1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[QUÂN NHÂN] CHÀO ANH, ĐỒNG CHÍ TRUNG TÁ! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (57C + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 25
      Editor : lacmathunnie

      Thành phố B
      Tàu hoả nổi lên hồi còi dài, xình xịch giảm dần tốc độ rồi dừng lại, chỉ lát sau đầu tàu vốn màu xanh đậm bị từng màn từng màn tuyết rơi xuống phủ trắng xoá. Bắt đầu từ lúc bọn họ lên tàu Nội Mông Cổ tuyết rơi, mới đầu chỉ là những bông hoa tuyết li ti li ti, sang tới tối hôm qua rơi dày hơn nhiều lắm. Khi bắt đầu tiến dần vào thảo nguyên đường càng ngày càng khó dần, tuyết lại rơi nhiều, vì thế sau khi xuống tàu chuyển sang di chuyển bằng xe, Quân khu hạ lệnh lái xe phải tranh thủ đến thị trấn Chu Nhật Hoà thuộc địa phận kỳ Tô Ni Đặc Hữu (1) cách nhanh nhất có thể, trước khi tuyết rơi dày hơn phải đến được căn cứ diễn tập.

      Đa số các chiến sĩ vai đều đeo ba lô cùng hành trang đứng tập hợp, xếp hàng chờ lên xe. vài người tỏ vẻ bất mãn với việc này, tuy dám biểu ra nhưng vẫn tỏ vẻ an phận, giọng than thở cùng đồng đội trong hàng ngũ. Những người khác liếc mắt nhìn họ qua lần rồi lại tiếp tục tập trung vào việc của mình, chú ý đến bọn họ thêm nữa.

      Các đội trưởng đột xuất bị tập hợp hội ý từ trước, phó đoàn trưởng Nhạc Khải giờ phải thay Cố Hoài Ninh cai quản cả đội. Lúc này thấy doanh trưởng doanh – Trương Văn đứng ở hàng đầu tiên của doanh với dáng vẻ uể oải xiêu vẹo nổi giận. Vốn bình thường mỗi lần nhìn vẻ kiêu ngạo vênh váo của Trương Văn vừa mắt, suốt ngày ra vẻ ta đây con ông cháu cha, cần làm gì cũng được thăng quan tiến chức. Nhạc Khải kiêng nể gì thẳng: “Doanh trưởng , cậu cho đội ngũ sắp xếp chỉnh tề lại để chuẩn bị lên xe xuất phát!”

      Trương Văn nghe vậy được thoải mái cho lắm. ta vốn dĩ muốn tham gia tập trận lần này, cũng gọi điện về nhà nhờ ba mình tác động hộ, nhưng ba ta đồng ý, nên để học hỏi thêm kinh nghiệm, nếu có thể tranh thủ lập công sau này cũng có thêm lý do để thăng chức, miễn việc bị người ta gièm pha ra vào. Vì thế nên Trương Văn đành phải Nội Mông Cổ. ngờ được ngồi xe đàng hoàng mà phải ngồi xe thùng kiểu này, trong lòng vốn bực bội lại càng thêm cáu kỉnh, há mồm chửi thề câu: “Mẹ nó!”.

      Dù sao ở đây cũng có lão quan to nào trong Đoàn bộ, chỉ với lão Phó đoàn trưởng này cũng dám làm gì mình. Trương Văn liếc Nhạc Khải cái, thèm để ý mà nghĩ.

      Nhạc Khải nghe câu chửi thề của Trương Văn giận sôi lên, cao giọng trách cứ thêm lần nữa: “Doanh trưởng , đứng vào hàng cho ngay ngắn !”

      Ái chà, lão này đúng là húc đầu vào đá. “Ông kêu cái gì mà kêu? Tai tôi bị điếc, nghe rồi!”

      Đứng ở đó còn có Doanh trưởng các Doanh khác nữa, lại có mặt cả các binh lính chiến sĩ đều tập hợp hết ở đây, ai cũng nhìn thấy, nghe thấy. Nhạc Khải bị sượng mặt giận kìm được, muốn xông lên so đo với ta, bả vai đột nhiên bị bàn tay nắm chặt lại, hất mãi ra. Nhạc Khải cau mày quay đầu lại nhìn, nhận ra đôi mắt nghiêm khắc của Cố Hoài Ninh.

      “Có chuyện gì vậy?” Lời hỏi làm những người xung quanh khỏi cảm thấy run sợ.

      Trương Văn vừa thấy Cố Hoài Ninh đến cũng dám cương nữa, lặng lẽ nghiêm chỉnh đứng vào hàng. Cả Lữ đoàn phòng hoá này những người biết bối cảnh gia đình của Cố Hoài Ninh nhiều, trùng hợp Trương Văn lại là trong số nhiều người đó. ta biết được cũng do ba mình công tác ở Quân khu B, quen với Cố chính uỷ Cố Trường Minh, cũng do vô tình mà ông biết quan hệ của Cố Trường Minh và Cố Hoài Ninh. Trương Văn nghĩ Cố đội trưởng cũng có xuất phát điểm giống như mình, là con cưng trong nhà được che chở quen, mục đích lý tưởng với nơi này, so sánh cùng ta cũng khác gì nhau cả, có điều Cố Hoài Ninh là đội trưởng, chức cao hơn ta chút mà thôi.

      Nhạc Khải nghe Cố Hoài Ninh hỏi, làm thinh trả lời.

      Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn quanh vòng, cũng đoán được hai người có mâu thuẫn với nhau, nhưng lúc này phải tập trung cho quân lên xe, có thời gian, mà cũng muốn hỏi việc. lạnh lùng: “Các cậu vẫn còn là lính mới đấy hả? Có cần tôi phải nhắc nhở lại kỷ luật ? Các cậu muốn làm loạn cũng được, cứ cởi quân phục ra, đỡ làm mất mặt Lữ đoàn phòng hoá!”

      ít khi những lời nghiêm khắc, lần này ra đều khiến mọi người run sợ. Triệu Kiền Hoà đứng bên cạnh mà trong lòng bội phục vô cùng, cánh tay huých huých Lục Khinh Vũ, khẽ:

      “Này, nhìn xem, Cố Tam lúc vẻ mặt nghiêm túc giống y hệt ông già nhà cậu ta!”.

      Lục Khinh Vũ cũng biết Cố lão tướng quân, lúc này nghe Triệu Kiền Hoà khỏi muốn cười. Nhưng lúc này Cố Hoài Ninh răn đe binh sĩ thể cười, đành giả lơ như nghe câu của Triệu Kiền Hoà. Trong lòng lại nghĩ, dáng vẻ tức giận của Cố Hoài Ninh hình như chỉ được chứng kiến lần trước đây. Lần đó cũng hay ho gì, cho nên cũng ít khi nhớ tới.

      o————o

      Từ thành phố B đến Nội Mông Cổ quá xa, chỉ cách nhau hơn 500km. Dựa vào tốc độ của xe cùng đường xá khoảng mười hai, mười ba tiếng là đến nơi. đến gần tối cả đoàn xe dừng lại, cấp thông báo phải nhường đường cho tàu đêm, sáng mai mới lại tiếp. Vì thế cả đoàn quân đành dừng lại ở giữa cánh đồng hoang vu.

      biết ai mở cửa sổ xe, cơn gió lạnh cùng những bông tuyết tán loạn thổi ùa vào, trong xe toàn bộ mọi người bị lạnh kịp thở.

      Triệu Kiền Hoà dậm chân cái: “Con mẹ nó, thế này là muốn ép người ta chết đây mà!”

      Cố Hoài Ninh ngồi bất động, nghe tiếng oán thán liền ngẩng đầu lên liếc cái: “Chú ý tác phong kỷ luật!”

      Triệu Kiền Hoà bĩu môi, nghĩ đến Quân Khu Quảng Châu giờ này di chuyển ở Huệ Châu, nhịn được bật cười: “Bọn mình chỉ có hơn 500km mà phải dừng xe nhường đường mất hai ngày, bọn Huệ Châu bên kia phải vòng quanh thảo nguyên Nội Mông Cổ cảm giác như thế nào nhỉ, há há!”

      Trong khi Cố Hoài Ninh thèm đáp lời Lục Khinh Vũ cười : “Sao cứ trông mong người ta gặp nạn thế hả, dù sao bọn họ cũng được xem như là đồng đội của mà!”

      Triệu Kiền Hoà hừ tiếng, Lục Khinh Vũ định tiếp bỗng nhiên hắt xì cái.

      Cố Hoài Ninh hơi nghiêng người sang : “Lạnh quá cẩn thận bị cảm!”

      Bị cảm? Lục Khinh Vũ chớp chớp mắt mấy cái: đến mức thế đâu, trời lạnh thế này hắt xì cái cũng là bình thường mà!

      “Được rồi ạ!” Triệu Kiền Hòa vỗ mái tóc ngắn của Lục Khinh Vũ , nên mặc thêm nhiều vào, tới nơi lại bị cảm hỏng hết việc. Có câu như thế nào nhỉ, à, đúng rồi, ra quân chưa kịp chiến thắng chết!” (2)

      “Hứ!” Lục Khinh Vũ lườm cái. “Ba lô của tôi để tít bên trong kia, giờ lấy ra tiện, thôi kệ !”

      sao, lấy của tôi đây này!” Triệu Kiền Hoà đứng lên với tay lấy ba lô của mình, bàn tay thò vào nửa đột nhiên nhớ ra, vỗ đầu: “Ối, quên mất, hình như tôi mang áo choàng!” (3)

      Từ có thân thể khoẻ mạnh, tự nhận thể chất mình cứng rắn như thép, trời lạnh tuyết rơi như thế này, mặc quần đùi áo may ô cũng cảm thấy làm sao.

      Cố Hoài Ninh đọc báo bỏ xuống, nhìn hai người chút rồi : “Dùng của tôi cũng được, ba lô tôi ngay bên cậu”.

      Khuôn mặt cười của Lục Khinh Vũ cứng lại, Triệu Kiền Hoà chú ý, với tay lấy túi của Cố Hoài Ninh lôi ra áo choàng, ném lên đùi Lục Khinh Vũ.

      “Áo đây nương, nhanh mặc vào !”

      cần đâu…” Theo bản năng muốn từ chối, tay vừa chìa áo ra nửa bị bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, cả người Lục Khinh Vũ đờ ra.

      “Mặc vào , nửa đêm về sáng rất lạnh!” Giọng trầm và khan như vờn quanh ở bên tai, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới dứt, bần thần cả người ngồi im tại chỗ thể phản ứng.



      o————————o

      Chú thích:

      (1) kỳ Tô Ni Đặc Hữu: là đơn vị hành chính tương đương cấp huyện, thuộc minh Tích Lâm Quách Lặc ở khu tự trị Nội Mông Cổ.
      (2) Nguyên tác:

      Xuất sư vị tiệp thân tiên tử
      Trường sử hùng lệ mãn khâm ( trích Đỗ Phủ điếu tang Gia Cát Lượng )
      (3)Áo choàng loại măng tô của quân đội.


      o——————————————————-o

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 26
      Editor : lacmathunnie

      Trước đêm mưa gió
      Vào Nội Mông Cổ tuyết rơi so với dọc đường ít hơn chút. Quân khu B đến thị trấn Chu Nhật Hoà được ba ngày Quân khu Quảng Châu cũng có mặt. Trước khi diễn tập bắt đầu, chuyện họp hành hội nghị thường xuyên diễn ra, các buổi động viên khuyến khích, lễ tuyên thệ cũng nhộn nhịp kém. Tổ đạo diễn phụ trách có phương án diễn tập từ sớm, Tổng Tư lệnh còn cử các chuyên gia xuống để chỉ huy và giám sát công tác, mà dẫn đầu đội chuyên gia lại chính là ông chú út của Cố Hoài Ninh, Cố Trường An.

      Cố Trường An công tác ở Tổng tư lệnh, lần này xuống giám sát cũng trước với Cố Hoài Ninh, cho nên khi nhìn thấy ông dấu được vẻ kinh ngạc, nhưng trước mặt mọi người cũng tiện chuyện nhiều. Cố Trường An đánh giá tổng quan chút, hỏi : tập hợp đông đủ chưa?”

      Cố Hoài Ninh nghiêm túc trả lời: “Báo cáo, tập hợp đầy đủ!”

      Vốn là còn thiếu người, đó là Chính uỷ của Lữ đoàn. Nhưng chính uỷ Trương của Lữ đoàn phòng hoá từ hồi đầu năm do vết thương đùi phát tác nên bị bệnh nặng, nằm viện đến giờ vẫn chưa hồi phục sức khoẻ, vì thế đợt diễn tập cũng có tên ông trong danh sách. Chuyện này Cố Trường An dĩ nhiên là biết rồi, ông lại nhìn chung quanh lần nữa, tầm mắt dừng ở người Lục Khinh Vũ. thấy ông cũng tỏ vẻ khẩn trương, ngẩng đầu hơi cười chào ông, khiến cho ông nhớ tới chuyện bốn năm trước. Lúc đó ông mới gặp này lần đầu tiên, đến giờ xem ra cũng có gì thay đổi. So với Cố Hoài Ninh ông biết gia thế của Lục Khinh Vũ sớm hơn, tuy vậy khi nhìn thấy cũng tham gia lần diễn tập này khiến ông tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.

      Thị sát xong Cố Trường An vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Ninh rồi ra ngoài.

      Triệu Kiền Hoà xoa cằm nhìn theo bóng dáng ông, cảm giác hình như có chuyện gì đó mà ông ra, nhìn Cố Hoài Ninh cũng dò ra được manh mối gì. Con người này lúc nào tâm tư cũng sâu sắc khiến cho người ta rất khó nắm bắt. Triệu Kiền Hoà mở ra sa bàn ra xem, lắc đầu xua đuổi ý nghĩ, làm việc vẫn là chuyện quan trọng hơn.

      Nhiệm vụ diễn tập được phân công từ sớm. Cố Hoài Ninh là Đội trưởng Hồng quân, có nhiệm vụ dẫn đội trinh sát lẻn vào thành luỹ của Lam quân, thăm dò tìm Bộ chỉ huy của đối phương, tranh thủ lúc vừa bắt đầu diễn tập bắt sống Bộ chỉ huy Lam quân. Nếu trong thời gian quy định mà vẫn chưa công phá được thành luỹ, chưa bắt được Bộ chỉ huy Lam quân, đương nhiên Hồng quân thua trận.

      Cố Hoài Ninh kéo bản đồ tác chiến chỉ huy quân tường xuống, cầm gậy vòng vòng tròn bản đồ, : “Khu vực này tính chiều dài là 150km, chiều rộng khoảng 400km, đây là toàn bộ trung tâm căn cứ của đơn vị, cũng là khu vực mà bên ta diễn tập. Lam quân diễn tập ở khu vực bên này.” lại dùng gậy chỉ ở điểm khác bản đồ, vòng vòng tròn , “ tại, vị trí của Bộ chỉ huy Lam quân chưa xác định được, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta chính là tìm ra nó, sau đó tiêu diệt nó. Đây cũng là mục đích chủ yếu của lần tập trận này.”

      Quân khu B bọn họ mang theo vài Sư đoàn đều thuộc bên phía Hồng quân, còn Quân khu Quảng Châu vốn có 125 Sư đoàn, họ đưa vài Sư đoàn cùng đại đội bộ đội đặc chủng đến Nội Mông, tất cả đều bên phía Lam quân. Theo lý thuyết binh lực của Lam quân mạnh hơn Hồng quân chút, chênh lệch lực lượng trong các lần tập trận từ trước đến giờ cũng là bình thường, phải chuyện gì quan trọng. Khái quát cách tổng thể hai bên tình trạng cân bằng, tương xứng nhau. Ra nhiệm vụ như vậy cuối cùng cũng chỉ là so năng lực chỉ huy chiến đấu của các sĩ quan và hợp tác chiến đấu đồng đội của mỗi bên mà thôi.

      “Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà cùng chủ nhiệm Lục Khinh Vũ ở lại đợi mệnh lệnh, khi trời sắp tối tôi dẫn tổ trinh sát trước xâm nhập vào địa phận Lam quân, trước hết cứ xác định được vị trí Bộ chỉ huy của họ rồi tính sau.”

      Triệu Kiền Hoà nhíu mày: “Tôi cùng với cậu!”

      “Phải có người ở lại Bộ chỉ huy!”

      “Vậy để tôi !”

      Lục Khinh Vũ ở phía sau đứng dậy, giọng lớn nhưng đầy vẻ kiên định, mọi người sửa soạn lại trang bị đều sửng sốt dừng tay. Doanh trưởng doanh Hai Cao Vịnh Quân : “Khinh Vũ, nên ở lại, nhiệm vụ lần này vào buổi tối, hơn nữa bên ngoài tuyết rất dày, có chuyện gì xảy ra làm sao?”

      có vấn đề gì, dù sao tôi cũng tốt nghiệp từ trường Quân ra!” Lục Khinh Vũ kiên trì.

      được!” Cố Hoài Ninh kiên quyết cự tuyệt, “Đây phải chỉ là vấn đề an toàn của cá nhân , quan trọng hơn là nhiệm vụ lần này cho phép có sơ xuất nào! hiểu chưa?”

      Lục Khinh Vũ sững sờ đứng im tại chỗ. phải là lo lắng an toàn cho , mà là muốn đảm bảo nhiệm vụ thành công. Lời ý tứ của ràng đến mức như thế, muốn hiểu theo ý khác cũng được, nếu kiên trì tranh cãi với , trở thành chuyện buồn cười bày ra cho mọi người xem.

      “Được rồi, Khinh Vũ, ở nhà với tôi vậy!” Triệu Kiền Hoà trêu ghẹo xoa mái tóc ngắn của Lục Khinh Vũ, thay giải vây.

      cười cách miễn cưỡng, khẽ: “Vậy cũng được!”

      o————————o

      Đến tối bỗng nhiên trời đổ mưa phùn, mặt đường phủ lớp tuyết dày cộng thêm nước mưa lại càng ẩm ướt, bọn họ đường càng khó khăn. Triệu Kiền Hoà nhịn được lại chửi thề:

      “Thời tiết cái kiểu mẹ gì thế này, cho người ta làm việc sao?”

      Lục Khinh Vũ trầm mặc ngồi trước màn hình ra-đa, chỉ còn mười mấy giờ nữa là đến thời gian hai bên phát động tấn công, Cố Hoài Ninh dẫn đội trinh sát cũng hơn hai tiếng rồi, đến bây giờ cũng chưa có chút tin tức nào truyền về. Bọn họ thể lo lắng.

      nhìn qua thời gian biểu kế hoạch, hỏi: “Kiền Hoà, bọn họ còn bao nhiêu thời gian nữa?”

      Triệu Kiền Hoà nghĩ chút, đáp: “Lệnh tập trận bắt đầu vào 18h chiều ngày mai, nhiệm vụ này giao xuống cho bọn họ chưa đầy 24 giờ, biết tình hình là như thế nào nữa.” xong kìm được buồn chán, đứng lên xung quanh phòng.

      “Được rồi, Cố đội trưởng bảo ở lại đây để chờ mà, nhìn xem bộ dạng của kìa, vẻ mặt như thế ai nhìn thấy mà dao động tinh thần chứ!”

      Triệu Kiền Hoà nghẹn nên lời, nỗi buồn bực biết phát giận vào đâu, thấy chiến sĩ đứng gác ở ngoài cửa nhìn, liền cáu: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhắm hết mắt lại cho tôi!”

      Lục Khinh Vũ nhìn lắc đầu, thèm gì nữa.

      o—————–o

      ra tình hình ở chỗ Cố Hoài Ninh đến mức khẩn trương như hai người bọn họ lo lắng. Bởi vì thể xe tới gần Lam quân, mục tiêu quá lớn e rằng dễ bị phát , bọn họ phải bộ lẻn vào phía sau. Từ chiều tối qua bọn họ xuất phát hẳn là Lam quân cũng phân công canh gác rất chặt chẽ, tới bây giờ cũng gần mười tiếng đồng hồ trôi qua, lâu nữa trời sáng, bọn họ còn nhiều thời gian, phải nắm chặt cơ hội.

      Chỗ Lam quân tập kết là ở giữa sườn núi, qua ánh đèn pin chiếu sáng từ chòi gác của Lam quân đội trinh sát nhìn thấy mấy chiếc xe thiết giáp cùng xe tăng nằm rải rác, vài toán lính qua lại tuần tra, đúng là chỗ đóng quân của Lam quân, vì cách đó xa lắm bọn họ nhìn thấy vài căn lều trại.

      “Chúng ta vòng quanh khu vực của Lam quân rồi, thấy gì cả, chỉ còn chỗ này tôi chắc là chính nó đấy!”

      Cao Vịnh Quân vừa vừa nhìn Cố Hoài Ninh, lại ngờ đồng ý:“Lam quân thiết kế mấy Bộ chỉ huy dự bị chúng ta còn chưa biết , chuyện này càng thể suy đoán bừa. Còn cái này cũng thể chắc chắn đó là Bộ chỉ huy của họ”. xong nhìn xung quanh vòng, quan sát chỗ mấy chiếc xe kĩ, đôi mắt đen của sáng lên. Cố Hoài Ninh vỗ vai Cao Vịnh Quân, ý bảo bọn họ núp xuống cho kĩ: “Mọi người ở đây đợi tôi!”

      xong thấp người hướng về phía mấy chiếc xe tiếp viện của Lam quân chạy tới. ra trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này có vẻ thích hợp, nơi này tuy là kín đáo nhưng dung pháo kích hoặc máy bay đều có thể tấn công tới được, hơn nữa đội trinh sát của tiến vào khu phong toả của Lam quân lại gặp chút trở ngại nào. vừa phân tích vừa tiếp cận dần tới mấy chiếc xe tiếp viện, bởi vì trời rất tối nhìn thấy vật, cho nên rất chậm, rất .

      Cố Hoài Ninh vòng qua trạm gác, nhàng mở ra cửa chiếc xe, ngoài dự đoán của trong xe có gì cả. lại vòng qua chiếc xe khác mở ra, vẫn trống như thế. Vật tư thiết bị tiếp viện có, thêm vào đó là phán đoán từ những nghi vấn thu thập được, chỗ này hoàn toàn có khả năng là Bộ chỉ huy của Lam quân.

      “Thế nào đội trưởng?” Mọi người nôn nóng hạ giọng hỏi.

      “Bây giờ có hai khả năng.” nhìn đồng đội, khẽ, “Hoặc là Bộ chỉ huy lam quân nằm ngoài khu vực diễn tập, hoặc là, ở trời.”

      thể nào!” Tất cả mọi người đều giật mình.

      Cố Hoài Ninh bình tĩnh phân tích: “Từ giờ đến rạng sáng còn chưa đến tiếng, thời gian còn lại của chúng ta cũng chỉ còn chưa đến chín tiếng, tranh thủ lúc này nhanh về lại Doanh trại, tới lúc đó lại bàn tiếp kế hoạch đối sách.”

      Chuyến này của bọn họ tuy chưa đạt được mục đích, nhưng ít ra cũng đánh dấu được khu vực để loại ra. Nếu tới lúc tập trận thực mà họ nhầm tới nơi này, lúc đó mới là phiền toái.

      o————o

      Trong lúc Cố Hoài Ninh tập trận khẩn trương ở Chu Nhật Hoà, tại thành phố C Lương Hoà cũng bận rộn túi bụi. Công ty Húc Dương thị phần sản nghiệp đa số đều ở nước ngoài, vì thế Tổng giám đốc Chu Cánh cũng thường xuyên ở trong nước, mỗi lần phỏng vấn chủ yếu đều thông qua việc chat webcam. Vì giờ giấc khớp nhau nên Lương Hoà phải dựa theo giờ bên chỗChuCánh để làm việc, phối hợp thời gian với ông. Qua vài ngày như thế liền mệt mỏi.

      Lý Gia chỉ phụ trách khâu sửa sang lại bản thảo phỏng vấn, hai người cần làm việc cùng nhau, vì thế Lý Gia mệt mỏi bận rộn đến mức như Lương Hoà. Bình thường hai người chênh lệch nhau nhiều tuổi, sắc vóc lại sàn sàn như nhau, bây giờ đứng cùng lại cảm thấy bên cao bên thấp. Lương Hoà uể oải mang đôi mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, đứng trước bàn nhìn kế hoạch thời gian phỏng vấn, tâm trạng lại càng xuống thấp.

      Lý Gia quan sát sắc mặt của Lương Hoà, đưa tay cầm mấy phần tài liệu ở bàn : “Mấy cái này để tôi làm giúp cho, tập trung làm phỏng vấn Tổng giám đốc của Húc Dương .”

      Lương Hoà biết như thế có ổn . Dù sao ta cũng là người mới, cũng ngại nhờ vả. Lương Hoà nháy mắt do dự, trả lời.

      Lý Gia cười cười: lo tôi thay mất bài viết của à?”

      Tất nhiên là phải thế!” Lương Hoà giải thích: “Thời gian này cũng rất bận mà.”

      có gì, trước đây lúc còn thực tập tôi còn tít tận Tây Bắc nữa kìa, chút bận rộn thế này ảnh hưởng gì!”

      Lương Hoà kinh ngạc. hơi khó tưởng tượng, trông Lý Gia mềm mại nhẵn nhụi da thịt thế này mà có thể vùng Tây Bắc gian khổ khắc nghiệt để thực tập. Thấy ta đề nghị như vậy Lương Hoà cũng tiện cự tuyệt liền gật đầu đồng ý. Dù sao việc phỏng vấnChuCánh là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, những việc khác giải quyết sau cũng được.

      Lý Gia nhận được đồng ý của Lương Hoà vô cùng cao hứng, cầm tập tài liệu lập tức quay về bàn làm việc.

      Lúc gần hết giờ làm Lương Hoà nhận được điện thoại của Phùng Trạm. Trong điện thoại cậu thanh niên có vẻ do dự, ấp a ấp úng : “Chị dâu, phu nhân sau khi làm xong chị qua Cố viên chút. Bây giờ em chờ Lão gia họp chưa xong, chị được ?”

      “Bà tìm chị có chuyện gì vậy?” Thời gian gần đây công việc bận rộn cũng ít đến Cố viên.

      “Em.. em cũng lắm, chị cứ đến biết. Em cúp máy đây.”

      Lương Hoà vẻ mặt đau khổ nhìn di động, biết có chuyện gì làm cho Phùng Trạm bối rối ấp úng như thế, ngay cả gọi điện thoại cũng dám . nghĩ ngợi mà thầm lo lắng trong lòng.

      Đến bây giờ đối với mẹ chồng vẫn cảm thấy hơi e dè.

      o—————————-o

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 27
      Editor : lacmathunnie

      Diễn tập chấm dứt
      Nhưng mà bà gọi, thể đến.

      Lương Hoà nhanh chóng làm nốt vài việc còn lại, dọn dẹp bàn chút rồi ra về. Gần nửa ngày ra ngoài, ngờ bây giờ tuyết rơi rồi. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, Lương Hoà kéo lại khăn quàng cổ cho ấm thêm chút. Hôm nay mặc hơi ít quần áo, phong cách lại hỗn tạp, áo khoác ngoài màu nâu nhạt,bên trong mặc chiếc áo len mỏng dài trùm qua hông, váy ngắn, ăn chơi sợ thời tiết mà, mặc xinh đẹp như thế lại ngờ trời có tuyết rơi, cảm thấy hơi lạnh. biết với quần áo như thế này mẹ chồng lại nghĩ như thế nào đây.

      Lối mòn lát đá qua khu vườn ở Cố viên phủ lớp tuyết mỏng, giày giẫm lên nghe vang những tiếng ken két khe khẽ. Lương Hoà nổi hứng thích thú vòng theo những miếng đá lót đường, vừa dạo chơi vừa bình phục lại tâm trạng khẩn trương. Bỗng nhiên cửa lớn trong nhà mở ra, thím Trương cầm cây chổi lau nhà từ trong ra, thấy vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo ở sân, thím sửng sốt chút rồi xì ra cười.

      Thím Trương sống và làm việc ở Cố viên rất lâu, người trong nhà này ai cũng vẻ mặt nghiêm túc, tác phong cứng nhắc, từ ngày gặp với vẻ nhàng, tính tình dịu ngoan như thế này, thím Trương cảm thấy giống như dòng nước ấm lững lờ chảy mềm mại, cứ nhìn liền thấy trong lòng ấm áp, rất giống con ngoan ngoãn hay vâng lời của thím ở nhà. Mỗi lần chuyện với Lương Hoà thím Trương lại càng bộc lộ vẻ trìu mến.

      “Nhanh vào nhà cháu, bên ngoài lạnh lắm đừng đứng đó nữa, đàn bà phụ nữ chúng ta sức khoẻ là quan trọng lắm đấy !”

      xong thím lại gần phủi phủi những bông tuyết rơi người xuống, đẩy vào nhà.

      Bị thím bắt gặp mình nhún nhảy chơi đùa như trẻ con Lương Hoà cảm thấy ngượng ngùng, vừa vào vừa nghiêng người quay lại hỏi thím: “Hôm nay mẹ gọi cháu đến có việc gì vậy ạ?”

      “À, cũng có việc gì lớn cả. Chiều hôm nay phu nhân tự nhiên thấy trong lòng bồn chồn, tâm tình yên, cứ lo lắng sợ rằng có chuyện may xảy ra. Lúc chiều trước khi lão gia họp,còn bị phu nhân cằn nhằn lúc. Phu nhân chủ yếu cũng chỉ lo lắng cho Hoài Ninh nhà cháu mà thôi, aiii…”

      Hoài Ninh nhà cháu.. Lương Hoà nghe mấy từ đó lại đỏ mặt lên, cũng may trời vừa sập tối, thím Trương nhìn thấy vẻ e thẹn của .

      “Chắc là có chuyện gì, phải thím?”. lúng ta lúng túng hỏi. Những chuyện như thế này trước đây có thể dính dáng gì tới , có lo lắng cũng làm gì được. Nhưng mà hoàn cảnh bây giờ khác, hoàn toàn giống trước kia.

      “Lão gia cũng như vậy với phu nhân, nhưng mà Tam thiếu gia là người được phu nhân thương nhất trong nhà, cho dù ai khuyên thế nào phu nhân cũng bình tâm được. Cuối cùng lão gia còn cách nào khác, mới gọi cháu đến an ủi phu nhân đấy!”

      Hoá ra chuyện là như thế, thảo nào Phùng Trạm ấp a ấp úng trong điện thoại. ra là lệnh của lão gia muốn “túm đến để thế thân làm vật hi sinh. Lương Hoà nheo nheo mắt cười, vào trong phòng.

      Mẹ chồng ngồi mình ghế sô pha, bàn trước mặt bà để ly trà. Trong phòng có lò sưởi nên khí rất ấm áp, bình thường ở nhà bà vẫn ăn mặc chỉnh tề luôn để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay bà chỉ mặc chiếc áo mỏng màu hồng nhạt, mái tóc ngày thường búi lên gọn gàng quý phái giờ lại thả buông xuống vai, khuôn mặt bà nóng đỏ bừng, bởi vậy Lương Hoà có cảm giác bà trở nên hiền lành mềm mại hơn rất nhiều. Lý Uyển cũng mới chỉ hơn năm mươi tuổi, lại có điều kiện chăm sóc bảo vệ nhan sắc nên phong thái càng thêm trẻ hơn so với tuổi , có lẽ cũng là vì thế nên lão gia rất chiều bà.

      Lý Uyển thấy Lương Hoà vào cũng chỉ hơi nhìn, liếc mắt ý bảo ngồi vào bên cạnh mình. Thấy quần áo mặc người bà liền nhịn được bực tức :

      “Mấy đứa trẻ các con sao biết chú ý bảo vệ sức khoẻ của chính mình vậy hả? Đến lúc xảy ra ốm đau bệnh tật phải người nhà quan tâm đến ai quan tâm đến? Hôm kia mẹ nghe bác sĩ Trương con bị cảm, kê cho đơn thuốc, có uống đúng giờ đấy?”

      “Vâng, con có mẹ ạ!” Lương Hoà ngồi xuống bên cạnh bà khẽ trả lời. Dưới con mắt giám sát của vệ sĩ Phùng Trạm, bát thuốc đắng ngắt đen xì lại thêm hộp mứt hoa quả luôn đúng giờ đặt ở bàn, mỗi lần Lương Hoà nhìn thấy đều muốn tông cửa bỏ chạy. Chăm sóc kĩ càng như vậy người biết lại tưởng bị ốm nặng liệt giường.

      Vậy tốt!” Lý Uyển hài lòng cầm chén trà lên uống ngụm. Bà đặt chén trà xuống xong lại nhìn đánh giá sắc mặt, thấy ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ghế, dáng vẻ vâng lời : “Dạo này Hoài Ninh có gọi điện về ?”

      Lương Hoà hơi cúi đầu xuống trả lời: “Từ khi Nội Mông Cổ ấy gọi về mẹ ạ!”

      Lý Uyển nghe giọng của con dâu rất khẽ cười vỗ tay : “Thôi cũng đừng buồn con ạ, than nó thuộc về đơn vị, chỉ cần cấp có lệnh có thể bị đưa đến vùng hoang vu ở Phương Bắc, lại ra lệnh nữa có thể bị đẩy Tây Tàng, vợ con muốn gặp cũng gặp được!”

      Mẹ chồng cho lời khuyên đây sao? Ý nghĩ này làm cho Lương Hoà nhịn được muốn cười.

      “Con biết mà mẹ! Con làm ảnh hưởng đến công tác của ấy!” tỏ thái độ thành khẩn .

      “Ý của mẹ phải là con níu giữ chân nó, cho dù là phụ nữ chúng ta nếu có người đàn ông ở bên cạnh mạnh mẽ hơn!” xong bà dừng lại nhìn Lương Hoà chút rối tiếp: “Cũng biết thằng Hoài Ninh này tính như thế nào, cứ phải thành phố B xa xôi như vậy làm gì, mỗi lần về về cũng đủ mệt!”

      Chuyện này còn biết làm sao mà trả lời cho bà được chứ? Thậm chí cũng chưa từng có ý nghĩ muốn hỏi về vấn đề này. Nhưng giờ này chỉ có thể : “Con cũng biết lí do vì sao.”

      “Hay là con thử thương lượng với nó xem, bảo nó về đây được ? Cứ công tác ở đơn vị như thế mãi cũng tiến bộ được. Hơn nữa có ba mẹ, vợ con đều ở đây cả, sau này quan tâm chăm sóc cũng dễ dàng hơn.”

      Ôi? Chuyện này làm sao có thể can thiệp vào được? Ý của mẹ chồng đương nhiên hiểu, bà muốn làm thuyết khách, dụ xin chuyển công tác về thành phố C. Lương Hoà bật cười, mẹ chồng đúng là quá coi trọng rồi, hoặc đúng hơn là, bà đánh giá vị trí của Lương Hoà trong lòng Cố Hoài Ninh rất cao. Nhưng mà Lương Hoà nghĩ, đối với chuyện này có chút chắc chắn nào là thành công.

      Dưới ánh mắt dò hỏi của bà, Lương Hoà biết trả lời như thế nào cho phải. Đúng lúc đó cửa đại sảnh bị đẩy ra, ba chồng bước vào nhà kèm theo trận gió lớn. Lương Hoà vội vàng đứng dậy đón lấy áo khoác ngoài của ông, trong lòng thở dài nhõm hơi, thầm cám ơn ông về rất đúng lúc.

      “Thưa ba mới về!”

      “Ừ!” Cố Trường Trí trả lời, ông nhìn về phía vợ ngồi sô pha, hừ tiếng, “Chiều nay Trường An gọi điện đến, là tối hôm nay Hoài Ninh có vấn đề gì xảy ra cả, hai mẹ con nhà bà đừng có cuống lên như thế, thằng đó có trận nào mà nó chưa tham gia đâu.”

      Lương Hoà đứng bên im lặng gì, trong lòng lại vì câu cam đoan của ông mà yên tâm rất nhiều. Mẹ chồng lại ngồi nữa mà vịn ghế đứng dậy: qua hết tối nay đâu mà !”. Bà vẫn chưa yên lòng.

      Ba chồng trả lời lại, ông chắp tay sau lưng tới lui ở trong phòng. Được vài bước ông quay đầu lại vẫn thấy vẻ mặt hai người ngưng trọng như cũ nhìn ông, ông liền giận dữ dậm chân bỏ lên thư phòng ở tầng hai.

      Ba chồng đúng là hiểu lầm thái độ của Lương Hoà, nghe được câu cam đoan của ông vơi lo lắng rất nhiều, chính là trước mặt hai người dám gì thôi. Lương Hoà nghĩ thầm trong lòng như vậy nghe mẹ chồng cười :“Hứ, ba con có vẻ cứng rắn như thế chứ chừng trong bụng ông ấy còn lo lắng hơn cả mình nữa ấy chứ!.” Quay sang bà lại vỗ lên tay Lương Hoà, dặn dò: “Nếu con yên tâm tối nay ngủ lại ở đây luôn , tập trận xong có kết quả cũng biết ngay lập tức. Tiện thể suy nghĩ thêm về chuyện mẹ vừa với con, nhé?”

      Lương Hoà nghĩ nghĩ rồi ưng thuận đồng ý với bà.

      o————–o

      Cố Hoài Ninh dẫn đội trinh sát trở về doanh trại đóng quân là ba giờ chiều, cách thời gian bắt đầu diễn tập cũng chỉ còn ba tiếng đồng hồ nữa.

      “Thế nào?” Triệu Kiền Hoà vội vàng hỏi tình huống, thấy vẻ mặt thất vọng lắc đầu của các thành viên đội trinh sát, nhăn mặt, mắng: “Vậy bọn nó chắp cánh bay hết à?”

      “Chuyện đó cũng phải là thể!” Cố Hoài Ninh thản nhiên khiến Lục Khinh Vũ và Triệu Kiền Hoà sửng sốt.

      “Chỉ huy của Lam quân là Liêu Vĩnh của Sư đoàn 124. Tôi nhớ lần bốn quân khu lớn liên hợp tập trận với nhau, chiến thuật mà Liêu Vĩnh áp dụng là mê hoặc đối phương, tuy rằng ta kiến tạo ra ba Bộ chỉ huy để che mắt các đối thủ nhưng cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Nên ta mới có mỹ danh là “thỏ khôn có ba hang”.

      “Vậy ý của đội trưởng là..?” Nhạc Khải nhịn được liền hỏi.

      “Tôi cảm thấy bây giờ ta dại gì lặp lại chiến thuật như thế lần nữa đâu, nếu có lặp lại nhiều nhất cũng chỉ có hai Bộ chỉ huy. Còn nếu như có cái, vậy chỉ có hai khả năng.” kéo bản đồ tường xuống, dùng gậy chỉ huy màu đỏ chỉ vào điểm: “Hoặc chính là ở ngoài khu vực quy định diễn tập, hoặc chính là ở trời.”

      xong cười khẽ: “Cá nhân tôi cho rằng khả năng sau lớn hơn.”

      Triệu Kiền Hoà xoa cằm vặn cổ nửa ngày, cảm thán: “Thằng nhóc này bày lắm trò, đây là diễn tập hay là kiểm tra chỉ số thông minh của chúng ta vậy?”

      Mọi người nghe Tham mưu trưởng như vậy đều cười lớn.

      nghĩ rằng chỉ số thông minh của ai cũng giống như vậy sao?”Lục Khinh Vũ nhịn được chế nhạo Triệu Kiền Hoà, ánh mắt lại khống chế được nhìn về phía Cố Hoài Ninh, lúc này cẩn thận nghiên cứu tấm sa bàn. Dường như lúc nào cũng đều là con người hành động ràng lưu loát, cho dù là chiến trường hay phương diện tình cảm, giống như bao giờ rơi vào tình huống thể khống chế được vậy. người đàn ông như thế có lẽ chỉ có hai kết quả, mà mỗi kết quả là thái cực, vĩnh viễn đều thể nào có thể trung hoà nhau.

      o———————-o

      Chờ đợi cuối cùng cũng đến 18h tối, giờ phút ấn định bắt đầu phát động tiến công. Ba phát đạn được bắn lên trời làm tín hiệu, đợt diễn tập chính chức bắt đầu. Đoàn xe thiết giáp của Lam quân di chuyển tiến về hướng doanh trại đóng quân của Hồng quân, Liêu Vĩnh vừa trèo lên máy bay trực thăng chợt thấy binh sĩ cầm bộ đàm báo cáo:

      “Đội trưởng, Hồng quân dùng sóng điện từ làm nhiễu hệ thống ra đa chỉ huy của bên ta.”

      Liêu Vĩnh mặc bộ quân phục màu xanh thẫm, đôi mắt nhìn chằm chằm ba pháo đài màn hình chớp: “Cố Hoài Ninh khởi động tần số điện từ để giám sát hệ thống sao?”

      Cùng lúc này bên phía Hồng quân tình thế vô cùng khẩn trương, Doanh trưởng Hai Cao Vịnh Quân là lính đặc công từng tốt nghiệp xuất sắc Học viện Kỹ thuật Quân , lúc này ngồi trước màn hình ra đa, chuẩn bị bật lại động tác nhiễu sóng điện từ, đương nhiên lần này sóng mạnh hơn ban nãy. Cố Hoài Ninh đặc biệt phái Nhạc Khải cùng Trương Văn mang theo đội chiến sĩ tập kích Sở chỉ huy dự bị gần đây nhất của Lam quân, lại ra lệnh cho nổ bom, tạo chướng ngại vật nhằm đánh lạc hướng ngăn cản đối phương tiến công về phe mình. Đột nhiên Cao Vịnh Quân hô to:

      “Đội trưởng, bắt được tín hiệu ở chỗ này, chính là…” Cao Vịnh Quân dò tìm bản đồ “…chính là khu vực này!”

      Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm màn hình, vỗ vai Cao Vịnh Quân, “Theo dõi nó!”

      Cao Vịnh Quân hưng phấn bừng bừng hô to: “Tuân lệnh!”

      màn hình giám sát biểu cho thấy hệ thống thông tin của đối phương khôi phục lại bình thường, Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà mất năm phút mới giải được mật mã của đối phương, Cố Hoài Ninh lập tức ngồi vào bàn phím, thông qua mạng lưới ra đa bị giải mã của Lam quân phát ra mệnh lệnh giả: “Đội thứ nhất tấn công vị trí E-5 ngay lập tức!”

      Lúc này Cao Vịnh Quân cũng tìm ra địa điểm cụ thể phát ra sóng vô tuyến kia, định cho Cố Hoài Ninh thấy mệnh lệnh vừa phát ra màn hình, nhịn được cười: “Đội trưởng, làm thế có thẳng tay quá , chúng ta bắt sống Liêu Vĩnh cũng được rồi!”

      Vị trí E-5 giờ có tổ pháo binh cùng đội xe tăng chờ sẵn ở đó, ra mệnh lệnh này quả là dụ địch vào chỗ chết.

      Cố Hoài Ninh đầu cũng ngẩng lên, : “Nương tay là điều tối kỵ trong binh pháp!”, lại hỏi tìm ra chưa?”

      “Tìm ra rồi.”

      “Tốt lắm!” mệnh lệnh: “Xác định vị trí ràng, sau đó ra lệnh cho máy bay trực thăng ném bom oanh kích!”

      “Tuân lệnh!”

      Cố Hoài Ninh nhìn về phía màn hình lớn, khuôn mặt bình tĩnh thoáng nụ cười. Trận diễn tập lần này chấm dứt nhanh hơn so với tưởng tượng.

      Phía bên này Liêu Vĩnh còn buồn bực tìm hiểu vì sao đội quân chủ công của mình đột nhiên chuyển hướng E-5 để tấn công, lúc này lại nhận được tin máy bay trực thăng của mình bị bắt, buộc phải hạ cánh, mới biết được phe mình sớm bị đối phương phát và đánh trúng. Liêu Vịnh nhịn được chửi ầm lên.

      Từ xe của Lam quân bốc lên cột khói màu hồng, máy bay trực thăng của Liêu Vĩnh bị bắt hạ cánh xuống, nghênh đón đúng là người con trai út của nhà họ Cố – Cố Hoài Ninh. Nhìn thấy Cố Hoài Ninh, sắc mặt Liêu Vĩnh được tốt lại càng đen thêm, Cố Hoài Ninh cũng ngại, rất tao nhã lễ phép “mời” lên máy bay trực thăng của Hồng quân đậu sẵn ở đó.

      Liêu Vĩnh nhịn được, hỏi: “Sao cậu khẳng định là Bộ chỉ huy của tôi ở ngoài khu vực diễn tập?”, đợi đối phương trả lời liền tự giễu mình: “Hơn nữa người ta đều tôi là “Thỏ khôn có ba hang.”

      Trong bóng tối chỉ nghe Cố Hoài Ninh cười lạnh nhạt: “Tôi nghĩ vấp ngã hai lần ở cùng chỗ!”

      Xem như lời này là an ủi . Liêu Vĩnh cười khổ, lắc đầu trèo lên máy bay.

      quá bao lâu sau Cố Hoà Ninh liền nhận được điện thoại chúc mừng từ căn cứ, giọng của ông Cố Trường An giờ phút này đầy vẻ trêu chọc: “Khà khà, thằng nhóc, chú phục mày rồi!”

      “Vâng.”

      Cố Hoài Ninh trả lời với vẻ để ý khiến ông bật cười, tính tình thằng nhóc này quả giống y hệt ba nó.

      “Chờ trời sáng rồi gọi điện thoại về nhà , chú nghe , mẹ cháu và Lương Hoà đều ở nhà chờ lâu lắm rồi.”

      từng tham gia rất nhiều lần tập trận, những lời dặn dò như thế cũng nghe rất nhiêù. Nhưng lần này nghe được trong lòng kìm được rung động, trí óc chưa kịp suy nghĩ gì, miệng tự chủ được trả lời đồng ý với Cố Trường An.

      Ông chú nghe xong hài lòng cúp điện thoại.

      o————————o

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 28
      Editor : lacmathunnie

      Do ngoài ý muốn

      Tối hôm qua Lương Hoà trằn trọc lâu lắm mới ngủ được, vì quen ngủ giường lạ cộng thêm tính hay lo cả nghĩ của cùng lúc hẹn mà gặp. Sáng hôm sau lúc soi gương liền nghĩ mình có thể so sánh với bảo vật gấu trúc được rồi. Lương Hoà xoã dài mái tóc mềm xuống che bớt sắc mặt trắng bệch vì mất ngủ của mình. đứng trong phòng vệ sinh, nhìn gương, cảm xúc bồn chồn mê muội.

      Lúc xuống dưới nhà bà Lý Uyển ngồi trước sô pha xem tivi, trước bàn để sẵn bát thuốc Đông y. Lương Hoà từng bị Phùng Trạm nhìn chằm chằm giám sát uống thuốc tuần, bây giờ cứ mỗi lần nhìn thấy bát thuốc đen xì xì này cơ thể tự chủ được liền có cảm giác muốn nôn. Nhưng có mặt mẹ chồng ngồi ở đó nên Lương Hoà cố nhịn lại.

      Sắc mặt bà Lý Uyển có vẻ vui, Lương Hoà yên lòng ngồi xuống bên cạnh bà, giọng hỏi: “Mẹ, Hoài Ninh.. ấy vẫn chưa có tin tức gì sao?”

      Bà Lý Uyển tuy ngồi xem tivi nhưng tâm trí lại tập trung, từ lúc nghe điện thoại của ông Cố Trường An xong đến giờ cũng biết phát giận vào đâu. Giờ nghe Lương Hoà hỏi bà lại biết thế nào để an ủi : ra cũng có, bảy giờ sáng nay nó có gọi điện về, lúc đó con còn ngủ, Hoài Ninh bảo cứ để con ngủ cần đánh thức. Nó thắng trận rồi, cũng sắp về, nhưng mà bây giờ vẫn chưa về được.”

      câu sau với vẻ chậm chạp, giống như quan sát thần sắc của mới chậm rãi ra. Thấy biểu tình của Lương Hoà có gì khác thường, Lý Uyển thở dài hơi: “Mẹ còn lo biết nên với con thế nào, hai đứa kết hôn lâu như thế mà thời gian ở cùng nhau chẳng được mấy, khổ cho con!”

      Lương Hoà vén mấy sợi tóc rơi xuống bên má, cười : sao đâu mẹ ạ, con hiểu mà!”

      “Ai, mẹ chuyển nó về đây bao nhiêu lần rồi mà ai trong nhà này chịu làm. Chuyện của Hoài Thanh mẹ xen vào làm gì. Về phần Hoài Việt bây giờ cũng bận rộn suốt, ba ngày hai chỗ để thị sát đơn vị, mẹ cũng tính nữa. Tưởng rằng Hoài Ninh đỡ hơn chút, ai ngờ nó cũng chạy đến thành phố B xa xôi như vậy. xong bà lại có vẻ tức giận lên.

      chạm đến đúng vấn đề mà cho đến bây giờ chưa từng nghĩ tới. Lúc vừa mới kết hôn hai người họ giống như người xa lạ đối với nhau, tuy rằng trước mặt mọi người thể tỏ vẻ ân ái thắm thiết, nhưng tình huống so với bây giờ đơn giản hơn nhiều lắm. tại , từ khi bắt đầu đến lúc này có rất nhiều vấn đề xảy ra. luôn luôn rất khờ khạo, xử lý mọi chuyện quanh co lòng vòng suy nghĩ rối rắm khiến chính mình bị rối tung cả lên, vậy mà cố tình còn có người đứng bên ngoài vòng luẩn quẩn như tơ vò ấy chịu cứu . Nghĩ như vậy khiến cảm thấy uể oải vô cùng, quả nhiên ai thổ lộ tình cảm trước người đó phải chịu lép vế.

      Chuyện này được.Vốn cầm điện thoại định gọi cho Lương Hoà lại cắn răng nhét điện thoại trở lại túi xách. Thừa lúc vẫn còn khí thế quyết định gọi cho vào lúc này. Để đến tối hãy giả bộ cả ngày hôm nay bận rộn giờ mới nghĩ tới việc gọi điện, như thế gọi là thua người nhưng thua trận.

      Sau khi nghĩ thông suốt Lương Hoà liền vui vẻ làm. Cuộc phỏng vấn Chu Cánh tiến triển thuận lợi, đến bây giờ cũng hoàn thành hai phần ba công việc, còn lại những phỏng vấn Lương Hoà đưa cho Lý Gia làm. Hạ An Mẫn đây là áp bức sức lao động giá rẻ, làm khó người bằng cấp cao hơn . Lương Hoà khinh bỉ thèm trả lời bạn.

      Ấn tượng của Lý Gia đối với Lương Hoà tuy chưa được tốt lắm, nhưng vẫn công nhận là ta rất có năng lực. Rất nhiều bài phỏng vấn cùng bài báo Lý Gia có thể mình tự đảm nhiệm, hoàn toàn cần chỉ bảo điều gì. Lúc rảnh rỗi Lương Hoà thường hay suy nghĩ biết Lục đại boss rốt cuộc có ý gì mà để hướng dẫn người bằng cấp còn cao hơn . Chẳng nhẽ Lục boss thấy ù lì quá nên làm vậy để kích ? Lương Hoà shock vì ý nghĩ đó của mình.

      “Phóng viên Lương, đây là bản thảo phỏng vấn, có muốn xem qua chút ?”

      Lý Gia đưa qua tập tài liệu dày, vốn từng báo cáo viết lách quá nhiều giờ nhìn thấy tập chữ nghĩa thế này Lương Hoà liền cảm thấy đau đầu, cầm luôn bản thảo của mình đưa cho Lý Gia, cười : cứ trực tiếp đưa , tôi ngại xem lắm rồi!”

      “Vậy cũng được!” Lý Gia cười ngọt ngào đồng ý.

      Ngày hôm nay tuyết rơi nhiều hơn hôm qua, mặt đường phủ tầng tuyết dày, trắng xoá. Lương Hoà cầm ly cà phê nóng đứng trong nhìn ra ngoài cửa sổ. gần đến Giáng Sinh rồi, các cửa tiệm bán hàng bắt đầu trang trí cây thông,bày tượng ông già Noel, sắc trắng đỏ khắp cả con phố, khí ngày hội bắt đầu náo nhiệt rồi. Lương Hoà thở dài tiếng, mẹ chồng rất đúng, nếu có người đàn ông ở bên cạnh, là tốt biết bao.

      o——————-o

      So với thành phố C, thời tiết ở Nội Mông Cổ càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu hơn. Từ lúc tập hợp ở căn cứ đến giờ tuyết rơi liên miên ngừng. Đến nay kết thúc tập trận tuyết càng rơi lại càng dày. Dựa vào kinh nghiệm suy đoán của dân du mục bản địa, có lẽ sắp có trận bão tuyết. Các binh sĩ tham diễn hôm đó nhận được mệnh lệnh ngay lập tức thu dọn khởi hành quay về, thể dừng lại. Điều làm cho mọi người vui mừng hơn là Quân khu điều đến tổ xe cơ động đưa những nhân viên tham diễn trở về.

      chiếc xe Hummer dừng lại cách doanh trại xa, Cố Trường An mặc quân phục chỉnh tề ngồi ở ghế sau, cầm tập tài liệu Đảng, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.

      lát sau cửa xe mở ra, trận gió lạnh từ bên ngoài rít gào tràn vào trong xe, Cố Hoài Ninh ngồi vào ghế hờ hững nhìn ông. Cố Trường An nhiều hơn Cố Hoài Ninh mười mấy tuổi, lúc hai người ở riêng cùng nhau cũng câu nệ ra vẻ. Cho nên Cố Hoài Ninh luôn xem ông chú út này là bậc trưởng bối thân thiết nhất của mình.

      “Chú tới có chuyện gì vậy?”

      có việc gì thể tìm cháu à?” Chú út trêu ghẹo, cầm tập tài liệu đưa cho : “Đọc !”

      cầm lấy lật lật vài tờ, trầm ngâm : “Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”

      “Đại khái là trước khi diễn tập bắt đầu hai ba ngày, vốn dĩ bác Lục muốn trực tiếp hạ điều lệnh xuống cho Khinh Vũ, nhưng sau nghĩ lại vẫn nên báo cho cháu trước.”

      “Vâng, cám ơn tư lệnh Lục còn quan tâm đến thể diện của cháu!”

      Cố Trường An hơi híp mắt nhìn biểu tình bình thản của cậu cháu khi câu đó. Nghĩ lát, ông :

      “Hoài Ninh, chú vốn nên hỏi việc riêng tư của cháu. Nhưng bây giờ chú cảm thấy cháu nên chuyên tâm chút, dù sao cháu cũng cưới Lương Hoà.”

      Cố Hoài Ninh nghe nhắc đến cái tên này thoáng ngẩn người ra, rồi trả lời, giọng vẫn bình thản lạnh nhạt như trước, khiến cho người bên cạnh dở khóc dở cười:“Chú, nếu như từng có ý đó cháu kết hôn với Lương Hoà.” ấy, kể từ lúc mới gặp nhau hề che giấu vẻ yếu ớt mà bộc lộ hoàn toàn trước mặt , khi đó tự nhủ bao giờ thương tổn .

      “Vậy xử lý vấn đề của Lục Khinh Vũ cách nhanh chóng , dù sao người ta cũng là con , cũng trưởng thành rồi, cả ngày ở bên cạnh cháu như thế làm sao mà lấy chồng được? Chú đồng ý với quyết định của bác Lục, mẹ của Khinh Vũ bây giờ chỉ sống có mình, điều chuyển ấy về Quân khu Thẩm Dương đối với cả ấy và cháu đều có lợi.”

      Cố Hoài Ninh bật cười, “Nếu chuyện gấp gáp như vậy tại sao trực tiếp tác động lên cấp của cháu luôn?”

      Cho dù tính tình trẻ trung Cố Trường An cũng nhịn được vẻ ngang tàng của , ông nghiêm túc: “Đội trưởng Cố, mời có thái độ nghiêm túc, bây giờ tôi bàn với về vấn đề điều động quân nhân, phải chuyện trà nước trong nhà.”

      Đôi mắt đẹp của Cố Hoài Ninh híp lại, ánh cười trong cặp đồng tử màu đen lập tức biến mất, “Cháu đồng ý với lệnh điều động nếu Lục Khinh Vũ cầu.”

      Đây phải câu trả lời mà ông muốn. Cố Trường An than thầm: “Được rồi, lần này cháu cùng chú đến Quân khu thị sát, tiện thể thăm luôn chú Hai luôn. Hi vọng trước khi trời tối có thể đến được thành phố B.”

      Ánh mắt Cố Hoài Ninh xoay nhìn trong xe vòng, đáp: “Vâng, như thế cũng được!”

      Việc làm này của Cố Trường An ai biết, ông lại bằng loại xe bình thường vẫn hay dùng trong quân đội là Hummer, chiếc xe lặng lẽ trườn ra khỏi khu vực doanh trại cũng ai để ý. Dọc đường Nội Mông Cổ tuyết vẫn rơi rất nhiều, xe hề dễ dàng.

      Lái xe đột nhiên “ tiếng , “Thủ trưởng, trời tuyết lớn như vậy sao còn có dân du mục thả súc vật nuôi?”

      Cố Trường An ngẩng đầu nhìn, qua cửa kính xe mờ mờ nhìn thấy vài người đàn ông mặc quần áo Mông Cổ xua đuổi mấy con vật liền hiểu ra: phải họ chăn thả đâu, đó là các động vật hoang dã, tuyết rơi lớn như thế này chắc là họ đem chúng dồn đến khu bảo tồn đấy thôi.”

      “Ồ, nhiều thế này nên lái xe tải đến mới đủ”.

      Lái xe Tiểu Trương đùa làm hai người ngồi trong xe hơi cười, khí vắng lặng dịu bớt chút. Cố Trường An còn nhớ lời người Hai của ông là Cố Trường Minh , đứa cháu út Cố Hoài Ninh này tâm tư rất kín đáo sâu sắc. Có số việc nếu nó muốn , cho dù các ông ép buộc dụ dỗ thế nào cũng cạy miệng nó ra được.

      Ông cũng cố ý nghĩ tới, nhưng mà trong nhà ngoài Hoài Việt ra ông là người thân thiết với Hoài Ninh nhất. Có rất nhiều chuyện trai và chị dâu của ông biết, nhưng mà ông lại biết. Nhớ lúc Hoài Ninh được mười tám tuổi, khi ấy ông còn huấn luyện binh sĩ ở đơn vị, đột nhiên thấy thằng cháu xuất trong đội lính mới, cả kinh, ông cuống quýt hỏi mới biết được thằng nhóc muốn nhập ngũ. Ông vội vàng gọi điện thoại cho cả Cố Trường Chí, trai ông cũng chỉ ba từ: “Tuỳ nó .”

      Cuối cùng cũng tuỳ nó , nhập ngũ, lại thi đõ vào Học viện Quân Hoàng Gia Sandhurst. Công tác phấn đấu ngừng, hề bị người ta thiên vị, cho dù người khác muốn thiên vị nâng đỡ nó cũng cự tuyệt. Nó cũng giống Hoài Việt, có lòng tự trọng và tự tôn rất cao.

      Ông biết mối quan hệ của đứa cháu này cùng Lục Khinh Vũ, trước đây ông cũng chỉ gặp Lục Khinh Vũ có mấy lần, nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc. Bởi vì lúc Cố Hoài Ninh mười tám tuổi, người nhập ngũ cùng Cố Hoài Ninh là chính ấy.

      Xe đến trạm thu phí đầu thành phố B là bảy giờ tối. Ở đây tuyết rơi ít hơn Nội Mông Cổ, thời tiết cũng ấm hơn Nội Mông Cổ rất nhiều. Ngồi xe đoạn đường dài như vậy Cố Trường An cảm thấy rất mệt, ông bảo lái xe Tiểu Lý dừng lại trước cửa hàng tạp hoá để xuống xe thả lỏng chút.

      Tiểu Trương lái xe cả quãng đường dài, bởi vì do thời tiết xấu thêm nữa lại chở hai nhân vật lớn trong xe, đầu óc luôn tập trung căng thẳng, bây giờ nghỉ ngơi chút cũng là chuyện rất tốt. Vì thế chậm dần tốc độ xe, chuẩn bị chuyển hướng tấp vào lề đường.

      “Chỗ này hình như có bán loại rượu tự ủ lâu năm, uống vào rất thơm, để Tiểu Trương mua về uống thử xem.” Cố Trường An cười .

      “Hiếm khi chú tỏ vẻ thích, vậy cháu hầu chú ly.” bị đau dạ dày, thể thường xuyên uống rượu.

      Lái xe Trương nghe vậy rất cao hứng, quay đầu định , vừa mới bật ra hai chữ “Thủ trưởng” liền thấy sắc mặt Cố Hoài Ninh thay đổi hét lên: “Tiểu Trương, cẩn thận xe!”

      Lái xe Trương cuống quýt quay lên, chưa kịp đạp phanh bị lực va chạm mạnh khiến chiếc xe chấn động, mắt chỉ kịp nhìn thấy luồng ánh sáng trắng loá đâm tới xe của mình.

      o—————————o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 29
      Editor : lacmathunnie

      Em
      Trời càng gần tối tuyết rơi càng nhiều. Lương Hoà vươn người vừa mở hé ra cánh cửa sổ nghe Hạ An Mẫn rít lên từ phía sau: “Đóng cửa sổ lại ngay!”, Lương Hoà rụt rụt cổ đóng lại cửa sổ. Hạ An Mẫn gõ bùm bùm bàn phím, sửa bài báo sửa sửa lại biết lần thứ mấy rồi, vì thế phát cáu.

      Lương Hoà an ủi bạn: “Cứ từ từ nên gấp gáp làm gì, tổng biên tập có tính khắt khe ai mà biết!”

      Câu thành đúng lúc đổi lấy cái lườm nguýt phẫn nộ của bạn. Hạ An Mẫn cầm tập bản thảo định đánh cho Lương Hoà cái thấy điện thoại di động của Lương Hoà vang lên.

      “Alô?

      “Chị dâu!” Giọng của Phùng Trạm vọng ra qua điện thoại lớn đến mức Hạ An Mẫn cũng nghe thấy, nghe xong nhịn được bật cười lên tiếng. nhìn nhìn bạn của mình, trông non nớt như thế này mà cứ có gã trai trẻ kêu chị dâu gọi chị dâu, nhất là mỗi lần bị gọi như thế thái độ của Lương Hoà đều có vẻ rất nghiêm túc lắng nghe. Bây giờ cũng vậy, khiến Hạ An Mẫn nhịn được ý nghĩ muốn véo mặt Lương Hoà cái. Nghĩ sao làm vậy, nhưng bàn tay chưa kịp sờ đến mặt bị Lương Hoà ngăn lại.

      “Phùng Trạm, có chuyện gì cứ từ từ mà !”

      Lương Hoà im lặng nghe lúc, lại cảm thấy hình như đầu dây bên kia gió thổi rất mạnh, nghe được .

      “Cậu … ai gặp tai nạn xe?”

      “Đội trưởng gặp tai nạn.” Phùng Trạm cố gắng ổn định tinh thần cùng giọng , lại nghe thanh bình tĩnh của Lương Hoà phía bên kia vọng đến, tiếp:“Chị dâu, chị đừng vội, lão gia gọi máy bay trực thăng tới, bay đến thành phố B ngay bây giờ, nếu chị muốn lại đây ngay . Lão gia chờ lâu đâu!”

      “Được rồi” nhàng lên tiếng “Chị đến ngay lập tức!”

      Hạ An Mẫn thấy Lương Hoà cúp điện thoại xong lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị luôn, vội vàng túm tay lại, giọng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy, cho mình nghe với?”

      “Hoài Ninh và chú út của ấy bị tai nạn đường trở về thành phố B.” Giọng rất khẽ, mấy tờ giấy cầm tay đặt luôn vào tay Hạ An Mẫn:“Đây là nhiệm vụ phỏng vấn trong tuần này của mình, cậu xin Tổng biên tập cho mình nghỉ phép nhé!”

      xong quay người ra ngoài, Hạ An Mẫn theo phía sau.

      “Bây giờ cậu thành phố B luôn à?”

      “Ừ!”

      “Cậu điên rồi à? Trời tuyết lớn như thế này mà cũng sao?”

      sao, ba chồng mình có phương tiện riêng, rất an toàn!”

      Hạ An Mẫn lại hỏi: “Vậy đến đó cậu làm gì?”

      Cửa thang máy mở ra, Lương Hoà xoay người qua nhìn Hạ An Mẫn, khẽ:“Mình cũng biết..”

      Đến lúc này Hạ An Mẫn mới nhìn thấy mắt Lương Hoà đỏ. Đột nhiên nhớ lại mấy tháng trước khi bà ngoại của Lương Hoà qua đời, lúc ấy hai ngồi cùng nhau bàn xem chiều nay ăn món gì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới báo tin dữ. Lần nào cũng vậy, Lương Hoà hề có tinh thần chuẩn bị chuyện đột ngột ập đến. Nghĩ tới đây Hạ An Mẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

      “Hoà Hoà, có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá!”

      Lương Hoà cười nhàng: “Ừ, mình biết!”

      Lúc thành phố C tuyết rơi ít hơn chút máy bay cất cánh. Cố lão gia ngồi im lặng ghế, đôi mắt nhắm lại. Lúc ông mở mắt ra thấy Lương Hoà ngồi đối diện với mình, con dâu mặc chiếc áo khoác lớn mà Phùng Trạm vội vàng đưa cho trước khi , toàn bộ thân người cuộn lại bên trong chiếc áo, nhìn qua có vẻ bé vô cùng.
      Ông cảm thấy thể hiểu được, vì sao đứa con kiêu ngạo của ông lại cưới người con bình thường như vậy về làm vợ. nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại có nhiều lúc đơn độc chỉ mình đối diện với những người lớn bên gia đình nhà chồng. Tính cách hoà ái, cố lấy lòng nịnh bợ ai, cũng tỏ ra quá yếu đuối, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền làm người ta thể chê trách được điều gì.

      Trước khi máy bay hạ cánh ông nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới, tâm trạng lo lắng cũng bình tĩnh dần. Ông định mở mệng an ủi con dâu, nhưng lúc này lại rất trấn định tới mức ngoài dự kiến của ông.

      o————–o

      ra Cố Hoài Ninh bị thương cũng nặng lắm, lúc đó Tiểu Trương phanh dừng xe hệ thống túi khí an toàn cũng bung ra, bị đẩy ngã ngửa ra phía sau, chấn động khiến gãy xương tay. Còn Tiểu Trương lại bị đập đầu vào kính xe, lúc này cậu ta vẫn còn được các bác sĩ kiểm tra ở bên trong.

      Cố Hoài Ninh nhìn cánh tay quấn băng vải trắng toát của mình, cảm thấy bất đắc dĩ.

      “Người chiếc xe kia có bị gì ?”

      Chú Út Cố Trường An cũng bị thương ở tay,nhưng nặng bằng . “Hình như có vẻ nghiêm trọng, xe phanh quá nhanh nên cũng bị đập đầu vào kính, vỡ nát cửa.”

      Như vậy là bọn họ vừa suýt chết trong gang tấc. bật cười hỏi ông: “Chú gọi điện về nhà chưa?”

      “Chú vừa gọi. Nhưng bây giờ ba cháu lên máy bay trực thăng rồi.”

      Cố Hoài Ninh đột nhiên xoay người, động tác mạnh mẽ hề giống như người vừa thoát chết chút nào,: “Ba cháu đến đây à?”

      Cố Trường An nhìn dáng vẻ khẩn trương của , cười cười: “Cố đoàn trưởng, tình trạng sức khoẻ của cậu bây giờ nên kích động. Ừ, lúc cháu còn ở bên trong kiểm tra chú gọi điện về trong nhà, cho mẹ cháu yên tâm chút, nhưng ba cháu vẫn muốn đến đây.”

      Cố Hoài Ninh ngẩn người ra chút rồi lại cười .

      Vào lúc mộthaih đêm bác sĩ trực tới khám và thay thuốc, đụng khẽ đến miệng vết thương khiến cảm thấy hơi đau, lông mày lập tức nhíu lại.

      Người thay thuốc là y tá còn rất trẻ, có vẻ như rất hiếm khi thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế này, lại mặc quân phục cách rất tuấn, động tác của cẩn thận cách chậm chạp, sợ làm đau thêm. Dù vậy việc thay thuốc đổi băng vẫn tránh khỏi đụng tới vết thương, dù cố nén nhưng động tác co rúm lại của vẫn bị phát ra. ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên xấu hổ:

      “Ôi, xin lỗi !”

      Cố Hoài Ninh khoát tay: “ sao, cứ làm tiếp !”

      hơi nghĩ, thái độ của mình biểu có lẽ rất lạnh nhạt khiến cho ấy sợ, nghĩ vậy cố gắng cười lên chút làm dịu bầu khí. ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

      Người con đứng ở ngoài cửa với dáng vẻ phờ phạc chật vật, mặc, , phải bọc trong chiếc áo khoác to lớn hề vừa vặn chút nào. Mái tóc dài mà biết vốn rất mềm mại lúc này lại có vẻ rối loạn, và đôi mắt … Đôi mắt màu hổ phách, đỏ bừng, khiến cho người nhìn thấy chỉ muốn thương trìu mến.

      đứng lên theo bản năng, nhưng vừa nhấc cánh tay bị băng vải kéo lại, khẽ nhíu mày. y tá lại ngẩng đầu xin lỗi: “Lại đụng vào vết thương sao?”

      Cố Hoài Ninh nhịn được bật cười: phải, làm tốt lắm! Có điều, vợ tôi đến rồi!”

      o——————–o

      Lương Hoà đứng im ở cửa nhìn , hai người gặp nhau tháng rồi. Nhưng trông thay đổi chút nào cả. Bộ quân phục mặc người vẫn thẳng thớm phẳng phiu nghiêm chỉnh như vậy, ngay cả khi bị thương cũng có chút nào chật vật, thậm chí còn quên cười với y tá nữa. Làm sao có thể có người như vậy, giống như đối với chuyện gì cũng thèm để ý, ngay cả lúc này, bây giờ, ở đây, khi nhìn thấy , dáng vẻ cũng lạnh nhạt như vậy.

      chậm rãi tới trước mặt , dùng bàn tay bị thương nhàng vuốt lại mái tóc rối đầu , khẽ hỏi: “Sao em lại đến đây?”

      “Em…em…” hé miệng thở dốc, chỉ được hai từ đơn như vậy nước mắt ứa ra, tràn xuống má.

      biết mình có thể làm gì, cũng biết đến đây như thế nào. chỉ cảm thấy mình thể đến. là người mà toàn bộ gia đình thương, là Cố tam thiếu gia mà mọi người quan tâm sủng ái, ốm cái là cả nhà họ Cố từ xuống dưới đều xoay xung quanh thăm hỏi chăm sóc, kể cả thủ trưởng Quân khu cũng tới, còn vận dụng cả máy bay trực thăng… Nhiều người quan tâm như vậy, thêm cũng thêm được cái gì, mà thiếu cũng thiếu cái gì cả.

      Nhưng mà đối với lại phải như vậy. thế giới này nếu có người có thể thân thiết ở bên , nếu có người làm cho muốn xa rời, chỉ có mình mà thôi.

      nhớ lại cảnh lúc ba mẹ qua đời, khi đó vẫn còn học ở bên . Đột nhiên có ngày bà ngoại gọi điện sang, trong cuộc điện thoại đường trường mà cảm thấy dài đăng đẵng ấy chỉ nghe được bà ngoại lặp lặp lại câu : “Bé, mau về , con mau về , ba mẹ con mất rồi!”

      Ba mẹ đường bị tai nạn xe, hai người chết ngay tại chỗ. Khi về, để lại cho chỉ là hộp cốt tro tàn.

      Cái cảm giác đứng im tại chỗ nhúc nhích được, cả thân thể lẫn tâm hồn lạnh lẽo như băng thế này cả đời đều thể quên được, giống hệt như ngày hôm nay. Cảm giác khi nhìn thấy , trong khắc từ khẩn trương biến thành lo sợ vô cùng vô tận, lập tức nảy lên trong lòng .

      “Lương Hoà…” gọi khe khẽ, lòng bàn tay do luyện tập nhiều năm mà trở thành chai sần, vuốt lên má lau nước mắt cho , “Đừng khóc!”

      dỗ dành nhàng như vậy tựa như ngọn nguồn của ấm áp, lại giống như có bàn tay kéo mở ra dòng nước uỷ khuất tủi thân trong lòng , nước mắt kìm lại được, níu áo của , khóc nức nở.

      hoàn toàn dỗ nín được, chỉ có thể nâng khuôn mặt lạnh như băng của lên để hôn, hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát ấy, nụ hôn miết xuống đôi môi run run vì khóc. Vốn chỉ muốn nhàng trấn an cảm xúc, nhưng khi chạm vào hàm răng lại nhận thấy đáp trả của , liền kìm được hé mở miệng ra, hôn cuồng nhiệt.

      Qua lát cảm giác thở được, Cố Hoài Ninh hơi buông ra, bàn tay rộng lớn vẫn giữ chặt sau gáy của Lương Hoà, tì trán vào mặt .

      “Cố Hoài Ninh.” Giọng rầu rĩ, tiếng hơi khàn khàn sau trận khóc.

      “Sao em?” Giọng rất trầm, tràn đầy vẻ mê hoặc.

      Lương Hoà ngẩng đầu nhìn , đôi mắt long lanh giống như ngọc hổ phách bị nước rửa qua, chứa thứ ánh sáng bàng bạc. Lúc gặp đôi mắt đen của nhìn lại cúi đầu xuống, tựa trán vào vòm ngực rộng của , rầu rĩ : “Em nghĩ, em rồi!”

      Hai người kết hôn lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chủ động tình cảm đều là hay thẹn thùng này. Ngay cả việc thổ lộ đều vốn là chuyện phải làm, đều bị giành trước.

      “Tại sao lại những hai lần?” Giọng hơi mơ hồ.

      Tại sao lại những hai lần? Lương Hoà nhìn cúc áo bộ quân phục của , thấp rũ mí mắt xuống: “Em chỉ muốn lại thêm lần nữa cho nghe thôi!”

      nghe xong cười nhàng, bàn tay hơi nắm lại, níu những sợi tóc mềm mại của ,: trùng hợp!”

      o————————o

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :