1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PS I love U - CECELIA AHERN (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15
      Holly gõ vào cánh cửa. giọng khá cộc cằn bảo nàng bước vào. Tim nàng hơi thót lên, cứ như nàng bị triệu tập đến phòng hiệu trưởng những ngày còn học vậy. Nàng chùi bàn tay ướt mồ hôi của mình vào khăn tay rồi đẩy cửa bước vào.

      - Xin chào. – nàng cách mạnh dạn.

      Người đàn ông đứng dậy khỏi chiếc ghế ngồi. Ông đáp lại lời chào của nàng với nụ cười và cái bắt tay thân thiện. Gương mặt ông chẳng hợp với cái giọng ồm ồm lúc nãy chút nào, may mắn thay, nàng tự nhủ. Holly cảm thấy bình tĩnh hơn khi nhìn gương mặt người đàn ông: ông ta có nét gì đó giống bố nàng. Con người ông toát lên vẻ gì đó rất thân thiện và dễ gần. Tóc ông được chải gọn gàng, mái tóc gần như bạc trắng, sáng óng lên, và Holly thầm nghĩ ông hẳn là rất đẹp trai khi còn trẻ.

      - Holly Kennedy phải ? – ông hỏi và ngồi xuống, kô quên liếc nhìn bản sơ yếu lí lịch đặt trước mặt.

      Nàng ngồi đối diện với ông và cố tỏ ra bình tĩnh. Nàng đọc kỹ những quyển sách về kinh nghiệm phỏng vấn, từ cách bước chân vào phòng, cách bắt tay người phỏng vấn và cả cách ngồi vào ghế sao cho giữ được tư thế thoải mái nhưng phải đĩnh đạc. Nàng muốn mình có vẻ là người có kinh nghiệm làm việc, thông minh và hết sức tự tin.

      - Vâng ạ. – nàng đáp, để chiếc túi xách xuống và đặt đôi bàn tay run run lên đùi.

      Người đàn ông kéo kính xuống tận mũi và lướt qua lý lịch của nàng. Holly quan sát từng cử chỉ của ông và cố hình dung ông nghĩ gì. Đó phải là điều dễ dàng bởi vì ông là trong những người có thói quen hay cau mày mỗi khi đọc. Holly đoán như thế. Cũng có thể ông ta chẳng mấy ấn tượng với ứng cử viên ngồi trước mặt ông. Mắt nàng dừng lại khi nhìn thấy khung ảnh viền bạc, bên trong là hình ba xinh xắn có lẽ cũng trạc tuổi nàng cười rất tươi. Nàng tiếp tục ngắm bức ảnh và mỉm cười. Khi nhìn lên, nàng nhận ra ông nhìn nàng.

      - Trước khi chúng ta về , tôi giải thích cho biết tôi là ai và công việc của tôi là gì. – ông

      Holly gật đầu, cố tỏ ra rất quan tâm tới điều ông .

      - Tên tôi là Chris Feeney. Tôi là người sáng lập và cũng là tổng biên tập của tờ tạp chí này, cách khác, tôi là "ông chủ", như mọi người ở đây vẫn thích gọi.- ông cười hóm hỉnh, và Holly bị đôi mắt màu xanh nước biển của ông thu hút.

      - chung là chúng tôi tìm 1 người lo những việc liên quan đến lĩnh vực quảng cáo của tạp chí. biết đấy, bất cứ tạp chí hay cơ quan truyền thông đại chúng nào cũng phải dựa vào những mẫu quảng cáo của các doanh nghiệp có nhu cầu quảng bá thương hiệu để tiếp tục duy trì và phát triển. Chúng ta cần tiền để đầu tư cho công tác xuất bản, vì thế công việc này hết sức quan trọng. Kô may, người trước đây chịu trách nhiệm về công việc này thôi việc mà báo trước, do đó chúng tôi cần 1 người có thể vào việc ngay lập tức. thấy thế nào?

      Holly gật đầu:

      - Như vậy cũng kô vấn đề gì ạ. Và ra tôi cũng mong được bắt đầu ngay, càng sớm càng tốt.

      Chris gật đầu và nhìn xuống bản lí lịch của Holly lần nữa.

      - Tôi nhận thấy ở đây là làm việc trong hơn 1 năm qua rồi, có đúng thế kô? – ông hạ thấp giọng, cặp kính tụt xuống tận mũi và nhìn chằm chằm vào Holly đợi câu trả lời.

      - Vâng, đúng vậy ạ. – Holly gật đầu.- nhưng đó là vì tôi hoàn toàn kô có lựa chọn nào khác. may lúc đó chồng tôi bệnh nặng và tôi phải rời bỏ công việc tôi làm để chăm sóc ấy.

      Cổ nàng như nghẹn lại, nàng biết vấn đề nàng làm cả năm qua là điều mà bất kỳ nhà tuyển dụng nào cũng quan tâm. ai muốn tuyển người ngồi cả năm trời.

      - Tôi hiểu. – ông và ngẩng đầu lên nhìn Holly. – Tôi hy vọng là bây giờ ấy khỏe hẳn. – ông mỉm cười, nụ cười ấm áp.

      Holly biết chắc đó có phải là câu hỏi hay và nàng biết phải trả lời thế nào. Liệu ông ấy có muốn nghe chút về đời tư của nàng ? Ông ấy tiếp tục nhìn vào nàng và nàng nhận ra là ông ấy chờ câu trả lời.

      Nàng lấy giọng:

      - Vâng, ra là kô, thưa ông Feeney, kô may ấy ra hồi tháng Hai... ấy bị 1 khối u não...

      - Chúa ơi. – Chris đặt tờ lí lịch của Holly xuống và tháo cặp kính ra. – tôi rất tiếc khi nghe điều này. – Từng lời của ông đầy vẻ cảm thông chân thành. – Chắc là phải khó khăn cho lắm, còn quá trẻ và cả những điều khác nữa...

      Ông thoáng nhìn xuống bàn làm việc rồi lại nhìn lên và bắt gặp ánh mắt Holly.

      - Vợ tôi cũng mất vì bệnh ung thư vú mới năm ngoái đây thôi, vì thế tôi có thể hiểu được những cảm xúc của . – Ông nhàng, vẻ bao dung hồn hậu toát lên từ giọng của ông.

      - Thành chia buồn cùng ông. – Holly buồn bã nhìn vào mắt người đàn ông đáng mến ngồi đối diện.

      - Ai cũng bảo rồi mọi chuyện ổn. – ông mỉm cười.

      - Vâng, họ cũng thế với tôi. – Holly . – Và có vẻ như trà có tác dụng hơn cả.

      Người đàn ông bắt đầu cười, những tiếng cười lớn.

      - Phải! tôi cũng được nghe đến điều này, các con tôi còn bảo khí trong lành cũng là liều thuốc tốt chữa lành mọi vết thương.

      - À vâng, kì diệu của bầu khí trong lành. Nó tạo ra những điều kỳ diệu cho trái tim chúng ta. Có phải các con của ông đây kô ạ? – nàng mỉm cười hướng mắt về phía khung ảnh.

      - Vâng, là chúng đấy. – Ông với vẻ đầy hãnh diện. – Ba bác sĩ bé của tôi, chính chúng giúp tôi tiếp tục cuộc sống này, khu vườn giờ trông giống như trong ảnh nữa.

      - Chao ôi, đây là khu vườn nhà ông sao? – Holly mở tròn mắt. – là đẹp, tôi chắc nó phải là vườn thực vật hay gì đó tương tự thế.

      - Đó là biệt tài của Mauren. Tôi mãi bận rộn trong cái văn phòng này, kô có thời gian làm cho khu vườn gọn gàng đến thế đâu, ạ.

      - Ôi, tôi cũng kô giỏi giang về chuyện vườn tược. – Holly , ra vẻ đồng tình.

      Họ tiếp tục nhìn nhau và mỉm cười. Holly cảm thấy dễ chịu. Ít nhất nàng cũng biết được rằng nàng kô phải là người bất hạnh duy nhất cõi đời này khi mất người bạn đời mà mình thương nhất.

      - Có lẽ chúng ta quay lại với cuộc phỏngg vấn. – Chris cười . – Thế có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực báo chí hay truyền thông?

      Holly thích cách ông hỏi câu này. Bản lí lịch của nàng lên tất cả, rằng nàng chẳng có mảy may chút kinh nghiệm nào trong lĩnh vực này.

      - Vâng, ra là có ạ. – nàng lấy lại vẻ tự tin và cố gắng để gây ấn tượng tốt.- Tôi từng làm trong công ty bất động sản và tôi chịu trách nhiệm trong việc liên hệ với các phương tiện truyền thông đại chúng để quảng cáo. Có thể tôi có kinh nghiệm với những gì công việc này cầu, và vì thế, tôi biết cách làm thế nào để liên hệ với những công ty cần quảng cáo sản phẩm của họ báo.

      Chris gật đầu:

      - Nhưng chưa bao giờ làm việc cho 1 tạp chi hay cho báo nào phải ?

      Holly gật đầu và cố tìm ra lời nào đó để .

      - Nhưng tôi từng chịu trách nhiệm in bảng tin hàng tuần cho 1 công ty... - nàng tiếp tục, cố nhấn mạnh đến từng chi tiết dù là nhặt nhất nhưng có liên quan đến công việc quảng cáo. Tự dưng nàng thấy mình đáng thương.

      Chris tháo kính xuống.

      - Tôi hiểu. Tôi thấy rằng có rất nhiều kinh nghiệm với những công việc khác nhau, nhưng hầu như kô ở lâu những nơi làm, nhiều nhất cũng chỉ là 9 tháng...

      - Chỉ là tôi chưa tìm được công việc thực phù hợp với bản thân. – Holly , tự tin hầu như biến đâu mất.

      - Vậy làm thế nào tôi biết được kô rời bỏ chúng tôi sau vài tháng làm việc? – Ông mỉm cười nhưng Holly biết rằng ông đặt cho câu hỏi hết sức nghiêm túc.

      - Bởi vì đây là công việc tôi cần tìm. – Holly nghiêm nghị .

      Nàng hít hơi sâu như thể cảm thấy cơ hội tuột khỏi tầm tay, và nàng kô cho phép mình từ bỏ nó dễ dàng như vậy.

      - Ông Feeney, tôi là người rất chăm chỉ. Khi tôi thích điều gì, tôi tận tâm vì điều đó. Tôi là người có khả năng làm việc tốt và những gì còn chưa biết, tôi càng cố gắng hết sức để học hỏi, trước hết là cho bản thân tôi, cho ông, và cho công ty. Nếu ông đặt niềm tin vào tôi, tôi hứa làm ông thất vọng. – Nàng gần như kìm mình để giấu vẻ lo âu.

      - Vâng, vậy có lẽ đây là điều để tôi lưu ý và chúng ta có thể kết thúc ở đây. – Chris và mỉm cười. Ông đứng dậy đưa bàn tay ra. – cảm ơn dành thời gian đến đây. Tôi tin chắc rằng chúng ta còn gặp lại.

      Holly bắt tay và khẽ lời cảm ơn. Nàng nhặt chiếc túi xách lên và quay lưng bước , cảm thấy lưng mình như nóng ran bởi ánh mắt người đàn ông dõi theo. Vừa lúc định bước ra cửa, Holly quay mặt lại nhìn ông :

      - Ông Feeney, tôi nhắn thư kí mang vào cho ông tách trà nóng. Nó giúp ông hết mệt mỏi và cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn.

      Đoạn, nàng mỉm cười và đóng cửa lại trong tiếng cười của ông. Người thư kí nhướn mày với Holly khi nàng tiến đến trước mặt , còn những người khác ôm chặt xấp tài liệu tay, tự hỏi kô biết người phụ nữ này làm gì khiến cho người phỏng vấn cười to đến vậy.

      Holly quyết định ghé quán Hogan – chỗ Ciara làm việc – và nhân tiện ăn chút gì đó cho bữa trưa.

      đường về nhà, nàng suy nghĩ mien man về những gì sắp xảy đến, nếu nàng được nhận vào làm việc cho tờ tạp chí nọ.

      Đến nhà, nàng trông thấy xe của Sharon đậu ở đó. quá lâu nàng chuyện với ấy. Nàng cảm thấy có lỗi với Sharon vô cùng. Nàng dự định quay đầu xe nhưng rồi lại tự ngăn mình lại. Đôi lúc, người ta cũng cần phải đối diện với điều làm họ thấy khó xử, trước khi tất cả trở nên quá muộn.

      *

      Holly dừng xe, hít 1 hơi sâu trước khi bước ra. Đáng lẽ nàng nên đến thăm Sharon trước, Holly biết điều đó, nhưng dường như mọi thứ trở nên tồi tệ hơn rồi. Holly đến bên chiếc xe của Sharon và ngạc nhiên thấy John bước ra. Kô thấy Sharon đâu cả. Cổ họng nàng khô lại, nàng hy vọng Sharon kô gặp phải chuyện gì.

      - chào, Holly. – John , tay đóng mạnh cửa xe.

      - John, Sharon đâu?

      - mới từ bệnh viện về! – từ từ tiến đến bên Holly.

      - Ôi, chúa ơi, ấy vẫn ổn chứ?

      John có vẻ bối rối.

      - Sharon khám thai định kỳ. lát nữa đến đón ấy.

      Holly buông tay xuống.

      - Ồ...- nàng chợt thấy mình ngu ngốc.

      - Em biết , nếu em lo lắng cho Sharon như thế nên gọi cho ấy chứ. – John đứng thẳng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Holly. Nàng có thể nhìn thấy vẻ thất vọng mặt . Nàng tiếp tục nhìn lại John cho đến khi cái nhìn chăm chăm ấy khiến nàng phải quay mặt .

      - Vâng, em biết. – nàng lẩm bẩm. – ta vào bên trong 1 lát và cùng uống tách trà nhé?

      Những lúc khác, chắc nàng bật cười vì 1 câu như thế. Nàng câu giống hệt như vợ chồng Sharon thường .

      Nàng bật nút nước nóng trong khi John ngồi bên bàn.

      - Sharon biết đến đây nên em làm ơn đừng gì với ấy.

      - ồ.. vâng ạ.

      Holly cảm thấy hụt hẫng. phải Sharon bảo John đến.. ấy chẳng muốn gặp nàng nữa. Chắc là Sharon giận và chẳng cần đến nàng nữa rồi.

      - Sharon rất nhớ em, em biết đấy. – John tiếp tục

      Holly mang hai cốc trà đến bên bàn và ngồi xuống.

      - Em cũng nhớ ấy

      - hai tuần rồi Holly.

      - phải 2 tuần! – Holly phản đối cách yếu ớt, nàng cảm thấy còn tự tin dưới ánh nhìn buồn và giận của John.

      - À.. cũng gần hai tuần... Dù sao vấn đề phải chính xác là bao nhiêu lâu, bọn em từng trò chuyện với nhau mỗi ngày mà, có phải , Hol? – John đón lấy cốc nước từ tay Holly đặt xuống bàn.

      - Lúc trước khác, John .- Holly giận dữ . ai hiểu cho nàng rằng nàng phải trải qua những gì hay sao? Đâu phải ấy là người duy nhất có chuyện trong những ngày này cơ chứ?

      - Nghe này, bọn biết những gì em phải trải qua, - John lên tiếng.

      - Em biết là mọi người đều biết em trải qua những gì, John – đó là điều quá hiển nhiên – nhưng dường như tất cả lại hiểu rằng em vẫn phải tiếp tục đương đầu với cuộc sống ấy!

      Hai người ngồi im lặng.

      - Như vậy phải chút nào. – Giọng của John trở nên khẽ khàng hơn, quay xuống nhìn chiếc cốc và xoay xoay nó.

      - Vâng, đúng thế. Em thể làm cho cuộc sống của em tiến về phía trước như cách mọi người vẫn làm và vờ như có chuyện gì xảy ra.

      - Em có nghĩ đó là những gì bọn cũng phải trải qua ?

      - Nào, chúng ta hãy cùng nhìn lại xem nào. – Holly , giọng châm biếm. – Sharon có em bé còn Denise chuẩn bị đám cưới.

      - Holly, đó mới gọi là cuộc sống. – John cắt ngang và nhìn lên- dường nhe em quên cách sống như thế nào rồi. và kô định việc này là dễ dàng bởi vì chính bản thân cũng kô cảm thấy dễ. cũng nhớ Gerry, ấy là bạn thân nhất của . và Gerry sống cạnh nhau ngay từ những ngày còn bé. cùng đến trường, cùng vui đùa với cậu ấy, thề có Chúa là rất nhớ cậu ấy. Bọn học cùng chung trường tiểu học, rồi trung học, rồi cùng chơi trong 1 đội bóng. Cậu ấy là phù rể cho đam cưới của làm phù rể cho đám cưới của cậu ấy! Mỗi khi có chuyện buồn đều đến gặp Gerry, khi muốn được vui vẻ, cũng tìm đến Gerry. kể cho cậu ấy nghe những điều mà kô bao giờ có thể với Sharon. Và cậu ấy với những chuyện mà hẳn kô thể với em. Kô phải chỉ có mình em cảm thấy đau khổ khi cậu ấy ra . Và cũng kô phải vì ấy mất mà chúng ta phải ngừng lại cuộc sống của mình.

      Holly ngồi im, sững sờ. John quay ghế lại để gần với Holly hơn. Chiếc ghế bị kéo miết vào sàn nhà tạo ra 1 thanh phá tán bầu khí im lặng giữa hai người. John hít 1 hơi thở sâu trước khi bắt đầu tiếp:

      - Phải, là khó khăn, là kinh khủng. Quả nó là điều tồi tệ nhất xảy đến trong cuộc đời . Nhưng thể vì thế mà đầu hàng. thể thôi đến quán rượu nơi và Gerry từng ngồi đó, cũng thể thôi xem bóng đá chỉ vì đó là nơi bọn thường đến lúc rảnh rỗi. có thể nhớ về tất cả những quãng thời gian đó, và mỉm cười, nhưng kô thể vì thế mà từ bỏ cuộc sống.

      Holly rưng rưng nước mắt.

      - Sharon biết em bị tổn thương và ấy rất hiểu điều đó, nhưng em cũng phải hiểu đây là quãng thời gian rất quan trọng trong cuộc đời của ấy, và ấy cũng cần người bạn thân ở bên cạnh để giúp ấy vượt qua thời khắc quan trọng này. ấy cần em như em cần ấy vậy.

      - Em cố gắng đây, John. – Holly thổn thức. giọt nước mắt mặn nóng chảy dài xuống má nàng.

      - biết. – John nghiêng người về phía trước, nắm lấy bàn tay run rẩy của Holly. – Tránh đối diện với cuộc sống kô giúp được ai hay giải quyết được vấn đề gì đâu em ạ.

      - Nhưng hôm nay em phải phỏng vấn để xin việc. – nàng thổn thức và kể lể như đứa trẻ.

      John cố phì cười.

      - Đó là tin tốt đấy chứ, Holly. Thế buổi phỏng vấn đó có ổn nào?

      - Chán chết được. – Nàng khịt mũi, và John bắt đầu cười.

      - Sharon có mang được gần 5 tháng rồi, em biết đấy.

      - Vậy sao? ấy chẳng gì với em cả!

      - ấy sợ, - nhàng , - ấy sợ em giận và em bao giờ chuyện với ấy nữa.

      - Trời ơi, là ngớ ngẩn khi nghĩ như thế. – Holly thốt lên, đưa tay quệt hai hàng nước mắt.

      - sao? – John nhướn mày, - Vậy tất cả những điều này là sao?

      Holly quay .

      - Em định gọi cho ấy, là như vậy. Ngày nào em cũng nhấc máy lên nhưng em lại thể quay số. Rồi em tự với mình để hôm sau hãy gọi và rồi ngày hôm sau em bận... Ôi, em xin lỗi, John. Em thực rất mừng cho hai người.

      - Cảm ơn em, nhưng phải là người muốn nghe câu này, em biết đấy.

      - Em biết! nhưng những ngày qua em cư xử tệ quá! ấy kô bao giờ tha thứ cho em!

      - Đừng có ngớ ngẩn như thế, Holly. Chúng ta về Sharon. Ngay ngày mai là mọi chuyện có thể cho vào lãng quên thôi.

      Holly nhướn mày nhìn tràn đầy hy vọng.

      - À, có thể kô hẳn là ngay ngày mai, mà là sang năm cũng có thể... và em nợ ấy quãng thời gian dài đấy, nhưng cuối cùng ấy cũng tha thứ thôi. – Đôi mắt của John ấm áp trở lại và còn cười với Holly nữa.

      - Thôi nào!- Holly khúc khích đấm vào tay . – Em có thể cùng đến thăm Sharon lúc này được ?

      *

      Holly cảm thấy bồn chồn trong bụng khi hai người dừng xe trước bệnh viện. Holly nhìn thấy Sharon đứng bên ngoài mình và nhìn quanh đợi John. Trông ấy dễ thương với cái bụng căng tròn. Sharon sắp làm mẹ. Holly thể tin được là ấy có mang đến gần 5 tháng. Điều đó có nghĩa là Sharon có mang 3 tháng vào thời gian họ cùng nghỉ ở Lanzarote và ấy chẳng lời nào với nàng! Nhưng quan trọng hơn, Holly thể tin được rằng nàng lại ngu ngốc đến nỗi nhận ra được những thay đổi nơi người bạn thân nhất của mình. Holly bước ra khỏi xe và Sharon lặng người .

      Ôi, . Sharon gần như sắp thét vào mặt nàng. ấy sắp sửa rằng ấy ghét nàng đến nhường nào, và rằng ấy bao giờ muốn thấy mặt nàng lần nữa, và rằng...

      Nhưng, gương mặt Sharon bỗng nhiên giãn ra, ấy nở nụ cười tươi, dang tay đón lấy nàng.

      - Hãy đến đây với mình nào, đồ ngốc. – nhàng .

      Holly chạy lại ôm chầm đến Sharon. Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt nàng lại rơi.

      - Ôi, Sharon, mình xin lỗi. Mình người bạn tồi tệ. Mình vô cùng xin lỗi cậu, hãy tha thứ cho mình. Mình bao giờ có ý...

      - Thôi, im nào, đồ hay rên rỉ. Hãy ôm mình nào. – Sharon cũng khóc, giọng vỡ ra, và họ ôm nhau lâu.

      - ừm. – John hắng giọng to.

      - ồ, hãy đến đây . – Holly mỉm cười , kéo lại chỗ họ.

      - có phải làm việc này ? – Sharon nhìn chồng hỏi.

      - , phải đâu. – nháy mắt với Holly. – chỉ gặp Holly đường và hỏi ấy có muốn nhờ.

      - Phải rồi. – Sharon , quàng tay vào tay Holly và cả hai bước ra xe. À, đúng là cho em nhờ rồi đấy. – mỉm cười nhìn Holly.

      - Vậy họ thế nào? – Holly hỏi, chồm người ra phía trước như đứa trẻ hồi hộp nghe mẹ báo tin vui.

      - À, cậu thể tin được điều này đâu, Holly. – Sharon quay người lại và cũng hớn hở kém. – bác sĩ rằng... và mình tin ông ấy bởi vì có vẻ như ông ấy là trong những người giỏi nhất... ông ấy bảo..

      - Thôi nào, Sharon! – Holly thúc, nàng sốt ruột lắm đây.

      - Ông ấy em bé.

      Holly trợn ngược mắt lên:

      - Ý mình hỏi là bé trai hay ?

      - Vẫn chưa biết chắc chắn. – Sharon hếch mũi lên. – ra mình cũng biết nữa. Mình chưa nghĩ đến điều đó.

      nhìn sang John và cả hai cùng mỉm cười, mắt họ ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ. Họ cười với nhau 1 cách bí mật.

      cảm giác của ghen tị quen thuộc lại ùa về Holly, và nàng đành ngồi yên lặng, cố để cho nó qua càng nhanh càng tốt.

      Cả 3 người tiến gần đến nhà Holly. Nàng và Sharon lại chuẩn bị xa nhau trong khi vừa mới gặp nhau có lát. Họ có quá nhiều chuyện muốn với nhau. Ngồi quanh chiếc bàn trong nhà bếp, họ với nhau như để bù cho những ngày tháng gặp.

      - Sharon, hôm nay Holly phỏng vấn xin việc đấy. – John , cuối cùng cũng tìm được lời để xen vào cuộc hội thoại bất tận giữa Holly và Sharon.

      - Ôi, sao? Mình biết là cậu bắt đầu tìm kiếm việc làm rồi đấy!

      - Thông điệp mới của Gerry dành cho mình đấy.- Holly mỉm cười.

      - ồ, có phải đó là tất cả cho tháng này ? Mình tò mò muốn chết rồi đây! Thế cuộc phỏng vấn sao rồi?

      Holly nhăn mặt, đưa tay ôm đầu:

      - Ôi, tệ lắm, Sharon. Mình cứ như kẻ ngốc vậy.

      - sao? Thế công việc là gì?

      - Tìm quảng cáo cho 1 tạp chí.

      - Ha ha, nghe hay đấy. ở chỗ làm mình toàn đọc những thứ đó.

      - À, thế đó là loại tap chí nào nhỉ? – John hỏi

      - Hầu như là mọi thứ: thời trang, thể thao, văn hóa, thực phẩm, bài phê bình... Và cả quảng cáo nữa. – Holly đùa.

      - Chắc chắn là họ kô thể có những quảng cáo ấn tượng nếu như Holly Kennedy làm việc cho họ.- Sharon .

      - Cảm ơn cậu, nhưng mình cho rằng mình kô làm tốt được.

      - Tại sao? Cuộc phỏng vấn kô tốt sao? Cậu có tệ đâu chứ? – Sharon có vẻ ngạc nhiên, đưa tay với lấy cốc trà.

      - Ôi, mình nghĩ là rất tệ bởi vì người ta hỏi mình những kinh nghiệm làm việc cho 1 tạp chí hay 1 tờ báo nào đó và mình bảo rằng mình từng viết bản tin cho 1 công ty.

      - Bản tin ư? Mình hi vọng là cậu kô đề cập tới cái tờ giấy bé tí tẹo dở hơi mà cậu in qua máy tính để quảng cáo phá sản của công ty ấy đấy nhé! – rồi, Sharon phá lên cười.

      - Cậu là... - Holly im bặt, ngượng ngùng.

      - Còn vô số công việc khác nữa kia mà. – Sharon động viên Holly. – Cậu chỉ cần trau dồi thêm kĩ năng phỏng vấn nữa ổn thôi.

      Họ cùng im lặng trong chốc lát.

      Lần đầu tiên kể từ ngày Gerry mất, cả 3 người cùng cười và chuyện về chàng suốt cả đêm, và Holly học được cách chuyện về chàng mà cảm thấy buồn như trước đây nữa. Gerry dường như cũng tham gia trò chuyện với họ suốt đêm hôm đó. Và thêm diện của sinh linh bé khác nữa, đứa con của Sharon và John .

      Ngoài kia, cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16
      Chủ nhật hôm đó, Richard cùng bọn trẻ ghé qua thăm nàng. Hai đứa trẻ chơi trong vườn, còn Holly và Richard đứng hóng mát ngoài hàng hiên, ngắm nhìn chúng chơi đùa.

      - Trông chúng rất vui, Richard ạ. – Holly mỉm cười với trai.

      - Đúng thế, em ạ! – cũng mỉm cười. – muốn bọn trẻ cảm thấy mọi thứ vấn bình thường. Chúng biết chuyện gì xảy ra và cũng khó để giải thích cho chúng hiểu.

      - với chúng thế nào?

      - À, rằng bố và mẹ nhau nữa và rằng chuyển nơi khác sống để mọi người có thể hạnh phúc hơn.

      - Và chúng kô hỏi gì thêm sao?

      trai của nàng khẽ gật đầu.

      - Timothy kô sao, nhưng Emily lo lắng sợ bố mẹ kô nó nữa và như vậy nó kô đc ở cùng bố mẹ nữa. – nhìn sang Holly, đôi mắt rất buồn.

      Nàng thể tin được là nàng có thể ngồi chuyện hàng giờ như thế này với Richard. Thời gian gần đây, dường như trở thành con người hoàn toàn khác. Cũng có thể chính Holly mới là người thay đổi, nàng dành cho nhiều cảm thông hơn, và dễ tha thứ cho những nhận xét nhặt, đôi lúc vặt vãnh của Richard, vì nàng hiểu đó là thói quen của trai mình. Và điều quantrong nhất là giờ đây, Holly và Richard có những điểm chung. Cả hai đều hiểu thế nào là đơn và kô mấy tin tưởng vào chính bản thân mình.

      - Mọi chuyện ở nhà bố mẹ thế nào rồi?

      - Tốt cả em ạ!

      - Ciara có làm phiền ? – nàng hỏi như có ý muốn bảo vệ trai mình khỏi em quá quắt. Nàng cảm thấy nàng cần phải bảo vệ cho Richard. bảo vệ ấy cho nàng cơ hội giúp và hiều Richard nhiều hơn. Nó cũng mang lại cho nàng sức mạnh.

      - Ciara ... - mỉm cười, - và nó thường cùng quan điểm với nhau.

      - À, thế em cũng lo lắng về chuyện này lắm đâu. Hầu như chẳng ai cùng quan điểm với nó cả đâu ạ.

      - nghĩ cũng có những lúc như thế,- nhún vai, - Mặc dù chắc rằng em nghĩ chẳng bao giờ biết sống với thế giới của riêng mình.

      - À.. ai giống ai cả, Richard. Ciara hơi lập dị 1 chút. Declan là 1 kẻ mơ mộng. Jack là 1 người hay pha trò, còn em ... em cũng biết mình là người như thế nào nữa. Nhưng lúc nào cũng là người kiểm soát tất cả mọi thứ. Thẳng thắn và nghiêm túc. Tất nhiên điều đó kô hẳn là xấu, chỉ là tính tình của mỗi người mà thôi.

      - Em là 1 người chin chắn và biết suy nghĩ cho người khác. – Richard sau1 hồi im lặng.

      - sao cơ? – Holly hỏi lại và cảm thấy hơi bối rối

      - luôn cho rằng em là người thận trọng và biết suy nghĩ. – lặp lại

      Holly hoài nghi:

      - Em nghĩ thế đâu, Richard. EM và Jack lúc nào cũng trêu ...

      - Em tệ đâu, Holly.- nhìn Holly cười hiền. – dù sao mỗi tính cách ấy cũng là lý do để chúng ta nên có chị em. Chúng tạo nên nền tẳng cho cuộc sống này, làm cho chúng ta cứng rắn thêm và được sống cuộc sống quá đơn điệu. ra cũng là 1 lão cả hay ra vẻ nữa cơ mà.

      - Em là 1 người chín chắn và biết suy nghĩ cho người khác. – Richard sau hồi im lặng.

      - sao cơ? – Holly hỏi lại và cảm thấy hơi bối rối

      - luôn cho rằng em là người thận trọng và biết suy nghĩ. – lặp lại

      Holly hoài nghi:

      - Em luôn xem Jack là người lý tưởng. Lúc nào em cũng luôn theo sau Jack và làm đúng những gì cậu ấy bảo. – bắt đầu cười. – Hồi còn , từng nghe cậu ấy bảo em điều gì đó với , và thế là ngay lập tức em chạy vào phòng , mặt trắng bệch vì sợ hãi, nhanh rồi chạy về.

      - Nhưng rồi lúc nào em cũng quay trở lại. – Richard tiếp. – em rón rén vào phòng nhìn làm việc, và biết đó là cách xin lỗi của em. – nhìn Holly mỉm cười. – điều này chứng tỏ em kô phải người vô tâm. chị em nào trong nhà chúng ta có cách suy nghĩ giống em, ngay cả cũng thế. Em là người duy nhất, luôn là người rất nhạy cảm.

      , Jack là niềm vui, là tuyệt vời, là anhtrai to khỏe, đẹp trai của nàng, người có vô số bạn bè và nàng từng xin Jack cho nàng được chơi cùng họ. Nếu bây giờ Jack gọi đến rủ nàng chơi, nàng bỏ mọi thứ để ngay lập tức. Đáng ngạc nhiên thay, bây giờ Holly mới nhận ra điều đó, nhờ Richard. Phải chăng Holly đặt Jack lên 1 vị trí quá cao mà nàng kô hề biết? Holly nhận ra rằng nàng luôn tự tìm cho 1 cái cớ thích hợp, mỗi khi hứa điều gì đó với nàng nhưng lại thực hiên.

      Còn Richard, gần đây cố gắng mang đến cho Holly những điều mới mẻ, làm nàng phải suy nghĩ rất nhiều.

      Ngày hôm sau, Holly nhảy cẫng lên vì 1 tin nhắn. Nàng ấn lại chiếc nút đỏ để nghe nghe lại đến cả chục lần.

      "Chào, Holly,", giọng ồm ồm đặc biệt nhưng nghe rất quen vang lên. "Tôi là chris Feeney của tạp chí Thời Đại Mới. Tôi gọi đến để thôgn báo với rằng thể hiện1 cách ấn tượng trong cuộc phỏng vấn ngày hôm nọ. ừm.."ông ngừng lại 1 chút, " ra tôi thường để lại tin nhắn như thế này, nhưng tôi chắc là rất vui khi biết tôi quyết định chào đón đến với công ty chúng tôi. Tôi muốn bắt đầu công việc càng sớm càng tốt, vì thế hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào muốn, nếu nhận lấy cơ hội này. Và chúng ta thảo luận thêm. Tạm biệt!"

      Holly cứ lăn qua lăn lại giường, trong lòng lâng lâng 1 niềm vui khôn tả. Nàng bắn hạ được mặt trăng... và bây giờ nàng hạ cánh an toàn.

      *

      Tòa nhà Georgian cao chót vót. Đó là ngày đầu tiên Holly làm và nàng cảm thấy trong lòng háo hức. Đêm qua, Holly ngủ rất ít vì căng thẳng và hồi hộp. Holly gọi đến cho Chris ngay sau đó, rồi nàng gọi cho gia đình và bạn bè để cùng chia sẻ niềm vui này. Sáng nay, ngay trước lúc rời khỏi nhà, Holly nhận được bó hoa rất đẹp của bố mẹ gửi đến để chúc nàng " ngày đầu tiên may mắn."

      Vậy mà, khi ngồi ăn bữa sáng, nàng lại cảm thấy buồn, Gerry ở bên cạnh nàng nữa rồi. Lấy ai...? Người ta thường tổ chức bữa tiệc mỗi khi ai đó bắt đầu công việc mới. Với Gerry, ít nhất cũng đánh thức nàng dậy với bữa ăn sáng mang tới tận giường, rồi gói theo cho nàng nào là bánh sandwich, phô mai, dăm bông, trái táo đỏ to và thanh socola lớn. Rồi chàng lái xe chở nàng đến chỗ làm việc, gọi cho nàng để cùng dùng bữa trưa và hỏi xem nàng có bị ai bắt nạt , có được đối xử tử tế hay , và đến chiều chàng đến đón nàng về nhà. Rồi cả hai cùng ngồi vào dùng bữa tối, chàng lắng nghe và cười khi Holly mô tả tất cả các nhân vật khác nhau trong công ty, và lần nữa lại càu nhàu rằng nàng rất ghét chỗ làm này. Tất nhiên, tất cả chỉ diễn ra trong ngày đầu tiên Holly bắt đầu công việc mới mà thôi. Còn lại, họ ngủ dậy trễ, vội vàng uống 1 tách cà phê hay sữa nóng rồi hôn tạm biệt, hai người rẽ hai hướng khác nhau. Giá như Holly biết thời gian bên nhau của vợ chồng nàng quá ngắn ngủi như thế ...

      *

      - Chào, Holly. – cười tươi và bắt tay Holly. – Chào mừng chị gia nhập đại gia đình chúng tôi trog văn phòng khiêm tốn như thế này.

      dẫn Holly 1 vòng và hướng dẫn mọi thứ trong phòng. Holly cảm thấy thích người phụ nữ này ngay từ lần đầu nàng gặp hôm phỏng vấn. Trông ấy có vẻ cùng tuổi với nàng, có mái tóc dài vàng óng và 1 gương mặt dường như lúc nào cũng mỉm cười.

      - À, còn tôi là Alice. Tôi làm việc ở khu lễ tân, như biết rồi đấy. Tôi dẫn đến chỗ ông chủ ngay đây. Ông ấy đợi .

      - Chúa ơi, tôi đến muộn có phải ? – Holly lo lắng hỏi. ra, nàng rời nhà rất sớm để bị kẹt xe.

      - , muộn đâu. – Alice và dẫn tới văn phòng của ông Feeney. – À, nhân tiện chị cùng buộc mình phải đến sớm và về muộn chỉ vì những người ở đây hay làm thế. Tôi nghĩ cuộc sống thực của Chris là ở trong văn phòng của ông ấy, vì thế kô phải cạnh tranh với ông ấy đâu. – mỉm cười ý nhị. – Ông ấy kô phải là người bình thường. – cố ý to trong khi đưa tay gõ cửa phòng Chris.

      - Ai bình thường? – Chris đằng hắng, giọng vẫn ồm ồm.

      - Ông đấy. – Alice mỉm cười và đóng cửa phòng lại khi Holly bước vào văn phòng.

      - có thấy nhân viên của tôi đối xử với tôi thế nào kô? – Chris tươi cười, bắt tay Holly. Holly cảm thấy như mình được nhiệt tình chào đón. Bầu kô khí làm việc tuyệt, ít nhất là từ cảm nhận ban đầu của nàng.

      - Cảm ơn ông vì cho tôi cơ hội, ông Feeney. – Holly mà lòng tràn ngập cảm kích.

      - có thể gọi tôi là Chris, và kô cần phải cảm ơn đâu nhé. Còn bây giờ, hãy theo tôi.

      Ông dẫn Holly vào hội trường chính. tường treo đầy những ảnh bìa của tạp chí Thời Đại Mới được xuất bản trong suốt hai mươi năm qua. Sau đó là màn chào hỏi mọi người.

      - Bên trong này là phòng làm việc của . – ông mở cánh cửa để Holly bước vào trước.

      Căn phòng vừa đủ rộng để đặt chiếc bàn làm việc và chiếc tủ. chiếc máy vi tính đặt bàn với hàng đống giấy tờ bên cạnh. Đối diện với bàn làm việc là chiếc tủ chật ních những cuốn sách dày mỏng khác nhau và những tờ tạp chí cũ. Bên ngoài trời rất lạnh, gió thổi liên hồi, nhưng căn phòng mang lại cho người ta cảm giác ấm áp vá sáng sủa. Holly biết rằng nàng làm được khối chuyện trong căn phòng như thế này.

      - là hoàn hảo. – Holly với ông Chris, dặt chiếc cặp của mình xuống bàn và đưa mắt nhìn quanh.

      - Tốt. – Ông Chris . – chàng làm việc trước đây là người rất ngắn nắp. Những chồng tài kiệu đặt ở kia cho biết chính xác tất cả những việc cần phải làm. Nếu có vấn đề gì hay bất cứ câu hỏi nào, cứ đến gặp tôi. Tôi ở ngay phòng bên cạnh. – ôgn và gõ gõ vào bức tường ngăn giữa hai căn phòng.

      - Còn bây giờ, tôi kô mong 1 phép màu từ nơi đâu, vì tôi biết lĩnh vực này còn rất mới lạ với , cho nên tôi mong hỏi tôi nhiều. Số xuất bản tiếp theo của chúng ta ra vào ngày đầu tiên của tháng.

      Holly mở tròn mắt, nàng chỉ còn hai tuần lễ để hoàn thành nhiệm vụ cho cuốn tạp chí.

      - Đừng lo, - ông Chris mỉm cười lần nữa. – tôi muốn tập trung vào số xuất bản của tháng mười . Hãy làm quen với phần trình bày của tờ tạp chí trước. Đây là việc rất khó và có thể là quá nhiều cho người, nhưng nếu chúng ta biết sắp xếp mọi việc trôi chảy cả thôi. Cần gì, cứ hỏi Alice. ấy có nhiệm vụ giúp đỡ mọi người ở đây. – ông dừng lại và nhìn quanh căn phòng. – tất cả là như vậy. có muốn hỏi gì thêm ?

      Holly lắc đầu.

      - , tôi nghĩ tôi có thể bắt đầu được rồi.

      - Vậy được, tôi để lại với công việc. – ông quay lưng bước . Trước khi khép cửa, ông thêm, - Holly, tôi tuyển vì tôi tin người phụ nữ rất có nghị lực.

      Holly khẽ gật đầu.

      - Tôi luôn biết cách nhìn người, và tôi chưa bao giờ sai trong việc này cả, hãy tin tôi và làm việc tốt nhé. – ông Chris nở nụ cười động viên Holly và đóng cửa lại.

      Holly ngồi vào bàn, nàng háo hức được sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy ngay lập tức. Đây là công việc mà nàng cảm thấy thích nhất từ trước đến nay, và nghe Chris qua, nàng cũng có thể hình dung ra được rằng rồi đây nàng hết sức bận rộn. Nhưng nàng lại thấy vui. Nàng cần phải để đầu óc mình bận rộn. nàng mở các xấp tài liệu và bắt đầu làm việc.

      Tương lai còn ở phía trước.

      *

      Ngày Ciara rời gia đình để cùng Mathew quay trở lại Úc rồi cùng đến. Ở gần nhau, chị em hay cãi cọ, cắng đắng nhau là thế, vậy mà khi chiatay, tất cả họ lại bịn rịn muốn rời.

      - Con , lần này nhớ liên lạc thường xuyên hơn với mọi người nhé. – bà Elizabeth dặn dò Ciara khi bà ôm con vào lòng và hôn tạm biệt.

      - Vâng, dĩ nhiên mà mẹ. Ôi, mẹ đừng khóc, nếu kô con cũng khóc đấy.

      Holly cũng rơm rớm nước mắt. Ciara trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng trong những tháng vừa qua. Và , cuộc sống của nàng cũng khá hơn đôi chút. Nàng nhớ em mình rất nhiều, nhưng Holly hiểu rằng Ciara cần phải để được ở bên cạnh Mathew. Cậu ta là chàng trai dễ thương và Holly thấy vui vì em mình được hạnh phúc.

      - Hãy chăm sóc Ciara bé bỏng hộ chị. – Holly nhón chân ôm hôn chàng Mathew cao to, khẽ.

      - Đừng lo, ấy được chăm sóc cách chu đáo chị ạ. – Mathew mỉm cười.

      - làm nó buồn chứ? – ông Frank vỗ lưng Mathew và mỉm cười.

      Mathew cũng đủ thông minh hiểu rằng đó cũng còn là lời cảnh cáo.

      - Tạm biệt, Richard. – Ciara và ôm hôn trai mình. – hãy tránh xa người phụ nữ xấu xa Meredith ấy ra nhé. ta kô xứng với đâu. – Ciara quay sang Declan. – Cậu có thể ghé qua chỗ chị bất cứ khi nào cậu thích, Dec, có thể là khi cậu làm bộ phim hay... cái gì đó về chị. – Ciara cách nghiêm túc và ôm chầm lấy Declan.

      - Jack, chăm sóc chị quý giùm em nhé. – Ciara và mỉm cười với Holly. – Ôi, em nhớ chị lắm. – Ciara thêm, giọng buồn bã và ôm Holly chặt.

      - Chị cũng thế. – giọng Holly run run.

      - Thôi thôi, em đây, trước khi tất cả mọi gương mặt buồn rầu ở đây làm em khóc. – Ciara , cố tỏ ra vẻ hạnh phúc.

      - Con đừng chơi ba cái trò nhay nhót với dây thừng nữa, Ciara. Những trò như thế nguy hiểm lắm. – Ông Frank lo lắng dặn dò đứa con ham mê cảm giác mạnh của mình.

      - phải là nhảy dây thừng mà là nhảy Bungee bố à! – Ciara cười và hôn lên má ông, rồi hôn tạm biệt bà Elizabeth. – Đừng lo cho con, rồi con tìm được trò gì đó mới mẻ hơn để thử nữa mà. – Ciara nháy mắt tinh nghịch.

      Mọi người vẫy tay nhìn theo Ciara và Mathew cho đến khi mái tóc hồng của Ciara khuất dần trong đám đông.

      - Thôi nào, - bà Elizabeth quệt hàng nước mắt, - tại sao tất cả những đứa con còn lại của mẹ kô cùng về nhà và chúng ta cùng ăn trưa nhỉ?

      - để em cùng Richard nhé. – Jack khéo với Holly và nhanh chóng hòa cùng những người còn lại, để mặc Holly và Richard tụt lại phía sau.

      - Thế nào, tuần làm việc đầu tiên của con thế nào hả con ? – Bà Elizabeth hỏi Holly khi tất cả ngồi quanh bàn ăn.

      - ồ, con rất thích công việc đó mẹ ạ. – Nàng đáp, ánh mắt sáng lên niềm vui. – Công việc này thú vị và đòi hỏi cao hơn rất nhiều so với những việc mà con làm trước đây, và mọi người hết sức thân thiện. Môi trường làm việc rất tốt ạ.

      - ừm, đó là điều quan trọng nhất đúng kô? – Ông Frank vẻ rất hài lòng. – Ông chủ của con thế nào?

      - Ông ấy là người đáng kính. Ông ấy làm con nghĩ đến bố. Con rất quý ông ấy bố ạ.

      - Năm nay em có định làm phim gì khác ? – Jack quay sang hỏi Declan.

      - Vâng, có, phim về những người vô gia cư. – Declan khi miệng vẫn còn đầy thức ăn.

      - Dec, - Bà Elizabeth khụt khịt mũi, - đừng chuyện trong khi miệng ngai nhồm nhoàm thế chứ, lớn rồi mà còn...

      - Con là con định làm gì, con trai? – ông Frank hỏi, cố tránh cuộc lời qua tiếng lại.

      - Con làm bộ phim về những người vô gia cư ạ.

      - ồ, thế à, rất tốt. – ông khích lệ con trai.

      - Cậu định mượn ai trong gia đình ta để làm diễn viên trong lần này vậy? Richard ư? – Jack hỏi cách ý.

      Holly đặt mạnh chiếc nĩa xuống bàn.

      - Đó phải là chuyện để đùa đâu ông . – Declan vẻ nghiêm túc, làm cả Holly cũng thấy ngạc nhiên.

      - Chúa ơi, sao dạo này mọi người khó khăn thế? – Jack vờ vịt. – chỉ là đùa thôi mà.

      - có gì đáng đùa ở đây cả. – bà Elizabeth nghiêm nghị.

      Holly nhìn Richard, im lặng ngồi ăn phía cuối bàn. Holly thấy thương mình quá. kô đáng phải nghe những câu như thế, và hoặc là Jack cư xử thiếu tế nhị quá mức, hoặc là mọi chuyện vẫn luôn như thế, và chắc là Holly vô cùng ngốc nghếch khi trước đây, nàng luôn cảm thấy câu cảu Jack cũng đáng buồn cười.

      - Xin lỗi, Richard, em chỉ đùa thôi. – jack .

      - Được rồi, kô có gì đâu Jack.

      - Vậy tìm được việc làm chưa?

      - Chưa, vãn chưa.

      - là đáng tiếc. – Jack cộc lốc, và Holly liếc sang nhìn Jack. Có chuyện quái gì xảy ra với Jack vậy nhỉ?

      - Ôi, Jack. – Holly thở dài và tiếp tục thái miếng lườn gà. – làm ơn thôi , có được ?

      Jack uống hết cốc bia và quay sang nhìn chằm chằm em mình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17
      Holly gõ gõ ngón tay bàn làm việc, nhìn đăm chiêu ra cửa sổ. công việc tuần này được hoàn thành cách hết sức trôi chảy. nàng kô nghĩ mình lại thực có thể ham thích nó đến thế. Nàng thấy vui khi ngối ăn trưa tại chỗ để làm nốt công việc và thậm chí còn ở lại làm thêm giờ, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Nhưng dù sao, đây cũng mới chỉ là tuần làm việc thứ ba.

      Nàng nghĩ đến Gerry mỗi ngày làm,và luôn thầm cảm ơn chàng giúp nàng có đủ tự tin để tiến thẳng về phía trước.

      Nàng trở lại với công việc. cộng tác viên gửi bài báo viết về chuyện khắp Ailen để tìm xem ở đâu bán bia tươi rẻ nhất. bài báo khá thú vị, vẫn còn khoảng trống phía dưới bài báo này và công việc của nàng là phải lấp đầy khoảng trống đó. Nàng lật nhanh các số điện thoại cần liên lạc và chợt nảy ra ý tưởng. Holly nhấc điện thoại lên và quay số.

      - Quán Hogan xin nghe

      - Xin chào, làm ơn cho tôi gặp Daniel Connolly

      - Xin đợi lát

      bài Greensleeves lại vang lên. Holly bật máy sang chế độ loa ngoài và ngả người ghế lắng nghe trong khi đợi.

      - Vâng, tôi nghe đây

      - Daniel phải ?

      - Vâng.

      - Chào , Holly đây.

      - Mọi chuyện thế nào rồi, Holly?

      - Cảm ơn , rất tốt, còn ?

      - Cũng rất tốt, có gì để phàn nàn.

      - Tôi còn nhớ có lần muốn quảng cáo cho câu lạc bộ Diva đúng ?

      - À..ờ đúng vậy.

      - Tốt quá, vậy có muốn đặt mẩu quảng cáo ở tạp chí Thời Đại Mới ?

      - Có phải làm ở đó ?

      - Vâng, tôi mới nhận việc ba tuần nay.

      - Văn phòng của tờ tạp chí này cũng ở gần quán Hogan, đúng ? Tôi vẫn thường thấy ngang qua đây mà kô thèm ghé vào. – trêu Holly. – Sao chúng ta kô gặp nhau vào giờ ăn trưa nhỉ?

      - Ôi, mọi người ở đây toàn ăn trưa tại bàn làm việc thôi. – Holly giải thích.

      - Thế chán chết.

      - thấy chuyện quảng cáo thế nào?

      - Vâng, chắc chắn rồi, hay lắm.

      - Vậy được, tôi cho đăng mẩu quảng cáo này vào số xuất bản tháng 11. có muốn đăng đinh kì hàng tháng ?

      - có thể cho tôi biết chi phí quảng cáo bao nhiêu ? – cười

      Holly đưa tay lên nhẩm tính rồi trả lời Daniel.

      - Ừm, - , - để tôi suy nghĩ thêm , nhưng số tháng 11 chắc chắn rồi.

      - ồ, vậy hay quá! trở thành triệu phú sau khi tờ tạp chí này được phát hành cho mà xem.

      - Cũng hy vọng là thế, - Daniel cười, - Nhân tiện, tuần tới chúng tôi có bữa tiệc giới thiệu loại rượu mới. Tôi có thể mời được kô?

      - Vâng, rất hân hạnh. Thế loại rượu mới này của các tên là gì?

      - Blue Rock. Nó rất thịnh hành trong giới trẻ các nước Châu Mỹ. Mùi vị của nó rất tuyệt. Hôm đó miễn phí cả đấy. Tôi đãi tất cả mọi người đến quán.

      - Chao, nghe hoành tráng quá nhỉ, - Holly cười rồi ghi lại ngày giờ tổ chức buổi tiệc. – hay lắm, xong việc tôi đến ngay.

      - Vậy phải nhớ mang theo bộ đồ tắm trước khi làm đấy.

      - Mang theo cái gì cơ?

      - Đồ tắm. – cười lớn. – Chủ đề của buổi tiệc là bãi biển.

      - Nhưng là mùa thu cơ mà, có nhầm kô đấy?

      - Kô phải ý tưởng của tôi đâu. Khẩu hiệu lần này là: " Blue Rock, loại rượu mới làm ấm áp mùa đông"

      - Chà chà! Nghe hay đấy nhỉ! Thôi được rồi, cảm ơn Daniel. Hãy suy nghĩ xem muốn quảng cáo cho câu lạc bộ Diva như thế nào rồi gọi cho tôi nhé.

      - Được, tôi gọi.

      Holly chạy ngay sang phòng Chris, nàng vừa có ý tưởng. Chỉ cách đây ba tuần, nàng vừa ngồi vào chiếc ghế này để phỏng vấn xin việc, giờ nàng lại ở đây đưa cho ông chủ mới của mình ý tưởng. khôi hài khi cuộc sống lại thay đổi nhanh đến thế. Nhưng cuối cùng nàng cũng học được cách để thay đổi cuộc sống.

      - Nào, , tôi nghe đây. – Ông Chris đưa tây nâng ặp kính tròn nhìn Holly chờ đợi.

      - à, có lẽ ông biết quán Hogan ở góc bên phải gần tòa nhà này chứ?

      Chris gật đầu.

      - Tôi vừa chuyện với người chủ quán ở đó và ấy đặt chúng ta quảng cáo cho câu lạc bộ của ấy. ấy bao rằng tối thứ ba tuần tới, quán tổ chức bữa tiệc giới thiệu loại rượu mới tên là Blue Rock. Phông nền của nó là bãi biển, các nhân viên trong trang phục áo tắm và moi thứ được trang hoàng như bãi biển vậy.

      - Vào mùa thu ư? – ông nhướn mày hỏi

      - Vâng, khẩu hiệu của họ là "thức uống làm ấm mùa đông"

      - Nghe hay đấy!

      - Tôi nghĩ buổi tiệc này cũng rất đáng quan tâm. Tôi biết là chúng ta phải đưa ý kiến này ra để thảo luận, nhưng nếu đợi đến lúc ấy tôi e muộn mất.

      - Tôi hiểu, đó là ý kiến hay, Holly. Tôi cho người đến đó.

      Holly mỉm cười và đứng dậy.

      - À, nhân tiện tôi muốn hỏi, ông có người dọn dẹp lại khu vườn chưa ạ?

      Chris chau mày:

      - có khoảng mười người đến rồi và họ đòi những sáu nghìn đô la.

      - Như thế nhiều quá.

      - Phải, nhưng đó là 1 khu vườn rộng, có rất nhiều việc phải làm.

      - Thế người ta đòi giá rẻ nhất là bao nhiêu.

      - 5 nghìn rưỡi đô la. Mà có chuyện gì à?

      - Nếu ông ngại, trai tôi làm việc này với giá chỉ 5 nghìn rưỡi đô. – Holly thăm dò.

      - Vậy ư? ấy làm việc tốt chứ?

      - Ông còn nhớ tôi từng rằng khu vườn của tôi là hku rừng rậm kô? Giưof nó kô còn như vậy nữa. ấy làm tất cả. Chỉ có điều ấy chỉ làm mình nên có lẽ hơi lâu.

      - sao, tôi quan trọng chuyện lâu hay mau. có danh thiếp của ấy kô?

      - À.. vâng. Xin ông đợi lát, tôi lấy ngay đây.

      Holly về phòng, lấy mảnh giấy cứng với màu sắc khá ấn tượng, in tên và số điện thoại của Richard lên rồi cắt thành tấm thiếp hình chữ nhật.

      - Tốt lắm, - Chris khi đọc tấm thiếp. – Tôi gọi cho ấy ngay đây.

      - ồ, tôi cho là hôm nay ấy bận, nếu được ông có thể để thư thư cho ấy sang tuần sau kô?

      - Được, vậy cảm ơn , Holly.

      Khi nàng vừa bước ra cửa, Chris với theo:

      - mà này, kĩ năng viết lách của thế nào nhỉ?

      - À, chắc là tôi phải mua thêm máy quyển từ điển chuyên ngành báo chí.

      Tôi muốn lo việc viết bài báo cho buổi khai trương ấy, nghĩ sao?

      - Daniel, tôi cần giúp.

      - Tôi biết cần tôi giúp, nhưng tôi đủ tieu chuẩn đâu. – Daniel cười lớn trong ống nghe.

      - Kô, nghiêm túc đấy. Tôi vừa đề cập đến buổi khai trương với ông tổng biên tập và ông ấy muốn tôi viết bài này.

      - Ồ, tuyệt quá.

      - , tuyệt đâu. Ông ấy muốn tôi viết về buổi chiêu đãi của quán Hogan.

      - Đó là 1 tin tốt đấy chứ Holly.

      - Nhưng tôi viết được. – Nàng hoảng hốt.

      - Ồ, sao? Khi còn học, đó là 1 trong những môn chính tôi phải học đấy.

      - Ôi, Daniel, đừng có đùa nữa...

      - Được, được, thế muốn tôi giúp thế nào?

      - Tôi cần cung cấp mọi thông tin về loại rượu này và về buổi chiêu đãi.

      - Thế tại sao ghé qua đây 1 lát. Rồi tôi chở đâu đó ăn tối.

      - Ồ, vậy cảm ơn nhiều nhé, Daniel. – nàng gác máy và thở phảo nhõm.

      Nhưng, chẳng phải nàng vừa đồng ý hẹn hò với Daniel hay sao?

      Holly liên tục nhìn lên đồng hồ, cầu mong sao thời gian trôi chậm lại. nàng cảm thấy sợ khi phải đến buổi ăn tối cùng Daniel.

      Nàng và Daniel cùng ra ngoài hàng trăm lần rồi, vậy tại saoo giờ nầng lại lo lắng nhỉ? Họ là "hai người bạn đơn", và cứ mỗi lần có ai đó tổ chức bữa ăn tối cùng bạn bè hay sắp xếp buổi picnic, cả hai luôn được mời đến để làm bạn cùng nhau, như thể là họ thể chuyện với các cặp khác trong bàn vậy.

      Nàng tắt máy tính, thu dọn lại mọi thứ cách chậm rãi, cứ như thể làm như vậy nàng khỏi phải đến ăn tối cùng Daniel. Rồi nàng tự cốc vào đầu mình. "Chỉ là bữa ăn tối chuyện về công việc thôi mà."

      Holly ra ngoài và tim đập liên hồi khi nhìn thấy Daniel qua lại chờ đợi. Lập thu, tiết trời se lạnh. Nghe tiếng Holly gọi, Daniel giật mình quay lại, mái tóc màu nâu sẩm của bị gió thổi bay lòa xòa trước mặt.

      - Ồ, tôi thành xin lỗi, Daniel. – Holly nghĩ ra cái cớ. – Tôi bận họp đột xuất nên kô thể gọi cho .

      - Đừng lo, tôi biết là nó quan trọng mà. – nhìn nàng mỉm cười, và nàng cảm thấy có lỗi với nụ cười ấy. Đây là Daniel, người bạn của nàng chứ kô phải ai khác mà nàng cần phải tránh né.

      - Bây giờ thích đâu?

      - Bên trong kia sao? – Holly và nhìn vào quán cà phê ở phía dưới tầng trệt của tòa nhà nơi nàng làm việc.

      Daniel khịt khịt mũi.

      - Nếu thấy phiền chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn vì tôi rất đói. Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì cả.

      Họ cùng nhau bộ qua hết quán này đến quán khác. Cuối cùng, đồng ý bước vào nhà hàng Ý mà Holly kô thể kô với . kô gian yên tĩnh chỉ có vài cặp nam nữ trò chuyện bên ngọn nến. Daniel hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển đậm, màu áo ấy càng làm đôi mắt xanh của nổi bật và long lanh hơn trong ánh sáng lờ mờ của ngọn nến.

      - có thấy phiền kô? – Daniel cười khi bắt gặp ánh mắt Holly nhìn cặp nam nữ âu yếm nắm tay nhau ở bàn kế bên.

      - ra kô, họ làm tôi buồn.

      Daniel dường như nghe nàng , mải đọc bản thực đơn.

      Holly cố gắng chuyện cách dè dặt, và câu chuyện của họ chỉ xoay quanh buổi tiệc ở quán Hogan. Còn Daniel rất chu đáo,, mang theo cả xấp tài liệu để Holly tham khảo trước khi bắt tay vào việc viết bài báo đầu tiên của mình. còn đưa cho Holly danh sách những người tham gia pha chế "Blue Rock" để nàng có thể chuyện trực tiếp nếu cần thiết. Bây giờ, nàng còn thấy lo lắng nhiều nữa. Nhưng bụng nàng cứ cồn cào vì suốt cả buổi, nàng chỉ ăn được ít rau mà thôi.

      Nàng bước ra bên ngoài cảm nhận cái kô khí trong lành trong khi Daniel ở lại trả tiền.

      Nàng bất thần sững người và cố quay mặt nơi khác khi nhìn thấy cặp lớn tuổi ngang qua, những người nàng thực muốn gặp mặt. Nàng cúi xuống vờ như cột lại dây giày. Nàng long ngóng lát rồi bất chợt nhận ra rằng hôm nay nàng mang đôi giày cao cổ kéo phec mơ tuya chứ phải giày cột dây. Nàng vội vội vàng vàng kéo ống quần xuống như thể chỉnh sửa lại cho phẳng phiu.

      - Holly? Có phải con đó ? – giọng quen thuộc cất lên.

      Nàng từ từ nhìn lên:

      - Ồ, vâng ạ. – nàng cố tỏ ra tự nhiên trong khi hai chân khựng lại, căng thẳng.

      - Con vẫn khỏe chứ? – người phụ nữ ôm chầm lấy Holly. – Con làm gì mà đứng ngoài trời lạnh thế này?

      Holly cầu mong sao Daniel đứng bên trong lâu hơn chút nữa.

      - Ồ.. chỉ là con mới ghé vào đây ăn chút gì đó. – nàng run rẩy chỉ tay vào cửa hàng.

      - ồ, chúng ta cũng định vào đó đây. – người đàn ông mỉm cười . – tiếc là chúng ta đến sớm hơn để có thể dùng bữa cùng nhau.

      - Vâng, vâng, là tiếc... ra ... - Holly liếc nhìn cánh cửa nhà hàng lần nữa, nàng cầu mong cánh cửa ấy đừng mở ra. Bỗng nàng im bặt.

      - đây rồi! – Daniel khi vừa bước ra ngoài. – Tôi cứ ngỡ trốn tôi rồi chứ. – vòng tay quàng qua vai Holly cách tự nhiên.

      Holly cố nở nụ cười gượng gạo và quay sang hai ông bà nọ.

      - Ồ, xin lỗi ông bà, tôi nhìn thấy. – Daniel mỉm cười và quay sang nhìn họ.

      Họ nhìn trân trân.

      - ừm...Daniel, đây là ông bà Judith – Harold, bố mẹ của Gerry.

      *

      Holly bấm kèn xe to, nàng nổi giận. Nàng tự giận mình vì tối qua bị bắt gặp trong tình huống khó chịu như thế. Trong khi thực ra chuyện chẳng có gì là to tát cả.

      Tội nghiệp Daniel, nàng nghĩ và cảm thấy buồn. Bố mẹ Gerry rất thô lỗ với , họ chẳng đáp lại câu chào của Daniel và quay lưng thẳng, buồn nhìn lại Holly lần nào nữa. Ôi, tại sao họ lại thấy nàng vào đúng cái lúc ấy cơ chứ? Sao họ đến thăm Holly vào bất kỳ ngày nào trong tuần để nhìn xem nàng đáng thương như thế nào và sống với nỗi đau của người vợ trẻ góa chồng ra sao? Giờ đây, chắc họ nghĩ cuộc sống của nàng phải tuyệt diệu lắm khi mà con trai của họ mất . Nàng thấy giận dữ với ý nghĩ đó.

      Nàng lấy điện thoại ra và gọi cho Sharon vì biết chắc Sharon chia sẻ được cảm giác của nàng lúc này.

      - A lô?

      - Chào John. Holly đây. Cho em chuyện với Sharon !

      - Xin lỗi, Holly. ấy ngủ. đánh thức ấy dậy nếu em muốn nhưng thực ra ấy rất mệt...

      - À, thôi, - nàng cắt ngang. – mai em gọi lại cho Sharon vậy.

      - Có quan trọng lắm ? – John lo lắng hỏi.

      - Kô, - nàng khẽ , - kô có gì quan trọng cả.

      Nàng tắt máy và gọi ngay cho Denise.

      - A lô? – tiếng Denise vẫn còn khúc khích.

      - Chào cậu.

      - Cậu vẫn ổn chứ? – Denise lại cười. – Tom. Thôi nào! – Denise thầm, và Holly nhận ra rằng nàng gọi đúng lúc.

      Nàng quyết định về nhà bố mẹ chuyện với Ciara. Chắc Ciara làm nàng vui. Ngay khi dừng xe trước nhà bố mẹ, Holly mới nhớ ra Ciara kô còn ở đấy nữa. Bống dưng, Holly muốn khóc. lần nữa, nàng lại chẳng có ai bên cạnh.

      Cuối cùng, nàng cũng quyết định bấm chuông và Declan ra mở cửa.

      - Có chuyện gì xảy ra với chị vậy? – cậu em trai của nàng hỏi ngay.

      - có gì. – Nàng trả lời mà tủi thân đến phát khóc. – Mẹ đâu?

      - ở trong bếp với bố và Richard.

      - Ồ.. vậy à? – Nàng cảm thấy lạc lõng. – Thế sao hôm nay em ở nhà?

      - Em xem lại những gì quay được hôm nay.

      - Có phải là bộ phim về những người vô gia cư ?

      - Vâng, chị có muốn xem ?

      - Có.

      Nàng gật đầu và gieo mình xuống ghế. vài phút xem phim của Declan, mắt Holly ướt đẫm. Nhưng, lần đầu tiên, nàng khóc phải cho chính nàng. Declan làm cuộc phỏng vấn rất hay với người đàn ông sống lang thang những đường phố Dublin. Nàng nhận ra rằng trong cuộc sống này, còn nhiều người rơi vào những cảnh ngộ đáng thương hơn nàng rất nhiều. Rồi nàng nhận ra rằng chuyện của nàng với bố mẹ Gerry dường như trở nên vớ vẩn, chẳng có gì đáng phải lo lắng, bận tâm.

      - Ôi, Declan, là tuyệt. – nàng , khẽ đưa tay quệt nước mắt khi bộ phim kết thúc.

      - Cảm ơn chị.

      - Em vui sao?

      Cậu nhún vai:

      - khó có thể hạnh phúc khi hàng ngày, trong cuộc sống này còn quá nhiều người phải sống khổ sở như vậy... Cuộc sống của ta càng tồi tệ bao nhiêu bộ phim của em càng đượ chú ý bấy nhiêu. Điều đó trớ trêu, có phải kô chị?

      Holly lắng nghe chăm chú:

      - , chị kô đồng ý, Declan. Chị cho rằng việc em làm ra bộ phim như thế

      tạo được thay đổi cho người đàn ông ấy. Mọi người xem phim và nghe thấy những điều ta , và rồi họ tìm cách giúp ta và những người khác có cùng hoàn cảnh, em ạ.

      Declan lại nhún vai.

      - Có thể, dù sao em cũng định ngủ đây, em rất mệt.

      Cậu cầm chiếc túi xách đứng dậy, hôn lên trán Holly. Nàng xúc động. Cậu em trai bé bỏng của nàng ngày nào giờ thực trưởng thành.

      Đêm qua, nàng lấy ra lá thư tháng 10 Gerry viết. Nàng sợ phải đối diện với cái ngày nàng còn được đọc thư Gerry nữa. Holly rút tấm thiếp , bông hoa khô rơi ra. Bông hoa hướng dương xíu với những cánh hoa mỏng tang, loài hoa mà nàng thích nhất. Nàng tự hỏi biết bông hoa này của Gerry mang ý nghĩa gì, và nhận ra kèm theo bông hoa ấy là chiếc túi đựng những hạt hướng dương. Gerry viết:

      bông hoa hướng dương dành tặng cho bông hoa hướng dương của , để thắp sáng những ngày tháng mười ảm đạm và buồn tẻ. Và em hãy trồng thêm ít trong vườn nữa nhé, em hãy luôn tin tưởng rằng mùa hè ấm áp đầy ánh nắng đợi em ở phía trước.

      Tái bút: em...

      Em giúp gửi tấm thiếp này đến John nhé.

      Holly nâng tấm thiếp thứ hai lên và tiếp tục đọc những dòng chữ Gerry viết. Tự dưng, nước mắt nàng cứ ứa ra giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.

      Gửi John,

      Mừng sinh nhật lần thứ 32 của cậu,

      Cậu bắt đầu già thêm rồi đấy, bạn thân mến của tôi, nhưng mình hy vọng mình cậu có thêm nhiều niềm vui và may mắn trong những lần sinh nhật tiếp theo. Nhớ giữ gìn sức khỏe và hãy sống đời, hãy chăm sóc Holly hộ mình nhé, và nhớ chăm sóc cho Sharon tốt vào đấy nhé! Cậu là người đàn ông trưởng thành đích thực rồi đấy!

      Thân mến,

      Bạn của cậu,

      Gerry

      Mình bảo với cậu là mình giữ lời hứa mà...

      John hẳn rất vui khi nhận được tấm thiếp này. Cuộc sống của nàng thay đổi rất nhiều trong những tháng qua. Công việc làm cho cuộc sống của nàng tốt hơn và nàng cảm thấy tự hào về chính mình. Nàng thích cái cảm giác hài lòng mà nàng có mỗi buổi chiều khi nàng tắt chiếc máy vi tính và rời khỏi phòng làm việc. Gerry giúp nàng can đảm hơn; Gerry khuyến khích và tại động lực cho nàng tìm công việc, điều đó còn có ý nghĩa hơn rất nhiều cho cuộc đời của nàng so với việc Gerry gửi cho nàng số tiền lớn.

      Nàng lau nước mắt và đứng dậy vào bếp.

      Bố mẹ nàng và trai Richard ngồi uống trà.

      - Ồ, chào con . – Mẹ nàng với giọng rất đỗi vui mừng. bà hôn lên má Holly. – mẹ kô biết là con đến.

      - Con đến đây được lúc. Con vừa xem phim của Declan xong.

      - Rất hay, phải kô con?

      Holly gật đầu và cùng ngồi vào bàn với mọi người.

      - tìm được việc làm nào chưa, Richard?

      Richard buồn bã lắc đầu.

      - Em tìm được công việc rồi đấy.

      Richard có vẻ hồ nghi, kô hiểu Holly muốn gì.

      - Phải, biết là em tìm được việc làm rồi mà.

      - , Richard, - nàng mỉm cười, - ý em là em tìm được công việc cho cơ.

      - Em bảo sao?

      - nghe thấy rồi đấy. – Nàng cười phấn khích. – ông chủ của em gọi cho vào thứ hai này.

      Sắc mặt thay đổi hẳn:

      - Ôi, Holly, em tốt nhưng có hứng thú với chuyện quảng cáo đâu. Sở thích của là nghiên cứu khoa học thôi mà.

      - Và làm vườn nữa.

      - Phải, cũng thích làm vườn. – có vẻ bối rối.

      - Đó chính là lý do ông chủ em gọi cho , để bảo làm việc trong khu vườn của ông ấy. Em bảo với ông ấy rằng làm tất cả các công việc trong vườn với giá năm nghìn đô, em nghĩ đồng ý. – nàng mỉm cười trong khi Richard há hốc miệng kinh ngạc.

      hầu như kô được lời nào, vì thế Holly tiếp tục:

      - Và đây là danh thiếp của .- Nàng và trao cho số danh thiếp mà nàng in.

      Bỗng nhiên Richard nhảy cẫng lên, kéo Holly lại. Hai em cùng nhau nhảy vòng quanh nhà bếp.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18
      - Được rồi, đây là cái cuối cùng, mình hứa với các cậu đấy! – Denise khẩn khoản khi lại thử thêm chiếc váy cưới nữa.

      Sharon và Holly rên rỉ ngồi phịch xuống ghế.

      - 1 tiếng đồng hồ trước cậu cũng như thế. – Sharon than vãn, vung mạnh đôi giày ra khỏi chân và xoa xoa hai bên mắt cá bị sưng phồng.

      Từ sáng đến giờ, họ kéo nhau hết tiệm áo cưới này đến tiệm áo cưới khác trong thành phố. Sharon và Holly mệt lả, mặc dù ban đầu họ rất hào hứng.

      - Trông rất hợp với .- Người bán hàng lập lại câu vô cùng quen thuộc suốt từ sáng tới giờ..

      - Hai người thầm gì đấy? – Denise hỏi.

      - Ồ, chỉ là trông cậu xinh xắn đến nhường nào thôi.

      Holly chau mày với Sharon.

      - Ôi, thế cậu thích kô? – Denise hồ hởi, miệng tươi như hoa.

      - Có. – Sharon thờ ơ trả lời.

      - Chắc kô?

      - Chắc

      - Theo cậu Tom có hạnh phúc khi nhìn xuống nhà thờ và thấy mình tiến đến phía ấy trong bộ váy này kô?

      - Có. – Sharon lặp lại.

      - Nhưng cậu có chắc kô?

      - Có.

      - Cậu nghĩ nó đắt qua kô?

      - Có.

      - chứ?

      - .

      - Chiếc váy này rất hợp với màu da rám nắng đúng kô?

      - Đúng.

      - Ồ, nhưng nó có làm cho cái mông của mình trông to hơn kô nhỉ?

      - Có

      Holly nhìn Sharon giật mình, nàng nhận ra là Sharon cũng chẳng buồn nghe xem Denise hỏi gì nữa.

      - Nhưng cậu có chắc kô?- Denise tiếp tục hỏi, rang là ấy cũng kô chú ý nhiều đến các câu trả lời của Sharon.

      - Chắc

      - Vậy mình lấy chiếc này nhé?

      - Kô! – Holly cắt ngang trước khi Sharon lại "có" lần nữa.

      - Kô ư? – Denise ngạc nhiên.

      - Kô nên. – Holly khẳng định.

      - Cậu có thích nó kô?

      - Kô.

      - Có phải vì nó làm cho mình trông mập hơn kô?

      - Kô.

      - Cậu nghĩ Tom có thích nó kô?

      - Kô.

      - Vậy cậu có nghĩ giá tiền như vậy là hợp lí kô?

      - Kô.

      - Ôi! – Denise quay sang Sharon. – cậu có đồng ý với Holly kô?

      - Có.

      - Thôi được, mình tin hai cậu. – Denise buồn bã , nhìn mình lần cuối trong gương. – , chính mình cũng kô thích nó lắm.

      Sharon mang giày vào:

      - Denise, chẳng phải cậu cái đó là cái cuối cùng mà, đúng kô? Hãy ăn thứ gì trước khi mình lăn ra chết.

      - Kô, ý mình là cái này là cái cuối cùng trong tiệm này thôi. Còn rất nhiều tiệm khác nữa cơ mà.

      - Kô được! – Holly phản đối. – Denise, mình đói đến chết đây và lúc này, mình thấy hầu như cái váy nào cũng giống cái nào. Mình cần thư giãn .

      - Ôi, nhưng đó là ngày cưới của mình, Holly!

      - Mình biết, nhưng... - Holly cố nghĩ ra lí do, - nhưng Sharon có thai.

      - Thôi được, chúng ta ăn chút gì đó. – Denise tiu ngỉu quay trở lại phòng thay đồ.

      Sharon huých tay vào Holly.

      - Này, mình kô phải người bệnh đâu đấy, chỉ là có thai thôi.

      - ừ, đó là điều duy nhất mình có thể nghĩ ra lúc này. – Holly mệt mỏi .

      3 người kéo nhau vào quán cà phê Bewley và loay hoay tìm 1 chỗ thích hợp bên cửa sổ như mọi khi để có thể nhìn xuống con đường Grafton.

      - À, Holly này, hãy kể cho bọn mình nghe đoạn cậu gặp bố mẹ Gerry . – Sharon trong khi miệng còn đầy thức ăn.

      - Họ cư xử rất thô lỗ với Daniel.

      - Xin lỗi cậu vì lúc cậu gọi điện, mình thiếp . Nếu John mà biết, ấy đánh thức mình dậy ngay.

      - Ò, đừng có vớ vẩn thế, đó chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ là lúc đó mình kô biết phải làm sao.

      - Rất đúng. Họ kô có quyền bảo cậu nên gặp ai, kô nên gặp ai. – Sharon tỏ vẻ bực bội.

      - Sharon, kô phải là mình gặp gỡ ấy. – Holly cố gắng đính chính. – Mình kô có ý định gặp ai trong vòng ít nhất 20 năm nữa. Bọn mình chỉ ăn cơm để chuyện công việc thôi.

      - Ôi, bữa cơm tối chuyện công việc! – Sharon và Denise khúc khích cười.

      - Chính xác là như thế đấy, nhưng có người dễ thương như thế làm bạn cũng rất hay. – Holly thừa nhận. – và mình kô định tránh xa đàn ông. Daniel là người rất gần gũi, ấy làm mình thấy dễ chịu. Tất cả chỉ có thế.

      - Phải, mình hiểu. – Sharon gật đầu. – ra ngoài và gặp gỡ những người bạn mới tốt cho cậu hơn.

      - Mình thấy vui vì cậu có thể trò chuyện cùng ấy, Holly, bởi vì vào lễ cưới của mình cậu phải nhảy với ấy.

      - tại sao?

      - Bởi vì theo truyền thống phù rể phải nhảy với phù dâu tại lễ cưới. – Denise cười đầy ngụ ý.

      Holly há miệng:

      - cậu muốn mình làm phù dâu cho cậu sao?

      Denise gật đầu

      - Đừng lo, mình hỏi ý kiến Sharon và cậu ấy cũng đồng ý với mình rồi.

      - Ồ, mình sẵn lòng! – Holly vui vẻ gật đầu, trái với lo lắng của Denise.

      - À, mình quên cho hai cậu xem hình của đứa bé! – Sharon , vẻ hồi hộp khi đưa tay tìm trogn túi. Cuối cùng, lấy ra tấm phim chụp siêu .

      - Mình có điều này muốn hỏi ý cậu đấy, Holly ạ.

      - Chuyện gì cơ? – Holly tỏ ra lo lắng.

      - À, mình và John rất muốn cậu là mẹ đỡ đầu cho con của bọn mình.

      Holly há hốc miệng vì "cú sốc" lần thứ hai trong ngày, tự dưng nàng thấy mắt mìn cay cay.

      - này, cậu đâu có khóc khi mình nhờ cậu làm phù dâu cho mình. – Denise nổi cáu.

      - Ôi, Sharon, mình rất lấy làm vinh hạnh! – Holly và ôm choàng lấy Sharon. – cảm ơn cậu cho mình niềm vinh hạnh này.

      - Cảm ơn vì cậu đồng ý! John rất vui!

      - Này, hai cậu kô định khóc cả đấy chứ? – Denise rên rỉ trong khi Holly và Sharon cứ ôm rít lấy nhau.

      - Này, - Denise kêu to khiến hai người bạn giật mình.

      - Sao?

      Denise chỉ ra ngoài cửa sổ.

      - Hình như đằng kia có tiệm áo cưới mới khai trương. Uống nhanh , chúng ta đến đó.

      Sharon thở dài, vờ ngất :

      - Mình kô thể, Denise, mình có thai...

      *

      Alice nháy mắt với Holly, khi nàng vừa ra khỏi phòng vệ sinh.

      - thôi, Alice, - Holly giục, - nếu kô người phóng viên ảnh rất giận đấy.

      - Phóng viên ảnh ở đây rồi. – Alice trong khi vẫn còn loay hoay với chiếc macara trong tay

      - ta đâu?

      - ta.

      - Thôi được. ta đâu?

      - ta đây! – Alice lấy chiếc máy ảnh ra khỏi túi xách.

      - là phóng viên ảnh đó sao? – Holly cười. – vậy ít nhất cả hai chúng ta cùng mất việc khi bài báo này được đăng.

      Holly và Alice chen chân qua đám đông để lên cầu thang dẫn vào câu lạc bộ diva. Holly há miệng kinh ngạc khi vừa đến cửa. nhóm thanh niên vạm vỡ mặc trang phục bơi gõ những điệu trống vui nhộn để đón chào khách. vài người mẫu thân hình mảnh mai trong trang phục áo tắm rất gợi cảm tươi cười bước đến và đeo vòng hoa nhiều màu vào cổ Holly và Alice.

      - Tôi cảm thấy như mình ở Ha wai vậy. – Alice khúc khích cười, kô quên đưa máy ảnh lên chớp liên tục.

      Holly hầu như kô nhận ra được nơi này. Cảnh trí hoàn toàn khác. thác nước khổng lồ choán giữa căn phòng, thác nước trong xanh chảy ào xuống những tảng đá lớn.

      - Ôi, nhìn kìa, Blue Rock – nhưng tảng đá màu xanh! – Alice cười to thích thú. – là khéo léo.

      Holly mỉm cười, nàng vẫn chưa nhận ra dòng nước chảy kia cũng chính là loại thức uống.

      Các nhân viên phục vụ quầy bar cũng trong trang phục áo tắm qua lại, tay mang những chiếc khay to với những li rượu màu xanh. Như lời Daniel kể, sàn nhà đầy những cát, và được trang hoàng như thể họ tổ chức bữa tiệc bãi biển, mỗi bàn nằm dưới chiếc dù bằng tre rất to. Mùi thịt nướng bay lên thơm phức như thể mọi người cuộc liên hoan ngoài trời,. Nhìn thấy những khay thịt được mang ra, Holly nuốt nước miếng. Nàng ghé ngay vào chiếc bàn gần nhất, gắp lấy miếng cho vào miệng nhai ngon lành.

      - Ồ, cuối cùng cũng ăn .

      Holly nhìn lên và thấy Daniel đứng trước mặt. Nàng nuốt vội miếng thịt.

      - ừm, xin chào, tôi chưa có miếng gì trong bụng cả ngày hôm nay nên đói muốn chết. Mọi thứ trong tuyệt quá! – nàng đưa mắt nhìn xung quanh, cố kéo chú ý của Daniel ra khỏi cái nuốt trộng của mình.

      - Phải, mọi thứ diễn ra rất trồi chảy. – trông có vẻ hài lòng.

      Daniel ăn mặc kín đáo hơn các nhân viên của chút: chiếc quần jean bạc và chiếc áo sơ mi hình những bông hoa màu vàng và màu hồng to theo kiểu Ha wai.

      - này, Holly, để tôi chụp cho chị bức ảnh với người đàn ông đẹp trai to cao này nhé. – Alice kêu lên, cầm chiếc máy ảnh chạy lại phía họ.

      Daniel cười to:

      - nên mang bạn đến đây thường xuyên hơn.

      - ấy kô phải bạn của tôi. – Holly đùa rồi nghiêng người làm dáng bên cạnh Daniel.

      - Đợi 1 lát. – Daniel lấy tay che ống kính.

      lấy miếng khăn giấy bàn lau vài chấm dầu mỡ và nước sốt mặt Holly. Holly như cảm nhận được ấm áp từ bàn tay ấy. cảm xúc là lạ chạy lan khắp người nàng. Holly tự thuyết phục mình rằng nàng cảm thấy như thế là vì ngượng mà thôi.

      - Tôi xin lỗi về chuyện hôm nọ. Bố mẹ Gerry cư xử với tệ quá, và tôi xin lỗi vì chuyện đó.

      - ồ, kô cần phải xin lỗi mãi như thế, Holly, ra kô có lỗi gì cả. Tôi chỉ ngại cho . Họ kô nên buộc gặp người này và kô được gặp người kia. Dù sao, nếu lo lắng cho tôi kô cần thiết đâu. – mỉm cười và đặt tay lên hai vai nàng. định thêm điều gì khác nhưng rồi có ai đó từ trong quầy bar gọi vội chạy để lo công việc.

      kể từ buổi cơm tối hôm ấy, gọi cho nàng thường xuyên hơn. Nàng nhận ra nàng thực mong chờ những cuộc gọi của .

      Hôm sau, Holly ngồi trước mặt Chris, căng thẳng nhìn ông đọc qua bài báo nàng viết. Mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ cau có khi ôgn lật sang trang. Kô phải Alice điều chỉnh vài chi tiết, ấy viết lại toàn bộ bài báo, và Holly nghĩ như thế là rất tuyệt vời. Alice thực người có khiếu văn chương và Holly tự hỏi kô hiểu sao Alice vẫn phải làm việc ở bộ phận tiếp tân như thế trong suốt mấy năm qua.

      - Holly, tôi kô biết làm gì trong bộ phận quảng cáo, - cuối cùng, Chris lên tiếng, - nhưng viết hay lắm, tôi rất thích bài viết này! Cách viết có vẻ táo bạo và hài hước, nhưng vẫn thể được ý chính. Rất tốt!

      Holly mỉm cười yếu ớt:

      - vâng... cảm ơn ông.

      - tài năng như thế và tôi kô tin được là lại cố giấu tôi.

      Holly vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười gượng gạo tren mặt.

      - thấy thế nào nếu thỉnh thoảng tôi cử viết bài.

      Holly sững người.

      - À, ông Chris, tôi thực thích thú với lĩnh vực quảng cáo.

      - ồ, dĩ nhiên, và tôi trả thêm cho nếu viết bài. Nhưng nếu mọi người kẹt công việc cả ít nhất tôi cũng biết được rằng tôi còn có nữ phóng viên tài năng khác. làm tốt lắm, Holly – ông nở nụ cười tươi và đưa tay ra bắt tay .

      - Vâng... cảm ơn ông. – Holly , bắt tay ông kô mấy nhiệt tình. – Tôi có chuyện này muốn với ông.

      Mười phút sau, Holly đứng lên cáo từ ôgn chủ bút, chầm chậm đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

      - Ông ấy có thích kô? – Alice hỏi to khi thấy Holly tới.

      - À.. có, ông ấy rất thích. Ông ấy muốn tôi, ra là chúng ta, viết thêm vài bài nữa. – Holly bỗng cảm thấy có lỗi với Alice.

      - Ồ, vậy kô phải chị là người may mắn lắm sao?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19
      Chuyến du lịch cuối cùng trước khi Denise lấy chồng..

      - Cậu vẫn ổn đấy chứ, Holly? – Sharon hỏi khi cầm cốc nước cam và đưa cho Holly ly sâm banh. – Hầu như cậu chẳng gì từ khi lên xe đến giờ.

      Holly quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, những cánh đồng lúa xanh rì lướt qua mặt nàng. Nhìn từ xa, có thể cảnh vật như những mảnh ghép của bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, với bầu trời, mặt đất, đồng cỏ xanh, vách đá và những đàn cừu. Còn với Holly, bức tranh của nàng vẫn còn thiếu vài mảnh ghép nữa cho tâm hồn còn nhiều biến động.

      Nàng thở dài.

      Căn phòng xoay vòng vòng. Dù nhắm mắt, Holly vẫn kô thể ngủ được.

      Nàng trở mình, quay mặt sang Denise định trò chuyện nhưng ấy ngủ từ lúc nào. Holly thở dài nhìn quanh căn phòng. Nàng kô muốn gì khác ngoài việc được trở về nhà và ngủ chiếc giường của mình.

      Cả buổi tối hôm ấy, những người phụ nữ ấy chỉ đến đám cưới, đến những cuộc hôn nhân, những vị hôn phu, và hạnh phúc. Bạn bè của Denise còn tệ hơn ấy gấp nhiều lần. Họ lúc nào cũng ồn ào, gây náo động bất cứ nơi đâu họ đến. Còn Holly, nàng cảm thấy có đủ nhiệt tình để hòa mình vào bầu kô khí ấy. Ít nhất Sharon cũng có lí do chính đáng là ấy có thai; còn nàng chỉ có thể giả vờ rằng nàng cảm thấy kô khỏe, hoặc là rất mệt khi ai đó muốn trò chuyện cùng nàng.

      Cứ như chỉ mới hôm qua, Holly kỳ nghỉ như thế này và nàng là nhân vật chính. Nhưng ra, cái ngày hôm qua ấy lùi xa bảy năm rồi. Nàng cùng bạn bè bay đến tận London để tận hưởng kì nghỉ đặc biệt ấy. Nàng nhớ Gerry vô cùng, đến nỗi cứ chốc chốc nàng lại gọi điện để được nghe giọng ấm áp của chàng.

      Nàng đếm từng giờ để được quay về bên chàng. Còn chàng, chàng đứng đợi nàng ở sân bay với chiếc bảng to "Vợ tương lai của tôi". Nàng vội vã ném chiếc túi xách xuống đất và lao vào vòng tay của chàng để được ôm chàng chặt.

      Còn bây giờ, nàng có thể bước ra khỏi giường vào mỗi buổi sáng và biết được mình săos phải làm điều gì; cuối cùng nàng cũng cố gắng ăn mặc gọn gàng, tìm được việc làm; gặp gỡ những con người mới; cuối cùng, nàng cũng tự mua thức ăn và nấu cho mình bữa ăn đàng hoàng. Nhưng kô, nàng kô có cảm giác hạnh phúc về bất cứ điều nào trong số những điều này. Chúng chỉ là những việc nàng phải thực khi sống cuộc sống, giống như phải đánh dấu vào bản danh sách "Những việc cần làm ngay" mà thôi. Kô việc nào trong số chúng có thể lấp đầy được cái khoảng trống trong tim nàng. Mãi đến lúc này, nàng vẫn chưa tìm được mảnh ghép nào lấp kin tâm hồn 1 lần vỡ tan của mình – cái mảnh ghép bị thất lạc trong cuộc đời nàng.

      *

      - Đừng quay trở lại để uống thêm nữa đấy! – người phục vụ quán bar khi thấy Holly về phía quầy rượu.

      - Tôi chỉ muốn uống 1 cốc nước. – nàng khẽ. – Ôi, Chúa ơi! – Holly rên rỉ khi thấy bộ dạng của mình qua chiếc tủ kính. Đầu tóc nàng trông như ổ rơm, rối bù, mắt nàng thâm đen, có cả màu macara dính vào nữa.

      - Đây thưa . – Charlie và đặt cốc nước xuống mặt bàn.

      - Cảm ơn. – nhúng tay vào cốc nước để chùi vết thâm đen quanh mắt và những vết dính loang lổ của rượu môi.

      Charlie cười và vờ như nhìn mông lung.

      - cười gì thế, Charlie?

      - Tôi cứ nghĩ khát nước, và nếu hỏi tôi đưa chiếc khăn lau mặt rồi. – lại cười.

      Holly trông có vẻ khá hơn.

      - Chườm đá và chanh lên da giúp tôi cảm thấy dễ chịu.

      - ồ, tôi chưa nghe điều này bao giờ. – Charlie cúi xuống lau quầy rượu. – Thế tối qua các có thấy vui kô?

      Holly thở dài:

      - Tôi nghĩ là vui.

      Vui là từ mà nàng còn sử dụng thường xuyên nữa. Nàng cười theo bất cứ câu chuyện hài hước nào mọi người góp vui, thấy hạnh phúc cho Denise, nhưng lại cảm thấy tâm trí mình ở tận đâu đâu. Nàng cảm thấy nàng như học trò rụt rè e thẹn, luôn có mặt ở mọi trò chơi nhưng lại kô bao giờ dám vào vai quản trò. Cũng chẳng ai buồn chuyện cùng nàng. Nàng kô biết nàng trở thành con người như thế tự lúc nào.

      - vẫn ổn chứ? – Charlie ngừng lau và nhìn Holly. cảm thấy như thể đứng trước mặt mình đây sắp sửa bật khóc. – điều luôn làm thấy sợ, nhưng cũng quen với tình huống này. Nhiều người thường thổ lộ cảm xúc của họ khi họ uống rượu.

      - Tôi rất nhớ chồng tôi. – Nàng thào , đôi vao run lên.

      Charlie lại cười.

      - Có gì đáng cười sao? – nàng nhìn giận dữ.

      - ở đây khoảng bao lâu? – hỏi

      - Đến cuối tuần. – Holly , mân mê chiếc khăn trong tay.

      phục vụ cười.

      - chưa bao giờ du lịch vắng ấy sao?

      Nàng chau mày buồn bã.

      - Chỉ duy nhất lần trước đây, - cuối cùng nàng cũng đáp lại câu hỏi, - trước khi chúng tôi kết hôn, kì nghỉ chỉ có toàn phụ nữ, như biết đấy.

      - Từ đây 7 năm. – giọt nước mắt lăn dài xuống má người phụ nữ ngồi trước mặt Charlie.

      Charlie lắc đầu.

      - Đúng là cũng khá lâu. Nhưng, nếu như trải qua chuyện này lần, cũng có thể thực lần nữa chứ? – mỉm cười. – bảy năm may mắn, kô phải đó là những gì họ thường sao?

      Holly đưa ly lên uống hơi. May mắn gì cơ chứ!

      - Đừng lo. – Charlie nhàng . – Chắc chắn chồng cũng nhớ lắm đấy.

      - Ôi, Chúa ơi, tôi hy vọng là kô. – Holly đáp.

      - Vậy để xem nhé? Tôi chắc rằng ấy cũng mong kô nhớ ấy nhiều như ấy nhớ . Đây là khoảng thời gian mà ấy muốn phải vui vẻ và sống cho bản thân mình.

      - đúng. – Holly , ngẩng đầu nhìn lên – chắc chắn ấy kô muốn thấy tôi buồn như thế này đâu.

      Charlie mỉm cười, và bỗng giật thót khi nhìn thấy con ông chủ khách sạn tiến về chỗ , vẻ mặt kinh khủng.

      - này, Charlie, - ta hét lên, - nãy giờ kô thấy tôi gọi sao. Nếu như thôi phiếm chuyện với khách hàng và làm việc của mình tôi và các bạn của tôi chẳng phải bị chết khát đến thế này đâu.

      Holly há miệng kinh ngạc. Người phụ nữ này dám với Charlie theo kiểu ấy ư, và mùi nước hoa của ta nữa, nồng nặc đến nỗi Holly phải nín thở.

      - Xin lỗi, có chuyện gì sao? – Người phụ nữ hỏi và nhìn Holly từ đầu đến chân.

      - Phải. – Holly đưa cốc nước lên môi nhấp. – mùi nước hoa của kinh quá và nó làm tôi buồn nôn.

      Charlie muốn cười to nhưng vờ cúi xuống tìm quả chanh.

      - ở đây có chuyện gì thế, em ? – giọng trầm trầm vang lên. – Sao em kô quay về bàn và ngồi đợi mang thức uống tới nhỉ? – người đàn ông quay sang nọ, giọng dịu dàng.

      - Tôi kô nghĩ nơi đây lại có người bất lịch đến thế! – ta liếc mắt nhìn Holly từ đầu đến chân lần nữa trước khi giận dữ bỏ .

      - ổn chứ? – người đàn ông quay sang Holly, nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

      Charlie phải bậm môi để ngăn mình khỏi buột miệng điều gì đó kô phải. có cảm giác rằng người phụ nữ này kô kháng cự lại được cám dỗ trước vẻ bề ngoài "rất đàn ông" của Steve, nhất là khi ấy rất nhớ chồng mình.

      - Tôi khỏe. – Holly trả lời ngắn gọn, vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, tránh ánh nhìn săm soi của ta.

      - Tôi là Steve. – ta , chìa tay ra để bắt tay Holly.

      - Tôi là Holly. – nàng lẩm bẩm, bắt tay ta cách hờ hững vì nàng kô muốn quá bất lịch .

      - Holly, cái tên dễ thương. – ta nắm tay nàng lúc lâu khiến Holly phải nhìn lên. ta có đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh.

      - ờ.. cảm ơn. – nàng cảm thấy hơi bối rối với lời khen của ta, mặt nàng đỏ bừng.

      Charlie thở dài 1 mình.

      - có muốn uống gì kô, Holly?- Steve nhàng hỏi.

      - Kô, cảm ơn, tôi có thức uống ở đây rồi.- nàng nâng cốc nước lên nhấp môi lần nữa.

      - Thôi được, tôi mang thức uống lại cho các bạn tôi ở đằng kia trước và tôi quay lại mua cho Holly dễ thương chút gì đó để uống nhé. – nụ cười của ta làm nàng muốn sởn gai ốc.

      Charlie chồm lên ngay sau khi Steve quay lưng .

      - thằng cha này là ai thế? – Holly hỏi, vẻ mặt hoang mang, trong khi mặt Charlie vui hẳn lên.

      Charlie hạ giọng:

      - Đó là Steve, chồng chưa cưới của Laura, mụ tóc vàng ban nãy. Bố ta sở hữu khách sạn này, mà điều này có nghĩa là tôi thể phàn nàn gì mặc dù tôi chỉ muốn chửi tạt vào mặt con mụ ấy. Nhưng nó kô đáng để tôi phải mất việc.

      - Dù sao cũng chúc ngủ ngon, Charlie.

      - về ngủ sao?

      Nàng gật đầu:

      - hơn 4h sáng rồi còn gì. – nàng lấy tay gõ gõ vào mặt đồng hồ.

      Steve theo ngay sau Holly và Charlie vội vàng chạy ra cửa để xem Holly có gặp vấn đề gì kô. Laura, ngay khi nhận ra chồng chưa cưới của mình vội vàng bỏ , cũng rời khỏi bàn và đến ngay bên cửa cùng lúc với Charlie. Cả hai cùng nhìn về hướng hành lang, hướng mà Steve theo Holly.

      Laura nín thở và đưa tay lên ôm miệng.

      - này! – Charlie giận dữ kêu lên khi chứng kiến cảnh Holly lấy hết sức đẩy Steve say mèm ra xa.

      Holly tức giận chùi miệng, nàng tỏ vẻ gớm ghiếc. Nàng bước lùi về phía sau.

      - Tôi nghĩ rằng nghĩ sai vấn đề rồi đấy. hãy quay trở lại với vợ sắp cưới của .

      Steve loạng choạng quay lại, lập tức đối mặt với Laura và Charlie giận dữ chạy lại.

      - kô thể tưởng tượng nổi! – Holly . – tôi kô hề muốn chuyện này xảy ra chút nào.

      - Đừng lo, tôi tin mà! – Charlie và đặt 1 tay lên an ủi Holly. – Tôi đứng ngay cửa và nhìn thấy tất cả.

      Ôi, vậy à, cảm ơn chạy đến kịp thời!

      - Tôi đến hơi muộn, xin lỗi .. Nhưng phải thừa nhận rằng tôi rất vui khi ả được chứng kiến cảnh tượng này. – cười, mắt đánh về phía Laura.

      Holly cũng mỉm cười. Phía cuối hành lang, Laura và Steve thét vào mặt nhau.

      Ngày hôm sau, Holly và Sharon cùng tản bộ dọc theo bờ biển thành phố Galway. Nàng đứng đó và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào nhau.

      - Cậu có khỏe kô, Holly? – Sharon choàng tay qua vai Holly hỏi thăm.

      Holly thở dài:

      - Mỗi khi có ai đó hỏi mình câu hỏi này, Sharon, mình đều trả lời rằng, "Vâng, tôi khỏe, cảm ơn" nhưng là mình khỏe. Người ta có muốn biết cậu cảm thấy thế nào, hay có khỏe kô khi cậu hỏi câu ấy nhỉ? Hay chỉ là để tỏ ra lịch mà thôi? – Holly mỉm cười. – Thế đấy. Cậu nghĩ sao?

      - ối! – Sharon gập người lại, đôi cánh tay cũng rụt về.

      - Ối? – Holly chau mày. – Mình tất cả những từ ấy chỉ để nghe cậu từ 'ối" thôi sao?

      Sharon đặt tay lên cái bụng to tròn của mình bẽn lẽn cười:

      - Kô, đừng vớ vẩn thế, đứa bé vừa đạp đấy mà!

      Holly há hốc miệng kô được gì.

      - Nghe thấy kô? – Sharon khúc khích.

      Holly đặt tay lên chiếc bụng to của Sharon và cảm thấy động đậy bên trong. Họ nhìn nhau hạnh phúc đến rơi nước mắt.

      - Ôi, Sharon, giá như cuộc sống của mình luôn có được từng giây từng phút tuyệt vời ngắn ngủi như thế này chắc là mình kô bao giờ than vãn nữa.

      - Nhưng, Holly, kô ai có được cuộc đời được làm đầy bởi những giây phút tuyệt vời ngắn ngủi như thế cả. Cuộc sống chỉ là những giây phút bình thường mà thôi. Làm sao cậu biết được đâu là hạnh phúc nếu như cậu chưa bao giờ phải trải qua những lúc muộn phiền?

      - Ối! – cả hai cùng kêu lên khi đứa trẻ đạp lần thứ ba.

      - Mình nghĩ đứa trẻ này trở thành cầu thủ bóng đá như cha nó đấy! – Sharon cười.

      - Con trai sao? – Holly kinh ngạc. – cậu sắp có đứa con trai sao?

      Sharon gật đầu hạnh phúc và mắt sáng long lanh.

      - Holly, đây là bé Gerry. Còn Gerry à, đây là mẹ đỡ đầu của con đấy, mẹ Holly, con nhé.

      *

      Holly mỉm cười lật từng trang cuốn tạp chí tháng 11, những trang giấy màu tuyệt đẹp có đóng góp của chính nàng, dù đó chỉ là những mẩu quảng cáo nho mà thôi. Ngày mai, ngày đầu tiên của tháng 11, nàng đến các sạp báo xem tờ tạp chí được bán ra sao. Nàng thấy hồi hộp. Ngày mai cũng là ngày nàng mở lá thư tiếp theo của Gerry. Ngày mai ngày tốt đẹp.

      - vui khi thấy chị hạnh phúc đến thế. – Alice , giọng chanh chua khi tạt vào phòng Holly đặt hai mảnh giấy lên bàn. – Có hai ngươi gọi đến gặp chị khi chị ra ngoài. là Sharon và là Denise. Lần sau, chị làm ơn hãy với họ là hãy gọi vào giờ nghỉ trưa nhé.

      - Được, cảm ơn. – Holly liếc nhìn những dòng tin nhắn 2 mẩu giấy.

      - Này, Alice! – Holly gọi với theo.

      - Sao? – Alice lạnh lung.

      - đọc số tạp chí mới ra chưa? Bài báo và các bức ảnh đều rất tuyệt! tôi rất vui. – Holly nhe răng cười toe toét.

      - Chưa, tôi chưa đọc! – Alice nhanh rồi đóng sầm cánh cửa lại.

      Holly đuổi theo Alice với tờ tạp chí tay.

      - Nhưng... nhìn này, Alice! Bài viết rất hay và Daniel rất vui!

      - Phải, hoan hô chị và Daniel. – Alice cúi xuống sắp xếp lại mớ giấy lộn xộn bàn, gương mặt đầy vẻ tủi hờn.

      - Nhìn này, đừng có trẻ con như thế chứ, hãy đọc cái này !

      - Kô! – Alice bực tức.

      - Thôi được, chắc là kô muốn nhìn thấy hình của mình và chàng vạm vỡ đêm hôm ấy chỉ với mỗi chiếc quần tắm người đâu... - Holly quay lưng dợm bước .

      - Đưa đây cho tôi! – Alice chộp lấy tờ tạp chí từ tay Holly. há miệng kinh ngạc khi thấy bài báo về buổi giới thiệu Blue Rock.

      Đầu trang báo chạy dòng tít lớn "Alice ở xứ sở thần tiên" và bức ảnh chụp với chàng người mẫu vạm vỡ.

      - Đọc lớn lên . – Holly như ra lệnh.

      Giọng Alice run run.

      - " loại rượu mới phổ biến trong giới trẻ bắt đầu xuất và phóng viên chúng tôi, Alice Goodyear, đến buổi tiệc khai trương để tìm hiểu loại thức uống mới dành cho mùa đông này..." – im bặt – "phóng viên " ư? – kêu lên cách kinh ngạc và vui sướng.

      Chris bước đến:

      - Chúc mừng, Alice, viết được bài báo rất tuyệt. bài viết rất hấp dẫn. – Chris vỗ lên vai Alice. – Vậy là trang riêng cho mình rồi đấy nhé. ở đó có thể viết về bất cứ điều gì kì thú và hấp dẫn mà quan tâm cho số báo ra hàng tháng.

      Alice nín thở, lắp bắp:

      - nhưng còn Holly..

      - Holly viết còn bị sai chính tả nữa là. – Chris cười. – có năng khiếu lắm đấy, người mà tôi nên sử dụng từ lâu rồi. Tôi lòng xin lỗi , Alice.

      - Ôi, Chúa ơi! – Alice reo lên. Rồi kô buồn để ý đến cả Chris đứng đó, siết chặt lấy Holly.- cảm ơn chị rất nhiều, Holly.

      - Alice, đây là bí mật mà phải khó khăn lắm tôi mới giữ kín được đấy.

      Holly về lại phòng mình. đến lúc phải chuẩn bị cho số phát hành tháng 12.

      - Ối! – Holly kêu lên khi bước vào phòng làm việc chugn. – Gì thế này?

      Trước mặt nàng, chiếc bàn lớn giữa phòng, bày la liệt những cái túi xách đủ sắc màu.

      John Paul – chàng phóng viên trẻ - bước đến:

      - À, tôi được tặng đấy. Tôi định viết bài báo về thời trang túi xách trong tháng này.

      - Ôi, chúng đẹp đấy chứ. được tặng tất cả chỗ này ư? – Holly và cúi xuống nhặt 1 cái lên.

      - Đẹp phải kô?

      - Vâng, tôi rất thích. – Holly và mang chiếc lên vai. – Có hợp với tôi kô?

      Chris ngồi gần đó quan sát nãy giờ, lên tiếng.

      - làm sao cái túi xách lại kô hợp với ai đó nhỉ!

      - Ông biết kô, kô phải túi xách nào cũng hợp với tất cả mọi người đâu. – rồi John Paul quay sang Holly. – có thể lấy 1 chiếc nếu muốn.

      - Giữ luôn sao? – Holly ngạc nhiên. – cái túi này đắt lắm cơ mà.

      - Phải, nhưng tôi còn có cả đống ở kia. Có lẽ nên xem qua những chiếc túi xách mà các nhà thiết kế đưa cho tôi. À này... tôi cũng còn vài bộ váy dạ tiệc dành cho đêm Giáng SInh sắp tới, cũng của người ta gửi tặng... - nhìn Holly từ xuống dưới. – Có bộ chắc là rất hợp với đấy.

      *

      Holly quay lại làm việc và cuối cùng nàng gọi cho Denise.

      - Mình nghe cậu gọi đến lúc mình ra ngoài.

      - À, phải, mình gọi cho cậu để bàn về bữa tiệc năm nay. Tom muốn đãi mọi người.

      - Tiệc nào?

      - Tiệc Giáng Sinh mà chúng ta vẫn tổ chức hàng năm ấy, đồ ngốc.

      - À, phải. – Holly cười. – Xin lỗi cậu, nhưng năm nay mình dự định là đâu.

      - Kô, kô, nó được tổ chức vào ngày 30/11 năm nay, vì vậy cậu có thể tham gia rồi! – Denise nài nỉ.

      - Ồ, ngày 30... - Holly dừng lại và giả vờ lật lật cuốn sổ bàn, cố ý để Denise nghe thấy qua điện thoại. – Kô. Denise, mình kô thể tham gia. Xin lỗi. Hôm đó mình bận rồi. Mình phải hoàn thành số việc vào ngày đó. – Holly dối.

      - Nhưng sớm lắm cũng phải đến tầm tám giờ tối chúng ta mới gặp mặt cơ mà. – Denise cố gắng thuyết phục. – Thậm chí cậu có thể đến vào lúc 9h, và như thế cậu chỉ bỏ lỡ phần khai vị mà thôi.

      - Denise, nghe này, mình xin lỗi. – Holly khẳng định lại. – chỉ là mình rất bận.

      - Phải, cậu khác xưa nhiều. – Denise .

      - Cậu vừa gì?

      - Kô có gì. – Denise đáp cộc lốc.

      - Mình nghe thấy hết rồi, cậu vừa mình thay đổi chứ gì? Denise, chỉ là mọi việc diễn ra như thế và mình phải coi trọng công việc, mình kô có ý định thôi việc chỉ vì buổi tiệc.

      - Thôi được, - Denise giận dữ, - vậy đừng đến.

      - Mình kô đến.

      - Tốt!

      - Vui nhỉ. Mình vui khi nghe cậu "tốt" như vậy đấy, Denise. – Holly bỗng cảm thấy buồn cười vì kô dưng nàng phải nổi giận.

      - Mình vui vì cậu là cậu vui. – Denise vẫn cáu kỉnh.

      - Ồ, Denise, đừng có trẻ con như thế. Mình phải làm việc, chỉ đơn giản thế thôi.

      - Phải, điều đó có chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đó là tất cả những gì cậu làm trong suốt những ngày này. – Denise buột miệng . – Cậu kô bao giờ ra ngoài. Mỗi khi mình hỏi cậu cậu đều cậu bận việc gì đó dường như là quan trọng lắm. Chuyến vừa rồi cũng thế, trông cậu cứ như người mất hồn vậy. Nếu cậu có chuyện gì đó, với mình, Holly, mình mong cậu hãy thẳng thay vì tỏ ra nhạt nhẽo đến thế!

      Holly choáng váng khi nghe những gì Denise . Nàng kô thể tin được Denise có thể được với nàng những lời như vậy. Holly kô thể tin được Denise lại ngớ ngẩn và ích kỉ đến thế.

      - Đó là điều ích kỉ nhất mình từng nghe. – Holly cố kiềm chế những nàng biết giận dữ thể rất qua từng lời .

      - Mình ích kỉ ư? – Denise hét lên. – Cậu mới chính là người như thế. Cậu trốn trong phòng khách sạn trong kì nghỉ cuối cùng trước khi mình kết hôn! Cậu còn là phù dâu chính trong hôn lễ của mình nữa, kô biết cậu còn nhớ hay kô?

      - Mình ở trong phòng khách sạn cùng với Sharon, cậu biết điều đó mà! – Holly biện bạch.

      - Đồ khỉ! Sharon ở mình có sao. Cậu ấy chỉ có thai, chứ có phải sắp chết đâu. Cậu đâu cần phải ở bên cạnh cậu ấy 24/24 như thế!

      Máu Holly sôi lên sung sục, nàng run lên vì giận dữ.

      - và cậu tự hỏi tại sao mình kô cùng cậu – khi cậu đưa ra những lời nhận xét khắt khe như thế. Cậu có dành 1giây để nghĩ cho mình rằng việc đó làm mình buồn rất nhiều kô? Việc các cậu cứ luôn mồm về việc tổ chức đám cưới và việc cậu hạnh phúc như thế nào, hồi hộp thế nào và rằng cậu kô thể đợi thêm được nữa để sống quãng đời hạnh phúc bên cạnh Tom. Giả sử như cậu kô chú ý, Denise, mình kô buồn gì cả khi chồng mình mất. Nhưng mình rất vui cho cậu, thực hạnh phúc cho cậu. Mình vui vì cậu hạnh phúc và mình kô thể đòi hỏi ai đó hải dành cho mình lưu tâm đặc biệt nào, mình chỉ cần mọi người kiên nhẫn với mình hơn chút và mong cậu biết rằng mình kô thể vượt qua nỗi đau này chỉ trong vài tháng! Về chuyện Giáng Sinh, mình kô có ý định đến nơi mà mình từng cùng Gerry đến suốt những năm qua. Có thể cậu kô hiểu được điều này, Denise, nhưng là mình thấy mình kô thể vượt qua. Vì thế đừng đặt vé cho mình. Mình cảm thấy thanh thản hơn khi được ở nhà. – Nàng thét lên và dập mạnh điện thoại xuống.

      rồi nàng òa khóc. Nàng cảm thấy lạc lõng. Người bạn thân nhất của nàng lại kô hiểu nàng. Có lẽ nàng sắp phát điên lên mất. Có lẽ nàng nên quên dần Gerry. Có lẽ nàng phải học cách đau buồn tùy lúc để kô làm cho bạn bè và những người thân của mình hờn trách.

      Có tiếng gõ cửa.

      - Mời vào. – giọng nàng run run.

      Chris bước vào, mang theo 2 tách trà tay.

      - trà chứ? – Chris nhướn mày nhìn Holly. Nàng mỉm cười yếu ớt đáp lại. Ông đặt hai cốc trà lên bàn và thư thái ngồi xuống ghế.

      - ngày tồi tệ sao? – ông nhàng hỏi.

      Holly gật đầu và nước mắt lại tuôn rơi.

      - Tôi xin lỗi, Chris. – Nàng cố trán tĩnh. – Tôi kô để việc này ảnh hưởng đến công việc đâu.

      Ông xua xua tay:

      - Holly, tôi lo lắng về chuyện này đâu. nhân viên giỏi.

      Nàng mỉm cười, thầm biết ơn ông.

      - có muốn về nhà sớm kô?

      - Kô, cảm ơn. Công việc làm tôi bớt nghĩ ngợi.

      Ông lắc đầu buồn bã.

      - Đó kô phải là cách hay, Holly. Tôi là người biết điều đó nhất. thời gian dài, tôi chôn mình trong khỗi bê tong này và nó chẳng giúp ích gì được cho tôi cả.

      - Nhưng dường như ôgn rất hạnh phúc. – giọng nàng vẫn run run.

      - "hạnh phúc" và "hạnh phúc " kô phải là . Tôi biết là hiểu điều đó.

      Nàng gật đầu, lòng buồn rười rượi.

      - kô cần lúc nào cũng tỏ ra can đảm đối diện với cuộc sống, biết đấy. – Ông đưa cho nàng miếng khăn giấy.

      - Ồ, tôi chẳng can đảm gì đâu.

      - Kô biết từng nghe câu :"Chúng ta cần phải biết sợ để trở nên can đảm hơn"?

      Holly đăm chiêu:

      - Nhưng tôi kô cảm thấy can đảm lên chút nào, tôi chỉ thấy sợ hãi.

      - Ôi, tất cả mọi người chúng ta đều cảm thấy sợ hãi – và kô có gì sai khi cảm thấy sợ hãi cả - nhưng rồi đến ngày, chúng ta ko còn thấy sợ hãi nữa. hãy nhìn lại tất cả những gì mà làm được ! – ông vung hai tay lên ám chỉ căn phòng làm việc của Holly. – Và hãy nhìn lại cái này nữa. – Ông lật nhanh 1 tờ tạp chí. – Đó là tác phẩm của 1 con người can đảm.

      Holly mỉm cười:

      - Tôi rất thích công việc tôi làm.

      - Và đó là tín hiệu tuyệt vời! nhưng cần phải học cách thương những thứ khác nữa ngoài công việc.

      Holly chau mày:

      - ý tôi là phải học cách thương bản thân mình, - Chris tiếp, - học cách biết cuộc sống mới. Đừng để toàn bộ cuộc sống của chỉ được vây quanh bởi công việc. Cuộc sống vốn dĩ còn nhiều điều hơn thế.

      - Tôi từ chối đến hàng triệu nơi, kể từ ngày Mauren mất- ông , vẻ mặt buồn bã hẳn. – chúng tôi từng cùng dạo bộ trong khu vườn rộng lớn của trang trại mỗi chủ nhật và tôi chẳng buồn lặp lại thói quen đó kể từ ngày tôi mất bà ấy. Có đến hàng triệu triệu kí ức nằm trong mỗi cánh hoa, mỗi nhánh cây chúng tôi trồng. Chiếc ghế chúng tôi cùng ngồi ở đó, cái cây bà ấy thích nhấtm vườn hoa hồng bà ấy nhất – tất cả mọi cái đều nhắc tôi nhớ đến bà ấy.

      - Thé ông có quay trở lại nơi đó kô? – Holly hỏi, đưa cốc trà lên nhấp. cảm giác ấm áp lan tỏa trong nàng.

      - Cách đây vài tháng. – ông trả lời. – việc hết sức khó khăn nhưng cuối cùng tôi cũng làm được. Và bây giờ, mỗi sáng chủ nhật tôi đều ra vườn. phải đối diện với cuộc sống, Holly và hãy suy nghĩ cách tích cực. Tôi luôn tự nhắc mình, đó là nơi chúng tôi từng cười, từng khóc, từng tranh cãi, giận hờn. Khi đến nơi đó, tôi lại nhớ lại tất cả những kí ức đẹp ấy và cảm giác Mauren dường như vẫn ở cạnh tôi. nên mừng cho tình hằng có, thay vì trốn chạy nó.

      Ông nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào Holly.

      - Có những người hết quãng đời để tìm kiếm người bạn đời của mình nhưng lại kô bao giờ tìm thấy, chỉ là chúng ta có được họ trong khoảng thời gian ngắn hơn chúng t among muốn mà thôi. là buồn, nhưng cuộc sống là như vậy. Vì thế hãy can đảm lên, hãy đến bất cứ đâu, gặp bất cứ người nào muốn, Holly, và hãy luôn tin tưởng rằng từng có người rất cũng rất người ấy.

      Những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má nàng vì nàng nhận ra rằng tất cả những điều Chris đều đúng. Nàng cần nhớ đến Gerry và hãy hạnh phúc vì tình với chàng và hạnh phúc với tình mà nàng còn giữ mãi. Nàng bỗng nhớ đến những lời Gerry viết cho nàng "Hãy nhớ đến tất cả những kí ức tuyệt vời của chúng ta, nhưng xin em hãy đừng sợ phải có thêm những kí ức khác nữa". Nàng phải để cho linh hồn Gerry được nghỉ ngơi và cùng lúc phải giữ cho những kí ức về Gerry sống mãi.

      Vẫn còn cuộc sống mà nàng phải sống sau cái chết của Gerry.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :