1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 23: Ra kế
      Editor: Buingan1209


      Từ lão thái thái và Từ Đình Hòa thương lượng lúc, đều nghĩ ngày mai xuất phát kịp chuẩn bị, cuối cùng quyết định ngày kia lên đường. Từ Xán Xán, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng cùng nhau rời . Đến trong viện, Từ Xán Xán tạm biệt Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng, Từ Nghi Liên vẫn giữ dáng vẻ bình thường ổn trọng, Từ Nghi Đồng từ khóe mắt chân mày đều toát ra ý mừng, làm cho Từ Xán Xán hơi nghi hoặc. Lúc này là giữa tháng năm, vào giữa hè, mặc dù là buổi tối nhưng vẫn rất oi bức. Trở lại sương phòng phía Tây, Từ Xán Xán chảy mồ hôi đầm đìa. Trước tiên nàng vội tắm rửa mà cầm chiếc quạt tròn làm khô người, gọi Tiểu Hương vào phòng ngủ.

      Tiểu Hương mực coi chừng sương phòng phía Tây, khó khăn lắm mới gặp Từ Xán Xán nên rất vui vẻ, tiếp nhận quạt tròn trong tay Từ Xán Xán, bắt đầu quạt nhàng. Bích Vân dọn dẹp thơ từ ở trước bàn trang điểm mà Từ Xán Xán sao chép nhiều ngày nay, lại phát thiếu mất mấy tờ, vội vàng bẩm báo Từ Xán Xán. Từ Xán Xán kiểm tra lại, tổng cộng thiếu hai tờ. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian này mình luyện chữ rất thành công, bởi vậy muốn viết hai mươi bài thơ hay nhất để đóng thành sách, tự mình thưởng thức, ai ngờ vẫn chưa kịp đóng thiếu mất hai tờ. Nàng quan sát lúc lâu mới :

      - Hai tờ bị mất, tờ viết bài《 Cẩm sắt 》của Lý Thương , bài《 Hoa phi hoa 》của Bạch Cư Dị!

      Mấy ngày nay Bích Vân vẫn theo Từ Xán Xán, Tiểu Hương ở lại trong phòng, vì vậy Từ Xán Xán và Bích Vân đều nhìn về phía Tiểu Hương. Tiểu Hương có chút khẩn trương, lập tức :

      - Xế chiều ngày hôm qua, Lưu Hoa bên chỗ Ngụy di nương có sang tìm nô tỳ chơi.

      Từ Xán Xán thấy hơi lạ, ai lại lén lấy chữ viết của mình làm gì nhỉ? Hay là mình nghĩ sai cũng chưa biết chừng. Vừa nghĩ như thế, nàng cũng quá để ý nữa, chỉ dặn dò Bích Vân:

      - Kiểm tra lại xem có mất vật nào quý giá !

      Bích Vân vội vàng mở hộp đựng trang sức và tủ quần áo cẩn thận kiểm tra lần, phát mất thứ gì khác. Từ Xán Xán nhìn lại đồ vật trong phòng mình, bèn nghĩ ra chủ ý: Sao ghi chép những đồ vật quý giá trong phòng mình vào sổ nhỉ? Suy nghĩ chút, nàng lại nở nụ cười. So với Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, nơi này của nàng có tài sản gì đáng giá đâu mà phải dùng tới sổ sách?

      Từ Xán Xán tắm rửa xong, đến phiên Bích Vân, Bích Vân để Tiểu Hương tắm trước. Tiểu Hương thích chuyện ở đây, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh. Từ Xán Xán ngồi tháp trúc khâu đế giày, Bích Vân vá mũi giày ở bên. Đây là giày làm cho Từ Nghi Bằng. Đôi giày này Từ Xán Xán bảo làm cho Từ Nghi Bằng hơn tháng, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu cả! Hai người vừa làm vừa chuyện, Từ Xán Xán thỉnh thoảng lấy khăn lau mồ hôi.

      - Ngày đó phủ Định Quốc Công, ta thấy căn phòng của bọn họ mát lắm.

      Từ Xán Xán chà xát đầu ngón tay hơi đau, hỏi Bích Vân:

      - Vì sao ở chỗ này của chúng ta lại nóng thế nhỉ?

      Bích Vân :

      - Trong chính đường Lô Tuyết am và Hồng Phong cư ở phủ Định Quốc Công mà chúng ta qua, đều đặt mấy đặt mấy khối băng nên rất mát mẻ!

      - Khối băng?

      Từ Xán Xán :

      - Ta nhớ ra rồi, phía sau bình phong nơi Phó phu nhân ngồi có để cái mâm bằng bạc rất lớn, mặt đặt mấy khối băng, tản ra hơi lạnh, rất mát mẻ thoải mái!

      Nàng suy nghĩ chút, thở dài:

      - Trong phủ của chúng ta sợ là dùng nổi!

      Tuy rằng Từ Đình Hòa là quan nhị phẩm, cũng phú quý nhưng cũng có đủ điều kiện để dùng băng trong phủ vào mùa hạ. Bích Vân dỗ dành nàng:

      - Nghe nương nương được sủng ái trong cung cũng có thể sử dụng băng mà!

      Từ Xán Xán liếc mắt:

      - Ừ, là nương nương được sủng ái!

      Nếu được sủng ái ăn no mặc ấm đều quá sức chứ gì là mùa hạ được dùng băng. Bích Vân đăm chiêu suy nghĩ, đúng là như vậy, cho nên gia đình bình thường cũng nguyện ý đưa con mình tiến cung. Nàng nhìn khuôn mặt nhắn mềm mại của Từ Xán Xán qua ánh nến, trong lòng cũng lo lắng thay. Tương lai vào cung, nếu được sủng ái bị người khác đố kỵ, tình cảnh hiểm ác đáng sợ; được sủng ái người nào cũng có thể ức hiếp, cuộc sống khổ cực...Lúc này Tiểu Hương vén rèm lên vào phòng ngủ, đầu nàng vẫn còn ướt nhẹp, lại vội lau tóc mà trước tiên là về tin đồn vừa nghe được:

      - Nô tỳ vừa lấy nước ở trong viện, nghe người hầu hạ lão thái thái là Phấn Vân phu nhân muốn gả Tứ nương cho nhị công tử của di mẫu Phong gia, nhưng Tứ nương lại muốn gả cho Phong đại công tử cơ!

      Từ Xán Xán nhìn nàng, suy nghĩ chừng ba giây, mới hiểu ra, nguyên lai Từ Hàn thị muốn gả Từ Nghi Đồng cho con vợ lẽ nhà di mẫu Phong gia là Phong Liễn, nhưng Ngụy di nương và Từ Nghi Đồng lại coi trọng con trai trưởng Phong . Bích Vân và Từ Xán Xán nhìn nhau, hai bên đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương: Xem ra tình lần này lại ồn ào lớn rồi đây! Ngụy di nương và Từ Nghi Đồng phải là người dễ đối phó như thế, vạn nhất tình vừa ý các nàng, làm khó trận long trời lở đất mới là lạ! Từ Xán Xán nghĩ hình như Từ phủ hợp lý chỗ nào đó. Suy nghĩ hồi, nàng mới hiểu được ra là do nội bộ quản lý nghiêm, nha hoàn tôi tớ rất dễ thu mua, khi có chuyện gì xảy ra liền xôn xao cả lên. Nàng trầm tư: Nếu nàng gặp phải loại chuyện này nên làm như thế nào?

      Phó Dư Sâm từ trong cung trở về, mới vừa ngồi xuống bàn trong thư phòng, Phó Quế lập tức đưa lên xấp bái thiếp, :

      - Trung quý nhân Lượng còn chờ ở cửa sau ạ!

      Trung quý nhân là cách gọi kính trọng đối với thái giám trong cung. Phó Dư Sâm hơi suy nghĩ chút, nhân tiện :

      - Cho vào !

      Sau khi Lượng ra về, Phó Dư Sâm đứng trước cửa sổ trong thư phòng suy nghĩ. Lượng là thái giám thân tín của Đổng Quý phi ở Kỳ Ngọc điện. Tần phi trong cung luôn mẫn cảm đối với động tĩnh triều đình, từ lần đầu tiên khi Phó Dư Sâm vào cung gặp Vĩnh Yên đế sau ba năm rời biện kinh, phi tần được sủng ái trong cung liền đến nịnh bợ như nước chảy. Mà phi tần Vĩnh Yên đế sủng ái nhất chính là Đổng Quý phi phái người đến tặng lễ kết giao, đồng thời cũng chứng minh quyết định của Vĩnh Yên đế. Phó Dư Sâm quay đầu lại nhìn lướt qua bức tượng phật Di Lặc bằng hoàng kim trong hộp gỗ đàn hương để bàn, căn dặn Phó Liễu:

      - Để vào phòng kho !

      nhớ tới trong thư Phó Bích đưa tới có Từ Xán Xán thích nhất là đồ bằng ngọc và đá quý, thấy những cung phi này so với Từ Xán Xán đúng là thô tục, tặng lễ cũng chỉ có thể tặng những lễ vật tục khí như thế này thôi! Phó Liễu nhìn pho đại phật này, khỏi mỉm cười, để vào trong hộp, dùng khăn màu đỏ gói kỹ lại rồi mang ra ngoài. còn phải ghi sổ xong mới có thể nhập vào kho!

      - Phó Liễu!

      vừa mới bước ra khỏi thư phòng bị công tử gọi lại.

      - Đến phòng kho tìm xem có món đá quý nào chất lượng tốt nhất mang ra đây!

      - Vâng!

      Phó Liễu đáp ứng tiếng lui xuống. Phó Liễu trông coi tư kho ở Trúc Thanh viện, vừa vừa suy tư về việc lấy món đá quý nào để đưa cho công tử đây. Từ khi công tử trở lại biện kinh, tư kho cũng càng ngày càng phong phú, chỉ riêng đá quý các màu cũng có rất nhiều hộp! Sợ công tử sốt ruột, Phó Liễu nhanh chóng mang đến bốn hộp đá quý bình thường. Mở bốn hộp ra, hộp ngọc đỏ, hộp phỉ thúy, hộp ngọc bích, hộp đá quý xanh biếc, xếp thành hàng để Phó Dư Sâm chọn. Trong hộp đều đầy ngập, cái nhất cũng bằng quả đào. Phó Dư Sâm nhìn thoáng quá, thuận tiện :

      - Trước hết cứ để ở đây !

      Đến buổi tối, Phó Dư Sâm giao cho Phó Liễu bốn bản vẽ bên có ghi chú, theo thứ tự là trâm cài tóc hình hoa sen bằng vàng khảm ngọc đỏ, vòng tay hình lá bạc hà bằng vàng nạm phỉ thúy, khuyên tai hình hoa lê bằng vàng nạm ngọc bích và búi tóc được xâu chuỗi từ hạt đá quý màu xanh biếc. Phó Liễu dám hỏi nhiều, lập tức cầm bản vẽ và đá quý tìm công tượng.

      Ngày thứ hai là ngày nghỉ mộc của Phó Dư Sâm, cần tiến cung, bèn chuẩn bị tiếp khách tại trong phủ. Phó Quế từ ngoại viện Trúc Thanh Viện vào nhà chính, tay cầm phong thư tiến đến, thần sắc hơi kỳ quái:

      - Bẩm công tử, Từ phủ Nhị nương lệnh gã sai vặt đưa thư đến ạ!

      Phó Dư Sâm sửng sốt, trái tim chợt đập thình thịch, mở thư ra xem, phát là thư ước hẹn hồ Dã Áp, ký tên "Từ Xán Xán". Phó Quế hành lễ bẩm báo:

      - Nô tài bảo Tiết nhìn rồi, quả thực là bút tích Từ nương; cũng cho người tra xét ở cửa Tây, vừa có tin tức người Từ phủ ra khỏi thành lập tức trở về bẩm báo ạ!

      Phó Dư Sâm gì. tin Từ Xán Xán viết thư cho mình, nhưng lại nghĩ tuổi Từ Xán Xán còn , chừng xúc động mà muốn gặp mình... Cũng có thể nàng có việc muốn tìm ... Chẳng mấy chốc thân binh được phái đến cửa tây phi ngựa hồi báo:

      - Quản gia quý phủ Từ thị lang hộ tống hai chiếc xe ngựa ra cửa Tây, xuôi theo quan đạo về hướng Tây, cho người theo rồi ạ.
      Last edited: 1/4/16

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Lại có mưu gì đây, Phó chắc cẩn trọng mắc mưu đâu nhở.

    3. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 24: Sắc lang
      Editor: Buingan1209



      Trong phòng hơi yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ phương Tây ở góc tường phát ra tiếng "Ca ca ca ca". Phó Dư Sâm ngửa đầu suy nghĩ chút, :

      - Bảo Trần An dẫn thêm người theo ta, dặn bọn họ phải thay đổi y phục.

      Phó Quế đáp “vâng” tiếng rồi lui xuống chuẩn bị.

      Từ khi đến Từ phủ ở biện kinh vào mùa xuân, Từ Xán Xán giống như con chim bị nhốt vào lồng sắt, ngoại trừ lần tham gia yến tiệc mừng sinh nhật Lục nương tại phủ Định Quốc Công, nàng chưa từng ra khỏi Từ phủ, sớm cực kỳ buồn bực. Hôm nay có thể ra ngoài chơi, mặc dù chỉ là dâng hương nhưng nàng cũng rất vui vẻ.

      Đêm qua nàng cùng Bích Vân và Tiểu Hương thu thập hành lý. Bích Vân làm việc rất thoả đáng, nhanh chóng thu thập xong y phục, đồ dùng hàng ngày và đồ trang sức cần thiết khi ra ngoài cho Từ Xán Xán, lại cho ít bạc vụn vào mấy chiếc hà bao mà nàng và Tiểu Hương thêu, chuẩn bị thưởng cho người làm khi đến Đông Lâm tự. Từ khi Từ Xán Xán đến Từ phủ bắt đầu có bạc tiêu hàng tháng, đều được ba lượng bạc giống như Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng, cũng chỉ vừa đủ để nàng khen thưởng cho người làm, còn ngân phiếu nàng mang tới để dành khi cần dùng gấp. Bích Vân nhắc nhở Từ Xán Xán :

      - nương, còn phải cầm theo chiếc ô nhưng chúng ta có. Hay là nô tỳ đến chỗ Tam nương hoặc Tứ nương mượn chiếc nhé?

      Từ Xán Xán chút nghĩ ngợi liền :

      - Đến chỗ Tam nương !

      Từ Nghi Đồng rất xảo quyệt, mượn của nàng tốt hơn. Bích Vân muốn rời , Từ Xán Xán vội hỏi:

      - Bảo Tiểu Hương theo ngươi !

      Tiểu Hương năm nay mười ba tuổi, nhưng vẫn quá thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lại thích thăm dò, tán gẫu, truyền bá tin tức, Từ Xán Xán cho rằng phải cho nàng theo Bích Vân học ít. Lúc này Tiểu Hương vui vì nương Đông Lâm tự chỉ mang theo Bích Vân mà mang nàng theo, nghe thấy thế chậm rì rì tới. Từ Xán Xán liếc mắt nhìn Tiểu Hương, thấy mắt nàng vẫn còn hồng hồng, lại giả vờ như biết, với Bích Vân:

      - Trước hết ngươi dẫn nàng đến sương phòng phía Tây, cho nàng nghe lý do vì sao ta dẫn nàng theo!

      Thời gian gần đây, thói xấu của Tiểu Hương rất nhiều, phải cẩn thận dạy dỗ nàng mới được! Nhưng Từ Xán Xán lười nàng, bèn kêu Bích Vân chỉ bảo cho nàng; nếu như còn hiệu quả, Từ Xán Xán lại dạy bảo nàng sau! Cũng lâu lắm, Bích Vân dẫn Tiểu Hương trở lại từ Liên Hương viện. Nàng bẩm báo lại việc cho Từ Xán Xán, lấy ra hộp gỗ, bên trong là bốn chiếc hộp :

      - Khi nô tỳ đến, Lưu Huỳnh trong phòng của Tam nương mang theo nha hoàn chuẩn bị ít thuốc viên, nô tỳ liền cả gan thay nương lấy ít ạ!

      Nàng mở từng hộp ra cho Từ Xán Xán xem thuốc viên bên trong:

      - Cái này là hoắc hương chính khí hoàn dùng khi bị cảm nắng, cái này là hương sa dưỡng vị hoàn dùng khi đau dạ dày, còn đây là ngân kiều giải độc hoàn dùng để thanh nhiệt giải độc!

      Bích Vân mở hộp cuối cùng, mím môi cười :

      - Nô tỳ nghĩ nguyệt tín của nương sắp tới rồi, vì vậy nô tỳ lấy riêng cho người mấy viên ích mẫu thảo hoàn!

      Từ Xán Xán kinh ngạc nhìn Bích Vân, cặp mắt đào hoa hơi ướt át, lát sau nàng mới cầm tay Bích Vân, :

      - Bích Vân, cám ơn ngươi!

      Mỗi lần nguyệt tín tới, nàng lại bị đau bụng gần chết, nghĩ tới Bích Vân lại ghi tạc trong lòng. Ngoại trừ phụ mẫu và đệ đệ của nàng, vẫn chưa có người nào đối xử tốt với nàng, lo lắng cho nàng như thế. Bích Vân cũng có chút cảm khái, :

      - Nếu đưa nô tỳ cho nương, nô tỳ suốt đời theo nương, chiếu cố nương!

      Từ Xán Xán gật đầu, lại bảo Tiểu Hương qua đây, :

      - Sau này hãy theo Bích Vân tỷ tỷ học tập cho tốt! Nếu làm tốt, tương lai ta bạc đãi ngươi; nếu tiến bộ, ta cũng quản ngươi nữa!

      Tiểu Hương vội vàng quỳ xuống nhận sai:

      - Nô tỳ sai rồi, nô tỳ bao giờ ... truyền lời lung tung nữa, bao giờ ...lười biếng nữa...

      Từ Xán Xán thấy nước mắt nàng rơi như mưa, lúc này mới :

      - Vậy ta xem biểu của ngươi!

      Tiểu Hương đáp vâng, lại dập đầu cái. Từ Xán Xán lấy ra đôi trâm hoa mai bằng vàng mà tháng trước trong phủ làm cho các nương, chiếc cho Bích Vân, chiếc cho Tiểu Hương. Bích Vân vẫn bình tĩnh, còn Tiểu Hương hơi kích động, vừa cảm ơn, vừa nhận lỗi, còn phát lời thề độc sau này nhất định sửa đổi lúc này mới thôi. Từ Xán Xán hơi đói bụng, Bích Vân cầm ít tiền lẻ đến phòng bếp bảo người làm cho nàng ít bánh trôi nấu rượu nếp, Tiểu Hương ân cần làm cho Từ Xán Xán chút nước trái cây. Sau khi hai người bọn họ rời , Từ Xán Xán ngồi giường, dùng tấm vải mỏng như cánh ve màu xanh biếc che khuất khuôn mặt, im lặng nở nụ cười —— đây chính lần đầu tiên nàng lập uy dạy dỗ nha hoàn, hiệu quả hình như cũng tệ lắm phải! Nàng cảm giác mình bắt đầu từ từ thích ứng với xã hội cổ đại!

      Trời vừa mới sáng Tiểu Hương lập tức đánh thức Từ Xán Xán dậy, lúc này Bích Vân đến phòng bếp lấy bữa sáng. Ngày hôm qua, lão thái thái sáng sớm hôm nay cần thỉnh an, ở tại phòng mình dùng cơm, sau đó mới đến Xuân Huy viện tập hợp. Bích Vân và Tiểu Hương dẫn theo hai bà tử tráng kiện mang hành lý xếp vào bên trong xe ngựa đậu ngoài cửa, Từ Xán Xán ở trong chính đường cùng Từ lão thái thái. lát sau, Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng cũng tới.

      Phía Tây chính đường bày bốn cái ghế, mặt trang trí bằng thanh trúc mảnh. Thỉnh an lão thái thái xong, tỷ muội ba người chào hỏi lẫn nhau, sau đó ngồi xuống ghế. Từ Nghi Đồng và Từ Nghi Liên ngồi xuống, đầu tiên là nhìn y phục và đồ trang sức của Từ Xán Xán.

      Hôm nay, Từ Xán Xán trang điểm rất đơn giản, đầu chải kiểu đọa kế, chỉ dùng hạt ngọc trai vây quanh búi tóc. Tuy rằng những hạt ngọc trai này chỉ như hạt đậu, nhưng màu sắc và kích thước rất đều đặn. tai lại càng đơn giản hơn, chỉ dùng hai đóa hoa lài xuyên qua lỗ tai, nhưng mùi hương thơm ngát rất hợp lòng người. Màu sắc y phục cũng cực kỳ thanh nhã, áo đơn màu trắng thêu hoa lài, váy bên dưới là màu xanh da trời, cổ tay chỉ đeo vòng ngọc màu xanh trong suốt, ngoài ra còn trang sức nào khác. Từ Nghi Liên gật đầu tán thưởng, :

      - Cực kỳ thanh nhã tươi mát, thích hợp với hôm nay lắm!

      Từ Nghi Đồng nghiêng mắt nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, chỉ cảm thấy phong lưu thanh nhã, trong lòng chua chát, :

      - Nhị tỷ tỷ suy nghĩ thực chu toàn, thời tiết hôm nay nóng như thế này, tỷ lại xuyên hoa lài vào lỗ tai, bị héo rất nhanh, đến lúc ấy chắc trông rất khó coi đấy!

      Từ Xán Xán giảo hoạt cười, cầm cái hộp màu bạc chiếc ghế bên cạnh bàn con lên cho Từ Nghi Đồng xem. Từ Nghi Đồng ghé mắt nhìn, thấy bên trong hộp màu bạc có mấy bông hoa lài, bên dưới còn có nước. Nàng khẽ “hừ” tiếng, quay đầu lớn tiếng quát tiểu nha hoàn:

      - Còn dâng trà, muốn cho ta chết khát sao hả!

      Chuẩn bị hơn canh giờ, hai chiếc xe ngựa Từ phủ mới ra khỏi cửa chính, về hướng cửa Tây. Từ Nghi Liên và lão thái thái ngồi chiếc xe ngựa ngũ sắc phía trước, Từ Xán Xán và Từ Nghi Đồng mang theo nha hoàn lên chiếc xe ngựa lộng lẫy phía sau. Lúc này là giữa trưa, sắp đến thời gian nóng nhất trong ngày, mặt Từ Xán Xán thoa son phấn, mặc dù chảy nhiều mồ hôi cũng chỉ cần dùng khăn lau là được; nhưng hôm nay Từ Nghi Đồng trang điểm rất đậm, mặt kẻ mi thoa phấn hơi dày, lúc này theo mồ hôi tan ra chảy xuống, nhìn rất quái dị. Nha hoàn của nàng ngừng dùng khăn lau mồ hôi cho nàng, nhưng vẫn chật vật như cũ. Trong lòng Từ Nghi Đồng thoải mái, lại càng ngừng quát nha hoàn rót nước cho mình. Từ Xán Xán thấy nàng uống hết chén này đến chén khác mới khuyên nhủ:

      - Tứ muội muội, nếu uống nước quá nhiều, đường tiện đâu…

      Từ Nghi Đồng nhìn khuôn mặt nàng vì đổ mồ hôi mà càng thêm trong suốt, trong lòng càng thoải mái, hừ lạnh tiếng, để ý tới nàng. Thấy thái độ nàng ta như thế, vốn còn muốn khuyên nàng ta cần tô son điểm phấn, nước da khỏe mạnh thế này trông cũng rất đẹp mắt rồi, Từ Xán Xán bèn thêm nữa.

      Đông Lâm tự ở Quan Độ, chính là nơi diễn ra trận chiến Quan Độ những năm cuối thời Đông Hán. Từ Xán Xán vừa nghĩ tới Đông Lâm tự nằm ở Quan Độ, mà bản thân mình lại phải ở chiến trường cổ đại này ở mấy ngày cảm giác khó tả. Ra cửa Tây, xe ngựa Từ phủ chạy dọc theo quan đạo được lúc, chuyển sang con đường về hướng Tây Bắc, đường đất quanh co khúc khủy, điểm cuối của con đường này chính là Quan Độ. Hai bên đường là rừng cây dương bạt ngàn, vào mùa hạ lá cây dương dài rộng xanh biếc, mặt đất được rừng cây rậm rạp che kín làm cho ánh nắng cũng thể xuyên qua. Lúc này quản gia trong phủ là Từ Sâm lớn tiếng chỉ huy gia đinh và người đánh xe, :

      - Tiến vào rừng rậm rồi, bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận hơn chút!

      Lịch sử Đại Lương và Bắc Tống hơi giống nhau, Từ Xán Xán lập tức nhớ lại truyện《 Thủy Hử 》các hảo hán Lương Sơn chặn đường cướp của! Nàng nàng vội vàng dặn dò Bích Vân:

      - Nghìn vạn lần được vén màn trúc, được thò đầu ra ngoài đấy!

      Bích Vân cực kỳ cẩn thận, nàng truyền đạt lại cho cả Từ Nghi Đồng và nha hoàn Lưu Kim của nàng ta. Bích Vân đáp tiếng "vâng", Lưu Kim len lén liếc mắt nhìn nương nhà mình, thấy nương cố ý để lộ gò má ra ngoài cửa sổ, cũng để ý tới Nhị nương, nàng cũng cúi đầu lên tiếng. Vừa mới bắt đầu còn khá tốt, nhưng bao lâu Từ Nghi Đồng cũng có chút đứng ngồi yên. Từ Xán Xán đoán được nàng uống nhiều nước như vậy, sợ là muốn ngoài. Nàng cách màn trúc nhìn ra bên ngoài —— bên ngoài vẫn là rừng rậm mênh mông—— Từ Xán Xán thầm thở dài, chuyện. Từ Nghi Đồng rốt cục nhịn được nữa, vén màn trúc lên gọi Từ Sâm:

      - Từ Sâm, bảo bọn họ dừng lát!

      Từ Sâm thấy mặt Từ Nghi Đồng đỏ bừng, biết nàng muốn ngoài, đành phải lệnh xe ngựa dừng lại ở ven đường. Từ Nghi Đồng vừa muốn xuống xe lại vừa sợ, nàng dứt khoát dùng sức kéo tay của Từ Xán Xán:

      - Nhị tỷ tỷ, tỷ cùng ta !

      Từ Xán Xán bị nàng kéo xuống xe, thể làm gì khác hơn là dẫn theo Bích Vân cùng Từ Nghi Đồng và Lưu Kim đến bên cạnh cánh rừng. Bên trong rừng cây dương đều là cây bồ công , cây ngải và các loại cỏ dại, Từ Nghi Đồng vất vả mới tìm được khoảng đất trống ngồi xổm xuống. Bởi vì Từ Xán Xán sợ đường có nhà cầu nên uống ít nước nào, lúc này bèn đứng ngoài trông chừng. Gió thổi qua rừng cây phát ra tiếng "Ào ào ào ào", lại xen lẫn tiếng dế mèn kêu trong bụi cỏ, tiếng chim hót trong rừng cây, toàn bộ khu rừng cũng phải quá tĩnh lặng. Sức tưởng tượng của Từ Xán Xán khá phong phú, nhanh chóng liên tưởng đến rất nhiều thứ dọa người gì đó, khuôn mặt trở lên trắng bệch. vất vả Từ Nghi Đồng mới giải quyết xong, Từ Xán Xán kéo tay Bích Vân định ra ngoài, Từ Nghi Đồng thấy nàng , vội vàng chạy đuổi theo, vượt qua cả Từ Xán Xán. Từ Nghi Đồng nhảy vọt qua khe rãnh giữa đường đất và khu rừng rậm, Từ Xán Xán ngược lại gấp, vững bước đuổi theo. Đúng lúc này, Từ Nghi Đồng phát ra tiếng thét chói tai, Từ Xán Xán vội vàng nhấc váy đuổi tới. Vừa ra cánh rừng, Từ Xán Xán hiểu được vì sao Từ Nghi Đồng lại hét lên. Đứng trước Từ Nghi Đồng là nam tử mũi to, ăn mặc hoa lệ ngồi lưng ngựa cười hì hì nhìn nàng, mười mấy gia đinh vây quanh phía sau . Từ Sâm mang theo mấy người gia đinh chạy tới.

      - Nhị tỷ tỷ!

      Trong lúc kinh hoảng, Từ Nghi Đồng xoay người gọi Từ Xán Xán. Nam tử y phục hoa lệ kia nhìn theo hướng nàng ta gọi, liền thấy tiểu mỹ nhân da thịt trắng mịn như tuyết mặt mày như vẽ. khỏi cười ha ha, thúc ngựa tiến lên:

      - Ở đâu lại chui ra tiểu nương tử xinh đẹp thế này? Lại đây cho gia thưởng thức phen nào.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      May mà Sâm sai người theo hộ vệ...
      buingan1209 thích bài này.

    5. buingan1209

      buingan1209 Well-Known Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      2,517
      Chương 25: Nụ hôn đầu tiên
      Editor: Buingan1209


      Ban đầu Từ Xán Xán thấy nam tử kia đùa giỡn Từ Nghi Đồng, lại nhìn thấy Từ Sâm dẫn người nhiều tới, cũng biết tự lượng sức mình mà nghĩ cách cứu viện, nàng định lặng lẽ lui về phía sau để mình bị phát . Bích Vân ở sau lưng nàng cũng rất phối hợp, cầm cổ tay nàng, cùng nhau nhàng lui lại. Ai ngờ còn chưa lui đến trong rừng bị phát . Nam tử y phục hoa lệ đoán chừng tuổi cũng lớn, tuy mũi hơi to chút, lông mày rậm mắt to cũng coi như đoan chính, nhưng đôi mắt kia lại như dính người Từ Xán Xán, làm cho người ta rất chán ghét. lập tức nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho gia đinh, chân dài nhảy qua khe, về phía Từ Xán Xán, trong miệng vẫn trêu đùa như trước:

      - Tiểu mỹ nhân à, sao lại chào gia thế hả?

      Từ Xán Xán gấp đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, áo đơn màu trắng dán lưng, lạnh lẽo ẩm ướt cực kỳ khó chịu. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, buông váy xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Sâm đến, bèn nhanh về phía Từ Sâm. Nam tử kia lập tức tiến lên chặn Từ Xán Xán, gia đinh phía sau cười cổ vũ:

      - Gia nhà chúng ta là Tứ công tử của Thư quốc cữu đấy, nếu theo gia của chúng ta, tương lai được mặc lăng la tơ lụa bất tận, tha hồ kẻ hầu người hạ để sai khiến nhé!

      Từ Xán Xán để ý tới bọn họ, cúi đầu về phía Từ Sâm. Bích Vân ngăn cản người đuổi đến, hành lễ rồi :

      - Chúng ta là người quý phủ Lại bộ Từ thị lang, xin công tử tự trọng!

      Thư công kia nghe vậy cũng hơi do dự, bèn nháy mắt với bọn gia đinh. Nam đinh kia tiến lên chặn Bích Vân lại, còn Thư công tử đuổi theo túm lấy tay áo của Từ Xán Xán. Ống tay áo của Từ Xán Xán bị kéo lại, y phục mùa hạ đơn bạc, nàng dám giãy dụa nữa, bèn nhìn về phía Từ Sâm, lúc này mới phát Từ Sâm che chở Từ Nghi Đồng và Lưu Kim về hướng xe ngựa. Nàng khỏi ngây ngẩn cả người, nhìn xe ngựa ở phía xa, thấy cửa xe vẫn đóng kín, lão thái thái và Từ Nghi Liên ngồi trong xe, căn bản có ý định ra. Nàng cảm thất khổ sở, ngược lại lại sinh ra dũng khí, oán hận trừng mắt với Thư công tử, kéo ống tay áo tránh né nhưng tránh thoát, nàng liền cúi đầu cắn vào bàn tay túm lấy mình.

      Vị này đích là Tứ công tử của Thư Quốc cữu, gọi là Thư Uẩn Chi, là đường đệ của Thư Dân Chi, nhưng bởi vì là đích tôn dòng chính nên ở phủ Quốc cữu được cưng chiều hơn Thư Dân Chi rất nhiều. luôn thề là phải lấy mỹ nhân tuyệt thế làm thê tử, bởi vậy tuy rằng cơ thiếp trong phòng thành đàn, nhưng vẫn chưa kết hôn. từ Trịnh Châu quay về biện kinh, thấy Từ Nghi Đồng chẳng qua là ngứa ngáy tay chân muốn đùa giỡn chút thôi, nghĩ tới phía sau Từ Nghi Đồng còn có tiểu mỹ nhân xinh đẹp đến thế, mềm mại kiều hơn biết bao nhiêu lần so với hắc mỹ nhân lúc trước! Từ Xán Xán hung hăng cắn tay buông, chịu đau, cảm giác được môi tiểu mỹ nhân mềm mại ôn nhuận, cười cười:

      - Tiểu mỹ nhân đứng hàng thứ mấy ở Từ gia? Chờ ta trở về cho người tới cầu hôn!

      Từ Sâm bố trí cho chủ tớ Từ Nghi Đồng vào xe ngựa xong, lúc này mới mang theo hai gia đinh chạy tới. Từ Xán Xán cắn tay nhất quyết buông, đương nhiên thể trả lời được. Thư tứ lại nhất định phải hỏi nàng đứng hàng thứ mấy, hai bên giằng co, bỗng nhiên phía sau truyền đến loạt tiếng bước chân, mặc dù Từ Xán Xán cắn tay Thư tứ nhưng ánh mắt lại liếc qua, phát đám người mặc áo đen bịt mặt cầm gậy to vọt từ trong rừng ra. Nàng sửng sốt, rốt cục cũng ngừng cắn.

      Thư tứ say sưa dùng đầu lưỡi liếm chỗ mu bàn tay bị Từ Xán Xán cắn qua, lúc này mới lớn tiếng gọi gia đinh của mình:

      - Còn qua đây bảo vệ gia à!

      Lúc này chậm, hắc y nhân gào thét mà đến, cầm cây gậy giáng lên đầu Thư tứ cái, mặc dù thân hình Thư tứ cao lớn, chẳng qua cũng chỉ là cái gối thêu hoa trông được mà dùng được, thoáng cái ngã lăn mặt đất. Gia đinh của cũng bị hắc y nhân vây quanh mà đánh, trong lúc nhất thời thanh kêu cha gọi mẹ vang lên dứt. Từ Xán Xán đột nhiên thoát hiểm, thân thể khỏi mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Nàng thấy thế là ổn, nhưng khống chế được bản thân. Ai ngờ trong nháy mắt thân thể của nàng bay lên —— nàng bị người bế lên, lại còn là kiểu ôm công chúa nữa chứ!

      Từ Xán Xán nhịn xuống cảm giác hôn mê, quay đầu nhìn sang, lại phát đôi mắt phượng quen thuộc dưới khăn che mặt, nàng vừa định lên tiếng, môi liền cảm thấy lạnh lẽo mà mềm mại —— người nọ hôn nàng! Từ Xán Xán trợn tròn mắt, nhìn hàng mi dài cách mình rất gần, cảm giác được khuôn mặt và chiếc mũi cao thẳng của người nọ kề bên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại. Đây là nụ hôn đầu tiền của nàng cả kiếp trước và kiếp này.

      Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, hầu như ai chú ý tới có người hôn Từ Xán Xán, ngoại trừ Thư tứ bị đánh ngã xuống đất và Bích Vân bên cạnh. Mặc dù Thư tứ rất chật vật, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Từ Xán Xán như cũ! Còn Bích Vân lại lo lắng, cố gắng che khuất Từ Xán Xán, muốn để cho người khác nhìn thấy.

      Toàn bộ người Thư phủ bị tỉnh mộng, nằm la liệt mặt đất, tiếng rên rỉ tiếng mắng chửi vang lên dứt. Người mặc áo đen có vóc người cao gầy ôm Từ Xán Xán tới xe ngựa bên cạnh, sớm có người mở cửa xe, nhàng đặt Từ Xán Xán lên chỗ ngồi, trước ngạc nhiên của Từ Nghi Đồng và Lưu Kim "Cà" tiếng đóng cửa xe lại.

      Đám người mặc áo đen đến cũng nhanh mà cũng nhanh, ngoại trừ người Thư phủ bị thương đầy đất, cũng lưu lại bất cứ dấu vết gì. Lúc này Từ Xán Xán để ý cái khác, kềm chế tâm tư, cách cửa sổ xe phân phó Từ Sâm:

      - Từ quản gia, còn mau !

      Lúc này Từ Sâm hiểu ra, vung tay lên, người đánh xe lại quất roi thúc ngựa chạy về hướng Đồng Lâm Tự —— giờ cách xa biện kinh, gần bằng đến Đông Lâm tự. Từ Sâm và chúng gia đinh cũng phi ngựa theo. Từ Xán Xán ngồi ngay ngắn xe ngựa, để ý ánh mắt lo lắng của Bích Vân, rũ mắt suy tư. Nụ hôn mới vừa rồi giống như vẫn còn tồn tại, môi của nàng nóng rực như lửa, môi đối phương lại lạnh lẽo mềm mại, hương vị nhàng tựa như còn quanh quẩn. Từ Xán Xán nhắm mắt lại. Nàng nghĩ người nọ là Phó Dư Sâm! Phó Dư Sâm bị nàng quên lãng lại xuất trong cuộc sống của nàng.


      Từ Nghi Đồng cũng ngây dại. lúc lâu sau, nàng ta mới mở miệng hỏi Từ Xán Xán:

      - Mới vừa rồi người nọ là con trai Thư Quốc cữu à?

      Từ Xán Xán sợ nàng ra lời đứng đắn, nhân tiện :

      - Tứ muội muội, chúng ta đến Đông Lâm tự, sau khi thương nghị với tổ mẫu xong hãy .

      Từ Nghi Đồng phẫn nộ :

      - Nhị tỷ tỷ vừa bị người ta bế, có danh tiết, bằng trước suy nghĩ xem mình có thể sống tiếp rồi hãy !

      Từ Xán Xán nhìn cái, thèm nhắc lại. Nàng suy nghĩ hồi, vẫn cảm thấy nếu đại bá muốn lợi dụng nàng, như vậy chuyện hôm nay đại bá nhất định muốn giấu . Chỉ là biết lão thái thái có phối hợp hay thôi.

      Thư Dân Chi sải bước vào Lô Tuyết am gặp Phó phu nhân. Bây giờ Định Quốc công thường xuyên ở mình tại quân doanh Uyển Châu, việc trong phủ đều do Phó phu nhân làm chủ, trước kia Phó Dư Sâm chưa quay về từ Uyển Châu, ngay cả Trúc Thanh viện của Phó Dư Sâm, cũng lui tới tự nhiên như giẫm đất bằng. Vào chính đường, Thư Dân Chi lập tức nháy mắt cho bốn đại nha hoàn hầu hạ trong phòng. Sau khi bốn đại nha hoàn đều lui xuống, lúc này Thư Dân Chi mới hành lễ cái, thấp giọng :

      - , việc thành!

      Phó phu nhân mực chờ tin tức tốt, nghĩ tới việc thất bại, nàng cố gắng ngồi thẳng người hai tay nắm chặt lạnh lùng :

      - xảy ra chuyện gì?

      Thư Dân Chi ủ rũ :

      - Lúc Phó Dư Sâm mang người ra phủ, người của chúng ta vẫn theo, nhưng đến Hạnh Hoa doanh thấy tăm hơi bọn họ nữa!

      Phó phu nhân nhắm mắt suy tư, lúc lâu mới :

      - Sau này vẫn còn cơ hội!

      Thư Dân Chi dò hỏi dò:

      - phải cơ thiếp luyến đồng mà đánh chết đều chôn ở thiên viện sao? Sao chúng ta tìm người đến quan phủ tố cáo ?

      Phó phu nhân nghe vậy, lập tức :

      - được! Việc này liên quan đến thể diện của phủ Quốc công!

      Thư Dân Chi vội :

      - Cháu hiểu rồi!

      Phó phu nhân thở dài hơi mới :

      - Lát nữa Hồng sắp qua đây, cháu chờ nó, dẫn nó tản bộ chút!

      Thư Dân Chi ngẩng đầu nhìn nàng cái, ấp a ấp úng :

      - Thất muội...

      Phó phu nhân trừng hai mắt nhìn :

      - được đánh chủ ý lên Côi !

      Thất nương Phó Côi là người xinh đẹp nhất trong bảy đứa con của nàng ta, hứa hôn cho người trong sạch môn đăng hộ đối rất dễ dàng, Lục nương thanh danh tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, vì vậy muốn gả nàng ra ngoài mà muốn kén Thư Dân Chi ở rể để kế thừa phủ Định Quốc Công! Thư Dân Chi dám chống lại , đành phải đáp tiếng "vâng", ngồi xuống ghế tựa phía Đông.

      Phó Dư Sâm mang theo Trần An và Tiết cùng với thân binh phi ngựa tiến vào trong rừng rậm, tới con đường trong rừng, hội hợp cùng với Phó Quế, Phó Liễu trông coi hành lý. Bọn họ cởi y phục và khăn che mặt màu đen ra, bắt đầu thay y phục khác. Phó Dư Sâm im lặng lên tiếng tháo đai lưng. Tiết lặng lẽ nhìn cái, phát khuôn mặt thường ngày hay tái nhợt của lại hơi đỏ ửng, lông mi dài thấp thoáng che khuất sóng mắt phượng trong veo, mặc dù cười, nhưng đôi môi mỏng khẽ mím, khóe miệng cong cong, xem ra tâm trạng rất tốt. Phó Dư Sâm vừa thay quần áo vừa suy nghĩ. Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của . Bởi vì quỷ kế của Phó phu nhân khi còn niên thiếu, vẫn thể gần gũi với nữ nhân, gần chút lại lập tức ghê tởm nôn mửa, nhưng biết tại sao, dù có gần gũi Từ Xán Xán như thế nào cũng ghét bỏ! Còn có, vẫn ... nhưng lần trước cứu Từ Xán Xán trong rừng đào tại trấn Lạo Hà, thân thể lại có phản ứng... Nghĩ đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm cảm thấy lòng mình như đu đưa trung, trong tim tê tê dại dại, rất thoải mái. Phó Dư Sâm đổi y phục xong, lúc này Tiết mới tiến lên hỏi:

      - Công tử, kế tiếp...

      Phó Dư Sâm hình như có điều suy nghĩ, lát sau mới :

      - Thánh thượng ban thưởng cho ta trang viên ngay phía Tây Quan Độ, chúng ta đến đó !

      Tiết đáp "Vâng", mang theo Phó Quế trước dò đường, Trần An chỉ huy thân binh cất y phục màu đen vừa được thay ra xong, lúc này mọi người mới lên ngựa theo Phó Dư Sâm rời . Vừa mới bắt đầu bởi vì đường chật hẹp, hai bên cành lá sum xuê, bọn họ dám thúc ngựa chạy nhanh, thẳng đến khi rẽ vào đường lớn, lúc này mọi người mới cỡi ngựa chạy băng băng.

      Bích Vân lo âu nhìn Từ Xán Xán, lại dám gì. Mới vừa rồi nàng liếc mắt nhìn liền nhận ra người cứu nương là công tử, cũng thấy công tử hình như cúi đầu hôn nương, bây giờ thấy mắt nương ngập nước gương mặt ửng đỏ, cắn môi suy tư, trong lòng nàng cũng rất lo lắng. Thời điểm gặp chuyện may, lão thái thái lui ở trong xe ra mặt, chỉ sợ khi đến Đông Lâm tự lão nhân gia bắt đầu thanh toán!

      Chẳng mấy chốc đoàn người Từ phủ đến Đông Lâm tự. Ngày hôm qua Từ Sâm sớm phái gia đinh đến Đông Lâm tự chuẩn bị trước, bởi vậy vừa đến Đông Lâm tự, phương trượng Lãnh Nguyệt hòa thượng lập tức dẫn đám hòa thượng ra nghênh đón, bởi vì tiết trời nóng bức nên trực tiếp sắp xếp cho người Từ gia vào ngoại viện chuyên để đãi khách. Vì đường vất vả, hơn nữa còn bị kinh sợ, lão thái thái, Từ Nghi Liên, Từ Nghi Đồng và Từ Xán Xán đều vào gian phòng của mình tạm nghỉ trước.

      Từ Xán Xán nghỉ ngơi, nàng phải gặp lão thái thái trước, xin đè ép chuyện hôm nay xuống. Tiểu viện đãi khách này cũng chia thành tiền viện và hậu viện. Từ Sâm mang theo người đánh xe và gia đinh ở tại tiền viện, lão thái thái và ba tỷ muội Từ Xán Xán ở tại hậu viện. Từ Xán Xán mang theo Bích Vân đến trước phòng nơi lão thái thái, lại thấy đại nha hoàn Hồng Vân canh giữ ngoài cửa. Thấy Từ Xán Xán và Bích Vân tới, Hồng Vân khoát tay áo, thấp giọng :

      - Lão thái thái ở trong phòng chuyện với Từ Sâm!

      Từ Xán Xán đành phải mang theo Bích Vân về trước. lát sau, Hồng Vân lại bưng đĩa dưa hấu cắt thành miếng tới. Ngày thường nàng ta rất xinh đẹp, khóe miệng cong cong, cười cũng giống cười. Trước tiên nàng ta đặt khay bàn, :

      - Lão thái thái bảo nô tỳ đưa dưa hấu cho nương ạ!

      Từ Xán Xán vội tạ ơn, lại liếc mắt nhìn Bích Vân, Bích Vân bèn lấy hà bao kín đáo đưa cho Hồng Vân. Hồng Vân cầm hà bao, mắt cũng cong:

      - Vừa rồi lão thái thái lệnh Từ Sâm phải che giấu chuyện hôm nay xuống! Lão thái thái nếu ai lung tung, trước tiên đánh chết, sau đó bán mẫu thân, tỷ muội của bọn vào kỹ viện!

      Lúc này Từ Xán Xán mới thở phào nhõm: Lão thái thái làm việc đúng là gừng càng già càng cay. Xem ra bây giờ để cho việc kia truyền làm mình mất giá! Trời vừa tối, Từ Đình Hòa cưỡi ngựa chạy tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :