1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 126:

      Hàn Mỹ Nương vừa xấu hổ vừa tức giận ra khỏi Tú Lâu, sau khi chậm rãi từng bước ra khỏi sân, liền chạy vội về nhà chính nội viện.

      Nàng rất vội, xấu nha hoàn Tiểu Vân đành phải lảo đảo che dù chạy sát theo nàng. Chờ chủ tớ hai người vào nhà chính, giày thêu và tất trắng của Hàn Mỹ Nương dính ít bùn, ngay cả váy ngắn đỏ tươi tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị bùn làm ướt đoạn.

      Tiểu Vân càng cần phải , vì chỉ lo che dù cho Hàn Mỹ Nương, đầu và quần áo của nàng đều bị mưa làm ướt, thoạt nhìn rất chật vật.

      Hàn Tử Hiên và Hàn Trần thị ăn cơm trưa ở nhà chính, thấyHàn Mỹ Nương chật vật chạy vào như thế, Hàn Trần thị vội vàng đứng dậy bước lên nghênh đón: "Mỹ nương, con làm sao vậy?"

      Hàn Mỹ Nương vừa thấy mẫu thân, nước mắt liền chảy xuống, nhào vào lòng Hàn Trần thị khóc thảm thiết.

      Hàn Tử Hiên thấy nữ nhi cực kỳ bi thương như thế, cũng vội vàng đến khuyên giải.

      Hàn Trần thị đỡ nữ nhi ngồi tháp ôn nhu an ủi, Hàn Tử Hiên kêu Tiểu Vân vào hỏi kỹ.

      Tiểu Vân từ khi tặng giỏ lê lui xuống, cũng dám trở về thay quần áo, vẫn đứng ở cuối hành lang.

      Hàn Tử Hiên hỏi nàng nửa ngày, cũng hỏi được gì.

      Chờ đến khi Hàn Mỹ Nương khóc đủ, Hàn Trần thị mới mở miệng hỏi: "Mỹ nương, có gặp Phó Soái ?"

      Mí mắt Hàn Mỹ Nương sưng lên, khóc thút thít : "Gặp... Gặp rồi ..."

      Hàn Trần thị nhìn Hàn Tử Hiên đứng bên cạnh liếc mắt cái, tiếp tục hỏi Hàn Mỹ Nương: "Kia... Vậy vì sao con khóc?"

      Nghĩ nghĩ, nàng lại : "Chẳng lẽ vì tiểu Phó phu nhân?"

      Hàn Mỹ Nương ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mắt to tràn đầy nước: "Phó Soái đối... Đối đãi rất thân thiết... nhưng... nhưng... Tiểu Phó phu nhân nàng... Nàng đố kỵ ta xấu hổ... Nhục nhã con!"

      Hàn Trần thị và Hàn Tử Hiên hai mặt nhìn nhau.

      Hai vợ chồng đều đoán rằng Phó Soái chắc là coi trọng nữ nhi, điều này làm cho tiểu Phó phu nhân đố kỵ.

      Hàn Tử Hiên suy nghĩ, an ủi thê nữ : "Tiểu Phó phu nhân là chất nữ của Từ thị lang, nhờ vậy mới có thể gả vào Quốc Công phủ . Từ gia là núi mà nàng dựa vào, chỉ cần Từ thị lang ra mặt, tiểu Phó phu nhân cũng phải đồng ý, Mỹ Nương cũng có thể gả vào Quốc Công phủ!

      Hàn Mỹ Nương nghe vậy mừng rỡ, khóc thút thít nữa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hàn Tử Hiên: "Phụ thân, vậy người chạy nhanh viết thư cho Từ thị lang !"

      Hàn Tử Hiên ngay: "Bây giờ ta thư phòng viết thư ngay!"

      Phó Dư Sâm đến quân doanh ngoài thành chủ trì công việc xuất phát.

      Bích Vân và Chu Nhan thu dọn hành lý xong, ở trong phòng hầu hạ Từ Xán Xán.

      Phó Dương mang theo gã sai vặt đem toàn bộ hành lý lên xe.

      Hàn Trần thị dẫn Hàn Mỹ Nương đến cáo biệt Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nhìn Hàn Mỹ Nương liếc mắt cái, thấy Hàn Mỹ Nương mặc áo lụa tay hẹp tím khóivà váy dàitrắng, so với hôm qua trầm tĩnh hơn, thuận mắt ít.

      Nàng hòa nhã tạm biệt Hàn Trần thị, còn khách khí mời nàng và Hàn Mỹ Nương có rảnh đến Biện Kinh, nhất định phải đến Quốc Công phủ chơi.

      mấy lời khách khí xong, Từ Xán Xán cũng gì nữa, liếc mắt ra hiệu cho Bích Vân, : "Bích Vân, Chu Nhan, các ngươi đem những lễ vật chuẩn bị đến đây!"

      Bích Vân vội vàng lấy tráp gỗ tử đàn và tráp thỏi bạc dâng lên cho Hàn Trần thị.

      Từ Xán Xán lại cười : "Đây là hoa trâm được thợ thủ công Vân Châu làm hai bộ tháng mười hai, thưởng cho hai mẹ con xem, vạn mong cần chối từ." Nàng căn bản đề cập đến tráp thỏi bạc.

      Trong lòng Hàn Trần thị cảm thấy khuất nhục, nhưng chỉ có thể quỳ gối hành lễ lời cảm tạ.

      Lễ này hơi lớn, tiểu Phó phu nhân làm như thưởng cho nô tài, nhưng bà dám làm mất mặt tiểu Phó phu nhân, cũng thích lễ vật quý trọng, đành phải cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy.

      Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương đưa Từ Xán Xán ra đến cửa viện, thấy bốn xe ngựa tinh xảo đậu bên ngoài, binh lính mặc giáp trụ làm đánh xe, đội kỵ binh dắt chiến mã bảo vệ, khí thế hùng hồn.

      Hàn Trần thị nhìn những xe ngựa này, cực kỳ hâm mộ : "Thiếu phu nhân, mấy xe ngựa này đều là của ngài ?"

      Từ Xán Xán cười: "Hành lý có chút nhiều, đành phải như thế!"

      Hàn Mỹ Nương lại nhìn ngây người.

      Vì Phó Dư Sâm lo lắng an toàn của Từ Xán Xán nên phân phó Vạn phu trưởng Chu Sanh chọn hai mươi kỵ binh tinh tráng trong đội bảo vệ Từ Xán Xán.

      Chu Sanh là người thành , cũng rất nghiêm túc chọn lựa trong đội ngũ của bốn Vạn phu trưởng, chuyên môn chọn lựa những binh lính trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, tướng mạo tuấn, thân võ nghệ. Bởi vậy trải qua hồi chọn trong vạn, Chu Sanh cuối cùng cũng chọn được hai mươi binh lính đủ tiêu chuẩn bảo vệ thiếu phu nhân.

      Hàn Mỹ Nương trừng to mắt nhìn những binh lính mặc giáp trụ nắm chiến mã, cảm thấy quả thực đủ các loại mỹ nam tập hợp cùng chỗ, có thanh tú , có tuấn mỹ , có mang theo chút trẻ con , cũng có thoạt nhìn thành thục ổn trọng ...

      Nàng cảm thấy làm phu nhân Phó Soái rất diễm phúc, kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nhìn Từ Xán Xán mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân, những người này là thị vệ của người?" Trải qua chuyện hôm qua, nàng cũng dám gọi Từ Xán Xán "Biểu di" nữa .

      Kỳ Từ Xán Xán cùng Chu Nhan và Bích Vân cũng rất kinh ngạc khi nhìn những thị vệ tuấn mỹ này!

      Các nàng đại khái đều biết bình dấm chua Phó Dư Sâm lớn bao nhiêu, cho nên cảm thấy rất kỳ quái khi cư nhiên phái những mỹ nam này đến bên cạnh Từ Xán Xán, vậy càng thêm kinh ngạc .

      Từ Xán Xán nghe nàng mở miệng hỏi, suy nghĩ chút mới : "Đúng vậy!" Nàng chính là giải thích.

      Hàn Mỹ Nương: "..." Làm nữ nhân của Phó Soái thiệt tình rất sướng, còn có cơ hội thưởng thức các loại mỹ nam!

      Đây là lần đầu tiên những thị vệ này nhìn gần Phó Soái phu nhân, trong lòng đều run sợ dám nhìn, người người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm rất đứng đắn.

      Phó Dương nhìn thấy những thị vệ xinh đẹp này cũng rất kinh ngạc, nhưng nghĩ nhiều như vậy, chờ Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán lên xe, liền cưỡi ngựa theo sát bên cạnh xe ngựa hộ tống.

      Hàn Tử Hiên sớm lệnh cho nha dịch trong huyện trước tiên lặng lẽ xuống phố, cho nên xe ngựa Từ Xán Xán và bọn thị vệ ra khỏi Hàn phủ dọc theo đại lộ vắng vẻ chạy vội vã ra ngoài thành.

      Binh lính dựa theo đội ngũ tương ứng lục tục xuất phát, vì Phó Dư Sâm có thương tích thể cưỡi ngựa nên phải ngồi xe ngựa với Từ Xán Xán.

      Kỵ binh bảo vệ Từ Xán Xán thấy đại soái đến, lập tức đều nhịp xuống ngựa, lấy mũ chiến cầm tay, theo hiệu lệnh của tiểu đội trưởng cùng nhau hành lễ với Phó soái.

      Chu Nhan và Bích Vân xuống xe ngựa, sau khi quỳ gối hành lễ mới phát mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm, cau mày đánh giá kỵ binh xung quanh xe ngựa.

      Phó Dư Sâm nhíu mi nhìn những kỵ binh tuấn này, quay đầu, mắt mang lãnh ý nhìn Chu Sanh.

      Chu Sanh cảm thấy hiểu gì, chắp tay hành lễ giải thích : "Bẩm đại soái, thuộc hạ dựa theo cầu của ngài, cẩn thận chọn lựa những thị vệ này, để bảo vệ an toàn của phu nhân!"

      Phó Dư Sâm: "..." vẫn thể "Chu Sanh, ngươi thể tìm thị vệ xinh đẹp như vậy bảo vệ thê tử của ta"? !

      Mặc dù Phó Dư Sâm phải cắn răng chịu đựng, nhưng trước khi lên xe ngựa vẫn nâng chân dài đá Chu Sanh cực kỳ ngu dốt này cước.

      Chu Sanh biết tâm tình của Phó Soái, tay nâng mũ chiến, tay xoa mông bị đá đau, đần độn mà cười.

      Chờ phu thê Phó Soái ngồi xe ngựa xa , mặt khác ba vạn phu trưởng Đổng An Bình, Lương San vàTừ Nhã Chính thế này mới dám mở miệng giải thích cho Chu Sanh.

      Trong đó Từ Nhã Chính nhanh mồm nhanh miệng: "Chu Sanh ngươi ngốc à? Chọn thị vệ cho Phó Soái phu nhân, sao ngươi chọn những người thô đen chút? Vì sao toàn chọn mỹ nam ? Ngươi chọn thị vệ hay chọn trai lơ? !"

      Chu Sanh bừng tỉnh đại ngộ, khỏi đấm ngực dậm chân hối hận —— chỉ lo để cho phu nhân nhìn thư thái, quên làm đại soái nhìn khó chịu!

      Xe ngựa lộc cộc mà .

      lưng Phó Dư Sâm có thương tích, chỉ có thể ngồi lệch tháp lót đệm gấm, Từ Xán Xán nghiêng người về phía Phó Dư Sâm, đầu gối để lên bụng Phó Dư Sâm, thưởng thức bộ hai mươi tư phiên mùa hoa hoa trâm tinh tế mà Phó Dư Sâm vừa mới cho nàng .

      Phó Dư Sâm đưa cho nàng tám bộ hoa trâm—— bốn bộ hoa trâm tháng mười hai và bốn bộ hoa trâm hai mươi tư phiên mùa hoa. Nàng đưa cho hai mẹ con Hàn Trần thị hai bộ hoa trâm làm tháng mười hai, thưởng cho Chu Nhan và Bích Vân hai bộ hoa trâm làm tháng mười hai, để toàn bộbốn bộ hoa trâm hai mươi tư phiên mùa hoa lại cho bản thân.

      Lúc này nàng thưởng thức cây trâm hoa quỳnh cực kỳ tinh xảo. Cánh hoa quỳnh màu trắng dần dần chồng lên nhau, trong suốt ở phần cuối, giống như dưới ánh trăng mà tỏa ra theo thứ tự, mang theo hơi thở của hoa lá, quả thực đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở.

      Thấy Từ Xán Xán nhìn mê mẩn, Phó Dư Sâm khỏi nở nụ cười —— Xán Xán rất dễ dụ, chút trò cũng có thể làm nàng say mê như thế.

      Những hoa trâm này đều được thợ thủ công họ Cung chế tạo, là tân tổng binh Vân Châu đưa đến cho Phó Dư Sâm.

      Sau khi Phó Dư Sâm nhận những hoa trâm này, rất thán phục, mời vị thợ thủ công này đến Biện Kinh, an bài vào cửa hàng bạc Hứa thị, về sau chuyên môn chế tạo trang sức cho Từ Xán Xán.

      Tâm tư của Phó Dư Sâm nhanh chóng chuyển đến chuyện khác.

      Hoàng Lang rất nghe lời , phối hợp với Phong Địch cứu Vĩnh An đế.

      Nhưng mà qua chuyện này, Phó Dư Sâm thấy trong hoàng cung hiểm ác, sau khi hồi kinh định tiến hành cuộc tẩy trừ lớnở trong cung, xử lý toàn bộnhững người có tâm tư bất chính, tuân thủ quy củ và tay sai Thư thị!

      Tiếp theo Phó Dư Sâm lại nghĩ đến Cổ thị màHoàng Lang nhắc trong thư.

      Nếu Cổ thị có thai, phải nghĩ biện pháp tìm nơi nấp ngoài cung để nuôi dưỡng, nếu sinh hạ nam tự, giáo dưỡng tốt.

      Tay cách váy nhàng vuốt ve bụng Từ Xán Xán.

      Phó Dư Sâm vẫn sợ mình và Từ Xán Xán sinh con được, sau đời Phó thị , cho nên dù là con nối dõi của Vĩnh An đế, cũng nguyện ý giáo dưỡng thành người —— điều kiện tiên quyết là ảnh hưởng địa vị của .

      Phó Vân Chương như thường ngày so võ nghệ với mấy thị vệ trẻ tuổiở tiền viện Quốc Công phủ.

      Tuy rằng ông quá sáu muơi tuổi, nhưng vì xuất thân võ tướng gừng càng già càng cay, vẫn có chút thể lực, mấy thị vệ kia cũng phải đối thủ của ông, Phó Vân Chương nhanh chóng đánh họ đến còn sức chống đỡ.

      Phó Vân Chương tay cầmtrường thương đưa cho Phó Đại Lương đứng bên, hứng thú rã rời : "Chờ A Sâm trở về, để A Sâm chọn cho ta vài thị vệ có võ công khá hơn, mấy người này đều kém cỏi !"

      Những thị vệ bịông đánh giá "kém cỏi " nghe vậy rất xấu hổ, hổ thẹn hành lễ rồi lui xuống.

      Thấy trường diễn võ chỉ còn lại Quốc Công Gia và mình , Phó Đại Lương xem tâm tình Phó Vân Chương khá tốt, cân nhắc hồi rồi mở miệng : "Kỳ hạn ba tháng ngày mai đến, có nênthả phu nhân ra hay ? Bằng , cũng tiện ăn với Thư gia..."

      Phó Vân Chương ngơ ngán nhìn cây liễu trước trường diễn võ.

      Cây Liễu được trồng vào đêm tân hôn của ông và Thư thị

      Khi đó, mặc dù Thư thị tính xinh đẹp, nhưng khôn khéo giỏi giang, đảm đương hết mọi việc nhà, là bà chủ tốt, thê tử tốt.

      Tuy rằng tình làm lòng người sợ hãi, nhưng là phu thê bình thường nhà cao cửa rộng có thể tương kính như tân như vậy cũng sai!

      Sai là sai ở chỗ nhân số Phó thị đơn bạc, Vĩnh An đế chỉ có thái tử là hậu tự, mà qua bốn mươi tuổi ông chỉ có toàn nương có nhi tử, cho nên đành nghe theoVĩnh An đế an bài, nạp Nguyên thị Vĩnh An đế ban cho, sanh ra A Sâm.

      Nghĩ đến mẹ đẻ Nguyên thị của Phó Dư Sâm, Phó Vân Chương khỏi trận ghê tởm, quả thực đều muốn ói ra.

      Cho dù như thế nào ông cũng nghĩ ra năm đó Nguyên thị xinh đẹp như vậy, vì sao lại biến thành dâm phụ kiêm tiện nhân làm người ta muốn ói! Phó Vân Chương chỉ lần may mắn con trai độc nhất Phó Dư Sâm này giống ông mà giống Nguyên thị!

      Ở trong mắt Phó Vân Chương, hai nữ nhân từng thân cận nhất thay đổi, quan hệ đến ông, mới là người bị hại.

      Nghĩ đến Nguyên thị, Phó Vân Chương rất ghê tởm , chút suy nghĩ nữa. Ông mở miệng : "A Sâm sắp trở lại, chờ trở về để làm chuyện này!" Đến lúc đó phụ tử hai người hợp diễn tuồng kịch, để A Sâm đau khổ cầu xin mình thả Thư thị, cho mọi người đều biết A Sâm hiếu thuận với mẹ cả!

      Phó Vân Chương rất chán ghét tập tục lấy hiếu làm gốc của Đại Lương, nhưng vì hiếu đạo là gốc rễ lập quốc của Đại Lương, ông cũng thể làm gì. Phó Vân Chương mang theo Phó Đại Lương và hai gã sai vặt nhanh đến phòng tắm trường diễn võ, bước vào phòng tắm kia khắc, trong đầu ôngxẹt qua ý nghỉ —— sao ra tay thay cho A Sâm, giết Nguyên thị xong hết mọi chuyện? Miễn cho tương lai chờ đến lúc ông chết, Nguyên thị áp chế A Sâm.

      Phó Vân Chương nghiêm túc tự hỏi.

      Phó Vân Chương tắm rửa ra, trong lòng còn suy nghĩ chuyện giết chết Nguyên thị. phải ông do dự, mà do Nguyên thị là mẹ đẻ của Phó Dư Sâm, ông sợ Phó Dư Sâm tương lai bởi vì kiện này mà hận ông.

      Phó Đại Lương vui mừng chạy tới bẩm báo: "Quốc Công Gia, công tử đến cửa đôngHoàng thành, thánh thượng phái Mã thừa tướng và Sướngthượng thư sắp xếp nghi thức đónngài ấy vào cung!"

      " sao?" Phó Vân Chương mừng rỡ, nhưng là sắc mặt vui mừng lập tức tan thành mây khói —— Nếu A Sâm làm con nối dõi củaVĩnh An đế, chính phụ thân như ông phải nấp !

      Đội Phó Dư Sâm trực tiếp tiến vào đại doanh Đông Biện Kinh.

      Dàn xếp quân đội xong, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vội vàng tắm rửa thay quần áovào cung yết kiến.

      Bích Vânvà Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán thay quần áoở phía sau trướng, Thính Vũ và Quan Tuyết hầu hạ Phó Dư Sâm ở phía trước trướng thay quần áo.

      Trang phục của Từ Xán Xán do Lễ Bộ chuyên môn đưa tới, cực kỳ phức tạp, chói mắt nhất là mũ phượng và lễ phục hồng thêu mẫu đơn phượng hoàng.

      Nàng nhìn trang phục hoa lệ này, có chút kinh ngạc, liền hỏi Chu Nhan: " phải chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc trang phụcthêu phượng?"

      Chu Nhan cũng kinh ngạc, thấp giọng : "Thiếu phu nhân, đây là lễ phục củahoàng tử chính phi."

      Từ Xán Xán gật đầu, hơi suy nghĩ.

      Bởi vì muốn diện thánh, Phó Dư Sâm mặc là bộ hoàng kim giáp trụ.

      đến xem Từ Xán Xán, thấy người Từ Xán Xán mặc lễ phục hoàng tử chính phi, trong lòng sáng tỏ, mặt cũng bình tĩnh: "Nhìn rất đẹp!"

      Từ Xán Xán bước đến trước người , thấp giọng hỏi : "Lễ bộ đưa tới bộ lễ phục này, có phải chứng minh thánh thượng rốt cục hạ quyết tâm ?"

      Lòng của nàng nhảy rộn , ánh mắt sáng lấp lánh, trông mong nhìn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy nàng khẩn trương, khỏi mỉm cười, cúi người hôn lên trán Từ Xán Xán, ôn nhu : "Nàng là thê tử của ta, ta nhất định làm nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đông Phương đại lục!"

      Từ Xán Xán ánh mắt lóe sáng, tay chắp trước ngực: "A Sâm, chàng rất lợi hại!"

      Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm nháy mắt đỏ bừng: "..." nữ nhân âu yếm nhất khen rất hạnh phúc có phải hay !

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Sâm mây
      Kuen thích bài này.

    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 127:

      Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm khải hoàn hồi kinh, đương nhiên hình thức phải long trọng mà nhiệt liệt.

      Từ Xán Xán giống như nằm mơ, có chút cảm giác chân .

      Khi nàng ngồi đại kiệu vàng óng dừng trước Sùng Chính điện, theo đại kiệu đặt xuống cảm giác như mất trọng lượng, Từ Xán Xán mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.

      Đại thái giám Hoàng Lang bước lên nghênh đón, nhấc màn kiệu lên, Phó Dư Sâm mặc giáp bào kim giáp choàng đen đưa tay nắm chặt tay Từ Xán Xán, nâng nàng xuống kiệu.

      Từ Xán Xán hơi khẩn trương, trái tim đập rất nhanh.

      Tay Phó Dư Sâm hơi lạnh, vậy nên càng làm cho nàng khẩn trương hơn.

      Cảm thấy Từ Xán Xán khẩn trương, Phó Dư Sâm liếc nàng cái, thấp giọng : "Có ta ở đây, nàng yên tâm."

      Nghe thế, Từ Xán Xán lập tức ổn định lại —— đúng vậy, có Phó Dư Sâm ở đây, nàng sợ hãi gì chứ?

      Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm cười kiều, hoàn toàn bình tĩnh lại.

      Vĩnh An đế và Thư hoàng hậu mặc đại lễ phục song song ngồi tháp ở chính điện.

      Nhìn thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán bước vào, khuôn mặt tái nhợt của Vĩnh An đế mỉm cười.

      Thư hoàng hậu cười rất từ ái, nhưng sau khi nhìn thấy người Từ Xán Xán mặc lễ phục hoàng tử phi, đáy mắt bà lên hận ý.

      Sau khi làm đại lễ, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán song song ngồi phía bên trái tháp cây tử đàn.

      Chưởng nữ quan Sùng Chính điện Tiền Lục Nhi mang theo cung nữ dâng trà thơm rồi lui xuống.

      Vĩnh An đế nhìn Phó Dư Sâm, cảm thấy sắc mặt Phó Dư Sâm mặc dù có chút tái nhợt, nhưng mắt phượng trầm tĩnh, thân thể như ngọc , tựa có loại phong thái.

      Ông ho khan vài tiếng, nhìn Phó Dư Sâm mở miệng hỏi: "A Sâm, nghe ngươi bị thương?"

      Phó Dư Sâm sớm thượng tấu chuyện bình định Lan Khảo cho Vĩnh An đế, nghe xong cúi đầu : "Là chất nhi lỗ mãng !"

      Vĩnh An đế thấy tinh thần sa sút như thế, trong lòng cũng khổ sở, liền ngoắc : "A Sâm, lại đây để trẫm xem thương thế của ngươi!"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm nhìn Vĩnh An đế, suy nghĩ chút, nghe lời bước đến, dưới hỗ trợ của Hoàng Lang cởi kim giáp xuống, xốc áo kép tơ lụa lên, lộ ra miệng vết thương lưng, nghiêng người quỳ gối trước mặt Vĩnh An đế.

      Vĩnh An đế nhìn vết thương chưa khỏi hẳn tấm lưng trắng nõn gầy yếu của Phó Dư Sâm, khỏi đau lòng. Mặc dù ông vẫn đề phòng Phó Dư Sâm, nhưng cũng thương Phó Dư Sâm , bởi vậy hơi chần chừ mở miệng : "A Sâm, theo trẫm đến Đại Khánh điện, bách quan chờ ở đó!"

      Vĩnh An đế và Phó Dư Sâm lên liễn xe Đại Khánh điện, trong chính điện của Sùng Chính điện nhất thời chỉ còn lại Thư hoàng hậu và Từ Xán Xán.

      Thư hoàng hậu rất hứng thú đánh giá Từ Xán Xán, tầm mắt dừng bụng Từ Xán Xán lâu.

      Nhưng lễ phục hoàng tử chính phi rộng thùng thình, bà nhìn cũng thấy được gì.

      Bà ta nhìn làm nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người chảy đầy mồ hôi, nhưng nghĩ đến câu kia của Phó Dư Sâm "Có ta ở đây, nàng yên tâm", tâm tình của nàng chậm rãi bình phục lại, rũ mắt xuống mặc cho Thư hoàng hậu đánh giá.

      Trong chính điện im ắng , chỉ có kim đồng hồ Tây dương bên cạnh phát ra thanh"Ca ca ca ca".

      Tầng tầng màn che Bác Sơn đắm chìm trong mùi thơm từ lư hương, khói ở trong quang cảnh phiêu du, trong điện yên tĩnh đến kỳ dị.

      Thư hoàng hậu gì, Từ Xán Xán lại càng chủ động mở miệng , rũ mắt xuống nhìn ngón tay trắng nõn lộ ra trong ống tay áo đỏ thẫm thêu phượng.

      Nàng sơn móng tay, ngón út có viên hồng bảo thạch, ngón tay trắng nõn và màu đỏ của viên hồng bảo thạch tạo ra đối lập, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

      Nữ quan Tiền Lục Nhi dẫn theo mấy cung nữ đứng ngoài điện, nghe bên trong có động tĩnh gì, nàng đưa tay ý bảo cung nữ bưng trò ngon vào, chuẩn bị dâng trà cho Thư hoàng hậu và tiểu Phó phu nhân.

      Chưởng nữ quan Khôn Trữ cung Tào Đức Chiêu và Giang Yến Thu thấy thế, lại làm bộ như thấy, vẫn thưởng thức cây Sơn Chi bên ngoài Sùng Chính điện—— hoa có, màu xanh của lá cây vẫn còn, đúng lúc có thể thưởng thức hai.

      Từ Xán Xán tiếp nhận Tiền Lục Nhi dâng bát trà bích sứ có nắp, cười cười với Tiền Lục Nhi. Nàng biết Tiền Lục Nhi là Phó Lục, là thân tín của Phó Dư Sâm, cho nên chút do dự nhận bát trà, dùng nắp khêu khêu vài cái, tao nhã uống hớp. Mỗi lần đến lúc này, nàng thấy phải cảm tạ đại bá Từ Đình Hòa bồi dưỡng nàng, để nàng bị khiếm khuyết gì về phương diện lễ nghi.

      Trà mát lạnh đắng, là mao tiêm nàng thích nhất!

      Từ Xán Xán hé miệng nở nụ cười, nhìn Thư hoàng hậu ngồi ngự tháp.

      Thư hoàng hậu đặt bát trà có nắp lên bàn gỗ tử đàn, mỉm cười : "Từ thị, thành thân cũng nửa năm, ngươi có thai chưa?"

      Từ Xán Xán đứng dậy hành lễ, kính cẩn hồi bẩm: "Bẩm nương nương, thiếp thân vẫn chưa có thai."

      Thư hoàng hậu nghĩ đến Từ Xán Xán lại thành như vậy, cười cười, làm ra thái độ từ ái: " Con cháu Phó thị luôn luôn đơn bạc, quan gia cũng rất sầu lo, A Sâm thành thân, ngươi lại mang thai, nên nạp thiếp thất vì Phó thị khai chi tán diệp."

      Vẻ mặt Từ Xán Xán kính cẩn: "Vâng, nương nương."

      Thư hoàng hậu: "..." Sao lại đáp ứng nhanh như vậy? Khiến người ta có cảm giác thành tựu khitranh đấu thành công!

      Hôm nay là ngày Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm khải hoàn hồi kinh, nên mặc dù phải mồng , triều đình lên triều đến giờ ngọ như trước.

      Lúc này văn võ bá quan tụ tập ở ngoài cửa Đông Hoa, chờ giờ ngọ bắt đầu.

      Tiếng chuông vang lên, cửa Đông Hoa mở ra.

      Chờ bách quan đứng vững, đại thái giám Hoàng Lang tự mình đẩy kim câu, kéo ra màn che Minh hoàng.

      Sau khi cùng hô vạn tuế, quần thần ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh An đế và Bình Nam đại nguyên soái Phó Dư Sâm ngồi ở ngự tòa cao. Thể trạng hai người đều gầy cao , có mắt phượng giống nhau, cũng có sắc mặt tái nhợt, huyết thống Phó thị người Vĩnh An đế và Phó Dư Sâm giống nhau kỳ diệu.

      Đại bộ phận văn võ quan lớn đều hơi kinh ngạc, lại cảm thấy đương nhiên —— Phó thị hoàng tộc chỉ có Phó Dư Sâm căn dòng độc đinh , cũng chỉ có thể như thế , càng cần phải công lao mà Phó soái vừa mới bình định hải tặc Việt Quốc.

      Thư Liên Vân cảm thấy mắt tối sầm, cũng nháy mắt an bài những vây cánh như Hà Nguyên Nhất, Lương Tử Vi vàĐàm Thiên Văn, tự mình ra khỏi hàng bước lên bẩm tấu.

      Vĩnh An đế mệt mỏi nhìn Thư Liên Vân, khoát tay áo, ý bảo về nhóm, sau đó chậm rãi : "Từkhi Linh Vũ thái tử hoăng thệ, trẫm khó có hậu về sau, là suy nghĩ vì thiên hạ, hai là an ủi tổ tiên Phó thị trời có linh thiêng, chọn Phó Dư Sâm làm con nối dõi của trẫm!"

      Thấy Thư Liên Vân lại rục rịch, Vĩnh An đế tiếp tục trầm giọng : "Việc này định, cần bàn lại!"

      Thư Liên Vân đến lúc này mới phát con nối dõi Phó Dư Sâm mất nay quay về đường sống, khỏi ủ rũ như mất, thở dài.

      Theo điện đầu quan thanh "Có việc ra ban sớm tấu, vô rèm cuốn bãi triều", quần thần lui xuống, theo nghi lễ phân ra hai cửa mà , chờ tản ra thanh ồn ào mới nổi lên.

      Có người cực kỳ vui mừng, như đám người Binh Bộ thượng thư Sướng Tử , biểu đệ Chu của Phó Dư Sâm; có cười mà , như mấy người thừa tướng Mã Minh Vũ, Lại bộ thị lang Từ Đình; cũng có người mặt chút thay đổi nhưng trong lòng phát khổ, như vây cánh của Thư Liên Vân,Hà Nguyên Nhất, Lương Tử Vi và Đàm Thiên Văn.

      Chờ chúng thần tản , Vĩnh An đế thế này mới suy sụp xuống, tựa vào đệm minh hoàng mà Phó Dư Sâm mới dọn xong.

      Sắc mặt ông tím đen , môi cũng ra màu xám trắng.

      Phó Dư Sâm vừa giúp đỡ Vĩnh An đế vừa phân phó Hoàng Lang: "Nhanh Thái Y viện mời thái y đến!"

      Vĩnh An đế nằm ngự tháp, Thư hoàng hậu và Phó Dư Sâm đứng bên cạnh, Tiền Lục Nhi hầu hạ Từ Xán Xán uống trà nghỉ tạm ở trong thiên điện.

      Phong Địch đến, trước mở phương thuốc, sau đó bắt đầu châm cứu.

      Chờ ông hết châm cho Vĩnh An đế, chén thuốc cũng hầm xong.

      Phó Dư Sâm bưng chén thuốc nếm nếm, cảm thấy độ ấm vừa vặn, thế này mới đút cho Vĩnh An đế.

      Vĩnh An đế uống hớp chén thuốc, giương mắt thấy Thư hoàng hậu còn đứng đó, vẫy vẫy tay: "Hoàng hậu cũng mệt mỏi , trở về nghỉ ngơi !"

      mặt Hoàng hậu vẻ lo lắng, quỳ gối hành lễ, sau đó lui xuống. Nếu Vĩnh An đế bà "Cũng mệt mỏi ", vậy bà cũng mệt mỏi !

      Sau khi Vĩnh An đế châm cứu xong, tuy rằng sắc mặt vẫn được tốt, nhưng tinh thần khôi phục bình thường . từ khi ông xác định Phó Dư Sâm là con nối dõi, trong lòng liền sinh ra loại biến hóa kỳ diệu, cảm thấy Phó Dư Sâm con của mình , bởi vậy nỡ để Phó Dư Sâm rời , nghiêng người dựa ngự tháp chuyện với Phó Dư Sâm.

      Ông nghĩ nghĩ, : "A Sâm, ngươi tùy ý chuyển vào Đông cung !"

      Phó Dư Sâm muốn vào Đông cung ở, thuận tiện cự tuyệt , dùng lý do vẫn muốn quấy rầy thanh tĩnh của tiên thái tử, trong lòng Vĩnh An đế cũng có thông cảm, dừng chút, thế này mới hỏi: "Nương tử của ngươi vẫn chưa mang thai?"

      Phó Dư Sâm nhíu mi : "Con mới thành thân nửa năm!"

      Vĩnh An đế thấy Phó Dư Sâm mất hứng, cũng tức giận, cười : "Nhà chúng ta giống với nhà khác, hoàng hậu nhất định ban tiểu mỹ nhân cho ngươi khai chi tán diệp , chính ngươi nhìn làm !"

      Phó Dư Sâm lạnh lùng : "Bà ấy cho, con nhận!"

      Trở lại Khôn Trữ cung, sau khi ngồi tháp Điện Phúc Yên, biểu tình mặt Thư hoàng hậu thế này mới biến mất, đổi thành mặt lạnh ngàn năm thay đổi.

      Nàng và huynh trưởng dùng hết toàn lực, nhưng người tính bằng trời tính, thể cứu vãn xu hướng suy tàn, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ bà cũng biết.

      Nhưng mà, chỉ cần có thể làm cho phu thê Phó Dư Sâm sốt ruột, làm gì bà cũng nguyện ý.

      Giang Yến Thu dâng lênThư hoàng hậu bát hồng trà, lại hầu hạ Thư hoàng hậu ngồi, liền đứng bên cạnh hé răng.

      Tào Đức Chiêu bước vào, kính cẩn bẩm báo : "Bẩm hoàng hậu, công chúa Ngọc Trân đến!"

      Mặc dù Vĩnh An đế chỉ có cố thái tử là con trai duy nhất, nhưng lại có mười sáu vị công chúa, trong đó bát công chúa Ngọc Trân là con chính thê.

      Từ khi Vĩnh An đế làm chủ cho bát công chúa và trưởng tử Lạc Dương hầu Ôn Tử Dực, sinh sống lâu năm ở Lạc Dương, rất ít vào kinh, Thư hoàng hậu rất nhớ nhung, cho nên lập tức :"Mau tuyên!"

      Đời này bà chỉ sinh công chúa Ngọc Trân, đương nhiên là tâm can thịt, Ngọc Trân công chúa nhất thời còn chưa vào, bà liền đứng dậy nghênh đón.

      Mẹ con gặp lại, tất nhiên có rất nhiều lời tri kỷ muốn . Phu thê Ngọc Trân công chúa vào kinh để yết kiến công công, nàng mới từ trượng phu Ôn Tử Dực biết được Phó Dư Sâm thành con nối dõi, trong lòng cũng cảm giác gì, nên tiến cung gặp mẫu thân .

      Nhìn những nếp nhăn mặt mẫu thân, trong lòng Ngọc Trân công chúa cực kỳ khó chịu, mở miệng an ủi Thư hoàng hậu: "Mẫu hậu, cho dù Phó Dư Sâm kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngôi vị thái hậu nhất định là của ngài , Đại Lương chúng ta lấy hiếu trị quốc, Phó Dư Sâm dám vô lễ với ngài!"

      Thư hoàng hậu nhìn nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp, nghĩ đến Phó Dư Sâm hiểm giả dối, muốn làm nàng lo lắng, liền sang chuyện khác: "Ngọc Trân, ta bảo con chọn mấy mỹ nhân ở Lạc Dương đâu?" Từ xưa Lạc Dương nổi tiếng đầy mỹ nữ, trước đó vài ngày bà sai người đưa thư cho Ngọc Trân công chúa, để Ngọc Trân công chúa chọn ít mỹ nhân ở Lạc Dương đưa đến đây.

      đến đề tài này, Ngọc Trân công chúa liền vui vẻ lên, cười hì hì : "Con và Tử Dực cùng nhau chọn ba mươi sáu người, cuối cùng mang hai mươi người vào kinh!"

      Thư hoàng hậu nghe vậy nhíu mày hỏi: "Mười sáu người còn lại đâu vậy?"

      Ngọc Trân công chúa che miệng cười: "Bà bà luôn khi dễ con, con liền đem mười sáu tiểu mỹ nhân kiều kia cho công công !"

      Thư hoàng hậu: "... nha đầu bướng bỉnh này!"

      Ngọc Trân công chúa rúc vào lòng mẫu thân cười run rẩy hết cả người: "Bà bà cũng dám khi dễ con nữa ! Lần này công công nhập kinh yết kiến mang bà bà theo, mà dẫn theo bốn tân sủng!"

      Thư hoàng hậu nhìn bộ dáng ngây thơ của nữ nhi, trong lòng đau đớn —— có Ngọc Trân ngây thơ non nớt như thế, bà sao lại đề phòng Phó Dư Sâm hiểm kia chứ?

      Từ Xán Xán nhàn nhã thưởng thức trà, Tiền Lục Nhi bước vào, rót nước cho nàng, : "Thiếu phu nhân, hoàng hậu dẫn đám mỹ nữ Lạc Dương đến đây , là ban cho công tử !"

      Từ Xán Xán: "..."

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 128:

      Vì Vĩnh An đế sợ gió, trong Sùng Chính điện màn che luôn được buông xuống, ánh sáng giống như ngấm ngầm. Bây giờ vì có Phó Dư Sâm ở trong này, Vĩnh An đế sợ ghét bỏ mùi dễ ngửi nên lệnh thái giám hầu hạ mở cửa sổ, kéo màn lên.

      Màn che được kéo lên, ánh sáng ngày thu lập tức xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, bên trong tẩm điện sáng ngời lên, làm tâm Vĩnh An đế cũng có chút ấm áp.

      Phong Địch chẩn đoán xong, vĩnh An đế hoàn toàn mất năng lực ở phương diện kia, ông bắt buộc phải từ bỏ mong muốn sinh con nối dõi, đem toàn bộ hy vọng đặt người Phó Dư Sâm.

      Ông rốt cục hạ quyết tâm, hạ chỉ lập Phó Dư Sâm làm con nối dõi, cũng chính là người thừa kế chính thức ngôi vị hoàng đế Đại Lương.

      Làm hoàng đế, Vĩnh An đế vẫn đề phòng Phó Dư Sâm, nhưng chỉ cần Phó Dư Sâm đứng trước mắt ông, Vĩnh An đế luôn có loại thích đối với , tâm tình bất công và bao che khuyết điểm.

      Lão nhân gia ông cũng biết bản thân bị gì, có lẽ là vì có con, cho nên rất thích Phó Dư Sâm có quan hệ huyết thống con cháu với mình.

      Lúc này, Vĩnh An đế liên miên dặn dò Phó Dư Sâm: "Hàn viên ngươi thu dọn chút, quyền làm phủ đệ của ngươi, ngươi thể vẫnở Định quốc công phủ được."

      Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý. Nhưng biết khi cha ruột biết tin tức này cao hứng .

      Vĩnh An đế lại : "Nương tử của ngươi tuổi còn , chắc là thích châu báu, ngươi đến tư khố của trẫm tùy ý chọn ít !"

      Phó Dư Sâm lập tức nhân tiện : "Châu báu ra cần, cho con Thúy Phượng Hỉ !" Từ Xán Xán có khả năng châm tuyến, Thúy Phượng Hỉ là cửa hàng may nổi tiếng nhất Đại Lương, chủ nhân thực sựở đó là Vĩnh An đế, nếucho Xán Xán, về sau chẳng phải nàng luôn mặc đúng mốt ý phục sao!

      Tâm tình Vĩnh An đế rất tốt, liền cười : "A Sâm ngươi đau con dâu. Được, cho ngươi! Để Hoàng Lang theo quản gia của ngươi giao trướng là được!"

      Phó Dư Sâm lập tức mỉm cười đứng dậy tạ ơn: "Tạ hoàng bá phụ!"

      mặt Vĩnh An đế cười nhất thời đọng lại : "..." Nếu làm con nối dõi của trẫm, phải nên xưng hô trẫm là "Phụ hoàng" sao? Cũng được, vài ngày này trước làm xong quá trình nhận con nối dõi, bái thái miếu, rồi A Sâm sửa miệng cũng được!

      Lúc chạng vạng ra khỏi hoàng cung, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ngồi đại kiệu, phía sau còn có năm xe ngựa, trong xe ngựa đều là những mỹ nhân mà thư hoàng hậu ban cho.

      Trưởng bối ban thưởng tiện từ chối, huống chi Thư hoàng hậu là hoàng hậu của quốc gia, Phó Dư Sâm hề dị nghị thu lại.

      Từ Xán Xán ngồi nghiêm chỉnh, mặt chút biểu tình, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng nhìn Phó Dư Sâm ở bên cạnh. Mặc dù biết Phó Dư Sâm nàng, nhưng Từ Xán Xán vẫn lo lắng Phó Dư Sâm giống đại đa số nam tử đời này đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến.

      Phó Dư Sâm liếc nàng cái, mi mắt rũ xuống, lông mi đen dày che khuất sóng mắt .

      muốn để Từ Xán Xán biết, về sau chuyện như vậy càng ngày càng nhiều, nàng phải thích ứng, thể chỉ biết tức giận.

      Cửa chính phủ Định quốc công mở rộng, Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ngồi đại kiệu vàng óng qua cửa chính tiến vào Quốc Công phủ.

      Xe ngựa của hai mươi vị mỹ nhân theo thiên môn vào phủ, theo hướng dẫn của Phó Dương, trực tiếp vào Trúc Thanh viện.

      Đại kiệu vàng óng trực tiếp nâng vào chính viện.

      Chu Nhan và Bích Vân xuống xe trước, xốc lên màn kiệu, hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán xuống kiệu.

      Phó Vân Chương ngồi tháp cẩm ở trong phòng chính, nhìn đôi giai nhi giai phụ quỳ dưới đất, tuổi già an lòng, lại cười : "Đứng lên hết !"

      Bên này ông có nha hoàn, Chu Nhan bước lên nâng Từ Xán Xán đứng dậy.

      Sau khi Phó Dư Sâm đứng dậy, thấy Từ Xán Xán có chút mờ mịt, lặng lẽ đưa tay cách ống tay áo nhéo Từ Xán Xán cái, ý bảo nàng theo mình.

      Hai vợ chồng ngồi tháp phía bên trái.

      Phó Vân Chương tuân thủ quy củ cổ hủ, muốn nhiều với con dâu, liền tính để con dâu trước rồi bàn đại với Phó Dư Sâm.

      Lão nhân gia ông lôi kéo chuông bên cạnh, Phó Đại Lương lập tức cầm cái tráp hồng mạ vàng vào nhà chính.

      Phó Vân Chương nhìn Phó Dư Sâm, : "Đại gia chủ trong tay có chút vốn riêng, đây là ít cửa hàng trong kinh, về sau cho Từ thị !"

      Lại : "Để Từ thị phái quản gia theo Phó Đại Lương nhận!"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm lưu chuyển, liếc Từ Xán Xán chiến tranh lạnh với mình cái, ý bảo Từ Xán Xán nhận .

      Từ Xán Xán cười khanh khách đứng dậy quỳ gối hành lễ, làm ra vẻ mặt vui mừng, : "Cảm ơn cha!"

      Nàng rất thức thời, sau khi tiếp đại lễ này rồi mang theo Chu Nhan và Bích Vân cáo từ rời .

      Phó Dương mang theo chiếc xe quét màu xanh đứng đợi ngoài cửa, thấy ba người Từ Xán Xán ra, vội vàng hành lễ mời Từ Xán Xán lên xe.

      Từ Xán Xán nhìn Phó Dương, nghĩ đến là quản gia của mình, khỏi nở nụ cười.

      Bề ngoài Phó Dương đen mà gầy, ánh mắt dài , ngũ quan rất bình thản, ràng vẫn là bộ dáng thiếu niên, nhưng về sau lại là quản gia của mình !

      Lần này Phó Dương rất cẩn thận, trước tiên chuẩn bị xe cho nàng, phải biết rằng từ chính viện Quốc Công phủ đến nội viện Trúc Thanh viện, nếu là bộ, sợ là mất nửa canh giờ !

      Từ Xán Xán chuẩn bị trở về nội viện của Trúc Thanh viện, ban thưởng cho Phó Dương tốt, lấy khen ngợi cẩn thận.

      Sau khi ngồi xuống giường cẩm quen thuộc trong viện, Từ Xán Xán cảm thấy cả người mệt mỏi, liền bảo Chu Nhan tháo mũ phượng xuống cho nàng, sau đó cũng cởi lễ phục, duỗi tay chân lười biếng nằm giường cẩm nghỉ tạm.

      Bích Vân ngâm nước trà rửa hoa quả, Chu Nhan vào ôn nhu nhắc nhở nàng: "Thiếu phu nhân, hôm nay người cần ban thưởng cho những người ở lại giữ Trúc Thanh viện nội viện, còn cần phái Phó Dương theo đại quản gia nhận những cửa hàng này, mặt khác, còn phải an bài những mỹ nhân hoàng hậu nương nương ban cho."

      Nàng nhìn Từ Xán Xán, mím môi nở nụ cười: " Trước khi làm những việc này, ngài nên rửa mặt, sau đó chải đầu lại, rồi thay quần áo."

      "Để ta chết chết !" Từ Xán Xán nghe vậy khỏi đỡ trán thở dài, "Tha cho ta nghỉ ngơi trước !"

      Nàng nhắm mắt lại nhắc nhở Chu Nhan: "Lấy trăm lượng ngân phiếu cho Phó Dương."

      Chu Nhan vội vàng đáp "Vâng" .

      Hôm nay, Từ Xán Xán trải qua rất nhiều việc, hơi lao lực quá độ , các nha hoàn và ma ma trải đồ giường cẩm, vô cùng mềm mại thoải mái, Từ Xán Xán nhanh chóng ngủ thiếp .

      Chu Nhan thấy nàng nhắm hai mắt lại, sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng lấy lụa xanh thêu mở ra, nhàng đắp lên người Từ Xán Xán, lại dịch góc chăn, thế này mới đứng dậy rũ màn xanh cửa sổ và song sa xạnh nhạt xuống, lặng lẽ ra phòng ngủ.

      Bích Vân dùng khay bưng đĩa hoa quả cắt tỉa vào đặt lên bàn.

      Nàng vừa muốn mở miệng chuyện, Chu Nhan vươn ngón tay đặt môi thở dài tiếng: "Thiếu phu nhân ngủ trong phòng!"

      Bích Vân vừa nghe, nhất thời cũng dám chuyện lớn tiếng , nàng rón ra rón rén vào, đặt khay xuống bàn gỗ lê hoa, thế này mới hạ giọng hỏi Chu Nhan: "Thiếu phu nhân dặn hai ta làm cái gì?"

      Chu Nhan thấp giọng : "Trước thưởng Phó Dương trăm lượng bạc, tiếp bảo Phó Dương theo đại quản gia nhận cửa hàng, sau đó thay thiếu phu nhân thưởng những người ở lại, rồi thưởng thị vệ bảo vệ thiếu phu nhân."

      Bích Vân gật gật đầu: "Ta trước ra ngoài phân phó Phó Dương, ngươi làm việc khác ."

      Chu Nhan cũng gật đầu đáp ứng, hai người phân công bắt đầu bận rộn.

      Mặt trời xuống núi, tịch dương nhuộm đỏ ngoại viện Trúc Thanh viện, nội viện và thiên viện, duy nhất phòng ngủ Từ Xán Xán bị ánh sángảnh hưởng, làm nàng cảm thấy ngủ cả buổi chiều sảng khoái.

      Chờ Từ Xán Xán tỉnh lại, trời hoàn toàn tối đen, Chu Nhan và Bích Vân chỉ thắp cây đèn thạch trong phòng ngủ, sợ ánh sáng quá mờ làm cho Từ Xán Xán khó chịu.

      Từ Xán Xán bên tùy ý các nàng hầu hạ, bên còn buồn ngủ mở miệng hỏi: "Chàng ấy trở về chưa?"

      Chu Nhan lén lút liếc mắt quan sát nàng, ôn nhu : "Công tử nãy giờ ở chỗ Quốc Công gia, vẫn chưa trở về!"

      Từ Xán Xán phẫn nộ hừ tiếng, : "Làm cho ta xinh đẹp chút, đừng để những mỹ nhân này coi thường ta!"

      Chu Nhan Bích Vân cùng nhau đáp.

      Vì trang điểm cho Từ Xán Xán, Chu Nhan và Bích Vân đốt đèn hết trong phòng ngủ , trong phòng ngủ sáng như ban ngày.

      Rửa mặt xong lại trải qua nửa canh giờ bận rộn, Từ Xán Xán rốt cục trang phục chỉnh tề .

      Chu Nhan búi triều vân hương kế, cài trâm mẫu đơn giữ tóc, ở hai bên tóc mai cũng đồng dạng trang sức san hô làm hó phỉ thúy.

      Ngay cả khuyên tai Từ Xán Xán đeo cũng là san hô khắc những bông hoa mẫu đơn nho , mặt có hạt ngọc phỉ thúy

      Bích Vân lấy áo kép trắng cho nàng, cổ áo hoa văn khói bích hà và quần la trắng.

      Từ Xán Xán đứng trước gương nhìn bản thân, Bích Vân mở ra tráp, để nàng chọn giày.

      Trong tráp hiên lên tầng gấm trắng, mặt sắp xếp đủ loại giày đế vải

      Từ Xán Xán có chút hoa mắt , tùy ý cầm đôi giày bạc nạm phỉ thúy để Bích Vân giúp mình mang.

      Từ Xán Xán sống lưng thẳng tắp ngồi tháp gỗ lê hoa, nhìn hàng ngũ mỹ nhân đứng bên ngoài.

      Chu Nhan và Bích Vân đứng hai bên, chờ nàng sai bảo.

      Trong nội viện đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày, Thi ma ma trông coi thiên viện dẫn hai mươi mỹ nhân mới tới đứng ở ngoài cửa, chỉ huy những nữ hài tử này cùng nhau hành lễ với Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nhìn các nàng, phát các nàng đều là những nữ nhân trẻ tuổi, ngoại hình ra rất xinh đẹp, quả thực là xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ, thậm chí còn người khí bức người và phong độ của người trí thức!

      Nàng tiếng động thở dài, lười biếng : "Đứng lên hết ! Thi ma ma, an bài các nàng ở Thiên viện hết !"

      Những nữ hài tử này cũng biết ý nghĩa của Thiên viện là gì, vẫn líu ríu hành lễ tạ ơn, nhưng trông coi Thiên viện Thi ma ma lại biết an bài cho nàng ở Thiên viện, ý nghĩa là các nàng vĩnh viên mất tư cách nhìn thấy công tử.

      Thi ma ma lúc này còn có chút bất mãn, ỷ vào mình là thân tín của Quốc Công gia, lại chăm sóc qua Phó Dư Sâm, bắt nạt Từ Xán Xán xuất thân thấp hèn, liền có chút tâm tư nô đại bắt nạt chủ.

      Thi ma ma cũng mở miệng lĩnh mệnh, mà mỉm cười bước lên : "Thiếu phu nhân, lão nô có câu, biết có nên hay ?"

      Từ Xán Xán nhìn bà cái, cảm thấy khuôn mặt này thực xa lạ, lại vì bà ta trực tiếp lĩnh mệnh lui ra, lập tức ý thức được ý đồ của ma ma tốt.

      Nháy mắt lưng Từ Xán Xán thẳng tắp.

      Đối mặt với khiêu khích này, Từ Xán Xán vẫn có chút khẩn trương, nhưng lại cố ý làm ra bộ dáng thèm để ý, nhàn nhàn : " biết có nên hay ? Vậy đừng !"

      Nàng chậm rãi xoay người: "Ừ, đói!"

      Chu Nhan nhận được ám hiệu, bước lên phía trước: "Thiếu phu nhân, bây giờ dọn cơm lên?"

      Từ Xán Xán lười biếng gật đầu, quan tâm thi ma ma.

      Thi ma ma thấy Từ Xán Xán cư nhiên ngay cả cơm tối cũng chờ công tử, cảm thấy nàng rất vô lễ, liền ngang ngẩng đầu lên : "Thiếu phu nhân, ngài làm như vậy đúng!"

      Từ Xán Xán còn chưa kịp trả lời, giọng Phó Dư Sâm theo sau Thi ma ma truyền tới: "Nha, nàng sao lại đúng ?"

    5. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Thi mama tiêu rồi :-(
      Kuen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :