1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sau khi bận bịu và bị ốm nàng ý ra chương mới rất đều mà. Vỗ tay.
      buingan1209 thích bài này.

    2. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Từ chương này mình đổi cách gọi Phó Dư Sâm là "" chuyển sang " chàng" cho tình cảm nhé.

      Chương 37: Lén vào Trúc Thanh viện
      Editor: Buingan1209


      Đêm khuya, Phó phu nhân ở Lô Tuyết am im lặng chìm trong giấc ngủ. Bởi vì bệnh tình Phó Dư Sâm trở nên nguy kịch, Phó phu nhân khó có được lúc yên giấc như thế này. Mà Trúc Thanh viện sát vách lại đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có mấy con ve sầu lao vào ánh lửa sau đó ngã lăn mặt đất; những con dế trong mấy bụi hoa và cây cảnh rậm rì trong sân kêu to làm cho sân sáng sủa lại vắng vẻ này càng thêm màu sắc sinh động. Phó Dư Sâm vẫn hôn mê bất tỉnh, những thân tín kia của chàng, ví dụ như thiếp thân sai vặt Phó Liễu Phó Quế, thân vệ như Tiết Trần An cùng với mưu sĩ như Lương Khánh Hạ Tằng Ngọc Pha đều ở bên ngoài thư phòng trông chừng chàng; về phần những mưu sĩ môn khách ngoại viện này, cũng chẳng qua là sợ mất chỗ dựa vững chắc, lòng người sớm bàng hoàng.

      ít danh y tới, cũng mở vô số phương thuốc, nhưng vì cổ họng Phó Dư Sâm sưng to nên thể uống được ít thuốc nào, mời nhiều đại phu hơn nữa cũng chỉ là phí công. Thái y viện viện phán Phong Địch cũng thúc thủ vô sách, ông là người Vĩnh Yên đế phái tới chữa cho Phó Dư Sâm, bởi vậy ông chỉ có thể ở trong Định Quốc Công phủ coi chừng Phó Dư Sâm hôn mê. Đến thời khắc này, ông cũng duy trì được phong độ ung dung của viện phán Thái y viện nữa, ngơ ngác ngồi bên ngoài thư phòng của Phó Dư Sâm nhìn hồ dán tinh xảo hoa lệ mỏng như cánh ve cửa sổ. Phó Dư Sâm vừa , rường cột chạm trổ này cũng bị phủ lên tơ nhện bụi bẩn, mà ông cũng an nghỉ tại bãi tha ma hoa lệ ở đây ... Vĩnh Yên đế bắt mọi người chôn cùng! Ông lệnh gã sai vặt trở lại báo tin cho nhi tử Phong , bảo Phong chuẩn bị chu đáo. Thái tử dầu hết đèn tắt, nếu Phó đoàn luyện cũng trụ được, ông là vật hi sinh đầu tiên chịu đựng lửa giận của Vĩnh Yên đế. Nhớ tới con trai trưởng Phong vẫn còn ngây thơ, hai tay Phong Địch che mặt khóc lên.

      Tiếng khóc đè nén của Phong Địch từ sát vách truyền đến, Phó Liễu quỳ gối bên dưới cách cẩm tháp mấy bước, thân thể thẳng tắp nhìn công tử vẫn hôn mê tháp, mặt tràn đầy nước mắt. Phó Quế, Phó Nam và Trần An canh giữ bên ngoài, tựa người khuông cửa, mắt cũng khóc sưng lên. Phó Tùng trở về từ Yến lâu bụm mặt ngồi băng ghế ngoài cửa sổ, cũng thấp giọng nức nở. Tiết bưng chén nước quỳ gối tháp, hai mắt đỏ bừng, kiên trì dùng bút lông sạch chấm nước ấm quét đôi môi trắng bệch của Phó Dư Sâm. Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân ồn ào từ xa đến gần. Phó Quế ngẩng đầu nhìn lên, ra là biểu đệ Chu của công tử!

      Chu vội vàng tới, tay phải còn dùng lực lôi người đàn ông trung niên tuấn mặc áo trắng, ràng là bị người ta lôi tới đây! Phía sau ba bốn bước, thiếu niên áo lam lưng đeo hòm thuốc đuổi theo. Phó Quế vội vàng gọi Phó Liễu ra. Phó Liễu dụi mắt cái ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn Chu và Từ Thuận Hòa thở hổn hển. nhận ra Từ Thuận Hòa, cũng biết Từ Thuận Hòa là đại phu, nhưng lên tiếng. Mặc dù khi Từ Thuận Hòa còn ở Uyển Châu danh tiếng rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ chuyện trị nam khoa, mà công tử lúc này cần chính là tiên sinh nội khoa! Chu rốt cục cũng bình phục hô hấp có thể chuyện:

      - Mau cho Từ đại phu chẩn bệnh cho đại ca !

      Đến lúc này, Phó Liễu muốn buông tha bất kỳ hi vọng nào cứu trị cho công tử. chào cái, mời Từ Thuận Hòa vào. Phong Địch ngồi ở gian ngoài thấy Từ Thuận Hòa tiến đến, khỏi càng thêm phiền muộn. Đệ đệ của em đồng hao này của mình, chỉ là người sỉ nhục y giới —— ràng là theo học y thuật của danh y Cao Khánh Dương cư trong núi Tâu Hạp, lại hết lần này tới lần khác chính đạo mà chuyên khám nam khoa! Phong Địch rất khinh thường Từ Thuận Hòa, lúc này thấy Định Quốc Công phủ mời đến, khỏi hừ lạnh tiếng.

      Từ Thuận Hòa cũng thấy . Ông biết Phong Địch chướng mắt mình, bởi vậy chắp tay theo Phó Liễu vào nội thất. Đối với việc đại phu có địa vị cao nhất Đại Lương là Phong Địch luôn khinh bỉ mình này, Từ Thuận Hòa cũng luôn luôn là coi ông ta ra gì —— Ông chuyên trị các loại bệnh cứng dựng dục mà người khác muốn trị, nhưng bởi vậy mà ông mua được cho con trai cửa hàng nhà ở ruộng đất, mua cho con ít vàng bạc châu báu ngọc thạch và lăng la tơ lụa, cho thê tử làm phu nhân tôn quý được người khác hầu hạ! Mà Phong Địch , bản thân lại sống dựa vào đồ cưới của thê tử mà vẫn còn chê cười ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đúng là chẳng hiểu cái quái gì cả! Từ Thuận Hòa dùng rượu rửa tay, ngồi tháp bắt đầu tinh tế thăm khám cho Phó Dư Sâm.

      Từ Xán Xán vừa vào thùng nước tắm liền bảo Tiểu Hương và Bích Vân ra ngoài. Đến khi nghe được tiếng hạt châu bức rèm che chạm nhau kêu "Đinh linh" truyền đến, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Từ Xán Xán ôm mặt khóc lên. Phó Dư Sâm bày tỏ gì với nàng, nhưng chàng dùng hành động biểu đạt tấm lòng của mình cho Từ Xán Xán biết. Nghĩ đến Phó Dư Sâm bởi vì đến gặp mình mà mắc mưa bị bệnh, trong lòng Từ Xán Xán thống khổ khó chịu lên lời. Nàng biết nhà mình và Trúc Thanh viện của Phó Dư Sâm chỉ cách nhau bức tường, nhưng từ nhà nàng đến Định Quốc Công phủ lại phải đoạn đường rất xa. Từ Xán Xán thống hận đoạn đường này, nàng chỉ muốn cha chẩn bệnh cho Phó Dư Sâm nhanh chút —— nàng rất tin tưởng y thuật của cha mình!

      Bích Vân cầm tấm khăn bố lau tóc dài cho Từ Xán Xán. Hôm nay nàng cũng rất trầm mặc. Từ Xán Xán tiếp nhận khăn bố từ tay Bích Vân, phân phó Tiểu Hương:

      - Tiểu Hương, ngươi đấm lưng cho nương ta ! Đêm nay cha ta trở lại, ngươi hãy nghỉ ngơi bên ấy, bưng trà rót nước cho bà nhé!

      Sau khi Tiểu Hương khỏi, Từ Xán Xán mới khẽ với Bích Vân:

      - Ngươi lặng lẽ gọi Đinh ma ma đến đây cho ta!

      Đinh ma ma nhanh chóng được gọi tới. Hôm nay bà ta mặc áo lót bằng vải trúc bâu màu trắng quần màu đen, bên ngoài mặc áo bối tử màu xanh đậm, đều là phong cách mộc mạc, nhưng lại cố ý cài đóa hoa hồng đỏ thẫm búi tóc, phối hợp với khuôn mặt bí đỏ vui vẻ nhìn qua cực kỳ buồn cười. Từ Xán Xán có tâm trạng mà cười, nàng ý bảo Bích Vân ở lại trong phòng. Đinh ma ma nhăn nhó hành lễ vạn phúc. Từ Xán Xán gỡ vòng tay bằng vàng từ cổ tay xuống, kéo Đinh ma ma tới. Tay Đinh ma ma khô gầy rất dễ đeo vào. Đinh ma ma vuốt ve vòng cổ tay, chớp chớp mắt giọng :

      - nương có gì phân phó ạ?

      Từ Xán Xán cắn môi cái, hạ quyết tâm:

      - Đinh ma ma, ngươi có thể tìm người truyền tin cho ngươi lần trước đến đây ?

      Biểu tình vui vẻ hỉ hả mặt Đinh ma ma vẫn thay đổi:

      - nương có ý gì ạ?

      Mắt Từ Xán Xán thẳng tắp nhìn bà ta, mỗi chữ mỗi câu như đinh đóng cột:

      - Ta muốn tìm người viết thư kia!

      Đinh ma ma há miệng, vừa muốn chuyện lại bị Từ Xán Xán cắt đứt:

      - Tối nay ta muốn gặp được ngay lập tức!

      Đinh ma ma nhìn Bích Vân sau lưng nàng, cúi đầu đáp:

      - Vâng ạ.

      Bích Vân trầm mặc đứng bên giường, trong mắt hạnh tràn đầy lo lắng, nhưng cũng gì. Tiếng gõ mõ giờ tý vang lên bên ngoài tường viện Từ gia bao lâu, Từ Xán Xán khoác kiện áo choàng màu đen bằng gấm thêu hoa mẫu đơn màu đỏ lên ra khỏi sương phòng phía Đông, Bích Vân theo sát phía sau nàng. Vầng trăng tròn treo bầu trời tỏa ra ánh sáng trong vắt làm trong viện Từ gia giống như ban ngày. Từ Xán Xán kéo mũ trùm đầu, nhàng đến cổng chính —— Đinh ma ma đứng trước cửa chính chờ nàng. Bích Vân nhìn cửa, Đinh ma ma vội vàng theo Từ Xán Xán ra cửa chính dọc theo đường Mã Đạo về hướng Đông. Mới vừa tới gốc cây bàng đen sì, Phó Quế thân áo đen vọt ra. Nương theo ánh trăng, Từ Xán Xán nhận ra là gã sai vặt bên cạnh Phó Dư Sâm. Nàng biết tên là gì nhưng lại nhớ được mặt . Phó Quế im lặng lên tiếng chào Từ Xán Xán cái, trầm giọng :

      - Từ nương, mời!

      Chẳng biết Từ Xán Xán lấy dũng khí từ đâu, quan tâm gì mà theo về phía trước. khoảng chừng dưới trăm bước, Phó Quế mang theo nàng quẹo vào sân có cửa chính mở rộng. Phía Đông sân đống củi gỗ, Phó Quế dọn sạch đống củi gỗ, cửa đủ cho người ra vào xuất trước mắt Từ Xán Xán. Từ Xán Xán theo Phó Quế vào cửa , phía sau cửa là mảng rừng trúc rập rạp. Vào trong rừng trúc dọc theo con đường , bao lâu sau, xa xa Từ Xán Xán thấy được loạt phòng ở rường cột chạm trổ tinh mỹ. Phó Quế nghiêng người né qua bên đường, giọng :

      - Phía trước là nơi ngày thường công tử sinh hoạt, lệnh tôn thi châm cho công tử ngủ tại viện dành cho khách. Hôm nay nội viện chỉ có Phó Liễu coi chừng công tử! Phó Quế ở nơi này chờ nương!

      Từ Xán Xán kinh ngạc nhìn xuyên qua rèm che màu ngọc bích mỏng như cánh ve, ra Phó Dư Sâm mà nàng lo lắng ở chỗ này... Bởi vì có Phó Dư Sâm ở đây nên đối với Từ Xán Xán mà , địa phương xa lạ này hình như cũng lộ ra ấm áp và hạnh phúc...

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      có màn đút thuốc bằng miệng ko??? t muốn thấy gian tình nha
      buingan1209 thích bài này.

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Lén lút gặp vài lần thế nào PDS khỏe như rồng như hổ lại thôi
      buingan1209 thích bài này.

    5. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 38: Đùa giỡn tiểu Phó
      Editor: Buingan1209



      Đây là cái sân rất lớn, ngoại trừ góc Tây Nam có mảnh rừng trúc trong viện còn vật gì khác nên có vẻ hơi trống trải. Từ Xán Xán lại duỗi tay kéo mũ trùm đầu, hai tay nắm chặt áo choàng tới cửa phòng có ánh đèn. Phó Liễu thân y phục màu đen ra đón, kính cẩn khom mình hành lễ, sau đó :

      - Từ nương, lệnh tôn thi châm cho công tử, cũng dùng dao trích cổ họng, chỉ là công tử còn chưa tỉnh, nước này vẫn chưa uống được…

      Trước đây Từ Thuận Hòa chẩn bệnh cho công tử, cũng chữa cho tốt nhưng lại thu được số bạc lớn. Tuy ông ấy là cha ruột Từ nương, nhưng Phó Liễu cũng tin tưởng đại phu trị nam khoa này lắm! Phó Liễu nghĩ nghĩ lại, công tử thích Từ nương, phải chứng tỏ bệnh tình lúc trước khỏi rồi sao? ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán:

      - Lệnh tôn , nếu công tử vẫn tỉnh lại...

      Từ Xán Xán cố gắng kiềm chế thê lương trong lòng, gật đầu bước vào phòng. Khi vào phòng, Từ Xán Xán nghe được thanh đóng cửa gian ngoài. Buồng trong ngoại trừ án thư và giá sách cũng chỉ có chiếc tháp bằng gỗ tử đàn khắc hoa. tháp có người nằm, người đắp chăn, tiếng hít thở gấp gáp vang lên. bàn con trước tháp có bày giá cắm nến, chụp đèn màu phỉ thúy, toàn bộ gian nhà bị ánh sáng phỉ thúy bao phủ, có vẻ hơi vắng lặng tịch mịch. Từ Xán Xán lặng lẽ lên trước, ngồi xuống đầu giường, lẳng lặng nhìn Phó Dư Sâm. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày gặp, hình như chàng gầy ít. Tay Từ Xán Xán vuốt ve mặt chàng, nóng rực, mềm mại, khô ráo. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Làm con đại phu, Từ Xán Xán nhận ra đây là mùi của rễ bản lam và cây bồ công . Từ Xán Xán biết Phó Dư Sâm phát sốt, nàng bưng chén trà đặt bàn con lên, dùng thìa múc ít nước nếm thử, lúc này mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm. Kiếp trước nàng từng trông em trai giúp cậu, biết làm sao cho tiểu hài tử mới sinh uống nước. Từ Xán Xán múc muỗng nước , đưa thìa bạc vào khóe miệng Phó Dư Sâm, tay cầm thìa bạc nhàng di chuyển, nước theo khóe miệng chảy vào cổ chàng.

      Đút xong chén nước , Từ Xán Xán dùng khăn tay của mình lau giọt nước khóe miệng Phó Dư Sâm. Bất tri bất giác ngón tay nàng xoa môi Phó Dư Sâm—— nàng vừa mới đút nước xong, môi Phó Dư Sâm trở nên mềm mại ướt át ấm áp! Phó Dư Sâm vẫn ngủ say như trước, cũng bởi vì nhìn thấy Từ Xán Xán mà tỉnh lại. Từ Xán Xán ngồi bên giường, gối đầu lên gối tơ lụa màu trắng của Phó Dư Sâm, mặt ghé vào lỗ tai Phó Dư Sâm, lắng nghe hô hấp của chàng. Chàng thở lúc nhanh lúc chậm lúc lúc nặng. Từ Xán Xán ngửi thấy trung y Phó Dư Sâm có mùi hương thoang thoảng mát lạnh thoát từ mùi thuốc nồng nặc. Đầu nàng di chuyển về phía trước, cuối cùng dán sát vào gò má Phó Dư Sâm.

      Trời mùa hạ nóng bức, mặt chàng càng nóng đến phỏng tay. Từ Xán Xán ngơ ngác nghĩ: Lẽ nào chàng thực phải chết...Từ Xán Xán rất muốn làm cho Phó Dư Sâm tỉnh lại. Vì vậy nàng làm hành động cực kỳ tao nhã. Tay nàng chui vào áo ngủ bằng gấm, đặt người Phó Dư Sâm. Phó Dư Sâm mặc trung y mỏng bằng tơ tằm, mềm mại thoáng khí, nhưng mát mẻ mượt mà giống như lụa. Tay Từ Xán Xán trong trung y của Phó Dư Sâm chần chừ lúc lâu, cuối cùng nhanh như tia chớp chui vào trong trung y của Phó Dư Sâm, sờ thân thể Phó Dư Sâm. Thân thể chàng nóng rực khô ráo, thậm chí có thể sờ thấy da thịt hơi mỏng chỗ xương sườn. Từ Xán Xán biết điều này chàng hạ sốt rồi. Tay trái nàng dời xuống, qua rốn, chui vào tiết khố Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán biết mình giống như tên biến thái, thế mà lại dùng tay cầm vật giữa hai chân Phó Dư Sâm. Kỳ thực Tiểu Phó cũng xa lạ gì với Từ Xán Xán, khi Phó Dư Sâm ôm nàng, vật này từng diễu võ dương oai cách quần áo chỉa vào bụng nàng! Thế nhưng hôm nay nó uể oải phấn chấn mà mềm rũ, hơn nữa lại nóng dần lên. Lúc này Từ Xán Xán vẫn gối lên gối đầu của Phó Dư Sâm, mặt dán bên lỗ tai chàng. Nàng triệt để bỏ qua đại não, nghe theo bản năng hành . Từ Xán Xán há mồm ngậm vành tai Phó Dư Sâm, trúc trắc liếm mút —— Âu Dương đại gia dạy nàng cách dùng miệng, giờ nàng thực vành tai Phó Dư Sâm!

      Tiểu Phó vẫn mềm nhũn ấm áp như cũ. Tay trái Từ Xán Xán nắm Tiểu Phó, bắt đầu nhàng xoa nắn —— lúc Tiểu Phó tỉnh đồ sộ như thế, khi mềm xuống kỳ thực rất , Từ Xán Xán hoàn toàn có thể dùng tay cầm lấy! Xoa xoa, Từ Xán Xán nghĩ Tiểu Phó trong tay nàng hình như hơi khác khác, nàng nghi ngờ cố sức ngắt hai cái, lại phát Tiểu Phó tăng vọt trong nháy mắt, tay nàng cầm được nữa! Từ Xán Xán trợn to hai mắt, nhìn Phó Dư Sâm gần trong gang tấc —— chẳng biết lúc nào Phó Dư Sâm tỉnh, nghiêng mặt nhìn nàng, mắt phượng nóng rực dọa người! Dường như bị niệm chú định thân, Từ Xán Xán cứng ngắc ở đó, chảy mồ hôi lạnh cả người. Lúng túng hơn chính là, tay trái nàng còn đặt Tiểu Phó. Đại khái khoảng ba giây đồng hồ qua , Từ Xán Xán thanh tỉnh lại, thu hồi tay trái ngẩng đầu lên đứng dậy đào tẩu cách liền mạch dứt khoát. Từ Xán Xán chạy trối chết, Phó Dư Sâm lại nhắm hai mắt lại. Tuy rằng chàng bị Từ Xán Xán dùng phương thức đặc biệt cứu tỉnh, nhưng thân thể căn bản thể nhúc nhích, cổ họng sưng đau khó chịu thể phát ra tiếng, chỉ có thể nhắm mắt lại.

      Phó Quế dẫn Từ Xán Xán nền gạch lát màu xanh đường phố. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có bước chân của bọn họ vang lên đường phố vắng vẻ, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó kêu. Từ Xán Xán theo sát bước chân Phó Quế, trong lòng giống như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ. Nếu có thể lựa chọn lại nàng thề, nàng tuyệt đối làm chuyện ngu xuẩn như vừa rồi với Phó Dư Sâm nữa! Nàng chán nản nghĩ: Ở trong mắt Phó Dư Sâm, mình nhất định trở thành biến thái sắc - tình cuồng! Chàng nhất định để ý tới mình nữa! Từ Xán Xán biết số phận tương lai của mình, nàng có dũng khí, bởi vậy muốn phản kháng, cũng dám hy vọng xa vời có thể ở cùng chỗ với Phó Dư Sâm, nhưng có nghĩa là nàng mong muốn Phó Dư Sâm ghét nàng. Bất kỳ nữ nhân nào cũng đều mong muốn mình là người đẹp nhất trong mắt người mình thích, mà phải trở thành dâm phụ ngay cả bệnh nhân đều buông tha.

      tới ngoài cửa lớnTừ gia, Phó Quế ngửa đầu kêu "Đỗ quyên đỗ quyên" giống tiếng chim như . Bây giờ là giữa tháng năm, là mùa lúa mạch chín, chim đỗ quyên kêu ban đêm ở biện kinh tựa hồ rất tầm thường, cũng có người nào quan tâm. Từ Xán Xán cúi đầu buồn rầu đứng trước cửa, Phó Quế đứng dưới bóng cây lựu cùng nàng. Qua hồi lâu, cửa chính khe khẽ mở ra, Bích Vân quần áo tề chỉnh đứng sau cửa, hiển nhiên nàng vẫn chưa ngủ. Thấy Từ Xán Xán, Bích Vân thở phào cái, né qua bên để Từ Xán Xán tiến vào. Từ Xán Xán lặng lẽ khoát tay áo với Phó Quế, rón ra rón rén vào sân. Bích Vân đóng cửa đại môn cài then lên. Chủ tớ hai người cũng dám lời nào, bước chân nhàng vào sương phòng phía Đông.

      Vào phòng ngủ phía Bắc, Bích Vân dám đốt nến, nương theo ánh trăng trước cửa sổ đỡ Từ Xán Xán ngồi lên giường. Thân thể Từ Xán Xán mệt mỏi nhưng đại não bị kích thích lại buồn ngủ, bèn nghiêng người dựa tháp hỏi:

      - Tiểu Hương trở lại chưa?

      Bích Vân đứng giúp nàng cởi dây lưng áo choàng, nghe vậy hồi đáp:

      - Nàng rất nghe lời nương, buổi tối ở lại phòng hầu hạ phu nhân cũng trở về đây nữa!

      Từ Xán Xán đứng dậy cởi áo choàng đưa cho Bích Vân, tự mình cởi la sam, váy và giày thêu, xốc chăn lên chuẩn bị chui vào. Bích Vân buông màn, lấy góc màn cài xuống dưới đệm giường, lúc này mới quay về gian tối phía Nam ngủ. Từ Xán Xán nằm nghiêng giường, vò gối thêu hoa chứa hoa hồng thành cục, trong đầu lại lên cảnh tượng trước đó. Nàng thử đưa tay trái sờ qua Tiểu Phó lên chóp mũi ngửi cái, nhưng ngửi thấy mùi gì cả. Từ Xán Xán liếm liếm ngón tay cái. Nàng thể thầm đỏ mặt, hình như hơi hơi mặn phải, cũng có thể có vị gì, bởi vì thực ràng. Từ Xán Xán kéo chăn mỏng che kín đầu. Tuy đời trước nàng cũng coi như qua chuyện đương nhưng ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa từng có, càng cần phải hành vi thân mật hơn nữa. Bởi vậy đến cuối cùng, Từ Xán Xán quy tội vọng động tối nay của mình cho Âu Dương đại gia —— Đều do bà ấy dạy mình chuyện loạn thất bát tao này cả!

      Từ Xán Xán bị nóng quá mà tỉnh giấc. Ban đêm khi nàng ngủ dùng chăn bọc kín mít, nhưng lúc tỉnh lại mặt trời lên cao rồi, nắng sáng sớm mùa hạ đặc biệt chói chang, làm Từ Xán Xán nóng đến thân toàn mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm. Chờ Từ Xán Xán tắm rửa xong ra ngoài, Từ Vương thị làm xong bữa sáng bày trong nhà chính. Từ Xán Xán nâng bát cháo lên húp ngụm, lúc này mới hỏi mẫu thân:

      - Cha con đâu ạ?

      Từ Vương thị cầm lấy miếng trứng gà cuộn rau hẹ đưa cho Từ Xán Xán.

      - Thường Liễu về nhà trước. cha con mỗi ngày phải cho Phó Đoàn luyện đại nhân dùng ngân châm trích cổ họng, phỏng chừng vài nữa cũng chưa về được!

      Mẫu thân làm rau cuộn thơm cực kỳ, nhưng Từ Xán Xán lại ngửi thấy được. Nàng thầm thở dài hơi, nhìn đồng hồ nước trong góc phòng cái, thấy đến giờ xuất phát, cầm rau cuộn đứng dậy muốn . Từ Vương thị đành phải giúp nàng cuốn thêm cái:

      - Mang theo lên xe mà ăn con!

      Đến Từ phủ, Từ Xán Xán thỉnh an Từ lão thái thái trước. Nàng biết mình ăn trứng cuộn rau hẹ có mùi vị thơm lắm, bèn dùng trà đậm súc miệng. Buổi trưa Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên Từ Nghi Đồng cùng nhau dùng bữa trưa với Từ Hàn thị. Đại nha hoàn Mai Tuyết đỡ Từ Hàn thị vào phòng ngủ, tỷ muội ba người cũng chuẩn bị rời khỏi Thanh Tâm viện. Từ Nghi Liên cười :

      - Chắc là tổ mẫu ngủ rồi, Xuân Huy viện cách đây hơi xa, Nhị tỷ tỷ tới phòng muội nghỉ trưa !

      Từ Xán Xán sảng khoái đáp ứng, tỷ muội ba người cùng nhau về Liên Hương viện. Hôm nay Từ Nghi Đồng rất trầm mặc, còn đường hoàng hơn ngày xưa, có vẻ đặc biệt kỳ quái. Từ Xán Xán phát nàng ta thường len lén nhìn trộm mình, trong lòng nghi ngờ lại biểu ra mặt. Từ Nghi Liên dẫn Từ Xán Xán vào phòng mình, ngồi tháp trong nhà chính, phân phó Lưu Huỳnh:

      - phòng bếp lấy hai chén cháo bách hợp đậu xanh đường phèn đến đây!

      Lúc này Từ Nghi Đồng cũng chậm rãi tới. Từ Nghi Liên cười dài nhìn nàng ta:

      - Tứ muội muội, nếu , cũng lấy cho muội chén cháo bách hợp đậu xanh đường phèn nhé?

      Từ Nghi Đồng tập trung ngồi tháp bên cạnh Từ Xán Xán. Ngày hôm nay trời nắng to, Từ Xán Xán tới chỗ nào cũng đều thấy nóng, Từ Nghi Đồng ngồi bên cạnh nàng, nàng càng nóng thêm, vội cầm quạt tròn của Từ Nghi Liên mà quạt. Từ Nghi Liên phát Từ Nghi Đồng có vẻ khác thường từ sớm, nàng thờ ơ lạnh nhạt, xem Từ Nghi Đồng lúc nào bộc lộ chân tướng. Từ Xán Xán lời nào thích ý quạt quạt. Nàng nghĩ mặc dù Từ Nghi Đồng đáng ghét, nhưng lòng dạ cũng sâu, mình coi như để ý tới nàng ta, nàng ta cũng tự mình ra. Từ Nghi Đồng rốt cục nhịn được nữa, lôi kéo ống tay áo Từ Xán Xán:

      - Nhị tỷ tỷ, tỷ có muốn Hàn viên chơi ?

      Tay nàng ta lắc lắc làm Từ Xán Xán hơi khó chịu, quay sang liếc mắt nhìn nàng ta, phát nàng ta hình như cực kỳ khẩn trương, nhân tiện :

      - Tỷ còn phải học. Hơn nữa, trời nóng như vậy, tỷ lại hay ra mồ hôi, xuất môn phơi nắng quả thực chịu được!

      Gần đây nàng là hơi mập lên chút, người mềm đều là thịt, chẳng qua cũng tới nỗi hay ra mồ hôi, thế chỉ là bịa ra lý do mà thôi. Khóe miệng Từ Nghi Đồng cười cười, khuôn mặt khẩn trương đến nỗi cứng ngắc:

      - Nhị tỷ tỷ, phải tỷ thích nhất là tập viết chữ theo mẫu hay sao, Hàn viên chẳng những có núi, có hồ, quan trọng hơn là có rừng bia nữa!

      Từ Xán Xán thấy cuối cùng nàng ta cũng lắp ba lắp bắp hết câu, cười cười :

      - Để sau !

      Khi Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán ở trong phòng ngủ, Từ Nghi Đồng ngay cả nha hoàn cũng mang theo, lặng lẽ Tịch Dương cư tìm Ngụy di nương. Lệnh nha hoàn Lưu Ngân canh giữ bên ngoài gian sáng, hai mẹ con vào phòng ngủ, ngồi giường bắt đầu thương nghị. Vẻ mặt Từ Nghi Đồng uể oải:

      - Con quấn nửa ngày, Từ Xán Xán cũng đáp ứng hay !

      Nhân lúc hôm nay Từ Đình Hòa nghỉ mộc tại nhà, vì thế Ngụy di nương để ý tiết trời nóng bức, vẫn trang điểm ăn mặc tô son điểm phấn rực rỡ mỹ lệ gì sánh được, trán bà ta thấm ra tầng mồ hôi, trong lòng rất phiền não:

      - Tống bà tử đưa tin bảo chúng ta đến Hàn viên gặp mặt Thư tứ công tử, nếu Từ Xán Xán , vở kịch này thể diễn được!

      Từ Nghi Đồng nhào vào nương nàng ta số sức đấm nệm giường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng ta lập tức đứng vọt lên:

      - Nương, người xin cha ra mặt ! Nhị tỷ tỷ nhất định nghe lời cha con!

      Ngụy di nương suy nghĩ chút, gật đầu. Bà ta ở trước mặt Tống bà tử mạo nhận người Thư tứ nhìn trúng là Tứ nương Từ phủ, nếu Từ Xán Xán , vở kịch này đúng là có cách nào tiếp tục được. Trong đầu bà ta tính toán xong, bảo Lưu Ngân tiến đến:

      - phòng bếp lấy ít cây kinh giới tươi đến đây !

      Vào Mùa hạ Từ Đình Hòa dễ bị cảm nắng, vì thế thường dùng lá cây kinh giới để vò thành nước mà uống.
      Thích ăn thịt, chau007153, Hale20540 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :