1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[QUÂN NHÂN] CHÀO ANH, ĐỒNG CHÍ TRUNG TÁ! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (57C + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 35
      Editor : lacmathunnie

      Hàng năm, thời gian ở bên Nga của Chu Cánh nhiều hơn là ở Trung Quốc, chuyện kinh doanh trong nước chủ yếu đều giao cho Phó tổng xử lý, còn ông lo khai thác thị trường ở nước ngoài. Tuy Lương Hoà phỏng vấn Chu Cánh thời gian nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt ông ở bên ngoài. Nhìn người này kìm được kinh ngạc, dựa theo tư liệu biết Chu Cánh ít nhất cũng năm mươi tuổi, nhưng người đàn ông đứng trước mặt bây giờ lại trẻ hơn tuổi rất rất nhiều, trừ khoé mắt có vài nếp nhăn, còn lại nhìn dáng vẻ thể đoán ra tuổi của ông.

      Lương Hoà hơi cúi đầu chào Chu Cánh rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lục Thừa Vấn. Khoé mắt khẽ liếc sếp mình cái, hôm nay mặc âu phục màu đen, khuôn mặt bình thản bộc lộ thái độ gì khiến Lương Hoà đoán ra chuyện gì khác thường.

      Lục Thừa Vấn : giải thích với ông Chu về bài đăng ở Tập san vừa rồi .”

      Bài đăng nào nhỉ? Lương Hoà tròn mắt nhìn Chu Cánh.

      Chu Cánh cười , cầm Tập san Pioneer ở bàn đẩy về phía Lương Hoà, cầm lên liền thấy ngay tiêu đề lớn ở trang bìa tạp chí, đọc xong Lương Hoà kinh ngạc muốn ngất xỉu.

      “Công ty Khoa học Kỹ thuật Húc Dương lại có nhân viên nhảy lầu tự sát!”

      Chẳng những đặt dấu chấm than ở cuối câu, bài còn được in bằng màu mực đỏ rực, nhìn vô cùng chói mắt, thế này khác gì ngang nhiên khiêu khích Húc Dương? Nhưng mà có điều là, bài này viết vào lúc nào? Bình thường cũng viết ít bài về tình hình xã hội – chính trị hàng ngày, nhưng bao giờ viết cách gay gắt phê phán như thế này, càng đặt tiêu đề bắt mắt như vậy. Lương Hoà lướt nhanh qua nội dung, người viết bài này có ngòi bút sắc bén, văn phong lưu loát, giữa bài viết còn trích dẫn vài bình luận của những đối tượng quan tâm, đa phần là những người có mâu thuẫn hoặc thất vọng về Húc Dương, cuối bài viết còn ngang nhiên công bố, nếu Húc Dương thay đổi chế độ đãi ngộ với nhân viên và công nhân chắc chắn bị kiện.

      “Công nhận là ngòi bút của Lương sắc bén, đưa lễ vật nổi bật như thế vào đúng lúc chúng tôi kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập Húc Dương.”

      Chu Cánh dựa lưng vào nệm ghế nhìn Lương Hoà, trong đôi mắt ông hình như thấp thoáng nụ cười.

      Lương Hoà khẽ , “Ông Chu, ông cũng biết tạp chí chúng tôi đăng mỗi bài báo đều căn cứ vào tài liệu thực tế, mà vấn đề này ở Húc Dương quả cũng có tồn tại. Hơn nữa..” hơi ngừng lại nhìn Lục Thừa Vấn, thấy tỏ ý ngăn cản lời mình liền tiếp tục , “Hơn nữa, bài báo này phải do tôi viết, do vậy tôi xin lỗi.”

      Nghe vậy Chu Cánh bật cười lên, Lương chắc là đùa, dưới bài báo ràng có tên của , vậy mà tôi vừa hỏi lại biết. Tổng biên tập Lục, chuyện này giải thích thế nào đây?”

      Lương Hoà cúi đầu yên lặng, nghe giọng từ bên cạnh vang lên, thanh có vẻ hơi đè nén, “Ông Chu, về vấn đề này tôi tự tay xử lý. Hôm nay chúng tôi đến là muốn tới chuyện phỏng vấn tự truyện của ông. Theo ý kiến cá nhân tôi bài báo này ảnh hưởng gì tới việc viết tự truyện, nghiệp vụ của quý công ty chủ yếu đều đặt ở nước ngoài, vì thế bài viết vừa rồi của có vẻ cấu thành ảnh hưởng gì đối với ông.”

      Chu Cánh vừa nghe vừa gõ ngón tay lên mặt bàn. Lương Hoà biết lúc có thái độ này là khi ông cân nhắc vấn đề. lát sau ông : “Theo như tiêu đề bài viết này đây phải lần đầu tiên Húc Dương xảy ra chuyện này. Trước đây cho dù giới báo chí đưa tin tôi cũng quan tâm tới làm gì, bao nhiêu năm qua nếu cứ mỗi bài viết, tin đưa chúng tôi là bảo thủ, cố chấp hoặc cái gì đó, nếu việc gì tôi cũng quan tâm truy cứu đến cùng, cũng thể hết được, mà còn rất mệt mỏi nữa. Có điều tình huống tại giống như thế.”

      giống như thế. Lương Hoà thầm ngẫm nghĩ những lời này, nhớ lúc phỏng vấn Chu Cánh ông từng , tại thời gian này Khoa học Kỹ thuật Húc Dương chuẩn bị ra mắt thị trường chứng khoán ở Mỹ, bây giờ lại xảy ra chuyện này khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến uy tín của công ty, nếu tin này lan ra thị trường quốc tế, hậu quả .

      Lục Thừa Vấn cười , “Vậy ý của ông Chu là..?”

      “Tôi hi vọng quý Toà soạn có thể đưa ra chút thành ý, ra chuyện này chỉ cần đăng trang báo là có thể, nếu chuyện phỏng vấn dừng ở đây. cũng biết đấy, công ty vừa ra mắt thị trường tài chính, chúng tôi cần có uy tín ổn định.”

      o———————o

      Thành phố C hôm nay thời tiết rất lạnh, Lương Hoà bên cạnh Lục Thừa Vấn lại càng cảm thấy lạnh lẽo, bước chân rất dài, rất nhanh, giày cao gót còn cách nào khác phải chạy theo, lúc sắp đuổi kịp xoạch cái, giày gãy gót.

      Lương Hoà thở dài vuốt vuốt trán, hôm nay chắc chắn là bước chân trái ra đường rồi, ngay cả gót giày cũng muốn đối đầu mình. chán nản thảo giày ra, định nhìn xem sếp đến đâu rồi, nhấc đầu lên liền thấy Lục Thừa Vấn đứng lù lù trước mặt.

      “À, giày tôi bị..”

      “Giày số bao nhiêu?”

      Lương Hoà ngẩn ra, máy móc đáp, “Số ba mươi bảy.”

      Sếp Lục xoay người, bước chân vững vàng về phía trung tâm thương mại gần đó, lát sau quay về tay xách theo hộp giày. Lúc đưa giày ra trước mặt thấy còn chưa phản ứng kịp, nhíu mày, “Sao nữa nào, cần tôi hộ cho ?”

      Lương Hoà vội vàng cầm lấy hộp giày.

      Lục Thừa Vấn nhìn dáng vẻ luống cuống cầm giày, hai bên tai đỏ bừng lên của , thở dài : “Tôi sang kia lấy xe, giày xong rồi lại nhé.”

      “Vâng.”

      Lương Hoà đáp , chờ rồi mới mở hộp lấy giày ra thay. Đôi giày da báo hiệu Fendi, chỉ có điều là đế bằng. Lương Hoà há miệng lật lại mặt sau của hộp nhìn giá tiền, chưa kịp nhìn mấy con số há hốc mồm khi thấy cái ký hiệu $.

      537 đô la? Còn hơn cả tiền lương tháng của .

      hổ danh là sếp, ra tay vô cùng hào phóng. Lương Hoà thần người ra lát, sợ sếp đợi lâu đành vội vàng thay giày.

      o———————o

      Đối với chuyện bài báo Lục Thừa Vấn phản ứng rất bình tĩnh, ít ra là đến giờ Lương Hoà cũng chưa thấy vẻ gì chứng tỏ tức giận như lời tiểu Hứa . Kể cả lúc nãy Chu Cánh đưa ra cầu như vậy chỉ cười nhạt câu: “Tôi hiểu rồi.”

      Lương Hoà liếc nhìn , giải thích: “Tổng biên tập, bài báo đó quả phải tôi viết.”

      “Nhưng chuyện phỏng vấn Húc Dương cùng những bài viết liên quan là do phụ trách.”

      “Tôi biết là thế.” Chính bởi vì thế nên mới khó , “Nhưng mà lúc đó tôi có việc, thể nghỉ phép, tôi đưa toàn bộ nhiệm vụ giao lại cho Lý Gia, cho nên..”

      nghi ngờ chuyện này là do ấy làm sao?”

      Câu hỏi này của làm Lương Hoà đột nhiên cả kinh, mới nhớ tới Lý Gia là do giới thiệu vào làm. Lương Hoà lúng túng , “Tôi.. tôi.. phải là nghi ngờ, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này nên hỏi lại ấy cho ràng.”

      “Nếu đề cập đến ấy tất nhiên là phải hỏi rồi. Nhưng báo đều đăng lên, thể thu hồi lại được. Vấn đề quan trọng bây giờ là bài phỏng vấn, hiểu ý tôi ?”

      “Tôi hiểu.”

      Lục Thừa Vấn thấy trả lời hề do dự như vậy, tiếp tục , “Chu Cánh là người mà lâu nay dư luận trong và ngoài giới thương nhân đều xôn xao tò mò, ai cũng cảm thấy ông ta là người có tài. ra ông ta cũng có khuyết điểm, đó là bảo thủ, độc tài chuyên chế. Theo tôi biết được, trước kia ông ta từng là bộ đội biên phòng ở tỉnh Quảng Tây, hơn nữa còn là cấp dưới của Cố Trường Chí Cố lão tướng quân.”

      Cố Trường Chí? Ba chồng của ? Lương Hoà thần người ra ngơ ngác.

      “Cố lão tướng quân, xa lạ gì đối với , phải ?” Lục Thừa Vấn cách lạnh nhạt.

      Tuyệt đối xa lạ, bởi vì đó là ba của chồng . Lương Hoà cúi đầu xuống im lặng trả lời. ngạc nhiên hiểu tại sao Lục Thừa Vấn lại biết ràng như vậy, mà cũng đề cập đến chuyện này cách tự nhiên như vậy.

      Nghĩ lát, Lương Hoà hỏi “Ý của là?”

      “Chu Cánh thể nể mặt thủ trưởng cũ, huống hồ bọn họ còn từng cùng nhau tham gia chiến trường.”

      Xe lượn vòng nhàng dừng ngay trước cổng Toà soạn, Lương Hoà nhìn chằm chằm vào mấy chữ PIONEER to trước mặt, câu nào. Lục Thừa Vấn dường như biết hết mọi điều về , về Chu Cánh, ngay cả những điều về Cố Trường Chí ta cũng biết như lòng bàn tay. Đột nhiên có cảm giác, hình như hôm nay ta đến Húc Dương phải để giải quyết vấn đề, mà là đến để chờ con cá là mắc câu.

      “Tôi hiểu rồi.” Lương Hoà rất khẽ.

      o—————o

      Lương Hoà mở cửa xuống xe, mắt liếc xuống nhìn đôi giày chân, quay lại nhìn qua cửa kính xe mở xuống nửa, hỏi Lục Thừa Vấn.

      “Tổng biên tập, tài khoản của là số bao nhiêu?”

      Lục Thừa Vấn hơi sửng sốt, hiểu hỏi lại: hỏi chuyện này làm gì?”

      cười nhàng, có gì, tôi làm hư chuyện lớn như vậy, lại còn bắt phải mua đôi giày đắt tiền như thế này, cảm thấy thoải mái lắm, nên muốn trả tiền lại cho .”

      Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt , giọng : “Tài khoản tôi nhiều số lắm, nhớ được.”

      Nghe vậy Lương Hoà bật cười, “Vậy hả, vậy trừ vào tiền lương của tôi nhé.”

      xong xoay người vào, Lục Thừa Vấn nhìn theo bóng lưng của , đột nhiên cơn giận từ đâu bùng lên. Nhìn lát lại bật cười, người phụ nữ này có cách biểu cơn giận là độc đáo.

      o——————————-o

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 36

      Buổi chiều ở Cố Viên có ai, tuyết trong vườn vẫn còn chưa tan, nhìn qua dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lương Hoà rời tầm mắt khỏi tầng tuyết đóng băng cành cây ngoài cửa sổ, nhìn về phía mẹ chồng, lưng thẳng lên.

      “Ba có ở nhà hả mẹ?”

      Lý Uyển nhấp ngụm trà , nhăn mặt , “Từ lúc ở thành phố B về đến giờ Lạc Dương luôn, bảo Binh chủng Pháo binh hai sắp tập trận nên xem.”

      Ồ, trùng hợp. Lương Hoà rũ mí mắt nhìn xuống, im lặng.

      “Hôm qua con về muộn nên mẹ chưa kịp hỏi, Hoài Ninh thế nào rồi? Bị thương có nặng ?”

      bị thương nặng đâu mẹ đừng lo, chỉ bị chút ở cánh tay, bác sĩ qua vài ngày là bình thường như cũ.”

      Lý Uyển có vẻ đồng ý, “Người ta thương cân động cốt mất trăm ngày. Vết thương như thế nếu cứ ở lại đơn vị chỉ được điều dưỡng qua loa thôi, làm sao mà chăm sóc chu đáo được như ở nhà.”

      Ý của bà Lương Hoà đương nhiên hiểu ràng, lại muốn khuyên Cố Hoài Ninh về. Đột nhiên nhớ hôm qua , lâu nữa.

      ngủ lại Cố Viên, Lương Hoà tranh thủ lúc trời còn chưa tối quay về nhà. Căn hộ mấy ngày ai ở khí đầy vẻ vắng lạnh, Lương Hoà vội vàng kéo mở rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. loay hoay quét tước điện thoại vang lên.

      “Em về nhà rồi à?”

      Nghe giọng của Lương Hoà sửng sốt, tay cầm điện thoại bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp lên, giọng mềm hẳn . “Vâng, em vừa mới về.”

      “Công việc có xảy ra chuyện gì ?”

      có việc gì cả.” Theo bản năng lại muốn giấu

      im lặng lát, Lương Hoà cảm thấy là lạ, hỏi khẽ: “Có chuyện gì vậy ?”

      Cố Hoài Ninh thở dài, “Có lẽ hiểu em hơn cả chính bản thân em.”

      “Làm sao có thể thế được.” Lương Hoà lập tức phản bác “Chúng ta ở gần nhau tính ra còn chưa được tháng nữa mà.”

      Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, ít như vậy sao? cười khẽ, “Lúc nào giọng em uể oải chính là lúc em có chuyện buồn bực.”

      Bị đoán trúng Lương Hoà lầm bầm : “Thủ trưởng, là lính trinh sát hả?”

      Cố Hoài Ninh im lặng trả lời, chờ kể. Lương Hoà vuốt tóc, khẽ: ra cũng phải chuyện gì lớn cả, nhiệm vụ phỏng vấn của em xảy ra chút vấn đề, bây giờ giải quyết.”

      gắn gọn, ý là muốn ràng. Cố Hoài Ninh hiểu vậy nên hỏi thêm nữa, chỉ dặn: “Nếu buồn bực tìm việc gì đó mà làm cho khuây khoả, hoặc là học nấu cơm, quét dọn nhà cửa.”

      Lương Hoà kinh ngạc, cái chuyện vụn vặt như thế này cũng quan tâm hay sao. mím môi hời dỗi: “ quản mấy việc này làm gì?”

      Giọng như nũng nịu của làm sửng sốt, khẽ ho vài tiếng để trấn định tinh thần, : “Đây là mệnh lệnh của thủ trưởng, được kháng nghị, lập tức chấp hành.” xong liền cúp luôn điện thoại, để mặc kệ ở bên kia cầm điện thoại ngơ ngác hiểu ra sao.

      o—————–o

      Chu Cánh lại bay Mỹ, bởi thế nên cuộc phỏng vấn lại bị gián đoạn, mà những bản thảo cùng bài viết lúc trước vì nghỉ phép mấy ngày cũng chưa làm xong, Lương Hoà bận đến nỗi vò đầu bứt tai. Nhưng ngược lại Lục Thừa Vấn rất bình tĩnh thúc giục, giống như có vấn đề gì xảy ra. Lý Gia vẫn do phụ trách hướng dẫn, hàng ngày qua lại trước mặt bao nhiêu lần, vậy mà câu ta cũng nhắc tới bài báo. Có mấy lần Lương Hoà muốn hỏi ta, nhưng rồi cũng mở miệng hỏi. Đó là công việc của , cuối cùng vẫn tính lên đầu thôi.

      Hạ An Mẫn thay Lương Hoà lĩnh lương cầm về cho . Lương Hoà rất ngạc nhiên khi thấy hề thiếu đồng. Chuyện mình đề cập trừ tiền lương vào tiền mua giày sếp Lục thèm để ý đến hay sao? Lương Hoà cảm giác giống như mình đấm tay vào đệm bông, rất bực bội. Lương Hoà tức giận nhét đôi giày cùng hộp trâm cài xuống đáy tủ quần áo.

      Trước khi tan làm Phùng Trạm gọi điện ba chồng chiều nay về nhà, có thể về trước bữa cơm chiều. Lương Hoà nghe tin này rất vui vẻ, mấy hôm nay vì chuyện bài viết này mà vẫn buồn bực thôi, bây giờ cứu tinh của tới rồi. Lương Hoà hào hứng gõ bàn phím bùm bùm, nhanh chóng làm xong nốt việc trong ngày rồi cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.

      Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng khẩn trương của buồn cười: “Lương Hoà, có chuyện gì vậy hả?”

      Lương Hoà cười nhàng, có gì.” Chỉ là đại cứu tinh đến thôi.

      Người đồng nghiệp thấy bộ dáng thần bí của cảm thấy hứng thú, định hỏi tiếp Lương Hoà chạy vụt , chị thở dài quay sang hỏi Lý Gia: “Lý Gia, “ giáo” Lương của em có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

      Lý Gia hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu áo vàng nhạt của Lương Hoà thấp thoáng rồi biến mất ở góc hành lang, cười khẽ trả lời đồng nghiệp: “Em cũng biết ạ.”

      o—————-o

      Khi Lương Hoà đến Cố Viên thím Trương bày ra bàn đầy đồ ăn, toàn những món ngon và lạ bốc hơi thơm lừng. nhớ tới lần đầu tiên ăn cơm ở đây, lúc đó Cố Hoài Ninh đề nghị lúc rảnh rỗi học nấu cơm với thím Trương. Hôm qua còn nhắc lại thêm lần nữa, cười khẽ, có lẽ cũng nên suy nghĩ đến vấn đề này.

      Lý Uyển thấy Lương Hoà đứng lại ở cửa, vội vã vẫy tay bảo vào. Thấy con dâu mặc ít áo bà lại vài câu trách cứ, Lương Hoà nghe cũng quen, tới ngồi ghế đối diện với hai ông bà.

      “Trước khi đến sao gọi điện báo trước vậy con?”

      Lương Hoà cười đáp: “Phùng Trạm vừa gọi điện ba về nên tan làm xong con đến đây luôn ạ.”

      Giọng mềm mại ngọt ngào khiến Cố lão gia nghe rất hài lòng, ông tháo kính mắt xuống : “Rảnh rỗi đến đây chơi với mẹ, mấy đứa con đứa nào cũng bận rộn nghiệp, ai chịu ở nhà. Dạo này công việc của con có bận lắm ?”

      ngờ ông lại hỏi tới việc này, Lương Hoà hơi ngạc nhiên chút nhưng liền thành trả lời: “Cũng bận lắm ba ạ, chỉ là gặp ít phiền toái .”

      “Ồ, gặp phiền toái à?” Theo thói quen ông hơi nhăn mày lại.

      Lương Hoà chần chừ chút rồi : “ ra là con muốn nhờ ba giúp việc.”

      Ông nghe vậy nhíu mày sâu hơn: “Chuyện gì con .”

      Lương Hoa đem chuyện Chu Cánh đơn giản lại cho ông biết, cuối cùng : “Chu Cánh là đối tượng phỏng vấn quan trọng của Toà soạn nhưng giờ ông ta lại định đem những công việc con làm từ trước đến giờ chuyển sang giao cho Nhà xuất bản khác, chuyện này nếu bị dừng lại rất nhiều kế hoạch cùng công việc khác đều bị trì hoãn.”

      Cố lão gia nghe xong im lặng gì, mẹ chồng lại hỏi: “Chu Cánh này có phải người trong binh đoàn ở biên giới năm đó với ông ?”

      Ông gật đầu: “Ừm, ta lúc đó nổi tiếng về kỹ thuật bắn súng, để ta ở biên giới chính ra là thích hợp lắm. ngờ bây giờ lại chuyển nghề, còn tạo dựng được nghiệp khá như vậy.”

      Giá trị con người lên nên tính tình con người cũng thay đổi. Lương Hoà thầm trong bụng như vậy. Đây phải lần đầu tiên gặp người khó như Chu Cánh, nhưng cao ngạo như ông ta đúng là lần đầu tiên thấy. Lương Hoà giọng oán thầm.

      Mẹ chồng vỗ tay cười: “Con đừng lo lắng quá, ba con với ông ta câu là chuyện này giải quyết được ngay thôi mà.”

      Lương Hoà vui mừng cười: “Vâng, vậy xin phiền ba, nếu con bị Toà soạn kiểm điểm mất.”

      Cố Trường Chí gật đầu với rồi tiếp tục đọc báo. Vừa lúc thím Trương gọi mọi người ra ăn cơm. Lương Hoà nhớ tới cả bàn lớn đầy đồ ăn ngon chờ, cảm thấy bụng đói cồn cào thèm thuồng, vội vàng chạy vào phòng bếp.

      Cố lão gia ngồi nhìn , mỉm cười: “Hoài Ninh tính tình trầm lặng như vậy mà lại lấy vợ hoạt bát đáng . Tôi xem hai đứa có thể bổ trợ lẫn nhau rất khá.”

      Lý Uyển nhíu mày trả lời ông: “Bổ trợ có thể bổ trợ, tôi thấy con bé tuy rằng tính ngoan ngoãn nhưng lúc gặp chuyện gì cũng cương quyết có chủ kiến lắm đấy. Phụ nữ khi lập gia đình nên ở nhà giúp chồng dạy con, chăm nom nhà cửa, còn việc kinh tế nuôi gia đình là chuyện của đàn ông. Con bé này suốt ngày cứ bôn ba bên ngoài, ngay cả chuyện chăm sóc cho bản thân mình cũng vụng về, tôi làm mẹ cũng thấy yên tâm chút nào cả.”

      Ông nghe bà than thở như vậy có vẻ hơi xúc động, nhưng vẫn : “Mấy đứa nó đều còn trẻ, có lý tưởng nghiệp cũng là chuyện bình thường, có xấu gì đâu.”

      “Đành rằng có lý tưởng là tốt, nhưng nếu quá mức dã tâm thể dễ dàng dạy bảo. Con bé này Hoài Ninh đưa về nhà, cưới xong lại ra ở riêng, ý tôi là vì Hoài Ninh ở nhà, Hoà Hoà đến ở đây mới là thích hợp nhất. Bây giờ sao, ngay cả con dâu đến giờ tôi cũng chưa được dạy dỗ lần nào.”

      “Vậy bà còn muốn dạy như thế nào?”

      Lý Uyển cười khẽ, vỗ vỗ tay ông: “Ông đừng xen vào việc này, cứ giao cho tôi là được.”

      o—————-o

      Chuyện khó khăn suốt mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết, Lương Hoà mừng rỡ thở phào hơi, vì thế hăng hái vui vẻ ăn uống. Thím Trương thấy vẻ tham ăn đáng của Lương Hoà trong lòng cũng vui mừng, ngồi bàn cơm liên tục gắp món ăn cho . Lương Hoà ăn no ì ạch, Cố lão gia lại phái xe riêng đưa về nhà. Vừa về liền gọi điện thoại cho chồng, kể tin vui cho thủ trưởng nghe.

      Thủ trưởng nghe kiên nhẫn, tới khi nghe thấy giọng dần dần của , mới : “Được rồi, hôm nay em cũng mệt rồi, ngủ sớm .”

      Đầu dây bên kia rầu rĩ ừm tiếng, khi chuẩn bị cúp máy lại gọi: “Cố Hoài Ninh!”

      “Gì em?”

      có việc gì, sớm trở về nhé!

      xong liền ngắt máy luôn, lần này đến lượt Cố Hoài Ninh cầm điện thoại trố mắt mất lúc, tới khi Tiểu Lý gọi mới bừng tỉnh.

      “Đội trưởng, đây là điều lệnh của Chính uỷ Trương, xem đừng quên nhé.”

      “Được rồi.” xoè tay nhận lấy công văn, lại hỏi: “À, mai mấy giờ bay?”

      Tiểu Lý đáp: “Bốn giờ chiều thủ trưởng ạ!”

      Cố Hoài Ninh ừ tiếng, còn việc gì nữa liền cho cậu ta về nghỉ ngơi. đứng dậy mở tủ quần áo lấy bộ pyjama, ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc áo choàng tắm màu xanh, ngón tay vươn ra khẽ vuốt cái, xúc cảm mềm mại lập tức truyền qua đầu ngón tay, rung lên.

      Chiếc áo từng mặc, dường như vẫn còn mùi hương vương vấn ở đâu đây. tự chủ được lại nhớ tới Lương Hoà, khoé miệng cong lên nhếch khẽ nụ cười. biết có nghe theo “mệnh lệnh” của mà quét dọn nhà cửa – chuẩn bị sẵn sàng đón trở về hay ?

      o—————————o

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 37
      Editor : lacmathunnie

      trở về
      Hôm sau Lương Hoà làm rất sớm, ngờ Lý Gia còn đến sớm hơn. Điều hoà trong phòng để nhiệt độ cao, Lý Gia chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lúc Lương Hoà vào phòng sắp xếp lại tài liệu, thấy cũng chỉ cười cái, lại tiếp tục làm viêc.

      “Chào buổi sáng.” Lương Hoà gật đầu chào.

      Lý Gia ừ tiếng, đôi mắt đẹp hơi loé lên ngẩng đầu nhìn Lương Hoà hỏi: “ Lương, chuyện bên Húc Dương thế nào rồi, tôi nghe mọi người hình như gặp phiền phức hả?”

      Lương Hoà dọn bàn dừng tay lại: có việc gì, giải quyết xong nhanh thôi.”

      Lý Gia cười như trút được gánh nặng, ra mấy hôm nay tôi cũng rất lo, lúc đó đưa bài viết tôi nhìn kĩ, cầm xong trực tiếp nộp bài luôn. ngờ lại xảy ra chuyện này.”

      Lương Hoà nghe vậy nhíu mày lại, nhìn Lý Gia : “Lý Gia, tôi chưa mất trí đến mức như thế, tuy rằng thời gian này tôi bận nhiều việc nhưng nếu những chữ mình tự tay viết ra mà tôi còn nhớ còn có thể làm gì được nữa?”

      Lý Gia cắn cắn môi, tỏ vẻ khó xử: “ như vậy là có ý gì?”

      Lương Hoà cười : “Tôi cũng hiểu mà, Lý Thiều phân công nhiệm vụ trừ tôi làm ra còn ai làm nữa và tôi đều biết ràng.”

      nghe vậy mặt biến sắc: “Ý là tôi hãm hại ?”

      Hãm hại? Lương Hoà nheo mắt, hỏi lại: “Tôi có như thế à?” hơi nghiêng đầu, lại cười: “ ra nếu muốn viết bài chỉ cần xin phép tôi tiếng là được, cần phải sốt ruột hành động như vậy đâu.”

      Lúc đó vài đồng nghiệp lục tục đến, vừa mới sáng sớm gặp chuyện phiền phức đôi co như thế này Lương Hoà cảm thấy thoải mái chút nào, bật máy tính, kéo ghế ngồi xuống. Đối diện, Lý Gia vẫn còn đứng thất thần. Lương Hoà thấy miệng ta mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, định gì đó để làm dịu khi lại muốn nữa. Trước mặt đồng nghiệp Lương Hoà muốn tranh luận với ta.

      Có được đồng ý đỡ của ba chồng, cho nên Lương Hoà đề cập tới chuyện Húc Dương với Lục Thừa Vấn. Từ lúc ở Húc Dương về cũng lần nào nhắc tới việc này với Lương Hoà, biết là cần hay là tự tin rằng giải quyết được nữa. Nghe Lương Hoà Cố lão gia đồng ý giúp cũng chỉ hơi cười, điều này làm Lương Hoà hiểu được.

      “Vậy phải tranh thủ thời gian viết nhanh lên, kỳ báo tiếp theo đăng bài.”

      Cuối cùng sếp cũng đồng ý, Lương Hoà cười gật đầu, chờ phê duyệt bản thảo xong cầm lấy, ra ngoài khép cửa lại.

      Lục Thừa Vấn nhìn theo lát, sau đó bấm số điện thoại nội bộ, giọng lạnh nhạt: “Gọi Lý Gia vào gặp tôi.”

      o————–o

      Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rỡ sáng lạn làm ấm cả gian. Trong vườn tuyết tan hơn nửa, mấy chậu mai vàng bắt đầu hé nở những nụ hoa be bé, vô cùng xinh đẹp. Lương Hoà đứng ngắm lát rồi mới thay giày vào nhà, mẹ chồng ngồi trong phòng chờ .

      Lúc gần trưa nhận được điện thoại của Phùng Trạm, ông cụ liên lạc với Chu Cánh, có lẽ chuyện thoả đáng xong xuôi, bảo thử đến gặp Chu Cánh xem sao. Lương Hoa nghe vậy kinh ngạc, vô cùng vui mừng. ngờ ba chồng lại làm nhanh như vậy. Chưa kịp gác điện thoại Phùng Trạm lại thêm câu, bảo buổi trưa qua nhà có chút việc.

      Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Lương Hoà vẫn đồng ý, còn nửa tiếng mới hết giờ làm nhưng nghỉ trước để đến Cố viên.

      Cố lão gia có ở nhà, chỉ còn mình mẹ chồng ngồi trong phòng khách, Lương Hoà chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà.

      “Con đến rồi à?”

      “Vâng.” Lương Hoà khẽ , “Mẹ tìm con có việc gì ạ?”

      Bà nhìn : “Cũng có việc gì cả, chỉ muốn chuyện chút thôi.”

      Trò chuyện vào lúc giữa trưa thế này sao? Lương Hoà hơi cúi đầu gì.

      “Ba con vừa gọi điện thoại, Chu Cánh về nước hôm qua rồi, con liên lạc với ông ấy chưa?”

      liên lạc được mẹ ạ.” gọi điện thoại mấy lần lần nào cũng bị chuyển tới số máy của thư ký, người thư ký này lại luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt .

      “Mẹ thấy công việc của con vất vả đấy.”

      Giọng thân thiết của bà khiến Lương Hoà sửng sốt thích nghi kịp, vội vàng lắc đầu: “ sao đâu mẹ ạ, con làm được mà.”

      Bà mẹ chồng lắc đầu: “ sao cái gì, mẹ thấy thời gian này con lo lắng ít. Cho nên mẹ với ba con rồi, hay là con từ chức , cái mục phỏng vấn này ai thích làm cứ để mặc cho họ làm, con cần phải hành tội mình làm gì.”

      “Từ chức? Xin thôi việc ấy ạ?” Lương Hoà nén được bình tĩnh, đứng bật dậy: “Chuyện này sao có thể được hả mẹ?”

      Lý Uyển liếc nhìn : “Sao lại được, Toà soạn đó lớn như thế, thiếu con cũng có làm sao đâu. Tham mưu trưởng Lý ở cùng phố với nhà mình đây này, người ta có tới hai đứa cháu rồi, còn con với Hoài Ninh đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh tin tức gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, định đến lúc nào mới có?”

      lại cũng nhắc đến chuyện con cái, Lương Hoà nén được cười khổ trong lòng, khẽ : “Mẹ, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà. Các đồng nghiệp của con cho dù mang thai cũng vẫn làm như thường.”

      “Chuyện đó lại càng thể được!” Lý Uyển gạt bỏ cách cứng rắn,“Con xin nghỉ việc , mẹ bảo ba nghĩ cách điều Hoài Ninh trở về, kết hôn rồi cũng nên giống gia đình chút. Con xem xem hai đứa con có giống gia đình chút nào ? Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa?”

      Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa… Hai vợ chồng thường xuyên sống xa nhau, có công tác của , có công việc của , mỗi người cuộc sống riêng, xa nhau mấy tháng dài luôn vì lý do ngẫu nhiên nào đó mới gặp nhau, ở chung được vài ngày, cứ vừa có cảm giác gần gũi thương lập tức lại phải chia xa. Lương Hoà nghẹn thành lời được, biết được cuộc hôn nhân này có ý nghĩa ở chỗ nào nữa. Có điều bao lâu này nó chỉ nhẫn trong lòng , hôm nay này bị mẹ chồng thẳng ra trước mặt, Lương Hoà cảm thấy vô cùng khổ sở, nước mắt nhịn được mà ứa ra, cúi đầu lời nào.

      Lý Uyển thấy con dâu trả lời muốn thuyết phục thêm, giọng bà nhàng hơn, “Hơn nữa, nếu con thích làm chờ sau khi sinh con xong tiếp tục cũng được, bây giờ việc gì phải vội vã gấp gáp. Từ giờ trở cứ ở nhà bồi bổ sức khoẻ cho tốt, làm người phụ nữ quan trọng nhất vẫn là gia đình chứ phải là công việc đâu con ạ.”

      Lương Hoà im lặng nghe bà , sau lúc lâu bình ổn lại cảm xúc mới trả lời bà, thanh hơi khàn khàn: “Xin lỗi để mẹ phải lo lắng, nhưng con thể xin nghỉ việc được!”

      Lúc chuyện xong với mẹ chồng quá giờ làm buổi chiều. Lương Hoà thẫn thờ đường lúc khá lâu, sau cùng quyết định đến Công ty Húc Dương. Nếu Cố lão gia biết chuyện Chu Cánh về nước, chắc chắn trước đó ông gọi điện cho Chu Cánh rồi, cứ thử xem sao.

      Vừa rồi cự tuyệt đề nghị của mẹ chồng làm bà vui ra mặt, ly trà tay bà đặt cộp cái mạnh xuống bàn, thèm nhìn cũng gì thêm. Lương Hoà viện cớ còn phải làm nên chào bà rồi thẳng. Ra khỏi Cố viên trong lòng vẫn run rẩy ngừng. Chắc chắn là làm bà mẹ chồng giận điên lên rồi.

      Nhưng mà muốn nghỉ việc, ít ra là vào thời điểm này muốn chút nào hết. phải Lương Hoà muốn độc lập, tự chủ hay gì gì đó, mà cảm thấy nếu dựa dẫm vào người đàn ông lâu dần khiến người ta nhàm chán rồi ghét bỏ. Kể cả người như Cố Hoài Ninh cũng ngoại lệ. Huống hồ bây giờ chỉ mới hơi chút mà thôi.

      Nhớ tới Lương Hoà liền cầm điện thoại gọi cho . Nhưng bấm số liên lạc được, trả lời chỉ có giọng vô cảm của nhân viên tổng đài báo rằng bên kia tắt máy. Tâm trạng buồn rầu của Lương Hoà càng trở nên ủ rũ tới cùng cực, giận dỗi ném điện thoại trở lại vào trong túi xách.

      o—————–o

      Cũng lại là lý do hẹn trước cho vào, Lương Hoà đứng ở cửa ngoài phòng Giám đốc đợi nửa buổi, thấy bên ngoài trời tối rồi, bụng đói, đành lại hỏi thêm lần nữa. biết Chu Cánh họp tới khi nào mới xong.

      thư ký đầu cũng ngẩng lên đáp đều đều như máy: “ đợi thêm giờ nữa .”

      Lương Hoà tức nghiến răng, câu này từ chiều đến giờ ta hơn ba lần rồi, đợi giờ lâu lắm chứ tưởng ít à? Lầm bầm trong bụng như vậy nhưng vẫn rầu rĩ quay về ghế ngồi đợi, thầm xoa cái bụng đói chờ Chu Cánh.

      Đợi mãi cũng sắp được thêm tiếng nữa, thư ký cũng sắp hết giờ làm, ngẩng đầu lên vẫn thấy Lương Hoà ngồi đợi ở đó cảm thấy lương tâm áy náy, thử gọi điện hỏi xem sao, Lương Hoà mừng rỡ vô cùng, cảm ơn liên tục.

      ta gọi mấy cuộc điện thoại, cũng phải đợi rất lâu mới có người nghe máy, mà còn nghe với vẻ thoải mái chút nào. Lương Hoà xấu hổ cảm thấy rất có lỗi với thư ký vô tội này, nhưng ta dường như quá quen, mặt đổi sắc vài câu rồi cúp máy.

      “Thế nào hả ?”

      “Tổng giám đốc Chu là, con dâu của nhà họ Cố ông ấy dám tiếp.”

      dám tiếp.

      ngơ ngác đứng ngoài cửa công ty Húc Dương. Ánh nắng rực rỡ ấm áp ban ngày biến mất như chưa từng xuất , từng cơn gió lạnh thổi tới khiến run rẩy. Lương Hoà khép chặt vạt áo khoác, đầu óc lùng bùng nhớ lại ba từ kia của Chu Cánh. Ba từ ấy có sức mạnh còn hơn cả đòn sát thủ, chỉ câu cự tuyệt khiến còn đường lui. Làm cho Lương Hoà đứng như trời trồng, thốt lên được lời nào.

      Bàn tay run run Lương Hoà lấy điện thoại ra, có vài cuộc điện thoại gọi nhỡ, lần lượt kéo xuống xem, đột nhiên luồng ánh sáng chiếu tới loá mắt của , theo bản năng Lương Hoà giơ tay che mắt lại. Chờ khi thích ứng với ánh sáng mới nhận ra chiếc xe Bentley màu đen đậu ở trước mặt, Lục Thừa Vấn mở cửa bước từ xe xuống dưới.

      Nhìn đứng lạnh run trước mặt, trong lòng thoáng chút nghiêng ngả, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, khẽ: “Lên xe .”

      Thấy Lương Hoà hơi ngạc nhiên, lạnh tới mức răng đánh cầm cập: “Tôi chờ ông Chu.”

      Đợi ông ta, hi vọng có thể có cơ hội.

      Cằm Lục Thừa Vấn bạnh ra, vẻ như nổi giận: “ cần chờ nữa, Toà soạn quyết định phỏng vấn người khác thay cho ông ta, còn Tạp chí phát hành ở nước ngoài đăng bài về ông ta liên tiếp hai kỳ, xem như việc này đến đây là hết.”

      Cách giải quyết đơn giản như vậy thôi sao?! Lương Hoà tròn mắt ngạc nhiên nhìn , có vẻ khó tin. Mãi tới lúc thấy vẻ mặt bình thản của Lục Thừa Vấn mới chậm chạp tin là .

      “Nếu… nếu khi đơn giản như vậy, vì sao lại…”

      Lương Hoà nín bặt. Đôi mắt Lục Thừa Vấn đen và sâu thăm thẳm dưới ánh đèn đường, chứa vô số tình cảm phức tạp ở bên trong, Lương Hoà thấy , cũng thể hiểu hết được. Bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, cảm xúc ập đến quá nhanh khiến kìm được, nước mắt lại ứa ra.

      “Lên xe nào!”

      Lục Thừa Vấn nhìn cảm xúc khuôn mặt , lòng bỗng dưng loạn cả lên, vươn tay muốn kéo lên xe. Lương Hoà vùng mạnh ra:

      “Buông ra!”

      Giọng nghèn nghẹn thê lương, khiến sửng sốt, hạ giọng : “Có chuyện gì để mai sau, bây giờ lên xe trước .”

      vài người qua thấy hai người vùng vằng với nhau đều nhìn với ánh mắt tò mò. Lương Hoà lắc đầu cự tuyệt, hôm nay đối phó với nhiều chuyện lắm rồi, quá sức mệt mỏi. xoay người định bỏ cánh tay lại bị kéo giật về phía sau cái mạnh, Lương Hoà nhăn mặt lại, định thẳng thừng cự tuyệt Lục Thừa Vấn, đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên đường, lập tức ánh nhìn bị ghim chặt lại.

      Bởi vì trời quá tối, ánh đèn đường nơi đó quá nhạt, Lương Hoà nhìn lắm. Có thể vì lúc này quá yếu đuối, muốn có ai đó để dựa vào nên mới nghĩ tới . Chắc chắn là bị hoa mắt rồi. Lương Hoà lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ thực tế này, mãi cho tới khi giọng quen thuộc kia vang lên, chất giọng trầm trầm mà ấm áp, ngay lập tức liền bao trùm trong gian dịu dàng.

      này, giữ tay vợ tôi như thế có vẻ được hay lắm đâu!”

      o————————-o


    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 38
      Editor : lacmathunnie

      Dịu dàng quyến luyến

      Lục Thừa Vấn quay lại nhìn, thấy người đàn ông đứng đó hơi gật đầu chào , dù vậy nhưng ánh mắt của ta hoàn toàn tập trung vào chỗ bàn tay nắm lấy cánh tay Lương Hoà, nhìn chằm chằm rời mắt. Lục Thừa Vấn hơi thả lỏng ngón tay chút, tức khắc Lương Hoà giật tay ra. Lục Thừa Vấn quay đầu lại nhìn , Lương Hoà lùi lại hai bước, đứng vào giữa ánh đèn sáng sủa, đôi mắt đẹp của hơi nheo lại.

      Người đàn ông kia thấy vậy cười khẽ, bước lên mấy bước tiến gần đến bên cạnh Lương Hoà, cầm lấy túi xách trong tay , bàn tay kia khẽ vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi tán loạn cho . Lương Hoà vẫn đứng thần cả người ra câu gì. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Vấn, : “Có chuyện gì cứ trực tiếp thẳng với tôi.”

      Động tác che chở bảo bọc của người đàn ông đó Lục Thừa Vấn nhận thấy rất , nhìn lát rồi cười, đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: có việc gì cả.”

      Nghe vậy Cố Hoài Ninh nhíu mày: “Nếu có chuyện gì vậy chúng tôi trước nhé!”

      xong vòng tay qua thắt lưng dìu . Hành động của khiến Lương Hoà giật mình bừng tỉnh, bao nhiêu cảm xúc phức tạp đè nén trong lòng lại cuộn lên, giật ra khỏi tay , bàn chân vừa được vài bước lại dừng lại đứng giữa đường.

      Cố Hoài Ninh biết là vợ bực bội. xuống máy bay lúc bảy giờ tối, vừa mở điện thoại ra thấy cuộc gọi nhỡ của Lương Hoà, bấm máy gọi lại cho được trả lời, kể cả điện thoại bàn trong nhà cũng có người nghe. Nhân có Phùng Trạm lái xe ra đón mới nghe cậu ta về chuyện xảy ra ở công ty Húc Dương và cả việc trưa nay giữa Lương Hoà cùng mẹ mình ở nhà.

      rất lo cho , nên về nhà chẳng cất hành lý vào phòng mà vứt luôn hành lý vào trong xe, lái luôn đến Toà soạn, định đón tan làm. Nhưng thấy Lương Hoà đâu, tìm mãi cũng thấy cuối cùng đành thử đến công ty Húc Dương xem sao. May mà có ở đây, nhưng Hoài Ninh lại nhìn thấy vợ mình bị người đàn ông kia giữ chặt lấy cánh tay, cảm giác này thoải mái chút nào. Cho dù biết hôm nay gặp nhiều chuyện phiền toái nhưng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt mình, Cố Hoài Ninh biết nên giận hay nên thương nữa.

      hơi liếc nhìn về phía Lục Thừa Vấn, sau đó cúi đầu nhìn Lương Hoà:

      “Đừng giận, chúng ta về nhà trước nào.”

      Giọng nhàng ấy khi nghe vào tai Lương Hoà lại bén nhọn như mũi kim châm, chọc vào những tủi thân uỷ khuất trong lòng . Luôn luôn là như thế này, việc gì trong mắt cũng quan trọng, cũng phải việc lớn, là cái gì hết. Bình thường Lương Hoà luôn khâm phục và thích tính bình tĩnh của , nhưng bây giờ , chán ghét nó. Lương Hoà : “Em muốn về!”

      muốn về?” Từ cuối cùng hỏi với độ hơi cao.

      Lương Hoà gật đầu, vẫn ngẩng lên nhìn , chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, rồi hơi thở tới gần hơn, Lương Hoà lại trở nên bình tĩnh. Định ngẩng đầu lên nhìn cảm thấy choáng váng quay cuồng, suýt nữa hét ầm lên, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ . Lúc này mới biết mình bị chồng bế bổng trong vòng tay.

      muốn làm gì?”

      Cố Hoài Ninh nhìn cười , ghé sát xuống mặt , rất khẽ: “Đưa em về nhà!”

      o————–o

      Hai người về tới nhà trời khuya, Lương Hoà lạnh run cầm cập, mở cửa ra liền vội vàng chạy vào phòng bật nước nóng lên tắm.

      Cố Hoài Ninh xếp vali quần áo vào phòng trong, trông thấy bóng dáng cuống quýt hốt hoảng của Lương Hoà lại nhớ tới lúc lần đầu tiên đưa về Cố viên ra mắt. Tối hôm đó cũng vậy, khi tâm trạng bất an lo lắng tìm nơi để tránh , nhưng điều này lại làm bằng cách vô cùng vụng về, cố gắng giấu diếm đến thế nào cũng dễ dàng phát ra. Dẫu có muốn giả vờ như thấy cũng thể được.

      Cởi áo khoác vứt lên ghế, vào bếp. Dụng cụ nồi niêu xoong chảo ngăn nắp chỉnh tề, sạch tới mức sờ thấy chút bụi bặm nào. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mấy hộp sữa tươi cùng vài chai nước khoáng, ngoài ra có đồ ăn nào khác, ngay cả rau củ cũng có. Thở dài hơi lần mò trong trí nhớ lục tìm ít gạo, bật bếp lên nấu cháo.

      Cửa phòng tắm bật mở, tiếng bước chân tới gần, Cố Hoài Ninh quay đầu lại, giọng trầm trầm : “Đợi chút nấu cháo, em sấy tóc cho khô .”

      cần nấu đâu, em uống ly sữa cũng được.”

      Nghe thấy tiếng mở cửa tủ lạnh, Cố Hoài Ninh dừng tay thái hành quay đầu lại, chậm rãi từng chữ: “ nấu cháo rồi, bỏ sữa .”

      Giọng của đầy vẻ nghiêm khắc đến ngờ, kể từ khi kết hôn với nhau đến giờ chưa từng giọng đó với Lương Hoà, bàn tay cầm sữa của cứng đờ, đứng im tại chỗ.

      Có lẽ thấy mình hơi quá, Cố Hoài Ninh dừng lại chút, chỉ bình sữa trong tay Lương Hoà, : “Sữa đó hết hạn sử dụng rồi.”

      Lương Hoà cúi đầu khẽ “ồ” tiếng, như là thừa nhận, lại giống như tủi thân, ném bình sữa vào thùng rác rồi bước ra ngoài.

      Cố Hoài Ninh dễ dàng nhận ra uể oải của , lòng bừng lên cảm giác lo lắng. ra muốn nổi giận với chút nào, nhưng hiểu tại sao lại có cảm xúc phức tạp như vậy. Mắt nhắm lại, rất nhanh lại mở ra, nhìn xung quanh trong phòng bếp vòng, rất gọn gàng, sạch , tới mức có chút cảm giác ấm cúng nào cả. Ý nghĩ này làm cảm thấy rất tệ.

      Bật chế độ tự nấu lên, rửa tay rồi ra phòng khách.

      ngồi sô pha lau tóc, mái tóc dài ướt sũng, cho dù cẩn thận tới mấy cũng bị rụng và đứt ít sợi. Lúc bình thường Lương Hoà cũng quan tâm chăm sóc tóc nhiều lắm, huống hồ bây giờ tâm trạng lại buồn chán, lau lung tung, mái tóc rối lại càng rối thêm.

      Chiếc khăn đột nhiên bị lấy khỏi tay, thay vào đó là chiếc khăn khác, khô hơn, và ấm hơn, trùm lên mái đầu . Còn có thêm bàn tay mạnh mẽ, nhàng lau tóc cách cẩn thận. Bàn tay rộng ấy vuốt lên từng chỗ rối mái tóc, gỡ nó ra, động tác so với cẩn thận hơn biết bao nhiêu lần.

      Lương Hoà buông thõng đôi tay xuống, mũi lại bắt đầu cay cay, hốc mắt bắt đầu ươn ướt. Luôn luôn đều là như thế, mỗi lần đối xử dịu dàng, lập tức thể chống đỡ được.

      Mái tóc khô nước dần, lấy khăn mặt lộ ra đôi mắt đỏ bừng của Lương Hoà. giật mình cầm vội lấy góc khăn lau nước mắt.

      Cố Hoài Ninh thấy bối rối mỉm cười, : “ xin lỗi vưà rồi to tiếng!”

      lắc đầu: “ sao, sữa đó cũng hết hạn sử dụng mà, em mua lâu rồi.”

      kéo chiếc khăn ra khỏi mặt , bắt nhìn thẳng vào mình, đôi mắt rất đen, trong đồng tử trong trẻo kia có hình bóng , bé, nhưng trọn vẹn, “Vậy đừng khóc nữa!”

      Lương Hoà sững sờ.

      Trước đây chưa từng nghĩ tới những chuyện như thế này xảy ra trong cuộc sống của mình, chưa từng hình dung tới. Trước khi kết hôn cũng chưa từng xem mắt hoặc hẹn hò với ai. Tốt nghiệp Đại Học xong tìm được việc cách thuận lợi, mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc. Cuộc đời cho đến lúc hai mươi tư tuổi mới chỉ có hai kiện khổ sở và đau đớn là lúc ba mẹ mất, và lúc cả bà ngoại cũng rời bỏ mà ra . Nhưng kể cả cho đến lúc đó Lương Hoà cũng chưa kịp quen sống độc lập mình người, bởi vì bao lâu sau đó kết hôn với Cố Hoài Ninh rồi. chưa kịp thấm thía đơn có người đến bên mình, cùng sống cùng chia sẻ, người tuy quen thuộc lắm, nhưng lại là người mà có thể dựa vào.

      người, mà ở trước mặt có thể cắn răng đến mức chảy máu rồi nuốt, sợ cười nhạo, người, mà ở trước mặt cần phải kìm chế cứ thoải mái khóc, phát tiết những hờn tủi trong lòng mình.

      Tới lúc nụ hôn ấm áp của rơi mặt Lương Hoà mới biết mình khóc nhiều như thế nào. hốt hoảng xoay đầu tìm khăn lau nhưng thoát được khỏi vòng tay của . Cố Hoài Ninh giữ chặt eo , chỉ dùng tay nhấc được cả người rời khỏi ghế. Lương Hoà chưa kịp hét lên thấy mình được đặt ngồi đùi .

      Lương Hoà buồn rầu nghĩ, tự nhiên nhấc lên đây ngồi làm cái gì, muốn cướp chỗ ngồi của cứ câu. Dòng suy nghĩ của Lương Hoà đột nhiên bị cắt bặt .

      Bàn tay giữ chặt lấy cằm, Lương Hoà nguẩy đầu ra được, theo bản năng hai tay tì vào ngực , muốn đẩy ra, nhưng lập tức đôi môi gợi cảm kia cuốn lấy môi trong nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt.Tayanh rộng và ấm, nắm chặt lấy bàn tay bé lạnh lẽo của , giữ chặt lấy. muốn cựa quậy nhưng thể cựa được vào chỗ nào.

      Sức mạnh của như thế nào sớm được thể nghiệm, lần trước lúc bị thương Lương Hoà còn giãy ra, gì là bây giờ, đôi bàn tay lành lặn, hoàn hảo, bị sứt mẻ xây xước chỗ nào hết. Bàn tay hề an phận thủ thường chu du khắp nơi người , càn quấy vuốt ve, khiến cơ thể Lương Hoà run lên từng đợt. thể thế được, nên, khóc mà, nên an ủi mới phải, làm sao có thể.. có thể nổi ham muốn vào lúc này?!

      Khi cơn cuồng nhiệt qua Lương Hoà thở nổi, buông lỏng người ra chút, vỗ lên lưng . Lương Hoà tựa đầu vào vòm ngực rộng của , cách rầu rĩ:

      “Sao đột nhiên lại về?”

      khẽ trả lời: “ số việc cần phải về Tổng cục để xử lý, sẵn tiện thăm người bạn cũ.”

      Câu trả lời thẳng thắn của khiến Lương Hoà cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng nhẽ thể câu để an ủi hay sao? Cho dù là lừa dối cũng được vậy? Lương Hoà oán thầm trong lòng, muốn hét mấy câu, nhưng mà chỉ dám nghĩ như vậy thôi, còn làm tuyệt đối dám làm gì hết, tiếp tục vùi mặt vào cổ , khẽ “ừm” tiếng.

      Cố Hoài Ninh thấy vợ như vậy làm sao có thể biết tâm của , hơi nhếch miệng cười, hôn tóc , “Thất vọng lắm phải ?”

      đâu.”

      Lương Hoà tự hào mình dối mặt đỏ, tim đập. Nhưng chưa kịp bội phục chính mình vành tai bị ngậm lấy, lại còn cắn khẽ cái. Bị đau, Lương Hoà sờ tai trừng mắt nhìn . Ngược lại, chẳng tỏ vẻ gì là hối lỗi cả, khoé miệng lại nhếch lên cười khẽ khiến mê muội, dối đáng bị trừng phạt.”

      Hừ, biết dối còn hỏi làm gì chứ? Lương Hoà do dự thầm nghĩ, tuy rằng , nhưng biết được trong lòng có quan trọng đến mức như lời bà Lý Uyển hay . chần chừ chút rồi đem chuyện xảy ra ở Húc Dương cùng Lục Thừa Vấn kể cho nghe.

      Cố Hoài Ninh nghe xong nhướn mày: “Vậy ta là Tổng biên tập của em hả?”

      “Đúng vậy!”. Lương Hoà gật đầu.

      Có Tổng biên tập nào lại túm tay kéo nhân viên của mình ở giữa đường ?” Giọng cao lên, có vẻ đồng tình chút nào.

      “Ôi, đó chỉ là…” Vừa tới đây Lương Hoà đột nhiên dừng lại, hiểu ra điều gì đó ngẩng đầu nhìn , ..”

      Chữ “ghen” chưa kịp được ra, Cố Hoài Ninh liền gật đầu ngay, thái độ vô cùng thành , “Hình như là có chút.”

      Phong thái gọn gàng, dứt khoát. Đáp án trực tiếp, thẳng thắn. Lương Hoà cảm thấy da mặt mình lại trở nên mỏng rồi, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, đỏ tới mức nhìn mà nhịn được, ngón tay nâng cằm lên: “Còn chuyện gì chưa kể, tiếp nghe?”

      Lương Hoà bày ra vẻ mặt vô tội: “Đâu còn gì nữa đâu?”

      Mày nhăn lại ngay: “Phùng Trạm chiều nay em gặp mẹ, sao nhắc tới chuyện này?”

      Vậy là cũng biết rồi, thế còn hỏi làm cái gì. Lương Hoà lúng túng mở miệng phải cũng biết rồi còn gì nữa. Vả lại cũng có chuyện gì đâu, con dâu làm mẹ chồng giận cũng chẳng phải là chuyện gì đáng tự hào.”

      phải là chuyện đáng tự hào, càng phải là chuyện có thể làm. vợ này của , đôi khi ngay cả chính Hoài Ninh cũng bất ngờ. Nhìn dịu ngoan như vậy mà có thể khiến mẹ tức giận, nhất định là chỉ có liên quan tới thôi. Cố Hoài Ninh phải là biết tính khắt khe khó tính của mẹ mình. Chắc chắn Lương Hoà rất khó đối phó với bà. Tội nghiệp.

      Được rồi, em đừng lo về vấn đề này, chuyện với mẹ.” Tay ôm siết vào lòng chặt hơn chút, hỏi : “Đói bụng chưa?”

      Thấy Lương Hoà gật đầu, cười hài lòng, cũng đói!”.

      May là nấu cháo rồi, Lương Hoà dợm đứng dậy chuẩn bị lấy cháo, vừa nhấc chân ra xỏ vào dép lê bị kéo trở về, lại ngã nhào vào trong lòng .

      bối rối, muốn ăn hả?”

      Cặp lông mày kia nhíu lại “Tất nhiên là muốn ăn chứ!”

      Chẳng qua là muốn ăn món khác thôi. Trong lúc còn ngẫm nghĩ, bàn tay vung lên, cởi bỏ gọn gàng sạch áo xống người . mới tắm xong, ăn vào hẳn là vô cùng ngon miệng.

      Lương Hoà ngây ngốc, suy nghĩ chậm chạp, mãi tới lúc mạnh mẽ hành quân ra trận, mới hiểu ra được chính mình mới là đồ ăn.

      o—————————–o

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 37
      Editor : lacmathunnie

      trở về
      Hôm sau Lương Hoà làm rất sớm, ngờ Lý Gia còn đến sớm hơn. Điều hoà trong phòng để nhiệt độ cao, Lý Gia chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, lúc Lương Hoà vào phòng sắp xếp lại tài liệu, thấy cũng chỉ cười cái, lại tiếp tục làm viêc.

      “Chào buổi sáng.” Lương Hoà gật đầu chào.

      Lý Gia ừ tiếng, đôi mắt đẹp hơi loé lên ngẩng đầu nhìn Lương Hoà hỏi: “ Lương, chuyện bên Húc Dương thế nào rồi, tôi nghe mọi người hình như gặp phiền phức hả?”

      Lương Hoà dọn bàn dừng tay lại: có việc gì, giải quyết xong nhanh thôi.”

      Lý Gia cười như trút được gánh nặng, ra mấy hôm nay tôi cũng rất lo, lúc đó đưa bài viết tôi nhìn kĩ, cầm xong trực tiếp nộp bài luôn. ngờ lại xảy ra chuyện này.”

      Lương Hoà nghe vậy nhíu mày lại, nhìn Lý Gia : “Lý Gia, tôi chưa mất trí đến mức như thế, tuy rằng thời gian này tôi bận nhiều việc nhưng nếu những chữ mình tự tay viết ra mà tôi còn nhớ còn có thể làm gì được nữa?”

      Lý Gia cắn cắn môi, tỏ vẻ khó xử: “ như vậy là có ý gì?”

      Lương Hoà cười : “Tôi cũng hiểu mà, Lý Thiều phân công nhiệm vụ trừ tôi làm ra còn ai làm nữa và tôi đều biết ràng.”

      nghe vậy mặt biến sắc: “Ý là tôi hãm hại ?”

      Hãm hại? Lương Hoà nheo mắt, hỏi lại: “Tôi có như thế à?” hơi nghiêng đầu, lại cười: “ ra nếu muốn viết bài chỉ cần xin phép tôi tiếng là được, cần phải sốt ruột hành động như vậy đâu.”

      Lúc đó vài đồng nghiệp lục tục đến, vừa mới sáng sớm gặp chuyện phiền phức đôi co như thế này Lương Hoà cảm thấy thoải mái chút nào, bật máy tính, kéo ghế ngồi xuống. Đối diện, Lý Gia vẫn còn đứng thất thần. Lương Hoà thấy miệng ta mím chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, định gì đó để làm dịu khi lại muốn nữa. Trước mặt đồng nghiệp Lương Hoà muốn tranh luận với ta.

      Có được đồng ý đỡ của ba chồng, cho nên Lương Hoà đề cập tới chuyện Húc Dương với Lục Thừa Vấn. Từ lúc ở Húc Dương về cũng lần nào nhắc tới việc này với Lương Hoà, biết là cần hay là tự tin rằng giải quyết được nữa. Nghe Lương Hoà Cố lão gia đồng ý giúp cũng chỉ hơi cười, điều này làm Lương Hoà hiểu được.

      “Vậy phải tranh thủ thời gian viết nhanh lên, kỳ báo tiếp theo đăng bài.”

      Cuối cùng sếp cũng đồng ý, Lương Hoà cười gật đầu, chờ phê duyệt bản thảo xong cầm lấy, ra ngoài khép cửa lại.

      Lục Thừa Vấn nhìn theo lát, sau đó bấm số điện thoại nội bộ, giọng lạnh nhạt: “Gọi Lý Gia vào gặp tôi.”

      o————–o

      Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng rực rỡ sáng lạn làm ấm cả gian. Trong vườn tuyết tan hơn nửa, mấy chậu mai vàng bắt đầu hé nở những nụ hoa be bé, vô cùng xinh đẹp. Lương Hoà đứng ngắm lát rồi mới thay giày vào nhà, mẹ chồng ngồi trong phòng chờ .

      Lúc gần trưa nhận được điện thoại của Phùng Trạm, ông cụ liên lạc với Chu Cánh, có lẽ chuyện thoả đáng xong xuôi, bảo thử đến gặp Chu Cánh xem sao. Lương Hoa nghe vậy kinh ngạc, vô cùng vui mừng. ngờ ba chồng lại làm nhanh như vậy. Chưa kịp gác điện thoại Phùng Trạm lại thêm câu, bảo buổi trưa qua nhà có chút việc.

      Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Lương Hoà vẫn đồng ý, còn nửa tiếng mới hết giờ làm nhưng nghỉ trước để đến Cố viên.

      Cố lão gia có ở nhà, chỉ còn mình mẹ chồng ngồi trong phòng khách, Lương Hoà chào rồi ngồi xuống bên cạnh bà.

      “Con đến rồi à?”

      “Vâng.” Lương Hoà khẽ , “Mẹ tìm con có việc gì ạ?”

      Bà nhìn : “Cũng có việc gì cả, chỉ muốn chuyện chút thôi.”

      Trò chuyện vào lúc giữa trưa thế này sao? Lương Hoà hơi cúi đầu gì.

      “Ba con vừa gọi điện thoại, Chu Cánh về nước hôm qua rồi, con liên lạc với ông ấy chưa?”

      liên lạc được mẹ ạ.” gọi điện thoại mấy lần lần nào cũng bị chuyển tới số máy của thư ký, người thư ký này lại luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt .

      “Mẹ thấy công việc của con vất vả đấy.”

      Giọng thân thiết của bà khiến Lương Hoà sửng sốt thích nghi kịp, vội vàng lắc đầu: “ sao đâu mẹ ạ, con làm được mà.”

      Bà mẹ chồng lắc đầu: “ sao cái gì, mẹ thấy thời gian này con lo lắng ít. Cho nên mẹ với ba con rồi, hay là con từ chức , cái mục phỏng vấn này ai thích làm cứ để mặc cho họ làm, con cần phải hành tội mình làm gì.”

      “Từ chức? Xin thôi việc ấy ạ?” Lương Hoà nén được bình tĩnh, đứng bật dậy: “Chuyện này sao có thể được hả mẹ?”

      Lý Uyển liếc nhìn : “Sao lại được, Toà soạn đó lớn như thế, thiếu con cũng có làm sao đâu. Tham mưu trưởng Lý ở cùng phố với nhà mình đây này, người ta có tới hai đứa cháu rồi, còn con với Hoài Ninh đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh tin tức gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc, định đến lúc nào mới có?”

      lại cũng nhắc đến chuyện con cái, Lương Hoà nén được cười khổ trong lòng, khẽ : “Mẹ, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà. Các đồng nghiệp của con cho dù mang thai cũng vẫn làm như thường.”

      “Chuyện đó lại càng thể được!” Lý Uyển gạt bỏ cách cứng rắn,“Con xin nghỉ việc , mẹ bảo ba nghĩ cách điều Hoài Ninh trở về, kết hôn rồi cũng nên giống gia đình chút. Con xem xem hai đứa con có giống gia đình chút nào ? Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa?”

      Kết hôn như vậy còn ý nghĩa gì nữa… Hai vợ chồng thường xuyên sống xa nhau, có công tác của , có công việc của , mỗi người cuộc sống riêng, xa nhau mấy tháng dài luôn vì lý do ngẫu nhiên nào đó mới gặp nhau, ở chung được vài ngày, cứ vừa có cảm giác gần gũi thương lập tức lại phải chia xa. Lương Hoà nghẹn thành lời được, biết được cuộc hôn nhân này có ý nghĩa ở chỗ nào nữa. Có điều bao lâu này nó chỉ nhẫn trong lòng , hôm nay này bị mẹ chồng thẳng ra trước mặt, Lương Hoà cảm thấy vô cùng khổ sở, nước mắt nhịn được mà ứa ra, cúi đầu lời nào.

      Lý Uyển thấy con dâu trả lời muốn thuyết phục thêm, giọng bà nhàng hơn, “Hơn nữa, nếu con thích làm chờ sau khi sinh con xong tiếp tục cũng được, bây giờ việc gì phải vội vã gấp gáp. Từ giờ trở cứ ở nhà bồi bổ sức khoẻ cho tốt, làm người phụ nữ quan trọng nhất vẫn là gia đình chứ phải là công việc đâu con ạ.”

      Lương Hoà im lặng nghe bà , sau lúc lâu bình ổn lại cảm xúc mới trả lời bà, thanh hơi khàn khàn: “Xin lỗi để mẹ phải lo lắng, nhưng con thể xin nghỉ việc được!”

      Lúc chuyện xong với mẹ chồng quá giờ làm buổi chiều. Lương Hoà thẫn thờ đường lúc khá lâu, sau cùng quyết định đến Công ty Húc Dương. Nếu Cố lão gia biết chuyện Chu Cánh về nước, chắc chắn trước đó ông gọi điện cho Chu Cánh rồi, cứ thử xem sao.

      Vừa rồi cự tuyệt đề nghị của mẹ chồng làm bà vui ra mặt, ly trà tay bà đặt cộp cái mạnh xuống bàn, thèm nhìn cũng gì thêm. Lương Hoà viện cớ còn phải làm nên chào bà rồi thẳng. Ra khỏi Cố viên trong lòng vẫn run rẩy ngừng. Chắc chắn là làm bà mẹ chồng giận điên lên rồi.

      Nhưng mà muốn nghỉ việc, ít ra là vào thời điểm này muốn chút nào hết. phải Lương Hoà muốn độc lập, tự chủ hay gì gì đó, mà cảm thấy nếu dựa dẫm vào người đàn ông lâu dần khiến người ta nhàm chán rồi ghét bỏ. Kể cả người như Cố Hoài Ninh cũng ngoại lệ. Huống hồ bây giờ chỉ mới hơi chút mà thôi.

      Nhớ tới Lương Hoà liền cầm điện thoại gọi cho . Nhưng bấm số liên lạc được, trả lời chỉ có giọng vô cảm của nhân viên tổng đài báo rằng bên kia tắt máy. Tâm trạng buồn rầu của Lương Hoà càng trở nên ủ rũ tới cùng cực, giận dỗi ném điện thoại trở lại vào trong túi xách.

      o—————–o

      Cũng lại là lý do hẹn trước cho vào, Lương Hoà đứng ở cửa ngoài phòng Giám đốc đợi nửa buổi, thấy bên ngoài trời tối rồi, bụng đói, đành lại hỏi thêm lần nữa. biết Chu Cánh họp tới khi nào mới xong.

      thư ký đầu cũng ngẩng lên đáp đều đều như máy: “ đợi thêm giờ nữa .”

      Lương Hoà tức nghiến răng, câu này từ chiều đến giờ ta hơn ba lần rồi, đợi giờ lâu lắm chứ tưởng ít à? Lầm bầm trong bụng như vậy nhưng vẫn rầu rĩ quay về ghế ngồi đợi, thầm xoa cái bụng đói chờ Chu Cánh.

      Đợi mãi cũng sắp được thêm tiếng nữa, thư ký cũng sắp hết giờ làm, ngẩng đầu lên vẫn thấy Lương Hoà ngồi đợi ở đó cảm thấy lương tâm áy náy, thử gọi điện hỏi xem sao, Lương Hoà mừng rỡ vô cùng, cảm ơn liên tục.

      ta gọi mấy cuộc điện thoại, cũng phải đợi rất lâu mới có người nghe máy, mà còn nghe với vẻ thoải mái chút nào. Lương Hoà xấu hổ cảm thấy rất có lỗi với thư ký vô tội này, nhưng ta dường như quá quen, mặt đổi sắc vài câu rồi cúp máy.

      “Thế nào hả ?”

      “Tổng giám đốc Chu là, con dâu của nhà họ Cố ông ấy dám tiếp.”

      dám tiếp.

      ngơ ngác đứng ngoài cửa công ty Húc Dương. Ánh nắng rực rỡ ấm áp ban ngày biến mất như chưa từng xuất , từng cơn gió lạnh thổi tới khiến run rẩy. Lương Hoà khép chặt vạt áo khoác, đầu óc lùng bùng nhớ lại ba từ kia của Chu Cánh. Ba từ ấy có sức mạnh còn hơn cả đòn sát thủ, chỉ câu cự tuyệt khiến còn đường lui. Làm cho Lương Hoà đứng như trời trồng, thốt lên được lời nào.

      Bàn tay run run Lương Hoà lấy điện thoại ra, có vài cuộc điện thoại gọi nhỡ, lần lượt kéo xuống xem, đột nhiên luồng ánh sáng chiếu tới loá mắt của , theo bản năng Lương Hoà giơ tay che mắt lại. Chờ khi thích ứng với ánh sáng mới nhận ra chiếc xe Bentley màu đen đậu ở trước mặt, Lục Thừa Vấn mở cửa bước từ xe xuống dưới.

      Nhìn đứng lạnh run trước mặt, trong lòng thoáng chút nghiêng ngả, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, khẽ: “Lên xe .”

      Thấy Lương Hoà hơi ngạc nhiên, lạnh tới mức răng đánh cầm cập: “Tôi chờ ông Chu.”

      Đợi ông ta, hi vọng có thể có cơ hội.

      Cằm Lục Thừa Vấn bạnh ra, vẻ như nổi giận: “ cần chờ nữa, Toà soạn quyết định phỏng vấn người khác thay cho ông ta, còn Tạp chí phát hành ở nước ngoài đăng bài về ông ta liên tiếp hai kỳ, xem như việc này đến đây là hết.”

      Cách giải quyết đơn giản như vậy thôi sao?! Lương Hoà tròn mắt ngạc nhiên nhìn , có vẻ khó tin. Mãi tới lúc thấy vẻ mặt bình thản của Lục Thừa Vấn mới chậm chạp tin là .

      “Nếu… nếu khi đơn giản như vậy, vì sao lại…”

      Lương Hoà nín bặt. Đôi mắt Lục Thừa Vấn đen và sâu thăm thẳm dưới ánh đèn đường, chứa vô số tình cảm phức tạp ở bên trong, Lương Hoà thấy , cũng thể hiểu hết được. Bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, cảm xúc ập đến quá nhanh khiến kìm được, nước mắt lại ứa ra.

      “Lên xe nào!”

      Lục Thừa Vấn nhìn cảm xúc khuôn mặt , lòng bỗng dưng loạn cả lên, vươn tay muốn kéo lên xe. Lương Hoà vùng mạnh ra:

      “Buông ra!”

      Giọng nghèn nghẹn thê lương, khiến sửng sốt, hạ giọng : “Có chuyện gì để mai sau, bây giờ lên xe trước .”

      vài người qua thấy hai người vùng vằng với nhau đều nhìn với ánh mắt tò mò. Lương Hoà lắc đầu cự tuyệt, hôm nay đối phó với nhiều chuyện lắm rồi, quá sức mệt mỏi. xoay người định bỏ cánh tay lại bị kéo giật về phía sau cái mạnh, Lương Hoà nhăn mặt lại, định thẳng thừng cự tuyệt Lục Thừa Vấn, đôi mắt lơ đãng nhìn qua bên đường, lập tức ánh nhìn bị ghim chặt lại.

      Bởi vì trời quá tối, ánh đèn đường nơi đó quá nhạt, Lương Hoà nhìn lắm. Có thể vì lúc này quá yếu đuối, muốn có ai đó để dựa vào nên mới nghĩ tới . Chắc chắn là bị hoa mắt rồi. Lương Hoà lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi ý nghĩ thực tế này, mãi cho tới khi giọng quen thuộc kia vang lên, chất giọng trầm trầm mà ấm áp, ngay lập tức liền bao trùm trong gian dịu dàng.

      này, giữ tay vợ tôi như thế có vẻ được hay lắm đâu!”

      o————————-o

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :