1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 115:

      Phó Dư Sâm đến ngang cửa phòng ngủ, nghe Từ Xán Xán liền quay đầu nhìn nàng: "Xán Xán, ta ra ngoài gặp người, chờ lát nữa trở lại cùng với phụ thân, nàng trước dặn người hầu thu dọn hành lý rồi chuẩn bị điểm tâm."

      Từ Xán Xán thấy trước mặt mọi người cũng xưng hô phụ thân giống mình, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, nở nụ cười: "Biết rồi, bây giờ thiếp an bài ngay, chuyện nội viện chàng cần lo lắng !"

      Phó Dư Sâm thấy nàng ngoan ngoãn, rất vừa lòng, nhìn nàng khẽ cười .

      cười như hoa xuân trong đêm trăng, như sao sáng trời, làm người ta hoa mắt thần hồn điên đảo, trong phòng ngủ vài nữ tử đều có chút dời mắt nổi, khỏi hơi khác thường.

      Thấy tình cảnh như vậy, Phó Dư Sâm cảm thấy rất tốt, lông mày nhíu lại, trong ánh mắt say đắm của Chu Nhan, Bích Vân và Tử Tương vây quanh Từ Xán Xán xoay người ra ngoài.

      Sau khi ra khỏi phòng chính, Phó Dư Sâm về phía trước, trong lòng suy nghĩ: trong nội viện khi nào có nhiều nữ nhân vây quanh Từ Xán Xán như vậy ? Có phải khí hơi nặng chút hay ? Có nên cho vài tiểu đồng tám chín tuổi vào hầu hạ hay ...

      Nhìn Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm động tác thân mật, mặt Tử Tương hơi trắng, nàng còn phát môi Phó Dư Sâm có miệng vết thương , tối hôm qua thấy , ràng có.

      Nghĩ đến Từ Xán Xán cắn môi Phó Dư Sâm , Tử Tương tự chủ được cắn cắn môi mình, cảm thấy hơi đau thế này mới vội vàng nhả ra.

      Thấy Tử Tương bị thiếu phu nhân và công tử liên hợp làm mất mặt, Chu Nhan và Bích Vân khóe miệng đều tự chủ được nhếch lên.

      Chu Nhan bước cầm tế ngọc điều, rồi nhanh chóng cầm hương cao, lấy kính đưa cho Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, người xem thử thế nào!"

      Bích Vân lấy quần áo chọn đến, định đưa cho Từ Xán Xán xem.

      Từ Xán Xán thấy môi hồng trơn bóng của mình, rất vừa lòng, rồi đứng dậy xem Bích Vân chuẩn bị quần áo.

      Vì Chu Nhan chuẩn bị bộ trang sức vàng ròng ngọc bích cho Từ Xán Xán, cho nên Bích Vân chọn áo gấm ôm eo bách hoa bướm bay màu ngọc bích và đoạn váy trắng.

      Từ Xán Xán nhìn, gật đầu : "Được lắm!"

      Bích Vân hầu hạ nàng mặc quần áo vào.

      Tử Tương rất có mắt, ở bên cũng nhàn rỗi, Chu Nhan thu dọn hộp trang sức, nàng cũng vội vàng giúp Chu Nhan tay.

      Chờ Từ Xán Xán thay quần áo xong, Tử Tương nhìn thoáng qua, phát tuy tuổi Từ Xán Xán , nhưng mặt mày như họa rất xinh đẹp, trang sức quần áo cũng chọn vô cùng hợp, càng tôn lên nét mỹ miều của nàng, tăng thêm vài phần cao quý.

      Sống lưng Từ Xán Xán thẳng tắp đứng chỗ, mỉm cười dặn dò : "Phó soái của chúng ta muốn khải hoàn hồi hướng , Bích Vân dẫn Hàn Thủy và Hàn Tuyết các nàng thu dọn hành lý, Chu Nhan phòng bếp nhìn xem điểm tâm!"

      Nàng nhìn Tử Tương, sóng mắt như nước: "Tử Tương muốn ở lại Vân Châu trông coi nhà, hay muốn theo ta về Biện Kinh?" Bích Vân và Chu Nhan nhất định theo nàng, mà mặc dù nàng muốn Tử Tương ở lại Vân Châu trông coi tòa trạch, nhưng nàng xem nàng ta là nãi tỷ tỷ của Phó Dư Sâm, nể mặt Phó Dư Sâm, cho nên cưỡng chế nàng ta, vì vậy hỏi ý kiến Tử Tương.

      Tử Tương vốn dĩ nghe Từ Xán Xán "Phó soái của chúng ta muốn khải hoàn hồi hướng ", liền lo lắng Từ Xán Xán xa lánh mình muốn bỏ mình ở lại Vân Châu.

      lo lắng, lại nghe Từ Xán Xán hỏi lựa chọn của mình, trong lòng Tử Tương khỏi vạn phần vui mừng nhưng cũng chịu bày tỏ, cúi đầu ôn nhu : "Nô tỳ nghe thiếu phu nhân toàn quyền sai bảo."

      Nàng là "Sai bảo" mà phải "An bài", hàm ý chính là mình theo "Hầu hạ" Từ Xán Xán .

      Từ Xán Xán nghe nàng trả lời, khỏi trận chán ghét, nàng cũng muốn Tử Tương "Hầu hạ" mình.

      Nàng chán ghét Tử Tương hai mặt.
      Ở trước mặt Phó Dư Sâm, Tử Tương là tỷ tỷ phóng khoáng thoải mái; nhưng trước mặt nàng liền biến thành đóa hoa trắng mặc người xoa nắn.

      Lúc mới đến, Tử Tương ỷ vào thân phận nãi tỷ tỷ của Phó Dư Sâm, muốn khống chế nội viện Phó trạch nhằm áp chế Từ Xán Xán; sau khi Từ Xán Xán ngăn chặn, nàng lại giả dạng thành bộ dáng trung thành, thành .

      Từ Xán Xán còn chán ghét lúc Tử Tương chuyện luôn mang theo từng lớp từng lớp thâm ý, để người ta phải cẩn thận nghĩ nghĩ lại, rất phiền toái!

      Nàng liếc Tử Tương cái, mặt lại lộ vẻ nụ cười ấm áp: "Chờ ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi cho ta biết!" Dứt lời mang theo Bích Vân và Chu Nhan phòng chính.

      Tử Tương thấy Từ Xán Xán giả ngu, đem cầu đá lại cho mình, trong lòng phiền toái. Nhưng mà, nàng biết chỉ cần bản thân dính chặt lấy Từ Xán Xán, có thể thường xuyên nhìn thấy Phó Dư Sâm, cho nên tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng vẫn theo như trước .

      Từ Xán Xán ngồi tháp ở phòng chính, trong lòng ôm cái gối, thoải mái chờ Chu Nhan pha trà cho mình —— buổi sáng, nàng tỉnh lại thích uống chút trà cho thanh lọc lại cái bụng rỗng.

      Vừa vặn nàng cũng có thể nhìn Bích Vân chỉ huy tiểu nha hoàn thu dọn hành lý.

      Chu Nhan ngâm trà rồi rót cho nàng ly, thế này mới phòng bếp xem điểm tâm.

      Bích Vân dẫn theo tiểu nha hoàn thu dọn hành lý đâu vào đấy. Bốn tiểu nha hoàn này do Tử Tương dạy dỗ, Bích Vân cũng cho các nàng động vào những vật quan trọng, chỉ phân phó các nàng làm chút việc nặng.

      Tử Tương đứng bên, cảm thấy Từ Xán Xán cho những người mình an bài làm việc là bài xích mình, liền cầm cái khăn, lau bốn cái ghế cao gỗ Lê Hoa và hai cái bàn gỗ Lê Hoa lần.

      Từ Xán Xán thấy nàng bận rộn, dù biết những cái này buổi sáng Chu Nhan đều lau qua, nhưng vạch trần, bưng chén trà bằng sứ chậm rãi uống, hề nhìn nàng.

      Vào lúc trung thu, hiếm khi thấy Vân Châu, nơi gần biển mà lại có mặt trời treo cao lên bầu trời xanh nhạt, trong sân hoa cúc nở rộ lung lay theo gió, trong nhà chính Phó trạch là cảnh tượng bầu khí cuối thu.

      Tối hôm qua, Từ Thuận Hòa nghỉ ngơi ở phòng khách trong thư phòng của Phó Dư Sâm .

      Ông dậy rất sớm, vì hiểu khuê nữ của mình dậy quá sớm, cho nên ông vội vàng dùng điểm tâm, mà ở trong phòng mân mê thuốc.

      Lúc Phó Dư Sâm vào, Từ Thuận Hòa ngồi trước án thư ở phòng trước cửa sổ, trộn mấy vị bột thuốc lại với nhau.

      Nhìn thấy Phó Dư Sâm bước vào, Từ Thuận Hòa đứng lên, còn chưa kịp chuyện, liền thấy Phó Dư Sâm chắp tay hành lễ với mình: "Thỉnh an phụ thân!"

      Tuy rằng làm nhạc phụ của Phó soái được thời gian , nhưng Từ Thuận Hòa vẫn có chút thụ sủng nhược kinh: "... Hiền tế mời ngồi..."

      Phó Dư Sâm thỉnh an xong, liền cáo từ ra ngoài. đến thư phòng lấy chỉ thị xin nhổ trại của Trác Sam, chờ gặp Trác Sam rồi đến mời nhạc phụ cùng nhau đến nội viện dùng điểm tâm.

      Từ Xán Xán uống xong ly trà, đặt chén trà lên bàn Chu Nhan bước vào.

      Nàng trầm tĩnh hành lễ, : "Bẩm thiếu phu nhân, phòng bếp hôm nay chuẩn bị tám món ăn sáng, bốn nóng bốn lạnh, đồ ăn nóng là thịt khô xào nấm, đầu đuôi cá trắm đen nướng, rau cải xàovà món ăn tín châu, rau trộn là hành lá trộn đậu hủ, tỏi giã dưa chuột, chao mướp đắng cùng tương đậu nành trộn măng; còn có bánh bao, bánh nhân đậu, bánh bao thịt tươivà bánh quẩy Uyển Châu; canh có cháo đậu xanh , cháo gạo, cháo ngân nhĩ bách hợp và canh hồ cay mà người thích."

      Từ Xán Xán suy nghĩ chút, : "Bỏ thịt khô xào nấm , buổi sáng ăn cái này quá ngấy !"

      Chu Nhan đáp "Vâng" liền lui xuống.

      Chu Nhan bảo tiểu nha hoàn dọn đồ ăn lên bàn bát tiên.

      lâu sau, Phó Dư Sâm và nhạc phụ cùng nhau đến .

      Từ Xán Xán đón Phó Dư Sâm và phụ thân vào, an bài bọn họ rửa tay rồi dẫn ngồi xuống.

      Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa dùng điểm tâm, nàng định đứng bên cạnh hầu hạ chia thức ăn.

      Từ Thuận Hòa đau lòng nhìn nữ nhi, ông biết làm chủ mẫu nhà giàu người ta phải hầu hạ cha mẹ chồng và tướng công dùng cơm, cũng biết Xán Xán làm như vậy là hợp lễ tiết , nhưng mà trong lòng vẫn nỡ.

      Chu Nhan múc chén cháo đậu xanh bưng lên, đưa cho Từ Xán Xán đứng bên cạnh chia thức ăn.

      Từ Xán Xán đặt cháo đậu xanh trước mặt Phó Dư Sâm, sau đó dặn Chu Nhan: "Múc cho ngoại gia lão gia chén canh hồ cay!" Bản thân nàng đặt cái đĩa bánh quẩy cây là tinh xảo đến trước mặt Từ Thuận Hòa.

      Phó Dư Sâm xưa nay chú ý quy củ, lại nỡ để Từ Xán Xán mệt nhọc, thấy tất cả sẵn sàng , liền mở miệng : "Chu Nhan ở lại, còn lại người hầu lui xuống hết !" Như vậy cho Từ Xán Xán cũng ngồi xuống cùng dùng cơm với .

      Tử Tương thấy thế, liền quyết tâm bắt lấy cơ hội này.

      Nàng chẳng những lui xuống, ngược lại đến giữa phòng, quỳ gối hành lễ : "Bẩm công tử, thiếu phu nhân nô tỳ muốn về Biện Kinh hay vẫn nên ở lại, nô tỳ ngu dốt, muốn mời công tử an bài cho nô tỳ."

      Phó Dư Sâm thấy nàng làm trái lệnh của mình, chẳng những ra ngoài, ngược lại còn lời lỗ mãng tạp thuyết, trong lòng rất bất mãn, khuôn mặt tuấn tú tuy rằng có biểu tình, nhưng lời ra cũng rất tức chết người: "Vậy ngươi ở lại trông coi tòa nhà !"

      Tử Tương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm. Vốn dĩ nàng muốn Phó Dư Sâm trước mặt mọi người biểu ra đối đãi với mình giống với người khác, làm mất mặt Từ Xán Xán , lại nghĩ rằng có kết cục này.

      mặt Từ Xán Xán cười thản nhiên nhìn Tử Tương. Nàng còn nghĩ rằng Tử Tương thông minh, ngờ nàng cũng có lúc ngu xuẩnnhư vậy—— Phó Dư Sâm ý muốn khống chế mạnh, hận nhất là người khác nghe lời , Tử Tương nếu cùng nhau lớn lên với Phó Dư Sâm, chẳng lẽ biết sao? !

      Hai mắt Tử Tương rưng rưng lã chã chực khóc nhìn Phó Dư Sâm, tỉ mỉ sửa lông mày nhíu chặt, môi thoa son run nhè , giọng nức nở: "Công tử —— "

      Phó Dư Sâm lạnh lùng nhìn nàng: "Còn ra ngoài? !"
      Từ Xán Xán liếc mắt ra hiệu Bích Vân xem nháo nhiệt ở trong phòng.

      Bích Vân hiểu ý, đến kéo Tử Tương cùng ra ngoài .

      Tử Tương tâm linh bị thương, mượn cơ hội xuống đài, lảo đảo theo Bích Vân.

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán, trong mắt mảnh nhu hòa: "Xán Xán, ngồi xuống dùng điểm tâm !"

      Từ Xán Xán ngồi xuống bên cạnh Phó Dư Sâm.

      Chu Nhan cần sai bảo, liền múc bát canh hồ cay bưng tới —— nàng biết thiếu phu nhân khi ở Uyển Châucó thói quen là dùng canh hồ cay và bánh quẩy cây là làm điểm tâm, mặc dù bây giờ phải ở Uyển Châu , nhưng thời gian dài thiếu phu nhân liền trông mong uống canh hồ cay và bánh quẩy cây là.

      Từ Thuận Hòa vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

      Tuy rằng ông là đại nam nhân, nhưng cũng nhìn ra nha đầu Tử Tương kia có ý tốt. Nhưng mà nhìn thấy Phó Dư Sâm rất bảo vệ cho Từ Xán Xán, Từ Thuận Hòa cũng yên lòng.

      Dùng điểm tâm xong, Từ Thuận Hòa thấy trong lúc dùng điểm tâm Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán ngừng liếc mắt đưa tình, ông cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng hiểu được cảm giác hai vợ chồng trẻ lâu ngày xa cách gặp lại nhau, liền tìm lý do : "Ta hẹn Lương quân sư chơi cờ, trước !"

      Tiễn nhạc phụ , vì Bích Vân các nàng thu dọn hành lý ở trong phòng nên Phó Dư Sâm dắt tay Từ Xán Xán tản bộ ở bên trong viện.

      trải qua mấy lần xa cách, Từ Xán Xán tại rất thỏa mãn ở cùng chỗ với Phó Dư Sâm, mặc cho Phó Dư Sâm nắm tay, theo thưởng thức cảnh thu trong viện.

      Mặc dù hoa cúc trong viện nở rất đẹp, hoa quế cũng tỏa ra mùi thơm ngát, nhưng rừng trúc hơi khô héo, giống với ngày hè xanh tươi mơn mởn, ít lá cây cũng theo gió rơi xuống đất, Từ Xán Xán cảm thấy cảnh thu mang theo chút tiêu điều, bởi vậy nhìn xung quanh nhưng vẫn gì.

      Trong gian tĩnh lặng, Phó Dư Sâm đột nhiên mở miệng: "Nàng thích Tử Tương?"

    2. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 116:

      Từ Xán Xán ngây ngẩn người.

      Nàng ngửa đầu nhìn Phó Dư Sâm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

      Mắt phượng Phó Dư Sâm sâu thẳm, đợi câu trả lời của nàng.

      Sau khi Từ Xán Xán trầm mặc hồi, mở miệng : "Tử Tương thích chàng. Thiếp thích nàng."

      Phó Dư Sâm "Ừ" tiếng, nhưng gì, kéo tay Từ Xán Xán về phía trước.

      Phía trước là rừng cây, đất lá rụng lớp dày, chân đạp phát ra thanh "Sàn sạt sàn sạt".

      Từ Xán Xán mờ mịt theo Phó Dư Sâm. Nàng biết ở Đại Lương, nam tử chẳng những có thể tam thê tứ thiếp, mà còn có thể tùy ý ngủ với nha hoàn, những điều này rất bình thường, nữ tử ghen tị đó là tối kỵ, nhưng mà nàng muốn giả bộ rộng lượng, để nữ nhân khác mơ tưởng đến Phó Dư Sâm.

      Cho dù vì thế mà Phó Dư Sâm chán ghét nàng, nàng cũng muốn ra.

      Nhưng Từ Xán Xán kỳ quái nhất chính là phản ứng của Phó Dư Sâm, chẳng lẽ tức giận?

      Nghĩ đến đây, trái tim Từ Xán Xán từng đợt co rút đau đớn, giống như bị người ta dùng tay ác ý bóp nghẹt, cái mũi cũng ê ẩm , tựa như uống nước.

      Nàng cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống.

      Phó Dư Sâm nhìn thấy Từ Xán Xán rơi lệ.

      Tâm tình của sớm nghĩ đến chuyện khác.

      Lập tức xuất phát về biện kinh , Phó Dư Sâm bắt đầu mưu tính đến chuyện sau khi hồi kinh. Xưa nay, làm việc có thể chia làm mười sáu chữ —— chú trọng mưu lược, phân đoạn mà trị, dục tốc bất đạt và diệt sạch tư tình.

      Cẩn thận mà chính là làm việc trước tiên là định ra mưu lược, sau khi có phương pháp làm từng bước từng bước, thể gấp thể xúc động, thiệt lập quy chế hoàn thiện, chú ý được đề cập tư tình cá nhân

      Nãy giờ Phó Dư Sâm gì, Từ Xán Xán càng ngày càng tức giận, tuyến nước mắt như bị đứt, ngừng chảy xuống.

      Xuyên qua rừng cây là hồ , bên hồ có lương đình, Phó Dư Sâm nắm tay Từ Xán Xán về phía đó, ai biết Từ Xán Xán lại nhúc nhích.

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán: "Sao vậy?" thế này mới phát mặt Từ Xán Xán dàn dụa nước mắt.

      Từ Xán Xán về phía trước từng bước, vươn hai tay ôm chặt thắt lưng Phó Dư Sâm, dán mặt lên ngực , lớn tiếng khóc.

      Phó Dư Sâm: "... Nàng sao vậy?"

      dùng tay vuốt ve Từ Xán Xán khóc cả người run run, thanh dần dần cũng khẩn trương lên: "Từ Xán Xán, rốt cuộc nàng làm sao vậy?"

      Từ Xán Xán khóc hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên: "Chàng, chàng thể Tử Tương..."

      Phó Dư Sâm lúc này mới hiểu ra: "Ta có cùng nàng... !" Đây là suy nghĩ gì vậy, cũng phải động vật, tùy tiện nữ nhân đều muốn...
      "A?" Từ Xán Xán trong mắt mang theo hoài nghi, " ?"

      Mặt Phó Dư Sâm trầm xuống: " ." ghét nhất bị người khác thích vì khuôn mặt , vừa nghe Từ Xán Xán "Tử Tương thích chàng", nhớ lại ít chuyện cũ, sau đó xác định lời Từ Xán Xán, cuối cùng đưa ra kết luận —— phải đưa Tử Tương xa, miễn cho nàng khống chế được tình cảm bản thân mà làm phiền .

      Từ Xán Xán dùng ống tay áo lau nước mắt, trầm tư chút rồi ngẩng đầu hỏi Phó Dư Sâm: "Vậy chàng có nạp thiếp hay ?"

      Mắt phượng Phó Dư Sâm híp lại, thoạt nhìn rất đa mưu túc trí: "Nếu nàng sinh được con trai ta nạp thiếp." Ngụ ý "Từ Xán Xán nàng phải hầu hạ ta tốt, sớm chút sinh con trai cho ta" !

      Trái tim Từ Xán Xán như ngừng đập, nàng cố gắng ổn định cảm xúc của mình, mắt hoa đào ướt sũng nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm:"Chàng nếu thiếp sinh con trai, chàng nạp thiếp?"

      Phó Dư Sâm thấy nàng khóc mắt sưng lên, hơi chướng mắt, liền ngắn gọn đáp chữ "Ừ".

      Từ Xán Xán cực kỳ vui mừng, nước mắt chảy càng nhiều , theo mũi chảy xuống : "Có giới hạn năm ?"

      Phó Dư Sâm nâng cánh tay của nàng lên, lấy khăn lụa trong ống tay áo nàng lau nước mắt, sau đó nhìn thẳng mắt Từ Xán Xán, : "Nếu nàng hơn bốn mươi lăm tuổi vẫn sinh được con trai, vậy ta phải nghĩ biện pháp có con trai." Phó thị hoàng tộc sắp tuyệt tự , tuyệt thể đoạn tuyệt ở đời được! Nếu Xán Xán sinh được, mặc kệ nạp thiếp hay là mẫu lưu tử, nhất định phải có đứa con trai!

      Từ Xán Xán cũng rất vui mừng, nàng cũng tin Phó Dư Sâm bên nàng người ba mươi năm, mà nàng lại thể sinh con trai —— tuy rằng Phó Dư Sâm là tay súng nhanh!
      Có điều, nàng nghĩ lại, phát mình và Phó Dư Sâm thành thân mấy tháng , nhưng mà việc ấy vẫn chưa làm qua vài lần.

      Từ Xán Xán cúi đầu vươn đầu ngón tay tính, nhưng tính lui tính tới, cũng đến mười ngón tay —— rốt cục nàng biết lý do mình mang thai !

      Phó Dư Sâm cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, phát nàng đầu tiên là vẻ mặt ưu thương, sau đó là bắt đầu tính kế, cuối cùng là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

      khỏi cười —— nha đầu ngốc!

      Phó Dư Sâm đưa tay kéo tay Từ Xán Xán về phía trước, tiếp tục tản bộ. bình thường khó có thời gian tản bộ với Từ Xán Xán, nên muốn với nàng nhiều hơn chút.

      Từ Xán Xán lại đứng yên chịu , ánh mắt lóe sáng nhìn Phó Dư Sâm, lại làm thái độ nũng nịu: "Phó Dư Sâm, thiếp mệt mỏi, thiếp muốn về nghỉ ngơi..."

      Phó Dư Sâm quan sát nàng cái, : "Được!"

      Hai vợ chồng cùng nhau trở về phòng chính.

      Chu Nhan và Bích Vân dẫn người thu dọn hành lý, thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán trở về, liền đến bẩm báo: "Bẩm công tử, thiếu phu nhân, hành lý thu dọn xong!"

      Từ Xán Xán khoát tay chặn lại: "Các ngươi ra ngoài hết , ta muốn nghỉ ngơi chút!"

      Đây là giấu đầu lòi đuôi, Bích Vân và Chu Nhan nhịn cười, mang theo tiểu nha hoàn tất cả ra ngoài.

      mặt Phó Dư Sâm biểu lộ gì, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhìn Từ Xán Xán, chờ hành động tiếp theo của nàng.
      Chờ trong phòng chỉ còn lại Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm , Từ Xán Xán ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ, đỏ mặt dám nhìn Phó Dư Sâm: "Thiếp sai người ngâm cho chàng ấm trà..."

      Phó Dư Sâm thấy Từ Xán Xán , đưa tay giữ nàng lại: "Ta mệt mỏi, ngủ chút !" cũng muốn chuyện kia .

      Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn Phó Dư Sâm, phát mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm mình, ánh mắt nóng rực, hiểu Phó Dư Sâm cũng động tình , khỏi giật mình, ánh mắt ngập nước nhìn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm cũng nhìn nàng. Từ Xán Xán vừa mới khóc xong, mí mắt hơi đỏ, ánh mắt ngập nước , nhìn vừa đáng thương vừa đáng . Tâm dần dần hòa tan, xoay người ôm lấy Từ Xán Xán về phía phòng ngủ.

      Từ Xán Xán vùi vào khuỷu tay phó Dư Sâm, trong lòng yên, bởi vì biết bản thân hơi mập, mà Phó Dư Sâm rất gầy, sợ Phó Dư Sâm ôm mình nổi, vậy xấu hổ .

      Phó Dư Sâm ôm nàng xuyên qua bức rèm che vào phòng ngủ, bức rèm che ở phía sau bọn họ phát ra thanh "bùm bùm", lát sau mới khôi phục nguyên trạng.

      Từ Xán Xán được đặt lên giường, Phó Dư Sâm trước tiên cởi quần áo, sau đó đè lên người nàng, cúi đầu ngậm lấy môi Từ Xán Xán trằn trọc hôn.

      cảm giác môi Từ Xán Xán mềm mại thơm ngát, mút hồi đứng dậy , cũng gì, lập tức xé rách quần áo Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán đoán Phó Dư Sâm thích xé quần áo nàng nên chỉ ôn nhu nhìn , mặc cho làm.
      Áo Từ Xán Xán được cởi ra, áo ngực cũng bị kéo xuống, váy bị xốc lên, tiết khố rất nhanh bị xé rách .

      Hai mắt nàng long lanh nhìn Phó Dư Sâm, môi đỏ mọng hé mở, hai tay phí công che lại khuôn ngực đầy đặn, thân thể lung linh được tơ lụa nửa che nửa đậy, mờ ảo ra trước mắt Phó Dư Sâm, mang theo loại mị lực vô hình.

      Phía dưới Phó Dư Sâm trướng phát đau, thở hổn hển, cũng có gì ràng buộc, động thân tiến vào.

      Mặc dù phía dưới Từ Xán Xán ướt đẫm, nhưng vật kia Phó Dư Sâm quá lớn, căn bản vào được.

      Thân thể Phó Dư Sâm căng thẳng, nâng hai chân Từ Xán Xán lên gác vai , mắt phượng nhìn chằm chằm Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán nhìn khuôn mặt tuấn tú của khiến lòng run sợ, trong lòng thương tiếc , liền nắm chặt vật kia của Phó Dư Sâm, nhắm ngay phía dưới của mình, ý bảo Phó Dư Sâm cần lo lắng cho mình.

      Phó Dư Sâm hít sâu hơi, thẳng lưng đẩy vào.

      Lúc mới bắt đầu chỉ đỉnh nhập vào, rồi chậm chậm ma sát, chờ phía dưới Từ Xán Xán đủ trơn, liền dùng sức đâm mạnh vào.

      Vì còn ban ngày, mặt Phó Dư Sâm đặc biệt ràng, Từ Xán Xán chỉ nhìn khuôn mặt động tình của , đợi Phó Dư Sâm ra vào mấy lần, phía dưới bắt đầu lộn xộn, bụng rung lên trận.

      Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, cảm thụ được Phó Dư Sâm làm cho nàngnhụy hoa kích động khớp nhau.

      Phó Dư Sâm vốn dĩ cũng sắp, được Từ Xán Xán kích thích, vừa mới ra vào hai mươi lần, Từ Xán Xán lộn xộn làm sắp bắn.

      Từ Xán Xán mệt sắp chết, nhưng vẫn cảm nhận được vật kia của Phó Dư Sâm đặc biệt cứng rắn và lớn, cái thô to cứng rắn này cách nào hình dung đến vật dùng sức ra vào, làm nàng phía dưới lộn xộn, run run, co rút lại, mê muội, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Dư Sâm, đưa tay sờ mặt Phó Dư Sâm trong cảm giác kích thích như bị điện giật.

      Phó Dư Sâm suy sụp ngã xuống, nằm người nàng.

      Từ Xán Xán vươn tay ôm Phó Dư Sâm , trong lòng trìu mến tên, lấy tay lần lại lần vuốt ve tấm lưng đầy mồ hôi của Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm mặc dù gầy, nhưng dù sao cũng là người tập võ, lưng vẫn có cơ bắp , ghé lên người Từ Xán Xán, cao triều chưa tan, cơ bắp vẫn còn trong trạng thái bí phát.

      Dáng người Từ Xán Xán linh lung, nhưng đầy đặn có hứng thú, nằm người Từ Xán Xán, cảm thấy như nằm bông mềm, nỡ rời , phía dưới còn chôn trong cơ thể Từ Xán Xán, lại muốn rút ra. Trong lòng Từ Xán Xán ngọt ngào đến cực điểm, vuốt ve Phó Dư Sâm, miệng lẩm bẩm : "Phó Dư Sâm Phó Dư Sâm..."

      Cuối cùng Phó Dư Sâm rời khỏi người Từ Xán Xán. mở chăn ra, trùm lên người và Từ Xán Xán.

      Cả người Từ Xán Xán xụi lơ, nhưng vẫn nghĩ đến lời Phó Dư Sâm , nàng sợ phía dưới chảy ra, muốn ngồi dậy lấy khăn tay phủi, lại sợ cự vật của Phó Dư Sâm ở trong nàng đứng lên.

      Mới vừa rồi, Phó Dư Sâm từ bất cứ việc xấu, bây giờ mọi việc xong xuôi, có chút thẹn thùng. rũ mắt xuống, lấy cái gối lót dưới mông Từ Xán Xán, thế này mới nằm xuống bên cạnh, tay trái để lên ngực Từ Xán Xán, vân vê nụ hoa phấn hồng.

      Từ Xán Xán kích tình còn chưa hoàn toàn tản , được Phó Dư Sâm vân vê, liền ngẩng đầu nhìn .
      Lông mi Phó Dư Sâm rất dài, chẳng những che khuất sóng mắt , mà còn giống như vẽ lên cho vũ khí bí mật, đuôi mắt tinh xảo, xinh đẹp đến nỗi khiến lòng người run sợ.

      Nàng duỗi tay sờ mặt .

      Mặc dù mặt Phó Dư Sâm hơi đen vì phơi nắng nhưng da thịt nhẵn mịn, vuốt thực thoải mái.

      Mặt đặc biệt xinh đẹp, mang theo điểm chút trẻ con.

      Từ Xán Xán nghĩ đến trước kia tổ mẫu cho rằng biểu đệ Chu của Phó Dư Sâm lớn tuổi hơn so với , khóe miệng tự chủ được cong lên —— nàng nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Phó Dư Sâm .

      Tay Phó Dư Sâm vẫn còn vuốt ve nụ hoa trước ngực Từ Xán Xán.

      Nơi đó là phần mẫn cảm nhất của Từ Xán Xán, mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, thân hình tuyết trắng cũng nổi lên tầng phấn hồng, người cũng chậm rãi giãy giụa , ánh mắt ngập nước nhìn Phó Dư Sâm, đưa ra ý mời lời.

      Phó Dư Sâm được nàng loại non nớt xinh đẹp này kích thích sớm có phản ứng nên dựa vào đệm tựa vào đầu giường, ôm lấy Từ Xán Xán, tách chân nàng ra nửa quỳ ngồi người .

      Phía dưới Từ Xán Xán ướt sũng , đỡ lấy cự vật bắt đầu chen vào.

      Phó Dư Sâm tay đỡ eo Từ Xán Xán, tay nắm bầu ngực đầy đặn của nàng, dùng lực từ từ, cự vật lớn chậm rãi được Từ Xán Xán nuốt vào.

      Phía dưới Từ Xán Xán vừa ngứa vừa trướng, ánh mắt vẫn như trước nhìn mặt Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy bên trong Từ Xán Xán nóng rực, ấm áp, ướt át, chịu chịu nổi nên đâm thẳng lên .
      Thân hình Từ Xán Xán rung bần bật, rất Phó Dư Sâm, liền cúi người hôn môi Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm đảo khách thành chủ, bên mút đầu lưỡi Từ Xán Xán, bên phía dưới vận động kịch liệt.

      Từ Xán Xán bị đâm thở nổi,giãy dũa khóc lóc, nằm người chịu động.

      Phó Dư Sâm chịu nổi, đành phải buông Từ Xán Xán, đặt nàng làm tư thể quỳ xuống đưa lưng về phía mình, đâm vào từ phía sau.

      Phó Dư Sâm đâm Từ Xán Xán làm thân mình nàng đung đưa, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, lúc Phó Dư Sâm đâm vào làm nàng thực thoải mái, lúc Phó Dư Sâm rút ra nàng lại lưu luyến, mà theo động tác đâm vào của Phó Dư Sâm, nàng bắt đầu khóc lóc kêu loạn ngừng "ca ca ca ca", lúc biết mình sống hay chết, đột nhiên Phó Dư Sâm đừng lại chút, cự vật bắt đầu nhảy loạn, dịch nóng bên trong nàng tê dại khó nhịn, cắn gối khóc nức nở.

      Phó Dư Sâm chỉ cảm thấy như ở trong tiên cảnh, ôm chặt thân thể run rẩy của Từ Xán Xán, lát sau mới ôm Từ Xán Xán nằm xuống.

      cực kỳ mệt mỏi, tắm trước mà ôm Từ Xán Xán đắp chăn, nhanh chóng ngủ thiếp .

      Sau khi Bích Vân và Chu Nhan trở về tiểu viện sườn đông, Chu Nhan có tâm, liền dặn dò : "Công tử và thiếu phu nhân nghỉ ngơi , chờ họ rung chuông gọi người, được mình tự tiện vào quấy rầy!"

      Tử Tương hiểu ý, trong lòng ê ẩm , cũng để Chu Nhan vượt qua nàng, cười với bốn tiểu nha hoàn: "Tốt lắm, Chu Nhan rất đúng, các ngươi vào phòng đợi !"

      Chu Nhan và Bích Vân cười cười, cùng nhau vào phòng của hai người. Tiểu viện theo kết cấu của tứ hợp viện, gian phòng của Tử Tương là ở phía đông còn gian phòng của hai nàng là ở phía nam.

      Bích Vân nằm giường của mình, thoải mái vắt chéo hai chân, vui mừng : "Công tử và thiếu phu nhân thân mật như vậy, bao lâu nữa chúng ta có thể hầu hạ tiểu công tử hoặc tiểu nương !"

      Chu Nhan xếp quần áo, nghe vậy cũng cười : "Đến lúc đó ta ngủ với tiểu công tử hoặc tiểu nương!"

      Bích Vân xì nở nụ cười: "Ngươi cũng phải bà vú!"

      Chu Nhan nghĩ nghĩ, cũng khỏi mỉm cười.

      Đến lúc dùng cơm trưa, trong nội viện vẫn có động tĩnh gì. Chu Nhan để cho Bích Vân hối thúc tiểu nha hoàn còn mình đến phòng bếp sắp xếp đồ ăn cho ngoại lão gia, nhìn Phó Dương và gã sai vặt mang , thế này mới về lại tiểu viện.

      Lúc này Từ Xán Xán ngủ đặc biệt thoải mái, chờ nàng mở to mắt tỉnh lại, phát Phó Dư Sâm nằm nghiêng ôm lấy nàng tỉnh dậy, vuốt ve bầu ngực của nàng, làm nàng khỏi rên tiếng.

      Thấy Từ Xán Xán tỉnh, Phó Dư Sâm bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nàng thích mặt của ta?"

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Sắc đẹp thay cơm ai chả thích
      Kuen thích bài này.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 117:

      Thân mình Từ Xán Xán lập tức cứng đờ.


      Nàng đương nhiên thích khuôn mặt Phó Dư Sâm, hơn nữa thích muốn chết!


      bên Từ Xán Xán cảm thấy may mắn mình nằm đưa lưng về phía Phó Dư Sâm, thấy vẻ mặt mình, bên đầu óc nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó. Phó Dư Sâm luôn luôn tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, nếu biết mình thích khuôn mặt , nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cũng có thể cao trào Phó Dư Sâm nhất định ăn tươi nuốt sống mình!


      Tay Phó Dư Sâm dùng sức cầm phần nở nang của Từ Xán Xán, giống như nếu Từ Xán Xán trả lời làm vừa lòng lập tức giày vò nàng.


      Sau khi tỉnh dậy vỗ về chơi đùa nàng, muốn làm lại chuyện cũ nhưng nhớ đến chi tiết —— hình như khi làm chuyện đó Từ Xán Xán luôn nhìn hoặc sờ mặt , hơn nữa chỉ cần nhìn , phía dưới Từ Xán Xán lập tức lộn xộn ...


      Nghĩ đến đây, Phó Dư Sâm lập tức cứng lại —— chẳng lẽ Từ Xán Xán thích phải dũng cảm,thông minh, điềm tĩnh... Mà là thích mặt ?


      Phó Dư Sâm nhất thời cảm thấy cả người được tốt lắm!


      Quần áo Từ Xán Xán sớm bị Phó Dư Sâm cởi bỏ, thân thể của nàng trơn bóng .


      Bởi vì khẩn trương, thân mình Từ Xán Xán khó nhịn giật giật, phía dưới liền trào ra chất lỏng lành lạnh.


      Từ Xán Xán giữ hai chân dám động , sợ chất lỏng của Phó Dư Sâm ở bên trong cơ thể nàng cũng chảy ra theo.Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, đầu nàng nghĩ đến chuyện đủ để đối phó với câu hỏi của Phó Dư Sâm.


      Từ Xán Xán đầu tiên là "Ai u" tiếng, sau đó vừa giãy dụa vừa : "Phó Dư Sâm, phía dưới chảy ra rồi, mau lấy cho thiếp cái khăn!"


      Từ lúc Phó Dư Sâm trở về, Bích Vân và Chu Nhan bỏ dưới gối nàng và Phó Dư Sâm ít khăn lụa sạch, chuẩn bị cho nàng và Phó Dư Sâm lau người.


      Lúc bình thường Phó Dư Sâm bình tĩnh tự tin, chỉ có lúc ở giường đặc biệt ngượng ngùng, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, buông Từ Xán Xán ra rồi đứng dậy lấy khăn lụa.


      Từ Xán Xán nhân cơ hội này che phía dưới lại, nhảy xuống giường, bối rối mang giày thêu vào.


      Nàng biết Phó Dư Sâm nhìn nàng chằm chằm, cho nên cực kỳ khẩn trương, nhưng càng khẩn trương càng mang giày vào được, phía dưới Từ Xán Xán nhanh chóng cảm thấy lạnh, chất lỏng sền sệt lành lạnh chảy xuống theo đùi, làm đùi nàng hơi ngứa.


      Đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong phòng ánh sáng nhiều, mà thị lực của Phó Dư Sâm cũng rất tốt.


      Thân hình trần truồng của Từ Xán Xán đưa lưng về phía mình đứng bên giường mang giày, Phó Dư Sâm trơ mắt nhìn cỗ tinh dịch chảy xuống đùi Từ Xán Xán, chảy đến đầu gối Từ Xán Xán.


      Hô hấp Phó Dư Sâm nhất thời bắt đầu dồn dập, muốn đứng dậy bước đến kéo Từ Xán Xán, Từ Xán Xán cũng mang giày xong, chạy nhanh đến phòng tắm.


      trơ mắt nhìn Từ Xán Xán chạy , đành phải tạm thời nhẫn nại.


      Tử Tương cảm thấy Phó Dư Sâm để nàng ở lại trông coi tòa trạch là lời khi tức giận, cho nên định đến cầu xin lần nữa.


      Nàng đứng ở cửa nội viện, cùng đợi chuông gọi người , nhưng qua giờ thân, mọi người dùng cơm trưa hết, chuông gọi người vẫn lẳng lặng , chút động tĩnh.


      Chu Nhan tính toán thời gian ra khỏi phòng .


      Nàng đến phòng bếp trước dặn người làm chuẩn bị đồ ăn cho thiếu phu nhân và công tử.


      Chu Nhan cầm hộp cơm rồi kêu Bích Vân ra, thế này mới đến phòng nội viện với Bích Vân.


      Tử Tương chờ sốt ruột, thấy Chu Nhan và Bích Vân cầm hộp cơm đây , nhìn chằm chằm các nàng, vừa muốn chuyện, tiếng chuông liền vang lên.


      Chu Nhan lại cười : "Tử Tương , thiếu phu nhân và công tử gọi người , chúng ta vào thôi!"


      Tử Tương thấy nàng ân cần, trong lòng rối rắm, mặt lại cười:"Ừ, đừng để công tử chờ sốt ruột !"


      Ba người cùng nhau vào sân.


      Còn chưa vào phòng chính, Tử Tương nhìn thấy mình Từ Xán Xán ngồi tháp, tóc dài rối tung , chỉ mặc áo tắm màu trắng, bưng ly trà uống.


      Chu Nhan thả hộp cơm xuống, bắt đầu dọn cơm lên bàn bát tiên.


      Bích Vân bước lên trước, thầm oán : "Thiếu phu nhân, ngài chỉ mặc áo tắm, lạnh sao? Nếu bị cảm lạnh làm sao bây giờ!"


      Nàng rồi vào phòng phía tây, rất nhanh tìm được cái áo kép vải satanh chân hồng, lấy cái trâm vàng ròng hoa sen, thế này mới ra.


      Bích Vân bước đến trước giúp Từ Xán Xán mặc áo, thế này mới đưa tay sửa lại tóc dài của Từ Xán Xán, sau khi vắt thành vài lọn, xoắn thành kiểu lười kế, càitrâm vàng ròng hoa sen vào, rồi sửa lại chút tóc rối Từ Xán Xán, nhìn lại nhìn, thế này mới vừa lòng.


      Từ Xán Xán cực kỳ đói, thấy Chu Nhan dọn đồ ăn xong, cũng nhiều, xuống tháp đến bàn bát tiên ngồi xuống, cũng định chờ Phó Dư Sâm, nàng cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.


      Chờ trong bụng có chút no, nàng mới dặn Chu Nhan hầu hạ bên cạnh:" Múc cho chàng ấy bát cơm!"


      Chờ Chu Nhan múc xong bát cơm để bên cạnh nàng, Từ Xán Xán dùng đũa gắp chút thức ăn Phó Dư Sâm thích đặt trong đĩa bích sứ.


      Tử Tương giống như quên chuyện vui vào buổi sáng, ở bên cạnh ân cần hầu hạ. Nàng lặng lẽ nhìn Từ Xán Xán vài cái, phát da thịt Từ Xán Xán trắng nõn, mắt hoa đào ngập nước, môi đỏ hơi sưng, xương quai xanh cho vài dấu hôn, cho thấy bộ dáng xuân sắc đầy mặt thoải mái, trong lòng khỏi hận ý ngập trời, nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn.


      Nàng thờ ơ lạnh nhạt, phát Từ Xán Xán rất hiểu biết Phó Dư Sâm, nàng gắp hạt sen cho Phó Dư Sâm, đậu hủ hầm, rau xào và cá nướng, đều là những mónPhó Dư Sâm thích ăn.


      Lúc Phó Dư Sâm ra thay quần áo xong xuôi, tóc cũng chải đội mão ngọc đen.


      Khí sắc của xem ra rất tốt, lông mày đen tú trí, giống như dùng mực vẽ tỉ mỉ, mắt phượng tinh xảo cũng mang theo chút nước, da thịt sáng bóng, nhưng vẫn rất gầy, thắt lưng ngọc đen vây quanh vòng eo giống như được thắt cách miễn cưỡng.


      Phó Dư Sâm ngồi xuống bên cạnh Từ Xán Xán, cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.


      hiếm khi cảm thấy đói, cho nên ăn rất chăm chú.


      Từ Xán Xán ăn năm no mười, Phó Dư Sâm vừa đến, lực chú ý của nàng liền chuyển đến người Phó Dư Sâm, thấy chỉ ăn những món chay nên gắp viên thịt bò tới sát miệng .


      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán liếc mắt cái, nuốt thịt viên xuống.


      Mắt Tử Tương nháy mắt trợn to —— công tử sao lại ăn đồ ăn dùng đũa người khác ? Hay là thích ăn thịt viên?


      Mắt nàng nhìn Phó Dư Sâm chằm chằm, Phó Dư Sâm cũng phát giác, khỏi nhìn nàng cái.


      Tử Tương chỉ cảm thấy lúc Phó Dư Sâm nhìn mình mắt phượng mảnh lạnh như băng, nàng có chút sợ hãi, tay múc canh cho Phó Dư Sâm cũng run ngừng.


      Phó Dư Sâm trầm giọng : "Ngươi ra ngoài trước , trở về thu dọn chút hành lý Lạc Dương!"


      Lại : " Bốn nha hoàn kia cũng theo ngươi hầu hạ!" Lạc Dương có biệt trang của , năm đó bà vú chính là ở nơi này qua đời, ca ca Phó Nam của Tử Tương bây giờ cũng làm quản ở biệt trang, vừa vặn có thể trông coi Tử Tương.


      Đầu óc Tử Tương nháy mắt trống rỗng, hai chân mềm nhũn —— công tử xưa nay hai , nàng vốn dĩ còn muốn van cầu hồi tâm chuyển ý , ai biết công tử lại ác như vậy...


      Cái thìa sứ trong tay nàng rơi xuống đất bể nát, phát ra tiếng vang lanh lảnh.


      Trong lòng Từ Xán Xán vui mừng, ánh mắt lóe sáng nhìn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm nhíu mi : "Đỡ nàng ra ngoài !" Tuy rằng Tử Tương là nãi tỷ tỷ của , nhưng Từ Xán Xán cũng là thê tử của , là người thân nhất của , là người cả đời làm bạn với , bên nặng bên tất nhiên trong lòng Phó Dư Sâm đều biết. Phó Dư Sâm xưa nay bao che khuyết điểm, như vậy mặc kệ Tử Tương có đúng hay sai, chỉ có thể trục xuất nàng !​


      Chu Nhan và Bích Vân cũng là người có công phu, lập tức kéo Tử Tương ra ngoài.


      Tử Tương ở trong sân phát ra tiếng gào khóc tê tâm liệt phế, nhưng cũng nhanh chóng còn nghe tiếng động . Hẳn là bị Chu Nhan và Bích Vân chặn miệng.


      Trong lòng Từ Xán Xán cảm động, sóng mũi ê ẩm , rũ mắt xuống cầm cái muỗng múc cho Phó Dư Sâm bát canh. bàn bát tiên bày bốn món canh, có đôi có cặp, canh mặn có hai món, món là nồi đất hầm canh gà, món còn lại là canh hoa mộc chua cay; canh ngọt cũng có hai món, là canh ngân nhĩ trắng và canh hạt dẻ ngân hạnh.

      Nàng trước múc cho Phó Dư Sâm chén canh gà, cẩn thận thổi thổi, nếm nếm, cảm thấy độ ấm vừa phải, thế này mới đưa cho Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm nhìn Từ Xán Xán thử độ nóng của canh. Nếu người khác làm như vậy, sớm ghê tởm muốn chết, nhưng vì Xán Xán làm như vậy, lại cảm thấy Xán Xán thực săn sóc, trong lòng rất thích.


      Đúng lúc này, Phó Dương và Thính Vũ bước vào gặp Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm nghe Thính Vũ bẩm báo xong, biết nên khóc hay cười —— quan dân Vân Châu biết phải rời Vân Châu, thế mà lại muốn đưa cho vạn dân ô, bây giờ để trước cửa nhà!
      Phó Dương bẩm báo : "Nô tài ra ngoài nhìn, đường ngoài nhà chúng ta nay tất cả đều là người, nhưng mà rất trật tự, thân hào nông thôn ra mặt muốn gặp ngài ."

      Phó Dư Sâm: "Chờ ta ăn xong rồi sau."


      Từ Xán Xán nghĩ đến Phó Dư Sâm được dân chúng kính như vậy, cũng cảm thấy vinh hạnh, liền lại gắp viên thịt bò bỏ vào miệng Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thể trước mặt mọi người làm mất mặt nàng, đành phải nuốt xuống.

      Phó Dư Sâm dùng cơm trưa xong, sau khi súc miệng dẫn theo Phó Dương và Thính Vũ ra ngoài.

      ra ngoài, Từ Xán Xán thế này mới bắt đầu ăn.

      Chu Nhan và Bích Vân cùng nhau bước vào.

      Bích Vân múc cho Từ Xán Xán chén canh ngân hạnh hạt dẻ, hai tay dâng lên, sau đó cười : "Thiếu phu nhân, Tử Tương khóc ở trong phòng!"

      Từ Xán Xán thích ăn đồ ngọt, dùng thìa múc canh thưởng thức , nghe Bích Vân , gật gật đầu nhưng chuyện gì.

      Chu Nhan thấy nàng uống xong canh ngọt, liền múc thêm cho nàng chén canh mộc chua cay.

      Từ Xán Xán thích nhất mùi vị của canh mộc chua cay, nên uống luôn.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập, tiểu nha hoàn Hàn Hoa mặt đầy hoảng loạn chạy tới, đến ngoài cửa phòng chính, "Phù phù" tiếng quỳ xuống: "Thiếu phu nhân, Tử Tương khóc ở trong phòng, ngài cho nàng con đường sống , muốn treo cổ tự tử chết đó,,,,,!"

      Đầu tiên, Từ Xán Xán cả kinh, sau đó suy nghĩ cẩn thận —— còn cho tiểu nha hoàn đến báo tin, Tử Tương cũng phải muốn chết.

      Nàng chậm rãi uống canh, chờ uống canh xong, thế này mới dặn dò Chu Nhan: "Phó Tùng phải ở trước viện sao, bảo đưa Tử Tương và bốn người Hàn Hoa đến Lạc Dương ."

      Hàn hoa vừa nghe, nhất thời xụi lơ —— theo Tử Tương Lạc Dương, đây là bị công tử trục xuất!

      Đến chạng vạng, Phó Dư Sâm vẫn chưa trở về.

      Từ Xán Xán sai người tìm phụ thân, lại biết phụ thân quân doanh chơi cờ với Lương quân sư, khỏi hơi nhớ nhung.

      Phó Tùng bước vào bẩm báo, làm việc thỏa đáng tài ăn lanh lợi, an bài tất cả mọi việc thỏa đáng.

      Từ Xán Xán suy nghĩ trong chốc lát cảm thấy rất thỏa đáng, sai Bích Vân lấy tờ ngân phiếu trăm lượng cho Phó Tùng.

      Nàng lại cười : "Ngươi vất vả rồi !"

      Phó Tùng vội cảm tạ, khiêm tốn vài câu rồi lui xuống.

      Phó Dư Sâm rất muộn mới trở về.

      Dân chúng Vân Châu cảm kích Phó soái tiêu diệt hải tặc Việt Quốctiêu diệt tàn phá Vân Châu vài thập niên, nỡ khi , chọn hơn mười người thân sĩ sắp xếp làm tiệc tiễn Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm cũng uống nhiều, chỉ uống mấy chén.

      ôm Từ Xán Xán nằm giường, chỉ cảm thấy Từ Xán Xán chỗ nào cũng mềm, ôm rất thoải mái, rất nhanh cũng thiếp .

      Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Dư Sâm rời giường.

      Từ Xán Xán cũng tỉnh, lại bị Phó Dư Sâm ăn mặc chỉnh tề đè lại : "Nàng ngủ tiếp , Trác Sam ở bên ngoài chờ ta, ta quân doanh ngoài thành trước, lúc xuất phát sai người tới đón nàng!"​


      xưa nay trầm mặc, rất ít nhiều như vậy, trong lòng Từ Xán Xán mềm mại, ánh mắt ôn nhu nhìn : "Phó Dư Sâm, thiếp chàng!"

      Mặt Phó Dư Sâm nháy mắt lại đỏ, xoay người chạy trối chết.

      Lúc buổi sáng, xe ngựa đón Từ Xán Xán đứng ngoài cửa, Từ Xán Xán đội mũ che được Bích Vân và Chu Nhan đỡ lên xe.

      Hai đội cấm quân cưỡi ngựa hộ vệ xe ngựa của Từ Xán Xán, ra khỏi thành hướng quân doanh ngoài thành mà , chuẩn bị hợp lại với đội Trác Sam rồi xuất phát.

      Đến lúc giữa trưa, năm vạn kỵ binh vây quanh Phó Dư Sâm ngồi lưng ngựa và xe ngựa chở Từ Xán Xán, vội vã về phía bắc.

      [​IMG]

      “Vạn dân ô” ý thể kính trọng của người dân vì cống hiến của những quan chức.

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 118:

      Xe Từ Xán Xán vô cùng rộng rãi, xe lót nệm gấm dày mềm, cực kỳ thoải mái.

      Trong xe ngoại trừ có mấy quyển sách nàng thích coi, còn có điểm tâm Từ Xán Xán thích ăn.

      Còn có Bích Vân và Chu Nhan ở trong xe với nàng, đúng là có gì chịu nổi . Chỉ là Từ Xán Xán vài lần nhìn Phó Dư Sâm qua màn che, phát vẫn thẳng lưng ngồi lưng ngựa, được ba canh giờ rồi mà cũng dừng lại nghỉ chút.

      Nàng biết thân thể Phó Dư Sâm yếu, lo lắng chịu nổi, khỏi hơi lo lắng.

      Bích Vân và Chu Nhan thấy ánh mắt Từ Xán Xán nhìn ngoài cửa sổ, lúc lâu cũng gì, biết nàng có tâm , đều hơi lo lắng.

      Chu Nhan nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài có tâm phải ?"

      Từ Xán Xán thở dài : "Ta sợ tướng công cưỡi ngựa lâu mệt mỏi."

      Bích Vân nhân tiện : "Vậy nô tỳ báo cho Thính Vũ ngài mệt mỏi?" Hai gã sai vặt Thính Vũ và Quan Tuyết đều cưỡi ngựa theo Phó Dư Sâm .

      Từ Xán Xán muốn chuyện, liền nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

      Chu Nhan mở cửa ra thấy Thính Vũ cưỡi ngựa gom lưng, nhìn nàng cười.

      Thính Vũ phụng mệnh của Phó Dư Sâm vội đến tặng đồ cho Từ Xán Xán.

      dám nhìn Từ Xán Xán, ánh mắt chỉ nhìn Chu Nhan, đưa vào giỏ trúc, cười hì hì với Chu Nhan: "Chu Nhan tỷ tỷ, đây là trái cây công tử tặng cho thiếu phu nhân."

      Chu Nhan nhận giỏ trúc, phát rổ cũng rất nặng , vội vàng bưng hai tay đưa cho Bích Vân ở phía sau, thế này mới : "Thính Vũ, với công tử tiếng, thiếu phu nhân ngồi xe lâu nên cảm thấy mệt!"

      Thính Vũ gật đầu, muốn lại, Chu Nhan kéo màn xe xuống. Năm nay, Thính Vũ mười lăm tuổi , còn là tiểu đồng nữa , Chu Nhan muốn nhiều với , cho nên nhận giỏ trúc xong lập tức kéo màn xe xuống.

      Bích Vân cười hì hì mở vải xanh che kín giỏ trúc ra: "Thiếu phu nhân, người xem công tử mang gì tới này!"

      Từ Xán Xán nhìn thoáng qua giỏ trúc, phát bên trong ngoại trừ quả dưa hồng, táo và lê còn có quả dưa hấu , khỏi nở nụ cười: "Trung thu qua, cái này từ chỗ nào đến vậy!"

      Bích Vân lấy con dao trong ngăn kéo, vừa rút vỏ dao ra vừa hỏi Từ Xán Xán :"Thiếu phu nhân, người ăn cái gì trước?"

      Từ Xán Xán cầm quả dưa hồng bọp bọp, cảm thấy mềm , lại thấy thấy bên trong có nước thơm ngọt, nhân tiện : "Quả dưa hồng này có vẻ bở, ăn nó trước !"

      Bích Vân gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng bỏ vào bát cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán dùng nĩa bạc xiên miếng bỏ vào miệng, thấy dưa hồng vừa ngọt vừa bở, liền ăn hai miếng, sau đó với Bích Vân và Chu Nhan: "Các ngươi muốn ăn cái gì tự mình chọn!"

      Bích Vân cùng Chu Nhan đều nở nụ cười: "Bọn nô tỳ mới đoạt đồ ăn trước miệng hổ đâu!" Người hầu hạ trong nội viện ai chẳng biết thiếu phu nhân thích ăn hoa quả, tự mình có thể yên tĩnh ăn được quả dưa hấu to.

      Trong miệng Từ Xán Xán ngậm dưa hồng nở nụ cười, nuốt xuống rồi mới : "Trong giỏ trái cây này, quả lê và táo ta thích ăn lắm, các ngươi chia ăn !"

      Chu Nhan mỉm cười: "Thiếu phu nhân, quả lê là đặc sản của Nam Hải, rất ngọt , người cũng nếm thử !"

      Từ Xán Xán: "Các ngươi gọt xong để cho ta miếng là được rồi!"

      Ba người chuyện, lại phát tốc độ của xe ngựa càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.

      Bích Vân thăm dò nhìn ra bên ngoài: "Kỵ binh dừng lại hết, hình như muốn dựng lều chỗ cao trước bờ sông nghỉ tạm."

      Nhóm thân binh của Phó Dư Sâm nhanh chóng dựng lều lớn đất.

      Chờ đại trướng dựng xong, Bích Vân trải đồ xong, Phó Dư Sâm thế này mới đến đón Từ Xán Xán. Từ Xán Xán và Chu Nhan cùng nhau ở xe!

      Cửa xe mở ra , Từ Xán Xán đội mũ che, thấy Phó Dư Sâm đón mình, liền đưa tay cho đỡ.

      Phó Dư Sâm thấy người nàng mặc áo hẹp tay đen, làm nổi bật lên cổ tay trắng như tuyết, liền khẽ cười : ngốc nương này, cổ tay còn trắng hơn mặt!

      Hai vợ chồng cùng nhau vào đại trướng.

      Đại trướng chia làm trước sau, đất đều được trải nệm.

      Từ Xán Xán khách khí trướng còn bày cái bàn thấp, lôi kéo Phó Dư Sâm ngồi xuống bàn, ngồi xuống nệm.
      Nàng cười tủm tỉm thấp giọng hỏi Phó Dư Sâm: "Đùi bị bộ yên ngựa sát đau có phải ?"

      Phó Dư Sâm gật gật đầu: " phải rất đau, chỉ hơi mỏi!"

      xốc áo choàng lên, kéo tay nàng để đùi mình.

      Từ Xán Xán đưa tay nhàng xoa. Xoa xoa cảm thấy nơi đó của Phó Dư Sâm cứng lên.

      Nàng cố ý đùa dai nhéo nhéo, chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Phó Dư Sâm đỏ mặt .

      Phó Dư Sâm biết chỗ này thích hợp làm loại chuyện này, tập trung ý chí, : "Ta khát , muốn uống nước!" Yết hầu rất đau, lỗ tai cũng đau, khó chịu nên lời.

      Ở bên ngoài luôn có gã sai vặt đốt lò nấu nước, Chu Nhan và Bích Vân đợi sai bảo liền tự rót trà bưng vào.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm bưng nước uống, liền bảo Bích Vân gọi Quan tuyết đến y doanh tìm phụ thân.

      Chờ Phó Dư Sâm uống xong ly trà, nàng bảo mọi người lui xuống, sau đó cười hì hì nhìn Phó Dư Sâm: "Phó Dư Sâm, chàng dựa vào nệm , thiếp ấn cho chàng cái!"

      Phó Dư Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Nàng định làm gì?"

      Từ Xán Xán ôn nhu cười: "Chàng thử xem rồi biết!"

      Phó Dư Sâm đưa tay cầm bàn tay mềm mại của Từ Xán Xán, : "Trước trướng tiện, chúng ta đến sau trướng !"

      Sau trướng, mặt đất trải ra tấm vải dày, mặt vải dầu là giường đệm gấm, phía có gối đầu, chính là cái Từ Xán Xán thường dùng.
      Từ Xán Xán ý bảo Phó Dư Sâm dựa vào nệm gấm, còn mình ngồi lên người Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm nghĩ đến nàng dùng loại tư thế này để xoa bóp, mặc dù thân thể thoải mái, nhưng tâm tình cũng rất tốt.

      Từ Xán Xán giơ tay gỡ tóc Phó Dư Sâm xuống, để tóc dài rũ xuống, thế này mới bắt đầu mát xa cho .

      Phó Dư Sâm cảm thấy tay Từ Xán Xán đặt tại đầu mình, tuy rằng lực đạo lớn, nhưng ấn đúng huyệt vị, làm cực kỳ thoải mái, đau đầu giống như cũng giảm bớt ít, lâu sau liền ngủ thiếp .

      Từ Xán Xán vẫn ngồi người , thấy ngủ vội vàng ngồi xuống, cúi đầu hôn lên mặt cái, sau đó quỳ ở đó nhìn Phó Dư Sâm —— nàng muốn nhìn ánh mắt Phó Dư Sâm chút xem có chuyện gì xảy ra.

      Cuối cùng nàng rút ra kết luận —— lông mi Phó Dư Sâm quá đen dày, xa xa nhìn qua giống như là được vẽ.

      Từ Xán Xán thấp giọng nở nụ cười, hôn lên mí mắt Phó Dư Sâm cái, tiếp tục mát xa cho .

      Lúc mát xa đùi Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán đặc biệt dụng tâm —— cưỡi ngựa thời gian lâu như vậy, nơi đó của Phó Dư Sâm nhất định bị mài đến khó chịu.

      Chờ Trác Sam dàn xếp năm vạn kỵ binh xong sắc trời tối, chỉ còn chút ánh sáng ở chân trời phía tây, Trác Sam thế này mới rảnh bẩm báo Phó soái.

      Lều lớn của Phó soái có nhiều quân lính vây quanh, rất bắt mắt, Trác Sam nhanh chóng đến.

      Thính Vũ, Quan tuyết, Bích Vân và Chu Nhan đều đợi ngoài trướng, thấy Trác Sam đến, tất cả đứng lên.

      Thính Vũ nghênh đón, thấp giọng : "Trác phó đoàn luyện, đại soái nghỉ ngơi!"

      Trác Sam: "..." Đại soái sao lại nghỉ sớm như vậy?

      Nhưng mà nghĩ lại nghĩ, thiếu phu nhân cũng theo đại soái, cảm thấy mình hiểu , : "Thính Vũ, khi nào đại soái tỉnh, sai người đến báo cho ta tiến, ta có việc cần bẩm báo!"

      Thính Vũ bên đáp ứng, bên tiễn Trác Sam .

      Chu Nhan thấy Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán vẫn có động tĩnh, liền để Thính Vũ đốt lò, nàng và Bích Vân bắt đầu nấu cơm —— vẫn thể để công tử và thiếu phu nhân ăn binh lính đại táo!( chế độ ăn tập thể có tiêu chuẩn thấp nhất)
      Cơm vừa làm xong thấy Từ Thuận Hòa mang hòm thuốc đến.

      Đám người Bích Vân dám ngăn ngoại lão gia, hai mặt nhìn nhau, đều lời nào.

      Từ Thuận Hòa đến, đợi ông mở miệng , Chu Nhan nhân tiện : "Tiên sinh xin chờ chút, nô tỳ vào bẩm báo thiếu phu nhân."

      Dứt lời, nàng liền vào trướng trước, quay về hướng rèm cửa bẩm báo : "Thiếu phu nhân, ngoại lão gia đến xem người !"

      Nàng vừa dứt lời, Từ Xán Xán liền vén rèm ra, mặt mang theo vui mừng cười: "Phụ thân đến rồi à? Mau mời ông lão nhân gia vào!"

      Chu Nhan quan sát nàng cái, thấy nàng búi tóc loạn, quần áo chỉnh tề, khỏi cười thầm mọi người nghĩ nhiều .

      Từ Xán Xán nhìn thấy phụ thân, cục kỳ vui mừng, sai người ngâm trà, lại tự mình rửa hoa quả cho phụ thân, rất là bận rộn.

      Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi làm việc ngừng, liền đưa tay vỗ đầu nàng cái: "Ngồi xuống rồi hãy nghe ta !"

      Bích Vân và Chu Nhan hầu hạ bên cạnh: "..." Ngoạilão gia cũng ngẫm lại thân phận của thiếu phu nhân, sao lại có thể đánh là đánh

      Từ Xán Xán lại cười hì hì che đầu: "Phụ thân, người có chuyện gì vậy?"

      Từ Thuận Hòa nhìn khuôn mặt còn chút trẻ con của Từ Xán Xán, trong lòng nên tư vị gì. Nữ nhi mới mười lăm tuổi, lập gia đình hơi sớm; mặc dù được hiền tế tốt, nhưng thân thể hiền tế này cũng quá kém!
      Ông đưa tay vỗ vỗ tay Từ Xán Xán, ôn nhu : "Ta thấy sắc mặt con rể hình như được tốt cho lắm nên đến xem."

      Từ Xán Xán nghe vậy, cũng hơi lo lắng, nhân tiện : "Phó Dư Sâm ngủ, con gọi chàng ấy dậy!"

      Phó Dư Sâm tỉnh.

      Từ Xán Xán vào, thấy mắt phượng như trợn mà trợn , đến ngồi nệm gấm: "Phó Dư Sâm, phụ thân đến xem mạch tượng cho chàng."

      Phó Dư Sâm vốn dĩ lạnh phát run, nghe vậy liền muốn ngồi dậy, nhưng mà đau đầu, lỗ tai đau, cuống họng đau, toàn thân xương cốt cũng đau, yết hầu sưng lên ngay cả cũng ra hơi.

      Từ Xán Xán thấy như vậy, trong lòng hoảng loạn: "Thiếp gọi phụ thân vào, chàng nên ngồi dậy!"

      Phó Dư Sâm vừa tỉnh dậy cảm thấy mình cả người rét run, xương cốt cũng đau, cho nên cũng nhún nhường nữa, nằm xuống lại.

      Từ Thuận Hòa chẩn mạch xong, lại nhìn yết hầu của Phó Dư Sâm, thế này mới : "Thiên chất bẩm sinh đủ khí huyết mệt mỏi, bên trong có hư hỏa xâm nhập làm cổ họng khí huyết tắc nghẽn. Ta ra ngoài viết đơn thuốc, nấu thuốc uống trước rồi sau!"

      Lại : "Sau khi uống loại thuốc này xong, tình hình càng nghiêm trọng hơn, nhưng mà cũng phải uống, nhất định khỏi hẳn."

      Phó Dư Sâm muốn chuyện, lại phát ra tiếng nào, đành phải nhắm hai mắt lại.

      Từ Xán Xán đưa phụ thân ra ngoài.

      Ở trước mặt Phó Dư Sâm nàng dám khóc, đến trướng trước, hai mắt đẫm lệ thấp giọng hỏi Từ Thuận Hòa: "Phụ thân, Phó Dư Sâm rốt cuộc làm sao vậy?"

      Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi khóc, trong lòng cũng khó chịu, nhân tiện : "Xán Xán khóc. Con rể chẳng qua là mệt nhọc quá độ thôi!" Thân thể Phó soái quá yếu, tuy rằng luôn luôn được điều dưỡng, nhưng hơi chú ý lập tức xảy ra chút vấn đề.

      Ông đưa tay vỗ vỗ lưng Từ Xán Xán, an ủi : "Con phải tin tưởng y thuật của phụ thân!"

      Từ Xán Xán dùng khăn lau nước mắt, đỏ mắt nhìn Từ Thuận Hòa: "Phụ thân, người nhất định phải chữa khỏi cho Phó Dư Sâm, nếu có gì may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy!" Nàng quá Phó Dư Sâm, thể , nếu Phó Dư Sâm chết, nàng cũng muốn sống!

      Từ Thuận Hòa thấy Từ Xán Xán thương tâm như thế, trong lòng cũng khó chịu, : "Ngươi cũng biết uy hiếp phụ mẫu rồi!"



      Đột nhiên Từ Xán Xán tỉnh ngộ, bản thân làm tổn thương phụ thân! Nàng dựa vào người phụ thân khóc rống lên.

      Phó Dư Sâm nằm ở trong trướng, hỗn loạn nghe được Từ Xán Xán —— "nếu có gì may xảy ra với chàng, hoặc bị cái gì khác? sợi dây thừng con cũng theo chàng ấy", trong lòng khỏi trận thê lương.

      Từ Xán Xán thể , sao có thể cam lòng bỏ Từ Xán Xán mà ?

      Nhưng mà quy luật sinh tử, cho dù mãnh mẽ hơn nữa, cũng làm gì được vận mệnh này...

      Bích Vân và Chu Nhan nấu thuốc xong đưa vào nội trướng.

      Từ Xán Xán ở bên ngoài mắt khóc đều sưng lên, nhưng đến trước mặt Phó Dư Sâm, tuy rằng Phó Dư Sâm ngủ mê man, song mặt nàng vẫn mang theo nụ cười xinh đẹp, thổi chén thuốc cho bớt nóng rồi đút cho Phó Dư Sâm.

      Đến lúc này, Từ Xán Xán cũng bình tĩnh lại. Nàng trước bảo Chu Nhan lấy cái gối lớn lót dưới người Phó Dư Sâm, để Bích Vân bưng chén thuốc, còn bản thân nâng Phó Dư Sâm dậy để dựa vào người mình, dùng thìa bạc nếm nếm thử, cảm thấy độ ấm vừa phải, mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm.

      Kỳ chén thuốc rất đắng, còn có mùi là lạ, nhưng vì Từ Xán Xán lo cho Phó Dư Sâm nên thấy đắng chút nào.

      Chờ đút xong chén thuốc, người Từ Xán Xán ra đầy mồ hôi, dính người khó chịu muốn chết.

      Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, mắt phượng hơi mở nhìn Từ Xán Xán, nháy mắt cái.

      Từ Xán Xán vội vàng ghé sát vào.
      Môi Phó Dư Sâm hơi mấp máy, là "Bảo Thính Vũ mời Trác Sam đến" . Bây giờ bị bệnh cần giao mọi việc lại cho Trác Sam, như vậy mới làm lỡ hành trình hồi kinh. Trác Sam là tâm phúc của , có thể tín nhiệm được.

      Từ Xán Xán gật đầu, đứng dậy bảo Chu Nhan: " Thính Vũ mời Trác phó đoàn luyện đến!"

      Sau khi Chu Nhan ra ngoài, Từ Xán Xán lại dặn Bích Vân: "Bưng chén nước sôi và chén nước muối nhạt đến đây!" Phụ thân Phó Dư Sâm ngoại trừ uống thuốc, còn phải uống nước nhiều, mặt khác phải dùng nước muối nhạt xúc miệng.

      Thính Vũ nhanh chóng dẫn Trác Sam vào.

      Trác Sam biết Phó soái nhiều bệnh, vốn nghi hoặc mấy tháng chinh phạt hải tặc Việt quốc này saoPhó soái bị bệnh , nghĩ tới lại ngã bệnh đường.

      Từ Xán Xán thấy Trác Sam vào, vội vànglánh ra ngoài.

      Trác Sam vào trong lâu bước ra , vừa ra khỏi trướng, liền nhìn thấy thiếu phụ nho xinh đẹp ngồi nệm, da thịt trắng tuyết, mặt mày như họa, lông mi dài ướt sũng , nhìn rèm cửa buông xuống, biết suy nghĩ cái gì.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân Phó soái, trái tim nhảy rộn ràng, vội vàng lui xuống.

      Sau khi mang thân binh hộ vệ xa, Trác Sam cảm thán ở trong lòng: nhìn vào tướng mạo, thiếu phu nhân và Phó soái đúng là trời sinh cặp!

      Chờ Trác Sam rời , Từ Xán Xán vội vàng bước vào trong.

      Phó Dư Sâm lại bắt đầu ngủ mê man.

      Từ Xán Xán bước đến sờ sờ trán , phát vẫn nóng dọa người.

      Nàng biết Phó Dư Sâm ngã bệnh, bản thân thể bị bệnh, liền bảo Chu Nhan cầm cái mỏng khác đến, cởi áo khoác của Phó Dư Sâm ra rồi nằm xuống bên cạnh.

      Từ Xán Xán quay lưng với Phó Dư Sâm, nghe tiếng hít thở ồ ồ của Phó Dư Sâm, hỗn loạn , qua lúc lâu mới ngủ được.

      Lúc nửa đêm, Từ Thuận Hòa đến lại. Ông lấy viên thuốc nâu thẫm trong hộp ngọc đưa cho Từ Xán Xán: "Bỏ viên thuốc này vào nước đợi tan ra rồi cho uống!"

      Từ Xán Xán gật đầu, đưa phụ thân đến trướng ngoài nghỉ tạm, rồi hầu hạ Phó Dư Sâm uống thuốc.

      Lúc Phó Dư Sâm tỉnh lại, phát mình nằm xe ngựa.

      cảm thấy miệng nửa ngọt nửa đắng, vừa có mùi thuốc, lại có vị mật ong; bên người ấm áp , là Từ Xán Xán dựa sát vào người ngủ.

      Bàn tay Phó Dư Sâm luồn vào trong cổ áo Từ Xán Xán, phát người nàng đầy mồ hôi , chắc là vì người mình phát sốt nên làm thân thể nàng nóng ra mồ hôi.

      sờ soạng vài cái, Từ Xán Xán liền tỉnh. Nàng mở to mắt, thấy Phó Dư Sâm tỉnh, trong lòng vui vẻ, tay chân loạn giơ lên: "Phó Dư Sâm, chàng tỉnh?"

      xong cũng thấy bản thân ngốc —— mắt mở phải tỉnh sao? !

      Phó Dư Sâm ho cái, phát yết hầu còn cảm giác sưng đau tắc nghẽn: "Xán Xán —— "

      thanh thô ách, nhưng lại làm mũi Từ Xán Xán đau xót rơi lệ: "Phó Dư Sâm, chàng rốt cục tỉnh!"

      Nàng cực kỳ kích động, vội nhào vào lòng Phó Dư Sâm, nhưng lại dừng lại vào giây cuối cùng, ánh mắt rưng rưng nhìn Phó Dư Sâm, sau đó mặt nhàng dán lên mặt Phó Dư Sâm, ôn nhu cọ xát .

      Phó Dư Sâm cuối cùng cũng hết sốt, da thịt lạnh mà mềm, cọ thực thoải mái. Phó Dư Sâm cũng cảm thấy thân thể thoải mái, đưa tay vuốt lưng Từ Xán Xán, cảm thấy Từ Xán Xán cũng gầy ít, lưng toàn là xương.

      Sau khi Từ Xán Xán âu yếm hồi, liền đứng dậy mở cửa xe ra bảo Bích Vân và Chu Nhan bưng nước bưng cháo.

      Từ khi Phó Dư Sâm hôn mê, Trác Sam giấu diếm bệnh tình của Phó Dư Sâm, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của tiếp tục hành quân, những ngày qua đại quân chưa từng vì Phó Dư Sâm bệnh mà dừng lại.

      Từ Xán Xán ở xe hầu hạ Phó Dư Sâm, Bích Vân và Chu Nhan ngồi xe vận chuyển hành lý, nấu thuốc cho Phó Dư Sâm đều làm xe này.

      Chu Nhan, Bích Vân và Thính Vũ bọn họ nghe công tử tỉnh, đều vui mừng khôn xiết, vội vàng làm việc, sau lúc Bích Vân liền bưng nước sôi vào.

      Nàng đưa chén nước sôi cho Từ Xán Xán, cười khanh khách : "Thiếu phu nhân, Chu Nhan hầm cháo !"

      Từ Xán Xán gật đầu: "Ừ. Ngươi lại với nàng, bảo nàng đem cháo hầm nghiền nát, rồi bỏ thêm chút đường phèn!"

      Bích Vân đáp "Vâng", liền lui xuống.

      Từ Xán Xán bên đút Phó Dư Sâm uống nước, bên liên miên: "Phụ thân mấy ngày nay vất vả , có ít thuốc mua được, nên ông dẫn Thường Liễu trèo đèo lội suối để tìm —— chàng về sau phải hiếu thuận với ông!"

      Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn nàng. cảm thấy Từ Xán Xán gầy rất nhiều, lúc đầu cằm đầy đặn mượt mà bây giờ cũng biến thành cằm nhọn, ban đầu khuôn mặt trắng hồng cũng trở nên có chút trắng bệch, khỏi trận đau lòng.

      Từ Xán Xán dùng thìa bạc đút uống nước, nghĩ đến đút hơi vội nên nước chảy xuống theo khóe miệng Phó Dư Sâm. Nàng quên cả việc lấy khăn lau, vội vàng liếm sạch.

      Phó Dư Sâm đưa tay đè đầu nàng lại, sau đó ngậm lấy môi Từ Xán Xán.

      Hai người trằn trọc lâu sau.

      Từ Xán Xán sờ sờ chăn, phát phía dưới Phó Dư Sâm có phản ứng, nàng dám làm chuyện này với Phó Dư Sâm, sợ tổn hại thân thể Phó Dư Sâm, liền cố ý cười giãy dụa : "Phó Dư Sâm, thiếp xem cháo hầm xong chưa!"

      Dứt lời, Từ Xán Xán mở cửa xe ra.

      Mở cửa xe nàng quay lại nở nụ cười ngọt ngào với Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thấy nàng bướng bỉnh, khỏi cũng cười .

      Từ Xán Xán đút Phó Dư Sâm ăn cháo xong, mới : "Phó Dư Sâm, chàng đoán chúng ta sắp đến nơi nào ?"

      Phó Dư Sâm mỉm cười nhìn nàng: "Ta mê man mấy ngày?"

      Từ Xán Xán đếm ngón tay tính: "Ừ, chàng hôn mê hết bốn ngày ba đêm!" Nàng mềm mại dựa sát vào Phó Dư Sâm, thấp giọng : "Thiếp lo lắng muốn chết..."
      Last edited: 20/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :