1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Lau ngày ms gặp lại nàng

    2. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Nàng ơi
      Đợi lâu quá nàng ơi

    3. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 47
      Editor: Buingan1209


      Từ Xán Xán cấu vào lòng bàn tay để bản thân nhanh chóng trấn định lại. Thế nhưng, bất tri bất giác ánh mắt của nàng ươn ướt. Nàng cúi đầu, miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, trong ánh mắt long lanh tràn đầy nước mắt, cố gắng khiến ngữ điệu bình thường:

      - Vâng ạ!

      Từ Hàn thị liếc mắt nhìn Từ Xán Xán: Lúc này chẳng phải phải lời cảm tạ hay sao, nha đầu này “ vâng” cái gì thế! Bà nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Từ Xán Xán ngập nước, đôi môi đỏ bừng hơi mở ra, mặc dù chỉ mặc la y màu đen và quần trắng mộc mạc, đầu chẳng qua chỉ cài cây trâm bạc nhưng giữa vẻ trắng trong thuần khiết ấy lại lộ ra xinh đẹp, dáng người mềm mại như xương động lòng người. Từ Hàn thị nhịn cảm thán tiếng trong lòng: Nha đầu kia quả thực là làm cho người ta vừa thấy thương mà! Bà liếc nhìn trượng phu, nghĩ ông rất tinh mắt. Từ Đình Hòa hiền lành nhìn Từ Xán Xán, câu:

      - Nếu lọt vào mắt xanh của thánh thượng, được vào cung, cháu nhất định phải hiền thục, đoan trang, độ lượng, hầu hạ thánh thượng tốt, sớm ngày sinh hạ hoàng tự.

      Từ Xán Xán tươi cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng tự mình giải thích câu từ của đại bá : "Hiền thục" ư, là muốn ta thể dáng vẻ hiền lành; còn "Đoan trang" chẳng phải là muốn ta trước mặt thể đoan trang còn khi ở chỗ của Hoàng đế phải nịnh bợ à; còn "độ lượng" lại là muốn ta nên được sủng mà kiêu, làm ra việc tranh thủ tình cảm quá quắt đây mà! Nàng hơi phúc thân:

      - Vâng ạ!

      Từ Hàn thị lại cười :

      - Ngày mai sang đây, Âu Dương đại gia an bài nước hương tắm rửa và chuẩn bị đồ trang sức trang điểm cho cháu!

      - Vâng ạ!

      Từ Xán Xán vừa trả lời vừa phúc thân. Từ Đình Hòa nâng chén trà lên uống ngụm rồi lại để chén xuống :

      - Hiệu thuốc bắc nhà cháu đứng vững gót chân ở phố Mã Đạo, cửa hàng này vốn là của em nhà Mã Tương, ta mua về thay cha cháu đấy!

      Từ Xán Xán biết ý đại bá là khế ước hiệu thuốc nhà mình vẫn còn ở trong tay ông ta, cũng giả vờ lắng nghe, nhưng hé răng. Từ Đình Hòa lại :

      - Cha cháu trị bệnh cho Phó Đoàn luyện, đây là chuyện tốt, khi trở lại hãy cho cha cháu biết, phải cố gắng thân cận với Phó Đoàn luyện chút, phải nịnh bợ nhưng được làm cho người khác nghĩ cả nhà Từ thị là thân tín của Phó Đoàn luyện!

      Từ xán nghĩ: Đây đại khái là ông ta làm quan trong triều, có khả năng thân cận với Phó Dư Sâm, nhưng nếu cha nàng nịnh bợ Phó Dư Sâm, như vậy có thể lưu lại đường lui cho Từ gia. Nàng phúc thân :

      - Cháu hiểu rồi ạ!

      Từ Đình Hòa cảm thấy những điều cần xong, mặt ông mang theo ý cười:

      - Ông ngoại Hàn gia vừa phái người đưa tin ——

      Ông nhìn về phía Từ Xán Xán sau khi nghe thế lập tức ngẩng đầu lên tha thiết nhìn mình:

      - Nghi Xuân vượt qua cuộc thi ở Quốc Tử Giám, chắc cũng có người đưa tin đến nhà cháu, ngày mai Nghi Xuân cũng có thể trình diện rồi!

      Cặp mắt hoa đào ngập nước của Từ Xán Xán trong nháy mắt sáng lên: Tiểu đệ mình có bối cảnh lại tuổi còn có thể thi đậu Quốc Tử Giám, thực là ngoài ý muốn! Đến lúc này, cuối cùng nàng triệt để bình tĩnh, nghiêm mặt :

      - Tạ ơn đại bá! Cháu luôn vẫn nhớ ân đức của đại bá đối với nhà chúng cháu ạ!

      Dứt lời, nàng đoan đoan chính chính hành lễ với phu phụ Từ Đình Hòa cái. Ra khỏi chính đường Thanh Tâm viện, Từ Xán Xán đứng trong đình viện, trong lòng mờ mịt bàng hoàng, nàng có cảm giác như "Thiên hạ tuy lớn nhưng ta có đường nào để ”. lát sau, nàng đứng thẳng lưng. Bất luận là con đường gì, chỉ cần chưa kết thúc tuyển tú bước tính bước vậy! Từ Xán Xán nhìn về phía Bích Vân vừa tới, mang theo nàng tới nhà kề nơi mình nghỉ ngơi hàng ngày, giọng hỏi:

      - Hỏi thăm được tin tức gì ?

      Bởi vì hai ngày nay trong quá trình dạy học tâm tình Âu Dương đại gia có chút vui, cho nên trước khi nàng học xong bảo Bích Vân hỏi thăm, sau đó nàng mới gặp phu phụ Từ Đình Hòa. Bên ngoài nhà kề có vài cây hoa quế cành lá tươi tốt rậm rạp rất dễ giấu người. Bích Vân ra ngoài ngó ngiêng vòng, cho đến khi xác định có ai nghe lén, lúc này mới trở về bẩm báo Từ Xán Xán:

      - Nô tỳ nghe ngóng. Thấy tiểu nha đầu hầu hạ Âu Dương đại gia là trượng phu của Âu Dương đại gia đánh bạc ở Kim Minh uyển, đem tiền bạc tích góp cùng khế ước mua nhà của Âu Dương đại gia ở biện kinh bán hết rồi, hai vợ chồng ầm ĩ trận, hôm nay đến chỗ ở cũng có. Hơn nữa trong phủ chỉ giữ lại Trương ma ma và Hồ giáo tập, buổi chiều ngày mai Âu Dương đại gia phải rời , bởi vậy trong lòng buồn bã.

      Từ Xán Xán hơi trầm tư, nàng hiểu nguyên nhân Từ phủ giữ Âu Dương đại gia ở lại. Mặc dù Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng người con vợ cả, người thứ xuất cũng đều là Từ gia khuê tú, là con ruột của Từ Đình Hòa. Sở dĩ lưu lại Trương ma ma là để dạy các nàng cung lễ, mà Hồ giáo tập lưu lại để dạy văn học cho các nàng, chỉ có nội dung mà Âu Dương đại gia dạy là con ruột thịt của Từ Đình Hòa cần học. Ngày mai, sau khi hoàn thành việc trang điểm cho nàng xong đương nhiên nàng ấy phải rời ! Nghĩ đến thởi gian ở cùng Âu Dương đại gia mấy tháng này, trong lòng nàng có chút thương cảm, nhân tiện :

      - Trước hết ngươi lấy cái tráp hình hoa sen màu đỏ mà ta để ở Xuân Huy viện tới đây !

      Cái tráp hình hoa sen màu đỏ là đại nương cho nàng, bên trong đều là vàng ngọc trang sức mấy ngày nay đại bá đại nương thưởng cho, hôm nay phải lấy về. Bích Vân nhanh chóng ôm tráp tới. Nàng mở ra, hỏi Từ Xán Xán:

      - nương, cần lấy cái gì ạ?

      Từ Xán Xán nhìn sơ qua, sau đó lấy đôi nhẫn vàng và ít ngân phiếu mệnh giá lớn, lại lấy toàn bộ bạc nén từ bên trong ra, cuối cùng lấy thêm bốn chiếc vòng tay bằng vàng nữa. Những vàng bạc này đều có khả năng trực tiếp lưu thông, chắc là có thể giúp đỡ Âu Dương đại gia. Nàng dùng khăn gói kỹ những vật này lại, bảo Bích Vân giấu trong tay áo, hai chủ tớ cùng tới thiên viện nơi Âu Dương đại gia và ba vị giáo tập nghỉ ngơi. Âu Dương đại gia ngồi tháp cầm quyển phổ khúc lên xem, thấy Từ Xán Xán tiến đến, cũng đứng dậy nghênh tiếp mà cười :

      - Nhị nương, ngồi lên tháp !

      Từ Xán Xán mang theo Bích Vân tới, ngồi xuống đối diện với Âu Dương đại gia, cũng lời vòng vo, tiếp nhận bọc tay Bích Vân, ý bảo Bích Vân ra ngoài coi chừng trước, sau đó đưa bọc cho Âu Dương đại gia.

      - Đây là...

      Âu Dương đại gia tiếp nhận bọc , may là nàng luôn luôn tiêu sái, lúc này cũng chút chần chờ. Từ Xán Xán xuống tháp, hành lễ cái, lúc này mới :

      - Học trò sắp xuất sư, nghe ngày mai đại gia phải rời nên dâng tặng phần quà cho người!

      Ngày trước Âu Dương đại gia nổi danh Giang Nam, có thể "Ngũ lăng niên thiểu tranh triền đầu, nhất khúc hồng tiêu bất tri sổ", sau khi hoàn lương lại bởi vì người nương tựa mà lưu lạc đến tận đây, trong lòng lạnh thấu từ lâu, hận thể lập tức tìm cái chết để cầu sạch . Mặc dù nàng đối với Từ Xán Xán cười cười dốc lòng truyền thụ, kỳ thực trong lòng thê lương cũng muốn quá quen thân, nghĩ tới ở lúc nguy cấp như thế này, ngược lại Từ Xán Xán lại xuất thủ tương trợ! Nhìn ngân phiếu, bạc nén và trang sức bằng vàng trong khăn, trong lòng phen kích động, Âu Dương đại gia cám ơn xong, lại :

      - Ngày mai thiếp phải rời khỏi biện kinh trở về Giang Nam, ngày sau biết phiêu bạt phương nào. Ngày trước thiếp có tỷ muội, hôm nay ở trong cung, nghe là chủ vị cung Ý Dương, lúc Nhị nương vào cung hãy lặng lẽ tên của thiếp, cũng có thể kết giao ... hai ....

      Từ Xán Xán gật đầu, cách bàn con nắm tay nàng, hơi có chút lưu luyến rời. Âu Dương đại gia hơi trầm ngâm, lại :

      - Thiếp sớm chuẩn bị hai đồ vật khác nhau, chỉ là biết nên đưa cho nương hay !

      Nàng cầm lấy chiếc tráp màu đỏ bên cạnh, dùng chìa khóa mở ra, đưa cho Từ Xán Xán. Từ Xán Xán lấy vật trong hộp ra, phát là hai quyển sách và hộp bạch ngọc. Ngoài bìa sách chỉ có chữ, trong hộp bạch ngọc là hương cao màu đỏ, mùi hương thơm ngát tỏa ra. Âu Dương đại gia :

      - Quyển sách này nương tự mình về nhà xem, hương cao này chỉ dùng để bôi môi.

      Nàng cười cách tự nhiên, tiếng hơi chậm lại:

      - Có tác dụng thúc tình cực mạnh!

      Từ Xán Xán rất cảm kích, lại nhiều lời. Nàng đứng dậy, hành đại lễ với Âu Dương đại gia.

      Thường Liễu sớm đưa xe tới đón nàng và Bích Vân. Khi đánh xe ngựa lại với Từ Xán Xán:

      - Đại nương, Nghi Xuân tiểu ca thi đậu Quốc Tử Giám rồi, sư phụ bảo ta đến Từ Yến lâu đặt ba bàn tiệc, cho Bích Vân Tiểu Hương các nàng, cho những tiểu nhị ở hiệu thuốc bắc, còn có bàn là chờ người trở lại ăn mừng đấy!

      Từ Xán Xán đầy bụng tâm cũng vui mừng hớn hở:

      - tốt quá!

      xong mặt nàng lại có biểu tình. Lúc xe ngựa về đến nhà, Từ Xán Xán kéo kéo mặt, đầu tiên là thản nhiên cười, sau đó là cười ngọt ngào, tiếp theo là khẽ cười, hỏi Bích Vân:

      - Kiểu cười nào là đẹp mắt nhất?

      Bích Vân giọng :

      - Nô tỳ nghe ngóng, là có thể mang theo thị nữ vào, nô tỳ theo người!

      Nụ cười mặt Từ Xán Xán biến mất trong nháy mắt, cầm tay Bích Vân, nhưng lên tiếng. Lúc xuống xe, nhìn cha mẹ và đệ đệ tươi cười ra đón, Từ Xán Xán vội vàng thể vui mừng vô hạn.

      Phó Dư Sâm dùng bữa tối ở điện Sùng Chính cùng Vĩnh Yên đế. Dùng bữa tối xong, Vĩnh Yên đế giữ Phó Dư Sâm lại bồi ông uống trà. Từ khi tiên Thái tử băng hà, ông vẫn chưa triệu kiến phi tần nào, cũng muốn gặp Thư Hoàng hậu, bởi vậy mình ở điện Sùng Chính, có hơi độc. Nhân lúc hoa sơn chi ngoài hành lang điện Sùng Chính nở rộ, đại thái giám Tôn Hoài Vũ lệnh tiểu thái giám dời trúc tháp ra ngoài đó, Phó Dư Sâm ngồi song song với Vĩnh Yên đế tháp, vừa ngắm hoa vừa uống trà. mặt Vĩnh Yên đế mang theo thân thiết, uống chén trà , lúc này mới phân phó Phó Dư Sâm:

      - Ngày mai khi cháu trở lại từ quân doanh, hãy bái phỏng Đinh Tu Bình, Lam Thiểu Kỳ và Sướng Tử trước. Tuy Tam là kiêm quan, ngoài trọng trách lớn, trách nhiệm nặng nề, ba người này cũng đều là từ nhất phẩm, A Sâm, khi gặp bọn họ cháu phải có thái độ kính cẩn đấy!

      Phó Dư Sâm có thể hiểu được tâm tư của Vĩnh Yên đế, biết ông tuy khát vọng có thể sinh hạ hậu tự, nhưng hôm nay cũng thực muốn coi mình là con trai, mong muốn mình có thể thân cận với ông như chính con trai ruột câu nệ bó buộc. Chàng cũng đứng dậy, cười :

      - Cảm tạ hoàng bá phụ!

      Nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ xấu hổ cười cười của Phó Dư Sâm, tâm tình Vĩnh Yên đế cũng trở nên khá hơn, cười :

      - Năm đó Phó thị ta có thể lập nghiệp là bởi vì Phó thị ta nam thanh nữ tú, có nhiều nữ nhân Phó thị vào cung làm phi, cho đến khi Ý Thái hậu của Phó thị sinh hạ Ai đế Đại Chu, Thái tổ Phó thị ta mới đoạt được ngôi Hoàng đế!

      Vĩnh Yên đế mỉm cười:

      - Đừng thấy ngày thường cháu tuấn tú, lúc còn trẻ trẫm còn đẹp mắt hơn so với cháu đấy!

      Ông nhìn Phó Dư Sâm, trầm giọng :

      - Cháu phải là con vợ cả, bởi vậy muốn chọn chính thê thần phục cháu, cháu phải chọn thứ nữ của gia tộc quan văn, thể kết thân với quyền thần võ tướng, cũng thể là dòng chính, như vậy cháu mới có khả năng lợi dụng, có thể gây khó dễ cho bọn họ, mới có họa ngoại thích; cháu có thể chọn phi tần thiên tư quốc sắc mà mình thích, nhưng nhất định phải tuyển những nữ nhân của gia đình đàng hoàng, như vậy mới có khả năng nắm các nàng trong lòng bàn tay cháu được!

      Phó Dư Sâm biết Vĩnh Yên đế dạy mình đạo làm vua nên kính cẩn lắng nghe. Vĩnh Yên đế nâng chén trà lên uống ngụm:

      - Thê tử chỉ là người quản lý gia vụ cho cháu, đừng để nàng tham dự chính vụ; những nữ nhân khác chỉ có thể là đồ chơi, có khả năng động tình! Đối với quan viên phải ân uy tịnh thi, nên thưởng phải thưởng, đáng chết phải giết, được do dự! Quân đội nhất định phải nắm giữ trong tay mình! Thái giám chỉ là nô tài, đồ chơi, dùng bọn họ nhưng nên ỷ lại, nên gây thành họa lớn như Đại Hán.

      Mấy ngày nay Vĩnh Yên đế suy tính rất nhiều. Tuy ông nghe theo đám người Viên Lâm khuyên can đề nghị chuẩn bị chọn nữ tử đàng hoàng tiến cung nhưng ông cũng biết cùng với chờ mong sinh được con nối dòng hư vô mờ mịt, còn bằng giáo dục Phó Dư Sâm tốt trước. Ông an bài đường cho Phó Dư Sâm:

      - Trước hết, bắt đầu từ ngày mai cháu cần lên triều, buổi sáng mỗi ngày hãy quân doanh, trẫm muốn nhìn thủ đoạn của cháu chút, nếu là đạt cầu giao cấm quân cho cháu!

      Phó Dư Sâm vừa muốn tạ ân, ông khoát khoát tay:

      - Hãy nghe trẫm xong! Buổi chiều trẫm an bài mấy người Đinh Tu Bình dạy bảo cháu. Dùng bữa tối cùng trẫm xong hãy về.

      - Tạ ơn hoàng bá phụ!

      Phó Dư Sâm đứng dậy tạ ân.

      - Ngồi xuống !

      Vĩnh Yên đế lại ,

      - Ngày mai Trẫm chọn vài người từ gia đình đàng hoàng làm bạn cùng cháu, A Sâm cháu nên suy nghĩ nhiều!

      Phó Dư Sâm cười khẽ:

      - Cháu biết!

      Trở lại thư phòng Trúc Thanh viện, lúc này Phó Dư Sâm mới hỏi Phó Liễu:

      - Ngươi có tìm Phó Bích ?
      chau007153, Chôm chôm, Hale20542 others thích bài này.

    4. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 48:
      Editor: Buingan1209



      Tiểu nhị Yến lâu và hai bà tử đưa bàn tiệc tới, Tiểu Hương và Đinh ma ma bày trong nhà chính xong, Từ Vương thị cho các nàng xuống phía dưới thưởng thức bàn tiệc đặt riêng cho các nàng. Trong lòng Từ Xán Xán quyết định, cũng trở nên bình tĩnh hơn, nàng rửa sạch tay sau đó ngồi xuống phía Đông bàn vuông, cười hì hì nhìn bàn tiệc bàn. Món nóng có sáu, theo thứ tự là dạ dày hầm Quảng Đông, thịt Đông Pha, vịt nướng biện kinh, rau cải xào tỏi, thịt dê hầm hành tây và canh bào ngư; thức ăn lạnh có thịt bò kho Uyển Châu, thịt muối trộn mầm liễu, mật ong pha thiên ma và rau trộn lá bạc hà; món canh là cá quả nấu chua cay.

      Rau trộn lá bạc hà xanh ngắt oánh nhuận trông rất ngon. Từ Xán Xán gắp miếng nếm thử. Lúc ăn xong miếng đầu tiên, thấy ăn ngon vì thế lại ăn tiếp miếng thứ hai, nàng cảm thấy như có mùi thơm ngát bay vào mũi, rất nhàng khoan khoái. Từ khi Từ Từ Xán Xán tới biện kinh, cũng lâu rồi được ăn thịt bò Uyển Châu, vừa nghĩ như thế nàng lại hoảng hốt, vội vàng gắp miếng nếm thử. Nàng thích ăn thịt lắm, nhưng cũng cảm thấy món thịt bò kho này được chế biến tỉ mỉ vừa thơm vừa mềm hương vị đậm đà. Nàng lại ăn thêm mấy miếng mới chuyển sang món thịt Đông Pha, món thịt Đông Pha này cũng ăn ngon, thơm mềm mà ngấy! Từ Xán Xán vừa gắp miếng thịt muối trộn mầm liễu, thấy Yến lâu phái hai bà tử bưng hai chiếc khay đến, khay để bát thuốc viên nho , khay để chén canh còn bốc hơi nóng. Bà tử bưng khay đựng bát canh thuốc viên vào, theo thanh “thử thử” vang lên, viên thuốc trong bát cũng di động theo. Bà tử phúc thân, :

      - Đây là món “Tiêu tạc hoàn thử" ạ.

      xong lui xuống. Từ Xán Xán dùng muôi múc muỗng nếm nếm, nước canh đủ cả chua, cay, mặn, thơm mát, thuốc viên cũng vừa mềm vừa thơm, quả nhiên là mỹ vị mà! Thấy Từ Xán Xán ăn ngon như vậy, Từ Nghi Xuân chế giễu nàng:

      - Tỷ tỷ, tỷ mà ăn nữa thành béo phì đấy!

      Nếu như là trước đây, Từ Xán Xán kiểu gì cũng phải đuổi đánh phen, nhưng lần này lại để ý tới mà tự mình múc muỗng canh Tiêu tạc hoàn tử. Từ Nghi Xuân cảm thấy đêm nay tỷ tỷ có hơi kỳ quái.

      Nghe công tử hỏi, Phó Liễu vội vàng hồi bẩm:

      - Theo như mọi lần, nô tài bảo Phó Dương . Phó Dương quay về, giao đồ vật kia cho Phó Bích rồi ạ!

      Phó Dư Sâm khẽ vuốt cằm, tuy chuyện này liên quan đến Từ Xán Xán, vô cùng quan trọng, nhưng chàng cũng nhắc lại nữa. Dùng người nghi ngờ, nghi ngờ dùng người là nguyên tắc của chàng, những chuyện thế này Phó Liễu Phó Dương có thể làm tốt được.

      Chu biết từ nơi nào tìm được nhật ký của Hồ Phi Hiền thời kỳ Đại Lương Thiên Minh đế, cầm tới cho chàng xem, là bên trong ghi chép rất nhiều đấu tranh chính trị quân . Phó Dư Sâm lấy sách lật cái, phát bên trong kể lại việc quyền thần tranh đấu trong triều đình Thiên Minh đế, vì vậy cầm sách lên chăm chú xem. Xem được hồi, Phó Quế tới nước chuẩn bị xong, có thể tắm rồi. Để nịnh bợ Phó Dư Sâm, Từ Thuận Hòa cho Phó Liễu phương pháp cường thân kiện thể —— dùng nước nóng thay thế nước lạnh mà tắm! Nguyên văn lời Từ Thuận Hòa là:

      - Thể chất của Đoàn luyện đại nhân quá kém, hồi cảm mạo cũng có thể lấy mạng của ngài, bằng ta biện pháp có thể áp dụng thử chút!

      Phó Liễu nghe ông cái gì phải chết, sợ ông lời dễ nghe, nhưng lại nghĩ ông là cha Từ nương, cũng tiện chỉ ra mà liếc nhìn mấy cái, lúc này mới khiêm tốn chắp tay lời cảm tạ. Phó Dư Sâm thử vài lần, thấy có chút hiệu quả nên cũng kiên trì thực . Trong khi tắm, Phó Dư Sâm suy nghĩ tâm . Khi chàng mười lăm tuổi bị phụ thân Phó Vân Chương mang theo rời khỏi kinh thành, nơi đóng quân ở Uyển Châu, chuyện thứ nhất phụ thân bảo chàng làm là du lịch khắp Đông Phương đại lục. Phó Dư Sâm mang theo Phó Liễu và Phó Tùng cứ như vậy rời khỏi Uyển Châu, dấu chân của chàng trải rộng khắp Di quốc phía Đông đến quốc gia hải đảo Việt quốc ở phía Nam, bộ tộc Tháp Khắc Khắc phía Tây và Liêu quốc phương Bắc. Thậm chí chàng từng leo lên thuyền hải tặc Nam Hải Việt quốc, cưỡi lạc đà của bộ tộc Tháp Khắc Khắc. Lần du lịch này kéo dài đến hai năm giúp Phó Dư Sâm tổng kết được ba điều. Điều thứ nhất là ở Đông Phương đại lục, Đại Lương ở vị trí trung tâm cũng cường đại như người Đại Lương vẫn tưởng tượng, mà còn rất nhiều cường địch xung quanh, bộ tộc Tháp Khắc Khắc và người Liêu hung hãn, những dân tộc du mục này binh hùng tướng mạnh nhìn chằm chằm đất nước làm nông canh là Đại Lương như hổ đói, càng cần phải hải tặc ở Nam Hải Việt quốc! Còn Di quốc và Đại Lương là đồng tông đồng tộc, bởi vì chiến loạn mà phân chia thành hai quốc gia, công chiếm Đại Lương là nguyện vọng của toàn bộ người Di quốc!

      Điều thứ hai là vấn đề thôn tính đất đai càng ngày càng nghiêm trọng. Nông dân bị địa chủ tước đoạt, từ từ mất tất cả, cuối cùng trôi dạt khắp nơi hoặc là chết , chuyện như vậy xảy ra, dân hỗn loạn gây thành đại loạn toàn quốc. Mà vấn đề thôn tính đất đai ở Đại Lương đến mức khó có thể khống chế nổi, chỉ tính riêng quốc cữu Thư gia chiếm lấy nửa ruộng đất rồi.

      Thứ ba là vấn đề quyền lực. Làm người thừa kế ngôi vị Hoàng đế Đại Lương nhưng trong tay có quyền lực, ngoại trừ trở thành đối tượng khi nhục của người khác, cái gì chàng cũng đều phải, khi bọn Thư Hoàng hậu hãm hại chàng cũng có bằng chứng đanh thép nhất. Cuối cùng, rốt cuộc chàng cũng hiểu , chỉ có cách lấy được quyền lực tối cao ở Đại Lương mới có khả năng loại bỏ các loại tệ nạn, mới làm cho nước giàu binh mạnh, mới thực được hoài bão của mình!

      Với chàng mà , địch nhân hàng đầu ngăn cản chàng kế thừa ngôi vị Hoàng đế tất nhiên là Thư Hoàng hậu và Thư Liên Vân, cũng là đại biểu cho gia tộc Thư thị. Dùng hôn của Phó Hồng và Phó Côi là bước đầu tiên đả kích nho đối với Thư thị Phó phu nhân, bước tiếp theo bắt giặc phải bắt vua trước, phải động tới Thư Hoàng hậu. Phó Dư Sâm cần chỉ là cơ hội. Mà chàng tìm cơ hội như vậy. Còn suy nghĩ những chuyện quốc gia đại , đầu óc chàng tự chủ được lại nhớ tới Từ Xán Xán. Từ Xán Xán xuất trong đầu chàng chính là vào đêm nàng chỉ mặc áo lót màu đỏ và tiết khố màu trắng, đôi mắt ngập nước, đôi môi mềm mại, thân thể đầy đặn... Cuối cùng, suy nghĩ của chàng dừng ở cảm xúc khi tay chàng đặt bộ ngực Từ Xán Xán, mềm như thế, ấm áp như thế, thơm như thế, nắm trong tay cực kỳ phù hợp...Nhìn thân thể ở trong nước của mình có phản ứng, mặt Phó Dư Sâm đỏ bừng. Chàng dựa vào thùng nước tắm ngửa đầu thở dài. Thực tế chàng được coi là người có da mặt dày gan lớn tâm đen tối, nhưng vừa nghĩ tới Từ Xán Xán lại đỏ mặt, bản thân như vậy làm cho chàng bất đắc dĩ mà!

      Chu đưa Phó Dư Sâm đến cửa cung, còn mình trở về phủ Quốc Công. Gần đây mẫu thân ép thành thân, muốn trở về nhà nên trốn ở chỗ đại ca Phó Dư Sâm. ngủ buổi chiều, biết được tin tức Phó Dư Sâm trở về Trúc Thanh viện bèn sang tìm chàng. Phó Dư Sâm dùng khăn bố lau tóc dài ướt, bình tĩnh hỏi Chu :

      - phải chuẩn bị đính hôn cho đệ à? quyết định là ai chưa?

      Khó có khi chàng bát quái thế này, Chu thụ sủng nhược kinh, thầm lại tình trong nhà lần, lại phát đại ca vào thay quần áo rồi! Chu vội vàng đuổi theo vào gian tối trong thư phòng, lúc này đại ca mặc chiếc áo dài màu trắng, tay cầm thắt lưng màu đen muốn thắt lên. chạy tới như điên:

      - Ca, để đệ giúp ca thắt lưng nhé!

      Phó Dư Sâm muốn lợi dụng Chu , lại hơi áy náy, bởi vậy hiếm khi hòa khí với Chu như lúc này, đưa đai lưng cho Chu . Chu khom người giúp chàng thắt đai lưng, chàng đột nhiên mở miệng:

      - Chu , ngày mai đệ trở lại với , lúc này nên đính hôn cho đệ!

      - A? Vì sao vậy?

      Chu thắt đai lưng xong đứng dậy hỏi chàng.

      - Hôn của đệ để ta xem xét cho!

      Phó Dư Sâm nhìn , mắt phượng sâu thẳm:

      - Đệ là Thế tử, cha đệ lại có binh quyền, hôn của đệ rất có lợi với ta!

      Chu :

      - …, đại ca, vậy huynh phải tìm cho đệ người đẹp mắt, tính tình tốt đấy nhé!

      Chu đáng thương như con chó nhìn Phó Dư Sâm. Thấy Chu người lớn như ngựa còn làm ra biểu tình như bị bán vậy, Phó Dư Sâm quả thực lại muốn đánh trận. Kiềm chế ý muốn đánh Chu , chàng suy nghĩ lát, :

      - Nếu đối phương hợp cầu của đệ, ta đưa cho đệ mấy người mỹ thiếp nhé!

      Chu dễ bị dụ dỗ, lập tức cao hứng bừng bừng đáp ứng rồi. Đúng lúc này, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng mắng chửi, tựa hồ còn nhắc tới tên Phó Dư Sâm. Chu mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Đêm khuya, nhưng trong Trúc Thanh viện đèn đuốc sáng trưng, chỗ cửa chính treo sáu chiếc đèn lồng, dưới đèn lồng ràng là Phó Hồng kiễng chân chửi bới. Bởi vì cửa sổ đẩy ra, tiếng mắng chửi của Phó Hồng càng ràng, nàng ta mắng Phó Dư Sâm "Con vợ lẽ", "Sói mắt trắng", "Hồ ly tinh", "Nhãi con" "Đồ mưu mô" ! Phó Dư Sâm giống như nghe thấy gì, tự mình sửa lại đai lưng —— chàng thực chướng mắt kiểu làm của Chu , đai lưng thắt cũng bị lệch, vẫn phải tự mình sửa lại. Với chàng mà , mạng của Phó Hồng đều nằm trong tay chàng, còn dám kiêu ngạo, thực là chán sống rồi! Chàng lười để ý đến Phó Hồng , tại thu thập nàng ta có lời, chờ nàng ta gả ra ngoài xong lại trừng trị nàng ta cũng muộn! Chu lại nhìn được, cuốn tay áo ra ngoài. Phó Hồng mắng trận, thấy đầu sỏ gây nên chuyện Phó Dư Sâm tới, lại đưa tới biểu đệ Chu , cũng quan tâm mà tiếp tục nhục mạ. Chu bước nhanh tới, câu, chặn ngang ôm lấy Phó Hồng khiêng vai, nhanh về phía Lô Tuyết am.

      Tối nay nhất định là đêm ngủ, Phó Vân Chương và Phó phu nhân ngồi hai bên tháp ở chính đường Lô Tuyết am, Phó Vân Chương im lặng lên tiếng, Phó phu nhân mực trách cứ ông —— kể từ năm đó Phó Vân Chương ôm Phó Dư Sâm về, vốn là Phó Vân Chương phu cương chấn nay ở trước mặt phu nhân lại càng thấp hơn ba phần. Phó Hồng bị Chu khiêng vai còn yên tĩnh, vẫn mắng chửi "Tiểu súc sinh" "Tiện bại hoại". Chu cũng để ý nàng ta, trực tiếp khiêng nàng ta vào chính đường, để nàng ta mặt đất, trừng mắt to:

      - Cậu!

      Phó Vân Chương còn chưa lên tiếng, Phó Hồng ngồi dưới đất vỗ bắp đùi khóc lên:

      - Tiểu súc sinh có nương sinh có cha dạy, ngươi lại dám hứa gả nãi nãi ngươi cho kẻ ngu si kia ở phủ An Dương Hầu...

      Vốn là Phó Vân Chương còn định , nhưng nghe được câu "ngươi lại dám hứa gả nãi nãi ngươi cho kẻ ngu si kia ở phủ An Dương Hầu" mặt mũi trắng bệch. Chu nghe vậy, cười lạnh :

      - Ồ, ý chỉ tứ hôn là do Thánh thượng hạ, lẽ nào Thánh thượng là ——

      - Chu !

      Phó Vân Chương quát bảo ngưng lại

      - Quay về chỗ đại ca ngươi ngủ !

      Phó Hồng cũng phải là quá ngu ngốc, nghe Chu xong, nàng ta sợ đến mức ra lời. Nàng ta chỉ biết được Thánh thượng muốn phủ Định Quốc Công và phủ An Dương Hầu làm đám hỏi, An Dương Hầu có con , nàng ta nghĩ mình lớn tuổi hơn so với Thất muội nên người được chọn chắc chắn là mình. Nàng ta nghĩ chắc là Phó Dư Sâm khuyến khích Vĩnh Yên đế, bởi vì từ đến lớn có thói quen ức hiếp Phó Dư Sâm, lúc này mới muốn tới chỗ Phó Dư Sâm làm ồn ào, nghĩ tới bị Chu bắt được nhược điểm! Nhìn con sợ hãi, Phó phu nhân có chút thương bèn lệnh đại nha hoàn đỡ Phó Hồng rời khỏi, còn mình cười cười với Chu :

      - A , Lục tỷ cháu hấp tấp, cháu đừng tính toán với nó!

      Lại :

      - Bát ca cháu người yếu, ta chuẩn bị cho ca ca cháu số người hầu hạ, thuận tiện cháu đưa đến đó nhé!

      Chu ngoài cười nhưng trong cười:

      - Dạ, cháu nghe mợ, giờ cháu mang đến cho đại ca ạ!

      Nghe thấy gọi Phó Dư Sâm là đại ca, khóe miệng Phó phu nhân cố cười cười.
      chau007153, Chôm chôm, Hale20535 others thích bài này.

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Thân nàng nhiều nag ơi
      Mong có chương đều nhá nàng
      buingan1209 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :