1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[QUÂN NHÂN] CHÀO ANH, ĐỒNG CHÍ TRUNG TÁ! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (57C + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 20
      EDIT: lacmathunnie

      Chờ đợi

      Lúc tan sở nhìn thấy Phùng Trạm đứng đợi ở trước cửa Toà soạn Lương Hoà cũng thấy bất ngờ. Buổi sáng lúc làm mẹ chồng gọi trước cho , dặn buổi chiều sau khi làm xong đến thẳng Cố viên.

      Tâm trạng hơi uể oải. Ba người con trai của nhà họ Cố, ngoại trừ Cố Hoài Ninh, vợ của hai người đều có ai sống ở thành phố này. Con cả Cố Hoài Thanh làm việc ở phíaNam, vợ cùng con đều theo sống ở phíaNam. Con thứ hai Cố Hoài Việt cũng giống Cố Hoài Ninh, làm việc ở thành phố B, vợ cũng sống ở đây.

      Kể từ bây giờ chỉ còn mỗi cậu nhóc nghịch ngợm Cố Gia Minh cùng Lương Hoà ở lại. Lý Uyển luôn than thở trong nhà quá vắng vẻ, thường hay gọi Lương Hoà tới chơi rồi ăn cơm. Xe của Phùng Trạm xuất ở Toà soạn ngày càng thường xuyên, tất cả đồng nghiệp đều biết phóng viên Lương mỗi ngày có người đưa đón, lại còn là xe có biển số quân đội.

      Lúc chuyện bị mọi người đồn đãi bàn luận, Lương Hoà đứng ngồi yên. Sau Hạ An Mẫn khuyên bảo an ủi hồi, mới giảm bớt tâm trạng rối rắm. Rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý, nếu về làm dâu nhà giàu, lại là danh gia vọng tộc như nhà họ Cố, có những chuyện thể chú trọng.
      ——————-
      Lúc bước vào Cố viên thấy Cố Gia Minh chạy ra đón như mọi khi, Lương Hoà chưa kịp thắc mắc Phùng Trạm bên cạnh giải thích, Cố Hoài Việt đưa cậu bé chơi ở nhà bà ngoại. Có mình, Lương Hoà càng uể oải.

      Vừa nghĩ vừa đẩy cửa ra, thấy sĩ quan trẻ ngồi sô pha đọc báo, tờ báo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa bộ quân màu xanh. Lương Hoà ban đầu có tâm trạng kích động, lúc ánh mắt lướt qua quân hàm vai người đó, lại nén được cả ngừơi ỉu xìu xuống. Bình tĩnh lại, ràng thể là Cố Hoài Ninh, người này có hai vạch ba sao, là quân hàm đại tá rồi.

      Người đàn ông đột nhiên hạ tờ báo xuống, Lương Hoà ngẩng đầu nhìn liền đối diện ngay với đôi mắt đen. Cố Hoài Việt cười, vẫn cầm tờ báo nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Lương Hoà, cảm thấy em dâu này thú vị.

      .. Hai.” Lương Hoà lắp bắp chào. Ôi, xấu hổ muốn che mặt lại. Người này phải là Cố Hoài Ninh, mình khẩn trương cái gì? Mà cũng đúng, cho dù là Cố Hoài Ninh, vì sao mình lại phải khẩn trương!

      Cố Hoài Việt cười , “Thất vọng lắm phải ?”

      Lương Hoà ngượng ngiụ đỏ mặt. Ngay cả Cố Hoài Việt cũng trêu ghẹo , đứng im tại chỗ cười tiếng, giả bộ lơ .

      “Lần trước gặp thím ở Quân khu lại bận chuyện thằng bé nên chưa có dịp chuyện. Về đây thằng bé quấy rầy thím nhiều lắm phải ?”

      phải đâu ạ, em rất thích Gia Minh. . Cố Gia Minh tuy rằng nghịch ngợm hay quấy phá, nhưng lại đáng và dễ thương vô cùng.

      Cố Hoài Việt cười gật đầu, vừa định thêm thím Trương ra gọi hai người vào ăn cơm.

      Cố lão gia mang ra bình rượu Mao Đài, nhưng mà lúc này chỉ có mình ông uống, Cố Hoài Việt ngồi ăn cơm . Trong lúc ăn cơm Cố lão gia thích chuyện này chuyện kia, về điểm này Lương Hoà sớm được biết. Nhưng cũng hơi thắc mắc, có người con xuất sắc như Cố Hoài Việt còn có cái gì đáng để ông cụ phải phàn nàn.

      Tuy rằng cho đến bây giờ chỉ gặp người chồng này hai lần, nhưng để lại cho ấn tượng rất tốt. Giống như Hoài Ninh, có nhiều nét giống bà Lý Uyển, khuôn mặt đẹp trai cương nghị, thân hình cao ráo mặc quân phục vào lại càng thêm vẻ ưu tú. hay cười hơn Cố Hoài Ninh, bình thản thong dong hơn em trai mình, gần gũi mà bình dị. Nhưng mà, ba chồng lại có điều gì đó bất mãn với .

      Cố lão gia ngồi vào bàn cơm, nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm vòng, hỏi “Gia Minh đâu rồi, thằng bé lại chạy đâu rồi?”

      Cố Hoài Việt uống ngụm nước lọc, thản nhiên, “Bên nhà bà ngoại muốn gặp nó, con mang nó qua bên đó rồi.”

      Ba chồng vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi. Chiếc gậy đặt bên chân bị ông cầm lấy giận dữ dộng cộc cộc xuống sàn, giọng đầy cơn tức “Ngày nào cũng nhớ ngày nào cũng mong, thằng bé mang họ Cố hay là họ Lâm?”

      Ngược lại với giận dữ của ông, Cố Hoài Việt lại có biểu tình thản nhiên, “Đó là bà ngoại của Gia Minh, bà muốn gặp cháu có gì là sai đâu ba?!”

      “Cho dù là vậy cũng thể ngày nào cũng phải sang đó.” Ông cụ giận dữ , dừng lại chút lại như hiểu ra chuyện gì, ông ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việt, sắc mặt tái mét “ cho ba biết, có phải vẫn chưa quên được Lâm Kha phải ?”

      Lý Uyển ngồi bên thấy tính thế bắt đầu căng thẳng, bà nhìn Cố Hoài Việt nháy mắt mấy cái, nhưng nhìn bà, sắc mặt đanh lại. nhìn thẳng ba mình, giọng cứng rắn: “Con ngại cho ba biết, đúng là con quên được ấy!”

      Bữa cơm tối cứ như vậy mà trở nên lạnh lẽo. Cố lão gia giận tới nỗi mặt xanh mét. Từ lúc Lương Hoà gặp ông đến giờ cũng chưa lần nào thấy ông giận dữ như vậy. Cố Hoài Việt tuy ngoài mặt có vẻ khó chịu như ba mình, nhưng biết chắc chắn cũng cảm thấy thoải mái.

      Lý Uyển nhàng trấn an Cố lão gia “Xem , hai bố con ông tới khi nào mới có thể êm đẹp ăn xong bữa cơm, ở đây vẫn còn những người khác nữa mà, bố con ông thể nể mặt chút hay sao?”

      Người khác? Lương Hoà lập tức liền hiểu, mẹ chồng gọi tới chính là hi vọng có thể thay đổi cục diện này. Lương Hoà than thầm trong bụng, e rằng khiến bà phải thất vọng rồi, làm sao có năng lực để trấn định được khí thế của những người nhà họ Cố.

      Cố Hoài Việt nghe mẹ vậy gì thêm, đứng dậy, hơi vỗ vai Lương Hoà như an ủi , sau đó rời khỏi bàn ăn. Dáng vẻ dứt khoát của càng khiến Cố lão gia tức giận thêm, ông chỉ vào vợ, “Bà xem nó , bà còn tôi nữa, đứa con này có tiến bộ thêm chút nào chưa? lâu như vậy, lâu như vậy rồi, nó vì người phụ nữ mà làm chính bản thân mình phải đau khổ như vậy..”

      Lương Hoà hiểu những lời ông có nghĩa gì, thấy mẹ chồng nháy mắt với , liền ngoan ngoãn đứng dậy đuổi theo Cố Hoài Việt. Qua thời gian dài ở chung cũng có thể đoán được ý của mẹ chồng, tại bà muốn giữ Cố Hoài Việt ở lại.

      Thực ra Cố Hoài Việt vẫn chưa bỏ , Lương Hoà bước ra ngoài hàng hiên liền nhìn thấy . đứng trong vườn hoa, im lặng nhìn xa xa đâu đó. Lương Hoà đứng lại cách quãng phía sau, tôn trọng giờ phút này của người đàn ông ấy. Nhưng Cố Hoài Việt lại quay về nhìn , khẽ cười:

      “Lâu lắm mới về, vừa về lúc ngờ lại làm chuyện cười cho thím xem rồi.”

      Lời của đầy vẻ tự giễu cợt chính mình, Lương Hoà vội vàng lắc đầu:

      “Em hiểu cũng có nỗi khổ riêng của bản thân mình. Nhưng mà dù sao ba cũng già rồi.”

      “Đúng vậy, với Hoài Ninh cũng còn trẻ nữa, huống gì là ba đâu.”

      Lương Hoà hơi chần chừ lát, mới hỏi, “Lâm Kha là ai mà nhắc tới lại khiến cho ba giận dữ tới mức như vậy?”

      Cố Hoài Việt im lặng lúc, ánh mắt mông lung như nhớ lại, dáng vẻ của phảng phất nỗi buồn bã thể diễn tả được. Lương Hoà bắt đầu hối hận vì câu hỏi của mình, có lẽ chuyện này nên hỏi, hẳn đó là chuyện cấm kị của .

      Thấy vẻ bối rối của Cố Hoài Việt cười, “Dáng vẻ này của thím rất giống Lâm Kha.” ngừng lại chút, khi tiếp lại còn cười nữa, “Lâm Kha là người vợ mất của , là mẹ của Gia Minh. Lúc ấy sinh Gia Minh bị khó sinh, mất rồi.”

      mất rồi? Lòng kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt mang vẻ dịu dàng khuôn mặt, đôi mắt như nhớ lại người vợ quý của mình. Có lẽ đó là ký ức đau buồn, khiến trong phút chốc mặt đầy vẻ thương tâm.

      “Xin lỗi Hai..” cúi đầu, ân hận vì mình mà khơi lại quá khứ đau buồn của .

      Cố Hoài Việt vỗ vai , sao, vào ăn cơm , với mẹ là về rồi.”

      về thành phố B bây giờ sao?”

      , có nhà ở gần đây, bây giờ về bên đó.” Ngừng lát lại , “Gia Minh nhờ em quan tâm đến nó chút, thấy nó có vẻ rất thích em. Từ đến lớn có người phụ nữ nào nó thích như vậy.”

      Lương Hoà ngượng ngiụ vuốt tóc gật đầu.

      “Tiện đây cũng có chuyện muốn them.”

      Giọng đầy vẻ nghiêm túc khiến ngẩng đầu lên chờ đợi, đôi mắt màu đen của trong ánh đèn mờ tối như có đốm sáng nhá lên.

      “Lấy Hoài Ninh rồi nên quan tâm đến chú ấy chút, hãy đối xử tốt. Bao năm qua những chuyện của chú ấy đều chứng kiến hết, những nỗi khổ của chú ấy cũng biết ràng.”. Cố Hoài Việt thấy biểu tình ngạc nhiên mặt , tiếp tục “Vậy là chú ấy cũng chưa kể cho em, nếu thế em cũng cần hỏi làm gì, hãy sống với nhau cho tốt nhé.”

      xong dặn vào nhà, lại vỗ đầu cái rồi mới rời .

      Càng về đêm gió càng thổi lạnh, đứng đó bỗng nhiên biết mình phải làm gì.

      o———————————————o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 21
      Editor : lacmathunnie

      Điều bất ngờ
      Đợt diễn tập được ấn định chính thức bắt đầu vào hai mươi ngày sau. Những đơn vị có người trong danh sách tham gia diễn tập của Quân khu B đều chuyển quân đến Nội Mông Cổ trước mười ngày. Riêng Quân khu Quảng Châu do ở cách Xilarumen khá xa, cho nên tới chậm hơn so với họ năm ngày.

      Trước khi bắt đầu diễn tập, ban lãnh đạo Quân khu ai nấy đều bận túi bụi, các buổi họp hành hội nghị lớn ngừng diễn ra, tất cả mọi người đều trong tình trạng làm việc cả ngày lẫn đêm. Đặc biệt hôm nay hội nghị lại tổ chức ở Sư bộ, người đứng ở bục ngừng, mà toàn bộ những vị quan chức ngồi ở dưới dù biết rồi lại thể cố nén mà chịu đựng.

      Triệu Kiền Hoà sớm ngồi kiên nhẫn, lại kẹt nỗi xung quanh trước mặt toàn các lãnh đạo tai to mặt lớn, dám cục cựa làm bậy, liếc nhìn xung quanh cách ngán ngẩm. Ngồi bên cạnh là Cố Hoài Ninh, cuộc họp từ đầu đến giờ hơn ba tiếng đồng hồ, vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh chăm chú lắng nghe, công phu chút nào sứt mẻ vặn vẹo. Triệu Kiền Hoà càng nhìn lại càng bái phục.

      Cuộc họp cuối cùng cũng chấm dứt. Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hoà cùng nhau ngồi chiếc xe Hummer về Đoàn bộ. Vừa lên xe Triệu Kiền Hoà nhịn được bắt đầu bàn tán.

      “Xem ra lần này chuẩn bị rất kĩ càng, ngay cả chuyện hợp tác chiến thuật huấn luyện, sắp xếp căn cứ đều họp hành thảo luận ba bốn lần. Mình nghe các đơn vị của Quân khu Quảng Châu phải mấy tuần mới đến Nội Mông Cổ. Haiii, hẳn là bọn nhóc cũng khổ sở ít.”

      Cố Hoài Ninh nhìn bạn cái: “Bọn họ đến sớm hay muộn có ảnh hưởng gì đến cậu?”

      Triệu Kiền Hoà phì cười lúc lắc đầu nhìn ra ngoài: “Lão đây sợ bọn họ quấy nhiễu đến dân thôi. Mình nghe ông già bên đó đặc biệt cử thêm đơn vị bộ đội đặc chủng. Haha, có phô trương thanh thế quá ?”

      “Phô trương rầm rộ có lợi ích gì, đánh mà thắng được lúc đó có chuyện gì để mà .”

      Xe lượn vòng qua khúc cua hẹp dần xuống dốc, Triệu Kiền Hoà ngả đầu vào ghế liếc nhìn Cố Hoài Ninh đánh giá. Nếu như ai đó ra câu vừa rồi còn cảm thấy hẳn là chỉ mạnh mồm mạnh miệng bừa, nhưng riêng Cố Hoài Ninh, cảm giác của lại phải như thế. Tại sao có cảm giác này ràng cụ thể được, chỉ cảm thấy con người này, dường như chưa từng biết thất bại. Cho đến bây giờ, ba mươi mốt năm qua cuộc sống của mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Từ Triệu Kiền Hoà từng , nếu như ai có thể khiến cho Cố Hoài Ninh nếm mùi thất bại lần, làm bất kỳ nguyện vọng gì cho họ. Tuy nhiên nguyện vọng này cho đến bây giờ Triệu Kiền Hoà chưa được làm lần nào cả.

      Nghĩ lan man lại nghĩ tới chuyện, hỏi: “Này, vợ cậu mình ở lại thành phố C có ổn lắm ?”

      “Có chuyện gì mà ổn?” Cố Hoài Ninh cau mày hỏi lại.

      Triệu Kiền Hoa thấy cuối cùng cũng có sắc thái biểu mặt bạn mình, tâm tình cảm thấy vui vẻ hẳn lên: “Chẳng nhẽ cậu nghĩ tới vấn đề này đấy à? Cậu nghĩ xem, chẳng những phải sống mình trong thời gian dài, còn phải cận kề ứng phó mấy người lớn trong nhà, sao chứ?”

      Cố Hoài Ninh lạnh lùng liếc nhìn Triệu Kiền Hoà cái, Triệu Kiền Hoà so vai thản nhiên nữa. Chẳng nhẽ đúng hay sao, nhà Cố Hoài Ninh chẳng khác gì đầm rồng hang hổ. Từ bọn họ lớn lên cùng nhau, ai nấy đều cũng là quý tử con cưng trong nhà, sợ trời sợ đất, đến nhà ai chơi cũng quậy phá ầm ĩ, chỉ duy nhất đến nhà Cố Hoài Ninh lại thể như vậy.

      Mỗi lần nhà họ Cố, vừa vào cửa là phải cởi giày thay dép, quy tắc nghiêm túc lễ phép chào ba mẹ Hoài Ninh. Lúc Cố Hoài Ninh ra đời Cố lão gia bốn mươi ba tuổi, trong mắt những đứa trẻ như bọn họ là người tài giỏi đáng ngưỡng mộ, mỗi lần gặp mặt khi hiền hoà hiền hoà, khi giáo huấn giáo huấn, cũng có gì đáng ngại. Chỉ có mẹ Hoài Ninh, nhìn thấy đám bạn của con trai mình biểu tình của bà chính là nhíu mày, gì nhưng lại thân thiện. Lúc đó tuy còn nhưng bọn họ đều nhạy cảm nhận biết được, dần dần cũng ít đến nhà Hoài Ninh chơi.

      Triệu Kiền Hoà rút ra kết luận: cậu có thể tin, mỗi lần đến nhà nhìn thấy ba mẹ cậu, mình liền nhớ tới bức tranh.”

      Dút lời liếc nhìn Cố Hoài Ninh, chần chừ . Cố Hoài Ninh hừ tiếng, “ xem.”

      Triệu Kiền Hoà nghĩ chút, tiếp lời “American Gothic”

      Cách phát chuẩn xác theo kiểu tiếng – Mỹ làm cho Cố Hoài Ninh sửng sốt. bật cười, lắc đầu tỏ vẻ còn cách gì để .

      nghĩ tới Lương Hoà, băn khoăn chút biết có thể ứng phó được những tình hình như vậy hay . Trước đây những chuyện này cũng có nghĩ qua nhưng thực lo lắng lắm. Hôm nay Triệu Kiền Hoà nhắc tới cách ràng như vậy, lo lắng cũng được. Lương Hoà tuy rằng có chính kiến, nhưng cũng rất dễ bị doạ, chỉ cần người ta cương với chút, có lỗi liền lập tức cúi đầu nhận lỗi, nếu có lỗi giả ngây giả ngốc cho qua vấn đề. Cho nên nhìn qua có vẻ ngu khờ, nhưng những chuyện cần thông minh thông minh có thừa.

      nhếch miệng cười khẽ: “ ấy làm cho mình phải lo lắng đâu.”

      —————————————

      Thành phố B mới vào đầu mùa đông nhưng thời tiết trở nên vô cùng lạnh lẽo. Họp hành cả ngày làm cho cực kỳ mệt mỏi. Trong Sư bộ những người biết bối cảnh gia đình ít, nên mỗi lần đến Sư bộ đều thiếu những người gặp gỡ hỏi thăm ân cần, mỗi lần đều ứng phó trả lời đến mệt mỏi. Cái vòng lẩn quẩn này so với đánh nhau trận còn khó vượt qua.

      Vệ sinh tắm rửa thoải mái xong quyết định gọi điện thoại cho . Trước khi quả có với được làm dao động tâm trí” , kết quả là thèm gọi cuộc điện thoại nào. Nếu như phải hiểu tính tính của , đổi lại là người khác chắn chắn nghi ngờ biết có phải hay .

      Điện thoại reo lúc lâu mới có người nhấc máy. Giọng từ phía đầu bên kia truyền vào tai , mềm , rời rạc, như là bị ngủ bị đánh thức.

      “Alô, xin chào?”

      trầm mặc lát mới trả lời: “ đây!”

      —————————————

      Lương Hoà nghe là tiếng của giật mình tỉnh hẳn. Vì chuyện gặp gỡ cùng những lời của Cố Hoài Việt làm cho trằn trọc cả đêm, mãi tới gần ba giờ sáng mới mơ màng ngủ thiếp . Cả ngày hôm nay làm việc mệt mỏi uể oải lại phải làm thêm đến tám giờ tối mới về nhà. Vừa về nhà liền lăn lên giường nằm luôn, mới chợp mắt được lát điện thoại reo. vốn định nhấc máy nhưng chuông cứ reo ngừng. cũng may có tính buồn bực cáu giận khi bị đánh thức, nếu Cố Hoài Ninh chắc chắn bị pháo bom oanh tạc.

      Dường như dung túng nuông chiều, mặc cho im lặng trong giờ phút này. cũng mở miệng. Lương Hoà nhìn chằm chằm những bông hoa li ti tấm ga giường hồi lâu mới “ưm” tiếng trả lời . Giọng của vừa thức dậy nghe rất mềm, ngọt ngào, cảm giác rất khó tả.

      khẽ cười: “Nghe giọng hình như tâm trạng em được tốt lắm, phải ?”

      đâu, mọi việc đều rất tốt.” Lương Hoà lắc đầu, lại hỏi : xong vịêc rồi sao? Chẳng phải là thể gọi điện thoại hay sao?”

      xong nghĩ lại lập tức muốn cắn lưỡi. lại tưởng muốn nghe điện thoại của cho mà xem.

      Người nào đó trình độ cao thâm khó lường lại phản ứng như nghĩ: “ là thủ trưởng mà, gọi điện cũng có vấn đề gì.”

      há miệng ngạc nhiên, như thường khi lại bắt đầu nghĩ ngợi. khỏi nghĩ, ý là, nhớ , có phải ? Ý nghĩ ấy làm kìm được mà vui vẻ lên.

      “Khi nào bắt đầu diễn tập rồi?”

      có gì thay đổi khoảng hơn nửa tháng nữa. Mấy hôm nay em có về qua bên nhà ?”

      Lời làm nhớ tại việc thoải mái xảy ra tối hôm qua ở bên nhà ba mẹ chồng. “Tối qua em mới qua, cả Hai cũng về.”

      Hai mới về sao?”

      “Vâng, mới về tối qua.”

      “A!” Cố Hoài Ninh hơi cười chút, “Chắc là lại loạn cả nhà lên phải ?”

      Lương Hoà cảm thán, quả đúng là người nhà, hiểu biết tính tình của nhau ràng. Cố Hoài Ninh dừng lát lại dặn dò : Hai và ba, hai người mâu thuẫn phải ngày hai ngày, em mặc kệ bọn họ .”

      Cảm thấy hơi lạnh, kéo chăn quấn quanh người kĩ càng hơn, hơi gật đầu đáp lời .

      Cố Hoài Ninh đột nhiên lại nhớ tới chuyện chiều nay, hỏi : “Em xem bức hoạ American Gothic lần nào chưa?”

      đột nhiên thay đổi đề tài làm Lương Hoà phản ứng kịp, buột miệng hiểu: “Chưa, em chưa xem.”

      “Lúc nào tâm trạng vui xem thử , nhé!”

      chốt câu như vậy rồi cúp điện thoại. Lương Hoà ngẩn người ngồi giữa giường. Câu cuối kia của , dường như cảm thấy quan tâm tới tâm trạng của , có phải hay ? Tâm tư ngạc nhiên băn khoăn chút, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến quá nhanh khiến thể cưỡng lại được, tiếp tục kéo chăn trùm đầu mà ngủ.

      ———————————

      Tạp chí Pioneer chuẩn bị lễ kỉ niệm ba mươi năm ngày thành lập. Mọi người đều hoan hỉ vui mừng vì tiền lương tháng này được thưởng thêm 10%. Chẳng những thế, Lục đại boss còn thông báo tổ chức tiệc mừng ở Thánh Quang – khách sạn lớn nhất trong thành phố. Tất cả mọi người đều hoan hô mừng đến muốn nổ tung cả Toà soạn.

      Pioneer có thể là Tạp chí Chính trị – Xã hội đầu tiên từ sau cải cách tới nay, rất nổi tiếng trong nghành báo chí truyền thông trong nước, là tờ báo hàng đầu ở thành phố C. Bởi vì tính chất đặc thù nên Pioneer khó tránh khỏi đôi khi phải đề cập đến số đề tài nhạy cảm trong xã hội, hoặc là nhắc tới số nhân vật quan trọng. Nhưng từ khi Tạp chí xuất bản tới nay, cũng từng gặp phải vấn đề rắc rối nào hoặc từng bị nghi ngờ gì. Điều này cũng bởi do những Tổng biên tập trước đây đều là những người có hoàn cảnh gia đình rất đáng nể. Nếu phải là người hùng mạnh trong ngành truyền thông cũng là người có chỗ dựa vững chắc về mặt chính trị. Lục Thừa Vấn lại là người có bối cảnh bí mật nhất từ trước đến giờ. Thân phận của đều được nhân viên lần lượt đoán qua, nhưng đều người nào có chứng cớ xác thực để chứng minh được điều mình là đúng.

      Những chuyện này Lương Hoà đều nghe Hạ An Mẫn cho nghe, nhưng tại rảnh bận tâm tới mấy chuyện đó. còn bận rộn tìm quần áo. Cả cái giường lớn vốn chỉnh tề gọn gàng giờ phút này bị vứt đầy những quần áo, váy, đủ loại kiểu dáng màu sắc nhìn hoa cả mắt. Lương Hoà phân vân so đo trái phải, mãi mà vẫn quyết định được nên mặc cái nào. Hạ An Mẫn ngồi bên cạnh thao thao bất tuyệt những chuyện liên quan tới Lục Thừa Vấn, lúc dừng lại nhìn Lương Hoà thấy để ý nghe, tức chán nản lấy bừa cái váy nhét vào tay .

      “Mặc cái này !”

      Lương Hoà cầm lên nhận ra đó là chiếc váy dạ hội Fendi màu đen. nhớ mua nó khi nào, cầm tay có chút do dự biết nên mặc hay . Lương Hoà liếc nhìn Hạ An Mẫn, hỏi khẽ:

      “Mặc cái này có hở hang quá ?” Dù sao cũng là phụ nữ có chồng rồi, hình như mặc tiện lắm.

      Hạ An Mẫn trợn mắt nhìn : “Con nhóc này, dù sao cậu cũng từng du học bốn năm ở nước ngoài, làm sao mà đầu óc vẫn cổ hủ lạc hậu như vậy? Nếu mặc cái này mà xem là lộ liễu hở hang, áo tắm hai mảnhngười ta gọi là gì? Lúc ấy còn ai dám mặc nữa? xong liền ép Lương Hoà thay, cuối cùng lục lọi trong hộp trang sức lấy cái trâm cài áo, cài vào, nhìn xem lại rất là hài hoà.

      Hai người xoay vần lúc đến khi nhìn đồng hồ thấy sắp muộn giờ, vội vàng cấp tốc đến khách sạn.

      ————————————————-

      Theo cách của Hạ An Mẫn Lương Hoà được xem như là gả vào làm dâu nhà giàu. Cho dù bỏ qua tính quân hàm vai Cố Hoài Ninh, danh tính quý tộc của Cố gia cũng vang dội lắm rồi. khi làm dâu nhà danh giá việc tới những nơi hội tiệc sang trọng, gặp những người lịch thiệp cao sang cũng phải là ít. Tuy nhiên lần này đến khách sạn, Lương Hoà cũng hơi giật mình.

      Những người tụ họp nơi này có thể thấy vài người quan trọng trong giới chính khách, những vị mà Lương Hoà chỉ thấy lộ mặt tivi. Bọn họ tay nâng chén rượu, đứng xung quanh Lục Thừa Vấn. Tuy rằng hiểu bối cảnh của Lục Thừa Vấn ra sao, nhưng cảm thấy cả người lộ ra vẻ ung dung quý phái mà bình thường bao giờ nhận thấy, hay là, để ý để mà thấy được.

      Lục Thừa Vấn như vậy chưa bao giờ gặp. Hạ An Mẫn hít hơi, túm tay Lương Hoà cấu cái, đau tới mức suýt nữa hô lên.

      o———————————-o

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 22
      Editor : lacmathunnie

      Em bị cảm rồi.

      “Hoà Hoà, sao mình lại có cảm giác giống như Quốc hội tổ chức kỳ họp ở khách sạn nhỉ?”
      Lương Hoà lườm cái, liếc nhìn về bên kia đánh giá lại chút. Lục Thừa Vấn mặc chiếc áo sơ mi trắng thắt cravat dài màu đen, bộ comple đen ôm vừa khéo thân hình cao ráo, hai màu đen trắng đối lập càng làm thêm tuấn tú. Ánh mắt hơi lướt qua , dừng lại nhìn lâu hơn ở chiếc trâm cài áo ngực , khuôn mặt ung dung bình thản của thoáng lên nụ cười. hơi gật đầu chào rồi lại xoay người sang bên cạnh chuyện tiếp. Toàn bộ hành động này của xảy ra rất nhanh, nếu phải Lương Hoà chính mắt nhìn thấy, chính mắt thể nghiệm, cho dù là người bên cạnh cũng phát ra điều đó.

      cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài áo, ảo não. bộ váy dạ hội màu đen, bông hoa diên vĩ màu xanh có đính những hạt kim cương xíu loé lên ánh sáng khiến nhìn mà cảm thấy chói mắt. Trong lúc vội vàng cũng để ý mình đeo cái trâm tặng này mà dự tiệc.

      Hạ An Mẫn cũng nhận ra tình huống vừa rồi của hai người. đứng bên cạnh Lương Hoà, lôi lôi kéo kéo cánh tay bạn nhịn được lại hét lên khe khẽ: “Ôi, ôi, tối hôm nay đầu óc mình tuyệt đối là bị điên đảo rồi, Hoà Hoà, ngoảnh đầu nhìn sang bên trái, bên trái, đúng rồi, nhìn về bên kia kìa!”

      Lương Hoà nhìn theo hướng Hạ An Mẫn chỉ, nhìn thấy liền nhịn được cũng lắp bắp kinh hãi. Đó quả nhiên là Giản Trữ.

      “Oa, váy ren Dior nha, làm sao mà bà ấy mặc lại đẹp như thế được nhỉ? “. Hạ An Mẫn ngừng cảm thán.

      Hai người bình thường quen nhìn Giản Trữ mặc những bộ đồ công sở nghiêm túc ở cơ quan, lúc nào cũng đeo đôi kính cận gọng đen, nhìn trông cũ kỹ lạc hậu lại già trước tuổi. Hôm nay hai người cảm thấy có thể dùng cụm từ “lột xác” để hình dung Giản Trữ. Chị đeo kính cận nữa mà hẳn là kính áp tròng, trang điểm thanh tú xinh đẹp, mặc bộ váy tương xứng, cả người toát lên vẻ quý phái thanh lịch khiến Hạ An Mẫn cùng Lương Hoà kìm được mà kinh ngạc.

      Giản Trữ cũng thấy hai người, cười nhạt cái rồi về phía Lục Thừa Vấn.

      “Mình đoán bà ta ăn mặc trang điểm như vậy cốt yếu chỉ để cho Lục boss xem !”
      Lương Hòa cười háy cái: “Cậu đừng xấu người ta như vậy chứ!”
      Hạ An Mẫn lườm bạn cái, đầy vẻ mặt “chỉ tiếc rèn sắt thành thép“, gõ đầu “Con nhóc này, biết cậu là ngu ngốc hay là suy nghĩ đơn giản nữa. Toàn bộ Toà soạn đều biết Giản Trữ có tâm tư tình ý với Lục boss, chỉ có mỗi cậu mơ hồ biết, còn tốt cho bà ta thôi!”

      Lương Hoà tranh cãi với bạn. ra phải là hiểu, mà chỉ là lý giải được. Trong suy nghĩ của Cố Hoài Ninh, Lục Thừa Vấn và Giản Trữ dường như là cùng loại người. Cứng rắn, lạnh lùng, lý trí. thể tưởng tượng được những người như bọn họ mà say đắm như thế nào. Tâm tư tình ý ư? Những người mà có tình ý với Cố Hoài Ninh hẳn là ít, đếm cũng hết, Lương Hoà nghĩ thầm trong bụng.

      Sau khi Lục Thừa Vấn đứng lên phát biểu mấy câu khai mạc bữa tiệc chính thức được bắt đầu. Trong Toà báo người trẻ tuổi làm việc chiếm đại đa số, mặc dù có nhiều nhân vật VIP diện ở đó nhưng cũng làm ảnh hưởng đến khí vui mừng hoan hỉ của họ, mọi người vẫn tận tình hưng phấn vui chơi.

      Hạ An Mẫn công bố muốn kiếm con rùa vàng để câu về nhà, sau khi ném Lương Hoà ngồi ở góc liền bỏ đâu . Lương Hoà rầu rĩ oán thán bạn, ngồi nhìn thiên hạ cảm thấy thú vị chút nào. thấy đói bụng, lấy bánh ngọt bắt đầu ăn, dù sao chỗ này ánh sáng cũng ít, lại hiếm khi có người qua lại, cứ trốn chỗ này mà ăn cũng ai để ý nhìn.

      Loại bánh ăn rất nổi tiếng ở thành phố C, cả thành phố chỉ có duy nhất cửa hàng. Thành phần bánh chỉ gồm sôcôla và hạnh nhân, vậy mà họ có thể làm ngon như vậy, vừa thơm vừa mềm. Lương Hoà ăn cách ngon lành thích thú, vừa ăn vừa suy nghĩ lan man, tập trung chút liền lập tức bị nghẹn. luống cuống tay chân xoay tìm nước uống, đột nhiên cái ly đưa ra trước mặt, Lương Hoà kịp cảm ơn liền cầm lấy uống hơi. Mùi champagne vừa ngọt vừa nồng rót vào trong cổ họng, rượu chảy xuống bụng khiến ho khù khụ. Mặc dù vậy miếng bánh bị nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng được nuốt xuống.

      Nhờ ánh sáng mờ mờ ngẩng đầu lên định cảm ơn. Nhìn thấy người kia lại giật mình. Tưởng ai khác hoá ra là Lục boss, trời ạ, phen này quả mất mặt.

      Lục Thừa Vấn vừa nhìn thấy sắc mặt nghẹn đỏ bừng của trong phút chốc lại biến thành xấu hổ, tức hiểu suy nghĩ cái gì trong đầu. đưa tay nhàng vỗ vỗ lưng . Bàn tay hơi lạnh khiến giật mình cái, Lương Hoà quên mất là mình mặc chiếc váy hở lưng trần.

      Lương Hoà xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Hạ An Mẫn hồi. bạn là đầu sỏ gây nên vụ này, nhất định phải tính sổ với nó mới được.

      Lục Thừa Vấn hỏi như vô tình: “Nghe phóng viên Lương học đại học ở nước ngoài phải ?”

      Lương Hoà ngẩn người rồi sau đó đáp “Vâng, đúng, học ở bên , Bristol University “

      Lục Thừa Vấn nghe xong cảm thấy nao nao trong lòng. Bần thần trong chốc lát mới phục hồi lại, cười khẽ: “Quả là khéo quá, ra chúng ta chẳng những là đồng nghiệp, còn học cùng trường nữa”.
      Học cùng trường sao? Lương Hoà ngạc nhiên hai mắt mở to nhìn . cùng với Lục boss là học cùng trường? Ôi!

      ——————————————-

      Bữa tiệc kết thúc xong gần mười giờ rưỡi. Hạ An Mẫn uống rượu, lái xe đưa Lương Hoà về nhà. Lương Hoà hơi ngạc nhiên, gặp những trường hợp như thế này Hạ An Mẫn luôn luôn là người chơi tận tình, điên đảo sảng khoái nhất, lần này chẳng những vui chơi điên đảo, mà còn hầu như uống chút rượu nào. cả đoạn đường về Hạ An Mẫn cứ lại.

      “Ha, từ đến lớn đây là lần đầu mình thấy người đàn ông hay ngại ngùng đến như vậy, làm mình phải giả bộ làm yểu điệu thục nữ, hiền lành ngoan ngoãn, cầm ly rượu ngồi im chỗ chỉ dám thỉnh thoảng nhấp môi chút xíu xíu. Haiii, dù sao người ta cũng là Thạc sĩ nha, tốt nghiệp khoa Luật Đại Học Yale. Tính ra là đàn em của Bill Clinton cùng Shiela Bair đấy, ôi chà chà!”.
      Lương Hoà đau đầu choáng váng, chóng mặt, tì trán vào kính xe cho mát. Uống ly champagne cũng thấy say, quả là tửu lượng ai sánh bằng. Lục boss còn thêm câu kia nữa chứ. Lương Hoà đột nhiên phát ra Lục boss và ông chồng của mình hẹn mà cùng giống nhau ở điểm, yên lành thản nhiên quăng ra quả bom, sau đó đứng bên xem phản ứng của .

      Lúc đó Lương Hoà định hỏi ràng, nhưng chưa kịp mở miệng toàn bộ đèn trong đại sảnh đột nhiên sáng bừng lên. Ánh sáng chói loá khiến mở mắt được. Người MC ở sân khấu tuyên bố đến giờ dancing, mời Lục Thừa Vấn trở về sân khấu để mở màn buổi khiêu vũ. Mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, Lương Hoà đứng bên cạnh Lục Thừa Vấn vô tình lại dẫn dắt chú ý của toàn bộ đại sảnh. Tâm tình của Lục đại boss dường như rất vui vẻ, vỗ vai chút liền lên bục, bỏ lại đứng tại chỗ trố mắt nhìn.

      Hạ An Mẫn luyên thuyên nửa ngày thấy có người đáp lại, nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ quay đầu nhìn Lương Hoà. “A, vẫn còn mở mắt sao? Mình còn tưởng cậu ngủ rồi chứ. Chậc chậc, ôi, tửu lượng của cậu đúng là kỳ tích, biết uống đừng có uống.”
      Lương Hoà xoay đầu ai oán nhìn bạn cái rồi lại xoay đầu , thèm . Kể từ hôm kết hôn đến bây giờ, vấn đề tửu lượng trở thành tử huyệt của .

      “Có chuyện này mình tò mò chút, lúc ấy cậu cùng boss làm gì đấy? Đèn vừa sáng lên liền nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau. Ôi, mặt cậu còn đỏ bừng lên nữa chứ. Chà chà, cậu thấy vẻ mặt của Giản đạo đâu, lúc ấy mới đẹp làm sao haha.”
      Lúc đó mình uống rượu nên mặt mới đỏ! Câu này quay cuồng trong đầu Lương Hoà. Nhưng mà ngẫm lại, tình cảnh lúc đó mà để cho người có tình ý với boss Lục là Giản Trữ trông thấy, hẳn là phải chuyện tốt gì. thở dài sượt tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện liền ngồi thẳng lên hỏi Hạ An Mẫn.

      “Lục Thừa Vấn đến làm Tổng biên tập ở Toà soạn như thế nào cậu có biết ?”
      Hạ An Mẫn cười toe: “Con nhóc, câu này cậu hỏi đúng người rồi đấy. Mình là ai nào, là nguyên lão của ba triều đại Pioneer đấy. Có chuyện gì mà qua được mắt mình hì hì”.
      Lương Hoà nhịn được lườm bạn mình cái. Nhưng dù sao cũng đúng, Hạ An Mẫn quả từng chứng kiến Pioneer trải qua ba lần Chủ biên. Hai người trước đều là những con cháu của cán bộ cao cấp, tới làm việc chỉ như dạo chơi, hoặc là thử thách thực lực, thời gian chưa được bao lâu liền chuyển làm việc khác. Theo cách của Hạ An Mẫn, Toà soạn chỉ là ba triều đại, mà là bốn, năm triều đại hoặc nhiều hơn đều ngoa.

      “Tình hình cụ thể ra sao mình lắm, dù sao nghe boss Lục từng được American Book Awards.”
      Lương Hoà ngồi im, yên lặng nhớ lại. Bỗng nhiên quay đầu hỏi Hạ An Mẫn: “Cậu.. cậu vừa mới American Book Awards?”
      “Ừ, đúng rồi, làm sao vậy?” Hạ An Mẫn nhìn Lương Hoà hiểu.

      American Book Awards. nhớ lúc còn học, giáo sư của từng nhắc đến người. Sở dĩ còn nhớ được phải vì người được nhắc đến quá xuất sắc, mà do đó là vị giáo sư già nua tính tình cổ hủ của , ông hiếm khi khen ngợi người nào. Mà lần khen người ấy, giáo sư lại tỏ vẻ rất tấm tắc.

      Người kia có tên tiếng là Laurence, cái tên rất bình thường, vào thời điểm đó khoảng hai mươi tư tuổi. Là người Trung Quốc nhưng lại được giải thưởng sách nước Mỹ, chính vì điều đó khiến cho cả trường cùng dư luận oanh động, Học viện Nhân văn và Nghệ thuật của Đại Học Bristol trao cho giải thưởng Cành ôliu Hoà bình.

      Giáo sư của , người này theo học nghành Major of Education (Xây dựng công trình), hơn nữa chưa từng dự thính khoá học nào của Faculty of Arts (Nghệ thuật và Khoa học Xã hội) nào hết. Học trò thông minh như vậy từ trước đến giờ ông chỉ thấy có người, đó chính là Laurence Lu.

      Laurence Lu.

      Lương Hoà yên lặng phục hồi tinh thần, thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ An Mẫn, so vai cười : “ có chuyện gì cả đâu, mình chỉ tò mò thôi.”

      ————————-

      Hạ An Mẫn vừa dừng trước cửa Lương Hoà nhìn thấy ngay chiếc xe quen khác đỗ gần đó, Bentley đen, biển số xanh, hơi ngạc nhiên. Bình thường chiếc xe này đều nằm trong gara của Cố viên. Lương Hoà vội vàng xuống xe, ra phía trước gõ gõ cửa kính.

      Cửa xe hạ xuống chút, qua khe hở Lương Hoà thấy vẻ mặt lo lắng của Phùng Trạm, lại nhìn qua ghế phía sau thấy mẹ chồng mình ngồi đó. Trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.

      Lý Uyển xuống xe, thấy Phùng Trạm cũng định xuống theo : “Cậu cứ ngồi đó.”
      Phùng Trạm đành ngượng ngùng ngồi xuống.

      Lý Uyển gặp Lương Hoà vốn định hỏi tại sao lại về muộn như thế này, nhưng tầm mắt bà nhìn thấy quần áo mặc người như thế, tức lạnh lùng : “Con vừa đâu về vậy? Sao lại ăn mặc kiểu như thế này?” Suýt nữa bà mấy chữ “hở ngực hở lưng“, nhưng là người nhã nhặn bà liền im lặng dừng lại.

      Lương Hoà hơi cúi đầu, giọng : “Toà soạn có tiệc rượu mừng ba mươi năm ngày thành lập, con tham gia chút mẹ ạ”.
      Thấy bộ dáng vâng lời ngoan ngoãn của , bà cũng tiện phát giận. “Có uống rượu ?”
      “Con có uống chút!”. Chỉ có ly sâm banh, uống lại vội vàng đổ cả vào quần áo. Cho dù muốn giấu diếm mùi rượu người cũng che giấu được.

      Lý Uyển vừa nghe thấy uống rượu, lại giận lên: “Hừ, nhìn xem, Hoài Ninh ở nhà lúc nào cũng tìm mọi cách che chắn để cho con uống rượu. Con nhớ lúc ở tiệc kết hôn con cũng uống đến mức nôn thốc nôn tháo ra , biết tự kiềm chế giữ gìn sức khoẻ bản thân gì cả. Nếu lỡ có thai mà biết lại uống như vậy, con tính xem nên làm sao, hả?”

      Nhắc đến chuyện con cái sắc mặt Lương Hoà lại buồn bã. Vợ chồng hai người bọn họ mới chỉ chung đụng có lần, tính toán lại đúng vào thời kỳ an toàn, khả năng có thai là hoàn toàn có. Mẹ chồng nôn nóng muốn bế cháu nội hẳn là vì trong bữa cơm hôm đó đáp ứng bà.

      Thời tiết vào mùa đông vô cùng lạnh, ban đêm gió lại thổi càng nhiều. Lương Hoà vốn mặc ít quần áo, đứng trong gió lạnh tới mức mũi đỏ hồng lên. Hạ An Mẫn ngồi trong xe trông thấy thế vốn muốn xen vào nhưng lúc này nhịn được, xuống xe ôm vai Lương Hoà, nhàng với Lý Uyển: “Bác , tối nay cháu cùng Hoà Hoà, quả Hoà Hoà uống rất ít, bất đắc dĩ mà phải uống thôi ạ”.

      Lý Uyển liếc nhìn cái cuối cùng cũng thêm gì nữa. Lương Hoà nhìn là biết ngay bà cũng muốn làm mất mặt trước mặt người ngoài. Bà mở cửa xe lấy ra chiếc hộp giữ ấm, đưa cho , giọng cũng hẳn .

      “Đây là súp mẹ vừa mới mua, lúc nãy đưa tới còn nóng, bây giờ hẳn là lạnh rồi, về nhà đun lại rồi hãy ăn.”
      Lương Hoà ngoan ngoãn vâng dạ cầm lấy, lại tiễn bà lên xe rồi tâm trạng mới hết căng thẳng, thở ra hơi. cười dựa vào người Hạ An Mẫn: “Cậu sợ khí thế của bà cơ mà, sao lại sợ nữa à?”
      Hạ An Mẫn cấu mũi , giận : “Hừ, còn chê mình à, lúc nãy biết ai giống hệt con cừu ngoan ngoãn cúi đầu để cho bà ấy dạy dỗ nhỉ? Mình che chở cho cậu ai che chở?”

      Lương Hoà gục đầu tựa vào vai Hạ An Mẫn: “Mẫn Mẫn, tối nay ở lại đây ngủ với mình .”

      ——————————-

      Lương Hoà cả người lạnh ngắt, vừa vào nhà bị Hạ An Mẫn đẩy vào phòng tắm tắm nước nóng. Tắm xong ra liền thấy di động kêu rì rì, mở ra xem ra là tin nhắn của Phùng Trạm.

      “Hôm nay phu nhân chơi với bạn bè, lúc về cứ nhắc biết lúc nào được bế con của đội trưởng, liền mua đồ ăn cho chị. Ai ngờ đến gặp chị, gọi điện thoại cũng nhấc máy, phu nhân sốt ruột mới như vậy, chị đừng có buồn”.
      Lương Hoà vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn, đọc gần xong bị Hạ An Mẫn giật lấy điện thoại, bạn nhìn qua liền hừ tiếng ném điện thoại lên sô pha.

      Lương Hoà cười: “Sao vậy? Cái điện thoại có trêu chọc cậu đâu?”
      Hạ An Mẫn thả người rơi sô pha, túm lấy điều khiển tivi bấm lung tung hồi, giọng cấm cảu hầm hừ căm phẫn, “Mình thích cái kiểu bề của mẹ chồng cậu, phu nhân của tướng quân à? Phu nhân nhà giàu à? Cuối cùng cũng chỉ là bà lão năm mươi tuổi.”

      Vốn nghe quen miệng lưỡi độc địa của bạn, nhưng dù sao đó cũng là mẹ của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà nghe được, đẩy Hạ An Mẫn cái tỏ vẻ đồng ý.

      Hạ An Mẫn lườm , than thở: “Hừ, cho à? Mình cho cậu biết, mâu thuẫn giữa mẹ chồng cùng con dâu là vô chừng vô mực, thể trước được, nhất là những nhà giàu có như nhà chồng cậu. Cậu bây giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, là đối đầu cùng bà ấy, đấu sống chết. Hai là cậu túm lấy con trai bà ấy, thỏ thẻ nước mắt, làm cho bà ấy tức giận mà làm gì được. Haizz, sảng khoái..”

      Lương Hoà hắt xì cái, vội vàng lấy khăn tay bịt miệng, tiện thể nhét khăn vào miệng Hạ An Mẫn, “Im ngay, nín ngay, bậy bạ gì đâu .”

      Hạ An Mẫn dúi đầu cái: “Bị cảm rồi đấy, biết ?”. xong thở dài lắc đầu cảm thán: “Đúng là dễ dạy chút nào.”
      đứng dậy, mở tủ lạnh lấy gừng nấu nước gừng cho Lương Hoà uống.

      Lương Hoà ôm gối đứng tựa vào cửa bếp ngẩn người. Nghĩ lại Hạ An Mẫn vẫn có phần đúng, quả dám cương cùng Lý Uyển. nhàng ngoan ngoãn làm người vợ uất ức, ngay cả Hạ An Mẫn đều nhịn được mà mắng .

      Hạ An Mẫn quay đầu lại thấy Lương Hoà đứng đó liền thúc giục: “Đứng đấy làm gì, có thấy lạnh hả?”

      Lương Hoà cười: “ sao, mình cho cậu biết, nửa tháng nay đây là lần đầu tiên bếp nhà mình nổi lửa đấy nhé, cũng là cậu nấu đầu tiên, thấy vinh dự chưa?”

      Hạ An Mẫn trừng mắt nhìn , lại nhìn loạt dụng cụ nấu ăn gọn gàng xinh đẹp được sắp xếp chỉnh tề, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt mà hiểu tại sao.

      ———————–

      Nước gừng nấu xong được đổ ra bát, Lương Hoà bê lên vừa thổi vừa uống. Hạ An Mẫn lại sờ soạng ra sô pha tìm điện thoại của Lương Hoà, lục tìm cả buổi thấy, mới ngẩng đầu hỏi: “Này, chồng cậu tên là Cố gì ấy nhỉ?”

      uống nước gừng Lương Hoà suýt nữa nghẹn. cố gắng nuốt xuống lại ho khan vài tỉếng mới trợn mắt hỏi bạn: “Cậu tìm số điện thoại của ấy làm gì? Giờ này muộn rồi, được gọi!”, dừng chút lại thêm“Diễn tập quân hình như sắp bắt đầu rồi.”

      Hạ An Mẫn mặc kệ thèm quan tâm tới mấy chuyện đó: “Nếu cậu , mình cứ tìm thấy người nào họ Cố trong này mình gọi à nha, lần lượt từng người, mặc kệ đêm hôm khuya khoắt mặc kệ nhiễu loạn dân tình, dù sao cũng là điện thoại của cậu!”

      Lương Hoà quả là bị ốm rồi, cả người có chút sức lực, thể lấy lại di động từ tay bạn, tức giận dậm chân quăng ra ba chữ: “Cố Hoài Ninh”.

      Hạ An Mẫn cảm thấy mỹ mãn ấn phím bấm số gọi ngay. Tiếng chuông vang hồi lâu mà có người nghe máy, Lương Hoà đứng bên cạnh cẩn thận nghe, hơi bực bội tủi thân, định chộp lấy điện thoại tắt gọi nữa, đột nhiên người bên kia lại cầm máy. Hạ An Mẫn nhanh chóng vứt điện thoại sang cho , ý bảo nghe.

      cầm điện thoại tay, nghe giọng của trầm, ấm, xuyên qua điện thoại vang lên: “Lương Hoà?”

      chưa ngủ, hít hơi áp điện thoại vào tai: “Em đây!”

      Thấy có người trả lời, thở dài nhõm: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

      đột nhiên biết gì, quanh co lúc lại đột nhiên bật ra câu làm chỉ muốn trốn luôn: “Em.. em bị cảm rồi!”

      Cố Hoài Ninh im lặng lúc, tưởng biết nên cái gì, lại nhanh thêm câu: “Ừm.. em vừa uống nước gừng rồi, bây giờ cũng sao.”

      Hình như cười, giọng cười xuyên qua điện thoại dường như rất gần, còn có tiếng thở của , nghe vào bên tai lại vô cùng ràng: “Chỉ uống nước gừng làm sao được, đến bác sĩ khám , nếu gọi điện cho Phùng Trạm, bảo cậu ta có mặt ngay lập tức!”
      hiểu vì sao khi nghe được giọng của , mũi liền cảm thấy cay, mắt cũng ửng đỏ. giống như đứa trẻ, khi bị ngã thấy đau, cũng khóc, nhưng khi có ba mẹ chạy đến vuốt ve dỗ dành liền cảm thấy tủi thân, oà lên khóc. Cảm giác như thế này lâu lắm rồi nhận thấy, từ khi ba mẹ qua đời tới bây giờ còn có nữa. biết phải xử trí như thế nào, lại càng kìm nén lại được.

      Cố gắng nhịn lát, hít hít mũi: “Bây giờ muộn rồi, để mai tốt hơn.”

      “Ừm, tủ ở đầu giường, ngăn kéo thứ hai có ít thuốc, em uống trước .” dặn .

      Lương Hoà khẽ trả lời , lại nghe thấy hỏi: “Tối qua gì còn nhớ ?”

      câu nào đâu?”
      nhắc: “American Gothic ấy?”

      nhớ ra, lại hỏi: “Tại sao lại phải xem cái đó?”

      cười cười: “Cái này để hỏi lại Triệu Kiền Hoà.”
      Hai người thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Lương Hoà lập tức mở máy tính, tìm mạng bức hoạ kia. ngồi ngẩn ra xem lúc mà lại hiểu gì. Hạ An Mẫn từ đâu tới thò cổ ra nhìn, nhìn nửa ngày cảm thán câu: “A, người phụ nữ này trông rất giống mẹ chồng cậu nhỉ?”

      Lương Hoà ngẩn người, sau khi hiểu ra liền ôm bụng cười ngừng. Trong lòng những điều buồn bực, hờn dỗi, bất an đột nhiên bay biến còn nữa. Đây là độc chiêu an ủi vợ của Cố đội trưởng hay sao?

      o—————————o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 23
      EDIT: lacmathunnie

      Hôm qua thành phố B đón trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, mới rạng sáng trời rét muốn đông lạnh cả người. Toàn bộ Quân khu Kinh Sơn đèn đuốc sáng trưng, bởi vì hôm qua vừa nhận được thông báo từ cấp đưa xuống, ba ngày sau xuất phát lên đường địa khu nội Mông Cổ.

      Nội Mông Cổ là khu tự trị có ranh giới trải dài từ Tây sang Đông, hoàn cảnh phức tạp cùng thời tiết khắc nghiệt. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, vào tháng Mười Hai như bây giờ nhiệt độ ban đêm có thể xuống thấp đến hai mươi độ C. Quân khu Kinh Sơn ra thông báo những đơn vị bộ đội tham gia tập trận đều dùng xe vận tải chuyên dụng, cấm sử dụng xe có điều hoà.

      Thông báo mãi tối hôm nay mới nhận được. Trước khi tiếp điện thoại của Lương Hoà, Cố Hoài Ninh họp. chuyện với Lương Hoà xong, cúp máy, mắt nhìn tờ thông báo tay cái rồi đưa cho Trương Văn, trong các doanh trưởng của Phòng hoá đoàn, ý bảo ta xem xong rồi truyền cho mọi người cùng đọc. Trương Văn nhận lấy, nhìn cái liền văng ra câu “Điên rồ!” làm tất cả mọi người đều chú ý.

      Cố Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn ta hỏi: “Cậu có ý kiến gì?”

      Trương Văn nhìn sắc mặt , gì. Triệu Kiền Hoà chứng kiến thấy thế cười ha ha. Ở Phòng Hoá đoàn này ai biết Trương Văn, tốt nghiệp Đại học Kỹ thuật Quân , ỷ vào có người nhà làm lãnh đạo chống lưng mà liên tiếp thăng chức cho dù bản thân ta chưa từng gian khổ phấn đấu.

      Triệu Kiền Hoà vỗ lên vai ta cái, đau đến mức Trương Văn nhe răng nhếch miệng: “Tham mưu trưởng, xin ngài xuống tay cho.”

      Nghe vậy Triệu Kiền Hoà lại gõ lên đầu ta thêm cái nữa: “Thằng nhóc này, ở đây là đâu mà đòi hỏi vậy hả? Cho cậu ngồi xe là tốt lắm rồi, còn muốn máy bay đến đón cậu à?”

      Trương Văn xoa xoa đầu, giận mà dám gì.

      Cố Hoài Ninh gõ tay lên mặt bàn nhắc nhở mọi người trật tự lại, quanh vòng, : “Hôm nay mệnh lệnh từ Sư bộ mọi người đều nắm được rồi, cũng hiểu rồi, các chiến sĩ khổ cực huấn luyện suốt cả tháng nay, chuẩn bị vào trận rồi làm cho tốt, đừng để đến thời điểm cuối cùng lại xảy ra chuyện gì hay ho để ảnh hưởng đến đồng đội. Được rồi, hôm nay cũng còn gì khác để , tan họp .”

      ————————-

      Gần đến thời gian tập trận, công việc luôn dồn dập đến đống, lần lượt giải quyết xong việc cho dù là người sắt cũng cảm thấy mệt mỏi. Cố Hoài Ninh xoa trán, chưa kịp thở dài vai bị cánh tay choàng qua, Triệu Kiền Hoà cười hì hì thúc lưng .

      “A, xem ra tinh thần cứng rắn nhỉ, bị gò ép như vậy cũng suy sụp!”

      Cố Hoài Ninh thèm quan tâm đến, tay phải vung cái, cánh tay Triệu Kiền Hoà liền bị hất xuống dưới.

      Triệu Kiền Hoà nhíu mày, người này đánh trả lại , xem ra tâm tình có vẻ rất tốt. xoa xoa cổ tay bị đau : “Này, mình hỏi cậu, cậu định mang cả Trương Văn đấy à? Thằng nhóc này nhìn là biết ngay miệng hùm gan sứa, ra trận diễn tập bắn phát đạn nó sợ bỏ chạy mất dép luôn cho mà xem.”

      “Mặc kệ thực lực nó ra sao, mình thèm để ý. Huống hồ, nó cũngcòn có chỗ để dùng.” Cố Hoài Ninh cười nhạt, còn chưa chính thức bắt đầu tập trận, các loại điện thoại liên tiếp gọi tới, cầu tham gia có, cầu tham gia cũng có, luôn phải nước đến đâu chặn đến đây, mỏi mệt.

      Dù thế nào mình cũng ảnh hưởng gì, cứ ngồi mà xem diễn ha ha“. Triệu Kiền Hoà nhàn nhã , lại đẩy vai Cố Hoài Ninh: “ mình nghe xem, cậu vừa nhận điện thoại của ai đấy?”

      “Liên quan gì tới cậu?” Cố Hoài Ninh ngẩng đầu liếc nhìn bạn.

      “Khà khà, mình thấy cậu nghe điện thoại xong vẻ mặt tươi tắn hơn nhiều, chẳng nhẽ là vợ gọi?” Triệu Kiền Hoà xoa cái cằm nhẵn nhụi cọng râu, cười gian xảo.

      Cố Hoài Ninh nhăn mặt lại, giọng ngang phè: thế nào?”

      Nhìn xem, nhìn xem , quả nhiên là người ta có vợ rồi nha, thèm nể mặt an hem chút nào cả. Triệu Kiền Hoà đứng phía sau ai oán thầm.

      Lúc Cố Hoài Ninh trở về ký túc xá là hai giờ sáng, năm giờ sáng lại phải dậy để tập luyện nên ngủ nữa. vừa vào vừa cởi áo khoác, bàn tay đụng phải máy điện thoại trong túi áo, hơi dừng chút rồi mở ra xem. Tin nhắn của Phùng Trạm gửi tới lúc tối vẫn còn lưu trong máy, mím môi, xoá .

      Thằng nhóc Phùng Trạm này quả cũng xứng chức danh mật thám, bất cứ chuyện gì khiến khó khăn cũng báo cho biết. Vấn đề là ở , có việc thèm gọi điện cho , cho dù có gọi cũng vào vấn đề chính, vấn đề chính còn quanh co lắp bắp. nghĩ, nhịn được lại bật cười. Vậy mà thích ư? Nhìn xem có điểm nào lộ ra là thích đâu chứ!

      Bỏ , dù sao cũng phải công tư phân minh, so đo chấp nhặt với . Cố Hoài Ninh soạn ra tin nhắn, gửi cho Phùng Trạm.

      ———————————–

      Lúc chuông cửa reo vang ở ngoài, Hạ An Mẫn cùng Lương Hoà vẫn còn đắp chăn ngủ vùi. Người bấm chuông cũng rất kiên nhẫn, cứ đứng bấm cho tới lúc Lương Hoà dậy ra mở cửa mới thôi. Lương Hoà ai oán buồn bực, mặc bộ áo ngủ in đầy những con thỏ , lệt quệt đôi dép mềm, tóc tai bù rối ra mở cửa, Phùng Trạm cùng vị bác sĩ đứng ngoài hoảng sợ, sửng sốt nhìn nửa buổi mới hoàn hồn.

      “Chị dâu?” Phùng Trạm gọi .

      Lương Hoà trố mắt nhìn hai người, lại cúi xuống nhìn ngắm chính mình, rồi sau lại vội vàng chui về phòng thay quần áo. Bỏ mặc Phùng Trạm cùng bác sĩ đứng nhìn nhau.

      Mặc chỉnh tề xong Lương Hoà mới ra, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng. Lúc này mới nhìn bác sĩ và hỏi Phùng Trạm: “Đây là..?”

      “Đây là bác sĩ tư của Lão gia, bác Trương Thiệu Chi.”

      Lương Hoà vừa chào bác sĩ vừa than thở thầm trong bụng. Phùng Trạm vừa ngồi xuống ghế vừa : “Lão gia nghe chị bị ốm, cho nên sáng nay gọi em đưa bác sĩ Trương đến đây, lão gia còn dặn chị được bệnh viện, chỗ đó đông người, nhiều bệnh, được vệ sinh.”

      chỉ bị chút xíu cảm lạnh mà ngay cả ba chồng cũng biết tin, lại còn đặc phái bác sĩ tư đến đây nữa. Nghĩ vậy Lương Hoà bật cười: là cháu chỉ bị cảm thôi, tối qua uống nước gừng cũng đỡ nhiều lắm rồi, dám làm phiền bác sĩ!”

      Ông bác sĩ khuyên : “Chuyện này thể qua loa được, bây giờ là lúc chuyển mùa, dịch bệnh lan tràn khắp nơi, cảm cúm cũng có dịch, nếu sơ sơ đại khái chú ý lúc sinh bệnh nặng có uống nước gừng cũng giải quyết được gì cả.”

      Ông như vậy rồi Lương Hoà cũng lại kiên trì thêm nữa, tuỳ ý ông khám bệnh cho . Kết quả cũng có bệnh gì lớn mà thuốc lại kê ra đống, toàn là thuốc Đông y. Lương Hoà cắn môi, cảm thấy vô lực biết gì cho phải.

      Bác sĩ nhìn khuôn mặt vẻ khổ sở của , liền cười: “Cháu có bệnh gì cả, nhưng thể chất lạnh lẽo, thân mình yếu ớt. Nếu dùng thuốc tây chỉ có thể điều trị tạm thời, muốn chữa trị tận gốc phải uống thuốc Đông y. Khi về nhà bác bảo Phùng Trạm đem thuốc tới cho cháu.”

      Phùng Trạm lái xe đưa bác sĩ Trương về nên cũng ở lại, thấy còn lấn bấn đứng ở phòng khách, cậu ta liền đến bênh cạnh vào tai , “Chị dâu, đây là lệnh của đội trưởng đấy, lấy cái mác của Lão gia mà thôi”.

      Trời ạ, làm cho bấn loạn suy nghĩ hồi, còn tưởng là ba chồng mình quan tâm tới cả những việc nhặt này, có cảm giác kinh ngạc và cảm động, nghe Phùng Trạm như vậy lại phen suy nghĩ hỗn độn.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 24
      EDIT: lacmathunnie

      Nội Mông Cổ

      Thuốc mà bác sĩ kê cho phải sắc lên lấy nước để uống. Phùng Trạm hí hoáy đun đun nấu nấu trong bếp, ấm thuốc đặt cái bếp mấy khi nổi lửa của Lương Hoà, giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông mà trán cậu thanh niên vã ra đầy mồ hôi. Sắc xong, Phùng Trạm xách ấm ra bàn, dáng vẻ cực kỳ thành thạo đổ thuốc ra bát, đưa cho Lương Hoà. Bộ dáng đầy trách nhiệm nhìn chằm chằm Lương Hoà uống thuốc, chờ tới khi bát đen xì đầy thuốc được uống hết giọt cũng thừa cậu mới đem bát rửa, hoàn thành nhiệm vụ cách viên mãn.

      Buổi chiều Lương Hoà làm vừa lúc Toà soạn đón thêm phóng viên mới vào làm. Đó là trẻ, xinh đẹp, tốt nghiệp Thạc sĩ ngành Thông tin và Truyền thông, vốn người xinh xắn, có học thức cao, lại do Lục Thừa Vấn giới thiệu nên mọi người càng chú ý tới. Lương Hoà nhìn thoáng qua , khỏi trầm trồ khen ngợi.

      Sáng nay Lương Hoà ở nhà uống thuốc nên làm, Lục đại boss vừa thấy đến liền điểm danh gọi vào phòng. Lương Hoà bước vào văn phòng gặp phóng viên mới cũng ở đó. Lục Thừa Vấn với Lương Hoà:

      “Đây là nhân viên mới đến, Lý Gia, tạm thời hướng dẫn ấy thời gian, giúp ấy làm quen với công việc và hoàn cảnh trước.”

      Lương Hoà ngạc nhiên sửng sốt. Trong Toà soạn người có nhiều kinh nghiệm cùng tư cách hướng dẫn nhân viên mới còn rất nhiều, vì cớ gì Lục boss lại giao việc này cho ? Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn sắc mặt của Lục Thừa Vấn Lương Hoà cũng ra, mỉm cười đồng ý. Dù sao cũng là bậc đàn chị trước, hướng dẫn đàn em có gì là thể? Lý Gia cười cách ngọt ngào, chìa bàn tay trắng trẻo ra bắt tay làm quen: “Nghe chị Lương Hoà trước đây từng là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ Bristol ra, ngưỡng mộ quá!”

      Lương Hoà nghi hoặc, ta là người mới mà lại có vẻ hiểu về mình như vậy làm cho có cảm giác thích ứng. Chẳng nhẽ là tính nghi ngờ cùng lo xa của quá lớn rồi sao? Lương Hoà cười, cầm tay Lý Gia: “Ở đây tất cả đều là người nhà cả, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng làm việc tốt nhé!”

      Bàn làm việc của Lương Hoà bày đầy những bài viết chờ xét duyệt, thở dài, dẹp lại bàn viết dọn ra chỗ trống. cầm di động lên do dự biết có nên gọi cho Cố Hoài Ninh hay . Ban sáng trước khi về Phùng Trạm cho biết, Quân khu Kinh Sơn nội trong ngày mai đến Mông Cổ. Thời gian huấn luyện vừa qua hai người còn có thể về về liên lạc thường xuyên, nhưng khi vào tập trận mọi thông tin liên lạc ra bên ngoài đều bị khống chế cách nghiêm ngặt, cho dù là cấp bậc lãnh đạo cũng được phép có ngoại lệ.

      Chần chừ trong chốc lát, Lương Hoà quyết định gọi cho . Người ở đầu điện thoại bên kia biết có phải biết do dự hay , chuông reo chưa được mấy tiếng nghe máy. Bên phía chỗ có vẻ huyên náo ồn ào, dù vậy giọng của vẫn ràng, vọng vào trong tai mang vẻ mê hoặc quyến rũ: “Alô?”

      “Là em đây!” Theo bản năng ngồi thẳng lưng lên.

      biết!” Khẽ giọng, .

      Lương Hoà cười , định bắt đầu đầu bên kia dường như có người xin chỉ thị của , đợi lát chờ giải quyết công việc xong Lương Hoà mới hỏi: “ bận à?”

      “Ừ, bây giờ thu dọn đồ đạc, lát nữa lên tàu rồi.”

      ngay bây giờ sao? nhanh như vậy sao?” Lương Hoà kinh ngạc hô lên: “Phùng Trạm ngày mai mới cơ mà?”

      Cố Hoài Ninh trầm ngâm lát mới trả lời: “Ừm, mệnh lệnh từ cấp mới xuống, nhanh hơn chút thôi.” Đột nhiên hỏi sang chuyện khác: “Em bị cảm đỡ nhiều chưa?”

      khoẻ hơn nhiều rồi.” khẽ , thanh buồn rầu.

      Giọng rầu rĩ của nghe ràng vô cùng, có lẽ cảm xúc ấy của giờ phút này cũng lộ ra như vậy khuôn mặt, bàn tay nắm điện thoại của siết chặt lại, khẽ : “Em đừng nghĩ gì cả, cũng cần lo lắng cho . Những gì quên, đồng ý với em rồi thay đổi.”

      đáp ứng trả lời cho biết, như vậy cũng tìm câu trả lời cho chính bản thân mình.

      Câu đột ngột của khiến Lương Hoà im bặt, biết phải thêm điều gì, dường như Cố Hoài Ninh cũng hi vọng trả lời, thở dài: “Bây giờ vội, cúp máy trước nhé, em nhớ giữ gìn sức khoẻ!”

      sắp cúp máy, đầu Lương Hoà ong tiếng, bỗng nhiên dũng khí từ đâu xông lên, đột ngột hô tiếng: “Đừng cúp máy!”

      Tiếng hô chẳng những khiến Cố Hoài Ninh kinh ngạc, mà toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng cũng quay đầu nhìn Lương Hoà cách ngạc nhiên đầy vẻ dò hỏi. Nhưng Cố thủ trưởng phản ứng nhanh hơn, có vẻ rất bình tĩnh, giọng trả lời : “Ừm, !”

      Người này ràng là biết muốn điều gì, vậy mà còn trả lời nước đôi câu hai nghĩa. Lương Hoà hờn dỗi : “Tốt nhất là !”

      Cố Hoài Ninh nghe giọng uể oải của mỉm cười, ngẩng đầu thấy Phó đoàn trưởng Nhạc Khải vẫy tay gọi mình lên xe, gật đầu đáp lại rồi vào trong điện thoại: “Được rồi, cúp máy đây!”

      Lương Hoà vốn còn muốn với thêm nữa, nhưng lúc này cái gì cũng ra thành lời được. bặt trong giây lát, rồi thào cho nghe câu:“Tạm biệt!”

      Cuộc gọi bị ngắt rồi nhưng vẫn chưa bỏ máy xuống, những tiếng tút tút ngắn mà ràng vang lên trong máy, đập vào tai khiến thất thần. gọi cho vào đúng lúc bận rộn, chẳng những được gì nhiều, mà ngược lại, lòng càng thêm rối loạn.

      Trong lúc Lương Hoà còn ngẩn người nghĩ ngợi, tập công văn bỗng chìa ra trước mặt, ngẩng đầu nhìn ra là Lý Gia. với vẻ mặt cười tươi như hoa thấy Lương Hoà nhìn mình chăm chú cũng lộ vẻ lúng túng, còn chỉ vào công văn với : “Cái này là nhiệm vụ mới vừa được giao cho chị, em thay chị lấy lại đây đấy.”

      Lối xưng hô thân mật “chị – em cách tự nhiên khiến Lương Hoà hơi sửng sốt ngạc nhiên, mỉm cười: “Đừng xưng hô như vậy, hai chúng ta cũng lớn hơn nhau bao nhiêu, cứ gọi tôi là Lương Hoà được rồi.”

      Lý Gia lần đầu tiên nhìn thấy Lương Hoà cười, ngây cả người ra, sau lúc ngạc nhiên gượng gạo : “Vậy cũng được.”

      Nhiệm vụ lần này của Lương Hoà so với lần trước đơn giản hơn nhiều lắm. được giao cho viết bài về công ty Khoa học Kỹ thuật Húc Dương trong thành phố. Đây là công ty gia đình có thâm niên hai mươi năm trong ngành khoa học kỹ thuật. Bởi vì sắp tới Húc Dương tổ chức mừng hai mươi năm ngày thành lập, cho nên những Nhật báo hằng ngày của thành phố mấy hôm nay thường xuyên đưa tin đăng bài và ảnh về công ty này. Mức độ rầm rộ của kiện này khiến cho dư luận tránh khỏi việc thắc mắc về lí lịch thần bí của vị Tổng giám đốc Húc Dương – Chu Cánh.

      Những việc làm và hành động của Chu Cánh trong giới kinh doanh thường ít khi khoa trương rầm rộ, ông chú trọng đơn giản và hiệu quả thực tiễn trong từng việc làm. Từ khi bắt đầu xây dựng nghiệp ông tuyên bố nhận phỏng vấn của giới báo chí hoặc phóng viên truyền hình. Người ta chỉ biết công ty của ông hoạt động có hiệu quả, còn hoạt động ra sao để được hiệu quả công chúng hề được biết. Nay nhân vì kiện hai mươi năm thành lập công ty, lại bị cánh báo chí thường xuyên phóng bút rầm rộ làm phiền như thế, Chu Cánh cũng cảm thấy cực kỳ phiền toái, vì thế bèn trao quyền cho Pioneer chịu trách nhiệm viết tự truyện cho ông.

      Lương Hoà xắp xếp lại tập giấy tờ công văn trong tay, hỏi Lý Gia: “Chuyện này cũng là ý của Tổng biên tập phải ?”

      Lý Gia đáp: “Hình như phải thế, nghe trưởng phòng Lý từ lúc Toà báo chúng ta phỏng vấn Diệp Tán tướng quân thành công xong đến giờ cũng chưa phỏng vấn thêm được trường hợp nào nữa. biết lần này phỏng vấn Chu Cánh có tăng thêm số lượng ấn bản phát hành hay .”

      Lương Hoà khỏi cảm thấy ngượng ngùng, dù sao chuyện của Diệp lão là do phụ trách làm từ đầu tới cuối. Lý Gia lại cười rất vui vẻ tiếp: “Tuy nhiên Tổng giảm đốc của công ty Húc Dương cũng phải ai muốn phỏng vấn là phỏng vấn được, nếu có thể thành công với ông ta cũng là công lao rồi, có khi còn được thưởng lớn nữa ấy chứ. Chu Cánh trước giờ nhận báo viết phỏng vấn, nay nếu Tạp chí mình xuất bản bài về ông ta chắc chắn bán được số lượng lớn.”

      Thưởng ư? Lương Hoà cảm thấy run lên, nhớ tới cái trâm cài áo màu xanh kia. Từ lần trước đeo dự tiệc về sau cũng chưa sờ tới thêm lần nào nữa. Mỗi lần nhớ tới cái trâm đó lại có cảm giác vướng vất ở trong long giải thích được, cảm thấy nó phải là món đồ trang sức bình thường mà càng giống như bí mật vô cùng trân quý.

      nhìn tập tài liệu trong tay, lặng lẽ cười.

      o—————————–o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :