công tử nhìn mình, Phó Tạ vội : “Nghe Thôi Ngũ công tử bị bệnh.”

      Phó Tạ nghe vậy, nhấc chân lên ngựa, quay đầu ngựa lại : “ vào cung trình bài tử cầu kiến hoàng hậu nương nương.”

      Phó Tĩnh đáp “Vâng”, trở mình lên ngựa, ruổi ngựa dẫn theo đám gã sai vặt và hộ vệ.

      Trong nội viện Bảo Thanh phía sau ngoại viện nhà chính của Phủ Thôi Tể Tướng, Phó phu nhân ngồi ở bên giường nhìn Thôi Kỳ sắc mặt tái nhợt, lo lắng thôi: “A kỳ à, rốt cuộc con bị làm sao vậy?”

      Thôi phu nhân Miêu thị đứng bên lau nước mắt: “Chạng vạng tối ngày hôm trước A kỳ cùng Phó Tam quý phủ các ngươi uống rượu, buổi sáng hôm qua trở về bắt đầu chịu chuyện, cơm nước ăn, hết ngày đêm rồi...”

      Phó phu nhân nghe vậy lông mày như vẽ nhíu lại, nhìn Miêu thị: “Phó Tạ?”

      Miêu thị: “còn phải là hỗn thế ma vương Phó Tạ sao, từ khi dễ a Kỳ nhà chúng ta!”

      Phó phu nhân nhìn Thôi Kỳ, thấy đôi mắt xinh đẹp của giống như có tiêu cự, sững sờ nhìn chằm chằm lên nóc giường chạm trỗ hoa văn, trong lòng khỏi vừa vội vừa tức: “A kỳ, tên oắt con Phó Tam này rốt cuộc làm gì ngươi?”

      Thôi kỳ dứt khoát nhắm mắt lại.

      Nước mắt Miêu thị rơi như mưa, tiếng động nhưng nghẹn ngào.

      Phó phu nhân ghét nhất nàng như vậy, lập tức liền kéo Miêu thị đến nhà chính bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đại tẩu, người hỏi mấynha hoàn được a Kỳ sủng ái chưa?”

      Miêu thị xoa xoa khuôn mặt, mí mắt sưng đỏ: “Mấy nha hoàn ta cũng hỏi qua, đứa trực đêm hôm qua nghe a Kỳ gọi cái tên trong mộng 'Hàn '...”

      Phó phu nhân nhíu mày suy nghĩ chút, lại liên tưởng đến Phó Tạ, khỏi suy đoán: “ phải là Hàn chứ? khuê danh vị hôn thê của Phó Tạ đúng là Hàn !”

      Đôi mắt Miêu thị thoáng cái trợn tròn: “hả?”
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181046 others thích bài này.

    5. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      Hay !rất hay! Càng ngày càng hay .bạn editor ui ,cố gắng tiến độ nha !nha .ngày nào cũng lượn vài vòng hihi chaiyo.chaiyo ! :yoyo45::yoyo14::038:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :