1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quá sớm - Mùa Xuân Không Ra Hoa (52c/56) HOÀN chính văn đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Chuyện bất ngờ đời này con mẹ nó nhiều quá.”

      .

      .

      .

      CHƯƠNG 40:




      Thấy giáo sư Lý biến đổi cách thức hẹn hò với Tần Bạch Liên, tôi cũng muốn ở lại đây làm bóng đèn nữa nên tìm lý do về trước.

      đường trở về, qua bãi cỏ, có đám trẻ con trong khu ở đó gấp máy bay giấy chơi đùa. Tuy giờ hơn 7 giờ nhưng vì là mùa hè nên ngày dài hơn đêm, xa xa phía chân trời vẫn nhuộm hồng bởi ánh nắng chiều, đem đến cho buổi tịch dương vẻ đẹp u sầu.

      “Con của Bạch Liên.”

      Có người ở phía sau gọi tôi, tôi quay đầu lại, thấy chính là dì hàng xóm đưa đồ ăn cho chúng tôi ban sáng.

      Bà vẫy tay với tôi, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi nhìn về phía bà, bà ngồi băng ghế đá trong bãi cỏ, trong tay còn cầm bộ tranh thêu chữ thập thêu dở, dưới chân bà là cậu bé chừng 3 tuổi cúi đầu chăm chú vẽ tranh.

      giờ có vào trong nhà cũng chỉ đầy mồ hôi, còn bằng ngồi bên dưới hóng mát. Nghĩ vậy tôi liền tới bên dì hàng xóm.

      Tôi băng qua bãi cỏ sau đó ngồi vào băng ghế đá còn trống, thấy tôi đến gần, dì hàng xóm nhìn tôi mỉm cười hỏi: “Cháu kết hôn bao lâu rồi?”

      Tôi trả lời: “Cũng sắp được 2 năm rồi ạ.”

      Dì hàng xóm “ồ” tiếng: “Trông cháu vẫn còn trẻ lắm?”

      Tôi: “Cháu hơn 25 rồi.”

      Dì hàng xóm mỉm cười: “Mới có 25 thôi.” Sau đó lại cường điệu thêm, “Con lớn của bác vẫn còn chưa có đối tượng nào, người trong nhà đều gấp muốn chết rồi.”

      Tôi: “Bây giờ phổ biến kết hôn muộn, cháu là sớm quá.”

      Dì hàng xóm thở dài: “Được như cháu là tốt nhất.” Dừng chút bà lại hỏi tôi, “Bụng mấy tháng rồi?”

      “7 tháng.” Tôi đáp, lúc này chợt có cái máy bay giấy rơi ở dưới chân tôi.

      Tôi ngẩng đầu, cách đó xa có cậu bé con kháu khỉnh đứng, biết có phải vì cái bụng bự của tôi dọa nó sợ mà dù nhìn thấy máy bay rơi xuống dưới chân tôi, cậu bé vẫn chậm chạp dám tới lấy.

      Máy bay giấy ở ngay dưới chân tôi, tôi liếc mắt nhìn cậu bé kia cái, chợt cảm thấy rất muốn lấy cho nó, sau đó tôi đứng lên, duỗi thẳng lưng ngồi xổm xuống.

      “Cháu làm gì vậy, muốn lấy đồ cứ với bác.” Phía sau vang lên tiếng dì hàng xóm chuẩn bị buông khung tranh thêu chữ thập.

      có việc gì đâu.” Tôi cười đáp.

      Sau đó khi tay phải tôi sắp chạm vào máy bay giấy bàn tay gầy gầy sạch nhặt máy bay lên.

      Tôi đứng thẳng người, lúc này cậu bé con cũng chạy tới, với người bên cạnh tôi: “Chú ơi, máy bay này là của cháu, chú có thể trả lại cho cháu ?”

      “Đây.” Người nọ đưa máy bay giấy ra trả lại cho cậu bé.

      “Cảm ơn chú.” Đây là cậu bé khá nhút nhát, giọng dễ nghe, sau khi lấy lại được máy bay của mình lập tức chạy .

      Tôi dõi mắt nhìn theo bóng dáng cậu bé chạy rồi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Ánh mắt của cũng vừa mới chuyển từ cậu bé rời .

      “Về từ khi nào?” Sau đó mở miệng hỏi tôi.

      “Hôm nay.” Tôi đáp.

      “Trùng hợp trùng hợp .” Cẩn Du , sau đó cụp mi, tầm mắt dừng ở cái bụng tôi, thoáng im lặng. Hai tay đút vào trong túi quần dài màu vàng nhạt, thoải mái : “Hạ Ngang đâu, cùng về nước à, lâu gặp cậu ấy, có thời gian ăn bữa cơm.”

      Tôi : “ ấy vẫn còn ở Lille.”

      “Ồ.” Cẩn Du đáp lời.

      “Ừm.” Tôi gật đầu, “Qua mấy ngày nữa mới tới đây, vốn định về cùng nhưng vì em gấp gáp nên mới về thành phố Z trước với mẹ.”

      “Ừ ừ.” Cẩn Du liên tục đáp lại hai tiếng sau đó với tôi: “ tới bởi vì giáo sư đại học của cũng ở đây, đến đưa cho ông ấy tập tài liệu, ngờ lại gặp em ở đây.”

      Giáo sư đại học, tài liệu, nghĩ tới Tần Bạch Liên còn cùng giáo sư Lý ở quán cà phê phía trước chờ Cẩn Du tôi cảm thấy hơi đau đầu.

      Có đôi khi, thế giới này rất , nó đem tất cả những người quen biết nhau trộn hết vào chỗ, ràng có bất kì giao điểm nào nhưng lại bị thả vào trong cái vòng luẩn quẩn có hàng ngàn hàng vạn mối liên quan.

      Nhưng mà cũng phải lại, nếu vì giáo sư Lý, tuy gặp mặt nhau nhưng mối liên hệ giữa tôi với Cẩn Du, quan hệ qua lại giữa cả hai, cho dù có muốn nghĩ tới cũng cách nào biến mất được.

      “Giáo sư đại học của ở đây à.” Tôi đáp, tôi cũng muốn để Cẩn Du với Tần Bạch Liên chạm mặt, nghĩ lát rồi tôi mở miệng hỏi, “Cẩn Du, em muốn ra hiệu thuốc đằng kia lát, có thể đưa em được ?”

      Nếu tôi nhớ lầm, đằng trước khu chung cư có hiệu thuốc, vừa đúng nơi giao lộ.

      Cẩn Du “Ừ” tiếng rồi : “Xe của ở bên kia.” Giọng điệu mặn nhạt, hề chứa cảm xúc gì đáng .

      “Làm phiền .” Tôi bảo.

      lên trước, dì hàng xóm còn vẫy vẫy tay với tôi sau đó bà còn liếc mắt nhìn Cẩn Du quan sát chút rồi khẽ cười.

      Cẩn Du đứng cách đó xa, mở cửa xe cho tôi, khi tôi ngồi vào trong, kéo dây an toàn ra rồi tay dừng lại giữa trung, đặt dây an toàn vào tay tôi.

      “Cám ơn.” Tôi mỉm cười đáp lại rồi khóa chốt dây an toàn lại.

      sao.” Cẩn Du đáp.

      Ngồi ở xe, tôi cầm điện thoại nhắn cho Tần Bạch Liên tin, bảo bà mau trở về.

      Cẩn Du để ý tới tôi, cả đường đều tập trung lái xe, lúc đến giao lộ, nhanh chóng ngoặt xe, dừng lại ở ven đường, rồi quay đầu : “Để cùng vào mua với em.”

      Cũng diễn đến cảnh này rồi tôi khó có thể cái gì khác nên gật đầu lại tiếp tục cảm ơn.

      Cẩn Du lắc đầu, khách khí bảo: “ có gì đâu, cũng vội.” xong, xuống xe trước.

      Đến hiệu thuốc chỉ là lấy cớ, tôi cũng có gì cần mua, nhưng lúc vừa mới bước vào hiệu thuốc, nhân viên bán hàng liền dẫn tôi với Cẩn Du đến khu dành cho phụ nữ có thai luôn.

      “Mang thai mấy tháng rồi?” Nhân viên bán hàng thành thạo hỏi, nhưng người bà ấy hỏi phải tôi mà là Cẩn Du.

      Nhân viên bán hàng là người phụ nữ lớn tuổi, thấy Cẩn Du trả lời, có lẽ bà cho rằng Cẩn Du là người ba xứng chức nên mới đùa câu: “Phụ nữ mang thai vất vả như vậy, mấy ông đàn ông các ngay cả ngày tháng mang thai cũng nhớ.”

      Đối với nhầm nhọt quá đáng này tôi mỉm cười xin lỗi với Cẩn Du, sau đó giải thích với bác bán hàng: “ ấy chỉ là bạn của cháu, tiện đường nên đưa cháu tới đây thôi.”

      “Xin lỗi.” Bác bán hàng cũng cảm thấy ngại ngùng sau đó giới thiệu với tôi những dược phẩm bổ dưỡng tốt nhất dành cho phụ nữ có thai.

      Đến hiệu thuốc chỉ là lấy cớ, những dược phẩm dành cho phụ nữ có thai trước khi về nước Hạ Ngang gửi về cho tôi hết rồi, tôi căn bản cũng cần mua thêm cái gì.

      Nhưng diễn phải diễn cho hết, tôi cầm hai hộp bong bóng cá mà bác bán hàng gợi ý rồi rời khỏi hiệu thuốc.

      Lên xe, Cẩn Du vừa khởi động xe vừa hỏi tôi: “Trở về luôn à?”

      Tôi gật đầu sau đó : “Tốn nhiều thời gian của quá.”

      Cẩn Du quay đầu nhìn tôi: “Triều Ca, thực gấp.”

      Tôi cười khẽ: “Em cũng chỉ khách sáo vậy thôi.”

      Cẩn Du nở nụ cười, so với lúc , khí đường về tốt hơn nhiều, thậm chí còn kể với tôi về vài người mà cả hai cùng quen biết.

      “Lâm Tương càng ngày càng bị vợ quản nghiêm, bây giờ việc mời cậu ta ra ngoài chơi căn bản là thể, còn Tiểu Bạch, học cùng trung học ấy, em còn nhớ cậu ta chứ, tháng trước cậu ta cũng kết hôn rồi, vợ là người Mỹ, lúc mời rượu còn có thể mấy câu tiếng Bắc Kinh, rất thú vị.”

      Cẩn Du có vẻ như hồi tưởng, vừa vừa cười, giọng rất nhàng: “Trước đó trường trung học của chúng ta kỉ niệm 100 năm thành lập trường, các bạn trong lớp cũng có cơ hội họp mặt. Triều Ca, chắc em vẫn còn nhớ Dư Khương chứ, em có biết bây giờ cậu ta ai , chính là…” Cẩn Du nhíu mày nghĩ lát, “Cố Tiểu Tây, chính là bạn nho gầy tong teo đó. Hồi trước Dư Khương xảy ra chuyện, chính nhờ ấy ra mặt giải quyết giúp.”

      “Thế ư, bất ngờ quá.” Tôi đáp.

      “Đúng thế.” Cẩn Du nở nụ cười sau đó chửi câu thô tục, “Chuyện bất ngờ đời này con mẹ nó nhiều quá.”

      ~

      Đưa tôi về bên dưới tiểu khu, Cẩn Du liền rời . Tôi mình lên , lúc vào nhà Tần Bạch Liên ngồi sẵn sô pha trong phòng khách chờ tôi.

      “Sao đột nhiên lại gọi mẹ về?” Tần Bạch Liên hỏi tôi.

      Tôi ăn ngay : “Học trò của giáo sư Lý chính là Diệp Cẩn Du.”

      Tần Bạch Liên sửng sốt sau đó “ồ” tiếng: “Tiếc là gặp mặt nếu cũng rất lý thú.”

      Tôi mỉm cười: “Lại còn lý thú nữa, chẳng lẽ định giới thiệu em họ cho ấy à.”

      Tần Bạch Liên vênh cằm: “Hay để mẹ thử xem?”

      Tôi cười xùy tiếng, xoay người vào trong phòng, vừa vừa : “Tùy mẹ.”

      Ngày hôm sau cậu đưa bà ngoại tới khám bệnh, Tần Bạch Liên rời nhà từ sớm sau đó cùng cậu gặp bác sĩ, lấy sổ khám, đăng ký nằm viện.

      Bận rộn cả ngày, bữa tối Tần Bạch Liên định giải quyết ở Hòa Viên. Nghe Tần Bạch Liên đây là nhà hàng mới mở, khung cảnh và món ăn đều rất tuyệt.

      Dọc theo đường , Tần Bạch Liên và cậu dùng giọng Thanh Đảo chuyện với nhau, tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nằm ghế xe chán nản nhắn tin cho Hạ Ngang.

      “Nghịch di động ít thôi.” Tần Bạch Liên quay đầu nhắc nhở tôi câu.

      “Điện thoại di động dành cho phụ nữ có thai mà, ít phóng xạ lắm.” Tuy như vậy nhưng tôi vẫn bỏ điện thoại vào trong túi.

      Tôi quay sang nhìn dòng người bên ngoài xe, trong lòng rất nhớ người.

      Hòa Viên được xây dựng theo phong cách thời dân quốc, tường trắng ngói xanh, trong vườn trông cây lựu, quả lựu đỏ hồng điểm xuyết tán lá cây xanh tươi, trông đẹp vô cùng.

      Ba người ăn cơm nên chỉ chọn vài món ăn địa phương nổi tiếng của thành phố Z. Chắc vì ngơ ngẩn ở Pháp lâu quá nên đồ ăn của thành phố Z còn hợp với khẩu vị của tôi nữa, chỉ ăn được có vài miếng. Vì phụ nữ có thai hay tiểu nên tôi lại đứng lên sau đó ra khỏi phòng hỏi người phục vụ mặc sườn xám phòng vệ sinh ở đâu. phục vụ chỉ về phía trước: “ hết hành lang dài này là đến.”

      Từ nhà vệ sinh nữ ra, lúc đường quay trở về, tôi nhìn chiếc gương gắn bên bồn rửa mặt ngắm nghía bản thân. Bởi vì mang thai, cân nặng tăng hơn nhiều so với trước kia. Khuôn mặt trái xoan khi trước biến thành mặt bánh bao, tay tôi bóp bóp hai má thịt, sắp thành bà béo tới nơi rồi.

      Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng cười khẽ, tôi quay đầu, vị người quen này vừa thấy mặt liền mở mồm oán giận.

      “Tần Triều Ca, em bạc bẽo quá đấy, về nước cũng thèm với người bạn cũ này câu.”

      phải là vừa mới về sao, còn chưa kịp thông báo.” Tôi cười nhìn Trần Tử Minh ăn mặc chỉnh tề đứng cách đó xa, “Gặp khách hàng à?”

      Trần Tử Minh lắc đầu, sau đó chỉ về căn phòng thứ 2 bên trái, “Tổ chức tiệc mời mấy vị quan chức tới.” Dừng chút, Trần Tử Minh còn cố ý cười xấu xa, bỏ thêm câu, “Bên trong còn có người quen cũ của em đấy.”

      Đúng lúc này, tiếng gọi “bí thư Bạc” chợt hấp dẫn lực chú ý của tôi.

      Trần Tử Minh cũng nhìn theo tầm mắt của tôi, kể cho tôi: “Nửa năm trước được điều từ bên thành phố S sang đây làm phó bí thư khu ủy, nghe là chủ động đề nghị điều chuyển, so với chức vị cũ còn thấp hơn mấy bậc đấy.”

      “Gã này đúng là có bệnh.” Tôi với Trần Tử Minh.

      Trần Tử Minh lắc đầu, ghé vào bên tai tôi : “Nghe đồn là vợ chồng bất hòa nên mới chủ động xin điều chuyển.”

      Tôi cười: “Vợ chồng bất hòa cũng phải thôi, gã họ Bạc này quá hủ bại, còn nuôi bên ngoài nữa chứ.”

      Trần Tử Minh cười phì tiếng, sau đó ho khan: “Kín miệng thôi, bí thư Bạc của chúng ta rất là thanh liêm đấy.”

      Tôi nhìn về phía căn phòng bên trái đó thấy đám đàn ông mặc tây trang từ bên trong ra, ra người quen cũ Trần Tử Minh vừa mới ám chỉ chính là Diệp Cẩn Du.

      Bởi vì ngày hôm qua mặc đồ thường nên tôi cảm thấy thay đổi, bây giờ ăn mặc chỉnh tề đứng trong đám người này mới thấy thay đổi rất nhiều. Vì da Cẩn Du trắng nên trông hề có nét già nua, năm 18 tuổi tôi vẫn thường lo bạn trai Diệp Cẩn Du của mình cho dù có hơn 30 tuổi vẫn đẹp trai trẻ tuổi, nhưng hôm nay nhìn lại, năm tháng bể dâu, sao có thể để lại dấu vết.

      ~

      Ngoảnh ngoảnh lại tôi về thành phố Z được gần 1 tháng. Tuy ngoài miệng nhưng tôi vẫn luôn chờ Hạ Ngang về, cục cưng trong bụng càng ngày càng lớn, tôi lại càng muốn gặp Hạ Ngang.

      Bởi vì Tần Bạch Liên còn bận tới bệnh viện chăm sóc bà ngoại nên mời người tới chăm sóc cho tôi.

      Người tới là trẻ tên Tiểu Linh đến từ vùng khác, tuổi còn chưa đến đôi mươi nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn.

      Bữa cơm tối tôi muốn ăn cháo hải sản Hà Gia nên liền cùng Tiểu Linh tới Cửu Phố. Tiệm cháo Hà Gia ở “Cửu Phố” là cửa tiệm lâu đời ở thành phố Z, biết nó được mở năm nào, chỉ biết khi tôi vẫn còn học trung học, tiệm cháo Hà Gia nổi tiếng lắm rồi.

      qua giờ ăn cơm, người tới mua cháo cũng còn nhiều, tôi với Tiểu Linh chọn vị trí ngồi bên cửa sổ. Cách bài trí của tiệm cháo Hà Gia giống với các tiệm cháo bình thường, mỗi bàn ăn đều được ngăn cách bởi cái bình phong bằng gỗ điêu khắc. Mặc dù tạo nên gian độc lập nhưng hiệu quả cách lại được tốt lắm, ví như tiếng chuyện ở bàn bên cạnh tuy chúng tôi có vô tình nhưng vẫn nghe được ít.

      ra cũng tốt nghiệp đại học A, em cũng có người bạn tốt nghiệp ở đại học A, nghe đại học A mỹ nữ nhiều như mây.”

      “Thế à?”

      “Em cũng chỉ nghe vậy thôi, em có thể hỏi chuyện , từng có bạn chưa?”

      “Có rồi.”

      “Mấy người?”

      “Hai người.”

      “Đều là ở đại học sao?”

      phải.”

      Người con “ừm” tiếng: “Thực ra em đối với chuyện tình cảm hơi khắt khe, nguyên nhân em với bạn trai cũ chia tay là vì bạn cũ của ấy cho nên em mạo muội hỏi câu, cùng với người trước có còn liên lạc với nhau ?”

      “…”

      “Thú vị đấy.” Tiểu Linh ngồi đối diện với tôi khẽ nháy mắt, từ lúc bước vào tới giờ, ấy luôn chăm chú ngồi nghe cuộc chuyện của đôi nam nữ ngồi bàn bên.

      Tôi mỉm cười sau đó cúi đầu húp cháo cho tới khi đôi nam nữ kia rời khỏi tiệm cháo, hai người cùng đứng bên cạnh chiếc Touareg.

      “Chị Triều Ca, chị cảm thấy đôi nam nữ này có tiến tới được ?”

      chắc lắm nhưng xét về hình thức hai người này rất xứng đôi.”

      Tiểu Linh lè lưỡi: “Xem mắt trông điều kiện, em cảm thấy xứng với chàng kia.”

      Tôi húp mấy ngụm cháo: “Em cũng bao xem mắt trông điều kiện, chừng điều kiện của này còn tốt hơn cả chàng trai kia sao?”

      “Cũng có thể.” Tiểu Linh tỏ vẻ suy tư, “Nhưng nếu em là chàng trai kia rất chướng mắt với này, trừ khi bị buộc phải kết hôn nếu em tìm người nào đó dễ chịu hơn.”

      Buổi tối lúc tắm rửa xong, bụng tôi đột nhiên đau nhức từng cơn, Tần Bạch Liên còn chưa về, tôi dựa vào tường gọi Tiểu Linh. Tiểu Linh vội vã chạy từ phòng khách vào, thấy đầu tôi chảy đầy mồ hôi tay chân hoảng hốt.

      “Gọi điện cho xe cứu thương trước rồi em gọi cho dì Tần giúp chị.” Tôi . Rồi nhờ Tiểu Linh dìu mình ngồi xuống sô pha, tôi đau đến chảy cả nước mắt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      khắc kia, tôi chợt cảm thấy được bản thân mình hạnh phúc đến dường nào, Hạ Ngang tựa như ánh bình minh trong sinh mệnh của tôi, băng qua đêm đen, chỉ vì xuất của khiến cho tôi cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có, bởi vì , tôi sợ chờ đợi.

      .

      .

      .

      CHƯƠNG 41:





      Ở trong phòng sinh đau đớn hơn 10 giờ mà cục cưng vẫn ra, khoảng thời gian sau khi tôi được đưa vào bệnh viện phụ sản Tần Bạch Liên liền chạy từ bên bà ngoại tới đây.

      Lúc vào phòng sinh là 8 giờ 15 phút tối, trong buổi đêm dài dằng dặc này, tôi bị cơn đau bụng sinh tra tấn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng hơi lạnh trong phòng sinh lại rất nhiều, cho dù mồ hôi của tôi có chảy ướt sũng xuống dưới ga giường nhưng vẫn cảm thấy lạnh kinh khủng, cái lạnh khiến tay chân như nhũn ra.

      “Hạ Ngang đâu, gọi điện thoại cho ấy chưa?” Răng nanh vì kìm nén cơn đau mà cắn nát môi, tôi quay đầu giữ chặt tay Tần Bạch Liên hỏi.

      Tần Bạch Liên vỗ tay tôi trấn an: “ gọi điện thoại cho nó rồi, bay chuyến sớm nhất, nhanh chóng bay tới đây thôi.”

      Bên ngoài phòng sinh trồng hàng cây ngô đồng, trong gian phòng chờ sinh tôi dán mặt vào gối, gió bên ngoài rất to, có lúc lại thoáng tĩnh lặng, rồi gió mạnh mẽ thổi bạt lá cây, phát ra tiếng xào xạc.

      Sau đó liền nghe thấy tiếng trời mưa, mưa rơi tí tách như những cục đá rơi đường, tí tách tí tách, nghe trong trẻo. Chợt có cơn gió lớn, mưa bắt đầu ào lên cửa sổ thủy tinh, từng hồi sét đánh vang trời, ầm ĩ.

      Dù biết Hạ Ngang ở Pháp cho dù có lập tức chạy tới cũng cần có thời gian nhưng tôi vẫn luôn hỏi Tần Bạch Liên câu hỏi ngốc nghếch: Bao giờ Hạ Ngang tới?

      Thời điểm cần người đó ở bên cạnh, tâm trạng gấp gáp nỏng nảy đó ra là như vậy.

      Suốt đêm mưa to, cho tới khi chân trời dần sáng, cả đêm này, tưởng như dài tới vô biên vô hạn, tôi cũng biết tới khi nào hừng đông.

      Qua lúc sau, cửa phòng sinh bị đẩy ra, sau đó có nhóm người tất tả bước vào, đầu có tiếng chuyện, hẳn là các bác sĩ trao đổi, toàn tiếng Pháp.

      Cánh mũi đột nhiên chua xót, nước mắt chảy tràn ra bên ngoài, cảm xúc từ đầu tới cuối giờ chỉ còn lại tủi thân, sau đó có bàn tay đặt lên trán tôi, có tiếng thở dài rất , ngón tay thô ráp lau nước mắt khóe mắt tôi.

      “Xin lỗi, Triều Ca.” giọng nam trầm thấp bay vào trong tay tôi, tôi hít hít cánh mũi, chỉ cảm thấy nước mắt càng chảy càng nhiều, quay đầu lại tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

      Hạ Ngang mặc bộ đồ tiêu khuẩn, Hạ Ngang mà tôi chờ suốt đêm cũng tới rồi, Hạ Ngang có đôi mắt đen sâu thăm thẳm tràn ngập áy náy và lo lắng nhìn tôi.

      khắc kia, tôi chợt cảm thấy được bản thân mình hạnh phúc đến dường nào, Hạ Ngang tựa như ánh bình minh trong sinh mệnh của tôi, băng qua đêm đen, chỉ vì xuất của khiến cho tôi cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có, bởi vì , tôi sợ chờ đợi.

      ~

      Sau khi sinh con xong, Tần Bạch Liên còn đùa: đúng là ba và con liền tâm, con phải đợi ba ba đến mới chịu chui ra, khóe miệng tôi cong lên, sau đó há mồm uống chén canh gà Hạ Ngang bón.

      Trước khi lâm vào mê man, cuối cùng tôi cũng nghe được bác sĩ câu với tôi: “Sinh được tiểu công chúa xinh đẹp, chúc mừng .”

      Sau khi biết được giới tính của con, tôi chợt thoáng cảm thấy may mắn. Trong tiềm thức, tôi vẫn luôn hy vọng đó là con chứ phải con trai.

      Cũng bởi vì sinh non nên con của tôi phải ở trong lồng ấp. Vì vậy từ khi tỉnh lại cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy tiểu công chúa của mình.

      tới thăm con chưa?” Tôi hỏi Hạ Ngang.

      Hạ Ngang lấy từ trong túi ra cái di động, sau đó hơi nghiêng người, mở những bức ảnh chụp được cho tôi xem.

      “Nhìn này, đây là con của chúng ta.” Hạ Ngang nhìn ảnh chụp rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi sau đó vươn cằm hôn lên trán tôi, “Cám ơn em, Triều Ca.”

      Tôi cúi đầu sau đó tiếp tục nhìn ảnh chụp trong máy Hạ Ngang, những bức ảnh đều chụp con nằm trong lồng ấp ngủ, bàn tay mềm mại bé của con bé còn áp lên má.

      Tôi chưa bao giờ thấy Hạ Ngang chụp ảnh bằng điện thoại, tưởng tượng tới cảnh Hạ Ngang ngồi xổm trong phòng giữ ấm chụp ảnh cho con nhịn được mỉm cười.

      Hạ Ngang lại hôn lên trán tôi: “Con bé rất giống em.”

      Tôi nghiêng đầu tựa vào lòng Hạ Ngang, tiếp tục nhìn ngắm ảnh chụp trong máy .

      Bởi vì sinh tự nhiên nên ngay ngày hôm sau tôi có thể xuống giường, lúc đến phòng cách ly thăm con , Hạ Ngang kiên trì muốn ôm tôi, dọc theo đường đều là các bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân, hai tai tôi nóng rực lên.

      tới lồng ấp của con , tôi chăm chú nhìn con sau đó quay đầu sang nhìn Hạ Ngang, hạnh phúc tràn đầy trong lòng, chợt có gương mặt của cục cưng khác lướt qua đầu tôi.

      Năm 18 tuổi ấy tôi cũng ngồi xổm bên cạnh lồng ấp nhìn thằng bé, nhìn đôi lông mi thưa thớt nhạt màu của nó, ngắm cái miệng nhắn của thằng bé hơi hé ra khi ngủ.

      Tôi lắc đầu muốn để những hình ảnh đó trôi , sau đó chỉ vào mấy sợi tóc tơ xoăn xoăn đầu con rồi quay đầu hỏi Hạ Ngang: “Hạ Ngang, vốn đâu có phải là tóc xoăn tự nhiên?”

      Con tuy đẻ non nhưng tóc cũng mọc dài ra, xoăn xoăn trán.

      Hạ Ngang khẽ cười, dừng chút mới đáp: “Chắc là di truyền cách qua thế hệ, mẹ cũng là tóc xoăn tự nhiên…”

      Con ở trong lồng ấp khoảng 1 tuần, Hạ Ngang bảo với tôi rằng tuy đẻ non nhưng con bé lớn lên rất khỏe mạnh, cần ở trong phòng giữ ấm lâu. Nhưng biết vì sao tôi vẫn luôn lo lắng, cho tới khi Tần Bạch Liên ôm con tôi từ trong lồng ấp ra đặt vào lòng tôi, nhìn dáng vẻ ngủ say của con bé, tôi mới an tâm.

      Hạ Ngang còn chưa biết cách ôm con, rất cẩn thận, tay chân lóng ngóng vụng về. Nhưng có lẽ đúng như lời Tần Bạch Liên : cha và con liền tâm, con khóc nhưng chỉ cần Hạ Ngang ôm dần yên tĩnh lại, sau đó nằm trong lòng ngủ say.

      “Con bé quá.” Chung Hiểu Tình với Lâm Tương tới thăm tôi, Chung Hiểu Tình tiếp lấy con từ trong tay Tần Bạch Liên, sau đó hỏi tôi, “Con bé tên là gì?”

      “Tên là…” Tôi đáp, “Hạ Lê.”

      “Tiểu Lê Tử, ngoan ngoãn nhé.” Chung Hiểu Tình chuyện với con sau đó ấy đặt con vào lòng Lâm Tương, nháy nháy mắt, “Có muốn thử cảm giác làm ba ba trước ?”

      Lâm Tương khẽ cười vài tiếng, sau đó trong giám sát quản lý chặt chẽ của Hạ Ngang mà ôm con, lúc giao lại con bé cho Hạ Ngang còn : “Khuê nữ nhà cậu nặng lắm đấy.”

      Hạ Ngang cười, trong mắt thoáng qua kiêu ngạo của người làm cha: “Mới có hơn 7 cân thôi.” (=3.5 kg)

      Lâm Tương vươn tay ra định nhéo hai má của con nhưng bởi vì ánh mắt của Hạ Ngang mà phẫn nộ rụt tay về.

      “Sờ có chút thôi, đâu có làm sao.” Lâm Tương lên án.

      Chung Hiểu Tình ở bên cạnh cười híp mắt, sau đó ấy kéo tay Lâm Tương lại, hỏi: “Có phải có xúc động muốn làm ba ba hay ?”

      Lâm Tương giơ ngón tay ấn vào trán Chung Hiểu Tình, hai người kết hôn hơn 2 năm, nhưng những động tác thời còn nhau vẫn gìn giữ tới tận giờ.

      “Có chút…”

      Chúng Hiểu Tình mỉm cười rồi ngừng chuyện với tôi.

      Giữa trưa, Hạ Ngang vì phải làm giấy chứng sinh cho con nên rời . mình nằm trong phòng bệnh, tôi để con gối lên tay chơi, chốc lát sau con bé liền ngả vào ngủ bên cạnh tôi, mỗi lần tôi sờ hàng lông mày của nó là con bé nhăn mặt nhăn mũi.

      “Đúng là con nhóc xấu tính.” Tôi cười khẽ.

      Tóc bết kinh khủng, vậy mà Hạ Ngang với Tần Bạch Liên lại cho tôi gội đầu, nghe Tiểu Linh bảo phấn rôm cũng có thể làm sạch đầu nên tôi nhờ bé mua cho tôi ít phấn rôm tới.

      Cửa phòng bị ai đó đẩy ra, tôi tưởng Tiểu Linh trở về nên ngẩng đầu lên mà luôn: “Mau lên, mau dạy cho chị biết cách làm sao dùng phấn rôm gội đầu.”

      Im lặng.

      Tôi ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở cửa, sửng sốt lát rồi tươi cười chào hỏi: “Cẩn Du.”

      Cẩn Du cũng nhoẻn miệng cười sau đó vào phòng bệnh, đặt túi quà lên ghế sô pha trong phòng bệnh rồi đến bên cạnh tôi : “Nghe em mới sinh nên tới đây thăm em và … con.”

      Dứt lời, tầm mắt Cẩn Du liền dừng lại nhóc nằm ngủ bên cạnh tôi, ngập ngừng chút, hỏi tôi: “Là con sao?”

      Tôi nhìn con cười đáp: “Con , tên là Hạ Lê.”

      Cẩn Du gật đầu, vẻ mặt thoáng chút đờ đẫn, nhìn con rồi bảo: “Trông rất đáng .”

      Đúng lúc này, cục cưng mở mắt ra, “Oa” tiếng, khóc nức nở.

      “Chắc là tã ướt rồi.” Tiểu Linh tới thuần thục thay tã cho con xong con cũng dừng khóc , bàn tay bé cầm lấy cái khăn mềm bao quanh người.

      có thể ôm ?” Cẩn Du .

      Chần chờ lát, tôi đật đầu rồi nhờ Tiểu Linh đặt con bé vào trong tay Cẩn Du.

      Nhưng khi đứa vừa nằm trong lòng Cẩn Du, có lẽ là vì thay đổi tư thế nên con bé lập tức khóc váng lên, Cẩn Du giao lại con bé cho Tiểu Linh mà ngược lại chậm rãi dong trong phòng bệnh, thành thạo vỗ về, tựa như người cha vậy.

      “Triều Ca, em xem này, con bé ngừng khóc rồi, ngoan lắm.” Dần dần con bé cũng khóc nữa, Cẩn Du quay đầu với tôi, nhất thời ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt , bởi vì ánh sáng nên nụ cười mặt Cẩn Du tựa như chìm trong ánh sáng mặt trời, sau đó từ từ tan biến.

      Đáy lòng như bị ai đó nhéo cái, sau đó tựa như hai người bạn cũ gặp nhau, tôi hỏi Cẩn Du: “Lần trước em gặp xem mắt, thế nào, có kết quả ?”

      Cẩn Du thoáng run lên, giống như nghe thấy câu hỏi của tôi, lại tiếp tục ôm con dong trong phòng bệnh. Lúc đưa con bé trả lại cho tôi hề đưa qua Tiểu Linh mà là đặt thẳng tới bên cạnh tôi.

      Lại nhìn con thêm vài lần nữa, sau đó mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi lúc trước của tôi.

      “Cứ như vậy thôi”, Cẩn Du đáp, vẻ mặt và lời của đều có lệ như nhau. Sau lát hỏi tôi: “Hạ Ngang đâu, ở lại đây sao?”

      Tôi trả lời: “ làm giấy chứng sinh cho con bé rồi.”

      Cẩn Du “À” tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, gì.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Tần Triều Ca, ly hôn với Hạ Ngang ngay có biết , ly hôn với cậu ta ngay!”
      .

      .

      .

      CHƯƠNG 42:




      Hai tuần lễ sau tôi xuất viện, Hạ Ngang lái xe tới đón tôi và con , trước khi , Tần Bạch Liên và Tiểu Linh sửa soạn đồ dùng, Tần Bạch Liên mở cái hộp màu xanh đậm ra, hoảng hốt lấy ra đôi lắc tay nho bằng vàng ròng cho tôi xem.

      “Ai lại tặng đồ quý như vậy chứ?”

      Tôi khỏi sợ run người, liếc mắt nhìn sang cái hộp bao bên ngoài đáp: “ người bạn học.”

      Tần Bạch Liên mỉm cười sau đó cúi người vừa đôi tất hồng hồng cho con vừa chuyện với con: “Lê Tử à, giờ bà ngoại đưa con về nhà nhé?”

      Tôi bật cười nhìn con được quấn trong chiếc khăn to, con bé xoay đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, bởi vì còn nên mắt vẫn chưa thể mở hết, nhưng có lần Hạ Ngang nhìn con bé rồi với tôi: “Triều Ca, con của chúng ta trông rất xinh, nhất là đôi mắt, rất giống em.”

      Hạ Ngang lái xe, tôi ngồi ở ghế phó lái, Tần Bạch Liên ôm con ngồi ghế sau, tôi thoải mái dựa vào ghế nghịch nghịch chiếc nhẫn cưới đeo ngón áp út.

      Ngước mắt nhìn lên những sợi râu mới mọc cằm , tôi vươn tay sờ lên đó rồi bảo: “Về nhà em cạo giúp , vừa rồi hôn con, con bé khóc, nhất định là tại râu của làm đau nó rồi.” Trong khoảng thời gian này, Hạ Ngang còn bận bịu hơn tôi nghĩ, trong 2 tuần lễ tôi nằm viện, xuất ngoại dưới 3 lượt.

      Tay trái Hạ Ngang điều khiển vô lăng, tay phải buông xuống cầm tay tôi, sau đó quay sang mỉm cười với tôi, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

      Hạ Ngang có khối bất động sản ở khu biệt thự Hải Đô Loan của thành phố Z, bởi vì dự định sống thời gian ở thành phố Z nên sau khi con được đầy tháng, chúng tôi liền nghe theo Tần Bạch Liên chuyển tới Hải Đô Loan, căn nhà tôi ở cách Hải Đô Loan rất gần, cho dù tôi với Hạ Ngang chuyển tới đây, mỗi ngày Tần Bạch Liên vẫn có thể tới thăm cháu của bà.

      Những ngày sau trôi qua quá đỗi yên ả, tôi ở thành phố Z được 7 tháng, sau đó cả nhà ba người chuyển về căn nhà ở Lille Pháp.

      ở Lille 2 năm, so với thành phố Z tôi lại thích nơi đó hơn. Tôi thích hàng cây ngô đồng ở đó, thích những kiến trúc cổ kính trang nghiêm ở đó, thích quán cà phê tọa ở đầu đường náu trong góc tĩnh lặng.

      ~

      Khi con được tròn 1 tuổi, tôi trở về nước tham dự hôn lễ của Tần Bạch Liên và giáo sư Lý nhưng Hạ Ngang thể về cùng với tôi. Trước khi về nước 6 ngày, tôi cãi nhau với sau đó tiến vào thời kỳ chiến tranh lạnh. Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, lần đầu tiên chiến tranh lạnh.

      Tôi giữ ý định chiến tranh lạnh với Hạ Ngang 1 tuần rồi mới làm hòa, sau đó cùng về nước tham dự hôn lễ của Tần Bạch Liên, nhưng trước hôm về nước, lại bay San Francisco.

      Cũng bởi vì dỗi nên tôi báo cho Hạ Ngang mang theo con trở về thành phố Z. Cả thế giới có hàng tỉ đôi vợ chồng, mỗi ngày đều có ngàn vạn đôi vợ chồng trình diễn tiết mục người vợ bị chồng chọc tức nên bỏ về nhà mẹ đẻ. Rồi khi chính loại tiết mục này phát sinh người tôi và Hạ Ngang, tôi thực hiểu nhưng cho dù có hiểu việc vẫn xảy ra. Hạ Ngang quả hề dỗ tôi bỏ tới San Francisco, còn tôi cũng quả thực xách hành lý ôm con về thành phố Z.

      Hôn lễ của Tần Bạch Liên với giáo sư Lý rất đơn giản, cả hai mời bạn bè người thân tới ăn bữa cơm. Họ hàng và bạn bè của giáo sư Lý có ít nên ông mời cả những người học trò tới, tôi xem danh sách khách mời, bên trong đó có Cẩn Du, cũng có Hà Tiểu Cảnh.

      Về phía Tần Bạch Liên, khách mời lại càng ít, mời bà ngoại, cậu với em họ từ Thanh Đảo tới rồi những người hàng xóm thân quen.

      Sau đó, cho dù có chưa tới bốn bàn tiệc rượu khí vẫn náo nhiệt vô cùng.

      Lúc tôi trang điểm cho Tần Bạch Liên, tôi trêu Tần Bạch Liên lớn tuổi như vậy rồi mà còn làm mấy trò bày vẽ này, Tần Bạch Liên cười bảo tôi hiểu.

      Giọng điệu giống y như lúc Tần Bạch Liên trêu tôi lúc nào cũng nhớ Hạ Ngang, tôi câu “Mẹ hiểu” kia.

      Tôi cẩn thận kẻ hai hàng lông mày cho Tần Bạch Liên, trong lòng thầm nghĩ: Đối với tình hay là hôn nhân, tôi có thể bảo kẻ trong cuộc u mê nhưng ở trong phương diện khác, những người đứng xem vĩnh viễn cảm nhận được nhưng cảm giác mà người trong đó nhận thấy. Những kiên trì, những giãi bày, những chứng minh, ai có thể hiểu được chúng.

      “Hạ Ngang bận rộn quá à?” Lúc trang điểm xong, Tần Bạch Liên hỏi tôi như vậy.

      Tôi gật đầu: “Vâng, ấy bận rộn nhiều việc quá.”

      Trong buổi hôn lễ, con được giao cho bảo mẫu, con được 1 tuổi bắt đầu sợ người lạ, ngoại trừ bảo mẫu Tiểu Linh vẫn luôn chăm sóc con bé, tôi và Hạ Ngang nữa con bé cho ai bế.

      Bởi vì sinh non nên bây giờ tuy con biết nhưng vẫn chưa vững, con bé biết gọi ba, gọi mẹ, cũng có thể ra hai tiếng Pháp chưa , cũng biết là học được từ ai.

      “Bây giờ chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chào mừng dâu chú rể.”

      Khi MC cầm microphone đứng bục giới thiệu Tần Bạch Liên và giáo sư Lý cách rất nhịp nhàng tôi ở bên dưới lại cảm thấy thổn thức. Chỉ vừa mới đây thôi, Tống Lê Minh còn bay tới Pháp thăm con tôi, giờ ông cũng độc thân.

      Tần Bạch Liên Tống Lê Minh hơn 20 năm, màng chuyện ông cần bà, để ý ông có vợ. Hơn 20 năm bà đều nhớ thương ông nhưng giờ Tống Lê Minh ly hôn, Tần Bạch Liên lại hề do dự gả cho giáo sư Lý, hề là ông, tình dứt, lòng liền kiên quyết.

      Có hai bàn tiệc đều là học trò của giáo sư Lý, đều là đám thanh niên, lúc uống rượu đều gọi nhau là sư huynh sư tỷ. Cẩn Du với Hà Tiểu Cảnh ngồi cùng bàn, so với bàn bên kia, bàn của họ bởi vì có mấy thành viên tích cực nên khí bàn ăn cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.

      “Diệp Cẩn Du này, giáo sư của chúng ta cũng kết hôn rồi, cậu với Tiểu Cảnh dây dưa nhiều năm như vậy cũng nên tiến tới chứ?”

      “Đúng, Tiểu Cảnh, sư huynh với em này, nếu em với Diệp Cẩn Du khôn thể tiến tới nhóm bọn bao giờ tin tưởng vào tình nữa.”

      “Đúng, đúng, bao giờ tin tưởng vào tình nữa.”

      “…”

      Tiểu Linh ôm con tới, bé lè lưỡi với tôi: “Lê Tử vẫn luôn ăn vạ đòi tới cho nên em ôm con bé tới đây.

      sao đâu.” Tôi tiếp lấy con từ tay Tiểu Linh sau đó vờ trừng mắt với con. Con bé tuy mới được 1 tuổi nhưng biết lấy lòng rồi, còn quay sang mỉm cười với tôi rồi ghé vào vai tôi, cọ cọ mấy cái.

      “Ai ui, Tiểu Lê Tử, ông là ông cậu của cháu đây.” Cậu tôi ở bên kia vỗ tay với con bé, muốn hấp dẫn chú ý của nó.

      Sau đó con bé dường như rất hứng thú đối với những người ngồi đó, đôi mắt tròn tròn mở to nhìn chằm chằm sang bên đó.

      Cẩn Du quay đầy nhìn về phía tôi. Hôm nay mặc áo sơ mi trắng có đường chỉ thêu màu vàng nhạt, quần dài bằng tơ tằm màu ngà, rất hợp với bộ âu phục vắt ở ghế.

      Chỉ thoáng nhìn cái, khi tầm mắt liếc tới người con hơi dừng lại chút. Mà lúc này, Hà Tiểu Cảnh tới.

      “Đúng là bé dễ thương.” Hà Tiểu Cảnh , sau đó vươn hai tay, “Mình có thể ôm con bé ?”

      “Con bé sợ người lạ.” Tôi đáp.

      Nhưng mà con nhóc bình thường để cho ai ôm này, thấy Hà Tiểu Cảnh vươn tay, con bé cũng vươn đôi tay bé ra.

      Hà Tiểu Cảnh mừng rỡ tiếp lấy cục cưng trong lòng tôi sau đó trêu tôi: “Triều Ca ơi, con của cậu đáng thế này, tớ chỉ muốn ôm nó thôi.”

      “Tự mình sinh đứa là được.” Em họ đột nhiên đáp trả lại câu, nặng .

      Tôi mỉm cười. Có lẽ con bé rất hứng thú với cài áo trước ngực Hà Tiểu Cảnh nên nó dán lên ngực Hà Tiểu Cảnh nghịch cài áo của ấy, sợ con bé phá hỏng cài áo nên tôi gạt tay con bé ra.

      Con bé quay lại mỉm cười với tôi, mặc kệ thế mà nghịch tiếp.

      sao đâu.” Hà Tiểu Cảnh sau đó ôm con bé tới bàn của ấy.

      Em họ đẩy tay tôi: “Bế Tiểu Lê Tử về .”

      Tôi: “ việc gì, chỉ là ôm chút mà thôi.”

      Em họ bĩu môi sau đó nhếch cằm nhìn về phía Cẩn Du, chợt hỏi tôi: “Chị à, chị ta sao, tình cảm nhiều năm như vậy, thực có thể quên hết sao?”

      Tôi quay đầu đáp: “Chị rể của em rồi.”

      Em họ nghịch ngợm cười đáp lại: “Em chỉ hỏi chơi thôi.”

      “Tiểu Cảnh, em thích trẻ con như vậy sinh đứa với Cẩn Du .”

      “Hôm nay bọn uống rượu mừng của giáo sư, hôm sau đến uống rượu mừng của hai đứa.”

      Bàn bên kia càng càng kích động, cục cưng lại rất im lặng, nhìn rồi lại nhìn, xem cái này ngó cái kia, rồi con bé cảm thấy hứng thú với Cẩn Du ngồi đối diện, chợt nhoẻn miệng cười với .

      Nét tươi cười mặt Cẩn Du chợt cứng đờ lại.

      “Để sư huynh làm chủ cho hai đứa.” người đàn ông khỏe mạnh chợt đứng lên, mặt đỏ bừng chỉ vào Cẩn Du : “Diệp Cẩn Du, hôm nay là ngày vui của giáo sư, chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội tụ họp lại, nay thấy chú với Tiểu Cảnh đều vẫn còn độc thân, bọn đây cũng sốt ruột thay hai đứa. Thời đại học cả hai vẫn luôn khiến mọi người hâm mộ, sau lại tự dưng chia tay khiến bọn thể nào hiểu nổi, giờ bọn cũng hỏi nguyên nhân, hỏi Tiểu Cảnh, con bé vẫn là thái độ cũ, giờ sư huynh hỏi chú câu, rốt cuộc chú có muốn quý trọng người trước mắt hay ?”

      Cảm xúc trong lòng mọi người chợt dâng trào.

      “Diệp Cẩn Du, trả lời .”

      “Diệp Cẩn Du, trả lời .”

      “Diệp Cẩn Du, trả lời …”

      Em họ: “Có trò hay rồi đây.”

      Tôi hứng thú đối với loại trò này, ngược lại lại lo lắng nhìn về phía bên đó, sau đó Diệp Cẩn Du rất có khả năng đồng ý, mà sau đó Hà Tiểu Cảnh cũng rất có khả năng kích động.

      người bị vây trong trạng thái phấn khởi cực độ có thể làm ra những hành động thể tưởng tượng được, ví như coi con của tôi là bó hoa cưới mà ném văng ra.

      Tôi nhờ Tiểu Linh ôm con về, Tiểu Linh gật đầu, lúc định tới, Cẩn Du đứng lên, mỉm cười đẩy tay người đàn ông kia ra, mặn nhạt đáp lại câu: “Sư huynh, uống nhiều rồi.”

      Dừng lát, nhìn sang Hà Tiểu Cảnh ở bên cạnh rồi thu lại tầm mắt : “Ý tốt của mọi người em xin nhận nhưng em với Tiểu Cảnh thực hợp nhau — em xứng với ấy.”

      “Aizzz.” Có người thở dài.

      Sau đó mọi người bắt đầu lên tiếng làm hòa, tuy khí bàn ăn còn vui vẻ như trước nhưng cũng khôi phục được 7, 8 phần.

      Bữa tiệc chấm dứt, điện thoại trong túi chợt reo lên, đưa con cho Tiểu Linh, tôi tới phòng nghỉ khách sạn tiếp điện thoại.

      “Có chuyện gì?”

      “Tốt lắm, cần quan tâm.”

      phải để ý tới em sao, gọi điện thoại tới làm gì?”

      “…”

      Ngắt điện thoại, lúc định khỏi, đầu hơi nghiêng chút chợt thấy bóng người đứng cách đó xa. Người nọ thu lại nét tươi cười vừa rồi bàn rượu, giờ nhíu mày, lại còn hút thuốc. Ánh sáng ở khu hút thuốc có cường độ kém hơn hẳn ánh đèn thủy tinh ở phòng ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, tưởng chừng như mỗi lần hút thuốc còn có làn khói trắng từ miệng bay ra.

      Tôi xoay người nhưng cổ tay chợt bị giữ chặt lấy, tôi suýt nữa lảo đảo ngã xuống nhưng người nọ cũng quan tâm, dựa vào sức lực mạnh mẽ mà kéo tôi , vào thang máy rồi ấn lên tầng 25.

      điên rồi, Diệp Cẩn Du.”

      Cẩn Du nhìn về phía tôi, vô cùng bình tĩnh: “ điên.”

      “Vậy làm cái gì?” Tôi lớn tiếng quát.

      Cẩn Du trả lời câu hỏi của tôi, bàn tay kéo tôi vẫn chưa lúc nào buông ra, thang máy dừng lại ở tầng 25, kéo tôi bước ra ngoài, lướt qua hành lang, cuối cùng đứng trước căn phòng, sau đó móc thẻ mở cửa phòng.

      dùng chân đá văng cửa phòng rồi kéo tôi vào trong, sau đó tiếp tục đóng mạnh cửa lại, tất cả hành động đều vô cùng liền mạch lưu loát.

      có bệnh à.” Tôi quát.

      Cẩn Du ghìm chặt tôi, đôi mắt hung hăng nhìn tôi chằm chằm: “Tần Triều Ca, ly hôn với Hạ Ngang ngay có biết , ly hôn với cậu ta ngay!”

      có bệnh à.” Tôi nghiêng đầu .

      Cẩn Du nhìn tôi từ cao, giọng lộ ra vẻ lạnh lẽo nhè : “Em con mẹ nó mới có bệnh, đừng với em biết bây giờ Hạ Ngang làm cái gì?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tôi có thể giúp ấy sao? Nhưng có lẽ ta biết, Hạ Ngang chưa bao giờ để tôi giúp ấy, chưa bao giờ , chỉ cần tôi đứng đằng sau , theo là được rồi.

      .

      .

      .

      CHƯƠNG 43.1:




      Tôi gạt tay Cẩn Du ra ngờ “Koong” tiếng, là tiếng kim loại rơi xuống sàn, nhẫn cưới của tôi cẩn thận bị tuột khỏi ngón tay, lăn vài vòng mặt sàn trơn bóng rồi lăn xuống dưới sô pha.

      Tôi đến bên cạnh sô pha, quỳ gối mặt đất, úp sấp người rồi với tay vào gầm sô pha.

      “Tần Triều Ca.” Cẩn Du tới giữ lấy bả vai tôi, khuôn mặt phóng to ra trước mắt tôi, dựa vào tôi quá gần, chỉ cần thoáng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mặt .

      “Xã hội đen, buôn thuốc phiện, buôn lậu, giết người.” Cẩn Du nhìn tôi, từng chữ , “Bởi vì tính chất công việc đặc thù cho nên từ trước tới nay hành tung của cậu ta vẫn luôn bất định phải ?”

      “Đầu óc có vấn đề à.” Tôi mắng sau đó tiếp tục cúi sấp xuống tìm nhẫn cưới, cái nhẫn chết tiệt đó lăn vào tận góc trong của sô pha, tay tôi đủ với nên đành phải dán mặt xuống dưới đất rồi với tay vào mò.

      Lấy lại được nhẫn, tôi xoa xoa tay rồi đeo lại nó vào ngón áp út của mình.

      “A…” Cẩn Du bật cười, càng cười càng to, cuối cùng còn ho khan rồi đứng lên, qua lát, bình tĩnh lại, cả người tựa vào sô pha, ánh mắt đảo quanh nhẫn cưới tay tôi, nét mặt lạnh băng.

      “Triều Ca, cái em muốn là yên ổn nhưng em đừng tự mình lừa mình.” Cẩn Du vươn tay nâng cằm tôi lên, “Hạ Ngang, cậu ta thể cho em yên ổn, cho được…”

      Tôi lạnh lùng nhìn Cẩn Du, đáp: “Em hề tự mình lừa mình, em rất trước kia ấy làm cái gì nhưng Cẩn Du, nghe rồi chứ, đó là trước kia mà phải tại. Trước khi em với ấy chuyển từ Paris tới Lille, Hạ Ngang cắt đứt sạch với những thứ qua.”

      Cẩn Du thản nhiên hỏi lại: “Có ?”

      Tôi đứng lên ra ngoài, nhiều lời với Cẩn Du nữa.

      Tới trước cánh cửa, giọng của Cẩn Du vang lên cách tôi xa.

      “Triều Ca, giờ em làm mẹ rồi, nên suy nghĩ cho con của mình nhiều hơn chút.”

      “Cám ơn lời khuyên của .” Tôi hời hợt đáp trả, sau đó rời khỏi phòng.

      ~

      Sau khi trở về, Tiểu Linh hỏi tôi đâu, tôi tiếp lấy con từ tay bé, sau khi bước ra khỏi khách sạn mới phát trời bên ngoài mưa, màn mưa giăng bên ngoài tựa như sa mỏng, lại thêm gió thổi nên càng trở nên mịt mờ.

      Tiểu Linh lấy cái ô xanh từ trong túi ra che lên đầu tôi, tôi nhìn cán ô màu bạc chợt nhớ tới có lần trời mưa đúng vào khi tôi ra ngoài mua sắm ở Pháp, tôi ôm con còn Hạ Ngang vừa cầm túi vừa che ô.

      cao mà lại cố tình che ô thấp, lúc về tới nhà, áo sơ mi đậm màu hay mặc ẩm ướt khoảng rộng.

      Căn biệt thự chìm vào im lặng, con ngủ từ xe, lúc Tiểu Linh định ôm con bé lên lầu tôi bảo: “Để chị.” Sau đó nhàng đón lấy con bé từ tay Tiểu Linh.

      Vì thay đổi tư thế ngủ nên con ở trong lòng tôi khẽ hờn giận nhíu mày.

      “Tình tình xấu lắm.” Trong lòng tôi thầm .

      Ôm con bé lên tầng, đặt nó nằm ngủ bên cạnh tôi, tôi vuốt ve mái tóc xoăn xoăn của con , chiếc điện thoại đặt ở đầu giường vẫn luôn yên lặng, tôi mệt mỏi ấn ấn mi tâm sau đó tắt đèn ngủ.

      Cho tới nửa đêm, điện thoại trong phòng khách chợt reo lên. Lúc này mới ngủ được chút, Tiểu Linh còn chưa tỉnh dậy tôi tới phòng khách.

      “Em cứ ngủ .” Tôi với Tiểu Linh mới từ trong phòng ra.

      Tiểu Linh ngáp lớn rồi gãi gãi mái tóc rối tung : “Hay là tiên sinh gọi tới?”

      Chắc là phải, Hạ Ngang biết lệch múi giờ nên bao giờ gọi điện thoại vào lúc nửa đêm.

      Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, tựa như thúc giục, tôi bật đèn tường, ánh sáng vàng sậm hắt lên sàn tạo thành quầng sáng lờ mờ, tôi đè nén dự cảm tốt trong lòng xuống sau đó cầm ống nghe lên.

      “Alo…”

      “…”

      Đặt ống nghe xuống, tôi đờ người ngồi sô pha, Tiểu Linh thấy sắc mặt tôi tốt nên tiến lại gần hỏi: “Có chuyện gì vậy chị Triều Ca?”

      Đầu óc dường như trở nên chậm chạp, lúc sau tôi mới ngẩng đầu lên dặn: “Chị phải về Lille ngay, em ở lại chăm sóc cho Lê Tử nhé.”

      Tiểu Linh gật đầu, cũng hỏi nguyên nhân.

      “Vậy sáng mai em mua vé máy bay giúp chị.

      Thực ra tôi vẫn tin Hạ Ngang xảy ra chuyện. Vừa mấy tiếng trước, trong buổi hôn lễ của Tần Bạch Liên và giáo sư Lý vẫn còn gọi điện thoại cho tôi mà.

      bảo mấy ngày này nhiệt độ ở thành phố Z chuyển lạnh, còn dặn tôi mặc nhiều quần áo đừng để bị cảm lạnh.

      Sau đó tôi còn cáu giận với , để kịp hết lời ngắt máy.

      Nửa đoạn sau Hạ Ngang cái gì đây? Lê Tử có khỏe , con bé có phá em ?

      Nhưng tôi chắc chắn nhất định : Triều Ca, bị thương.

      Tôi giơ tay lên lau nước mắt, chất lỏng lạnh lẽo đọng lại mặt thực khiến người ta khó chịu, ở phòng khách ngồi thừ lúc lâu tôi mới trở vào phòng trong. Con bé ngủ rất say, cong người lại, khuôn mặt bình thản phản chiếu ánh trăng mờ mờ.

      Nằm giường đêm nhưng thể nào chợp mắt, ngày hôm sau tôi liền lên chuyến bay tới Lille.

      Đây là bệnh viện tư nhân của Lille, xây bên cạnh nhà thờ. Khi xuống máy bay tôi được người đàn ông tóc dài đưa tới đây. đường ta vẫn luôn dùng tiếng giải thích với tôi, nét mặt ta có vẻ sốt ruột mà cả đoạn đường tôi vẫn luôn im lặng lại càng làm ta sốt ruột thêm.

      ta : “Tính mạng của Ngang gặp nguy hiểm nhưng cậu ấy cho tôi cho . Nhưng chúng tôi muốn lừa dối , Ngang cần chỗ dựa tinh thần, là vợ của cậu ấy, có thể giúp cậu ấy…”

      Tôi có thể giúp ấy sao? Nhưng có lẽ ta biết, Hạ Ngang chưa bao giờ để tôi giúp ấy, chưa bao giờ , chỉ cần tôi đứng đằng sau , theo là được rồi.

      Đẩy cửa phòng bệnh ra, mặc dù chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn bị dọa sợ. Hạ Ngang nằm giường bị cắm đủ các loại ống dẫn, tường còn treo rất nhiều túi thuốc mà chỉ chốc lát sau đưa vào trong cơ thể , đầu cũng bị quấn vòng băng gạc dày, băng vải trắng còn lộ ra màu máu đỏ sậm.

      Viên đạn đó găm vào trong lồng ngực, ngay sau khi gọi điện thoại cho tôi liền bắt đầu ca phẫu thuật lấy đầu đạn trong lồng ngực.

      Tay chân tôi mềm nhũn, tới cạnh giường bệnh sau đó im lặng ngồi xuống.

      Ngoài cửa có khá nhiều người, trong đó có người phụ nữ năm sáu mươi tuổi, bà tới ôm tôi cái rồi câu tiếng Pháp:

      “Cháu phải kiên cường lên, bé ạ.”

      Rốt cuộc nhịn được nữa, tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, ngồi xổm ở cuối hành lang khóc lớn.

      Bác sĩ người Đức nếu vượt qua 3 ngày nguy hiểm nhất Hạ Ngang sao, tôi ở bệnh viện canh 3 ngày. Sau khi cục cưng của tôi với Cẩn Du qua đời, tôi liền tin vào tín ngưỡng gì nữa nhưng cả 3 ngày này tôi đều tới nhà thờ bên cạnh cầu nguyện. Tôi thành kính cùng giáo dân niệm “Thánh Kinh”, ngàn vạn lần cầu nguyện.

      3 ngày sau Hạ Ngang tỉnh lại, tôi ra khỏi phòng bệnh khóc thở nổi.

      Những người canh giữ bên ngoài cũng rất vui, còn ôm lấy nhau.

      “Xin lỗi…” Đây là câu đầu tiên sau khi Hạ Ngang tỉnh lại với tôi.

      Tôi thể nào thốt lên câu “ sao đâu” được.

      Cổ họng tắc nghẹn, tôi cúi đầu, vừa lau nước mắt vừa : “Hạ Ngang, nhớ cho kỹ, chuyện như vậy em cho phép xảy ra lần nữa, cho phép xảy ra lần nào nữa, có nghe thấy ?”

      Hạ Ngang nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt vẫn bình thản như cũ.

      đáp: “Được.”

      Tôi quay lau nước mắt. Nước mắt nóng bỏng lại tràn qua khe hở. Tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn sống, từ sau khi Hạ Ngang tỉnh dậy, tôi mới thực cảm thấy biết ơn, bởi vì tôi thể nào tưởng tượng được nếu có Hạ Ngang ra sao.

      Cơ thể Hạ Ngang hồi phục được chút. 2 ngày sau có thể ăn được thức ăn lỏng, 1 tuần sau có thể vươn tay ra xoa đầu tôi, 2 tuần sau, có thể xuống giường.

      Nhưng mà Hạ Ngang cho tôi xem miệng vết thương của , mỗi lần bác sĩ thay băng, đều tìm cớ “đuổi” tôi ra khỏi phòng bệnh.

      Cho dù như vậy tôi cũng vẫn phối hợp. Mọi người đối với những thứ tưởng chừng như mất nay có lại thường rơi vào tình trạng cảm kích quá độ cho nên cảm thấy dù có thế nào cũng được, tôi cũng như vậy. Đối với Hạ Ngang, giờ đây tôi chỉ muốn khỏe mạnh.

      Đương nhiên tôi cũng trở nên càng ngày càng mất cảm giác an toàn, tôi dùng đủ mọi cách khiến Hạ Ngang đồng ý với tôi sau khi hồi phục chúng tôi trở về nước.

      Hạ Ngang cũng đồng ý với tôi.

      “Sau khi về nước chúng ta mở phòng tập gym, dáng người của hấp dẫn rất nhiều khách tới.” Tôi .

      Hạ Ngang nhướn mắt lên: “ thế sao?”

      “Đương nhiên là giả rồi.” Tôi bật cười, “Làm sao em có thể để ra ngoài “bán thân” được.”

      Hạ Ngang gõ đầu tôi sau đó kéo tay tôi lại bảo: “Triều Ca, cho dù sau này về nước cũng để em sống khổ.”

      Tôi dở khóc dở cười, ghé vào vai Hạ Ngang: “Chúng ta còn có tiền gửi ngân hàng, phải sợ.” Dừng lại chút, “Sau khi về nước chúng ta sống những ngày bình thường, em cần giàu sang phú quý, chỉ cần với Tiểu Lê ở bên em là tốt rồi.”

      tới con , Hạ Ngang lại xoa đầu tôi hỏi: “Lê Tử vẫn ở thành phố Z sao?”

      Tôi: “ cần lo, mẹ em với Tiểu Linh chăm sóc tốt cho con.”

      “Xin lỗi.” Hạ Ngang lại bắt đầu xin lỗi rồi!

      Tôi ngẩng đầu trợn mắt với : “Từ bây giờ cho xin lỗi nữa, chỉ có thể sống vui vẻ bên em thôi.”

      “Được.” Hạ Ngang đồng ý với tôi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Triều Ca, nhắm mắt lại .”

      .

      .

      .

      CHƯƠNG 43.2:




      Hạ Ngang còn nửa tháng nữa mới có thể xuất viện, tôi cần về căn nhà ở Lille lấy thêm chút quần áo để tắm rửa nhân tiện sắp xếp lại hành lý chuẩn bị về nước. Theo tôi rời khỏi bệnh viện còn có hai người đàn ông mặc tây trang màu đen luôn theo sát phía sau, đây là do Hạ Ngang sắp xếp.

      Về tới nhà, tôi pha trà cho hai người này, bọn họ quen uống trà của Trung Quốc, vừa uống vào ngụm suýt nhổ hết ra.

      “Hương vị rất quái lạ.” Bọn họ .

      Tôi mỉm cười sau đó đổi thành bia cho bọn họ rồi vào phòng lấy quần áo cho Hạ Ngang.

      Lúc tôi đẩy cửa ra, cả người bỗng bị kéo mạnh vào, hơi thở nồng nặc đập vào mặt, tôi lại nhớ tới lần nhà mình bị đột nhập khi mới tới Pháp, nỗi sợ hãi khiến tôi kịp phản ứng, sau gáy bị nòng súng lạnh lẽo chĩa vào.

      “Tôi muốn tổn thương nhưng chồng của lại giết chết trai tôi.”

      Tôi bị ép ra ngoài, đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng hiểu được số người núp trong căn phòng này chỉ có 1 người, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng đánh nhau truyền tới từ dưới tầng.

      Tôi bị cưỡng ép ra ngoài cửa rồi lên chiếc xe jeep mở cửa.

      ở trong xe, hai tay bị trói, mắt bị băng dán dán chặt, cả đường xóc nảy, tôi cũng biết mình ở nơi nào.

      Ngồi trong xe bao lâu tôi cũng biết nhưng bởi vì mắt bị dán băng nên tôi mất hết khái niệm ngày đêm, nếu dựa vào ngày ba bữa để tính thời gian đường bọn chúng ăn 6 lần, như vậy tôi cái xe này 2 ngày đêm.

      Khi bọn chúng ăn cho tôi ăn chút. Bọn chúng dù rất oán giận tôi nhưng lại thể bỏ đói tôi cho nên mỗi lần cho tôi ăn, ngoại trừ cho ăn, bọn chúng còn nghĩ đủ mọi biện pháp nhục nhã.

      Có lẽ khi khủng hoảng tới cực điểm con người bình tĩnh trở lại, hề nghĩ ra cách nào, tôi chỉ có thể buộc đầu óc mình được suy nghĩ nữa, tôi thể tưởng tượng những việc xảy ra sau đó tệ hại tới mức nào.

      Tôi sợ nghĩ tới Hạ Ngang, sợ nghĩ tới việc bọn họ dùng tôi như thế nào để đối phó với , tôi lại càng sợ nghĩ tới con tôi, con bé mới có hơn 1 tuổi, miệng còn chưa tiếng mẹ nữa.

      Tuy bức bách bản thân mình được suy nghĩ nữa nhưng đủ thứ suy nghĩ lung tung cứ nhiễu loạn đầu óc tôi, hành hạ tôi tưởng chừng như phát điên.

      Khi xuống xe, tôi bị ném vào nơi ẩm ướt lạnh lẽo, trong khí ngoại trừ mùi kim loại nặng và mùi thuốc súng còn tanh mùi máu, tôi ghê tởm quỳ rạp mặt đất nôn.

      Sau đó mặt bị tát cái, cả người tôi bị kéo sang bên, “Rầm” tiếng, là tiếng đồ vật rơi xuống.

      lại còn ghê tởm sao, biết những người ở đầy đều là do tên đàn ông khốn kiếp nhà giết chết hay sao?” chuyện là người khác, tôi chưa từng nghe thấy giọng xe, dường như đầu lưỡi quá ngắn nên mặc dù là lời độc ác đầy hằn học nhưng bởi vì nên nghe thấy buồn cười.

      Tôi lời nào, cả người tựa vào đống đồ chất đằng sau, im lặng .

      Trán xủa tôi bị đập vào góc của đống đồ đó, tuy nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy máu tươi chảy xuống mặt, đây là dòng máu chảy từ trong người tôi xuống, mang tới mùi máu tươi mới mẻ hơn.

      2 ngày đêm nữa lại trôi qua, dường như mỗi phút trôi qua, khoảng cách với cái chết lại càng trở nên gần hơn. có lúc tôi cho rằng khi máu trán chảy hết, tôi cách cái chết cũng còn xa lắm nhưng mạng sống so với tưởng tượng của tôi lại ngoan cường hơn rất nhiều, hoặc nên bởi vì khát vọng sống trong tiềm thức của tôi quá mạnh mẽ. Tôi rất muốn ngủ nhưng trong 2 ngày đêm ở nơi này, tôi cũng chưa bao giờ ngủ. Ngược lại chuyến xe bị ép đưa tới đây tôi có cảm giác như mình ngủ, cho nên mới , cảnh ngộ của tôi ở nơi này rất tệ hại, tệ hại vô cùng.

      Hơn nữa tôi cũng dám ngủ, tôi chỉ sợ khi tôi cẩn thận ngủ quên mất tôi thể dậy được nữa. Tôi rất sợ, sợ rằng tôi bao giờ được hôn con của tôi nữa, sợ Hạ Ngang gặp phải chuyện may còn sớm hơn so với tôi…

      Có lẽ là tới ngày thứ ba, bên tai truyền tới tiếng lọc xọc nghe rợn người, tiếng động này nghe giống như tiếng chùy sắt gõ vào kim loại, sau đó là tiếng bước chân của mấy người tới.

      Rồi “Xoẹt” tiếng, miếng băng dính màu đen che kín đôi mắt, đôi mắt suốt năm ngày được tiếp xúc với ánh sáng chợt chịu nổi kích thích từ ánh sáng, chỉ mở được mà còn chảy nước mắt.

      “Rất xinh đẹp.” Có người như vậy.

      Khen ngợi cũng tùy trường hợp, trong tình huống này của tôi nghe thấy lời này cũng phải chuyện tốt lành gì.

      Tôi bị người ta kéo dậy, sau đó ghé vào bên tai tôi : “Chồng của tới rồi…”

      Tôi “À” tiếng, gì.

      Qua lát sau, vang lên tiếng cửa sắt mở ra, rồi tôi bị kéo đứng thẳng lên.

      lâu gặp, Hạ Ngang.” Người nọ .

      Hạ Ngang, nước mắt càng rơi nhiều thêm, kiên cường từ từ mở mắt ra. Hạ Ngang tới đây, mặc cái áo khoác đen dài bên ngoài, bên trong vẫn là bộ đồ bệnh nhân bệnh viện Thánh. Ngay trước khi tôi bị bắt ngày, tôi vẫn ký tên trong phòng bệnh của , bên còn viết tên .

      liên quan tới ấy, thả ấy .” Hạ Ngang .

      khẩu súng nhắm vào đầu tôi, sau khi mở mắt ra tôi mới biết nơi đây là kho hàng, ngoại trừ tôi với Hạ Ngang, nơi này có tổng cộng bốn người.

      Hạ Ngang buông tay, phanh áo khoác màu đen ra cho bọn chúng xem: “Tôi mang theo vũ khí.”

      Có hai gã lên kiểm tra, tìm kiếm lúc rồi gật đầu với 2 gã còn lại, chứng thực Hạ Ngang mang theo vũ khí.

      “Có thể thả ấy ra chưa?” Hạ Ngang lặp lại lần nữa.

      Gã kia cười: “Chúng ta cùng chơi trò chơi trước .”

      Tim như ngừng đập, tôi nhìn chằm chằm vào Hạ Ngang, dự cảm tốt ngày càng mãnh liệt nhưng tôi lại thể được, tôi lắc đầu với Hạ Ngang, nước mắt xóa mờ tầm mắt nhưng tôi vẫn nhìn thấy màu máu đỏ sậm trào ra bên ngoài bộ đồ bệnh nhân của Hạ Ngang, miệng vết thương của vỡ ra.

      “Triều Ca, nhắm mắt lại .” Hạ Ngang nhìn về phía tôi, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng đó, ràng tình huống tồi tệ đến thế này nhưng vẫn giống như bình thường khi tan làm trở về nhà, nhìn về phía tôi ôm con , trong lòng tràn ngập thương.

      Nước mắt chảy xuống ngừng, tôi khóc thốt nổi nên lời, tôi lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

      “Nhắm mắt lại, Triều Ca.”

      Theo tiếng súng nổ, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao Hạ Ngang bảo tôi nhắm mắt lại, Hạ Ngang nửa quỳ mặt đất, máu tươi róc rách chảy từ đầu gối ra.

      “Đừng, đừng vậy mà…” Tôi mở to mắt, thể nào tiếp nhận nổi cảnh tượng này.

      “Đoàng—“ Lại tiếp tục là tiếng súng nổ nữa, tôi kìm được kêu lên, “Hạ Ngang…”

      “Bắn trượt rồi…” Người là Hạ Ngang, vẫn còn cười được! Gã giữ tôi chịu nổi trò đùa này, gã đẩy tôi sang bên rồi cất bước tiến lên giữ lấy Hạ Ngang.

      Tôi ngã dúi vào cửa sắt, miệng vết thương trán lại nứt ra rồi, dòng máu ấm nóng chảy tràn đầu tôi, rồi lại từ hai má tôi xuống dưới.

      Tôi quỳ rạp mặt đất, tầm mắt ngày càng mơ hồ, sau đó có 5 tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai tôi rồi dần dần biến mất…

      Tôi nhắm mắt lại, suy nghĩ chợt ngược dòng trở về kỳ nghỉ đầu tiên ở cao trung, tôi, Cẩn Du, Hạ Ngang cả ba cùng tới tiệm cháo Hà Gia ăn khuya, tôi gọi bát cháo hải sản, Cẩn Du là cháo trứng muối thịt nạc, mà Hạ Ngang lại là cháo trắng.

      Chúng tôi gọi thêm rất nhiều sinh tiên*, tôi cúi đầu ăn nhiệt tình, vừa ăn được miếng, nước dùng trong sinh tiên liền bắn tung tóe ra ngoài, trúng vào bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng của Hạ Ngang.

      (Sinh tiên: loại bánh bao nhân thịt chứa nước trái cây, phổ biến ở Thượng Hải, Tô Châu)

      Tôi nhanh nhảu : “Xin lỗi.”

      sao đâu.” Hạ Ngang nhận lấy cái khăn tay tôi đưa tới, đầu ngón tay run run khi chạm vào tay tôi rồi ngay lập tức buông ra, sau đó với tôi và Cẩn Du, “Tớ vệ sinh.”

      Rồi ký ức trở về mùa hè năm tôi 19 tuổi, mùa hè nóng bức, tôi giữ lấy xe hỏa táng cho cục cưng tiến vào lò hỏa thiêu, tôi nhắc nhắc lại với thằng bé: “Cục cưng, kiếp sau đầu thai nhớ phải mở to mắt.”

      mặt trời rất rất lớn, ánh mặt trời chói lọi như thiêu đốt địa cầu, phun trào ra ánh lửa sáng ngời.

      Sau đó tôi dường như lại trông thấy cảnh Tần Bạch Liên ở trong ngục giam với tôi, bảo tôi phải chăm sóc cho bản thân tốt.

      Tôi còn thấy ảnh của chính mình mặt báo, scandal ùn ùn kéo tới ép tôi tài nào thở nổi.



      Đầu càng ngày càng nặng, cuối cùng có tiếng khóc của trẻ con khi thức dậy vang lên bên tai, dường như có hai tiếng khóc nhưng tôi lại thể phân nữa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :