1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 204 (TIẾP)
      ------------------------------
      Tan triều, Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế ngồi kiệu trở về Sùng Chính Điện.
      Hai người ở thiên điện ngồi xuống.

      Phó Dư Sâm tự mình dùng ấm sứ xanh pha ấm trà mao tiêm, lại rót cho Vĩnh An đế và mình mỗi người 1 chén, chậm rãi từ từ mà phẩm trà.
      Uống xong chén trà mao tiêm , Phó Dư Sâm lại rót cho Vĩnh An Đế chén trà xanh, lúc này mới : “Phụ hoàng, hoàng thúc đến cung Thái Tử xem bụng Từ thị ntn.”
      Vĩnh An Đế nghe vậy cười: “Chạng vạng con trở về, ta cũng cùng con nhìn xem bụng Thái Tử Phi!”
      Phó Dư Sâm chút ngượng ngùng : “Nàng bụng to bất thường, nhi thần lo lắng!”
      Vĩnh An Đế giật mình, mắt phượng sáng lên: “Có phải sinh đôi hay ?”
      “Sao có thể?” Phó Dư Sâm cười.
      Vĩnh An Đế nhíu mày: “ phải con có tìm y nữ cho Từ thị sao? Các nàng như thế nào?”
      Phó Dư Sâm ở bên cạnh Vĩnh An Đế đặc biệt bình thản, cười: “Nữ y cũng chưa cái gì!”
      Vĩnh An Đế liền : “Trẫm sai Phong Địch qua nhìn xem!”

      --------------------------
      Lúc Phó Dư Sâm ở ngự thư phòng phê chữa tấu chương , Thính Vũ vào bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, Tiêu đội trưởng cầu kiến!”
      “Cho vào !” Phó Dư Sâm cũng ngẩng đầu lên, hãy còn bận múa bút thành văn ghi lời phê bình với tấu chương cầu lập đền thờ thần trinh tiết toàn bộ Đại Lương.

      Phó Dư Sâm người này luôn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng lại muốn khoan đãi người dân. cảm thấy mình cùng Từ Xán Xán trung trinh với nhau là chuyện, mà dân chúng nơi đó nếu quả phụ tái giá có thể ổn định xã hội, lại sinh thêm tráng đinh mới là chuyện tốt!


      Tiêu Hạ vào thư phòng, vẻ mặt tâm đứng ở nơi đó.
      Phó Dư Sâm buông bút ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạ, chờ chuyện.

      Tiêu Hạ nhanh nhẹn mà hành lễ, : “Bẩm Thái Tử điện hạ, Tiêu Hạ có cái ý tưởng, muốn cùng ngài câu.” Phó Dư Sâm ý bảo tiếp tục .
      Tiêu Hạ liền : “Tiêu Hạ kiến nghị ngài thành lập đội súng chuyên nghiệp, trang bị súng kíp mới vừa sx ra. Chúng ta có thể huấn luyện binh lính dùng loại vũ khí mới này cận chiến, cũng có thể nổ súng từ xa. Tạo thành đội kỵ binh như vậy, trong lúc tác chiến có thể làm kì binh thắng vì đánh bất ngờ……”
      Tiêu Hạ thao thao bất tuyệt mà ý nghĩ của mình.
      Cái ý tưởng này Tiêu Hạ nảy ra từ sau lần cự địch bảo vệ xe ngựa của Thái Tử Thái Tử phi biệt trang, sau khi suy xét cẩn thận trong lòng mới trình bày với Thái Tử điện hạ.


      Phó Dư Sâm càng nghe càng vừa lòng, thực tế cũng có cái ý tưởng này, chỉ là vẫn luôn tìm người tài giỏi để lãnh đạo đội súng.
      Nhìn Tiêu Hạ khẩn trương nhìn mình, Phó Dư Sâm hỏi: “ Như vậy vị trí hộ vệ cho Thái Tử Phi do ai tiếp nhận?”
      Tiêu Hạ thực kinh ngạc: “Điện hạ, khi ngài ở cao nguyên Tháp Khắc khắc phải muốn cùng Thái Tử Phi xa rời nhau sao? Như vậy phải ngài tới chỗ nào, Thái Tử Phi liền đến nơi đó, Tiêu Hạ cũng cùng theo sao? Còn tìm người tiếp quản vị trí hộ vệ cho Thái Tử Phi làm gì ạ?”


      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, trầm tư : “Ngươi và Phó Tùng cùng nhau chịu trách nhiệm , ngươi là chủ, Phó Tùng quản quân phí!”
      Tiêu Hạ tâm tư nhanh nhạy, lập tức liền đoán được dụng ý của Phó Dư Sâm: “Ý của Điện hạ là muốn lập nhóm quân riêng của Thái Tử Phi ạ?” quá khẩn trương, bởi vậy giọng liền có chút run rẩy!
      Sở dĩ Tiêu Hạ đưa ra ý định thành lập đội súng, trong những lý do ngầm bên trong muốn cho ai, đó là muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn để tương lai có thể giúp Thái Tử phi - người có thế lực đơn mỏng lại có chống đỡ hậu trường.

      lo lắng Thái Tử điện hạ nhìn thấu được dụng ý của mình, nhưng cũng lại sợ Thái Tử điện hạ phủ nhận đề xuất.


      Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn Tiêu Hạ, đem hết những phản ứng của Tiêu Hạ xem ở trong lòng.
      là ai? là Phó Dư Sâm, chút tâm tư này của Tiêu Hạ ở trước mặt quá ràng.


      Phó Dư Sâm chính là coi trọng trung thành của Tiêu Hạ đối với Từ Xán Xán, nhưng cũng rất phiền vì ngưỡng mộ Từ Xán Xán của người này. Cân nhắc dưới, cuối cùng lại chỉ phải nhịn.

      (editor: Ồ hóa ra Thái Tử cái j cũng biết đó chớ!)


      Phó Dư Sâm lãnh đạm : “Ta cùng Thái Tử Phi vợ chồng là , ngươi trung thành với Thái Tử Phi cũng chính là trung thành với ta!”
      Tiêu Hạ kiềm chế cảm xúc mênh mông tràn ra nữa, lập tức quỳ gối xuống đất: “Tiêu Hạ nhất định hết lòng hết dạ, thỉnh điện hạ yên tâm!”

      ------------------------------------
      Sau khi trở lại nội viện, Từ Xán Xán vào chính đường, ngồi xuống giường nghỉ tạm.
      Chu Nhan quỳ gối phía sau mát xa bả vai cho Từ Xán Xán, còn Bích Vân bưng chén thủy tinh nước quả thập cẩm ở bên hầu hạ nàng uống.
      Bốn vị ma ma đều yên lặng đứng hầu ở hành lang, trong phòng chỉ có Chu Nhan bốn đại nha hoàn hầu hạ.


      Bích Vân lúc này mới thấp giọng : “Thái Tử Phi, nghe năm đó Trần ma ma là ng quốc công gia sủng ái nhất, cũng là ng an phận thủ thường nhất, chỉ phải cái là……”
      Chu Nhan cũng thở dài: “Mặc kệ phú quý hay là bần cùng, so với làm thiếp thể làm chủ vận mệnh của mình chồng vợ vẫn là tốt nhất!”
      Từ Xán Xán cười : “Ngươi cái nha đầu này thế mà cũng nghĩ thông suốt ghê!”
      Chu Nhan nghiêm mặt : “Cũng phải ạ! Nô tỳ tính toán hầu hạ ngài cả đời, hỗ trợ để ngài bớt nhọc lòng, cứ như vậy ngày qua ngày tự tại sống thôi!”
      Từ Xán Xán: “……”


      Bích Vân cười trộm: “Chu Nhan kết hôn cũng là chờ nam nhân thúi, bằng hầu hạ Thái Tử Phi ngài đâu!”
      Từ Xán Xán: “…… ra thành thân cũng tồi……” Nhưng nghĩ đến những đôi oán ngẫu đời, Từ Xán Xán lại thấy tự tin như vậy nữa.
      Chu Nhan nắm nắm tay, nhàng mà đấm bóp bả vai cho Từ Xán Xán: “ Người mà có thể sủng vợ như báu vật như Thái Tử điện hạ như vậy quá ít!”
      “Đúng vậy!” Bích Vân trong lòng cũng xúc động, “Thái Tử Phi, về sau ngài nhất định phải làm chỗ dựa cho nô tỳ để nô tỳ dọa được Triệu xuyên a!”
      Từ Xán Xán: “……”
      Từ Xán Xán mới vừa uống xong chén nước quả thập cẩm, Mã phu nhân liền tới.
      Từ Xán Xán bên cười thản nhiên bên dấu vết mà đánh giá Mã phu nhân đại danh đỉnh đỉnh này.
      Làm Thừa tướng phu nhân, chỉ nhìn đơn giản bề ngoài, Mã phu nhân xác là đủ tư cách —— bà ung dung, cao quý mà có khí thế.
      Nhưng mà với tư cách là vợ, Mã phu nhân từ lâu nay đều được như ý —— trượng phu của bà vẫn luôn sủng ái người thiếp đến mức đích thứ chẳng phân biệt, toàn kinh thành người người đều biết.
      Mã phu nhân lưu loát hướng Từ Xán Xán xin lỗi, bảo đảm về sau nhất định quản giáo tốt thiếp thị trong phủ, đối xử tử tế với ngũ thiếu nãi nãi.
      Từ Xán Xán cũng vì xem mặt mũi Mã thừa tướng và con trai thứ hai của bà mà hàn huyên trong chốc lát.
      Lần này Mã phu nhân đến đây, chính là muốn nhờ chút trợ lực của Thái Tử Phi nơi này để mượn cơ hội giáo huấn Hải bà , bởi vậy đối với Từ Xán Xán rất là kính cẩn lại thêm nhiều nịnh hót.
      Sau khi Mã phu nhân cáo từ, Từ Xán Xán lệch qua cẩm giường nghĩ: Cùng Mã phu nhân chuyện là như tắm mình trong gió xuân!
      Lại thắc mắc: đoan trang như vậy, lại khôn khéo như vậy, có thừa khả năng làm phu nhân, mã Thừa tướng vì sao thích nhỉ?
      Nhanh đến giữa trưa, Từ Xán Xán kêu Phó Dương vào, tỉ mỉ hỏi việc chuẩn bị nơi ở và ăn uống cho Định Quốc Công ntn, cảm thấy vừa lòng mới tạm yên tâm.
      Cho dù Định Quốc Công thưởng những tài sản giá trị đó, chỉ bằng ông là cha của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cảm thấy mình cũng cần phải hầu hạ làm sao để cha chồng thấy thoải mái dễ chịu.


      Buổi chiều Từ Hàn thị mang theo Thôi thị tới.
      Từ Xán Xán thấy Từ Nghi Liên đến, liền hỏi câu: “Tam muội muội đâu!”
      Từ Hàn thị nghe vậy liền hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Ngũ công tử đưa Hải bà đích thân đến phủ đón Nghi Liên, Nghi Liên theo bọn họ trở về!”
      Từ Xán Xán lúc này mới yên lòng, lại lo lắng Hải bà còn khi dễ Từ Nghi Liên, liền : “Nếu lại có người khi dễ tam muội, nhất định phải tới cho ta!”
      Từ Hàn thị miệng đầy đáp ứng, cảm tạ ngừng.


      Thôi thị : “Thái Tử Phi tốt bụng từ bi, về sau thiếp thân cũng dựa vào ngài, nếu tướng công đối với thiếp thân tốt, thiếp thân chỉ lo tới cầu Thái Tử Phi!”
      Từ Xán Xán cười : “Ta lại cũng dám giáo huấn đại ca!”
      Từ Hàn thị cùng Thôi thị đều cười.


      Lúc Từ Xán Xán vào phòng ngủ trang điểm lại, Thôi thị cũng theo vào được. bên cùng Chu Nhan giúp cài cây trâm cho Từ Xán Xán, bên Thôi thị thấp giọng : “Thái Tử Phi, có người nhờ thiếp thân cầu ngài việc. Thiếp thân suy nghĩ, cho dù ngài đáp ứng hay , câu cũng đáng giá cái gì!”
      Nàng ta duỗi tay bấm bấm, : “Đối phương tính toán ra mười vạn lượng bạc, mong cầu chuộc mạng người!”

    2. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 205 (1)
      Tuy rằng giờ tài sản của Từ Xán Xán phong phú, nhưng nàng cũng ràng lắm rốt cuộc sản nghiệp bản thân có bao nhiêu bạc. Nghe được phải dùng mười vạn lượng bạc mua mạng người, Từ Xán Xán vẫn là lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm: Là dùng mười vạn lượng cứu mạng người, hay là dùng mười vạn lượng triệt mạng người?


      Từ Xán Xán trong lòng tuy hoảng sợ, mặt lại vẫn bình tĩnh, liếc Thôi thị cái : “Ai ra bạc? Chuộc mạng của ai?”
      Thôi thị tròng mắt xoay chuyển, tỏ ý ngại vì Bích Vân cùng Chu Nhan vẫn còn ở trong phòng.
      Từ Xán Xán nhìn Chu Nhan cùng Bích Vân, : “Các ngươi đều xuống !”
      Chu Nhan thực lo lắng Từ Xán Xán, lại cũng dám cãi lời, chỉ phải cùng Bích Vân cùng nhau lui xuống.


      Chờ trong phòng chỉ còn lại mình cùng Thôi thị, Từ Xán Xán mới làm ra vẻ chẳng hề để ý, : “ !” ra trong lòng nàng rất là khẩn trương, cảm thấy mình giống như điều tra viên thâm nhập hậu tuyến của địch dò la tin tức vậy. Để có thể dò hỏi ra tình hình thực tế, nàng chỉ phải tận lực ổn định chính mình.


      Thôi thị lặng lẽ đánh giá Từ Xán Xán, thấy là nàng để ý, lúc này mới từ đầu: “Chị họ thứ 4 nhà mẹ đẻ thiếp thân gả vào Lam thị, bởi vì án mưu nghịch lần này nên cũng bị liên lụy vào. Ma ma hồi môn của chị ấy sớm được bỏ nô tịch tự lập môn hộ, bởi vậy có thể giúp chị họ bỏ trốn. Nhà mẹ đẻ của thiếp thân tới tìm, Lam thị tự biết là phải chết nhưng lại cam lòng tông tộc bị đoạn tử tuyệt tôn, liền tính toán lấy ra mười vạn lượng bạc để chuộc mạng người. Nhà mẹ đẻ thiếp thân là nghĩ muốn giúp Thái Tử Phi thêm chỗ kiếm tiền, vì vậy để cho thiếp thân tới cầu ngài.”

      Từ Xán Xán rũ mắt xuống, nghĩ thầm: biết có phải là xin cho cái loại Lam Du Linh chuyên môn giày xéo bé trai đó ko?!
      Nếu là xin mạng cho , Từ Xán Xán nàng nhất định những giúp mà còn muốn dẫm lên chân, làm Lam Du Linh vĩnh viễn xoay được người!


      Từ Xán Xán nhấc 1 ngón tay bạch ngọc lên, tưởng như tự thưởng thức móng tay nhuộm hoa phượng tiên của mình, nhàn nhạt cười chút, : “Việc này can hệ cũng quá lớn ?”


      Thôi thị vội cười làm lành : “Thái Tử Phi ngài có điều biết, giống như Thư hoàng hậu lúc trước, hay Đổng Quý phi, Lý mẫn phi cùng tôn cung phi tại, còn có các chủ tử được sủng ái, các nàng sinh hoạt xa xỉ như vậy, tiêu pha nhiều như vậy, lại có sản nghiệp gì tiền từ chỗ nào tới? Có ai làm việc này đâu, thậm chí còn có cái danh mục kêu là điền vịt chết, tức là tìm người chịu tội thay cho hình phạm đó!”
      Từ Xán Xán nghe vậy tươi cười mặt càng lúc càng mờ nhạt.


      Thôi thị cũng khẩn trương, miệng có chút khô, liền tiếp mà dừng lại để sắp xếp ý định trong lòng 1 lần nữa. Ở Kinh đô tuy Thôi thị cũng là môn phiệt, nhưng thể nào bằng Trịnh Châu Lam thị cây to đón gió như vậy, cho nên trong loạn môn phiệt chi tranh mới có thể yên ổn.
      giờ tứ đại môn phiệt rơi đài, gia tộc cùng các chi có liên quan mỗi người đều cảm thấy bất an. Mà ai cũng có năng lực cầu Hoàng thái tử cứu người, chỉ có thể tác động nhờ Thái Tử Phi Từ thị được Thái Tử sủng ái có thừa vài lời mà thôi.
      Hơn nữa, Thái Tử Phi ru rú trong nhà, người bình thường cũng có năng lực gặp được Thái Tử Phi, cho nên lúc Thôi thị bị người nhà mẹ đẻ cầu tới gặp Thái Tử Phi cũng là hạ quyết tâm rất lớn —— ngươi hưởng thụ cung cấp của gia tộc, thể vì gia tộc ra chút lực được!


      Từ Xán Xán nhìn Thôi thị khẩn trương đến trắng cả mặt, có chút mềm lòng, liền ôn nhu : “Đại tẩu, tẩu nếu là cảm thấy tiện , cần nữa. Ta coi như có việc này, coi như tẩu chưa từng gì.” Vẫn là bảo hộ cho Thôi thị trước vậy!


      Thôi thị hít sâu hơi, : “Người bọn họ muốn giữ là Lam Du Linh!”
      Từ Xán Xán nhíu mày đẹp: “Chính là đứa con trai chuyên hành hạ người ta của Lam Du Tường kia?”
      Thôi thị mặt cũng có chút hồng: “…… Những người đó đều là hạ đẳng thôi mà……”


      Từ Xán Xán rất muốn cười lạnh tiếng, “Người hạ đẳng mạng vẫn là mạng, thể so ai đê tiện hơn ai”. Nàng vẫn cố gắng nhẫn nại. Vì sợ Thôi thị từ nét mặt mình nhìn ra chút gì, liền học Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống, : “Để ta suy xét , có được hay ngày mai tẩu lại đây ta hồi cho!”
      Thôi thị lúc này mới thả lỏng, vui mừng : “Đa tạ Thái Tử Phi!”

      Từ Xán Xán cười như cười : “Việc này ta cũng nhất định có thể thành đâu!”
      Thôi thị cười nịnh hót: “Ai biết Thái Tử điện hạ đối với ngài vạn phần sủng ái, ngài nhất định nghĩ ra biện pháp!”

      Từ Xán Xán cầm lấy cái trâm bạc hoa ngọc lan tố tử cắm vào búi tóc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại tới được trong mắt.

      ------------------------------
      Sau khi trở lại chính đường, Từ Xán Xán cũng còn tâm tư cùng các nàng chuyện, chỉ xã giao vài câu liền ám chỉ có chút mệt mỏi.
      Từ Hàn thị cùng Thôi thị rất là biết ý, liền đứng dậy cáo từ.


      Trần ma ma ở phòng bếp làm nhiều loại điểm tâm cho Thái Tử Phi, xếp lên tám cái đĩa bạch ngọc, để nha hoàn giúp việc bếp núc đưa đến chính đường, dọn xong rồi mới thỉnh Từ Xán Xán qua.
      Từ Xán Xán đứng dậy lại đây nhìn nhìn, phát có bánh hạt thông bách hợp, bánh mứt táo, bánh phục linh cùng bánh hoa cúc làm từ đậu xanh và đậu đỏ nghiền nhuyễn, đều là các loại mà nàng thích ăn.

      Sau khi bẻ mỗi loại miếng nếm nếm, Từ Xán Xán mỉm cười hỏi Trần ma ma: “Ăn rất ngon. Ma ma làm nhiều như vậy sao?”
      Trần ma ma vội uốn gối hành lễ: “Lão nô mỗi loại đều làm ít, Thái Tử Phi nếu muốn ăn nữa, lão nô tại liền đưa lại đây!”
      Từ Xán Xán mỉm cười chút, : “Đem điểm tâm này đó cho vào từng hộp phân biệt, phần đưa đến thư phòng ngoại viện cho Định Quốc Công, phần đưa qua Phúc Thọ viện !” Nàng cũng muốn ai đưa, mặc cho Trần ma ma tự an bài.

      Vội xong này đó, Từ Xán Xán liền ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi Phó Dư Sâm trở về đem chuyện vừa rồi cùng bàn bạc.
      Lúc chạng vạng Từ Xán Xán tỉnh.
      Nàng dùng qua mấy miếng điểm tâm, uống chén nước quýt rồi để Chu Nhan cùng Bích Vân hầu hạ ngâm hoa hồng tắm.


      Từ Xán Xán ngâm mình trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, Chu Nhan Bích Vân lại thả thêm ít hoa hồng, rồi dùng phấn hoa hồng để bôi —— nàng tại ngại dùng phấn hoa cúc vì sợ sắc mặt nhạt nhẽo.
      Chu Nhan cầm dầu hoa hồng bôi tóc của Từ Xán Xán, nhàng mát xa, lại cười : “Thái Tử Phi, ngài biết mùa này để lấy được cánh hoa hồng mới có bao nhiêu khó đâu!”
      Từ Xán Xán đúng lý hợp tình: “Lều trồng hoa trong hậu hoa viên phải ít sao!” Người trồng hoa là Vĩnh An Đế riêng ban cho nàng, chuyên trồng các loại hoa cỏ trái mùa.
      Bích Vân cầm xà bông thơm lại đây, : “Thái Tử Phi đúng a, Chu Nhan ngươi qua cái lều hoa kia, có nghĩa là nó tồn tại nha……”
      Nàng dong dài nửa ngày, Từ Xán Xán nghe được đầu liền đau, liền đuổi nàng ra ngoài: “Dông dài chết! Ngươi ra ngoài tìm quần áo cho ta, bảo Chu Tước cùng Huyền Băng vào đây!”
      Bích Vân cười : “Biết ngài ghét bỏ nô tỳ, nô tỳ cũng ý kiến gì ngài, nô tỳ a!”


      Từ Xán Xán thấy nàng trước khi còn muốn dong dài, liền cố ý vẻ mặt ghét bỏ: “ thôi thôi! tiễn tiễn!”
      Chu Nhan ở bên phá lên cười.

      ------------------
      Last edited: 8/11/19

    3. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 205 (2)
      Vì Phó Dư Sâm sắp trở lại, Từ Xán Xán liền trang điểm đến thiên kiều bá mị rồi ra phòng ngủ.
      Nàng mới vừa ở giường gấm ngồi xuống định bưng chén nước mật ong lên uống ngụm, Phó Xuân liền tiến vào bẩm báo, Vĩnh An Đế cải trang giá lâm Thái Tử cung.
      Từ Xán Xán chỉ phải đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.


      Phó Dư Sâm đưa Vĩnh An Đế đến đại điện, sau đó mang theo Tiêu Hạ bọn họ đón Từ Xán Xán.
      Từ Xán Xán mới ra đến cửa lớn nội viện gặp Phó Dư Sâm.

      Trong ráng chiều mênh mông, Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán trang điểm tươi đẹp như hoa lượn lờ tới, đầu tiên là vui mừng trận, tiếp theo đó là ghen tức: Nàng là vợ của mình, gặp thánh thượng trang điểm xinh đẹp như vậy làm cái gì! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

      (editor: chết cười vì thùng giấm Thái Tử này mất! J)

      Tiêu Hạ cũng là trước mắt sáng ngời, lại cúi đầu dám nhìn nhiều.


      Từ Xán Xán vừa thấy Phó Dư Sâm liền vui mừng cực kỳ, tiến lên uốn gối : “Thiếp thân gặp qua Thái Tử điện hạ!”
      Phó Dư Sâm hơi bực, nâng nàng dậy đưa lên kiệu quây lụa xanh rồi cùng .

      Đến phía sau đại điện, Từ Xán Xán thấy Vĩnh An Đế ngồi ở chính giữa giường gấm, liền chuẩn bị cùng Phó Dư Sâm song song hành lễ.
      Từ lúc Từ Xán Xán tiến vào, đôi mắt Vĩnh An Đế luôn nhìn chằm chằm vào bụng Từ Xán Xán, phảng phất thấy được người thừa kế của đế quốc, mặt gầy nở nụ cười ung dung: “Từ thị miễn lễ!”
      Từ Xán Xán là hành lễ, đứng ở nơi đó đắc ý mà nhìn Phó Dư Sâm hành lễ.

      ----------------------
      Phó Dư Sâm cũng hàm hồ, quy quy củ củ hành lễ, cùng Từ Xán Xán theo thái giám dẫn ngồi ở phía đông giường, cùng Vĩnh An Đế trò chuyện.
      Vĩnh An Đế giờ nhìn thấy Từ Xán Xán liền cảm thấy vui mừng, hòa ái hỏi: “A Sâm là cái người biết tiêu tiền nhất, đem quân đánh trận hồi là đào rỗng quốc khố lần. Từ thị con còn dư dả hay ? A Sâm có đem vốn riêng của con tiêu hết hay ?” Vĩnh An đế còn có cái trang viên, ra có thể đưa cho Từ thị.
      Từ Xán Xán liếc mắt ngó Phó Dư Sâm cái, kiều : “Phụ hoàng, A Sâm cũng cho con bạc a, đều là con phải cấp cho chàng a! Chàng còn trăm phương nghìn kế tính kế để lấy tiền riêng của con a!”
      phải mỗi con đâu,” Vĩnh An Đế cười ha hả, “Nó cũng trăm phương nghìn kế tính kế tư khố của trẫm!” A Sâm đánh cuộc, quốc khố liền rỗng hồi.
      Từ Xán Xán liên tục gật đầu: “A Sâm cũng buông tha kho riêng của con luôn!”
      Phó Dư Sâm: “……”

      (editor: haha ta thích ông hoàng thượng này ghê haha)

      ----------------------

      Hàn huyên trong chốc lát, Từ Xán Xán nghĩ Vĩnh An Đế đến đúng lúc Định Quốc Công tới thăm cung Thái Tử sợ là có việc muốn , liền tìm cái lý do cáo từ.
      Biết Định Quốc Công rất nhanh đến đây có chuyện muốn thương lượng cùng Vĩnh An Đế, Phó Dư Sâm cũng theo nàng ra tới, bồi Từ Xán Xán chậm rì rì quảng trường rộng lớn.

      quảng trường có treo đèn phòng gió các cột đá cẩm thạch, mấy trăm cái đèn phòng gió làm cho rừng rậm bao quanh quảng trường tỏa ra vầng ánh sáng mờ ảo.
      Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán hai bóng người cao thấp song song tới..
      Tiêu Hạ mang theo người theo ở phía sau xa xa.


      Từ Xán Xán đặt tay lên khuỷu tay Phó Dư Sâm, thấp giọng hỏi: “A Sâm, Lam Du Linh có phải bị xử chém hay ?”
      Phó Dư Sâm kinh ngạc nhìn nàng, : “Đúng thế”. Lam Du Linh hại quá nhiều mạng người, tình tiết quá mức nghiêm trọng, tuy rằng tội mưu phản của Lam thị còn điều tra, nhưng riêng Lam Du Linh bị xét xử và bị phán chặt đầu rồi.(edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Từ Xán Xán gật gật đầu, : “Hôm nay Thôi thị tới tìm thiếp, có người nhờ tẩu ấy làm người trung gian, muốn dùng mười vạn lượng bạc mua mạng của Lam Du Linh để đổi người vào chết thay .”
      Phó Dư Sâm nhìn nàng cái, : “Mười vạn lượng? Quá tiện nghi, bọn chúng muốn đưa trăm vạn lượng đây.” vẫn biết Lam thị còn có tài sản chưa tìm ra được hết, như thế này phải là thu thêm được 1 ít nữa hay sao ?
      Từ Xán Xán nhíu mày nhìn : “Chàng đúng là tính toán tha tội cho Lam Du Linh? Chàng nhớ làm những việc còn bằng súc sinh đó hay sao?”


      Phó Dư Sâm thấy nàng mắt to mang theo giận dữ trừng mình, khỏi cười, duỗi tay định gõ đầu Từ Xán Xán, nhưng hôm nay đầu Từ Xán Xán đầy châu ngọc làm có chỗ xuống tay, đành phải cốc trán Từ Xán Xán 1 cái: “Nha đầu ngốc!”
      Từ Xán Xán vuốt trán, : “Thiếp bảo Thôi thị chờ tin tức, vậy ngày mai thẳng với đại tẩu là phải trăm vạn hay sao?”
      “Trước cần gặp vội, cứ đánh tiếng cho đối phương ,” Phó Dư Sâm , “Còn có thể mặc cả.”
      Từ Xán Xán cũng : “Thôi thị là đại tẩu của thiếp, cũng chỉ là người trung gian, chàng đừng làm tẩu ấy bị liên lụy nhé!”
      Phó Dư Sâm liếc nàng cái: “ biết.”

      --------------------------
      Lúc này Phó Dư Sâm cùng Từ Xán Xán tới gần cuối quảng trường, Phó Dư Sâm vẫy tay về phía sau ý bảo cỗ kiệu cùng người nâng tiến lên, sau đó mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán: “Nàng tại có bao nhiêu tiền?”
      Từ Xán Xán làm vẻ mặt cố ý kinh ngạc: “A Sâm, chàng muốn tính kế tiền riêng của thiếp á?”
      Sau đó cười tủm tỉm: “Cũng đc , thiếp cũng biết có bao nhiêu, chàng hỏi Chu Nhan, Phó Tùng cùng Phó Dương ! Thiếp đều cho chàng hết!”
      Từ Xán Xán dựa sát vào Phó Dư Sâm, cười xinh đẹp : “A Sâm a, thiếp đối với chàng rất tốt phải ?!”
      Thấy nàng bướng bỉnh như thế, Phó Dư Sâm nhịn được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại tinh tế của Từ Xán Xán: “Ta sắp lập riêng cho nàng 1 tổ thị vệ danh nghĩa khoảng 5 vạn tân quân, để Tiêu Hạ là chủ, Phó Tùng làm phó, quân phí là do nàng cung cấp.”
      Từ Xán Xán chẳng hề để ý: “Tốt quá a!”
      Phó Dư Sâm thấy nàng ngây ngốc, muốn giải thích, rồi lại lười cho Từ Xán Xán, cuối cùng : “Ta làm nàng thiệt đâu.”
      Từ Xán Xán gật đầu: “Thiếp biết.”
      Phó Dư Sâm liếc xéo nàng: Nàng biết cái gì!


      Từ Xán Xán trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, giọng dịu dàng tới mức sắp chảy nước thỏ thẻ: “A Sâm, mọi thứ của thiếp đều là chàng cho, thiếp có cái gì luyến tiếc đây?” Nàng là cố ý lừa tình. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
      Phó Dư Sâm quả thực bị cảm động, cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, mắt phượng sáng lấp lánh.
      Từ Xán Xán: “……”

      ---------------------
      Ngày hôm sau lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát Phó Dư Sâm còn chưa dậy, ôm nàng ngủ ngon lành!
      Buổi sáng Từ Xán Xán thường là thức dậy mình, hôm nay thấy Phó Dư Sâm vẫn còn bên cạnh mình liền có chút rửng mỡ, đưa lưng về phía Phó Dư Sâm, rầm rì ở trong lòng ngực xoắn đến xoắn .
      Phó Dư Sâm vốn muốn để Từ Xán Xán nghỉ ngơi chút, thấy nàng như thế cũng lời nào, chỉ lo lột quần lót Từ Xán Xán ra đỉnh cứng rắn của mình vào từ phía sau.
      Từ Xán Xán: “……”

      (editor: ai bảo chị “rửng mỡ” chi ~)

      -------------------

      Tới giữa trưa Từ Xán Xán mới rời giường nổi.
      Chu nhan cùng Bích Vân vừa vén màn lên liền biết ngay xảy ra tình gì, yên lặng mà hầu hạ Thái Tử Phi đứng dậy mặc quần áo, câu dư thừa cũng dám .


      Từ Xán Xán cả người đau nhức, Chu Nhan giúp nàng mát xa nửa ngày, tới buổi chiều mới có thể ra gặp người.
      Hồ ma ma tới hồi báo đại thiếu nãi nãi Thị lang Từ phủ phái người đưa bái thiếp tới. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
      Từ Xán Xán lười biếng trả lời: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngày mai rồi sau! lại cho ma ma đại thiếu nãi nãi nhà ngoại phái tới truyền tin, bảo đại thiếu nãi nãi ngày mai lại đến đây .”
      Spoil: chương sau có chuyện vui nha ~
      Last edited: 9/11/19
      Tiểu Ly 1111, Tôm Thỏ, Chris19 others thích bài này.

    4. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 206 (1)
      Sau khi Hồ ma ma ra ngoài, Từ Xán Xán nằm xuống gối dựa, yên lặng nghĩ tâm . Nàng cảm thấy từ khi mình ở bên cạnh Phó Dư Sâm càng ngày càng tệ ……
      (editor: ý là chị nghĩ mình bị lây tính lầy lội của đó!)
      Thí dụ như Từ Xán Xán rất áy náy về việc lừa gạt Thôi thị.
      Tuy nhiên khi nghĩ đến tên cặn bã Lam Du Linh kia, nàng liền cảm thấy mình làm sai.
      Sau 3 ngày dền dứ, ngày thứ tư Từ Xán Xán mới đồng ý gặp Thôi Thị.


      Thôi thị được lời hẹn của Thái Tử phi liền trở về lại cho nhà mẹ đẻ, ai biết liên tục ba ngày muốn mà gặp được Thái Tử phi, trong lòng sớm sôi như dầu trong chảo, bởi vậy hành lễ xong liền trông mong mà nhìn Từ Xán Xán.


      Từ Xán Xán cũng nhìn nàng ta, chỉ lo bưng chén nước lê lên chậm rãi uống.
      Thôi thị cũng được dâng nước lê đựng trong chén sứ xanh, như trong lòng còn chộn rộn nào có tâm trạng mà uống? Chỉ là tiếp tục trông mong nhìn Từ Xán Xán.


      Từ Xán Xán uống xong nước lê, đem chén đặt lên bàn giường đất, lúc này mới nhìn về phía các vị ma ma cùng nha hoàn hầu hạ ở chính đường : “Đều lui ra !”
      Đợi mọi người đều lui xuống, Từ Xán Xán đưa tay lên ngắm cái nhẫn phỉ thúy, chậm rãi vào chuyện: “Ta chuyện này với Thái Tử điện hạ. Điện hạ tỏ vẻ cũng muốn khai cái ân tình này.”
      Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi thị liếc mắt cái.
      Thôi thị đôi mắt tỏa sáng: “Điện hạ phải cần bao nhiêu ạ?” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Từ Xán Xán nhìn nàng, mắt to bình tĩnh gợn sóng: “ trăm vạn.”
      Thôi thị há to miệng: “Trời ơi!”
      Từ Xán Xán thở dài hơi: “Tẩu cũng biết Thái Tử đánh giặc quá nhiều, bạc vốn là đủ dùng mà……”
      Thôi thị hơi suy tư liền : “Thái Tử Phi xin cho thiếp thân trở về hỏi chút!”
      Từ Xán Xán thản nhiên: “Tẩu cứ tự nhiên. Bên này ta vội.”


      Thôi thị mắt đều đỏ —— Các án tử ở Đại Lương xưa nay thường định vào tháng 10, 11, 12 . giờ còn đến mấy ngày nữa là sang tháng 10, bên kia sao có thể vội đây?
      “Thái Tử Phi thứ tội,” Thôi thị lập tức đứng dậy , “Thiếp thân cáo lui trước!”


      Từ Xán Xán cười như cười nhìn nàng ta, lời ý : “Bất kể tẩu làm chuyện gì, đều nên cẩn thận suy xét, suy xét cho con , cũng nghĩ cho tướng công của tẩu nữa.”
      Thôi thị nóng vội, cũng để tâm, chỉ tùy tiện hành lễ rồi lui xuống.
      Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở giường, lẳng lặng nhìn bóng dáng Thôi thị xa, thở dài trong lòng.


      Mấy ngày sau đó, Thôi thị lại tới nữa. Từ Xán Xán muốn gặp, liền để Thôi thị trực tiếp chuyện với thân tín của Thái tử điện hạ là Lương Khánh Hạ.
      Ngày 30 tháng 9, Chu Nhan bí mật bẩm báo Từ Xán Xán: “Thái Tử Phi, định được lượng bạc để chuộc, là 66 vạn lượng!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
      Từ Xán Xán mới đầu gì.
      lâu sau, nàng mới : “Chuyện này ta hề tham dự, cần cho ta.”

      --------------------------------
      Trời càng ngày càng lạnh, nội viện trong chính đường sớm thay mành bằng gấm, Từ Xán Xán cũng chuyển sang mặc áo vạt dài, có khi còn cầm lò sưởi tay.
      Nàng giờ có thai gần 8 tháng, bụng càng thêm lớn, hành động cũng càng ngày càng tiện.
      Vì giúp Từ Xán Xán có thể sinh thuận lợi, dù vội thế nào Phó Dư Sâm đều kiên trì mỗi ngày bồi nàng tản bộ ở trong sân hoặc là trong hoa viên vào buổi tối.
      Tối nay gió to nổi lên, thổi vào rừng cây bạch dương bên ngoài viện kêu xào xạc.

      Trong phòng ấm áp mà yên tĩnh, Từ Xán Xán ngồi giường, trong tay cầm quả táo trồng ở Túc Châu gặm, nhìn Chu Nhan cùng Bích Vân ở bên làm quần áo cho em bé trong bụng mình.
      Thấy Chu Nhan các nàng toàn dùng màu đen trắng xanh may quần áo, Từ Xán Xán : “Đều là màu sắc nổi, nếu em bé sinh ra là tiểu quận chúa sao? Đến lúc đó ta xem các ngươi làm sao bây giờ!”
      Chu Nhan cười nhìn về phía nàng: “Thái Tử Phi, nô tỳ nghe là thai phụ mà hành động nhanh nhẹn sinh con trai; thai phụ thân thể cồng kềnh là sinh con . Ngài hành động lưu loát như vậy, trong bụng ngài nhất định là tiểu vương tử!”


      Từ Xán Xán cắn miếng táo nhai nhai rồi nuốt, : “Mượn lời tốt của ngươi!” Nàng tuy rằng có quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng biết Vĩnh An Đế, Định Quốc Công cùng Phó Dư Sâm, thậm chí toàn bộ bá tánh đế quốc Đại Lương sợ là đều ngóng trông người thừa kế sinh ra đâu! Nếu con đầu mà là chắc làm rất nhiều người thất vọng a! (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Lại gặm miếng táo, Từ Xán Xán ở trong lòng tự an ủi bản thân: Dù sao mình vẫn luôn ngốc trong cung Thái Tử, người bình thường dễ gặp được; kể cả là mọi người có thất vọng nữa chỉ cần Phó Dư Sâm oán trách, mình đây sợ!

      Hồng Phất vén rèm lên tiến vào, bẩm báo : “Thái Tử Phi, Tiêu đội trưởng cùng Phó Tùng cầu kiến!”
      Từ Xán Xán có chút kinh ngạc: trễ thế này, Tiêu Hạ cùng Phó Tùng đến làm cái gì?

      --------------------
      Tiêu Hạ cùng Phó Tùng đều mặc nhung trang, cánh tay trái kẹp mũ chiến đấu tiến vào quỳ gối hướng Từ Xán Xán hành lễ.
      Từ Xán Xán có thời gian gặp hai người bọn họ, vội bảo bọn họ bình thân rồi ban ghế ngồi.

      Trong phòng của Từ Xán Xán có chỗ nào tinh xảo, thí dụ như ghế bành mà Tiêu Hạ cùng Phó Tùng ngồi là gỗ hoa lê trân quý, nệm trải mặt là gấm vân cẩm trứ danh: bên mặt có vân hoa thêu nổi, bông lót bên trong là loại bông miên thượng đẳng. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
      Tiêu Hạ và Phó Tùng bôn ba bên ngoài chiêu binh, huấn luyện dã ngoại; ăn, mặc, ở, lại luôn luôn đơn sơ, bởi vậy lúc được ban ngồi bọn họ liền cảm thấy dưới thân mềm mại tới mức quen.


      Tiêu Hạ ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán.
      phát Thái Tử Phi khí sắc rất tốt, mặt dù chưa trang điểm nhưng lại có vẻ thanh nhã phong tình rất riêng.


      Từ Xán Xán cũng đánh giá lại Tiêu Hạ và Phó Tùng.
      Tiêu Hạ có vẻ lại đen thêm, cũng càng xốc vác, mắt mèo cũng từ trong trẻo ban đầu giờ trở nên sâu thấy đáy.
      Phó Tùng vẫn là bộ dáng cũ, mắt hẹp dài, môi hơi mỏng giống như chưa tỉnh ngủ.


      Tiêu Hạ bắt đầu báo cáo tình mình và Phó Tùng Uyển Châu cùng Thanh Châu chiêu binh, lại đưa biên chế và chi phí trong quân cho Từ Xán Xán xem.
      Từ Xán Xán lúc này mới nhớ tới, Tiêu Hạ Phó Tùng chịu trách nhiệm thiết lập đội thị vệ riêng cho nàng.
      Nghĩ nghĩ, Từ Xán Xán quyết định người ngoài nghề nên lãnh đạo người trong nghề, cười : “Các ngươi vẫn là tìm Thái Tử điện hạ hồi báo , ta mặc kệ những việc này!”
      Sau khi Tiêu Hạ và Phó Tùng rời bao lâu, Phó Dư Sâm liền trở lại.

      -----------------------
      Từ Xán Xán thấy mặt trắng nõn của Phó Dư Sâm ửng đỏ, mắt phượng cũng mơ màng, đoán được là uống rượu, liền phân phó Bích Vân bưng ly nước táo lại đây.
      Nàng đỡ Phó Dư Sâm vào phòng ngủ, hầu hạ ngồi xuống giường, lúc này mới tiếp nhận chén nước táo trong tay Bích Vân giúp Phó Dư Sâm uống vào. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Phó Dư Sâm ngủ tới nửa đêm tỉnh, hai bắt Từ Xán Xán phải nếm thử cái kia của , còn năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nàng phải ta uống rượu xong cái kia có vị ngọt sao?”
      Từ Xán Xán biết là mượn rượu giả điên, chỉ phải hết sức chiều theo dỗ dành.


      Ngày hôm sau sáng sớm Phó Dư Sâm vừa động, Từ Xán Xán liền đứng dậy: “Đêm qua chàng uống rượu say rồi phát tính tình, chàng biết ?”
      Phó Dư Sâm thấy khuôn mặt của Từ Xán Xán trắng bệch, mắt to ngập nước, môi có chút sưng đỏ, liền chột dạ mà dời mắt : “ Ta… nhớ .”
      Từ Xán Xán tức giận, cách quần lót lụa trắng duỗi tay ra nắm cái đồ vật kia của Phó Dư Sâm, lại phát nơi đó cũng phải mềm sụp sụp như trong tưởng tượng của mình, mà sớm có phản ứng trở nên thẳng tắp. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Nàng chớp chớp mắt, lập tức dùng tốc độ lớn nhất của thai phụ hơn 7 tháng trượt xuống giường, đứng dậy ra ngoài.
      Phó Dư Sâm nhìn theo bóng dáng của Từ Xán Xán: “……”

      (editor: vc nhà này như phường chèo tấu hài kịch mỗi ngày a ~ )

      -----------------------
      Chiều hôm nay lúc Hồ ma ma tới đưa các bái thiếp, có của Thôi thị.
      Từ Xán Xán có chút chột dạ, mặc dù quản nhưng vẫn cảm thấy mình như vậy là trượng nghĩa, liền bảo Hồ ma ma truyền lời: “Báo đại thiếu nãi nãi vào gặp !”


      Thôi thị vừa thấy Từ Xán Xán liền quỳ xuống: “Thái Tử Phi, rốt cuộc trung gian ——”
      Từ Xán Xán vội cho người hầu hạ đều lui xuống, chỉ để lại Chu Nhan cùng Bích Ngọc đứng hầu bên cạnh, tránh để Thôi thị thẹn quá thành giận gây ra chuyện gì.


      Thôi thị nước mắt lưng tròng : “Thái Tử Phi, thiếp thân bị người ta oán trách chết mất, người nhà mẹ đẻ cũng dám gặp nữa, đến tột cùng là chuyện như thế nào? Bạc cần ra cũng đưa, vì sao người chết vẫn là Lam tam công tử ạ?”
      Từ Xán Xán vẻ mặt vô tội: “Ta cũng biết a!”
      Lại trả đũa: “ phải ta để tẩu liên hệ với Lương tiên sinh rồi sao?”


      Thôi thị lại khóc: “Nhưng mà Lương tiên sinh thừa nhận……”
      Từ Xán Xán than vắn thở dài : “Ai, vậy phải làm sao bây giờ a? Thái Tử điện hạ rất tín nhiệm Lương Khánh Hạ, ngay cả ta đều bằng được Lương Khánh Hạ a!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Hai người qua lại nửa ngày, cuối cùng biến thành Từ Xán Xán chỉ trích Thôi thị quá cẩn thận đến nỗi mắc mưu. Thôi thị bị Từ Xán Xán đến nỗi khóc lớn: “Ca ca bên nhà mẹ đẻ ta ăn cây táo rào cây sung, bảo ta sau này cần trở về bên đó nữa……”
      Từ Xán Xán thở dài, quyết định : “Đại tẩu, tẩu nghĩ xem, tính tính của Thái Tử điện hạ là chịu nổi hạt cát trong mắt, chuyện thành ra như thế ra tẩu giúp nhà mẹ mình thoát khỏi họa lớn đó!”
      Thôi thị hàm chứa nước mắt nhìn Từ Xán Xán.
      Từ Xán Xán vỗ vỗ tay nàng ta : “Đại ca cũng biết chuyện này, tẩu tin có thể trở về hỏi ca ấy chút.” Từ Nghi Bằng làm việc giỏi giang, làm người chính phái, tại Phó Dư Sâm rất nể trọng , chuyện này cũng giấu Từ Nghi Bằng.
      Thôi thị thất hồn lạc phách mà về.

      -------------------------
      Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đến tháng chạp.
      Ngày này Xán Xán ngồi ở giường, phân công các hạng mục công việc ngày mùng 8 tháng chạp cho Phó Dương cùng Chu Nhan, bỗng nhiên cảm thấy bụng trì xuống eo phát đau, giữa 2 chân có nước chảy ra.
      Nàng cúi đầu: “Mau kêu Trương ma ma Quản ma ma, Ta…… Ta giống như muốn…… Muốn sinh……” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

      --------------------------------
      Tiểu Ly 1111, Tôm Thỏ, Chris20 others thích bài này.

    5. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 206 (2)
      Chu Nhan lâm cũng hoảng, lập tức bình tĩnh phân phó Hồng Phất: “Mau thỉnh Trương ma ma Quản ma ma!”
      Lại nhờ Phó Dương: “Mau vào cung kêu Thái Tử điện hạ trở về!”

      Chu Nhan khom lưng nhìn nhìn tình huống của Từ Xán Xán, lại gọi người Phúc Thọ viện thỉnh nhà ngoại lão gia cùng thái thái lại đây.


      Chuẩn bị mọi việc xong, Chu Nhan liền chặn ngang bế Từ Xán Xán lên nhanh vào phòng ngủ, đem Từ Xán Xán an trí ở giường.


      Sau khi nhận được tin tức, Phó Dư Sâm trước mắt hoa lên, lại biết mình nên xúc động như vậy, lập tức liền lệnh người bẩm báo Vĩnh An Đế, còn mình mang theo người cưỡi ngựa chạy như bay ra cung. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Xuống ngựa ở cửa nội viện, Phó Dư Sâm ném lại roi rồi chạy vội vào.
      Trong nội viện có rất nhiều người đứng, trong đó có Tiêu Hạ Phó Dương bọn họ, nhìn thấy Phó Dư Sâm, mọi người đều sôi nổi hành lễ.
      Định Quốc Công cũng được mấy môn khách bồi đứng trước cửa tây sương phòng, nôn nóng mà chờ con dâu sinh, thấy Phó Dư Sâm đến, vội gọi tiếng.
      Phó Dư Sâm dường như thấy được nghe được, chỉ chăm chăm đến cửa chính đường.


      Lúc này trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của Từ Xán Xán.
      Lòng Phó Dư Sâm tức khắc đều phải nát, liền vọt vào.
      Từ Thuận Hòa ở chờ chính đường, thấy Thái Tử điện hạ muốn vào phòng sinh, Từ Thuận Hòa vội vàng kéo lại: “Điện hạ, vào phòng sinh là điềm xấu!”


      Phó Dư Sâm cũng lời nào, lập tức tránh thoát khỏi nhạc phụ, vào phòng ngủ. Vợ mình sinh con cho mình, chẳng lẽ bởi vì câu “Phòng sinh điềm xấu” mà liền vào bồi Từ Xán Xán hay sao?


      Lúc này Từ Xán Xán lệ rơi đầy mặt, lớn tiếng khóc thút thít.
      Lực chịu đau của nàng rất kém cỏi, cảm thấy lúc này là sống bằng chết, liền khóc ròng : “Ta chịu được nữa đâu, sao ko để ta chết huhu!”
      Phó Dư Sâm bước tới gọi: “Xán Xán!”
      Vừa qua cơn đau, Từ Xán Xán hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn : “A Sâm, đau quá!”

      Từ Vương thị vội đứng lên, nhường chỗ cho con rể.
      Trái tim Phó Dư Sâm từng trận run rẩy, mắt phượng cũng đỏ, ngồi ở đầu giường ôm Từ Xán Xán vào lòng: “Xán Xán, ta bồi nàng!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)

      Trương ma ma cùng Quản ma ma nhìn Thái Tử điện hạ gần trong gang tấc, rất là xấu hổ, lại cũng dám gì, chỉ có thể cố gắng hết sức.
      Có Phó Dư Sâm bồi bên cạnh, Từ Xán Xán bình tĩnh rất nhiều, dùng sức cắn tay Phó Dư Sâm chịu đựng đợt đau đớn cuối cùng kia.

      --------------------
      Từ Thuận Hòa chờ trong nhà chính, cùng với Phó Vân Chương chờ trong sân đồng thời nghe được tiếng trẻ con khóc vang dội truyền đến từ phòng ngủ, tiếp theo đó là giọng Quản ma ma: “Chúc mừng Thái Tử điện hạ, là tiểu vương tử! Là tiểu vương tử tuấn tú!”
      Từ Thuận Hòa tiền đồ mà khóc lên. (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)


      Phó Vân Chương quay người , muốn người ta thấy ông cũng rơi lệ.
      Lúc này xe liễn của Vĩnh An Đế cũng tới cửa nội viện.


      Ngồi trong xe Vĩnh An Đế cảm giác nghe được tiếng trẻ con khóc, tức khắc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt phượng cực kỳ giống Phó Dư Sâm cũng ươn ướt: Liệt tổ liệt tông Phó thị, Phó thị rốt cuộc cũng có hậu rồi! Cuối cùng ta cũng được làm ông rồi!
      Tiểu Ly 1111, Tôm Thỏ, Chris19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :