1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chắc bệnh súng nhanh của là do thân thể ốm yếu mà ra. Ăn nhiều để khỏe lên là thành súng chậm ngay.
      Kuen thích bài này.

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      xin lỗi các bạn nha, tuần vừa rồi bận quá edit được.

      Chương 119:

      Nhìn bộ dáng kiều sợ hãi mà mềm mại của Từ Xán Xán, trong lòng Phó Dư Sâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi nhất thời ê ẩm . vươn tay ôm Từ Xán Xán, cảm xúc phập phồng, có rất nhiều chuyện muốn với Từ Xán Xán, nhưng mà xưa nay trầm mặc, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành câu: "Chúng ta sắp đến Uyển Châu rồi ."

      Mặt Từ Xán Xán vui mừng nhìn : "Phó Dư Sâm, chàng thông minh !"

      Phó Dư Sâm liếc nàng cái, lại gì. Tuy thê tử khen mình nên cao hứng, nhưng khen tính toán hành trình, đây chẳng phải trẻ con sao? !

      Khi Phó Dư Sâm bị bệnh, Trác Sam hoàn toàn chịu trách nhiệm sắp xếp, quản lý gọn gàng năm vạn kỵ binh.

      Đến bờ phía nam sông Bạch Hà ở Uyển Châu, dẫn đội quân tiền đồn quan sát địa thế, rồi trưng cầu ý kiến của quân sư Lương Khánh Hạ, cảm thấy địa điểm thích hợp hạ lệnh nghỉ chân dựng lều. Sau khi biết tin Phó soái tỉnh lại từ Thính Vũ, Trác Sam quả thực mừng rỡ như điên —— quan quân đều giống như và Lan Vân, coi Phó soáitồn tại giống như vị thần, nếu Phó soái có gì hay xảy ra, con đường lên mây của và Lan Vân cũng xem như chấm dứt.

      Tuy Phó soái tỉnh, nhưng chốc cũng thể gặp , Trác Sam cũng nhụt chí, chỉ huy binh lính bảo vệ trướng của Phó soái.

      Sau khi bài trí xong trong đại trướng, đầu tiên, Từ Xán Xán dặn Phó Dương chuẩn bị bồn tắm nước ấm và đồ tắm rửa cho Phó Dư Sâm, lại bảo Bích Vân và Chu Nhan hầm gà nấu cháo cho Phó Dư Sâm.

      Phân công việc cho mọi người xong, nàng giúpPhó Dư Sâm uống nước trước, sau đó lấy quần áo tắm cho Phó Dư Sâm, bận rộn ngừng nghỉ.

      Phó Dư Sâm bệnh nặng mới khỏi, mặc dù hơi suy yếu, nhưng vẫn có thể đứng dậy. Nhưn rất hưởng thụ cảm giác Từ Xán Xán chăm sóc nên làm bộ dậy nổi, để Từ Xán Xán chăm sóc như đứa bé.

      Từ Xán Xán chuẩn bị quần áo tắm rửa trong ngoài xong, cầm đến rồi ngồi xuống giường, vừa sửa sang lại quần áo vừa : "Hai ngày nay chàng nên ăn cơm nhiều, thuốc cũng phải uống đúng giờ, chờ đến lúc có thể xuống giường , thiếp cùng chàng tản bộ..." Trác Sam làm phó đoàn luyện rất đạt cầu, vì Phó Dư Sâm bị bệnh, lúc giấu giếm tin tức rồi hạ trại, bố trí binh lính canh gác đại trướng của Phó Dư Sâm, người ngoài chỉ biết Phó soái nghỉ ngơi, lại biết tình hình bên trong trướng, bởi vậy, Từ Xán Xán cho dù đỡ Phó Dư Sâm ra ngoài tản bộ, cũng có người nhìn thấy.

      Phó Dư Sâm nhìn gò má Từ Xán Xán, mắt phượng có chút trầm tư: Từ Xán Xán tháng mười mới tròn mười sáu tuổi, mặt trắng hồng còn có chút trẻ con, tuổi còn như vậy thành thê tử , phụ trách chăm sóc , vì quản lý việc nhà, tương lai còn phải sinh con dưỡng cái... rất vất vả...

      Trong lòng thương tiếc, đưa tay vuốt ve mặt Từ Xán Xán, chỉ cảm thấy cảm giác trắng mịn.

      Từ Xán Xán được xoa chút ngứa, bên trốn bên cười: "Cằm thiếp có nốt đỏ, chàng nên sờ!"

      Phó Dư Sâm thu tay lại, ánh mắt nhìn nốt đỏ cằm Từ Xán Xán, khỏi nở nụ cười: "Về sau nàng nên ăn ít cay !"

      Từ Xán Xán nhìn híp mắt cười, lại lời nào —— nàng mới ăn đâu!

      Phó Dư Sâm tư duy linh hoạt, lập tức đoán được tâm tư nàng, cũng vạch trần, mà nhìn Từ Xán Xán: "Từ Xán Xán, ta đói bụng!"

      Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng dậy: "Thiếp bảo Chu Nhan dùng canhgà nấu cháo mặn, bây giờ dùng luôn sao?"

      Thân thể Phó Dư Sâm suy yếu, tự chủ được muốn làm nũng với Từ Xán Xán, làm vẻ mặt ảm đạm, "Ừ" tiếng.

      Trong lòng Từ Xán Xán rất đau lòng, ôn nhu an ủi: "Chờ lát nữa thiếp đút cho chàng!"
      Phó Dư Sâm thoải mái dựa đệm gấm xanh, ăn cháo từng ngụm từng ngụm.

      Từ Xán Xán nếm thử trước, cảm thấy độ ấm của cháo gà vừa phải, mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm.

      Ăn cháo xong, Phó Dư Sâm lại có chủ ý mới: "Từ Xán Xán, ta muốn tắm rửa."

      Từ Xán Xán lập tức bảo Phó Dương chuẩn bị bồn tắm, nước ấm và xà bông thơm đều lấy vào, rồi đem màn phía đông thành phòng tắm.

      Thính Vũ Chu Nhan bọn họ bề bộn nhiều việc, Trác Sam đến, phía sau theo hai binh lính nâng cái bọc nâu bằng lụa hình bầu dục.

      Phó Dương mở bọc lụa màu nâu ra, phát bên trong là bồn tắm to, đủ cho hai người cùng nhau tắm rửa, cảm thấy hơi buồn cười, cười với Trác Sam: "Phó đoàn luyện, bồn tắm này quá lớn, công tử dùng cái bồn tắm bên trong cũng được!"

      Trác Sam cười: "Tiểu tử ngốc, có cái mới , ngươi nên dùng cái mới !"

      Phó Dương thấy cười rất kỳ quái, nghĩ ra, lúc này Bích Vân ra, nhìn bồn tắm đến xuất thần, hỏi Bích Vân: "Bích Vân, ngươi xem bồn tắm mới này có phải lớn quá hay ?"

      Bích Vân liếc cái, mặt thay đổi : "Lấy bồn tắm mới tráng nước sôi lần rồi đem vào!"

      Bích Vân, Chu Nhan và Thính Vũ ra vào mấy vòng, thế này mới thả bếp lò sưởi ấm vào trong màn phía đông, chuẩn bị xong đồ rửa mặt.

      Chờ mọi việc xong xuôi, Từ Xán Xán cho người hầu lui xuống hết, tự mình giúp Phó Dư Sâm vào bồn tắm rửa.

      Nhiều người làm việc nhanh, màn đông chuẩn bị xong hết mọi thứ---- bốn gốc màn đặt bốn bếp lò, bên trong màn ấm áp; nước trong thùng nóng hổi, tỏa ra mùi bạc hà thơm ngát; bên trong phòng tắm đặt hai giá gỗ tinh xảo, cái đặt xà bông, hương lộ và khăn lụa, cái còn lại để quần áo cho Phó Dư Sâm thay.
      Nhìn toàn bộ phòng, Từ Xán Xán cảm thấy rất hài lòng, bắt đầu giúp Phó Dư Sâm cởi quần áo.

      Cởi trung y Phó Dư Sâm ra, Từ Xán Xán mới phát gầy ít, may mắn vóc dáng Phó Dư Sâm dù cao nhưng khung xương lại , thoạt nhìn còn tính là khó coi.

      Hầu hạ Phó Dư Sâm vào bồn tắm, Từ Xán Xán muốn ra ngoài, lại bị Phó Dư Sâm túm lại.

      Nàng nhìn, phát trong hơi nước mặt mày Phó Dư Sâm rất tuấn tú, mắt phượng sâu thẵm nhue có điều cầu xin.

      Từ Xán Xán thấy như thế, trong lòng rung động, thân thể nhất thời như nhũn ra, ánh mắt cũng ẩm ướt .

      Nhưng mà nàng nghĩ lại nghĩ, thấy Phó Dư Sâm bệnh nặng mới khỏi, rất cần thanh tâm quả dục, làm sao dám ép buộc ?

      Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán giãy khỏi tay Phó Dư Sâm, lui sau vài bước nhanh như chớp, cười nhìn : "Phó Dư Sâm, bây giờ phải thời điểm!" Dứt lời, vén rèm chạy nhanh như chớp ra ngoài.

      Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn nàng chạy ra ngoài, cụt hứng dựa vào thùng tắm, chờ phản ứng của thân thể từ từ bình phục lại —— tuy rằng thân thể đủ lực, nhưng dù sao chỉ mới mười tám tuổi, chính là lúc huyết khí phương cương, dục vọng rốt cuộc cũng mạnh hơn chút.

      Chờ Phó Dư Sâm tắm rửa rồi thay quần áo xong ra, năm tướng lĩnh đội Trác Sam, cùng với Trác Sam, tổng cộng có sáu vị tướng lãnh có mặt ở ngoài trướng. Bọn họ xưa nay lấy Phó soái làm đầu, sau khi Phó Dư Sâm bị bệnh, ngoại trừ Phó soái phu nhân sợ rằng chỉ có sáu vị tướng này là những người khẩn trương nhất.

      Thính Vũ bước ra từ đại trướng, khom người : "Đại soái cho mời!"
      Sắc mặt đám người Trác Sam vui mừng —— Phó soái lâu gặp bọn họ!

      Sáu người theo thứ tự sau Thính Vũ vào đại trướng, .

      Lấy Trác Sam làm đầu, sáu vị tướng lĩnh xếp thành hai hàng hành lễ với Phó Dư Sâm: "Tham kiến đại soái!"

      Chờ hành lễ xong, mọi người ngẩng đầu nhìn Phó soái, lại phát màu da Phó soái trắng nõn, mặt mày rất tuấn tú, môi đỏ bừng--- ngoại trừ gầy chút cũng nhìn ra thần sắc bị bệnh.

      Bọn họ ai cũng biết y doanh Từ tiên sinh là nhạc phụ của Phó soái, cho nên mở miệng chúc mừng Phó soái, khen ngợi y thuật của Từ tiên sinh.

      Phó Dư Sâm mỉm cười, quyết định chờ bọn họ khen mình xong mới mở miệng chuyện. Tướng quân dưới trướng rất đông, mồm miệng lại lanh lợi, haynịnh hót, vậy liền nghe ; có miệng lưỡi vụng về hoặc trầm mặc ít lời, cũng chưa từng vì thế mà lạnh nhạt—— cai quản người dưới cũng là môn học, Phó Dư Sâm tự đánh giámình coi như là bộ.

      Mấy ngày nay Phó Dư Sâm bị bệnh, Từ Xán Xán vì ghen tuông lớn, xưa nay hầu hạ Phó Dư Sâm mượn tay người khác, cho nên quá mệt mỏi. Chờ Phó Dư Sâm đến tiền trướng gặp người, Từ Xán Xán liền ngã người nằm xuống giường, Bích Vân và Chu Nhan ở bên hầu hạ .

      Bích Vân quấy chén nước Hòe Hoa mật, chờ bớt nóng rồi đưa cho Từ Xán Xán uống; Chu Nhan quỳ gối bên giường, mát xa người cho Từ Xán Xán.

      Mặc dù Từ Xán Xán nằm giường nhưng lỗ tai lại nghe lắng nghe động tĩnh ở ngoại trướng. Khi nàng nghe bên ngoài các quân quan mồm năm miệng mười nịnh hót Phó Dư Sâm, luôn tiện khen ngợi y thuật phụ thân mình, khỏi nở nụ cười: đúng là rất nịnh nọt!

      Chờ các tướng lĩnh phía dưới im lặng lại, mắt phượng như nước của Phó Dư Sâm quét vòng xuống dưới, trước trấn trụ các tướng lĩnh sau đó mới :"Tây thùy Uyển Châu có huyện Triệu, bách tích nơi đó khác gì so với bách tính bình thường, chư vị ai có thể !"
      xong, nhìn các tướng lĩnh, chờ trả lời.

      Trác Sam nghĩ nghĩ, liền bước ra khỏi hàng : "Đại soái, thuộc hạ từng nghe nam tử ở huyện Triệu này thích chuyện, thành chịu làm, hơn nữa huyện Triệu nhiều núi, cho nên bọn họ vai cánh tay hữu lực, hai chân cường tráng!"

      Phó Dư Sâm quét Trác Sam liếc mắt cái, nghĩ rằng: Trác Sam còn có chút tài cán .

      "Dân chúng huyện Triệu còn có đặc điểm, " Phó Dư Sâm nhìn quét vòng, chậm rãi , "Huyện Triệu là cố hương của Hồng Hi Đế xây dựng thiên hạ, nam tử huyện Triệu dũng mạnh dám giết lại tuân thủ pháp luật và kỷ luật, nữ tử huyện Triệu thâm minh đại nghĩa thân thể cường tráng, có thể làm cho trượng phuở chiến trường yên tâm giết địch lo việc nhà!"

      Phó Dư Sâm mặt trầm như nước, trầm giọng : "Ai muốn thay ta đến huyện Triệu tuyển binh?"

      Sáu vị tướng quân im lặng nhìn nhau, Trác Sam nhìn thoáng qua, lập tức bước ra khỏi hàng, lại phát tướng lĩnh Trần Tố đứng cuối hàng bên phải cũng bước ra.

      Trác Sam cúi đầu chắp tay hành lễ: "Thuộc hạ nguyện nhận mệnh!"

      Trần Tố hơi chần chờ, tùy theo : "Thuộc hạ nguyện theo Trác phó đoàn luyện đến huyện Triệu tuyển binh."

      ngẩng đầu khẩn thiết nhìn Phó Dư Sâm ngồi ghế Lê Hoa: "Thuộc hạ là người huyện Triệu, gia huynh làm huyện lệnh huyện Triệu."

      Phó Dư Sâm nhìn Trần Tố.

      còn nhớ Trần Tố —— lần trước tấu chương báo tin thắng trận, Trần Tố cũng có tên bảng.

      Nhìn Trần Tố ánh mắt trong suốt, Phó Dư Sâm hạ quyết tâm: "Trác Sam làm trưởng, Trần Tố làm phó, cầm khẩu dụ của ta đến gặp tổng binh Uyển Châu Phó Thập Tam, cần phải tuyển những người ưu tú, tuyển vạn quân."

      Lại : "Trịnh Tiên Bình, Hằng Ngọc Khê, Đổng Kỳ vàTống Thanh trấn thủ đại doanh!"

      Trác Sam, Trần Tố và các tướng quân cùng nhau chắp tay: "Xin nghe dụ lệnh của đại soái!"

      Trác Sam lại bước lên trước : "Bẩm đại soái, tổng binh Uyển Châu Phó Thập Tam đứng ngoài đợi !"

      Phó Dư Sâm hơi gật đầu: "Để vào !"

      chỉ xử lý chính vụ lát, cũng cảm thấy mỏi mệt, liền khoát tay áo:"Các ngươi lui xuống !"

      Phó Thập Tam năm đó là gã sai vặt bên người của Định Quốc Công Phó Vân Chương, chính là gia thần của Quốc Công phủ, cho nên vừa tiến vào liền quỳ xuống hành đại lễ chủ tớ, sau khi đứng dậy mới kính cẩn vấn an Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm lẳng lặng đánh giá .

      Năm nay Phó Thập Tam hơn ba mươi tuổi, nhìn giống như cùng tuổi với nhạc phụ Từ Thuận Hòa, dáng người cao lớn, rất là tuấn.

      Phó Dư Sâm mở miệng, nhưng Phó Thập Tam nhiều năm hầu hạ, hiểu biết tính tình của phụ tử Phó thị, đợi Phó Dư Sâm hỏi, liền mở miệng bẩm báo: "Bẩm đại soái, nô tài phái binh lính ngụy trang ở cách vách ngoại gia Từ thị của ngài, Từ thị rất yên ổn, phu nhân ngoại gia đóng cửa nhàn cư, mỗi ngày phái ma ma lớn tuổi đưa đón tiểu công tử đến trường học..."

      câu cuối cùng xong, Phó Thập Tam mới mỉm cười mở miệng: "Công tử, nô tài khi đến có mang theo quà quê Uyển Châu hiếu kính dâng lên cho đại soái."

      Phó Thập Tam nhìn Phó Dư Sâm. Lúc trước Phó Dư Sâm ở Uyển Châu, Phó Thập Tam cũng gặp qua nhiều lần , cảm thấy công tử hình như gầy ít, da thịt trắng đến độ hơi trong suốt , giống phong cách yếu đuối... trong lòng Phó Thập Tam hơi lo lắng.

      Phó Dư Sâm vốn hiếm lạ việc thuộc hạ tặng lễ, nhưng mà nghe là quà quê Uyển Châu, nhân tiện : "Ngươi có tâm !"

      Phó Thập Tam thấy kiêu ngạo mười phần, so với Quốc Công Gia năm đó chỉ có hơn, trong lòng vui sướng, lại mở miệng : "Công tử, ngài chú ý thân thể!" Phó thị Quốc Công phủ là nhất mạch tam đời đơn truyền, công tử thể xảy ra chuyện gì được!

      Phó Dư Sâm biết muốn tốt cho mình, gật gật đầu, : "Ngươi lui ra !"

      Chờ Phó Dư Sâm rãnh rỗi, Từ Xán Xán mới đến gặp , theo phía sau là Bích Vân cầm khay đựng quả thực tự tay Từ Xán Xán làm.

      Phó Dư Sâm nhìn vật đặt trước án thư, cười khổ : "Vừa mới ăn cơm bao lâu mà!"

      Từ Xán Xán nở nụ cười xinh đẹp: "Cố gắng ăn thêm ít , chờ lát nữa phụ thân đến châm cứu cho chàng, ăn trước tiếp thêm phần khí lực!"

      Phó Dư Sâm còn cách nào, thể nề hà, đành phải : "Vậy nàng đút cho ta !"

      Từ Xán Xán cười càng sáng lạn hơn : "Phó Dư Sâm, đừng làm nũng !"

      Khuôn mặt trắng nõn của Phó Dư Sâm dần dần đỏ lên, mắt phượng sáng lấp lánh, rũ mắt xuống gì.

      Từ Xán Xán cảm thấy Phó Dư Sâm thẹn thùng càng đáng , thấy Chu Nhan lui xuống, liền cười hì hì bước đến gần, hôn lên môi Phó Dư Sâm cái.

      Hai tay Phó Dư Sâm lập tức ôm nàng, để Từ Xán Xán dựa sát vào người mình.

      Sau lúc lâu, Phó Dư Sâm thế này mới buông lỏng Từ Xán Xán ra.
      Sắc mặt hai người đều ửng đỏ, môi hơi sưng , nhìn qua rất kiều diễm xinh đẹp.

      Mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán, thanh khàn khàn: "Từ Xán Xán, chúng ta —— "

      Từ Xán Xán hiểu ý tứ của , lại cố ý : "Hì hì, phụ thân thiếp sắp đến rồi!"

      Phó Dư Sâm: "..."

      Từ Thuận Hòa còn chưa ra khỏi y doanh đến đây Thính Vũ mang chồng thư đến.
      lấy lá thư khẩn cấp nhất trước, bẩm báo :" Công tử, Phó Tùng đưa Tử Tương đến Lạc Dương truyền tin đến, Tổng binh Từ Châu Diệp Tử lặng lẽ dẫn theo hai vạn nhân mã lặng lẽ về Biện Kinh."

      Phó Dư Sâm lâm vào trầm tư. Từ Châu tổng binh Diệp Tử là em rể của Thư Liên Vân, có tính toán gì khi mang theo hai vạn nhân mã về Biện Kinh?

    3. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      chương 120:

      Thính Vũ gọi Quan Tuyết vào, hai người lấy bản đồ, mở ra sau đó treo lên, cho Phó Dư Sâm bất cứ lúc nào cũng có thể xem.

      Phó Dư Sâm đến trước bản đồ xem xét địa hình.

      Từ Châu nằm ở phía đông của Biện Kinh, Thương Châu ở giữa, từ Từ Châu chạy tới Biện Kinh, cần phải qua Thương Châu.

      suy nghĩ hồi, mở miệng hỏi Thính Vũ: "Diệp Tử đến đâu rồi ?"

      Thính Vũ cầm lấy thư tín nhìn nhìn, xác nhận ràng , thế này mới mở miệng bẩm báo: "Bẩm công tử, thư tín báo Diệp Tử đến phía bắc huyện Hạ Ấp!"

      Phó Dư Sâm nhìn bản đồ, yên lặng suy tư. Thư tín truyền vào tay Phó Tùng trước, sau đó Phó Tùng mới truyền tới, như vậy đội Diệp Tử đến Thương Châu.

      bỗng dưng xoay người: "Truyền dụ lệnh của ta, Trác Sam và Trần Tố tiếp tục tuyển binh, tuyên bốn vị tướng quân còn lại và Phó Thập Tam lập tức đến gặp ta!"

      Lúc Phó Dư Sâm gặp người trước trướng, Từ Xán Xán ở trong lều xử lý tình. Tuy rằng nàng đến Uyển Châu nhưng vì vội vàng chăm sóc bệnh tình của Phó Dư Sâm, lễ vật cho phụ mẫu và đệ đệ vẫn chưa kịp mang tới, phải sai người đem lễ vật tới trước, chờ Phó Dư Sâm rảnh nàng và cùng nhau đến thăm.

      Từ Xán Xán bảo Bích Vân gọi Phó Dương vào, sai Phó Dương đưa lễ vật đến nhà mình, Chu Nhan bước vào bẩm báo:" thiếu phu nhân, ngoại lão gia đến!"

      " sao?" Vẻ mặt Từ Xán Xán vui mừng, đứng lên, "Mau mời vào!" Mặc dù phụ thân cũng theo đại quân đến Uyển Châu nhưng vì vội vã tìm thuốc cho Phó Dư Sâm, ngay cả nhà, ông vẫn chưa về!

      Nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi dặn dò Phó Dương: "Phó Dương, ngươi dẫn vài người đem đưa lễ vật !"

      Phó Dương đáp "Vâng", liền lui xuống.

      Từ Thuận Hòa nhanh chóng bước vào, trong tay còn cầm hộp gỗ nho .
      Khoảng thời gian này bận rộn làm ông gầy ít, khuôn mặt tuấn như trước mang theo nụ cười ấm áp:" Xán Xán!"

      "Phụ thân!" Từ Xán Xán đến kéo khuỷu tayTừ Thuận Hòa, cha và con hai người cùng nhau đến trước ghế bành.

      Đỡ phụ thân ngồi xuống ghế xong, Từ Xán Xán mới ngồi xuống cái ghế khác:"Phụ thân, cha gần đây vất vả, chờ về nhà mẫu thân bổ dưỡng cho ngài tốt!"

      Từ Thuận Hòa nhìn mặt nữ nhi cười khanh khách, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khi Phó Dư Sâm bị bệnh, Từ Xán Xán cực nhọc cả ngày lẫn đêm hầu hạ , hận thể bệnh thay cho con rể!
      Nhìn nữ nhi si tình như vậy, nghĩ đến thân thể gầy yếu của Phó soái kia, trong lòng Từ Thuận Hòa từng đợt khổ sở, cái mũi cũng ê ẩm —— con rể này cái gì cũng tốt, chỉ có thân thể tốt!

      Ông nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt phức tạp, lát sau mới : "Xán Xán, Phó soái điều động quân đội, sợ lát nữa phải xuất phát!"

      Từ Xán Xán rất kinh ngạc, lông mày nhướng lên muốn chuyện, bỗng nhiên nhớ tới chuyện phụ thân bận rộn, vội hỏi: "Phụ thân, vậy người —— "

      Từ Thuận Hòa đau lòng nhìn Từ Xán Xán.

      Đây là trưởng nữ của ông, ông và Từ Vương thị thành thân đến năm thứ hai sinh ra Từ Xán Xán, sau đó lại qua sáu năm nữa mới có Từ Nghi Xuân, cho nên ông và Từ Vương thị đều đặc biệt thương Từ Xán Xán, quả thực là muốn gì được náy.

      Xán Xán là tâm can bảo bối của vợ chồng bọn họ...

      Cũng vì nữ nhi, ông phải nghĩ hết tất cả mọi cách để chữa khỏi cho Phó Dư Sâm, điều trị cho thân thể Phó Dư Sâm tốt!

      Từ Xán Xán thấy phụ thân chỉ lo nhìn mình, sẳng giọng: "Cha —— "

      Trong lòng Từ Thuận Hòa thở dài, : "Dược liệu chế thuốc cho hiền tế còn mấy vị vẫn chưa tìm ra, cha chuẩn bị núi Tây Hạp tìm." Danh y Khánh Dương là sư phụ của ông, cư ở núi Tây Hạp, có mấy vị thuốc vẫn chưa phối được, ông định đến mời sư phụ nhìn thử.

      Từ Xán Xán vừa muốn mở miệng, liền bị Từ Thuận Hòa đánh gãy : "Con vẫn nên theo hiền tế, hầu hạ tốt, sáng sớm mỗi ngày cứ dựa theo phương thuốc của cha mà nấu thuốc cho uống!"

      Ông đưa tay định vỗ đầu Từ Xán Xán, nhưng nhìn cây trâm búi tóc của Từ Xán Xán, cuối cùng đành vỗ lưng Từ Xán Xán:" Chờ tìm được thuốc, cha dẫn theo nương và đệ đệ của con vào kinh với con!" Xa nữ nhi mấy ngày, ông nghĩ thấy sợ, cả nhà vẫn nên vào kinh để gần Từ Xán Xán tốt hơn!
      Từ Xán Xán cảm thấy trong lòng lạnh, trống rỗng , mũi hơi ê ẩm, cuối cùng đành phải : "Được!"

      Phó Dư Sâm bàn bạc với Phó Thập Tam và bốn vị tướng lĩnh.
      xưa nay thích phí lời, liền thẳng vào vấn đề bố trí phen.
      Phó Dư Sâm định chia binh làm hai đường, đường hành quân gấp trực tiếp chặn đánh bộ Diệp Tử, đường còn lại dùng chiến lược vòng quanh, chặn đường lui của Diệp Tử.

      Bố trí xong, trầm giọng : " khắc sau toàn bộ xuất phát!"
      Phó Thập Tam và bốn vị tướng lĩnh cùng nhau hô to : "Cẩn tuân Phó soái dụ lệnh!"

      Mọi người rời hết, Thính Vũ thấy sắc mặt Phó Dư Sâm hơi trắng bệch, vội hỏi: "Công tử, ngài ngồi xuống trước !"

      Phó Dư Sâm ngồi ghế dựa lớn, chậm hồi mới : "Ngươi báo với thiếu phu nhân thu dọn hành lý!"

      Thính Vũ đáp "Vâng", muốn ra ngoài, Phó Dư Sâm lại : "Vẫn nên để ta tự mình !"

      Sau khi Từ Thuận Hòa , Chu Nhan bưng bát nước lê lên, sau khi đưa cho Từ Xán Xán, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài đến nhà ngoại lão gia hay là theo công tử về Biện Kinh?"

      Từ Xán Xán trả lời ngay, yên lặng suy tư.

      Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, phảng phất như giấc mộng đẹp, tựa như lúc nào cũng tiêu tán.

      Kỳ nàng rời Uyển Châu tới nửa năm, nhưng nàng lập gia đình , có Phó Dư Sâm.

      Nàng nhớ mẫu thân đệ đệ, nhớ nhà ở Uyển Châu, nhớ trấn Lạo Hà ở mười mấy năm...

      Nhưng mà, đối với nàng mà , thân thể ốm yếu cần chăm sóc của Phó Dư Sâm quan trọng hơn.

      Từ Xán Xán nhàng : "Ta theo chàng ấy về Biện Kinh."

      Chu Nhan nhìn khuôn mặt còn non nớt của Từ Xán Xán, đáp "Vâng" . Nàng mấy ngày nay nghe ít chuyện mà thiếu phu nhân muốn làm khi về Uyển Châu, cho nên lo lắng nàng lựa chọn sai lầm, bỏ công tử về nhà mình, thế này mới tới hỏi nàng.

      Từ Xán Xán chậm rãi xoay người, : "Ngươi và Bích Vân chạy nhanh thu dọn hành lý !"

      Chu Nhan vội hỏi: "Bích Vân thu dọn , nô tỳ bây giờ cũng !"
      Phó Dư Sâm trở lại nội trướng, nhìn thấy Từ Xán Xán đứng bên, Chu Nhan và Bích Vân thu dọn hành lý xong.

      khoát tay áo, Chu Nhan và Bích Vân tiếng động lui xuống.

      Từ Xán Xán xoay người nhìn Phó Dư Sâm, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Phó Dư Sâm!" Nàng bước đến trước người Phó Dư Sâm, nhào vào lòng , hai tay duỗi dài ôm cổ Phó Dư Sâm, ôm hôn lên môi Phó Dư Sâm vài cái.

      Phó Dư Sâm ôm chặt eo Từ Xán Xán làm nàng hôn càng sâu hơn.

      Chờ hai người thở gấp tách ra, giọng Phó Dư Sâm khàn khàn : "Từ Xán Xán, nàng theo ta về Biện Kinh !" Mặc kệ phía trước có vô số gian nan hiểm trở chờ chúng ta nhưng hai người chúng ta tuyệt đối rời xa nhau!

      Vốn dĩ định cho Từ Xán Xán lựa chọn giữa về nhà mẹ đẻ và theo về Biện Kinh, nhưng khi thấy Từ Xán Xán, lời cho nàng lựa chọn lập tức quăng lên chín tầng mây, chỉ còn lại ý niệm muốn rời xa Từ Xán Xán.
      Môi Từ Xán Xán bị hôn đến đỏ bừng, mắt nhìn mặt Phó Dư Sâm, nhàng : "Được!"

      Phó Dư Sâm mừng rỡ, liền muốn ôm Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán sợ hãi, giãy dụa : "Chàng ôm được, đừng cố gắng!"

      Phó Dư Sâm lập tức ủ rũ : "... Còn chưa tới mức kia..."

      Nhìn vẻ mặt uể oải, Từ Xán Xán "Xì" tiếng nở nụ cười.

      lát sau, nàng thấp giọng hỏi:" Phó Dư Sâm, chàng đánh giặc cũng mang theo thiếp, các tướng lãnh có bất mãn hay ?"

      Khóe miệng Phó Dư Sâm cong lên gì. Thân thể tốt đại khái khắp thiên hạ mọi người đều biết, theo mật thám hồi báo, bên trong các tướng sĩ cũng có nghị luận, nhưng mà dù tới cuối cùng, kết luận đều là "thân thể Phó soái quá yếu, phu nhân theo bên người cũng tốt, tốt xấu xảy ra chuyện gì cũng có thể lưu lại về sau" !

      Nhưng mà những lời này thể với Từ Xán Xán, miễn cho nàng lo lắng.

      Phó Dư Sâm dùng sức ôm chặt eo Từ Xán Xán, tiếng động thở dài.
      Khi đêm đến, kỵ binh của Phó Dư Sâm đến được huyện thành. Bốn chiếc xe ngựa của Từ Xán Xán được đội ngũ vây quanh ở giữa, hai bên còn có Phó Dương mang theo hai đội thị vệ bảo vệ, tuyệt đối an toàn.

      Chiếc xe ngựa thứ nhất rất tinh xảo, nhưng người ngồi bên trong phải Từ Xán Xán mà là Chu Nhan và Bích Vân.

      Hai người các nàng vốn dĩ hầu hạ bên người Từ Xán Xán, nhưng vì Từ Xán Xán cho Phó Dư Sâm cưỡi ngựa, cầu Phó Dư Sâm ngồi trong xe ngựa với mình, nên Bích Vân và Chu Nhan đành phải lui ra nhường chỗ, ngồi xe ngựa phía trước.

      Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm ngồi chiếc xe ngựa thứ hai.

      Nàng xốc màn lên làm khe hở , để Phó Dư Sâm nhìn ra bên ngoài:" Hoa mầu trong ruộng thu hoạch xong, đất trơn trụi, đợi thêm thời gian nữa gieo mầm lại xanh tươi lại!"

      Phó Dư Sâm nhìn theo Từ Xán Xán.

      quam tâm phải là tình thế tiêu điều trống trải, mà là xe ngựa được nửa ngày, rất xa rồi, khoảng chừng ruộng nương ở phía Nam vẫn có rào biên.Sau khi buông màn xe xuống, Phó Dư Sâm mở miệng hỏi Từ Xán Xán: "Địa chủ lớn nhất huyện Phương thành là nhà như thế nào?"

      Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, : "Trước kia thiếp nghe người ta Uyển Châu có cái vạn vương, nhà ngay ở Từ gia trang phía tây Uyển Châu, nhưng ruộng nương ở phương thành, Nam Triệu và huyện Xã Kỳ đều là của nhà !"

      Lại thần thần bí bí : "Thiếp còn nghe , người đứng phía sau nâng đỡ là thừa tướng Mã Minh Vũ!"

      Phó Dư Sâm sóng mắt lưu chuyển nhìn nàng cái: "Nàng cũng quan tâm những cái này?"

      Từ Xán Xán xấu hổ cười, nàng cũng dám cho Phó Dư Sâm biết Vương gia từng mời bà mối đến nhà nàng làm mai mối cho con thứ Tứ Lang, bà mối muốn làm chocon đường thăng tiến củaVương Tứ Lang Vương Hàn Tinh may mắn hơn.

      Bởi vì Vương gia rất phú quý, cho nên nàng rất dễ dàng nhớ kĩ tên Vương Hàn Tinh.

      Phó Dư Sâm lạnh nhạt liếc Từ Xán Xán cái: Từ Xán Xán xem thường ! là loại người nào? Chút quá khứ trước đây của Từ Xán Xán sao lại biết? phải là Vương gia Tứ Lang Vương Hàn Tinh từng coi trọng nàng sao? !

      còn biết mối hôn còn chính thức bắt đầu bàn bạc, vương hàn tinh liền thi đỗ tiến sĩ, việc hôn nhân bèn hề đề cập đến nữa. Bây giờ vương hàn tinh cưới cháu nhà mẹ đẻ của phu nhân Mã Minh Vũ, còn vào Hàn Lâm viện, đúng là có số làm quan!

      Từ Xán Xán còn tưởng Phó Dư Sâm biết bí mật của mình, vẫn còn sung sướng: "Vương gia có nhiều đất đai như vậy, đây phải là thôn tính đất đai sao?"

      Phó Dư Sâm gì.

      lo lắng chuyện của Mã Minh Vũ. nay và Mã Minh Vũ có chung lợi ích, cho nên kết thành đồng minh chính trị, nhưng nếu ngày kia lên ngôi đế vị sao? tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ địa chủ lớn mà nạp phần thuế đại địa chủ giống như Mã Minh Vũ được !

      Đến lúc đó nghĩ biện pháp, đem các hạng thuế phụ tương đương mở rộng đến toàn bộ ruộng đất, dựa theo ruộng bao nhiêu thuế bấy nhiêu...

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm đăm chiêu nên hề mở miệng quấy rầy , mà mềm nhũn rúc vào lòng , hưởng thụ gắn bó kề nhau hạnh phúc.
      Kỵ binh Phó Quân đường hành quân gấp, rốt cục đuổi đến lúc đội Diệp Tử trước khi tới Lan Khảo.

      Phó Dư Sâm sắp xếp cho Từ Xán Xán ở trong phủ huyện lệnh huyện Lan Khảo, sai Phó Dương mang binh thủ vệ, sau đó bày bố trận ở ngoài thành, chuẩn bị đón đánh đội Diệp Tử.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 121:
      Bên trong Sùng Chính điện màn che tầng tầng lớp lớp, trong lư hương hương thơm lượn lờ, hương từ Tây Vực tỏa ra khắp nơi trong điện.

      Vĩnh An Đế đứng trước án thư trong tẩm điện, đứng sau Cổ thị mới được phong làm mỹ nhân, nắm bàn tay tuyết trắng của nàng luyện viết chữ.

      Chỉ hai tháng thánh sủng ngắn ngủi, Cổ thị toát lên vẻ phong tình của thiếu phụ, dáng người xinh đẹp, diễm lệ vô song. Nàng viết xong chữ "Thánh", liền phóng mị nhãn như tơ nhìn Vĩnh An Đế, thanh cực kỳ nhu mị hỏi:"Quan gia, ngài thấy chữ này của thiếp thế nào?".

      Vĩnh An Đế lại cười :" Chữ viết của khanh khanh cực kỳ tốt!" Phàm là nữ nhân ông sủng ái, Vĩnh An Đế đều gọi "khanh khanh" giống nhau, tránh việc xấu hổ khi cao hứng gọi sai.

      Cổ thị giọng hờn dỗi :" sao?"

      "!" Vĩnh An Đế luồn tay vào cổ áo của Cổ thị.

      Cổ thị ngẩng đầu thở hổn hển, cơ thể run rẩy, cơ thể nhanh chóng mềm như nước mùa xuân dựa vào người Vĩnh An Đế.

      Tôn Hoài Vũ đứng bên cạnh hầu hạ, đứng thẳng tựa như nhìn thấy.

      ta nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra rất loạn, chú ý đến bên nà, tay phải nhất thời nhịn được sờ vật trong túi áo.

      Sau khi sờ sờ , xác nhận vật kia vẫn còn trong túi, nhìn hộp vàng ròng cái kệ phía tây, nuốt nước miếng, trái tim đập thình thịch.

      Vĩnh An Đế nhanh chóng hưng phấn, dắt tay Cổ thị đến phía sau màn che vải satanh.

      Đối với ông mà , thái giám giống như đồ vật ở trong cung, là vật làm trang trí, cần để ý đến.

      Màn che theo động tác run rẩy bên trong mà đung đưa, Tôn Hoài Vũ tính thời gian, thấy thời gian đến cầm cây phất trần, giả vờ đến kệ phủi bụi, thuận tay cầm hộp kia.

      lấy thân thể che lại, run rẩy đổi cái gì đóở trong hộp kia.

      Đổi xong, Tôn Hoài Vũ cố gắng khắc chế nỗi sợ, dùng sức che hộp lại.

      Theo tiếng động, hộp mở ra.

      Nghe thanh này, Tôn Hoài Vũ khỏi run rẩy, liếc mắt nhìn long sàn, thấy động tác bên trong dừng lại, trái tim mới bình tĩnh lại, đặt hộp vàng ròng để lại chỗ cũ, sau đó mới thoải mái phủi bụi kệ.

      Chuyện tạm thời xong xuôi.

      Vĩnh An Đế từ người Cổ thị nằm xuống, nằm ngửa giường thở gấp, người toàn là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, môi cũng tím bầm.

      Cổ thị cũng khóc lên, lo người tàn tạ, xóc lên màn che gọi Tôn Hoài Vũ:" Tôn công công... nhanh...mau mời ngự ý đến đây!"

      Tôn Hoài Vũ vội vàng bước vào, để ý tới thân thể ngang dọc của Cổ thị, đưa tay đè ngực Vĩnh An Đế.

      lát sau, Vĩnh An Đế mới coi như tạm thời bình tĩnh lại, cố gắng hết sức :" nhanh... nhanh truyền trẫm... chỉ... ý chỉ...tuyên...tuyên A... A Sâm hồi kinh... yết kiến" Ông cảm thấy phản ứng lần này chỉ sợ là còn nhiều thời gian, vội vàng tuyên Phó Dư Sâm về kinh, tránh xảy ra đại loạn.

      Tâm tình Tôn Hoài Vũ phức tạp nhìn Vĩnh An Đế.

      ra hối hận, sớm học lão hồ ly Hoàng Lang kia nương nhờ Phó Dư Sâm, bây giờ lên thuyền giặc của Thư Liên Vân và Thư hoàng hậu, nghĩ xuống nhưng lại khó khăn.

      Phủ đệ của Thái y viện Phong Địch cách Hoàng cung xa, sau khi Vĩnh An Đế lên ngôi ban phủ cho ông ta, tạo thuận lợi cho ông ta vào cung xem mạch.

      Lúc này, Phong Địch ngồi giường trong nhà chính, uống trà chuyện phiếm với phu nhân Phong Hàn thị.

      Phong Hàn thị vừa chuyện với phu quân vừa lấy dao gọt quả hạch đào.

      Bà bưng lên đĩa đào cho Phong Địch:" Lão gia cả ngày vất vả nên ăn chút nhân đào bổ não!"

      Phong Địch cả bụng tâm có chỗ kể, chỉ hờ hững nhận dĩa , bỏ nhân đào vào miệng.

      Phong Hàn thị liếc mắt nhìn ông, lại cười :" Lão gia, phải thánh thượng được gần nữ sắc sao, sao lại bắt đầu sủng hạnh phi tần rồi hả? Mới phong mấy người... Cổ mỹ nhân, Trịnh quý nhân từng người đều cực kỳ mị, sao Thư hoàng hậu khuyên giải hai?"

      Nhà mình chỉ có hai di nương, bà tự đắc cười cợt:" Năm đó phải Thư hoàng hậu rất thủ đoạn sao, làm cho cả hậu cung hoàng tự, sao bây giờ lại ngồi để các vị quyến rũ thánh thượng vậy? Chẳng lẽ bà ta muốn đợi hoàng thượng chết, để Ngọc Trân công chúa lên kế vị? Nhưng Đại Lương chúng ta có tiền lệ nữ hoàng như vậy!"

      Phong Địch nghe nổi nữa, thấp giọng :" Bà phải chịu thiệt lần mới nhớ lâu phải ? Chuyện hoàng thượng và Thư hoàng hậu là để người theo nữ tắc như bà nghị luận sao?"

      Phong Hàn thị là kế thất của Phong Địch, lại gả thấp, xưa nay hung hăng, ở nhà xưng vương xưng bá quen, lại thấy tướng công dám quát lớn mình, nhất thời tức giận muốn phát tác, nha hoàn Xuân Tấn bên ngoài bẩm báo:" Bẩm lão gia phu nhân, Từ lão gia đến!"

      Nghe em rể Từ gia đến, Phong Hàn thị mới bỏ qua cho Phong Địch, giận dữ :" gặp huynh đệ tốt của ông !" Mặc dù tứ muội phu Từ Đình Hòa tuấn, nhưng nhân phẩm chịu nổi, tham hoan háo sắc biết xấu hổ, mấy năm trước coi trọng nha hoàn bên cạnh bà, đúng là mặt dày, mấy ngày lại bỏ. Phong Hàn thị vừa mắt !

      Phong Địch ưu sầu, nghe Từ Đình Hòa đến, nhất thời mừng rỡ, liền đứng dậy rời .

      Nhìn dáng người vội vã của tướng công, Phong Hàn thị gắt cái.

      Phong Địch và Từ Đình Hòa câu nệ tiểu tiết, vội vàng chắp tay rồi cùng nhau vào thư phòng.

      Sau khi uống hớp trà xanh, lúc này Từ Đình Hòa mới lên tiếng :" Huynh trưởng, ý của Phó soái chính là để chúng ta tìm cách ngừng thuốc của thánh thượng!"

      Phong Địch cả kinh, vội vàng đứng dậy nhìn chút, sau khi xác định cửa sổ đều đóng chặt, lại đến cửa ló đầu xem, lại thấy gã sai vặt thiếp thân đứng bên ngoài, rồi mới trở lại ngồi giường , cách cái bàn với Từ Đình Hòa, thấp giọng :" Ý của Phó soái là gì?"

      Từ Đình Hòa cười :" Nếu chúng ta đứng cùng chiến tuyến với Phó soái, lấy Phó Soái long tư phượng biểu sao lại để bọn phàm phu tục tử như chúng ta phỏng đoán?" Kỳ , ông đoán được, Phó soái muốn Vĩnh An Đế sống đến khi khống chế được triều đình! Nhưng mà, những lời này ông tuyệt đối với Phong Địch, đặc biệt Phong Địch là người sợ vợ, nếu cẩn thận tiết lộ cho thê tử, bí mật này còn bảo đảm!

      Phong Địch thở dài, : "Vi huynh ngày mai tiến cung khuyên giải thánh thượng."

      "Thánh thượng phải mỗi ngày buổi tối giờ hợi uống thuốc sao? " Từ Đình Hòa mỉm cười, "Huynh trưởng ngay bây giờ , miễn cho đêm dài lắm mộng!"

      Huyện lệnh Lan Khảo Hàn Tử Hiên là cháu trai bà con xa với nhạc phụ cúng tế ở Quốc Tử Giám Hàn Khánh Trung của Từ Đình Hòa, sớm thông qua Từ Đình Hòatheo Phó Dư Sâm, bởi vậy phu nhân Hàn Trần Thị củaHàn Tử Hiên đối với Từ Xán Xán dặc biệt kính cẩn.

      Nàng an bài cho Phó Dương và bọn thị vệ ở tiền viện mà Hàn Tử Hiên hằng ngày nghỉ ngơi, sau đó dẫn theo nữ nhi đón Từ Xán Xán, thu xếp ở trong hậu hoa viên Tú Lâu.

      Hành lý của Từ Xán Xán được Phó Dương đưa vào lầu hai của Tú Lâu.

      Từ Xán Xán mang theo Chu Nhan và Bích Vân vào Tú Lâu, khỏi tò mò đánh giá hồi.

      Chỗ Tú Lâu này ở tiểu hoa viên sau phòng của Hàn Trần thị, chỉ là cái nhà hai tầng, lầu là phòng sinh hoạt hằng ngày, lầu hai là phòng ngủ, nước sơn hồng sớm phai màu, thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng cũng may sạch .

      Thấy Từ Xán Xán đánh giá nước sơn hồng loang lổ nhiều điểm tay vịn gỗ, Hàn Trần thị xưa nay hiếu thắng, mặt nhất thời đỏ bừng , vội vàng quỳ gối hành lễ, giọng : "Trong nhà đơn sơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!"

      Từ Xán Xán cười nhìn Từ Hàn thị. Từ Hàn thị là phu nhân ba mươi tuổi, ngày thường cao mà gầy, thoạt nhìn như cây sào trúc mộc ở đây.

      Trong lòng nàng im lặng tính toán bối phận, sau đó : "Hàn phu nhân cần khách khí, lại tiếp chúng ta cũng coi như là thân thích, ta thiếu được gọi ngươi tiếng 'Biểu tẩu' đó!"

      Từ Hàn thị vội vàng cúi đầu : " dám dám!"

      Khách và chủ ngồi tháp ở lầu .

      Tháp này được làm từ gậy trúc, đáng tiếc là trúc thô, Từ Xán Xán gần đây hưởng thụ quen rồi , cái mông có chút đau .

      Chu Nhan rất có mắt, nhéo nhéo tay Bích Vân, để Bích Vân ở lại, nàng lên lầu lật hành lý.

      Sau khi nha hoàn xấuvà lão ma marót trà, Hàn thị thế này mới hạ thấp người : "Thiếu phu nhân, thiếp thân cả gan để tiểu nữ thỉnh an ngài."

      Từ Xán Xán thấy nàng câu nệ như thế, cũng hơi được tự nhiên, nhân tiện : "Ngươi quá khách khí!"

      Nàng vốn dĩ nghĩ Hàn phu nhân giống như củi khô, nữ nhi nhất định cũng gầy như vậy, bởi vậy khi nương đầy đặn xinh đẹp tiến vào thỉnh an nàng, Từ Xán Xán có chútkhông thể tin vào hai mắt mình, nhìn Hàn phu nhân bên cạnh : "Này, đây là lệnh ái?"

      Hàn phu nhân vội hạ thấp người : "Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, để thiếu phu nhân chê cười rồi!"

      Lại nhìn nữ nhi nhìn lén Từ Xán Xán : "Mỹ nương, ngươi lại bướng bỉnh !"

      nương được gọi là Mỹ Nươngrất quen thuộc quỳ gối hành lễ: "Mỹ nương gặp qua biểu di!" Nàng cũng sợ người, ngẩng đầu cười hì hì nhìn Từ Xán Xán, đôi lê xoáy lúc lúc , rất xinh đẹp cười khẽ.

      Từ Xán Xán còn có chút sững sờ, lại nên lời —— theo đại bá đại nương bên kia chú ý, Từ Nghi Liên là biểu di của Hàn Mỹ Nương, vậy nàng cũng là biểu di của Hàn Mỹ Nương!

      Chính là, nàng cũng biết vì sao, vẫn cảm thấy được kêu tiếng "Biểu di" rất thích.

      Vẻ mặt Hàn Mỹ Nương cười ngây ngô, bộ ngực đầy đặn , mắt hai mí to cười đến thực sáng lạn: "Biểu di, mỹ nương rất thích rất thích ngài, mỹ nương ngồi bên cạnh ngàiđược ?"

      Từ Xán Xán cảm thấy là lạ , nhưng lại ngại mặt mũi, vẫn mời biểu ngoại nữ "ngây ngô hoạt bát đáng " này ngồi xuống.

      Hàn Mỹ Nương chăm chú ngồi sát bên Từ Xán Xán, xinh đẹp làm ra các loại vẻ mặt đáng , thầm ngừng.

      Từ Xán Xán đứng ngồi yên, rũ mắt xuống nhìn bộ ngựclớn của Hàn Mỹ Nương gần trong gang tấc, nghĩ rằng: ngực nha đầu này còn lớn hơn ta ít!

      Nàng mỉm cười mở miệng hỏi Hàn Trần thị: "Hàn phu nhân, năm nay lệnh ái bao nhiêu xuân xanh?" Hàn phu nhân chuyện làm vẻ nho nhã , nàng cũng chỉ đành phải bỏ qua .

      Hàn Trần thị còn chưa kịp chuyện, Hàn Mỹ Nương liền uốn éo vòng eo, ngây thơ : "Biểu di, sinh nhật củaMỹ Nương là tháng tám, năm nay mười sáu tuổi !"

      Từ Xán Xán: "..." Còn tiếng "Biểu di", ràng còn lớn hơn so với nàng!

      Nàng nhìn vòng tay hổng bảo vàng ròng, có chút luyến tiếc làm lễ gặp mặt, liền bảo Bích Vân: "Đem vòng tay vàng ròng tôm tu kia của tađến đây!"

      Bích Vân nghe nàng " vòng tay vàng ròng tôm tu ", biết Từ Xán Xán đến vòng tay làm riêng để thưởng cho người khác, liền cười đáp, lầu lấy.

      Nhậnvòng tay vàng ròng tôm tu Bích Vân dâng lên, Từ Xán Xán cười cười, cầm tay trắng noãn thon dài của Hàn Mỹ Nương, đeo lên cổ tay nàng, lôi kéo Hàn Mỹ Nương muốn tạ ơn, thuận miệng hỏi: " đến việc hôn nhân chưa?"

      mặt Từ Hàn thị nhất thời ra vẻ tự đắc, cung kính quỳ gối hành lễ, trả lời: "Bẩm thiếu phu nhân, phụ nhân Mỹ Nương nam nhân huyệnLan Khảo cằn cỗi lỗ mãng, tính chờ vềBiện Kinh rồi làm mai cho nàng."

      Từ Xán Xán: "..." Đây là nữ nhi xinh đẹp, muốn gả cao sao? !

      Nàng cũng nên lời vì sao, chính là cảm thấy chuyện với hai mẹ con này rất mệt, liền cố ý ngáp cái.

      Bích Vân theo nàng lâu , lập tức cười hì hì : "Hàn phu nhân, thiếu phu nhân nhà ta ngồi xe ngựa rất lâu đó!"

      Hàn Trần thị nghe thấy Huyền Ca hiểu nhã ý, tùy ý hai câu, rồi dẫnnữ nhi và nha hoàn vú già lui xuống.

      Chu Nhan cầm nệm và gối gấm đến, trảilên tháp, hầu hạ Từ Xán Xán dựa vào đệm, thế này mới : "Thiếu phu nhân, nếu ngài nghỉ ngơi trước, nô tỳ và Bích Vân thu dọn phòng ngủ lầu?"

      Từ Xán Xán nghiêng thân thể xoa mông đau, thoải mái dựa tháp, lười biếng : "Đem phòng ngủ lần nữa dọn sạch!" Đối với phòng ngủ của "Biểu ngoại sinh nữ" còn lớn hơn nàng, mặc dù Hàn Trần thị cho người quét dọn qua, nhưngnàng vẫn lo lắng.

      Chu Nhan đáp "Vâng", trước lâu tay sạch lột vài quả quýt cho Từ Xán Xán, thế này mới cùng Bích Vân lên lầu dọn dẹp.

      Khi trời tối, Hàn Trần thị tự mình dẫn nữ nhi và nha hoàn a ma đưa cơm tối đến.

      Bích Vân và Chu Nhan cho các nàng vào ngay lập tức, mà là thử khay đồ ăn tay nha hòan và ma ma.

      Hàn Trần thị rất có lòng, sai người chuẩn bị cơm tối là bánh bao bột ngô, mấy đĩa dầu vừng trộn dưa muối và nồi cháo thơm phức.

      Lúc Từ Xán Xán dùng cơm, Hàn Trần thị và Hàn Mỹ Nương cũng theo Bích Vân với Chu Nhan cùng nhau hầu hạ.

      Hàn Mỹ Nương giống như cố ý ăn mặc , đầu cài đôi châu hoa tinh xảo, cổ tay đeo vòng tay Từ Xán Xán tặng, người mặc là áo hai lớp trắng và giầy đỏ thêu hoa mai, bên trong là áo ngực màu tím, bộ ngực trắng nõn lộ lộ ra ít, mặt cũng trang điểm chải chuốt , lộ ra lụa hồng hai bên búi tóc, cả người nhìn qua trắng ngần, quả thực như quả cầu nhung làm cho người ta muốn xoa nắn người nàng hồi, xem có phải đầy đặn mềm mại hay .

      Trong lòng Từ Xán Xán cảm thấy thân hình Hàn Mỹ Nương chính là trong những loại nam nhân muốn có nhất!

      Sau đó, Từ Xán Xán buông đũa xuống, nhéo lưng Hàn Mỹ Nương chút, sau đó lại cười : "Ha ha, Mỹ Nương đáng !"

      Hàn Mỹ Nương được Từ Xán Xán nhéo ngứa thịt, cười cười run rẩy hết cả người: "Biểu di nha..."

      Hàn Trần thị: "... Tiểu nữ rất được thiếu phu nhân thích..."

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 122:

      Tắm rửa xong, Từ Xán Xán bảo Bích Vân tắt nến trong phòng ngủ.

      Tuy rằng phải đêm mười lăm, nhưng trăng lại vừa tròn vừa sáng, chiếu sáng hoa viên Hàn gia giống như ban ngày.

      Từ Xán Xán mặc áo tắm đứng trước cửa sổ, nhìn hoa viên Hàn gia dưới ánh trăng, im lặng nghĩ suy tư.

      Hoa viên Hàn gia ban ngày ra nhìn rất đơn sơ, dây thường xuân và thứ hồng leo đầy tường, lá cây ố vàng, khô héo chỉ còn lại dây ; trong vườn ngoại trừ cây hoa hồng còn lất pha lất phất chỉ còn lại ít lá bạc hà.

      Ban ngày có thể nhìn thấy phiến bạc hà nhưng bây giờ dưới ánh trăng chỉ thấy toàn màu đen , cũng thể thấy , nhưng Từ Xán Xán ở lầu hai vẫn có thể ngửi thấy mùi bạc hà thơm ngát.

      Chu Nhan cầm khăn lụa lớn nhàng lau tóc dài ẩm ướt của Từ Xán Xán, hút những hơi nước còn lại mái tóc.

      Bích Vân dùng khay bưng ly trà táo đỏ cẩu kỷ nhàng lên lầu, về phía bên này.

      Đến bên cửa sổ, Bích Vân thế này mới giọng : "Thiếu phu nhân, đêm thu trời lạnh, uống chén trà nóng làm ấm người !"

      Lại : "Bên trong có cẩu kỷ và táo đỏ, còn thả đường phèn, là nô tỳ tự tay nấu đó!"

      Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Từ Xán Xán quay đầu nhìn trà tay Bích Vân, nhân tiện : "Trước đem khay trà bỏ xuống , bưng lâu mệt đó!"

      Bích Vân đáp, đặt khay trà lên bàn trang điểm, tò mò hỏi Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, ngài nhìn cái gì vậy?"

      Từ Xán Xán nhìn bên ngoài tường rào của Hàn gia giống như tạo ra con đường hướng về phương xa, thở dài lại gì. Kỳ nàng lo lắng cho Phó Dư Sâm. Lúc nàng thoải mái ngồi ngốc ở lầu, Phó Dư Sâm ở đại doanh ngoài thành, biết ăn ngủ như thế nào, có uống thuốc đúng giờ hay ...

      Chu Nhan cẩn thận bỏ khăn lụa lớn xuống, cầm cây lược đồi mồi trơn chải tóc dài cho Từ Xán Xán, miệng khuyên giải: "Thiếu phu nhân, tuy Thính Vũ và Quan Tuyết tuổi còn , nhưng đều là lão nhân bên người công tử , nếu người dặn dò bọn họ, Thính Vũ và Quan Tuyết làm sao dám quên? Nếu quên bọn họ cũng đủ tư cách ở bên người công tử !"

      Từ Xán Xán nghe xong, trong lòng cuối cùng an ủi ít, lại nghĩ đến chuyện phủ Định quốc công phủ mấy đời đơn truyền, nàng khỏi lại thở dài.

      Về chuyện con nối dòng, Từ Xán Xán ra biết tâm tư của Phó Dư Sâm, đoán ra Phó Dư Sâm muốn nàng sớm ngày mang thai hay là muốn nàng trễ vài năm mới có hài tử.

      Từ Xán Xán hiểu chính trị lắm, nàng chỉ cảm thấy nếu mình sinh ra nam nhân đời tiếp theo của Phó thị, địa vị của Phó Dư Sâm chừng nhất định ảnh hưởng ít.

      Nhưng nếu thành thân nhiều năm nàng vẫn hoài thai, áp lực của Phó Dư Sâm và nàng đều rất lớn...

      Sau khi suy nghĩ miên man lúc, Từ Xán Xán cũng cảm thấy phiền nên quyết định ngủ.

      Bích Vân và Chu Nhan trải giường cho nàng, bày nệm gấm dày mềm, gối đầu bằng gấm vừa lớn vừa mềm, ngay cả cái chăn cũng mềm mại ấm áp, giường còn hun hương hoa hồng mà Từ Xán Xán thích nhất.

      Nằm giường, Từ Xán Xán đột nhiên hơi bất an, liền mở miệng hỏi Chu Nhan và Bích Vân: "Trước kia công tử các ngươi thích loại nữ tử nào?"

      Bích Vân và Chu Nhan ở trong bóng đêm hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Bích Vân nhéo nhéo tay Chu Nhan, để cho Chu Nhan trả lời.

      Chu Nhan nghĩ nghĩ, : "Thiếu phu nhân, kỳ công tử trước kia có tâm tư với chuyện nam nữ, bằng thiên viện của Trúc Thanh viện sao lại mỹ nữ được chứ!"

      Từ Xán Xán trầm ngâm chút, trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, thế này mới mở miệng : "Ta muốn là có phải chàng ấy thích nữ tử đầy đặn nhắn hay ..." Giống như nàng, giống như Hàn Mỹ Nương...

      Chu Nhan còn chưa , Bích Vân liền "Xì" tiếng nở nụ cười: "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng công tử thích người là vì dáng người đầy đặn nhắn sao?"

      Từ Xán Xán: "..." Nàng đúng là nghĩ như vậy!

      Bích Vân nhịn cười: "Cho dù người bình thường vừa ốm vừa cao, giống như..." Nàng hai tay khoa tay múa chân: " Giống như Hàn phu nhân trưởng thành thành cây sào trúc, công tử cũng cảm thấy người thon thả xinh đẹp !"

      Từ Xán Xán ngậm miệng . Nàng vẫn cho rằng lực hấp dẫn trong nam nữ, trừ bỏ nội tiết tố bên trong bề ngoài cũng rất quan trọng.

      Trong hương hoa hồng lượn lờ, Từ Xán Xán nhanh chóng ngủ say.

      Bích Vân và Chu Nhan thấy nàng ngủ, thế này mới phòng ngủ phía đông, tự ai nằm xuống nấy.

      Buổi sáng thức dậy, Từ Xán Xán nhìn máu nhuộm đỏ áo trắng, khỏi đỡ trán thở dài.

      Bích Vân và Chu Nhan ở bên an ủi nàng.

      Bích Vân : "Nguyệt tín sao, đến cũng đến rồi, tháng này hoài thai, thiếu phu nhân ngài tháng sau lại có!"

      Chu Nhan : "Thiếu phu nhân, lúc nô tỳ ở biệt trang, nghe các ma ma , nữ tử chưa được mười tám tuổi nên có thai, nếu rất dễ bị khó sanh!"

      Bích Vân phụ họa : "Đúng vậy! !"

      Thấy hai người các nàng kẻ xướng người họa, Từ Xán Xán khỏi nở nụ cười:" Ta biết rồi!"

      Hàn Trần thị thắp hương tụng kinh ở nhà tối phía đông nghe tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.

      Nàng nhìn ra thấy Bạch ma ma được nàng phái hầu hạ ở Tú Lâu tạm thời.

      Bạch ma ma vốn dĩ là nha hoàn của tổ mẫu Hàn Trần thị, vì ngoại hình xấu cùng với tâm nhãn tốt nên cả đời chưa gả, bởi vì hầu hạ chủ tử cẩn thận chu đáo, lúc Hàn Trần thị gả cho Hàn Tử Hiên, Trần gia liền cho bà theo hầu hạ.

      Thấy Bạch ma ma, Hàn Trần thị xoay người tiếp tục cầu nguyện.

      Bạch ma ma dừng chút mới : "Tôn tiểu thư, lão nô —— "

      "Vẫn nên gọi ta là phu nhân !" Hàn Trần thị đánh gãy lời bà.

      "Vâng, phu nhân!" Bạch ma ma quỳ gối hành lễ, sau đó , "Bẩm phu nhân, lão nô thu dọn tạp vật, phát nguyệt tín của tiểu Phó phu nhân đến."

      Hàn Trần thị xoay người, nhìn Bạch ma ma cần nghĩ ngợi : "Ngươi làm sao biết phải của hai nha đầu hầu hạ nàng ?"

      Bạch ma ma cúi đầu : "Nô tỳ nghe đại nha hoàn thích giỡn kia muốn nấu nước đường đỏ cho tiểu Phó phu nhân."

      Hàn Trần thị nhíu mi : "Thành thân nhiều ngày thế này , tiểu Phó phu nhân sao vẫn chưa có thai!" Nếu Tiểu Phó phu nhân vĩnh viễn mang thai tốt biết bao!

      Nàng suy nghĩ chút, : "Lão gia chúng ta đặc biệt căn dặn , muốn ta cẩn thận quan sát xem tiểu Phó phu nhân có thai hay ."

      Mắt của Bạch ma ma sáng lên, : "Phu nhân, lão gia có phải hay ... Chẳng lẽ đại tiểu thư..."

      Hàn Trần thị nhíu mi : "Đây phải ý lúc trước của lão gia , là cậu tứ Hàn phủ tế rượu, chính là Lễ bộ thị lang Từ Đình Hòa kia, đại bá của tiểu Phó phu nhân, thông qua tế rượu Hàn phủ lão gia căn dặn muốn tìm nữ tử thích hợp làm thiếp!"

      Ánh mắt nàng cách lớp cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Lão gia trong thư Phó công tử thích nữ tử phẩm cách giống như tiểu Phó phu nhân, đại tiểu thư vừa vặn phù hợp!" Tiểu Phó phu nhân cũng có chút nhắn có chút đầy đặn, Mỹ Nương nhà mình vừa vặn cũng như vậy !

      "Ai u trời ạ, " mắt Bạch ma ma sáng đến dọa người, "Nếu thành, tương lai phủ chúng ta chính là đại phú đại quý, nếu tiểu công tử thành quốc cữu, tương lai cũng có thể phong hầu tiến tước !"

      Hàn Trần thị thấy bà ràng, chậm rãi : "Ngươi ra ngoài !"

      Nàng định đông sương phòng xem nữ nhi, để nữ nhi đến nịnh bơ tiểu Phó phu nhân.

      Phong Địch đệ bài xong chờ ở ngoài, bên ngoài cửa Sùng Chính điện có thị vệ canh gác, cho thái giám thông báo, đợi lâu vẫn thấy thái giám đến tuyên. suy nghĩ cân nhắc, nhớ tới Từ Đình Hòa có thể tín nhiệm Hoàng Lang, liền lấy bạc cho tiểu thái giám tìm Hoàng Lang.

      Sau khắc, Hoàng Lang mang theo đội thị vệ Phó Dư Sâm an bài dẫn Phong Địch vào Sùng Chính điện. Từ khi Phó soái lệnh nghiêm mật trông coi Sùng Chính điện, luôn cảnh giác, cũng an bài thị vệ trong ngoài giữ chặt Sùng Chính điện, nghĩ đến hôm nay quả thực dùng tới .

      Tôn Hoài Vũ tâm mang ý xấu, bỏ mặc Vĩnh An Đế kéo dài hơi tàn sắp ngất để ý tới, lệnh thái giám đem Cổ mỹ nhân trói gô ( trói gô cỏ và hai cánh tay ra sau lưng) nhét vải rách ném dưới màn Tây Thiên điện, rồi bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết hậu quả.

      Thư Liên Vân cho biết triệu hồi Từ Châu tổng binh Diệp Tử vào kinh, chờ Vĩnh An đế ăn thuốc bị đổi băng hà, Tôn Hoài Vũ và Thư hoàng hậu ởtrong cung, ông taở kinh thành, đại quân của Diệp Tử ở ngoài thành, nội ứng ngoại hợp đoạt đại vị, nâng đỡ Định Quốc Công làm con rối, để Tôn Hoài Vũ lập hạ theo long công .

      vạn vạn nghĩ đến Vĩnh An đế chưa ăn độc dược sắp chết, muốn báo cho Thư hoàng hậu kế hoạch trước, nhưng mà trong Sùng Chính điện tuy rằng có thái giám thân tín của canh giữ , nhưng thị vệ bên ngoài lại nghe !

      Thư hoàng hậu, Thư Liên Vân và Diệp Tử nơi nào rồi?

      Trong lúc Tôn Hoài Vũ gấp rút xoay quanh, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng động lớn xôn xao, đá cước lên tiểu thái giám bên cạnh: "Mau xem bên ngoài có chuyện gì vậy!"

      Tiểu thái giám sợ hãi đáp "Vâng", co đầu rụt cổ chạy ra ngoài, lát sau chạy vội trở về bẩm báo : "Đại bạn, Hoàng công công mang theo thị vệ đến đây !"

      Tôn Hoài Vũ kinh hãi, cúi đầu nghĩ nghĩ, muốn chuyện, yết hầu truyền đến trận đau đớn, đưa tay sờ sờ, sờ soạng tay đầy máu.

      Tiểu thái giám vẫn vẻ mặt sợ hãi như trước, nhưng tay lại cầm mộtcây chủy thủ sáng như tuyết, chậm rãi lui về phía cửa sổ, sau đó thân mình nhảy lên rồi biến mất ở ngoài cửa sổ.

      Người Tôn Hoài Vũ ngã về phía trước.

      Phong Địch và Hoàng Lang nhanh vọt vào trong tẩm điện, quen thuộc tiến lên kéo màn che long sàn.

      Vĩnh An Đế hôn mê nằm co rúc giường.

      Phong Địch cẩn thận châm cứu cho Vĩnh An đế.

      Vĩnh An đế vẫn hôn mê , nhưng mà hô hấp bình ổn lại.

      Phong Địch dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, muốn đứng dậy viết phương thuốc, thấyHoàng Lang đứng sau cây cột ngoắc ngoắc ông, liền qua.

      Hoàng Lang dẫn ông ra tẩm điện mới : "Cổ mỹ nhân ở Tây Thiên điện, ngươi xem mạch cho nàng !"

      Phong Địch chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Lang, đột nhiên dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Lang.

      mặt Hoàng Lang lên nụ cười gằn. lựa chọn Phó soái, đem tánh mạng người thân và cháu trai hơn sinh mạng giao cho Phó soái, vậy chỉ có thể theo đến cùng.

      Cả người Cổ mỹ nhân bị nhét vào dưới màn ở Tây Thiên điện, bị dọa ngất rồi.

      Phong Địch nắm bắt cổ tay nàng bắt mạch, trầm mặc lâu sau mới : "Cổ mỹ nhân cũng có thai."

      Hoàng Lang cúi người nhìn ông ta: " sao?"

      Ánh mắt Phong Địch và chạm nhau, : " tin lời Phong mỗ, công công có thể tìm người khác đến xem!"

      Mặt Hoàng Lang chút thay đổi, trong lòng lại có ý định mời thái y khác đến xem.

      Thư hoàng hậu mang theo đám cung nữ thái giám chậm rãi đến Sùng Chính điện, còn chưa tới cửa Thuỳ Hoa bị tiểu cung nữ ngăn cản.

      Sau lát, Thư hoàng hậu thay đổi hướng , dọc theo tường hoa hướng ngược lại, vừa vừa ngắm hoa Cúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :