1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (Chương 152)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 213
      Vĩnh An Đế mới vừa uống ngụm thuốc, nghe vậy liền tức giận tới ngất xỉu —— triều đình Đại Lương có hai đại trụ —— tập đoàn quan văn và tập đoàn quan võ, chỉ cần thiếu 1 bên đều tốt cho cầm quyền lẫn việc duy trì bộ máy quốc gia.


      Phó Dư Sâm lại chút hoang mang, trước sai viện phán Phong Định canh giữ Thái Y Viện tới chẩn trị cho Vĩnh An Đế, tự mình đứng dậy chậm rãi tới ngoài điện, nhìn những cây đại thụ bị gió thổi quay cuồng trong đất trời xám xịt của mùa đông, cảm thấy sợ là tuyết rơi.
      là kỳ quái, thời điểm buổi sáng thời tiết vẫn sáng sủa, thái dương cao vẫn tỏa nắng ấm, mà chỉ sau 15p đồng hồ trời hoàn toàn thay đổi.


      Phó Dư Sâm bình tĩnh tự tại trở về tẩm điện, thấp giọng hỏi Phong Địch: “Thánh thượng thế nào?”
      Phong Địch thở dài, bảo phó thủ Hồ Vũ nhìn chằm chằm kim châm cứu người Vĩnh An Đế, còn mình đứng dậy dẫn Phó Dư Sâm đến chính điện, thấp giọng : “Thánh thượng gần đến dầu hết đèn tắt, thể lại gắng sức làm lụng vất vả, nếu ……”
      Phó Dư Sâm gật gật đầu, : “Ngươi tình hình thực tế cho thánh thượng nghe !” Thánh thượng hẳn là biết bệnh tình của mình!
      Phong Địch đáp “vâng”, hành lễ liền lại coi chừng Vĩnh An Đế.


      Phó Dư Sâm lại phân phó Hoàng Lang: “Chọn 50 thái giám qua đó, hầu hạ tốt chư vị đại nhân khóc can ở cửa Tuyên Đức, nếu thấy vị nào mệt mỏi, đỡ sang 1 bên đợi khỏe rồi lại tiếp tục quỳ.”
      Những người thái giám này tâm lý luôn là có ít vặn vẹo, nghe đến mấy quan to thường ngày vênh váo tự đắc phải gặp xui xẻo, Hoàng Lang lập tức mặt mày hớn hở hành lễ, giọng the thé : “Thái Tử điện hạ, lão nô lập tức ngay!”
      Phó Dư Sâm nhíu mày đẹp lại nhìn bóng dáng Hoàng Lang đắc ý dào dạt mang theo mấy tiểu thái giám rời , cảm thấy rất quen. thực tế, rất chướng mắt những thái giám này, chỉ là ngay lập tức chưa nghĩ ra loại nào thay thế.


      Vĩnh An Đế tỉnh lại.
      Phó Dư Sâm bưng chén thuốc muốn bón cho Vĩnh An Đế.
      Vĩnh An Đế cũng uống thuốc, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Phó Dư Sâm, lâu sau mới : “A Sâm, thân thể của con nếu là cường tráng thêm chút nữa là tốt biết bao a, trẫm cũng yên tâm ……”


      Thuốc dùng nước lạnh ngâm nguội, đúng là độ ấm vừa miệng, Phó Dư Sâm múc thìa thổi thổi, bón cho Vĩnh An Đế, : “Thân thể của con xưa nay vẫn tốt, cho nên phụ hoàng nên cố gắng mà sống lâu chút !”
      Vĩnh An Đế thương cảm, bị Phó Dư Sâm như vậy nghẹn hơi, nên lời, đành để Phó Dư Sâm ngụm ngụm mà bón hết bát thuốc.
      Thấy Vĩnh An Đế uống tới ngụm thuốc cuối cùng, Phó Dư Sâm liền cầm miếng mứt hoa quả nhét vào trong miệng Vĩnh An Đế.
      Vĩnh An Đế bị hoảng sợ, nếm nếm phát là mứt hoa quả, : “ vài thập niên ta ăn qua mứt hoa quả.”
      Phó Dư Sâm nhìn ông, : “Khi Từ thị nhìn con uống thuốc đều sai người chuẩn bị mứt quả, nên con cũng sai người làm như thế cho phụ hoàng!” thường phải uống thuốc, cho nên biết thuốc đắng như thế nào, sợ Vĩnh An Đế bị bệnh còn chịu tội, liền lệnh thái y chuẩn bị mứt hoa quả.
      Vĩnh An Đế ăn mứt hoa quả, trong lòng cũng có chút ngọt —— vẫn là A Sâm quan tâm ta a —— liền : “A Sâm, bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo !”
      Phó Dư Sâm cầm vuông khăn lụa màu vàng lau khóe miệng dính nước thuốc cho Vĩnh An Đế, nghe vậy liền hơi nhíu mày : “Để làm cái gì? Để lập Đổng quý phi thành Hoàng hậu?”
      Vĩnh An Đế lập tức có chút xấu hổ, tức giận : “Sao con cứ luôn móc trẫm như vậy?”
      Phó Dư Sâm: “Ai bảo người quản được nữ nhân của mình!”
      Vĩnh An Đế: “…… Chọn ngày lành tổ chức trao nhận đại điển, trẫm truyền ấn vị cho con, thoái vị làm Thái Thượng Hoàng thôi.”
      Phó Dư Sâm: “……”
      Vĩnh An Đế thiếu chút nữa thẹn quá thành giận: “Biểu tình này của con là như thế nào vậy?”


      mặt Phó Dư Sâm có vẻ trầm tư, “Con suy nghĩ, phụ hoàng người đến tột cùng để lại cho con cục diện rối rắm đến mức nào a ~.” Thí dụ như nhóm văn thần quỳ gối khóc can ngoài cửa Tuyên Đức kia, bọn họ chính là bị Vĩnh An Đế buông thả thành quen, được phân nhiều đồng ruộng cũng nộp thuế, làm cho quốc khố quốc gia thu vào từng năm càng ngày càng giảm, mà tình trạng thâu tóm điền thổ càng ngày càng ngang ngược. Nhóm quan viên này đó đều ai muốn quyền lợi của mình bị ảnh hưởng nên cực lực phản hình thức chia ruộng theo đầu người.
      Vĩnh An Đế thẹn quá thành giận, dùng sức kéo vuông khăn lụa vàng lên che mặt, chịu cùng Phó Dư Sâm chuyện.


      Phó Dư Sâm lại chịu buông tha ông, hạ quyết tâm muốn cho Vĩnh An Đế chuyện, duỗi tay để bên gối ngự của Vĩnh An Đế đập 1 chút, : “Phụ hoàng, tuyết rơi, mấy vị đại nhân tâm can bảo bối của người sắp bị đông lạnh chết rồi kìa!”
      Vĩnh An Đế hạ quyết tâm để ý tới , Phó Dư Sâm cười cười, phân phó Tiền Tiến mang theo người lấy tấu chương từ ngự thư phòng lại đây, bên trông Vĩnh An Đế bên phê chữa tấu chương.


      Những đại thần quỳ khóc can ngoài cửa Tuyên Đức kia can thiệp. Dù sao Phó Dư Sâm chưa bao giờ có hy vọng xa vời thành công ngay lần đầu tiên nên sớm an bài vài tầng chuẩn bị ở phía sau.

      -----------------------
      Từ Xán Xán ngồi ở chính đường.
      Từ Thuận Hòa cùng Từ Vương thị bồi nàng chuyện. Vợ chồng bọn họ là tới xem cháu ngoại Phó Thụy, ai biết Phó Thụy bú sữa xong lại ngủ mất, bởi vậy liền cùng Từ Xán Xán chuyện.
      Từ Xán Xán ngồi ở giường dựa gần mẫu thân, để Từ Vương thị cầm chiếc đũa ngụm ngụm mà đút nàng ăn cháo gạo nếp ngó sen ngọt mang đến từ Phúc Thọ viện.


      Từ Thuận Hòa giờ là Duyên Ân hầu, lại trước sau cảm giác được mình là hầu gia, vẫn đội mũ kiểu thư sinh, mặc áo bào trắng đeo thắt lưng đen giống của nho sinh.
      Ông bưng chén trà tế phẩm trong tay, cười tủm tỉm nhìn vợ cho con ăn, cảm thấy có vấn đề gì cả.
      Từ Xán Xán mới ăn xong chén cháo gạo nếp ngó sen ngọt, Chu Nhan liền ôm Phó Thụy mới vừa tỉnh ngủ ra tới.
      “Con của mẹ, đến mẹ ôm ôm cái nào!” Từ Xán Xán nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận Phó Thụy ôm vào trong ngực, liên tiếp hỏi Chu Nhan: “Hoàng thái tôn tỉnh tè chưa? uống nước ấm chưa?”
      Chu Nhan lại cười : “Bẩm Thái Tử Phi, xi tiểu, cũng dùng muỗng bạc bón nửa chén nước rồi ạ!”
      Từ Xán Xán lúc này mới yên tâm, ôm Phó Thụy qua cho cha mẹ xem.


      Từ Vương thị từ ái mà nhìn mặt cháu ngoại trắng nõn bụ bẫm, vui mừng : “Trường Nhạc giờ trắng trẻo a, giống Xán Xán ghê!”
      Từ Thuận Hòa nhéo tay của Phó Thụy, sờ lòng bàn tay xem mạch tượng cho cháu ngoại, nghe vậy cũng : “Ừ, Phó Thụy da thịt hồng hào, giống như Xán Xán!”
      Từ Xán Xán: “……” Phó Thụy chỉ có khuôn mặt là giống nàng, còn ngũ quan màu da dáng vóc đều giống Phó Dư Sâm được ?! Cha mẹ cũng quá chủ quan!
      Từ Thuận Hòa kỹ càng tỉ mỉ mà kiểm tra lần, cuối cùng vui vẻ ra mặt đùa với Phó Thụy : “Tiểu Trường Nhạc của ông ngoại mọi thứ rất tốt, cứ như vậy mà duy trì là đc!”

      Từ Xán Xán biết Trường Nhạc mọi thứ đều ổn, trong lòng vui mừng cực kỳ.
      Đến nửa buổi sáng, trời bỗng trở nên u, gió to nổi lên. Từ Xán Xán ngốc ở trong phòng, thỉnh thoảng nghe được cành khô của cây bạch dương bị gió to quật gãy phát ra thanh “Răng rắc”.
      bao lâu, trong ráng hồng sậm bầu trời bắt đầu có bông tuyết rơi lả tả.


      Từ Xán Xán nghe tuyết rơi, vội vàng đem con trai đưa cho mẫu thân để muốn tự chạy ra xem.
      Bích Vân vội cầm áo choàng lông cáo trắng đuổi theo: “Thái Tử Phi, bên ngoài lạnh lẽo ngài mặc áo choàng vào !”
      Từ Xán Xán đứng ở lan can hành lang phía dưới, nhìn bông tuyết bay bay từ trời cao xuống, ban đầu còn thưa thớt sau dần dần dày đặc, bay múa đầy trời, làm cho trời đất đều thành màu trắng xóa.
      Từ Xán Xán nhìn Bích Vân cười : “Trời tuyết rơi, đúng là ngày lành để ăn lẩu uống rượu vàng a!”
      Bích Vân muốn chuyện, liền nhìn thấy người mạo hiểm che dù giấy trong tuyết tới, đến gần mới nhìn ra là Hồ ma ma.


      Hồ ma ma phụ trách đối ngoại của Thái Tử Phi, chuyên quản việc khách khứa lui tới, trời tuyết rơi như thế này người khác có thể nghỉ nhưng bà thể.
      “Bẩm Thái Tử Phi, em của Tiết tướng quân lại tới nữa ạ!” Thấy Thái Tử Phi mang theo mấy nha hoàn đứng ở hành lang xem tuyết, Hồ ma ma cuống quít bẩm báo.


      Nhắc tới em của Tiết tướng quân, Từ Xán Xán liền nhớ tới bộ dáng Tiết Lam thẳng cổ ngửa mặt muốn cùng người phàm giao tiếp, liền : “Hôm nay bận quá, khi nào rảnh gặp sau !” Nàng muốn gặp là gặp, Tiết Lam có thể như thế nào? Cái loại con suốt ngày chỉ nhăm nhe làm thiếp của trượng phu mình, chẳng lẽ nàng còn có thể hòa hòa khí khí mà gặp gỡ? Phi, đừng có mơ tưởng xuân thu đại mộng!


      Tiết Lam ngồi ở trong xe, chờ nha hoàn Bảo Châu đưa bái thiếp quay về báo tin.
      Nàng ta mấy ngày nay trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu muốn báo thù việc Thái Tử Phi Từ thị cố ý gặp mình, biện pháp tốt nhất là trở thành thiếp của Thái Tử điện hạ, đoạt sủng ái khiến cho Từ thị mỗi ngày đều đau khổ (editor: ơ hơ ~ tài nữ mà si nghĩ còn thua trẻ con 3 tuổi á!) . Chờ Thái Tử điện hạ đăng cơ làm hoàng đế, thân phận của nàng ta cũng có thể nước lên thuyền lên, tốt nhất là lấy được vị trí phi tử, tương lai lại sinh cái hoàng tử rồi có ngày đẩy ngã được mẹ con Từ thị……


      Tiết Lam tự mình đắc ý, cửa xe ngựa được vén lên, Bảo Châu người bám đầy tuyết run rẩy bẩm báo: “ nương, Hồ ma ma Thái Tử Phi bận trông hoàng thái tôn, thể gặp khách.”
      Hít sâu hơi, Tiết Lam cố gắng ức chế cảm giác bị nhục nhã.
      Bảo Châu vội hỏi: “ nương, bây giờ chúng ta quay về hay sao ạ?”
      mặt Tiết Lam lên tia cương quyết, : “, quay về. Để xa phu quay về thôi, chúng ta qua bên Như Ý Lâu bên kia.” Thái Tử điện hạ từ trong cung trở về, nhất định qua tửu lầu Như Ý Lâu này, đến lúc đó nàng ta liền nghĩ cách cùng Thái Tử điện hạ tạo ra gặp gỡ tình cờ mỹ lệ—— Từ thị dám khinh nhục nàng ta, nàng ta liền cướp chồng của Từ thị!


      Từ Xán Xán biết này đó, nàng lúc này ngồi ở đông sương phòng, cách bình phong ủy thác Lương Khánh Hạ thuyết giáo để vun vào cho Tiết cùng Ngọc Lâm em Ngọc Minh.
      Lương Khánh Hạ cảm thấy việc này có gì được, thuận tiện đáp ứng. do dự lát, cảm thấy lúc này có lẽ là cơ hội rất tốt —— rốt cuộc Thái Tử Phi tới trình độ nhất định là có thể gây ảnh hưởng đến quyết sách của Thái Tử!


      “Thái Tử Phi, Lương mỗ có việc muốn được bàn bạc với ngài.” Lương Khánh Hạ nghĩ nghĩ qua, liền đem việc hơn 200 quan văn hôm nay bãi triều, quỳ gối ngoài cửa Tuyên Đức khóc can ra.
      Từ Xán Xán chuyên chú mà nghe.
      Nàng biết Phó Dư Sâm sớm muộn gì cũng thi hành chính sách chia ruộng và đánh thuế theo suât đinh, lại nghĩ làm nhanh như vậy, mới vừa thanh trừng thế lực của tứ đại môn phiệt xong bắt đầu muốn làm rồi.


      Từ Xán Xán trầm giọng : “Việc chia ruộng theo suất đinh để đánh thuế làm tổn hại ích lợi của toàn bộ giai tầng vừa là địa chủ cũng là quan lại, khiến cho bọn họ phải trao trả những lợi tức mà bọn họ chiếm đoạt, sợ là quá trình quá dễ dàng, huống chi Thái Tử điện hạ vẫn là Thái Tử điện hạ, phải……” phải hoàng đế.

      Lương Khánh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bình phong sơn thủy lưu ly trước mắt, vẫn luôn cho rằng Thái Tử Phi là xuất thân nhà nghèo, chỉ bằng vào vẻ mặt mỹ mạo cùng tính tình ôn nhu để lấy lòng Thái Tử điện hạ mà thôi, nghĩ tới Thái Tử Phi cũng hiểu này đó.

      Cách tầng bình phong, Từ Xán Xán biết vẻ mặt của Lương Khánh Hạ, tiếp: “Ta cho rằng Thái Tử điện hạ lần này chỉ là thử, thử phản ứng của bọn họ, kế tiếp Thái Tử hẳn là an bài tốt rồi!”

      Lương Khánh Hạ cảm thấy Thái Tử điện hạ mặc dù việc đánh trận rất là tốt, nhưng mà về các việc chính trị cách làm của Thái Tử điện hạ vẫn có chút đơn giản thô bạo.

      tuy rằng phải tin tưởng Thái Tử điện hạ an bài mọi thứ ổn thỏa, nhưng cũng vẫn làm ra vẻ, lui xuống.

      -------------------

      Trong nội khác trống , chỉ có Phó Dư Sâm cùng Mã Minh Vũ ngồi.

      Bên ngoài tuyết rơi, mà cửa sổ của nội các lại hồ giấy màu xanh đậm, bởi vậy trong phòng có chút tối tăm.

      Hoàng Lang vội vàng tới báo: “Bẩm báo Thái Tử điện hạ, Lễ Bộ Thượng Thư, Công Bộ Thượng Thư cùng Đổi Vận tả sứ bị đông lạnh tới hôn mê rồi ạ!”

      Mã Minh Vũ nhìn về phía Phó Dư Sâm, trong mắt lên vẻ nôn nóng.

      Nhà ông cũng là đại địa chủ, ông lại vì lý tưởng chính trị của bản thân mà theo dưới trướng Thái Tử điện hạ, phản bội gia tộc, nên ông hy vọng chính sách chia ruộng theo suất đinh sớm ngày thành công.

      Phó Dư Sâm vẫn bình tĩnh như cũ.

      vốn cho rằng ngay lần có thể thành công.

      Sách lược của là lần lượt thử, từng bước điều chỉnh, từng bước thực .

      Phó Dư Sâm rũ mi mắt xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, phân phó Hoàng Lang: “Chuẩn bị mấy món điểm tâm, lại hâm bầu rượu, ta muốn cùng Mã tiên sinh uống chén!” Ban đầu Phó Dư Sâm còn có chút khinh thường Mã Minh Vũ quản được nữ nhân của mình, tại mới hiểu được, Mã Minh Vũ là nhà lý tưởng chủ nghĩa chân chính, là người phấn đấu vì quốc gia, vì triều đình, vì bá tánh chân chính!

      Trong nội các hai người uống rượu ấm rồi trò chuyện rất là nhàng vui sướng.

      Mà ngoài cửa Tuyên Đức các đại thần khóc can dần dần khóc được, miệng đều bị đông cứng, đầu gối cũng đông lạnh đến cảm giác, đám ngã xuống lại bị bọn thái giám nâng đến bên, cũng thả cho rời .

      Tới khi màn đêm buông xuống, thiên nhiên làm cho màn khóc can lần này thất bại, giải quyết được gì.

      Phó Dư Sâm cùng Mã Minh Vũ có vài phần cảm giác say, khoác áo choàng bước lên cửa Tuyên Đức, nhìn mặt tuyết bên ngoài đầy dấu chân lung tung rối loạn, mặt đều toát ra mạt ý cười.

      Việc lần này là lưỡng bại câu thương, ai cũng thắng lợi.

      Nhưng Phó Dư Sâm nắm giữ quân đội và sở hữu ba phần tư việc buôn bán ngoại thương Đại Lương, hơn nữa Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt, sớm muộn gì là chủ nhân của đất nước này, nên đấu tranh vì chính sách quán đinh nhập mẫu chỉ là mới bắt đầu thôi.

      Buổi tối, đại kiệu màu vàng của Phó Dư Sâm mới ra cung, Tiêu Hạ cùng Viên Thân Vũ suất lĩnh thị vệ vây quanh hướng phương hướng cung Thái Tử mà .

      Viên Thân Vũ mang theo thị vệ phía sau, Tiêu Hạ cưỡi ngựa mang theo thị vệ ở phía trước mở đường. mới vừa đến Như Ý Lâu, liền thấy bóng người như ma trước Như Ý Lâu lao ra, xông về kiệu lớn của Thái Tử điện hạ.

      Tiêu Hạ nhanh chóng quyết định, từ ngựa trượt xuống dưới chân đem bóng dáng người kia đá bay.

      Sau khi đá xong, mới cảm thấy hình như đó là nữ nhân.

      (editor: oahaha, buồn cười quá ~ oahaha)

      Đợi nghi thức củaThái Tử rời , Bảo Châu mới từ trong lầu chạy ra tới, tìm được nương ngất xỉu ở xó xỉnh tối om đường, ôm Tiết Lam liều mạng mà kêu.

      Bỗng nhiên, Bảo Châu cảm thấy sau cổ có chút lạnh, hình như là lưỡi đao kề vào...

      Tiết từ quân doanh ngoài thành trở về, phát thấy em , hỏi người đánh xe, xa phu nương Như Ý Lâu.

      Tới Như Ý Lâu, chỗ đó sớm đóng cửa.

      Tiết mang theo người tìm vòng thấy, cưỡi ngựa trở về nhà, chuẩn bị dẫn thêm người tìm lại phát muội muội cùng nha hoàn mang ra ngoài váy áo chỉnh tề nằm ở trước cửa sau nhà, giống như là bị cho dùng thuốc mê.

      Thở dài hơi, Tiết đem việc này che dấu , tính toán ngày mai liền đưa em hồi quê cư, miễn cho lại trêu chọc thị phi.

      -------------------------

      Từ Xán Xán để Chu Nhan cùng bà vú bế Phó Thụy đông sương phòng ngủ, sau đó an bài việc nhà thỏa đáng, liền ở chính đường chờ Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm vào, Từ Xán Xán liền cười khanh khách lên đón: “Điện hạ trở lại!”

      Nàng ngửi được mùi rượu người Phó Dư Sâm, lại gì, hầu hạ Phó Dư Sâm ngâm nước ấm tắm, còn chu đáo mát xa toàn thân giúp thả lỏng, tận lực khiến cho Phó Dư Sâm thoải mái.

      Đến khi ngủ, Từ Xán Xán lại câu dẫn Phó Dư Sâm, làm Phó Dư Sâm cuồng túng hồi —— nàng sớm phát Phó Dư Sâm càng khẩn trương càng thích làm chuyện đó, hơn nữa còn phá lệ phóng túng.

      Từ Xán Xán cảm thấy, mình là người biết khuyên bảo người nắm chắm như Phó Dư Sâm là vô ích, bằng chăm sóc tốt cho , chăm sóc tốt bản thân và Phó Thụy, để Phó Dư Sâm yên tâm buông lỏng mà thực lý tưởng của mình!

      Đọc tới đoạn sau có chi tiết liên quan tới họ Tiêu của Tiêu Hạ, mình cảm thấy như vậy hợp lý hơn, nên vẫn để nguyên ko sửa thành Hàn Thủy nhé.
      Thu Hằng82, Anhdva, Tiểu Ly 111118 others thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Hoá ra là có nguồn gốc sâu xa ak, chả trách ban đầu Hàn Thuỷ sau lại thành Tiêu Hạ làm ta cứ phân vân
      Tuanh83 thích bài này.

    3. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 214

      Ngoài trời tuyết rơi dày cả đêm, ngày hôm sau bên ngoài liền biến thành thế giới toàn màu trắng.

      Mặc dù tuyết rơi, Phó Dư Sâm vẫn giờ nào việc đó, sớm rời giường rửa mặt chải đầu.

      Từ Xán Xán cũng dậy theo, để Phó Dư Sâm ngồi trước kính bàn trang điểm rồi chải tóc, quấn khăn vấn đầu, lại lấy áo choàng da chồn đen lót lụa xanh ngọc khoác lên người , cuối cùng đứng trước kính thưởng thức mỹ nam.

      Phó Dư Sâm cúi đầu nhìn Từ Xán Xán, trong mắt phượng mang theo tia hứng thú: đây là lần đầu tiên Từ Xán Xán dậy hầu hạ rời giường buổi sáng đâu!

      cúi đầu hôn môi Từ Xán Xán chút, thấp giọng : “Buổi tối chờ ta trở lại!”

      Dứt lời liền rời .

      --------

      Phó Dư Sâm tiến cung hầu bệnh, còn lại mình Từ Xán Xán cũng ngủ được, liền bảo Chu Nhan đem Phó Thụy sớm tỉnh bế lại đây, cùng Phó Thụy cùng nhau chơi nửa ngày, hai mẹ con lại rúc đầu vào cùng nhau ngủ.

      Đợi Từ Xán Xán tỉnh ngủ, đến giữa trưa.

      Rửa mặt chải đầu ăn diện xong, Từ Xán Xán liền bắt đầu xử lý việc nhà.

      Nàng ngồi ngay ngắn ở giường, trong tay bưng chén trà xanh chậm rãi uống, nghe người phía dưới bẩm báo.

      Chu Nhan cùng Bích Vân bị nàng coi như đại quản gia mà bồi dưỡng, bởi vậy trái phải đứng bên cạnh giường để hầu.

      Trần ma ma cùng bốn vị ma ma đều xử lý hết các việc vặt, còn lại đều là những việc cần Từ Xán Xán quyết định.

      Đổng ma ma bước ra khỏi hàng, cầm quyển sách kê khai danh sách cần tặng lễ tết Nguyên Tiêu bắt đầu .

      Từ Xán Xán vừa nghe đến tặng lễ ngày tết Nguyên Tiêu, liền nhớ tới đám mẫu, chị em của Phó Dư Sâm cả thân cả sơ kia, cảm thấy phiền phức chết, lập tức phân phó Đổng ma ma: “Ma ma xem rồi bàn bạc với Chu Nhan được rồi!” Cũng chỉ là chút quà tặng trong ngày lễ, dựa theo phân lệ thông thường của Thái Tử Phi trước đó là được, nàng kiên nhẫn để tâm mấy việc này.

      Đổng ma ma đáp “Vâng”, liền lui xuống.

      Người bẩm báo tiếp theo là Trần ma ma.

      Bà là tới hỏi việc an bài yến hội cho tết Nguyên Tiêu, Từ Xán Xán liền kêu Chu Nhan lại đây nghe rồi để ý những thứ chưa ổn để chờ lát lại cùng Trần ma ma.

      Trần ma ma xong, Từ Xán Xán liền nhìn về phía Chu Nhan, Chu Nhan lập tức uốn gối hành lễ, đem những việc cần chỉnh sửa ra, cùng Trần ma ma thương nghị, lúc này mới bẩm Thái Tử Phi để an bài xuống dưới.


      Trần ma ma lui ra, Doãn ma ma liền tiến lên bẩm báo việc tuyển thêm 18 tiểu nha hoàn tam đẳng từ thôn trang đưa lên và đưa 2 nha hoàn từ nhị đẳng lên đại nha hoàn.

      Từ Xán Xán vẫn tiếp tục uống trà vì có Bích Vân tiến lên lắng nghe rồi cùng Doãn ma ma bàn bạc.

      Bích Vân cùng Doãn ma ma thương lượng xong, liền hướng Từ Xán Xán trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ cùng Doãn ma ma tuyển ra bốn nha hoàn nhị đẳng , thỉnh ngài xem lại chút để chọn ra 2 người ạ.”

      Từ Xán Xán vốn muốn để Doãn ma ma và Bích Vân chọn luôn, nhưng rồi lại nghĩ đại nha hoàn chính là nô tỳ ngày ngày ở chung với mình, đúng là nên chọn ai nhìn thuận mắt, liền : “Doãn ma ma đưa 4 người đó vào !”

      Trong lúc Doãn ma ma tự ra ngoài kêu bốn nha hoàn nhị đẳng vào, Hồ ma ma liền cầm tráp lễ tiến lên hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, hôm nay người tới đưa bái thiếp xin gặp ngài có công chúa Ngọc Mính, Ngọc phu nhân, nhà ngoại đại thiếu nãi nãi, trưởng công chúa Mộc Dương ……”

      Từ Xán Xán nghe xong khỏi cảm thán, tuyết rơi mà vẫn có người có tinh thần tới gặp nàng, đúng là đáng để gặp, liền : “Ta buổi chiều rảnh, báo lại cho công chúa Ngọc Mính, Ngọc phu nhân, nhà ngoại đại thiếu nãi nãi buổi chiều tới, những người còn lại khi nào ta có thời gian tính sau!”

      Hồ ma ma đáp “Vâng”, liền xuống. Những bái thiếp xin gặp Thái Tử phi bà đều chọn lựa qua, những người râu ria hay muốn đến gặp chỉ để hàn huyên nịnh bợ đều bị loại, nhưng những người xin gặp vẫn còn rất nhiều, may mắn là Thái Tử Phi cũng tự chọn lựa vài trong số đó chứ chuẩn tiếp kiến tất cả mọi người.

      Hồ ma ma mới vừa ra khỏi nhà chính, liền thấy Doãn ma ma mang theo bốn nha hoàn vào, trong đó Hồng Phất, Hạt Y cùng Hôi Tuệ là những người mình hay gặp, liền cười : “Ma ma lại đây mà che dù à?”

      Doãn ma ma hoạt bát xởi lởi, gặp người thể cười , lập tức vừa cười vừa : “Ta vào nội viện liền dọc theo hành lang, cũng bị tuyết rơi xuống!”

      Hồ ma ma cười cười, để nha hoàn cùng bà bung dù lên, mang vào giày đế cao tránh mưa, dọc theo đường các bà tử dọn dẹp ra ngoài. Bà hơn các ma ma khác ở chỗ là có chồng có con, trượng phu làm việc ở phủ Quốc Công, con trai làm giáo úy trong quân của Thái Tử, ngày ngày trôi qua dễ chịu, cho nên là so với các ma ma gả chồng chỉ có thể trông nhờ vào Thái Tử phi giống nhau. Tương lai Thái Tử điện hạ đăng cơ làm hoàng đế, các ma ma kia chắc theo Thái Tử phi vào cung hầu hạ, còn bà xin về nhà dưỡng già hưởng phúc thôi!

      -----------------

      Từ Xán Xán mỉm cười nhìn bốn nha hoàn nhị đẳng đứng trước mặt, trong đó Hồng Phất, Hạt Y cùng Hôi Tuệ là ba người hầu hạ nàng thời gian, nàng cũng coi như hiểu biết.

      Hồng Phất rất có nhẫn nại, lúc trước là chuyên quản việc hầm các loại canh cho Từ Xán Xán; Hạt Y trầm mặc ít lời, kim chỉ lại rất tốt, chuyên môn ở tây sương phòng may vá quần áo cho hoàng thái tôn; Hôi Tuệ là người tính tình hoạt bát, ngày ngày vén rèm mành ở trước cửa chính đường, lại cũng vui vui vẻ vẻ, cũng rất có ánh mắt.

      nha hoàn khác có chút lạ mắt, mặt trứng ngỗng mắt to nhìn rất có nét đẹp cổ điển, tên gọi là Hồng Cừ.

      Từ Xán Xán nhìn phen, liền có chút thương hương tiếc ngọc, ai cũng thấy luyến tiếc nếu chọn, cuối cùng với Doãn ma ma: “Đều đem 4 người các nàng đưa lên hết , vị trí nhị đẳng nếu thiếu tìm người bổ sung sau!” Cùng với Chu Nhan, Bích Vân, Huyền Băng cùng Chu Tước, trong phòng nàng có tất cả 8 đại nha hoàn.

      Doãn ma ma uốn gối đáp “Dạ”.

      Hồng Phất cùng ba người khác cũng vội đồng thời uốn gối hành lễ: “Tạ Thái Tử Phi!”

      Bích Vân mang theo bốn nha hoàn nhất đẳng vừa được cất nhắc đông sương phòng để dạy dỗ cũng như an bài công việc cần làm, Từ Xán Xán liền cùng Chu Nhan phòng ngủ phía tây xem hoàng thái tôn.

      Hai bà vú Tôn Khải gia, Hàn Hạ gia ngồi ở mép giường may vá, đại nha hoàn Huyền Băng ngồi ở giường nhìn hoàng thái tôn, thấy Thái Tử Phi tới, vội đem đồ may vá kim chỉ đặt vào khay, đứng dậy cùng Huyền Băng cùng nhau uốn gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Thái Tử Phi!”

      Từ Xán Xán mỉm cười hơi hơi gật đầu, : “Hoàng thái tôn có uống nước chưa?”

      Huyền Băng và Chu Nhan là cùng nhau phụ trách hoàng thái tôn, nghe vậy vội trả lời: “Bẩm Thái Tử Phi, hoàng thái tôn vừa rồi uống nước, cũng xi tiểu qua, mới vừa thay đổi tã sạch rồi ạ!”

      Từ Xán Xán lúc này tới bên giường, nàng bế con trai lên thơm vài ngụm: “Trường Nhạc a, mẹ mang con ra ngoài dạo nhé!”

      Chu nhan vội : “Thái Tử Phi, bên ngoài quá lạnh……”

      Từ Xán Xán sai bà vú bao bọc kỹ lưỡng và đội mũ cho hoàng thái tôn, sau đó mới : “Chỉ cần quấn đủ ấm, có việc gì!” Nếu con trai suốt ngày ở trong nhà ấm quá như thế này mới dễ bị bệnh.

      Cần ra ngoài, Từ Xán Xán lại để Huyền Băng ở lại: “Nhìn nhóm tiểu nha hoàn mở hết các cửa sổ ra để làm mới khí trong phòng, sau ba mươi phút đóng lại!”

      Huyền Băng đáp “Dạ”, uốn gối hành lễ, nhìn mọi người vây quanh Thái Tử Phi cùng hoàng thái tôn ra ngoài.

      Từ Xán Xán ôm Phó Thụy được bọc đến kín mít đứng ở trước lan can dưới hành lang, mặt có chút lạnh, nhưng đầu óc lại sảng khoái ràng, phổi cũng thoải mái hơn nhiều.

      Nàng nhìn bông tuyết tung bay như lông ngỗng, thấp giọng chuyện với con trai: “Trường Nhạc a, sang năm là con hơn 1 tuổi rồi, chắc là biết gọi mẹ rồi nhỉ?”

      Lý ma ma cười : “Thái Tử Phi, hoàng thái tôn sang năm là hai tuổi đấy ạ!”

      Từ Xán Xán biết là Lý ma ma tính theo tuổi mụ, cũng phản bác, mỉm cười nhìn tuyết rơi đầy sân.

      ----------------------------

      Rừng bạch dương trong nội viện, rừng trúc, các cây sơn chi, lầu các đều bị tầng tuyết trắng dày bao phủ, chỉ có lan can hành lang dài bởi vì có nha hoàn bà tử vẫn luôn chà lau cho nên sạch .

      Từ Xán Xán cúi đầu nhìn thoáng qua, phát mấy chậu cây râm dưới bậc thang đều bị phủ trắng xóa, thoạt nhìn giống như là bị chôn trong tuyết, liền phân phó Lý ma ma: “Ma ma cho người phủi tuyết ở mấy chậu cây râm rồi bê lên để ở hành lang bên dưới !”

      Lý ma ma đáp “Vâng”, lập tức mang theo mấy nha hoàn xuống.

      ----------------

      Sau khi dùng qua cơm trưa, Từ Xán Xán cầm cái trống bỏi cho Phó Thụy chơi đùa công chúa Ngọc Mính mang theo Lam Nhi tới.

      Lam Nhi thấy Phó Thụy trắng trẻo mập mạp mi thanh mục tú rất là thích, bò đến cạnh giường nhìn Phó Thụy.

      Chu Nhan cùng Huyền Băng sợ bé chỉ là tiểu nương mới bốn năm tuổi biết nặng , liền đứng ở bên nhìn chăm chú, mắt rời hoàng thái tôn.

      Công chúa Ngọc Mính qua tuổi này rồi là có chút thanh nhàn đơn, chỉ có 2 mẹ con làm bạn với nhau, cũng có thân thích gì lui tới, thành ra thời gian nhàn rỗi nhiều, nàng muốn may vá chút gì cho hoàng thái tôn, rồi lại sợ người trong cung Thái Tử tín nhiệm nàng cho hoàng thái tôn mặc, nghĩ tới nghĩ lui, liền thêu mấy bức tranh Thập nhị phúc và Bốn mùa hoa cỏ đưa tới.

      Từ Xán Xán tiếp nhận tranh thêu, nghiêm túc mà nhìn vài bức, cảm thấy kỹ thuật thêu là khéo léo, mà càng ưng ý hơn nữa vì những hoa văn Ngọc Mính công chúa thêu đều là 《 ly tao 》là những loại hoa cỏ chỉ nhân cách thanh tao tinh khiết, thí dụ như lan, huệ cúc.

      Trong lòng Từ Xán Xán rất cảm kích, liền im lặng kéo tay Ngọc Mính công chúa qua, phát đầu các ngón tay của công chúa có rất nhiều vết thương, lập tức thở dài, : “Tỷ tỷ, tình cảm của tỷ ta ghi tạc, về sau được để mình bị thương như vậy nữa!”

      Ngọc Mính công chúa liên tục gật đầu. Nàng cũng giống nữ nhi Lam Nhi, thích và cảm kích Từ Xán Xán lòng, chỉ là từ Ngọc Mính công chúa khéo , biết biểu đạt như thế nào, liền dùng kỹ năng thêu thùa may vá mà mình am hiểu nhất để giãi bày.

      Từ Xán Xán phân phó Chu Tước đem tranh thêu treo ở phòng khách phía đông của mình, lại sai Hồng Phất mang theo tiểu nha hoàn bày các dạng điểm tâm tinh xảo, cùng Ngọc Mính công chúa đến việc tổ chức hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu.

      Ngọc Mính công chúa nghe làm hội đèn lồng ngày tết Nguyên tiêu ở Kim Minh Uyển, rất là mong chờ, : “Trước kia hội đèn lồng ngày Nguyên Tiêu, thiếp thân cũng từng theo thánh thượng bước lên cửa Duyên Khánh xem qua, chỉ cảm thấy đèn đuốc rực rỡ náo nhiệt phi phàm, cả trai lẫn già trẻ lớn bé đều chơi vui vẻ!” Bởi vì được sủng ái, nàng cũng chỉ có cơ hội đó được theo, về sau còn lần nào được lên cửa Duyên Khánh xem đèn lồng nữa, nên ký ức này vừa tốt đẹp cũng có chút thê lương.

      Từ Xán Xán thấy trong mắt công chúa mang theo tia hồi ức, cười : “Ta có ý tưởng như thế này, sáng sớm ngày mười lăm tháng giêng tỷ tỷ mang theo tiểu quận chúa ngồi xe lại đây, ở chỗ này chơi ngày, sau đó cùng ta ngồi xe Kim Minh Uyển, tỷ thấy được ?”

      là quá tốt,” Ngọc Mính công chúa vội cười , “Chỉ là phiền toái Thái Tử Phi!”

      Từ Xán Xán cười: “Có tỷ làm bạn với ta, ta cũng tịch mịch!”

      chuyện, Thôi thị liền ôm con Từ đại tỷ nhi, dẫn theo bà vú cùng nha hoàn bên người theo Hồ ma ma tới. Vừa tiến đến thấy Từ Xán Xán cùng Ngọc Mính công chúa chuyện, nàng liền cười hì hì uốn gối hành lễ: “Gặp qua Thái Tử Phi, gặp qua công chúa!”

      Từ Xán Xán cười : “Người trong nhà hà tất đa lễ!”

      Bích Vân đưa mắt cho Hôi Tuệ, Hôi Tuệ liền tiến lên dẫn Thôi thị ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh giường.

      Từ Xán Xán thấy đại tẩu ôm đại tỷ nhi trong ngực, liền : “Mau đem đại tỷ nhi ôm lại đây, đặt bên cạnh Trường Nhạc này!”

      Thôi thị mỉm cười đứng dậy đem đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn đặt song song ở giường, đứng ở bên nhìn tiểu quận chúa đem đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn chơi đùa. Sau khi bị trượng phu mắng cho trận, nàng ta suy nghĩ tới nửa đêm, thực hối hận việc làm ngày xưa, liền quyết định ôm chặt đùi Thái Tử Phi, làm bạn của Thái Tử Phi tốt mà thôi. Lúc này Thôi thị nhìn đại tỷ nhi cùng hoàng thái tôn nằm cạnh nhau, đều là các em bé phấn điêu ngọc mài rất là đáng , nhưng hề nghĩ tới chuyện liên hôn nữa.

      Ba người , liền tới việc trách nhiệm làm mối mà Thái Tử Phi gánh vác.

      Thôi thị nghe Thái Tử Phi đem Ngọc tam nương hứa cho tướng quân Tiết làm vợ kế, còn dư lại ba vị Ngọc nương còn chưa gả, trong đó Ngọc tứ nương năm nay mười bốn tuổi, liền cười hì hì : “Thái Tử Phi, nhà chúng ta cũng có thân thích rất xứng đôi với Ngọc tứ nương đâu!”

      Từ Xán Xán nghe vậy thực cảm thấy hứng thú: “Là công tử nhà ai?”

      Thôi thị cười : “Là Phong Khánh đích thứ tử nhà Phong Địch, năm nay mười bốn tuổi, tướng mạo cũng khá, cũng là đồng học ở Quốc Tử Giám cùng Nghi Xuân, phối với Ngọc tứ nương có phải là quá hợp ? Chỉ là Ngọc phủ xuất thân võ tướng, biết có nguyện ý gả tứ nương vào nhà quan văn hay thôi…”

      Từ Xán Xán hơi suy tư, liền : “Chờ lát Ngọc phu nhân lại đây, để ta hỏi ý bà ấy!”

      ------------------------

      bao lâu sau Ngọc phu nhân liền mang theo Ngọc tứ nương, Ngọc ngũ nương cùng Ngọc lục nương đến. Ngọc tam nương vì định hôn rồi, ra ngoài có chút ngượng ngùng nên ở nhà.

      Lúc mẹ con Ngọc phu nhân hành lễ với Từ Xán Xán, Thôi thị ở bên nhìn, phát Ngọc tứ nương mắt đẹp mày thanh cả người đều thoải mái tự tin, hơn nữa còn trang sức trâm hoàn quý trọng quần áo tráng lệ, thể chính là được chiều dạy dỗ tốt, lập tức liền thầm khen hay.

      Đại tỷ nhi cùng Phó Thụy đều đói bụng, Chu Nhan Huyền Băng bế tây sương phòng để bà vú cho bú rồi ru ngủ. Chỉ còn lại mình Lam Nhi, bé có chút buồn chán, liền hướng Từ Xán Xán làm nũng, đưa ra cầu thầm mưu mô lâu: “Thái Tử Phi, Nhi muốn gặp Tiêu ca ca!”

      Từ Xán Xán nhịn cười, : “Để ta bảo ma ma đưa con .” Vừa vặn hôm nay Tiêu Hạ ở trong phủ, để cho Nhi bám lấy cũng rất tốt.

      Lý ma ma liền phụng mệnh đưa Lam Nhi và nha hoàn thiên viện phía trước tìm Tiêu Hạ.

      Thấy các nàng rồi, Từ Xán Xán cùng Ngọc Mính công chúa giỡn: “Tỷ tỷ, có muốn ta hứa tiểu quận chúa cho Tiêu tướng quân ?”

      Ngọc Mính công chúa cũng cười: “Nha đầu này, thấy Tiêu tướng quân đẹp trai nên lúc trở lại trong phủ vẫn luôn nhắc mãi đâu!”

      Nhất thời mọi người đều cười.

      Từ Xán Xán mỉm cười hỏi Ngọc phu nhân: “Phu nhân ngài có nguyện ý gả nương cho nhà quan văn ?”

      Ngọc phu nhân còn chưa trả lời, Bích Vân liền tiến lên hướng ba vị ngọc nương uốn gối hành lễ, : “Ba vị nương mời theo nô tỳ xem hoa thủy tiên Thái Tử Phi trồng !”

      Ba vị Ngọc nương vốn là con nhà võ nên cũng chú ý quá nhiều này đó, nhưng nghe như thế liền cười cùng Bích Vân ra ngoài.

      Ngọc phu nhân thấy các con rồi, lúc này mới mỉm cười hỏi: “Thái Tử Phi, biết là công tử nhà ai?”

      Từ Xán Xán thích kiểu chuyện thoải mái của bà, liền nhìn về phía Thôi thị.

      Thôi thị liền ngay: “Là Phong Khánh đích thứ tử của Phong viện phán Thái Y Viện, năm nay mới vừa mười bốn tuổi, tướng mạo cũng tốt, là đồng học ở Quốc Tử Giám với Ngũ công tử nhà chúng ta!” Từ Nghi Xuân trong nhà đứng hàng thứ 5, nên gọi là Ngũ công tử.

      Ngọc phu nhân vừa nghe cũng có phần động tâm, nhưng là việc liên quan đến chung thân đại của con , bà vẫn muốn cẩn thận, cười : “Để thiếp thân trở về cùng lão gia thương lượng chút, sau đó hồi đáp Thái Tử phi ạ!”

      Từ Xán Xán cảm thấy cũng có lý, liền đáp ứng.

      -------------------------

      Tiêu Hạ ở phòng ngủ sửa sang lại công văn, nghe được tiếng Lam Nhi bên ngoài kêu “Tiêu ca ca”, lập tức 囧.

      Sau khi im lặng lát, liền tiếp tục sửa sang lại công văn.

      (hahaaha ~ tiểu quận chúa có phẩm vị ghê nha!)

      Trần ma ma mang theo nha hoàn dâng lên điểm tâm các màu tinh xảo cùng nước lê đường phèn. Mọi người dùng điểm tâm, nha hoàn vừa mới được đưa lên nhị đẳng Cẩm liền tiến vào hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu tướng quân đưa tiểu quận chúa trở lại!”

      Từ Xán Xán thấy trong phòng đều là nữ quyến, tiện để Tiêu Hạ vào, liền : “Để Lý ma ma đưa tiểu quận chúa vào !”

      Tiêu Hạ cách rèm ở cửa hành lễ liền lui xuống.

      Từ ngày mùng đầu năm theo chúng tướng quân lại đây tạ ơn Thái Tử điện hạ cùng Thái Tử phi, Tiêu Hạ chưa từng gặp lại Từ Xán Xán, Có thể cách rèm mà hành lễ cũng dịp tốt rồi.

      Đến tối lúc khách khứa về hết, Từ Xán Xán cầm thực đơn mà cha viết riêng cho Phó Dư Sâm phân phó Trần ma ma: “Bữa tối ma ma làm thanh đạm chút, nấu mấy món chay —— Phù trúc, rau xào với đậu -ve chao tỏi bằm, thêm 3 món mặn—— cá lư hấp, xương sườn hầm củ cải cùng thịt dê nướng. Món chính chuẩn bị bánh bao ngũ cốc, với hầm nồi cháo kê.”

      Vì thể chất của Phó Dư Sâm quá yếu, Từ Thuận Hòa ngoài việc định kỳ đến châm cứu vào ngày mùng 5 và mùng 10 hàng tháng, còn viết riêng thực đơn để bồi bổ.

      Trần ma ma nhớ kỹ rồi đáp “vâng” liền lui xuống.

      Sau khi cơm chiều nấu xong, Trần ma ma tới hỏi ý bày bữa hay chưa, Từ Xán Xán liền : “Chờ Thái Tử điện hạ trở về !”

      Màn đêm buông xuống, mọi thanh cũng im ắng lại, tuyết cũng ngừng, mà Phó Dư Sâm còn chưa về.

      Từ Xán Xán biết được hôm nay là phó đội trưởng Viên Thân Vũ theo Phó Dư Sâm tiến cung, liền sai Phó Dương cùng Tiêu Hạ cưỡi ngựa vào cung tìm Phó Dư Sâm.

      Hoàng Lang nghe người ta hồi báo, vội ra gặp rồi : “Thái Tử điện hạ lúc mặt trời vừa khuất bóng ra cung rồi ạ!”

      Tiêu Hạ Phó Dương lập tức nhìn nhau, mặt đều ra tia nôn nóng.

      Tiêu Hạ hướng Hoàng Lang chắp tay cáo từ, liền cùng Phó Dương rời .

      ngồi lưng ngựa, trầm giọng với Phó Dương: “Ngươi nhanh Phủ Khai Phong gặp Dương đại nhân, bảo phong tỏa toàn bộ các cổng thành, ta hồi phủ bẩm báo Thái Tử Phi rồi tính tiếp!”

      Phó Dương lập tức mang theo hai gã sai vặt quất ngựa chạy nhanh .

      Tiêu Hạ cũng nhanh chóng hồi cung Thái Tử để bẩm báo tình hình.

      Nghiệm ra là cứ hôm nào mình chăm, định post chương mới liền tù tì Cung lại vào được :)) Vậy là tại số trời định chứ ko phải tại mình nha haha
      Thu Hằng82, hoaibt, Anhdva18 others thích bài này.

    4. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Thêm 1 phần chương 215 nữa nhé!

      CHƯƠNG 215 (1)

      Từ Xán Xán nghe Phó Dư Sâm ở trong thành biến mất hơn canh giờ, lập tức tay đều run lên.

      Nàng cố gắng tự mình bình tĩnh, lòng chùng xuống hỏi Tiêu Hạ: “Viên Thân Vũ cùng những thị vệ đó, còn có Thính Vũ với Quan Tuyết cũng đều gặp sao?”

      Tiêu Hạ đáp “Bẩm”, : “Thái giám cùng cấm quân thủ vệ trong cung đều chứng minh Thái Tử điện hạ hơn canh giờ trước ra cung!”

      Từ Xán Xán duỗi tay cầm chén trà đặc giường đất uống hơi cạn sạch, để cho đầu óc ràng hơn, : “Việc này trước cần lộ ra, ngươi mang theo thị vệ thay đổi thường phục, dọc theo tuyến đường Thái Tử điện hạ ra cung, tỉ mỉ tìm kiếm lần, bất cứ dấu hiệu nào cũng bỏ qua!”

      Lại : “Nếu tới giờ Tý vẫn tìm thấy Thái Tử điện hạ, liền bẩm báo Định Quốc Công!”

      Tiêu Hạ vừa rời , nàng liền sai người kêu Lương Khánh Hạ, Phó Tùng cùng Phó Liễu lại đây, đơn giản lại việc lần cho Lương Khánh Hạ, thỉnh Lương Khánh Hạ tạm thời chủ trì tiền viện, lại sai Phó Tùng cùng Phó Liễu mang theo người chia ra đến phủ đệ của các tướng lãnh dưới trướng Phó Dư Sâm dò hỏi.

      Sau khi Tiêu Hạ rời , Từ Xán Xán ngơ ngác ngồi giường, nửa ngày chuyện.

      Ở trong phòng các ma ma hầu hạ vội an ủi nàng, Từ Xán Xán trong lòng phiền, phất phất tay cho các bà chuyện.

      Chính đường tức khắc im ắng lại, kim đồng hồ quả lắc Tây Dương báo giờ “Ca ca ca ca” càng làm Từ Xán Xán đều sắp hỏng mất.

      Nàng tự với bản thân, Phó Dư Sâm có chuyện gì, sai vặt với thị vệ theo nhiều như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì ở ngay trong kinh thành được chứ?

      biết qua bao lâu, tây sương phòng truyền đến tiếng khóc của Phó Thụy.

      Từ Xán Xán trong lòng đau như đao cắt, phân phó Bích Vân: “Mau đem hoàng thái tôn ôm lại đây!”

      Phó Thụy khóc đến nước mắt đầy mặt, thấy mẫu thân lại nín, mắt phượng đen lay láy vẫn luôn nhìn Từ Xán Xán, cho ngón tay của mình vào trong miệng gặm.

      Từ Xán Xán thấy bé vô tư lự như thế, lập tức ôm chặt Phó Thụy, nghĩ thầm: Vô luận như thế nào, ta đều phải tìm được Phó Dư Sâm!

      biết qua bao lâu, Phó Thụy bú sữa rồi lại ngủ, được Từ Xán Xán đắp cho cái chăn lụa , đặt nằm bên trong giường gấm.

      Lúc này Tiêu Hạ sai thị vệ về thông báo, phát tung tích Thái Tử điện hạ ở phía tây thành, lặng lẽ tiếp cận, thỉnh Thái Tử Phi cần lo lắng.

      Từ Xán Xán vừa nghe lòng thấy căng thẳng, liền bước xuống giường chậm rãi vòng quanh trong phòng, muốn cho cảm xúc khẩn trương giảm bớt.

      Tới nửa đêm giờ Tý, Từ Xán Xán hai mắt vẫn sáng ngời như cũ ngồi ở giường, chờ tin tức Phó Dư Sâm.

      Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Thính Vũ thở hổn hển: “Phiền…… Thỉnh cầu tỷ tỷ thông…… Thông báo, Thái Tử điện hạ trở lại!”

      Từ Xán Xán nghe vậy lập tức đứng dậy chạy tới cửa, ngoại trừ Chu Nhan ở lại trông hoàng thái tôn, còn lại mọi người cũng đều ra theo.

      Phó Dư Sâm được mọi người vây quanh , thấy nha hoàn giữ cửa nhấc mành lên, liền cúi đầu vào chính đường.

      Từ Xán Xán cũng tới cửa bên trong, thấy Phó Dư Sâm tiến vào, lập tức ngửa đầu tham lam nhìn : “A Sâm, chàng đâu?” Trong lòng nàng tràn đầy cảm giác vui sướng mất mà tìm lại được.

      Nhìn đến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Phó Dư Sâm bị dính máu, Từ Xán Xán lập tức lại hít sâu hơi, liền muốn kiểm tra toàn thân Phó Dư Sâm.

      Phó Dư Sâm đau đến mày đẹp nhăn lại, run giọng : “Lưng ta bị chém trúng.”

      Từ Xán Xán vội vòng đến phía sau , phát áo choàng lót sa tanh bị chém tạo thành lỗ thủng dài, mặt áo còn thấm vết máu lờ mờ.

      Nàng lập tức liền phân phó Bích Vân đứng bên: “Mau thỉnh nhà ngoại lão gia, là Thái Tử điện hạ bị thương!”

      Thính Vũ ở cách mành chờ, nghe vậy liền : “Bẩm Thái Tử Phi, Tiêu Hạ thỉnh rồi ạ!”

      Từ Xán Xán để Phó Dư Sâm ngồi ở giường nệm trước cửa sổ, sai nhóm sai vặt đốt địa long vượng hơn 1 chút, lúc này mới cầm kéo cẩn thận cắt bỏ quần áo dính máu của Phó Dư Sâm, cởi hết ra chỉ để lại mỗi quần trong.

      lưng Phó Dư Sâm bị người dùng đao chém nghiêng tạo thành vết thương khá sâu, máu thịt lẫn lộn, nhìn dọa người nhưng lại có vẻ nghiêm trọng, bởi vì áo choàng của Phó Dư Sâm rất dày cũng giảm bớt phần lực.

      Tuy là như thế, Từ Xán Xán vẫn là yên tâm, liền để Bích Vân Hồng Phất các nàng lánh ra ngoài, hai đòi phải cởi bỏ đai lưng để tự mình nhìn xem đùi Phó Dư Sâm có bị thương .

      Phó Dư Sâm thấy nàng sốt ruột, cũng đành phải để Từ Xán Xán làm.

      Từ Xán Xán phát có vết thương nào nữa, lúc này mới yên tâm chút.

      Cha còn chưa tới, Từ Xán Xán liền bảo Bích Vân bưng vào chén nước sôi để nguội, chính mình hầu hạ Phó Dư Sâm uống, lại quan sát vết thương lưng , đau lòng muốn chết, : “Thiếp nghe nước bọt có thể tiêu độc, hay thiếp liếm liếm cho chàng nhé?”

      Phó Dư Sâm duỗi tay chụp đầu nàng cái: “Nàng xác định thấy ghê tởm?”

      Từ Xán Xán lắc đầu: “ ghê tởm!”

      Phó Dư Sâm: “……” Nhưng ta sợ nàng ghê tởm trong lòng á.

      Từ Thuận Hòa cưỡi ngựa ở phía trước, Tiêu Hạ cầm theo hòm thuốc cưỡi ngựa ở phía sau, hai con ngựa chạy thục mạng từ Phúc Thọ viện tới.

      Thấy con rể bị thương vì đao chém, Từ Thuận Hòa trước lấy cái chai thủy tinh đựng đầy nước thuốc màu nâu từ hòm thuốc, dặn dò Phó Dư Sâm: “Con rể, có chút đau, con nhịn chút!”

      Phó Dư Sâm “Vâng” tiếng.

      Từ Xán Xán biết đây là nước thuốc tiêu độc sát trùng, vì khi còn tay nàng chỉ sứt da cũng bị cha dùng cái này để rửa, cho nên nàng cũng biết nước thuốc này thấm vào miệng vết thương là đau đến thấu tim, liền nắm tay Phó Dư Sâm đứng ở bên, : “Cha, nhanh chút !” Tuy rằng trong phòng lạnh, nhưng Phó Dư Sâm ở trần thời gian dài cũng thấy xấu hổ a!
      Last edited: 10/12/19
      Thu Hằng82, hoaibt, Anhdva17 others thích bài này.

    5. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      CHƯƠNG 215 (2)

      Thời điểm Từ Thuận Hòa dùng nước thuốc rửa miệng vết thương, Phó Dư Sâm đau đến đôi tay nắm chặt, môi cắn gắt gao, lại trước sau có kêu ra tiếng.

      Sau khi rửa qua miệng vết thương, Từ Thuận Hòa dùng đũa ngọc chấm thuốc mỡ bôi ở miệng vết thương của Phó Dư Sâm, lại rẩy thuốc bột lên, lúc này mới bắt đầu băng bó.

      Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình cùng Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán lúc này mới hỏi: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

      Phó Dư Sâm vốn dĩ lười kể lể, nhưng xem ánh mắt Từ Xán Xán trông mong nhìn mình, đành trầm tư nhớ lại, : “Sau khi ra cung ta liền hạnh hoa doanh xem đèn phòng gió có thể dùng biển thợ thủ công mới chế ra, lúc trở về ở rừng đền Ngụy công ngoài thành tây bị ám sát. Nhìn thích khách giống như có cả người Tháp Khắc khắc, nhưng làm sao nhiều người Tháp Khắc khắc có thể trà trộn vào Đại Lương mà mật thám của ta lại hề biết được chứ? Ta cho rằng hẳn là có mưu đồ khác.” là bị ám sát ở bìa rừng đền Ngụy công, mặc dù số lượng thích khách hơn đội thị vệ năm sáu lần, nhưng thị vệ của Phó Dư Sâm đều là các tay súng Tiêu Hạ huấn luyện riêng, dùng súng kíp ngụy tranh thành thương dài giết chết ít địch nhân, tranh thủ thời gian đợi được đám Tiêu Hạ đến hỗ trợ.

      Từ Xán Xán thấy Phó Dư Sâm như suy tư gì, vội hỏi: “Chàng có đói bụng ? Có muốn ăn gì hay ?”

      Phó Dư Sâm đúng là đói bụng. Vốn là tính toán trở về bồi Từ Xán Xán cùng nhau dùng bữa tối, nên đến giờ ăn uống gì đâu!

      Từ Xán Xán phân phó người chuẩn bị bữa khuya cho Thái Tử điện hạ, còn Phó Dư Sâm ngồi ở giường nệm lẳng lặng nghĩ tâm .

      Lần bị ám sát này, mặc kệ có phải do người nọ làm hay , Phó Dư Sâm đều phải ấn ở người , làm rốt cuộc trở được mình.

      Đồng thời nhất tiễn song điêu, đem cái kia thế lực cũng kéo xuống nước, từng bước thực kế hoạch của Phó Dư Sâm.

      Mà sau khi chân chính làm hoàng đế, nhất định điều tra ra.

      Hầu hạ Phó Dư Sâm dùng xong bữa, Từ Xán Xán lại tự mình giúp Phó Dư Sâm rửa mặt, sau khi xong xuôi hết mọi việc mới : “A Sâm, chàng ngủ !”

      Phó Dư Sâm nhìn nàng cái, mi mắt rũ xuống, hàng mi dài che khuất sóng mắt: “Phó Thụy ngủ rồi?” Cả ngày gặp con trai, rất muốn nhìn xem nhi tử, chính là ra rồi lại cảm thấy có gì đó ngượng ngùng.

      Từ Xán Xán nhìn Phó Dư Sâm, chớp chớp mắt to ngập nước: “A Sâm, chàng muốn nhìn Phó Thụy chút đúng ?”

      Phó Dư Sâm ngồi ở mép giường “Ừ” tiếng, vì che dấu việc mình nôn nóng muốn gặp con trai, tùy tay cầm lấy cuốn sách để bên gối lụa thêu hoa lên đọc đọc.

      Từ Xán Xán: “……” Phó Dư Sâm, cái chàng xem chính là sách《 khuê các từ 》 mà bình thường chàng bao giờ thèm liếc mắt đấy, chàng biết ?

      (haha, Sâm đáng ghê ~)

      Tôn Khải gia dỗ hoàng thái tôn ngủ rồi, nhưng Từ Xán Xán vẫn bảo Chu Nhan đem Phó Thụy quấn chặt chẽ ôm tới, tự mình bế Phó Thụy vào phòng ngủ.

      Phó Dư Sâm tiếp nhận Phó Thụy ôm vào trong ngực, tỉ mỉ mà ngắm con. Thấy con trai lớn lên đẹp như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vinh dự chung với Từ Xán Xán.

      nhìn con trai trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn Từ Xán Xán: “Nàng cũng nên tùy tiện hứa hôn với nhà nào đấy!” Từ Xán Xán hay gặp mấy bà nhiều chuyện, chỉ hy vọng nàng ấy đừng bị ai khích mà tùy tiện định chung thân cả đời của con trai.

      Từ Xán Xán: “……”

      Phó Dư Sâm lại cúi đầu nhìn con trai: “Tương lai cứ để nó tự chọn người nào mà nó thích làm vợ .”

      Từ Xán Xán: “…… Ách, tại cái này có phải quá sớm hay ?” Giả dụ con trai chàng lớn lên lại là cái dạng đàn ông ngựa giống sao? Lỡ đâu sau này nó chỉ quan tâm đến lợi ích chú ý tới tình sao? Phó Dư Sâm, người làm cha chàng nghĩ đến quá xa xôi rồi!

      Bởi vì Từ Xán Xán gần như hết hẳn sữa nên ban đêm Phó Thụy vẫn được bà vú ôm về để cho bú.

      Phó Dư Sâm lưng bị thương, chỉ có thể gian nan mà nằm sấp giường ngủ.

      đêm này tình phát sinh quá nhiều, Từ Xán Xán cũng thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt lại nằm ở giường bồi Phó Dư Sâm.

      Cảm giác được Phó Dư Sâm giật giật, Từ Xán Xán thấp giọng cười đùa : “A Sâm, có muốn thiếp đỡ hộ chàng chỗ đó để tiểu ?”

      Phó Dư Sâm: “…… Cảm ơn, nhưng tay ta vẫn còn dùng được!”

      Hai vợ chồng son vốn muốn ngủ nướng thêm chút, kết quả sáng sớm Thính Vũ liền cách cửa sổ hồi báo: “Bẩm Thái Tử điện hạ, chư vị tướng quân đến xem ngài!”


      Phó Dư Sâm: “Bảo bọn họ chờ!”

      lát sau, Thính Vũ lại tới: “Bẩm Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi nương nương, quốc công gia tới!”

      Phó Dư Sâm: “Đem hoàng thái tôn quấn cẩn thận ôm ra ngoài bồi Định Quốc Công !”

      Phó Dư Sâm chịu đựng đau đớn, lưng gian nan mà động đậy thân thể, đổi thành tư thế nằm nghiêng dán vào sau lưng Từ Xán Xán, tay vói vào trung y, nhàng vuốt ve, muốn dùng hưởng thụ để giảm bớt đau đớn.

      Kết quả bao lâu, lại có tiếng của Thính Vũ: Bẩm Thái Tử điện hạ Thái Tử Phi nương nương, thánh thượng tới!”

      Phó Dư Sâm: “Lại đưa hoàng thái tôn tiếp khách !”

      (haha, khổ thân Phó Thụy !)

      Từ Xán Xán rốt cuộc ngủ nổi nữa, cười : “Chúng ta cũng rời giường !”

      Phó Vân Chương buổi sáng biết được tin tức Phó Dư Sâm bị ám sát, cơm sáng cũng chưa ăn liền vội vàng phi ngựa đến, ở thư phòng chờ đến lòng nóng như lửa đốt, Thính Vũ lại mang theo mấy nha hoàn ma ma lại đây cùng vây quanh vú em ngực phình phình ôm bọc tã lót.

      Nén lại tâm tình kích động, Định Quốc Công tiếp nhận Phó Thụy từ trong tay vú em, vui mừng mà cùng Phó Thụy chuyện: “Phó Thụy, có nhớ ông nội , ông nội nhớ con lắm!”

      Phó Thụy vừa mới ăn no, lúc này tâm tình rất là vui sướng, tròng mắt đổi tới đổi lui theo tổ phụ, Định Quốc Công vui mừng đến đem nhi tử hoàn toàn ném ra sau đầu —— A Sâm ôm vợ ngủ nướng, để con trai mới hơn tháng tới bồi lão tử, này chứng tỏ nó bị thương nặng!

      Vĩnh An Đế mấy ngày nay bị Phó Dư Sâm trách móc rất nhiều lần, liền đem chút bệnh của mình còn lại kia phát tác nốt, ngày ngày muốn Phó Dư Sâm hầu bệnh.

      Nhưng mà vừa nghe chuyện Phó Dư Sâm bị ám sát, lão nhân gia ông cũng noi theo phủng tâm tây tử, lập tức chuẩn bị đơn giản chút liền ngồi xe liễn đến cung Thái Tử.

      Đương nhiên, ông cũng chưa thấy được Phó Dư Sâm, mà là bị dẫn vào thư phòng, để hoàng thái tôn Phó Thụy bồi.

      (oahahaahaha)

      Vĩnh An Đế Phó Vân Văn cùng Định Quốc Công đôi lão huynh đệ liền bình chân như vại ở thư phòng bồi hoàng thái tôn, đồng thời cũng sớm quên luôn Phó Dư Sâm.

      Đợi đến lúc Phó Dư Sâm đến, thể thừa nhận mình bị thất sủng.

      Vĩnh An Đế ôm Phó Thụy, nhìn thấy Phó Dư Sâm liền 2 câu, câu đầu tiên là “Chuyện này đơn giản như vậy”, câu thứ hai là “Khâm Thiên Giám xem trọng ngày tốt”.
      Last edited: 11/12/19
      linhdiep17, Yoororo, Tiểu Ly 111120 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :