1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 169:

      Từ Xán Xán trước đỡ Phó Dư Sâm ngồi xuống ghế dựa lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn cửa.

      Phó Hòe xốc màn trướng lên, cùng Từ Thuận Hòa vác hòm thuốc phong trần mệt mỏi nhanh vào. cũng trở nên vừa đen vừa gầy , thoạt nhìn già ít, còn tuấn tiêu sái như ngày xưa nữa.

      Từ Thuận Hòa ngẩng đầu thấy Từ Xán Xán, khỏi ngây ngẩn cả người: "Xán Xán, Sao con lại ở đây?"

      Từ Xán Xán nhiều lời, vội vàng hỏi: "Phụ thân, người xem bệnh A Sâm..."

      chuyện, nàng lại về phía Phó Dư Sâm: "A Sâm, chàng đừng động, bệnh thành dạng này còn làm lễ gì nữa, phụ thân thèm để ý đâu !"

      Từ Thuận Hòa cũng nhiều lời, bước qua, đặt hòm thuốc ở bàn, nhanh chóng mở ra, lấy bên trong ra bao giấy dầu.

      Ông mở ra bao giấy, bên trong toàn là những viên thuốc màu đen, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.

      Từ Thuận Hòa nhìn Từ Xán Xán: "Trước cho hiền tế uống thuốc này vào !"

      Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, Phó Dư Sâm khẽ gật đầu, Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.

      Từ Thuận Hòa thế này mới : "Ta khắp Lương Châu và bộ tộc Tháp Khắc Khắc, rốt cục nghe được từ lão đại phu ở Lương Châu loại bệnh của hiền tế là dịch từ người ở thảo nguyên, dân bản xứ Lương Châu cũng rất ít, ta dùng hồng cảnh thiên, nhân sâm, đảng sâm, mạch môn và ngũ vị dược vật, lại đến Tuyết Sơn ở Tháp Khắc Khắc tìm loại thảo dược, làm thành viên thuốc này, chắc là có tác dụng !"

      Ông nhìn Phó Dư Sâm: "Hiền tế, nếu muốn trị tận gốc loại bệnh này, phải rời thảo nguyên Tháp Khắc Khắc, nơi này rất cao, người đồng bằng như chúng ta thích ứng tốt!"

      Phó Dư Sâm cố gắng xem hương vị kỳ quái mà viên thuốc lưu lại, rũ mắt xuống, : "Phụ thân, cho ta thời gian ngày đêm nghĩ lại!"

      nhìn Quan Tuyết, hơi thở mỏng manh: " truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Phó Liễu dẫn người bao quanh lều trại sứ đoàn Tháp Khắc Khắc, nếu đối phương muốn trốn thoát, giết cần hỏi!"

      Lại : "Kêu Ngọc Minh đến đây gặp ta!"

      Quan Tuyết đáp "Vâng", chạy nhanh ra ngoài.

      lâu sau, Chu Nhan và Bích Vân vào. Nhìn thấy vương phi ôm vương gia hấp hối ngồi ghế, các nàng cũng kinh hãi.

      Bích Vân vội bẩm báo : "Bẩm vương gia, nô tỳ giao công chúa kia cho Phó Liễu !"

      Phó Dư Sâm gì. Bây giờ, đầu đau đến nỗi sắp nổ tung , ngay cả chuyện cũng làm khó chịu.

      lâu sau, Ngọc Minh nhanh vào: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!"

      ngẩng đầu, thấy Từ Xán Xán bên cạnh Phó Dư Sâm, khỏi sửng sốt: "... Đây là vương phi?" Vương phi sao lại vừa đen vừa gầy như thế? Nhưng mà khí sắc cũng rất tốt, ánh mắt cũng sáng lạn !

      Lúc này, Phó Dư Sâm cũng còn hơi sức để so đo, thẳng: "Đến giờ tý, ngươi theo ước định phóng đạn tín hiệu ra, toàn quân dựa theo kế hoạch phát động tiến công."

      Ngọc Minh đáp "Vâng", ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm, ánh mắt sáng lấp lánh : "Vương gia, chúng ta nên sớm làm như vậy, ba mươi vạn đại quân, hơn nữa còn có hồng y đại pháo và súng, chúng ta dựa vào cái gì nghe Lương Khánh Hạ đàm phán với Tháp Khắc Khắc nhân!"

      Phó Dư Sâm nhắm hai mắt lại: "Mau !" Còn phải vì ngã bệnh, nhưng mà Lương Khánh Hạ cũng đúng!

      Sau khi Ngọc Minh rời khỏi, dưới trợ giúp của Chu Nhan và Bích Vân, Từ Xán Xán đỡ Phó Dư Sâm nằm xuống giường.

      Từ Thuận Hòa vẫn ngừng ra ra vào vào, mang theo Phó Xuân và Thường Liễu chuyển đống chậu hoa vào nội trướng, đặt trước giường Phó Dư Sâm.

      Từ Xán Xán thấy là cây Tiên Nhân Chưởng, cây Tiên Nhân Cầu, Hồng Cảnh Thiên, Lan Điếu, Lô Hội cùng Lệnh Tiễn, trong lòng giống như hiểu được chút, nhìn Từ Thuận Hòa: "Phụ thân, Phó Dư Sâm phải bệnh cũ tái phát, là bệnh cao nguyên?"

      " Bệnh cao nguyên?" Từ Thuận Hòa nhìn Thường Liễu đem chậu cây Thùa thả xuống, nghe vậy , "Loại bệnh này là đến cao nguyên mới có, nhưng mà phải kêu bệnh cao nguyên, người Lương Châu biết rất ít, bọn họ đây là " Bệnh khí đoản ", người Tháp Khắc Khắc là 'Thiên thần trừng phạt' . Con thấy quân đội chúng ta hơn ba mươi vạn binh lính, bệnh cũng có vài người như vậy. Hiền tế khi còn bé từng trúng kịch độc, hơn nữa dễ dàng bị bệnh!"

      Từ Thuận Hòa trước dặn Thường Liễu và Phó Xuân: " Ban đêm đặt hoa cỏ này ở nội trướng, ban ngày nhất định phải chuyển ra ngoài!" Những hoa cỏ này đều được trả giá cả cho người chuyển tới từ Lương Châu, nghe ban đêm đặt ở trong phòng ngủ, có thể dịu " Bệnh khí đoản " .

      Từ khi trở về ông vẫn bận rộn, lúc này mới liếc mắt nữ nhi cái, lại thấy nữ nhi từ nuôi dưỡng nũng nịu, mà là nha đầu đen gầy, khỏi nhíu mày.

      Từ Xán Xán thấy phản ứng của phụ thân, lập tức biết được suy nghĩ của ông, lúc này cuộn tay áo Thâm Lam thêu hoa lên, lộ ra hơn phân nửa cánh tay, lộ cơ bắp cho Từ Thuận Hòa xem: "Phụ thân, người xem con tại cường tráng hơn nhiều!"

      Từ Thuận Hòa biết nên khóc hay cười: con là Thân vương vương phi cao quý, chỉ để nuông chiều là được, muốn cơ bắp gì chứ!

      Vì hiền tế ở đây, ông tiện nhiều lời, chỉ có thể : "Nhanh trắng lại , đen thui đẹp mắt lắm sao?"

      Ông nhìn Phó Dư Sâm bình tĩnh nhìn Từ Xán Xán, cười : "Hiền tế, ngươi đừng thấy giờ Xán Xán đen, nó chỉ cần dưỡng chút trắng lại thôi!"

      Dược vật đại khái có tác dụng , Phó Dư Sâm đau đầu, tim đập nhanh và ngực khó chịu giảm bớt ít, lẳng lặng nhìn Từ Xán Xán, cảm thấy có nàng bên người, là chuyện tốt đẹp nhất thế giới.

      Nghe xong nhạc phụ tát mét mặt mày giải thích, khuôn mặt gầy của Phó Dư Sâm mỉm cười, giọng mỏng manh lại kiên định: "Nàng như thế nào cũng đẹp."

      Từ Thuận Hòa: "..." Đây là "Tình nhân trong mắt hóa tây thi" sao?

      nghĩ nghĩ, cảm thấy làm nhạc phụ thể quấy nhiều hiền tế và nữ nhi đoàn tụ, nhân tiện : "Ta đưa dược liệu cho Chu Nhan và Bích Vân, để các nàng nấu thuốc, chờ hầm rồi cho người y doanh đưa binh lính ngã bệnh uống!"

      Tiễn phụ thân ra ngoài, Từ Xán Xán trước cẩn thận rửa tay, trở về ngồi ở giường đưa tay sờ mặt Phó Dư Sâm.

      Sờ sờ, nàng chỉ cảm thấy mặt Phó Dư Sâm vẫn thực mềm thực mịn, chỉ là có chút thịt nào, hơn nữa so với mình đen gầy khỏe mạnh, da thịt Phó Dư Sâm chút huyết sắc, trắng sắp thấy cả gân xanh .

      Trong lòng Từ Xán Xán quặn đau, ngón tay chạm môi Phó Dư Sâm, môi cũng lạnh ...

      Phó Dư Sâm thấy đôi mắt to của Từ Xán Xán long lanh đến nỗi sắp chảy nước, biết nàng đau lòng mình, cố ý dẫn dắt chuyển đề tài: "Sao nàng lại đen như vậy?"

      So với Phó Dư Sâm, ý nghĩ Từ Xán Xán đơn giản, quả thực bị dẫn dắt chuyển đề tài: "Thiếp muốn tới gặp chàng, nhất định phải rèn luyện thân thể tốt, cho nên có cơ hội ngồi xe, mà cùng Chu Nhan và Bích Vân bộ!"

      Nàng sáng sủa cười: "Chàng xem Bích Vân và Chu Nhan, các nàng cũng đen!"

      Phó Dư Sâm thấy nàng miệng cười sáng lạn, trong lòng yên tâm, lại đưa tay sờ ngực Từ Xán Xán: "... Nơi này cũng rất nhiều..."

      Từ Xán Xán: "... Ăn nhiều đặc sản đu đủ ở Nam Hải chút, chàng lại xoa xoa nhiều hơn, về sau lớn lại ..."

      Mắt phượng Phó Dư Sâm bỗng dưng sâu thẳm, tay trái cách áo kép nắm ngực Từ Xán Xán.

      Thân mình Từ Xán Xán run lên, cảm giác tê dại theo nơi Phó Dư Sâm bóp sinh sôi, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nàng cũng có chút động tình. Lúc Phó Dư Sâm cùng nàng ở chỗ, tuy chất lượng cao, nhưng số lần cũng cực vì khả quan, nàng cũng được Phó Dư Sâm thành thói khẩu vị nặng, mấy ngày nay gặp Phó Dư Sâm, nàng cũng có cảm giác gì, nhưng vừa thấy Phó Dư Sâm, thân thể nàng lại có chút rục rịch .

      Nhưng vì thân thể Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán vẫn có vài phần lý trí , mặt đỏ ửng dần dần tiêu tán, thấp giọng : "Chờ ngươi khỏe rồi sau!"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm ẩm ướt nhìn Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán có cách nào ứng phó với ánh mắt này của , có chút bất đắc dĩ chui bàn tay vào chăn gấm, nắm vật dựng đứng bành trướng kinh người của Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm nơi nơi đều thanh tú, chỉ có nơi này thực dữ tợn.

      Nàng thở dài, đưa tay cởi quần Phó Dư Sâm, sờ sờ vật bệnh mà vẫn cứng đầu cứng cổ, xốc chăn gấm lên chui vào, ngậm đỉnh đầu của Phó Dư Sâm, sau đó cố gắng nuốt vào, gian nan chuyển động đầu lưỡi lấy lòng Phó Dư Sâm.

      Đầu lưỡi Từ Xán Xán linh hoạt, mang theo xúc cảm ấm áp ướt át, giống như hồ ly tinh trêu người, khiêu khích mỗi đầu dây thần kinh của Phó Dư Sâm.

      Sắc mặt Phó Dư Sâm ửng hồng, cảm thấy bản thân giống như bước vào vùng biển ấm áp, lại nhanh chóng nóng như vậy, linh hoạt như vậy, thoải mái làm muốn thở dài.

      Vẻ mặt mê mang, cảm thụ được Từ Xán Xán phun ra nuốt vào làm cho có cảm giác co rút khuây khoả, nhanh chóng trút ra như đổ.

      Từ Xán Xán nuốt toàn bộ chất lỏng của Phó Dư Sâm xuống.

      Đương nhiên thể ăn, nhưng nàng Phó Dư Sâm đến tận xương tủy, vì muốn thoải mái, chuyện như vậy tính gì?

      Từ Xán Xán chui ra từ chăn phủ gấm, khóe môi còn dính chất lỏng của Phó Dư Sâm, lập tức vươn đầu lưỡi liếm vào.

      Nhìn thấy cảnh sắc tình này, da đầu Phó Dư Sâm căng thẳng, phía dưới lại có phản ứng.

      Lại qua lần phát tiết, tất cả lỗ chân lông người giống như đều được mở ra, hô hấp đột nhiên trở nên tươi mát thoải mái, tứ chi thư thái .

      Từ Xán Xán nhanh chóng cởi áo và váy ra, tháo trâm đầu xuống, xốc chăn lên chui vào, thân thể gầy ấm áp chui vào lòng Phó Dư Sâm: "Thiếp và chàng cùng nhau ngủ lúc !"

      Phó Dư Sâm "Ừ" tiếng, ôm lấy thân thể giống như lò lửa của Từ Xán Xán, hưởng thụ cảm giác thoải mái tiếp xúc da thịt, nhắm hai mắt lại.

      Chiến tối nay chuẩn lâu, chắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ để ý ôm nàng dâu kê cao gối mà ngủ.

      Hàn Thủy và Phó Dương dàn xếp thị vệ của vương phi ở doanh trướng phía trước, ánh mắt nhìn đại trướng xa xa đèn đuốc sáng trưng, yên lặng nghĩ tâm .

      Trong lòng Phó Dương thấy may mắn: may mắn vương phi kiên trì đến đây, bằng ...

      Trong lòng Hàn Thủy lại khó chịu. nghĩ: vương phi và vương gia cửu biệt gặp lại, nhất định vui mừng!

      Lại nghĩ: vương gia bệnh thành như vậy, nhất định xằng bậy; vương phi biến thành hắc nha đầu, vương gia chừng chướng mắt nàng... Như thế chuyện tốt...

      lén lút cảm thấy may mắn vương gia bị bệnh.

      Gió đêm mang theo mùi cỏ xanh thơi ngát đặc trưng của thảo nguyên thổi tới, thổi tỉnh mộng đẹp của Hàn Thủy.

      Sau khi tỉnh táo lại, Hàn Thủy rất xấu hổ: ta sao lại đáng khinh như vậy...

      Lúc này, Phó Liễu dẫn theo hai binh lính tới, mặt tựa hồ còn dính vết máu.

      Trong lòng Phó Dương và Hàn Thủy rùng mình, lúc này nghênh đón, ngăn cản Phó Liễu.

      Tay phải Hàn Thủy lặng lẽ sờ phi đao bên hông.

      Phó Dương mỉm cười: "Phó Liễu, nửa đêm ngươi tới làm gì vậy?"


    2. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Con đường phía trước còn dài thiệt dài chúc nàng sức khỏe cà có thời gian để sớm lấp đầy hố nha. Dù đọc convert nhưng vẫn luôn đọc ủng hộ nàng :yoyo68::yoyo68::yoyo68:
      Kuen thích bài này.

    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      @Khủng Long cám ơn bạn nha. Hố này quá sâu:yoyo59::yoyo59: cố gắng lắp đầy từ từ. Mỗi lần có comment là tui vui dễ sợ :062::062:
      Khủng Longlinhdiep17 thích bài này.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 170:

      Phó Liễu thấy Phó Dương và Hàn Thủy dừng bước, nhìn bọn họ.

      Trong tay binh lính của cầm đuốc, ánh lửa cháy rực, chiếu lên mặt Phó Liễu có chút khủng bố.

      Phó Liễu còn chưa kịp chuyện, Thính Vũ vén rèm đại trướng lên ra: "Liễu ca, vương gia và vương phi ngủ rồi !"

      Hàn Thủy ở bên: "..."

      "Ừ." Phó Liễu đưa tay lau mặt, giơ tay đến dưới ánh đuốc xem, phát tay dính máu, có chút ghê tởm, tiện tay lau áo choàng bộ giáp.

      lại rút huyền đao bên hông ra nhìn nhìn, phát cũng có vết máu đồng dạng, đành phải bỏ vào lại, ngẩng đầu : "Ta chém hết người sứ đoàn Tháp Khắc Khắc, giam công chúa bỏ lại, Trác Sam bọn họ đều bờ tây sông A Nhĩ Tát, ta tạm thời phụ trách an toàn của vương gia và vương phi."

      Thính Vũ nhìn thoáng qua Phó Dương và Hàn Thủy đứng bên: "Có muốn ăn thịt dê nướng hay ?"

      vừa như vậy, Phó Dương, Phó Liễu và Hàn Thủy đều cảm thấy đói bụng, nhân tiện : " đúng là đói bụng, thịt dê nướng của ngươi ở đâu?"

      Thính Vũ xoay người chui vào lều trại, nhanh chóng cầm giá nướng, than, thịt dê tươi sống và hương liệu muối cái gì đó ra : "Chúng ta vừa nướng thịt dê ăn, vừa canh gác đại trướng vương gia, cũng song toàn."

      Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, Phó Dư Sâm còn ngủ.

      tay nàng sở mặt, nhìn dung nhan khi ngủ của Phó Dư Sâm, phát mặt giống như có chút huyết sắc, trong lòng thế này mới thả lỏng chút rồi lặng lẽ xuống giường.

      Từ Xán Xán trước bảo Chu Nhan và Bích Vân chuyển đem chậu hoa trong lều ra ngoài phơi nắng, lại kêu các nàng nấu thuốc cho Phó Dư Sâm, bản thân vội vàng vào tắm rửa rồi ra .

      Chu Nhan và Bích Vân chuẩn bị quần áo và trang sức của nàng xong , thấy Từ Xán Xán ra, mở gương bắt đầu hầu hạ nàng.

      Từ Xán Xán bước tới trước gương nhìn kĩ da thịt của mình, phát chẳng những đen, mà còn thô ráp, nhân tiện : "Đưa cao lê trắng ngọc dung cho ta!"

      Chu Nhan tìm hộp cao ngọc dung, vặn nắp đưa cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán dùng ngón tay thoa cao lê trắng ngọc dung xanh nhạt lên mặt, vỗ nhè . Cao ngọc dung này là phụ thân trước kia làm cho nàng , có hiệu quả bù nước, còn có nhè mùi hoa Lê thơm ngát, cực kỳ dễ ngửi. Ở đường vì chạy quá mau, nàng rất ít dùng, hbây giờ gặp Phó Dư Sâm, phải ăn diện cho đẹp .

      Chu Nhan đến gần nhìn, cảm thấy tuy vương phi đen, cũng là mỹ nhân đen xinh đẹp, lông mày lông mi trời sinh đen dày tinh xảo, cần vẽ thêm, liền cười dùng cao vẽ loạn lên môi Từ Xán Xán, nịnh nọt : "Vương phi chỉ cần hơi ăn diện, nhất định lại xinh đẹp như trước!"

      Sau khi làm chải búi tóc sơ đoạn cho Từ Xán Xán, Chu Nhan chọn trâm cài minh châu, lại đeo đôi bông tai Minh Nguyệt cho Từ Xán Xán, thế này mới vừa lòng.

      Vì bây giờ da Từ Xán Xán hơi đen nên Bích Vân chọn áo hai lớp cổ chéo trắng, vải bồi đế giầy cực nhạt nhẽo xanh nhạt lục mai thêu đường viền và váy dài ngả lục.

      Hầu hạ Từ Xán Xán đổi quần áo xong, nàng cẩn thận đánh giá phen, cười : "Bộ quần áo này làm nổi bật ngũ quan tinh xảo vương phi!" Nhất là ánh mắt, nhìn rất long lanh, giống như có thể chảy ra nước.

      Từ Xán Xán cũng thực vừa lòng, tán thưởng Chu Nhan và Bích Vân: "Hai người các ngươi tốt lắm, chờ ta trở về biện kinh, lựa chọn phu quân thực tốt cho các ngươi!"

      Bích Vân thấy vương phi hứa hẹn, liền lớn mật : "Vương phi giúp nô tỳ hỏi chút Phó Liễu là được..."

      Từ Xán Xán cười gật đầu, nhìn Chu Nhan.

      Chu Nhan dường như có việc gì: "Vương phi, ngài chỉ cần cho nô tỳ cả đời hầu hạ ngài, chờ nô tỳ lớn tuổi nhan sắc tàn phái cần ghét bỏ nô tỳ là được rồi!"

      Từ Xán Xán: "... Lớn tuổi nhan săc tàn phai như dùng là..."

      Vẻ mặt Chu Nhan bình tĩnh: "Dù sao chính là ý tứ này, vương phi ngài biết !"

      Từ Xán Xán: "... Ta biết." Chờ ngươi biến thành lão thái thái bảy mươi tám mươi tuổi, còn hầu hạ lão thái thái ta !

      Ba người đùa vài câu, vì Từ Xán Xán lo lắng Phó Dư Sâm mà lòng nặng trĩu rốt cục thả lỏng ít, thở dài, dặn các nàng đổ thuốc ra, còn mình vào nội trướng.

      Phó Dư Sâm tỉnh, dựa giường, nhìn Từ Xán Xán vào, mắt phượng sáng lên, cảm thấy cho dù Từ Xán Xán biến đen, cũng rất xinh đẹp .

      tiếp theo liền nhớ tới cảnh kiều diễm đêm qua, trong lòng khỏi rung động.

      Từ Xán Xán đến ngồi xuống bên giường, giương mắt nhìn lỗ tai trắng nõn đỏ bừng của Phó Dư Sâm, biết thẹn thùng, khỏi cũng nghĩ đến chuyện đêm qua, cũng hơi ngượng ngùng, tay tự chủ được sờ miệng mình.

      Phó Dư Sâm giọng khàn khàn: "Cách ta gần ít."

      Từ Xán Xán biết muốn làm gì, liền nhích lại gần chút.

      Phó Dư Sâm nâng tay nâng mặt nàng, nhắm ngay môi nàng ôn nhu hôn, nhàng mút đầu lưỡi Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nhắm mắt lại tiếp nhận nụ hôn của , trong lúc vô tình câu đầu lưỡi Phó Dư Sâm vào trong, nhàng trêu đùa.

      Xương sống Phó Dư Sâm tê dại, vươn cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán được hôn toàn thân tê dại , trái tim như được ngâm trong hồ nước xuân, tinh thần nhộn nhạo, phía dưới ướt đẫm.

      Nàng biết thể tiếp tục như vậy, vội đẩy Phó Dư Sâm ra, thở hổn hển : " thể như vậy !"

      Phó Dư Sâm mắt phượng sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán, mặt trắng nõn có chút hồng, môi cũng hôn hồng hồng , nhìn hết sức mê người, mà cánh tay ôm eo Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán liếc cái: "Thiếp có phải biến dạng hay ?"

      Phó Dư Sâm cần suy nghĩ : "Rất ưa nhìn, chỉ là rất gầy!" Bộ ngực , vòng eo cũng có thịt, người có thịt, đặt dưới thân nhất định đủ mềm... Nhưng mà, chỉ cần là nàng, như thế nào cũng có thể nhận.

      Từ Xán Xán: "..."

      Lúc này, giọng Chu Nhan ho khan vang lên ở bên ngoài: "Vương phi, thuốc nguội, bây giờ bưng vào hay ?"

      Từ Xán Xán oán trách liếc mắt Phó Dư Sâm cái.

      Phó Dư Sâm ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay ra.

      Từ Xán Xán vội đứng dậy : "Bưng vào !"

      Bích Vân xốc màn lên, Chu Nhan dùng khay bưng chén thuốc và cái đĩa mứt hoa quả mà Từ Xán Xán bảo Phó Hòe đưa tới cẩn thận bước vào.

      Từ Xán Xán nhận chén thuốc, ngồi ở bên giường bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm uống.

      Phó Dư Sâm uống ngụm thấy đắng, Từ Xán Xán đành phải lấy mứt hoa quả bỏ vào miệng . Nàng cảm thấy rất kỳ quái, lần này gặp mặt, Phó Dư Sâm ở nàng trước mặt giống như tiểu hài tử, cực kỳ muốn xa nàng, còn đặc biệt thích làm nũng.

      Chu Nhan và Bích Vân thấy vương gia làm nũng, cảm thấy nên nghe nên xem, sớm lặng lẽ lui ra ngoài.

      Uống xong chén thuốc, Từ Xán Xán vừa buông chén thuốc, Từ Thuận Hòa và Phó Hòe bước vào, trong tay Phó Hòe còn có đệm lót bưng nồi đất.

      Từ Xán Xán cũng lảng tránh, đứng bên chuyên tâm nhìn phụ thân bắt mạch cho Phó Dư Sâm.

      Phó Hòe đặt nồi đất bàn đầu giường, dò xét Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán liếc mắt cái, trong lòng cảm thấy tuy vương gia và vương phi người trắng nõn người ngăm đen, nhưng lại cao gầy tuấn tú kiều xinh đẹp, nhìn vẫn thực xứng đôi !

      Từ Thuận Hòa chẩn mạch xong, mặt lộ ra mỉm cười: "Mạch đập có lực, hơi thở vững vàng, bắt đầu khôi phục !"

      Lại : "Tuy bệnh lần này rất nguy hiểm, nhưng trải qua thời gian trị liệu đầu thể chất, hiền tế kỳ tốt hơn ít so với trước kia!"

      Phó Dư Sâm nghe vậy, trong lòng vừa động, bảo Phó Hòe Chu Nhan bọn họ đều lui xuống, ngay cả Từ Xán Xán cũng cho ở lại.

      Chờ trong phòng chỉ còn lại và Từ Thuận Hòa , thế này mới thấp giọng : "Nhạc phụ, trải qua chuyện này, ta nghĩ muốn có nhi tử, như vậy vạn nhất ta có bất trắc, Xán Xán còn có thể nhờ con sống sót..."

      Tuy vẫn nghĩ khi chết cũng muốn Từ Xán Xán ở với , nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Từ Xán Xán, nghĩ phải cho nàng thoải mái sống sót, mà ở dưới đất chờ nàng.

      Hoàng tộc Phó thị quy củ là toàn bộ thê thiếp con tuẫn táng, nếu có con, Từ Xán Xán có thể sống sót, như vậy, gia tộc Phó thị cũng coi như có hậu .

      Từ Thuận Hòa nghe vậy mặt ra tia kích động.

      Mỗi người Đại Lương đều biết quy củ hoàng thất, Thái Hòa đế băng hà, Hàn hoàng hậu con tuẫn táng; An đế băng hà, Khương hoàng hậu vì có con mà sống, Mã quý phi lại vì con mà tuẫn táng... Chuyện như vậy, lịch đại các đời vương triều Đại Lương đều tầng tầng lớp lớp, đây cũng là nguyên nhân ông tận tâm với vị hiền tế Phó Dư Sâm này—— ông muốn cho nữ nhi mình nhanh có con mà sống sót!

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, thấp giọng : "Nhạc phụ, ngươi có biết, ta có ít vấn đề , Xán Xán dễ dàng có thai..." Đây là chuyện làm cảm thấy sỉ nhục nhất, nhưng vì có thể cùng Xán Xán sinh hạ đứa , đành phải nhờ nhạc phụ.

      Từ Thuận Hòa hít sâu hơi, sớm biết Phó Dư Sâm có vấn đề, nghĩ chờ Xán Xán lớn thêm hai tuổi rồi sau. Nhưng Phó Dư Sâm lần này thiếu chút nữa mất mạng, làm Từ Thuận Hòa cảm thấy có nguy cơ.

      Ông trầm giọng : "Đây cũng phải đại gì. Chờ cách xa cao nguyên Tháp Khắc Khắc, ta lập tức chế thuốc, ngươi đúng hạn dùng là được!"

      Dứt lời, người làm nhạc phụ như ông có chút xấu hổ, lập tức cáo từ ra ngoài.

      Từ Xán Xán ngồi ở lều trước, nghĩ đến bí mật của Phó Dư Sâm và phụ thân cho mình nghe, trong lòng hơi nôn nóng, sai Bích Vân gọi Hàn Thủy và Phó Dương lại đây —— từ khi đến quân doanh, nàng còn chưa giáp mặt cảm tạ Hàn Thủy và Phó Dương ngàn dặm xa xôi ngày đêm hành trình đưa nàng tới đây!

      Hàn Thủy và Phó Dương cùng nhau theo Bích Vân vào đại trướng.

      Khi bước vào, liền thấy Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn ở ghế cầm chén trà uống.

      Sau khi nhìn thoáng qua, Hàn Thủy lại nhìn thêm lần nữa, cảm thấy vương phi hổ là vương phi, mặt mày vốn dĩ xám tro, cũng chỉ qua đêm, nàng lại biến thành đóa hoa sen mềm mại xuất thủy, nhưng lại là đóa hoa sen đen.

      Tuy đầy bụng tâm , vẫn như trước quy củ theo Phó Dương hành lễ: "Tham kiến vương phi!"

      "Hãy bình thân!" Từ Xán Xán lại cười , "Lần này ngàn dặm bôn ba, ít nhiều đều nhờ các ngươi . Ta muốn cảm ơn các ngươi, chỉ là biết các ngươi muốn gì nên gọi các ngươi đến đây hỏi chút."

      Lúc này, Phó Dương chắp tay : "Nô tài vì vương phi hết sức, là bổn phận của nô tài."

      Hàn Thủy trầm ngâm suy nghĩ chút mới : "Người bảo vệ chỉ có ba trăm, thuộc hạ định xin chỉ thị vương phi, xem có thể mở rộng nhân số hay ."

      Từ Xán Xán nghe vậy thực cảm thấy hứng thú, nhân tiện : "Ngươi muốn gia tăng thêm bao nhiêu người?"

      Hàn Thủy chắp tay, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn chằm chằm Từ Xán Xán: "Bẩm vương phi, hai ngàn người là đủ!"

      Từ Xán Xán bị nhìn như vậy, cảm thấy là lạ , rũ mắt xuống : "Chờ ta hỏi vương gia rồi sau!"

      Nàng lại nhìn về phía Phó Dương: "Phó Dương, phụ cận cửa Đông Kinh Đại Lương ta có tòa nhà , cho ngươi phụng dưỡng phụ mẫu, như thế nào?" Nàng hỏi qua Thính Vũ, vì phụ mẫu Phó Dương kinh doanh nên cho tới bây giờ vẫn ở tại Quốc Công phủ, có nhà riêng của mình.

      Phó Dương liền ngay: "Đa tạ vương phi!" Tuy mặt chút thay đổi, nhưng trong lòng ghi nhớ phần ân tình này của vương phi, chỉ hạ quyết tâm về sau phải tiếp tục trung thành và tận tâm với vương phi

      Sau khi Hàn Thủy và Phó Dương cáo từ, Từ Thuận Hòa cũng ra , : "Nồi đất bàn đầu giường là dược thiện, con hầu hạ hiền tế ăn !"

      Dứt lời, ông vội vàng rời .

      Từ Xán Xán thấy thần sắc phụ thân vội vàng, trong lòng có chút buồn bực, vội vào nội trướng.

      Hầu hạ Phó Dư Sâm dùng dược thiện xong, Từ Xán Xán mới hậu tri hậu giác nhớ tới công chúa Viên Nguyệt tự xưng là thiếp của Phó Dư Sâm, vội hỏi Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng gạt ta nạp thiếp ?"

      Phó Dư Sâm cảm thấy chột dạ, mặt lại biểu mê hoặc: " nha! Ta sao có thể nạp thiếp? !"

      Từ Xán Xán hoài nghi quan sát thần sắc của .

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, mặc cho Từ Xán Xán đánh giá.

      Từ Xán Xán nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, chậm rì rì : "Những nữ tử khác, nếu trượng phu có nữ nhân khác, các nàng trở về đánh giết nữ nhân kia; mà thiếp, nếu chàng có nữ nhân khác, thiếp lập tức cắt bỏ tiểu Phó của chàng!"

      Phó Dư Sâm cảm thấy phía dưới mình lạnh lẽo, giống như bị Từ Xán Xán cầm lưỡi dao lạnh lẽo phóng tới, cũng bất chấp cái khác : "Nàng biết ràng ta thể cùng nữ nhân khác..."

      Từ Xán Xán nháy mắt cái, nàng quả nhớ tới bệnh tiện ra của Phó Dư Sâm, vì thời gian quá dài nên Từ Xán Xán nghĩ sau thành thân Phó Dư Sâm tốt hơn , nghĩ tới còn như thế này...

      Nàng nghĩ nghĩ liền nở nụ cười.

      Thấy Từ Xán Xán cười đến mức run rẩy hết cả người, Phó Dư Sâm phẫn nộ dời tầm mắt —— bình sinh lần đầu tiên cảm thấy may mắn bản thân đối nữ nhân khác cứng rắn dậy nổi.

      Đến chạng vạng, Tiết dẫn theo quân đội lẻn vào bờ tây sông A Nhĩ Tát, Trác Sam lẻn vào quân Tháp Khắc Khắc đóng ở phía bắc và huynh đệ Ngọc Minh Ngọc Tinh trấn thủ đại bản doanh thuận lợi gặp nhau, trói tân vương Đa Cát của Tháp Khắc Khắc đại thắng trở về.

      Phó Dư Sâm quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế dựa lớn, trước bảo Từ Xán Xán ra ngoài, thế này mới nhìn bọn họ, trầm giọng hạ lệnh: "Phó Liễu trước làm thịt công chúa Viên Nguyệt !"

      Chờ Phó Liễu ra ngoài, Phó Dư Sâm tiếp tục phát mệnh lệnh: "Trác Sam, Ngọc Minh, Lan Vân phụ trách vườn nhà trống từ sông A Nhĩ Tát đến thành Mỹ Lệ."

      ...

      Buổi tối, Từ Xán Xán hầu hạ Phó Dư Sâm dùng cơm tối, Phó Dư Sâm đột nhiên : "Ngày mai sáng sớm ta dẫn nàng trở về Lương Châu!" suy nghĩ trong lòng còn có chút thoải mái, hô hấp cũng hơi dồn dập, nghe lời nhạc phụ rời khỏi cao nguyên Tháp Khắc Khắc.

      Từ Xán Xán: "..."


    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 171:

      Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, vẫn như trước hỏi câu: "Chàng ở đây chỉ huy, sao chứ?"

      Phó Dư Sâm bưng cháo lên uống ngụm, : " có việc gì." Chiến tranh gần kết thúc, tại đến giai đoạn thu dọn chiến trường, hơn nữa hạ quân lệnh, lệnh bộ Tiết đóng ở biên cảnh, an bài hết thảy mọi chuyện, cho nên tại lập tức cũng thành vấn đề.

      Mấy vấn đề như vụ liên quan đến Tích Lâm và chế độ xây dựng quan phủ ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc liên quan đến đại nguyên soái chinh tây như , vẫn nên giao cho triều đình làm !

      Từ Xán Xán tràn đầy vui mừng, ánh mắt cười đến nỗi híp lại , gắp đũa cà bỏ vào đĩa trước mặt Phó Dư Sâm, ánh mắt chăm chú nhìn Phó Dư Sâm, ôn nhu : "A Sâm, chàng như vậy chính là trong truyền thuyết 'Bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài' ?"

      Phó Dư Sâm được nàng nhàng tâng bốc , tuy trả lời, nhưng khóe miệng cong lên. giáp khởi Từ Xán Xán cho gắp cà điều, nhìn Từ Xán Xán, nghĩ rằng: ra có Từ Xán Xán ở bên người là điều tốt đẹp như vậy, có nàng săn sóc chăm sóc, có nàng cùng gối chăm ấm, có nàng ôn nhu khen ngợi... Cảm Giác quá tốt!

      tính về sau cho dù đâu cũng dẫn Từ Xán Xán theo, bao giờ xa nàng nữa.

      Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, nghĩ rằng: mới hơn ba tháng gặp, Phó Dư Sâm gầy nhiều như vậy, về sau cho dù như thế nào, cũng phải theo , chăm sóc ...

      Nàng lại múc chén canh củ sen sườn cho Phó Dư Sâm: " muốn ăn thịt sườn ăn canh , canh mùi vị cũng ngon, là thiếp đặc biệt dặn họ làm !"

      Phó Dư Sâm nghe lời bưng chén canh ăn.

      Ánh mắt Thính Vũ đứng bên sắp nhanh rơi xuống : vương gia ngài làm sao vậy? Vì sao ngài nghe lời vương phi như vậy? Ngài biến thành vợ quản nghiêm sao?

      Trước khi ngủ, Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm bưng chén thuốc uống, hầu hạ Phó Dư Sâm rửa mặt, lại ra dặn dò gã sai vặt chuyển hoa hoa thảo thảo bên ngoài vào chế tạo dưỡng khí, thế này mới rửa mặt.

      Chờ nàng ra, Phó Dư Sâm nằm giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh giường của Từ Xán Xán, liền mở mắt.

      Trước giường có treo đèn lụa trắng, chiếu lên khuôn mặt đen tinh xảo và đôi mắt to của Từ Xán Xán.

      Phó Dư Sâm theo bản năng câu: "Về sau nên phơi nắng !"

      Từ Xán Xán: "... Chàng chê thiếp đen? Thiếp cũng chưa chê chàng... Thân thể yếu!"

      Phó Dư Sâm nghi ngờ liếc mắt Từ Xán Xán, tổng cảm thấy trong câu Từ Xán Xán có thâm ý

      Từ Xán Xán giả vờ trấn định xốc chăn gấm lên, nằm sát bên cạnh Phó Dư Sâm, đắp chăn gấm nhắm hai mắt lại.

      Phó Dư Sâm ôm ấp cũng dày rộng, cũng ấm áp, nhưng cũng là bến cảng cuộc đời Từ Xán Xán nàng. Nàng vùi vào lòng Phó Dư Sâm, xoay đến xoay , nhích tới nhích lui, rốt cục tìm được vị trí thoải mái im lặng nằm.

      Phó Dư Sâm tắt đèn, nhịn xuống xao động trong lòng, cũng nhắm hai mắt lại.

      Đêm tháng ba cao nguyên, tuy là cuối xuân nhưng vẫn rất rét lạnh như trước, gió lạnh thổi qua cao nguyên, cho dù nằm ở trong lều trại, cũng có thể nghe được tiếng gió bẻ gãy nghiền nát bên ngoài.

      Phó Dư Sâm ôm chặt Từ Xán Xán như lò lửa trong lòng, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc—— nơi đây đêm giá rét thế này, có thể ôm người mình âu yếm, đây mới là nhân sinh chân chính hạnh phúc.

      Từ Xán Xán đêm vô mộng.

      Nàng vừa tỉnh dậy lại cảm thấy thích hợp, xốc chăn gấm lên thấy —— tay Phó Dư Sâm nắm nơi đó của nàng.

      Tuy mặt nàng rất đen , nhưng nơi đó vẫn phấn nộn trắng trẻo như trước, ngón tay thon dài trắng nõn Phó Dư Sâm nắm nơi đó, nhìn dĩ nhiên làm Từ Xán Xán cảm thấy có chút khỏe ——meo meo (ngực) quá , ngón tay quá dài!

      Từ Xán Xán rốt cục hạ quyết tâm, phải dưỡng tăng cup trở lại!

      Dùng xong điểm tâm, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán lập tức xuất phát Lương Châu.

      Phó Dương và Hàn Thủy chuẩn bị xe ngựa, Chu Nhan và Bích Vân cầm hành lý bỏ vào xe ngựa.

      Phó Liễu dẫn theo vạn binh lính dưới trướng phụ trách hộ vệ Phó Dư Sâm, tập hợp vạn kỵ binh này xong, chờ vương gia và vương phi xuất phát.

      Sau khi lên xe ngựa, Từ Xán Xán nhìn nhìn, phát trong xe ngựa dựa theo phân phó của nàng trải xong, từ ghế dài thành giường trải nệm gấm xanh biếc, còn có hai gối đầu gấm vóc xanh biếc, liền ngay cả thêu hoa cũng là xanh biếc —— đều là Từ Xán Xán mang đến từ Lạc Dương.

      Nàng yên tâm an trí Phó Dư Sâm ở giường , cẩn thận đắp chăn lại.

      Xe ngựa dọc theo đường cao nguyên lộc cộc mà , đường về hướng đông.

      Phó Dương tự mình lái xe ngựa Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán, Hàn Thủy mang theo thị vệ tuốt đàng trước mở đường, Phó Liễu dẫn đầu kỵ binh võ trang đầy đủ ở phía sau, mà Từ Thuận Hòa và Phó Liễu ngang nhau, vừa giục ngựa , vừa ngắm cảnh cao nguyên cuối xuân.

      Đến giữa trưa, mọi người dừng lại đóng quân, cho ngựa ăn và nấu cơm.

      Bích Vân ở chung quanh thảo nguyên vòng vo trong chốc lát, rất nhanh hái ít kim liên hoa ( cây sen cạn), dùng rơm buộc thành bó, cao hứng phấn chấn hiến kim liên hoa này cho Từ Xán Xán: "Vương phi, đây là kim liên hoa thảo nguyên!"

      Tuy Từ Xán Xán ở mặt ngoài thực sao cả, nhưng trong lòng vẫn rất để ý Phó Dư Sâm câu kia "Về sau nên phơi nắng", bởi vậy lúc tất cả mọi người xuống xe xuống ngựa hoạt động, nàng và Phó Dư Sâm vẫn ở xe, cầm quyển sách đọc.

      Nhận bó kim liên hoa nho từ Bích Vân, Từ Xán Xán rất vui, thả sách xuống, đưa hoa đến chóp mũi ngửi.

      Phó Dư Sâm nhân cơ hội cầm quyển sách của nàng lên, cẩn thận lật lần, phát quyển hí kịch miêu tả nước mất nhà tan, phải sách cấm phố "Trước rút mấy ngàn đánh" "Nhược điểm nhi đưa vào , hơn bốn ngàn lần" "Ở bên trong tự thân tự lui, như nga vịt táp thực, đem cái nguyệt bắn cả người sảng khoái" linh tinh, thế này mới yên lòng.

      sợ nhất lúc bên người Từ Xán Xán, người bên dưới xem chừng, còn có người biết sống chết hiến dâm thư này cho nàng, làm Từ Xán Xán... Bị lừa bịp ghét bỏ ...

      Ngày thứ ba, đoàn người Phó Dư Sâm rốt cục đến Lương Châu.

      Từ khi rời cao nguyên, bệnh Phó Dư Sâm tốt hơn, thường thường cưỡi ngựa đoạn, thả lỏng gân cốt, rèn luyện thân thể.

      Bởi vì chỉ ở Lương Châu thời gian, cho nên Phó Dư Sâm sai người chuẩn bị phòng ốc, mà ở nhờ nhà trấn tây tướng quân Ngô Quý Dương.

      Ngô Quý Dương còn ở Mỹ Lệ thành tộc Tháp Khắc Khắc, cho nên nhi tử độc nhất Ngô Kỳ Sâm ra mặt kính cẩn đón Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa thư phòng ngoại viện thưởng trà, phu nhân Mai thị và độc nữ Ngô Bảo nghênh đón Từ Xán Xán vào khách viện đông sườn trong phủ.

      Từ Xán Xán thấy khách viện này phòng tuy , nhưng tường và cửa sổ treo màn cánh ve xanh biếc mới tinh, giường trải đệm chăn gấm vóc mới tinh, ngay cả gối đầu cũng màu xanh nàng thích, hơn nữa phòng ở của nàng và Phó Dư Sâm còn trải tấm thảm màu lam, thu dọn sạch lại gọn gàng.

      Trong lòng nàng hiểu vì nghênh đón nàng mà Ngô gia tốn ít công phu , cho nên mặt mang theo cười, khen Mai thị vài câu.

      Mai thị vội khiêm tốn ít lời linh tinh như là "Vương phi đại giá quang lâm, làm vẻ vang phòng ốc sơ sài cho kẻ hèn này", rồi dẫn vương phi ngồi tháp ở nhà chính, sau đó lôi kéo nữ nhi hành lễ với Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán cũng hiểu mệnh phụ lần đầu tiên gặp mình phải hành lễ, liền cũng chịu, lệnh Chu Nhan và Bích Vân nâng Mai thị và Ngô Bảo dậy, ban ngồi ở ghế bên phải, bắt đầu chuyện phiếm.

      Ngô Bảo đại khái mười sáu bảy tuổi tuổi, diện mạo thực ngọt, cử chỉ lại cực vì đoan trang, rất có tiểu thư khuê các dịu dàng khí độ.

      Từ Xán Xán và nàng hàn huyên vài câu, tháo vòng tay cổ tay mình xuống, lôi kéo tay Ngô Bảo đeo vào cho nàng, lại cười : " đường xa mang theo vật tốt gì, hy vọng cần ghét bỏ!"

      Mai thị vội cùng Ngô Bảo cùng nhau hành lễ tạ ơn.

      Vì gia chủ Ngô phủ ngô Quý Dương lệ thuộc quân Phó gia, Thanh thân vương Phó Dư Sâm tương đương là gia chủ bọn , nên người Ngô phủ nghe lâu đại danh như sấm bên tai của Thanh thân vương và vương phi, toàn nghe Thanh thân vương phi nổi tiếng mỹ nhân.

      Nhưng nay Mai thị chính mắt thấy, cảm thấy tuy vương phi đẹp, nhưng lại đủ trắng nõn, là ngọc bích có tỳ, đủ xứng với danh xưng tuyệt đại mỹ nhân.

      Ngô Bảo trước kia gặp qua Từ Xán Xán, nàng ta cẩn thận đánh giá Từ Xán Xán vài lần, cảm thấy vô cùng thất vọng, trong lòng khinh bỉ Từ Xán Xán biết bảo dưỡng khuôn mặt xinh đẹp để giữ lòng vương gia, cũng hoài nghi lời "Vương gia sủng ái vương phi" của phụ thân.

      Nàng ta khéo léo cười, kính cẩn qua loa với Từ Xán Xán, trong lòng lại càng ngừng cười lạnh.

      Từ Xán Xán cảm thấy Ngô nương này đẹp đẹp , nhưng giống như sáp mỹ nhân, nhăn mày cười đều hợp tiêu chuẩn, thấy giống người thường, làm người ta khó có thể sinh ra cảm giác thân cận.

      Bất quá, nàng luôn cảm thấy Ngô Bảo này có chút quen, lại nghĩ ra gặp nơi đâu.

      Làm phu nhân thuộc hạ, Ngô phu nhân Mai thị ra rất nhiệt tình, chuyện với Từ Xán Xán, toàn những câu tâng bốc Từ Xán Xán, ngược lại làm Từ Xán Xán có chút chịu nổi. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy thái độ Nhan thị và Ôn thị Tề phủ đối với mình tốt hơn.

      Lúc Bích Vân vương gia trở về, Mai thị vội đứng dậy tránh , Ngô Bảo cũng theo mẫu thân đứng dậy, cáo từ Từ Xán Xán, sau đó mới lui xuống.

      Sau khi hai mẫu tử Mai thị rời khỏi, Chu Nhan đứng bên : "Vương phi, lời cử chỉ của vị Ngô nương này rất hợp lễ nghi , ngược lại nhìn thoải mái!"

      Từ Xán Xán rất tán thành nhưng chỉ bưng chén chè lên uống, bỗng nhiên trong chớp mắt (nguyên văn: điện quang hỏa thạch gian), nàng đột nhiên nhớ tới nơi gặp được Ngô Bảo .

      "Năm đó lúc ở Kim Minh Trì tham tuyển, ta thấy Ngô Bảo !" Từ Xán Xán buông chén trà nhìn Chu Nhan, "Ta còn nhớ khi đó thái giám đọc quê quán của nàng là trấn Bình Uyển Châu!" Bởi vì cùng là người Uyển Châu, cho nên lúc ấy nàng chú ý nhìn vài lần, bởi vậy có ấn tượng.

      Chu Nhan nghĩ nghĩ, : "Ngô Quý Dương lúc trước quả từng theo Quốc Công Gia đóng quân ở Uyển Châu..."

      Từ Xán Xán lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      bao lâu, Phó Dư Sâm cũng dẫn theo Thính Vũ chờ vài gã sai vặt trở lại.

      Thính Vũ canh ở bên ngoài, Phó Dư Sâm vào nhà chính.

      Sau khi cho người hầu hạ trong phòng lui, Từ Xán Xán đứng dậy giúp Phó Dư Sâm cởi áo choàng đen bên ngoài.

      Nàng vòng đến trước Phó Dư Sâm, ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, mặt nàng nở nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng trong đôi mắt đen lại có ý cười: "Phó Dư Sâm, nương Ngô phủ kia, cho chàng trêu chọc!"

      Phó Dư Sâm: "..." Xán Xán ghen tuông quả nhiên là càng lúc càng lớn ...

      Thay đổi trước kia, nhất định lười giải thích, nhưng trải qua chuyện đoạn thời gian trước, muốn làm Từ Xán Xán thương tâm khổ sở, bởi vậy mở miệng : "Nàng yên tâm, ai ta cũng trêu chọc!"

      Từ Xán Xán thế này mới cười kiều, vùi đầu vào lòng Phó Dư Sâm, dựa sát vào làm nũng: "Chờ trở về Lạc Dương, chàng hãy dẫn thiếp Bạch Mã Tự làm lễ tạ thần."

      Phó Dư Sâm đưa tay ôm eo nàng, thấp giọng : "Vậy nàng phải hầu hạ ta thoải mái..." Từ khi trở về từ cao nguyên, ngoại trừ gầy ít, thân thể cơ bản khôi phục, dục vọng bồng bột của thiếu niên mười tám tuổi lại bắt đầu rục rịch .

      Bụng Từ Xán Xán cảm nhận được vật dựng thẳng của Phó Dư Sâm, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, chỉ tiếc mặt rất đen, Phó Dư Sâm thấy được.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :