1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chắc la muốn lam mai cho PDS day ma

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 123:

      Từ Đình Hòa biết tin Từ Xán Xán chưa mang thai.

      Tin tức này làm ông suy sụp rất lâu.

      Rất nhanh Từ Đình Hòa cảm thấy may mắn bản thân trước đây chuẩn bị, chỉ phó thác vợ Hàn Thanh Dương tìm được nữ nhi Hàn Mỹ Nương chi bên đường chất Hàn Tử Hiên, còn tự mình đến Trịnh Châu mua về thứ nữ Lam thị Lam Thụy Hà.

      tại cho dù Từ Xán Xán thể mang thai, mất tâm Phó soái, ông cũng có thể đưa Hàn Mỹ Nương và Lam Thụy Hà đến Quốc Công phủ trước, chẳng những có thể giúp Từ Xán Xán duy trì sủng ái, còn có thể bố trí người bên cạnh Phó Dư Sâm giúp ông chuyện.

      Vậy Từ Đình Hòa sợ bất hòa với Phó Dư Sâm!

      Cho dù Phó Dư Sâm ngày kia làm hoàng đế, vậy ít nhất hai người này cũng có thể thành cung tần, ông nắm các nàng yếu điểm, tự nhiên có thể dùng thế lực bắt ép các nàng làm việc cho mình !

      Từ Hàn thị ngồi bên cạnh thấy khuôn mặt tuấnkhông dấu nổi ý cười của Từ Đình Hòa, liền mở miệng hỏi: "Lão gia, người có việc gì vui vậy? Sao cùng thiếp thân , để thiếp thân cũng vui vẻ với người!"

      "Xán Xán gả nhập Quốc Công phủ nửa năm , nhưng vẫn chưa mang thai, " Từ Đình Hòa liếc mắt nhìn thê tử, cười , "Làm đại bá, ta phải thay nàng lo lắng, mấy ngày nay ta tìm ra hai vị nương phẩm cách tương tự nàng, nếu Xán Xán thể sinh con, vậy hai vị nương cũng có thể thay nàng duy trì sủng ái!"

      Từ Hàn thị trợn mắt há hốc mồm: "... Lão gia, Xán Xán vẫn chưa đến mười sáu tuổi mà!"

      Từ Đình Hòa nhướng mày kiếm nhìn thê tử: "Phu nhân đây là ý gì?"

      Từ Hàn thị kiên nhẫn : "Xán Xán còn , lão gia sao có thể kết luận nàng thể sinh con ?"

      Thấy vẻ mặt trượng phu khó hiểu, bà vội : "Lão gia, trưởng tử của Phó soái nhất định phải do Xán Xán sinh! Người cần gì phải vội vã sắp xếp người cho nàng! Hơn nữa, nếu người làm như vậy, Xán Xán cao hứng sao?"

      Từ Đình Hòa vừa nghe những lời này, liền nổi giận: "Từ Xán Xán là người của Từ gia, nên vì Từ gia xuất lực, những việc này phải do nàng quyết định!"

      Dứt lời, ông đứng dậy phẩy tay áo bỏ .

      Từ Hàn thị gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lát sau, mới kêu Mai Tuyết: " ngoài thư phòng mời đại công tử đến đây, đúng rồi, lại để đại công tử tìm lý do phái người đón tam nương về đây!" Thấy Trượng phu muốn gây rắc rối, bà phải cùng các con thương lượng phen, trừ khử tai họa này.

      Thư Liên Vân khốn khổđi tới lui ở trong thư phòng.

      Ông vốn muốn cầu phú quý từ trong nguy hiểm, nên muốn mạo hiểm, thừa dịp Phó Dư Sâm mang binh lực Biện Kinh chinh phạt Nam Hải, mà trấn thủ Biện Kinh Chu cũng chỉbiết ăn chơi trác táng, ngay cả kế hoạch độc chết Vĩnh An đế, an bài ngũ muội phu dẫn dắt quân Từ Châu vào kinh, bức phản Phó Dư Sâm.

      Ông nghĩ đến đợi quân Chu đóng giữ ở Biện Kinh ra tay, quân Phó Dư Sâm xuất giống như ma quỷ , chỉ trong ngày chia binh thành hai tiêu diệt toàn bộ quân của Diệp Tử!

      "Đốc, đốc, đốc!" Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

      "Vào !" Thư Liên Vân lớn tiếng .

      Cửa Thư phòng mở ra, thiếu niên gầy, áo xanh bước vào, khuôn mặt tuấn tú chút thay đổi: "Bẩm lão gia, Tôn Hoài Vũ chết!"

      Thư Liên Vân thế này mới thở phào nhõm, nhất thời cảm thấy trời cao biển rộng vô hạn vui sướng: "A Thủy à, chỉ có ngươi lợi hại!" Tôn Hoài Vũ chết còn người uy hiếp, ông lại có thể thoải mái tiếp tục làm Quốc Cữu gia kiêm Phú Bình hầu!

      Thời tiết tháng chín có chút lạnh, Từ Xán Xán mặc áo kép lụa mỏng trắng ngồi trước bàn trang điểm, lại quay đầu nhìn áo tay lớn và váy dài mà Bích Vân chuẩn bị cho mình.

      Bích Vân bày ra trước áo tay lớn cho Từ Xán Xán xem.

      Tay áo thêu hoa mẫu đơn hồng nhạt, rồi dùng kim tuyến khâu lại bên, nhìn qua tinh xảo mà lại hòa hoa phú quý; váy dài hồng nhạt thêu đầy cánh hoa mẫu đơn, áo khoác tầng nước sa, có vẻ mơ hồ mà phiêu dật.

      Từ Xán Xán cảm thấy cực kỳ vừa lòng, gật gật đầu: "Ừ, cũng tệ lắm!"

      Chờ Từ Xán Xán ngồi thẳng, Chu Nhan bắt đầu chải đầu cho nàng.

      Nếu hôm nay quần áo hòa hoa quý giá , búi tóc và trâm cũng phải xứng đôi.

      Hai tay Chu Nhan cẩn thận tinh xảo, rất nhanh búi xong tùy vân kế, nàng cài cây trâm vàng ròng hồng bảo cố định búi tóc, lại cẩn thận quan sát phen, thế này mới : "Thiếu phu nhân, người thấy thế nào!"

      Kính bàn trang điểm cũng phải vật của Hàn Mỹ Nương, mà là vật tùy thân của Từ Xán Xán mang theo, được Phó Dương đặt bàn trang điểm của Hàn Mỹ Nương.

      Từ Xán Xán soi soi, cảm thấy vừa lòng, liền nở nụ cười xinh đẹp, duỗi cổ tay, : "Hôm nay vòng tay nào hợp đây?"

      Chu Nhan kéo tầng thứ hai của hộp trang sức, nhìn nhìn, sau đó lấy ra vòng tay vàng ròng nạm hoa sen hồng bảo.

      Từ Xán Xán nhận rồi nhìn nhìn, khỏi hé miệng cười: "Chúng ta hôm nay giống nhà giàu mới nổi!"

      Bích Vân cầm quần áo cũng cười .

      Vòng tay này tinh tế nhất là dùng vàng ròng làm thành từng đóa hoa sen hồng bảo thạch như hạt đậu, thoạt nhìn sáng lóe đỏ, quả thực là vô cùng khéo léo.

      Từ Xán Xán đeo vòng tay lên cổ tay phải, ngưng thần nhìn trong chốc lát, là đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở

      Phó Dư Sâm đưa nàng rất nhiều loại trang sức và trâm cài.

      Từ Xán Xán nhìn vòng tay này, trong lòng nghĩ đến tâm tình khi Phó Dư Sâm chọn đồ cho nàng, trong lòng khỏi rung động, nhất thời có chút ngây ngốc.

      Bởi vì Phó Dư Sâm dặn dò, hôm nay điểm tâm của Từ Xán Xán do đầu bếp trong quân làm ở phòng bếp Hàn gia, Chu Nhan dùng hộp đựng thức ăn rồi mang đến Tú Lâu.

      Chu Nhan và Bích Vân dọn mấy dĩa thức ăn ở dưới lầu, thế này mới mời Từ Xán Xán đến dùng.

      Dùng cơm xong, Từ Xán Xán muốn ra ngoài tản bộ.

      Bích Vân đến trước cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu khuyên can : "Thiếu phu nhân, hôm nay thời tiết u, vẫn nên ra ngoài!"

      Từ Xán Xán cười: "Hoa viên Hàn gia như vậy, trời mưa chạy về là được rồi!"

      Bích Vân thể khuyên nữa, đành tùy cho Từ Xán Xán ra ngoài.

      Sắc trời u , phía chân trời giống như được che lại bằng tầng màu xám, gió thu thổi cành khô lá héo lạnh rung rung.

      đến cuối thu , bên trong hoa viên Hàn gia là cảnh tượng xơ xác điêu tàn, toàn là lá rụng hoa khô, chỉ còn ít màu xanh của lá bạc hà, điểm lên ít sức sống cho khung cảnh héo tàn này.

      Từ Xán Xán mặc ít, nhưng vẫn co rúm trong gió thu hiu quạnh. Nàng từ từ con đường mòn được lát gạch xanh, giày thêu Hồng Lăng dẫm lên gạch xanh, phát ra thanh khanh khách, trong sân yên tĩnh có vẻ hơi đột ngột, Từ Xán Xán hơi chần chờ, có nên tiếp hay .

      Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn từ phía trước truyền tới, Từ Xán Xán trầm ngâm nhìn lại, thấy Hàn Trần thị dẫn theo Hàn Mỹ Nương cùng vài nha hoàn và ma ma đến đây .

      Hàn Trần thị vừa đến nhìn thấy mỹ nhân đứng trong sương mù, ra là tiểu Phó phu nhân, lúc này dẫn mọi người quỳ gối hành lễ: "Tham kiến thiếu phu nhân!"

      Từ Xán Xán mỉm cười: "Hàn phu nhân cần đa lễ !"

      Hàn Trần thị ngưng thần nhìn Từ Xán Xán, phát nàng xinh đẹp phú quý như cửu thiên tiên nữ, khỏi quay đầu nhìn nữ nhi nhà mình liếc mắt cái, lập tức cảm thấy Mỹ Nương nhà mình kém xa tiểu Phó phu nhân.

      Từ Xán Xán thấy mẹ con Hàn Trần thị đến đây, tản bộ nữa , mọi người vây quanh vào lầu .

      Từ Xán Xán ngồi xuống tháp được trải bằng nệm và đệm gấm, Hàn Trần thị xem vị thứ, ngồi ghế bên phải.

      Hàn Mỹ Nương kiều tiến lên hành lễ với Từ Xán Xán, ngọt ngào kêu tiếng "Biểu di", sau đó ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán.

      Chu Nhan ngâm vào nước trà dùng khay bưng vào, dâng trà cho Từ Xán Xán trước, sau đó mới rót cho Hàn Trần thị.

      Nên dâng trà cho Hàn Mỹ Nương , nhưng Hàn Mỹ Nương ngồi sát bên người Từ Xán Xán, có chỗ để trà, nhất thời có chút xấu hổ.

      Từ Xán Xán lại cười : "Đặt bàn bên giường !"

      Hàn Trần thị nhìn phòng sinh hoạt trở nên đẹp đẽ phú quý thoải mái, trong lòng hâm mộ. Mặc dù bà xuất thân Uyển Châu đại thương Trần thị, nhưng cũng như chi chính, vẫn là thứ nữ, bởi vậy trải qua những ngày cực khổ. Gả cho thân thế tương tự xuất thân đại tộc Hàn thị chi thứHàn Tử Hiên, bà cũng chỉ có thể nỗ lực duy trì thể diện huyện lệnh mà thôi.

      nghĩ tới, mình có cơ hội tiếp đãi tiểu Phó phu nhân, tiếp xúc được cuộc sống hòa hoa phú quý như thế.

      Mặt Hàn Trần thị tươi cười đưa mắt nhìn chung quanh.

      tường được dán vải màu xanh mới tinh, giấy cửa sổ cũng được bọc lại bằng gấm vóc còn quý hơn vải xanh.

      Gia cụ trong phòng được bịt kín bằng vải satanh xanh nhạt kim phượng, vật trang trí tuy đơn giản, nhưng Hàn Trần thị cũng đoán được giá trị hề ...

      Chất lượng quần áo người Tiểu Phó phu nhân thượng thừa, tất cả trước đây chưa từng thấy, chắc là tơ lụa triều cống tốt nhất; búi tóc cổ tay của nàng đầy Hồng Bảo Thạch óng ánh, toàn là thứ thượng hạng ...

      Tiểu Phó phu nhân xuất thân Uyển Châu Từ thị, cũng cao quý hơn bà, thậm chí còn bằng bà, vì sao có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy?
      Còn phải bề ngoài nàng xinh đẹp sao, cho nên mới gả cho nam nhân tốt như vậy!

      Nghĩ đến đây, Hàn Trần thị nhìn về nữ nhi Hàn Mỹ Nương ngồi sát bên cạnh tiểu Phó phu nhân.

      Mỹ nương bề ngoài cũng xinh đẹp, nhưng lại chỉ có thể mặc chút lụa rẻ tiền màu sắc tươi đẹp, nếu Mỹ Nương cũng có thể hầu hạ Phó soái, tương lai trở thành người đứng đầu nhất cung, gọi nô thị tỳ, chẳng phải là ?

      Bên ngoài tích tách bắt đầu mưa.

      Mặc dù Từ Xán Xán khoác ngoài áo trắng hai lớp, bên trong mặc áo tay lớn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

      Hàn Mỹ Nương ngồi sát bên người Từ Xán Xán, da thịt mềm mại ấm áp cách lớp áo mang đến cho Từ Xán Xán vô hạn ấm áp.

      Từ Xán Xán ngửi thấy mùi thơm nồng đậm người nàng, nghe nàng chuyện kiều sợ hãi làm nũng, trong lòng khỏi buồn cười: nếu Hàn Mỹ Nương nghĩ muốn Phó Dư Sâm, vậy cần tốn công sức người nàng, vì nàng đồng ý !

      Từ Xán Xán cười như cười liếc Hàn Mỹ Nương cái.

      Nếu Hàn Mỹ Nương suy nghĩ lại, cũng coi như xong; còn nếu nàng dám câu dẫn Phó Dư Sâm, vậy Hàn Mỹ Nương cũng đừng mong sống tốt!

      Từ Xán Xán nhìn Hàn Mỹ Nương mang giày gấm màu hồngvà váy trắng thuần bao bọc thân thể thanh xuân tràn trề, trong lòng lộ ra chút ác ý.

      Tiếp theo, nàng cảm giác được mờ mịt: chẳng lẽ cả đời này của nàng đều phải đấu tranh cùng các nữ nhân người này trước ngã, người sau tiến lên câu dẫn Phó Dư Sâm sao? Cuộc sống như thế còn gì thú vị?

      Trong phòng tiếng cười ngừng, nhưng Từ Xán Xán lại cảm thấy bi thương: nếu muốn có được Phó Dư Sâm, phải tranh đấu với vô số nữ nhân. Nhưng cho dù tranh đấu cả đời, cực khổ, tra tấn, phú quý, ôn nhu cuối cùng đều hóa thành mây bay, cuối cùng người có thể có được gì? Chẳng qua chỉ là những năm tháng phồn hoa hoặc lạnh lùng xuôi dòng phiêu lưu mà thôi!

      Từ Xán Xán mỗi lần gặp ba loại tình huống suy nghĩ miên man này đều biến thành nhà tư tưởng dân gian —— lúc Phó Dư Sâm có bên cạnh, lúc trời mưa và lúc nguyệt tín, hôm nay ba loại tình huống đầy đủ, tự nhiên nàng càng muốn suy nghĩ miên man đến nhân sinh !

      Hàn Mỹ Nương nhìn khuyên tai vàng ròng hoa sen hồng bảo thanh đung đưa vành tai của Từ Xán Xán, trong lòng chịu nổi cực kỳ hâm mộ: "Biểu di, bộ trang sức này của người đẹp mắt!"

      Từ Xán Xán nở nụ cười xinh đẹp: " sao? Ha ha!" Nhưng định mở miệng tặng người. Phó Dư Sâm biết nàng thích kim châu báu thạch, tặng nàng vô số đồ trang sức thượng đẳng.

      Phó Dư Sâm đưa những trang sức này , nàng chỉ tặng cho mẫu thân, Bích Vân và Chu Nhan, nàng ta bây giờ vẫn chưa thân đến mức để Từ Xán Xán đưa trang sức của Phó Dư Sâm tặng cho nàng ta.

      Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, dần thành khí thế dữ dội.

      Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương càng có lý do rời .

      Hàn Trần thị có lệ nịnh bợ Từ Xán Xán, đem Từ Xán Xán nịnh hót cả người an khang; Hàn Mỹ Nương dựa sát vào Từ Xán Xán, hóa thành đóa hoa Giải Ngữ.

      Bích Vân và Chu Nhan đúng bên cạnh, nhìn thấy tư tình tư cảnh khỏi buồn cười: Hàn Mỹ Nương này chẳng lẽ coi trọng thiếu phu nhân? Nàng ta muốn làm thiếp hầu hạ cho thiếu phu nhân sao?

      Thấy ly của Từ Xán Xán cần thêm trà , Chu Nhan nhịn cười cầm bình trà sứ xanh rót thêm trà.

      Hàn Mỹ Nương nhìn bình sứ trog tay Chu Nhan, vội vàng nhìn ly trà trong tay mình, thế này mới phát nơi này của "Biểu di" ngay cả ấm trà cũng là bích sứ cống thượng, khỏi trận kinh hãi, cảm thấy cuộc sống của "Biểu di" và "Biểu dượng" chưa từng gặp mặt rất xa hoa !

      Từ Xán Xán nâng ly trà lên nhấm ngụm.

      Nước trà xanh đắng trong miệng sau lúc biến thành ngọt lành tươi mát, làm Từ Xán Xán nhớ đến Phó Dư Sâm.

      Nàng ngồi ở đây thưởng thức trà ngon, nhưng Phó Dư Sâm lại ở chiến trường chịu khổ.

      Phó Dư Sâm rời hai ngày , cửa thành trấn Lan Khảo vẫn đóng chặt, Từ Xán Xán cũng biết chiến bên ngoài như thế nào, bởi vậy trong lòng càng lo lắng cho Phó Dư Sâm.

      Đột nhiên bên ngoài lầu truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bích Vân vội vàng ra ngoài xem tình huống.

      Trong lòng Từ Xán Xán sững sốt, liền ngồi thẳng lưng nhìn ra ngoài.

      Bích Vân đứng cuối hành lang, đưa lưng về phía phòng sinh hoạt chuyện với người mặc áo mưa được làm từ cây trẩu tẩm vải dầu.

      Tiếng mưa rơi quá lớn, người bên trong căn bản nghe họ gì.

      Bích Vân rất nhanh xoay người chạy vào, sắc mặt vui mừng: "Thiếu phu nhân, công tử về!"

    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 124:

      Từ Xán Xán nghe vậy mừng rỡ, lập tức đứng lên, môi run nhè : " Chàng ấy, chàng ấy ở đâu?"

      Bích Vân thấy nàng sốt ruột, vội : "Bẩm thiếu phu nhân, Phó Dương và Thính Vũ bọn họ nâng công tử đợi ở ngoài sân hậu viện!"

      Từ Xán Xán vừa nghe liền hiểu , đây là mẹ con Hàn Mỹ Nương ở đây , Phó Dư Sâm tiệnvào.

      Nàng liếc Hàn Trần Thị cái, lại nhìn Hàn Mỹ Nương.

      Hàn Trần thị nghe Bích Vân "Công tử về", mới đầu hơi nghi hoặc, nhưng vừa thấy thái độ của tiểu Phó phu nhân, hiểu "Công tử" trong miệng Bích Vân là chỉ Phó soái ! Bà vốn dĩ cũng muốn gặp Phó soái, nhìn xem mười tám tuổi vang danh khắp thiên hạ Phó soái đến tột cùng bộ dáng như thế nào.

      Chỉ là Bích Vân giống như công khai đuổi khách, mà tiểu Phó phu nhân cũng là bộ dáng vội vã tiễn khách, bà đành phải biết thức thời đứng dậy, vài câu dễ nghe rồi cáo từ.

      Hàn Mỹ Nương nghe Phó soái trở về, trái tim đập bình bịch, căn bản muốn cáo từ. Thấy mẫu thân kêu mình cùng , nàng liền làm nũng giả ngốc kéo ống tay áo Từ Xán Xán: " thôi! Mỹ nương cùng với biểu di ! Đều là thân thích nhà mình, có gì mà tiện!"

      Từ Xán Xán liếc nhìn"Biểu ngoại sinh nữ" còn lớn hơn nàng, liếc mắt ra hiệu cho Chu Nhan đứng bên cạnh.

      Chu Nhan lúc này ngầm hiểu.

      Nàng cười khanh khách đến trước người Hàn Mỹ Nương, quỳ gối làm lễ, lạnh lạnh : "Nô tỳ thỉnh an Hàn đại nương. thiếu phu nhân nhà nô tỳ muốn nghênh đón lệnh biểu dượng..." Chu Nhan đem trọng đặt ở hai từ "Hàn đại nương" và "Lệnh biểu dượng", ra ý trào phúng.

      Dù sao Hàn Mỹ Nương được cha mẹ nuông chiều quen rồi , lời của Chu Nhan "Hàn đại nương" và "Lệnh biểu dượng" làm Hàn Mỹ Nương mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Chu Nhan, đỏ mặt thở hồng hộc theo mẫu thân ra ngoài.

      Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, cố gắng làm ra vẻ bình thản, khách khí tiễn mẹ con các nàng ra ngoài.

      Bạch ma ma và xấu nha hoàn đứng cuối hành lang, thấy Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương ra, vội cầm cái ô treo cột, mở ra đứng sẵn ở đó, sẵn sàng hầu hạ hai mẹ con Hàn Trần thị trước sân.

      Hàn Trần thị rất có lễ, trước khi lại hành lễ với Từ Xán Xán, xấu nha đầu che ô hầu hạ Hàn Mỹ Nương trước, thế này mới nhàng theo Bạch ma ma ra ngoài.

      Trái tim Từ Xán Xán nhảy rộn, mặt nóng bừng, trông mong sớm chút nhìn thấy Phó Dư Sâm, cho nên cũng giữ lại, mặc cho các nàng mưa to che dù mà .

      Chờ mẹ con Hàn gia trở về nội viện Hàn phủ, Thính Vũ mới mở ô, Phó Dương cõng Phó Dư Sâm, hai người nhàng chạy vào sân, vọt vào Tú Lâu.

      Từ Xán Xán đứng ở cuối hành lang nhìn quanh.

      Khi nàng thấy Phó Dương cõng Phó Dư Sâm, trong lòng lộp bộp tiếng, mặc kệ mưa to chạy ra đón.

      Bích Vân phản ứng rất nhanh, lập tức mở ô đuổi theo.

      Đến khi Từ Xán Xán cầm tay Phó Dư Sâm, búi tóc quần áo của nàng đều bị ướt.

      Phó Dư Sâm vốn dĩ mệt mỏi dựa vào người Phó Dương, thấy Từ Xán Xán chạy trong mưa đón mình, liền ngẩng đầu nhìn nàng, giọng khàn khàn : "Nàng sao lại ra đây?"

      Từ Xán Xán thấy sắc mặt tái nhợt giống như bị bệnh, cái mũi đau xót, nước mắt trực trào, trong lòng đau khổ nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, ôn nhu : "Mau vào thôi!"

      Từ Xán Xán chỉ huy Phó Dương bọn họ đem Phó Dư Sâm lên phòng ngủ tầng hai, thế này mới thở dài nhõm, cũng kiêng dè , trực tiếp hỏi Phó Dương: "Công tử các ngươi đến tột cùng bị sao vậy?"

      Phó Dương liếc mắt dò xét Phó Dư Sâm nằm giường, thấy gì, chỉ chớp chớp mắt phượng với , sợ nhất công tử, cho nên tỉ mỉ, tìm lý do rồi lui xuống.

      Chu Nhan phòng bếp hầm cháo cho Phó Dư Sâm, Bích Vân gọi người chuẩn bị nước ấm, phòng ngủ lầu hai nhất thời chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán cởi áo ngoài bị ướt, chỉ mặc áo kép trắng và váy, cởi giày thêu Hồng Lăng cao, thay giày thêu đế thấp vào, đến ngồi xuống giường, đầu tiên đưa tay sờ tràn và hai má của Phó Dư Sâm, thế này mới hỏi:"Bị thương ở đâu?"

      Phó Dư Sâm hơi chột dạ, mắt phượng lưu chuyển, cũng dám nhìn Từ Xán Xán: "Lưng..."

      Từ Xán Xán: "Vậy Diệp Tử kia đâu?"

      "Chém..."

      " Quân đội đâu?"

      "Đánh tan hợp nhất ..."

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm luôn luôn trầm mặc ít lời mà lại thuận theo như thế, liền đoán được thương thế lần này của có chút nghiêm trọng, đôi mắt hoa đào đầy nước mắt: "Để thiếp nhìn lưng chàng xem."

      người Phó Dư Sâm mặc giáp bào trắng, thấy nàng muốn xem, liền xuống giường đứng trước giường, ý bảo Từ Xán Xán giúp mình cởi giáp bào.

      Thấy nghe lời như thế, trong lòng Từ Xán Xán mềm mại, đưa tay cởi đai lưng đen vây quanh vòng eo của .

      Lúc cởi thắt lưng, Từ Xán Xán nhịn được đưa tay đo đo, rũ mắt xuống : "Phó Dư Sâm, thắt lưng của chàng bằng nắm tay!"

      Nghe vậy Phó Dư Sâm có chút xấu hổ, Từ Xán Xán vuốt ve làm hơi thoải mái lại có chút khác thường, lông mi dài rũ xuống, che khuất sóng mắt.

      Sau khi cởi bỏ thắt lưng của Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán cẩn thận cởi giáp bào trắng xuống, rồi cởi trung y trắng của Phó Dư Sâm, thế này mới phát lụa bố trắng từ cổ xuống dưới dài khoảng hai ngón tay, còn lộ ra vết máu.

      Nước mắt Từ Xán Xán nhanh chóng chảy xuống, nàng cắn cánh tay Phó Dư Sâm, nhàng dùng răng cắn chút, thế này mới bằng giọng khàn khàn: "Sao chàng suy nghĩ chút, nếu chàng xảy ra chuyện gì, thiếp làm sao bây giờ? !"

      Phó Dư Sâm im lặng. Nếu chết ở chiến trường, Vĩnh An đế và phụ thân nhất định bắt Từ Xán Xán tuẫn táng theo.

      Nghĩ đến đây, trong lòng có chút khó chịu, hít sâu hơi, đè nén loại cảm giác khó chịu này xuống.

      Từ Xán Xán ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạ lùng của Phó Dư Sâm, trong lòng thương chịu khổ, nên cẩn thận đỡ Phó Dư Sâm lên giường, lại lấy trung y trắng dày đến, hầu hạ Phó Dư Sâm mặc vào, đỡ nằm nghiêng rồi đắp chăn lại cho .

      Chờ Phó Dư Sâm nghỉ ngơi lát, nàng lại lấy lược tháo búi tóc của Phó Dư Sâm xuống.

      Tuy rằng mới từ chiến trường về, nhưng tóc dài của Phó Dư Sâm lại mang theo mùi thơm ngát. Từ Xán Xán nắm lấy, ngửi ngửi, cảm thấy kỳ quái, liền mở miệng hỏi Phó Dư Sâm: "Chàng tắm rồi hả ?"

      Phó Dư Sâm liếc nàng cái, nhưng gì.

      Từ Xán Xán lập tức hiểu Phó Dư Sâm sợ mình ghét bỏ mùi máu tươi người , cho nên tắm sạch trước.

      Mũi nàng lại ê ẩm , ánh mắt cũng ươn ướt, nhìn mắt Phó Dư Sâm, thấp giọng : "Phó Dư Sâm, Chàng có thối thiếp cũng ghét bỏ!"

      Phó Dư Sâm cúi đầu mỉm cười.

      Từ Xán Xán cúi người, hai người hôn nhau kịch liệt.

      Chu Nhan dùng khay bưng cháo hầm đến cầu thang, nhưng lầu, mà ở phía dưới, ho tiếng, sau đó lớn tiếng bẩm báo: "Thiếu phu nhân, cháo đến!"

      Vẻ mặt Từ Xán Xán ửng hồng rời khỏi môi Phó Dư Sâm, sửa sang lại quần áo, thế này mới mở miệng : "Đưa lên đây !"

      xong, đôi mắt hoa đào ngập nước của nàng liếc về phía Phó Dư Sâm ——mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm, mặt tái nhợt nổi lên đỏ ửng, nàng vừa rồi cắn môi , đỏ bừng trơn bóng, nhìn rất mê người.

      Nhìn thấy tư tình tư cảnh, trái tim Từ Xán Xán khỏi nhảy rộn, nàng dám để Chu Nhan nhìn Phó Dư Sâm lúc này, vội vàng đến cửa đầu cầu thang, đợi Chu Nhan lên rồi nhận cái khay.

      Phó Dư Sâm lẳng lặng ngồi giường.

      giống như giây vừa rồi còn ở chiến trường đầy máu và lửa đạn, nhưng giây tiếp theo lại ở trong hương thơm ôn nhu của Từ Xán Xán, thoải mái làm muốn thở dài.

      ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán cẩn than bưng cái khay, trong lòng cực kỳ bình tĩnh an nhàn.

      Sau thời khắc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có Từ Xán Xán ôn nhu làm bạn, là hạnh phúc.

      Từ Xán Xán bưng chén cháo loãng tới.

      Nàng đặc biệt dặn Chu Nhan dùng gạo thơm nấu cháo, cháo được quá đặc---- Phó Dư Sâm thích cháo loãng.

      Lúc Phó Dư Sâm chưa trở về, nàng còn thương xuân thu buồn suy nghĩ nhân sinh tự tìm phiền não; Phó Dư Sâm đến hồi, lòng của nàng liền chuyển đến người Phó Dư Sâm, cẩn thận hầu hạ Phó Dư Sâm, miên man suy nghĩ .

      Bởi vì lưng có vết thương, Phó Dư Sâm thể dựa vào đệm, ngồi giường, Từ Xán Xán đút ăn từng muỗng từng muỗng cháo.

      Lúc bao vây tiêu diệt quân của Diệp Tử, máu nóng dâng trào nên tự mình ra trận, kết quả bị Diệp Tử chém đao, may mà Vạn phu trưởng Tần Việt bảo vệ , đao chém Diệp Tử thành hai cứu .

      Chuyện mất mặt như vậy, Phó Dư Sâm cho Từ Xán Xán .

      Ăn cháo xong, Phó Dư Sâm liền đưa ra cầu:"Từ Xán Xán, nàng ngủ với ta lúc !"

      Quê Từ Xán Xán có câu ngạn ngữ —— "Trời mưa xuống, ngủ ngày", ý thời tiết trời mưa thời tiết thích hợp cho việc ngủ. Từ Xán Xán chịu ảnh hưởng của câu ngạn ngữ này, mưa đến lại buồn ngủ . Bởi vậy nàng đối với đề nghị của Phó Dư Sâm quả thực tán thành hai tay hai chân.

      Nàng tính ngủ với Phó Dư Sâm, nhưng lòng bỡn cợt nổi lên, cười khanh khách nhìn Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, ngày hôm trước nguyệt tín của thiếp đến!"

      Phó Dư Sâm: "..." mắt phượng vốn sáng lấp lánh lập tức ảm đạm xuống, lòng tràn đầy thất vọng đều phải ngưng tụ thành thể .

      Từ Xán Xán thấy như thế, rất đau lòng, lại như trước mạnh miệng giễu cợt Phó Dư Sâm: "Hơn nữa, lưng chàng có thương tích, cũng thể làm chuyện ấy!"

      Phó Dư Sâm trông mong nhìn Từ Xán Xán, thấp giọng : "Ta có thể đè lên người nàng mà!"

      Từ Xán Xán: "..." mặt nàng nháy mắt đỏ bừng , đỏ đến độ rỉ máu .

      Phó Dư Sâm thấy nàng e lệ, chậm rì rì bổ thêm đao: "Hơn nữa, nàng có thể dùng ——" mắt nhìn đôi môi nở nang của Từ Xán Xán, giọng khàn khàn: "—— cái kia giúp ta!"

      Thấy như thế, trong lòng Từ Xán Xán rung động, mặt tuy rằng vẫn đỏ bừng, lại : "Biết rồi!" Nàng bưng chén trà ở đầu giường, nhấm hớp trà lạnh súc miệng, nhổ vào ống trong góc phòng.

      Bên ngoài mưa to như trút nước, giọt mưa đánh vào gạch xanh phát ra thanh "Ba ba ba ba", hơi nước tạo nên màng sương mù mông lung.

      Bích Vân và Chu Nhan nhàn nhã thêu thùa ở phòng sinh hoạt lầu dưới —— thiếu phu nhân bảo các nàng làm cho công tử hai bộ quần áo mặc cuối thu, vừa vặn rãnh rỗi đẩy nhanh tốc độ.

      Hai người bên làm việc, bên tán gẫu, đơn giản là chuyện làm món bữa trưa gì khi hồi kinh.

      Bích Vân ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy có ai đến đây, liền gọi Chu Nhan tiếng, : "Chu Nhan, chúng ta phải cẩn thận chút, ta cảm thấy Hàn hình như có ý tốt. Ngươi xem Hàn Mỹ Nương, quả nhiên là muốn thân cận với thiếu phu nhân —— "

      Nàng dừng chút, phiền não nhìn Chu Nhan: "Ngươi , Hàn Mỹ Nương có phải thích nữ nhân hay , nàng nhìn trúng thiếu phu nhân sao?"

      Chu Nhan liều mạng đè nén tiếng cười lớn sắp trào lên, lắp bắp : "Ngươi... Ngươi này... Này nha đầu ngốc..."

      Bích Vân thấy luôn luôn Chu Nhan trầm ổn lại cười run rẩy hết cả người, nghĩ nghĩ, cũng hiểu ý nghĩ của mình hoang đường, khỏi "Hắc hắc" nở nụ cười.

      Chờ bình tĩnh lại, Chu Nhan mới giải thích:" Ngươi cần để ý Hàn Mỹ Nương kia, nếu công tử trở về, vậy chắc chúng ta sắp xuất phát về Biện Kinh, nên để xảy ra chuyện trước khi !"

      Bích Vân liên tục gật đầu: "Điều đó tất nhiên!"

      Màn giường ở phòng ngủ buông xuống, im ắng chút thanh cũng có.

      Từ Xán Xán đem thứ gì đó trong miệng nuốt xuống, từ trong chăn lò đầu ra, mắt hoa đào ướt đẫm nhìn Phó Dư Sâm: "Chàng cũng quá... môi thiếp mài hơi đau ... Yết hầu cũng nghẹn khó chịu..."

      Mắt phượng Phó Dư Sâm thâm u nhìn đôi môi trơn bóng đỏ tươi của Từ Xán Xán, gì.

      tích tụ mấy ngày nay, khi thấy Từ Xán Xán hơi phóng túng .

      Tiểu hai vợ chồng đều có chút mệt nên gì thêm nữa. Phó Dư Sâm nằm nghiêng ôm Từ Xán Xán kiều đầy đặn vào trong ngực, rất nhanh ngủ thiếp trong tiếng mưa to.

      Đoàn người Hàn Trần thị ra hậu viện.

      Bà nhìn hai bên, vì mưa to, cửa sân phụ cận cũng có người.

      Hàn Trần thị thấp giọng với Bạch ma ma bung dù cho bà: "Chờ chút ngươi nấp ở lân cận, nhìn xem bề ngoài Phó soái đến tột cùng thế nào!" Nếu lão gia tế rượu Hàn phủ muốn đưa Mỹ Nương cho Phó soái, vậy bà cũng muốn xem Phó soái phú quý có bề ngoài xứng với Mỹ Nương hay .

      Bạch ma ma cúi đầu đáp.

      Hàn Trần thị ngồi tháp ở nhà chính kéo vải, hai tay đều bận rộn , ngay cả nữ nhi đưa lát cam cũng cách nào nhận.

      Mẫu thân bận rộn kéo vải, Hàn Mỹ Nương cầm trong tay quả cam lột sẵn ngồi ăn bên cạnh.

      Bạch ma ma che dù vào nội viện. Đóng dù lại đặt ở cuối hành lang rồi bà mới vội vàng vào nhà chính.

      Hàn Trần thị ngừng việc trong tay: "Nhìn thấy ?"

      " Lão nô trốn trong phòng ấm, rốt cuộc thấy Phó soái," Vẻ mặt Bạch ma ma vui mừng," ai u trời ạ, Phó soái rất tuấn! Chỉ là---"

      Thấy vẻ mặt bà chần chờ, Hàn Mỹ Nương vội hỏi : "Chỉ là cái gì?"

      Bạch ma ma nhíu mày: "Phó soái giống như bị thương, là gã sai vặt cõng vào !"

      Hàn Mỹ Nương khờ dại cười: "Bị thương cũng phải chết, quan trọng !"

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Toàn vô liêm sỉ lại tự ảo tưởng, nếu Xán Xán ra tay còn đỡ chứ để Phó Dư Sâm bực mình chỉ có đường sống chẳng bằng chết.
      Khủng LongKuen thích bài này.

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 125:

      Lưng Phó Dư Sâm bị thương, phải nằm nghiêng người ôm Từ Xán Xán.

      Cuối mùa thu, trời mưa vừa ẩm ướt vừa lạnh, Phó Dư Sâm có chút lạnh, nhưng muốn thân thể đầy đặn mềm mại ấm áp của Từ Xán Xán rúc vào trong lòng , nhiệt độ xuyên thấu qua trung y làm ấm áp.

      Bên trong tiếng mưa rơi tí tách, Phó Dư Sâm nghĩ tâm .

      Chờ hết mưa lớn, phải hành quân gấp về Biện Kinh.

      thể vẫn ở thế bị động được.

      Thư gia căn cơ quá sâu, nếu muốn thực tham vọng của mình phải nhổ tận gốc Thư gia.

      bắt đầu đối phó Thư gia từ rất sớm , nhưng vẫn chưa đủ, cần phải mạnh tay hơn với Thư gia !

      Trải qua phân tích và suy nghĩ có trật tự, Phó Dư Sâm thấu hiểu tất cả các vấn đề , cũng hạ quyết tâm, rồi nhàng dán Từ Xán Xán ngủ tiếp.

      Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm cùng có cảm giác ngủ say sưa, chờ bọn tỉnh lại, trời vẫn chưa hết mưa. Từ Xán Xán tỉnh trước, nàng lặng lẽ xuống giường gọi Chu Nhan lên lầu, ở cửa cầu thang dặn dò nàng phòng bếp sai người ta chuẩn bị lẩu uyên ương, rồi chuẩn bị thức ăn chay và cá thịt, thế này mới rón rén trở lại phòng ngủ.

      Phó Dư Sâm cực kỳ cảnh giác, lúc Từ Xán Xán tỉnh cũng tỉnh, ngồi dậy.

      Thấy Phó Dư Sâm muốn đứng lên, Từ Xán Xán vội : "Phó Dư Sâm, chàng dựa vào giường nghỉ lát , thiếp rửa mặt chải đầu rồi giúp chàng mặc quần áo!"

      Phó Dư Sâm biết nghe lời dựa vào giường, híp mắt nhìn Từ Xán Xán, chờ Từ Xán Xán đến hầu hạ mình.

      Từ Xán Xán trước lấy phích nước nóng rót cho Phó Dư Sâm ly nước sôi uống, rồi mới trang điểm mặc áo quần.

      Nàng rất nhanh búi xong tóc dài.

      Từ Xán Xán muốn phiền Chu Nhan lên chải đầu, tự mình vấn tóc đọa kế, cài trâm bạc trắng Lê Hoa, lại mặc váy bát phúc hoa quả bốn mùa mà Bích Vân thêu và giày đen gấm, lấy gương soi, cảm thấy mình thanh nhã thuần khiết, khuôn mặt vẫn là thiếu phụ xinh đẹp, thế này mới vừa lòng.

      Hầu hạ Phó Dư Sâm búi tóc mặc quần áo, Từ Xán Xán kéo Phó Dư Sâm cùng nhau đứng trước gương.

      Phó Dư Sâm giương mắt vừa thấy, bên trong gương là đôi phu thê thiếu niên, đúng là và Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán cười nhìn trong gương đôi phu thê thiếu niên xinh đẹp.

      Thiếu phụ tuổi còn mặt mày như họa, thiếu niên phong thái tài giỏi dung mạo tuấn tú, đều mặc quần áo trắng đen, đúng là đôi phu thê xinh đẹp.

      Nàng nhìn mình, chỉ nhìn Phó Dư Sâm trong gương, cảm thấy bề ngoài Phó Dư Sâm quá tốt!

      Hôm nay, Phó Dư Sâm mang mão bạc trắng, càng ra vẻ tuấn mỹ trắng thuần khiết; mặc bào gấm đen, thân thể thon dài, bên hông buộc đai lưng xanh ngọc, càng lộ ra vòng eo ngọc thụ lâm phong hơn người.

      Phó Dư Sâm nhìn ánh mắt Từ Xán Xán đoán được suy nghĩ trong đầu nàng, nhưng cố ý vạch trần, chỉ đợi lúc phù hợp thu thập Từ Xán Xán.

      Mắt phượng lưu chuyển nhìn vẻ mặt vui mừng của Từ Xán Xán trong gương, trong lòng suy nghĩ vô số phương pháp bào chế.

      Từ Xán Xán đần độ chỉ lo nhìn Phó Dư Sâm, nghe Phó Dư Sâm "Ta đói bụng", thế này mới : "Chắc đồ ăn dọn xong rồi , chúng ta xuống thôi!"

      Chu Nhan và Bích Vân bận rộn ở phòng sinh hoạt, thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán xuống lầu, vì quen nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phó Dư Sâm , cho nên chỉ quỳ gối thỉnh an, sau đó tiếp tục làm việc.

      Bích Vân dọn dĩa rau xanh lên bàn, Chu Nhan lấy đá lửa đốt lò.

      Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi xuống hai bên bàn bát tiên.

      Vì thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Từ Xán Xán dặn Chu Nhan bảo nhà bếp chuẩn bị lẩu uyên ương —— nồi cải cay cho Từ Xán Xán ăn , canh thịt bò cho Phó Dư Sâm ăn.

      Từ Xán Xán nhìn đĩa rau xanh bên cạnh, phát thức ăn chay có cải trắng, rau chân vịt, bắp cải vàng, nấm, đậu hủ trúc, khoai từ cắt látvà khoai tây cắt lát, món ăn mặn có cá cắt lát và gà rừng, tiết vịt, thịt dê vàruột vịt, món chính có mỳ sợi sợi và mỳ sợi đậu xanh.

      Chu Nhan đứng bên hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán, Bích Vân bên dùng bếp lò đun rượu vàng.

      Từ Xán Xán thấy thế cười dặn Bích Vân: "Đổ nước sôi và thêm ít đường vào rượu vàng!"

      Bích Vân có chút buồn cười: rượu vàng thêm đường thêm nước còn mùi rượu sao?

      Nhưng thấy công tử lẳng lặng nhìn thiếu phu nhân, trong mắt tràn đầy tình ý, căn bản có ý phản đối, nàng biết phải làm theo lời dặn của thiếu phu nhân bào chế rượu vàng giống như vậy.

      Chu Nhan rất cẩn thận, bày nắm bát gia vị lên bàn bát—— dầu vừng tỏi dong, tương vừng, tương ớt, chao và tương đậu tương, để căn cứ theo cầu của chủ tử điều phối hương vị.

      Từ Xán Xán cần mở miệng dặn dò mà Chu Nhan làm rất tốt—— tỏi dong thêm tương vừng và tương ớt —— đây là món mà Từ Xán Xán luôn thích ăn .

      Phó Dư Sâm có ý kiến, Từ Xán Xán liền bảo Chu Nhan: "Múc cho chàng ấy chén tương đậu tương!" Phó Dư Sâm chán ghét mùi lạ, liền múc cho chén đậu tương mà mỗi người ở Khai Phong phủ thích ăn là được!

      cần Từ Xán Xán phân phó, Chu Nhan gắp lát thịt dê bỏ vào nồi nước cay, dùng đũa tre dài lật vài cái, rồi gắp bỏ vào chén của Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán bỏ vào miệng miếng thịt dê nhuộm đỏ màu ớt, chỉ cảm thấy trong miệng ngon cay đầy dư hương.

      Nàng cũng ghét cay, ăn ngay đĩa thịt dê, rồi bảo Chu Nhan gắp thêm cá cắt lát.

      Cá tươi ngon bỏ vài liền tan ra, Từ Xán Xán ăn ít.

      Phó Dư Sâm cần Chu Nhan hầu hạ, chính gắp ít thịt dê ăn, lại gắp chút rau xanh đậu hũ trúc, lại luộc chút mỳ ăn, sau đó ăn nữa.

      nhận chén trà Bích Vân dâng lên chậm rãi uống, nhìn môi Từ Xán Xán vì ăn cay mà vừa đỏ vừa sưng, khỏi buồn cười, bảo Bích Vân: "Châm cho thiếu phu nhân các ngươi chén rượu."

      Từ Xán Xán uống chén rượu thấy buồn ngủ, vừa vặn cùng ngủ lát luôn.

      Bích Vân nghe vậy khỏi mím môi lặng lẽ nở nụ cười —— nàng cũng biết thiếu phu nhân tửu lượng cao!

      Nàng rót đầy ly bích sứ, mang theo ý cười đưa cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán ăn vui sướng, có chút khát, liền bưng ly bích sứ uống hơi cạn sạch, cảm thấy trong veo đậm đà, cực kỳ khát, nhân tiện : "Rót cho ta thêm ly nữa!"

      Bích Vân và Chu Nhan sửng sốt, đều nhìn về phía Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm mỉm cười gật đầu.

      Bích Vân lại rót cho Từ Xán Xán ly nữa.

      Từ Xán Xán lại uống hơi cạn sạch, sau đó cảm thấy mặt nóng nóng , ánh mắt cũng sắp mở ra được .

      Phó Dư Sâm thấy làn da tuyết trắng của nàng lộ ra chút phấn hồng, vẻ mặt ý xuân, trong lòng rung động, khàn giọng : "Rót cho nàng ấy ly trà để súc miệng!" súc miệng xong đem nàng về phòng ngủ.

      Bích Vân đáp "Vâng", lần nữa cầm ấm trà bích sứrót cho Từ Xán Xán ly trà.

      Ý thức Từ Xán Xán thanh tỉnh, chỉ hơibuồn ngủ, nàng uống ly trà bắt đầu xúc miệng, Bích Vân cầm cái chậu sẵn sàng cho Từ Xán Xán xúc miệng.

      Đúng lúc này, Phó Dương tiến vào bẩm báo, Hàn gia đại nương có ít lê Tế Châu, muốn cho biểu di nếm thử, tự mình đưa tới.

      Từ Xán Xán nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu bên ngoài mưa to—— mạo hiểm mưa lớn như vậy đến đưa ít quả lê, là ý mỹ nương , cũng để ý "Biểu dượng"!

      Phó Dư Sâm nghe vậy, lông mày nhướng lên, mắt phượng liếc xéo Từ Xán Xán: "Ta chỉ xa nàng hai ngày, nàng ngay cả biểu ngoại sinh nữ cũng nhận thức?"

      Từ Xán Xán ợ rượu, mắt hoa đào bởi vì men say mà ngập nước : "Mời ta 'Biểu ngoại sinh nữ' vào !" Nàng muốn cho "Biểu ngoại sinh nữ" của nàng trước mặt Phó Dư Sâm chết tâm muốn làm tiểu thiếp!

      Hàn Mỹ Nương nhanh chóng mang theo xấu nha hoàn Tiểu Vân cuả nàng đến.

      đầu Hàn Mỹ Nương chải búi tóc lệch, lông mi tô dài, phấn đánh đầy mặt, người mặc váy ngắn đỏ tươi, liền ngay cả áp váy cũng làm bằng phấn ngọc—— đây là nàng cố ý ăn mặc tuyển thiếp.

      Bởi vì trời mưa, Hàn Mỹ Nương mang guốc gỗ giày thêu, thoạt nhìn rất thướt tha.

      nha hoàn Tiểu Vân cuả nàngđặt ô ở ngoài hành lang, trong tay cầm giỏ trúc tinh xảo, bên trong giỏ trúc có vài quả lê.

      Bởi vì Tiểu Vân rất là xấu, nên làm nổi bật lên Hàn Mỹ Nương xinh đẹp. Nàng cúi đầu xấu hổ e lệ lên trước, líu ríu mở miệng thỉnh an: "Mỹ nương bái kiến biểu dượng, biểu di."

      Lại xoay người tiếp nhận giỏ trúc trong tay Tiểu Vân nâng lên trước người, thẹn thùng ngẩng đầu : "Mấy quả lê này là Mỹ Nương chọn riêng cho biểu dượng, biểu di , cực kỳ tươi mát..." Nàng nhìn khuôn mặt đặc biệt tuấn mỹ của Phó Dư Sâm, lời chuẩn bị sẵn lập tức quên lên chín tầng mây, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Dư Sâm.

      Mặc dù Phó Dư Sâm ngày thường gặp qua loại tình huống này, nhưng vẫn hơi ghê tởm, nghiêm mặt nhìn Từ Xán Xán: "Sau này đừng có loại cẩu mèo nào cũng gọi vào phòng!"

      Trong lòng Từ Xán Xán mừng rỡ, cười hì hì đáp: "Tướng công, thiếp thân biết sai rồi!" Lại lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi chịu động.

      Phó Dư Sâm thấy nàng xưng hô mình là "Tướng công", mà phải giống ngày thường gọi cả tên lẫn họ của "Phó Dư Sâm", rất vừa lòng, gật đầu rồi nghênh ngang lên lầu.

      Hàn Mỹ Nương nghĩ tới nam nhân có thể đẹp đến thế này, phải mang theo loại phong thái nữ nhi khí bức người, sớm nhìn ngây người, nghe được câu tốt của Phó Dư Sâm.

      Lúc này thấy thiếu niên xinh đẹp rời , nàng có chút hoảng loạn, liền nhìn Từ Xán Xán làm nũng: "Biểu di, đây là biểu dượng?"

      Từ Xán Xán cười hơi vuốt cằm: "Ừ."

      "Kia biểu dượng ——" Vẻ mặt Hàn Mỹ Nương hoảng loạn, "Mỹ nương là thân thích nhà mình, biểu dượng kỳ cần lảng tránh..."

      Từ Xán Xán cười rất vui sướng, bất đắc dĩ cảm giác cơn say dâng lên làm mặt nóng, đầu hoáng váng, cố ý : "Tướng công của ta đặc biệt quy củ, ghét nhất là nữ tử tuân thủ quy tắc đạo đức—— chúng ta đừng để ý đến !"

      Thấy Hàn Mỹ Nương ủ rũ, Từ Xán Xán cảm thấy rất thích, liền mở miệng dặn dò Bích Vân: "Bích Vân, ta nhận lê của đại nương, ngươi lấy chút bạc thưởng Hàn đại nương!" Ngươiđến tự rước lấy nhục, vậy chịu chút nhục nhã !

      Hàn Mỹ Nương lúc này mới cảm giác được địch ý của tiểu Phó phu nhân, khỏi vạn phần kinh ngạc. Vì nàng xinh đẹp, trong phần đông nữ quyến luôn đánh đâu thắng đó gì cản nổi, vạn vạn nghĩ đến tiểu Phó phu nhân khẩu phật tâm xà, thế nhưng nhục nhã nàng như vậy.

      Nàng thấy Bích Vân cười hì hì đưa cho nàng thỏi đồng bạc, cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng tình thế khỏi người, thân phận tiểu Phó phu nhân cao quý thể nhục mạ, đành phải đưa tay nhận , mặt trướng đỏ lẩm bẩm tạ ơn, thất tha thất thểu ra ngoài!

      Từ Xán Xán hề để Hàn Mỹ Nương ở trong lòng, ngồi dậy nhìn Chu Nhan Bích Vân: "Hai người các ngươi ai dìu ta lên lầu?" Cả người nàng mệt mỏi, thể tự mình lên lầu .

      Chu Nhan cách gần, vội vàng mỉm cười tới.

      Từ Xán Xán ngửi thấy hương lẩu người nàng, cười khanh khách : " người Chu Nhan có hương lẩu, vẫn nên để Bích Vân đến dìu ta, Chu Nhan ăn cơm trước !"

      Chu Nhan vội vàng lui mấy bước, ra vẻ giận dữ : "Thiếu phu nhân khi dễ nô tỳ, chỉ sủng ái Bích Vân!"

      Bích Vân vội vàng làm Lan Hoa Chỉ tranh thủ tình cảm: "Thiếu phu nhân chỉ thích ta, ngươi nên tránh ở góc tường đố kỵ !"

      Hai nàng chọc cho Từ Xán Xán cười ha ha, thân mình càng mềm .

      Phó Dư Sâm vốn dĩ có tâm tư, nhưng là nhìn Từ Xán Xán biết trời đất, đành phải bóp tắt chút tâm tư ấy.

      Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi, Phó Quân chuẩn bị xuất phát, Từ Xán Xán cũng phải theo Phó Dư Sâm rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :