1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PS I love U - CECELIA AHERN (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20
      Họ ngồi trong cửa hàng của Denise.

      - Mình xin lỗi cậu, Denise.- Holly quan sát phản ứng của Denise qua nét mặt .

      Denise gật đầu cốt để Holly thấy vẫn ổn.

      - Kô, cậu kô ổn. – Holly chồm nguời về phía trước. – Mình có ý nổi nóng như thế trong điện thoại. Chỉ vì trong những ngày này, mình có quá nhiều cảm xúc, mình có quyền với cậu như thế.

      Cuối cùng Denise cũng lấy được can đảm nhìn thẳng vào mắt Holly.

      - Kô, cậu đúng, Holly...

      Holly lắc đầu, nàng nghĩ mình mới là người có lỗi nhưng Denise tiếp:

      - Mình quá hồi hộp về chuyện đám cưới đến nỗi mình kô nghĩ cho cậu và quan tâm đến cảm giác của cậu.

      Denise vẫn tiếp tục nhìn Holly, gương mặt trông nhợt nhạt hẳn . Holly tỏ ra rất can đảm, nàng lấy lại được cân bằng trong cuộc sống nhanh đến nỗi mọi người cũng quên mất rằng nàng vẫn còn đó những nỗi đau ám ảnh và nỗi buồn vô hạn.

      - Nhưng cậu hề sai khi hồi hộp vì sắp làm đám cưới. – Holly cố thuyết phục bạn mình.

      - Và cậu cũng sai khi buồn như thế. – Denise cách kiên quyết, - Chỉ là mình kô nghĩ đến, mình kô nghĩ đến, - Denise lắc đầu. – Cậu có quyền kô đến buổi tiệc nếu cậu cảm thấy kô thoải mái. Mọi người hiểu cho cậu. – Denise run rẩy nắm lấy bàn tay Holly.

      Holly cảm thấy hơi bối rối. Ông Chris thuyết phục được nàng đến buổi tiệc nhưng giờ người bạn thân nhất của nàng lại nàng có thể kô nếu nàng kô muốn.

      Nàng cảm thấy lưỡng lự nhiều hơn trước. Có lẽ Denise đúng: đó chỉ là buổi tiệc thường niên và nàng chẳng cần phải đến nếu nàng kô muốn. Tuy nhiên, chính nó lại nhắc nàng nhơ nhiều đến quãng thời gian kô thể quên khi nàng và Gerry ở bên nhau. Đó là những đêm mà cả hai đều cảm thấy rất vui, đêm cả hai cùng hạnh phúc bên bạn bè và cùng khiêu vũ trong nền nhạc Giáng Sinh an lành. Nàng muốn giữ lại cho mình từng kí ức bé ấy.

      Mùi thân thể chàng phai nhạt trong căn nhà này; quần áo của chàng cũng được mang đến những nơi chàng muốn. hình ảnh chàng theo đó cũng phải nhạt dần, vì thế, nàng muốn níu lại bất cứ mảnh vụn nào nhắc nhớ đến chàng. Nàng cố nghĩ đến chàng vào mỗi đêm trước khi ngủ để có thể thấy chàng trong giấc mơ. Thậm chí, nàng còn mua cả lọ nước hoa mà chàng hay dùng phun khắp nhà. mùi hương quen thuộc, bài hát quen thuộc cũng có thể mang nàng quay trở về khoảng thời gian khác, gian khác, có chàng bên cạnh.

      Có lần, nàng tình cờ thấy bóng chàng lướt qua con đường hay ngồi chiếc xe và thế là nàng chạy theo quãng đường dài, để cuối cùng phát ra người đó kô phải là Gerry, chỉ trông giống thôi. Nàng kô bao giờ từ bỏ hi vọng nào để có thể gặp lại Gerry.

      đường về, nàng ghé qua quán Hogan. Nàng cảm thấy tự nhiên hơn với Daniel. Kể từ buổi cơm tối nàng thấy kô được thoải mái cùng ấy, nàng nhận ra rằng nàng cư xử khôi hài. Bây giờ, nàng hiểu tại sao nàng cảm thấy như thế. Trước đây, mối quan hệ thân thiết duy nhất với người đàn ông của nàng là với Gerry.

      Nàng và Daniel có thể chuyện hàng giờ bên nhau, trò chuyện về cuộc sống của nàng, về cảm xúc của ấy, về cuộc sống của ấy, và nàng biết rằng cả 2 đều có chung kẻ thù , đó là đơn. Nàng biết chịu đựng 1 nỗi đau buồn rất khác với nỗi buồn của nàng nhưng chính thế, họ lại giúp nhau vượt qua được những tháng ngày khó khăn, khi cả hai đều cần có ai đó để lắng nghe và chia sẻ, ai đó để khiến nàng nở nụ cười. Và họ có được những ngày như thế bên nhau.

      - Sao? – . – bé lọ lem dự tiệc năm nay chứ?

      Holly mỉm cười và hếch mũi lên định , nhưng bỗng dừng lại và :

      - thế kô?

      mỉm cười:

      - Chà, chà, có lẽ đó đêm của những cặp tinh nhân đấy. Vậy ý định thế nào đây?

      Daniel kéo ghế xuống ngồi cạnh Holly. Hôm nay mang đôi giày cao cổ bốt da.

      Holly nghiêm túc.

      - Tôi nghĩ nên .

      Daniel thôi cười.

      - Được, vậy chúng ta cùng . – Holly nhìn mỉm cười. – Tôi nghĩ cũng tốt hơn cho nếu đến đó, Daniel. – nàng khẽ .

      - Holly, tôi kô sao cả đâu. – , nhưng kô thuyết phục được Holly.

      - Daniel Connolly, đừng tỏ ra mạnh mẽ như thế nữa. Kô thuyết phục được tôi đâu.

      Holly quay lại chỗ làm, quyết định kô thay đổi nữa. Nàng gõ mạnh gót gàiy khi bước lên cầu thang.

      - John Paul.- Holly kêu to. – tôi cần 1 chiếc váy, nhanh lên nào!

      Trong phòng của mình, Chris mỉm cười 1 mình khi nghe thây tiếng Holly. Chris mở hộc bàn và nhìn tấm ảnh của ôgn và vợ. Ông tự hứa quay lại khu vườn vào ngày nào đó. Nếu Holly có thể làm được ông cũng có thể.

      *

      - Thưa công chúa Lọ Lem, hoàng tử của công chúa đến! – Sharon đứng dưới cầu thang kêu to hối thúc Holly.

      Trống ngực Holly đập liên hồi, nàng cần thêm thời gian. Vì lúc này, trong đầu nàng toàn lên những lí do để bảo nàng kô nên .

      "Holly, hãy mạnh mẽ lên. có thể làm được mà.", nàng với chính mình trong gương. Nàng lặp lặp lại điều này kô biết bao nhiêu lần cho đến khi Sharon xuất sau lưng khiến nàng giật nảy người.

      - Ôi, Holly, trông cậu rất xinh! – Sharon vui vẻ reo lên.

      - , trông mình tệ quá – Holly lẩm bẩm.

      - Ồ, đừng thế, cậu ổn thôi mà.

      - Mình chỉ muốn ở nhà thôi, Sharon. Mình phải mở lá thư cuối cùng của Gerry.

      Holly thể tin được rằng đến lúc nàng phải mở lá thư cuối cùng của Gerry. Nàng từng háo hức chờ đợi từng ngày từng giờ để được đọc từng dòng từng chữ Gerry viết cho nàng. Vậy mà đến hôm nay, nàng sắp kô còn được chờ đợi như thế nữa.

      - Mình biết, - Sharon vẻ cảm thông, - nhưng lá thư ấy cũng có thể đợi cậu vài tiếng đồng hồ phải kô?

      Holly định nghe John la to từ dưới lầu.

      - Nhanh lên nào, các ! Taxi đợi đây! Chúng ta còn phải đón Tom và Denise nữa!

      Lá thư tháng 11 của Gerry nàng vẫn cầm trong tay. Nó mang đến cho nàng sức mạnh. Mỗi ngày qua, nàng đều nhẩm nhẩm lại những dòng chứ của chàng:

      Công chúa lọ lem Cinderella phải đến dự buổi tiệc trong tháng này.

      Nàng Lọ lem trông quyến rũ, xinh đẹp và cũng như mọi khi, phải hạnh phúc với quãng thời gian có...

      Nhưng năm nay đừng mặc váy trắng em nhé...

      Tái bút: em...

      Gerry quyết định thay nàng, từng lời trong thư bảo nàng nên . Đây là nhiệm vụ mới dành cho nàng. Nàng hít 1 hơi sâu rồi theo Sharon xuống lầu:

      - Chao ôi! – Daniel , miệng há hốc. – Trông xinh quá, Holly!

      *

      - Chào, Holly.

      - Ồ, xin chào, Jennifer.

      Nàng vẫn nhớ đó là người phụ nữ nàng quen trong buổi tiệc Giáng Sinh năm trước. Jennifer mặc chiếc đầm dạ hội rất lộng lẫy, người đeo đầy những trang sức đắt tiền.

      - khỏe ? Trông rất xinh, mặc chiếc váy rất hợp mốt! – ta nhấp li sâm panh và nhìn Holly từ xuống dưới.

      - Tôi khỏe, cảm ơn. Còn ?

      - Tôi vẫn tốt, cảm ơn. Gerry kô cùng năm nay sao? – ta nhìn quanh tìm Gerry.

      - , ấy mất hồi tháng hai. – Holly khẽ.

      - Ôi, lạy Chúa tôi, tối rất tiếc khi nghe điều này. – Jennifer bỏ li sâm panh xuống bàn rồi ôm mặt, tỏ vẻ lo âu. – Tôi kô hề biết gì cả. Thế sống thế nào, tội nghiệp?

      - Tôi khỏe, cảm ơn chị. – Holly mỉm cười để giữ cho kô khi cuộc chuyện quá nặng nề.

      - Ôi, tội nghiệp cho . – Giọng Jennifer lạc , ta nhìn Holly với vẻ thương cảm. – Chắc đau khổ lắm.

      - À, vâng, khó khăn, nhưng tôi cố gắng đây, như chị thấy đấy.

      - Chúa ơi, tôi kô biết gì cả, tin tồi tệ - Mắt ta vẫn tiếp tục nhìn Holly xoi mói.

      - ấy bị bệnh à? – ta tiếp tục thăm dò.

      - À, ấy bị khối u não.

      - Ôi, trời, là tồi tệ. Nhưng ấy còn quá trẻ.

      - Đúng thế...nhưng chúng tôi có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, Jenifer. – Holly cố tỏ ra hết sức tự nhiên trong lời của mình.

      - Phải, đúng là như thế, nhưng điều đáng tiếc vì cuộc sống hạnh phúc đó kô kéo dài được bao lâu. Như thế là bất hạnh cho . là tồi tệ và quá bất công. Chắc là cảm thấy rất buồn khổ. Vậy đến buổi tiệc tối hôm nay làm gì? Trong khi mọi người xung quanh đây đều có đôi có cặp cả. – xong, ta đưa mắt nhìn xung quanh.

      - Phải, khó khăn, nhưng chúng ta vẫn cứ phải nhìn cuộc đời lạc quan và phải tiếp tục sống tốt. Dù sao, đến chuyện phải tiếp tục, có lẽ tôi phải qua chỗ các bạn tôi đây. – Holly lịch và quay mặt bước .

      - kô sao chứ? – Daniel hỏi khi Holly xuất .

      - Vâng, tôi kô sao, cảm ơn. – Holly lặp lại câu lần thứ mười trong đêm hôm đó. liếc nhìn Jennifer với đám bạn túm tụm của ta, chốc chốc lại quay sang nhìn Holly và Daniel cách xoi mói.

      Holly cười khi nghe Sharon kể câu chuyện có ai đó đập lên vai. Holly quay sang với nụ cười rất tươi. Nàng bắt gặp gương mặt ủ rũ của Helen.

      - Chào, Helen. – Holly vui vẻ .

      - khỏe chứ?

      - Ồ, tôi khỏe. – Holly gật đầu. Nàng mỉm cười và tiếp tục lắng nghe Sharon kể chuyện.

      Helen lại vỗ lên vai Holly lần nữa:

      - ý tôi là thế nào kể từ ngày Gerry...?

      Holly đành phải gác lại câu chuyện của Sharon:

      - Từ ngày Gerry mất hả, có phải ý chị thế kô?

      Helen có vẻ ngượng ngùng với câu hỏi của Holly:

      - Vâng, đúng thế, nhưng tôi kô có ý muốn ...

      - Kô sao, Helen, tôi chấp nhận những gì xảy ra với tôi.

      - Chấp nhận ư?

      - Dĩ nhiên là phải chấp nhận. – Holly cau mày

      - À, chỉ là lâu rồi tôi chưa gặp , nên tôi cũng cảm thấy lo lắng..

      Holly cười:

      - Helen, tôi vẫn sống ngay ngôi nhà cũ ở góc đường gân nhà chị, số điện thoại nhà vẫn như trước, và số điện thoại di động cũng kô đổi. Nếu chị có lo lắng cho tôi cũng kô khó lắm để tìm thấy tôi.

      - À, phải, nhưng tôi kô muốn làm kẻ kô mời... - Helen im bặt.

      - Bạn bè đừng đến chuyện kô mời mà đến, Helen.- Holly cố tỏ ra lịch , nhưng hi vọng Helen nhận ra ý nàng muốn .

      Rồi nàng quay sang tiếp tục câu chuyện với Sharon.

      - vẫn ổn chứ? – Daniel lại thầm vào tai Holly.

      - Vâng, tôi vẫn khỏe, cảm ơn. – Holly đáp, nhấp 1 ngụm rượu.

      - ồ, đừng có trả lời tôi bằng cái câu chán ngắt ấy nữa chứ, Holly. Là tôi đây. – cười.

      - ra ... tất cả mọi người ở đây đều rất thân thiên và đều muốn chia sẻ với tôi, nhưng họ làm cho tôi cảm thấy tôi trong lễ tang của ấy vậy. Tôi phải vờ tỏ ra mình mạnh mẽ... Tôi thấy khó khăn, Daniel ạ.

      Daniel kiên nhẫn lắng nghe.

      - Tôi hiểu những gì . – cuối cùng lên tiếng. – Khi tôi và Laura chia tay nhau, tôi cũng có cảm giác như thế trong nhiều tháng vì bất cứ nơi nào tôi đến, tôi lại phải với mọi người rằng chúng tôi chia tay nhau. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua cả thôi, Holly. Tôi mogn đừng quá lo lắng thế!

      - À, hay là chúng ta về Laure ? – Holly đề nghị dù kô chắc rằng Daniel thích. Và thế là hai người chuyện cả buổi về Laura, về việc Laura đáng ghét như thế nào.

      - À, người bạn của tôi tên là Chralie phục vụ quầy bar trong khách sạnc ảu bố Laura bảo rằng chồng sắp cưới của ta định ve vãn người khách nữ ở đó và laura bắt gặp nên họ chia tay.

      Holly sững sờ khi nghe câu chuyện.

      - ừm.. Daniel, bố Laura sở hữu khách sạn nào vậy?

      - khách sạn Galway. Đó là nơi rất tốt, nằm đường ra bãi biển...

      Holly kô còn nghe thấy gì nữa, chỉ còn biết mở tròn mắt.

      Nàng tò mò nhìn Daniel, tự hỏi kô biết tại sao ấylaij từng có lúc rất quan tâm đến Laura. ta kô phải tuýp người của Daniel. Daniel là người luôn dịu dàng, khoan dung và thân thiện, còn Laura ... Nàng kô thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả Laura.

      - ra... - Holly tiếp, nàng cảm thấy mình phải cẩn thận khi thẳng vào chủ đề này, nàng biết Laura làm tan nát trái tim Daniel như thế nào. – ra, câu hỏi mà tôi muốn hỏi là, bất kể tìm thấy điểm gì đặc biệt trong con người ta, tôi vẫn thắc mắc tại sao hai người lại từng nhau? Hai người thực rất khác nhau... - nàng vội dừng lại vì chợt nhớ ra rằng danh nghĩa, nàng chưa hề biết Laura là ai.

      Daniel im lặng. Holly tự hỏi nàng quá xa rồi chăng?

      - Holly à, ra khi ta rời bỏ tôi để đến với người bạn thân nhất của tôi, ta đúng là... Nhưng với riêng tôi, khi chúng tôi bên nhau, ta chưa bao giờ là người đàn bà xấu xa cả. Nhưng người thất thường có. – mỉm cười và nhìn thẳng vào Holly. – biết kô, tôi thích cái kịch tính trong mối quan hệ đó. Tôi cảm thấy như thế tình mới thú vị, ấy làm tôi bị mê hoặc. – Giọng như nhanh hơn với những cảm xúc chợt ùa về cho chuyện tình qua, người tình xa.

      Tiếng nhạc vừa dứt bản khác lại vang lên, "Wonderful Tonight" của tay ghi ta tài danh Eric Clapton. Sàn nhảy thưa dần, người ta tản về phía quầy bar để nghỉ mệt sau điệu nhạc sôi nổi, để lại mình Holly đối mặt với Daniel. Nàng nín thở. Nàng chưa hề chuẩn bị. Với bài hát này, nàng chỉ nhảy với mỗi mình Gerry.

      Daniel đặt tay lên eo nàng, nắm lấy tay nàng và họ bắt đầu khiêu vũ. Người Holly cứ đơ ra. Nầng cảm thấy có lỗi khi nhảy với người đàn ông khác mà kô phải là Gerry. Người nàng như muốn co rúm lại. Chắc Daniel nghĩ nàng lạnh nên càng kéo nàng sát vào mình hơn. Nắm tay Holly, Daniel dẫn nàng theo điệu nhạc, nàng kô còn nghĩ ra được điều gì cho đến khi bài hát kết thúc và nàng chạy vội vào phòng vệ sinh.

      - Chị có thấy Holly Kennedy nhảy với người đàn ông đó kô? – Giọng của Jennyfer kô lẫn vào đâu được.

      - Có! – 1 giọng khác trả lời cách khinh miệt. – Trong khi thân thể chồng ta còn chưa lạnh dưới đáy mồ!

      - Thôi, hãy để ấy yên. – Giọng người phụ nữ khác vui vẻ . – Có thể họ chỉ là bạn của nhau thôi.

      "Cảm ơn", Holly thầm nghĩ.

      - Nhưng tôi cũng hơi nghi ngờ. – ta tiếp làm tất cả cùng phá lên cười.

      - Chị có thấy cái cách họ ôm nhau sàn nhảy kô? Tôi kô nhảy với bâtf kì người đàn ông nào ngoài chồng tôi theo kiểu ấy. – Jenyfer .

      - là ô nhục! tưởng tượng xem, khoe khoang người đàn ông mới của mình ở nơi mà mình từng đến cùng chồng cũ, trước mặt bạn bè của ấy. là gớm ghiếc.

      Bọn họ tặc lưỡi. Có tiếng nước dội sát bên phòng của Holly. Holly đứng sững người.

      Cửa mở và tiếng của bọn kia cũng ngưng bặt.

      - Những con chó cái già chuyên soi mói vào chuyện của người khác có biến kô, hãy lo chuyện của riêng các người ấy. – Sharon quát lên. – các người kô cần phải chõ mũi vào chuyện của bạn tôi nên làm gì và kô nên làm gì! Jennyfer, nếu như cuộc đời của hoàn hảo đến thế thế việc quái gì phải lảng vảng bên chồng của Pauline, hả?

      Holly nghe có tiếng thở gấp vì bất ngờ. Có lẽ đó là Pauline. Holly bịt miệng cười.

      - Vậy hãy chõ mũi vào chuyện của chính các người ấy và hãy cút hết .! – Sharon quát như ra lệnh.

      Mọi người cả, Holly mới bước ra ngoài. Sharon rửa tay kinh ngạc nhìn lên.

      - cảm ơn, Sharon.

      - Ôi, Holly, mình rất tiếc là cậu phải nghe những chuyện như thế. – Sharon vội vàng và ôm Holly vào lòng.

      - Kô sao đâu. Mình chẳng để ý đến mấy mụ già ngồi lê ấy làm gì cho mệt, - Holly tỏ ra can đảm, - nhưng mình kô thể tin được là Jenyfer lại làm thế với Pauline!

      Sharon nhún vai.

      - ra kô, mình chỉ cho bọn chúng thứ gì đó để bọn chúng cãi nhau trong vài tháng tới thôi.

      Sharon và Holly thích thú cười vang.

      - Mình nghĩ mình phải về nhà bây giờ đây. – Holly liếc nhìn đồng hồ, nàng nghĩ đến lá thư cuối cùng của Gerry.

      - Tốt lắm, Holly, - Sharon đồng ý, - Mình cảm thấy đêm nay rất vui vì cậu kô cần đến men rượu để quên sầu muộn. Dù sao, đêm nay cậu rất tuyệt, Holly. Cậu đến, cậu chiến thắng được tất cả, giờ cậu về nhà và mở thư Gerry . Và nhớ phải gọi cho mình đấy nhé. – Sharon ôm bạn lần nữa.

      Holly tạm biệt mọi người. Daniel cũng đứng dậy để về cùng Holly.

      - kô định rời khỏi đâyy và bỏ lại mình tôi đấy chứ. – cười. – CHúng ta cùng taxi về.

      Holly cảm thấy hơi khó chịu khi Daniel theo nàng vào nhà. 12h kém 15, nàng còn 15 phút nữa.. Cầu mng ấy uống xong tách trà này rồi về ngay. Nàng gọi sẵn 1 chiếc taxi, 10 phút nữa tới, ấy kô thể ở lại lâu.

      - À, đây là chiếc phong bì được đến nhiều nhất đây. – Daniel và cầm chiếc phong bì đặt bàn đây.

      "Tháng 12", Daniel đọc hàng chữ viết ben ngoài bức thư và chạmn ngón tay lên dòng chữ. Holly rất muốn bảo Daniel bỏ nó xuống nhưng nàng kô thể cư xử thô lỗ thế được. Cuối cùng, cũng đặt nó lại bàn, còn Holly thở phào nhõm.

      - Còn lại bao nhiêu bức thư nữa, Holly? – Daniel hỏi, cởi chiếc áo khoác ngoài ra và lại gần Holly.

      - Đó là lá thư cuối cùng. – giọng Holly kô chút biểu cảm.

      - Vậy định thế nào?

      - Ý là sao? – nàng hỏi lại 1 cách bối rối.

      - Như tôi thấy, những lá thư này như là những trang kinh thánh, như là "Mười điều răn" vậy. trung thành thực mọi thứ mà những lá thư này cầu. Vậy làm gì khi kô còn chúng nữa.

      Holly nhìn lên để chắc là Daniel còn tỉnh táo khi chuyện với mình. Đáp lại cái nhìn thảng thốt đó là ánh mắt long lanh của , ánh mắt chứa tình .

      - tôi chỉ sống cuộc sống của mình. – nàng đáp lại và khẽ quay mặt .

      - Em có thể làm thế được kô? – bước lại gần nàng hơn và nàng có thể nghe thấy hơi thở của . Đó là hơi thơ của Daniel có thực, chứ kô phải là cái mùi mà nàng xịt khắp nhà cách đây vài hôm.

      - Tôi nghĩ thế. – nàng trả lời kô mấy tự tin.

      - Em phải tự quyết định lấy mọi thứ trong cuộc sống của chính mình. – nhàng.

      - Tôi biết. – Nàng đáp lại như để tự vệ và tránh nhìn thẳng vào mắt .

      - Và em nghĩ là em làm được điều đó chứ?

      Holly đưa tay lên xoa mặt cách mệt mỏi:

      - Daniel, muốn gì?

      hít thở, thẳng người lại trước mặt nàng.

      - muố hỏi em điều, nhưng em phải tự quyết định đấy. – Rồi nhìn thẳng vào mắt nầng. Tim nầng đập loạn xạ. – chẳng còn bản danh sách những việc em phải làm, kô có lời hướng dẫn nào nữa. Em chỉ cần làm theo những mách bảo của trái tim mình thôi.

      Holly lùi về phía sau. Nầng thấy sợ hãi, và hi vọng kô định những điều mà nàng kô muốn nghe.

      - Ừm.. Daniel, tôi cho rằng.. đây.. kô phải lúc thích hợp... ừm.. nên về hơn.

      - Đây là thời điểm tốt nhất. – vẻ nghiêm túc. – EM biết định gì với em rồi phải kô Holly?

      Holly há hốc miệng khi nhìn lên tường.

      Đồng hồ vừa điểm tiếng thứ 12.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21
      Gerry đưa tay bóp chiếc mũi của Holly rồi mỉm cười khi nầng khịt khịt mũi trong giấc ngủ say. Chàng rất thích ngắm nhìn Holly ngủ, trông nàng như công chúa, rất xinh đẹp và trong sáng.

      Chàng lại búng vào mũi nàng lần nữa và mỉm cười khi mắt nàng từ từ mở ra. – Chúc cưng của buổi sáng tốt lành.

      Nàng mỉm cười:

      - Chào cưng.

      Nàng thu mình lại gần bên chàng, tựa đầu lên ngực chàng.

      - Sáng nay thích ăn gì?

      - Em.

      và cắn vào mũi nàng.

      Holly khúc khích:

      - may rồi, hôm nay em có trong thực đơn. Món thịt rán được ?

      - , - chau mày, - món đó làm bị nặng bụng mất.

      Chàng như muốn tan ra khi nhìn khuôn mặt thất vọng của người vợ trẻ. Gerry cố tỏ ra tươi tỉnh:

      - Nhưng từ chối món kem vani!

      - Kem! – nàng cười to. – Cho bữa ăn sáng sao?

      - Phải. – cười khoe cả hàm răng. – Khi còn bé, luôn mong được như thế vì mẹ cho phép. Nhưng giờ phải sợ mẹ nữa.

      - Vậy có kem. – Holly vui vẻ nhảy ra khỏi giường. – Em mặc chiếc áo này của được ? – nàng vờ hỏi khi mặc chiếc áo ngủ của Gerry vào người.

      Gerry mỉm cười khi nhìn tháy nàng mặc chiếc áo quá cỡ của chàng qua lại trong phòng ngủ.

      - ừm, nó có mùi của đấy. – nàng khịt khịt mũi. – Em cởi nó ra đâu. Còn bây giờ, ngồi đây đợi nhé, em trở lại ngay.

      Gần đây, nàng luôn vội vã mỗi khi rời chàng dù chỉ lúc. Như thể nàng sợ phải để chàng ở mình quá lâu, và Gerry hiểu điều đó có nghĩa là gì. Gerry vừa hoàn tất cuộc xạ trị. Nhưng nó thành công như mong muốn. Bây giờ, chàng phải nằm suốt cả ngày, và hầu như là thể tự ngồi dậy. Nhưng, tiếc thay, phải chàng chờ hồi phục. Tim chàng đập nhanh khi nghĩ đến điều đó. Gerry thấy sợ, chàng sợ phải đến nơi mà chàng kô muốn đến và chàng sợ cho Holly. Nàng là người duy nhất biết phải với chàng những lời nào mỗi khi chàng giận dữ hay có chuyện kô vui. Nầng mạnh mẽ, là chỗ dữa vững chắc của chàng, và chàng kô thể tưởng tượng được cuộc sống của mình ra sao nếu có chàng bên cạnh.

      Nhưng chàng cần phải lo lắng cho việc ấy, bởi vì chính nàng là người rồi đây phải sống cuộc sống có chàng bên cạnh. Gerry cảm thấy giận dữ, cảm thấy buồn, cảm thấy xót xa và cả sợ hãi cho nàng. Chàng muốn ở lại bên nàng để thực mọi ước mơ, mọi lời hứa chàng từng hứa. Sau hơn 10 cuộc phẫu thuật, khối u ác tính vẫn phát triển bên trong cơ thể chàng. Chàng chỉ muốn chạm được vào khối u ấy, xé toạc cái phá hủy cuộc sống của chàng, khiến cho nàng phải đau khổ, phải khóc rưng rức mỗi đêm. Chàng sợ phải nghĩ đến ngày Holly chỉ còn lại trơ trọi 1 mình.

      Họ quấn quit bên nhau nhiều hơn trong những tháng qua, dấu hiệu mà chàng biết chẳng có gì tốt đẹp cho Holly. Gerry nghĩ chàng có thể chịu đựng được việc phải cách biệt nàng. Rồi Gerry nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc của hai người, chút lo âu, phiền muộn, những đêm hai người nằm trò chuyện, đùa nghịch đến tận sáng. Những ngày mưa.

      Và Gerry thực kế hoạch khác. Nó làm cho chàng cảm thấy bận rộn và làm cho chàng thấy làm được điều gì đó nhiều hơn chỉ là nằm giường. Đầu óc chàng luôn bận rộn khi chàng hình dung ra những việc mà Holly cần phải làm khi chàng ra . Chàng thực hiên lời hứa mà chàng hứa với nàng từ rất lâu.

      - , hết kem mất rồi. _ nàng buồn bã . _ có thích thứ gì khác ?

      - , - chàng lắc đầu, - chỉ thích kem thôi.

      - Nhưng nếu thế em phải chạy mua rồi. – nàng xịu mặt.

      - Đừng lo, em , chỉ mất có vài phút thôi và sao đâu. – chàng cố thuyết phục.

      Nàng nhìn vẻ nghi ngờ.

      - Em nên ở lại hơn.

      - Đừng lo cho quá thế. – Chàng mỉm cười và cầm chiếc điện thoại đưa sát vào ngực mình. – Nếu có chuyện gì, mà chắc chắn là đâu, gọi ngay cho em.

      - Thôi được, - Holly bặm môi, - em chỉ xuống phố khoảng năm phút thôi. phải chờ em đấy nhé.

      - Chắc chắn rồi. – chàng phì cười.

      Holly trao cho nụ hôn lâu trước khi lao ra phải nhà.

      Ngay khi xung quanh yên ắng hẳn, chàng kéo mền ra và chầm chậm ngồi xuống giường. Chàng ngồi lại bên mép giường trong chốc lát để bớt cảm giác chóng mặt, rồi chầm chậm tiến đến bên chiếc tủ quần áo.

      Chàng lấy xuống chiếc hộp. Chiếc hộp này chàng từng đựng những thứ lặt vặt kô quan trọng, và giờ đây nó chứa chin chiếc phong bì dán kỹ. Chàng đặt vào đó chiếc phong bì nữa, chiếc thứ 10, sau khi cẩn thận viết dòng chữ "Tháng 12" bên ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12. Chàng thầm nghĩ đến ngày này năm sau khi chàng kô còn cõi đời này nữa.

      Chàng tưởng tượng đến ngày đầu tiên của tháng này năm sau, có lẽ lúc đó nàng cũng ngồi ngay chiếc giường này, tại chố này để đọc lá thư cuối cùng của chàng viết cho nàng. Chàng phải suy nghĩ lâu và khó khăn. Nước mắt chàng tuôn chào khi chàng đặt dấu chấm hết cho bức thư; chàng hôn lên trang giấy; bỏ vào chiếc phòng bì rồi cất vào bên trong hộp. Chàng gửi phong thư này đến nhà bố mẹ nàng ở Pormarnock, nơi chàng tin chắc rằng tất cả được cất giữ an toàn cho đến ngày nàng nhận được chúng.

      Chàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại khóe mi và từ từ quay trở lại giường, nơi chiếc điện thoại reo.

      - A lô? – chàng cố trấn tĩnh, và mỉm cười khi nghe giọng ngọt ngào cất lên từ đầu dây bên kia. – cũng em, Holly...

      ****

      - , Daniel, thể được. – Holly , trông nàng rất buồn. Nàng rút tay mình ra khỏi tay của Daniel.

      - Nhưng tại sao lại thể? – vẻ mặt khẩn khoản.

      - Hãy còn quá sớm. – Holly cảm thấy mọi thứ dường như ngày càng trở nên phức tạp.

      - Quá sớm bởi vì đó là những gì người ta với em sao, hay quá sớm bởi đó là lời trái tim em muốn ?

      - Ôi, Daniel, tôi biết. – nàng lại lại trong bếp. – Tôi cảm thấy rất bối rối. Làm ơn đừng hỏi tôi nhiều câu hỏi như thế!

      Tim nàng đập loạn xạ, đầu nàng như muốn nổ tung. Nàng cảm thấy như nguy hiểm ở ngay trước mặt, cảm thấy như thế có lỗi. – là có lỗi.

      - Tôi thể, Daniel. Tôi kết hôn. Tôi Gerry!

      - Gerry ư? – Daniel hỏi, rồi tiến đến cầm chiếc phong bì lên. – Đây là Gerry, đây là những gì mà cạnh tranh cùng! Chỉ là mẩu giấy thôi mà Holly. Nó chỉ là danh sách những việc em phải làm, cái danh sách điều khiển cuộc sống của em trong suốt năm qua. Holly ơi, đến lúc em phải suy nghĩ cho bản thân mình, ngay từ chính lúc này. Gerry rồi. – Daniel vẫn nhàng, vừa vừa tiến lại gần Holly. – Gerry rồi và ở đây. kô muốn rằng có thể thay vị trí ấy, nhưng ít nhất em cũng nên cho chúng ta cơ hội, có được kô?

      Nàng giật lại chiếc phong bì tay Daniel, và ôm nó vào lòng, nước mắt lăn dài xuống má.

      - Gerry đâu hết. – nàng nức nở. – ấy ở đây, mỗi khi tôi mở bức thư này, ấy thực ở đây.

      Daniel nhìn nàng khóc và im lặng. Đôi mắt u buồn của nàng như chìm vào cõi hư vô nào đó mà kô thể chạm vào được. chỉ muốn ôm chầm lấy nàng.

      - Nhưng đó chỉ là mảnh giấy thôi mà, Holly. – vẫn kiên nhẫn.

      - Gerry phải là mảnh giấy, - nàng giận dữ trong nước mắt, - ấy là con người sống bằng hơi thở và là người mà tôi . Gerry là người ở bên cạnh tôi trong suốt cuộc đời, mười lăm năm qua. ấy là tất cả, tất cả những kí ức hạnh phúc của tôi. ấy kô phải là mảnh giấy, kô phải là mảnh giấy! – nàng lặp lặp lại.

      - Vậy là gì?

      - , - nàng hít hơi sâu, - là người bạn tốt luôn quan tâm đến người khác và hết sức chu đáo, người mà tôi rất đỗi tôn trọng và trân trọng.

      - Nhưng kô phải là Gerry. – cắt ngang lời nàng.

      - Tôi kô muốn là Gerry. – nàng nhấn mạnh, - tôi muốn là Daniel.

      - Thế em cảm thấy thế nào về . – giọng run run

      - Tôi vừa mới với tôi cảm thấy thế nào về rồi cơ mà. – nàng nhìn vào Daniel.

      - , muốn biết cảm giác của em như thế nào khi em ở bên ?

      Nàng cúi đầu:

      - Tôi.. tôi có cảm giác rất mạnh mẽ về , Daniel, nhưng tôi cần thời gian.. – nàng dừng lại, - rất nhiều, rất nhiều thời gian.

      - Vậy đợi. – mỉm cười mạnh mẽ và vòng đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.

      Chuông cửa reo, Holly thở phào nhõm.

      - Taxi của đấy. – Nàng như vừa thoát khỏi cơn mê.

      - Mai gọi cho em, Holly. – nhàng , hôn lên trán nàng và từ từ ra cửa. Holly vẫn đứng nguyên ở đó, nàng nghĩ mãi về những gì vừa mới xảy ra. Bất giác, nàng nắm chặt chiếc phong bì giờ bị quăn góc và ghì chặt nó vào lòng.

      Đúng như lời Daniel , những lá thư của Gerry trở thành điều gì đó như những quy tắc sống của nàng. Nàng sống với chúng và luôn tuân thủ cách tuyệt đối. Nhưng, thực chúng giúp nàng bước ra khỏi giường vào mỗi sáng sớm để bắt đầu cuộc sống mới, giữa lúc nàng chỉ muốn chết để kô phải buồn khổ nữa. Nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận về những việc làm làm trong suốt năm qua. Vậy mà giờ đây, nàng cầm tay lá thư cuối cùng của chàng. Và mãi mãi kô còn lá thư nào nữa cả. Daniel đúng, nàng nên bắt đầu tự quyết định lấy tất cả.

      Nàng tắt tất cả điện thoại, kô muốn ai quấy rầy mình lúc này. Nàng cần phải lời tạm biệt với Gerry.

      Đừng sợ phải lần nữa, hãy mở rộng con tim và theo tiếng gọi của con tim.

      ...Và hãy nhớ, hãy thực cho được giấc mơ của mình em nhé.

      Tái bút: mãi mãi em...

      - Ôi, Gerry. – nàng òa lên nức nở.

      Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn nàng nhìn thấy gương mặt Gerry, rồi Daniel nhưng cơ thể họ lại trộn lẫn vào nhau. Nàng giật mình dậy lúc trời mờ sáng, người ướt đẫm mồ hôi.

      Tại sao nàng lại ở trong tình trạng khốn khổ như thế này? Nhưng gì nàng cảm nhận về Daniel kô giống như tình cảm nàng dành cho Gerry, nó là thứ tình cảm hoàn toàn khác. Vì vậy, có thể là nàng kô Daniel. Và, dù sao, nếu nàng có ấy nữa, chẳng lẽ nàng kô phải là người đầu tiên nhận ra điều đó hay sao?

      Và tại sao Gerry lại muốn nàng tìm tình mới? Chàng nghĩ gì khi cầm bút để viết những dòng chữ này? Phải chăng chàng đành lòng từ bỏ tình với nàng khi chàng ra ? Chẳng lẽ từ bỏ tình với nàng dễ đến thế sao, và chàng chấp nhận được rằng nàng gặp ai đó ngoài chàng hay sao? Câu hỏi, câu hỏi và những câu hỏi. Còn nàng lại kô bao giờ tìm thấy câu trả lời.

      - Thôi được, Gerry. – Holly to. – Em suy nghĩ kĩ những gì với em và em đến kết luận rằng, khi viết lá thư này, kô được minh mẫn cho lắm. Nếu có ý như vậy, hãy cho em thấy dấu hiệu gì đó, còn nếu kô em hiểu rằng sai và thay đổi. – nàng 1 mình, như thể Gerry đứng trước mặt nàng.

      Chẳng có gì xảy ra cả.

      - Thôi được, - nàng cười lớn, . – sai, em hiểu. Em kô quan tâm đến bức thông điệp cuối cùng này. – Nàng nhìn quanh căn phòng lần nữa và về phía cửa sổ. – Nào, Gerry, đây là cơ hội cuối cùng của ..

      Đèn nhà bếp vụt tắt.

      Holly giật mình:

      - Em ko biết. Em kô xem đó là câu trả lời đâu.

      ***

      Mùa giáng sinh.

      Những tuần qua, nàng thường làm việc quá giờ, cố hoàn tất công việc cho tạp chí tháng trước khi nghỉ lễ. Nàng vẫn chưa chuyện lại với Daniel. Nàng kô nghe điện thoại Daniel gọi đến, tránh ngang quán Hogan, và bảo Alice với ấy rằng nàng họp nếu như gọi đến văn phòng. Mà hầu như ngày nào cũng gọi.

      Giọng Richard làm Holly giật mình. vừa đến và trông thấy cây thông Giáng sinh còn trơ trụi trong nhà .

      - Cái gì kia?

      - Kô biết có đồng ý giúp em trang trí cây thông này kô?

      Holly hỏi trai nhưng trong lòng buồn lắm. Đó là công việc của nàng với Gerry, chứ kô phải với ai khác. Năm nào cũng thế, họ bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy, khui chai rượu và cùng nhau trang hoàng cây thông Noel...

      - À... mà kô, Richard. Em làm. Chắc là còn bận nhiều việc khác nữa.

      - ra, rất muồn làm. – Richard chậm rãi . – Thường , Meredith và bọn trẻ cùng nhau làm, nhưng có lẽ năm nay kô được như thế nữa.

      Holly trách mình nghĩ cho Richard, cũng có Giáng sinh buồn như nàng cơ mà.

      - Vâng, vậy cũng được, tại sao lại kô nhỉ? – nàng mỉm cười.

      Mặt Richard tươi hẳn lên, trông như đứa trẻ.

      Holly khui chai rượu vang và bỏ đĩa nhạc Giáng Sinh vào máy. Bài hát "White Christmas" – " Giáng Sinh Trắng" vang lên.

      Khi Richard khỏi, nàng bỗng nhớ đến cái điện thoại. Nàng để nó ở chế độ tự trả lời trong suốt ngày hôm nay.

      "Chào Sharon, tôi là Daniel Connolly. Xin lỗi vì làm phiền nhưng tôi có số của từ ngày gọi đến hỏi về cuộc thi karaoke cho thấy Holly. À.. ra, tôi chỉ mong chuyển hộ tôi tin nhắn, Denise hầu như quá bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới nên tôi sợ ấy kô nhớ..." – tiếng Daniel khẽ cười và hắng giọng. – "tôi kô biết liệu có thể với Holly rằng tôi cùng gia đình về Galway dự lễ Giáng Sinh. Ngày mai tôi xuống đó. Tôi kô thể liên lạc được với ấy, và tôi biết là ấy nghỉ lễ, và tôi cũng kô có số điện thoại nhà của ấy... nên kô biết có thể giúp tôi kô".

      cúp máy và Holly đợi tin nhắn tiếp theo.

      "Ừm, xin lỗi, Sharon, lại là tôi đây. Là Daniel đây. Tôi vừa mới cúp máy xong. Vâng, tôi muốn hỏi liệu có thể với Holly rằng tôi ở Galway trong vòng vài và tôi chờ điện thoại của ấy. Tôi biết là ấy phải suy nghĩ..." – dừng lại. "Dù sao tôi cũng nên dừng trước khi lại ngắt điện thoại lần nữa. Hẹn gặp ở đám cưới vào tuần tới. Vậy nhé, cảm ơn ... tạm biệt."

      Holly bật cười. cái chàng Daniel này quả kô thể khiến thờ ơ được.

      Tin nhắn tiếp theo là của Denise, Denise rằng Daniel mong gặp nàng. Tin nhắn tiếp theo là của em trai Declan cũg bảo rằng Daniel mong được gặp nàng. Tín nhắn thứ năm là của người bạn học cũ rằng ấy đụng phải người bạn của nàng có tên là Daniel trong quán rượu vào đêm hôm trước, và ấy muốn nhắn nàng gọi lại cho ấy. Tin nhắn thứ sáu của Daniel.

      "Chào Holly, Daniel đây. Em trai Declan của em cho số máy này. kô thể tin được là chúng ta làm bạn với nhau lâu như thế mà lại kô có số điện thoại nhà em" – im lặng và hít thở, vẻ như rất giận. – "Dù sao cũng cần chuyện với em, Holly. nghĩ chúng ta cần chuyện riêng với nhau trước khi chúng ta gặp lại nhau tại tiệc cưới của Denise. Làm ơn, Holly, xin em hãy làm ơn nghe điện thoại của . kô biết làm cách nào khác để có thể liện lạc được với em." – im lặng, có tiếng thở hắt ra, có vẻ như Daniel giận. – "Vậy thôi, đó là tất cả. Tạm biệt em."

      Holly chìm đắm trong những suy nghĩ miên man.

      Nàng ngồi trong phòng khách đăm chiêu nhìn cây thông trước mặt, lắng nghe cách vô thức những bài hát Giáng Sinh. Nàng bật khóc. Khóc vì Gerry của nàng và khóc cho cây thông Giáng Sinh tội nghiệp – nó hoàn toàn trơ trụi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương kết
      Chúc mừng Giáng Sinh, con ! – ông Frank mở cửa đón chào con Holly lạnh run trước bậc thềm nhà.

      - Chúc mừng Giáng Sinh, bố. – Nàng mỉm cười và vòng tay ôm bố lâu.

      Nhưng nàng bị đơn dày vò. Giáng sinh làm nàng nhớ Gerry vô cùng.

      Giáng sinh mang hình dáng của Gerry. Đó là khoảng thời gian đặc biệt họ ở bên nhau, kô còn phải lo lắng, căng thẳng, chỉ nghỉ ngơi và vui đùa với những người bạn đáng , với gia đình. Nàng nhớ Gerry rất nhiều, tim nàng lại nhói đau.

      Sáng nay, nàng đến thăm mộ chàng. Đó là lần đầu tiên nàng viếng mộ kể từ sau đám tang; nàng tránh đến đó bởi nó làm nàng đau đớn khôn tả. Và hôm nay, nàng có buổi sáng buồn vô hạn. món quà dưới cây thông Noel, kô bữa ăn sáng giường, kô có tiếng ồn, kô có bất cứ thứ gì mang hình ảnh Gerry trong đó. Nàng kể cho chàng nghe năm qua nàng sống thế nào và nàng dự định làm gì trong Giáng Sinh năm nay, nàng kể rằng Sharon và John sắp có bé trai và họ dự định đặt tên cậu bé là Gerry. Nàng với Gerry rằng nàng là mẹ đỡ đầu của đứa bé, và rằng nàng là phù dâu chính trong đám cưới của Denise. Nàng mô tả cho Gerry rằng Tom như thế nào vì Gerry chưa hề gặp Tom, và nàng còn cho chàng nghe về công việc mới của mình. Nhưng nàng kô gì đến Daniel.

      Holly nhìn thấy người phụ nữ trẻ òa khóc trước tấm bia mộ trong khi hai đứa trẻ bối rối đứng nhìn vì chẳng biết phải làm gì. Làm thế nào người phụ nữ ấy có đủ sức mạnh để sống quá những ngày tháng đau khổ này với hai đứa con thơ? Ý nghĩ ấy cứ mãi vấn vương trong tấm trí nàng kể từ lúc nàng rời khỏi nghĩa trang buồn.

      - Ôi, chúc mừng Giáng sinh, con ! - bà Elizabeth to khi từ trong nhà bếp ra với đôi cánh tay rộng mở để ôm con vào lòng. Holly bắt đầu khóc. Nàng thấy mình giống hệt như đứa trẻ ngoài nghĩa trang. Nàng vẫn cần có mẹ.

      - Con xin lỗi. – Holly lau nước mắt. – con kô muốn làm thế.

      - Yên nào. – bà Elizabeth vỗ về và ôm Holly chặt hơn. Nàng cũng kô cần nghe mẹ gì thêm, chỉ cần bà ở đó bên cạnh nàng là đủ.

      - Con nghĩ gì thế, con ? – mẹ nàng hỏi và đẩy khay bánh quy về phía Holly.

      Bao tử Holly sôi ùng ục nhưng nàng thể cho thứ gì vào bụng. lần nữa, nàng lại chẳng muốn ăn. Nàng hít hơi sâu rồi kể cho mẹ nghe chuyện của nàng với Daniel, và về quyết định của nàng. Mẹ nàng lắng nghe cách kiên nhẫn.

      - Vậy con cảm thấy thế nào về ấy? – Bà Elizabeth hỏi và quan sát gương mặt con .

      Nàng lại nhún vai:

      - Con thích ấy, mẹ ạ, con có thích, nhưng...

      Nàng lại nhún vai và im bặt.

      - Có phải vì con chưa sẵn sàng cho mối quan hệ khác, đúng kô? – mẹ nàng nhàng hỏi.

      Holly xoa xoa tay lên trán:

      - Ôi, con biết nữa. Con chỉ cảm thấy tại con thể... - nàng suy nghĩ lúc. – Daniel là người bạn rất tuyệt. ấy luôn ở bên cạnh khi con cần, luôn làm con mỉm cười, con thấy vui khi ở bên ấy. Nhưng con kô biết liệu con có sẵn sàng cho mối quan hệ khác hay kô, mẹ ạ. Có lẽ là có và cũng có lẽ là kô. ấy kô phải là Gerry và con cũng kô muốn ấy là Gerry. Những gì con cảm thấy bây giờ là cảm giác rất khác, nhưng nó dễ chịu.

      Nàng tiếp:

      - Con biết con có thể lại như ngày xưa con từng hay , con cảm thấy điều đó khó, nhưng biết đâu được, ngày nào đó, con lại có thể.. sao..

      Nàng nhìn mẹ với nụ cười buồn.

      - ra con thể biết được nếu như con kô thử. – Bà Elizabeth động viên. – Quan trọng là chúng ta kô được vội vàng quyết định chuyện gì, Holly ạ. Mẹ biết là con hiểu điều đó, nhưng tất cả những gì mẹ mong muốn là thấy con được hạnh phúc. Con xứng đáng được như thế, dù đó là với Daniel, người đàn ông hay mơ mộng, hay khi con chỉ muốn được ở mình. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi.

      - Cảm ơn mẹ. – Holly mỉm cười yếu ớt và ngả đầu vào vai mẹ. Điều đầu tiên nàng phải làm là trải qua Giáng sinh có Gerry.

      - Vậy ra em trốn ở đây.

      Holly quay lại, thấy Jack đứng sau lưng. Nàng khẽ mỉm cười và quay mặt lại, nàng cảm thấy kô còn hứng thú với Jack vì thái độ của ấy trong thời gian gần đây. Có tiếng Jack thở dài và nàng có cảm giác tay vòng qua vai nàng.

      - xin lỗi.

      Holly nhướn mày, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.

      Jack gật đầu với chính mình.

      - rất đáng bị đối xử như thế, Holly. Gần đây cư xử như người mất trí. Và xin lỗi em.

      Holly quay sang nhìn .

      - làm em rất thất vọng, Jack.

      nhắm mắt lại như thể đó chính là điều làm rất đau khổ.

      - biết, và xin lỗi,- , giọng còn khẽ khàng hơn trước, - chỉ là kô biết phải làm sao cho tốt, Holly. biết... em khó mà đối diện với...

      - Cái chết của Gerry. – Holly tiếp lời.

      - Phải.

      - Việc đó cũng kô dễ dàng gì với em, biết đấy Jack.

      Cả hai cùng im lặng.

      - Nhưng giúp em gói ghém lại tất cả những đồ đạc của ấy và giúp em hoàn tất nguyện vọng của ấy dễ dàng hơn,- nàng vẫn tiếp tục, - ở đó bên cạnh em, nhưng rồi, tại sao lại đột nhiên biến mất?

      - Chúa ơi, đó quả việc kô dễ làm. – vẻ mặt rất buồn. – Em rất mạnh mẽ, Holly. Kô, đúng hơn em là người rất mạnh mẽ. Nhìn lại tất cả những gì thuộc về Gerry làm đau đớn. ở trong nhà cậu ấy và cậu ấy chẳng còn ở đó nữa.. Và rồi nhận thấy em gần gũi với Richard nhiều hơn, nghĩ có lẽ mình nên bước lùi lại phía sau bởi vì em ấy.. – Mặt đỏ bừng lên vì lời giải thích nghe có vẻ rất buồn cười.

      - là ngốc, Jack ạ. – Holly và thụi mạnh vào bụng Jack. – nghĩ như thể là Richard dành lấy vị trí của vậy.

      mỉm cười,

      - Ồ, kô biết nữa, gần đây hai người trông như cặp bài trùng ấy.

      Holly bắt đầu nghiêm túc trở lại.

      - Suốt năm qua, Richard luôn chăm soc cho em – và hãy tin em, qua chuyện lần này, số người kô ngừng làm em ngạc nhiên. – nàng cố ý nhấn mạnh từng từ. – hãy cho ấy cơ hội, Jack.

      Jack khẽ gật đầu khi hiểu ra ý Holly.

      - xin lỗi, Holly.

      Holly vòng tay qua ôm Jack, nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp thân thuộc như ngày nào bên cạnh người trai của mình.

      - Em biết. Và em cũng thế. Em rất tiếc vì những gì xảy ra. Nhưng em vẫn rất cần đến , biết đấy.

      - Holly, - Jack ôm chặt đứa em vào lòng – ở bên cạnh em đây. kô ích kỉ nữa và chăm soc tốt cho em bé bỏng của .

      - Này, em bé bỏng này của có thể tự xoay xở được mọi việc đấy, cảm ơn nhiều. – Nàng vờ hờn dỗi.

      Từ cao, nàng nhìn những con sóng dữ dội ào ào lao vào bờ đá, ngọn sóng cao vút như chạm được đến trời cao.

      Họ cùng ngồi vào bàn ăn và lúc này, Holly cảm thấy thực thèm những món ăn ngon mẹ nấu bày ra trước mắt.

      - Con vừa nhận được email của chị Ciara. – Declan thông báo.

      Mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.

      - Người ta hôm nay có tuyết đấy, - Holly thông báo rồi cúi xuống dùng món sườn dê nướng.

      - Kô, kô có tuyết đâu. – Richard vừa vừa bẻ bánh mì vào bát súp. – trời rất lạnh nên có tuyết đâu.

      Holly cau mày:

      - Richard, sao lại có chuyện quá lạnh có tuyết nhỉ?

      Richard liếm mấy ngón tay rồi với vẻ hiểu biết:

      - Trời thường bớt lạnh hơn chút trước khi có tuyết đấy chứ.

      - ở Nam cực bây giờ chắc phải đến mấy trăm độ nhưng nó vẫn có tuyết đấy thôi. – Holly kô chịu đầu hàng.

      - Nhưng nó là như thế đấy. – Richard đáp lại lời Holly gọn lỏn.

      - thế nào mà chả được. – Holly hờn dỗi.

      - ra ấy đúng đấy. – jack bấy giờ mới lên tiếng, mọi người ai nấy đều ngừng ăn chăm chú nghe, Richard cũng vậy. Đó kô phải là Jack thường ngày. Thế là Jack tiếp tục giải thích tuyết rơi như thế nào còn Richard bổ sung bằng những dữ kiện khoa học. Họ nhìn nhau mỉm cười hài lòng với vai trò mới của mình là những "ông biết tuốt" – chuyện gì cũng biết.

      - Này, em cược với mọi người là hôm nay có tuyết đấy. – Declan

      - Vậy em hãy để dành từ bây giờ vì các ông rất thông minh của em là kô có tuyết rồi. – Holly đùa.

      - Vậy các cũng phải chuẩn bị tiền để trả cho em . – Declan xoa xoa hai bàntay vẻ đắc ý.

      - Ôi, Chúa ơi. – Holly reo lên, hồi hộp nhảy ra khỏi chiếc ghế nàng ngồi. – Tuyết rơi kìa!

      - Hóa ra chỉ là lí thuyết thôi nhỉ. – Jack quay ra với Richard và cả hai cùng cười ồ khi nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa nhè đậu bệ cửa kính.

      Holly kéo chiếc va li vào con đường lát sỏi và bống nhiên giật mình chúi người về phía trước vì nàng vừa bị ai đó lấn đường.

      - Xin lỗi! – giọng the thé cất lên.

      Nàng giận dữ quay lại, nhìn theo ả tóc vàng, dáng người cao với chiếc mông lắc qua lắc lại õng ẹo vào khách sạn. Holly chau mày: trông quen quen. Và rôi nàng mường tượng ra... Laura.

      Ôi, kô, nàng thầm nghĩ là cảm thấy sợ hãi. Tom và Denise mời cả Laura sao? Nàng phải nhanh chóng tìm Daniel để báo với ấy mới được. Chắc chắn là ấy kô chịu nổi khi nhìn thấy người phụ nữ đáng ghét ấy. nàng vòng hai tay ra sau nắm chặt chiếc va li và lao đến quầy lễ tân.

      - Ông Daniel ở phòng 342, thưa !

      - Cảm ơn!

      Đến trước cửa phòng, nàng gõ liên hồi cho đến khi nghe tiếng bước chân người ra mở cửa.

      Nàng nín thở.

      Lại là Laura.

      - Em , ai thế? – nàng nghe giọng Daniel vọng ra và nhìn thấy bước ra từ phòng tắm.

      - Là ! – Laura trợn mắt kêu lên.

      Holly đứng bên ngoài nhìn Daniel qua Laura rồi từ Laura qua Daniel. Bộ dạng của họ cho phép nàng đoán được rằng Laura đến dự buổi tiệc cưới này. Nàng nhận ra mình kô có lí do gì để đứng đó nữa.

      **

      Denise hồi hộp nhìn Holly ngồi ngay chiếc bàn chính trong phòng tiệc cưới. Vài phút nữa, bài diễn văn của phù dâu chính bắt đầu. Holly căng thẳng, đôi tay vụng về long ngóng đặt trênn đùi, miệng nhẩm nhẩm lại bài diễn văn trong đầu đến nõi kô nghe thấy những người trước nàng gì.

      - Xin hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi có hơi xúc động trong khi bởi vì chỉ là tôi rất hạnh phúc cho Denise trong ngày hôm này. ấy là người bạn tốt nhất của tôi... - nàng ngừng lại và liếc nhìn xuống Sharon. – à, chính xác hơn là trong những người bạn tốt nhất của tôi.

      Mọi người cười ồ lên.

      - Và hôm nay, tôi rất hãnh diện về ấy và rất vui khi biết rằng ấy tìm thấy tình với người đàn ông tuyệt vời như Tom.

      Holly mỉm cười khi thấy Denise rưng rưng nước mắt. Denise chưa khóc bao giờ.

      - Tìm thấy người bạn và đáp lại tình của mình là điều kì diệu, cảm giác kì diệu. Nhưng tìm thấy người bạn đời, người bạn tâm giao lại càng là cảm xúc tuyệt vời hơn nữa. Người ta thường kô có gì là mãi mãi, nhưng riêng tôi, tôi lại có niềm tin vững chắc rằng, với số người, tình vẫn luôn sống mãi ngay cả khi chúng ta kô còn cõi đời này nữa. Tôi biết rằng Denise tìm thấy nửa cuộc đời của mình ở Tom. Denise, mình rất vui được với cậu rằng mối liên kết như thế kô bao giờ có kết thúc. – Cổ họng nàng nghẹn lại, nàng dừng lại chút rồi tiếp. – Tôi vừa rất lấy làm vinh hạnh lại vừa rất sợ hãi khi Denise bảo tôi làm phù dâu cho ấy ngày hôm nay.

      Mọi người vẫn im lặng.

      - Nhưng tôi rất vui vì Tom và Denise mang đến cho tôi sơ hội được chia sẻ những giây phút đẹp đẽ này cùng họ. và đây, xin chúc cho họ có thêm được những ngày tươi đẹp nữa khi được sống bên nhau.

      Mọi người reo hò chúc tụng và nâng li.

      Holly trở lại chỗ ngồi của mình. Sharon ôm bạn vào lòng, nước mắt rươm rướm.

      - tuyệt vời, Holly.

      Buổi tiệc bắt đầu.

      Mắt Holly bỗng rưng rưng khi nhìn thấy Tom và Denise tình tứ dìu nhau trong điệu nhảy đầu tiên chào đón cuộc đời mới. Nàng thầm nhớ đến cái cảm giác ấy khi ở cạnh Gerry trong lễ cưới của họ. Đó là cảm xúc của hồi hộp, của hi vọng và hạnh phúc. Nàng rất vui mừng với từng giây phút sống bên cạnh Gerry, nhưng đến lúc nàng phải bước tiếp đoạn đường còn lại, đôi chân của chính mình, mang theo những kí ức êm đềm hạnh phúc, và những trải nghiệm giúp nàng biết phải sống thế nào để làm chủ tương lai của chính mình.

      - có thể cùng nhảy với em bài này kô? – bàn tay chìa ra trước mặt nàng, là Daniel.

      - Tất nhiên, - nàng vui vẻ trả lời và nắm lấy tay .

      Cho phép được đêm nay em rất đẹp Holly

      - Vâng, - Holly mỉm cười.

      Nàng cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình. Denise chọn cho nàng chiếc váy màu hoa đinh tử hương rất đẹp và chiếc ao ngắn vừa bó sát người để giấu bớt chiếc bụng hơi to. đường xẻ dài hai bên váy khiến nàng trông quyến rũ hơn. Còn Leo, với nguồn cảm hứng bất ngờ, giúp nàng có mái tóc trông gọn gàng. Mái tóc được bới lên cao, vài lọn được thả rơi xuống vai cách cố ý. Nàng cảm thấy mình xinh đẹp. nàng cảm thấy nàng giống công nương Holly, và nàng tự mỉm cười với ý nghĩ ấy.

      - Em có bài phát hiểu là hay. – Daniel mỉm cười. – nhận ra mình ích kỉ khi những điều đó với em. Em em chưa sẵn sàng và kô lắng nghe, xin lỗi.

      - Bỏ qua Daniel. TÔi kô biết tôi sẵn sàng trong bao lâu nữa. Nhưng cảm ơn có thể vượt qua được những cảm xúc đó với tôi nhanh. – nàng nhướn mày nhìn về phía Laura ngồi mình với vẻ mặt kô vui.

      Daniel bặm môi.

      - biết điều đó có lẽ là hơi nhanh với em, Holly, nhưng khi em kô gọi cho , đoán biết được rằng em chưa sẵn sàng cho mối quan hệ mới. Và khi trở về nhà để mừng lễ Giáng sinh và gặp lại Laura, ngọn lửa tình trong bùng cháy trở lại. Em đúng, chưa bao giờ quên được ấy. hãy tin , nếu như biết được rằng em kô đưa Laura đến buổi tiệc cưới này.

      Holly mỉm cười với Daniel.

      - xin lỗi vì kô gọi lại cho , Daniel. Chỉ là lúc đó tôi cần chút thời gian cho riêng mình. Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng kẻ ngốc.

      Daniel thở dài

      - biết ấy phải chuyện với nhau, nhưng như em , với số người, tình vẫn cứ tồn tại mãi.

      Holly hơi nhăn mặt

      - Ôi, đừng trích dẫn lời của tôi làm gì. – nàng cười. – Phải, miễn là hạnh phúc.

      Nàng thở dài cách cố ý và Daniel phì cười.

      - hạnh phúc, Holly. nghĩ thể sống thiếu cái tính thất thường ấy. – liếc nhìn sang Laura, và đôi mắt trở nên dịu dàng hơn. – cần cách đam mê, kô biết là cuộc đời tồi tệ hơn hay hạnh phúc hơn nhưng Laura là người như thế. Còn em, em có hạnh phúc kô?- nhìn vào khuôn mặt nàng.

      Holly suy nghĩ về điều đó.

      - đêm nay tôi hạnh phúc. Tôi cũng phải lo lắng cho ngày mai. Nhưng tôi vượt qua.

      Cuối buổi tiệc, Holly nép mình vào giữa Sharon, John, Denise, và Tom.

      - Năm... bốn..ba..hai..! Chúc mừng năm mới!

      Mọi người reo hò. Những quả bong bóng đầy màu sắc được cột lại thành chum tung bay khắp phòng.

      ***

      Holly lật nhanh cuốn tạp chí Thời Đại Mới xem trang nào có in ảnh đám cưới của Denise và Tom. phải ngày nào cũng có đám cưới của trong những DJ hàng đầu Ailen với trong "nữ diễn viên chính" của cuốn phim "Những và Thành phố về đêm" như thế đâu.

      - Này! – người chủ tiệm báo gắt gỏng nhìn nàng.- Đây kô phải là thư viện. Hoặc là hãy mua lấy mà đọc hoặc là hãy bỏ nó xuống

      Holly thở dài và bắt đầu nắm lấy mỗi đầu báo tờ như lần trước. hàng người dài xếp hàng sau lưng nàng. Holly khẽ mỉm cười và vẫn vờ như kô phải vội vã gì. Nàng lấy thêm vài thanh sô la, mấy gói kẹo rồi đặt lên quầy tính tiền.

      - Ồ, ông có thể làm ơn lấy thêm cho tôi chiếc túi được kô? – nàng ngước nhìn lên ong chủ tiệm và cười tươi.

      - Cảm ơn, - Holly cầm lấy chiếc túi rồi từ từ bước về phía cửa. Khi nàng vừa định đẩy cánh cửa ra bên kia lại có người đẩy vào. Mọi thứ tay nàng rơi tung tóe ra sàn.

      - Tôi xin lỗi. – người đàn ông và cúi xuống giúp nàng.

      - Ôi, là ! Người nghiện sô la. – Holly giật mình nhìn lên.

      Đó là người đàn ông với đôi mắt màu xanh rất lạ, người đàn ông giúp nàng lần trước.

      - chúng ta lại gặp nhau. Holly có phải kô? – ta mỉm cười và đưa lại cho nàng những thanh kẹo.

      - đúng thế. Rob có phải kô? – nàng mỉm cười.

      - À, chắc là có lầm nào đó tôi tiếp tục đụng phải . – Rob mỉm cười và từ từ bước vào hàng người chờ đợi.

      Holly nhìn theo , vẫn còn nguyên cảm giác ngạc nhiên. Cuối cùng nàng tiến về phía .

      - Rob, hôm nay có rỗi để cùng tôi uống tách cà phê kô? Nếu kô rỗi cũng kô sao.. – nàng bặm môi.

      mỉm cười và hơi bối rối nhìn xuống, có lẽ tìm chiếc nhẫn cưới ngón tay nàng.

      - Ồ, đừng lo về nó. – nàng đưa ngón tay ra. – bây giờ nó kỷ vật rồi.

      gật đầu hiểu ra.

      - Vâng, vậy tôi rất vui được cùng .

      Họ băng qua đường và cùng hướng về quán Greasy Spoon.

      - Nhân tiên, tôi cũng muốn xin lỗi vì.. lần trước...

      Holly khẽ mỉm cười môt mình khi ngồi xuống bàn đợi mang thức uống lại. Trông ấy có vẻ rất dễ mến.

      Bên ngoài ô cửa sổ, làn gió xuân nhè thổi, những cành lá non óng ánh trong nắng mới cũng nhảy nhót vui đùa. Nàng nghĩ về những điều mình học được, nghĩ về con người nàng của năm trước và môt năm sau. Nàng được người đàn ông mà nàng tha thiết dẫn dắt trong suốt năm qua, nàng đón nhận tất cả những lời khuyên ấy, cố hết sức để tự chữa lấy vết thương của chính mình.

      Giờ đây, nàng công việc mà nàng thích, nàng cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình, nàng tin rằng nàng có thể chạm đến được những ước mơ từng thời ấp ủ.

      Nàng là người từng có những thiếu sót, là người từng cảm thấy chán nản với cuộc đời mình và luôn cảm thấy việc bước ra khỏi giường để làm là khó khăn. Nàng từng là người hầu như ngày nào cũng ủ rũ, là người thường tự hỏi lý do nào khiến nàng phải tiếp tục sống cõi đời này – từ khi mất Gerry.

      Nhưng dù vậy, nàng còn là người có hàng triệu triệu ký ức hạnh phúc, người biết rất tình đích thực là như thế nào và sẵn sàng tiếp tục sống hết mình cho cuộc sống, cho tình để lại có thêm được những ký ức mới. Cho dù điều đó xảy ra vào mười tháng sau hay mười năm sau nữa, nàng cũng làm theo những gì Gerry căn dặn. Bất kể khó khăn nào đợi ở phía trước, nàng tin rằng mình nhất định vượt qua.

      Và cuộc sống vẫn tiếp tục.

      ~~ END ~~
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :