1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 132:

      Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vừa trở lại nhà chính, mới ngồi xuống, Phó Dương chạy vào bẩm báo bảy vị nãi nãi cầu kiến.

      Từ Xán Xán nghe vậy, lập tức nhìn Phó Dư Sâm.

      mặt Phó Dư Sâm thản nhiên, : "Cho các nàng chờ chút !"

      Phó Dương đáp "Vâng" rồi lui xuống.

      Chu Nhan, Bích Vân và bốn vị ma ma đứng ở ngoài hầu hạ, cảm thấy khí khẩn trương, dám thở mạnh.

      Trong phòng Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm trấn tĩnh như thế, cũng bình tĩnh lại.

      Phó đại nương dẫn theo sáu vị muội muội đứng bên ngoài, nghe Phó Dương xong, lúc này nàng giận tím mặt, khuôn mặt gầy yếu đỏ bừng, lạnh lùng : "Phó Dư Sâm con tiểu thiếp này, lại dám tự cao tự đại trước mặt ta!"

      Phó Dương nghe vậy mặt vẫn biểu gì, tay phải lại "Xuy " tiếng, đao ở thắt lưng rút ra đoạn.

      lời nào, ánh mắt dài u nhìn chằm chằm Phó đại nương.

      Tám thị vệ đứng ngoài cửa Trúc Thanh viện thấy thế, theo Phó Dương rút ra đoạn đao, thanh "Xuy " tụ tập cùng chỗ, là khó nghe.

      Phó đại nương thấy trận chiến như vậy, trong lòng cả kinh, lại cố gắng duy trì khí thế, lớn tiếng : "Chẳng lẽ các ngươi muốn phạm thượng làm loạn?"

      Phó tứ nương cũng đến bên người đại tỷ, lạnh lùng : "Ta thấy các ngươi chán sống rồi!"

      Nàng xoay người gọi ma ma của mình: "Diệp ma ma, ngươi chính viện mời phụ thân ta đến đây!"

      Phó nhị nương thấy tình thế chuyển biến xấu, đôi mắt chớp chớp, lập tức bước lên từng bước thấp giọng : "Đại tỷ, ngươi quên thân phận bây giờ của Phó Dư Sâm rồi sao?"

      Lời này vừa ra, đám người nhất thời yên tĩnh lại, Phó gia thất tỷ muội đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó sáu vị muội muội đều nhìn Phó đại nương —— đúng vậy, từ ngày hôm qua, Phó Dư Sâm phải là thứ đệ của các nàng, mà là Thanh thân vương, là con nối dõi của Vĩnh An đế !

      Khuôn mặt khô gầy của Phó đại nương run rẩy vài cái, môi mỏng run lên, nhưng gì.

      Vẻ mặt Phó tam nương hờ hững mở miệng : "Chẳng lẽ các tỷ tỷ muốn chịu nhục nhã này sao?" Nàng thành thân nhiều năm trước sau vẫn chưa có con, trong nhà phong đầy đều là con vợ kế thứ nữ, nàng lẻ loi mình, mới sợ Phó Dư Sâm, bởi vậy mới dám đổ thêm dầu vào lửa.

      Phó nhị nương và Phó thất nương nhìn nhau, hai bên đều có chung nhận thức.

      Phó nhị nương nhân tiện : "Mẫu thân còn ở Lô Tuyết Am đóng cửa, chúng ta trước nên chú ý đến mẫu thân!"

      Nàng xong câu này, các vị Phó nương đều im lặng, Phó nhị nương thấy thế, chủ động đứng dậy, tạm thời thay thế vị trí lãnh đạo của Phó đại nương.

      Phó đại nương nghe Phó nhị nương khẩn cầu Phó Dư Sâm, tức giận đến lồng ngực phập phồng, nhưng thể ra được gì.

      Phó Dư Sâm nhìn bảy vị tỷ tỷ quỳ trong nhà chính miệng "Tham kiến vương gia", lạnh lùng cười cười, lại lời gì.

      Phó nhị nương đầu ít lời khẩn cầu buồn bã, Phó Dư Sâm lạnh nhạt thờ ơ với các nàng hồi, vẫn chịu gì, chỉ phái Phó Dương chính viện gặp Định Quốc Công.

      Thấy Phó Dư Sâm từ chối như thế, Phó đại nương giận dữ, người thẳng tấp muốn chuyện, đầu gối tê rần, nàng thế này mới nhớ tới mình quỳ mặt đất, đành phải nuốt cơn giận xuống.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm liếc mình cái, lập tức cười đứng dậy : "Các vị tỷ tỷ mau mau đứng lên !" Cho dù Phó Dư Sâm làm con thừa tự của Vĩnh An đế, thất vị Phó nương cũng là đường tỷ của , Từ Xán Xán cũng phải gọi tiếng "Tỷ tỷ" .

      Tiễn các bà sắc mặt trầm , Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm: "Lần này chúng ta đặc tội lớn với các nàng rồi !"

      Mắt Phó Dư Sâm nhìn bên ngoài cười lạnh lẽo.

      lát sau, nhìn Từ Xán Xán: "Để Chu Nhan và Bích Vân theo nàng!" Chu Nhan và Bích Vân đều có vài phần công phu, nữ tử bình thường cũng phải đối thủ với các nàng.

      Bảy vị Phó nương chính viện cầu kiến phụ thân, lại gặp thành —— Phó Vân Chương chịu gặp. Các nàng đành phải canh giữ trước đại môn Lô Tuyết Am, chờ lương tâm của Phó Dư Sâm nổi lên.

      Đến buổi trưa khắc, Phó Đại Lương mới mang theo vài gã sai vặt cầm chìa khóa đến đây .

      Đại môn vừa mở ra, bảy vị Phó nương lập tức vào, cùng với nha hoàn và ma ma tạo ra thanh thế rất lớn.

      Phó Đại Lương đứng ngoài cửa thở dài. biết bên trong Lô Tuyết Am có người của công tử, phu nhân nhất định bị tra tấn rất nhiều.

      Nhưng vừa nghĩ đến trong bốn mươi năm bà gả tới đây, có mấy chục tính mạng chết trong tay bà, tâm Phó Đại Lương lại cứng lên—— thiện ác đến cùng có báo ứng, trong mười tám năm này, phu nhân vài lần thiếu chút nữa hại chết công tử, bây giờ cũng đáng bị công tử tra tấn!

      Hôm nay người đến gặp Phó Dư Sâm rất nhiều, Phó Dư Sâm đành phải tạm biệt Từ Xán Xán chính viện gặp khách.

      Phó Dư Sâm vừa ra ngoài, Lý ma ma lập tức bước vào bẩm báo, người ở Từ phủ đến.

      Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng lên: "Ta nghênh đón!" Cha, mẫu thân và đệ đệ vẫn chưa đến Biện Kinh, đối với Từ Xán Xán mà , cả nhà đại bá cũng coi như là thân nhân !

      Từ Hàn thị mang theo con dâu Thôi thị và Từ Nghi Liên theo Lý ma maqua cửa vào nội viện.

      Thấy Từ Xán Xán ra nghênh đón, Từ Hàn thị lại có chút kích động, bước nhanh lên phía trước định quỳ gối hành lễ: "Thiếp thân tham kiến vương phi —— "

      Từ Xán Xán vội vàng ngăn cản bà, mặt cười: "Đại nương muốn chiết sát ta sao?"

      Từ Hàn thị đành phải thôi .

      Từ Xán Xán trước nhìn Từ Nghi Liên liếc mắt cái, khẽ vuốt cằm làm chào hỏi, sau đó mỉm cười nhìn Thôi thị: "Vị này chính là đại tẩu sao?" Nàng thấy vị đại tẩu này bụng hơi to, liền suy đoán Thôi thị mập hay là mang thai .

      Thôi thị luôn luôn dấu vết đánh giá Từ Xán Xán. Nàng phát nha hoàn và ma ma trong phủ rất đúng, nhị nương này quả mặt mày như họa, thân thể yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, càng hiếm có chính là bên trong mặt mày sáng sủa này, làm người ta sinh hảo cảm.

      Nàng quỳ gối muốn hành lễ, Chu Nhan theo Từ Xán Xán bước lên kéo lại.

      Từ Xán Xán kiều cười bước tới giữ chặt tay Thôi thị, : "Tẩu tẩu phong thái, cùng đại ca đúng là đôi!"

      Thôi thị thoải mái : "Nhị muội mới là tuyệt đại giai nhân!"

      Từ Xán Xán nghe vậy rất vui vẻ: "Cám ơn tẩu tẩu khen ngợi, muội muội rất vui mừng!"

      Từ Xán Xán dẫn ba người Từ Hàn thị vào nhà chính, vừa vừa cười chuyện, hỏi tình hình của tổ mẫu.

      Thôi thị và Từ Nghi Liên vừa theo Từ Xán Xán cùng Từ Hàn thị, vừa nhìn bố cục nội viện. Bậc cửa ngàn cây trúc che ánh sáng chiếu vào nội viện, cây mây thâm thúy mình sau bụi cây hòn núi giả, quả nhiên rất nhiều hòn núi. Mọi người đường qua hàng hoa liễu, hoa lau trắng, bước qua vườn hoa hồng, liền nhìn thấy chính thất ba gian, hai sáng tối, đều tô nước sơn hồng, có chút khéo léo lộng lẫy.

      Từ Xán Xán dẫn khách vào nhà chính, sau khi phân chủ khách ngồi xuống rồi bắt đầu trò chuyện.

      Chu Nhan và Bích Vân dâng hoa quả, trà thơm và điểm tâm rồi thối lui lẳng lặng đứng bên cạnh .

      Từ Xán Xán thấy Thôi thị cầm quả cam vàng thưởng thức trong chốc lát lại buông xuống, cười hỏi: "Chị dâu thích ăn cam sao? Loại cam này từ Lĩnh Nam, rất ngọt!"

      Mặt Thôi thị đỏ lên, cúi đầu im lặng.

      Từ Hàn thị vội vàng cười giải thích: "Đại tẩu ngươi có thai, dám ăn những đồ bốc hỏa như vậy!"

      Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi : "Được mấy tháng rồi?"

      Thôi thị xấu hổ e lệ : " ba tháng rồi ."

      Từ Xán Xán vui mừng : "Chúc mừng đại tẩu! Chúc mừng đại nương!"

      Lại dặn Chu Nhan: "Ngươi mang hai tiểu nha đầu vào tư khố của ta, đem tố tâm sa và tố cẩm thánh thượng mới ban cho đến đây!" Nữ nhân ở hoàng cung Đại Lương có thai và trẻ con xưa nay chỉ dùng tố tâm sa và tố cẩm này, Tô Châu vừa mới cống thượng, Vĩnh An đế ngóng trông nàng và Phó Dư Sâm sớm ngày có đứa , nên ban cho nàng.

      Từ Xán Xán cười với Thôi thị: "Tố tâm sa và tố cẩm đều có nhuộm màu, phụ nữ có thai và trẻ con dùng tốt nhất, thánh thượng cũng ban thưởng hai cái này, ta đưa đại tẩu làm lễ vật!"

      Từ Hàn thị và Thôi thị vội vàng đứng dậy chối từ. Tố tâm sa và tố cẩm này mềm thanh khiết nổi danh, lại sản xuất rất ít, bình thường có bạc cũng mua được, huống chi Từ Xán Xán cho hai con.

      Từ Xán Xán cười làm nũng: "Đại nương, đại tẩu, các ngươi ghét bỏ ta sao?"

      Hàn từ sâm và Thôi thị thể từ chối, đành phải nhận.

      Phó gia tỷ muội thấy mẫu thân, khỏi ngây ngẩn cả người.

      Chỉ hơn ba tháng gặp, Phó phu nhân hoàn toàn thay đổi thành người khác —— tóc trắng toàn bộ, ánh mắt dại ra, da mặt đốm mồi, người cũng gầy giống như bộ xương, áo dài lam hoa lệ hoa văn trống rỗng treo người —— bà còn phong thái của phu nhân được bảo dưỡng như trước, tựa như lão bà bình thường vậy!

      Bảy tỷ muội Phó gia thấy mẫu thân bị tra tấn thành dạng này, khỏi khóc lớn tiếng.

      Nghe tiếng khóc của nữ nhi, ánh mắt Phó phu nhân ngây ra, tia thần thái.

      Từ Xán Xán và mấy người Từ Hàn thị ngồi trong chốc lát, Từ Hàn thị chủ động muốn bái kiến Quốc Công phu nhân. Dựa theo lễ tiết, các bà là nhà mẹ đẻ con dâu vợ kế đến Quốc Công phủ làm khách phải gặp Phó phu nhân.

      Sau khi hơi trầm ngâm, Từ Xán Xán đáp ứng. Nàng biết đại nương rất tuân thủ lễ nghi, muốn thất lễ ở đây.

      Phó tam nương ngồi ghế dựa phía đông trong Lô Tuyết Am, tầm mắt hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía Từ Xán Xán —— Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán đôi cẩu nam nữ này tra tấn mẫu thân như thế, nàng bỏ qua cho bọn họ!

      bao lâu, ánh mắt của nàng ta tập trung ở bụng Thôi thị—— bên trong là đích tôn Từ gia nhà mẹ đẻ Từ Xán Xán sao? Lại là bia ngắm tốt!

      Phó tam nương dò xét cơ hội chạy ra ngoài.

      Từ Hàn thị phát Phó phu nhân hoàn toàn biến thành cái hoạt tử nhân, trong lòng khỏi chíp bông , vài câu rồi cáo từ .

      Từ Xán Xán dẫn các nàng ra ngoài.

      Lúc đến bức tường phù điêu, người mặc trang phục nha hoàn áo lam quần trắng đột nhiên từ bức tường chạy ra, trực tiếp va về phía tay phải Thôi thị.

      Từ Xán Xán nhận ra là Hồ Hi Châu, trong lòng lộp bộp tiếng.

      Lúc này theo phía sau Chu Nhan và Bích Vân lập tức vọt tới.

      Nhưng Hồ Hi Châu ra quá đột ngột, căn bản có cách nào khác ngăn cản ngay.

      Ánh mắt Hồ Hi Châu nhận ra Từ Xán Xán ở giữa, nàng lập tức chuyển hướng, dùng sức va vào người Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán bị va mạnh lui về phía sau, lập tức ngã xuống.

      Chu Nhan nhanh như tia chớp chạy xéo qua, kiên cường làm đệm cho Từ Xán Xán.

      Bích Vân theo phía sau vọt lên, chỉ kịp kéo búi tóc của Hồ Hi Châu.

      Từ Xán Xán giãy dụa muốn đứng dậy, bụng lại khó chịu , nàng đưa tay sờ sờ, bụng lại đau đớn.

      Bích Vân bỏ Hồ Hi châu ra chạy tới nâng Từ Xán Xán dậy.

      Nàng phát sắc mặt Từ Xán Xán trắng dọa người, mồ hôi che kín cái trán, thế này mới cảm thấy đúng, vội vàng kêu tiếng "Thiếu phu nhân", phen ôm lấy Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân bị thương!"

      Tay nàng ở phía sau Từ Xán Xán cảm thấy chỗ ẩm ướt, đưa tay ra nhìn—— thấy ngón tay nàng có vết máu nhạt!

      Từ Hàn thị tới đưa tay sờ sờ phía sau Từ Xán Xán, ngón tay cũng có máu.

      Mặt bà lập tức trắng bệch: "Mau mời đại phu! Xán Xán sợ là ——" Xán Xán sợ là sẩy thai!

      Lúc này Từ Xán Xán hôn mê bất tỉnh.
      Tiểu Ly 1111, Hale205, MaiAnhSF22 others thích bài này.

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 133:
      Phó Dương mang theo thị vệ đứng bên ngoài cửa Lô Tuyết Am, nghe động tĩnh bên trong liền phất phất tay, làm ra bát thủ thế.

      Tám thị vệ nhanh chóng tập trung đến bên cạnh , theo vọt vào đại môn Lô Tuyết Am. Gã sai vặt Tảo Diệp cũng chạy theo vào.

      Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phó Dương lập tức bình tĩnh lại, nghĩ đến Thái Y viện viện phán Phong Địch hôm nay cũng đến Quốc Công phủ tham gia yến hội, lập tức dặn dò Bích Vân: "Ngươi ôm thiếu phu nhân đến tiền viện thư phòng của công tử, bây giờ ta phải tìm công tử và đại phu!" Nếu về nội viện, khoảng cách quá xa .

      Sắc mặt Bích Vân tái nhợt, nghe vậy ôm Từ Xán Xán chạy ra ngoài.

      Chu Nhan cũng muốn theo, nhưng nhìn đến ba người Từ Hàn thị, Thôi thị và Từ Nghi Liên đứng bên cạnh, đành phải ngừng bước.

      Phó Dương lập tức phân Phó gã sai vặt Tảo Diệp theo mình: "Ngươi chạy nhanh để công tử dẫn Phong viện phán đến đây!"

      Tảo Diệp đáp, chạy nhanh như chớp.

      Phó Dương lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại, trước hạ lệnh với thị vệ: "Ngươi kêu các huynh đệ bao vây Lô Tuyết Am, người cũng bỏ sót !"

      Thị vệ chắp tay đáp "Vâng", nhanh chóng lui xuống.

      Phó Dương xoay người nhìn Chu Nhan chế trụ Hồ Hi châu, trầm giọng : "Trói tiện phụ này lại, nhốt trong phòng gác cổng!"

      Hai thị vệ bước lên bắt Hồ Hi Châu trong tay Chu Nhan, kéo ả vào phòng gác cổng, sau đó đuổi người gác cổng bên trong ra, hai người trong ngoài canh giữ.

      Chu Nhan nhìn Phó Dương giải quyết mau lẹ, rất nhanh khống chế được kết cục, quả thực có thể xưng là sát phạt quyết đoán, khỏi sinh lòng bội phục. Trong những gã sai vặt bên cạnh công tử, Phó Dương bằng Phó Liễu cơ trí linh hoạt, bằng Phó Tùng khôn khéo giỏi giang, cũng như Phó Quế ngay thẳng thà, nhưng đến hôm nay, Chu Nhan mới hiểu vì sao công tử đưa Phó Dương cho thiếu phu nhân làm quản gia —— Phó Dương gặp chuyện bình tĩnh loạn, đây là chỗ hơn mọi người của !

      Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm lễ với mấy người Từ Hàn thị sắc mặt sững sờ đứng bên cạnh, dẫn các nàng đến Trúc Thanh viện.

      Ra bên ngoài, Chu Nhan mới phát thị vệ võ trang hạng nặng của thiếu phu nhân bao vây Lô Tuyết Am. Nàng thấy tình cảnh này, nghĩ đến thương thế của thiếu phu nhân, trong lòng giống như bị đao cắt, hai tay hơi run rẩy.

      Ngoại viện đại phòng khách và thu diễm trai yến của phủ Quốc Công mở tám bữa tiệc, khách quý chật nhà.

      Trong đại phòng khách toàn bộ đều là thân tín và bạn tri kỉ của Phó Vân Chương hoặc là của Phó Dư Sâm, ví dụ như binh bộ thượng thư Sướng Tử , ngự sử Cận Vĩ Hoán, Lại bộ thị lang Từ Đình Hòa.

      Khách ngồi trong Thu diễm trạch là bằng hữu của Quốc Công phủ, ví dụ như bảy bị con rể của Phó Vân Chương và phần đông ngoại tôn.

      Lúc Tảo Diệp vào đại phòng khách, Phó Dư Sâm cũng có ở đây, mà ở trong thư phòng mật của Phó Vân Chương gặp Từ Đình cùng với Phong Địch.

      Thư phòng mật vị trí bí mật, trước sau cửa sổ đều được cây cối bao quanh, râm mát mà u tĩnh, thích hợp cho việc đàm phán những chuyện bí mật.

      Trong hương trà lượn lờ, Phó Dư Sâm, Từ Đình Hòa và Phong Địch cách cái bàn cây tử đàn, ngồi ghế La Hán, cẩn thận mật đàm.

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống lên tiếng, Từ Đình Hòa thay thao thao bất tuyệt thuyết phục Phong Địch. bàn luận sôi nổi, Thĩnh Vũ canh giữ bên ngoài gõ cửa bẩm báo: "Công tử, Tảo Diệp báo lại, thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân bị thương!"

      Phó Dư Sâm nghe xong trái tim đập thình thịch, cần nghĩ ngợi lập tức đứng dậy, chắp tay với Phong Địch: "Thế thúc mời theo ta thăm hỏi tiện nội!"

      Phong Địch tất nhiên đồng ý, Từ Đình Hòa cũng đứng lên.

      Phó Dư Sâm trước, Phong Địch gọi mấy gã sai vặt lấy hòm thuốc, cùng với Từ Đình Hòa ra ngoài từ cửa sau.

      Thính Vũ, Quan Tuyết và thị vệ bảo vệ Phó Dư Sâm cũng theo.

      Phó Dư Sâm quá nhanh, Tảo Diệp đành phải vừa chạy vừa bẩm báo: "Bây giờ Thiếu phu nhân ở ngoại viện thư phòng của ngài. Trong viện Phu nhân có con dâu —— hình như là con dâu của PhóCửu Quý Vĩnh Hừ Gia —— đụng thiếu phu nhân ngã, thiếu phu nhân chảy rất nhiều máu..."

      Nghe Tảo Diệp xong, đầu óc Phó Dư Sâm vang ong ong, hai tay dấu trong ống tay áo Tố La gắt gao nắm thành quyền, hai đùi cũng hơi phát run, cố nén, bước nhanh vừa hỏi Tảo Diệp: " Cuối cùng Thiếu phu nhân ra làm sao?"

      Tuổi Tảo Diệp quá , cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ áo và váy của thiếu phu nhân dính rất nhiều máu.

      Phó Dư Sâm càng nghe càng gấp, cuối cùng chạy nhanh tới.

      Phong Địch và Từ Đình Hòa gặp chuyện quá khẩn cấp, cũng chạy theo Phó Dư Sâm.

      Từ Xán Xán nằm tháp sau bình phong ở trong thư phòng của Phó Dư Sâm, bụng quá đau làm nàng tỉnh dậy.

      Bích Vân nắm tay nàng, cố gắng an ủi nàng.

      Bởi vì tiện dẫn nữ khách đến tiền viện, nên Chu Nhan dẫn đám người Từ Hàn thị đến nội viện giao cho Doãn ma ma chiêu đãi, nàng cũng chạy đến đây.

      Lúc này trong mắt toàn là nước mắt, vỗ lưng Từ Xán Xán, biết nên an ủi nàng như thế nào.

      Từ Xán Xán cảm thấy giống như có lưỡi dao đâm vào bụng, đau đến nỗi nàng thể thở nổi, chỉ cảm thấy đau.

      Nàng cố gắng chịu đựng loại đau đớn này, co người lại cố gắng chịu đựng.

      Từ Xán Xán nhớ tới kiếp trước phẫu thuật động viêm xoang từng dùng qua thuốc gây tê, dùng cái giống như rơi vào tiên cảnh, đau nhức lập tức còn , chỉ có người tiếp người mộng đẹp.

      Nhưng thế giới này có thuốc gây tê, cho dù Phó Dư Sâm phú quý cũng thể có thuốc để gây tê cho nàng.

      cơn đau khắc cốt truyền tới, Từ Xán Xán cảm thấy đau nhức dọc theo tuỷ sống truyền khắp tứ chi bách hải, nàng rốt cuộc nhẫn nại được, lập tức động thân đầu đánh vào tường, ý đồ muốn làm mình ngất xỉu để trốn tránh loại đau nhức này.

      Bích Vân và Chu Nhan nhào tới ôm chặt Từ Xán Xán.

      Bích Vân khóc lớn tiếng.

      Chu Nhan tay nắm Từ Xán Xán, tay xốc lên váo ngắn của Từ Xán Xán —— váy dài trắng bị máu tươi làm ướt sũng !

      Nước mắt nàng lập tức rơi xuống.

      Cả người Từ Xán Xán phát run, vì nhẫn nại đau nhức, môi nàng bị cắn nát , máu chảy xuống, chảy xuống cổ, nhiễm đỏ trung y bâu.

      Nàng hét từng tiếng thảm thiết, tiếp tục lấy đầu đập vào tường.

      Phó Dư Sâm vừa chạy đến sân thư phòng, lập tức nghe tiếng thét chói tai thê lương từ trong phòng truyền ra.

      nghe ra là giọng Từ Xán Xán, đầu óc lập tức rơi vào hỗn loạn, giống nhau khóc, cũng giống như khóc, mơ màng sửng sốt chạy vào phòng, vọt vào sau bình phong.

      Từ Xán Xán giãy dụa thấy Phó Dư Sâm, lập tức khuôn mặt đẫm lệ kêu "Phó Dư Sâm", thân thể còn co giật run rẩy .

      Phó Dư Sâm bước lên từng bước, ôm nàng vào lòng. Cảm thấy Từ Xán Xán cực kì , hận thể nuốt Từ Xán Xán vào bụng, nuốt vào có thể bảo vệ nàng chu toàn !

      Từ Xán Xán ở trong lòng lạnh run.

      Phó Dư Sâm thấy nàng lại muốn cắn môi, vội vàng nhét ngón tay mình vào trong.

      Từ Xán Xán vô ý thức dùng sức cắn, hai tay vẫn run run .

      Phó Dư Sâm biết ngón tay mình hẳn là đau , nhưng đầu óc chết lặng , cảm giác đau đớn .

      Phong Địch dẫn theo gã sai vặt mang theo hòm thuốc và Từ Đình Hòa cùng nhau vào thư phòng.

      Từ Đình Hòa tiện vào sau bình phong, Phong Địch nhận hòm thuốc trong tay gã sai vặt, tự mình bước vào.

      Phong Địch kiểm tra hồi, chẩn mạch, lại hỏi Chu Nhan và Bích Vân, rất nhanh : "Vương phi sẩy thai rồi !"

      Sắc mặt Phó Dư Sâm tái nhợt, môi cũng trắng bệch, mắt phượng sâu thẳm, cánh tay phải nhanh chóng ôm chặt Từ Xán Xán, tay trái còn ở trong miệng Từ Xán Xán, mở miệng hỏi : "Nên làm như thế nào?"

      Phong Địch thấy mắt hồng hồng, cũng cảm thấy có chút ảm đạm, nhân tiện : "Phong mỗ trước dùng châm cho vương phi ngủ, sau đó dùng thuốc đẩy tử cung co lại, chờ lấythai non ra dọn dẹp sạch , tiếp theo dùng thuốc làm tử cung trở lại bình thường."

      trận đau nhức vừa mới qua, Từ Xán Xán khô tàn cuộn mình ở trong lòng Phó Dư Sâm, mặt đầu tất cả đều là mồ hôi.

      Phó Dư Sâm vuốt ve trán nàng, nhìn về phía Phong Địch: "Có cách làm nàng hết đau ?"

      Phong Địch suy nghĩ chút, : "Có có, nhưng loại thuốc tê này, hơi giống hán đại ma phí tán, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cũng thể trừ tận gốc. Mặt khác, dùng qua loại này, trong năm phu thê tốt nhất được cùng phòng."

      Phó Dư Sâm ngay: "Được!"

      lần đau đớn khác truyền tới, Từ Xán Xán lại cuộn mình lại lạnh run.

      Phó Dư Sâm nhanh chóng ôm chặt nàng, thấp giọng an ủi : "Ngoan, đừng nhúc nhích, nghe lời, đừng nhúc nhích, đại phu châm kim cho nàng , làm xong đau !

      Ngân châm theo tay Phong Địch cây cây đâm vào, Từ Xán Xán đau đớn dần dần giảm bớt , dần dần ngủ thiếp.

      Bởi vì thân phận thái y của Phong Địch, trong hòm thuốc của ông vừa vặn có thuốc bột gây tê.

      Chu Nhan hầm thuốc, Bích Vân hòa nước sôi và thuốc bột gây tê, lại bỏ thêm chút mật, thế này mới bưng tới.

      Phó Dư Sâm giống như bình tĩnh lại.

      dựa vào tháp ngồi ngay ngắn ở nhuyễn tháp, ôm Từ Xán Xán mê man vào trong ngực. Lúc Bích Vân vào, cúi đầu tỉ mỉ nhìn Từ Xán Xán, tay nhàng mà mân tóc dài và tóc mai ướt nhẹp mồ hôi Từ Xán Xán, mắt phượng mảnh trầm tĩnh.

      Bích Vân bưng chén thuốc vào, thấp giọng : "Công tử, thuốc đến rồi."

      Phó Dư Sâm giống như đột nhiên bị đánh thức, cũng nhìn Bích Vân mà đưa tay tiếp chén thuốc.

      Bích Vân vội hỏi: "Công tử, để nô tỳ bưng !"

      Bởi vì Chu Nhan nhắc nhở, Bích Vân lấy cái thìa bạc nho đến.

      Nàng giơ chén thuốc, quỳ gối trước tháp, để Phó Dư Sâm đút Từ Xán Xán uống.

      Thìa bạc rất , mỗi lần chỉ có thể đút chút thuốc vào khóe miệng Từ Xán Xán, dù như thế, Phó Dư Sâm vẫn ngừng dùng khăn lụa lau thuốc chảy ra từ khóe miệng Từ Xán Xán.

      Xong chén thuốc, hai đầu gối Bích Vân tê rần, nàng thấy công tử im lặng khác thường, trong lòng sợ hãi, lặng lẽ lui xuống.

      Từ Xán Xán ngủ say.

      Ở trong mộng nàng giống như trước cảm giác được đau đớn, thân thể ngẫu nhiên còn run chút.

      Phó Dư Sâm cũng quan tâm Phong Địch còn ở đây, cúi đầu hôn lên môi trắng bệch của Từ Xán Xán.

      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến nỗi mà có thể nghe được thanh sàn sạt trong rừng trúc.

      Phong Địch cũng nhìn ra Phó Dư Sâm khác thường, dám rời , cũng dám lên tiếng, thân thể thẳng tắp ngồi chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.

      thanh của Phó Dư Sâm đánh vỡ yên tĩnh trong phòng: "Phong tiên sinh, tiện nội nửa tháng trước còn có nguyệt tín, vì sao lại... có thai?"

      Phong Địch mở mắt ra, dò xét liếc cái, phát mắt phượng sâu thẳm của Phó Dư Sâm nhìn mình chằm chằm, trong lòng trận chíp bông , vội hỏi: "Vương gia, gọi nha hoàn bên người vương phi vào !"

      Phong Địch nhìn Bích Vân, hòa ái hỏi: "Vị tiểu đại tỷ này, nguyệt tín lần trước của vương phi đến trong bao lâu?"

      Bích Vân nghĩ nghĩ, vội hỏi:" Nguyệt tín lần trước của vương phi đến chỉ nửa ngày liền ngừng."

      Phong Địch khẽ vuốt cằm, lại hỏi câu: "Lượng nhiều hay ít?"

      Bích Vân trầm giọng : "Chỉ dùng cái mang nguyệt tín."

      Phong Địch nhìn Phó Dư Sâm: "Vương gia, khi đó vương phi có thai !"

      Phó Dư Sâm nhắm hai mắt lại.

      nhớ tới sau khi trở lại Biện Kinh có cùng Từ Xán Xán làm vài lần, hối hận thân thể run run.

      Thính Vũ bước vào bẩm báo: "Công tử, Quốc Công Gia đến!"

      Biết tin con dâu sẩy thai, Phó Vân Chương lúc ấy liền cứng lại. Tuy rằng biết thích hợp nhưng ông vẫn đến Trúc Thanh viện hỏi thăm tin tức.

      Ông biết con trai con dâu ở trong thư phòng , lập tức vào phòng khách.

      Từ Đình Hòa cầu nguyện trời cao ở trong phòng khách, Phó Vân Chương liền vào.

      Thấy Định Quốc Công bước vào, tuy Từ Đình Hòa cõi lòng sầu lo, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như trước, hành lễ với Phó Vân Chương.

      Hai người ngồi xuống, trong tay hẹn mà cùng bưng ly trà xanh, nhưng đều uống, mà ngơ ngác ngẩn người.

      Tuy Từ Đình Hòa ích kỷ, nhưng dù sao Từ Xán Xán cũng là chất nữ của ông, ông vẫn rất thương tâm . Đương nhiên, làm ông khổ sở nhất vẫn là đứa bị mất của Thanh thân vương, nếu nó còn sống, có lẽ đó là thái tử tương lai, hoàng đế tương lai của Đại Lương.

      Nhưng mà, tất cả muộn.

      Ở cổ đại, tỷ lệ tử vong vì sẩy thai cao dọa người, Từ Đình Hòa chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, cầu nguyện Từ Xán Xán đừng chết, đừng đánh mất năng lực sinh con.

      nữ nhân có khả năng sinh đẻ, cho dù là Thanh vương phi, lại có khả năng trở thành hoàng hậu Đại Lương!

      lâu sau, Từ Đình Hòa nghe thanh lạnh lùng mà trong trẻo của Phó Vân Chương—— "Đứa này nếu sinh ra được, bây giờ ta có chết cũng hối tiếc."

      Phó Vân Chương hơn sáu mươi tuổi , ông cảm thấy mình có thể bất tử, nếu khi chết mà nhìn thấy đời sau của Phó thị, vậy ông có chết cũng nhắm mắt .

      Từ Đình Hòa đưa tay bưng kín mặt.

      Uống xong thuốc thanh cung, tuy Từ Xán Xán còn mê man bất tỉnh, nhưng phía dưới vẫn tiếp tục chảy máu, đến buổi chiều, còn chảy ra ít thể rắn gì đó.

      Vẻ mặt Phong Địch kinh hỉ, liên tục : "Nhờ thân thể vương phi cường tráng, đổi thành người khác, sợ là lượn lờ ở quỷ môn quan rồi!"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại: "Nàng tại ổn định rồi sao?"

      Phong Địch cười: " ổn định lại , tại ngủ là chuyện tốt!"

      Phó Dư Sâm đứng dậy đối với Phong Địch sâu vái chào: "Xin cầu Phong tiên sinh thay Phó mỗ chăm non nương tử của ta, Phó mỗ chút trở lại."

      Phó Dư Sâm đến trước cửa Lô Tuyết Am, nhìn thị vệ bao vây Lô Tuyết Am chặt chẽ, khỏi vừa lòng gật đầu, sau đó hướng Phó Dương nhíu nhíu cằm: "Cài then cửa lớn Lô Tuyết Am lại, lập cái giá ở trong sân, lột sạch y phục tiện nhân kia cột lên giác!"

      khuôn mặt tuấn tú của lên tia cười gằn: "Đuổi mọi người Lô Tuyết Am ra đây, để các ả mở to mắt mà nhìn trò hay!"

      Phó thị bảy tỷ muội và nha hoàn ma ma hầu hạ bị binh lính cầm roi đuổi ra khỏi nhà chính.

      Phó đại nương lạnh lùng : "Ta là đích trưởng nữ của Định quốc công, Lai Dương Hậu phu nhân, các ngươi dám to gan —— "

      Thị vệ quất tới roi, " ba" tiếng, cắt đứt giọng của Phó đại nương.

      Phó đại nương lau vết máu bị roi quất mặt, thức thời mới là trang tuấn kiệt, dám tiếp.

      Bảy vị Phó nương đỡ Phó phu nhân mang theo mấy chục nha hoàn ma ma thất tha thất thểu chen chúc đứng trong viện, thị vệ dùng roi dẫn ra đứng thành hàng chỉnh tề, trơ mắt nhìn Vĩnh Hừ Gia bị thị vệ lột sách quần áo chỉ còn lại nửa đoạn quần lót rồi treo giá, run rẩy trong gió lạnh.

      Mà Phó Dư Sâm áo bào trắng đai đen, như tu la địa ngục nắm trong tay tuyết đao đứng nơi đó, mắt phượng có chút tình cảm của con người.

      Phó nhị nương cảm thấy mình hại Từ Xán Xán, căn bản cần lo lắng, cho nên xem như trấn tĩnh, định gọi Phó Dư Sâm, ai biết nàng vừa hé miệng liền bị thị vệ quất roi, vết máu chảy xuống mặt nàng, chảy xuống môi, Phó nhị nương đành phải ngậm miệng lại.

      Phó Dư Sâm nhàng : "Cắt lấy miếng thịt người ả cho ta."

      thị vệ tuấn tú đáp "Vâng", rút đao bước tới, tay giơ đao cao để ngực trái của Hồ Hi châu, tay nhanh như bay chém xuống.

      Miệng Hồ Hi châu bị nhét lại, theo tay thị vệ chém xuống, ả hét lên chói tai thê lương.

      Bọn người Phó đại nương bưng kín lỗ tai.

      Phó Dư Sâm khẽ cười tiếng: " phải tay đứt ruột xót sao, lại cắt ngón tay !"

      Vẻ mặt thị vệ ngoan, giơ đao nhắm ngay ngón tay của Hồ Hi Châu thét chói tai chém xuống.

      Hồ Hi châu muốn rách cả mí mắt, liều mạng giãy dụa , nhưng lại mảy may cử động, chỉ có thể thét gào đau nhức kéo tới.

      Thị vệ giơ tay chém xuống,ngón tay phải Hồ Hi Châu rơi xuống, máu tươi nối liền nhau chảy xuống, nhanh chóng tụ thành vũng.

      Các nữ nhân đứng xem đều hét rầm lên.

      Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn Hồ Hi Châu đau đến nỗi cổ nổi gân xanh, ôn nhu hỏi: "Ai sai ngươi? Nha, , vậy cắt cái bên phải kia !"

      Hồ Hi châu bên hí bên cầu xin tha thứ: "Ta ... Ta ..."

      Thân mình Phó tam nương lung lay sắp đổ —— Phó Dư Sâm phải người, là tên ác quỷ!

      Hồ Hi Châu đứt quãng "Là... Là tam... Tam nương..." theo lời khai , Phó tam nương choáng váng té mặt đất.

      Sáu vị Phó nương còn lại thấy tình phát triển đến tình trạng này, thế nhưng đều thở dài nhõm hơi —— phải các nàng có tình cảm tỷ muội, mà là Phó Dư Sâm quá đáng sợ!

      Nhìn Hồ Hi châu và Phó tam nương ngất xỉu, Phó Dư Sâm mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh trăng long lanh: "Ngất xỉu? người dùng rượu trắng đau tỉnh, người cắt mũi đau tỉnh!"

      Phó tam nương tỉnh lại trong cơn đau nhức —— nàng muốn dùng tay sờ cái mũi đau nhức của mình, lại phát bản thân và Hồ Hi Châu song song buộc cùng chỗ.

      Phó Dư Sâm cầm đao bước lên, nhìn thị vệ tuấn tú liếc mắt cái: "Ngươi lăng trì ả kia, ta lăng trì ả này!"

      Lại nhìn thị vệ đứng bên cạnh: "Nếu ngất xỉu mặc kệ dùng biện pháp gì, làm hai ả tỉnh lại!"

      Chúng nữ quyến vốn dĩ lung lay sắp đổ , nhìn thấy Phó Dư Sâm cắt lỗ tai Phó tam nương trong nháy mắt, tất cả đều ngã xuống.

      mặt Phó Dư Sâm mỉm cười, nghe phụ thân Phó Vân Chương rít gào ngoài cửa, thoải mái cắt từng lát thịt người tam tỷ của .

      Bên ngoài Phó Vân Chương sai người phá cửa .

      Trong tiếng đánh lớn, Phó Dư Sâm quay đầu nhìn chút, mỉm cười hai tay giơ tuyết đao lên, dùng sức chém xuống.

      Người Phó tam nương chia làm hai, nhưng vẫn cong vẹo treo giá.

      Thị vệ Tuấn tú thấy thế, lấy tuyết đao của thị vệ bên cạnh, bắt chước Phó Dư Sâm dùng sức chém xuống.

      Hồ Hi Châu đau đớn vừa mới tỉnh lại ngay lập tức hai mắt hoàn toàn tách ra.

      Rốt cuộc cửa bị phá ra, Phó Vân Chương bước nhanh vào, ngơ ngác nhìn máu chảy đầy sân, cuối cùng thấy tam nữ nhi bị chém thành hai, "Gào" tiếng nhào tới.

      Phó Dư Sâm mỉm cười hỏi thị vệ tuấn tú: "Ngươi tên gì?"

      Thị vệ tuấn tú vội vàng chắp tay : "Bẩm vương gia, thuộc hạ họ Hàn tên Thủy.

      Phó Dư Sâm thưởng thức nhìn : "Về sau ngươi chính là đội trưởng đội thị vệ vương phi!" tại trước tiên nhận lệnh, sau đó để Phó Tùng điều tra Hàn Thủy lại chi tiết.

      Phó Dư Sâm dẫn theo bọn thị vệ nghênh ngang mà .

      Lúc Từ Xán Xán tỉnh lại, phát mình trở về phòng ngủ, mà Phó Dư Sâm nằm bên cạnh nàng, mắt phượng hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

      Bụng còn đau đớn, nhưng đau dữ dội như trước.

      Từ Xán Xán đưa tay sờ sờ quai hàm, cảm thấy trong cổ họng tê tê , giống như nhét vào cây bông, cực kỳ khó chịu.

      Phó Dư Sâm xoay người hôn lên mặt Từ Xán Xán cái, thấp giọng hỏi : "Khỏe chưa?"

      Từ Xán Xán trả lời, mà chỉ nhìn , thanh lúc có lúc : "Thiếp sẩy thai ? Sau này còn mang thai được ?"

      Khuôn mặt tươi cười của Phó Dư Sâm lập tức cứng lại.

      Chương dài kinh khủng :yoyo59::yoyo59:
      có ai góp ý cho tui từ " chíp bông" thay bằng từ gì với
      Tiểu Ly 1111, Hale205, MaiAnhSF24 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Còn có thể mà đừng buồn Xán Xán
      Kuen thích bài này.

    4. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      @Kuen từ chíp bông có thể hiểu nôm na là rùng mình ý nàng
      Last edited: 20/1/18
      Kuen thích bài này.

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 134:

      Phó Dư Sâm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Từ Xán Xán, cuối Hòa quyết định : "Bây giờ cái gì cũng còn sớm, nhưng mặc kệ gặp chuyện gì, phu thê chúng ta Hòa nhau đối mặt."

      Lại : "Ta phái Phó Quế dẫn người Uyển Châu đón nhạc phụ nhạc mẫu và Nghi Xuân rồi ."

      Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm, tay tự chủ được giơ lên vuốt ve. Ngũ quan của Phó Dư Sâm đẹp mắt, nhưng mà nếu nàng sinh ... Nàng phải Hòa nữ nhân khác chia sẻ nam nhân xinh đẹp này...

      Nhìn thấy mắt Từ Xán Xán ngừng trào ra nước mắt, Phó Dư Sâm đầu tiên im lặng, làm ít chuyện kỳ muốn để Từ Xán Xán biết.

      Nhưng nhìn thấy Từ Xán Xán khóc, lòng Phó Dư Sâm vừa kéo vừa kéo đau. rút khăn lụa dưới gối ra lau nước mắt Từ Xán Xán, thấp giọng : "Ta sai Phó Tùng mang bốn nha đầu từ biệt trang thành đông, lặng lẽ đưa đến chỗ phụ thân ta."

      Từ Xán Xán: "..."

      Phó Dư Sâm nằm xuống bên cạnh nàng, tiếp: "Vài nha đầu kia nếu sinh nam hài, ta cho người nuôi dưỡng , nếu chúng ta thể sinh , thuận tiện ghi tạc danh nghĩa của ta."

      Mũi Từ Xán Xán ê ẩm , nước mắt càng chảy nhiều hơn: "Vậy chàng sợ mình có hậu sao?"

      Phó Dư Sâm đẩy người lên nhìn vào mắt nàng: "Ta sợ. Cho nên nàng mau mau dưỡng thân thể cho tốt, nhanh chút sinh con trai cho ta!"

      Từ Xán Xán đem mặt vùi vào lòng Phó Dư Sâm, "Ừ" tiếng.

      Phó Dư Sâm ôm Từ Xán Xán, tay phải nhàng vuốt ve lưngTừ Xán Xán, trấn an nàng.

      Đêm khuya, mấy cái bàn đầu giường có vài cây nến hoa mai, thắp cả giường sáng trưng .

      mặt Phó Dư Sâm có biểu tình, dưới ánh nến đuôi mắt tạo nên hình dáng tuyệt đẹp cho đôi mắt phượng, giống như trời cao tinh tế phác họa.

      Ngày mai phải đánh mấy trận ác liệt.

      Chỉ có thể thắng, thể thua.

      Buổi sáng Phó Dư Sâm rửa mặt xong ra từ phòng tắm, đầu đội lạn ngân quan, người mặc áo dài cổ tròn thâm lam, đai lưng hắc ngọc buộc quanh vòng eo tinh tế, mang giầy Bạch Lăng tất màu đen, so với ngày thường càng tuấn tú thêm mấy phần phong lưu.

      đến bên giường, cúi người nhìn Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán còn chưa rửa mặt, thấy Phó Dư Sâm nhìn nàng, vội vàng che mặt lại cho xem.

      Phó Dư Sâm thấy nàng ngượng ngùng như thế, dù đầy bụng tâm , cũng khẽ cười .

      Chu Nhan và Bích Vân đứng ở ngoài giường, thấy công tử và thiếu phu nhân ân ái như thế, trong lòng khỏi có chút buồn bã.

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán che mặt, trong lòng lại trìu mến, lại thích, đơn giản ngồi bên giường, lấy tay mở tay Từ Xán Xán, đem mặt mình dán lên .

      Mặt Từ Xán Xán ấm áp mềm mại, mặt Phó Dư Sâm mát mẻ mà ướt át, Hòa cọ xát chỗ, đặc biệt kiều diễm tình điệu.

      Bích Vân và Chu Nhan biết cơ sớm lánh ra ngoài.

      Từ Xán Xán và vấn vương lâu, thấy Phó Dư Sâm dứt, lấy tay đẩy mặt ra: "Chàng nhanh , đại nương chút nữa đến thăm thiếp, chàng ở đây bà ấy tiện vào!"

      Phó Dư Sâm hôn lên mũi nàng cái, thế này mới đứng dậy rời .

      Phó Vân Chương ngồi yên trước cửa sổ cây tử đàn trong thư phòng, nhìn cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa, trong đầu mảnh trống rỗng.

      Bất quá chỉ qua đêm, ông suy sụp, già , trong đêm tóc bạc trắng, mắt thâm quầng .

      Phó Vân Chương biết con dâu Từ thị có thai đối với toàn bộ Phó thị hoàng tộc mang ý nghĩa gì —— nếu là nam tử, đại biểu Phó thị có hậu, ý nghĩa đế quốc yên ổn!

      Tam nương có sai, nhưng nàng lại đáng chết thảm như vậy.

      Con mình giết nữ nhi mình, Phó Vân Chương làm phụ thân, ông biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.

      Phó Đại Lương sợ Quốc Công Gia có chuyện ngoài ý muốn, đêm này vẫn canh giữ bên ngoài. Rất xa thấy vài gã sai vặt vây quanh Phó Dư Sâm đến đây, vội vàng thấp giọng dặn gã sai vặt mở cửa thư phòng ra, bản thân chạy đến nghênh đón, hành lễ ngẩng đầu trông mong nhìn Phó Dư Sâm, : "Công tử, ngài nhanh khuyên nhủ Quốc Công Gia , ngài ấy chưa ăn uống gì, đêm chợp mắt rồi!"

      Phó Dư Sâm rũ mắt, : "Ngươi đứng ngoài canh gác , đừng cho ai vào."

      Phó Đại Lương đáp "Vâng", xua tay ý bảo bọn gã sai vặt ra ngoài.

      Phó Dư Sâm vào thư phòng, tùy tay đóng cửa lại.

      Nhìn thấy phụ thân qua đêm già ngồi ở trước cửa sổ, trong lòng Phó Dư Sâm cũng có chút khổ sở. Nhưng mà, cho dù khổ sở, cũng hối hận khi giết Phó Cúc .

      Cho dù xảy ra lại, gian kế của Phó Cúc thành công, cũng giết chết nàng lần, để ngăn chặn tất cả các khả năng có thể xảy ra.

      Phó Dư Sâm trầm mặc trong chốc lát, : "Phụ thân, ta đưa đến vài nha đầu kia ngài gặp chưa? Ngài sớm chút thu phòng sinh nhi tử ghi vào danh nghĩa của ta!"

      "Đây là lời khi có người chết nên sao?" Phó Vân Chương đứng dậy trừng mắt Phó Dư Sâm, môi run run, "Hơn nữa, chết chính là tỷ tỷ của ngươi!"

      Phó Dư Sâm cười lạnh tiếng: "Bị thương là thê tử của ta, mất là hài tử của ta!"

      Phó Vân Chương suy sụp ngồi xuống, lúc sau mới : "Nghe đầu thai mà sảy sau này sinh con được, nếu ngươi nạp mấy phòng thiếp thất ? Nếu sinh con cũng ghi vào danh nghĩa của Từ thị." Ông coi như hiểu , A Sâm điên cuồng mà mê luyến Từ thị, vì Từ thị cái gì cũng dám làm, thay vì đối nghịch với Từ thị và A Sâm, bằng nâng Từ thị lên cao cao, đợi nàng sắc suy bớt, lại cho A Sâm cưới người khác.

      "Ta nạp!" Phó Dư Sâm nhìn Phó Vân Chương, giọng .

      Mắt Phó Vân Chương tối sầm. Ông biết tính của Phó Dư Sâm, nếu Phó Dư Sâm như vậy nạp thiếp.

      đến cửa thư phòng, Phó Dư Sâm quay đầu lại nhìn phụ thân mình: "Phụ thân, nếu ai gây hại cho Từ thị, ta giết sáu tỷ tỷ còn lại!"

      dắt khóe miệng cười lạnh, nhàng : "Phụ thân, người biết đấy, ta được làm được."

      Dứt lời, xoay người, cũng quay đầu lại rời .

      Màn trong thiên điện của Sùng chính điện buông xuống, trong lư đồng khói lượn lờ bay, mùi Thanh Trúc tràn ngập trong cung điện.

      Vĩnh An đế ngồi sau án thư, trước mắt trừ bỏ giấy tuyết lãng và bút ngọc linh, còn đặt bát thuốc bóc khói.

      Phó Dư Sâm đứng bên cạnh án thư, chậm rãi nghiên mực.

      Vĩnh An đế biết chuyện Từ thị sảy thai.

      Trong lòng ông mờ mịt, có chút hoảng, có sa sút, cho dù thế nào cũng dễ chịu.

      lâu sau, Vĩnh An đế mới : "Nếu , trẫm tìm cho ngươi phòng quý thiếp?" A Sâm có thể làm Từ thị mang thai, vậy có thể làm cho nữ nhân khác mang thai.

      Phó Dư Sâm cũng ngẩng đầu lên, tốc độ đều đều nghiên mực: " cần."

      Vĩnh An đế ngẩng đầu nhìn : "Ngươi thích Từ thị đến như vậy sao?"

      Phó Dư Sâm nhìn ông ta: "Chẳng lẽ hoàng bá phụ thích tiên hậu về cõi tiên sao?"

      Vĩnh An đế: "..." mẹ đẻ của cố thái tử Lương thị là tiên hậu của ông, cũng là nữ nhân ông nhất. Sau lại cho dù vì muốn lung lay Thư thị nắm quân quyền, giúp đỡ Thư thị làm hậu, nhưng ông chưa bao giờ quên bộ dáng tiên hậu.

      "Mười năm sống chết cách xa nhau", ông và Lương thị xa cách nhau mười năm rồi .

      lâu sau, Vĩnh An đế cúi đầu dùng ống tay áo lau khóe mắt: "Để Từ thị dưỡng bệnh cho tốt! Dưỡng thân thể tốt nhanh nhanh sinh con, tốt nhất có luôn nam tử!"

      Lại : "Trẫm gần đây răng lung lây, mặt trắng bệch, thường thường hoa mắt choáng mặt, thái y cũng chỉ sợ còn bao lâu, trẫm muốn sống nhìn Phó thị có hậu."

      Phó Dư Sâm thế này mới thả lỏng ra, liếc mắt nhìn Vĩnh An Đế thương tâm, chậm rãi : "Phó phu nhân tuổi cao sức yếu, sáu vị đích tỷ là hiếu thuận..."

      Vĩnh An đế nghe vậy giật mình cái: mặc dù Quốc Công phủ nương bị A Sâm làm thịt người, nhưng còn sáu người như hổ rình mồi!

      Ông suy tư chút nhân tiện : "Ngươi có ý chỉ, đại ý vì 'Vương phủ xây xong, vì sao chậm chạp chuyển vào? " tuy rằng A Sâm trở thành Thân vương chỉ mới hai ngày, nhưng ông nguyện ý thêm hai chữ "Chậm chạp" vào trong thánh chỉ, ai có thể làm gì ông?

      Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm hơi bớt muộn, nâng bút chấm chút mực rồi nâng cao cổ tay viết.

      Hôm nay Từ Hàn thị thử nhóm nha hoàn và các ma ma Trúc Thanh viện lần, lại phát các nha hoàn chưa từng hầu hạ qua sản phụ, bốn chủ ma ma cũng cả đời chưa gả, chưa từng sinh đẻ qua.

      Cuối cùng bà cảm thấy mình nên ở lại chăm sóc Từ Xán Xán.

      Từ Đình Hòa vào thăm hỏi Từ Xán Xán, muốn lại thôi nhiều lần, Từ Hàn thị đoán trượng phu muốn lấy đao đâm vào tim Từ Xán Xán nên tìm lý do giục ông ta ra ngoài: "Nghi Bằng đưa Thôi thị hồi phủ tĩnh dưỡng, Nghi Liên cũng cần phải trở về, người hộ tống xe ngựa của nàng hồi phủ thừa tướng !"

      Sau khi Từ Đình Hòa rời khỏi, Từ Hàn thị thế này mới thở dài nhõm hơi, định tìm cơ hội khuyên trượng phu lần nữa.

      Bà ngồi bên giường, bưng chén nước mỳ trứng gà đút cho Từ Xán Xán: "Xán Xán, tuy ngươi sảy thai, nhưng ở cữ đúng cách, tuân theo qui cách ở cữ. Tỷ như chén nước mỳ trứng gà này, chính là ở cữ nên uống ."

      Từ Xán Xán cười: " Ở quê nhà Uyển Châu gọi nước mỳ mà gọi là mỳ viên trứng gà trống."

      "Ngược lại!" Từ Hàn thị thấy tâm tình Từ Xán Xán rất tốt, cũng cười , "Đại bá ngươi đến bây giờ còn sửa được, mở miệng chính là 'bảo phòng bếp làm cho ta mỳ viên trứng gà trống' !"

      Từ Xán Xán cúi đầu nở nụ cười. Nàng trước kia nghĩ tới, bản thân ngày thân mật với đại nương như vậy. Mặc kệ Từ Hàn thị là tâm hay giả ý, nàng cũng nhận phần tâm ý này .

      Từ Nghi Liên bước vào chào tạm biệt với Từ Xán Xán.

      Nàng nhìn Từ Xán Xán, trong lòng có vài phần đồng tình, lời ra cũng xuôi tai rất nhiều: "Nhị tỷ tỷ, chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, chúng ta cùng đại Tướng Quốc Tự thắp hương."

      Từ Xán Xán gật đầu, cười : "Ta sai người đặt mấy tấm gấm tứ xuyên ở xe muội, vạn mong cần từ chối!"

      Từ Nghi Liên vội cảm tạ, còn vài câu ấm lòng, mới tạm biệt mẫu thân và Từ Xán Xán rời .

      Thấy Từ Xán Xán đăm chiêu , Từ Hàn thị nhân tiện :" gia tam muội muội ngươi là con thiếpMã thừa tướng, mẹ chồng chính thấtcay nghiệt, mẹ chồng thứ được sủng ái, chị em dâu thi nhau thắng thua về nhà mẹ đẻ, nàng cũng dễ chịu. Nhưng mà ta cho nàng sân, ngay tại phía đông phủ chúng ta xa, chờ Mã phu nhân phân đều cho con vợ kế, nàng có thể tự tại ít !"

      Lại thở dài : "Ai, chỉ sợ mẹ chồng thứ của nàng cũng theo!"

      Từ Xán Xán vội an ủi bà: "Chỉ cần Mã thừa tướng còn đời,thiếp thất của ông ta saolại chuyển theo con được chứ!"

      Từ Hàn thị gật đầu, cảm thấy Từ Xán Xán có lý.

      Rất nhanh bà đút xong chén nước mì trứng gà.

      Nhìn Chu Nhan đỡ Từ Xán Xán ngủ, Từ Hàn thị thế này mới ra ngoài.

      Từ Xán Xán nằm giường, sau lúc lâu mới mở miệng: "Chu Nhan, ta nhớ mẫu thân ta ."

      Trong lòng Chu Nhan khó chịu, liền ngồi xuống chân đạp, cười an ủi Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, ngài phải còn có ta, còn có Bích Vân sao?"

      Từ Xán Xán "Ừ" tiếng, nhanh chóng ngủ thiếp .

      Phó Dư Sâm từ trong cung trở về, tắm rửa sạch mới đến giúp Từ Xán Xán.

      và Từ Xán Xán nằm xuống, chuyện với Từ Xán Xán.

      bàn đầu giường đặt bình bích từ mỹ nhân, bên trong cắm bó hoa hồng lớn, tản ra mùi thơm nồng nặc.

      Từ Xán Xán năn nỉ Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, đưa đóa hoa hồng xanh nhạt trong bình cho thiếpđi!"

      Phó Dư Sâm nghe vậy đứng dậy chọn đóa hoa hồng màu xanh nhạt, cắt đứt nhánh rồi đưa cho Từ Xán Xán.

      Sau khi đỡ Từ Xán Xán ngồi dậy, cười cầu xin : "Phó Dư Sâm, cài đóa hoa này lên tóc chàng !"

      Phó Dư Sâm im lặng nhìn bông hoa hồng có màu sắc khác biệt này, sau đó : "Tóc ta xõa ra rồi!"

      Từ Xán Xán giảo hoạt cười: "Vậy cài ở lỗ tai là được !"

      Phó Dư Sâm đành lòng cự tuyệt nàng, thở dài hơi mặc cho Từ Xán Xán đùa nghịch.

      Từ Xán Xán đoan trang Phó Dư Sâm. Da thịt Phó Dư Sâmtrắng nõn, ngũ quan tinh xảo, tóc dài đen mềm mại xõa xuống, nếu cài đóa hoa này lên, nhất định rất giống đại mỹ nhân.

      Nàng đưa tay vén tóc dài của Phó Dư Sâm ra sau tai bên trái, sau đó dùng kẹp tóc cào đóa hoa này lên.

      Mặt dù mặt Phó Dư Sâm chút thay đổi, nhưng vẫn là đại mỹ nhân khí bức!

      Từ Xán Xán nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào, cười đến nỗi làm mặt Phó Dư Sâm dần dần đỏ. lấy đóa hoa xuống đưa đến trước mặt cho Từ Xán Xán xem: "Xán Xán, hoa này có màu xanh!"

      Từ Xán Xán đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười ha hả.

      Phó Dư Sâm liếc xéo nàng, chờ nàng cười xong. Ai biết Từ Xán Xán cười đến nỗi bụng đau sốc hông , ai u ai u thét lên, Phó Dư Sâm đành phải đỡ nàng nằm xuống, tự mình nhàng xoa bụng nàng.

      Bụng Từ Xán Xán trắng nõn mềm mại, vuốt vuốt Phó Dư Sâm liền nổi lên phản ứng.

      Vì xua đuổi dục niệm, Phó Dư Sâm vừa xoa vừa đọc ngâm thơ cổ.

      lâu sau, rốt cuộc phu the chui vào chăn mà ngủ.

      Phó Dư Sâm thấp giọng : "Xán Xán, chờ thân thể nàng khôi phục , chúng ta chuyển đến Hàn viên ."

      Từ Xán Xán: "... sao?"

      "Ừ."

      " tốt!" Mặt Từ Xán Xán vùi vào lòng Phó Dư Sâm, tiếng động rơi lệ ——Quốc Công phủ hùng vĩ hoa lệ gây cho nàng thương tâm vô tận, chuyển đến Hàn viên làm nàng rất vui vẻ !

      Ngày hôm đó,Từ Hàn thị nhìn tiểu nha hoàn phơi chăn đệm của Từ Xán Xán, thị tì của bà là Tần ma ma đến đây, giọng : "Phu nhân, lão gia đón hai nữ nhân vào phủ chúng ta!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :