text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']THỰC ĐƠN THỨ MƯỜI: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản hồi phục rất nhanh, ai nha… nhà nước chiếu ́, lão thiên ban phước, tạ trời cao, dưới tạ đất bằng a… … … vớ vẩn! Hồi phục nhanh như vậy, chẳng qua do chấn thương đều vào phần mềm, đáng ngại, từ nhỏ lại học xa, nên thể lực cũng khá, và đặc biệt phải tuyên dương công chăm sóc hơn cả babysister của Lăng Tử Nhiên. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hạ Lam công tác xa mỗi lúc một thường xuyên, Tiểu Tử cũng chẳng nhàn rỗi bám theo làm phiền Tống Giản, nài nỉ ăn trưa cùng nữa. Cha mẹ ta đành chấp nhận việc cậu con trai độc nhất kế nghiệp gia ̀nh, vui vẻ đóng khoản học phí để cậu ta học piano bên Pháp, chàng này đại diện cho những thứ gì có thể phát thanh. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Công việc của Lăng Tử Nhiên và Tống Giản chưa bao giờ ít, nhưng hiện tại hầu như chẳng tồn đọng tới mức làm cật lực mới xong, ngoại trừ từ lần số hàng của Tô thị đổ lên vai làm điêu đứng. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tháng năm, thời tiết càng thêm nóng nực, về về giữa hai chung cư càng thêm phiền phức, khí tỏa ra cảm giác nóng bức vô cùng, cả Bắc Kinh bị nung trong hơi nóng gay gắt, ai cũng muốn trốn vào nhà, và các quán café, hay bóng râm nào đó…. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nóng….nóng quá mất, nóng chết mất, não tan thành nước mũi đến nơi rồi…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản ngồi dưới sàn, ôm laptop làm việc, ngừng đập đầu vào sofa đằng sau. Lăng Tử Nhiên ngồi sofa, cũng ôm laptop làm việc, ngừng lại đôi chút, hạ tầm nhìn xuống người than vãn, mỉm cười trêu chọc: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ghê quá … điều hòa mát như vậy rồi… quần áo cũng đã tối giản hết mức, còn nóng thế nào được nữa??? Nếu chịu được nữa, em hoàn toàn có thể khỏa thân, cũng phản đối nha!” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản lườm một cái cháy mặt. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Chớm vào hè, gái nhỏ đành chăm chỉ hơn thường lệ, lau dọn nhà sạch sẽ, sàn sạch tới sáng bóng, ruồi muỗi đậu có thể trượt chân ngã dập đầu. Quần áo cũng thoải mái vô cùng. Vậy mà lúc nào cũng thấy nóng kinh người. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Em chằng nghĩ ra cái gì để viết cả, đầu óc nóng làm người cũng nóng hơn…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Bí ý tưởng sao?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Uhm… cái nào cũng quá nhàm chán rồi, mở đầu một câu chuyện mới, em muốn có cái gì lạ lạ một chút…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên mi mắt nhấc lên, gật gù: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thích ý tưởng mới lạ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ưn…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Độc đáo?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ưn…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Kì quái càng tốt?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ưn…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Dễ quá còn gì? có cách này hay lắm!” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cách gì?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lấy gương ra, soi gương rồi miêu tả lại, thế là em sẽ có ngay một quái vừa độc, vừa kì quái, vừa mới lạ… đúng như em cầu…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phát biểu xong câu này, nhanh chóng có người bị cấu. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Được rồi… được rồi… đừng nhìn như Đại mỹ nhân nhìn Tiểu Tử thế.. sẽ lấy chút gì lạnh để làm nguội bớt cái đầu này lại, trong khi em nghỉ một chút nhé…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']A Nhiên đứng dậy, bước nhanh vào bếp, gái nhỏ vừa xụ mặt, nhìn vào bếp loay hoay, ngọt ngào mà nở một nụ cười… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Chưa kịp đặt tay lên laptop gõ dòng tiêu đề đầu tiên, Tống Giản đã bị phân tâm bởi tiếng điện thoại, thanh khàn khàn của Lam Lam vang lên thực rõ ràng: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“A Giản, tôi chưa về được ngay đâu, cậu trông nhà cho tôi vài ngày nữa nhé, check giùm tôi cả hòm thư nữa…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nhận lời ngay, bằng thanh dịu dàng và cảm kích hơn thường lệ, nhận ra Lam Lam chỉ vô cùng đáng tin tưởng, qua việc vừa rồi, ấy sẵn sàng làm bia đỡ đạn che dấu cho , khiến Tống Giản cảm kích kể xiết… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nói gì khách sáo vậy? Mấy ngày cũng được, đừng lo, cậu đã giúp tôi quá nhiều rồi…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Chê tôi khách sáo, cậu còn nói như vậy? Bạn bè cần, đâu thể khoanh tay đứng nhìn? Mà chàng đó có ở cạnh cậu ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản liếc mắt qua bếp, giọng nhỏ hắn: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tốt, vì tôi muốn nói về chuyện đó Tống Giản à, nếu đã thẳng tay xuất kiếm thì chỉ có thể một đường đâm thẳng thôi, nếu giữa đường do dự ngừng lại, người bị thương ai khác chính là cậu…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tôi hiểu mà..” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“, cậu hiểu, dính tới Lăng Tử Nhiên, dính tới tình cảm, cậu vĩnh viễn một điều cũng muốn hiểu. Chúng ta sẽ còn gặp tình cảnh trớ trêu này một lần nữa, nếu cậu còn do dự” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nếu là Lam Lam, Lam Lam có do dự hay ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phương Hạ Lam im lặng vài giây: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tôi thù dai như cậu, tôi có thể cho nhiều thứ trôi qua, ngay từ đầu, tôi sẽ làm…………..Lão thiên a… đây là lần đầu tiên tôi cung cấp thông tin sai lệch cho thân chủ. Lần đầu tiên tôi nói dối sau khi đọc lời thề chân thực trong tòa án…A Giản, cậu nên cẩn thận, còn nhiều người muốn tìm tung tích của cậu lắm…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tôi đã cắt sạch sẽ nguồn tin tức, người biết hiện giờ chỉ còn mình cậu thôi!” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ngừng lại hẳn?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Phải…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nhìn chăm chú về phía bếp, thì thầm: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tôi sẽ dừng lại công việc vốn nên bắt đầu…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thực ra người biết ngoài tôi còn người nữa đó A Giản, chồng của Lý Phi là một ví dụ…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Hắn ta vẫn là một phiền phức…. Phi thông minh sáng suốt, duy có việc chọn chồng là ngu ngốc……….. A Nhiên ra rồi, tôi phải cúp máy … Lam Lam… cảm ơn nhiều…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cảm ơn suông thế à? Thứ ba tuần sau tôi về nhớ nấu lẩu cho tôi nhé!” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Giữa trời nóng thế này á? Cậu mát hả?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Mặc kệ….ha ha…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Kéo theo sau hai chữ cuối là tràng cười lớn hiếm hoi của Lam Lam trước khi cúp máy. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên mang ra một xô kiem đầy kem lạnh buốt, trộn mứt việt quất canh tím, đưa cho một cái thìa to rồi cũng ngồi xuống sàn cạnh . text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đây… nguội bớt cái đầu, ý tưởng đến …” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đặt xô kem vào lòng Tống Giản, gái co người, rùng mình, bật cười khúc khích vì cảm giác tê buốt lành lạnh. Giản nhi vắt hai chân lên đùi , ôm xô kem, xúc một thìa lớn rồi bỏ cả kem lẫn thìa vào miệng ngậm: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Chỉ lấy kem thôi sao lâu vậy?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên vòng tay ôm , cũng xúc một thìa đầy kem, hất đầu về phía bếp: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đại mỹ nhân xin đậu phộng, chưa cho nó ăn, nó cho đặt chân ra khỏi bếp sao?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ây da… khôn thật, nó biết xin dễ hơn đó ma… làm hư con vẹt của em..:” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản kết tội ngay. phủ nhận, nhướn nhướn mi rồi thở dài: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ biết là làm hư nhiều đối tượng trong nhà này… đừng tự mãn loại bản thân ra khỏi số đó…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;'] gái le lưỡi, xấu hổ cúi mặt, tựa đầu vào vai , vẫn tiếp túc ăn kem. Lăng Tử Nhiên chợt hỏi: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lam Lam vừa gọi à?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Sao biết?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản cứng người giây lát. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thì thấy tiếng ấy cười to lắm, có hơi khả ố hơn thường lệ nhưng hình như vẫn là Lam Lam…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;'] thấy người trong lòng cười rung bần bật. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lam Lam hâm, ấy nhờ em trông nhà, nói tuần sau mới về… lại còn nói thèm ăn lẩu? Nóng thế này cơ mà….” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thì ấy là Phương Hạ Lam còn gì? Chẳng phải là nơi nào hè mát sao? mùa hè của Bà Chúa Tuyết giống người thường đâu…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ây da… Lam Lam là khẩu thị tâm phi… nói Tiểu Tử đỡ phiền phức, kỳ thực buồn muốn chết a… một ngày nhắc biết bao nhiêu lần…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tiểu Tử kể ra cũng buồn, nhưng tích cực mà nói thì có ai làm bóng đèn cũng tốt…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cậu ta nghe thấy thể nào cũng chường cái mặt quả phụ bị ruồng bỏ ra cho em… A… phải rồi, tối mai có phải ở lại làm khuya ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Chắc là , dạo này Tiểu Lâm làm tốt lắm, giúp ít, sẽ về đây thôi!” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thật sao?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên nhìn thấy vẻ hớn hở kia, liền búng vào mũi , nghiêm mặt: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đàn ông nói đến nhà mà lại hớn hở như vậy sao????? ………. May cho em là thích vẻ mặt này…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Vừa đấm vừa xoa, nhưng cứ lại lại thế này cũng hay lắm, nắng như vậy sẽ cảm nắng đấy…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;'] gác cằm lên mái đầu nhỏ, thì thầm vào tai : text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ sẽ coi như em vừa ngỏ lời rủ tới ở cùng…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản ngẩng nhanh đầu lên, trợn tròn mắt: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Bớt ở đó tự kỉ được ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên mỉm cười, ậm ừ: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Trước sau gì cũng vậy thôi mà…” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Là sao?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lần đầu tiên, Tống Giản thấy mình ngu từng phút một: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lúc nào cũng tự cho là mình thông minh, sao em tự mình đoán xem?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ơ…kìa….” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hít …hít… và hít…, Lăng Tử Nhiên lần đầu tiên đứng trước cửa nhà người mình lại hồi hộp đến thế.. bàn tay đút trong túi quần bất giác siết chặt một vật gì đó. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Gương mặt tuấn tú rạng rỡ hơn thường lệ, mặc kệ nắng nóng vây quanh và khí bức bối có lan tràn ngoài kia. Hôm nay… đã nói dối Tống Giản là đến, một ngày thứ bảy công việc nhiều, chẳng mảy may nghi ngờ, kì thực, muốn đem tới cho một bất ngờ. text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên đẩy cửa vào, cửa khóa, hơi mát ùa ra ngay lập tức, đẩy lui hết thảy nóng bức đằng sau. Điều hòa bật, cả căn phòng mát lạnh, nhưng thấy gái nào bò ra sàn gõ bản thảo hết. ngó vào bếp, Đại mỹ nhân vùi mặt vào cánh ngủ say, nhưng có Giản nhi… nhìn quanh căn phòng bé xíu, chẳng hề thấy tăm hơi người đó đâu, đành lên tiếng: text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Giản nhi à… em có trong đó ?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;'] nhận ra phòng tắm bật đèn, cửa phong hé mở, và đôi dép trong nhà hình Bob bọt biển vẫn xếp ngay ngắn ở ngoài. Chỉ còn phòng ngủ … text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']A Nhiên giật mình, gọi lên tiếng, lẽ Giản nhi xảy ra chuyện gì? Tình huống xấu nhất là trượt chân ngã, hoặc ngất trong phòng ngủ, Tống Giản vẫn thường suy nhược, chóng mặt đột ngột. Suy nghĩ vừa lóe lên, thúc đẩy nhanh chóng đẩy cửa phòng ngủ bước vào… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Trống trơn… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tức là thấy nàng kia đâu. May mắn, A Nhiên thở phào một hơi, chắc là ấy ra ngoài… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hết lo lắng, nhìn qua căn phòng nhỏ mà Giản nhi thường gọi đùa là hang thỏ. chưa từng vào đây, một mình, lúc nào Tống Giản cũng để mắt tới căn phòng này, nếu bước vào đây, lập tức cũng theo. Lăng Tử Nhiên đoán có những bí mật xấu hổ chẳng hạn, muốn nhìn thấy. Tốt thôi, ai cũng có vài bí mật nho nhỏ, những bức ảnh thời học, hoặc sở thích sưu tầm kì quái muốn cho ai biết chẳng hạn… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Căn phòng nhỏ sơn màu xanh vỏ trứng tai tái, khá mát mắt, chiếc giường nhỏ kê ở góc phòng, chăn gối xếp ngay ngắn, giá sách to đùng nhưng chẳng còn chỗ trống, đâu đâu cũng xếp kín sách. Giá này đặt ngay làm việc vương vãi đầy giấy bút… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Cái bàn đó có thể coi là vị trí bừa bãi nhất, khó để nhận ra tập kẹp tài liệu dày ̣m đầy ắp những mẩu giấy để mở ngay giữa bàn… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Những mảnh giấy mới có, cũ có, bay lên nhè nhẹ, tựa như chiếc hộp Pandora dụ dỗ người ta tò mò… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên nhíu mi, chợt nhận ra quen thuộc mảnh giấy vừa phất phơ qua tầm mắt, một bước….bước tới…là đủ để nhận ra nội dung đó… text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cái….cái…cái gì thế này?” text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;'] text-indent: .5in;']font-family: Tahoma; font-size: medium;']
text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']THỰC ĐƠN THỨ MƯỜI MỘT: text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Trước mắt là tất cả những thứ có mơ cũng nghĩ tới sẽ nằm ở đây. Từng mẩu báo ố vàng cũ kĩ, cho tới những thông số mới tinh, những loạt bài mới đăng gần đây, hình ảnh mà nhận ra đều là tổng tài, quản lí của nhiều công ty, doanh nghiệp lớn khác nhau. Lăng Tử Nhiên nhận ra họ đều có một điểm chung, đó là đều đã phá sản …bởi S. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Ngòi bút và câu chữ làm vũ khí sắc bén, tử thần vung lưỡi dao lần lượt lấy mạng từng doanh nghiệp.. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“S. là …là Giản nhi?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên tự hỏi trong khi câu trả lời đã nằm ngay trước mắt. cũng tìm thấy tấm hình Tô Uyển tổng tài_mẹ anh_ thay vì bị gạch chéo như những người khác, đã đánh dấu một dấu hỏi biểu thị sự nghi hoặc, phân vân… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Hóa ra… cảm giác bị lừa dối…là như thế này sao? text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Sóng bất ổn, có lẽ tại phòng điều hòa, Tống Giản phải ra hẳn bên ngoài, xuống tầng một để gọi điện cho Lam Lam. Họ nói chuyện gần 10’. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] quay về phòng, thỏa mãn thở ra một hơi đầy khoan khoái, hơi mát lạnh dễ chịu bao lấy khiến nhẹ nhõm nhiều phần. Chưa kịp làm gì thêm, đã nhận ra thừa ra một đôi giầy dưới chân. Tống Giản ngẩn mặt ra một lúc, chưa kịp mỉm cười vì nhận ra ai đến, gương mặt nhỏ đã biến sắc. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Trái tim nảy lên một nhịp, ngó vào bếp, đảo mắt khắp xung quanh tìm kiếm, và tim ngừng lại…khi nhận ra cửa phòng ngủ khép hờ…có người trong đó… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lúc này Tống Giản có một điều ước kì quái, đó là nhà bị trộm đột nhập, nhưng tiếc rằng, cửa phòng đã bật mở ngay để phủ ̣nh lại mong muốn của . text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Nhiên…?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Nghe tiếng cửa chính đóng mở, biết Tống Giản đã về, mi mắt nhíu chặt, thoáng nghe trái tim ẩn ẩn đau… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] ai đời này, muốn bị lừa dối, đặc biệt là từ người mình thương… trong lòng lúc này chẳng phải chỉ có một câu hỏi, càng phải một từ là lột tả được hết…. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên quay lưng đẩy cửa, bước ra ngoài… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Sao…sao lại ở đây? … Em..em tưởng đến?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Tống Giản đã cuống thực sự, ́ gượng lấy thái độ và thanh tự nhiên nhất, nhưng hẳn là giả vờ quá tệ, hoàn toàn nghe ra được trong giọng nói ẩn biết bao nhiêu run rẩy. Lăng Tử Nhiên đáp ngay, chăm chú nhìn , chăm chú đến xuất thần, chưa bao giờ muốn nhìn kĩ đến thế, để xác ̣nh ́ch thực người nói, nhìn thấy là ai… nhìn bằng ánh mắt hỗn độn. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Đó là sự pha trộn của một cơn giận dữ bùng lên cháy dữ dội, cũng là sự tổn thương ỉ rỉ ra trong tim, cũng là niềm thất vọng chính chẳng muốn thừa nhận. Thoáng nhận ra từng ấy điều trong ánh mắt , Tống Giản bật thốt trong tâm một tiếng kêu đau đớn, muốn khóc ngay lập tức, có cái gì đó nghẹn nơi ̉ họng, và có điều gì làm cho mi mắt kia thể nhỏ lệ ngay… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']…có một liên kết từ từ đứt gãy… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']… có một sự mỉa mai, dành cho chính mình… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Đến chứ…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Thanh Lăng Tử Nhiên khản đục, nhưng thanh tỉnh và bình tĩnh đến kì lạ, bình tĩnh đến độ chính cũng phải ngạc nhiên,… quay lại cầm tập tài liệu dày ̣m để mở lên… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Đến để nghe em giải thích tất cả những thứ này…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] ném đống giấy tờ xuống sàn, từng mảnh bí mật Tống Giản ́ gắng che đậy giờ tung bay lả tả trong vạt nắng thưa lọt qua rèm của, in sâu vào đấy mắt trong veo như minh chứng rõ nét là có ́ khỏa lấp đến mấy rồi cũng tan tành, sự thật thể nào cũng bày ra chẳng chừa một li. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên nói nhầm câu nào, Tống Giản khảng ̣nh là vậy, từng từ nói ra, từ nào cũng chính xác và rõ ràng. . text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Nếu buổi sáng này xảy ra, nếu bắt gặp những thứ này, hẳn là em vẫn tiếp tục giấu?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] thấy thân ảnh bé nhỏ ngồi nhanh xuống, , giống như khuỵu xuống thì hơn… lặng lẽ quỳ sàn nhà lạnh, vươn tay lật giở đông giấy, lần lượt xếp ra với tác phong đã quá quen thuộc… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Vâng, em sẽ tiếp tục công việc mệt mỏi này… nhưng hôm nay, em phải dừng lại rồi.. Sao ngồi xuống? Có nhiều điều hơn tưởng đấy, nếu muốn nghe hết…………. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Thanh vẫn giữ nguyên run rẩy, nhưng chắc chắn và tỉnh táo: text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“…em sẽ….bóc trần mọi bí mật của mình, nếu muốn nghe…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên đắn đo trong giây lát, đột nhiên muốn nghe thêm gì nữa, cần biết thêm gì nữa, nhưng cơ thể tự động ngồi xuống đối diện từ lúc nào…chính miệng giải thích, đó là điều cần thiết. Lăng Tử Nhiên thất vọng, nhiều hơn giận dữ… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em sẽ trả lời hết, thắc mắc điều gì trước?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Vì sao lại là S. ?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Một câu hỏi nhưng bắt em trả lời nhiều như vậy, quả thực em chẳng còn chút cơ may nào để níu giữ lại nữa rồi…Tống Giản thầm nhủ với chính mình… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“S. là viết tắt của Stream, là dòng suối, là tên em, còn vì sao em lại là S, nguyên do thì phải lần đầu em nhắc tới với … em từng nói cha em là thương nhân, ông bị người ta lừa gạt tới khuynh gia bại sản, nợ nần chất cao như núi, có biết người đã lừa ông là ai ?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“? Em lại nghĩ khác, em nghĩ là biết…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Tống Giản nhếch môi cười nhạt, nhưng thủy chung hề ngẩng mặt lên, ánh mắt đong đầy chút gì thực chua chát khi nhìn những tấm hình trước mặt… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Nhiên, có biết. biết rõ là đằng khác, đó là Tô tổng tài của Tô thị. Tô Uyển phu nhân đáng mến đó… nghe có quen ?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Mẹ…?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“ cần ngạc nhiên… Em , nhưng có nghĩa là em cả những điều người mẹ đáng mến của …từng làm. Lăng Tử Nhiên, em hiểu nghĩ điều gì, giận em cũng được, ghét em cũng được, chỉ xin đừng hiểu nhầm hành động và tình cảm của em…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Vẫn ngữ khí bình thản ấy, Tống Giản ngừng một lúc, sau khi bày ra gần hai mươi bức hình, chính xác là 17 bức tính cả bà Tô Uyển. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em bắt đầu làm phóng viên từ khi học đại học, thầy Lưu vừa là thầy, vừa là người hướng dẫn em, ông đem đến công việc đầu tiên, những bài báo đầu tiên đều do ông tiếp nhận và gửi. Thầy Lưu nói em có khả năng quan sát các thông tin nhỏ nhặt, tìm được các điểm sai biệt chênh lệch so với qui ̣nh. Thầy cũng nói em nên dùng khả năng ấy để làm thứ gì đó … vượt lên những bài báo lá cả rẻ tiền, em muốn hiểu lầm hành động của mình… vì tất cả bọn họ, đều lừa đảo, tham ô, buôn bán trái phép…v…v. Còn…Tô thị, đối tượng em muốn khuynh gia bại sản, trắng tay nhất, em lại tiêu diệt được, em đã chuẩn bị cho việc này lâu như vậy, cuối cùng lại tự mình cởi cái nút mà mình tự thắt… nhưng vì , vì xuất hiện, em thể tiếp tục nữa. Em đành phải bỏ dở, Lam Lam nói một khi xuất kiếm thì phải đâm chết mới thôi. Nhưng em lại ngừng tay, em tâm, kết quả chính bản thân suýt chút nữa bại lộ… Lam Lam đã che dấu cho em, cung cấp thông tin sai lệch, ấy đã đánh đổi cả danh dự cùng tín nhiệm của mình để bảo vệ em…Kể ra.. cũng đáng đời em lắm…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] xếp từng thông tin về từng người, thì thào như tự nói với mình… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em làm rất tốt thì gặp , giống như lão thiên ngăn em liên tục công việc nên bắt đầu này…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên nhận ra hàng loạt thông số, ̣ng với các khoản nợ chồng chất, các khoản tham ô, đút lót mà chưa từng thấy bất cứ ai công bố, ngoại trừ S. giờ đây chúng được xếp về với đúng chủ nhân. Lăng Tử Nhiên hình dung ra đã chờ đợi, đã tính toán, đã rình rập và săn con mồi như thế nào… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“May mắn, giờ thì em chẳng phải giấu nữa, em sẽ khai hết nhé, Tiểu Tử vốn dĩ đã sửa xong vòi nước, em đã dùng hết sức giật tung nó ra, để ngăn vào phòng, ngăn đặt em vào tình huống này đây. Và đó phải lần duy nhất em ngăn vào…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Vì sao còn mở cho Tô thị con đường sống?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em mở cho Tô thị…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] phủ ̣nh ý tưởng thật nhanh, y như thể nó làm thấy khó chịu, Tống Giản tiếp lời: text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em mở đường cho , em thể nhìn bế tắc lâu hơn. Và em cũng thành thật, nếu em ngừng các loạt bài chỉ trích… số hàng đó có thiên biến vạn hóa cũng chẳng ai dám mua…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Tống Giản cười nhạt, Lăng Tử Nhiên nhận ra gái trước mắt đơn thuần dễ hiểu như vẫn lầm tưởng… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] nhận ra.. những gì biết về chẳng khác gì biết màu của vỏ kén, còn ́t lõi bên trong thế nào vẫn chẳng hề hay… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên đau lòng, vì… ….nhưng chẳng hiểu về .. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Sẽ là một mảng trống hoác và hụt hẫng, nếu như người ta nhận ra bạch trà mi ôm trong tay hóa ra lại ́ch thực là mạn đà la đầy độc dược bủa vây quanh thân mình… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em cũng nói dối , khi hỏi em có biết qua người đàn ông tấn công mình …!” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em biết hắn?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Rất rõ, biết trong Constantine từng có một câu rất hay đại khái là thế này: “ có muốn vào một nhà tù mà hơn nửa số bạn tù trong đó là do tống vào ?” Trường hợp của em cũng gần như thế, những người này vì em mà sạt nghiệp, chỉ cần hé mặt ra, sẽ có nhiều hơn một kẻ tha thiết được giết em ngay… may…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] cầm tấm hình một doanh nhân trẻ khoảng hơn 30 tuổi lên. Lăng Tử Nhiên nhận ran gay, hắn ta là chủ một công ty phần mềm nổi tiếng, cũng là một hacker nổi tiếng, một năm trước bị bắt giam vì lừa đảo và hình như còn giết người… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Diệc tổng tài Diệc Lệ Hằng, may ở chỗ người này lại biết chính xác về em. Diệc phu nhân Lý Phi là bạn em, khi phát giác ra số tiền khổng lồ mà hắn ta có là tiền bẩn lừa đảo, tống tiền của người khác, và khoản nợ của hắn lại là con số khủng khiếp …Lần đầu tiên em nương tay, nói Phi khuyên hắn cải tà qui chính, nhưng … song như đã biết tin báo, con ngựa bất kham này đã giết vợ và bỏ trốn…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Tống Giản, đó cũng phải lần đầu tiên, lắng nghe nói, nhưng là lần đầu tiên, thấy phức tạp đến thế, càng nghe càng mơ hồ, ..Hóa ta tâm tư nhân thế ́ch thực sâu hơn trời biển,, text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em đã nói hết rồi…” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'], chưa hết, còn quá nhiều thứ hay biết về em… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên đứng dậy, nhanh bước về phía cửa, trốn tránh việc đối diện với , với tâm tư rối bời của mình … text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] làm gì? text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] sẽ làm gì? text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Sao mọi thứ trong thoáng chốc lại trở nên mù mờ và khó hiểu? text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] ước mình khám phá ra bí mật ấy… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“…………..bỏ em lại thật sao?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Khi vừa bước ra tới cửa, câu hỏi pha trộn đầy nghẹn ngào mới bay đến bên tai… trong một thoáng, Lăng Tử Nhiên quay người thật nhanh, nhưng…chính tay vừa khép lại cánh cửa ấy mất rồi… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Thanh cửa đóng lại khô khốc, nghe tiếng tâm cũng vỡ vụn khô khốc thành ngàn mảnh… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Thân hình yếu đuối gục dưới sàn …lọt nhanh qua khe hẹp khắc sâu vào trái tim Lăng Tử Nhiên…. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Chưa bao giờ vội vã đến thế, vội vã níu giữa một điều gì vừa tự tay khép lại… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Nửa giây thôi, nếu em nói ra câu ấy sớm hơn… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Nửa giây thôi, nếu bước quá nhanh, sập cánh cửa lại quá nhanh.. sẽ dừng lại ngay, ở bên em, đủ can đảm dời xa em sau lời khẩn cầu ấy… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Nhưng khoảng cách vô hình đã căng lên trước mắt…Giản nhi… đã bỏ em lại mất rồi… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Lăng Tử Nhiên gần như hóa đá ngay tại chỗ, bàn tay dừng lại ở lưng chừng, cũng lưng chừng như tình cảm của hai người hiện tại… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Chàng trai chậm rãi quay người, bước ra đúng lối vừa vui mừng bước vào. đút tay vào túi quần, nhận thấy vật vẫn ngoan ngoãn nằm trong đó… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Bước ra ngoài khu chung cư nhỏ, ánh sáng chan hòa bao bọc vạn vật trong màu vàng sóng sánh. lấy thứ ấy ra, chăm chú ngắm nhìn chiếc nhẫn bé xíu, chưa bao giờ nó sáng và đẹp như vậy… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Rồi đưa mắt về đường đầy xe ̣ đông đúc người và xe qua lại… Lăng Tử Nhiên ngần ngừ giây lát, rồi búng nhẹ, vật kim loại nho nhỏ tung mình trong trung, chơi vơi lộn vòng rồi ngã xuống mặt đường nhựa… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'] ngẩn ngơ nhìn xe ̣ qua lại, từ từ nghiền nát chiếc nhẫn xinh xắn. Chiếc nhẫn ́nh hôn từng chút, từng chút bị hủy hoại, giống như phải nuốt lại một lời người ta ấp ủ lâu lắm, mong chờ được nói ra. Một câu hỏi đáng như… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']“Em đồng ý lấy nhé?” text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium'].. text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']… text-indent: .5in']font-family: Tahoma;font-size: medium']Hình như lại thêm một cuộc tình…vừa khép lại…
font-family: Tahoma; font-size: medium;']THỰC ĐƠN THỨ MƯỜI HAI: font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phương Hạ Lam về trong một ngày thứ ba đẹp trời, tuy vẫn nắng gay gắt nhưng hề thấy phiền. Trở lại khu chung cư nhỏ thân thuộc, nữ luật sư còn thấy thoải mái nhiều phần. quên mang bánh mà Tống Giản thích nhất, lần nào cũng nằn nì bắt mua bằng được, lần này tuy thấy gọi điện dặn, song Lam Lam chu đáo vẫn nhớ. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tầng một là nhà của bà chủ chung cư, mặc cho tuổi tác đã ngót 70 cái xuân xanh, nhưng tinh thần còn phấn chấn hơn cả thiếu niên, sức khỏe cũng thiếu thốn lắm, ngoài việc đầu tư mở khu chung cư bình dân, bà còn mở quán ăn nhỏ ngay bên cạnh cầu thang. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Phương tiểu thư, mấy ngày mới thấy …ngày hảo a…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Bá mẫu ngày hảo, hôm nay đông hơn thì phải ….” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“May mắn, khách vẫn ghé đến, Phương tiểu thư lần này cũng lâu thật a… cả Tống tiểu thư cũng vậy…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phương Hạ Lam nhíu hàng lông mày đẹp như vẽ, khó hiểu: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Hả? Tống Giản cũng vắng?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ai da… tôi cũng rõ nữa, tại mấy ngày nay, thấy ấy lên hay xuống gác hết, tôi rõ là ấy ở nhà hay đâu rồi cũng nên…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“A Giản, có nhà vậy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hạ Lam còn nguyên quần áo đầy bụi đường, về phòng mình mà lo lắng gõ cửa phòng Tống Giản. đến câu thứ hai, Tống Giản …ra mở cửa…Đúng là ấy chẳng hề đâu hết, vẫn ở lì trong phòng. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lam Lam? Về rồi à?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản vẫn hoàn toàn bình thường, ít nhất là về mặt thể lực, Lam Lam đánh giá sơ qua như vậy. Song…Phương Hạ Lam cảm thấy có điều gì kì quái, điều gì thì Lam Lam chưa thể khẳng ̣nh, chút gì đó … vừa quen vừa lạ … font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ừ…Cậu ổn vậy? Trông cậu………….lạ quá!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản đáp, nhưng câu trả lời chẳng nhằm mục ́ch nào, nó mang ý là có hay ? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Điều hòa vẫn<span> chạy… trong khi căn phòng đã lạnh ngắt. Hạ Lam vừa vào đã hắt xì liên tục… ấy muốn chết cóng hay sao? Lam Lam vừa buông đồ xuống đã vớ ngay tới điều khiển điều hòa, nhanh chóng tắt. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản cũng chẳng hề phàn nàn gì, gái nhỏ bước vào bếp, bắt đầu đun nước pha trà. Phương Hạ Lam<span> vốn ưa sạch sẽ ngăn nắp, nên phòng khách của Tống Giản lúc này làm phát hoảng. Hàng đống thứ giấy tờ chen lấn nhau, bản thảo lẫn lộn cùng sách báo… hàng tá, hàng đụn dưới sàn… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lam Lam bỏ đồ, vào bếp, Tống Giản chăm chú làm mọi việc như cái máy được lập trình sẵn… nghĩa là… hết hành động này rồi tới hành động khác. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phương Hạ Lam mở tủ lạnh ra, chẳng có gì ngoài quả cà chua héo ngắt, chai nước suối và gói thịt của Bảo Bối. Lạ thật, gần đây A Giản chăm chợ lắm mà, nói là muốn nấu cơm cho Lăng Tử Nhiên thường xuyên hơn. Lại còn đống vỏ mì ăn liền chất trong thùng rác cũng thực quen mắt. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Nữ luật sư đã thấy những cảnh này ở đâu nhỉ??? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Khi Hạ Lam quay ra, bình tĩnh như vậy cũng phải tái mặt, luống cuống hét lên… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cậu điên à? Cậu làm cái gì vậy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] vội vàng kéo Tống Giản ra … font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản chẳng bỏ tâm trí vào bất cứ việc gì, hành động như ̃ máy lỗi, ngẩn ngơ và vô thức. Ấm nước sôi ùng ục, nước nóng bắn tung tóa vào tay , song Tống Giản chẳng phản ứng gì cả. font-family: Tahoma; font-size: medium;']A Giản lặng lẽ cúi nhìn mu bàn tay xanh xao đầy vết bỏng lấm tấm đỏ rát, chậm chạp đưa vào vòi nước lạnh. Dòng nước mất ùa ra lọt qua bàn tay……trôi mất… font-family: Tahoma; font-size: medium;']…nắm chặt nước …nước vẫn cứ trôi… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hạ Lam tắt bếp, cẩn thận lót tay vào rồi mới bắc ấm nước xuống, rót vào bình trà lớn. Lam ngẩn mặt, A Giản còn chưa thèm bỏ trà vào nữa. Đầu óc ấy bỏ thân xác đâu rồi? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hơi nóng lan tỏa xua cái lạnh lẽo giả tạo quanh quẩn khắp phòng… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản buông mình xuống ghế, trong khi Lam Lam pha trà và xếp bánh ra dĩa. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đây, Puffpastry nhé, đúng loại Mille-feullie mà cậu thích nhất!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Ấm trà cùng dĩa bánh đặt xuống trước mặt Tống Giản. Hơi nóng bất giác khiến thần trí u mê của thanh tỉnh. nhìn những thứ trước mắt bằng ánh mắt trống rỗng của căn nhà vô chủ. Bằng thất thần của một cơ thể có thứ gì bên trong chết… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Puffpastry… font-family: Tahoma; font-size: medium;']…Mille-feullie… font-family: Tahoma; font-size: medium;']……Ngàn chiếc lá… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Nhiên………………… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hạ Lam ngồi xuống đối diện, chưa ̣nh thần, Bà Chúa Tuyết ngày ngày lạnh lùng lí trí bàng hoàng nhận ra gương mặt Tống Giản… … trời…tất cả những hình ảnh, tác phong này giống y như những ngày tháng Lăng Tử Nhiên chưa tới. Lại là phóng viên giấu mặt đầy cay nghiệt, nhỏ nhen, và quyết liệt. Nữ luật sư giật mình đứng dậy, vòng ra phòng khách xem xét đống giấy tờ mà Tống Giản bày ra… chắc chắn khó để tìm ra những trang giấy trắng tinh loang đầy nước mắt…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nhìn làn hơi bay ra nhè nhẹ. nhận ra hai tầng sương khó cũng phủ đầy đôi mắ. nhìn qua hai hàng nước mặt lặng lẽ rơi.. từng giọt từng giọt tí tách hòa mặt hương vị ngọt ngào của chiếc bánh. Khóe môi vẫn còn lưu lại nụ cười đầy đau đớn. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tiếng nấc nức nở khe khẽ vang lên, bảng lảng xung quanh, quấn chặt lấy từng thanh giờ đã vang trong tâm trí… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] cần em… font-family: Tahoma; font-size: medium;']…… em… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản với lấy chiếc dĩa, chậm rãi xắn miếng bánh, miếng bánh vàng ươm ngon lành như trêu ngươi tâm tình kẻ độc ảm đạm. đưa góc bánh lên miệng, chẳng có vị gì ngoài mặn chát của nước mắt.. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tâm tình em … giờ cũng tan tác như muôn ngàn chiếc lá… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Mùa đông đến trễ hơn mọi năm nhiều, hình như ́ trễ để chờ đợi điều gì. Trái đất vốn được coi là tròn, nói gì tới thành phố nhỏ hẹp. Họ tình cờ gặp lại nhau nhiều nẻo đường, giống như hai con đường từng có ngày hai hướng, rồi có lúc trùng khít, rồi chậm rãi tách ra như thưở ban đầu, tình cờ gặp lại, để rồi ́ tình như hề quen biết. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“A Giản… lại đến ăn đêm hả?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên suýt sặc ngụm súp, chưa bao giờ uống một ngụm súp lại khó khăn thế, và chưa bao giờ bộ dáng tuấn tú nom lại lóng ngóng kì quặc thế. vội vàng với lấy tờ giấy ăn, vừa lau vệt súp miệng vừa lầm bầm mắng bản thân mình, chả có lấy một mẩu dũng khí, đã nói sẽ quên thì phải quên ngay, quên luôn. Sao mới nghe qua tim đã đập liên hồi hồi hộp? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Ai đó vẫn tự giác ngẩng lên nhìn gái vừa bước vào, thoáng lo lắng vì thấy còn gầy và xanh xao hơn trước nhiều. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Gương mặt nhỏ giấu sau lớp khăn quàng ̉ đỏ to sụ, màu đỏ như đốm lửa nhảy nhót, giống hệt lần lại đầu tiên, tính cuộc gặp bên bờ Hoàng Hà đầy kỉ niệm năm xưa. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản cũng nhận ra sự có mặt của , vài giây thật nhanh, họ giả vờ như nhìn thấy nhau, cả hai cùng ngại mà giả bộ nhìn hướng khác. font-family: Tahoma; font-size: medium;'] mỉm cười với…..bà chủ múc súp: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lâm nương, nửa đêm cũng thật náo nhiệt, sinh ý tốt a…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ta chỉ thích mùa đông thôi, lạnh lạnh như vậy người ta mới có tâm tình thèm ăn súp chứ…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Súp của Lâm nương ngon nhất, mùa nào con cũng thích hết…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nha đầu dẻo miệng này, vậy mà đợt trước đâu có thấy mặt con…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản đặt tay lên mặt kính, cúi xuống chọn món. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đâu có, đấy là do con bận mà…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên bất giác biết sẽ làm gì tiếp theo, những ngón tay kia sẽ nhịp nhịp gõ nhẹ xuống thành giai điệu nào đó, như một thói quen ́ hữu. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Những ngón tay lách cách nhịp nhịp mặt kính. Nụ cười lóe lên, rồi vô thức héo nhanh chóng… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] gian bé nhỏ của hàng súp bỗng bơm đầy căng thẳng, ngột ngạt… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Khoảng cách tưởng chừng gần lắm lắm.,.. bỗng dưng cách tới vạn dạm. Quả thực chẳng khoảng cách nào mênh mông bằng khoảng cách giữa hai trái tim. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lâm nương, con ăn súp cá…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ăn ở đây hay mang về nào?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Dạ.. tất nhiên là con ăn ở…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] thoáng ngập ngừng, sực nhớ ra điều gì, đôi mắt cụp xuống, nuột một ngụm đầy khó khăn rồi ngẩng lên, nói bằng giọng ́ duy trì thản nhiên nhất có thể: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“….nhà! con sẽ mang về thôi!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Mang về hả? Được, được… chắc dạo này bận lắm nhỉ? Cuốn truyện con mới xuất bản hay lắm, bá mẫu thấy hồi hộp quá à…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Bá mẫu cũng đọc sao?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Có chứ, Ngọc Nhi cũng đọc đó, và cũng mong chờ quyển 2 của con lắm!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Con lười như vậy, chắc sẽ bắt mọi người chờ một thời gian kha khá đây…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên chăm chú ăn, nhưng nhận ra mình cũng chăm chú thực hiện hành vi nghe lén mấy quang minh chính đại cho lắm. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ngọc Nhi nói con sắp viết báo phải ?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“À… con mới dự tính thôi ạ, con thấy thi thoảng đăng bài cũng hay…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ai nha… bá mẫu có cảm giác con sẽ thành công đấy, con ̣nh viết về mảng gì?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Con thích ẩm thực như vậy…chắc sẽ viết về văn hóa ẩm thực ạ… Bá mẫu biết con giỏi mặt này nhất mà…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ sai … mà cũng lạ thật, sao con viết ngôn tình nhỉ? Bá mẫu thấy nhiều thiếu nữ trẻ viết lắm, tiểu thuyết tình cảm lên ngôi mà.. bá mẫu cũng thích nữa…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Khóe môi nhếch lên, Tống Giản thở dài: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Con…. nghĩ là mình hợp!” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] cẩn thận lựa chọn ngôn từ. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đó là ta gợi ý thế, đó phải ý tồi đâu, con cứ suy nghĩ thử nhé…Của con đây!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cảm ơn Lâm nương, con về nhé…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên ngẩng lên, phải vội vàng, nhìn theo bóng , muốn bật dậy chạy theo, song … sự thực là vẫn ngồi yên tại chỗ… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Mối giao tình sẽ mất, nếu cả hai chúng ta ai níu giữ… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] thực sự muốn buông tay? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hiện tại, thần trí Lăng Tử Nhiên suy ngẫm gì nhiều, trong lúc bần thần nhìn về nơi bóng hình đã thành chấm nhỏ xíu giữa đêm tuyết, chỉ hy vọng còn hiệu sách nào đó vẫn mở cửa. muốn tìm mua cuốn tiểu thuyết mới của tác gia họ Tống. font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Con phố một ngày cuối năm bận rộn, đông đúc đến nghẹt thở. Hễ ở đâu có hàng chữ giảm giá đỏ chói là nơi đó được người ta xúm đến.<span> Kẻ nào lận lưng chút bản lĩnh chen lấn coi như xui xẻo, dòng người lập tức ‘vùi dập’ tới liễu chán hoa chê. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Từ khu mua sắm bước ra, Tống Giản thở phì phì, ở lâu thêm chút nữa sẽ bị ép bẹp dí tới mức phải đổi tên thành Tống Cá Khô. font-family: Tahoma; font-size: medium;'] gái nhỏ nương theo dòng người mà , với khệ nệ đầy đồ dùng cá nhân, thức ăn, đồ lặt vặt… đa phần trong số đó đều là mùi vị thiên đường và ̣a ngục mỡ, vòng bụng, vòng tay, vòng mông sẽ nhích ra dần đều. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Ở nhà một mình thực buồn chán, Lam Lam sang Pháp tháng trước, người ta sang vì Khải Hoàn Môn, vì sông Sein, hoặc tha thiết được nhìn thấy tháp Eiffel hoành tráng ở Paris chẳng hạn. Mình ấy sang vì một kẻ khờ lắm điều. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản muốn nói ra, nhưng ghét phải học lại thói quen đơn cũ. font-family: Tahoma; font-size: medium;'] muốn trở lại là Tống Giản của đầu đông năm ngoái, lãnh cảm, ́ chếp và ích kỷ. Song Tử như có hai mặt, một bảo thủ và ́ chấp, một phóng khoáng dễ dãi, ngây ngô, chỉ muốn sống vô tư qua ngày. Hai con người, một trái tim duy nhất, giờ này lại nằm trong tay một người khác nữa… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản giật mình nhận ra, ‘một người khác’ ngược chiều , trống ngưc đập liên hồi, biết ́ch thực bản thân mình cảm thấy gì. Hồi hộp, lo lắng, mong chờ, và chút gì đó hổ thẹn, ̣ng thêm tư vị chẳng thể nếm ra nữa… ước gì đường đông hơn để có thể ẩn mình… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên, vẫn chỉn chu, vẫn nghiêm chỉnh, vẫn phong độ, thậm chí còn bổ sung thêm vài phần lạnh lùng khó gần, càng làm tăng thêm số lượng ruồi nhặng, ếch nhái bu xung quanh. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Gương mặt thân quen nổi bạt dòng người đông đúc, đôi mắt hàm chứa nỗi u uẩn và thâm sâu khó lường. Khuôn hàm cương nghị cùng thàn thái bình thản, tay nâng nhẹ thứ gì tựa như một cuốn sách. Trang phục thoải mái thế kia, đoán dạo. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên dừng lại bên máy bán café tự động, chợt mỉm cười, nhẩm đoán, nút đầu tiên ở hàng thứ hai, từ phải sang… café espresso, thật đặc và nóng… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] sai lệch một cử chỉ nhỏ, dời máy bán với tách café đen nóng ấm. ngược chiều . font-family: Tahoma; font-size: medium;']Dòng người đông đúc, gái bé nhỏ lẩn khuất chạy trốn trong dòng người, chăm chú ngắm bóng hình thân thương in sâu vào tâm trí. Khoảnh khắc lướt qua, tría tim khẽ đập thiếu mất một nhịp, một nhịp thiếu đã theo bước ai… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đau quá…. Đau hơn khi họ Diệc kia ̣nh bóp chết . font-family: Tahoma; font-size: medium;'] muốn gạt dòng người ra, chạy theo , níu tay lại… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Mối giao tình sẽ mất, nếu cả hai chúng ta ai níu giữ… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Em thực sự muốn buông tay? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản lặng lẽ ngoái thêm chút nữa, tới khi dòng người nhấn chìm hình bóng thân thương, đành quay lại, ngẩng mặt nhìn nền trời u ám… mùa đông năm nay, lạnh quá! font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;']
font-family: Tahoma; font-size: medium;']THỰC ĐƠN THỨ MƯỜI BA: font-family: Tahoma; font-size: medium;']1 năm sau… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Mùa thu, đúng là vô cùng dễ chịu, dễ chịu nhất là cái gì…ăn cũng ngon hơn. Lão thu ưu ái ban cho mùa thu làn gió mát, khí mơn man, ban cho nền trời xanh gợn nửa áng mấy, ban cho tầng tầng lá thu đỏ ối, khô khốc rụng rơi đầy… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đối với Tống Giản, mùa thu là mùa lão thiên ưu ái ban cho món khoai lang ngon nhất. Sáng sớm, đã gom lá vùi khoai nướng ở sân sau, rồi thủng thẳng mang lên nhâm nhi với trà, vừa vặn có loại trà vừa thu hoạch cuối hè rất thích hợp. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Còn gì thoải mái hơn? font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ôi…ngon quá mất! Mùa thu thiên đường, đều nằm ở đây hết…!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cậu thôi được ?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Phương Hạ Lam thể nhịn được, bực mình giật củ khoai trong tay Tống Giản bỏ xuống ̃a. Con người này ăn nhầm cái gì vậy, mới sáng ra đã hâm hâm dở dở như mây, nước đã đến chân còn ngồi đây ăn khoai nướng? font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lam Lam, cậu bất mãn gì với củ khoai của tôi?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lam Lam day day trán, phải biết sự tình gì diễn ra trong đầu A Giản, nhưng phải là hôm nay chứ? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bà Chúa Tuyết của tòa án chưa bao giờ xinh đẹp đến thế, Lam Lam vận chiếc váy dài tha thướt có màu gì huyền ảo như trời đêm, càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, mái tóc bới gọn ra sau thành một búi mĩ miều, phục sức chẳng cần cầu kì thêm, đã giống một ngôi sao trời tự tin tỏa sáng. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bảo sao thấy bất lực với con người ngồi gặm khoai kia? font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Hai người chuẩn bị xong chưa nào?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tiểu Tử vừa bước vào phòng bếp, vừa chỉnh lại bộ vesr người, đặt chân đến cửa đã phanh gấp vì nhìn thấy ai đó ôm củ khoai, hoàn toàn mặc đồ ở nhà. Cậu ta nhướn mi, nhăn mặt, đưa mắt nhìn Lam Lam ý hỏi. Phương Hạ Lam đứng lên, dịu dàng giúp cậu ta chỉnh trang lại. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ôi… đẹp đôi quá , đáng chết mất!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản ôm củ khoai cất giọng ngưỡng mộ. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tiểu Tử thì thào bằng giọng khó hiểu: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tại sao ấy lại có bộ dạng bấn loạn y như khi vừa thất tình xong?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Có trời mới biết, còn em chịu!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lam Lam hậm hực đáp, rồi cũng thì thầm, bổ sung: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ phải tự dưng lại khùng khùng thế kia đâu, có lí do cả đó, biết bữa tiệc hôm nay, Đỗ gia sẽ mời cả ai mà…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“À, thì ra là liên quan tới Lăng…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Suỵt… đừng nói, đừng nói, ấy sẽ tự kỉ với củ khoai cả ngày mất…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lam Lam luống cuống giơ tay suỵt cậu ta. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ biết, nhưng ấy thể với bộ dạng kia được…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lam Lam thở dài: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Hết cách rồi, đương sự tự nguyện thì đành phải cưỡng chế thôi!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản bỗng lạnh gáy, nhìn hai người to nhỏ với ánh mắt đề phòng, bốn mắt kia lóe lên tia nguy hiểm nhìn . font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Này này… hai người to nhỏ gì đấy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hai người họ một tả một hữu đến bên cạnh kéo ra khỏi ghế, hướng tới phòng ngủ nhằm ‘đập phá’, ‘tân trang’ lại gương mặt gấu trúc này… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Người đẹp Tống, thôi nào… đến lúc phải thay đổi rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Phải a… quanh năm cậu có thể làm con dâu gấu trúc, riêng hôm nay phải thành con gái phượng hoàng….bộ dạng bê bối này… vứt ở nhà thôi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“á…aaaa…..” font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Ngoại ô Bắc Kinh… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Biệt thự của Đỗ gia vô cùng tráng lệ, dường như lão gia ́ ý làm hoành tráng hơn các biệt thự khác. Gia tộc này có quyền thế mấy, chỉ có tiền là nhiều thôi. Đỗ lão gia mắc bệnh háo danh, làm gì cũng phải rùm beng lên mới chịu. Ba tiểu thư nhà họ một loạt cưới được toàn cá clang quân quyền cũng thế. Đỗ lão gia càng được dịp để mặt song song với trời, lập tức mở tiệc lớn đón chào …phô bày thanh thế cho thiên hạ hay font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản rất ghét kiểu này. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Nhưng may cho Đỗ gia là nữ phóng viên kiêm tác gia tiểu thuyết kinh dị Tống Giản chứ phải nhà báo ngầm S. vả lại cái gia tộc vênh vang này cũng chẳng động chạm gì tới . font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đỗ gia ngoài mời cái tổng tài, quan chức lớn còn mới rất nhiều tác gia, nhà báo, như Tống Giản chẳng hạn để chứng minh rằng họ cũng quan tâm tới chữ nghĩa. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đứng chôn chân trong đại sảnh lớn, chẳng lời tuyên bố, chúc mừng tốt đẹp nào của Đỗ lão gia lọt được vào tai , gái nhỏ… … hôm nay Lam Lam và Tiểu Tử đã chính thức ‘lột xác’ biến thành một người phụ nữ xinh đẹp. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lớp vải mềm tím nhạt tôn lên những đường cong thường ngày mất dạng trong đồ ngủ, để lộ bờ vai trắng nõn mảnh khảnh. Ngay cả mặt, lớp son phấn thành công che quầng mắt đen và vẻ xanh xao, mệt mỏi. Mái tóc mỏng ngắn cũn của chẳng hiểu sao Lam Lam cũng bới lên được. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản cũng rất ghét kiểu này… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Từ eo trở xuống được may khá thoải mái, để có thể mềm mại dợp dờn theo bước , có vấn đề, chúng ta hãy cùng bàn về vấn đề sinh học quan trọng này…lão thiên a… phổ có nằm ở chân đâu. Bó chặt như thế này, làm sao hô hấp được, có há miệng ra giống Pitch Bull cũng thở kịp. Bỗng dưng thông cảm với mấy cây lạp xưởng quá. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tống tác gia, hôm nay thật đẹp!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bỗng dưng có người tới bắt chuyện, giật mình suýt đánh rơi ly rượu tay, may mắn ̣nh lực tốt, khẽ nhìn quanh xem Lam Lam và Tiểu Tử có đó , nhưng hai người bọn họ kéo nhau đâu mất rồi. Chẳng có ai làm bia đỡ đạn nữa à? đành mỉm cười đáp lại: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đỗ thiếu gia quá khen rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] nhận ra Đỗ Nhược Phong, con trai duy nhất của Đỗ gia, bộ dáng cũng nghiêm chỉnh, đứng đắn, đại khái mặt mũi tạm chấp nhận được, thừa thiếu. Cá tính có khoa trương như cha hay thì chưa biết… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Người khác nhìn qua sẽ thấy một gái nghiêm cẩn, bình tĩnh đánh giá mọi vật qua đôi mắt to tinh tế, nhưng Lăng Tử Nhiên biết than thầm điều gì, chắc chắn lại có lời phàn nàn, sao váy gì mà chật thế, son phấn gì vướng víu thế, sao Đỗ Nhược Phong tự dưng bắt chuyện phiền phức thế cho xem… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Quả thực, nhan sắc của chẳng hề nổi bật lắm, nhưng luôn khiến người ta tò mò. Nhiều lúc Lăng Tử Nhiên cũng đánh giá một cách khách quan, nhiều người còn xinh đẹp hơn, mà xinh đẹp thì có ai thích? Vì sao lại thích gái này nhỉ? Vì sao lại thấy nét nào cũng đáng ? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên chán muốn trả lời. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nói nhiều thứ đời chẳng cần có lí do vẫn xảy ra, tình càng cần kể đến. font-family: Tahoma; font-size: medium;'] chợt thấy, cũng rất hiểu đấy chứ. hiểu từng thói quen, nhớ từng cử chỉ, hành động, suy tư nhỏ nhặt của . Nhưng vẫn chưa thấy câu trả lời này thỏa đáng lắm cho tình cảnh hiện tại, vì biết rõ Tống Giản, nhưng biết gì về S. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“A Nhiên… đây rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đỗ gia nhị tiểu thư Đỗ Nhược Tuyên biết từ đâu xuất hiện, đó là một nữ tử có gương mặt rạng rỡ và nụ cười lúng liếng sáng bừng. Lăng Tử Nhiên mới quen bốn em Đỗ gia vài tháng trước, song, phủ nhận quý Tiểu Tuyên nhất, phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết, giống cha . font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tiểu Tuyên… chúc mừng em!” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nghe miễn cưỡng thế???? Chắc tại em làm gián đoạn việc ngắm tiểu thư xinh đẹp nào phải ?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nha đầu thối, lấy chồng rồi mà mồm mép vẫn vậy sao?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Nhược Tuyên le lưỡi, nhún vai cười hì hì, nàng giống như đứa em gái lanh lơn, trêu chọc : font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Em biết rồi nhé, em biết ngắm ai nè, nhưng sao lại chậm chân để Phong trước vậy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nhiều chuyện, khỏi lo cho , em đó, chọn đông chọn tây, chọn ai để lấy chọn, chọn ngay kẻ người người bất mãn, trăm người ưa vậy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên nói vô căn cứ, người Nhược Tuyên lấy là một hacker có tiếng (phần lớn là tiếng xấu) cậu ta sở thích bất thường, lấy thông tin của vô số doanh nghiệp làm trò chơi. Những gì cậu ta làm cũng giống như S. làm. Chỉ khác cậu ta chườn mặt ra cho các vị tổng tài biết đường mà la ó phẫn nộ. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Người ta ghét nhưng em thích. Em chẳng quan tâm ấy xuất thân hay làm gì, em chỉ cần biết khi ở bên ấy… Nhược Tuyên được là chính Nhược Tuyên, thế là đủ rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'](Meg: nguyên ý từ câu “I love yoi not because who you are, but who am I with you) font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tiểu Tuyên nói một cách gấp gáp, như thể những lời này ấp ủ từ lâu rồi, nhưng ai muốn nghe… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên im lặng, chăm chú nghe, ngây người lúc lâu, bởi chờ đợi được nghe lời này từ lâu rồi, nhưng chưa ai nói…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đó là câu trả lời mong chờ, cho bài toán của trái tim… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên vội vã nhìn quanh, có thứ gì chuyển đổi, có cái gì từ từ ấm lại... thất thần tìm kiếm… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản … thấy đâu nữa… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Cả bữa tiệc diễn ra vô cùng tuyệt vời, song, duy nhất một người chưa yên tâm. Lăng Tử Nhiên chẳng thấy đâu, y như thể Tống Giản đã bốc hơi giữa dòng người… ngó quanh quất, tìm kiếm hồi lâu nhưng thấy. như làn khói tím biến mất giữa tầng . Ở cửa trước, cẩn thận hỏi người gác cửa, nhưng viên gác cửa nói chưa một ai ra về. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lo lắng hẹn cùng ầm ầm nổi lên trong lòng.
font-family: Tahoma; font-size: medium;']THỰC ĐƠN CUỐI CÙNG: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Á …aaaaaaaaaaaaa…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Thanh thất thanh xé rách khí êm ái của bản giao hưởng du dương dìu dặt vang khắp đại sảnh. tới giây thứ hai, cả đại sảnh hẹn cùng nhau im bặt. Chưa hết ngỡ ngàng, hàng tá người phục vụ đổ xô chạy ra, cuống quýt như kiến vỡ tổ, điều họ la lớn rõ ràng hơn bao giờ hết, như sấm vang bên tai hết thảy nhwunxg người có mặt trong sảnh. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“CHÁY… lão gia… cháy rồi………” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Lão gia… cháy lớn rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đỗ lão gia hét lớn: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cháy? Cháy từ đâu?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Từ… từ .. bếp, lão gia, cháy lớn lắm, rõ vì sao đâu đâu cũng có mùi rượu, dường như có kẻ ́ ý phóng hỏa….” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đại sảnh mới im lặng như tờ bỗng rầm rầm vang lên tiếng la hết, mạnh ai nấy thoát, đồng loạt đổ về phía cửa… mấy trăm quan khách lúc này như tổ kiến gặp mưa… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên cũng vội vã vô cùng, nhưng chạy về phía cửa, một mình thân ảnh ngược dòng người, thần trí càng lúc càng mơ hồ, hề thấy Tống Giản đâu. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Phong, Tống Giản đâu?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bắt gặp Đỗ Nhược Phong lúng túng chỉ đạo đám người quay lại dập lửa, túm vai cậu ta, lắc mạnh. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tống Giản? Tống tác gia sao?? Tôi cũng rõ…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Cậu vừa nói chuyện với ấy mà…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] nói như hét vào mặt, khiến cậu ta vội vàng nhớ lại: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Đúng là như vậy, nhưng giữa chừng ấy bỏ cùng một người bạn….” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Một người bạn?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên chợt nghĩ tới Lam Lam hay Tiểu Tử, nhưng Nhược Phong bổ sung thêm: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Phải… tôi cũng rõ người này là ai, tôi chưa thấy bao giờ, Tống tác gia gọi hắn là Diệc tổng tài, cậu có biết người này ?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đôi mắt Lăng Tử Nhiên trừng nhìn vào khoảng trống rỗng, Diệc tổng tài… là Diệc Lệ Hằng, nghe qua cái tên này, trái tim nảy lên một nhịp, thoáng thấy dòng lạnh ngắt chạy dọc xương sống…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Giản nhi xong rồi… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Này, cậu đâu vậy???” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đỗ Nhược Phong hét lớn theo khi thấy Lăng Tử Nhiên điên cuồng rẽ dòng người chạy ngược về phía có hỏa hoạn…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] ai dám tiến thêm bước nữa, trước mắt họ là hành lang đầy lửa, hơi nóng ngùn ngụt bốc ra cùng mùi ̀n cháy. đúng, sàn nhà vốn bằng hoa cương mát lạnh, có ́ tình đổ rượu ra dẫn cũng thể cháy dữ dội thế này, thoáng, Lăng Tử Nhiên ngửi thấy mùi xăng. Chắc chắn gã khốn khiếp kia đã rút xăng tưới đầy hành lang này… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên ngửi thấy cả mùi gas, chết tiệt… gã còn dám động tới đường ống dẫn gas… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] giằng xô nước từ đám người chống cự yếu ớt với bể lửa ngùn ngụt. Nhanh chóng dội lên người, thấm ướt bộ quần áo… Họ chưa kịp ngăn cản, vị khách quý đã lao nhanh như chớp vào ̣a ngục nóng bức dài tưởng như mênh mông kia… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên kịp nghĩ gì nhiều, trong đầu lúc này chỉ vang lên ý niệm duy nhất đó là phải bằng được cứu được Tống Giản. Tốt hơn là cứ làm theo những gì cảm tính mách bảo, đầu óc cũng nóng bừng bừng…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Giận dữ, thất vọng… hàng loạt nguồn cảm xúc, tất cả đều tan biến từ lâu… chỉ tha thiết cầu xin một tiếng bình an… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lão thiên a… ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự tình gì… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nếu có mệnh hệ gì, quãng đời còn lại người ̣nh để con độc vĩnh viễn sao? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Khói từ những tấm rèm lụa, tranh quý treo tường, hoa giả lẫn hoa tươi cháy khé xông vào mắt mũi khiến khó thở… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Giản nhi… thể ở bên em khi em bị tấn công lần đầu tiên. đã bỏ lại em một mình với đầy rẫy khó khăn như tơ nhện… nhất ̣nh phải ở bên em lần này, sẽ bỏ mặc em một lần nào nữa…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản luôn có mặt khi cần, nhưng chưa khi nào cần, ở bên … font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên hiểu cảm giác đó rồi, cảm giác khi nhìn thấy Tống Giản bị thương, ngồi giữa đống băng trắng và dịch chuyền ở bệnh viện… Tình cầu người ta nhiều hơn vui vẻ và hạnh phúc, nó còn đòi hỏi phải cùng gánh chịu khó khăn và đau thương… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lão thiên a… ngàn lần cầu xin người… đừng để chuyện gì bất trắc xảy ra với Tống Giản… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Diệc Lệ Hằng đứng ngây người trong phòng bếp, một lúc lâu… rốt cuộc… hắn đã đạt thành ước nguyện. Kẻ sát nhân điên cuồng trong phòng bếp nóng bỏng như ̣a ngục, hơi nóng xâm lấn nung nóng từ hành lang cháy ngùn ngụt. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hắn đã xả nước lênh láng căn phòng, để làm chậm thời khắc lửa lan tới nơi… nhưng sắp rồi… Hắn nhìn thùng gỗ lớn đựng rượu vang đỏ dưới chân, vài phút nước thôi, trước khi hắn đập vỡ kính cửa sổ trốn thoát, hắn sẽ xả tung số rượu này ra… dòng chất lỏng đỏ sẽ hòa trộn cùng nước, lửa sẽ tràn vào, thiêu cháy gái mê man kia… từ từ… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản ngất dưới sàn, thể kháng cự và chạy trốn như lần trước, tình thế bất ngờ và phục sức vướng víu ngăn làm điều đó. Hắn đã đánh ngất , dễ dàng. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Con mắt ngầu lên, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ con dao trong tay hắn, lóe lên thật quỷ dị. Hắn muốn làm điều chắc chắn một chút, gái này gan góc tựa như hồn tiêu biến, biết đâu ta sẽ tìm cách thoát thân và sống sót, ta sẽ truy lùng hắn tới gốc rễ và đẩy hắn đến giá tử hình… font-family: Tahoma; font-size: medium;'], Tống Giản, phải lần này, lần này người thắng là tôi, vốn quí Lý Phi lắm mà, sao gửi lời hỏi thăm của tôi tới ta nhỉ??? font-family: Tahoma; font-size: medium;']Hắn quì một chân xuống, cái chân tập tễnh khiến hắn đứng lâu được, hắn vung tay, chút lưu tình, ánh sáng lạnh u dị như tiếng mời gọi của tử thần, lưỡi dao đè lên lằn sinh mệnh mong manh của gái…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Máu tươi đã phun ra… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đúng như hắn mong đợi…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Sau giây vui mừng ngắn ngủi, hắn phát giác ra bất thường… font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên chắn trước Tống Giản, ngăn giữa và tên sát nhân vô nhân tính kia, chỉ chậm chút nữa thôi là… mới nghĩ tới đã rùng mình… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Con dao ấy rất, đâm thẳng vào vai trái Lăng Tử Nhiên, vết thương sâu hơn tưởng. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Diệc tổng tài thân mến chưa ̣nh thần ra kẻ vừa xuất hiện là ai, đã bị đánh văng ra xa… hắn ôm bên mặt đau đớn, cảm tưởng như hàm răng sắp rớt ra tới nơi… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Trước mắt hắn là người đàn ông trẻ còn mặc nguyên âu phục lịch sự, phong thái lịch thiệp hết mức, găng tay trắng chỉn chu còn đeo nguyên, dáng vẻ bình tĩnh, bình tĩnh tới lạnh gáy, thật đáng sợ… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên rút con dao ra, thể nói đau. nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, cười nhạt một tiếng. Hóa ra những kẻ biết cầm dao đâm người cũng thực hèn nhát. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Diệc Lệ Hằng liều mạng xông tới, dùng hết sức bình sinh giằng co hòng lấy lại con dai. Lăng Tử Nhiên xoay ̉ tay, dùng chỉ dùng cán dao đánh tiếc tay… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] Nguy hiểm nhất là an nguy của Tống Giản, một khi đã kiểm soát được tình hình, Lăng Tử Nhiên chẳng thấy còn cái gì đáng sợ. Ngược lại, còn thấy thú vị, kể ra chưa đánh lộn bao giờ, cũng thực uổng phí. Càng đáng càng thấy hắng, nhất là đánh tên khốn khiếp hèn nhát này, đánh mãi thấy mỏi tay… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đánh cho hắn nằm bẹp như ốc sên bị rắc muối, an hung dung quay lại, cởi áo vest, rồi giật tung vòi nước ở phòng bếp, thấm ướt tấm áo rồi khoác lên người , đúng hơn là gói lại như gói bánh Tết… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Tốt nhất là ngươi nên bỏ tay khỏi đó.” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] lạnh giọng cảnh cáo khi thấy tay hắn đặt lên thùng rượu. Đoạn Lăng Tử Nhiên bế Tống Giản lên, bước về phóa bàn tay đầy tội ác kia, đá mạnh. gạt thùng rượu ra xa… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Dám vọng động, ta đánh chết ngươi ngay lập tức.” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên dọa suông, vai rỉ máu liên tiếp, mảng áo vốn đã nhuốm máu giờ ướt một mảng. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lửa lan tràn tới nơi, vội vàng ôm lao ra khỏi cửa sổ… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bên ngoài, là sân sau cảu Đỗ gia, nền đá cứng ngắc, mảnh kính vỡ tứ tung văng khắp nơi… Lăng Tử Nhiên ́ gắng giảm thiểu tối đa thương tích cho , đồng nghĩa với việc phải giơ mình ra hứng chịu toàn bộ… font-family: Tahoma; font-size: medium;'] thở hổn hển, mãi sau mới buông ra. chợt nghe thanh kêu gào của Diệc Lệ hằng… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đắn đo vài giây… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lửa sẽ lan nhanh lắm đây… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Chết tiệt…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Lăng Tử Nhiên nghiến răng rủa thầm, khó chịu khi phải làm người tốt, thân ảnh lần nữa lai vào biển lửa cháy rực… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Vài chục giây qua đầy căng thẳng… lửa dữ dội hắn lên bóng kính vỡ toang…có lẽ đã bắt tới thùng rượu kia… font-family: Tahoma; font-size: medium;']‘vật thể bay có xác ̣nh’ phi qua cửa sổ, chính xác là bị đá văng ra… rồi tới người đàn ông trẻ phi thân ra… khói rát xông vào họng, khiến ho sặc sụa…Lăng Tử Nhiên gục xuống nền đất, bất tỉnh ngay lập tức… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nhiênnnnnnnn…..” font-family: Tahoma; font-size: medium;']… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản lơ mơ tỉnh sau va đập mạnh, rồi tỉnh hẳn khi thấy gục xuống bất tỉnh, thanh khản đặc hét lên thất thanh, đầy đau đớn như thể chính mới là người bị thương… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Xoạt…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] nhanh tay xé ngay một mảng váy dạ hội, sơ cứu ngăn cho máu tiếp tục chảy…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nhiên…em xin lỗi… Nhiên…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']… nước mắt thi nhau đổ đầy khóe mắt… giọng lạc hẳn … font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ĐỨNG IM Ở ĐÓ…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] la lớn, gần như ra lệnh, trừng nhìn Diệc Lệ Hằng lồm ̀m bò dậy, chực tiến về phía họ, hắn cam đoan rằng chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ đến thế, quyết liệt đến thế… hốc mắt còn giàn giụa lệ, giàn giụa đau đớn, tựa như Nữ thần báo tử trừng trừng quyết ̣nh số phận của hắn…. font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đôi môi tái bợt bật thốt từng tiếng, nghẹn ngào lẫn cả nước mắt, nhưng tiếng nào cũng là khẳng ̣nh … font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ta thề… còn bước một bước, ta khiến ngươi phải cầu xin cái chết…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Từng chữu gằn thật rõ ràng… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tiếng kính vỡ đã báo động mọi người đến, đám người vừa lục tục xuất hiện ở vườn sau.. Tống Giản vội vã hét lên, nửa ra lệnh nửa cầu khẩn: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Làm ơn, mau gọi cấp cứu….” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Để thúc giục động tĩnh của đám người ngây mặt… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nhanh lên… chậm một giây, tôi thề sẽ khiến từng người ở đây phải hối hận…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;']Đoạn kết: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Nhiên… dậy được ? Bác sĩ bảo chỉ bị thương đáng ngại mà? đáng ngại sao ngủ lâu vậy??? Dậy cho em yên tâm mà….. bắt nạt em…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản vùi mặt bên giường bệnh trắng tinh, căn phòng có màu lạnh lẽo, nhưng người nằm đó, ngàn lần cầu mong là mình… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Dậy mà… ngất lâu như vậy chán sao? dậy, em lại đánh sập cả sản nghiệp của nhà họ Đỗ chết tiệt đó đó…em sẽ khiến họ vĩnh viễn mở cửa ra được chứ đừng nói là mở tiệc…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] bật khóc như đứa trẻ bị bắt nạt, miệng liên tục lảm nhảm những điều chính cũng chẳng buồn để tâm… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Thôi mà… dậy , rồi muốn nghe chuyện gì em cũng kể… em giấu cái gì nữa…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Bàn tay nắm chặt lấy tay , đôi vai gầy run rẩy từng đợt. Kẻ vốn làm gì cũng suy tính trước sau, tính toán ít nhiều, vậy mà giờ khóc tới tối trời, tối đất… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Em thể hứa sẽ vô điều kiện mà có bất kì hờn giận nào, nhưng em hứa sẽ cùng ăn bánh Tết mùa xuân, ăn đá bào dưa hấu mùa he, mùa thu vùi lá, nướng khoai cho em ăn nhé, còn mùa đông sẽ cùng áp tay vào tô súp, vừa ăn vừa kể chuyện cho … Em thể hứa lúc nào cũng làm cho vui… nhưng sẽ cùng ăn ba bữa mỗi ngày. Một năm bốn mùa, một tháng 30 ngày, một ngày ba bữa… em cầu hôn đó… có nghe thấy ?” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] ôm chặt lấy cánh tay , lần đầu tiên co lòng biết sợ, lần đầu tiên chẳng buồn quan tâm tới điều gì khác… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Haizzz.. phiền chết mất, sẽ bảo Lam Lam kiện em vì tội gây ô nhiễm tiếng ồn, và dìm chết bệnh nhân một cách ́ ý…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản nghe qua, đờ người một lúc mới ngẩng lên, gật đầu lia lịa: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ kiện em bao nhiêu bao nhiêu cũng được…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] ôm chặt bàn tay , nức nở.. Lăng Tử Nhiên mỉm cười, lần đầu tiên Giản nhi ngờ nghệch như vậy, nhếch môi cười ranh mãnh, tỉnh và chưa muốn mở mắt giống nhau nhỉ! ^^ font-family: Tahoma; font-size: medium;']“E .. hèm… về đề nghị của em, mặc dù em đã cướp trắng quyền cầu hôn của , nhưng dù sao… cũng đồng ý…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']Tống Giản bật cười, nhào tới ôm , thuận tiện bao nhiêu nước mắt chùi hết vào áo bệnh nhân… Lăng Tử Nhiên vuốt mái tóc cũn cỡn, ngửi mùi hương biết bao quen thuộc… font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Em cũng liều thật, đe dọa đủ người, S. có khác” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“ nhầm rồi…” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] mỉm cười, dịu dàng ngồi xuống, ánh cười nửa miệng đầy tự mãn: font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Theo thông tin chính thức, S. đã bị tai nạn chết trong hỏa hoạn ở Đỗ gia rồi… em đã thay ấy tống tên khốn kia vào tù rồi… giam tới hết đời, và có một trùng hợp hay lắm nhé, bạn tù của hắn mắc bệnh tâm thần đó, nghiện tra tấn người khác, đúng là trùng hợp nhỉ…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ừ, sự tình nhiều cái trùng hợp lắm! Mà… em có thể giớ thiệu kĩ hơn về mình , để tiện việc ghi vào đăng kí kết hôn ấy mà… tự giới thiệu luôn, gọi Lăng Tử Nhiên, 30 tuổi, tổng giám đốc Lăng thị… còn em là…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“A, em là Tống Giản, Giản trong từ khe suối, 28 tuổi, tiểu thuyết gia, trước chuyên viết truyện kinh dị, nhưng ngôn tình đầu tay của em sẽ xuất bản tháng tới…” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Ồ! Tác gia họ Tống nào cũng thích hết, cho hỏi là truyện tên gì vậy?” font-family: Tahoma; font-size: medium;']“Puffpastry!!!!!” font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;']_HOÀN_ font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;']23.07.2013 font-family: Tahoma; font-size: medium;']MeG. font-family: Tahoma; font-size: medium;'] font-family: Tahoma; font-size: medium;']MeGumi Settsuno: Cuối cùng cũng lết được tới đây, cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua! *tung bông nào.. tung bông* chào thân ái! font-family: Tahoma; font-size: medium;']Một lần nữa… font-family: Tahoma; font-size: medium;']Câu chuyện mở ra và khép lại… để tặng Yun thân êu!