1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[QUÂN NHÂN] CHÀO ANH, ĐỒNG CHÍ TRUNG TÁ! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (57C + 3PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 5
      EDIT: lacmathunnie

      Khởi binh vấn tội

      Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm Lương Hoà bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Hoài Ninh. Thanh vốn quen thuộc giờ nghe qua điện thoại có vẻ hơi xa lạ, tính ra, đây hình như là lần đầu tiên hai người chuyện qua điện thoại với nhau.

      “Em bận à?”

      , em cũng sắp hết giờ làm rồi, sao?” Lương Hoà tắt máy tính, cầm túi xách bước ra ngoài. Thời tiết đột ngột thay đổi, ngay cả người sắt như Hạ An Mẫn cũng bị ốm xin nghỉ bệnh ở nhà, duy chỉ có mình , buổi tối chẳng có việc gì để làm.

      “Vừa mới họp xong.” Nghe giọng hình như hơi mệt mỏi, chắc là cuộc họp rất lâu.

      Trong lúc nhất thời cả hai bên đều im lặng, hai người chuyện gì, Lương Hoà đứng ở cửa Toà soạn, nhìn dòng xe cộ tấp nập, người đến người , biết chấm dứt cuộc điện thoại này như thế nào.

      “Vậy có mệt lắm ?” thử hỏi, và tinh tế nhận thấy Cố Hoài Ninh dường như hơi sửng sốt. Sau Lương Hoà mới nghĩ, chắc là thủ trưởng đại nhân chưa quen cách chuyện thân mật như vậy, định pha trò cứu vãn liền nghe thấy mở miệng:

      “Hôm qua mẹ bảo về nhà ở em từ chối rồi à?”

      “Vâng, em cảm thấy được tiện lắm”.
      Lương Hoà chợt muốn cười, tối qua mới cự tuyệt mẹ chồng hôm nay chồng liền gọi điện “hỏi tội“, hay là cũng muốn chuyển về Cố viên ở? Theo lý mà vấn đề này là có khả năng.

      Quả nhiên, Cố Hoài Ninh cười cười, : “ sao cả, ràng với mẹ.”

      “Vâng, cám ơn .”

      Cúp điện thoại xong Lương Hoà nghĩ, Cố Hoài Ninh là người tốt, đẩy vào chỗ khó xử. Theo cách của Hạ An Mẫn khi bàn về “Lương Hoà này ấy à, đừng thấy ấy im lặng giống như con thỏ con mà lầm, khi cáu giận lên ấy có thể trở thành con chó ”. Tuy rằng lời này chẳng lên được cái gì, nhưng Lương Hoà nghĩ, nếu đến ở trong Cố viên, vạn nhất có xảy ra khúc mắc , đến lúc đó nhà người ta tuyệt đối là đứng cùng nhau đứng về phe. Nghĩ nghĩ, Lương Hoà cảm thấy quyết định của mình là rất đúng.

      Sau khi nghĩ thông suốt Lương Hoà lập tức ôm chăn nghiêng đầu sang bên ngủ.

      Song ở phía bên này điện thoại tâm tình của Cố Hoài Ninh lại được tốt như . ngày hôm nay mọi người trong quân đoàn nhìn thấy đội trưởng Cố đều ngoan ngoãn hô tiếng “Chào đội trưởng!” sau đó liền vòng tránh sang chỗ khác mà . Cũng phải có vấn đề gì xảy ra, chỉ là nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng được vui vẻ, ai cũng dám bừa, nếu ăn đủ hậu quả.

      Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà nhịn được, liền phê bình Cố Hoài Ninh “Làm loạn tinh thần đồng đội”.

      Cố Hoài Ninh lạnh nhạt liếc bạn cái, them câu nào.

      Áp suất thấp của toàn bộ Phòng Hoá đoàn kéo dài liên tục cho tới lúc Cố chính uỷ Cố Trường Minh từ quân khu đến thị sát mới giảm bớt chút. Cố Trường Minh xuống xe liền thấy Cố Hoài Ninh đứng ở phía trước nghênh đón, ông thấy khoé miệng đứa cháu trai út hơi cười, nhưng trong đôi mắt lại biểu lộ tình cảm gì. Hắc, khó trách trai ông là Cố Trường Chí – Cố tướng quân lại có biện pháp đối phó với cậu con trai út, có đôi khi, thằng này chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.

      Cố Hoài Ninh vờ như nhận thấy biểu tình quái dị của chú Hai nhà mình, dẫn đầu các sĩ quan lãnh đạo của Phòng Hoá đoàn tiến lên chào đón Cố chính uý, hoan nghênh ông đến thị sát.

      “Xin chào, Cố chính uỷ!”

      Thanh bộc lộ chút manh mối nào, chỉ là so với bình thường lạnh nhạt vài phần. Cố Trường Minh nhìn cháu trai út liếc mắt cái, bắt tay.

      Cố Hoài Ninh cười cầm tay ông, người bạn từ đến lớn với là Triệu Kiền Hoà đứng ở bên, nhìn hai chú cháu vẻ mặt thản nhiên giá lẫn nhau như vậy cố gắng nhịn cười. Người khác biết quan hệ của họ, nhưng biết. Từ năm kia Cố Hoài Ninh xin chuyển công tác đến Phòng Hoá đoàn, số lần Cố Trường Minh tới nơi này cũng phải là ít, lần nào cũng là cả khách lẫn chủ nhà vui vẻ, biết tại sao tình huống lần này có vẻ quỷ dị như vậy.

      Chỉ có Lục Khinh Vũ là cái gì cũng biết, tiến tới lần lượt nắm tay từng người, đoàn người liền mời các vị lãnh đạo vào phòng khách của Đoàn bộ.

      Cả ngày, kể cả lúc ăn cơm hay lúc họp, Cố Hoài Ninh lúc nào cũng cười, nhưng nhìn vào mắt Cố Trường Minh ông biết, thằng nhóc này chính là cười ở bên ngoài, trong lòng chỉ sợ cái gì cũng ràng hết, chỉ chờ ông mở miệng thẳng ra mà thôi. Nghĩ như vậy nên lúc chấm dứt cuộc họp xong Cố Trường Minh giữ Cố đội trưởng ở lại.

      Cố Hoài Ninh phân phó Triệu Kiền Hoà sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vị lãnh đạo khác, còn mình bước chân nặng trịch trở về phòng khách. Thấy chú Hai nhà mình pha hai chén trà Minh Tiền Long Tĩnh ngồi ghế chờ sẵn, Cố Hoài Ninh cười cười, ung dung nhìn ông, “Chú Hai, chú mệt sao?”

      Cố Trường Minh phá lên cười to, “Biết rồi, thằng nhóc này, cả ngày hôm nay im lặng nín nhịn giả bộ hỏi, chờ đến buổi tối mới “hỏi tội”, có phải hay ?”

      Cố Hoài Ninh khẽ nhấp ngụm trà, hương thơm nhàng thấm cả vào trong cơ thể, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. kéo lỏng cravat, ngả người dựa vào ghế sôpha trong phòng họp, : “Hỏi tội dám, cháu cũng biết đây phải là ý của chú!”

      Cố Trường Minh nhìn đứa cháu út của mình, khỏi cảm thán, chẳng trách đứa cháu của ông mỗi lần thấy người chú út Cố Hoài Ninh đều phải chạy tới ôm cái, gã thanh niên này của nhà họ Cố chỉ tuỳ tuỳ tiện tiện làm động tác như vậy cũng thấy vô cùng đẹp mắt rồi. Ông rất khó tưởng tượng, nếu thằng nhóc này nghiêm chỉnh phong độ như thế nào nữa. Nghĩ đến đây, ông : “Việc hôn nhân của cháu, mọi việc làm quá nhanh, ba cháu ở Nga trở về được làm gì, ngay cả vợ cháu cũng phải do người trong nhà chọn, mẹ cháu rất lo lắng. Cháu còn biết tính của mẹ cháu hay sao, chuyện gì cũng đều muốn tốt nhất cho con cái. Ý của mẹ cháu là, để chú điều cháu công tác thời gian, mẹ cháu xem xét sau rồi tính, để xem người vợ cháu chọn thế nào .”

      Cố Hoài Ninh nghe vậy mí mắt khẽ nhấc lên nhìn nhìn ông, nở nụ cười: “Chú Hai, làm sao mà lập tức lại hết cả ra như vậy, cháu còn chưa hỏi cơ mà.”

      Cố Trường Minh cũng hùa theo lời đùa của , chỉ dặn: “Mặc kệ như thế nào, trong lòng cháu hẳn có đối sách. Còn nữa, đừng gì làm mẹ cháu buồn lòng.”

      Cố Hoài Ninh gật gật đầu, “Cháu biết rồi.”

      “Được rồi, Cố đội trưởng, cuộc thẩm vấn này xong rồi, chú phải nghỉ ngơi cái . Ai, chú làm việc này là đều đắc tội cả hai bên. Sau này khi mọi tình xong rồi, cháu nhớ với mẹ cháu đừng lại khó xử ông già này đấy nhé, hơn nữa, những chuyện cũ ngày xưa của các cháu, người già chúng ta cũng quản được. Chú cũng khuyên mẹ cháu rồi, tuỳ các cháu làm thế nào làm thôi.”


      Cố Trường Minh đứng dậy, Cố Hoài Ninh theo phía sau đưa ông ra ngoài, nghe ông như vậy, cười , trong lòng cũng nhõm vài phần.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 6
      EDIT: lacmathunnie

      Đến thành phố B

      Lương Hoà ngủ giấc dài tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy, tinh thần vô cùng thoải mái. Nhưng lúc tới cơ quan làm lại gặp chút rắc rối.

      Nguyên nhân là vì có cuộc phỏng vấn vốn giao cho làm, bây giờ hiểu vì sao lại chuyển sang cho người khác, hơn nữa đó lại là phóng viên mới vào nghề. Lương Hoà cầm tập bản thảo chuẩn bị sẵn sàng của mình tìm Lý Thiều, trưởng bộ phận phóng viên.

      Sau khi nghe Lương Hoà ngọn nguồn, Lý Thiều chợt vỗ đầu nhớ ra, : “ quên béng mất, hôm qua Tổng biên tập có thông báo mà nhớ. Chuyện là thế này, Lương Hoà, em có biết Diệp Tán – Diệp tướng quân ?

      Lương Hoà chưa hiểu ý của ta lắm, nhưng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ biết. Diệp Tán – Diệp lão tướng quân, Lương Hoà từng nghe tiếng tăm, cũng có gặp ông lần. Bởi vì hôn lễ của cùng Cố Hoài Ninh hôm đó chính là do Diệp lão tướng quân này làm chủ hôn cho hai người. Diệp lão tướng quân từng tham gia chiến tranh du kích, chiến trường xông pha dũng mãnh, lập rất nhiều công lớn. Hồi năm 1990 ông được phong hàm Thượng tướng. Tuy bây giờ ông hơn bảy mươi tuổi, nhưng sức khoẻ vẫn rất tốt, thân thể dẻo dai tinh thần phấn chấn vô cùng.

      Lý Thiều đưa cho tập tài liệu dày, Lương Hoà mở ra lập tức nhận ra đó là kế hoạch phỏng vấn của sáu tháng cuối năm, trong đó tên Diệp lão tướng quân viết ngay trang đầu tiên.

      “Đây là những nhân vật quan trọng mà tháng sau Báo chúng ta cần phải phỏng vấn được. Những người khác còn có thể gặp trở ngại, nhưng mà em cũng biết tiếng Diệp tướng quân rồi đấy, bình thường hiếm khi nhận lời phỏng vấn”

      Vừa nghe thế Lương Hoà liền hiểu ngay, định giao cho em làm việc này à?”

      Lý Thiều cười, “Chuyện này vốn phải chủ ý của , chính là do Tổng biên tập chỉ đích danh em, cũng thể phản đối.”

      Lương Hoà nghĩ, đây là gì, là bổn phận của nhân viên quèn, ông chủ sai gì làm nấy, làm tốt chính là do năng lực của mình kém. Chuyện lấy chồng toàn bộ người ở Toà soạn đều biết, nhưng chồng là ai chỉ sợ ngay cả Hạ An Mẫn cũng thể biết rỡ ràng tường tận, như vậy Lục Thừa Vấn càng thể biết được. Nhưng hiểu sao lại cảm thấy phần công việc này giống như an bài sẵn cho , muốn từ chối cũng từ chối được.

      Trầm ngâm lát, Lương Hoà mím môi cười, đáp: “Ok! Em đành phải chấp hành mệnh lệnh thôi vậy!”

      đường quay về văn phòng gặp Lục Thừa Vấn. Lục đại boss thản nhiên liếc mắt nhìn Lương Hoà cái, tiện tay đưa cho xấp tài liệu mỏng. Lương Hoà mở ra xem lập tức ngạc nhiên nhận thấy đó là lý lịch sơ lược cùng những kiện quan trọng trong cuộc đời của Diệp Tán. Càng bất ngờ hơn là trong đó còn ghi những điều vụn vặt trong cuộc sống của ông mà dễ gì mấy người ngoài biết được.

      Lục đại boss , “Đọc và nhớ kĩ những điều này trước khi phỏng vấn, cái gì nên hỏi hỏi, nên hỏi đừng hỏi.”

      Trong lòng Lương Hoà nghĩ thầm, ai lại ngu ngốc ngớ ngẩn đến mức hỏi người ta những điều nên hỏi chứ, kinh nghiệm làm phóng viên bao nhiêu năm làm sao mà mình lại hiểu điều đó. Tuy nghĩ thầm trong bụng như vậy nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười đồng ý.

      Lục Thừa Vấn nhìn lúc mới mở miệng : “Bắt đầu làm ! Diệp lão tướng quân tại sống ở thành phố B, trong tài liệu có ghi địa chỉ cụ thể rồi. Cần chi gì cứ chi, có trả công tác phí.”

      Lương Hoà: “….”

      ————————————————–

      Về nhà lúc muộn lắm, Lương Hoà vội vàng gọi điện thoại cho Phùng Trạm. Tuy Phùng Trạm chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng làm lính bảo vệ cho Cố Trường Chí – ba chồng ba năm. Hơn nữa cậu thanh niên này đầu óc rất nhạy bén, tay chân lại nhanh nhẹn, chắc là có thể giúp đỡ mình được vài việc. Ừm, cứ “vâng mệnh” Cố Hoài Ninh, có việc cần tìm Phùng Trạm.

      Đầu dây bên kia vọng đến tiếng ngạc nhiên của Phùng Trạm: “Chị dâu à?”

      Lương Hoà nín lặng lát, đáp: “Là chị đây.”

      Đầu bên kia vẳng đến tiếng cười sang sảng của Phùng Trạm, hoàn toàn chú ý đến vẻ ngượng ngiụ của Lương Hoà khi nghe cậu ta gọi là “chị dâu”: “Có việc gì thế ạ chị dâu, đây là lần đầu tiên chị gọi điện cho em nhỉ?”

      “Cậu có bận ?”

      “Ô , bây giờ em rảnh, làm sao vậy chị?”

      Lương Hoà nhanh chóng tình huống cụ thể cho Phùng Trạm biết, bên kia nghe xong trầm ngâm lát, : “Theo em được biết, trước đây người của Nhật báo XX phỏng vấn Diệp lão tướng quân, mất khoảng nửa năm mới phỏng vấn xong, chị tính làm đấy à?”

      “Những nửa năm cơ á?” Lương Hoà hơi nhíu đầu lông mày, có thể chờ được, nhưng Lục Thừa Vấn có thể chờ được ?

      “Ấy, chị dâu chị đừng có gấp gáp.” Phùng Trạm thấy có vẻ thất vọng, vội vàng cuống quýt an ủi phải Diệp lão làm chủ hôn cho chị và đội trưởng hay sao, em nghĩ đến mức khó khăn đâu.”

      “Chị chỉ gặp ông ấy mỗi lần.”

      “Yên tâm chị dâu! Đội trưởng cùng Diệp Tán lão tướng quân quen nhau mà, còn rất thân thiết nữa ấy chứ, chắc chắn ông ấy quên chị là vợ của đội trưởng được đâu! tin chị hỏi đội trưởng ! ấy nhất định là biết!”

      Cố Hoài Ninh. Nhắc đến Lương Hoà ngừng lại chút, lát sau với Phùng Trạm, “Được rồi, để chị nghĩ lại xem thế nào . Chị cúp máy nhé! Tạm biệt!”

      “Vâng, tạm biệt chị dâu!”

      phải là biết Cố Hoài Ninh quen với Diệp lão tướng quân, chỉ là muốn vì chuyện này mà làm phiền tới .

      Theo bản năng Lương Hoà nghĩ rằng, tuy Cố Hoài Ninh là chồng của , cùng ngủ chung với chiếc giường trong ba ngày, nhưng vẫn bị xem là người xa lạ. Ừm, ít nhất là nửa người xa lạ.

      Sau khi suy nghĩ lại, Lương Hoà quyết định tạm thời cho Cố Hoài Ninh biết chuyện này.

      Ngày hôm sau Lương Hoà gọi điện thoại tới nhà riêng của Diệp Tán tướng quân, ngắn gọn mục đích của mình, cũng đề cập tới Cố Hoài Ninh mà chỉ báo tên của chính mình. Người bắt máy cũng trực tiếp từ chối ý định của , chỉ là sức khoẻ của Diệp lão tướng quân gần đây được tốt. ý thế nào cả hai bên đều hiểu ràng.

      Lương Hoà cũng tức giận, cảm thấy dù sao như thế cũng tốt, có thêm cái lý do đến gặp Diệp lão tướng quân. văn hoa ra là: thăm bệnh.

      Vì thế Lương Hoà lại gọi điện cho Lý Thiều báo cáo ngắn gọn công việc sắp tới, sau đó thu xếp quần áo hành lý ra sân bay.

      Bởi vì thời tiết mấy hôm nay chuyển biến xấu, chuyến bay thành phố B ngày hôm nay chỉ có chuyến. Lương Hoà làm xong thủ tục đăng ký, bay đến thành phố B là vào nửa đêm. Hành khách bay cùng nhiều lắm, hành lang lối xuống máy bay vắng tanh. Trong đại sảnh phía sau gần khu đỗ máy bay lại có rất nhiều người, vì rất nhiều chuyến bay bị huỷ bỏ hoặc hoãn, cho nên họ vẫn đứng tại chỗ này chờ.

      Bước ra hàng hiên, trận gió lớn thổi tới làm Lương Hoà rùng mình lạnh run. Thành phố C là thành phố nằm trong vùng giao nhau giữa khí hậu ôn đới và á nhiệt đới, thời tiết vào cuối mùa thu sang đầu mùa đông lạnh lắm. Nhưng thành phố B thuộc phía bắc Trung Quốc, gió rất mạnh, lạnh muốn chết. Lên xe bus ngồi hồi lâu Lương Hoà mới cảm thấy ấm áp hơn chút.

      Trước đó Lương Hoà đặt sẵn phòng ở khách sạn, ban đêm đường phố vắng vẻ xe bus dù rất nhanh cũng mất hơn hai tiếng mới đến nơi. Bởi vì chuyến bay ban đêm, lại thêm ngồi xe hơn hai giờ, Lương Hoà mệt mỏi, chỉ tắm rửa chút cũng gội đầu liền lăn lên giường ngủ khì.

      Ngủ thẳng giấc mộng mị tới tận sáng.

      Sáng hôm sau Lương Hoà tỉnh dậy cảm thán, mình quả già rồi. Lúc trước du học ở bên , ngồi máy bay từ trong nước đến tậnLondon, lại ngồi xe lửa đến Bristol, cả đoạn đường dài gần hai mươi mốt tiếng đồng hồ cũng làm mệt như bây giờ. tại đầu óc vô cùng choáng váng, sống mũi cay cay.

      Lương Hoà giãy giụa đứng dậy rửa mặt chải đầu gọn gàng, cầm đặc sản mua từ thành phố C tới nhà Diệp Tán tướng quân. Trước khi Lương Hoà có nghe Phùng Trạm , Diệp Tán tướng quân vốn sinh ra ở thành phố C, vì thế nên mới mua đặc sản mang tới.

      o———————-o
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      POST BÙ TRUYỆN MÍ HÔM CHƯA UP NHÉ!

      CHƯƠNG 7
      EDIT: lacmathunnie

      Gặp nhau bất ngờ
      Khu nhà của tướng quân Diệp Tán nằm vùng đất giữa sườn núi ngoài ngoại ô thành phố. Diệp Tán tướng quân thích sống yên tĩnh, cả khu biệt thự nằm núi này trông như ngôi chùa cổ. Xung quanh gần đó dân cư sống cũng khá nhiêù, phương tiện giao thông đường xá lại thuận tiện, Lương Hoà taxi gần tiếng tới nơi.

      đứng trước cửa sửa sang lại y phục chút, cũng trấn tĩnh lại cảm xúc rồi mới bấm chuông cửa. Đợi trong chốc lát bên trong liền có người phụ nữ trung tuổi ra mở cửa. Lương Hoà vội vàng bước tới tự giới thiệu.

      “Xin chào chị, em là Lương Hoà, phóng viên của Báo Pioneer. Đây là danh thiếp của em!”

      Người phụ nữ nhận danh thiếp, nở nụ cười, “Có phải hôm qua gọi điện tới ?”

      ngờ họ vẫn còn nhớ mình, Lương Hoà cười vui vẻ, “Vâng đúng ạ, chính là em.”

      “Các phóng viên như đến rất nhiều, ra về tay cũng ít.”Người phụ nữ cảm thán, dẫn Lương Hoà vào trong. “Trước đây lão gia nhà chúng tôi đều gặp ai cả. Nhưng mà tối hôm qua vô tình hỏi tới, nghe tên xong liền quyết định muốn gặp. Xem như may mắn đấy nhé!”

      Chuyện này cũng phải may mắn đâu. Lương Hoà thấp mí mắt nhìn xuống, im lặng trả lời. Chỉ có thể cảm thán Diệp Tán Diệp lão tướng quân trí nhớ rất tốt, còn nhớ là vợ của đội trưởng kia.

      Khuôn viên khu nhà của Diệp lão tướng quân rất rộng lớn, hề giống như Cố viên ở thành phố C. qua mấy vòng hành lang gấp khúc giữa những hòn giả sơn hình thù kỳ lạ, nước chảy róc rách. ràng là thiết kế khéo léo mới có được cảnh đẹp vô cùng như thế này, phong cách mô phỏng giống Lâm Viên ở Tô Châu cách tinh tế tuyệt diệu. Mắt Lương Hoà nhìn còn trong lòng thầm tán thưởng.

      Diệp lão luyện giọng ở trong vườn, Lương Hoà cũng vội, đứng ở phía sau góc hành lang gấp khúc kiên nhẫn chờ. Diệp lão e hèm vài tiếng ổn định cổ họng, uống chén nước, còn chuẩn bị hát lên.

      Người phụ nữ trung niên đứng ở bên cười : “Ba tôi còn có sở thích như thế đấy, thích hát Côn khúc (1). đừng thấy ông ấy bảy mươi, tám mươi tuổi mà lầm, ông ấy hát Côn khúc rất có hồn.”

      ra người phụ nữ này là con của Diệp Tán tướng quân. Theo lời đồn Diệp Tán tướng quân chỉ có con là Diệp Vận Đồng, làm chức Đoàn trưởng đoàn văn công ở Binh chủng pháo binh số hai, quân hàm đại tá. Chính là người này hay sao?

      Thấy ánh mắt kinh ngạc của Lương Hoà, Diệp Vận Đồng cười cười, đừng nhìn tôi ngạc nhiên như vậy, nghe ông lão hát , ông hát xong còn bắt người ta vỗ tay cổ vũ nữa. Nếu vui hậm hực cả ngày.”

      Lương Hoà mím môi cười, chăm chú lắng nghe Diệp Tán tướng quân bắt đầu hát Côn khúc. Ông hát đoạn ngắn, chỉ cần từng nghe qua Côn khúc mọi người đều đoán ra được. Là Mẫu Đơn Đình của tác giả Thang Hiển Tổ, tuyển đoạn Kinh Mộng dạo chơi vườn hoa.

      “Bất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa!
      Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
      Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên.
      Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên,
      Thưởng tâm nhạc thùy gia viện!
      Triêu phi mộ quyện, vân hà thúy hiên,
      Vũ ti phong phiến, yên ba họa thuyền
      Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện!”
      Lần thanh sơn đề đỏ đỗ quyên
      Kia đồ mi ngoại làn khói tuý nhuyễn
      Kia mẫu đơn mặc dù hảo
      xuân về sao chiếm trước
      Nhàn ngưng miện
      Sinh sôi yến ngữ minh như tiễn
      Nghe lịch lịch oanh thanh lưu viên” ( 2 )


      Hai đoạn mà Diệp lão hát, mấy trăm năm nay biết bao nhiêu người từng hát, từng lẩm nhẩm đọc, từng say mê.

      Lương Hoà còn nhớ bản thân mình nghe Mẫu Đơn Đình lần đầu tiên là vào lúc vừa học lên cấp hai. Lúc ấy nghe Côn khúc cùng với bà ngoại, vừa nghe nghe ngay đoạn Kinh Mộng – dạo chơi vườn hoa. Lúc đó vẫn còn , tâm tính bộp chộp nóng nảy kiên nhẫn ngồi nghe thể loại như thế này, bà ngoại liền vỗ tay : “Bé, đừng vội đừng vội, cháu nghe , đợi lát nữa thôi cháu có thể cảm thấy Đỗ Lệ Nương kéo tay áo, cầm nhành liễu vô cùng e lệ khi gặp Liễu Mộng Giai Liễu công tử. Ai, Mộng hồi oanh chuyển – Loạn sát năm quang lần – Nhân lập tiểu đình thâm viện – Chú tẫn trầm yên – Phao đàn thêu tuyến – Nhẫm nay xuân quan tình giống như năm trước “

      xong, bà ngoại kìm được cũng hát theo, vẻ mặt vô cùng xuất thần giống như là chính bà diễn. Điều làm cho Lương Hoà áy náy là chưa bao giờ giống như con của Diệp Tán lão tướng quân, chăm chú lắng nghe bà ngoại hát. Bây giờ muốn bù đắp lại những năm tháng ấy, bà ngoại cũng thể hát được nữa rồi.

      “Hãy lau nước mắt !”

      Trước mắt đột nhiên chìa ra chiếc khăn tay, Lương Hoà hơi kinh ngạc đưa tay quệt má, mới biết chính mình vừa khóc. cầm lấy chiếc khăn tay, ngượng ngùng , “Cám ơn !”

      sao mà!” Diệp Vận Đồng cười vỗ vai , “ là người đầu tiên khóc khi nghe ba tôi hát, chắc chắn ông ấy thấy rất vui.”

      ————————

      Bình thường Diệp Tán lão tướng quân rất nghiêm túc, có lẽ do hôm nay hát hò sáng khoái mà khuôn mặt đầy nét tươi cười. Nhất là nhìn thấy Lương Hoà riêng mang đặc sản cá đến, ông lại càng cao hứng, liền với phòng bếp xử lý ngay, ánh mắt ông lúc nhìn Lương Hoà thêm vài phần hiền lành hồn hậu.

      “Cố Hoài Ninh đến cùng với cháu à?”

      Quả nhiên. Lương Hoà biết Diệp Tán tướng quân chắc chắn nhắc đến Cố Hoài Ninh nên đường đến đây chuẩn bị sẵn tinh thần, trả lời: “ ấy còn bận công tác ạ!”

      Diệp lão nghe xong tỏ vẻ đồng ý, cần tốt cho nó, thằng nhóc này công tác ở ngay phía sau núi này thôi, muốn đến đây chỉ tốn chút xíu thời gian, hút chưa xong điếu thuốc tới rồi.”

      suýt quên Cố Hoài Ninh cũng ở thành phố B, nghĩ tới là gần như vậy. Lương Hoà biết gì, liền cúi đầu im lặng nữa.

      Diệp Vận Đồng thấy thái độ như vậy lại tưởng xấu hổ, : “Ba cũng thể trách Lương Hoà được, thế này , nếu ba muốn con gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy tối nay đến hầu ba uống hai chén rượu, được ?”

      Diệp lão gần đây quả được khoẻ, huyết áp cao, bác sĩ cẩn thận dặn dò được uống rượu. Diệp Vận Đồng rất nghiêm túc quản chế vấn đề ăn uống của ông, bây giờ lại mở miệng có thể để ông uống hai chén rượu, Diệp lão tất nhiên là vô cùng cao hứng. Ông chống gậy gõ gõ cồm cộp xuống sàn, : “Bảo nó gọi cả Triệu Kiền Hoà đến nữa nhé!”

      “Vâng được ạ!” Diệp Vận Đồng lập tức đáp ứng.

      Lương Hoà ngồi ở bên vẫn mơ hồ chìm đắm vào mấy câu Diệp Vận Đồng vừa , chưa phản ứng kịp. Cố Hoài Ninh đến đây sao? gặp người chồng vừa mới kết hôn chưa đến tuần ở chỗ này? Điều này… hoàn toàn nằm trong kế hoạch của . Lương Hoà có chút bần thần biết phải làm sao.

      Diệp Vận Đồng gọi điện cho Cố Hoài Ninh cũng đề cập đến tiểu nương Lương Hoà. Trong mắt chị, những người làm việc và phục vụ trong quân đội luôn vắng nhà cả năm, muốn gặp mặt vợ lần cũng phải chuyện dễ dàng. Chị nhìn nhắn ngồi sô pha điềm tĩnh uống Phổ nhị trà, tán chuyện vặt vãnh với ba mình, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng ấy chắc hẳn rất vui vẻ cao hứng. Cứ xem như là mang đến cho Cố Tam bất ngờ lớn .

      Lương Hoà tuy “vẻ mặt bình tĩnh” mà trong lòng kỳ là vô cùng bình tĩnh. Lúc ngồi đánh cờ cùng Diệp lão cũng đánh lung tung loạn thất bát tao, cầm quân xe thẳng về phía trước khiến Diệp lão dở khóc dở cười.

      “Trình độ đánh cờ của cháu còn kém xa thằng Cố Hoài Ninh. Nhớ ngày trước ba nó dạy nó chơi cờ vua, vốn chỉ là hứng lên tuỳ tiện dạy vài chiêu, ngờ thằng kia tự mình học thân đầy tài nghệ, đến bây giờ ngay cả ông đây cũng phải đối thủ của nó.”

      ngờ ấy cũng biết chơi mấy cái này. Lương Hoà rút quân cờ vào trong tay, lúng túng : “ ra trong các loại cờ cháu chỉ biết chơi loại.”

      “Là cờ gì vậy?” Diệp lão hứng thú hỏi.

      Thấy ánh mắt thú vị của Diệp lão, Lương Hoà xấu hổ : “Là cờ nhảy ạ.”

      “Ha ha ha ha ha…” Diệp lão vuốt râu cười lớn, bé này thú vị đấy! Thím Tề, đem bàn cờ nhảy ra đây, để tôi chơi với vợ thằng kia ván.”

      Vì thế, lúc Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà bước vào nhà liền nhìn thấy Diệp lão tướng quân cùng Lương Hoà chơi cờ đến say sưa mê mải, giống như hai người hưng trí đùa giỡn lẫn nhau, ai chịu ai, tiến tiến lùi lùi, làm người đứng ngoài xem cũng muốn cười.

      ngờ vợ của cậu lại rất được lòng ông già như vậy. Nhìn hai người kìa!” Diệp Vận Đồng nhìn khuôn mặt đẹp trai thay đổi biểu tình của Cố Hoài Ninh, trêu ghẹo .

      Người bị trêu chọc chỉ thoáng nhíu mày cũng phát biểu ý kiến gì. Tầm mắt nhìn về phía hai người chơi vui vẻ kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy, này hình như hơi ngốc nghếch.

      So với Cố Hoài Ninh, Tham mưu trưởng Triệu Kiền Hoà càng kinh ngạc hơn. Tuy rằng là bạn từ lớn lên với Cố Hoài Ninh, nhưng phải chuyện gì cũng biết. Có đôi khi chuyện gì Cố tam thiếu gia muốn giấu, giấu đến mức cho ai biết được, ai muốn đoán cũng thức thời tỉnh táo mà cần phí công sức đoán mò.

      Ví dụ như chuyện lấy vợ chẳng hạn, tuy rằng Cố Hoài Ninh nhàng bâng quơ mấy câu mọi người liền hỏi thêm nữa. Nhưng mà Triệu Kiền Hoà mơ hồ cảm thấy đơn giản như vậy. Hôn lễ làm vừa nhanh vừa đơn giản , bạn bè thân thiết từ lớn lên cũng mời, ngay cả bản thân cũng được tham dự. Nếu mời cũng nên cho người ta thấy mặt dâu chứ. Thừa dịp Cố Hoài Ninh chú ý Triệu Kiền Hoà liền lục điện thoại, ví tiền, đồ linh tinh của bạn để mò. Đối với người cả năm lúc nào cũng trong tình trạng phòng bị như Cố Hoài Ninh, muốn tìm lúc sơ hở để xuống tay cũng thực dễ dàng. Nhưng tìm tới tìm lui khắp nơi cũng tìm được góc của tấm hình nào.

      Tính ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vợ mới cưới của Cố tam thiếu gia, Lương Hoà.

      —————————————————-
      (1)Côn khúc (崑曲; Bính : Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.

      Từ thời nhà Nguyên tại miền Nam Trung Quốc bắt đầu phổ biến hình thức giải trí tạp kịch. Theo sách Nam từ dẫn chính Côn khúc có nguồn gốc tại Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (khoảng thế kỷ một4). Ngay từ khi ra đời Côn khúc được các hoàng đế nhà Minh như Minh Thái Tổ, Minh Thế Tông chú ý, nhiều vở truyền kì trở nên nổi tiếng sân khấu côn khúc như Ngọc quyết kí, Minh phượng kí, Hoán sa kí. Côn khúc tiếp tục là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ hai0, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa. Từ giữa cuối thế kỷ hai0, ca kịch Côn khúc bắt đầu được phục hồi và đến năm hai00một loại hình nghệ thuật này được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại.

      Các vở diễn nổi tiếng
      Hoán sa kí (浣纱记, tác giả Lương Thần Ngư)
      Mẫu đơn đình (牡丹亭, tác giả Thang Hiển Tổ)
      Trường sinh điện (长生殿, tác giả Hồng Thăng)
      Thập ngũ quán (十五貫, tác giả Phùng Mộng Long)
      Đào hoa phiến (桃花扇, tác giả Hồng Thượng Nhậm)

      (Trích Phi Điệp)

      (2): Đoạn này mình dịch, vì dịch hay được, đây là lỗi của mình :-(.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 8
      EDIT: lacmathunnie

      Mùi thơm Davidoff

      Diệp lão là người đầu tiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, liền cười đón bọn họ vào phòng.

      Lương Hoà vừa ngẩng đầu lên liền lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hoài Ninh, hình như hơi cười, ánh mắt lại sáng quắc. thể phủ nhận rằng đối với biểu tình kiểu thế này của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà vẫn quen được. Chẳng qua nhìn thấy mặc quân phục nhiều lần lắm rồi nên giờ phút này mới bị choáng váng. Người đàn ông bên cạnh Cố Hoài Ninh, Lương Hoà biết. ta cứ đứng nhìn , chằm chằm đánh giá, kiêng nể gì hết.

      Cố Hoài Ninh chào Diệp lão, ân cần hỏi thăm tiện thể chuyện vài câu. Lương Hoà im lặng đứng bên lời nào, Diệp lão lại tưởng có mặt mọi người ở đây nên vợ chồng son ngượng ngùng, trực tiếp đẩy Diệp Vận Đồng cùng Triệu Kiền Hoà ném xuống phòng bếp, còn bản thân mình lên thư phòng ở lầu hai.

      Mọi người hết, hai người đột ngột im lặng. Lương Hoà nghĩ xem nên cái gì, Cố Hoài Ninh mở miệng hỏi: “Em đến đây có việc gì vậy?”

      “Em có nhiệm vụ phỏng vấn Diệp lão tướng quân.”

      “A..” Cố Hoài Ninh nghe xong nhàng cười, “Toà báo của em giao cho em việc tốt . Em đến lúc nào?”

      “Em máy bay đến hôm qua.”

      Hai người lại im lặng làm Triệu Kiền Hoà ngồi rình ở trong phòng bếp cũng bình tĩnh. Trông vẻ mặt của hai người, trong đầu Triệu Kiền Hoà liền bùng ra năm chữ to đùng: bằng mặt bằng lòng. Kết luận xong Triệu Kiền Hoà định lén lút rút lui thèm rình nữa, liền thấy Cố tam thiếu gia đôi mắt hàn băng lạnh lẽo phóng lại đây nhìn, lạnh đến mức cảm thấy run hết cả người.

      “Kiền Hoà, ra đây!”

      Triệu Kiền Hoà đưa mắt cầu cứu nhìn Diệp Vận Đồng, nhưng Diệp Vận Đồng lại thèm quan tâm mặc kệ , đành phải ra trong ánh nhìn lạnh lẽo của Cố tam thiếu gia cùng vẻ mặt kì quái khó hiểu của Lương Hoà.

      Cố Hoài Ninh vòng tay ôm bờ vai Lương Hoà, mùi hương Davioff quen thuộc đột nhiên thổi tới làm cho ngẩn người. thể phủ nhận, mới chỉ gần gũi người đàn ông này chưa đầy tuần, trong lòng nhớ kĩ hương vị của .

      “Đây là Triệu Kiền Hoà, bạn từ của , tại cùng công tác trong quân đoàn.”

      Lương Hoà nghe vậy cười gật gật đầu, Triệu Kiền Hoà đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời. Kỳ lúc nãy mới gặp nương này, cảm thấy tuy rằng xinh đẹp đấy, nhưng mà lại có gì đặc biệt xuất sắc cho lắm. Bây giờ nhìn thấy cười, Triệu Kiền Hoà liền biết ngay mị lực của này ở đâu. Đôi mắt màu nâu hổ phách, hơi hơi cười tức toàn bộ ánh mắt đều long lanh, khuôn mặt sang bừng lên.

      Triệu Kiền Hoà cười vỗ vỗ vai Cố Hoài Ninh: “Này Cố tam, cậu đấy nhé! Có vợ xinh đẹp thế này sao lại giấu cho em biết sớm, hả?”

      Chỉ câu này cũng khiến Lương nương đỏ bừng cả mặt. Cố Hoài Ninh hề nể mặt đẩy tay ra, “Ví tiền cùng điện thoại di động cậu đều lục hết rồi, nếu mang người đến cho cậu gặp, cậu đến tìm tận cửa nhà tôi cũng chừng.”

      Triệu Kiền Hoà nghe vậy ngượng ngiụ cười.

      ————————————–

      Mặc dù có mặt người lớn ở đây nhưng hôm nay Lương Hoà rất ung dung thoải mái ăn uống. Diệp lão dù sao cũng chỉ là Diệp lão, giống với những bậc trưởng bối ở Cố gia. Vì thế trong lúc ăn cơm tiếng cười cũng rôm rả rất nhiều.

      Diệp lão là người lớn tuổi, sau khi ăn xong ngồi chơi bao lâu liền nghỉ ngơi. Bọn họ cũng tiện ngồi thêm liền đứng dậy chào ra về. Diệp Vận Đồng đưa Lương Hoà tới cửa, cười : “Có Cố đội trưởng đến đây rồi, tôi tiễn nữa. đường cẩn thận nhé!”

      Cả buổi tối Lương Hoà đều bị Triệu Kiền Hoà cùng Diệp Vận Đồng trêu chọc mãi, bây giờ cũng quen, bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay người về phía Cố Hoài Ninh ở phía trước. Người đàn ông kia từ từ trước . Về đêm, thành phố B gió rất mạnh, mái tóc dài của Lương Hoà bị gió thổi bay tán loạn che khuất tầm mắt của . Đường núi ban ngày có vấn đề gì, nhưng vào lúc tối như thế này nhìn , bước chân cẩn thận quần áo bị cành cây móc vào. Lương Hoà bất đắc dĩ cúi đầu tháo gỡ, lần nữa tóc bị gió thổi lại bị cành cây cuốn lấy, lâm vào tình thế luống cuống.

      Lương Hoà vừa chật vật gỡ tóc vừa ảo não, bỗng nhiên cánh tay vươn tới, ngăn cản bàn tay lóng ngóng của , “Đứng yên nào, để .”

      Chỉ mấy động tác lưu loát liền gỡ được tóc cùng áo khỏi nhánh cây. Lương Hoà xoa xoa chỗ da đầu bị kéo ê ẩm, nhìn khuôn mặt biểu tình điềm tĩnh của Cố Hoài Ninh, trong bóng đêm thấy tim mình đập nhanh hơn.

      Ban nãy Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà cùng nhau lái xe đến, cỗ xe Hummer chuyên dùng trong quân đội, cái cần gạt nước loé lên ánh sáng bóng trong đêm tối.

      Lương Hoà lên xe: “Để em taxi được rồi.”

      Cố Hoài Ninh nhìn , trầm ngâm lát, : “Tối nay đến chỗ nghỉ.”

      “Dạ?”

      Lương Hoà còn chưa phản ứng kịp, Triệu Kiền Hoà liền ló đầu ra từ ghế lái phụ, cười vui vẻ: “Đội trưởng của chúng tôi ở gian nhà riêng, phải e ngại gì đâu…

      Vừa dứt lời Cố Hoài Ninh liền lập tức nắm đầu đẩy vào trong, mở cửa xe phía sau, “Giờ này cũng muộn rồi, có taxi đâu. Nếu em muốn tự bộ về lên xe.”

      Trong giọng thoáng có chút uy hiếp, xem ra là Cố đội trưởng hết kiên nhẫn rồi. Lương nương cân nhắc trái phải, bèn lên xe ngồi.

      —————————

      Nơi ở của Cố Hoài Ninh tại ký túc xá dành cho cấp sĩ quan thuộc Phòng Hoá đoàn, là đơn vị trực thuộc Quân đoàn 27, trấn thủ tại Kinh Sơn. Quả cách Diệp viên xa lắm.

      Vừa vào bên trong Lương Hoà liền ngớt cảm thán. Đúng là khu vực quân đội, tính toàn bộ quân doanh khuôn viên rất lớn, các doanh trại sắp hàng nghiêm chỉnh, kể cả hai hàng cây bên đường trồng cũng đều thẳng tăm tắp.

      Xe dừng ở dưới lầu của Ký túc xá Đoàn bộ, Triệu Kiền Hoà ở tại khu nhà khác nên xuống xe đầu tiên. Lương Hoà phía sau Cố Hoài Ninh, chậm rãi lên lầu. May mà bây giờ là buổi tối muộn, có người nào qua lại nên sợ bị trông thấy, Lương Hoà an tâm nghĩ.

      Cố Hoài Ninh ở mình phòng độc lập, cũng phải là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt mà các cán bộ của cấp Đoàn ai cũng như vậy. Tính cả phòng tắm nữa tổng diện tích khoảng ừng 40mhai, trông như căn nhà trọ . Lương Hoà nhớ tới căn hộ mới rộng lớn kia, so ra nơi này làm vừa lòng hơn.

      Trong phòng rất ấm, Cố Hoài Ninh vừa vào cửa liền cởi áo khoác quân phục bên ngoài, chỉ mặc bộ đồ bên trong.

      “Em muốn uống gì? Cà phê hay là hồng trà?

      Lương Hoà nghĩ nghĩ, đáp: “Cho em hồng trà .”

      lát sau đưa cho ly hồng trà ấm nóng, Lương Hoà vừa cầm cái ly liền nhận ra ngay đó là chén sứ quốc, Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng thế nhưng dùng cả bộ chén trà của . lại nhìn quanh, trong căn nhà này tuy được thiết kế đơn giản, nhưng qua các dụng cụ vẫn bộc lộ ra vẻ tinh tế sang trọng thể nhầm lẫn.

      Căn hộ mới của bọn họ là do ba mẹ của Cố Hoài Ninh xử lý. Những vấn đề trang hoàng linh tinh Lương Hòa cùng Cố Hoài Ninh chưa từng tham dự đến. Nhưng khi nhìn qua gian nhà này mới hiểu được, người đàn ông này cũng rất chú ý tới việc hưởng thụ cuộc sống.

      Thấy ánh mắt chăm chú của Lương Hoà, Cố Hoài Ninh ngẩng đầu liếc cái, “Uống quen à?”

      Lương Hoà hoàn hồn lại, cười lắc lắc đầu, cúi xuống uống ngụm hồng trà. Hương vị đậm đà phút chốc tràn đầy trong xoang mũi, còn có chút chua chua ngòn ngọt, giống như vị trà hồi ở bên từng uống. Chắc là Cố Hoài Ninh ngại uống quen vị trà đắng cho nên bỏ thêm chút sữa cùng mấy cục đường .

      Uống xong trà Lương Hoà ngoan ngoãn tắm rửa. Trước khi đóng cửa, Cố Hoài Ninh đưa cho chiếc áo choàng tắm. Áo màu xanh biển, tay sờ lên có cảm giác cực kỳ mềm mại, ngửi khẽ chút liền có thể thấy mùi Davidoff quen thuộc, mát lạnh mà sạch .

      Lương Hoà nhìn lướt qua đồ dùng trong phòng tắm, ngoài dự đoán của , hình như có vẻ rất ưa thích dòng sản phẩm Davidoff. Có thể nào ngừơi chung thuỷ? Lương Hoà cầm áo choàng, yên lặng đứng ngẩn người.

      o——————————-o

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 9
      EDIT: lacmathunnie

      Nửa đêm bị ốm
      Có thể tại hôm qua gió thổi rất mạnh, nên cả ngày hôm nay Lương Hoà cảm thấy cổ họng đau, còn đầu ong ong choáng váng, tắm qua chút nước ấm liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc mặc áo choàng tắm rộng thùng thình ra ngoài, Cố Hoài Ninh ngồi sô pha xem công văn, nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc biết gì, giật mình sửng sốt.

      Trong ấn tượng của Cố Hoài Ninh, cho tới bây giờ Lương Hoà cũng phải là xinh đẹp nhất. So sánh về hình thức bên ngoài có ưu thế hơn . nhiều hơn bảy tuổi, xét về bối cảnh gia đình cũng hùng hậu hơn, lúc còn bé con kinh nghiệm cuộc sống của rất phong phú rồi, và tất nhiên cũng từng quen rất nhiều phụ nữ.

      Cuộc sống của hẳn là phóng túng bừa bãi, nhưng chắc chắn cũng hoàn toàn thanh tâm quả dục hay nhàm chán đơn điệu. Nhưng mà, giống như bây giờ, kiên nhẫn chờ đợi bé lớn lên cũng là lần đầu tiên. Mái tóc mềm mại của còn chưa ráo nước, than hình ấy khi mặc chiếc áo choàng tắm của người, rộng tới mức có thể hai người mặc cũng vừa, bởi vậy ngực trông có vẻ . Và cặp chân trần kia, tròn lẳn nhẵn mịn lại trắng nõn như bạch ngọc, quá đủ để hấp dẫn câu hồn người.

      Loại cảm giác khác thường này làm cho Cố Hoài Ninh sửng sốt trong giây lát, cũng chỉ trong giây lát liền hoàn hồn, đứng dậy vào phòng tắm, quên dặn Lương Hoà, dọn giường sẵn rồi, em nghỉ trước .”

      Lương Hoà vào phòng ngủ, trong phòng ngập tràn phong cách và hương vị đàn ông làm cho thích ứng kịp. nhìn nhìn giường của , tấm chăn bộ đội màu xanh lục được gấp lại đặt ngay ngắn giường. qua ngồi xuống đưa tay sờ, cảm giác vô cùng mềm mại. Nếu như có tiếng nước tí tách trong phòng tắm vọng ra, nhắc cho biết còn có Cố Hoài Ninh tồn tại, có lẽ Lương Hoà cảm thấy tất cả những điều này đều phải là . Có lẽ căn phòng này của chưa có người phụ nữ nào bước vào, nghĩ tới đây, Lương Hoà nhịn được cảm giác vừa lòng. tốc chăn lên chui vào nằm.

      Lúc Cố Hoài Ninh ra khỏi phòng tắm Lương Hoà ôm chăn ngủ rồi. Hơi thở đều đặn, dường như ngủ rất ngon. Cố Hoài Ninh đứng trước giường im lặng nhìn lát, lại thở dài tiếng, ra phòng khách.

      ———————————-

      Ban đầu Lương Hoà ngủ rất ngon, sau nửa đêm lại nằm mơ, giấc mơ lộn xộn từng đoạn từng đoạn, cứ mơ mơ lại trong đầu. mơ thấy ba mẹ mất của mình, khuôn mặt cả hai người đều vô cùng hiền hoà, hề lãnh đạm như trong ấn tượng cũ của . Rồi bỗng nhiên lại mơ thấy cả bà ngoại, mái tóc bà bạc trắng, mặc bộ đồ diễn rộng thùng thình, đứng sân khấu cúi đầu hát: “Bảo vệ cho tình nương, Chiếm đoạt nhu hương, Mỹ cam cam viết được phong lưu trướng. tư cũng toạ đôi. Quả nhiên là hoan nùng dài, giành được chiếm được tháng đêm hoa triêu thực chịu hưởng”.

      Trong giấc mơ bà lại hát vở Trường Sinh Điện. Có lẽ là do ban ngày nhớ tới bà ngoại, bà ngoại biết nhớ bà, nên mới về trong giấc mơ cho nhìn thấy. Nhưng mà chờ tiến lên gặp mặt, bà ngoại xa, “Bé, bé…”

      Nhìn bóng dáng của bà ngoại, cảm thấy cõi lòng tan nát, kêu tiếng “Bà ngoại” liền giật mình tỉnh lại. Lương Hoà mở to hai mắt nhìn, vẫn là ở trong phòng ngủ của Cố Hoài Ninh, ánh đèn mờ mờ làm cho cảm thấy vô cùng suy sụp.

      “Em nằm xuống .” giọng trầm ấm vang lên nhắc nhở .

      Lương Hoà mê man ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ninh, nheo mắt nhìn . Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt với đồng tử màu đen biểu cảm xúc. thấy tay cầm nhiệt kế, tay kia cầm chiếc khăn mặt.

      “Em… xảy ra chuyện gì vậy?”

      Cố Hoài Ninh nhìn , khẽ: “Em bị sốt, 39 độ”

      Lương Hoà ngẩn người, đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố Hoài Ninh, “Vừa nãy em mơ thấy ba mẹ em. Rất nhiều năm rồi em chưa mơ thấy hai người, em gần như sắp quên hình dáng của ba mẹ rồi.”

      Cố Hoài Ninh nhìn lên tiếng, chỉ im lặng nghe, tiếp:

      “Em còn mơ thấy cả bà ngoại nữa, ngờ lại mơ thấy tất cả mọi người cùng lúc như vậy.

      Lương Hoà dường như còn đắm chìm vào suy tư sầu não, Cố Hoài Ninh do dự chút, cuối cùng nâng bàn tay lên xoa xoa mái tóc mềm đầu , an ủi: “Em bị ốm rồi, nằm nghỉ chút .”

      đột nhiên phát sốt vào giữa đêm hôm khuya khoắt, toàn bộ mọi người trong đội đều nghỉ ngơi hết, có người hỗ trợ. Cũng may bình thường có dự trữ sẵn ít thuốc men, lục tìm ra thế mà cũng có thứ dùng được. Cơn sốt cũng giảm bớt, có điều khuôn mặt trắng nõn hồng hào tự nhiên của bây giờ lại ửng hồng theo kiểu bình thường.

      Sau khi hạ sốt Lương Hoà lại có cảm giác lạnh, liền rúc đầu vào chăn chỉ lộ ra chút đỉnh đầu. Từ cổ họng cho đến dạ dày đều cảm thấy nóng bỏng, giống như vừa uống hết bình rượu ủ lâu năm. Tự nhiên làm sao lại trở nên như thế này, Lương Hoà đau đầu ủ rũ nghĩ.

      Cố Hoài Ninh nhét nhiệt kế vào miệng của để đo nhiệt độ cơ thể, “Thành phố B phải thành phố C, em phải mặc nhiều quần áo vào.

      Lương Hoà đảo chuyển con mắt, tỏ vẻ biết.

      lát sau, Cố Hoài Ninh lấy nhiệt kế từ miệng ra, đề sát vào ngọn đèn cẩn thận nhìn kĩ. Khuôn mặt u căng thẳng của thoảng chốc thả lỏng ra vài phần, lúc quay lại nhìn, ngủ.

      Cố Hoài Ninh nhìn khuôn mặt yên tĩnh trong giấc ngủ của , nghĩ lại tình huống lúc ban nãy chính mình ngủ bị tiếng trong giấc mơ của làm cho tỉnh giấc, rồi trong lúc lơ mơ phát sốt đầu óc choáng váng lại mớm thuốc hạ sốt cho , còn trấn an khi sợ hãi, đột nhiên cảm thấy có chút khống chế được.

      đúng là biết ép buộc người..”

      biết phải làm thế nào, đành thở dài.

      ——————————————
      Sau khi uống thuốc hạ sốt, Lương Hoà ngủ thẳng giấc tới mười giờ trưa.

      chậm rãi mở mắt ra, lại vì quầng sáng chói loà mà nhức mắt vội nhắm lại, lát sau mới có thể hoàn toàn mở mắt. nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng, Cố Hoài Ninh có ở nhà.

      Cổ họng vẫn rất đau, Lương Hoà giãy dụa muốn đứng dậy xuống giường. Vừa tốc chăn lên, đột ngột chết điếng. Tối hôm qua trước khi ngủ ràng mặc áo choàng tắm, mà bây giờ tỉnh dậy chiếc áo choàng tắm lại biến thành chiếc áo ngủ mà đáng lẽ để lại ở trong khách sạn rồi? Nghĩ lại, Lương Hoà vạch áo ngủ ra, thế nhưng cả áo lót cũng thay cho ? Lương Hoà quẫn, đại quẫn.

      , phải là Cố Hoài Ninh chứ? Nghĩ tới đây, Lương Hoà nhịn được bụm mặt thở dài.

      Vất vả lắm mới bình ổn lại tâm trạng, Lương Hoà lục tới lục lui cũng tìm được giày của mình, đành phải chân trần ra phòng khách rót nước uống. bàn ở phòng khách đặt hộp cơm giữ ấm, Lương Hoà mở ra thấy có phần cháo cùng với phần ăn sáng.

      Lương Hoà im lặng, cúi đầu tiếp tục rót nước uống. mơ hồ nhớ tới đêm qua lúc phát sốt, biết có lung tung gì với Cố Hoài Ninh hay . biết Cố đội trưởng bây giờ làm gì? Quần áo từ trong ra ngoài đều bị thay đổi, cách khác, thân thể từ trong ra ngoài đều bị nhìn luôn rồi! Cả cặp lồng cơm bàn kia nữa, còn cố ý bọc cho nóng. Cố Hoài Ninh đột nhiên tốt với như vậy, Lương Hoà cảm thấy quen.

      “Ôi…”

      Bởi vì ngẩn người nên để ý nước nóng rót đầy tràn ra khỏi ly. kéo cái ly ra, trong lúc bối rối lại quên ấn nút tắt nước, dòng nước nóng cứ thế chảy xuống rót vào mu bàn tay . Nóng tới mức buông cả cái ly, choang tiếng rơi mặt đất vỡ nát. Vì thế, Lương Hoà vốn vừa cảm vừa phát sốt, bây giờ vì thất thần lại bị thêm cả bỏng tay.

      Lương Hoà nhìn mảnh thuỷ tinh rơi đầy đất, buồn bực muốn khóc. định cúi xuống nhặt từng mảnh lên cửa ngoài kẹt tiếng bị mở ra, Cố Hoài Ninh từ bên ngoài vào, thấy bộ dáng chật vật của , đôi mắt vốn vừa hẹp vừa dài của nheo lại:

      “Làm gì vậy?”

      Giọng thấp khẽ hơi tức giận của làm hoàng sợ, cuống quýt đứng dậy thiếu chút nữa dẫm cả lên những mảnh thuỷ tinh. Cố Hoài Ninh nhanh tay nhanh mắt, bước vụt tới bế bổng lên.

      Khí thế mạnh mẽ của Cố đội trưởng làm cho Lương Hoà rụt cổ lại, : “Em định lấy nước uống, cẩn thận làm vỡ mất cái ly rồi. Xin lỗi!

      Cố Hoài Ninh cúi đầu nhìn nhìn , khuôn mặt tái nhợt, sau cơn bệnh trông có vẻ tiều tuỵ hẳn, cố nén cơn tức giận, được phép chân trần!”

      Câu mang ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh, Lương Hoà ngẩn người, ngẩng đầu nhìn , cuối cùng cũng ồm ồm ừ tiếng. Cố Hoài Ninh sâu sắc nhìn cái, ôm vào phòng ngủ.

      Lương Hoà bị đặt ở giường, thấy lại sắp lập tức nắm lấy tay ,“Em.. em.. vẫn chưa kịp uống nước.”

      Cố Hoài Ninh chằm chằm nhìn lúc lâu, hoàn toàn dám ngẩng đầu nhìn nhưng mấy ngón tay của vẫn túm chặt lấy tay áo . Đột nhiên muốn cười. Đôi mắt đen và sâu cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn được ánh lên tia tươi cười, “Em là biết ép buộc người khác!”

      Bàn tay vừa to vừa ấm nắm những ngón tay mềm mại của , gỡ ra từng ngón, xoay người ra phòng khách rót nước cho .

      ———————————

      Lương Hoà uống nước xong rồi ăn cơm, thể lực khôi phục rất nhiều. Tối hôm qua lúc phát sốt ra rất nhiều mồ hôi, cả áo choàng đều ướt đẫm. May mà trong túi xách còn có chìa khoá phòng của khách sạn. Cố Hoài Ninh dậy sớm liền lái xe lấy hành lý của mang tới, đồng thời trả luôn phòng. Điều này cũng có nghĩa là, cho tới khi phỏng vấn Diệp lão xong, ở chỗ này.

      Lương Hoà nhìn ngoài cửa sổ tất cả đều màu xanh lục, cảm thấy bất lực. Nơi này buồn chán như vậy, làm sao mà có thể ở lâu như vậy được?

      Cố Hoài Ninh liếc mắt cái liền thấy bộ dáng uể oải của Lương Hoà, hạ chỉ thị “Tốt nhất là em lên giường nằm nghỉ !”

      “Nhưng mà em còn công việc phải làm“. ngẩng đầu lên, biểu tình có vẻ buồn rầu.

      Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng thèm động tĩnh, bỏ lại câu cho phép.” sau đó mặc quân phục, khoác áo khoác liền luôn.

      Lương Hoà hoàn toàn buồn bực.

      —————————————

      Ở ngoại ô thành phố B quân khu Kinh Sơn cho xây đại viện, dành cho gia quyến người nhà của các sĩ quan và các vị lãnh đạo. Những ai đủ tư cách đều có thể được cấp căn hộ. Vì thế ở trong Ký túc xá Đoàn bộ này, bình thường rất vắng vẻ.

      Lương Hoà lấy áo khoác của mình mặc vào, chậm rì rì hành lang, muốn xuống dưới lầu dạo loanh quanh chút. Cố đội trưởng cấm chỉ cấm tới nhà Diệp lão gia, còn trong khu vực xung quanh này vẫn có thể dạo.

      Vừa mới đến góc lầu hai phía trước có nữ sĩ quan tới. Lương Hoà nhìn kĩ thấy người này có quân hàm giống như Cố Hoài Ninh, hai vạch hai sao, vì vậy lại nhìn xem thêm vài lần.

      Đối phương thấy Lương Hoà nhìn chăm chú liền cười với , Lương phải ?”

      “Vâng.” Lương Hoà gật gật đầu, “Xin hỏi chị là…?”

      Nữ sĩ quan cởi mũ bộ đội lộ ra mái tóc tém ngắn, bộ quân phục hiên ngang làm cho Lương Hoà cảm thấy trước mắt sáng ngời. Người nữ sĩ quan cười thản nhiên, vươn tay ra với , “Tôi là chủ nhiệm của Phòng hoá đoàn, Lục Khinh Vũ”.

      Hoá ra là đồng nghiệp của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà tuy kinh ngạc chút nhưng vẫn cầm tay Lục Khinh Vũ: “Xin chào chị!”

      Lương chắc là lần đầu tiên đến doanh trại quân đội, có muốn tôi đưa tham quan xung quanh chút ?”

      Lương Hoà định đồng ý, nhưng nghĩ lại Cố đội trưởng ra lệnh cấm, liền : “ dám phiền chị, tôi vừa mới bị bệnh, Cố đội trưởng cho phép tôi chạy lung tung, chỉ cần dạo xung quanh đây là được rồi.”

      xong Lương Hoà nhàng nở nụ cười, Lục Khinh Vũ hơi sững sờ, lát sau mới chậm rãi : “Vậy cũng được.”

      ———————————-

      Lục Khinh Vũ đứng hành lang, yên lặng nhìn Lương Hoà dần xa. Đây là lần đầu tiên gặp người vợ mới cưới của . luôn phỏng đoán, người phụ nữ của có lẽ cũng giống như , bình tĩnh đạm mạc lại quyết đoán dứt khoát. Nhưng mà Lương Hoà lại phải giống đoán như vậy.

      Bả vai đột nhiên bị cánh tay choàng qua, Lục Khinh Vũ quay đầu lại nhìn, hoá ra là Triệu Kiền Hoà.

      Con người nghiêm chỉnh ở cửa trước cửa sau liền cà lơ phất phơ này ôm lấy vai ,“Sao vậy? Vừa nhìn thấy Lương liền hết hi vọng rồi à?”

      Lục Khinh Vũ hơi hơi đẩy ra, mê sảng cái gì vậy hả?”

      Triệu Kiền Hoà giận, nhàng cười, đẩy cằm lên, “Mature, dynamic, a person with ability plus flexibility. Những người đàn ông như thiếu đâu “.

      người đàn ông trưởng thành, khôn khéo năng động, đồng thời lại có khả năng cùng với linh hoạt. đánh giá sai.

      Lục Khinh Vũ hếch cằm lên, liếc cái “Tôi đem lời chuyển tới Cố đội trưởng, từ cũng thiếu”.

      xong liền dứt khoát luôn, Triệu Kiền Hoà đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hiên ngang mà độc của , bất đắc dĩ lắc đầu cười.

      o——————————-o

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :