1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      vde nan giải xin vui lòng liên hệ cha vợ tương lai để chữa trị ah
      buingan1209 thích bài này.

    2. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 55:
      Editor: Buingan1209



      Ve sầu cây kêu khàn khàn từng tiếng bên ngoài thư phòng giống như biết mệt mỏi. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những lá hòe chiếu vào cửa sổ để lại những chiếc bóng loang lổ. Trong góc thư phòng bày chậu băng lớn, khí lạnh chậm rãi bốc lên khuếch tán nhưng mặt đầu Từ Đình Hòa vẫn toàn mồ hôi, ông ta kéo vạt áo xuống, đặt mông ngồi ghế trước án thư, hai tay nắm chặt vào nhau, ngơ ngác đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ. Sắc mặt Từ Hàn thị tái nhợt đứng bên, phu thê hai ngươi đều gì. Từ Đình Hòa bưng chiếc chén hình con cá màu hồng phấn lên, uống hơi cạn sạch nước trà nguội bên trong. Để ly xuống, ông ta nhìn về phía Từ Hàn thị, giọng hỏi:

      - Thư phủ có đến từ hôn ?

      Mấy ngày trước đây, dưới chủ trì của lão thái thái Thư phủ, Từ Nghi Đồng được hứa gả cho con trai trưởng của Thư Liên Vân là Thư Uẩn Chi. Từ Hàn thị nghe vậy khỏi cắn môi cái, lát sau mới :

      - Còn có.

      Nguyên bản lão thái thái Thư phủ mời người làm mối đến chỉ đích danh muốn lấy Từ Tứ nương cho Thư Tứ công tử, trong lòng bà cũng quá cam tâm tình nguyện. Thư Uẩn Chi là con trai trưởng, lão gia quyết định cho Nghi Liên lấy Mã Dĩnh Thành, tuy cha địa vị cao nhưng dù sao cũng là con vợ kế! Ai biết lão gia nhà mình vừa xảy ra chuyện, còn biết thế nào, phủ Thừa tướng phái mấy người ma ma đến từ hôn. Nghĩ đến tương lai cơ khổ của con mình và đường làm quan rộng mở của Từ Nghi Đồng, trong lòng bà trận khổ sở, mắt đều đỏ lên. Từ Đình Hòa thấy biểu tình của thê tử, lại nghĩ đến trưởng nữ Nghi Liên đáng thương, trong lòng cũng có chút khổ sở. Ông tới đỡ lấy vai Từ Hàn thị, :

      - Tâm Băng, bà hãy yên tâm, sau khi trời tối ta bái phỏng ân sư, nghĩ biện pháp vãn hồi hôn cũng xin ân sư nghĩ biện pháp ứng phó!

      Ông nhìn ánh mắt của thê tử, giọng :

      - Bà lấy bức tranh Ngô Đường kia gói kỹ vào, ta cần dùng gấp!

      Từ Hàn thị gật đầu, dùng khăn tay lau khóe mắt :

      - Bức họa này vốn còn muốn lưu cho Nghi Bằng làm đồ gia truyền nữa!

      Từ Đình Hòa chán nản :

      - Núi xanh còn đó lo gì có củi đốt, hôm nay ta bị người hãm hại, chính là 'Tường đảo chúng nhân thôi', ta phải gặp ân sư, thương nghị với ân sư chút, tìm ra người hãm hại ta để có cách đối phó!

      Từ Hàn thị sửng sốt:

      - phải là Cận Vĩ Hoán chỉnh ông hay sao?

      Từ Đình Hòa cười khổ :

      - Chỉ bằng vào Cận Vĩ Hoán, còn chưa có khả năng lớn tụ tập nhiều triều thần như vậy!

      Từ Hàn thị kinh ngạc nhìn ông, chờ câu trả lời của ông. Tay Từ Đình Hòa vỗ vỗ lên vai bà :

      - triều đình Đại Lương hôm nay người có năng lực tạo ra trận thế lớn như vậy chỉ có ba người là ân sư, Phó Đoàn luyện và Thư Liên Vân thôi...

      Ông suy nghĩ chút, nghĩ Mã Thừa tướng là ân sư của mình, khả năng sửa trị mình lớn; Thư Liên Vân vừa làm đám hỏi cùng mình cũng có khả năng; vậy chỉ có thể là Phó Đoàn luyện thôi...Từ Đình Hòa nhìn về phía thê tử:

      - Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta và Thư phủ làm đám hỏi, Phó Đoàn luyện mất hứng?

      Từ Hàn thị do Hàn Tế tửu dạy bảo lớn lên, ý tứ là "Nữ tử tài đó là đức", cũng hiểu biết những đại triều đình này, bèn :

      - Lão gia phủ Thừa tướng , thiếp về nhà mẹ đẻ xem sao!

      Bà nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Đình Hòa, trong mắt mang theo vô hạn tình ý:

      - Tướng công, ở chỗ thiếp còn có năm vạn lượng bạc, tất cả đều đổi thành ngân phiếu Khánh Phúc Hào rồi, nếu ông muốn dùng cầm !

      Mắt Từ đình Hòa cũng hơi ươn ướt, thành thân tới nay, ông và Hàn thị vẫn là tương kính như tân nhưng cũng thân cận, nhưng khi gặp chuyện đại liên quan đến tính mạng ông mới biết được ai là người thân nhất của ông! Ông miễn cưỡng cười cười:

      - Tâm Băng, bà hãy yên tâm, chỗ ta còn có chút mà!

      Làm Lại Bộ Thị Lang, ông quản toàn bộ thăng tiến và kiểm tra đánh giá của quan viên, bạc trắng như thủy triều dũng mãnh mà vào, ông chỉ là gạt Từ Hàn thị mà thôi!

      Từ Hàn thị mang theo Mai Tuyết quay về Thanh Tâm viện thu thập lễ vật và ngân phiếu, trong lòng Từ Đình Hòa vắng vẻ, ông cho gã sai vặt lui ra ngoài, mình dọc theo hành lang định đến Xuân Huy viện thăm mẹ già nhà mình, tìm kiếm chút sức mạnh. Còn chưa đến Xuân Huy viện, Ngụy di nương xách váy tiến lên đón:

      - Lão gia!

      Từ Đình Hòa đứng ở đó chờ bà ta. Ngụy di nương ngay vào điểm chính:

      - Lão gia, sau khi Nghi Đồng cập kê phải xuất giá rồi, nếu có của hồi môn, là mất mặt lão gia quá!

      Từ Đình Hòa lạnh lùng nhìn nàng:

      - Y theo ý tứ của bà ——

      Ngụy di nương cúi đầu hành lễ cái:

      - Thiếp sợ trong phủ... Lão gia có thể hay trước tiên cho thiếp... Dù sao sớm muộn gì cũng

      Bà ta ấp a ấp úng xong nhưng Từ Đình Hòa vẫn nghe , ông lẳng lặng nhìn bà ta, muốn nhìn chút xem người đồng sàng cộng chẩm sắp hai mươi năm với mình rốt cuộc là người thế nào. Nhưng ông nhìn ra. Vì thế, Từ Đình Hòa đẩy Ngụy di nương ra, về phía trước. Ngụy di nương nhìn bóng lưng của ông, biết mình nhầm nước cờ rồi. Chỉ là gần đây ông ta đều chỉ đến chỗ mấy di nương và thông phòng tuổi , bà ta thấy bóng người nên thổi gió bên gối được, đành phải ra hạ sách này! Bà ta suy nghĩ chút, quyết định tại trước nghĩ biện pháp tìm kiếm vốn riêng cho mình!

      Trong lòng Phó Dương run sợ nhìn bóng lưng thẳng tắp của công tử ngồi đài cao, trong lòng hối hận đến độ muốn tìm cái chết, biết khi binh sĩ luyện tập võ nghệ kết thúc công tử phải phát biểu, nhưng giờ cổ họng công tử bị nóng sưng lên thế nào được? gõ gõ đầu vào bó củi đài cao phát ra vài tiếng “ tùng tùng tùng” nhưng vẫn nghĩ ra biện pháp. Phó Liễu ở bên ngoài Trúc Thanh viện ngủ cho tới trưa, sau khi tỉnh lập tức chạy tới. Lúc biết được cổ công tử bị phỏng, nghĩ sơ qua có tính toán. Trước tiên Phó Liễu lệnh cho gã sai vặt Thính Vũ gọi Tiết , sau đó lại để cho Phó Dương phi ngựa về phố Mã Đạo đến Thuận Hoà đường mời Từ đại phu. Tiết là tân nhiệm phó Đoàn luyện kinh kỳ, ở ngay bên Phó Dư Sâm, bởi vậy lập tức theo gã sai vặt tới. Phó Liễu còn chưa hết, cả cười:

      - Công tử phân phó ta thay người phát biểu rồi!

      - Cổ công tử phải bị bỏng sao mà còn có thể chuyện được?

      Phó Liễu có điểm hiếu kỳ.

      - Công tử dùng bút chu sa viết mẩu giấy nhắn lại cho ta!

      Tiết thống khoái mà ra ngọn nguồn xong rời —— công tử viết cho chỉ là đại khái, còn phải tự mình sắp xếp lại ngôn ngữ đấy!

      Trong hiệu thuốc bắc Thuận Hoà đường mới mở phố Mã Đạo có thưa thớt vài vị khách. Đợi khách hàng đều rời khỏi, Thường Liễu oán giận sư phụ:

      - Sư phụ, sao chúng ta khám nam khoa nữa ạ? tại việc làm ăn thực tốt chút nào cả!

      Từ Thuận Hòa bưng bình trà nằm ghế xích đu phía Đông lên, quay miệng bình uống hơi trà, chậm rãi :

      - Cái này tại thể làm được!

      Thường Liễu vội hỏi:

      - Vì sao thế ạ?

      Từ Thuận Hòa thưởng thức trà thích ý :

      - Đại nương nhà ta nên tìm nhà chồng rồi, ta đây làm cha cũng thể làm xấu mặt nó được!

      Thường Liễu suy nghĩ chút, nghĩ cũng đúng, nhân tiện :

      - Sư phụ ngài phải là chữa khỏi bệnh cho Phó Đoàn luyện sao, sao người treo bảng hiệu, mặt viết sáu chữ: “ Từng xem bệnh cho Đoàn luyện”, bảo đảm việc làm ăn vô cùng phát đạt đấy.

      Từ Thuận Hòa cười cười, lại thèm nữa. Phó Liễu ông nên phô trương việc kia, vậy ông thể phô trương được rồi, những việc làm của mấy đại nhân vật này, ông chỉ là tiểu dân chúng nên xem hiểu, vẫn là nghe lời tốt hơn! Thường Liễu ngắm nhìn bốn phía, thấy có ai bèn tiến đến bên tai Từ Thuận Hòa hỏi:

      - Sư phụ, lúc trước ở Uyển Châu, người tìm ngài châm cứu kia có phải là Phó Đoàn luyện ạ?

      Từ Thuận Hòa lười biếng cười:

      - phải đâu! Người nọ lớn tuổi hơn so với Phó Đoàn luyện!

      Nhưng ra là Phó Đoàn luyện. Nhớ tới kiện kia Từ Thuận Hòa cũng hơi xấu hổ. Khi đó ông biết Phó Đoàn luyện, chỉ là muốn có thể kéo dài đợt trị liệu thêm thời gian là có thể kiếm thêm nhiều bạc hơn, ai biết bệnh nhân kia đúng là Phó Đoàn luyện chứ! Ông nghĩ bệnh của Phó Đoàn luyện tuy rằng phiền phức nhưng cũng khó trị, chỉ cần trong lòng thông suốt, thân thể điều trị tốt lại kết hợp với châm cứu là được... Từ Thuận Hòa suy nghĩ: Đến giờ rốt cục bệnh tiện của Phó Đoàn luyện khỏi chưa nhỉ?

      Ông trầm tư, lại nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, theo "Hu" tiếng, có người chạy nhanh tới bên này. Phó Dương mang theo gã sai vặt xông vào, thở hổn hển hành lễ:

      - Từ đại phu, công tử nhà ta bị nước làm bỏng rồi!

      Từ Thuận Hòa lập tức ngồi dậy, từ trong tủ thuốc lấy mấy thứ bỏ vào hòm thuốc. Phó Dương lưng đeo hòm thuốc, để Từ Thuận Hòa cưỡi ngựa mình mang tới nhanh chóng rời . Từ Thuận Hòa theo Phó Dương đến ngoài cổng doanh trại Hạnh Hoa ở phía Đông thành Biện Kinh xuống ngựa, ném dây cương cho gã sai vặt, Phó Dương móc ra lệnh bài cho thủ vệ, hai người trước sau đến đại doanh.

      Cho Phó Dư Sâm dùng thuốc xong, Từ Thuận hoà bắt mạch cho chàng. Sau khi bắt mạch xong ông cúi đầu mỉm cười, nhưng cũng nhiều lời —— xem ra bệnh tiện ra kia của Phó Đoàn luyện còn chưa khỏi triệt để, ông vẫn còn nhiều cơ hội kiếm thêm bạc để mua đồ cưới cho Xán Xán đây!

      Từ Xán Xán chờ Phó Liễu hồi , trong ngực giống như bị mèo cào, ngồi cũng xong nằm cũng phải bèn tìm việc cho mình làm. Trong góc hậu viện và bên cạnh ao nhà nàng trồng ít bạc hà, khắp nơi đều râm mát, Từ Xán Xán cầm xẻng từ sau viện đào chỗ bạc hà đó lên, sau đó trồng ở tiền viện. Đầy tay Từ Xán Xán toàn là bùn nước nghe được phía ngoài cửa chính có người gõ cửa. Tống ma ma giặt y phục bên cạnh giếng nước nghe thấy bèn ra mở cửa. Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn lên, lại phát tống ma ma dẫn Vương Thanh Du đến.

      Tống ma ma biết hôm nay phu nhân lo lắng hôn của nương, cũng biết vị Vương nhị lang này là vị hôn phu lúc trước của nương, bởi vậy đặc biệt ân cần, biết phu nhân ở nhà chính thêu váy cho nương bèn bẩm báo phu nhân mà dẫn luôn Vương Thanh Du vào. Hôm nay Vương Thanh Du mặc công phục mà mặc bộ áo dài trắng ngà, chỗ hông thắt đai lưng tơ lụa thêu hoa văn màu đen, mang theo gã sai vặt theo Tống ma ma đến. vừa vào cửa nhìn thấy Từ Xán Xán ngồi xổm bên mấy khóm bạc hà bên hồ, ánh mắt nhìn Từ Xán Xán sâu mới vào nhà chính. Từ Xán Xán bị Vương Thanh Du nhìn thấy mà hốt hoảng, trong lòng rất sợ Vương Thanh Du đến đây là vì nhắc lại hôn , nhưng lại cho là mình có phải suy nghĩ nhiều hay , bởi vậy có chút mâu thuẫn đứng dậy nhìn về phía nhà chính, mong mỏi có thể nghe được chút gì đó. Bích Vân mang nước đến cho nàng rửa tay, Từ Xán Xán giọng :

      - Bích Vân, ngươi cắt đĩa dưa hấu đưa đến nhà chính , thuận tiện nghe ngóng xem nương và... cái gì nhé!

      - Vâng

      Bích Vân nhàng giao chậu cho Tiểu Hương, còn mình lấy dưa hấu. Từ Xán Xán trở lại phòng ngủ của mình, bởi vì lo lắng mà đứng ngồi yên, cuối cùng vì quá sốt ruột, nàng nhào lên giường giãy như cá lật.

    3. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Nhớ lắm nàng ơi
      buingan1209 thích bài này.

    4. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 56
      Editor: Buingan1209



      Phó Dư Sâm ngồi trong đại trướng của doanh trại ở thành Đông, mặt trầm như nước nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt. Hôm nay vốn là lộ trình chàng sắp xếp rất chỉnh chu nhưng đến giờ cũng chỉ có thể an bài lần nữa. Phó Dư Sâm đạp Phó Dương vừa đến nhận sai ra ngoài. Lúc chàng đắc tội Phó Lục nương, Phó Đại nương lập tức suất lĩnh năm vị muội muội xuất giá giết trở về phủ Quốc công, nhiều ngày vẫn ở trong phủ chờ chàng trở lại, muốn ầm ĩ với chàng trận để xả giận thay Lục muội muội. Phó Dư Sâm muốn cãi nhau với nữ nhân, nhất là những nữ nhân này lại là đích tỷ danh nghĩa của chàng. Vốn là chàng nghĩ ra kế sách để đối phó với các vị Phó nương, nhưng bởi vì cổ họng bị nước nóng làm bỏng nên những kế sách này tạm thời gặp trở ngại. Ngồi trong đại trướng tức giận hồi, Phó Dư Sâm quyết định chọn biện pháp khác để thi hành kế hoạch của mình. Chàng kéo chuông bạc gọi người, Phó Liễu vẫn canh giữ bên ngoài lập tức tiến vào. Phó Liễu hành lễ xong sau đó chờ công tử phân phó. Phó Dư Sâm dựa lưng vào ghế dựa, ngón tay cong cong gõ thư án, giọng khàn khàn:

      - Bảo Lương Khánh Hạ gặp Lộc Khoan Hòa!

      Lộc Khoan Hòa là trượng phu của Phó Đại nương. Năm ngoái sau khi lão Hầu gia chết, được thừa kế tước vị thành Hầu gia mới, mà Phó Dư Sâm lại là người bắt được chứng cứ chính xác việc độc chết lão Hầu gia! Chàng vừa suy tư vừa :

      - Lâu Thế Huân gặp Phùng Ngọc Chí!

      Phùng Ngọc Chí là cha chồng của Phó Nhị nương, hôm nay là tam ti sử chưởng quản xuất nhập gạo tiền toàn quốc, mà trong tay Phó Dư Sâm lại có căn cứ chính xác việc tham ô!

      - Bảo Hàn Tùng nghĩ biện pháp cho Phó Lê biết chuyện Tiền Vĩ Trường nuôi đào hát ở ngõ hẻm Yên Chi!

      Phó Dư Sâm thản nhiên . Phó Lê là Tam tỷ của chàng, còn Tiền Vĩ Trường là Tam tỷ phu của chàng. Phó Dư Sâm cúi đầu hơi trầm tư chút, tiếp:

      - Lão thái thái Thiềm phủ phải quy củ lớn sao, bảo Phó Tử nhiều lời thêm mấy câu về Tứ tỷ ở trước mặt bà ấy, làm cho Thiềm lão thái thái phái người nhận Tứ tỷ trở lại!

      Thiềm lão thái thái là quả phụ của cố Thừa tướng Thiềm Đào, là lợi hại, mấy người con dâu qua cửa của bà đều ngoan ngoãn vâng lời.

      - Về phần Ngũ tỷ,

      Chàng cười gằn tiếng

      - Nhà mình sắp chống đỡ nổi nữa, nàng ta còn muốn về nhà mẹ đẻ biểu diễn tỷ muội tình thâm, vậy hãy làm cho Lôi gia phá sản sớm hơn chút ! thông tri Chu làm chuyện này!

      Ninh Hương hầu Lôi Chấn tiêu xài rất hoang phí, gần đây lại thiếu Chu số bạc lớn. Nghĩ đến tình cảnh Ngũ tỷ tỷ xuất giá của mình bị sửa trị, tâm tình Phó Dư Sâm rốt cục khá hơn chút. Sắc mặt chàng bớt giận, chỉ thị Phó Liễu:

      - Nếu Lục tỷ tích cực như thế, vậy hãy để cho nàng ta và con trai trưởng An Dương hầu thành đoạn nhân duyên ! Ngươi thông tri An Dương hầu!

      Làm cho Phó Hồng gả cho kẻ ngu si thôi! Đúng là phải nghĩ ít mưu quỷ kế mới có thể làm Phó Dư Sâm hài lòng, tâm tình của chàng bắt đầu thả lỏng. Trong lòng Phó Liễu rất bội phục công tử, bất tri bất giác sắp xếp bố cục chu đáo, chỉ chờ địch nhân chui vào hũ thôi! đáp ứng tiếng, lặng lẽ liếc mắt nhìn công tử, thấy hình như tâm tình chàng tốt rồi mới :

      - Bẩm công tử, Phó Bích gửi thư, là Từ nương muốn gặp người...

      Phó Dư Sâm thoáng cái ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên Từ Xán Xán biểu thị ràng ý muốn gặp chàng. Chàng thấy trái tim mình giống như bị người khác cố sức nắm lấy, vừa chua xót, vừa ngọt ngào, vừa khổ sở, vừa hạnh phúc...Phó Dư Sâm vẫn luôn lên tiếng, Phó Liễu lặng lẽ liếc mắt, phát mắt phượng công tử sâu thẳm, giống như vừa buồn, vừa vui, nhìn ra tâm tình chân của chàng. Trong đại trướng thoáng yên tĩnh trở lại, xa xa thanh bọn lính thao luyện mơ hồ truyền đến, bởi vì cự ly xa nên mang đến cảm giác trống trải mênh mông. lúc lâu sau, ngay khi Phó Liễu cho rằng chân mình sắp tê dại mới nghe được tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng của công tử——

      - cửa hàng bạc Hứa thị lấy tràng hạt dùng nạm bạch thạch Ba Tư lúc trước, nghĩ biện pháp đưa cho... Từ nương!

      Phó Liễu đáp "Vâng" xong lui xuống.

      Thời gian giống như dừng lại, trôi qua đặc biệt chậm, Từ Xán Xán ngẩn ngơ dựa đệm, đợi Bích Vân về. biết lại qua bao lâu, Từ Xán Xán nghe được tiếng mẫu thân, hình như bà tiễn Vương Thanh Du. Tiếng Vương Thanh Du cũng truyền tới, rất kính cẩn lời từ biệt mẫu thân —— Từ Xán Xán nghe được xưng hô với mẫu thân mình là "Bá mẫu" ! Bích Vân dùng khay bưng chén nước chè xanh vào phòng ngủ Từ Xán Xán, đặt khay xuống bàn trang điểm xong, nàng ngồi xuống bên giường. Từ Xán Xán cầm tay nàng, khẩn cấp hỏi:

      - Bích Vân, mẹ ta gì đó?

      Bích Vân chán nản :

      - Vương Thanh Du ngày mai còn tới nữa!

      Từ Xán Xán buông tay của nàng ra, hé miệng suy nghĩ chút rồi đứng dậy tìm mẫu thân. Lúc tới trong viện, Từ Xán Xán dừng lại hít sâu hơi, lúc này mới đến nhà chính. Từ Vương thị cười tủm tỉm ngồi bên bàn vuông, lật xem mảnh vải dệt kim mỏng màu trắng nhạt, trong bọc đồ để bàn vuông còn có miếng sa tanh màu phấn hồng. Thấy Từ Xán Xán tiến đến, Từ Vương thị vội vàng cười gọi nàng tới:

      - Xán Xán à, sang đây xem Vương gia Nhị lang đưa tới lễ vật gì này!

      Từ Xán Xán đứng bên cạnh mẫu thân, tay hơi lật cái, cũng hiểu được Vương Thanh Du đưa tới vải dệt kim mỏng và sa tanh đều rất hợp ý của bà. Thế nhưng, lễ vật cho dù tốt, người tặng quà cũng phải người kia. Nàng thấp giọng hỏi mẫu thân:

      - Có phải Vương Thanh Du cầu hôn ạ?

      Từ Vương thị còn lấy tay vuốt ve vải dệt kim, bà liếc nhìn Từ Xán Xán:

      - Nha đầu ngốc, nếu muốn cầu hôn, cũng phải mời trưởng bối tới mới được!

      Từ Xán Xán cúi đầu, chân phải giày thêu đỏ tươi di qua di lại nền gạch:

      - Nương, con thấy chuyện này thích hợp!

      - Thế nào ổn?

      Từ Vương thị hỏi con . Ở thời điểm này, hôn nhân đại của con là do phụ mẫu làm chủ, con cái được xen vào. Từ Xán Xán lấy hết dũng khí :

      - Nương, lần trước chúng ta tuy là phải từ hôn với Vương gia nhưng trong lòng Vương gia có thể oán hận ư? Vương thái công là người có mặt mũi, nhất định ghi nhớ việc này ở trong lòng. nếu là con gả qua đó, sợ là cuộc sống cũng được tốt…

      Từ Vương thị vừa nghe, khỏi cũng nhíu mày, tơ lụa rực rỡ bàn cũng giống như trở nên ảm đạm:

      - Chờ cha con trở lại hãy !

      Buổi tối Từ Thuận Hòa về đến nhà, nghe xong thê tử lại, suy nghĩ chút bèn nở nụ cười:

      - Sợ cái gì! Vương Nhị lang theo Kinh Triệu Duẫn đại nhân vào kinh, như vậy an cư ở biện kinh, coi như là Vương gia thoải mái, chẳng qua cũng chỉ năm gặp hai ba lần mà thôi!

      Từ Vương thị có chủ kiến, nghe trượng phu như vậy cũng lập tức thay đổi tâm ý:

      - Đúng vậy, Xán Xán, cha con rất có lý!

      Từ Xán Xán rất bất mãn mẫu thân lâm trận phản chiến, nhíu mày :

      - Nếu là thành thân, Vương gia bảo con quay về Uyển Châu hầu hạ cữu , con có thể sao?

      Từ Thuận Hòa nghe con thế, nghĩ lại cũng thấy có lý, nhân tiện :

      - Xán Xán vẫn chưa tới mười sáu tuổi, hôn còn có thể kéo dài thêm hai năm, đến lúc đó rồi hãy !

      Ông nhìn về phía thê tử:

      - Hơn nữa, kéo dài hai năm, chừng ta lại có thể kiếm thêm đồ cưới cho Xán Xán, đến lúc đó chúng ta lại thêm lựa chọn!

      đến đây, ông đột nhiên nghĩ ra cách:

      - Nếu , ta chọn người ở rể?

      Từ Xán Xán thấy cha mình phấn chấn tinh thần trong nháy mắt, liếc ông cái rồi quay sang ăn dưa ngọt mà Bích Vân vừa bưng lên.

      Phó Dư Sâm ra khỏi đại doanh thành Đông lập tức vào thành, thẳng đến Hoàng cung. Chàng mang theo thị vệ cưỡi ngựa tiến vào ngoại thành Tân Trịnh môn trời đen kịt, chẳng mấy chốc đường. Tốc độ Phó Dư Sâm nhanh hơn chạy vào phía trong thành, vừa đến Đức môn, từng đạo sấm sét cắt ngang bầu trời đen kịt, tiếng sấm ùng ùng trầm muộn vang lên, cuồng phong mang theo mưa to nhanh chóng mà đến, đổ xuống giống như trời sập. Tốc độ Phó Dư Sâm cưỡi ngựa là quá nhanh, chàng dẫn đầu tiến vào vào Đức môn. Đại thái giám Tôn Hoài Vũ được Vĩnh Yên đế phái tới đón Phó Dư Sâm che dù dẫn chàng về hướng điện Ngưng Huy. Vĩnh Yên đế đứng dưới hành lang thiền điện điện Ngưng Huy nhìn mưa xối xả kéo đến ùn ùn bên ngoài, thấy Phó Dư Sâm đến, đợi chàng hành lễ :

      - cần hành lễ, mau cùng trẫm xem mưa !

      Phó Dư Sâm tới, sóng vai đứng dưới hành lang xem mưa cùng Vĩnh Yên đế. Mưa thực quá lớn, giọt mưa theo gió thổi cuốn tới, rơi vào bậc thang dưới hành lang, ba ba vang dội. Nhìn mưa xối xả, Phó Dư Sâm suy nghĩ: Từ Xán Xán làm gì đấy? Nàng có phải ngồi bên giá cắm nến trong phòng ngủ thêu thùa may vá nhỉ? Nghĩ đến châm tuyến của Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm lại muốn cười, ở trong thư Phó Bích từng qua Từ nương ngoại trừ châm tuyến có cách nào gặp người khác quả thực cũng coi là thê tử hoàn mỹ nhất trong lòng nam tử! Nghĩ tới đây, khóe miệng Phó Dư Sâm cong lên. Vĩnh Yên đế thấy Phó Dư Sâm giống như cười, bèn :

      - A Sâm, thấy mưa xối xả cháu nghĩ tới điều gì?

      Phó Dư Sâm ngại ngùng cười, hơi suy nghĩ chút, :

      - Trước hết cháu nghĩ là, trời mưa lớn như vậy, cũng hóa giải được tình hình hạn hán ở phủ Khai Phong; sau đó là nghĩ tới trời mưa lớn như vậy, người chèo thuyền kênh đào và ông chủ tàu chở hàng chắc là dễ chịu lắm!

      Vĩnh Yên đế gật đầu:

      - A Sâm, thái độ đối nhân xử thế của Quân vương là phải chăm lo cho cuộc sống của trăm họ, phải vì dân mà suy nghĩ, vì dân mà nóng ruột!

      Phó Dư Sâm đáp “Vâng", lại :

      - Cháu ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng bá phụ!

      Hai người dùng xong bữa tối, Vĩnh Yên đế nhân tiện :

      - Hôm nay mưa quá lớn, cháu cần trở lại, đêm nay hãy ngủ ở điện Ngưng Huy !

      Phó Dư Sâm vội vàng chối từ:

      - Thần là ngoại nam...

      Tay Vĩnh Yên đế vỗ vỗ đầu của chàng:

      - Tiểu tử, nế trẫm muốn cháu ở lại phải cho bọn họ lui hết chứ! tại ở điện Ngưng Huy giống cái cũng có đâu!

      Phó Dư Sâm ngại ngùng cười trả lời. Vĩnh Yên đế lại rầu rĩ :

      - Cháu phải lấy thê tử thôi! Đêm nay Định Quốc công phu nhân lưu lại chỗ Hoàng hậu, nghe bàn về hôn của cháu đấy!

      Phó Dư Sâm cúi đầu :

      - Cháu cẩn tuân mệnh lệnh của trưởng bối!

      Vĩnh Yên đế gật đầu, dây dưa đề tài này nữa.

      Phó Dư Sâm đoán đúng, lúc trời mưa to Từ Xán Xán ở trong phòng thêu thùa may vá —— nàng muốn làm tấm đệm đưa cho Phó Dư Sâm! Bích Vân đưa thư ra ngoài, nàng gặp được Phó Dư Sâm nhưng lại gặp được Phó Liễu chuyển hồi của Phó Dư Sâm cho Bích Vân —— hộp đồ trang sức to! Vừa mở ra nhìn, ra là chiếc tràng hạt hình hoa sen được làm thành từ lượng lớn kim cương. Nhìn ánh sáng ngọc loá mắt của tràng hạt, Từ Xán Xán đơn giản là ra lời. Bích Vân cũng có chút ngây người, lát mới :

      - Năm ngoái sứ thần Ba Tư tiến cống triều đình hộp bạch thạch, rất nhiều nương nương muốn, Thánh thượng cũng cho, mà ban toàn bộ cho công tử, là cho công tử để cho phu nhân tương lai làm vòng hoa, nghĩ tới công tử...

      Từ Xán Xán thế mới biết, ra kim cương ở chỗ này gọi là bạch thạch. Nàng vuốt ve vòng kim cương hoa sen, trong lòng ngọt như mật. Nàng biết, ở trong lòng Phó Dư Sâm xem nàng như thê tử...Từ Xán Xán bắt đầu hỏi Bích Vân về chuyện của Phó Dư Sâm, nhưng Bích Vân kín miệng, cuối cùng cái gì nàng cũng hỏi được, ngược lại Bích Vân nhắc nhở nàng:

      - nương, người có phải cũng nên tặng công tử món lễ vật hả?

      - Đưa chàng cái gì nhỉ? Chàng thiếu cái gì?

      Từ Xán Xán ôm hông Bích Vân ép hỏi. Bích Vân nở nụ cười:

      - Sao nương làm cái đệm cho công tử? Bình thường Công tử ngồi tháp, có đệm cũng thoải mái hơn chút!

      Từ Xán Xán nghĩ Bích Vân rất đúng, lập tức chuẩn bị nguyên liệu. Bích Vân theo phía sau nàng cười thầm ngớt. Đệm làm phân nửa, trước tiên Từ Xán Xán tự mình thưởng thức phen, cuối cùng cảm thấy còn chưa thích hợp đưa cho Phó Dư Sâm —— châm tuyến của nàng thể gặp người mà!

      Lúc này trong điện Phù Vân, Thư Hoàng hậu đúng là thương thảo hôn của Phó Dư Sâm.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      hố a đào sẵn, mn cứ cắm đầu nhảy vào mà còn tg mình thông minh lắm ah.
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :