1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[QUÂN NHÂN] CHÀO ANH, ĐỒNG CHÍ TRUNG TÁ! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (57C + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 10
      EDIT: lacmathunnie

      Bị giam bị nhốt

      Nhớ trước khi kết hôn nghe Hạ An Mẫn từng câu thế này: Ở trong doanh trại quân đội, phụ nữ là người được chú ý nhiều nhất.

      Mới đầu Lương Hoà nghe thấy thế chỉ cười nhạt, nhưng tại bây giờ chính bản thân nghiệm thấy, đúng là bị để ý . Chỉ đoạn đường, người đàn ông nào qua đều dõi mắt theo nhìn , Lương Hoà tự nhận mình phải là người da mặt dày, vì thế cảm thấy rất xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. vừa định nhanh chân rời khỏi mấy chỗ này, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh non nớt của trẻ : “Đứng lại!”

      Cái giọng đầy vẻ ra lệnh, trực giác của Lương Hoa nghĩ chắc phải gọi mình nên vẫn tiếp tục tiếp, ngờ đứa bé phía sau lưng trở nên nóng nảy hơn, lại lớn tiếng thêm chút: “Này, gọi đấy, bé, làm sao gọi rồi mà vẫn cứ thế hả?”

      bé? Lương Hoà im lặng, giờ phút này có thể khẳng định, nơi này bé chỉ có khả năng là chính mình. xoay người lại, thấy cậu nhóc mặc chiếc quần yếm màu xanh lam, áo sơ mi kẻ caro vuông màu đỏ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang hai tay đứng chống nạnh nhìn .

      “Cháu gọi có việc gì?”

      Cậu bé có vẻ hài lòng với thái độ của Lương Hoà, mím miệng : “ phải là: Thưa thủ trưởng, ngài có điều gì cần chỉ thị mới đúng!”

      Lương Hoà: “….”

      Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lương Hoà, thấy này có vẻ hiểu điều mình nên cũng thôi “lên lớp” nữa, bèn giơ tay chỉ về chỗ vườn hoa phía xa xa, “Diều của cháu rơi vào trong đó rồi, lấy ra đây cho cháu !”

      Lương Hoà đưa mắt nhìn chỗ vườn hoa, bên ngoài được chắn bằng những chậu cây to lớn, thảo nào cậu nhóc vào được. Nhưng vấn đề mấu chốt là cũng vào được.

      “Vườn hoa bị rào từ bên ngoài rồi, cũng vào được. Mình thử nhờ chú bộ đội nào đó lấy giúp cho cháu, được ?” Lương Hoà cúi người xoa đầu cậu nhóc.

      được!” Cậu bé quyết đoán cự tuyệt gợi ý của , “Tất cả bọn họ đều là người mà Cố Hoài Việt phái tới giám thị cháu. mà gọi họ đến Cố Hoài Việt chắc chắn biết việc cháu làm, về nhà cấm đoán cháu nữa cho mà xem!”

      Cố Hoài Việt? Tên này nghe quen quen.

      Lương Hoà còn chưa kịp nhớ xem người tên Cố Hoài Việt này là ai, cậu nhóc trước mặt nhìn chằm chằm như “thủ phạm“, miệng bắt đầu mếu máo như sắp khóc. Lương Hoà dở khóc dở cười, bối rối dắt tay nó kéo lại phía vườn hoa. đường gặp mấy nhóm bộ đội, tất cả bọn họ đều giương mắt tò mò hứng thú nhìn hai người lớn , thậm chí vài người còn thầm khe khẽ với nhau:

      “A, kia phải là con trai của Cố Hoài Việt Cố chính uỷ à? này là ai vậy nhỉ?”

      “Ai mà biết được, vợ của Cố chính uỷ chưa bao giờ đến đơn vị cả, có lẽ đây là phu nhân của Chính uỷ đấy, đưa con đến thăm chồng cũng nên”

      “Trông cũng giống đấy nhỉ, nhìn xem lớn kìa! Bây giờ Cố chính uỷ đúng là vợ đẹp, con khôn, tiền nhiều, nhà rộng cái gì cũng đều có cả!”

      “Em trai của Chính uỷ là Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng cũng ở đây nhỉ, Nghe ấy vừa mới kết hôn mấy hôm trước, mấy trong đoàn văn công chắc là cõi lòng tan nát hết. Lần trước đoàn văn công của Binh chủng Pháo binh đến đơn vị chúng ta biểu diễn văn nghệ, văn công cứ túm tay tớ hỏi người đẹp trai ngồi hàng ghế phía kia là ai, tớ vừa nhìn thấy quả nhiên người bị ngắm nghía là Cố đội trưởng nhà chúng ta”.

      “Ai bảo người ta mị lực lớn haha!”

      ra Cố Hoài Việt là trai của Cố Hoài Ninh. Lương Hoà nhớ Phùng Trạm từng qua lần, cả hai em đều ở đơn vị công tác, ngờ lại cùng ở quân khu. Như vậy cậu nhóc nắm tay này hẳn là đứa cháu của chồng , quá là khéo gặp. Đáy lòng Lương Hoà ngừng cảm thán, còn những lời đồn đại kia về Cố Hoài Ninh, Lương Hoà chủ động để ý tới.

      Đến chỗ vườn hoa, Lương Hoà nhìn hàng cây trước mặt cao hơn cả chính mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ. đặt chân lên thềm đá bên cạnh nhón người nhìn vào trong, bên trong trồng đầy hoa, chỉ cần đạp chân vào liền có thể giẫm nát năm, sáu bông hoa là ít.

      Cố Gia Minh đứng dưới đất ngửa cổ lên nhìn , giọng như dụ dỗ: có việc gì đâu, bé, cứ trèo vào trong , bị phát cũng bị phạt đâu mà lo.”

      “Bị phạt?” Lương Hoà cả kinh.

      “Đúng rồi!” Cố Gia Minh gật gật đầu, “Cháu nghe Cố Hoài Việt , nếu dẫm lên cây hoa dựa vào luật trong quân đội mà xử phạt. Nhưng sao cả, dù sao cũng chỉ là bé!”

      Lương Hoà biết thằng nhóc này mấy tuổi rồi mà chuyện liến thoắng có trình tự như vậy. tự nhận rằng mình phản bác được nó, cảm thấy nên mau nghĩ cách lẻn vào lấy con diều ra rồi chạy trốn nhanh mới là thượng sách. Vì thế cẩn thận hạ chân xuống, tức liền giẫm lên hai bông hoa.

      Cố Gia Minh thấy bộ dáng cẩn thận đến mức chậm chạp của Lương Hoà, nóng nảy thúc giục: “Bé ơi, làm nhanh nhanh lên, Cố Hoài Việt sắp ra bây giờ đấy!”

      Lương Hoà lúc này còn đấu tranh cùng hàng rào cây, chiếc áo khoác mỏng bị vài nhành cây móc lấy, bị kẹt ở giữa thể tiến cũng thể lùi. Cố Gia Minh thấy bé này tay chân chậm chạp, định bước tới đẩy cái, chợt nghe từ phía sau truyền đến tiếng quát lớn:

      “Cố Gia Minh, con làm gì đấy?”

      Thôi xong rồi! Cậu bé quay đầu lại nhìn, thấy Cố Hoài Việt mặc quân phục nổi giận đùng đùng tới, bên cạnh là Cố Hoài Ninh cười nhạt đứng im nhìn đứa cháu, quyết định bàng quan sống chệt mặc bây. Đứa con trai này của Hai, là cục cưng của cả nhà, từ vừa sinh ra được thương nuông chiều vô cùng, cho nên tính tình cậu bé rất nghịch ngợm, luôn thích phá rối. Cho nên lúc Hai dạy dỗ thằng bé, chưa bao giờ nhúng tay vào can thiệp, chỉ đứng ngoài xem.

      Có điều, khi tầm mắt vừa di chuyển nhìn sang chỗ khác, lập tức còn bình tĩnh nổi nữa. Cái bóng áo khoác bị kẹt ở hàng rào cây bồn hoa bị đứa cháu kéo kia, nhìn quen mắt. Cố Hoài Ninh nhíu mắt lại, tiến lên từng bước, nhanh nhẹn – mạnh mẽ – chuẩn xác kéo người kia ra.

      Cố Gia Minh nhìn thấy Lương Hoà, lập tức méo miệng khóc: “Bé ơi, cháu rồi mà, bảo là nhanh lên rồi, bây giờ bị Cố Hoài Việt bắt được chưa, thôi xong rồi.”

      Lương Hoà mờ mịt biết làm sao, nhìn thấy sắc mặt chút thay đổi của Cố Hoài Ninh, liền hiểu ra mọi chuyện, im lặng cúi đầu .

      Chỉ có Cố Hoài Việt là mỉm cười, nhấc cánh tay dài túm lấy Cố Gia Minh kẹp ở trong tay, “Con bày trò gì gây rắc rối cho thím út vậy Gia Minh?”

      “Thím út hả ba?” Cố Gia Minh nín khóc hẳn, đôi mắt chớp chớp nhìn Lương Hoà phải, đó là bé của con mà, làm sao lại thành của chú út được?”

      Cố Hoài Ninh cười giận dữ, đôi mắt đen nhìn Lương Hoà loé lên ánh sang .“Cháu cho chú biết, từ lúc nào mà bé của chú lại thành của cháu rồi thế?”. Tuy rằng với Cố Gia Minh nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Hoà.

      Cố Gia Minh ấp úng thể trả lời. Cố Hoài Việt hết nhìn thằng lại nhìn Lương Hoà, “Được rồi,, Hoài Ninh, ở đây đông người tiện, về trước . Có gì sau!”

      Cố Hoài Ninh rũ ánh mắt xuống, tỏ vẻ đồng ý. Cố Hoài Việt vỗ vai Lương Hoà, cười : “Thằng bé lại quấy phá em phải , lúc khác chúng ta gặp chuyện sau nhé?”

      “Vâng ạ!” Lương Hoà cúi đầu trả lời.

      Cố Gia Minh bị Cố Hoài Việt túm rồi, vườn hoa lập tức trở nên yên tĩnh. Lương Hoà ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh đánh giá chút, thấy sắc mặt khôi phục vẻ bình thường, mới dám giọng hờn dỗi lên tiếng giải thích “Em giúp Gia Minh lấy con diều, cẩn thận mới bị kẹt ở bên trong.

      xong đợi lát cũng thấy Cố Hoài Ninh trả lời gì cả, Lương Hoà định giải thích thêm mấy câu nữa, đột nhiên thấy cởi cúc áo khoác, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, áo khoác của choàng lên người .

      “Em..”

      “Mặc thêm áo khoác vào, bây giờ, lập tức quay trở về cho !”

      Người này đúng là thèm che giấu cảm xúc của mình, xong dứt khoát xoay người luôn. Lương Hoà chạy theo vài bước mới đuổi kịp.

      “Quay về làm gì chứ?”

      “Nhốt em lại!”

      o————————o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 11
      EDIT: lacmathunnie

      Khi hai người quay lại căn hộ của Cố Hoài Ninh, vừa lúc cậu lính thông tin liên lạc Tiểu Lý đưa cơm chiều đến. Thấy đội trưởng Cố vẻ mặt đen xì nghiêm khắc cùng về, cảm thấy khí quá mức quỷ dị, Tiểu Lý vội vàng để cơm lại rồi chạy nhanh ra ngoài, ngờ Cố đội trưởng lại gọi trở lại.

      Tiểu Lý lo lắng yên quay vào, nghe sếp lớn nhà mình mở miệng phân phó nhiệm vụ: “ đến trạm xá lấy giúp tôi ít cồn khử trùng và thuốc đỏ mang lại đây.”

      Tiểu Lý nhận mệnh lệnh lập tức ngay, còn mỗi Lương Hoà mình đối diện với khí thế mạnh mẽ của Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng, nhịn được cảm giác khẩn trương.

      Cố Hoài Ninh ngồi ở sô pha, đau đầu xoa xoa thái dương. Hôm nay lúc họp gặp Hai Cố Hoài Việt trở về từ Sư đoàn, mới biết được cục cưng của nhà họ Cố cũng cùng theo đến đơn vị. Hai vô cùng đau đầu với việc này, oán giận phải thằng nhóc đến thăm ba, mà là đến để quậy phá, đến để ép buộc, tổ bảo vệ mấy người đều có ai chịu nổi thằng nhóc này.

      Ép buộc! hiểu tại sao đột nhiên nghĩ đến Lương Hoà. Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn, thấy đứng dựa vào tường, chiếc áo bộ đội rộng thùng thình khoác người khiến vóc dáng nhắn của càng lộ , cộng thêm biểu tình hờn dỗi phụng phịu, cực kỳ giống con mèo con lúc từng nuôi.

      Môi nhếch lên cười khẽ, Cố Hoài Ninh mở miệng : “Cởi áo khoác ra !”

      Lương Hoà ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Hoài Ninh, thấy vẻ mặt giống như cười mà phải cười, chậm rãi cởi chiếc áo khoác bộ đội ra.

      Cố Hoài Ninh đau đầu “Cả áo khoác của em nữa, cởi ra!”
      Tiếng vừa dứt, Lương Hoà lập tức chấn kinh ngẩng đầu lên nhìn . Biểu tình đó của từng nhìn thấy lần, đó là lúc hôn lên trán lần trước. cảm thấy bất đắc dĩ, bước lại gần kéo lấy áo muốn thay cởi ra, ngờ Lương Hoà kéo tay ra.

      thể cởi được!”
      “Vì sao? hí mắt nhìn.

      xấu hổ trả lời, do dự mãi mới : “Em chỉ mặc có hai áo!”
      sao?” Thông minh như Cố Hoài Ninh cũng nghĩ kịp.

      “Nếu cởi nốt cái áo này ra chỉ còn mỗi áo lót thôi!”

      Lương Hoà tức giận, ám chỉ ràng như thế rồi còn hiểu. ngẩng đầu muốn lườm cái, ai ngờ lúc này khoảng cách hai người gần trong gang tấc, Lương Hoà hề lường được là khi vừa ngẩng lên, má liền quệt trượt qua bờ môi , ngay lập tức cả hai người đều cùng ngây ra.

      Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Ninh tỉnh táo lại trước, định đứng lùi ra, đúng lúc đó cửa phòng kẹt tiếng bị đẩy ra, cậu lính thông tin liên lạc Tiểu Lý cầm bình cồn khử độc cùng thuốc đỏ vào, nhìn thấy Cố Hoài Ninh cùng với Lương Hoà đứng trong tư thế thân mật, bất ngờ biết phải làm sao.

      Cố Hoài Ninh buông quả hồng mềm mại ngọt ngào trong lòng ra, liếc mắt nhìn Tiểu Lý cái, “ đem đến đầy đủ chưa?”
      Tiểu Lý phục hồi lại tinh thần, vội gật gật đầu, đem mấy thứ đặt hết lên bàn, cũng cần sếp nhắc nhở liền chạy ra ngoài nhanh như gió cuốn. Cố Hoài Ninh nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cậu ta, lại nhìn Lương Hoà, im lặng cười cười.

      Em xin lỗi!” Lương Hoà nhìn với thái độ thành khẩn.

      Cố Hoài Ninh lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, hắng giọng hỏi “Vì cái hôn vừa rồi sao?”

      “Vâng!” Lương Hoà gật gật đầu. Trong ấn tượng của , Cố Hoài Ninh chính là người mà thần thánh cũng thể xâm phạm, vừa chạm môi phớt qua cũng phải khử trùng, Lương Hoà lập tức cảm thấy thể tha thứ cho mình được.

      Cố Hoài Ninh nghĩ đầu óc của này có vấn đề rồi, nâng cằm Lương Hoà lên, hỏi “Nếu cứ theo như cách suy nghĩ của em, em có biết có bao nhiêu phụ nữ xin lỗi ?”
      Lương Hoà mím mím miệng, trả lời: “ đội đủ ?”
      Cố Hoài Ninh cười , đội? đội làm sao đủ được, chí ít cũng phải đoàn.”

      Ầm ầm, hình tượng thần thánh của Cố đội trưởng phút chốc sụp đổ mảng lớn.

      Nhìn Lương Hoà lại cúi đầu , Cố Hoài Ninh cũng trêu chọc nữa. lấy cồn khử độc miệng vết thương của . Bị cành cây quặc phải tuy rằng có độc, nhưng miệng vết thương bị phô ngoài khí thời gian cũng khá lâu, có thể bị dính bụi bặm, tốt nhất vẫn nên khử trùng cho an toàn. Chiếc áo khoác mỏng của bị cành cây móc rách bung ra những sợi tơ , Cố Hoài Ninh vốn là muốn cởi ra để sửa lại áo, ngờ lại bị Tiểu Lý bắt gặp đúng thời điểm ái muội như vậy.

      Cổ tay bị quặc phải gây ra vết rạch dài rướm máu. Cố Hoài Ninh thấm cồn vào miếng bong, vừa lau vào Lương Hoà bị đau khẽ kêu lên.

      “Đau lắm ?”

      “Đau chút thôi.” Rất đau, nhưng có thể chịu được đựng được.

      Cố Hoài Ninh tức giận: “Sau này nhìn thấy Cố Gia Minh tránh xa ra biết chưa, thằng nhóc đó chính là tai hoạ, chỗ nào là tai hoạ chỗ đó, có việc gì đừng trêu nó.”

      Lương Hoà há mồm ngạc nhiên, làm sao mà chú lại cháu mình như thế? Nhưng vẫn biện hộ cho chính mình “Em đâu có trêu chọc nó!”

      Vậy làm sao lại trở thành bé của nó?”

      Chỉ câu lập tức liền uy hiếp được Lương Hoà. than khẽ: “Chuyện đó cũng phải tại em mà!”
      Cố Hoài Ninh dò xét liếc cái, cũng lười tiếp.

      Lương Hoà bình thường luôn là con cừu an phận, nhưng mà nếu như bị trêu chọc cũng có thể hung dữ như con chó được. Có điều cảm thấy rất buồn bực, làm sao mà ở trước mặt Cố Hoài Ninh thể hung hăng lên được. Mới hai ngày trước hai người đối với nhau còn xem như xa lạ, bây giờ qua hai ngày ở chung cùng nhau, liên tục bị giáo huấn thế này? Cố Hoài Ninh vốn lạnh lùng bây giờ lại gần gũi ngồi sát bên đánh giá , Lương Hoà cảm thấy, người này thực ra cũng đến nỗi nào, ít nhất cũng biết che chở cho .

      Cố Hoài Ninh biết tâm tư cẩn thận đắn đo trong long Lương Hoà, bôi thuốc xong, gõ gõ cái trán , tổng kết: “Tóm lại, cách xa thằng nhóc đó ra chút!”
      Lương Hoà chỉ biết gật gật đầu, lát sau lại mở miệng hỏi “Ngày mai em có thể đến nhà ông Diệp đươc ?”

      phỏng vấn hả?”

      Vâng, làm xong nhiệm vụ thể về được! buồn rầu, lâp tức lại ngẩng đầu lên, có thể giúp em với ông ấy được ?”
      Theo bản năng, nhờ giúp đỡ.

      Cố đội trưởng nhíu mày, “Em có thể gặpDiệp Vận Đồng, chị ấy là người đại diện của Diệp lão tướng quân.”

      “Vậy người vợ đầu của ông ấy là ai?”
      Cố đội trưởng xoa đầu lông mày “Điều này khó lắm!

      Quả đúng như dự kiến của , Lương Hoà mặt mày buồn rầu nhăn lại như cái bánh bao. Cố đội trưởng đứng cao nhìn xuống tà tà liếc , nhìn bộ dáng phiền muộn ấy lại cảm thấy buồn cười.

      “Thế này , ngày mai đưa em , sau đó thương lượng với ông ấy. Diệp lão có mấy chuyện kiêng kị, em đừng hỏi những vấn đề liên quan đến vợ của ông cụ, nhé?”
      Lương Hoà nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Lúc ăn cơm lại nhớ tới chuyện khác, chuyện vô cùng quan trọng.

      “Ừm… cái chuyện cấm đoán kia, hết chưa?”
      Cố Hoài Ninh liếc nhìn cái, : “Quân lệnh như núi!”
      Bốn chữ to đùng làm toàn bộ hi vọng của Lương Hoà đều bị phá huỷ hết. Lương Hoà tức giận, trong lòng oán thầm Cố Gia Minh cùng Cố Hoài Ninh, hai người này đúng là tai hoạ của nhà họ Cố mà. Cách đó xa lắm, Cố Gia Minh bị phạt đứng, đột nhiên hắt xì cái, thằng nhóc rống lên:

      “Cố Hoài Việt, con bị cảm mà ba còn phạt con đứng thế này —————-“

      Thằng nhóc vừa lên tiếng, lại là trận gà bay chó sủa.

      o————————-o

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 12
      EDIT:lacmathunnie

      Ván cờ mê hoặc
      Hôm sau Cố Hoài Ninh cùng Lương Hoà đến nhà Diệp lão. Bởi vì Diệp lão bị cao huyết áp nên cần phải kiêng được uống rượu, vì thế mà ông cụ vẫn rầu rĩ vui, vừa thấy Lương Hoà đến liền hớn hở tiếp đón . Quả thể phủ nhận rằng Diệp Vận Đồng sai, Lương Hoà rất được lòng Diệp lão tướng quân.

      “Mấy hôm nay ông cụ cứ nhắc nhắc lại mãi, Cố Tam đem Lương Hoà giấu nên còn ai chơi cờ nhảy với cụ nữa, may mà hôm nay cậu đưa ấy đến đây.” Con ông – Diệp Vận Đồng có vẻ ghen tị với Lương Hoà.

      Cố Hoài Ninh hơi nhíu nhíu mày, hình như gần đây những người muốn cướp bé của xuất ngày càng nhiều phải.

      Lương Hoà nghe Diệp Vận Đồng vậy mím môi cười, “Hôm nay em đến phải để chơi cờ, em đến để làm việc.”

      Nghe xong Diệp lão cảm thán câu, “Mấy tờ báo của các cháu làm sao cứ bám riết ông mãi tha thế, những chuyện cũ đều trôi qua lâu lắm rồi, nhắc lại làm gì nữa chứ!”

      Lương Hoà nghĩ nghĩ , “Cả đời ông vì nước vì dân mà vất vả rất nhiều, càng vất vả công lao lại càng lớn, những điều này nên là tấm gương cho con cháu đời sau noi theo và học tập. Bởi vì thế mà chúng cháu cứ phải tìm cách phỏng vấn ông, chuyện của người khác làm sao có thể mang ra so sánh với ông được ạ?”

      Câu này làm Diệp lão rất vui vẻ: “Cháu , mũ này cao quá, đừng đội lên cho ông!”

      Lương Hoà chán nản kéo góc áo Cố đội trưởng, tà tà liếc cái rồi bước đến ngồi đối diện với Diệp lão, lại gọi chị Tề đem bàn cờ vua của Diệp lão ra.

      “Cháu muốn chơi cờ với bác hả?” Diệp lão ngạc nhiên hỏi.

      Cố Hoài Ninh cười gật đầu, “Bác với ba cháu giống nhau ở điểm, chuyện gì mà phần thưởng có hứng thú làm. Bây giờ cháu và bác đánh cược ván. Cược cái gì tuỳ bác định đoạt!”

      Diệp lão hứng chí cười to, “Được, được, hào phóng! Bác định đoạt hả? Tốt, nếu như bác thắng, cháu phải để vợ ở lại đây chơi tháng, thế nào, đồng ý ?”

      Cố Hoài Ninh nâng mắt nhìn nhìn Lương Hoà, thấy nhìn mình đầy lo lắng. dời tầm mắt nhìn Diệp lão, “Được ạ! Vậy bác cũng phải chấp nhận điều kiện, nếu cháu thắng, bác phải làm theo cầu của vợ cháu, để cho ấy phỏng vấn.”

      thành vấn đề.” Diệp lão vung tay lên đầy vẻ sảng khoái, bắt đầu đánh cờ.

      Lương Hoà biết nhiều về cờ vua, nhưng cũng nhận ra được trình độ của người bình thường và cao thủ khác nhau chỗ nào. Ngay từ lúc bắt đầu hai người đều đánh rất thoải mái, nhưng dần dần mỗi bước đều được suy tính rất cẩn thận. Lương Hoà ngồi bên cạnh Cố Hoài Ninh, cảm thấy sốt ruột, lại dám làm phân tâm, chỉ lo buồn trong lòng, hồi hộp tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt vào nhau.

      Đột nhiên bàn tay phủ lên hai tay , xúc cảm ấm áp truyền tới làm sửng sốt, cười nghiêng đầu sang, khẽ bên tai , “Yên tâm , để cho em phải thua!”

      đầu tiên là sửng sốt, sau đó tai lập tức đỏ bừng lên. Mà đương gây ra việc lại thản nhiên xem như có chuyện gì, tiếp tục cùng Diệp lão đánh cờ, sắc mặt thong dong bình tĩnh. như vậy chỉ để an ủi mà thôi, nhưng mà vì sao nghe câu ấy xong trái tim càng đập lại càng nhanh thế này? đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Hoài Ninh, tự trả lời chính mình: chắc chắn là bị mê muội bởi sắc đẹp rồi.

      Thời gian trôi qua khoảng chừng được mười mấy phút, ván cờ dần dần lộ kết cục. Cố Hoài Ninh chút khách khí vươn tay lướt qua vạch ngăn cách ăn luôn quân cờ lớn nhất của Diệp lão, ông chỉ còn thừa lại quân Sĩ và hai tốt. Diệp lão nhìn thấy bàn cờ như vậy, đơn giản liền trực tiếp nhận thua.

      “Nhớ ngày trước ở thành phố C chơi cờ với cháu thắng được, ngờ chuyển về nơi này dốc lòng tôi luyện vài năm vẫn thể khá hơn. Này, Hoài Ninh, có phải cháu quyết tâm thắng bằng được ván cờ này cho nên mới đánh cược như vậy phải ko?”

      Cố đội trưởng cười yếu ớt, “Cám ơn bác nương tay!”

      ———————————-

      Cuộc phỏng vấn được thực ở thư phòng của Diệp lão. Lúc Lương Hoà bước vào trong liền kinh hãi lắp bắp. Đây làm sao mà gọi là thư phòng được, có gọi là thư viện cũng đủ. Các loại sách cổ từ thời Đường – Tống – Nguyên – Minh – Thanh, cho tới tạp chí, tuần san số ra mới nhất gần đây tựa hồ Diệp lão đều lưu giữ. Diệp lão cười nhìn dáng vẻ say mê hai mắt toả sang của Lương Hoà, nhịn được ông lại trêu: “Bây giờ thấy hối hận vì để Hoài Ninh thắng chưa, cháu xem xem, bây giờ ở đây chơi với ông tốt biết mấy.”

      Lương Hoà ngượng ngùng vuốt đầu, nghiêm túc chuẩn bị làm việc.

      Khi nãy Lương Hoà nịnh Diệp Tán tướng quân cũng hẳn là đúng. Bản thân ông chinh chiến cả đời, có rất nhiều chuyện vui lẫn chuyện buồn. Nhưng những chuyện qua đều là lịch sử đổ máu của cả những đồng đội, ông muốn kể lại.

      chiến trường, súng đạn vô tình, những người còn sống mà hưởng thụ vinh quang như chúng ta bây giờ đều được đánh đổi bằng xương máu của những người đồng đội ngã xuống, dũng hi sinh. Ông sinh ra vào đúng thời loạn, có thể sống sót được cũng phải chuyện dễ dàng. Lúc đó ông còn , chưa thể tham gia kháng chiến. Đợi tới khi trưởng thành liền cầm súng đánh Tưởng Giới Thạch. Lúc chiến tranh thực nổ ra ông già rồi, trong bảy, tám năm chiến tranh du kích tự vệ, ông và ba chồng của cháu cùng chiến đấu mặt trận.”

      đến đây, khuôn mặt Diệp lão lộ ra nụ cười “Lúc đó, tất cả chúng ta đều ở Quảng Tây, ở hai đồn biên phòng khác nhau. Khi đó lâu ra trận, cầm súng cảm giác đều lạ lẫm, lúc nhận mệnh lệnh của cấp rất hoảng hốt. sống những ngày yên bình đột nhiên bảo chiến đấu, cháu nghĩ mà xem. Ra trận tức là chin phần chết phần sống. Nhớ lúc ấy ông dẫn theo đại đội, mắc kẹt giữa đầm lầy trong cánh rừng. Cháu đoán xem kết quả thế nào?”

      Lương Hoà lắc đầu, tiếp tục nghe Diệp lão : “Phía địch bên kia đầy rẫy mai phục, các đồng đội muốn cầm lựu đạn tiến dần lên để phá vòng vây, nhưng lựu đạn ném ra lại nổ, có cái chưa ném đến nơi nổ. Chúng ta rất lo lắng, nghĩ thôi phen này chắc chắn chôn thân ở chiến trường Việt Nam này rồi. (1)Nhưng tiếc là muốn chết cũng được.”

      Lương Hoà nghe xong rất xúc động, lúc đó tình thế chắc vô cùng khẩn trương, vậy mà bây giờ ông cụ kể lại cho nghe bằng giọng điệu bình thản như vậy, hẳn là tâm tình lúc này của ông vô cùng trống trải.

      “Lúc đó tiểu đoàn của Trường Chí dùng lựu đạn công phá đồn địch mới cứu được chúng ta ra ngoài. Nhưng cho dù cứu được vẫn có những chiến sĩ hi sinh. Chính ba chồng của cháu cứu mạng ông, từ đó trở chúng ta kết bạn, vô cùng thân thiết, cùng nhau về nước, được khen tặng chiến công. Nhà ở thành phố C lại gần nhau, ông chứng kiến Hoài Ninh từ lớn lên.”

      Nghe ông nhắc tới Cố Hoài Ninh, Lương Hoà khỏi nhớ lại lúc ban nãy trước khi với Diệp Vận Đồng: “Em còn có việc phải trước, lát nữa phỏng vấn xong chị cho người đưa ấy về giúp, bác Diệp được giữ người lại đâu đấy!”. Trong giọng bình thản có chứa ý cười, với vẻ chút để ý, nhưng người nghe lại nhịn được mặt đỏ tim đập. Lương Hoà bắt đầu khinh bỉ tự chủ của bản thân, trước mặt cứ như gặp phải sư phụ vậy.

      “Hoài Ninh là đứa con mà Trường Chí nhất, Lý Uyển lại càng cần phải , cháu mà làm cho con trai út của họ tổn thương, chẳng khác nào khía vào miếng thịt trong lòng họ.”

      Điều này nghe mới mẻ, Cố đội trưởng nhìn tuyệt giống người có thể dễ dàng đau buồn bi thương, nếu cũng nhập ngũ, làm bộ đôi.

      “Năm Cố Hoài Ninh tốt nghiệp cấp ba chuẩn bị thi vào Đại Học, biết như thế nào mà náo loạn với cả nhà, nó với ai liền báo danh nhập ngũ, sau lại còn sang bên học cái trường gì suốt mấy năm, trở về luôn công tác tại đơn vị. Kỳ ông luôn thắc mắc tại sao Hoài Ninh vẫn trở về thành phố C làm việc mà các cháu lại gặp gỡ quen biết rồi kết hôn được nhỉ?”

      Lương Hoà bối rối. Ông cụ luôn nghĩ là vợ của Cố đội trưởng, nếu bây giờ cho ông biết hai người trước khi kết hôn gặp mặt nhau quá mười lần, chắc chắn ông cụ ngất xỉu mất. Vì thế Lương Hoà đành mím môi cười, ra vẻ ngượng ngùng trả lời.

      Diệp lão thấy thế cũng bắt buộc , cười tiếp: “Cháu may mắn đấy! Tuy trước đây Hoài Ninh từng có ngang tàng thời gian, nhưng ông chứng kiến nó lớn lên từ đến bây giờ, xem như hiểu tính nết nó. Nếu nó nhận định người, chắc chắn là cả đời.”

      Cả đời? Từ này làm Lương Hoà giật mình sửng sốt. còn nhớ đêm qua vẫn còn trêu chọc mình : đội? đội làm sao mà đủ, ít nhất phải đoàn. Nghe cái giọng lúc ấy xem. Bây giờ Diệp lão lại thế kia, Lương Hoà cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, biết khi người đàn ông lạnh lung lãnh đạm như , khi nhận định người cả đời, là như thế nào.

      o——————————-o

      (1). Những năm cuối thập niên 70 – đầu những năm 80 là chiến tranh biên giới Việt – Trung.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 13
      EDIT: lacmathunnie

      Quả bom nặng ký

      Kết lúc cuộc phỏng vấn hơn tám giờ tối. Diệp Vận Đồng tự mình lái xe đưa Lương Hoà trở về. Ban đầu Lương Hoà định từ chối nhưng bị Diệp Vận Đồng khoát tay ngăn lại.

      “Nếu như làm mất người của Cố Tam, cậu ta đời nào chịu tha thứ cho tôi.”

      Gần đây Lương Hoà bị trêu ghẹo nhiều lắm rồi, tới mức quá quen, cũng thèm phản bác. Nghe chị vậy chỉ giả bộ cúi đầu ngượng ngùng, từ chối nữa. đường đề tài câu chuyện của hai người tất nhiên là thể liên quan tới Cố Hoài Ninh.

      Diệp Vận Đồng lớn hơn Cố Hoài Ninh tám tuổi. Từ chị mà Lương Hoà biết được rất nhiều chuyện về Cố Hoài Ninh. Ví dụ như trước đây bướng bỉnh ngang tàng như thế nào, coi ai ra gì ra sao, lớn lên lại tuấn tú đẹp trai được mọi người hết sức quý, thậm chí ngay cả chuyện về mối tình đầu của cũng suýt nữa được đề cập tới.

      Lương Hoà nghe mà trợn mắt, vừa định hỏi thêm vài điều xe dừng trước cửa đại viện quân khu, bị lính gác cửa ngăn xe của họ lại. Xe của Diệp Vận Đồng phải xe thuộc đơn vị, theo quy định được phép vào.

      Hai người tiếc nuối nhìn nhau, đành dừng lại câu chuyện còn dang dở.

      “Em , lần sau gặp chuyện tiếp nhé!”

      “Vâng ạ, nhất định thế!”

      —————————–

      Lương Hoà mang vẻ mặt phiền muộn trở về, vừa mới rẽ vào khu Ký túc xá, nghe thấy thanh của cậu nhóc Cố Gia Minh vang lên từ xa xa ——

      “Bé, bé ơi —-“

      Lương Hoà theo bản năng muốn xách túi bỏ chạy, ngờ Cố Gia Minh động tác còn nhanh hơn, chạy vụt tới ôm lấy đùi . Lương Hoà cúi đầu nhìn Cố Gia Minh, đôi mắt thằng bé to tròn trong suốt, ngẩng đầu nhìn người lính thong tin theo phía sau Cố Gia Minh, vẻ mặt dở khóc dở cười.

      “Gia Minh, phải gọi là thím chứ!”

      Cố Gia Minh quan tâm, ôm chân Lương Hoà muốn trèo lên, vừa túm vừa khóc: “Bé, sao đến thăm cháu vậy, từ tối hôm qua tới giờ cháu bị Cố Hoài Việt nhốt, mãi sáng nay mới thả ra. Vừa được thả cháu liền chạy tìm ngay, tìm cả ngày cũng thấy, có lương tâm mà, đâu vậy?”

      Thằng nhóc khóc lóc lên án khiến Lương Hoà trở tay kịp, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

      Người lính thong tin liên lạc của Cố Hoài Việt là Tiểu Mã cười nhìn Lương Hoà: “Hôm nay Cố chính uỷ phải lên Sư bộ, bảo tôi đem Gia Minh đến chỗ hai người chơi. ngờ đến đây lại gặp và đội trưởng, cả ngày hôm nay Gia Minh rất sốt ruột.”

      Cố Gia Minh túm túm áo khoác của Lương Hoà, biểu tình vô cùng đáng thương, “Bé, đừng đuổi cháu nhé?”

      Lương Hoà suy nghĩ phải trả lời làm sao để tâm hồn not nớt của thằng bé bị tổn thương, đột nhiên đôi bàn tay rắn rỏi xuất trước mắt, hai ngón tay nhấc cái kéo được Cố Gia Minh ra khỏi đùi Lương Hoà. Cố Gia Minh ngẩng đầu lên liền thấy ngay đôi mắt đen thui của ông chú mình nhìn mình chằm chằm.

      “Cố Gia Minh, cháu lại muốn làm gì?”

      Cố Gia Minh nháy nháy mắt cầu cứu với Lương Hoà. Cố đội trưởng hình như biết trước được điều này, đôi mắt lạnh lạnh liếc cái, khiến Lương Hoà vốn định mở miệng cầu tình đành phải đứng im tại chỗ.

      Cố Gia Minh thấy thế liền giả bộ khóc. Nhưng miệng vừa há ra bị ông chú mình dùng ngón tay đẩy cằm lên, thằng nhóc đành phải nín. Cố Hoài Ninh vẫy Tiểu Mã tới gần, giao Cố Gia Minh cho cậu ta.

      “Quay về thu dọn ít quần áo đồ đạc của Gia Minh, sáng sớm mai tôi đến đón đưa nó về thành phố C.”

      Cậu bé bị ôm cách tình nguyện, rồi còn quên quay đầu lại vẫy vẫy tay chào tạm biệt bé của nó, làm Lương Hoà trong lòng vừa vui vẻ lại vừa áy náy. Có lẽ thằng nhóc quậy phá này tâm thích .

      đầu bỗng nhiên bị gõ cái, Lương Hoà ôi tiếng che đầu, đưa ánh mắt hung tợn nhìn Cố đội trưởng.

      Cố đội trưởng liếc mắt nhìn , ra lệnh: “Còn tiễn biệt cái gì nữa, lên nhà.”

      Lương Hoà: “…”

      ————————–

      Vào nhà Lương Hoà bắt đầu thu dọn hành lý, Cố Hoài Ninh thay đặt sẵn vé máy bay cho ngày mai. Nghĩ nghĩ, người này cũng tính toán sẵn rồi, để cùng thằng nhóc tai hoạ kia lượt, đỡ phải có người hộ tống nó. oán thầm trong lòng mở vé máy bay ra xem, lại thấy có những ba chiếc vé.

      Lương Hoà kinh ngạc chạy đến phòng tắm hỏi Cố đội trưởng, Cố đội trưởng mí mắt cũng nâng lên quăng ra câu,: “Vé còn lại là của .”

      cũng về nhà sao?”

      Có lẽ giọng của kinh ngạc qúa, khiến Cố đội trưởng lại liếc nhìn , chậm rì rì hỏi lại, làm sao mà thể về nhà được?”

      Lương Hoà bị hỏi lại, nghẹn lời, lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Nhưng vừa mới về mà?”

      “Ba về nhà rồi, ông muốn gặp em, thể về cùng.”

      thản nhiên quăng ra quả bom, Lưong Hoà hai mắt mở to, đột nhiên cảm thấy cả người uể oải, sợ em ứng phó được phải ?”

      lên tiếng trả lời, lúc qua bên cạnh Lương Hoà giơ tay xoa xoa đầu , tỏ vẻ rằng điều đó còn cần phải ra nữa hay sao.

      “Thế vì sao Gia Minh cũng phải về cùng chúng ta?”

      Bàn tay pha trà của Cố đội trưởng ngừng lại chút, sau lát cười trả lời,“Mang nó về làm bia đỡ đạn.”

      “Bia đỡ đạn?”

      Nó là cục cưng trong nhà, đến đâu cũng được mọi người chiều sủng ái, mang nó về cùng có thể tránh chú ý của mọi người.” xong đưa cho chén trà nóng. Cố Hoài Ninh đứng trước mặt , vươn ngón trỏ nâng cằm lên, : nghĩ chắc em muốn bị mọi người hỏi những vấn đề kiểu như khi nào sinh con, đúng , vì thế chi bằng trực tiếp mang về cho bọn họ đứa, đỡ phải bị hỏi.”

      Cố Gia Minh thể biết được rằng chính mình bị ông chú mưu bán đứng. Lương Hoà há miệng, đột nhiên nghĩ lại, vừa mới nhắc đến con, con của hai người bọn họ.

      Lương Hoà nhìn thẳng vào đôi mắt đen của , hỏi: “ muốn có con à?”

      hơi ngạc nhiên, cười khẽ thành tiếng, hỏi lại : “Chẳng lẽ em muốn có sao?”

      o———————-o
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 14
      EDIT: lacmathunnie

      Trở lại Cố viên

      Sân bay lúc nào cũng đông người như thế. Trong lúc Cố Hoài Ninh làm thủ tục đăng ký, Lương Hoà cùng Cố Gia Minh đứng trong đại sảnh chờ . Bạn Cố Gia Minh nắm tay bé của nó, tỏ vẻ rất an phận. Lương Hoà ánh mẳt mê man, nhìn hành khách qua qua lại mà ngẩn người.

      Câu chuyện tối qua hai người đề cập tới, trả lời, dường như cũng hiểu điều ấy, vỗ đầu , : “Em yên tâm, tạm thời chúng ta có chuyện phiền toái đó.”

      Có con là chuyện phiền toái sao?

      Giữa lúc thất thần, thấy tay mình bị túm túm. Cố Gia Minh ngẩng đầu lên bặm miệng nhìn . Lương Hoà xoa khuôn mặt bầu bĩnh của nó, hỏi “Làm sao vậy?”

      Khuôn mặt Cố Gia Minh bị nhéo trông tròn vo như cái bánh bao, ngón tay mập mạp chỉ về phía Cố đội trưởng đứng xếp hàng giữa đám người: “Thím làm sao vậy hả? Chú út bị cái kia tán tỉnh, thím còn đứng đấy ngẩn người làm gì?”

      “Ai, ai đâu?”

      Lương Hoà mở to hai mắt nhìn về phía Cố Hoài Ninh. mặc bộ quân phục đứng giữa đám người trông vô cùng nổi bật, hơn nữa với thân hình cao ráo tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai như thế, bị người ta chú ý cũng là chuyện rất khó. Cố Hoài Ninh thường xuyên bị các nhìn theo trầm trồ Lương Hoà cảm thấy quen lắm rồi, nhưng tình hình bây giờ lại giống như vậy.

      Lúc này có xinh đẹp mặc bộ váy trắng đứng cùng , chuyện trò vui vẻ. biết gì mà ấy che môi cười, vô cũng quyến rũ. Tuy trông khuôn mặt bình thản bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Lương Hoà nghĩ, dựa vào kinh nghiệm của người từng có đoàn bạn , tại hẳn là vô cùng hưởng thụ.

      Ngực Lương Hoà nhói lên cái, cảm thấy nỗi buồn bã ập tới, quay đầu nhìn sang hướng khác. Cố Gia Minh thấy dáng vẻ đà điểu rụt đầu của lườm cái, ngón tay vừa ngắn ngủn vừa mập mạp của nó vuốt vuốt cằm, biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Thím làm, vậy xem cháu làm đây.”

      “Cháu muốn làm gì?”

      Cố Gia Minh trả lời, kéo tay Lương Hoà vui vẻ về phía Cố Hoài Ninh. Đoàn người xếp hàng chờ đăng ký rất đông, Cố Gia Minh len qua được, đành phải đứng ở vòng ngoài gào tướng lên. Giọng thằng bé vừa phát ra, Lương Hoà lièn cảm thấy xấu hổ dám nhìn người khác.

      “Ba ơi, con và mẹ đứng đợi nãy giờ, sao ba còn đứng đó tán nữa hả?”

      Tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt nhìn về phía lớn hai người. Cảm giác đúng là làm cho người ta khó có thể chịu được, Lương Hoà lén quay mặt sang chỗ khác, dám nhìn Cố Hoài Ninh.

      Cố Hoài Ninh vừa đăng ký xong, thong dong ra mặc kệ ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm. vòng tay trước ngực nhìn lớn , biểu tình khuôn mặt làm người ta đoán ra ý tứ, nhưng lại có vẻ như cười.

      Thằng nhóc quậy phá Cố Gia Mình thấy ông chú nhà mình cười, liền rụt cổ lại dám lên tiếng. Nó nắm tay Lương Hoà, nhìn , lại thấy cúi đầu với vẻ hối lỗi, nó liền cảm thấy rất phẫn uất.

      “Cố Gia Minh, lần trước có phải cháu xin ba mang cháu chơi nhảy dù đúng ? Bây giờ còn muốn nhảy nữa ?”

      Thằng nhóc ngẩng lên mờ mịt gật gật đầu. Cố đội trưởng cười cười với vẻ mặt hoà ái, cúi người xuống vỗ vỗ đầu nó.

      “Bé ngoan, lát nữa lên máy bay chú thoả mãn cầu của cháu.”

      câu làm cho lớn lạnh run cả người. Cố đội trưởng đoán chừng như cảm thấy giáo dục thành công, rời mắt nhìn Lương Hoà. Thấy thấp đầu dám nhìn mình, hơi cười. này thông minh chưa hẳn, nhưng nếu bảo ngốc cũng phải là ngốc. Ví như mỗi khi phạm sai lầm, thái độ nhận lỗi của tích cực dị thường, luôn cúi đầu lên tiếng mặc người trách móc, cứ như tấm chăn bông mềm mại, muốn giận cũng giận nổi.

      Đụng tới người như thế này, phương pháp duy nhất là nên giận làm gì. hiểu, chính mình chỉ trả lời kia vài vấn đề có liên quan đến thủ tục đăng ký, làm sao mà trong mắt hai kẻ lớn bé này lại thành tán luôn được.

      Khẽ thở dài hơi, cúi người xách lấy túi hành lý trong tay Lương Hoà, dẫn hai người tới cửa bảo vệ, hai kẻ lớn liếc nhìn lẫn nhau cái rồi lủi thủi theo sau.

      ———————–

      Lúc xuống máy bay bảy giờ tối. Người ra đón bọn họ là Phùng Trạm. Cậu thanh niên thấy Cố Hoài Ninh cùng Cố Gia Minh rất vui vẻ, nhìn thấy Lương Hoà cậu lập tức chào to “Chị dâu”. Đối với chuyện này Lương Hoà miễn dịch rồi, mặt đổi sắc.

      “Lão tướng quân mới về hôm qua, vừa về nhắc đến cháu nội, hai tháng gặp, ngày nào cũng nhớ nó.”

      Cố Hoài Ninh nhìn vào kính chiếu hậu, phía ghế sau Cố Gia Mình nằm gọn trong lòng Lương Hoà, ngủ say sưa. cười , chuyển mắt nhìn sang phía khác.

      “Đội trưởng, về nhà hay về Cố viên?”

      “Đến Cố viên , ông cụ muốn gặp chị dâu cậu.”

      Thanh bình tĩnh nhưng nghe xong trong lòng Lương Hoà vẫn nhịn được khẩn trương.

      Phùng Trạm cười hơi nghiêng đầu về phía sau : “Chị dâu trước đây chưa gặp lão tướng quân phải ? sao đâu, chị dâu đáng như thế lão tướng quân nhất định rất thích!”

      Lương Hoà nghe xong lại tròn mắt. Cố Hoài Ninh vỗ đầu Phùng Trạm nhắc cậu ta tập trung chú ý vào việc lái xe, tầm mắt liếc nhìn về phía Lương Hoà, cười khẽ. Ba có thích hay quan trọng, cho tới bây giờ họ đều can thiệp được tới quyết định của .

      ————————–

      Xe dừng trước cửa Cố viên, Phùng Trạm tay xách hành lý tay dắt Cố Gia Minh vào nhà trước. Cố Hoài Ninh đứng lại đợi Lương Hoà.

      đứng trước cửa hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn , buồn rầu: “Em hơi khẩn trương.”

      Cố Hoài Ninh lời nào, cánh tay vòng qua eo , siết như an ủi.

      Hai người vừa vào nhà thấy Cố Trường Chí ôm cháu nội cười vui vẻ, Lý Uyển đứng bên cạnh cười phụ hoạ theo. Bà nhìn thấy Cố Hoài Ninh bước vào liền :“Các con xem, mẹ ba các con chính là phúc tướng, mỗi lần ông ấy về nhà là mấy đứa con trai đều sốt ruột chạy tới. Còn bình thường bỏ vẵng mẹ mình, làm gì được náo nhiệt như bây giờ.”

      Cố Hoài Ninh thấy mẹ oán giận cũng phản bác, tiến lên liền ôm lấy vai bà.

      Lương Hoà bước theo ở phía sau, ngoan ngoãn khéo khéo chào ba mẹ tiếng. chơi đùa cùng cháu Cố lão gia ngẩng mặt lên nhìn. Ông đem Cố Gia Minh giao cho Phùng Trạm, nhìn con dâu út cách chăm chú.

      Lý Uyển thấy ông lên tiếng, khẽ cấu lưng ông cái. Cố Trường Chí mới chậm rãi : “Đây là lần đầu gặp vợ của Hoài Ninh nhỉ, lúc các con kết hôn ba ở trong nước nên thể dự được.” xong ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ Cố Hoài Ninh: “Cũng tại con cả, gấp gáp như thế làm gì, sợ ba đồng ý hay sao?”

      Cố Hoài Ninh xoa đầu lông mày “Ba ngày vạn dặm, cần lo lắng mấy chuyện này.”

      Cố lão gia nhíu mắt “ ngày vạn dặm? linh tinh cái gì?”

      xong ông cầm chiếc hộp trong tay Lý Uyển, đưa cho Lương Hoà. Lương Hoà nhận lấy, mở ra thấy là đôi ngọc bội.

      Đây là lễ vật mà mẹ chuẩn bị để chúc mừng hôn lễ, chờ lúc ba về mới cùng nhau tặng các con.”

      Lương Hoà nhu thuận cười “Con cám ơn ba mẹ”

      Cố lão gia nữa, nhíu mày cùng với Lý Uyển vào trong phòng,

      Qua được cửa, Lương Hoà thở phào hơi, cả người mềm oặt suýt nữa ngả về phía sau. bàn tay đỡ lấy lưng , Lương Hoà xoay người lọt vào đôi mắt đen đầy ý cười của Cố Hoài Ninh, giọng trầm khan thổi bên tai , vương vấn:

      Làm tốt lắm!”

      o————————–o

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :