1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 111:
      Tử Tương đến hai ngày đầu gây ra cho Từ Xán Xán ít phiền não. Trải qua Từ Xán Xán hồi dặn dò, Tử Tương đắc ý rất nhanh bị mất quyền lực.

      Sau khi trải qua mê mang ngắn ngủi, Tử Tương lập tức trầm mặt lại.

      Trung thu mười lăm tháng tám sắp đến, nhưng Từ Xán Xán có tâm tình, nàng và Phó Dư Sâm ở hai nơi, mẫu thân và đệ đệ ở Uyển Châu, phụ thân ở chiến trường Nam Hải, nàng có quá nhiều tâm tình.

      Nếu thiếu phu nhân phân phó, người ở Phó trạch cũng đề cập đến, cách trung thu chỉ còn hai ngày , nhưng trong nhà chút cũng chuẩn bị lễ mừng năm mới.


      Từ Xán Xán ôm gối ngồi tháp lệch sang phía cửa sổ trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn hoa quế ngoài cửa sổ. Bởi vì nàng khen mùi hoa quế thơm, cho nên Phó Dư Sâm lấy hoa quế ở Nam Hải, cho người ta từ Nam Hải đưa đến.


      Nàng sai người đưa đến trước của sổ phòng ngủ, như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn và ngửi được.

      nhũng cành cây xanh đầy những đóa hoa, tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan, tâm Từ Xán Xán có chút ảm đạm: kim quế chở về, nhưng Phó Dư Sâm lại có ở nhà.

      Gió thu theo cửa sổ thổi vào, Từ Xán Xán người chỉ mặc cái áo cổ chéo trắng tay hẹp và váy gấm xanh ngọc, lúc này liền rùng mình cái.

      Nàng ôm chặt gối, muốn mình ấm áp chút.

      Từ Xán Xán bỗng nhiên ngồi dậy, hề ngồi đó thương xuân thu buồn —— lần trước người phường Ngọc Cẩm đến đây, Từ Xán Xán có bảo các nàng làm cho phụ thân hai bộ áo khoác và hai bộ nội y. Những ngày này, gió thu dần dần lạnh hơn, phụ thân có bị cảm lạnh hay ? Nên làm thêm mấy bộ quần áo cho lão nhân gia ngài!

      Nghĩ đến đây, Từ Xán Xán lập tức gọi Bích Vân vào.

      Bích Vân giúp Chu Nhan tính sổ ở trong phòng, nghe Từ Xán Xán gọi vội vàng đáp lời.

      Chu Nhan tiếp tục tính sổ, Bích Vân cười hì hì vào phòng ngủ, hành lễ với Từ Xán Xán ngồi tháp:" Tham kiến thiếu phu nhân."

      Từ Xán Xán nâng cằm: "Chu Nhan còn tính sổ?"

      Vừa cười: "Chút sổ sách này, có cái gì tính đâu ?"

      Bích Vân bưng ly hồng trà đưa cho Từ Xán Xán: "Thiếu phu nhân, uống trà !"

      Từ Xán Xán tiếp nhận chén trà, nhưng vẫn chưa uống, mà hỏi:"Chuẩn bị bạc cho người từ xuống dưới chưa?"

      Bích Vân vội : " chuẩn bị xong , chia làm từng bao , dựa theo ngài phân phó chức vị giống nhau bạc thưởng cũng khác, bao đều có ghi tên người nhận!"

      Từ Xán Xán khẽ gật đầu: "Chuyện này để Chu Nhan và Phó Dương làm với nhau, ngươi hãy đến tố hương trai đặt bánh trung thu."

      Bích Vân cười: "Ngày hôm trước, nô tỳ đến tố hương trai đặt bánh trung thu , còn đặt riêng cho thiếu phu nhân ngài cái nhân mứt táo, bánh nhân hạt sen, bánh nhân hạt dẻ và bánh nhân đậu đỏ!"

      Từ Xán Xán sóng mắt lưu chuyển: "Nha đầu ngươi lanh lợi!" mặt nàng còn mang theo vài phần tính trẻ con, nhưng lại chuyện như bà lão.

      Bích Vân nghe vậy cười đến lộ cả hàm, Từ Xán Xán liếc cái, nàng liền vội vàng che miệng lại.

      Từ Xán Xán cực kỳ tò mò: "Ồ, ta buồn cười như vậy sao?"

      Bích Vân mím môi nín cười, nghiêm trang hỏi: "Xin hỏi thiếu phu nhân, năm nay ngài bao nhiêu ?"

      Từ Xán Xán tâm tư linh hoạt, thoáng nghĩ cái liền hiểu ra ý nàng, cười :"Tuổi ta có hơn cũng là chủ nhân của ngươi!" Nàng đến tháng sáu mới đủ mười sáu tuổi, nhưng ra nàng tuổi hơn Bích Vân và Chu Nhan.

      Bích Vân đột nhiên nhớ tới cái gì, vội hỏi: "Thiếu phu nhân, sinh nhật ngài sắp đến rồi!"

      Trước kia ở Uyển Châu, Từ Xán Xán thích nhất là lúc sinh nhật, vì cha mẹ mua vàng bạc châu báu cho nàng.

      Bây giờ gả cho Phó Dư Sâm, nên hề thiếu những vật như vậy.
      Đại khái vì biết nàng thích những thứ này, nên Phó Dư Sâm càng ngừng đưa nàng các loại châu báu, bây giờ ra nàng đối với mấy thứ này cũng quá để ý , cũng như đối với sinh nhật trông đợi.

      Thấy Từ Xán Xán còn suy tư, Bích Vân cười hì hì : "Chắc công tử lại tặng cho người trang sức !"

      Từ Xán Xán thở dài, cảm thấy là lòng người đủ. Trước kia phụ thân mua cho nàng cây trâm ngọc bích, nàng vui mừng đến nửa ngày, bây giờ Phó Dư Sâm cho nàng cái gì cũng để vào mắt .

      Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu nhớ Phó Dư Sâm , liền ôm gối thở dài.
      lát sau mới : "Chờ chút ngươi khố phòng chọn ít đồ tối màu, ta muốn làm cho cha ta vài bộ quần áo!"

      Bích Vân cười: "Thiếu phu nhân, vẫn nên để nô tỳ và Chu Nhan làm , ngài làm quần áo nô tỳ sợ ngoại gia lão gia dám mặc!"
      Từ Xán Xán: "..." Nha đầu này sao lại càng ngày càng nghịch ngợm vậy !

      Chu Nhan tính sổ, bỏ sổ sách vào trong hộp, khóa vào vào trong hộp vuông, chờ mọi thứ xong mới đến phòng ngủ.

      Nàng vừa bước vào liền thấp giọng : "Thiếu phu nhân, nô tỳ thấy Tử Tương đến đây !"

      Từ Xán Xán lười biếng : "Biết rồi." Nhưng vẫn đứng dậy, chậm rãi thưởng thức chén trà Bích Vân đưa cho nàng.

      Tử Tương nhanh chóng bước vào, được phép mới vào phòng ngủ, cung kính quỳ gối hành lễ với Từ Xán Xán ngồi tháp: "Nô tỳ tham kiến thiếu phu nhân."

      mặt Từ Xán Xán mang theo ý cười nhìn Tử Tương.

      Hôm nay, Tử Tương đặc biệt giống ngày thường, đầu búi loa kế, chỉ cài cây trâm như ý trắng, người mặc áo xanh nhạt và váy tím sẫm thêu hoa, phía dưới lộ ra đoạn váy, thoạt nhìn rất gọn gàng.

      Thái độ của nàng vẫn trước cự sau cung như trước, quả thực cung kính nghe theo.

      Từ Xán Xán ý bảo nàng đứng dậy, cũng chuyện, tự thân cầm chén trà uống, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.

      Tử Tương lại rất kính cẩn, mí mắt mỏng manh rũ xuống, giống như thấy tư thế ra thể thống phu nhân của Từ Xán Xán, ôn nhu : "Thiếu phu nhân, ba ngày sau chính là trung thu, biết trong phủ chúng ta chúc mừng như thế nào."

      Từ Xán Xán nghe hiểu ra , Tử Tương bị vắng vẻ vài ngày, đây là muốn tìm chuyện ôm đồm!

      Nàng làm bộ như nghe biết, đưa chén trà cho Bích Vân, lấy khăn tay trong tay Chu Nhan lau lau khóe miệng, "Ừ" tiếng nhưng lại phản ứng gì.

      ra Tử Tương rất sắc xảo, nàng đụng phải Từ Xán Xán cái đinh mềm, tức giận chút nào.

      Thấy Từ Xán Xán có ý đứng dậy, nàng giành :"thiếu phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài rửa tay!"

      Dứt lời, xoay người ra ngoài.

      Thấy nàng ra ngoài, Từ Xán Xán nhìn bóng dáng của nàng , thầm nghĩ: Tử Tương nhân tài ! Tự quyết định co được dãn được, da mặt lại rất dầy, phải nhân tài là cái gì!

      Bích Vân và Chu Nhan cũng thất vọng nhìn Tử Tương, đều lời nào. lát sau, Bích Vân mới : "Năm đó lúc Tử Tương dạy bọn nô tỳ rất lợi hại , vẫn là thiếu phu nhân ngươi lợi hại hơn!"

      Chu Nhan nhận thức Tử Tương mười mấy năm , rất ràng Tử Tương làm người, bởi vậy hơi lo lắng nhìn phía Từ Xán Xán, muốn lại thôi: "Thiếu phu nhân..."

      Từ Xán Xán hiểu lòng của nàng, liền giơ tay vỗ vỗ tay Chu Nhan, : "Ngươi hãy yên tâm, trong lòng ta nắm chắc."

      Tử Tương rất nhanh dẫn theo bốn tiểu nha hoàn bước vào.

      Nàng bưng cái chậu vàng ròng chạm nổi long phượng cho Từ Xán Xán rửa mặt, bốn tiểu nha hoàn cầm bốn thứ khác nhau, khăn mềm, vải gấm, xà bông thơm và gương.

      Mặc dù Từ Xán Xán xuất thân nhà nghèo, nhưng dù sao cũng ở Từ phủ huấn luyện chuyên môn mấy tháng, bởi vậy ngồi bất động, tiếp tục ngồi ở nhuyễn tháp, chờ Tử Tương đến hầu hạ mình.

      Tử Tương có ý đánh tan cảnh giác của Từ Xán Xán, cứu vãn sai lầm nhận tình thế lúc mới tới của mình, cho nên rất cung kính bưng kim bồn đến trước nhuyễn tháp, hai đầu gối "Phù phù" tiếng quỳ xuống, hai tay giơ kim bồn lên.

      Bốn nha hoàn kia cũng vội vàng cùng nàng nâng lên vải mềm, khăn gấm, xà bông thơm và gương quỳ xuống.

      Chu Nhan mặt lên tiếng bước lên giúp Từ Xán Xán vén tay áo lên, cởi vòng tay ngọc bích cổ tay áo của nàng xuống để bên.

      Bích Vân lấy khăn vải trắng trong tay tiểu nha hoàn, che lại vạt áo của Từ Xán Xán.

      Ngày thường Từ Xán Xán cũng bày ra khoa trương như vậy, nhưng gần đây Tử Tương muốn hầu hạ nàng, nàng liền thản nhiên đón nhận.

      Từ Xán Xán rũ mắt xuống che khuất sóng mắt, hai tay tuyết trắng thon dài đưa vào kim bồn bắt đầu rửa tay rửa mặt.

      Chờ Từ Xán Xán rửa mặt xong, Chu Nhan lấykhăn nhàng lau những giọt nước mặt Từ Xán, rồi lấy hương cao trong tay Bích Vân, mở nắp đưa cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán lấy ngón tay chấm chút hương cao xanh nhạt, bôi đều lên mặt.

      Chờ mọi việc xong xuôi, Từ Xán Xán cuối cùng cũng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tản bộ.

      khi Tử Tương hạ quyết tâm hầu hạ Từ Xán Xán kín kẽ hở. Nàng thấy Chu Nhan cũng muốn theo, thuận tay cầm giỏ hoa theo:"Thiếu phu nhân, ngài thấy đóa hoa nào đẹp nô tỳ giúp ngài hái!"

      Từ Xán Xán thấy nàng ân cần như thế, tỏ vẻ mừng rỡ được nàng hầu hạ, nhưng ra có được bao nhiêu.

      Đến đêm, Chu Nhan hầu hạ Từ Xán Xán ngủ.

      Từ Xán Xán buồn ngủ, ánh mắt giống như trợn lên , nhưng vẫn cố gắng dặn dò Chu Nhan: "Trở về với Bích Vân, nhất định phải cẩn thận đề phòng Tử Tương, nên khinh thường!"

      Chu Nhan đáp "Vâng", thả móc kim buông màn mỏng xuống, tắt đèn thạch ở đầu giường, rồi đóng cửa giường, tắt đèn trong phòng ngủ, thế này mới lui ra.

      Tối nay đến phiên nàng trực đêm, Chu Nhan đêm nay muốn ngủ ở tháp phòng chính, để Từ Xán Xán ban đêm gọi người.

      Trong phòng tối nhưng Từ Xán Xán lại ngủ được.

      Đêm trung thu, đêm lạnh như nước. Từ Xán Xán nằm giường, ngửi thấy mùi gỗ Lê Hoa, trong lòng lại nhớ Phó Dư Sâm.

      Nàng tính ngày của Phó Dư Sâm, chắc là sắp về rồi!

      Nghĩ đến Phó Dư Sâm, lòng nàng ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng xoay người nằm chăn, vất vả mới mông lung ngủ thiếp .

      Dưới bảo vệ của đội súng, Phó Dư Sâm đến huyện Xích Vũ.

      Vì Từ Thuận Hòa cần châm cứu lấy máu độc cho , cho nên đoàn người dừng lại ở trạm dịch ở phía bắc huyện Xích Vũ.

      Màn đêm buông xuống , Thính Vũ mang theo hai tên sai vặt bưng cơm tối lên.

      Phó Dư Sâm tùy ý nhìn thoáng qua thức ăn bàn vuông, thấy món ăn rất phong phú, nên dăn dò Thính Vũ: "Lấy chút rượu vào đây, mời Từ tiên sinh đến đây dùng cơm!"

      Thính Vũ đáp "Vâng", lui xuống mời Từ Thuận Hòa đến.

      Từ Thuận Hòa chơi cờ với quân sư Lương Khánh Hạ của Phó Dư Sâm, nghe Thính Vũ mời, có chút khó xử:"Này---"

      Mặt Lương Khánh Hạ hớn hở đứng dậy chắp tay, vui vẻ rời .
      Chuyện Từ tiên sinh là nhạc phụ của Phó soái, trong quân doanh ít người biết, mà những người biết nội tình lại cực kỳ kín miệng, bình thường Phó soái và nhạc phụ đại nhân cũng lui tới.

      Bây giờ, Phó soái muốn nịnh bợ nhạc phụ, sao có thể biết thức thời đây?!

      Từ Thuận Hòa theo Thính Vũ đến chỗ Phó Dư Sâm

      Ông còn chưa bước vào, liền ngửi thấy mùi thơm hỗn tạp của rượu, nhất thời vui vẻ, bước chân cũng nhanh hơn.

      bàn vuông bày bốn món và bình sứ rượu, Phó Dư Sâm ngồi ở vị trí chủ vị im lặng đợi Từ Thuận Hòa.

      Thấy Từ Thuận Hòa đến, liền đứng dậy nghênh đón.

      Phó Dư Sâm đứng ở cửa nghênh đón, thấy nhạc phụ đến, liền gọi tiếng "Cha", tiếp Từ Thuận Hòa bước vào ngồi xuống.

      Hai cha con ngồi xuống đối diện nhau.

      Phó Dư Sâm thích chuyện, vẫy tay ý bảo Thính Vũ ra ngoài.

      Chờ trong phòng chỉ còn lại và Từ Thuận Hòa , Phó Dư Sâm đứng dậy châm rượu cho Từ Thuận Hòa.

      Từ Thuận Hòa quen làm thủ hạ của Phó Dư Sâm, thực quen Phó Dư Sâm phục vụ mình, kinh sợ đứng dậy, cười:"Hiền tế, vẫn nên để ta tự mình làm !"

      Mặc dù Phó Dư Sâm gì, nhưng lại kiên trì châm rượu cho ông, trước kính nhạc phụ ly, sau mới mời nhạc phụ dùng cơm.

      Từ Thuận Hòa sớm chú ý đến những món ăn tinh xảo bàn. bàn bắt mắt nhất chính là hương thơm nồng đậm phật khiêu tường, bên cạnh đó, bốn món ăn là măng xào bã rượu, đài sen nấu cá, rau xào mực xốp giòn, rất tinh xảo và hấp dẫn. Thời gian qua, Từ Thuận Hòa ở trong quân, cũng chỉ ăn được chút món rau, cho nên khi nhìn nhũng món ăn tinh xảo khỏi mở to miệng, cũng khách sáo với con rể nữa, cằm đũa nhanh chóng ăn.

      Lượng cơm của Phó Dư Sâm vẫn , ăn ít ăn nữa, bảo Thính Vũ múc chén cháo gạo chậm rãi uống, thỉnh thoảng còn kính rượu nhạc phụ.

      Rượu này vô cùng ngon. Mặc dù Từ Thuận Hòa uống rượu nhiều nhưng cũng biết đây là rượu ngon, cho nên cũng uống được mấy chén.

      Thấy nhạc phụ ăn cũng ít, thế này Phó Dư Sâm mới mở miệng hỏi:"Cha, lần này chúng ta qua Uyển Châu, người có muốn đón nhạc mẫu và Nghi Xuân đến Biện Kinh hay ?" sao nhưng lại sợ Từ Xán Xán tịch mịch, cho nên mới hỏi nhạc phụ.

      Mặc dù Từ Thuận Hòa uống nhiều mấy chén nhưng vẫn còn tỉnh táo, nghĩ nghĩ nhân tiện :"Đến Uyển Châu, tự ta về nhà cũng được!" Mặc dù ông biết hoàn cảnh của đại ca Từ Đình Hòa và Phó Dư Sâm nhưng cũng biết tình cảnh của Phó Dư Sâm tốt lắm, người nhà cùng trở về Biện Kinh liên lụy Phó Dư Sâm và Xán Xán, còn bằng đợi địa vị của Phó Dư Sâm ổn định rồi trở về kinh.

      Phó Dư Sâm nghe vậy cũng kinh ngạc. phát nhạc phụ của mình giống với Từ Đình Hòa bị lợi ích làm cho mê muội, mặc dù nhạc phụ cũng tiền nhưng lại ham danh hám lợi, ông đến chiến trường là vì Từ Xán Xán.

      Trong lòng cảm động, mặt lại bình tĩnh như trước, tuy rằng sớm tính ban thưởng cho nhạc phụ, nhưng ra trước.

      Sau khi tiễn Từ Thuận Hòa , Phó Dư Sâm đứng trong viện của trạm dịch, nhìn vầng trăng tròn trời, lâm vào trầm tư.

      Thính Vũ và Quan Tuyết dẫn theo cấm quân theo sau xa.

      Dưới ánh trăng Phó soái áo trắng trắng tuyết, nhìn giống như thần linh, tựa như lúc nào cũng có thể bay khỏi trần thế.

      Đoàn người còn chưa đến Vân Châu, Phó Dư Sâm nhận được tin của Phó Lục đưa tới từ Biện Kinh—— Vĩnh An Đế lại bắt đầu ngự hạnh cung tần !


    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ông hoàng đế này kiểu gì cũng chết vì miệt mài quá độ
      xukem thích bài này.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Mong chương tiếp theo
      Kuen thích bài này.

    4. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 112:

      lâu sau, Hoàng Lang và Từ Đình Hòa ở Biện Kinh cũng lần lượt đưa tới mật tin--- Vĩnh An Đế lâu ngày đặt chân vào hậu cung, những ngày này lại bắt đầu tinh thần Long Mã tuyên triệu lần ba phi tần!
      Phó Dư Sâm ngồi lưng ngựa, tay trái cầm dây cương, tay phải lật xem mật thư Thính Vũ dâng lên.​

      Mặc dùhắn luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nhìn mật thư này, quả thực cũng phải cười lạnh ra tiếng .​

      Phó Dư Sâm đưa mật thư lại cho Thính Vũ, tiếp tục giục ngựa về phía trước.​

      Bây giờ, hiểu cái gì gọi là tự tìm đường chết rồi.​

      Nhưng mà, mũi Phó Dư Sâm lại ê ẩm —— vì sao lại có loại cảm giác bị người thân phản bội?​

      cúi đầu, nháy mắt cái, giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bụi đất.​

      Thính Vũ thấy Phó Dư Sâm tốc độ nhanh hơn, cũng giục ngựa chạy nhanh, chờ Phó Dư Sâm chỉ thị.​


      Mặt Phó Dư Sâm chút thay đổi đưa mật thư cho Thính Vũ, sau đó giọng : "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng chạy về Biện Kinh!" Bây giờ Vĩnh An Đế vẫn chưa thể chết được, chờ trở về Biện Kinh khống chế triều đình rồi hãy chết sau!
      Giờ phải chạy về Vân Châu trước, đón Từ Xán Xán từ đội Trác Sam hộ tống hồi kinh.​

      Đội súng bảo vệ Phó Dư Sâm và cấm quân cũng có đến hai ngàn người, cho nên dù lòng Phó Dư Sâm có nóng như lửa đốt, cũng phải dừng chân nghỉ ngơi-- cho dù bọn lính cần nghỉ ngơi nhưng mà Phó Dư Sâm cũng cần nghỉ ngơi.​

      Sắp đến Vân Châu, Phó Dư Sâm hạ lệnh quân dừng lại nghỉ ngơi bên rừng cây ngoài trấn phía nam.​

      Sau khi dựng trại trong rừng, Phó Dư Sâm dựa vào dưới gốc cây tảo nghỉ ngơi, im lặng suy nghĩ.​

      Thính Vũ mang theo cấm quân đứng bên hộ vệ thấy nhạc phụ đại nhân của công tử lảo đảo chạy đến, vội vàng bẩm báo với Phó Dư Sâm.​

      Lần này ở chiến trường, Từ Thuận Hòa phát bí mật của Phó Dư Sâm--- ngoại trừ đội súng pháo, binh lính Phó gia đều được trang bị hai thứ vũ khí, cái là thiên hạ nổi danh tuyết đao, vũ khí bí mật khác là thiết bổng.​

      Tuyết đao sắc bén nổi danh thiên hạ, chiến trường giơ tay chém xuống nhanh như chớp, được chế tạo trong xưởng ở Kim Minh Uyển, gian tế Liêu quốc và Việt quốc hao hết tâm tư cũng ăn cắp được phương pháp chế tạo bí mật.​

      Khi lực lượng hai bên bằng nhau, Phó quân sử dụng tuyết đao, nhưng chờ lúc quân địch nhiều hơn, binh lính Phó gia liền thu hồi tuyết đao, ngược lại rút ra cây thiết bổng, vung đao uy lực mạnh mẽ, khi gặp phải quân địch lập tức đầu rơi xuống, là địch cường đánh tay đôi đại sát khí.​

      Từ Thuận Hòa làm quân y, thấy rất nhiều trận đánh tay đôi, liền có ý tưởng nho , chuẩn bị trao đổi với con rể bảo bối chút. ​

      Hai người đối mặt nhau ngồi xuống.​

      Từ Thuận Hòa quay đầu gọi Thính Vũ: "Lấy đại thiết bổng của cấm quân dùng đến đây!"​

      Thính Vũ dám chuyên quyền, mắt nhìn Phó Dư Sâm, thấy Phó Dư Sâm hơi gật đầu, thế này mới lấy đại thiết bổng của cấm quân đứng bên cạnh đưa đến. ​

      Từ Thuận Hòa hơi khinh địch, nhàng giơ tay nhận đại thiết bổng, ai biết thiếu chút nữa tuột tay.​

      Tay mắt Phó Dư Sâm lanh lẹ, bước lên đón thiết bổng đưa cho Từ Thuận Hòa.​

      Từ Thuận Hòa chăm chú nhìn đại thiết bổng, thế này mới mở miệng : "Hiền tế, trấn Uyển Châu có Chu thợ rèn, chẳng những biết rèn sắt còn có thể làm pháo. Mùa thu bốn năm trước, ta chẩn bệnh cho Chu thợ rèn, thấy bỏ pháo vào phần rỗng trong đại thiết bổng, sau đó dùng cái que đâm vào, cần lửa mà pháo lại tự bắn ra ngoài, nổ mạnh đễn nỗi đống lúa mạch chất đầy đất" Kỳ , vì Chu thợ rèn thường xuyên làm việc nơi có nhiệt độ cao, thành thân nhiều năm mà thê tử vẫn chưa mang thai, lúc này mới mời ông đến chẩn bệnh. Từ Thuận Hòa kê phương thuốc rất đơn giản-- trong hai năm được rèn sắt, Chu thợ rèn nghe theo lời ông, năm trước vợ sinh được con trai.​

      Ông xong, ánh mắt sáng ngời nhìn Phó Dư Sâm.​

      Vì hưng phấn mà mắt phượng Phó Dư Sâm sáng lấp lánh, đưa tay cầm thiết bổng, trầm giọng : "Cha, ngang qua Uyển Châu người dẫn ta gặp Chu thợ rèn này!"​

      Từ Thuận Hòa cười: "Kia đương nhiên được! Ta... Chu thợ rèn rất cảm kích ta, nhất định giúp ngươi!" Ông sợ Phó Dư Sâm nhớ đến chuyện xưa, nên "Vì chữa bệnh tiện ra".​

      Ngày mười lăm tháng tám, sau khi dùng bữa trưa, Từ Xán Xán dặn dò Chu Nhan, Bích Vân và Phó Dương phát tiền thưởng, bánh trung thu và hoa quả cho người làm trong phủ​

      Nàng đứng trong phòng, cùng Bích Vân và Chu Nhan làm trang phục cho phụ thân.​

      Từ Xán Xán từ Phó Dương biết được Phó Dư Sâm bình định được đảo Minh, tạm thời giải quyết được vấn đề hải tặc Việt Quốc quấy nhiễu Đại Lương trong hai mươi ba mươi năm qua, đoán rằng sắp về Vân Châu, sau đó khải hoàn hồi kinh.​

      Cho nên hai ngày nay, nàng bận rộn thu dọn hành lý, cũng chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ, đệ đệ, nhà đại bá và bảy vị tỷ tỷ của Phó Dư Sâm.​

      Tử Tương dẫn theo tiểu nha hoàn Hàn Hoa và Hàn Thu giúp nàng sửa sang hành lý ở trong phòng.​

      Trái phải trong ngủ bày ra năm rương hành lý mạ vàng.​

      Từ Xán Xán hơi mệt, nghiêng người ngồi nhuyễn tháp, chỉ huy Tử Tương mang theo tiểu nha hoàn mở rương ra.​

      Sau khi mở rương mở ra, Từ Xán Xán nhân tiện : "Tử Tương, cầm lễ vật ra kiểm tra lần cuối !"​

      Tử Tương nghe vậy kính cẩn hành lễ: "Vâng, thiếu phu nhân."​

      Nàng nhận tờ khai trong tay Từ Xán Xán, sai Hàn Hoa chép lại lần, sau đó bảo Hàn Hoa đọc lại, để Hàn Thu cầm bút sắp xếp hợp lý lại lần nữa.​

      Mà Tử Tương tự mình mở rương ra kiểm kê.​

      Trong quá trình kiểm kê, mồ hôi lạnh của nàng toát ra rất nhiều--- Từ Xán Xán ra tay hào phóng!​

      Rương thứ nhất là lễ vật Từ Xán Xán đưa cho nhà ông bà thái thái ngoại, bên trong ngoại trừ trang sức châu báu tinh xảo, còn có ít gấm vóc lăng la, thậm chí còn có thiên thủy bích trân quý.​

      Rương thứ hai là lễ vật cho nhà mẹ đẻ, quần áo chiếm đa số, cái khác chính là tẩu thuốc ngọc bích.​

      Rương thứ ba là đưa cho đệ đệ Từ Nghi Xuân của Từ Xán Xán , bên trong có mấy bộ quần áo văn sinh, còn lại tất cả đều là giấy và bút mực .​

      Ba rương đầu vừa nhìn biết chuẩn bị rất tỉ mỉ, lễ vật cũng thích hợp.​

      Rương thứ tư là lễ vật cho người ở Từ phủ, rương thứ năm là cho Định Quốc Công, Quốc công phu nhân và bảy vị tỷ tỷ, đúng quy củ, có lễ vật nổi bật.​

      Tử Tương vừa kiểm kê , vừa tính toán trong lòng: cho dù như thế nào, thiếu phu nhân cho nhà mẹ đẻ lễ vật cũng quá quý trọng? Nhất là lễ vật cho nhà ông bà ngoại, bên trong thậm chí có bộ trang sức vàng ròng hồng bảo thạch và mặt thạch vàng ròng miêu nhãn, tính hai bộ trang sức này lại cũng hơn ngàn lượng bạc. ​

      Nghĩ đến đây, Tử Tương lặng lẽ liếc Từ Xán Xán cái, ai ngờ Từ Xán Xán cũng nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, Từ Xán Xán mỉm cười, Tử Tương lại bị dọa thiếu chút nữa ra thân mồ hôi lạnh.​

      Tử Tương tiếp tục kiểm kê , trong lòng suy nghĩ: bình thường người ta nhà giàu, trang sức nữ quyến đều được ghi trong sổ sách , thậm chí có nhà phải có người quản lý toàn bộ trang sức nữ quyến, lúc xuất môn mới lấy ra đưa. Từ Xán Xán lại trắng trợn đưa toàn bộ trang sức quý báu cho nhà mẹ đẻ, nếu công tử biết...​

      Nghĩ đến đây, nàng đứng dậy cười khanh khách hỏi: "Thiếu phu nhân, nô tỳ cả gan hỏi câu, trang sức của ngài có được ghi lại hay ?"​

      Nàng nhìn Từ Xán Xán, lại thêm câu: "Quy củ của Quốc Công phủ chúng ta là tất cả đồ trang sức phải ghi lại, nghiêm cẩn ít như vậy, mới mất dễ dàng hoặc là —— "​

      Tử Tương dừng chút, ý vị thâm trường nhìn Từ Xán Xán, tiếp: " dễ dàng mất hoặc thấy!"​

      Từ Xán Xán nghe ra thâm ý trong lời của nàng ta, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Tử Tương, mặt tươi cười càng ngày càng sáng lạn: "Trang sức của ta đều do tướng công cho ta , nhiều lắm, ta cũng mang hết, muốn cho ai cho!"​

      Nàng trừng mắt nhìn: "Ngay cả trâm vàvòng của Bích Vân và Chu Nhan mang đều là ta đưa ! Nhưng mà, ở chỗ Chu Nhan ra cũng có quyển dành riêng để ghi lại!"​

      Trong lòng Tử Tương loạn, tư vị gì, rũ mắt xuống dám đối diện với Từ Xán Xán.​

      Từ Xán Xán cảm thấy nếu ra, vậy nên thẳng luôn!​

      Ý cười mặt nàng càng đậm hơn:" Ngươi theo ta thời gian dài, biết ta đến cuối cùng có bao nhiêu trang sức."​

      Tử Tương rầu rĩ đáp "Vâng", đậy nắp rương lại, thế này mới hướng Từ Xán Xán phục mệnh: "Thiếu phu nhân, toàn bộ đều đủ ."​

      "Đủ tốt " Từ Xán Xán mềm mại dựa tháp:" Lấy chăn đắp lại cho ta, ta muốn ngủ chút."​

      Năm rương lễ vật này do nàng dẫn theo Bích Vân và Chu Nhan chuẩn bị, đương nhiên sai sót. Nhưng mà nếu Từ Xán Xán nghĩ muốn gạt Tử Tương, nàng bất chấp cáo trạng, bằng trước mặt nàng bày ra tất cả, ngược lại bớt việc!

      Tử Tương mang theo Hàn Hoa và Hàn Thu ra ngoài, cho Hàn Hoa và Hàn Thu lĩnh tiền thưởng, bánh trung thu và hoa quả, mànàng tự mình mang cái ghế ngồi trước phòng, hai tay chống má nhìn trời thu.

      Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.

      Đối với nàng mà , công tử giống như là đệ đệ của nàng, nhưng mà bây giờ người đệ đệ này lại thiên vị nữ nhân Từu Xán Xán!

      Tử Tương vẫn chưa xác định được mục đích, nay nàng chỉ nghĩ ở lại bên người Từ Xán Xán trước, còn chuyện khác sau này hẳn .

      Buổi tối, trước sau Phó trạch chia nam nữ ra làm dạ yến.

      Yến hội được Phó Dương đặt ở Đại tửu lâu, rất phong phú, đầy đủ thức ăn rượu trái cây.

      Phó Dương dẫn theo cấm quân và mấy tên sai vặt đến viện trước làm hai bàn tiệc, mà Chu Nhan và Bích Vân mang theo nha hoàn và ma ma ở trong phòng khách viện sau mở hai bàn tiệc.
      Từ Xán Xán lại kiên trì ở trong phòng mình.
      Tết trung thu là ngày đoàn viên, nàng chỉ thân mình, nào có tâm tình ăn mừng, còn bằng nhân cơ hội ngồi tháp đọc sách!​


      nhuyễn tháp đặt chân nến bạc sang trọng, mỗi chân nến đốt ngọn nến, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

      Từ Xán Xán cầm quyển《 kinh thi 》 dựa đệm lặng lẽ lật xem.

      Cửa sổ phòng ngủ mở ra, tiếng cười khi chơi đoán số bên ngoài truyền vào loáng thoáng, giống như đóa hoa ngẫu nhiên nở ra, có khi yên tĩnh, có khi náo nhiệt.

      Từ Xán Xán đọc trong chốc lát, trong lòng khó chịu, liền nằm xuống đặt sách lên mặt, sau lúc cũng có thanh .

    5. Kuen

      Kuen Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      4,016
      Chương 113:
      Gió đêm mang theo mùi hoa quế thổi vào qua cửa sổ, thân thể Từ Xán Xán co rúm lại, nàng đưa tay kéo chăn đắp lên người, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
      Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền tới.

      Từ tiếng bước chân, Từ Xán Xán biết được chính là Chu Nhan.

      Chu Nhan xốc bức rèm lên, trong tay cầm hộp cơm.


      Thấy Từ Xán Xán nhìn mình, nàng quỳ gối hành lễ, khẽ cười :"Thiếu phu nhân, nô tỳ mang điểm tâm đến cho người!"

      Thấy Từ Xán Xán ngơ ngác nhìn mình như trước, Chu Nhan khỏi mỉm cười: "Đều là những món người thích ăn, do nô tỳ xuống bếp làm cho người !"

      Vốn dĩ, Từ Xán Xán trong lòng hơi đơn lập tức có chút ấm áp, liền ngồi dậy cười :" ? Để ta xem có phải món ta thích ăn hay !"

      Chu Nhan xoay người ra ngoài, đem hộp cơm đặt bàn bát tiên, thế này mới vào hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo.

      Hai người khoảng cách rất gần, Từ Xán Xán ngửi thấy mùi khói dầu người Chu Nhan, trong lòng rất cảm động nhưng lại gì.

      Chu Nhan thấy Từ Xán Xán chỉ mặc cái áo hồng mỏng và váy tứ phúc lụa trắng, liền đến tủ quần áo lấy áo khoác chân hồng thêu hoa hồng mặc vào cho Từ Xán Xán, rồi búi tóc lại cho Từ Xán Xán.

      Chu Nhan còn muốn hầu hạ Từ Xán Xán rửa tay, Từ Xán Xán cười đẩy nàng ra: "Chỉ có ta và ngươi ở đây, sao lại cần dùng mấy hình thức hầu hạ như thế?"

      Chờ Từ Xán Xán rửa tay rồi dùng khăn lụa lau xong, Chu Nhan dọn đồ ăn ra.​


      Từ Xán Xán đến thấy bàn bát tiên bày đĩa đậu phụ ma bà, rau khoai xào tỏi, chén táo hạt tiêu và chén canh thịt bò, còn dùng bát múc bát cơm Sở Châu —— tất cả đều là những món ăn Từ Xán Xán thích!

      Nàng nhất thời cảm thấy thèm ăn, liền ngồi xuống cầm đũa bắt đầu dùng.

      Chu Nhan thấy Từ Xán Xán bắt đầu dùng cơm, pha bình mao tiêm bưng lên —— Từ Xán Xán thích nhất dùng trà xanh chan canh.

      Bởi vì Từ Xán Xán thích ăn cay, cho nên Chu Nhan bỏ ít ớt vào món đậu phụ ma bà, cắn miếng đậu thơm thơm mùi ớt, rất hợp ăn với cơm, Từ Xán Xán rất nhanh ăn ra người đầy mồ hôi.

      Chu Nhan trước lấy khăn lụa lau mồ hôi cho Từ Xán Xán, sau đó múc nửa bát cơm, đổ trà xanh vào cho Từ Xán Xán, Từ Xán Xán dùng đũa quậy quậy, cảm thấy trà xanh ra màu trắng, rất đẹp mắt, liền cầm chiếc đũa bắt đầu ăn.

      Thấy Từ Xán Xán ăn biết trời đất gì, Chu Nhan múc bát canh thịt bò, dùng thìa quậy cho bớt nóng, thế này mới đưa cho Từ Xán Xán.

      Mùi vị canh thịt bò tinh khiết, mặt lớp tỏi tươi được cắt , Từ Xán Xán uống thử chút cảm thấy rất ngon, liền chờ Chu Nhan đút cho nàng.

      Chu Nhan múc thìa canh bớt nóng, muốn đút cho Từ Xán Xán, chợt nghe tiếng bước chân chạy tới, nàng ngẩng đầu lên thấy Phó Dư Sâm và ngoại lão gia tới ngang cửa phòng chính, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhắc nhở Từ Xán Xán:"Thiếu phu nhân, công tử và ngoại lão gia về!"

      Từ Xán Xán vùi đầu ăn cơm, nghe vậy trái tim đập mạnh hơn, nàng ngẩng đầu vừa thấy —— đúng là phụ thân và Phó Dư Sâm!​


      Quả nhiên, Từ Xán Xán vui mừng thôi, lập tức đứng dậy nghênh đón. Bởi vì đứng lên quá nhanh, ghế dài đằng sau rớt xuống.

      Chu Nhan vội vàng xoay người dựng ghế lên.

      Phó Dư Sâm thấy thế, chỉ mím môi mỉm cười. vừa mới thấy Chu Nhan đút Từ Xán Xán ăn canh, cảm thấy các nàng rất thân thiết , trong lòng khỏi có chút buồn, nhưng trước mặt cha vợ lại thể ra, đành phải mỉm cười.

      Từ Thuận Hòa thấy Từ Xán Xán thành thân mà còn lỗ mãng như thế, sợ con rể ghét bỏ nàng, nên cố ý trước mặt Phó Dư Sâm trách cứ nàng: "Nha đầu ngươi thành thân, sao còn lỗ mãng như thế?"

      Miệng ông trách cứ nhưng mặt lại tự chủ được nở nụ cười vui mừng.

      Từ Xán Xán nâng váy chạy tới.

      Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa đứng song song với nhau, hai người đều cho rằng tất nhiên Từ Xán Xán nhào vào lòng mình, cho nên đều mỉm cười vươn tay ra.

      Từ Xán Xán nghĩ nhiều như vậy, nàng mấy tháng gặp phụ thân , bởi vậy liền nhào vào lòng Từ Thuận Hòa, ngưỡng mặt nhìn Từ Thuận Hòa, ánh mắt hồng hồng , thanh kiều : "Cha, con nhớ người!"

      Ánh mắt Từ Thuận Hòa ươn ướt, ông vỗ lưng Từ Xán Xán nhàng:"Nha đầu ngốc, phải cha đến thăm con đây sao!"

      Phó Dư Sâm đứng bên cạnh, thấy hai cha con thân thiết như thế, trong lòng khỏi khó chịu. liếc hai cha con ôm nhau thân thiết này, cảm thấy vừa mắt, cũng cao hứng nhạc phụ đại nhân kêu nương tử của mình là "Nha đầu ngốc" —— Xán Xán của sao có thể ngốc được?!

      Mặc dù Chu Nhan gì, nhưng lại rất có mắt, nàng thấy sắc mặt công tử tốt lắm, liền đoán được thiếu phu nhân chỉ lo thân thiết với ngoại lão gia mà bỏ quên công tử, cho nên Chu Nhan cố ý ho khan vào tiếng:"Khụ khụ! Khụ! Khụ khụ!"

      Từ Xán Xán nghe nàng ho khan đúng, liền nhìn qua, phát Chu Nhan nháy mắt với mình, còn dùng khóe mắt liếc Phó Dư Sâm.

      Thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Dư Sâm trầm như nước, Từ Xán Xán lập tức hiểu ý tứ của Chu Nhan nên cố ý liếc mắt quan sát Phó Dư Sâm, sau đó nàng cầm tay phụ thân đến bàn bát tiên ngồi xuống, miệng ngừng dặn dò:"Chu Nhan dặn phòng bếp làm vài món đến đây, Tử Tương dẫn người đưa nước tới, hầu hạ công tử và ngoại lão gia rửa tay!"

      Lúc Phó Dư Sâm đến, Bích Vân, Tử Tương dẫn Hàn Hoa và Hàn Thu đứng ngoài cửa đợi!

      Đám người Chu Nhan đáp" Vâng", Bích Vân châm trà cho công tử và ngoại lão gia trước, xong rồi mới ra ngoài.

      Từ Xán Xán bận rộn như vậy mà cũng quên quan sát Tử Tương, thấy nàng khoe khoang quan hệ giữa nàng và Phó Dư Sâm, trong lòng mới thở phào nhõm.

      Từ Xán Xán đỡ phụ thân ngồi xuống, xong rồi mới cố ý cười tủm tỉm bước tới trước Phó Dư Sâm, quy củ quỳ gối hành lễ: "Tham kiến đại soái!"

      Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi đối với con rể có quy củ, khỏi gật đầu mỉm cười.

      Ánh mắt Phó Dư Sâm sâu thẳm nhìn Từ Xán Xán —— trực giác của cảm thấy Từ Xán Xán phải chỉ đơn giản hành lễ.

      Quả nhiên, Từ Xán Xán đứng dậy cười khanh khách nhìn , câu tiếp theo chính là: "A, Phó đại soái là đẹp mắt!"​


      Phó Dư Sâm thế này mới hài lòng , cảm thấy Từ Xán Xán cũng rất thân thiết với mình.

      Trong lòng vui vẻ, cũng cần Từ Xán Xán đỡ mình, tự đến bàn bát tiên ngồi xuống.

      Từ Xán Xán quan sát Phó Dư Sâm, thấy giống như gầy hơn, cũng đen hơn chút, trong lòng thương tiếc, liền bước tới múc chén cơm đặt trước mặt cho phụ thân và Phó Dư Sâm.

      Tử Tương dẫn theo nha hoàn cầm đồ rửa mặt đến, hầu hạ Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa rửa tay. Nàng tự mình bưng kim bồn cho Phó Dư Sâm, Hàn Hoa hầu hạ Phó Dư Sâm rửa tay.

      Lúc Phó Dư Sâm khom lưng rửa tay, Tử Tương lén lút nhìn , nhìn Phó Dư Sâm sống mũi cao, da thịt mịn màng và đôi môi đỏ bừng, cùng hàng mi đen dày —— nàng nhớ trước đây Phó Dư Sâm rất xinh đẹp, khi đó nàng thường đem tóc Phó Dư Sâm xõa xuống, làm thoạt nhìn giống như tiểu nương xinh đẹp —— mặc dù khi đó Phó Dư Sâm thích chuyện, tính tình lại cực kỳ quật cường, cho dù khuyên bảo như thế nào, cũng chịu thay nữ trang...

      Trong lòng Tử Tương hơi khó chịu.

      Lúc Phó Dư Sâm rửa tay cũng rất chuyên tâm, rửa tay xong nhận khăn lụa nha hoàn dâng lên, lau sạch rồi đến bàn bát tiên ngồi xuống.

      Từ Xán Xán ăn no , bởi vậy mừng rỡ giả bộ hiền lành trước mặt phụ thân. Trước tiên, nàng dặn Bích Vân mang tiểu nha hoàn Hàn Thủy và Hàn Băng thu dọn phòng khách cho phụ thân, còn mình hầu hạ Phó Dư Sâm và phụ thân dùng cơm.

      Nàng biết Phó Dư Sâm thể ăn cay , nhưng những món ăn bàn cũng chỉ có món rau khoai xào tỏi là cay, nên gắp món này bỏ vào bát Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm thích ăn món này, ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán, sau đó cúi đầu ăn.

      nhìn Từ Xán Xán làm khuôn mặt trắng nõn nàng đỏ ửng, gắp đồ ăn vào bát Từ Thuận Hòa, lại cười :"Cha, trấn chúng ta phải có người Thục Châu mở tiệm ăn sao, con nhớ món ăn ngon nhất của họ là đậu phụ ma bà, đây là Chu Nhan làm, cha nếm thử coi có giống hay !"

      Từ Thuận Hòa thấy nữ nhi hiếu thuận, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gật đầu bắt đầu ăn, lại chuyện.

      Lúc này, Chu Nhan mang theo hai tiểu nha hoàn bưng khay thức ăn phòng bếp mới làm xong.

      Chu Nhan đứng ở cửa phòng nhận khay đồ ăn, truyền cho Tử Tương, Tử Tương lại đưa cho Từ Xán Xán.

      Từ Xán Xán biết phụ thân và Phó Dư Sâm thích ăn cái gì, bởi vậy đặt thịt cừu nướng cay và cải trắng chua cay đến chỗ gần Từ Thuận Hòa, còn để cá sạo hấp và phù chúc xào gần Phó Dư Sâm.

      Dùng cơm tối xong, Tử Tương và các tiểu nha hoàn cùng nhau dọn dẹp.


      Đầu tiên, Từ Xán Xán bảo Chu Nhan chuẩn bị pha trà, còn mình dẫn Phó Dư Sâm và phụ thân phòng khách phía tây, mời bọn họ ngồi tháp.

      Trước cửa sổ phòng khách phía tây có đặt bàn trà gỗ hoa lê, bàn có lò than bộ trà cụ, Từ Xán Xán muốn khoe khoang nên đối mặt với Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa, giúp Chu Nhan bắt đầu pha trà.

      Nàng bảo Chu Nhan chuẩn bị trà mao tiêm mà phụ thân thích nhất.

      Sau khi đốt lò than lên, Từ Xán Xán dùng nước sôi làm nóng ấm trà, sau đó bỏ lá trà vào bình, sau đó mùi thơm bay ra, đổ ra vào ấm rồi lại đổ thêm nước sôi.​


      Từ Xán Xán dùng miếng lót bao ấm trà lại nhàng xoay tròn, để lá trà dần dần nở ra.

      Trong quá trình đó, nàng vẫn ngửi thấy mùi hương của trà, chờ mùi thơm ngát riêng biệt của mao tiêm tỏa ra, nàng bưng ấm trà lên, cẩn thận rót vào chén sứ có nắp đậy đến khi đầy nảy phần đậy nắp chén trà lại, bưng cho cha và Phó Dư Sâm mỗi người mỗi chén.

      Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa thấy nàng dương dương tự đắc pha trà, trong lòng tuy rằng cảm thấy hơi phiền phức, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ.

      Thấy Từ Xán Xán pha thành thạo như thế, Phó Dư Sâm và Từ Thuận Hòa đều cùng có chút vinh quang tâm đắc, mặt biểu tình cũng thả lỏng.

      Trong phòng mùi thơm như có như của mao tiêm, nhàng dễ chịu, Từ Xán Xán ngoan ngoãn hầu hạ trượng phu và phụ thân thưởng thức trà, trong lòng vô cùng đắc ý.

      Từ đến lớn, Từ Thuận Hòa hiểu Từ Xán Xán nhất, hai cha con vất vả lắm mới gặp nhau, ông nỡ , cho nên vẫn giả bộ thích ý thưởng trà, làm bộ nghe tiếng đồng hồ Tây dương báo đến giờ hợi.

      Sau khi Phó Dư Sâm uống mấy chén trà, nhìn thân ảnh yểu điệu Từ Xán Xán lượn lờ, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, thân thể cũng vậy, hận thể bắt Từ Xán Xán ôm vào ngực tùy ý sờ vài cái.


      Thể xác và tinh thần của rất gấp, nhưng cũng thể đuổi nhạc phụ đại nhân được, đành phải cố gắng nhẫn nại .

      Mặc dù Từ Xán Xán bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng thừa dịp có người chú ý liếc mắt đưa tình nhìn Phó Dư Sâm, thấy mắt phượng càng sâu, nàng cảm thấy rất thú vị.

      Nàng rất muốn Phó Dư Sâm, bởi vậy nhìn lại xem, nhìn lại nhìn, ở trong lòng cảm thán: khi Phó Dư Sâm trong bụng mẹ hợp thành như thế nào vậy? Sao có thể tập trung tất cả ưa điểm của phụ mẫu được ?

      Nghĩ như vậy trong chốc lát, Từ Xán Xán lại cảm thấy Phó Dư Sâm hơi giống Vĩnh An đế, vì nghiệm chứng nên nhìn lại lần nữa.

      Bởi vì tỉ mỉ nhìn Phó Dư Sâm, cho nên Từ Xán Xán nhìn rất chăm chú.

      Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất sóng mắt, làm người ta nhìn ra ý nghĩ kỳ quái trong lòng , nhưng khuôn mặt tuấn tú lại dần dần đỏ.

      Từ Thuận Hòa cau mày xem khuê nữ của mình nhìn chằm chằm con rể, còn nhìn chớp mắt , trong lòng buồn bực: Xán Xán à, dù con rể có đẹp hơn nữa,cũng thể trước mặt mọi người nhìn chằm chằm như thế!

      Nhưng mà ông lại nỡ trách nữ nhi, cũng tự biết thể trước mặt mọi người làm mất mặt nữ nhi, nên thở dài trong lòng, đem chén trà hơi uống sạch, đứng dậy : "Quá muộn , ta phải nghỉ ngơi !"

      Thấy phụ thân phải , Từ Xán Xán liếc Phó Dư Sâm cái, ai biết Phó Dư Sâm cũng nhìn nàng, hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng lờ , đều nở nụ cười nghĩ đằng nẻo giữ Từ Thuận Hòa.

      Trong lòng Từ Thuận Hòa mất mát, cũng quan tâm bọn họ, theo nha hoàn bước ra cửa chính phòng.

      Phó Dư Sâm vội vàng dắt tay Từ Xán Xán tiễn nhạc phụ đại nhân .
      Đoàn người đến cửa, Từ Thuận Hòa ngửa đầu nhìn trăng tròn sáng chói trời, lại cúi đầu nhìn khuê nữ và con rể nắm tay nhau dưới ánh trăng, trong lòng ngũ vị phức tạp, xoay người chắp tay rồi nghênh ngang mà .

      Phảng phất như có trận gió cuốn tất cả mọi người , người bên ngoài đóng cửa lại, phía trong nhất thời chỉ còn lại Phó Dư Sâm và Từ Xán Xán.
      Last edited: 9/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :