[thời gian chẳng những làm giảm bớt đau đớn mà ngược lại, còn khiến những kí ức thoải mái đó càng thêm đau đớn khắc cốt ghi tâm.]
.
.
.
Chương 28:
“Đăng ký?” Cẩn Du cười tiếng, “Triều Ca, em định đăng ký với ai?”
Tôi ngẩn người, cúp điệp thoại, đứng thẳng người, nghĩ lát, gióng hiếm khi nào nghiêm túc như lúc này: “ biết, người đó còn chưa xuất .”
“ chưa xuất sao?” mặt Cẩn Du vẫn là nụ cười, cười đến lạnh lòng, “Vậy chúng ta bây giờ tính là cái gì? Bạn giường sao?”
“Bạn giường?” Tôi cười khẽ, lướt qua Cẩn Du, mở tủ lạnh, tay với lấy lon nước ngọt định mở, lon nước bị người ta giật .
“Đưa em.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cẩn Du.
Cẩn Du cất lon nước vào tủ lạnh, sau đó đóng cửa tủ lại.
“Em vẫn trong thời gian hành kinh…”
Tôi run rẩy, câu nặng , giống như cây kim đâm vào miệng vết thương sớm kết vảy trong lòng tôi, cơn đau râm ran.
Yết hầu tắc nghẹn được lời nào, tôi ngẩng đầu nhìn Cẩn Du, cả hai cứ mặt đối mặt như vậy lúc lâu, khí trầm mặc tựa như tấm lưới lớn bao phủ lên chúng tôi.
“Diệp Cẩn Du, đáng ghét.” Tôi xoay người vào phòng ngủ.
“Triều Ca.” Cẩn Du bắt lấy cổ tay tôi, “ chỉ muốn chúng ta hạnh phúc thôi, em hiểu ?”
Trái tim chợt bùng lên ngọn lửa vô danh, thù mới hận cũ ào về, tôi lạnh mặt : “Hạnh phúc ư? lấy cái gì cho tôi hạnh phúc đây, dựa vào cái gì mà muốn tôi với sống hạnh phúc, Diệp Cẩn Du, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tin tưởng tôi.”
Cẩn Du: “Là vì quan tâm em…”
“Cẩn Du, bây giờ chất vấn tôi, nghi ngờ tôi, tôi biết; nhưng lần đó sao, lầm tưởng rằng tôi…” Đôi mắt chua xót, lời tiếp theo bởi vì cảm xúc nghẹn ngào mà thể ra, tôi lấy tay che miệng lại, sau đó ngồi xổm xuống khóc.
“Còn nhớ năm ấy cảnh tượng hai chúng ta gặp nhau khi tôi vừa về thành phố Z , cho rằng tôi vì tiền mà cặp với bác , ở trong mắt tôi là đồ dơ bẩn là loại ghê tởm, cho rằng tôi là đứa con biết xấu hổ, hận mình vì sao lại quen biết tôi…” Qua lâu sau, tôi ngẩng đầu, gằn từng tiếng.
Khuôn mặt Cẩn Du trắng nhợt, hai tay rũ xuống, im lặng .
A …tôi cắn chặt răng, miệng vết thương tựa như vỡ ra.
“Cẩn Du, chúng ta quen biết nhau 12 năm, nhau 3 năm, bây giờ tôi cho biết, tôi – Tần Triều Ca chưa bao giờ là người thanh cao cả, nhưng nếu năm ấy tôi là hạng người thể chấp nhận như , vậy cần nhắc, Tần Triều Ca tôi có chết cũng bao giờ gặp lại , biết vì sao ? Bởi vì tôi hề làm thế, bởi vì tôi sợ nhiễm độc tình trong lòng tôi, sợ ô uế Diệp Cẩn Du tôi nhiều năm như vậy!!”
Gió nổi lên, trong căn phòng tầng thứ 20, từng cơn gió ấm áp ùa vào cửa sổ, thổi tung rèm cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt sàn, khiến bên dưới mặt đất phủ đầy ánh sáng.
“Xin lỗi, Triều Ca lúc ấy …” Cẩn Du ngồi xổm xuống, thống khổ quay cuồng trong mắt, vẻ mặt tràn ngập hối lỗi.
Nước mắt thể khống chế tràn khỏi mi, ngực đau đến nỗi tôi thể nào đứng dậy, tay tôi chỉ ra cửa, giận dữ quát: “Cút, đừng bao giờ xuất trước mắt tôi nữa, cút!”
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn quên vết sẹo này, tôi vẫn luôn nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt nhưng hôm nay mới chỉ xé ra phần chứng minh điều, thời gian chẳng những làm giảm bớt đau đớn mà ngược lại, còn khiến những kí ức thoải mái đó càng thêm đau đớn khắc cốt ghi tâm.
Sau khi Diệp Cẩn Du rời khỏi nhà tôi quả nhiên hề xuất trước mặt tôi lần nào nữa. Tôi nên ăn ăn, nên ngủ ngủ, lần gặp mặt sau đó của chúng tôi là ở hôn lễ của Lâm Tương với Chung Hiểu Tình.
Từ ngày Hạ Ngang trở về Pháp, giai đoạn này vẫn luôn bận rộn nhiều việc, lần này về nước cũng là mua vé khứ hồi, hôm nay về hôm sau .
Khi Hạ Ngang gặp tôi, nhìn tôi lát sau đó mặt nhăn mày nhíu : “Sắc mặt được tốt, vì công việc à?”
Tôi sờ sờ mặt: “Chắc là tại bận rộn quá.”
Hạ Ngang: “Cậu ấy chăm sóc cậu cẩn thận?”
Tôi lấy gương trang điểm ra nhìn mặt mình trong đó, rồi quay đầu với Hạ Ngang: “Tớ với ấy chấm dứt rồi.”
Hạ Ngang nhìu mi nhìn tôi, vẻ mặt biểu thị “ còn lời nào để .”
Hôn lễ được cử hành ở khách sạn cao cấp nhất thành phố Z. Vì Chung Hiểu Tình thích náo nhiệt nên chỉ mời có vài người bạn thân tới đây, tổng cộng chỉ có năm sáu bàn, cho nên đối với người mà tôi muốn gặp, chính là cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy.
Cẩn Du ngồi bên cạnh người phụ nữ khá trẻ tầm 40 tuổi, tôi trông rất quen mắt, ngẫm nghĩ lát chợt nhớ ra bà chính là mẹ Cẩn Du. Hồi sơ trung tôi đến nhà chơi gặp bà lần. Bà quá xinh đẹp nhưng là người có khí chất tuyệt vời, khi cười rộ lên dịu dàng động lòng người.
Khi tôi quay luôn cảm thấy có ánh mắt dừng lại người mình, quay đầu nhìn lại, Cẩn Du thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh có nửa phần dao động.
Hôn lễ đơn giản nhưng hề thiếu ấm áp, MC hỏi chú rể Lâm Tương: “Nghe với dâu nhau từ thời trung học phải , vậy hai người cũng coi như sớm rồi?”
Lâm Tương nhìn vào mắt Chung Hiểu Tình, cười : “Cũng coi là sớm, ở nhà sợ ba mẹ biết, đến trường lại sợ giáo viên phát ra.”
“Áp lực lớn đấy.” MC trêu ghẹo, “Vậy có từng gặp chuyện sóng gió gì ?”
“Có chứ, đến chỗ giáo vụ hơn 10 lần rồi đấy.” Dứt lời, Lâm Tương lại nhìn về phía Chung Hiểu Tình, cười , “Hiểu Tình nhát gan, hồi đó quả thực khiến ấy sợ chết mất, bây giờ nghĩ lại, dù sao sớm hay muộn cũng là vợ của tôi. Bắt đầu từ tối nay, dù thế nào ấy cũng thể trốn thoát.”
Chung Hiểu Tình che miệng lại, ấy cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Tôi cúi đầu, lòng vui thay cho bọn họ.
Hôn lễ kết thúc, ở phòng nghỉ của khách sạn, mẹ Cẩn Du lại gần trò chuyện với Hạ Ngang, đến khi bà gặp tôi còn cười hỏi tôi: “Cháu là Triều Ca?”
Tôi kinh ngạc ngờ mẹ Cẩn Du còn nhận ra tôi: “Con chào dì.”
Mẹ Cẩn Du gật gật đầu sau đó kéo Cẩn Du vẫn đứng ở bên qua, : “Hạ Ngang, lâu lắm rồi dì chưa gặp con, đợi lát nữa trở về, hai dì cháu ta cùng về cho tiện chuyện. Còn Triều Ca, cứ để cho thằng Cẩn Du đưa nó về.”
Hạ Ngang: “Dì…”
Tôi: “…”
Bên ngoài trời, mưa rơi lác đác, bên trong xe rất yên ắng chỉ có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường ở bên ngoài. Cẩn Du vừa lái xe vừa vặn nút mở to thanh chiếc CD.
Là giọng hát của nữ ca sĩ Bắc Âu, giọng hát êm ái nhàng, khiến người nghe mê man.
“Triều Ca, chúng ta lại bắt đầu lần nữa .” Sau lúc lâu, Cẩn Du mở miệng , “ cam đoan đối với em tốt, em hãy yên tâm ở bên , chờ đến khi em chấp thuận, hai chúng ta kết hôn giống như Lâm Tương với Chung Hiểu Tình vậy.”
Đúng là suy nghĩ tốt đẹp nhưng tôi lại dám đồng ý. Tôi luôn nghĩ đời này rốt cuộc có tình nào thiên trường địa cửu , tôi muốn tìm được đáp án nhưng bây giờ tôi lại muốn tìm, tìm được làm sao, trừ khi được cùng người đó nhắm mắt, như vậy đó mới là thiên trường địa cửu mà tôi muốn. Nhưng đối với đời tôi cũng còn tin tưởng nữa, huống chi là thiên trường địa cửu.
“Bắt đầu lần nữa ư? Nhưng mà Cẩn Du, tôi lại muốn ở bên nữa.” Tôi đáp.
Chiếc xe phanh mạnh dừng lại ở ven đường, tôi theo quán tính ngả về phía trước, dạ dày quặn đau, đau đến mức lòng bàn tay cũng thấm đẫm mồ hôi.
“Tại sao?” Cẩn Du quay đầu, lạnh lẽo trong mắt sắc bén như khối băng vỡ tan ra, giọng cũng hề giống bình thường, tựa như được trét đầy nhựa.
“Tại sao hả Tần Triều Ca, đừa cợt tôi lần nữa chính là em, vậy tại sao bây giờ người muốn ở bên tôi nữa cũng là em?”
Tôi: “Thực xin lỗi, Cẩn Du, chẳng qua là…tôi muốn tiếp tục dây dưa với nữa.”
“Nếu muốn dây dưa, vậy em đừng đùa cợt tôi nữa chứ.” Cẩn Du xiết chặt bờ vai tôi, “Tần Triều Ca, em cho tôi biết, khoảng thời gian vừa rồi của chúng ta là cái gì? Tất cả đều là giả sao?”
Tôi hít vào hơi: “Giả, tất cả đều là giả.”
“A.” Cẩn Du cười lạnh thành tiếng, “Triều Ca, em diễn giỏi…”
“Vậy à? Cám ơn.” Nếu xe dừng ở ven đường vậy tôi nên sớm xuống xe tốt hơn, đương lúc nghiêng người đẩy cửa xe, trong xe chợt vang lên tiếng khởi động.
“Đừng xuống xe, sắp tới rồi.” Dứt lời, Cẩn Du đạp cần ga.
đường yên tĩnh, cho tới khi xe dừng lại trước nhà tôi, mở cửa xe, tôi bước xuống, Cẩn Du cũng xuống xe theo. được nửa đường, tôi dừng lại, lúc xoay người còn bắt gặp nét vui vẻ khẽ lướt qua mắt Cẩn Du.
Gió rất to, tôi níu chặt áo khoác: “Cẩn Du, tôi vẫn luôn khó chịu vì sao chúng ta chưa nắm tay nhau được lâu mà phải tách ra, biết làm sao để gỡ được nút thắt này cho nên…” Tôi tiếp, biết vì sao mấy lời phía sau chợt khó nên lời, quá khó để mở miệng, tựa như khi còn bé làm hỏng cây bút máy của bạn cùng bàn mà biết nên giải thích với bạn ấy thế nào.
“Cho nên cái em muốn chính là dấu chấm hết phải .” Cẩn Du ra phần cuối lời tôi muốn , khóe miệng nhếch lên, nhếch lên thành nụ cười trào phúng, “Tôi nên đoán được trước chứ, chỉ là tôi quá mong đó là .”
Trailer “Cảnh và phỉ” được tung ra, bìa trailer là cánh lưng trần của tôi. Vì để quảng bá nên trong này cũng có cảnh giường chiếu của tôi với nam 2, biên tập có kĩ thuật cắt ghét rất tốt, chỉ vài cảnh thôi cũng đủ khiến người xem mặt đỏ tai hồng.
Đầu hè năm sau bắt đầu công chiếu phim, Andre bảo lúc đó cũng chính là lần đầu tiên ra mắt của tôi, nhưng trước đó, tôi phải làm sáng tỏ scandal của tôi với Trần Tử Minh .
Andre tìm cho tôi chương trình giải trí có lực ảnh hưởng rất tốt, sau đó thương lượng việc làm thêm phần phỏng vấn về tình cảm, cùng trao đổi với khán giả trong chương trình còn tôi cũng nương vào phần này mà làm sáng tỏ scandal với Trần Tử Minh.
Phỏng vấn rất thuận lợi, lúc chuyện vui vẻ, chợt có nam sinh nhận được micro đặt câu hỏi: “Em chú ý chị từ lâu, em cảm thấy chị rất quyến rũ.”
“Cảm ơn.” Tôi đáp.
“Em muốn biết chị có cầu gì đối với bạn trai tương lai hay người khác giới ?”
Tôi nghĩ lát: “Có thể luôn bên chị, thứ người đó là con người của chị, cho dù sau này có ngày chị còn những ưu điểm của bây giờ, ví như xinh đẹp hay gợi cảm, người đó vẫn chị.”
Nam sinh: “Vậy chị có thích kiểu người như em ?”
Tôi bật cười: “Xin lỗi, chị cũng là người khá khó để tiếp nhận tình chị em.”
Mặc dù lúc quay “Cảnh và phỉ” tôi cảm thấy rất thoải mái nhưng đúng như Andre , đất diễn của Tiểu Mễ tuy nhiều nhưng cũng là nhân vật khiến người ta phải nhớ kĩ, điều này rất có lợi đối với danh tiếng của tôi.
Danh tiếng tốt, tin tức nhiều, quảng cáo nhận được cũng nhiều hơn, trong số đó còn có hợp đồng làm người phát ngôn cho Diệp Mậu.
Khi tôi nhờ Andre từ chối Diệp Mậu, Andre phẩy tay với tôi: “Đối phương ra giá rất cao, cho dù có đồng ý, AC cũng chịu.”
Tôi vào phòng nghỉ gọi điện thoại cho Cẩn Du, điện thoại vừa được nhận, tôi quát: “Diệp Cẩn Du, đừng ngây thơ như vậy có được !”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, sau đó, là giọng nữ mềm mại ngọt ngào: “Ngại quá, Diệp tổng tắm, xin hỏi chị tìm ấy có việc gì ?”
“Có việc, có việc mẹ ấy!” Tôi .
Đầu tiên là nghe thấy giọng này, sau đó đến người. Ngày hôm sau tôi gặp được người mới của Cẩn Du. Tôi chợt phát ra Cẩn Du đối với mấy loại này dường như có vẻ thích đặc biệt, đầu tiên là phải cao gầy, sau đó là mặt mũi trong sáng, tốt nhất là nên thêm chút ngây thơ.
Ví như Hà Tiểu Cảnh lúc trước ấy, hồi da ấy đen Cẩn Du chẳng phải vẫn ấy sao?
Đến khi da trắng tốt rồi.
“Triều Ca, sau này chúng ta có con, đó nhất định là đứa bé hạnh phúc nhất.”
.
.
.
Chương 29:
Tôi gặp Cẩn Du ở tiệc rượu do AC tổ chức, nhiều ngày gặp , cũng suy nghĩ gì nhiều nhưng ra, khi nhìn thấy người đẹp bên cạnh , tôi lại có chút suy nghĩ.
Đây là bữa tiệc đặc biệt dành để cảm ơn những doanh nghiệp đầu tư, mấy bữa tiệc kiểu này, có rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc AC tham dự, trong đó còn có hồng bài hơn cả tôi, cũng có cả mấy người mới vừa kí hợp đồng.
Andre mang tôi theo chào hỏi mấy ông chủ doanh nghiệp, trong đó có rất nhiều đối tác hợp tác lâu dài với AC. Về chuyện này tôi rất biết ơn Andre, bởi từ sau khi về nước ta vẫn luôn luôn giúp tôi móc nối quan hệ. Trong AC tung tin đồn tôi với Andre qua lại rất thân thiết, tôi nghĩ nếu phải Tần Triều Ca, hoặc nếu như tôi biết Andre có bạn lâu năm, có lẽ tôi cũng cho rằng quan hệ giữa tôi với Andre là bình thường.
“Triều Ca, đây là giám đốc Hoàng, chính là ông trùm quảng cáo đứng đầu thành phố Z.” Andre đưa tôi tới trước mặt người đàn ông trung niên, cười tươi giới thiệu.
Vị giám đốc Hoàng liếc mắt nhìn tôi cái rồi vươn tay: “Tần tiểu thư quả nhiên là mỹ nhân, so với trong ti vi còn xinh đẹp hơn.”
Tôi mỉm cười đưa tay ra: “Chào ông, giám đốc Hoàng.”
“Tiểu Ca ấy mới vừa về nước, vẫn luôn hy vọng giám đốc Hoàng có thể quan tâm nhiều hơn.”
“Nhất định rồi, nhất định rồi.” Lời còn chưa dứt ông ta chạm ly với tôi.
…
“Triều Ca, đây là Đỗ tiên sinh, chính là nhà báo dày dặn kinh nghiệm của chúng ta.”
“Chào , Đỗ tiên sinh.”
“Vị này là tổng giám đốc Vương.”
“Chào ông, tổng giám đốc Vương.”
…
theo Andre dạo vòng, nụ cười mặt gần như cứng đờ, tôi giật giật khóe miệng: “Giám đốc Hoàng, Đỗ tiên sinh, tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Trần, giám chế Lý… Andre à, nếu tiếp tục nữa, có lẽ hoàn thành được cả Bách gia tính* đấy.”
(*Bách Gia Tính (họ của trăm nhà) là sách được biên soạn từ thời Bắc Tống chưa tác giả.)
Nhún nhún vai, đúng lúc này, khi tôi ngẩng đầu lên, chợt gặp người họ Diệp bước lại gần.
Cẩn Du mặc chiếc quần trắng làm điểm nhấn thêm cho bộ tây trang, tóc cắt ngắn, chính là kiểu tóc 1 phân ghét nhất, tôi trông buồn cười nhưng đúng lúc đó tôi chợt thấy xinh đẹp bên cạnh , váy dài màu xanh nhạt, đúng là tươi mát tự nhiên.
“Triều Ca, đây là tổng giám đốc Diệp, chính là người quản lí trung tâm thương mại Diệp Mậu, chắc cần phải giới thiệu nhiều đâu.”Andre cười .
“ cần, bọn em có quen nhau.” Ngọn đèn thủy tinh sáng ngời chiếu vào khiến mắt tôi có chút hoa lên, tôi vươn tay, nở nụ cười tươi, “ vinh hạnh khi tổng giám đốc Diệp cho tôi cơ hội trở thành người phát ngôn của Diệp Mậu, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Cẩn Du nắm tay tôi, sau hai giây lại lịch buông ra luôn, giọng tràn đầy vẻ hờ hững công thức hóa.
“Vị tiểu thư này là? Đúng là người đẹp, tổng giám đốc Diệp là may mắn.” Andre nhìn bên cạnh Cẩn Du, ý từ trong lời rất ràng.
rất dịu dàng, chủ động giới thiệu bản thân.
“ đùa, nhắc tới người đẹp, làm sao có thể so được với Tần tiểu thư của AC chứ.” Cẩn Du với Andre, tầm mắt lại nhìn về phía tôi, khóe môi hàm chứa nụ cười giả tạo, giọng hết sức ôn hòa.
Cẩn Du tôi diễn rất giỏi, hôm nay tôi nhìn thế này lại cảm thấy diễn viên đúng là bộ môn học nhanh siêu tốc. Tôi cong khóe miệng, chủ động cụng ly với Cẩn Du.
Tiệc rượu tàn, xe của công ty đưa tôi về, trở về nhà trọ pha bồn nước ấm tắm rửa, lúc lau khô tóc, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa.
“Là …”
Tôi mở cửa ra, cẩn Du ở ngoài cửa bởi vì uống rượu mà màu da tái nhợt chuyển thành hồng, ánh đèn sáng rực trong phòng khách cùng với ánh đèn ngoài hành lang cùng chiếu vào mặt khiến khuôn mặt tuấn tú của trở nên mơ hồ.
Đối với những vị khách đột ngột tới thăm, tôi luôn có thái độ tốt lắm, định làm như thấy đóng cửa lại, đôi tay kéo cả người tôi vào lòng, sau đó áp tôi lên mặt tường, hừng hực hôn tôi.
Bởi vì nam nữ khác biệt, sức lực cách nhau quá xa, tôi nhất thời thể đẩy Cẩn Du ra được đành phải dùng răng nanh cắn mạnh vào môi .
Cẩn Du bị đau, buông tôi ra, bàn tay nâng lên chạm vào khóe miệng, ngón tay lây dính vài giọt máu tươi.
“Xin lỗi…” Cẩn Du cúi đầu, trong mắt thoáng qua nét buồn phiền hối hận, khuôn mặt tuấn tú sớm mất khí thế thường ngày.
“ có việc gì, em coi như uống nhầm thuốc kích thích.” Tôi tức giận đáp lại, ngừng chút rồi tiếp, “ khuya rồi, về .”
“Triều Ca” Cẩn Du nhìn về phía tôi, cố nặn ra câu , “ muốn ở lại đêm, uống nhiều rượu, lái xe được.”
“Hay là em đưa về nhà.” để tôi kịp mở miệng, cho tôi thêm lựa chọn.
Tôi mím môi, lấy điện thoại ra xem danh bạ. Hạ Ngang về Pháp rồi, Lâm Tương với Chung Hiểu Tình tân hôn ngọt ngào, còn Trương Nam, tôi bất ngờ khi trong điện thoại của mình lại lưu số điện thoại của ta, nhưng tôi lại muốn gọi.
thể báo cảnh sát, cũng được gọi bảo vệ, tôi bình tĩnh chủ động mở tủ tường lấy chăn cho Cẩn Du, sau đó hỏi: “Diệp Cẩn Du, làm thế này là có ý gì?”
Cẩn Du ôm tấm chăn mỏng tới thư phòng, vừa lại làm như có việc gì hỏi tôi: “Áo ngủ để ở đây đâu rồi?”
“Vứt rồi.” Tôi đáp.
Cẩn Du “ừm” tiếng rồi tiếp, “Nó rất đắt.”
Tôi nhíu mày: “ có ý gì? Muốn tôi đền sao?”
“Đương nhiên phải rồi.” Cẩn Du liếc mắt nhìn tôi cái, “Nhưng đáng lẽ trước khi em sắp xếp đồ đạc của nên gọi điện thoại trước cho biết.”
“Được.” Tôi xoay người vào phòng để đồ lấy ra cái túi to, bên trong đều là đồ dùng Cẩn Du để lại chỗ tôi lúc trước, có giầy, quần áo, bàn chải đành răng, khăn mặt…
Tôi quăng cái túi đến trước mặt Cẩn Du, vênh mặt hất hàm ra lệnh: “8 giờ sáng mai, mang theo túi đồ này biến khỏi nhà trọ của tôi.”
Ngày hôm sau, Cẩn Du đúng giờ rời khỏi nhà trọ của tôi, cái túi to tôi quăng cũng mang theo. Nhưng hề xa, lúc tôi xuống dưới nhà ăn sáng còn thấy xe đỗ ở đó, có vẻ vướng vào chuyện khó giải quyết - cậu bé 5,6 tuổi ngồi xổm trước mặt gào khóc.
Tôi nhịn được nhăn mặt nhíu mày, ngờ lại bị Cẩn Du tóm được.
“ bắt nạt nó.” Cẩn Du vội vã giải thích với tôi, “Nó ném đá vào xe , vừa câu nó khóc nức nở.”
Thấy Cẩn Du vậy, thằng bé càng khóc to hơn.
Tôi: “Tôi cũng phải chủ nhiệm lớp của , với tôi làm gì.”
“ phải, chỉ là sợ em hiểu lầm.” Cẩn Du hậm hực buông tay tôi ra, “Sợ em cảm thấy có tình thương.”
đến đây, Cẩn Du dường như tìm thấy đề tài, liên miên: “Thực ra, cũng rất có tính kiên nhẫn, nhất là đối với trẻ con.”
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua lá cây hòe ven đường, những đốm sáng loang lổ khiến lòng tôi phiền, “Thế à?” Tôi ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy.” Cẩn Du tựa như muốn chứng minh điều gì đó, giữ chặt tay tôi, ánh mắt kiên định:
“Triều Ca, sau này chúng ta có con, đó nhất định là đứa bé hạnh phúc nhất.”
Chợt, tôi hất tay Cẩn Du ra: “ điên à.”
Cẩn Du mím môi, xoay người lên xe. Cách đó xa có người phụ nữ trẻ tuổi, có lẽ là mẹ của thằng bé này, thấy con mình ngồi xổm khóc bên cạnh xe liền hiểu lầm rằng xe của Cẩn Du đâm vào nó rồi chạy tới đập cửa xe, bắt Cẩn Du xuống xe.
“ điên à.” Cẩn Du hạ cửa kính xe, lần đầu tiên tôi bắt gặp Cẩn Du tức giận với người lạ. Tôi vẫn nhớ trước kia còn được các bạn nữ trong lớp bầu là nam sinh có gia giáo, lễ phép, thân thiện, tính tình dễ mến nhất.
Diệp Cẩn Du rất kiêu ngạo, điểm đó tôi vẫn biết, còn về chuyện cái gì khiến tức giận chịu nổi, điểm ấy sau này tôi mới biết. Trước kia, khi chúng tôi ở bên nhau rất ít khi xảy ra bất đồng, cơ bản là tôi làm chuyện gì khiến chán ghét cho nên tôi vẫn biết có tật xấu này. Sau này, có lần chuyện với Lâm Tương, cậu ta kể cho tôi nghe chuyện về Cẩn Du.
Cậu ta kể với tôi người trong nhà Cẩn Du đối với chẳng khác nào chúng tinh phủng nguyệt*, cả nhà họ Diệp chỉ sinh được mỗi bảo bối như cho nên cực kì được quan tâm. Lúc ấy tôi còn cảm thấy bệnh thiếu gia của Lâm Tương nặng lắm rồi mà Lâm Tương lại phản bác, Cẩn Du còn nặng hơn, chẳng qua biểu ra trước mặt tôi mà thôi. Bây giờ tôi ngẫm lại, đúng là rất kiêu ngạo!
(*:sao vây quanh trăng)
Như tôi đây chính là loại nghệ sĩ ký hợp đồng suốt ngày bận rộn chẳng phân biệt nổi ngày đêm. Xử lí xong mấy hợp đồng quảng cáo, tôi lại phải tới trường quay để quay bộ phim võ hiệp cổ trang do AC sản xuất.
Đầu tiên là bộ phim võ hiệp cổ trang nhưng vì chiều theo xu hướng thị trường mà đổi thành phim võ hiệp cung đình xuyên , có duy điều đổi là tôi diễn vai nữ xấu.
Tôi diễn vai người con vì tình mà hóa ma, người con này vốn là con của thừa tướng đương triều, sau lại trở thành hoàng hậu nước. thuận buồm xuôi gió bị nữ xuyên tới phá hoại. Sau khi nữ xuyên xuất , đầu tiên “tôi” bị biếm làm quý phi, rồi tài tử, cuối cùng là vào lãnh cung, diễn tới đây, theo lý thuyết đất diễn của tôi cũng chấm dứt, “tôi” cũng nên over nhưng đạo diễn lại cho. Ông ta “tôi” chính là nhân vật xấu tiêu biểu nhất đối với nữ xuyên . Khi nữ xuyên vì tức giận mà xông pha vào giang hồ, đường “tôi” còn phải làm mấy chuyện xấu để tạo nút thắt cho phim.
Sau đó sao á? biết “tôi” vào đến tận lãnh cung rồi vẫn còn đặt bẫy liệu có bị nữ xuyên vạch trần thêm nữa .
…
ràng đây chỉ là bộ phim truyền hình ba xu, vậy mà lại rất được mong chờ. Lúc tiến hành quay phim còn vinh dự được người hâm mộ bám theo truy đuổi, ngay cả danh tiếng nữ thứ ác độc như tôi cũng được nâng cao trông thấy.
Mà khoảng thời gian này cũng chính là giai đoạn nghiệp của tôi phát triển thuận lợi nhất, hợp đồng quảng cáo bay đến ngừng, đề cử giải thưởng cũng tới tấp. Bởi vai diễn trong “Cảnh và phỉ”, tôi còn được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Trần Tử Minh gọi điện tới khen tạo hình của tôi rất đẹp, tôi tìm kiếm hình của mình mạng, thấy có xấp hình, đều là trang phục khi “tôi” làm hoàng hậu, tạo hình về tổng thể mà rất cao sang đẹp đẽ.
Tôi gửi hai tấm cho Hạ Ngang qua MSN, Hạ Ngang cũng khen chúng rất đẹp, sau đó tôi và chuyện về những gì xảy ra gần đây, hỏi tôi với Cẩn Du làm sao vậy.
Tôi ngẫm nghĩ cẩn thận, thực ra tôi với Cẩn Du cũng đâu có gì, ngoại trừ khoảng thời gian trước bởi vì làm người phát ngôn cho Diệp Mậu, lúc chụp hình quảng cáo tôi thường nhìn thấy số lần tôi gặp cũng lấy gì làm nhiều, có bạn xinh đẹp của , tôi có công việc của tôi.
Nhưng ràng rất hiếm khi gặp nhau, vậy mà có điều vô cùng khó hiểu là tôi lại luôn nghe đến chuyện của . Ví như hôm nay chơi bóng với ai, lại ví như ngày mai phải tới Mỹ công tác, cũng ví như văn phòng kiến trúc của nhận được dự án.
Tôi nhớ mình hề thêm nick Cẩn Du vào MSN nhưng trong MSN của tôi lại xuất tên của . dãy số vừa mới lâu, chữ ký ngày đổi ba lần, thường thường là cứ ăn xong bữa cơm lại đổi lần.
Đoàn làm phim tổ chức lễ ăn mừng, người phụ trách bao khách sạn ba sao cao cấp, cho dù là nam hay nữ nhân vật chính hay phụ, kể cả người qua đường cũng đều được mời tới.
Trước khi làm lễ ăn mừng với đoàn làm phim ngày, tôi tới gặp Tần Bạch Liên, lúc trở về còn ghé qua mộ của cục cưng. mộ của cục cưng lúc nào cũng có bó hoa tươi, so với người mẹ như tôi, Đỗ Mỹ Mỹ tới đây còn nhiều hơn. Có lần chị ấy còn bảo tôi, chị ấy gặp Tống Lê Minh ở đây.
Tôi cứ ngây người ngồi bên mộ lâu, hơn ba năm rồi, lúc nào bận rộn quá tôi còn quên mất trong cuộc đời mình từng xuất thiên sứ , thiên sứ giúp tôi vượt qua đáy vực khổ sở nhất trong đời, vậy mà tôi lại tình nguyện mong thiên sứ đó chưa từng xuất trong đời mình, dường như tôi quên rất nhiều chuyện về cục cưng, nhưng chỉ cần ngồi ngẫm lại lát, tôi vẫn có thể nhớ lại rất nhiều.
Tôi nhớ tư thế ngủ mỗi đêm của con, nhớ cặp lông mày giống Cẩn Du như đúc, nhớ trong lòng bàn tay trái của con có nốt ruồi đen, nhớ lúc con mới hơn tháng có thể mỉm cười với tôi, nhớ đêm con bầu trời ngập đầy sao sáng…
Cả đoàn làm phim tụ tập ăn mừng, về cơ bản là náo ra rất nhiều chuyện . Ví như nam diễn viên sáng nay từ phòng 101 ra, sáng mai lại từ phòng 302 ra. Nam diễn viên này là nam chính trong phim, chính là hồng bài của AC. Bởi vì khuôn mặt đẹp, cộng thêm may mắn mà dù diễn chính hay phụ cũng đều được nhóm nhân viên nữ trong đoàn làm phim ưu ái.
Mà trong đoàn làm phim có nhiều nội tình lắm, nhưng chân chính bị lộ ra lại khá hiếm, điều này thực làm khó cho đám săn tin giải trí.
Nhưng sau chuyện lần này, tôi chợt nghĩ có phải mình xem trò vui nhiều quá hay là bản thân mình có quá nhiều vấn đề mà vừa trải qua scandal với Trần Tử Minh, chuyện khác của tôi lại bị truyền thông đào ra.
Ngày hôm sau tôi mới đọc được tin báo, bên dưới tiêu đề ghi rất to kia có bức ảnh, đó là ảnh chụp cục cưng được trăm ngày, cũng là bức ảnh dán bia mộ cục cưng. Ngày đó, khi cục cưng được trăm ngày, tôi vẫn phải bôn ba vì chuyện của Tần Bạch Liên, cho nên nhớ được đó là kỷ niệm 100 ngày sinh của cục cưng. Ngược lại, Đỗ Mỹ Mỹ hề quên sinh nhật cục cưng, chị ôm cục cưng tới hiệu chụp ảnh chụp cho cục cưng vài kiểu ảnh.
Có số chuyện phải vì tôi nhớ mà là vì dám nhớ. Ví như khi cục cưng mất, nếu phải tại tôi sinh ra con, hoặc là sau khi sinh có thể chăm sóc con cẩn thận, bây giờ, ký ức về con, có lẽ có nhiều tiếc nuối đến thế này.
Tôi có can đảm cũng như tâm tư xem báo giấy viết thế nào về tôi, chuông điện thoại của tôi reo liên tục, tôi cũng nhìn xem là ai gọi tới, tôi đoán hẳn là có Andre, có Trần Tử Minh, mà cũng có khả năng là Cẩn Du.
Điện thoại gọi đến tôi nhận, trưởng đoàn làm phim lại tới tìm tôi, ấy có người muốn gặp tôi. Mặc cho tôi có bao nhiêu dự cảm về người đó là ai, tôi vẫn phải cùng ấy tới phòng cao nhất của khách sạn.
ấy đưa tôi tới cánh cửa mở sẵn, tôi đẩy cửa vào, bên cửa sổ sát đất sang trọng chính là bóng dáng quen thuộc.
Cẩn Du xoay người, biểu cảm xa lạ mặt khiến tôi sợ hãi. biết làm thế nào đối mặt, tôi nhắm mắt lại, cả người dán vào tường, run run.
“Tiểu Ca, em cho biết, em giấu con đâu rồi?” Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi, câu hỏi của Cẩn Du lại rất nhàng rất thân thiết, tựa như tâm tình vậy.
Con ư…
Tôi mở mắt ra, đối diện là đôi mắt của Cẩn Du, tôi mấp máy môi hai lần, gương mặt của cục cưng trong trí nhớ lên hòa cùng gương mặt của Cẩn Du.
“Con ư…” Tôi cắn răng, chất lỏng mang theo vị ngọt chảy vào yết hầu, “ hỏi con ư… chết rồi … mệnh khổ … sống được.”
Last edited by a moderator: 28/4/15