1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 135:

      Nghe Tần ma ma xong, sau lúc Từ Hàn thị cũng gì, mặt lên chút bất đắc dĩ.

      Ánh nắng cuối thu chỉ vào lúc giữa trưa mới ấm áp chút, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Từ Hàn thị tầng sáng màu vàng.

      Bà nhìn chăn bông gần trong gang tấc, thấp giọng : "Ngươi trở về báo chuyện này cho đại công tử, để đại công tử xử lý!" Gia đình này sớm muộn gì cũng giao cho Nghi Bằng và Thôi thị, tại phải từ từ giao gia cho bọn nó.

      Vẻ mặt Tần ma ma lo lắng: phu nhân, chẳng lẽ ngài còn ở đây quay về?"

      Từ Hàn thị thở dài, : "Bên này là lúc vương phi cần người bên cạnh, ta ở lại chăm sóc nàng." Trượng phu lao nhanh con đường đắc tội Từ Xán Xán, bà chỉ có thể tận lực giúp đỡ Từ Xán Xán, lấy chuyện vãn hồi lại chút.

      Từ Xán Xán nằm mệt mỏi giường, nên muốn hoạt động chút.

      Từ Hàn thị vội hỏi: "Chỉ có thể lại trong phòng, đừng ra ngoài gió!"

      Từ Xán Xán biết bọn họ người lạc hậu nhiều quy củ, đành phải đáp ứng.

      Từ Hàn thị cầm tấm lụa trắng mềm mại, hợp sức với Chu Nhan quấn vài vòng quanh bụng Từ Xán Xán, bảo vệ bụng nàng, lại nhìn Từ Xán Xán mặc áo dài đỏ thêu hoa hồng, thế này mới cho nàng xuống giường.

      Từ Xán Xán vài bước, cảm thấy bản thân đường thành vấn đề , chỉ có bụng còn hơi đau.

      Thấy Từ Xán Xán muốn ra, ba nha hoàn tam đẳng áo hồng vội vàng nhấc rèm che lên, chờ Từ Xán Xán ra ngoài.

      Từ Hàn thị, Bích Vân và Chu Nhan theo sát sau Từ Xán Xán, thấy nàng đường vững vàng mới yên lòng.

      Từ Xán Xán ra phòng ngủ, tới nhà chính.

      Nàng mấy ngày nay đến nhà chính .

      Trong nhà chính tất cả vẫn như cũ, ngồi giường, dựa gối thêu hoa sen, bàn gỗ Lê Hoa đặt mấy bình hoa cúc vàng.

      Từ Xán Xán qua nhà chính vào gian phía tây.

      Đây là phòng sinh hoạt của nàng, bàn trà nghệ để phía trước cửa sổ, mặt bàn được lau sạch , giọt nước cũng có .

      nhuyễn tháp đặt nệm gấm mềm màu tím nhạt, mặt bày gối dựa,gối ôm và gối lót, đều là gấm thêu con bướm phong lan đỏ thẫm.

      Từ Xán Xán đến ngồi dựa lên gối nhuyễn tháp, rũ mắt xuống : "Các ngươi nghỉ lát !" Lời ngầm là "Ta muốn ngồi yên tĩnh lát, cần quấy rầy ta" .

      Từ Hàn thị, Bích Vân và Chu Nhan ra ngoài.

      Trong phòng sinh hoạt chỉ còn lại mình Từ Xán Xán. Nàng ngồi dựa gối nhuyễn tháp, nhìn song sa màu tím cửa sổ đóng chặt, ánh mắt dần dần ươn ướt.

      Sau khi Từ Từ Xán Xán sảy thai, cửa sổ trong phòng đều đóng chặt, sợ nàng trúng gió.

      Từ Xán Xán biết Phó Dư Sâm lo lắng cho nàng, cho nên vẫn tận lực biểu như mây, cười kiều. Kỳ , chỉ cần nhớ đến đứa vô duyên kia, trong lòng Từ Xán Xán khó chịu, hận thể mang thai lần nữa.

      Nhưng mà, nàng thể trở về quá khứ, chỉ có thể bước về phía trước.

      Thấy thân thể Từ Xán Xán khôi phục , Từ Hàn thị cáo từ về nhà.

      Từ Xán Xán cảm kích bà những ngày qua tận tâm hết sức chăm sóc mình, sai Chu Nhan và Bích Vân chuẩn bị phần lễ vật dày đưa cho Từ Hàn thị.

      Từ Hàn thị thấy nàng hậu đãi như thế, trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau khi về nhà nhất định phải trông chừng trượng phu, cho ông ta gây họa cho Từ Xán Xán.

      Sau khi Từ Hàn thị rời khỏi, trong phòng đột nhiên thiếu người, Từ Xán Xán liền cảm thấy nên lời tịch mịch.

      Từ Xán Xán suy nghĩ tâm , Phó Dương vào đứng cách rèm cửa hồi báo: "Bẩm báo thiếu phu nhân, tổng quản thái giám Hoàng công công đến hạ chỉ."

      Vì Phó Dư Sâm có ở nhà, Từ Xán Xán nhân tiện : "Ta nên nghênh đón như thế nào?" Nàng nhớ giống như bài hương án mở cửa giữa nghênh đón .

      Phó Dương kính cẩn trả lời: "Bẩm thiếu phu nhân, Hoàng công công mang ban thưởng của thánh thượng đến cho ngài, ngài cần phải gặp ."

      Lại : "Thiếu phu nhân, ngoại trừ thánh thượng ban cho, Hoàng công công cũng tự mình hiếu kính ngài bộ đồ trang sức."

      Tiểu nha hoàn Bạch Chỉ hầu hạ bên ngoài tiếp tờ danh sách Vĩnh An đế ban cho và tráp đồ trang sức, vén rèm lên đưa cho Bích Vân.

      Bích Vân cầm tráp đến trước tọa tháp, đem danh mục quà tặng dâng lên cho Từ Xán Xán, đem tráp đặt bàn tháp, giương mắt nhìn Từ Xán Xán, cười khẽ : "Thiếu phu nhân, nô tỳ mở ra nhé?"

      Thấy Từ Xán Xán khẽ vuốt cằm, Bích Vân mở khóa, mở hộp trang sức ra.

      Bên trong tráp là bộ trang sức bảo thạch cực vì tinh xảo, trâm cài, châu hoa, áp tấn, dấu tấn, vòng tai, vòng cổ, vòng tay cùng đầy đủ mấy cái món trang sức khác, vừa nhìn liền biếtlà vật cống thượng.

      Từ Xán Xán cảm thấy phần lễ này của Hoàng Lang có chút lớn, nghĩ nghĩ rồi bảo Chu Nhan: "Lấy ngân phiếu ngàn lạng ra đây!"

      Nàng lại dặn dò Phó Dương: " là mời Hoàng công công uống trà."

      Phó Dương tiếp ngân phiếu ra ngoài .

      Từ Xán Xán cầm lấy danh mục quà tặng nhìn lần, phát cực kỳ sinh động, ngoại trừ châu báu trang sức, còn có đầy cuộn chỉnh thất chỉnh thất lăng, la, lụa, gấm, sợi thun, vải mỏng, đay và hàng dệt tơ thượng hạng.

      Nàng cầm tờ khai rơi vào trầm tư. Vĩnh An đế trắng trợn ban thưởng cho nàng, có phải cũng chứng minh Vĩnh An đế trách Phó Dư Sâm ra tay giết tỷ tỷ hay ?

      Từ Xán Xán suy nghĩ trong chốc lát, liền mở miệng hỏi Bích Vân: "Nhà Phó Cúc nay thế nào?"

      Bích Vân sớm biết nội tình từ Phó Tùng, thấy nàng hỏi, nhân tiện : "Tam gia Tiền Vĩ Trường là Hộ bộ thị lang, sau khi chuyện phát sinh bị thánh thượng hạ đạo thánh chỉ cho cả nhà Tiền Gia trở về nguyên quán Tiền thị ở Huệ Châu."

      Từ Xán Xán nghe vậy liền hề hỏi nhiều .

      Hoàng Lang lúc này ngồi ở ngoại viện phòng khách .

      Phó Dương mang ngân phiếu cho , là vương phi ban thưởng.

      Tuy Hoàng Lang tham tài, nhưng nhìn thấy ngân phiếu này cũng dám tiếp.

      Bây giờ đầu phục Thanh vương gia, phải giống như gia thần bình thường của vương gia, sao lại dám nhận đồ ban thưởng của vương phi? Bởi vì xử lý đúng lúc thích đáng, chuyện Thanh vương gia giết tam tỷ Phó Cúc làm hại vương phi sảy thai cũng truyền ra ngoài, Hoàng Lang vẫn biết nội tình.

      Thanh vương gia sủng ái Thanh vương phi như thế, Hoàng Lang sao lại dám tiếp ban thưởng của nàng? Chẳng những dám nhận, mà còn phải chuẩn bị lễ vật đưa cho Thanh vương phi.

      Hoàng Lang chối từ mãi, cuối cùng vẫn kiên quyết từ chối.

      Sau khi tan triều, Phó Dư Sâm về nhà, bẩm Vĩnh An đế xong rồi bảo Phó tổng quản trong cung Thạch Miên dẫn theo hai tiểu thái giám đến thư khố của Vĩnh An đế —— Từ Xán Xán thích đọc thoại bản chuyện xưa xử án, tính để Hoàng Lang tìm sách xử án ở trong thư khố để mang về cho Từ Xán Xán.

      Thạch Miên dẫn theo tiểu thái giám thư khố tìm sách, Phó Dư Sâm ngồi trước tháp với Vĩnh An đế, theo Vĩnh An đế dặn dò cầm quyển 《 đỗ công bộ tập 》 đọc cho Vĩnh An đế nghe.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể Vĩnh An đế cũng càng ngày càng yếu, đại bộ phận thời gian ông đều nằm ngủ giường.

      Phó Dư Sâm đọc xong 《 binh xahành》, Vĩnh An đế nhân tiện : "A Sâm, quốc gia phải có vũ lực cường đại làm kẻ địch kinh sợ, chống lại xâm lược, nhưng thể cực kì hiếu chiến, mặt phát động chiến tranh xâm lược nước họ, cuối cùng làm cho hai bên tổn thất."

      Phó Dư Sâm nghe vậy nhìn ông, mắt phượng mang theo chút suy nghĩ sâu xa.

      Vĩnh An đế cũng nhìn . A Sâm cái gì cũng tốt, chính là rất sùng bái vũ lực, phải tìm cơ hội tốt cho biết.

      Phó Dư Sâm trầm mặc trong chốc lát, lật lật sách, tìm được 《đăng cao 》 rồi bắt đầu đọc.

      Nghe được "Vạn dặm thu buồn thường làm khách, trăm năm nhiều bệnh mình bước lên đài", Vĩnh An đế lại mở miệng : "A Sâm, trẫm gần đây thường nhớ lại chuyện khi trẻ."

      Dừng chút, ông tiếp: "Trẫm nhớ tiên hậu..." lúc ông còn trẻ, là tráng lệ vạn dặm non sông, thẳng đến tiên hậu bị hại hoăng thệ, ông mới phát sai lầm của mình, lại bởi vì vậy mà phải trả giá rất lớn nhưng chỉ có thể tiếp tục về phía trước.

      Nghĩ đến đây, Vĩnh An đế nhắm hai mắt lại. Bởi vì câu mấy ngày trước của Phó Dư Sâm "Hoàng bá phụ chẳng lẽ tiên hậu về cõi tiên sao", mấy ngày nay ông vẫn đắm chìm trong quá khứ, thường thường mơ tiên hậu Lương thị qua đời.

      Phó Dư Sâm nghe vậy mặt tuấn mỹ mang theo ý tàn nhẫn ngoan độc—— thể dẫm lên vết xe đổ của Vĩnh An Đế, phải bảo vệ Xán Xán của !

      Vĩnh An đế lại thở dài, : "A Sâm, trẫm thực xin lỗi ngươi, hoàn toàn giải quyết Đại Lương môn phiệt." ( chỉ những nhà có quyền thế)

      Thư Liên Vân tính cái gì, những người Lam Thiểu Kỳ và Hàn Khánh Trung này tính cái gì, bọn họ sở dĩ thế lớn, là bởi vì phía sau bọn họ là môn phiệt Túc Châu Thư thị, Trịnh Châu Lam thị và Huy Châu Hàn thị.

      Phó Dư Sâm lạnh lùng nở nụ cười. giống Vĩnh An đế nhân từ nương tay, tại những môn phiệt này, phải phân ra mà tiêu diệt, hoặc đả kích, hoặc lôi kéo, chờ khống chế thế cục, chuyện thứ nhất đó là làm suy yếu lực lượng của những môn phiệt.

      Trong thư khố quả sách núi sách biển, qua lúc lâu, Thạch Miên mới mang theo tiểu thái giám nâng hòm sách đến đây, vẻ mặt tươi cười: "Bẩm vương gia, nô tài dựa theo ngài dặn dò, đem tất cả sách có liên quan đến xử án trong thư khố đến đây !"

      Phó Dư Sâm nhìn hòm sách nước sơn hồng này, nghĩ rằng: những quyển sách này đủ cho Từ Xán Xán đọc thời gian !

      Lúc chiều thời tiết bắt đầu thay đổi, đầu tiên là thời tiết u, quá lâu liền bắt đầu cát bay đá chạy, Phó Dư Sâm sợ Từ Xán Xán sợ hãi, có được những quyển sách này lập tức trở về.

      Sau khi trở lại Trúc Thanh viện, tiếp khách nữa, mà luôn ở trong phòng với Từ Xán Xán.

      Bên ngoài cuồng phong gào thét, nhánh cây hỗn loạn bị gió quật phát ra thanh "Răng rắc", bao lâu, bên trong cuồng phong có tiếng mưa rơi—— trời bắt đầu mưa .

      Trong phòng cửa sổ đóng chặt, Chu Nhan và Bích Vân đổi tất cả đệm chăn tháp, cực kỳ mềm mại ấm áp.

      bàn giữa tháp đặt mấy chân nến tạo hình hoa mai, năm đóa hoa đốt năm ngọn nến, làm bên tháp ấm áp mà sáng trưng.

      Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán song song dựa vào đệm giường, người cầm quyển sách đọc —— Phó Dư Sâm đọc ghi chép thuế lao dịch thời Thái tổ, Từ Xán Xán xem là độc bản 《 đinh bàn xử án 》Phó Dư Sâm mang về từ trong cung.

      Từ Xán Xán vẫn chưa quen nhìn nhìn chữ phồn thể dựng thẳng, vừa nhìn chuyện xưa thứ nhất 《 cổ tỉnh án 》 ánh mắt liền hơi trụp xuống, để sách xuống dựa sát vào Phó Dư Sâm ngủ thiếp .

      Sau khi nàng ngủ say, Phó Dư Sâm cũng buông quyển sách tay xuống mà yên lặng nhìn dung nhan khi ngủ của Từ Xán Xán.

      Phó Dư Sâm vẫn có chút khuynh hướng theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cảm thấy bản thân có thể làm được tất cả mọi thứ . Từ chuyện của Từ Xán Xán làm hiểu ra, ra phải chuyện gì cũng làm được, chỉ có thể vừa vừa học, tận lực tránh sai lầm thôi!

      cúi người hôn lên môi Từ Xán Xán cái, thả sách xuống rồi cởi áo khoác ngủ.

      Từ Nghi Bằng bây giờ làm tiểu quan ở Hộ bộ.

      cưỡi ngựa trở về từ nha môn, vừa đem dây cương ném cho gã sai vặt, Tần ma ma nhanh ra từ cổng gác: "Ôi cha, đại công tử của ta!"

      Từ Nghi Bằng bước lên phía trước từng bước đỡ bà: "Ma ma, ngươi nhanh như vậy làm gì vậy!"

      Tần ma ma kéo đến bên, thấp giọng nửa ngày, rồi lại lời Từ Hàn thị nhắn lần.

      Từ Nghi Bằng vẫn chưa luyện thành bản lĩnh vui buồn lên mặt, càng nghe càng tức giận, liền bảo Tần ma ma: "Ma ma, ngươi Thanh Sơn Cư với thiếu phu nhân ta trở về trễ chút!"

      Dứt lời, Từ Nghi Bằng lập tức về phía ngoại thư phòng.

      Cây cối ở ngoại thư phòng khô héo, có vẻ hơi tiêu điều.

      Lúc này Từ Đình Hòa ngồi sau án thư, Từ Sâm dẫn theo Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà mới đón tới bẩm báo với ông ta.

      Hàn Mỹ Nương xuất thân Huy Châu Hàn thị dòng bên, Lam Thụy Hà xuất thân trịnh châu lam thị dòng bên, hai người cũng coi như được nuôi dưỡng ở khuê phòng, cho nên đều có chút thẹn thùng, cúi đầu .

      Từ Đình Hòa vuốt chòm râu đánh giá hai mỹ nữ này.

      Hàn Mỹ Nương là nương xinh đẹp đầy đặn mặt tròn, bộ dạng ngọt ngào , hai gò má còn có hai hạt lê xoáy nho .

      Lam Thụy Hà mắt to mũi cao, da thịt trắng mịn, còn có mái tóc dày đen đẹp, là nương mang theo vài phần khí xinh đẹp.

      Từ Đình Hòa rất vừa lòng, cảm thấy chỉ bằng hai nương nhân tài này, coi như nắm chắc tất cả vào tay.

      Nhưng mà ông lại hơi do dự.

      Thấy chuyện từ trước đến mấy ngày nay, Thanh vương gia tương đối thương Xán Xán , tình cảm của hai người rất tốt, ông hơi do dự bản thân đưa cách tốt hơn lại chữa thành lợn què.

      Từ Đình Hòa do dự Từ Nghi Bằng bước vào.

      Thấy con bước vào, Từ Đình Hòa cười : "Đại thiếu gia của ta, sao ngươi cam lòng đến đây thế?"

      Ông giỡn với con, Từ Nghi Bằng cũng tiếp nhận tình cảm tốt đẹp này, cau mày phất phất tay, ý bảo Từ Sâm mang theo hai nương này ra ngoài.

      Chờ trong phòng chỉ còn lại phụ tử bọn họ , Từ Nghi Bằng thế này mới mở miệng : "Phụ thân, đây là hai tiểu mỹ nhân người đưa đến?"

      Từ Đình Hòa hơi tự đắc: "Đúng vậy. Ngươi cảm thấy hai nương nhân tài này đưa vào cung cũng thiệt thòi!"

      Từ Nghi Bằng nhẫn nại tính tình : "Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của nhị muội muội, nhị muội muội là núi dựa của Uyển Châu Từ thị! Phụ thân, chẳng lẽ chúng ta chỉ lợi dụng nàng trả giá cho vì gia tộc, nghĩ tới cũng làm chỗ dựa cho nàng sao?"

      Từ Đình Hòa dùng sức vỗ án thư: "Ngươi biết cái gì!"

      Từ Nghi Bằng bước lên từng bước, hai tay nhấn trụ án thư, cao nhìn xuống Từ Đình Hòa: "Phụ thân, chẳng lẽ ngài sợ nhị muội muội hận chúng ta sao?"

      Từ Đình Hòa nghe vậy chấn động, sau lúc lâu cũng gì.

      Từ Nghi Bằng rèn sắt khi còn nóng: "Nếu ngài tin, bằng gặp nhị muội muội, hỏi thử nàng có bằng lòng phân sủng với người ngài tặng hay !"

      Từ Đình Hòa lúng ta lúng túng: "Ta... Ta hỏi !"

      Từ Nghi Bằng đạt được mục đích, thế này mới cáo từ rời .

      đường trở về Thanh Sơn Cư, luôn tự hỏi: có nên đưa tin trước cho Xán Xán ?

      Cuối cùng cảm thấy vẫn cần báo tin, để phụ thân chạm phải đinh cứng của Xán Xán !

      Sau khi Từ Nghi Bằng rời khỏi, Từ Đình Hòa trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ đến Từ Xán Xán còn chưa hết tháng ở cữ, quyết định trước đem Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà đế Mâu biệt trang ở lại, tìm hai nữ tiên sinh đến dạy các nàng, chờ các nàng có thể ra tay rồi lo lắng đến chuyện này.

      Ngày hôm đó, đến tận khuya Phó Dư Sâm mới trở về nhà.

      Chuyện Phó Dư Sâm lo lắng nhất chính là mặc dù khống chế thế cục biên hải Nam Hải và biên thùy phía tây, an bài người mình, nhưng Bắc Bộ và Liêu quốc liền nhau, Liêu Nam có thế lực của .

      Bắc đại tướng quân Dương Thụy trấn thủ Liêu Nam vốn dĩ ở thế trung lập, nhưng tháng trước Dương Thụy kết thông gia với Thư Liên Vân.

      Phó Dư Sâm cần phải nghĩ biện pháp phá vỡ mốithông gia này, bởi vậy trở về Biện Kinh lập tức bắt đầu bàn bạc chuyện này với Lương Khánh Hạ.

      Tuy rằng Phó Dư Sâm giết chết cháu ngoại nữ, lại nhốt muội muội, nhưng Thư Liên Vân cũng có ra mặt nháo với Phó Dư Sâm, bởi vì ông ta cấu kết với bắc đại tướng quân Dương Thụytrấn thủ Liêu Nam.

      Nguyên nhân tình vẫn là con trai trưởng Thư Tứ Thư Uẩn Chi của Thư Liên Vân.

      Thư Uẩn Chi vì nhất thời hả giận, đuổi Từ Nghi Đồng ra ngoài, lại khôi phục thân phận người đàn ông độc thân hoàng kim.

      suốt ngày bày ra bộ dáng nam tử si tình, luôn mồm muốn giết Phó Dư Sâm đoạt lại Từ nhị nương, để đoạt thê mối hận, làm Thư Liên Vân cũng dám thả ra ngoài.

      Thư Uẩn Chi chịu thành ở nhà, mỗi ngày khóc lóc om sòm bán si, cuối cùng Thư phu nhân nghĩ ra chủ ý —— lại kết mối hôn cho Thư Uẩn Chi!

      Thư Liên Vân và Thư hoàng hậu liên thủ làm việc này, cuối cùng ép Thư Uẩn Chi cưới nữ nhi Dương Tuệ Maibắc đại tướng quân Dương Thụy.

      Sau khi thành thân, mặc dù Thư Uẩn Chi đến mức ở trước mặt thê tử nhắc tới Từ Xán Xán, nhưng vẫn bộ dáng bại hoại như trước. Dương thị là hổ nữ nhà tướng sao có thể chịu được? Liền tìm sơ hở đánh Thư Uẩn Chi vài lần.

      Thư phu nhân biết con bị đánh, liền mắng Dương thị chút, nghe mắng càng ngày càng khó nghe.

      quá mấy ngày, Lương Khánh Hạ biết được tình báo phu thê Thư Uẩn Chi và Dương Tuệ Maikhông hòa thuận, mẹ chồng nàng dâu Thư phu nhân và Dương Tuệ Mai bất hòa.

      chọn vị quan quân am hiểu lời ngon tiếng ngọt trong quân Trác Sam, để chờ đường Dương Tuệ Mai dâng hương, tự mình diễn màn hùng cứu mỹ nhân.

      bao lâu sau Dương thị trốn nhà mất tích .

      Dương Thụy cho rằng Thư Uẩn Chi hại chết nữ nhi, Thư Liên Vân lại cho rằng Dương Tuệ Mai bỏ trốn với gian phu , cho nên vốn dĩ muốn kết giao hai nhà Dương Thụy và Thư Liên Vân bắt đầu đối chọi.

      Vì Phó Dư Sâm sớm mơ mảnh đấtLiêu Nam kia, muốn xếp người mình trấn thủ Liêu Nam chống đỡ Liêu quốc, lại thủy chung thể toại nguyện, lúc này cũng tính lùi lại mà làm việc khác, sẵn sàng lôi kéo, cho bắc đại tướng quân Dương Thụy mượn sức.

      Bởi vậy chẳng những ngồi yên xem hổ đấu, còn thời cơ phái người châm ngòi ly gián ở bên trong, rốt cục làm cho Thư Liên Vân và Dương Thụy đến mức thủy hỏa bất dung.

      Phó Dư Sâm sai Lương Khánh Hạ cố ý chuyện giết chất nữ của Thư Liên Vân và chuyện kết thù với Thư Liên Vân cho Dương Thụy nghe, sau đó bình chân như vại chờ Dương Thụy đến tìm kết minh .

      Dương Thụy quả thực đến tìm .

      Hai người trải qua phen cò kè mặc cả, cuối cùng kết liên minh.

      Phó Dư Sâm và Dương Thụy xác định kết minh vào ngày thứ hai vừa vặn đúng lúc vào triều, Tuần thành ngự sử Mã Minh Quang, Lễ bộ Lang trung Tống Thế Phi và Đô đốc Biện Kinh Lưu Tuấn liên hợp thượng tấu, liệt kê mười tội trạng lớn của Thư Liên Vân.

      Thư Liên Vân cùng vây cánh lúc này tiến lên điện biện giải.

      Lần này buộc tội kết thúc nhanh.

      Phó Dư Sâm cũng nóng nảy, tính đứng phía sau, có câu "Ba người thành hổ", chỉ cần tìm ít quan viên nhìn qua thuộc trận doanh của để thượng tấu buộc tội Thư Liên Vân, như vậy cho dù Thư Liên Vân rễ sâu lá tốt, cuối cùng cũng chống đỡ nổi, quan trọng hơn là, Thư hoàng hậu từ lâu thất sủng, Thư Liên Vân cũng được Vĩnh An đế tiếp đãi, chỉ cần Phó Dư Sâm có thể kiên trì, đánh đổ Thư Liên Vân chỉ là chuyện sớm muộn.

      Cùng lúc đó, làm trao đổi, Dương Thụy cũng bổ nhiệm Chu làm Tổng binh Liêu Nam, để người Phó Dư Sâm tiến vào Liêu Nam.

      Chuyện này giằng co tháng, chờ Phó Dư Sâm nếm thử quả thắng, cuối tháng mười rồi .

      Mấy ngày nữa Chu phải theo bắc đại tướng quân Dương Thụy đếnLiêu Nam nhận chức , cho nên suốt ngày theo Phó Dư Sâm, biến thành Phó Dư Sâm vô cùng phiền phức.

      Vì Từ Xán Xán ra tháng, Phó Dư Sâm tính mang nàng Hàn viên xem. định cưỡi ngựa trở về Quốc Công phủ đón Từ Xán Xán, ai biết vừa tới ngoài cửa Quốc Công phủ, bọn thị vệ phát Chu đến theo.

      Phó Dư Sâm lại thể bên đường đánh Chu trận, đành phải cho theo .

      Biểu huynh đệ hai người cùng nhau vào nội viện.

      Từ Xán Xán vừa thay đổi quần áo buộc lại áo choàng, vài nha hoàn vây quanh ra, nhìn thấy Chu bên cạnh Phó Dư Sâm, khỏi có chút kinh ngạc.

      Chu thấy thế, lập tức lộ ra hàm răng trắng chắp tay hành lễ: "Bái kiến biểu tẩu!"

      Từ Xán Xán vội vàng uốn gối đáp lễ, sau đó nhìn Phó Dư Sâm.

      Bây giờ đúng là lúc giao mùa cuối thu và đầu đông, Phó Dư Sâm khoác áo choàng tay có mũ, bên trong là kẹp bào bạch trù, thoạt nhìn vẫn ngọc thụ lâm phong.

      Nàng mỉm cười, quỳ gối làm lễ với Phó Dư Sâm: "Vương gia, Phó Quế vừa phái gã sai vặt báo trước, phụ mẫu và đệ đệ của thiếp thân đến Nam Giao !" Trước mặt người khác, Từ Xán Xán vẫn cho Phó Dư Sâm mặt mũi , xong hai mắt sáng ngời nhìn Phó Dư Sâm, chờ mở miệng đồng ý.

      Phó Dư Sâm liếc Từ Xán Xán cái, muốn "Ta cùng nàng", nhưng chưa kịp mở miệng, bên Chu lập tức : "Đại tẩu, ta cùng tẩu!" Đại ca bận rộn như vậy, đại ca lại thương đại tẩu như thế, vậy đến phân ưu cho đại ca, bảo vệ đại tẩu Nam Giao!

      nghĩ rất đơn giản, Phó Dư Sâm cũng vui , giơ chân đá Chu : "Nương tử của ta tự ta cùng!"

      Chu bị đá quen rồi , cũng tức giận, cười hì hì : "Ta cũng theo đại ca ngươi!"

      Da mặt quá dày, Phó Dư Sâm cũng còn cách nào khác .

      Vì thời tiết rất lạnh, Từ Xán Xán hàng nữ quyến có ba chiếc xe.

      Từ Xán Xán ngồi trong xe màn xanh, Bích Vân ở trong xe với nàng.

      Xe giữa là bốn nha hoàn Bạch Chỉ ngồi ở bên trong, các nàng được Chu Nhan chọn ra ngoài với Từ Xán Xán .

      Xe cuối cùng rất lớn, bên ngoài bất quá là ngói màu xám , nhưng bên trong vừa ấm áp vừa thoải mái, là Từ Xán Xán chuẩn bị riêng cho phụ mẫu và đệ đệ .

      Phó Dư Sâm và Chu đội mũ trùm quấn khăn quàng cổ cưỡi ngựa ở phía trước, vừa cưỡi ngựa vừa nghe Chu chuyện.

      Chu chủ yếu là hỏi Phó Dư Sâm bản thân Liêu Nam nên làm như thế nào.

      Phó Dư Sâm vốn dĩ tích bụng lời muốn với Chu , nhưng nghĩ lại nghĩ, bản thân lại thể theo Chu , cho nên chờ mở miệng, bụng hóa thành hai chữ —— "Bảo trọng!"

      Chu : "..."

      Đăng chương mới mừng Việt Nam thắng chị em ơi :053::053::053:

      Chương dài quá :031::031:

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cám ơn nàng. Chúc mừng tuyển Việt Nam!
      YoororoKuen thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Yeah!!! Chúc mừng đt VN!
      Kuen thích bài này.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 136:

      Vì trong xe để hai lò sửa nên cực kỳ ấm áp, Bích Vân cởi áo choàng trắng thêu phong lan của Từ Xán Xán, gắp lại đặt đối diện chỗ ngồi.

      Thời gian này, Từ Xán Xán vẫn đóng cửa dưỡng bệnh, nhưng vì tâm quá nặng, ngược lại càng dưỡng càng gầy. Vì để phụ mẫu tâm sinh thương tiếc, sau đó dẫn theo đệ đệ ở lại Biện Kinh với mình, hôm nay Từ Xán Xán muốn bày ra khí chất điềm đạm đáng , đặc biệt cố ý trang điểm.

      đầu nàng búi oa kế đơn giản, chỉ dùng cây trâm minh mguyệt phỉ thúy con bướm giữ tóc, mặt bôi son phấn, trắng có chút trong suốt, môi cũng tô son, nhìn qua có tinh thần.

      Hôm nay, Từ Xán Xán mặc áo dài cổ chéo thêu phong lan, phía dưới mặc váy màu xanh rải hoa bằng lụa mặt ngựa, kích thước lưng áo tinh tế , trắng trong thuần khiết mang theo tia gầy yếu, quả nhiên là phong thái sạch khiến người ta thấy mà .

      Từ Xán Xán sợ Bích Vân làm hư Chuyện, ngồi trong xe dặn kỹ Bích Vân: "lúc ta Chuyện, ngươi ở bên cạnh cổ vũ: ta 'Ta khỏe lắm', ngươi phảiở bên đỡ ta, là 'Vương phi vẫn chán ăn' ; ta ' phụ mẫu cần phải quan tâm ta, mang Nghi Xuân đến là được', ngươi là 'Vương phi lẻ loi người ở Biện Kinh, rất đáng thương' ; ta 'Thân thể khôi phục , xin hai người yên tâm', ngươi lại 'Vương phi gần đây bụng hay đau' !"

      Bích Vân nhịn cười : "Vương phi yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ hết rồi, nhất định phối hợp với ngài diễn xuất tốt!"

      Nàng vừa cười nhếch lên ngón tay cái tỏ vẻ bội phục Từ Xán Xán: "Vương phi, ngài lợi hại!"

      Từ Xán Xán cười đắc ý. Kỹ thuật làm nũng của nàng trải qua nhiều năm thực tiễn, khổ tâm tu luyện mà thành , đối phó với cha ma ma và đệ đệ nàng là hữu hiệu nhất !

      Phó Dư Sâm ngồi lưng ngựa cũng nghĩ tâm .

      Trước khi ra cửa nâng Từ Xán Xán lên xe, phát hôm nay Từ Xán Xán có chút mảnh mai, thân thể cũng giống như gầy yếu rất nhiều, nhìn mềm mại mà e sợ , có chút yếu đuối.

      Phó Dư Sâm đau lòng Từ Xán Xán nên trong lòng tính toán cách thuyết phục nhạc phụ nhạc mẫu ở lại với Từ Xán Xán, giúp chăm sóc Từ Xán Xán.

      Kỳ lúc phái Phó Quế đến Uyển Châu có ý này —— dặn Phó Quế chỉ có thể "Vương phi sảy thai ", còn lại câu cũng cần nhiều lời.

      Phó Dư Sâm Chuẩn bị tất cả mọi thứ, Chuẩn bị giống như câu cá, sử dụng mồi thơm Từ Xán Xán này, đưa nhạc phụ, nhạc mẫu ở Uyển Châu xa xôi kiađến kinh thành!

      Vì trong nhà còn có mấy trăm mẫu ruộng , Từ Thuận Hòa trở về Uyển Châu lập tức bắt đầu vội vàng thu hoạch vụ thu. Mặc dù ruộng đất nhà ông có người ở làm nhưng Từ Thuận Hòa vẫn bận rộn đoạn thời gian.

      Chờ thu hoạch vụ mùa xong, gieo hạt xuống đất, ông lập tức thương nghị với Từ vương thị vào kinh nhìn nữ nhi hiền tế, thuận tiện để Nghi Xuân trở lại tiếp tục đến trường.

      Mặc dù Từ vương thị muốn ở gần với bà bà, nhưng tình thương ái nữ vẫn chiến thắng nỗi hoảng sợ bà bà, cũng đồng ý theo trượng phu Biện Kinh .

      Tuy Từ vương thị được trượng phu thuyết phục, nhưng mà bà vẫn đưa ra cầu —— bà muốn đến Vương Doanh và Diêm trang trước để thăm phụ mẫu và huynh tỷ rồi mới xuất phát.

      Từ Thuận Hòa tất nhiên đáp ứng, tự mình mua ít điểm tâm trái cây trong thành Uyển Châu cho thân thích, hơn nữa Xán Xán tặng tơ lụa trang sức, mỗi nhà thân thích của hai vợ chồng đều lại phen, Từ vương thị thế này mới còn việc bận tâm.

      Từ Thuận Hòa còn nhớ hiền tế nhờ ông tìm Chu thợ rèn làm ống sắt pháo, liền bảo Từ vương thị ở nhà cùng Đinh ma ma và Tiểu Hương thu dọn hành lý, còn bản thân cưỡi ngựa đến trấn cầu đá phía đông bắc thành Uyển Châu tìm Chu thợ rèn.

      Chu thợ rèn vừa nghe được cống hiến cho Phó soái nổi tiếng thiên hạ, lập tức sảng khoái đáp ứng, với Từ Thuận Hòa chờ an trí cẩn thận người nhà, liền đến phố sách ở Biện Kinh tìm Từ Thuận Hòa.

      Từ Thuận Hòa viên mãn hoàn thành nhiệm vụ hiền tế con rể giao, tâm tình cực kỳ thả lỏng, chậm chậm rì rì cưỡi ngựa về nhà. Mới đến chân núi Độc, ông nghe có người gọi ông ở phía đông"Từ tiên sinh" .

      Phó Quế dẫn người đến Uyển Châu, lập tức tới bái phỏng ngoại gia lão gia phu nhân, mà núiĐộc Trác Sam ở trước để gặp Trác Sam và Trần Tố.

      Trác Sam và Trần Tố mang binh chinh phạt xong trở lại Uyển Châu, dựa theo mệnh lệnh của Phó Dư Sâm đóng quân luyện binh ở chân núi Độc, cũng phụ trách bảo vệ phụ mẫu Từ Xán Xán.

      Thấy Phó Quế, hai bên trao đổi, Trần Tố nhân tiện : "Phó Quế huynh đệ đến đúng lúc, binh lính thầm bảo vệ Từ tiên sinh Từ tiên sinh trấn cầu đá, chờ ông ấy trở về nhất định ngang qua quan đạo phía tây chân núi Độc, chúng ta đứng ở đó đợi là được!"

      Phó Quế nghe vậy mừng rỡ, lập tức lôi kéo Trần Tố chân núi ôm cây đợi thỏ.

      Bọn họ đợi hơn nửa ngày, rốt cục thời gian phụ lòng người, đón được Từ tiên sinh.

      Sau khi hô tiếng "Từ tiên sinh", Phó Quế nhanh lấy tay xoa mặt, bỏ tay ra, mặt ra vẻ lã chã sắp khóc, sau đó tới bên cạnh Từ Thuận Hòa.

      Từ Thuận Hòa xuống ngựa, thấy vẻ mặt đau khổ của sau khi hành lễ, lo lắng hỏi: "Phó Quế, ngươi làm sao vậy?"

      Phó Quế nghe vậy, dùng sức xoa xoa ánh mắt, thở dài hơi, cũng nhiều.

      càng làm ra vẻ như thế này, Từ Thuận Hòa càng lo lắng, tiếp tục truy vấn Phó Quế.

      Phó Quế thấy như vậy thôi, xoa xoa ánh mắt, giọng khàn khàn: "Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân nàng... Nàng sảy thai ..."

      Dứt lời, cúi đầu dùng ống tay áo lau lau nước mắt tràn mi, thêm nữa.

      Tin tức này như sét đánh, hoàn toàn đánh sụp Từ Thuận Hòa, ông cũng hỏi nhiều, cũng quan tâm Trần Tố và bộ hạ đứng bên cạnh, xoay người lên ngựa: "Chúng ta chạy nhanh trở về !"

      Phó Quế liếc mắt ra hiệu, mọi người đều lên ngựa theo

      lúc lâu sau, cả nhà Từ gia lên xe ngựa xuất phát theo Phó Quế.

      Đến trấn Chu Tiên phía nam Biện Kinh, đoàn người Phó Dư Sâm mới đón đoàn Phó Quế và Từ Thuận Hòa.

      Phó Dư Sâm đến trước cửa xe ngựa của Từ Xán Xán, đội mũ trùm lại cho Từ Xán Xán, lại che kín áo choàng cho nàng, thế này mới bế nàng ra.

      nắm tay Từ Xán Xán đến trước xe ngựa.

      Từ Thuận Hòa, Từ vương thị và Từ Nghi Xuân đều ở xe ngựa giữa.

      Xe ngựa dừng lại, Từ Nghi Xuân nhảy xuống trước, rồi đỡ phụ thân mẫu thân xuống xe.

      Thấy Phó Dư Sâm đến đây, Từ Nghi Xuân vội vàng hành lễ với : "Bái kiến tỷ phu tỷ tỷ!"

      Từ Xán Xán rút tay ra khỏi tay Phó Dư Sâm, nhào tới ôm Từ Nghi Xuân, liên tiếp hôn vài cái, sau đó mới phát đệ đệ hình như cao hơn mình , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng là gì, chỉ nhào tới lại ôm lấy đệ đệ.

      Ánh mắt Từ Nghi Xuân sớm ươn ướt, lúc Từ Xán Xán ôm , tay lúc đầu làm gì, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, ôm chặt lấy tỷ tỷ.

      Chu xuống ngựa cũng theo.

      đánh giá Từ Nghi Xuân, sát vào Phó Dư Sâm giọng : "Đại ca, cậu em vợ của người vẫn là tiểu hài tử à!"

      Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán và đệ đệ thân mật như thế, trong lòng ghen tuông quay cuồng, nghe Chu xong càng khó chịu .

      mặt cũng biểu gì, mỉm cười bước lên gọi tiếng "Nghi Xuân", lại : "Xán Xán, chúng ta trước gặp nhạc phụ nhạc mẫu !"

      Từ Xán Xán thế này mới buông đệ đệ ra, đưa tay lôi kéo tay Từ Nghi Xuân cùng gặp phụ mẫu.

      Từ Thuận Hòa và Từ vương thị sớm xuống xe ngựa, đứng bên chăm chú nhìn Từ Xán Xán.

      Bọn họ cảm thấy khuê nữ của mình gầy rất nhiều, mặt , màu da tái nhợt, màu môi bạc nhạt, nhìn là biết bị bệnh, tuy rằng bọc áo choàng, nhưng vẫn có thể nhận ra kích thước lưng áo rất nhiều —— hai vợ chồng đứng ở đó, đều rưng rưng nước mắt.

      Phó Dư Sâm nhìn nhạc phụ nhạc mẫu rơi lệ, cuối cùng cũng biết vì sao nước mắt Từ Xán Xán rơi là rơi.

      nắm tay Từ Xán Xán, ý muốn Từ Xán Xán buông Từ Nghi Xuân ra. Ai biết Từ Xán Xán thà buông tay cũng muốn kéo tay Từ Nghi Xuân, bỏ tay lôi kéo tay đệ đệ về phía trước, tiếng hô thống khổ"Cha, nương", khóc nhào vào lòng Từ vương thị, hai mẫu tử ôm đầu khóc rống lên.

      Từ Thuận Hòa và Từ Nghi Xuân đứng bên cạnh, cũng đau lòng chua xót chảy nước mắt.

      Phó Dư Sâm phẫn nộ đứng bên cạnh, mở miệng : "Xán Xán, thân thể nàng quá yếu, nên đứng ngoài thổi gió lạnh!"

      vừa xong, phu thê Từ Thuận Hòa vội vàng lôi kéo Từ Xán Xán muốn nàng lên xe.

      Từ Xán Xán vừa thấy phụ mẫu cảm thấy cực kỳ ủy khuất, khóc xong trận mới nhớ đến mình quên lời kịch chuẫn bị sẵn.

      Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn nhà bốn người Từ Xán Xán lên xe ngựa, để lẻ loi đứng mình ở đó.

      Chu lảo đảo tới, nhìn mặt Phó Dư Sâm chút thay đổi, vui sướng khi người gặp họa : "Ai, ta đại ca này, người thế mà bị đại tẩu rơi bỏ!"

      Phó Dư Sâm: "..."

      cũng gì, xoay người đổi góc độ hoàn mỹ, nâng chân dài nhắm ngay mông Chu đạp xuống.

      Chu bị đá thiếu chút nữa ngã chó gặm phân, vất vả ổn định thân thể, quay đầu phẫn nộ : "Đại ca, người chỉ biết bắt nạt đệ!"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại, Chu lập tức tè ra quần: "Ai u, đại ca, người đối với tiểu đệ rất tốt!"

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 137:

      Thời tiết đầu đông ở phía nam Biện Kinh, sớm mất ngày xuân cảnh xuân tươi đẹp tiệc cầu nổi, chỉ còn lại những thôn hoang vắng, lá cây khổ héo đường và những con quạ trong ngày lạnh giá, mặt trời mọc những cây Dương trơ trụi, cơn gió lạnh phần phật nổi lên, thổi những cành lá khô héo lạnh rung.

      Chu nhìn từ xa ngói vỡ tường đổ, nghĩ đến đây từng là chiến trường xưa, trong lòng hơi sợ hãi, khỏi rùng mình cái. nhìn Phó Dư Sâm, năn nỉ : "Đại ca, chúng ta trở về !"

      Phó Dư Sâm quan tâm , mắt phượng híp lại nhìn chiếc xe ngựa bốn người Từ gia ngồi, sau đó liếc mắt ra hiệu Phó Quế.

      Phó Quế ngầm hiểu, đến xe ngựa cách cửa xe bẩm báo : "Tiên sinh, chúng ta tại liền xuất phát!" Từ Thuận Hòa muốn bọn họ xưng hô với mình là "Ngoại gia lão gia", lúc ở quân doanh mọi người đều thói quen gọi ông "Từ tiên sinh" .

      vừa dứt lời, Từ Thuận Hòa liền mở cửa xuống xe. Phó Quế thấy ánh mắt ông ta hồng hồng , cũng dám lời, nho nhã dẫn ông về phía Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy Từ Thuận Hòa đến đây, vội vàng bày ra nụ cười tự cho là hòa ái dễ gần, thế này mới nghênh đón, chắp tay hành lễ: "Bái kiến nhạc phụ đại nhân!"

      Từ Thuận Hòa sao có thể để Thân vương hành lễ với mình, vội vàng ngăn lại, : "Hiền tế, được!"

      Phó Dư Sâm kiên trì hành lễ.

      Chu thấy thế, cười hì hì tiến lên chắp tay hành lễ: "Bái kiến thế thúc!" Thấy vẻ mặt Từ Thuận Hòa kinh ngạc, cười : "Ta là huynh đệ họ với vương gia!"

      Từ Thuận Hòa kinh ngạc nhìn Chu lại nhìn Phó Dư Sâm, phát hai huynh đệ ngày thường đúng là có điểm giống, liền nhìn Phó Dư Sâm, lại cười : "Hiền tế, đây biểu huynh của ngươi?"

      Chu : "..."

      Phó Dư Sâm cúi đầu mỉm cười: "... Đây là gia biểu đệ của ta, Chu ."

      Từ Thuận Hòa xấu hổ cười: "..." biểu đệ này sao lại thấy giống biểu ca, biểu ca lại giống biểu đệ!

      Ông liếc nhìn Phó Dư Sâm cái, thể thừa nhận hiền tế của ông tuy quyền khuynh triều đình, nhưng lại nhìn giống như thiếu niên ngượng ngùng.

      Mắt phượng Phó Dư Sâm nhìn thoáng qua xe ngựa của Từ Xán Xán, rũ mắt xuống, gọi tiếng "phụ thân", : "Thời tiết tốt, chúng ta xuất phát !"

      Từ Thuận Hòa được Phó Dư Sâm gọi tiếng "phụ thân", tâm tình kích động, mãi cho đến khi lên ngựa vẫn còn ở trong mộng.

      Hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh đoàn người Phó Dư Sâm hướng phía cửa thành nam mà .

      Trong xe ngựa, Từ Xán Xán rúc mình vào lòng Từ vương thị, : "Nương, các người nên bỏ con !"

      Từ Vương thị thấy nữ nhi tiều tụy như thế, trong lòng rất tự trách, ôm sát Từ Xán Xán, thấp giọng : "Nương bao giờ rời xa con nữa ..." mũi bà ê ẩm , ánh mắt ươn ướt. ra sinh nhi dưỡng cái đều là khoản nợ, luyến tiếc bỏ được, chỉ có thể cả đời sống với con càng lâu càng tốt...

      Từ Thuận Hòa nắm chặt dây cương, nhìn ba con thú trước cửa cao lớn nguy nga và cửa chính đề sáu chữ to "Sắc tạo Thanh thân vương phủ", lại đếm đếm lông mao đầu hai con sư tử đá, sau khi xác định mười hai cái, mang theo sùng kính nhìn Phó Dư Sâm —— sư tử đá có mười hai lông mao đầu, chứng minh Phó Dư Sâm Thân vương là hàng giá !

      Phó Dư Sâm hề để ý: "Nhạc phụ đại nhân, mời!"

      Thị vệ hộ vệ đại môn nhìn thấy Phó Dư Sâm, lập tức tiếng động khom mình hành lễ.

      Từ Thuận Hòa nhìn thị vệ mặc giáp trụ hai bên cửa lớn, trong lòng hơi kính sợ. Ông đối hiền tế Phó Dư Sâm này luôn kính sợ có thừa thân cận đủ, cũng dám hỏi nhiều, giục ngựa vào theo Phó Dư Sâm.

      Chu lần đầu tiên vào phủ Thanh thân vương vừa mới cải tạo xong, cực kỳ hiếu kỳ, cũng theo vào.

      Phó Quế và Thính Vũ dẫn theo nhóm hộ vệ vội vàng cưỡi xe ngựa nhóm nữ quyến theo vào.

      Sau khi vào đại môn, Từ Thuận Hòa ngồi lưng ngựa nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước là đường hẻm thanh tùng, phía sau Thanh Tùng là sân lớn, ánh trăng cửa vẫn để lại khoảng trống, chứng tỏ chưa ai đặt tên vườn.

      Cuối đường tòa cung điện cao lớn nguy nga.

      cột cung điện chạm trổ mái trùng điệp, phong cách cổ xưa thanh lịch rầm rộ, lộ ra vẻ mặt trời mờ mịt, giống như lầu các chốn tiên cảnh.

      Phó Dư Sâm thấy nhạc phụ tò mò, lại lười giải thích, chỉ khoát tay áo.

      Phía sau tên là Bì Quang Huy, tham gia chuyện xây lại Thân vương phủ, thấy thế giục ngựa lên, lại cười : "Từ tiên sinh, phía trước là Thanh Vân đường."

      Mọi người tiếp tục về phía trung lộ, Bì Quang Huy thúc ngựa theo sát sau Từ Thuận Hòa, vừa vừa giới thiệu cho ông.

      Khi đoàn người đến quảng trường trước Thanh Vân đường, rẻ vào con đường phía tây Thanh Vân đường.

      Hai bên đường đá cũng là đường hẻm Tùng Bách, hai bên là sân là hoa viên.

      Từ Thuận Hòa tới, cần Bì Quang Huy giới thiệu, liền biết con đường này thông đến cửa tây vương phủ.

      Bên phải cửa phía phía tây, có tứ hợp viện to, ánh trăng cửa đề ba chữ"Phúc thọ viện" .

      Phó Dư Sâm xuống ngựa trước tứ hợp viện, ném dây cương cho Thính Vũ.

      Mọi người đều xuống ngựa, theo vào cửa ánh trăng.

      Đoàn người qua bức phù điêu màu trắng, người bên trong nghe động tĩnh, hai ma ma dẫn theo bốn nha hoàn ra, thấy Phó Dư Sâm, vội vàng quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ tham kiến vương gia!"

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Thuận Hòa, khóe miệng mỉm cười khó nhận ra: "Nhạc phụ đại nhân, đây là sân tiểu tế chuẩn bị cho người." Đây chính là chọn riêng cho nhạc phụ , chỗ thuận tiện nhất để ra vào cửa tây Vương phủ, mà cách cửa Tây dặm là Quốc Tử Giám, thuận lợi cho tiểu cữu đến trường.

      Bì Quang Huy làm môn khách bồi bút, khá hiểu ý đồ của vương gia, bước lên từng bước cười : "Từ tiên sinh, cách cửa Tây dặm là Quốc Tử Giám !"

      Từ Thuận Hòa hiểu ra, trong lòng cực kỳ cảm động, nhìn Phó Dư Sâm há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ "Hiền tế phí tâm", rồi gì nữa.

      Xe ngựa củaTừ Xán Xán cũng tiến vào, Phó Quế tự mình vội vàng cưỡi xe ngựa Từ Xán Xán chạy vào đường phía đông chính thất, dừng lại ở ngoài cửa.

      Sau khi dàn xếp nhà Từ Thuận Hòa xong, Chu biết ý, mang theo mọi người lui xuống.

      Phó Dư Sâm an bài nhóm nha hoàn và ma ma thu dọn Phúc Thọ viện, nhà Từ Thuận Hòa mang theo hành lý vào nơi ở.

      Từ vương thị nhìn nội viện lượt, cực kỳ vừa lòng.

      Hai mẫu tử ngồi trong nhà chính nội viện uống trà ăn điểm tâm, bà cười hỏi Từ Xán Xán: "Xán Xán, hiền tế an bài tất cả sao?"

      Kỳ , Từ Xán Xán cũng bị Phó Dư Sâm làm trở tay kịp, nghe mẫu thân như vậy, khỏi ngọt ngào nở nụ cười: "Chàng ấy cũng gạt con!"

      Từ Vương thị vội vàng truy vấn: "Ngay cả con mà hiền tế cũng gạt?"

      Từ Xán Xán gật đầu.

      Từ Vương thị nghĩ nghĩ, lại hỏi câu: "Hiền tế đối xử với con tốt ?"

      Từ Xán Xán nhịn cười liên tục gật đầu: "Chàng ấy đối với con rất tốt."

      Nhìn nữ nhi xấu hổ đến nỗi mặt đều đỏ, Từ Vương thị thế này mới yên lòng.

      Đến giờ dùng cơm tối, Từ Vương thị dẫn Đinh ma ma và Tiểu Hương tự mình xuống bếp, làm bàn ăn lớn chiêu đãi nữ nhi và hiền tế.

      Từ khi Từ Xán Xán sảy thai, vẫn ăn nhiều lắm. Nhìn thấy mẫu thân làm nhiều món ăn quê hương như vậy, nàng định để bụng làm bữa no nê, ai biết lòng có mà dạ dày đủ, ăn chút ăn nổi nữa .

      Từ Thuận Hòa và Từ vương thị thấy Từ Xán Xán ăn ít như vậy, nhớ tới sức ăn lớn lúc trước của Từ Xán Xán, trong lòng chua xót chịu nổi, nhìn Từ Xán Xán thấy thương tiếc hơn.

      Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán như vậy, trong lòng lại nóng nảy —— Từ Xán Xán là thiếu thực nhiều cơm, trở về Trúc Thanh Viện nàng nhất định lại ăn chút đồ ăn khuya .

      Dùng xong cơm tối, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán trở về, nhưng Từ Xán Xán luyến tiếc muốn , ngồi bên cạnh Từ vương thị, ôm cánh tay Từ vương thị muốn trở về, mặt làm nũng giả ngốc: "Đêm nay con ngủ với nương nhé!"

      Từ vương thị cũng luyến tiếc khuê nữ về, lập tức trông mong nhìn Từ Thuận Hòa, lại nhìn Phó Dư Sâm, hy vọng hai vị này lên tiếng cho nữ nhi ở lại.

      Nhưng mà hiền tế Phó Dư Sâm này cũng muốn hy sinh tính phúc của mình, thấy Từ Xán Xán làm nũng giả ngốc chịu rời , cũng gì, chỉ ý vị thâm trường đánh giá Từ Xán Xán, mắt phượng sâu thẳm khó dò.

      Từ Xán Xán thấy như vậy, liền biết trong lòng Phó Dư Sâm chắc là nghĩ cách xử lý mình. Sau khi nàng sảy thai, trong tháng này, Phó Dư Sâm vẫn quy củ chịu đựng, nhịn đến bây giờ, sợ là thể nhịn được nữa? !

      Nghĩ đến Phó Dư Sâm nghẹn lâu như vậy, nếu cùng phòng nhất định vô cùng đáng ghét, Từ Xán Xán liền muốn trở về, nàng đưa tay vòng quanh eo mẫu thân, có chỗ dựa liếc Phó Dư Sâm cái, ngây thơ đáng dán lên người mẫu thân: "Thiếp muốn ở lại với nương, Phó Dư Sâm tự chàng về trước !"

      Phó Dư Sâm mỉm cười: "Nàng quay về, ta cũng ở lại bồi nhạc phụ chuyện!"

      Nụ cười của như hoa quỳnh nở trong đêm trăng, như trăng sáng trong bầu trời đen, quả nhiên rất đẹp, Từ vương thị bị hiền tế cười mê hoặc, vội vàng ôm chặt nữ nhi : "Hiền tế cũng ở lại !"

      Dù sao, Từ Thuận Hòa cũng ở cùng với Phó Dư Sâm mấy tháng, biết tình tình càng giận càng cười sáng lạn, trong lòng lộp bộp tiếng, vội vàng bước ra hoà giải: "Xán Xán à, nữ gả lại mặt ở lại, cần bẩm cậu , cậu cho phép mới có thể ở lại!"

      Phó Dư Sâm nghĩ nhạc phụ lại như vậy, lập tức cực kỳ phối hợp làm ra bộ dáng nhẫn: "Xán Xán, phụ thân mẫu thân bọn họ..."

      muốn lại thôi, chính là khó xử nhìn Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán biết diễn trò, nhưng Từ Vương thị lại bị dọa sợ, nghĩ đến thân phận thân gia, bà vội hỏi: "Xán Xán, nhanh trở về , về sau thời gian gặp mặt còn rất nhiều, vội vào lúc này!"

      Từ Xán Xán vốn dĩ nhất thời xúc động mới ở lại với mẫu thân, lúc nàng nhìn vẻ mặt Phó Dư Sâm trong lòng liền dao động , lúc này mượn thang xuống đài, : "Vậy được rồi, con nên trở về !"

      Trong lòng Phó Dư Sâm vừa lòng, nhìn Từ Xán Xán xấu hổ bộ dáng e ấp, cảm thấy nàng đặc biệt nhu thuận đáng , rất muốn xoa xoa đầu nàng, nhưng nhạc phụ nhạc mẫu và tiểu cữu đều ở đây, tiện làm như vậy.

      Lúc Trở về, Phó Dư Sâm cưỡi ngựa, mà ngồi chung xe ngựa với Từ Xán Xán.

      Bích Vân biết ý, liền dẫn Bạch Chỉ các nàng ngồi phía sau xe ngựa.

      Đoàn người ở trong bóng đêm chạy nhanh về hướng phủ Định Quốc Công.

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, bất động, chờ Từ Xán Xán tự mình thức thời.

      Từ Xán Xán như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn xem nơi này, sờ sờ nơi kia, chờ Phó Dư Sâm chuyện với nàng, ai biết Phó Dư Sâm vẫn bình tĩnh như thế, căn bản quan tâm nàng.

      Vụng trộm liếc nhìn Phó Dư Sâm cái, Từ Xán Xán xác định Phó Dư Sâm còn tức giận, lập tức lén lút hoạt động mông hướng về phía Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm phát động tác của Từ Xán Xán, trong lòng mừng thầm, những vẫn dựa người vào đệm mềm, mi mắt rũ xuống đăm chiêu.

      Xe ngựa này là Phó Dư Sâm sai người làm riêng cho Từ Xán Xán, bốn vách xe lót bông dày, cực kỳ kín gió, liền ngay cả mành cửa xe cũng là bông dày, bên ngoài căn bản nghe được động tĩnh bên trong.

      Phía trước toa xe gắn hai viên minh châu lớn, tản ra ánh sáng sâu kín, tạo lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm tầng ánh sáng nhu hòa, làm nhìn giống như thần linh.

      Từ Xán Xán đối với khuôn mặt tuấn tú có sức chống cự, nhìn có chút động tình , tiếp tục lén lút hoạt động mông, rốt cục ngồi sát bên người Phó Dư Sâm.

      Nàng thấy Phó Dư Sâm vẫn là lão tăng ngồi thiền quan tâm mình, trong lòng có chút ủy khuất, dùng tay trái nắm tay Phó Dư Sâm, cằm tựa vào vai Phó Dư Sâm, tay phải linh hoạt tìm kiếm phía dưới, cách la bào cầm bộ vị có phản ứng của Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm tâm ý viên mãn, được nàng nắm chặt như vậy, phía dưới lập tức thô trướng dựng lên, Từ Xán Xán tay căn bản cầm được .

      Nàng ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm.

      Hai người mặt gần trong gang tấc.

      Phó Dư Sâm da thịt cực kỳ tinh xảo, trắng đến mức trông suốt, lông mi đen dày dạt ra, che khuất sóng mắt sâu thẳm, nhìn rất ốm yếu, làm Từ Xán Xán tâm sinh thương tiếc.

      nhìn Từ Xán Xán mắt to trắng đen ràng ướt đẫm, giọng khàn khàn: "Từ Xán Xán, ta ức đến khó chịu."

      Lời này của Phó Dư Sâm kích bên trong, lúc này đánh tan phòn bị của Từ Xán Xán, nàng lập tức quân lính tan rã, thấp giọng : "Thiếp giúp chàng!"

      Từ Xán Xán đứng dậy quỳ gối giữa hai chân Phó Dư Sâm.

      Theo Từ Xán Xán động tác, mắt phượng của Phó Dư Sâm lóe lên chút biến hóa kỳ lạ, đưa tay nhấn đầu Từ Xán Xán, ngửa đầu thở dài hơi, toàn thân lỗ chân lông đều hoan hô, nhảy nhót, thoải mái đến mức xương cốt tê dại .

      Rất nhanh Phó Dư Sâm làm xong.

      Xe ngựa dừng lại trước cửa Trúc Thanh viện.

      Bích Vân mang theo bốn nha hoàn xuống xe, đến trước xe ngựa, mở cửa xe, mang lên chân đạp, quỳ gối hành lễ.

      Phó Dư Sâm xuống xe trước, sau đó quay lại vươn hai tay bế Từ Xán Xán xuống.

      Tiểu nha hoàn Thanh Ba phía sau Bích Vân lặng lẽ dò xét cái, phát vương phi buộc chặt áo choàng được vương gia ôm vào ngực, áo trùm che kín mặt rúc vào ngực vương gia, căn bản nhìn thấy mặt của nàng.

      Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán trực tiếp vào nhà chính.

      Dáng người vương gia cao gầy, vương phi xinh xắn lanh lợi, hai người rất xứng đôi.

      Thanh Ba là nha hoàn tam đẳng, có tư cách vào nhà hầu hạ, nàng trông mong nhìn Chu Nhan nhấc lên màn che vào nhà chính, đón vương gia ôm vương phi bước vào.

      Trong phòng ánh nến cành hình chiếu sáng cả phòng ấm áp.

      Từ Xán Xán tắm xong ngồi trước bàn trang điểm, Chu Nhan cầm khăn lụa lớn giúp nàng chà lau tóc.

      Lúc Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán, phát môi nàng tô son mà đỏ lạ thường, giống như bị sưng, liền ghé sát mặt nhìn.

      Từ Xán Xán bị nàng nhìn có chút thẹn thùng, vội vàng lấy tay che môi lại, để Chu Nhan nhìn kỹ.

      Chu Nhan vốn dĩ muốn hỏi vì sao môi Từ Xán Xán lại sưng như vậy, Bích Vân liền kéo gấu váy của nàng. Chu Nhan quay đầu nhìn, Bích Vân nháy mắt với nàng.

      Nghĩ nghĩ, Chu Nhan hiểu ra —— nhất định là vương gia hôn làm môi vương phi sưng lên!

      Nàng khỏi hé miệng cười, trong lòng vui mừng: vương gia và vương phi cảm tình tốt!

      Kính trang điểm của Từ Xán Xán từ Ba Tư, soi người cực kỳ ràng, nàng nhìn trong gương thấy Chu Nhan mím môi cười, nghĩ đến Chu Nhan đoán ra nguyên nhân môi nàng sưng đỏ, khỏi xấu hổ.

      Phó Dư Sâm mặc áo tắm trắng ra.

      Chỗ cổ áo Phó Dư Sâm lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo rộng thùng thình càng làm trong có vẻ gầy yếu hơn.

      Chu Nhan và Bích Vân thấy thế, quỳ gối hành lễ rồi lập tức lui xuống.

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, : " lấy đồ ăn khuya cho vương phi đến đây!"

      Chu Nhan dừng chân: "Vương gia, trong phòng bếp có sẵn mấy món canh, mặn a cháo trứng muối thịt nạc canh gà ô, ngọt chè hạt sen hoa quế, nước lê chưng bách hợp và cháo gạo kê."

      Phó Dư Sâm muốn chuyện, Từ Xán Xán xoay người : "Cho ta chén canh gà ô!"

      Nàng sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Dư Sâm cái: "Cho vương gia các ngươi chén nước lê chưng bách hợp!"

      Chu Nhan đáp "Vâng", lui xuống cùng Bích Vân.

      Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, vuốt môi hơi sưng sẳng giọng: "Đều tại chàng, nơi này của thiếp bị sưng lên rồi!"

      Phó Dư Sâm nhìn nàng mỉm cười, Từ Xán Xán chút khí kia liền biến mất thấy bóng dáng tăm hơi , chỉ lo ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm vốn dĩ ghét nhất người khác si mê khuôn mặt , nhưng Từ Xán Xán nhìn mặt hoa mắt si mê, trong lòng lại khoan khoái: ít nhất nha đầu ngốc Xán Xán này khuôn mặt của ta, cách xa ta được chút nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :