1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá sớm - Mùa Xuân Không Ra Hoa (52c/56) HOÀN chính văn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện: Kỷ Tửu Tửu



      Nhiệt độ tăng cao thời gian dài, mùa hè thành phố S chẳng khác nào lò luyện đan của Thái thượng lão quân, Kỷ Tửu Tửu cảm thấy mình chính là con khỉ đáng thương ở trong lò luyện đan kia, nóng thở nổi mà vẫn chẳng thể thoát ra, tiếc là vẫn còn chưa luyện thành hỏa nhãn kim tinh bị chết vì nóng.


      “A Lâm, xem bao giờ mới có điện chứ, em sắp chết nóng rồi này.” Kỷ Tửu Tửu nghiêng đầu nhìn thiếu niên vẫn im lặng ngồi bên cạnh. Trời nóng oi bức như thế, vậy mà chẳng khác nào ở trong phòng điều hòa. Lúc cả người chảy đầm đìa mồ hôi, vẫn nhàng thoải mái cả người chút mồ hôi.


      Bạc Lâm ngước mắt lên nhìn đồng hồ tường: “Chắc cũng phải hơn 2 tiếng nữa.”


      Kỷ Tửu Tửu thở dài hơi, nặng nề ngả cằm lên bàn, vò vò mái tóc ngắn xinh xẻo, đứng dậy: “ thể chịu được, em muốn bơi cơ.”


      Dứt lời, xoay người giữ chặt cánh tay Bạc Lâm: “Cùng .”


      “Em có còn muốn tham gia kỳ thi lên cao trung nữa ?” Bạc Lâm động đậy, cầm bài kiểm tra bàn lên,
      “Từ trưa cho tới giờ, em mới làm được 2 bài thôi sao?”


      Kỷ Tửu Tửu cười nịnh nọt: “Tất cả đều là do thời tiết quá nóng.”


      Bạc Lâm cũng cười, khuôn mặt tuấn tú, khí chất thiên về lạnh lùng, mỗi lần cười rộ lên đều tựa như cười như , mượn câu nhận xét của Kỷ Tửu Tửu về khi trước chính là “Nhã nhặn chỉ là bề ngoài, dã tâm cất giấu sâu trong lòng.”


      “Chỉ làm được hai bài, thế cả hai bài lại đều sai.” Vẻ mặt Bạc Lâm lúc này chính là dở khóc dở cười, cầm lấy cây bút đen bàn, gạch gạch hai cái, bài kiểm tra lại có thêm hai nét gạch to.


      Kỷ Tửu Tửu đau lòng nhìn tay Bạc Lâm hề nương tình gạch lên bài kiểm tra của mình, vô cùng oan uổng: “A Lâm, bài kiểm tra này em còn phải nộp lên…”


      Bạc Lâm: “Làm lại lần nữa.”


      Kỷ Tửu Tửu hờn dỗi ngồi phịch xuống ghế dựa, bởi vì dỗi nên quay lưng về phía Bạc Lâm, lúc làm bài còn cố ý tạo ra tiếng động to, tì đầu bút lên trang giấy kiểm tra.


      Cơn nóng oi bức qua , bầu trời biết từ lúc nào biến sắc, trong lúc Kỷ Tửu Tửu vui vẻ đưa bài làm cho Bạc Lâm kiểm tra, tiếng sấm rền bất chợt ngoài cửa sổ khiến suýt nhào lên khỏi ghế ngồi.


      “Ghê quá mất.” Kỷ Tửu Tửu đập tay xuống bàn, tức giận chỉ về phía đám mây đen ngoài cửa sổ, “Trước khi làm sét đánh ngươi có thể báo trước tiếng .” Cả câu ngập tràn tính trẻ con, trong đó dường như còn hàm chứa cả tức giận bực bội, giống như tiếng sấm mời vừa rồi đắc tội với .


      Có tiếng cười nhạo truyền tới, chính là từ Bạc Lâm, nhoài người ra đóng cửa sổ lại: “Được rồi, thay ông trời xin lỗi Tửu Tửu nhé, bây giờ có thể nghe chữa bài chưa?”


      Bạc Lâm như vậy thực ra lại khiến Tửu Tửu ngượng ngùng. Tuy rằng rất cảm tính, tính tình thiếu kiên nhẫn nhưng cũng phải quá mức nóng nảy, thỉnh thoảng tức giận chỉ vờ hùng hùng hổ hổ quát vài câu là có thể hả hết giận rồi, sau đó tự tìm bậc thang để lui xuống. Cứ khi nào với Bạc Lâm cáu gắt với nhau, người xin lỗi trước đều là cả.


      Cho nên Kỷ Tửu Tửu cảm thấy, quen biết Bạc Lâm vài năm, thứ khác có thể tiến bộ nhưng công phu da mặt dày tiến bộ ít. Tính tình Bạc Lâm rất nghiêm túc, nhưng đối với thực tế này, về cơ bản, Bạc Lâm hết cách rồi.


      Cho nên trong lòng Kỷ Tửu Tửu luôn thầm vui vẻ, Kỷ Tửu Tửu tuy học hành giỏi nhưng cũng có thể khiến Bạc Lâm tình tính khắt khe phải thỏa hiệp, xem , ràng là chuyện rất đáng kiêu ngạo mà.


      giờ kỳ thi vào trường cao đẳng của Bạc Lâm kết thúc, kỳ thi vào trung học chỉ chậm hơn kỳ thi vào cao đẳng 10 ngày. ràng kỳ thi trung học sắp tới nhưng Kỷ Tửu Tửu vẫn hề có thái độ khẩn trương nào của học sinh thi trung học. Tuy mỗi ngày đều tới nhà Bạc Lâm học thêm nhưng thời gian dùng để học tập cũng nhiều. Sờ cái này, nhìn cái kia, đôi lúc ngẩn ngơ chẳng biết suy nghĩ cái gì, thời gian buổi chiều nhanh chóng trôi .


      “A Lâm, nếu em thi được trường nào tốt, xem thường em phải ?”


      Bạc Lâm: “ đâu.”


      Có những lời này, Kỷ Tửu Tửu lại càng có áp lực. Thực ra tuy thành tích của tốt nhưng cũng kém. Lại được công thêm điểm nhờ lọt vào top 10 cuộc thi đàn Piano, đỗ được 1 trường trung học bình thường của thành phố S là có vấn đề.


      Chẳng qua là ba mẹ nhất định hài lòng, hy vọng con trở thành phượng hoàng thành, lúc nào cũng thúc giục người khác làm chuyện mình thích, vì sao ba mẹ thể suy nghĩ thực tế chút?
      Nhân lúc trời còn chưa mưa, Kỷ Tửu Tửu xách cặp về nhà trước. Hai nhà Kỷ Bạc rất gần nhau, bộ cũng chỉ chừng 10 phút là tới.


      Cả hai nhà đều là khu đất được nhà nước phân ở thành phố S. Những căn biệt thự ở đây chính là những ngôi nhà vắng lặng nhất thành phố S. Thực ra cũng chỉ là những khu nhà bình thường nhưng bởi vì những căn nhà được xây từ lâu rồi, hơn nữa bên ngoài còn có mấy vệ binh đứng đó cho nên mới bị mọi người gọi là khu cán bộ cao cấp.
      Kỷ Tửu Tử về đến nhà, mẹ Kỷ nấu xong hết đồ ăn, Kỷ Tửu Tửu tiện tay nhón miếng sườn bỏ vào miệng.


      “Con nhóc kia, còn mau rửa tay .” Mẹ Kỷ bê ra đĩa thức ăn cuối cùng, vỗ lên bàn tay Kỷ Tửu Tửu, tuy lời là trách cứ nhưng giọng lại giấu được thương dung túng với con mình.


      Tửu Tửu xoa xoa tay mẹ mình, ngoan ngoãn ghé vào lòng bà: “Mẹ làm đồ ăn càng ngày càng ngon, con mẹ nhất.”


      Mẹ Kỷ mỉm cười: “Được rồi, mau đỉ rửa tay , rửa xong lên tầng gọi ba con xuống.”


      “Ba về rồi ư?” Tửu Tửu “đau khổ” hỏi.


      Mẹ Kỷ: “Đúng vậy, còn lúc về, chuyện đầu tiên làm là dạy dỗ con nhóc điên điên khùng khùng này đây.”


      Lúc ăn cơm tối quả nhiên ba Kỷ hỏi kết quả học của Tửu Tửu. Tửu Tửu có điểm rất tốt, đó chính là bao giờ dối, kết quả có kém thế nào cũng bao giờ vì thế mà lừa dối ba mẹ mình, cho nên ba Kỷ mẹ Kỷ mỗi lần mở cuộc họp gia đình, dù hề có cảm giác tự hào nhưng cũng tới nỗi thất vọng.


      Nghe Tửu Tửu kể xong, ba Kỷ nhàng khuyên: “Tửu Tửu phải cố lên.”


      “Đúng vậy, con biết Kỷ Thiền bây giờ giỏi thế nào đâu, mỗi lần thi học kì đều xếp thứ nhất, con bé so với con còn hơn 1 tuổi đó.”


      Tuy từ bị đem so với Kỷ Thiền nhưng bây giờ, Tửu Tửu quen rồi, mỉm cười: “Con cũng vẫn cố gắng mà.”


      bộ nhiều quá cũng có lúc dẫm phải vận c*t chó, Kỷ Tửu Tửu cảm thấy có thể thi đỗ trường trung học đứng đầu thành phố S chính là do vớ được vận c*t chó. Nhưng mà người đầu tiên phải cảm ơn vẫn chính là Bạc Lâm, trong vòng tuần cuối cùng mà có thể bứt phá, công lao của Bạc Lâm đối với to lớn tới mức thể nào to hơn.


      Ba Kỷ mẹ Kỷ vui sướng đến điên rồi, nấu bàn đồ ăn mời nhà họ Bạc tới, bữa ăn hôm đó rất vui vẻ, bác Bạc trai khen ngợi đầu óc của Tửu Tửu, Tửu Tửu cúi xuống, rót cốc đồ uống, hào sảng giơ lên: “Em có thể thi đỗ trường trung học S chính là nhờ A Lâm, em kính A Lâm ly.”


      có thành ý gì cả, chỉ là nước giải khát thôi mà.” Bạc Lâm cười, tuy vậy nhưng giơ ly rượu trước mặt mình lên. lớn hơn Tửu Tửu 3 tuổi, người lớn trong nhà cho phép uống rượu rồi.


      “Em chẳng phải là vì có rượu để uống sao.” Kỷ Tửu Tửu thoải mái cười, cầm cốc lên chạm vào ly của Bạc Lâm, ngọt ngào : “A Lâm, vậy em kính trước nhé, cứ tùy ý.”


      Bạc Lâm nhướng chân mày, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập ý cười, Tửu Tửu nhìn đến ngây ngốc, A Lâm của trở thành thanh niên rồi đó.


      Bạc Lâm phải tới thành phố A học, trước khi nhập trường ngày, Bạc Lâm tới tìm Kỷ Tửu Tửu. Vừa qua cơn dông, khí buổi chiều tà thành phố S mát mẻ ẩm ướt. Kỷ Tửu Tửu lên tầng thay quần áo, áp pông trắng phối với quần bò màu xanh mà Bạc Lâm cũng ăn mặc rất nhàng sạch , mái tóc hơi ẩm, biết là vì vừa tắm rửa qua hay là vì lây nhiễm khí ẩm ướt bên ngoài.


      Kỷ Tửu Tửu khoác tay Bạc Lâm, Bạc Lâm cao hơn cái đầu, khoác như vậy, trông còn chưa tới bả vai Bạc Lâm.


      “Khao em bữa, em muốn ăn cái gì?” ra khỏi khu nhà, Bạc Lâm mở miệng hỏi.


      Nghĩ tới ngày mai A Lâm rời , trong lòng Kỷ Tửu Tửu có chút khó chịu, thành phố A cũng xa thành phố S lắm, Bạc Lâm cũng bảo mỗi thành về nhà lần nhưng đây là lần đầu tiên trong ba năm phải chia xa Bạc Lâm, cảm thấy mất mát là điều khó tránh khỏi.


      “Tùy .”


      “Vậy tới “12 giờ” .”


      “12 giờ” là cửa hàng đồ uống lạnh, Tửu Tửu thích đến nơi này nhất. thích nhất là nước dưa hấu lạnh và nước chanh ở đó, cho nên mỗi lần tới “12 giờ”, đều gọi cho mình ly nước dưa hấu, cho A Lâm ly nước chanh, giữa chừng muốn đổi ly nước với A Lâm, vẫn đồng ý.

      Ngoại truyện Kỷ Tửu Tửu (phần 2)




      Khi Kỷ Thiền và Bạc Lâm tới, Tửu Tửu ngồi sa lon chuyện với Chu Duy, lúc ngẩng đầu lên gặp ngay Bạc Lâm bước từ ngoài cửa vào, mặc cái áo ngắn tay nhạt màu cùng quần dài màu vàng nhạt, cả người trông sạch mà trẻ trung.

      mặt Bạc Lâm là nụ cười dịu dàng nhưng nụ cười như vậy lại khiến Kỷ Tửu Tửu kinh hãi. Trong quá khứ chỉ có lần cười dịu dàng như vậy, đó là khi ba Bạc với mẹ Bạc ly hôn, tới trường đại học ở thành phố A tìm , đưa chơi khắp thành phố A. Tối hôm đó còn nắm tay nhau dạo chơi đường, ngẩng đầu lên nhìn cứ mỉm cười như vậy, có ý gì, chẳng có tình cảm, tâm tình nhạt nhẽo tựa như chỉ còn lại có chút giễu cợt.

      Bạc Lâm lên bắt tay với Chu Duy, thân thiết thăm hỏi, giống cách đỗi đãi với người thân mà giống như cấp dưới hơn. Trong lòng Tửu Tửu thích, kéo Chu Duy vào phòng ăn. Phòng khách và phòng ăn nhà họ Kỷ cách nhau bởi tấm bình phong cổ, xuyên qua bình phong sắc lưu ly có thể nhìn thấy hình bóng cảnh vật bên ngoài.

      Bất chợt “choang” tiếng, là tiếng gốm sứ rơi vỡ nền đá, mẹ Kỷ từ phòng bếp ra hỏi xem có chuyện gì, sau đó chỉ nghe thấy tiếng Bạc Lâm dịu dàng thuần hậu giải thích: “ cẩn thận làm vỡ cái chén, để cháu thu dọn.”

      Chị Lý vội vàng ngăn cản: “Để tôi là được rồi, mọi người cứ ngồi xuống nghỉ ngơi, thức ăn sắp dọn lên rồi.” Dừng chút, “Tửu Tửu, tới đây giúp chị tay bưng thức ăn lên được ?”

      Chu Duy đứng lên: “Để em giúp.”

      Tửu Tửu kéo ta: “Để em là được rồi.”

      Chu Duy thể làm gì khác ngoài gật đầu cái. Chính giữa ngôi nhà có cái điều hòa phả ra hơi lạnh nhưng ta vẫn cảm thấy nóng bức, kéo giãn cà vạt cổ, ta biết ba mẹ Tửu Tửu mặc dù nhận mình nhưng lại hề thích. Lần đầu tiên trong đời ta tiếc nuối năm xưa lại chọn công việc giáo viên thể dục an nhàn, nếu như khi đó ta thi tuyển làm viên chức nhà nước, nếu như ta cũng có thể công thành danh toại như chồng của Kỷ Thiền, hoặc là … ta có gia thế cao. người ta mặc bộ tây trang Tửu Tửu chọn, ta rất thích nó nhưng cũng biết , bộ tây trang này phù hợp với mình.

      khí bàn cơm, bởi vì có Bạc Lâm và Kỷ Thiền ngồi đó nên bị phá hỏng nhưng chính trong thời khắc này Kỷ Tửu Tửu mới cảm thấy lạnh lòng.

      phải là chưa từng bị xem . Từ lớn lên bên Kỷ Thiền, có thể là chỉ cần ở bên cạnh Kỷ Thiên, luôn bị xem . Bây giờ càng khó chịu hơn bởi Chu Duy cũng bị xem cùng .

      Rời khỏi Kỷ gia, Kỷ Tửu Tửu với Chu Duy rơi vào trong im lặng. Chu Duy cần an ủi, rất cần Tửu Tửu tỏ thái độ nhưng giờ phút này Tửu Tửu cũng mệt mỏi tới thể mở miệng cho nên suốt đoạn đường , hai người với nhau câu nào.

      Chu Duy thống khổ nhắm mắt lại, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt khiến ta hiểu hôn nhân của hai người là sai lầm, chuyện bọn họ kết hôn chỉ là xúc động nhất thời. Lúc Tửu Tửu trở về nhà trọ liền vào ngay trong bếp nấu đồ ăn đêm. giỏi nấu nướng, nhưng hồi còn ở Pháp, với Triều Ca vẫn thường vắt hết óc xuống bếp tự chế đồ ăn Trung Quốc.

      ra Kỷ Tửu Tửu biết Chu Duy thích ăn cái gì, khi bưng bát mì xốt thịt bằm ra, vẻ mặt Chu Duy hơi khác lạ. ta thích ăn mì vậy mà vợ của ta lại biết, ta cũng trách , ta cũng có tư cách nào trách , chỉ có điều ta khổ sở, có lẽ là khi bắt đầu hy vọng quá nhiều nên giờ thất vọng cũng đành.

      “Bữa cơm tối thấy ăn nhiều, em làm mì, ăn lấy ít.” Tửu Tửu .

      Chu Duy đưa điện thoại cho Tửu Tửu: “Có người gọi tới.”

      Điện thoại giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, Tửu Tửu cúi đầu liếc nhìn số điện thoại gọi tới, là Triều Ca gọi, thoáng thở phào nhõm.

      Chu Duy khẽ cười sau đó cầm đũa lên ăn.

      “Có ngon ?” Tửu Tửu cười hỏi, ánh đèn màu vàng nhạt trong bếp khẽ phủ lên mặt Chu Duy, Tửu Tửu chợt cảm thấy cứ thế này tốt, giống y như những gia đình bình thường khác ở thành phố S – đơn giản, yên ổn, ấm áp, bên nhau.

      Tuần thứ hai sau hôn lễ ba mẹ hai nhà chính thức gặp mặt, khác với Kỷ gia, ba mẹ Chu Duy rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Ngày đó ngoại trừ ba mẹ Chu Duy, họ của Chu Duy cũng tới. Nhà họ Kỷ đặt cơm ở nhà hàng năm sao, lúc Tửu Tửu từ phòng rửa tay ra, đúng lúc nghe thấy họ Chu Duy kéo tay ta : “Thằng nhãi này số tốt , tìm được người vợ có gia thế, nghe bố vợ chú phụ trách mảng giáo dục ở đây, với chị dâu em tính rồi, năm nay để cho Tiểu Miêu chuyển sang…”

      Ba Kỷ mẹ Kỷ cũng coi như tiếp nhận Chu Duy. Mẹ Kỷ tính tổ chức lại hôn lễ nhưng mà Tửu Tửu đồng ý. Hôn lễ bình thường hợp mắt ba mẹ , mà làm lớn quá lại tốn nhiều tiền, cho dù Chu Duy có chịu chi số tiền lớn ra cũng chịu.

      bắt đầu học được cách sống, cuộc sống là phải tính toán, tiền phải tiêu có chừng mực.

      Về chuyện chuyển trường cho con trai Tiểu Miêu của họ Chu Duy, Chu Duy nhắc với , Tửu Tửu cũng cảm thấy thả lỏng hơn, thành , muốn nhờ ba.

      Trong trường có gói nhà góp vốn* sắp phân phối, Tửu Tửu tới xin, hiệu trưởng đưa cho tờ đơn, vỗ ngực đảm bảo với Chu Duy nhất định có thể lấy được căn. Tửu Tửu vui vẻ từ phòng hiệu trưởng ra, điện thoại trong túi reo lên, nhìn vào dãy số hiển thị, Tửu Tửu ấn nút từ chối, nhưng chuông điện thoại cứ như thể thi gan với , vang lên hết lần này tới lần khác.

      (nhà góp vốn: là chuyển đổi những căn nhà vốn do nhà nước và các đơn vị phụ trách quản lý thành nhà nước, đơn vị công và bên thứ ba cùng nhau phụ trách, thông qua việc góp tiền. Công chức được tính giá nhà theo đúng giá xây, toàn bộ thuế đều được miễn giảm hết. Kiểu nhà tựa như nhà/ đất dành cho công chức ở nước ta.)

      tới gần nhà dạy học, Tửu Tửu mới tiếp máy.

      “Có chuyện gì?”

      Bạc Lâm ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, giọng của ta vốn dịu dàng thuần hậu dễ nghe nay vì uống rượu mà sắc nghe có vẻ lười biếng, lộ ra hơi lạnh, phảng phất như ở rất gần.

      “Tửu Tửu, còn chưa chúc em tân hôn vui vẻ…”

      Tửu Tửu: “Cám ơn.”

      Bạc Lâm: “Tân hôn vui vẻ ?”

      Tửu Tửu: “Vui vẻ.”

      “Vui vẻ à…” Bạc Lâm khẽ đáp tiếng, dừng lát, “Nhưng vui, Tửu Tửu, em nên làm sao bây giờ, Tửu Tửu, vì sao em lại kết hôn, em giận có phải , vì sao em lại kết hôn, em suy nghĩ tới ba mẹ mình chưa, chỉ vì em giận nên em mới kết hôn với kẻ xa lạ. Kỷ Tửu Tửu, em có thể thương lấy bản thân mình chút !”

      Bạc Lâm càng càng kích động, mấy chữ cuối còn ràng, tín hiệu bên cạnh khu giảng dạy cũng được tốt lắm, trong tai nghe ngoại trừ giọng Bạc Lâm còn có cả tiếng cười đùa bên ngoài.

      Tửu Tửu chợt cảm thấy bực bội, câu tiếp sau của Bạc Lâm thèm nghe mà dập máy luôn. Đây phải là lựa chọn của sao?

      Kỷ Tửu Tửu về tới nhà, người vẫn còn ngoài cửa mà nghe thấy tiếng cười ồn ào bên trong.

      “Tiểu Miêu, chào dì .” Thấy Tửu Tửu mở cửa bước vào, người phụ nữ hơn 30 tuổi liền dẫn cậu bé chừng 10 tuổi tới ngay trước mặt .

      Tửu Tửu sửng sốt sau đó xoa đầu cậu bé: “Chào Tiểu Miêu.”

      Cậu bé kia rất nghe lời, khẽ chào tiếng “dì”.

      Lần đầu tiên nghe người khác gọi như vậy, Tửu Tửu thoáng cảm thấy khó xử, liếc nhìn Chu Duy nhìn về phía mình, từ vẻ mặt áy náy của biết đồng ý giúp đỡ chuyện chuyển trường.

      Vào trường tiểu học công thành phố S có bao nhiêu khó khăn người thành phố S là ràng nhất, bao nhiêu bậc phụ huynh chen chúc đến bạc đầu muốn cho con mình vào trường công học nhưng ngoại trừ 100 học sinh được đặc cách nhận vào được vào trường tiểu học công lập về cơ bản đều là những gia đình có quyền có thế.

      Tửu Tửu là người từ sống trong nhung lụa, nhưng điều này cũng đồng nghĩa là biết gì về xã hội này. Quyền lực có thể đổi được bao nhiêu thứ, giống như nhà vậy, hẳn là biết.

      Chu Duy phải là người thành phố S, chị họ của ta là dân ngoại tỉnh tới, thân là vợ Chu Duy, Tửu Tửu thể sắp xếp chỗ ăn ở, trong nhà có phòng cho khách, chỉ có thể sắp xếp cho họ nghỉ tạm ở nhà trọ.

      Sau khi sắp xếp xong, mẹ Kỷ gọi điện tới, bảo là từ sau khi kết hôn với Chu Duy, hai mẹ con trở nên xa cách nhiều. Nếu có liên lạc từ trước tới giờ đều là Tửu Tửu chủ động gọi về cho nên lần này mẹ Kỷ chủ động gọi tới, Tửu Tửu vô cùng vui vẻ.

      ra ngoài nghe điện thoại, chút chuyện vụn vặt, mẹ Kỷ hẹn Tửu Tửu khi nào rảnh rỗi cùng dạo phố.

      “Mẹ, lâu rồi mẹ con mình cùng nhau dạo phố.” Tửu Tửu .

      Mẹ Kỷ cũng thoáng bùi ngùi, thở dài: “Vậy ngày mai , bên trường ngày mai có tiết dạy chứ?”

      có đâu.” Tửu Tửu vui vẻ đồng ý. Tim trở nên thắt lại, ê ẩm, trong mắt chợt truyền tới cảm giác đau nhói, Tửu Tửu ngửa đầu lên để cho nước mắt chảy xuống.

      “Có thể giúp ba được , họ chỉ có đứa con là Tiểu Miêu thôi.” Buổi tối nằm giường, Chu Duy do dự lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng với Tửu Tửu.

      Tửu Tửu nghiêng người sang tắt đèn, mấy ngày trước bị cảm vẫn chưa tốt lên, khó chịu khịt khịt mũi: “Em nghĩ cách.”

      Mẹ Kỷ với Tửu Tửu hẹn nhau ở khu trung tâm náo nhiệt của thành phố S. Ngày chủ nhật, khu trung tâm có rất nhiều người, lúc Tửu Tửu đến quán trà ở khu trung tâm, mẹ Kỷ tới trước rồi.

      Tửu Tửu ngồi xuống chỗ đối diện với mẹ mình, mẹ Kỷ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt gầy sọp của con mình, trong lòng nhịn được thở than, ngừng chút bà mở miệng : “Mẹ với ba con tính mua nhà cho con với Chu Duy, giấy tờ nhà đất đứng tên con.”

      Tửu Tửu nhấp ngụm trà Minh Tiền Long Tỉnh, đáp: “Con xin nhà góp vốn rồi, nhanh chóng được cấp nhà thôi.”

      Mẹ Kỷ tuy lúc đầu hiểu vì sao con mình quyết định vậy nhưng về sau cũng hiểu , khẽ hừ tiếng, gì nữa.

      Mẹ Kỷ thích vào mấy cửa hàng thời trang cao cấp, nhân viên bán hàng trong đó cũng quen. Tửu Tửu kéo mẹ Kỷ vào trong, ánh đèn rực rỡ trong đó rọi xuống khiến chợt nảy sinh cảm giác xa lạ.

      “Hôm nay để mẹ trả tiền, thích gì cứ mang về .” Mẹ Kỷ cương quyết , câu này cố gắng để con vui vẻ nên phải như làm quá lên.

      Tửu Tửu hiểu ý tốt của mẹ mình, trong lòng hiểu nên cố kìm chế kiêu ngạo trong lòng, tựa như trước hồi vẫn chưa gả cho Chu Duy, kéo tay mẹ làm nũng: “Mẹ, con thích cái đó, mẹ mua cho con .”

      Tửu Tửu chọn cái áo vét cổ rộng, mẹ Kỷ liếc nhìn, cương quyết chọn bốn bộ quần áo bà thấy đẹp cho con mình, hai bộ công sở, hai bộ mặc lúc thường ngày.

      Xách cả ba túi to đầy quần áo, khi Tửu Tửu tới quầy thu ngân tính tiền chợt cảm thấy dở khóc dở cười, trong tay là tấm thẻ mẹ kín đáo đưa cho, nhếch miệng, định lấy thẻ của mình trả tiền nhân viên thu ngân cười với : “Chào chị, tiền mua hàng vị tiên sinh kia thanh toán hết rồi.” Tửu Tửu nghiêng đầu quay sang, cách đó xa, là Bạc Lâm chuyện với mẹ Kỷ.

      Bạc Lâm cũng liếc nhìn về phía Tửu Tửu, khóe miệng khẽ cười, sau đó biết gì với mẹ Kỷ rồi rời .

      “Trả tiền lại cho vị tiên sinh kia…”

      cần phiền thế.” Mẹ Kỷ tới ngắt lời Tửu Tửu rồi quay sang với : “Thông gia có chút qua lại cũng đâu có gì, sau để mẹ rủ Kỷ Thiền ra ngoài mua cho con bé mấy bộ quần áo là được.”

      “Được ạ.” Tửu Tửu cười.

      Thủ tục chuyển trưởng cho Tiểu Miêu Chu Duy đồng ý, Kỷ Tửu Tửu tất phải nghĩ cách, thể nhờ ba, cũng thể nhờ Bạc Lâm, suy nghĩ hồi lâu, Tửu Tửu gọi điện cho người bạn trung học là Ngô Tử Địch.

      Ngô Tử Địch nhiệt tình đồng ý, ngày hôm sau làm xong.

      “Nhanh vậy sao?” Tửu Tửu cười , “Để mình mời cậu bữa cơm.”

      Ngô Tử Địch: “Chớ nhé, A Tửu, tớ với cậu chuyện này. ra tớ chỉ là nhân viên ở cục thuế, tính chất công việc của tớ với hiệu trưởng trường tiểu học công lập có bắc tám cái thang cũng tới, đúng lúc ngày hôm qua tớ gặp được A Lâm bên cậu, tớ đề cập với ta chuyện này, sau đó…”

      “Đừng cúp máy, A Tửu, A Tửu, tớ cũng ngờ ta nhiệt tình như vậy…”

      Tửu Tửu phiền loạn ném điện thoại lên ghế, Chu Duy vừa đánh bóng rổ về, thấy Tửu Tửu cau mày vội tới hỏi thăm: “Sao vậy, có chuyện gì khó chịu? Nếu là chuyện của Tiểu Miêu, cứ để từ chối …”

      Tửu Tửu: “Em chỉ nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.”

      Chu Duy khẽ cắn mũi Tửu Tửu: “Chúng ta ra ngoài ăn.”

      Tửu Tửu kéo tay Chu Duy: “Ăn ở nhà , nhưng mà là nấu cơm.”

      Chu Duy đáp ngay: “ thành vấn đề.”

      Về chuyện Bạc Lâm giúp đỡ giải quyết việc chuyển trường cho Tiểu Miêu, Tửu Tửu nghĩ lâu, cuối cùng đành gọi điện thoại cho .

      Bạc Lâm hẹn ra ngoài, địa điểm là phòng trà cao cấp ở thành tây.

      Bạc Lâm đến trước Tưu Tửu, ngồi bên cửa sổ sát đất nhâm nhi ly cà phê nguội lạnh.

      “Đến?” Bạc Lâm chỉ xuống, ý bảo Tửu Tửu ngồi xuống đối diện với ta.

      “Chuyện Tiểu Miêu chuyển trường cảm ơn .” Tửu Tửu thẳng vào vấn đề luôn.

      Bạc Lâm tỏ ý kiến chỉ khẽ cười, sang chuyện khác: “Sau này chuyện phiền toái như vậy còn rất nhiều, em còn có thể cảm ơn được mấy lần.”

      Hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, còn chưa ngồi xuống, Tửu Tửu xoay người rời . ngờ Bạc Lâm dường như đoán được ý định của , trước khi Tửu Tửu quay người giữ lấy cổ tay . Giọng trở nên dịu dàng vô cùng, Bạc Lâm mỉm cười, lấy từ trong túi ra cái hộp màu hồng.

      “Ngọc thạch Vân Nam đúng là thứ tốt, bảo người làm cho em cái vòng tay, mở ra xem xem có thích ?”

      Kỷ Tửu Tửu cau mày: “Bạc Lâm, rốt cuộc muốn cái gì?”

      Bạc Lâm nghiêng người tới: “ muốn làm cái gì, nghĩ tới cái gì, A Tửu, phải em lắm sao?”

      Tửu Tửu hất tay Bạc Lâm ra, chạy trốn khỏi phòng trà. Bạc Lâm vuốt lên lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, cong khóe môi tự giễu.

      Ngày hôm sau, nhân viên chuyển phát đến, đưa vòng tay cho Kỷ Tửu Tửu.

      Hơn nữa chuyện như vậy, có lại có hai, sau vòng ngọc, dường như cứ cách khoảng thời gian, Tửu Tửu nhận được đủ loại đồ trang sức, có khi là chiếc nhẫn kim cương đắt tiền, khi lại là cái mũ đội đầu bình thường dành cho con

      Nhưng tất cả đều giống nhau, hộp quà đều viết câu: “Sinh nhật vui vẻ nhé, A Tửu của .”

      Tửu Tửu hiểu, những đồ này đều là quà tặng của Bạc Lâm dành cho , là quà sinh nhật từ khi Pháp đến giờ. Nếu như nhận được quà tặng là niềm vui vậy những món quà này đối với Tửu Tửu mà lại chính là khó chịu và bất an.

      Danh sách nhận được nhà góp vốn có, ngờ lại có tên Kỷ Tửu Tửu cũng có tên Chu Duy. Theo số lần nhân viên chuyển phát tới càng ngày càng nhiều, sắc mặt Chu Duy cũng càng ngày càng khó coi, đầu tiên là chiến tranh lạnh, sau đó là gây gổ, cuối cùng Chu Duy giật cửa rời .

      Khi Triều Ca gọi điện tới cũng là lúc Tửu Tửu ở trong bếp làm cơm tối cho mình, khi Triều Ca hỏi sống thế nào, lựa chọn dối, cười rất tốt, tựa như lời với Triều Ca khi ấy tới thành phố S, Chu Duy rất tốt, đối với cũng rất tốt.

      Nhưng cho dù Tửu Tửu có dối thế nào cũng dối được lòng mình. Lúc bắt đầu ôm niềm hy vọng bước vào cuộc sống hôn nhân, bất kể ba mẹ khuyên can thế nào cũng khư khư cố chấp. Cái muốn, chỉ là kết hôn thôi, cho dù người đó phải là người nhưng ta có thể cho cuộc sống bình yên, có thể kết thúc những dây dưa chịu nổi cùng Bạc Lâm. Kết quả, cũng ngờ kết quả lại như vậy, bởi vì giờ biết nên tiếp như thế nào.

      Tới đêm Chu Duy mới trở lại, uống đến say mèm, Tửu Tửu nhúng khăn ấm tới lau người cho Chu Duy, vậy mà còn chưa chạm vào Chu Duy bị ta đẩy ra.

      có biết buổi tối nay ai mời tôi uống rượu ?” Chu Duy vừa cười vừa hỏi.

      Tửu Tửu: “ biết.”

      Chu Duy: “Là thị trưởng Bạc, chính là thị trưởng Bạc của thành phố S chúng ta đấy.”

      Tửu Tửu “À” tiếng, để ý tới lời của Chu Duy, đưa khăn cho ta. Chu Duy cảm động lấy chút, cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu trợn to: “Kỷ Tửu Tửu, coi Chu Duy tôi là đồ ngu sao?”

      Ánh mắt Tửu Tửu trong trẻo lạnh lùng, ngồi xổm xuống: “Chu Duy, chúng ta chuyện chút.”

      Chu Duy tiến lên ôm lấy Tửu Tửu: “ chuyện của Tiểu Miêu là ba giúp, Tửu Tửu, cho tôi biết, rốt cuộc là ba giúp hay là thị trưởng Bạc giúp.”

      Tửu Tửu nghiêng mặt . Chu Duy ra vẻ hiểu nở nụ cười: “Đúng là cục trưởng Bạc có bản lĩnh, còn cả mấy bộ quần áo đẹp đẽ kia, cả đống quà tặng mấy ngày nay, đều là của có đúng ? câu có thể cho Tiểu Miêu vào trường tiểu học công lập, cũng chỉ có câu thôi là có thể nhàng gỡ tên tôi khỏi danh sách nhận được nhà góp vốn…”

      “Chu Duy…” Tửu Tửu trầm mặc mà chống đỡ, mặc cho Chu Duy điên cuồng rống lên: “Người Kỷ gia các người dơ bẩn.”

      “Bốp…” cái tát vang, Tửu Tửu nhìn chằm chằm lòng bàn tay đở bừng của mình, khẽ , “Đừng có vũ nhục người nhà tôi.”

      Chu Duy lắc đầu cái, giống như cố để mình tỉnh táo lại, ta há mồm muốn xin lỗi nhưng cuối cùng cũng lời nào, bò dậy từ dưới đất, trở vào phòng ngủ luôn.

      Đầu thu, khí trời chuyển lạnh, Tửu Tửu về phòng mà ra ngoài ban công phòng khách. Chu Duy thích cây cảnh nên ngoài ban công đều là chậu cây ta mua về.

      Tửu Tửu ngồi yên cái ghế ngoài ban công, ngồi suốt cả đêm. Lúc trời rạng lên ngày hôm sau, vuốt ve cái nhẫn đeo ngón áp út, sau đó tháo nó xuống.

      Chu Duy đồng ý ly hôn, Tửu Tửu viết xong đơn ly hôn rồi đưa cho Chu Duy, là để cho ta suy nghĩ sau đó tới nhà bạn ở.

      Rất kỳ lạ, Chu Duy ngày đầu thái độ vẫn cứng rắn đến ngày thứ hai lại gọi điện thoại cho Tửu Tửu ta đồng ý ly hôn. Tửu Tửu đến nhà trọ của Chu Duy tìm ta, vậy mà vừa mới vào nhà, cả người kéo mạnh vào sau đó ghìm chặt lại. Cả phòng đều là mùi khí gas, Tửu Tửu nước mắt chảy ròng, Chu Duy ở bên cạnh , ta lấy dây trói chặt , Tửu Tửu mê man sắp ngất. Bên tai là giọng điên cuồng của Chu Duy: “Tửu Tửu, bao giờ ly hôn với em, chết cùng …”

      Thành phố S xảy ra chuyện động trời, con cục trưởng Kỷ bị con rể cưỡng ép hít khí gas mà chết, tin tức chấn động lâu, có rất nhiều phiên bản, có người thế này, có người thế kia, có người còn đem thị trưởng Bạc dính vào, cụ thể là như thế nào, ngoại trừ người trong cuộc ra ai biết. ví dụ như phiên bản liên quan đến thị trưởng Bạc là có , vậy mà ngày Kỷ Tửu Tửu đưa tang, thị trưởng Bạc vẫn còn Thanh Đảo.

      ___A Lâm, đợi kỳ thi tốt nghiệp trung học của em kết thúc, dẫn em Thanh Đảo chơi nhé.

      ~

      5 năm sau.

      chuyến bay từ Pháp tới thành phố Z, có chàng trai trẻ tuổi đẹp trai lười biếng híp mắt xem quyển tạp chí mới tay, ta có đôi mắt cực kỳ đào hoa, ngước cằm lên, ta chán nản thở dài, nghiêng đầu liếc nhìn mặc áo sơ mi rộng thùng thình ngồi bên cứ yên lặng tựa như tồn tại.

      tên là gì?” chàng đó hỏi, rồi tự giới thiệu trước, “Kiều Tử Quan, rất vui vì cùng quốc tịch với .”

      “CLORIS”

      “CLORIS…” Chàng trai khẽ đọc lại, nghiêng người sang hỏi, “Nữ thần ư?”

      hề nhận được câu trả lời như nghĩ, ta tiếp tục đặt câu hỏi: “ cũng là người thành phố Z sao?”

      phải ư?”

      “Vậy là nơi nào?”

      “Thành phố S, lát nữa trung chuyển.”

      “Thành phố S sao, tôi cũng có bạn ở đó đấy.” chàng kia vui vẻ, có thể là vì chuyến bay quá nhàm chán, câu đơn giản cũng có thể khiến cho ta nảy sinh hứng thú, so đo với thái độ qua quýt của , ta tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, “Đây là Tiểu Hùng, trông đẹp ?” ta móc từ trong túi ra con gấu bằng thủy tinh, “Tôi mua cho cháu của tôi đấy.”

      “Đúng rồi, để tôi cho xem ảnh con bé, cực kỳ đáng đó.” ta nhanh chóng móc từ trong túi ra bức ảnh: “Cháu tôi đấy, đáng cực kỳ.”

      gật đầu cái.

      chàng lại mở tấm ảnh nữa ra, là ảnh hai mẹ con chụp chung, từ bức ảnh có thể thấy được bé rất giống mẹ mình.

      “Mẹ của con bé à?”

      chàng gật đầu, cảm khái: “Thời gian trôi nhanh, con nhóc ngày nào cũng làm mẹ rồi.”

      Những lời này cũng chẳng buồn cười lắm, lại bật cười, rồi hỏi: “Có ảnh của ba con bé ?”

      chàng dựng thẳng lưng: “Tôi giấu ảnh của chú mình làm cái gì, gay à?!”

      “Đúng rồi, lúc trước tới Pháp làm gì, du học sao?”

      phải à, vậy là du lịch?”

      “Vẫn phải, vậy là giải sầu?”

      rất phiền.”

      “Tôi chỉ là quá nhàm chán.” chàng thẳng thắn thừa nhận.

      cười khẽ, xoay sang nhìn : “Tôi là bay tới nước Pháp.”

      là ma à?”

      “Cũng có thể như vậy?” mím môi cười.

      ~

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngày hôm nay, tôi đặt tên Hạ Ngang vào trong tim rồi tiếp tục bước , cuộc sống này tránh khỏi trọn vẹn nhưng giờ đây tôi vẫn cảm thấy mình còn may mắn, may là còn có thể tìm được người cùng tôi chia sẻ cuộc sống trọn vẹn này.

      .

      .

      .

      Chương 52 (chương kết)

      Trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân xuống giường, Diệp Cẩn Du, muốn ra làm cái gì?


      Cửa phòng bị mở ra, Cẩn Du bước ra, ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa. Đôi mắt đẹp đẽ của hơi nheo lại, liếc về phía Phó Dương Dương, bình thản mở miệng : “Chắc Phó hiểu lầm rồi, tuy tính Triều Ca có hơi nóng nảy nhưng cũng chỉ là đối với người nhà mình mới vậy, ấy chưa từng xa nhà, cũng rất ít khi sống chung với ai. Dù vậy, tính của ấy bây giờ hẳn để xảy ra tranh chấp gì với Phó đâu, nếu quả có chỗ nào khiến cho Phó hiểu lầm, tôi thay ấy xin lỗi .”


      Phó Dương Dương xị mặt sau đó cong khóe miệng với tôi: “Ngại quá chị Triều Ca, chắc tại em suy nghĩ nhiều.”


      có việc gì.” Tôi . Phụ nữ 27 tuổi làm sao còn có thể so đo đâu với vừa mới 20 xuân xanh, nhưng vừa rồi Cẩn Du lên tiếng che chở, tất cả vẫn thấm vào trong lòng tôi.


      Trở về phòng, Phó Dương Dương thêm gì nữa, mở máy tính của mình ra viết sổ ghi chép của giáo viên.


      Tôi đặt cốc nước mặt bàn ấy, cười hỏi: “Dương Dương, lần trước em kể em với bạn trai gặp gỡ nhau ở hội sinh viên, có thể kể thêm chút ?”


      Phó Dương Dương ngước mắt liếc tôi cái: “Yên tâm , em có hứng thú với chú Diệp đâu.”


      “Nhưng bởi vì ấy lớn lên quá vừa mắt, làm vợ ấy, về phương diện này chị vẫn nên lo lắng đấy.” Tôi nở nụ cười, “Em có đúng , Dương Dương?”


      Phó Dương Dương gập máy tính lại, hỏi: “Chú ấy là chồng chị?”


      Tôi gật đầu: “Phải.”


      Phó Dương Dương: “ phải chồng chị là người Hoa quốc tịch Pháp sao?”


      ấy mất rồi.” Tôi đáp, rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên tôi thẳng thắn thừa nhận với người khác cũng là tự thẳng thắn thừa nhận với mình. Ngày hôm nay, tôi đặt tên Hạ Ngang vào trong tim, rồi tiếp tục bước , cuộc sống này tránh khỏi trọn vẹn nhưng giờ đây tôi vẫn cảm thấy mình còn may mắn, may là còn có thể tìm được người cùng tôi chia sẻ cuộc sống trọn vẹn này.


      Phó Dương Dương đáp lời, leo lên giường nằm, tôi cũng lên giường ngủ, lấy điện thoại ra xem, trong đó có tin nhắn vừa gửi tới, là Phó Dương Dương.


      “Chị Triều Ca, xin lỗi nhé, nếu như chú Diệp vẫn chưa kết hôn, em cảm thấy đúng là mình có hy vọng.”


      Ngơ ngẩn nhìn màn hình sau đó tôi gửi tin đáp lại, “Chị cũng cảm thấy như vậy.”


      Ngày hôm sau vẫn dậy sớm như bình thường, lúc tôi ra ngoài đánh răng, Cẩn Du tới trước rồi, súc miệng, thấy tôi ra, nhổ ngụm bọt nước trắng xóa ra rồi bảo: “Chào buổi sáng giáo Tần.”


      Tôi cười giễu , đáp: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh.”


      Vẫn còn chưa chải đầu, đầu là mái tóc rồi bù lộn xộn, nhớ tới “mùi bánh rán dầu” ngày hôm qua Cẩn Du chê, tôi cào tóc xuống dưới, ngẩng đầu với Cẩn Du: “Em muốn gội đầu.”


      Cẩn Du cũng tiện tay vuốt tóc tôi, vô cùng đồng cảm bảo: “Đúng là nên gội đầu .” Dừng chút, “ lấy nước ấm.”


      Qua lát sau, Cẩn Du bưng tới ấm nước nóng, tôi hỏi : “Đun từ khi nào vậy?”


      “Đoán là sáng nay em gội đầu nên đun nước từ trước, kẻo em lại phải vội vội vàng vàng.” Tâm trạng của Cẩn Du rất tốt vừa chuyện vừa xắn tay áo lên thử độ ấm trong chậu nước rửa mặt.


      Tôi cám ơn, mặc dù là trời hè nhưng nhiệt độ buổi sáng ở nơi này cũng ấm, tôi cúi đầu hắt hơi cái, Cẩn Du nắm lấy tay tôi nhíu chân mày: “Hay là đừng gội nữa, bị cảm tốt đâu.”


      “Tối qua là ai chê có mùi bánh rán dầu.” Tôi nhắc nhở người nào đó, mà người nào đó bất chợt mỉm cười, kéo tôi vào lòng , ghìm chặt đầu tôi, giọng của chứa ý cười: “Thực ra cũng mấy ngày chưa tắm rồi, đoán được bao nhiêu ?”


      Tôi xì tiếng cười: “ ngửi thấy rồi, giám định là 3 ngày chưa tắm.”


      Cẩn Du xấu tính xoa rối tóc tôi, dâng cho tôi nụ cười tươi tắn, giọng cực kỳ dịu dàng: “Về cái này chúng ta xứng đôi lắm.”


      “Bậy bạ.” Tôi , cuối cùng tôi cũng nhịn được mùi chua chua nên vẫn gội đầu, Cẩn Du lấy khăn mặt lau tóc cho tôi. Ngồi trong phòng ngủ của , tôi vừa nằm đùi để yên cho lau tóc, vừa lấy sách giáo khoa ra cố ôn tập lại bài giảng hôm nay.


      “Em dạy ngữ văn à?” Cẩn Du hỏi tôi.


      Tôi lật trang sách: “Ngoại trừ ngữ văn, em còn dạy cả nhạc và toán học.”


      Cẩn Du cúi đầu cười, thong thả nhả chữ: “Ôi giỏi quá.”


      Tôi hừ hừ hai tiếng, cầm lấy tay Cẩn Du, nhìn dồng hồ tay , nhanh nhẹn vén tóc lên: “Em dạy trước đây.”


      Cẩn Du giữ chặt tôi: ‘Tóc còn chưa khô.”


      “Cũng khá khô rồi, thể muộn được.” Tôi .


      thôi.” Gương mặt khôi ngô của Cẩn Du lên nụ cười thoải mái, sau đó quên dặn tôi: “Nhớ mang bình nước theo, khi giảng cổ họng dễ bị ngứa.”


      ~


      “Cả người phủ lớp lông vũ đen nhánh lấp lánh, đôi cánh đẹp đẽ lướt, thêm cả cái đuôi tựa như cây kéo, kết thành chim én hoạt bát thông minh… Chim én bay từ phương nam về, gom góp thêm biết bao sức sống cho mùa xuân…”


      Hôm nay tôi dạy bài văn “Chim én” cho học sinh lớp 3, khi đọc đến đoạn “Chim én bay từ phương nam về”, ngẩng đầu lên liền thấy ngay bóng dáng cao to đứng ngoài cửa, ánh nắng sớm chiếu lên cái áo sơ mi tối màu mảnh khảnh của , khóe miệng mỉm cười, trong mắt như chứa đựng cả những tia sáng. Cẩn Du như vậy chợt khiến tôi cảm thấy quen thuộc, rất giống như được trở về thời trung học, mặc bộ đồng phục học sinh sạch chỉnh tề, nụ cười mặt rực rỡ như ánh sáng mặt trời, khiến cho người ta quyến luyến.


      Hàng cuối còn thừa chỗ ngồi, Cẩn Du ngồi lên đó. Học sinh trong lớp lén xoay xuống dưới nhìn , sau đó lại trộm xoay lên tiếp tục bài học.


      “Trong cơn gió , trong ánh mặt trời, chim én nghiêng cả thân mình lướt bay bầu trời, kêu chiu chiu, mới đậu ở bên bờ ruộng lúa này mà chỉ trong chớp mắt bay đến dưới bóng cây liễu bên kia…”


      Chỉ chớp mắt, thanh xuân cứ vậy mà trôi , tất cả bi thương, sung sướng, tiếc nuối đều cứ vậy mà trôi , đến cuối cùng ngoảnh đầu lại, vẫn là con người thủa ban đầu.

      ~ Hoàn chính văn~

      Đoạn kết

      Cuộc sống 3 tháng dạy học kết thúc, tôi bảo Cẩn Du đặt cho tôi vé máy bay tới Pháp.


      Cẩn Du: “Vé ?”


      “Vé khứ hồi.”


      Cẩn Du ấn dãy số: “Đặt trước hai vé máy bay Lille, vé khứ hồi…” Cúp máy, , “Để cùng em.”

      ~

      Tôi chạy xuống chỗ hòm thư dưới nhà, ngoại trừ mấy bức thư cửa quỹ từ thiện và mấy thư khác, tổng cộng có hơn mười bức thư đến từ huyện Ninh, hào hứng bước lên tầng, tôi thể chờ đợi thêm bắt đầu bóc mở thư ra.


      Cẩn Du tắm xong ra, liếc nhìn mấy bức thư bàn, hơi trêu tức mở miệng : “Đúng là giáo tốt, hàng thàng đều có học trò gửi thư tới.” Dứt lời, tay nhặt mấy bức thư bàn lên, liếc xuống, “Tại sao toàn là trò nam gửi thư nhiều hơn trò nữ vậy?”


      “Diệp Cẩn Du, có cảm thấy nhàm chán quá ?”


      Cẩn Du mỉm cười, mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Đến lúc đón Lê Tử rồi, đây là ngày đầu tiên Lê Tử về nước học nhà trẻ, biết có quen .”


      Tôi cũng đứng lên: “Cùng .”


      Cẩn Du vào phòng thay đồ lấy cho tôi cái áo khoác, lúc bước ra ngoài đột nhiên cúi xuống hôn tôi, đúng, là liếm khóe môi tôi vòng.


      “Son môi bị chệch ra.” Cẩn Du nín cười .


      Tôi vươn tay ôm chặt hai vai Cẩn Du sau đó nhảy lên lưng : “Hôm nay thang máy, chúng ta thang bộ.”
      Cẩn Du vui vẻ mỉm cười, cõng tôi đến lối dành cho thang bộ.


      Bàn tay đặt bờ vai , tôi mở miệng hỏi Cẩn Du: “Ngoại trừ em, còn cõng những ai rồi?”


      “Lâm Tương.” Cẩn Du suy nghĩ lát rồi , “Có lần chân cậu ấy bị ngã gãy ra, còn cách nào khác đành phải cõng cậu ta về nhà.”


      “Còn ai nữa?” Tôi hỏi.


      “Hà Tiểu Cảnh.” Cẩn Du.


      “Chân ấy cũng bị thương sao?” Tôi lấn tới, “Có phải còn đồng ý cõng ấy cả đời phải ?”


      Tôi lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Nghe Hà Tiểu Cảnh sắp kết hôn?”


      “Ừ.”


      biết à?”


      có nhận được thiếp mời.”


      chứ?”


      Cẩn Du: “ tốt hơn.”


      .”


      Cẩn Du: “…”


      Chẳng biết từ khi nào được 3 tầng rồi, tôi tuột xuống khỏi lưng Cẩn Du, “ thang máy .”


      Bước vào trong thang máy, Cẩn Du khều khều tay tôi: “ để cõng nữa à?”


      Tôi quay mặt sang: “Còn hơn 20 tầng nữa đấy, chắc chứ?”


      “Vậy thôi , Lê Tử sắp tan học rồi.” Cẩn Du vừa ấn số tầng thang máy vừa quay đầu với tôi, “Nếu em muốn, buổi tối chúng ta bổ sung 25 tầng còn thiếu.”


      Tôi véo tay Cẩn Du: “Cả lên xuống.”


      Cẩn Du xoa rối phần tóc mái tôi mới cắt, nặng nề đáp lại đúng chữ: “Được.”


      Lê Tử học ở nhà trẻ số 1 thành phố Z, lúc xe của tôi với Cẩn Du còn chưa đến cổng trường học thấy bên ngoài đỗ đầy xe của các phụ huynh, nhất thời tìm được chỗ đậu xe, tôi xuống đón Lê Tử trước, Cẩn Du ở lại tiếp tục tìm chỗ đỗ.


      vào cổng trường, dọc theo đường , thấy ít xe đẹp, xem ra nhà trẻ Cẩn Du chọn cũng phải là loại thường đâu.


      Lê Tử bắt đầu học nhà trẻ ở nơi này, Cẩn Du trước đó cũng có lo lắng, tôi cũng vậy nhưng ở trong nước khoảng thời gian, Lê Tử lại muốn quay về Thụy Sĩ nữa, theo lời con bé là: “Nơi này có rất nhiều bạn giống Lê Tử, đều là tóc đen.”


      Bước tới cổng trường mẫu giáo, tuy còn chưa tan học nhưng xung quanh ít phụ huynh đón sẵn, trong đó có người đàn ông tuấn trẻ tuổi rất cuốn hút ánh mắt, tây trang phẳng phiu, cổ tay áo còn đính đôi cúc áo nho xinh xinh.


      Chuông tan học vang lên, cả lũ nhóc từ trong các phòng học đổ ra, tôi tìm tìm con nhà mình, thấy con bé đeo cái cặp sách màu hồng nhạt thích bước ra.


      “Mama.” Lê Tử vừa thấy tôi liền chạy ngay tới bên.


      “Thấy thế nào?” Tôi ngồi xổm xuống xoa mấy lọn tóc xoăn đầu Lê Tử, hỏi con bé cảm nhận về ngày đầu tiên đến trường.


      Lê Tử nhoẻn miệng cười: “Con quen với bạn mới nhé.”


      Đúng lúc này, bé con thắt bím hái bên tóc chạy thẳng từ chỗ người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu tới, lông mi dài chớp chớp, đáng vô cùng.


      “Mẹ Lê Tử, cháu là Mộc Mộc, là bạn ngồi cùng bàn Lê Tử.”


      “Là Mộc Mộc à.” Tôi kéo tay bạn Mộc Mộc này, cười : “Lê Tử nhà mới đến trường ngày đầu tiên, Mộc Mộc có thể giúp quan tâm tới bạn ấy ?”


      Mộc Mộc gật đầu mạnh.


      Lê Tử huých huých tay tôi: “Con mới cần quan tâm…”


      ‘Ai cần quan tâm, cậu ngay cả chữ nhất còn chưa viết được đâu.”


      Quá sỉ nhục rồi, con nhóc lừa đảo nhà ai vậy trời, phải ở Thụy Sĩ Cẩn Du tự mình dạy con bé luyện chữ sao, chẳng lẽ hiệu quả quá ít, ít tới mức có hiệu quả?


      “papa. “ Lê Tử chạy tới bên Cẩn Du chuyện với người đàn ông mặc tây trang nọ, Cẩn Du quay sang bế Lê Tử lên, người đàn ông kia cũng ôm lấy bé con thắt hai bím tóc.


      “Vậy Kiều tổng, có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”


      “Được…”


      ~

      Sinh nhật Cẩn Du, tôi với Lê Tử muốn đem đến cho Cẩn Du niềm vui bất ngờ, tôi định treo các dải ruy băng để trang trí phòng khách nên bảo Lê Tử vào trong thư phòng lấy keo dán, con bé lại ngồi xổm bên xem ảnh.


      Tôi tới hỏi con xem gì, con bé lắc đầu giấu ảnh .


      Tôi ngồi xuống bắt đầu đủ loại cưỡng ép dụ dỗ, sau đó đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh trong tay Lê Tử, đáy lòng chợt nhói lên.


      “Bức ảnh này là Lê Tử lấy từ trong sách của papa đấy.” Lê Tử cúi đầu giải thích với tôi, “Sau đó papa bảo được cho mama xem ảnh.”


      có việc gì.” Tôi xoa đầu Lê Tử, “ ảnh chụp là…”


      để tôi kịp hết lời, Lê Tử ngẩng đầu hỏi tôi: “Là em trai phải ạ? ràng là em trai vậy mà papa cứ bảo là trai…”


      Tôi nhéo nhéo má Lê Tử: “Ba con đúng đấy, đó là trai.” Sau đó tôi lấy lại bức ảnh trong tay Lê Tử, đặt lại vào trong sách của Cẩn Du.


      Buổi tối, tôi nằm trong lòng Cẩn Du, : “Cẩn Du, chúng ta sinh đứa con .”


      Cơ thể Cẩn Du cứng lại, sau đó ôm chặt lấy tôi, lúc lâu sau cũng gì.

      ~

      Lời của tác giả: Cứ vậy kết thúc thôi, trải qua tất cả, vẫn ở bên người ban đầu ~ câu chuyện tới đây là kết thúc, nhưng mà cuộc sống của gia đình Triều Ca vẫn luôn tiếp diễn ~
      KisaragiYueChris thích bài này.

    3. Lê Quỳnh

      Lê Quỳnh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Bạn ơi cho mình hỏi tý. Bộ Quá sớm của Mùa xuân ra hoa tile báo có ebook, mà mình dow về lại là file docx. Vậy có ebook prc ko bạn? Hay chỉ là file docx thôi?

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Bạn ơi, truyện full 56 chương, vậy ebook có bổ sung những phiên ngoại ko bạn?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :