1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PS I love U - CECELIA AHERN (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10
      7 giờ tối; trời vẫn chưa tối hẳn. Holly mỉm cười; cuộc sống bao giờ quá ảm đạm khi mặt trời vẫn còn chiếu sáng. Nàng ở bên cạnh Ciara cả ngày, tán gẫu về những chuyến phiêu lưu của Ciara khi còn ở Úc.

      Nàng bước con đường dẫn vào cánh cửa chính của ngôi nhà, và bỗng chốc nhận ra khu vườn có cái gì đó khác biệt. Nó vẫn um tùm với đủ loại cỏ dại, bụi cây mọc khắp nơi, nhưng đúng là lúc này trông nó rất khác.

      thanh chiếc máy cắt cỏ vang lên, Holly nhìn sang bờ rào và thấy người hàng xóm làm việc. Nàng vẫy tay tỏ ý cảm ơn ; hôm nay, ấy sang dọn vườn giúp nàng.

      Công việc làm vườn luôn là của Gerry. Nhưng ấy cũng phải là người làm vườn giỏi, thường trồng những loại hoa trái mùa, hoặc trồng kô đúng cách. Vậy mà, khi Gerry mất, khu vườn cũng theo chàng ra .

      Nàng chợt nhớ đến cây phong lan trong nhà, vội vào lấy nước tưới. Cây phong lan chết khát, trông nó rất ốm yếu. Nàng thầm hứa chăm sóc nó chu đáo hơn.

      Vô tình nhìn xuống chiếc nhẫn cưới ngón tay áp út, cảm giác tội lỗi bỗng xâm chiếm lấy nàng. Người đàn ông ở sạp báo lùi bước bỏ rất nhanh... Holly cảm thấy tồi tệ. ta cứ làm như thể chính nàng, chứ phải ta, dự định bắt đầu mối quan hệ nào đó tốt đẹp. Nàng cảm thấy có lỗi ngay cả với dự định chấp thuận lời mời cùng ta uống cà phê nữa.

      Phải chi Holly rời bỏ chồng mình vì lý do khách quan nào đấy nàng cũng có thể hiểu được cái khả năng bị ai đó hấp dẫn. Nhưng chồng nàng mất trong khi hai người còn rất nhau, và nàng thể bỗng nhiên hết chàng chỉ vì có chàng bên cạnh. Nàng vẫn cảm thấy mình là người có gia đình, và việc ra ngoài uống cà phê cùng người đàn ông nào đó phản bội đối với Gerry. Ý nghĩ đó khiến nàng thấy ghê sợ bản thân mình. Trái tim nàng, tâm hồn nàng và thể xác nàng vẫn luôn dành cho nàng cơ mà.

      Holly xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, chìm vào suy nghĩ. Vào thời điểm nào nàng nên tháo chiếc nhẫn cưới này ra? gần sáu tháng. Có quy định nào nêu thời gian góa phụ có thể cởi bỏ chiếc nhẫn cưới? Và giả như khi thời điểm đó cuối cùng cũng tới, nàng phải đặt chiếc nhẫn cưới ở đâu, nên đặt nó ở đâu? Bên cạnh giường ngủ của người góa phụ để người góa phụ có thể nhớ đến chồng mình mỗi ngày ư? Nàng vẫn kô thôi xoay chiếc nhẫn và tự hỏi mình hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. , nàng vẫn chưa sẵn sang để tháo bỏ Gerry của nàng. Với nàng, Gerry vẫn sống.

      Tiếng lò vi ba kêu bíp. Nàng lấy đĩa thức ăn ra. Bỗng dưng, nàng chẳng muốn ăn chút nào. Nàng chút tất cả vào thùng rác.

      Sáng hôm sau, Holly cố gắng lắm mới lết ra được khỏi giường để dạo bộ vài vòng trong công viên. Nàng cần phải tập thể dục trước khi trở thành người nhếch nhác , và nàng cũng phải suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện tìm việc làm.

      Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên, đối diện sân chơi của trẻ và lắng nghe những tiếng la hét cười đùa của chúng. Nàng ước nàng có thể cùng vào đấy chơi trò cầu trượt hay đu quay. Tại sao con người ta phải lớn lên nhỉ? Holly nhận ra rằng giấc mơ được trở về với những ngày còn thơ ấu luôn đến với nàng vào những ngày cuối tuần.

      Nàng nghĩ đến lời nhận xét quá đỗi vô tâm của Richard, rằng nàng kô bao giờ phải lo lắng về chuyện con cái nheo nhóc. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, nàng cũng thấy giận. Nàng mong ước mình có thể có cơ hội để được lo lắng chuyện con cái. Nàng ước nàng có được cậu Gerry con. Nó chạy lon ton sân chơi và nàng có dịp hét lên, bảo nó phải cẩn thận.

      Holly và Gerry đề cập đến chuyện sinh con trước khi bệnh chàng được phát vài tháng. Họ rất háo hức. Hai người từng nằm hàng giờ giường cố nghĩ ra cái tên hay đặt cho con, và cùng về những ước mơ khi làm bố, làm mẹ. Holly mỉm cươi với ý nghĩ khi Gerry được làm bố; hẳn chàng vui lắm. Nàng có thể tưởng tượng được chàng kiên nhẫn thế nào khi ngồi bên con chỉ cho nó học. Nàng có thể tưởng tượng ra chàng phản ứng dữ dội thế nào nếu con của chàng dẫn về nhà cậu bạn trai nào đó. Nàng có thể tưởng tượng rằng...

      Nhưng Holly cần phải thôi việc sống với cuộc đời trong tâm tưởng, nhớ lại những kí ức qua và mơ những giấc mơ thể thực . Nó chẳng dẫn nàng đến đâu.

      "Ôi, mình mới nhắc đên thấy...", Holly thầm nghĩ khi nhìn thấy Richard dắt Emily và Timothy ra khỏi sân chơi. Trông họ rất vui vẻ bên nhau, cảnh tượng hiếm thấy.

      - Chào, Holly! – ba cha con Richard tiến lại gần.

      - Chào ! – Holly đáp, mỉm cười với bọn trẻ khi chúng chạy đến nắm lấy vạt áo nàng. – đưa các cháu chơi xa thế? Điều gì làm phải băng quãng đường dài đến đây vậy?

      - dẫn bọn trẻ qua thăm ông bà, có phải thế nào? – , xoa đầu Timothy.

      - Và chúng cháu còn đến cả tiệm McDonald nữa. – Timothy thích thú .

      - Ôi, thích nhỉ! – Holly nháy mắt . – Các con may mắn. Bố các con phải là người cha tốt nhất sao?

      Holly thích thú nhìn hình ảnh gia đình diễn ra trước mắt mình. Cũng khá lâu, nàng chơi đùa với trẻ con. Chưa người bạn nào của Holly có con. Và cũng phải là khôn ngoan khi nàng muốn có con trong hoàn cảnh người đàn ông của nàng còn đời này nữa.

      - thôi, có lẽ bọn phải rồi. – Richard cười. – Tạm biệt Hol.

      - Tạm biêt, Holly. – Bon trẻ nhao lên.

      Holly nhìn theo Richard khuất dần với cậu con trai Timothy ngất ngưởng tren vai và Emily vừa nắm tay bố vừa nhảy chân sáo bước theo.

      Với hai đứa trẻ bên cạnh, ai người đàn ôngkia chính là ông trai khó tính của nàng.

      - Xin lỗi ! – giọng người đàn ông yếu ớt hướng về Barbara.

      - Chào ông, tôi có thể giúp gì cho ông ? – Barbara lặp lại câu đến lần thứ 100 trong ngày hôm đó. muốn thô lỗ khi cứ nhìn chằm chằm nhìn ông ta nhưng ngạc nhiên vì người này còn rất trẻ. Từ đằng xa, cái vẻ lom khom làm nghĩ đó là ông già ở tuổi hưởng lương hưu. ta có cái bướu to lưng. Chiếc gậy trong tay dường như là vật duy nhất giúp ta đứng vững. Làn Daniel ta trắng xanh như thể nhìn thấy mặt trời trong nhiều năm. Nhưng ta lại có đôi mắt nâu to tròn, long lanh dưới hàng mi dài như cười với . thể cười lại với .

      - Tôi muốn đặt tua ( tour ) nghỉ mát, - khẽ , - nhưng tôi tự hỏi biết có thể chọn giúp tôi nơi nào đó .

      Thường Barbara tỏ ra khó chịu với khách hàng nếu họ muốn làm việc nằm ngoài trách nhiệm như thế. Hầu hết khách hàng là những người rất kiểu cách, đôi khi phải mất hàng giờ ngồi với họ, lật qua hết tất cả các tập sách giới thiệu những tour du lịch... Và thường làm việc đó cách miễn cưỡng mà mấy quan tâm họ muốn đâu. Nhưng người đàn ông này có vẻ rất dễ mến. cũng thấy ngạc nhiên với chính thái độ của mình.

      - vấn đề gì, thưa ông. Xin mời ông ngồi xuống kia và chúng tôi tìm cho ông nơi thích hợp. – chỉ vào chiếc ghế và quay để phải nhìn thấy ta vất vả xoay xở ngồi xuống.

      - Nào, - , miệng cười tươi, - Có nơi nào ông đặc biệt muốn đến thăm ?

      - ừm... Tây Ban Nha... Lanzarote, có lẽ thế.

      - Và ông muốn có kỳ nghỉ hè thú vị, có phải ?

      Người đàn ông chậm rãi gật đầu. Họ cùng xem qua các tập sách giới thiệu tour và cuối cùng, ta cùng tìm được nơi ưa thích. Barbara thấy vui vì ta lắng nghe lời khuyên của , giống những khách hàng khác, thường làm ngơ trước những thông tin mà cung cấp.

      - Vậy, ông có muốn chọn tháng nào cụ thể ? – hỏi, mắt nhìn vào bảng giá.

      - Tháng tám được ạ? – hỏi.

      - Tháng tám rất thuận lợi cho chuyến đấy ạ. – đồng tình. – Ông muốn đặt phòng quay ra biển hay phòng nhìn ra hồ bơi? Nếu ông chọn phòng quay ra biển chi phí phụ thêm là 30 euro. – thêm nhanh.

      nhìn vào khoảng trước mắt, nghĩ ngợi đôi chút rồi quyết định.

      - Xin cho tôi phòng hướng ra biển.

      - Vâng, hay lắm ạ. Xin ông cho biết tên và địa chỉ?

      - ồ, ra chuyến này phải cho tôi. Tôi muốn dành ngạc nhiên cho vợ tôi và các bạn của ấy.

      Đôi mắt nâu của nhìn xa xăm trông buồn vời vợi. Barbara hắng giọng, cảm thấy hơi căng thẳng.:

      - Vâng, ông chu đáo, thưa ông. – cảm thấy mình phải thêm điều gì đó nữa. – Ông có thể cho tôi biết tên và địa chỉ của họ được ạ?

      Barbara hoàn thành xong các chi tiết cần thiết. Người đàn ông ghi sec thanh toán số tiền hóa đơn. bắt đầu in tờ chương trình ra để đưa cho .

      - Ồ, liệu tôi có thể để lại tờ chương trình ở đây được ? Tôi muốn dành cho vợ tôi ngạc nhiên. Tôi e rằng nếu mang về nhà, ấy vô tình biết được.

      Barbara mỉm cười, người vợ của ta mới may mắn làm sao.

      - Phải đến tháng bảy tôi mới cho ấy biết, vậy có thể giữ im lặng cho đến khi ấy được chứ?

      - vấn đề gì, thưa ông. Thường các chuyến bay chỉ được xác nhận lại vài tuần trước chuyến thôi. Vì thế, chúng tôi cũng chẳng có lí do gì để gọi đến nhà khách hàng.

      - Cảm ơn vì giúp đỡ của , Barbara . – Người đàn ông , và mỉm cười. Nhưng Barbara có thể đọc được nỗi buồn trong đôi mắt long lanh của .

      - có gì, hân hạnh được biết ông, ông...

      - Tên tôi là Gerry . – Người đàn ông mỉm cười lần nữa.

      - Vâng, rất hân hạnh, Gerry. Tôi chắc rằng vợ ông chuyến tuyệt vời. bạn của tôi cũng đến đó năm ngoái và ấy rất thích. – Barbara cảm thấy cần phải khắng định lại với người đàn ông rằng vợ ta rất vui.

      - Thôi, có lẽ đến giờ tôi phải về, trước khi mọi người nghĩ rằng tôi bị bắt cóc. Người ta còn cho tôi ra khỏi giường nữa, biết đấy.- Người đàn ông lại mỉm cười, còn Barbara rất xúc động.

      bước nhanh ra khỏi bàn tiếp tân và mở cửa tiễn khách. từ từ bước lên chiếc taxi đợi sẵn bên ngoài. nhìn ra, thấy Gerry cười và đưa ngón tay cái lên, như để khen tặng và cảm ơn về tất cả.

      *

      Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng bảy. Barbara cáu kỉnh ngồi trong quầy. Hôm nay lại là ngày nóng nhất trong năm. Melissa làm trở lại. Barbara rất ghét những ngày trời nóng nực thế này.

      - Này, sao cậu ra ngoài vài phút , mình giúp cậu tiếp khách hàng tiếp theo. – Melissa , mắt hướng về phía người phụ nữ đẩy cửa bước vào.

      - Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ạ? – Melissa mỉm cười nhìn người phụ nữ.

      - Vâng, tôi muốn hỏi xem Barbara có còn làm việc ở đây ạ?

      Barbara khựng lại ngày khi vừa bước ra đến cửa. chần chừ biết có nên quay lại hay . Cuối cùng, vẻ miễn cưỡng, quay lại bàn làm việc. Barbara nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. ấy rất xinh, nhưng đôi mắt trông mệt mỏi và đầy vẻ u sầu.

      - Vâng, tôi là Barbara đây.

      - ồ, tốt quá! – người phụ nữ trông nhõm hẳn. – Thế mà tôi cứ lo rằng gặp được .

      - Tôi có thể giúp gì cho .

      - À, vâng, tôi hi vọng là có thể. – người phụ nữ , đưa tay lục tìm trong túi xách thứ gì đó, vẻ nôn nóng. Barbara nhướn mày nhìn Melissa.

      - Đây rồi.- người phụ nữ lên tiếng. lấy bức thư nhàu nát ra khỏi túi xách. – Hôm nay, tôi nhận được cái này của chồng tôi gửi cho tôi và tôi tự hỏi biết có thể giúp tôi giải thích chuyện này được ạ.

      Barbara cau mày nhìn mảnh giấy quăn góc nằm quầy. Đó là trang giấy được xé ra từ tập chương trình du lịch đó có dòng chữ viết tay: "Văn phòng du lịch Swords. Gặp Barbara"

      Barbara cau mày lần nữa và quan sát mảnh giấy kĩ hơn.

      - bạn tôi đến nơi này cách đây hai năm.. và còn gì hơn thế nữa tôi chưa nghĩ ra. Thế có thêm thông tin gì ?

      Người phụ nữ lắc đầu.

      - Thế thể hỏi chồng được sao? – Barbara hơi bối rối.

      - , ấy còn ở đây nữa. – Người phụ nữ buồn bã , đôi mắt đong đầy những giọt lệ.

      Barbara bỗng sợ hãi. Nếu ông chủ nhìn thấy làm cho khách hàng nào đó khóc chắc lão ta ra lệnh cho biến khỏi nơi này mất.

      - Thôi được rồi, xin cho tôi biết tên, có lẽ tên có lưu trong máy tính của tôi.

      - Tên tôi là Holly Kennedy, - giọng người phụ nữ run run.

      - Holly Kennedy, Holly Kennedy... - Melissa lẩm bẩm. Rồi như sực nhớ ra điều gì, reo lên. – Ôi! Đợi chút nào, tôi định gọi cho đây! là kì lạ! Tôi được Barbara dặn rất kĩ rằng được gọi cho trước tháng bảy vì vài lý do..

      - Ôi! – Barbara ngắt lời đồng nghiệp, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì xảy ra. – là vợ của Gerry có phải ? – hỏi đầy vẻ hi vọng.

      - Vâng! – Mắt Holly mở to. – ấy đến đây sao?

      - Vâng, ấy đến đây. – Barbara mỉm cười gật đầu. – ấy là người rất dễ mến.

      Melissa nhìn chằm chằm vào Barbara và người phụ nữ, biết chuyện gì diễn ra.

      Barbara bỗng thấy thương cảm cho người phụ nữ đứng trước mặt mình: ấy còn quá trẻ, và ấy chắc hẳn phải trải qua giai đoạn rất khó khăn. Nhưng dù sao cũng thấy vui vì ít ra mình cũng có thể làm được điều gì đó cho người phụ nữ đáng thương này.

      - Melissa, cậu có thể lấy cho Holly ít khăn giấy giúp mình ? Mình muốn giải thích cho Holly hiểu mọi chuyện. – nhìn Holly mỉm cười, rồi quay trở lại với chiếc máy tính trong khi Melissa vừa trở ra với hộp khăn giấy tay.

      - Holly. – Barbara nhàng . – Gerry sắp xếp chuyến du lịch cho , Sharon Mccathy và Denise Hennessey để đến Lanzarote trong 1 tuần, từ 30-7 đến 5-8.

      Holly ôm mặt, quá đỗi ngạc nhiên, và nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

      - ấy chọn nơi rất hoàn hảo cho . – Barbara tiếp, cảm thấy rất vui với vai trò của mình. - Đó là nơi mà đến. – , chỉ tay vào tờ giấy quăn góc trước mặt Holly. – rất thích nơi này, hãy tin tôi. Khi bạn tôi đến đó, ấy rất thích. ở đó có vô số các nhà hàng, cả quán bar và... - thao thao , Barbara bỗng im bặt. nhận ra người nữ khách hàng của mình chẳng buồn quan tâm đến những thông tin đó.

      - ấy đến đây khi nào? – Holly hỏi, giọng hồi hộp.

      Barbara ấn bàn phím

      - ấy đặt chuyến này vào ngày 28 – 11.

      - Tháng 11 ư? – Holly há hốc miệng. – ấy còn được ra khỏi giường nữa cơ mà! ấy đến đây mình sao?

      - Vâng, nhưng có chiếc taxi đợi ấy bên ngoài suốt buổi hôm ấy.

      - ấy đến vào lúc mấy giờ?

      - Tôi xin lỗi, tôi nhớ. Chị biết đấy, cũng khá lâu rồi...

      - Vâng, dĩ nhiên. Tôi xin lỗi.

      Barbara kể lại tất cả những gì có thể nhớ được cho đến khi Holly còn điều gì phải thắc mắc thêm nữa.

      - cảm ơn rất nhiều, Barbara. – Holly đến bên quầy và ôm chầm lấy Barbara. – cảm ơn .

      - có gì. – Barbara cũng ôm lấy Holly. – hãy trở lại và cho chúng tôi biết mọi chuyện tiến triển thế nào nhé. Và đây là tất cả những thông tin cần thiết của chuyến . – đưa cho Holly chiếc phong bì dày và nhìn theo kho Holly quay bước.

      - Chuyện quái quỉ gì thế, Barbara? – Melissa tò mò muốn biết hết mọi chuyện.Barbara bắt đầu kể lại mọi chuyện cho bạn nghe.

      nhân viên nam bước vào:

      - Nào, các , tới giờ ăn trưa rồi. Barbara, kô được hút thuốc trong phòng nữa đấy... Chúa lòng lành, các người khóc chuyện gì thế hả.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11
      - Sharon xin nghỉ sớm ngay khi cậu gọi và ấy ghé qua đón mình ở cửa hiệu. – Denise giải thích, quan sát gương mặt Holly cố đoán xem chuyện gì xảy ra.

      - ồ, hai người cần phải làm thế. – Holly , giọng nàng như còn chút sức sống, tay lần tìm chiếc chìa khóa cửa chính.

      - Này, dạo này cậu dọn lại khu vườn đấy à? – Sharon hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh.

      - , hàng xóm của mình làm đấy, mình nghĩ thế. – Holly vẫn còn loay hoay với chùm chìa khóa trong tay.

      - Cậu nghĩ thế ư? – Denise cố duy trì cuộc chuyện trong khi Holly vẫn tiếp tục tra vào ổ khóa với chiếc chìa khác.

      - Uh! Hoặc là hàng xóm của mình hoặc là con tinh nào đó nấp trong góc vườn. – Nàng cáu kỉnh vì mấy cái chìa khóa đáng nguyền rủa. Denise và Sharon nhìn nhau cố nghĩ xem họ nên làm gì. Họ với nhau bằng cử chỉ để giữ im lặng vì rang là Holly căng thẳng.

      - Chết tiệt! – Holly kêu lên, quăng cả chùm chìa khóa xuống đất. Denise vội vàng tránh sang bên.

      Sharon cúi xuống nhặt.

      - Bồ ơi, cần phải căng thẳng đâu. – lắc lắc vai Holly.

      Cánh cửa cuối cùng cũng được mở và Holly phải chạy nhanh để tắt chuông báo động. Cảm ơn trời vì Holly vẫn còn nhớ mã số - năm Gerry và nàng gặp nhau.

      Đoạn, Holly ngay vào nhà vệ sinh, ra sức vốc nước lên mặt. Nàng muốn lấy lại bình tĩnh. Khi cảm thấy khá hơn, nàng mới ra tiếp hai bạn ngồi đợi mình trong phòng khách.

      - Giờ mình cho các cậu biết chuyện này. Hôm nay, mình mở phong thư tháng bảy của Gerry, và đây là những gì Gerry viết trong thư. – Nàng lấy từ trong túi ra tấm thiếp gắn với tập chương trình du lịch. Tấm thiếp chỉ vỏn vẹn mấy dòng.

      Chúc em có kì nghỉ đáng nhớ!

      Tái bút: em...

      Mãi lúc sau Denise mới thôi bất ngờ. đưa tay lên che miệng:

      - Ôi! Chúa ơi! – thở hổn hển, chồm người về phía trước.

      Sharon nhoài người tới trước, hồi hộp kém Denise.

      - Gerry đặt cho cậu chuyến du lịch sao?

      - Kô. – Holly nghiêm mặt lắc đầu.

      Sharon và Denise cùng ồ lên, ngả người ra ghế, thất vọng.

      Holly mỉm cười tinh nghịch.

      - Gerry đặt cho cả 3 chúng ta chuyến du lịch!

      Hai hét lên với niềm thích thú.

      - Ôi, thể tin được. – Denise , sau khi nghe Holly thuật lại mọi chuyện. – Gerry mới đáng làm sao!

      Holly gật đầu, bỗng thấy tự hào về chồng nàng, chàng lần nữa làm mọi người phải ngạc nhiên.

      Sau khi Sharon và Denise ra về, Holly tìm chai rượu mang sang nhà người hàng xóm. Nàng bấm chuông và đợi.

      - Chào Holly. – Người hàng xóm tên Derek vui vẻ. – Xin mời vào, mời vào.

      - , tôi làm phiền lâu. Tôi mang cho cái này, - nàng đưa chai rượu, - để cảm ơn .

      - Vâng, Holly, chu đáo. – , song ánh mắt lộ vẻ bối rối. – Nhưng cảm ơn tôi về điều gì ý nhỉ, tôi có thể biết được ?

      - Về việc dọn giúp tôi khu vườn. – Nàng , mặt bắt đầu đỏ lên. – Tôi chắc rằng ban quản lý khu đất này nguyền rủa tôi vì khu vườn của tôi làm mất vẻ mỹ quan của con đường. – Nàng cười.

      - Holly, đến nỗi như thế đâu, tất cả chúng tôi đều hiểu mà... Nhưng tôi xin lỗi... Tôi giúp dọn dẹp nó khi nào vậy nhỉ?

      - ồ. – Holly hắng giọng, cảm thấy khá bối rối. – Tôi nghĩ người đó chính là đấy chứ.

      - , ...

      - Thế ư! Vậy nhân tiện, có biết ai giúp tôi việc này ?

      - Quả là tôi biết. – Derek , vẻ hết sức bối rối. – là, tôi cứ nghĩ chính làm việc đó đấy chứ. – cười to. – là kì lạ!

      Holly kô biết phải gì.

      - Vậy có lẽ muốn mang cái này về. – , vẫn lúng túng đến tội nghiệp, dúi chai rượu trở lại cho Holly.

      - ồ, , , được rồi. – Nàng cười lần nữa. – cứ giữ lấy, xem như tôi cảm ơn ... làm hàng xóm của tôi. Dù sao, tôi cũng phải về để tiếp tục bữa tối nữa.

      Nàng quay nhanh ra cổng với gương mặt nóng bừng vì xấu hổ. Có kẻ ngốc nào lại biết ai làm vườn cho mình cơ chứ.

      Nàng tiếp tục gõ cửa vài nhà nữa, nhưng trước bối rối của nàng, có vẻ như chẳng ai hiểu nàng về chuyện gì. Mọi người ai cũng có công việc riêng, có cuộc sống riêng để lo lắng, thế là cũng đủ lắm rồi, họ làm gì có thời gian để lo dọn vườn cho nàng. Nàng lủi thủi trở về nhà. Chuông điện thoại cũng vừa reo.

      - A lô? – nàng hổn hển thở.

      - Chị vừa làm gì thế, chạy ma ra tong sao?

      - , chị chạy theo mấy con tinh. – Holly giải thích.

      - Ồ, hay đấy.

      Kỳ lạ nhất là Ciara hỏi gì thêm.

      - Hai tuần nữa là sinh nhật của em.

      Holly hoàn toàn nhớ gì cả.

      - Ừ, chị nhớ mà. – nàng ra vẻ.

      - À, bố và mẹ muốn cả gia đình chúng ta cùng đến nhà hàng nào đó...

      Holly kô mấy thích thú với kế hoạch đó.

      Nàng nghe thấy tiếng Ciara vọng lại trong ống nghe:

      - Bố, chị Holly cũng thích ra nhà hàng.

      Holly khúc khích cười khi nghe thấy giọng bố lầu bầu trong điện thoại.

      Ciara lại to vào điện thoại để bố nghe:

      - Thôi được, vậy ý em là chúng ta cứ tổ chức cùng gia đình nhưng phải mời thêm vài người bạn nữa để bữa tiệc thêm phần thú vị. Chị nghĩ thế nào?

      - Nghe có vẻ hay đấy. – Holly đành phải tán thành.

      Ciara lại hét to.

      - Bố, chị Holly cũng đồng ý với ý kiến của con.

      "Vậy tốt", Holly nghe bố nàng , "nhưng lão già này kô định trả tiền cho khẩu phần của đám bạn con đâu đấy".

      Holly thêm:

      - Định với em gì nhỉ? À, tại sao chúng ta kô tổ chức bữa tiệc nướng ngoài trời. Như vậy đỡ tốn kém hơn.

      - Này, ý kiến này tuyệt lắm đấy! – Ciara lại hét lên lần nữa. – Bố, bố nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức bữa tiệc ngoài trời?

      Kô nghe tiếng bố trả lời.

      - Bố thích ý tưởng này đấy. – Ciara vào ống nghe. – "Ngài siêu đầu bếp" của chúng ta cho chúng ta bữa ra trò đấy.

      Holly bật cười vì cái biệt danh ngộ nghĩnh mà em vừa mới gán cho bố. Bố của nàng thường rất thích tổ chức các buổi tiệc ngoài trời; ông thường dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Ông thường là người chịu trách nhiệm chính với những vỉ nướng và rất tự hào với công trình của mình. Gerry cũng thường phụ giúp bố vợ mình. Có gì liên quan giữa các buổi tiệc liên hoan ngoài trời và đàn ông kô nhỉ? Có thể đó là dịp duy nhất để họ trổ tài nấu nướng của mình.

      - Vậy chị báo với Sharon, Denise, John và nhớ gọi cả chàng Daniel của chị đến luôn đấy. ấy mới tuyệt làm sao! – Ciara dặn dò.

      - Ciara, chị hầu như có biết gì về ta đâu. Bảo Declan mời ấy . Cậu ấy gặp Daniel thường xuyên mà...

      - Kô, bởi vì em muốn chị khéo léo với ấy rằng, ấy là khách mời... đặc biệt của em. Dù sao em cũng thấy Declan cũng kô tự nhiên khi làm việc này.

      Holly cố tìm cách khoái thác.

      - Thôi nào! – Ciara cáu kỉnh . – Em mến chàng này mà!

      *

      Holly rất vui với món quà nàng mua cho Ciara và biết là rất thích – chiếc xuyên rốn hình bướm có đính pha lê hồng mỗi cánh. Nàng chọn nó cho phù hợp với hình bướm mới xăm của Ciara. Nàng rất vui khi nhìn thấy mọi người có mặt đông đủ trong vườn. Denise đến cùng với Tom và Daniel. Holly cau mày vì lần nữa thấy Jack xuất . Lâu lắm rồi, từ ngày Jack giúp nàng lau dọn tủ đồ của Gerry, nàng gặp lại . Ngay khi còn bé, Jack rất hiểu Holly. luôn biết nàng cần gì hay cảm thấy như thế nào... Khi nàng cần kô gian riêng, Holly kô có ý rằng nàng muốn thôi quan tâm đến nàng. Jack hề liên lạc với nàng từ dạo đó; Holly cảm thấy bất an và thầm mong kô có chuyện gì xảy ra với .

      Holly đến bên Ciara với món quà tay, bé kô ngần ngại xé toạc lớp giấy gói. Holly chậc lưỡi: "Lẽ ra mình kô nên phí công cặm cụi gói kỹ đến thế".

      - Ôi, Holly, em rất thích. – Ciara kêu lên, choàng tay ôm lấy chị.

      - Chị cũng nghĩ là em thích. Cảm ơn em vì thích nó. Em đeo nó ngay bây giờ chứ? – Holly cười.

      Lúc này mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp khu vườn. Holly nhìn thấy Richard và tiến thẳng lại chỗ . Nàng hỏi ngay:

      - Richard, có dọn vườn giúp em ?

      Richard ngồi bên lò nướng, nhìn lên:

      - Gì cơ? làm cái gì cơ?

      Những người xung quanh đều ngừng chuyện, quay đầu nhìn Holly.

      - có đến dọn vườn giúp em ? – Nàng lặp lại câu hỏi. Nàng biết tại sao nàng lại tỏ ra khó chịu với ấy đến thế, có lẽ là do nàng luôn cảm thấy giận Richard. Mà cũng có thể chỉ là do nàng thấy khó chịu khi hoàn toàn kô biết ai xuất trong vườn nhà mình.

      - Khi nào cơ? – Richard ngớ người nhìn xung quanh, như thể bị em mình buộc tội vậy.

      - Em biết nữa. – Nàng cáu kỉnh đáp. – Có lẽ là trong suốt cả mấy tuần qua.

      - Làm gì có, Holly. – cũng bắt đầu thấy phiền phức. – Chúng tôi còn phải làm việc, biết đấy.

      - Chuyện gì thế con ? Có ai đó làm gì khu vườn của con sao? – bố nàng tiến lại gần.

      - Vâng, khu vườn bỗng trở nên sạch , nhưng con biết ai làm việc đó. – Nàng lẩm bẩm, lấy tay xoa xoa trán. – Là bố phải ạ?

      Cũng như những người khác, ông Frank liên tục lắc đầu.

      - Là cậu phải Declan?

      - Chúa ơi! Suy nghĩ kĩ Holly. – Declan vẻ châm biếm.

      Ciara cười lớn.

      - Để em giúp cho, Holly.

      Đoạn đưa hai tay lên làm động tác bắc loa, lớn:

      - Có ai ở đây giúp chị Holly làm vườn ?

      Mọi người nhìn nhau, lắc đầu, chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra.

      - Thế có nhanh hơn kô? – Ciara thích chí cười khanh khách.

      Holly nhìn Ciara vẻ nghi ngờ rồi đến chỗ của Denise, Tom và Daniel phía bên kia khu vườn.

      - Chào, Daniel. – Holly gật đầu chào .

      - Chào Holly. lâu kô gặp. – đưa cho nàng lon bia.

      - Cậu vẫn chưa tìm thấy con " tinh" ấy ư? – Denise hỏi.

      - Chưa. – Holly đáp. – Nhưng là kỳ quặc!

      Quay sang Tom và Daniel, Holly giải thích câu chuyện.

      - có nghĩ là Gerry sắp xếp chuyện này ? – Tom buột miệng và Daniel ném cái nhìn về phía .

      - .- Holly rồi quay mặt , cảm thấy bực bội vì ngay cả người đàn ông lạ mặt này cũng biêt chuyện riêng tư của nàng. – Nó chẳng có liên quan gì hết.

      rồi, nàng quắc mắt nhìn Denise. Denise nhún vai, hề kể gì với Tom cả.

      Holly quay sang Daniel.

      - Cảm ơn đến, Daniel.

      - Ồ, tôi phải cảm ơn mới phải. Tôi rất vui được đến đây.

      Daniel hôm nay trông khác. mặc chiếc áo Gi lê màu xanh dương đậm và chiếc quần sooc ngắn ngang gối, cũng có màu xanh như trang phục của lính hải quân. Holly liếc nhìn đôi bắp tay săn chắc khi cầm lon bia lên uống. Nàng kô nghĩ lại có thân hình cân đối như thế.

      - có làn Daniel rám nắng rất đẹp. – nàng buột miệng, nhằm tránh bị bắt gặp là nhìn trộm Daniel.

      - Và cũng thế. – , cố ý nhìn xuống đôi chân nàng.

      Holly cười thẹn.

      - Kết quả của mấy tháng thất nghiệp đấy!

      - Tháng vừa rồi tôi có Miami và ở đó thời gian, thành ra mới đen nhẻm thế này.

      - Ồ, may mắn. ở đó vui chứ?

      - Vâng, rất vui. – gật đầu mỉm cười. – đến đó bao giờ chưa?

      Nàng lắc đầu.

      - Nhưng ít ra sắp tới, chị em chúng tôi cũng chuẩn bị chuyến du lịch đến Tây Ban Nha. Tôi thể chờ thêm được nữa. – Nàng xoa xoa đôi bàn tay.

      - Vâng, tôi có nghe . Và tôi đó là ngạc nhiên thú vị dành cho .

      Họ chuyện trò thêm lát về chuyến của .

      - Tôi hi vọng là Miama cùng với 1 người phụ nữ khác, nếu kô, Ciara chắc phải buồn lắm. – Thốt xong câu đó, nàng mới biết mình đùa kô đúng lúc, rồi tự trách mình sao lại tỏ ra quá đường đột.

      - , đâu. – Daniel vẻ nghiêm túc.- Tôi chia tay bạn vài tháng trước đây.

      - Ồ, xin lỗi. Tôi rất lấy làm tiếc. – Holly . – ấy quen nhau lâu chưa?

      - Bảy năm rồi.

      - Ồ, quãng thời gian dài.

      - Vâng. – quay mặt .

      Holly biết kô cảm thấy thoải mái khi đề cập đến chuyện này, vì thế nàng nhanh chóng chuyển đề tài.

      - À, nhân tiện Daniel, - nàng hạ giọng .- tôi cảm ơn rât nhiều vì tìm tôi và an ủi tôi vào đêm hôm nọ. hầu như tất cả đàn ông đều bỏ chạy khi nhìn thấy phụ nữ khóc; kô thế. – Holly mỉm cười vẻ cảm kích.

      - có gì đâu, Holly. Tôi muốn nhìn thấy buồn. – Daniel nở nụ cười nhàng.

      - người bạn tốt. À, tặng Ciara quà sinh nhật chưa?

      - Chưa, hôm nay ấy có vẻ khá là... bận rộn.

      - Tôi gọi ấy lại nhé, đồng ý ?

      - Vâng. – Daniel cười.

      - Ciara! – Holly gọi. – món quà nữa cho em này!

      - Gì thế? – bé chạy ngay đến chỗ họ.

      Holly hất đầu về phía Daniel.

      - Món quà của ấy đấy.

      Ciara hồi hộp quay sang Daniel.

      - Tôi tự hỏi biết có nhã ý muốn làm việc ở quầy bar trong câu lạc bộ của chúng tôi ?

      Ciara tròn xoe mắt:

      - Ôi, Daniel, như thế còn gì bằng. Tuyệt quá mất.

      - từng làm công việc này bao giờ chưa?

      - Ồ, nhiều là đằng khác. – Ciara phất tay ra vẻ.

      Daniel nhướn mày.

      - đấy! Em làm việc này suốt các kì nghỉ hè. – , vẻ rất hãnh diện.

      Daniel mỉm cười.

      - Vậy em bắt đầu ngay tuần tới được chứ?

      - Ôi! – bé nhãy lên sung sướng, rồi ôm chầm lấy Daniel cách hết sức tự nhiên, miệng kô ngớt lời cảm ơn.

      "Cái con bé này, đúng là đáo để!", Holly thầm nghĩ khi thấy em gần như bóp nghẹt lấy Daniel. Mặt chàng bắt đầu đỏ bừng lên, nhìn Holly cầu cứu.

      Bỗng nhiên, cả khu vườn im bặt. Mọi người đều hướng mắt về phía cửa nhà ăn. Mẹ Holly xuất với chiếc bánh sinh nhật lớn trong tay và hát bài "Chúc mừng sinh nhật". Những người khác cũng hòa theo lời ca. Còn Ciara, chỉ biết đứng lặng người vì xúc động. Khi mẹ Holly bước ra ngoài, Ciara nhìn thấy có ai đó bước theo sau, tay ôm bó hoa lớn che gần kín gương mặt. Và khi người đàn ông lạ mặt từ từ kéo bó hoa ra, Ciara há miệng kinh ngạc.

      - Mathew!

      Holly cũng nhận ra đó chính là người đàn ông chụp ảnh cùng với em nàng. Nàng nắm lấy tay Ciara day day, gần như được lời nào.

      - xin lỗi vì cư xử như thằng ngốc, Ciara. – Giọng Úc đặc sệt của Mathew vang lên. – em! Hãy để được quay về bên em.

      Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ciara, chờ xem trả lời thế nào.

      Môi Ciara run run, đứng lên, chạy ào về phía Mathew.

      Holly xúc động, đôi mắt bỗng rưng rưng khi chứng kiến cảnh em mình được đoàn tụ cùng với người đàn ông mà bé thương .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12
      Chúng tôi chuyến nghỉ hè! – Các cùng nhau reo hò khi họ cho xe hướng về sân bay. Holly kô nhớ lần cuối cùng nàng cảm thấy thực vui vẻ là khi nào. Nàng cảm thấy như được quay về những ngày còn học, và mỗi kì nghỉ hè đều được đâu đó cùng với những người bạn của mình. Cặp sách nàng lúc nào cũng đầy những kẹo, sô la và tạp chí, các ngồi phía sau vẫn kô ngừng hát ê a. Chuyến bay của họ bắt đầu vào 9h tối, và họ đến Lanzarote vào sáng sớm hôm sau.

      Xe vừa dừng ở sân bay, các vội ùa ra trong khi John hì hục bưng bê hành lí của họ. Denise băng qua đường và chạy ngay vào phòng chờ như thể làm vậy đến được Lanzarote sớm hơn. Holly vẫn đứng lại chờ Sharon chào tạm biệt chồng.

      - Em phải cẩn thận đấy nhé. – John lo lắng căn dặn. – Đừng có làm điều gì thiếu suy nghĩ đấy nhé.

      - John , em cẩn thận mà.

      - ở nhà, em có thể làm gì cũng được, nhưng em kô thể hành động tùy tiện khi đến đất nước hoàn toàn xa lạ, em hiểu chứ?

      - John . – Sharon , choàng tay ôm cổ chồng. – Chỉ là em nghỉ 1 tuần thôi; kô cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu.

      John thầm điều gì đó vào tai Sharon và gật đầu:

      - Em biết, em biết.

      Holly đứng nhìn vợ chồng bạn quyến luyến tạm biệt nhau. Nàng chợt nhớ đến lá thư tháng Tám của Gerry, nằm đâu đó trong ngăn trước túi xách. Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng có thể mở nó ra. là xa xỉ làm sao, mặt trời, bãi cát, biển và Gerry. Tất cả đều cùng bên cạnh nàng lúc.

      Holly bước theo Sharon và Denise xếp hàng làm thủ tục hải quan giữa hàng người dài dằng dặc.

      - Mình bảo mà, lẽ ra chúng ta nên đến sớm hơn. – Denise rên rỉ.

      - Có đến sớm cũng phải xếp hàng mà.- Holly lí lẽ

      - Phải, nhưng ít nhất kẻ nghiện thuốc như mình cũng kịp hút điếu thuốc. – Denise càu nhàu.

      - Thôi nào! – Sharon lên tiếng, vẻ nghiêm túc. – Liệu mình có thể với hai cậu điều này trước khi chúng ta rời khỏi đây kô. Mình kô định trải qua tuần uống rượu hay làm điều gì đó ngông cuồng đâu. Mình chỉ muốn được thư giãn bên hồ bơi hay bên bờ biển để đọc sách, thưởng thức vài món ăn ngon và ngủ sớm, thế thôi.

      Denise nhìn Holly, vờ kinh ngạc.

      - quá muộn chưa để mời người khác, Hol? Cậu có đề nghị gì ? Hành lí của Sharon vẫn chưa qua thủ tục và John cũng chỉ mới về được đoạn thôi.

      Holly cười vì câu đùa của bạn mình.

      - đâu, mình phải đồng ý với Sharon về điểm này. Mình chỉ muốn nghỉ để thư giản. Và nhất là đừng có xảy ra chuyện gì tương tự vụ "Những và Thành phố về đêm" khiến chúng ta thêm căng thẳng.

      - ấy nhìn gì tụi mình vậy nhỉ? – Denise lay lay tay Sharon, giọng rít qua kẽ răng, mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi phía cuối quầy bar.

      - Chắc tại cậu cứ nhìn chằm chằm ta. – Sharon trả lời, cúi xuống nhìn đồng hồ. – Chỉ còn mười lăm phút nữa thôi.

      - Kô, các cậu, mình đấy. – Denise tiếp tục. – kô phải mình mắc chứng hoang tưởng đâu. ta nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy.

      - Vậy tại sao cậu kô lại gần và hỏi xem ta muốn gì. – Holly đùa.

      - Kô cần thiết đâu! ta tiến lại phía tụi mình đấy.

      Holly nhìn lên và thấy 1 tóc vàng cao gầy với bộ ngực độn to đùng tiến lại gần.

      - Tốt hơn là cậu hãy chuẩn bị sẵn sang tác chiến, Denise quý ạ. Trôgn ta có vẻ là kẻ ghê ghớm đấy. – Holly trêu, và Sharon tý nữa bị sặc trong cốc nước uống.

      - Xin chào! – lạ lên tiếng.

      - Xin chào. – Sharon lịch đáp lại.

      - Tôi kô định bất nhã khi nhìn chằm chằm vào các nhưng tôi phải đến gần để xem các có phải là diễn viên hay kô!

      - Vâng, là tôi đây, - Sharon , và bằng xương bằng thịt.

      - ồ, tôi biết mà! – reo lên tỏ vẻ thích thú. – bạn tôi cứ bảo là tôi sai nhưng tôi biết đó là mà! Tên tôi là Cindy.. và tôi là trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của các . Tôi mê bộ phim hôm nọ mà tất cả các đều có vai trong đó. Tôi xem nó rất nhiều lần rồi! đóng vai công nương Holly, có phải kô?

      *

      Chờ đợi cả tiếng đồng hồ mới lấy xong hành lí, cả ba tiến ra phòng chờ để tìm gặp nhân viên đại diện của văn phòng du lịch.

      - Kennedy, McCathy và Hennessey phải ạ? – nhân viên bằng 1 giọng tiếng đặc kẹo

      Cả 3 gật đầu.

      - Xin chào, tôi là Victoria và tôi là hướng dẫn viên cho chuyến du lịch của các . – ta cười tươi. – bây giờ theo tôi, và tôi chỉ cho các chuyến xe buýt về khách sạn.

      2h sáng. 1 làn gió ấm áp chào đón 3 khi họ bước ra bên ngoài. Holly mỉm cười, kì nghỉ của 3 thực bắt đầu.

      Họ đến biệt thự Costa Palma và 1 lần nữa Holly lại thấy hồi hộp. 1 con đường dành cho xe chạy trải ra trước mắt, hai bên là hàng cọ cao vút thẳng tắp. Ngay trước sân ngôi biệt thự là 1 đài phun nước lớn, được thắp sáng bởi những tia đèn màu xanh nước biển. Gerry đặt cho 3 căn phòng rộng và xinh xắn.

      Holly bước ra ban công, nhìn về phía biển. Mặc dù trời còn tối và khó có thể nhìn thấy gì, nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng sóng rì rầm vỗ vào bờ cát. Nàng nhắm mắt lại, lắng tai nghe.

      - Hol, cậu có phiền nếu mình ngủ ghế sô – fa kô? Mình muốn ngủ ở đó để có thể mở cửa và hút thuốc.

      - Miễn là cậu phải để cửa mở, Denise. – Sharon vọng ra từ bên trong. – mình kô thể thức dậy với nồng nặc mùi thuốc lá bám vào người.

      - Cảm ơn. – Denise , cảm thấy rất hài lòng.

      Mười giờ sáng, Denise nhảy vào giường, cố kéo Holly dậy để cùng ra biển.

      - Ồ, ở đây đẹp quá phải ? – Denise mỉm cười khi đặt chân lên bờ cát vàng óng mịn.

      - Đúng là thiên đường! – Sharon tán thành.

      Holly đưa mắt nhìn quanh, nàng hy vọng Gerry cũng có mặt thiên đường này.

      - này, các cậu, ngày mai chúng ta phải dậy sớm để dành 1 chỗ bên hồ bơi đấy. Đôi khi bãi biển cũng chán lắm. – Holly gợi ý.

      Cả 3 nằm thư giãn bên bờ biển cho đến hết ngày, thỉnh thoảng lại nhảy ùm xuống nước. Holly cảm thấy mọi căng thẳng dần tan biến.

      - Hol, cậu có ổn ko?

      - ừ, chỉ là mình suy nghĩ. – Holly trầm tư đáp.

      - Về điều gì? – Sharon khẽ hỏi.

      Holly ngước lên, ánh mắt xa xăm.

      - Gerry. Mình nghĩ về Gerry.

      Bầu trời đêm trong vắt, hàng triệu ngôi sao nhấp nháy xa xa. Màn đêm như tấm lưới đen khổng lồ, mắt lưới là những ngôi sao lấp lánh. Bóng trăng tròn lẩn khuất phía chân trời, soi mình xuống mặt biển lúc mờ lúc tỏ. Sóng nước dịu dàng vỗ bờ tạo nên 1 khúc nhạc du dương, khơi dậy những cảm xúc lãng mạn trong tâm hồn người.

      3 đều cảm thấy nhàng, thư thái. Kô khí se lạnh. 1 làn gió thổi qua làm những sợi tóc mai bay lơ phơ, chạm vào da mặt Holly nhồn nhột. Nàng nhắm mắt lại, hít 1 hơi sâu, cảm giác như hết thảy kô khí trong lành chảy ùa vào cơ thể.

      - Nơi đây hội tụ hết tất thảy những điều mà Gerry muốn cậu cảm nhận. Đó là lí do tại sao ấy muốn cậu đến đây. – Sharon '

      Mắt Holly vẫn nhắm. Nàng mỉm cười.

      - Cậu chưa kể cho tớ nghe nhiều về Gerry, Hol ạ. – Denise vừa , vừa đưa ngón tay vẽ nghuệch ngoạc cát.

      Holly từ từ mở mắt. Giọng nàng khe khẽ nhưng ấm áp và bình thản.:

      - Mình biết.

      Denise ngước nhìn lên:

      - Tại sao?

      Holly im lặng, nhìn ra bầu trời đêm mặt biển phẳng lặng.

      - Mình kô biết phải thế nào về ấy.- Nàng lại im lặng. – mình kô biết phải dùng quá khứ hay tại trong lời kể của mình về ấy. Mình kô biết nên buồn hay nên vui khi về ấy với người khác. Cứ như thể nếu mình tỏ ra vui vẻ người khác phán xét mình, vì có thể họ mong mình phải khóc hết cả nước mắt. Còn nếu mình kể về ấy với nỗi sầu bi, người ta lại cảm thấy kô thoải mái...

      Holly đăm chiêu nhìn lên bầu trời, và khẽ khàng khi cất lời trở lại:

      - Mình kô thể cười đùa về ấy như từng làm, bởi mình cảm thấy rất có lỗi. Mình kô thể về những chuyện mà ấy kể riêng với mình, bởi mình kô muốn ra bí mật của ấy. Mình chỉ kô biết phải nhớ ấy theo cách nào khi mình chuyện với ai đó về ấy. Điều đó kô có nghĩa là mình kô cảm nhận được rằng ấy ở quanh đây.

      Cả 3 tiếp tục im lặng bên nhau bãi cát mềm.

      - Mình và John lúc nào cũng về Gerry. – Sharon nhìn Holly với đôi mắt lấp lánh. – bọn mình nhắc lại những lúc ấy làm bọn mình cười, bọn mình cũng đến cả những lúc bọn mình và ấy cãi nhau. Những điều bọn mình quý ở ấy, và cả những điều ấy làm bọn mình thấy bực bội nữa...

      Denise nhướn mày:

      - Bởi vì với bọn mình, đó mới là con người của Gerry. – Sharon tiếp. – ấy kô phải lúc nào cũng dễ thương. Nhưng bọn mình nhớ tất cả mọi điều về ấy và hoàn toàn kô có gì sai khi làm như vậy cả.

      Denise lên tiếng:

      - ước gì Tom của mình cũng được biết Gerry.

      Holly nhìn Denise ngạc nhiên:

      - Gerry là bạn mình. – Denise xúc động . – Nhưng Tom lại chẳng biết chút gì về ấy. Thế nên mình luôn cố gắng kể cho ấy nghe về Gerry, chỉ để ấy biết rằng, có 1 người đáng nhất đời này từng, và mãi mãi là bạn của mình...

      Giọt nước mắt lăn dài gò má Holly, nàng quay sang ôm Denise:

      - Vậy , Denise, bọn mình tiếp tục kể cho Tom nghe về Gerry.

      *

      - Cậu có nghe tin gì từ bố mẹ Gerry kô, Holly? – Sharon hỏi khi hai người nằm dài những chiếc nệm hơi dọc bãi cát.

      - Có, cứ vài tuần là họ lại gửi bưu thiếp cho mình, kể cho mình nghe là họ ở đâu và sống như thế nào.

      - Cậu có nhớ họ kô?

      - , con trai của họ xa, và họ lại chẳng có đứa cháu nào, nên mình nghĩ có lẽ họ cũng cảm thấy kô còn mối liên hệ nào với mình nữa.

      - Như vậy coi sao được, Holly. Cậu kết hôn với con trai của họ, và điều đó cũng có nghĩa là cậu là con của họ. Đó phải là mối quan hệ rất chặt chẽ chứ.

      - ồ, mình kô biết nữa. – nàng thở dài. – Mình chỉ cảm thấy, với họ như thế vẫn chưa đủ.

      - Họ hơi bảo thủ, có phải kô?

      - Phải, rất lạc hậu nữa là khác. Ông bà ấy kô muốn mình và Gerry chung sống với nhau. Họ bảo là bọn mình kô thể đợi được đến lúc kết hôn hay sao. Và mọi chuyện còn tệ hơn khi bọn tớ kết hôn. Họ trách tại sao mình lại kô đổi tên khi kết hôn với Gerry.

      - ừ, mình còn nhớ. – Sharon cười. – Mẹ của Gerry mắng mình trận vào ngày cưới chỉ vì chuyện cỏn con... Còn nhớ chứ? Ôi! Đôi mắt sắc như dao của bà ấy!

      Holly cười.

      - Mình nghĩ cuộc sống của cậu tốt hơn khi kô có họ lảng vảng bên cạnh. – Sharon khẳng định

      - Chào các cậu. – Denise kô biết từ đâu xuất

      - Này, nãy giờ cậu chết chìm ở đâu thế? – Holly hỏi

      - Ồ, mình trò chuyện với 1 gã thuyền trưởng đến từ Miami. chàng khá dễ thương.

      - Miami ư? Đó là nơi Daniel nghỉ. – Holly đáp, đưa tay nghịch con sóng mới tràn vào.

      - ừm.. – Sharon trầm ngâm. – Daniel, chàng rất dễ mến, có phải kô?

      - Phải, ấy đúng là 1 chàng trai dễ mến. – Holly đồng tình

      - Tom với mình ấy gặp rắc rối về chuyện tình cảm. – Denise

      Tai Sharon như thính hơn khi vừa nghe chuyện, kô bỏ qua

      - Thế là thế nào?

      - ồ, ấy đính hôn với bạn nhưng rồi ta lại phản bội ấy để đến với gã khác. Đó là lí dó tại sao ấy chuyển tới Dublin và làm việc trong quán rượu

      lát sau, cả 3 cùng thiu thiu ngủ trong tiếng sóng vỗ nhàng.

      - Ôi, Holly, chết tiệt ! – Denise choàng tỉnh, thảng thốt kêu lên, khiến hai người kia giật nảy mình. – hãy nhìn xem chúng ta bị trồi ra tận đâu rồi này!

      Holly vội bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh. ra họ lênh đênh giữa biển, bờ cát trở nên xa tít tắp, người tắm biển giờ bé bằng lũ kiến con.

      - Thôi chết rồi! – Sharon hoảng sợ. Holly cũng kịp nhận ra rằng họ gặp phải 1 rắc rối to.

      - Nhảy nào, bơi , nhanh lên! – Denise kêu lên.

      Cả 3 nhảy ùm xuống biển, bơi nhanh với tất cả sức lực. Nhưng chẳng ích gì, thủy triều dâng mỗi nhanh, cả 3 càng lúc càng bị sóng đánh dạt ra xa hơn.

      - Cứu tôi với! – Denise hét khản cả giọng, đưa tay vẫy như điên loạn.

      - Mình nghĩ... kô ai... nghe thấy tiếng bọn mình đâu. – Holly vừa thở dài vừa , mắt bắt đầu ngấn ngấn nước.

      - Ôi, sao chúng ta lại có thể ngốc đến thế nhỉ? – Sharon tự nguyền rủa mình, và bắt đầu cường điệu về mối nguy hiểm của những tấm nệm hơi.

      - Thôi nào, hãy quên chuyện đó , Sharon.- Denise cáu kỉnh đáp. – Giờ chúng ta hãy cùng nhau hét lớn, may ra có ai đó nghe thấy.

      - Nào, 1,2,3... Cứu tôi với! cứu tôi với!!!..

      Khi đứt hết cả hơi, cả 3 ngừng lại, nhìn chằm chằm vào những chấm li ti xa tít tắp bờ. Vẫn chẳng có động tĩnh gì.

      - Làm ơn với mình là kô có con cá mập nào ở đây ! – Denise bắt đầu thút thít.

      - Ôi, Denise, thôi nào.. – Sharon trấn an bạn.- đó kô phải là điều chúng ta quan tâm vào giờ phút này.

      Holly nín thở, nhìn chằm chằm xuống làn nước giờ trở nên đen kịt. Sharon và Holly cố kéo theo 1 chiếc nêm hơi phía sau trong khi Denise tiếp tục gào thét.

      - Chúa ơi, Denise. – Sharon thở hổn hển . – Chỉ có mấy con nhạn kia đáp tiếng kêu của cậu thôi.

      Cả 3 ôm nhau khóc. Họ cố kêu cứu nhưng gió biển mang tiếng kêu của họ sang hướng khác; họ cố bơi nhưng chẳng ích gì vì sóng đánh quá mạnh. Trời bắt đầu lạnh. Mặt biển tối sầm. Mọi thứ trở nên đáng sợ. " là ngu ngốc khi tự đưa mình vào 1 tình huống như thế này", Holly thầm nghĩ.

      - Ít nhất chúng ta có được bài học tốt từ cố này. – Holly , nửa cười nửa mếu.

      - 1 bài học ư? – Sharon lấy tay quệt nước mắt

      - Phải, cả 3 chúng ta luôn về chuyện đến miền viễn đông. – Holly đùa. – Giữa trời nước mênh mông thế này, mình nghĩ bọn mình được nửa đường rồi.

      - Bằng 1 thứ phương tiện giao thông rẻ tiền nhất. – Sharon thêm vào.

      Denise nhìn trân trân vào hai người bạn của mình. Rồi nhìn lại mình, người chỉ có 2 mảnh vải xíu ở ngực và mông. Tình cảnh là bi đát.

      - Mình muốn là chúng ta gặp rắc rối,1 rắc rối lớn đấy. – Sharon cười khùng khục 1 cách khác lạ

      - Phải. – Holly gật đầu tán thành. – Chúng ta rơi vào tính huống vượt quá khả năng cố gắng của chúng ta.

      Mỗi người ôm lấy 1 góc tấm nệm, dập dềnh biển, cười rồi lại khóc. Bỗng có tiếng động cơ của 1 chiếc xuồng máy. Denise nhướn cao người, đưa tay vẫy như điên cuồng. Holly và Sharon cùng bật cười khanh khách trước hình ảnh bộ ngực của Denise nhún lên nhún xuống khi cố vẫy chiếc xuồng cứu hộ tới gần.

      - Tôi nghĩ là họ bị sốc. – Người cứu hộ lực lưỡng với người còn lại khi họ cố sức kéo lê 3 mắt nhắm nghiền vào trong khoang.

      Hai nhân viên cứu hộ nhìn nhau lo lắng. Họ quấn chiếc chăn ấm lên người các rồi cho xuồng quay vào bờ.

      - Họ kia rồi! – Giọng 1 cất lên the thé.

      Holly mở mắt, nhận ra đó là Cindy.

      - Ôi, Chúa ơi! – ta kêu lên. – Tôi nhìn thấy các qua ống nhòm và vội gọi ngày đội cứu hộ. Các kô sao chứ? – nhìn 3 người, nét mặt thể lo lắng.

      - Ồ, cảm ơn , chúng tôi ổn cả. – Sharon, bấy giờ tỉnh hẳn, vẻ khá nghiêm túc. – Chúng tôi là những người may mắn.

      Đêm hôm đó, cả 3 ngồi lại bên bàn ăn. Họ thực vừa trải qua tình huống rất nguy hiểm và tâm trạng của họ cũng thay đổi hoàn toàn. Họ hầu như im lặng suốt bữa tối. Denise uể oải khó chịu còn Holly hầu như chẳng ăn gì.

      - Thôi nào, cầm nĩa lên ! – Sharon thúc giục, đưa xúc mì ống lên miệng và nhai nhồm nhoàm. – Có chuyện gì với các cậu vậy?

      - Kô có gì. – Denise khẽ , đổ thêm nước vào ly. – Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh tí.

      Sharon và Holly chau mày nhìn nhau.

      - Theo cậu, có chuyện gì xảy ra với Denise thế? – Holly hỏi

      Sharon nhún vai:

      - Mình tự hỏi kô biết có phải cậu ấy giận bọn mình vì cười cậu ấy hay kô?

      Sharon nhún vai lần nữa, tiếp tục ăn. Holly phản ứng 1 cách bất bình thường khi trôi dạt ngoài khơi. Nàng cũng kô hiểu tại sao nàng lại có thể bình tĩnh đến thế. Nàng kô sợ chết ư? Cũng có thể, bởi vì nếu chết nàng được gặp lại Gerry.

      - nào, Hol, - Sharon thầm.- cậu có thấy hồi hộp kô?

      - Ý cậu là gì? – Holly vừa ngáp vừa hỏi.

      - Lá thư ấy? đừng là cậu quên nó rồi đấy nhé.

      Holly chạy sang phòng ngủ, đưa tay xuống dưới gối lần tìm lá thư. Chỉ tiếng đồng hồ nữa thôi, nàng có thể mở bức thư thứ sáu của Gerry. Dĩ nhiên là nàng kô quên.

      Sáng hôm sau, Holly thức dậy và nghe thấy tiếng Sharon nôn trong phòng vệ sinh. Nàng bước vào, nhàng xoa lưng và vén tóc giúp bạn.

      - Cậu vẫn ổn chứ? – Nàng lo lắng hỏi.

      - ừ, đêm qua mình nằm mơ, giấc mơ kinh hoàng biển. Nó làm mình có cảm giác bị say sóng.

      - Mình cũng mơ thấy thế, hôm qua là ngày rất đáng sợ phải kô?

      Sharon gật đầu.

      - Mình kô bao giờ phơi mình nệm hơi lần nữa đâu, chắc chắn là kô! – mỉm cười yếu ớt.

      Đến hồ bơi, Denise và Sharon nhập hội với mấy trong nhóm Cindy. Holly ra hiệu với Sharon rằng nàng muốn rời khỏi chỗ ồn ào đó và Sharon đáp lại bằng 1 ánh mắt động viên. Holly đứng dậy quấn chiếc khăn tắm ngang hông rồi cầm lấy chiếc túi đựng bức thư quan trọng.

      Nàng tìm thấy nơi hoàn toàn tách biệt với kô khí náo nhiệt bãi biển, 1 góc khá yên tĩnh. Lót chiếc khăn tắm cát, nàng từ từ ngồi xuống. Những con sóng đâm sầm vào ghềnh đá rồi vỡ toang ra trông rất dữ dội. Những chú chim mồng biển gọi nhau bầu trời xanh trong, chốc chốc lao xuống, trầm mình trong làn nước mát lạnh để tìm mấy món gì đó cho bữa sáng. Mới sáng sớm những mặt trời lên cao, dát năng chói chang mặt nước. Những thanh của thiên nhiên, vị mằn mặn, nong nóng của biển cả như phủ lấy cơ thể Holly.

      Holly cẩn thận kéo lá thư từ trong túi ra như thể nó vỡ tan bất cứ lúc nào. Nàng mân mê dòng chữ Tháng tám, nhàng gỡ lớp keo dán và chậm rãi đọc từng dòng trong bưc thông thiệp thứ sáu của Gerry.

      Chào Holly của ,

      hi vọng em có 1 kì nghỉ tuyệt vời.

      Nhân tiện muốn , trông em rất xinh đẹp trong chiếc áo tắm ấy! hi vọng chon được nơi phù hợp với em.

      Đó là nơi mà lẽ ra chúng ta đến để hưởng tuần trăng mật, em còn nhớ chứ? Nhưng giờ rất vui vì cuối cùng em đến được nơi này...

      Và nếu em về phía cuối bãi biển, nơi có bãi đá mà em có thể nhìn thấy từ căn hộ ở, hãy nhìn về phía bên trái, em thấy cột đèn hải đăng. Người ta bảo với đó là nơi cá heo tụ tập... Kô nhiều người biết điều này đâu. biết em rất thích cá heo... hãy cho gửi lời chào đến chúng.

      Tái bút: em, Holly.

      Đôi tay run run, Holly xếp bức thư lại cho vào phong bì rồi cẩn thận cất vào túi xách. Nàng nâng niu, giữ gìn chúng bằng cả tính mạng của mình cho đến khi về đến Dublin, để có thể đặt nó bên cạnh những phong thư khác. Bỗng nhiên Holly cảm thấy như Gerry ở bên cạnh mình. Nàng chạy về phía cuối bài biển, và quả nhiên, nàng bị chặn đứng bởi vách đá. Nàng mang giày vào và bắt đầu trèo lên tảng đá khá cao dò tìm vị trí mà Gerry mô tả, chính xác đến từng chi tiết.

      Ngọn hải đăng đứng đó, sừng sững cao vút vách đá, những luồng ánh sáng màu trắng như thể hướng về phía thiên đường. Holly cẩn thận trèo qua những tảng đá gồ ghề, dò dẫm những vũng nước . Và rồi, nàng nghe thấy những thanh lạ: tiếng kêu của lũ cá heo bơi lượn gần bờ. Chọn 1 vị trí thoải mái, Holly ngồi xuống ngắm nhìn đàn cá chơi đùa, lắng nghe chúng trò chuyện.

      Gerry ngồi bên cạnh nàng

      Có lẽ chàng còn nắm tay nàng nữa.

      Chỉ thế thôi cũng quá đủ hạnh phúc cho Holly. Nàng ngồi đó cho đến khi mặt trời tắt hẳn, tâm trạng hoàn toàn thư giãn, kô còn căng thẳng, như vừa được gột rửa bởi cơn mưa tinh khiết đến từ thiên đường.

      *

      Máy bay hạ cánh xuống sân bay Dublin. Holly chào tạm biệt các bạn rồi lên taxi về nhà. Nàng bước chầm chậm con đường dẫn vào ngôi nhà yên tĩnh, sau đó, mở tung mọi cánh cửa để khí trong lành tràn vào.

      Ngay khi mở cánh cửa sổ đầu tiên, nàng sững người nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ khu vườn thay đổi hoàn toàn.

      Cỏ được cắt tỉa gọn gàng, kô có lấy 1 cọng cỏ dại. Những chiếc ghế đá kê dọc lối vào vườn được lau chùi sáng bong, sạch . Mùi sơn mới tỏa ra từ hàng rào gỗ bao quanh vườn. Hoa cũng được trồng mới hoàn toàn và dưới bong cây sồi già là bộ bàn ghế sắt được chạm trổ theo kiểu cổ. Holly choáng vang. Ai làm tất cả những chuyện này thế nhỉ?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13
      Những ngày tiếp theo sau khi trở về từ Lanzarote, Holly vẫn sống cuộc sống khá khép kín. Holly, Denise và Sharon cũng chưa hề gặp lại nhau. Đó kô phải là do họ có thỏa thuận trước, nhưng sau 1 tuần ở bên nhau, nàng tin chắc rằng cách biệt này giúp mọi người lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình hơn.

      Holly vẫn thấy vui với cuộc sống tại của riêng mình... Nó quá trống rỗng và vô vị. Nàng cảm thấy mình hầu như chẳng có lý do nào để bước ra khỏi giường vào mỗi sáng và sống cho trọn vẹn ngày. Gần như nàng chỉ có thể trò chuyện được cùng bố mẹ. Thời tiết ở Dublin mấy tuần nay ẩm ướt và ảm đạm; khí hậu như vậy cũng khó để cho người ta thấy vui vẻ.

      Có những ngày nàng ra khỏi nhà, chỉ nằm giường xem tivi và chờ đợi, chờ đợi lá thư kế tiếp của Gerry. Đôi lúc, nàng tự hỏi chàng chuẩn bị đưa mình đến với cuộc hành trình nào nữa đây. Nàng biết người thân, bạn bè kô vui khi thấy nàng sống trong héo mòn ngày này qua ngày khác như vậy, mặc dù trông nàng rất lạc quan trong kì nghỉ vừa qua. Khi Gerry còn sống, nàng sống cho chàng, và khi chàng ra , nàng sống bằng những thông điệp của chàng. Nàng luôn tâm niệm 1 điều rằng, Gerry là lẽ sống của nàng để nàng tiếp tục cho đến hết quãng đời còn lại.

      *

      Cho đến tận hôm nay, Holly vẫn kô biết gì về "con tinh" giúp nàng dọn khu vườn. Nàng lại nghĩ chắc chắn nhân vật bí kia có 1 nhầm lẫn nào đó, có thể ta vào nhầm vườn để thực công việc được giao. Holly kiểm tra tất cả các hóa đơn nhận được mỗi tháng, chỉ có hóa đơn tiền điện, tiền điện thoại, phí bảo hiểm... Thậm chí, nàng còn chưa đủ khả năng chi trả chúng. Nhưng Holly cũng chẳng buồn quan tâm; nàng trở nên bang quang trước mọi . nàng chỉ biết mơ những giấc mơ bao giờ có .

      ngày nọ, Holly nhận ra điều quan trọng: "con tinh" bao giờ xuất trong những lúc nàng có mặt ở nhà. Khu vườn của nàng chỉ được dọn dẹp sạch mỗi khi nàng vắng. Và thế là ngày hôm đó, nàng lái x era khỏi nhà lúc trời còn rất sớm. Rồi nàng lại bộ về nhà, ngồi xuống chiếc ghế khuất sau gốc phong già bên đường, chờ người làm vườn bí xuất .

      Sáng ngày thứ ba, khi Holly bắt đầu nản nàng trông thấy chiếc xe tải dừng bên ngoài hàng rào. Có ai đó tiến vào khu vườn nhà nàng. Nàng vội tiến đến gần hơn để quan sát. Mặc dù có mấy ngày suy nghĩ và hoạch định, nàng vẫn cảm thấy hồi hộp. Ghé mắt qua chấn song hàng rào, Holly trông thấy 1 cậu bé, khoảng hơn mười tuổi, lôi theo chiếc máy cắt cỏ phía sau. Nàng chạy vội vào cổng, kô buồn quan tâm đến bộ dạng của mình.

      Những bước chân thình thịch của nàng khiến thằng bé hoảng hốt. Tay cậu cứng đơ trong tư thế chuẩn bị bấm chuông cửa. Miệng cậu há hốc khi thấy người phụ nữ xuất ngày sau lưng.

      - A ha! Ta bắt được "con tinh" con rồi! – nàng reo lên đầy thỏa mãn.

      Cậu bé há hốc miệng kô được gì. Sau vài giây, cậu mím chặt môi như thể sắp khóc rồi thét lên:

      - Bố!

      Holly phóng tầm mắt về phía chiếc xe tải đậu vỉa hè trước nhà. Nàng nhanh chóng quyết định phải lấy càng nhiều thông tin càng tốt từ cậu bé, trước khi người lớn nào đó xuất .

      - Vậy cậu là người làm việc trong khu vườn của tôi lâu nay đúng kô? – Nàng khoanh tay trước ngực, cất giọng của quan tòa.

      Cậu bé thở hổn hển,lắc đầu lia lịa.

      - Cậu cần phải phủ nhận điều này đâu, - nàng nhàng , - cậu bị bắt quả tang. – Nàng đưa mắt về phía chiếc máy cắt cỏ.

      Cậu bé gọi to lần nữa:

      - Bố!

      Bố cậu bé đóng sầm cửa xe chạy nhanh đến

      - Có chuyện gì thế, con trai? – ông vỗ vỗ vai cậu bé và nhìn Holly đợi câu giải thích.

      Holly định đổi thái độ:

      - Tôi hỏi cậu bé về mưu đồ của ông.

      - Mưu đồ nào? – người đàn ông trợn tròn mắt.

      - Cái mưu đồ mà ông thực khu vườn của tôi mà cho phép của tôi. Ông đòi tiền công chứ gì? Tôi quá biết những chuyện như thế này rồi. – Holly chống nạnh, cố tỏ vẻ như thể nàng kô dễ gì bị người khác bắt nạt.

      Người đàn ông trông có vẻ lung túng:

      - xin lỗi, tôi kô biết về chuyện gì, thưa . Chúng tôi chưa bao giờ làm việc trong khu vườn cửa . – Ông ta nhìn chằm chằm vào khoảng sân trước ngôi nhà, nghĩ thầm trong bụng: "người phụ nữ này có lẽ kô được bình thường cho lắm"

      - kô phải khoảng sân này, ông sửa sang vườn sau của tôi.

      Ông ta cười khẩy:

      - Sửa sang khu vườn của ư? Này , có điên kô đấy? Chúng tôi chỉ cắt cỏ các vỉa hè dọc con đường này, thế thôi. kô thấy cái máy này sao? Đây là máy cắt cỏ, kô có bất cứ thư gì khác. Tất cả những gì nó có thể làm là cắt mấy cọng cỏ chết tiệt kia.

      Nét căng thẳng gương mặt nàng bấy giờ mới giãn 1 chút. Có lẽ họ .

      - Ông chắc là ông kô vào khu vườn của tôi chứ? – nàng lặp lại bằng giọng nghiêm nghị.

      - này, hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi làm việc ở con đường này, huống cho là khu vườn nhà , và tôi đảm bảo rằng tôi kô bao giờ đặt chân lên khu vườn nhà .

      Sắc mặt Holly thay đổi hẳn.

      - Nhưng tôi cứ nghĩ... - Đến lượt nàng lung túng.

      - Tôi quan tâm nghĩ gì. – ông ta cắt ngang. – Sau này, cố gắng tìm hiểu cho trước khi làm kinh sợ đến người khác như vậy nhé.

      Holly nhìn cậu bé và thấy đôi mắt cậu vẫn còn giàn dụa nước mắt. Nàng hơi áy náy, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

      - Chúa ơi, tôi xin lỗi. Xin hãy đợi cho phút.

      Nàng chạy vào nhà để lấy chiếc ví và quay ra, nhét vào bàn tay xíu nhưng tròn trĩnh của cậu bé tờ năm đô la. Mặt cậu bé tươi hẳn lên.

      - Thôi, nào. – Bố cậu bé , nắm tay con trai quay quả bước .

      Holly khép cánh cổng lại. Ông ta đúng, có lẽ trông nàng rất giống người điên

      Điện thoại reo.

      - A lô? – Holly bắt máy.

      - Chào cậu, cậu khỏe ? – Denise hỏi, giọng nghe sao mà hạnh phúc thế.

      - Ồ, mình vừa trải qua những giây phút rất thú vị. – Holly tỉnh bơ.

      - Mình cũng thế! – Denise cười khúc khích.

      - sao? Điều gì làm cậu hạnh phúc đến thế?

      - có gì nhiều. Chỉ là những chuyện vặt của cuộc sống...

      Dĩ nhiên, chỉ là cuộc sống. Cuộc sống tươi đẹp tuyệt vời! Câu hỏi của nàng mới ngớ ngẩn làm sao.

      - Cậu gọi đến có chuyện gì kô?

      - Mình gọi để mời cậu đến dùng bữa tối vào tối mai.Mình biết mình báo hơi vội cho nên nếu cậu quá bận rộn, hãy hoãn lại bất cứ kế hoạch nào cậu dự định!

      - Cầm máy đợi mình xem lại lịch nhé. – Holly giọng khôi hài.

      - Được thôi. – Denise cách nghiêm túc, và im lặng chờ đợi.

      Holly vờ reo lên:

      - Ô, sao cậu lại biết mà chọn ngày hay thế nhỉ? Ngày mai mình khá là rảnh.

      - Tốt quá! – Denise vui mừng. – Tất cả chúng ta gặp nhau tại quán Chang vào lúc tám giờ tối.

      - Chúng ta là những ai thế?

      - Sharon và John đến, và thêm vài người bạn của Tom nữa. Chúng ta kô gặp nhau khá lâu rồi, như vậy chắc chắn vui lắm!

      - Ừ, hẹn gặp ngày mai nhé. – Holly gác máy, cảm thấy bực bội. Denise kô nhớ rằng, Holly là góa phụ bị nỗi đau buồn gặm nhấm từng ngày, và cuộc sống này chẳng còn gì là vui vẻ với nàng nữa cả.

      Nàng hậm hực bước lên lầu, mở toang tủ áo quần. Giờ nàng có thể mặc cái áo cũ xấu xí nào đến dự buổi tiệc tối mai đây chứ? Và làm sao nàng có thể ăn tối cùng bạn bè khi trong túi chỉ còn ít tiền lẻ? nàng hầu như còn kô đủ tiền để đổ xăng cho chiếc xe của mình nữa kia. Đầu óc rối tung, Holly tóm lấy tất cả đồ đạc trong tủ ném tung tóe khắp phòng, vừa ném vừa la hét cho đến khi mệt lả. Gục đầu lên thành giường, nàng thiếp lúc nào kô hay.

      *

      Holly đến nhà hàng trễ mất 20 phút vì nàng phải mất rất lâu để thử đồ, hết bộ này đến bộ khác. Cuối cùng, nàng quyết định mặc lại bộ đầm mà Gerry bảo nàng mua để tham dự cuộc thi hát karaoke lần trước. Chỉ để nàng cảm thấy được ở bên cạnh chàng mà thôi.

      Tim nàng như se lại khi nàng tưởng tượng ra những người bạn của mình ngồi bên nhau cười vui vẻ.

      Mọi người ai cũng có cặp có đôi.

      Holly đột nhiên khựng lại, vội bước lùi ra sau và mình vào 1 bức tường. Nàng kô còn sức để tranh đấu với cảm xúc của mình nữa. Nàng nhìn quanh để tìm lối thoát, như 1 người mắc tội. Nàng bộ về phía bãi đậu xe, trong đầu cố tìm ra lý do nào đó để xin lỗi Denise và Sharon.

      - Chào, Holly.

      Nàng sững người, từ từ quay lại. Holly nhận ra là mình bị bắt quả tang. Sau lưng nàng, Daniel tựa người vào xe và hút thuốc.

      - Chào , Daniel. – Nàng tiến về phía Daniel. – tôi kô biết là cũng hút thuốc.

      - Chỉ khi nào tôi căng thẳng.

      - căng thẳng sao?

      - Tôi suy nghĩ xem có nên tham gia với những cặp đôi ngồi trong kia kô. – Daniel hướng ánh mắt về phía nhà hàng.

      Holly mỉm cười.

      Daniel tiếp, giọng bông đùa.

      - À, tôi với họ là tôi nhìn thấy , nếu muốn.

      - Vậy vào sao?

      - Đôi khi cũng phải tham gia vào 1 cuộc vui, dù mình kô muốn. – vẻ dứt khoát, ném điếu thuốc xuống đất và di di gót giày.

      Holly suy nghĩ về điều bạn vừa .

      - Tôi cho là đúng

      - cần phải vào nếu muốn. Tôi muốn ủng hộ để phải trải qua đêm tồi tệ

      - Ngược lại, rất hay nếu có kẻ đơn khác chịu làm bạn cùng tôi. Loại người như chúng ta bây giờ rất hiếm. Phải vậy ?

      Daniel cười và đưa tay ra.

      - Chúng ta vào chứ?

      Holly nắm lấy tay và họ cùng nhau bước vào. Nàng thấy dễ chịu hơn khi biết rằng ít ra tối hôm nay, nàng kô còn phải đơn giữa đám đông huyên náo kia nữa.

      - À, nhưng tôi rời khỏi đây ngay khi xong bữa tiệc chính. – Daniel mỉm cười .

      - Kẻ phản bội! – nàng vờ la lên, thụi vào cánh tay Daniel. – Mà tôi cũng phải về sớm để kịp chuyến xe bus cuối cùng.

      - Vậy chúng ta lý do rất hoàn hảo. Tôi tôi đưa về và phải về nhà vào lúc... lúc mấy giờ nhỉ?

      - Mười giờ ba mươi được kô? – Nàng dự định mở lá thư tháng 11 của Gerry vào lúc 12 giờ.

      - Hay lắm! – mỉm cười. – Chúng ta vô tình trở thành đồng minh của nhau.

      *

      - Họ đến kia rồi! – Denise la lên khi trông thấy Daniel và Holly khoác tay nhau bước vào.

      - Xin lỗi, chúng tôi đến muộn. – Holly lên tiếng.

      - Holly, đây là Catherine và Mick, Peter và Sue, Joanne và Conal, Geoffrey và Samantha, và cuối cùng nhưng kô kém phần quan trọng là Des và Simon.

      Holly mỉm cười, gật đầu chào mọi người.

      - Chào, còn chúng tôi là Daniel và Holly. – Daniel , tỏ ra khá tự nhiên.

      - Chúng tôi chọn món rồi, nếu cậu kô thấy phiền. – Denise giải thích. – Bọn tôi chọn đủ các món để tất cả mọi người đều có thể dùng. Như vậy ổn chứ?

      Holly và Daniel gật đầu.

      Người phụ nữ ngồi bên cạnh Holly quay sang hỏi:

      - Holly, làm nghề gì?

      Daniel nhướn mày nhìn Holly.

      - Xin lỗi? – Holly đáp lại vẻ khó chịu.

      Nàng ghét những kẻ tò mò và những chuyện phiếm xung quanh vấn đề người ta làm gì để kiếm sống, đặc biệt là khi nàng chỉ mới gặp họ chưa đầy phút.

      - làm gì để kiếm sống? – ta lặp lại.

      Holly định đáp trả bằng câu mấy lịch , nhưng nàng bỗng nhận ra mọi người trong bàn ngừng chuyện và hương chú ý vào mình. Nàng nhìn quanh, cảm thấy bối rối, hắng giọng:

      - À... tôi... tôi tạm nghỉ việc.

      - Thế công việc của là gì? – Daniel hỏi người phụ nữ, phá tan bầu khí im lặng.

      - À, Geofrey quản lý doanh nghiệp riêng. – ta với vẻ hãnh diện, quay sang nhìn chồng mình.

      - Phải, nhưng còn sao? – Daniel lặp lại câu hỏi.

      Người phụ nữ dường như ngượng đến đỏ mặt. ta lắp bắp, tìm cách đánh trống lảng:

      - À, tôi lúc nào cũng bận rộn với đủ thứ công việc khác nhau. này, sao kô kể cho họ nghe về công việc của ở công ty thế nào? – ta quay sang chồng lần nữa, cố tình chuyển chú ý của mọi người sang chồng của mình.

      Người chồng chồm về phía trước:

      - Chỉ là 1 doanh nghiệp thôi. – ta cắn 1 mẩu bánh mì và nhai từ từ. Mọi người phải đợi ta nuốt xong để có thể nghe ta tiếp.

      - nhưng làm ăn cũng khá. – vợ chêm vào.

      Geofrey cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh mì.

      - Chúng tôi sản xuất kính chắn gió và đem bán cho các cửa hàng.

      - Chà chà, nghe thú vị nhỉ. – Daniel , giọng lạnh nhạt.

      - Thế làm gì, Dermot? – Người phụ nữ hỏi, chuyển sang nhìn Daniel.

      - Xin lỗi, tên tôi là Daniel. Tôi làm chủ 1 quán rượu.

      - À. – ta gật đầu quay , giả lờ câu trả lời có vẻ thẳng thắn của Daniel. – thời tiết dạo này tệ đấy, phải kô nhỉ? – ta với mọi người trong bàn.

      Mọi người bắt đầu những cuộc chuyện phiếm riêng. Daniel quay sang Holly.

      - có 1 kì nghỉ vui vẻ chứ?

      - ồ, 1 khoảng thời gian đáng nhớ. – nàng mỉm cười. – chúng tôi nghỉ ngơi, thư giãn, kô làm chuyện gì nghịch ngợm và ngông cuồng.

      - đó là những gì cần. – mỉm cười. – à, mà tôi có nghe về 1 tình huống sống chết nào phải?

      Holly trợn tròn mắt:

      - Tôi cược là Denise kể hết với đúng kô?

      gật đầu và cười:

      - Vâng, tôi chắc là ấy kể với 1 kịch bản hết sức phóng đại:

      - Kô hẳn thế, ấy chỉ kể các bị cá mập vây quanh và rồi 1 chiếc trực thăng kéo lên khỏi mặt nước.

      - ồ, nực cười!

      - a ha, tôi đùa thôi, - cười, - hẳn các mải bàn 1 câu chuyện thú vị nào đó để đến nỗi trôi ra giữa biển mà kô hay biết!

      mặt Holly ửng đỏ vì nàng nhớ ra lúc đó, cả 3 chuyện về .

      - nào, mọi người. – Denise kêu gọi chú ý của mọi người, - có lẽ các bạn tự hỏi vì sao tôi và Tom mời các bạn đến đây đêm nay..

      - lời tuyên bố trong năm. – Daniel lẩm bẩm còn Holly cười khúc khích.

      - Vâng, chúng tôi có 1 thông báo đến tất cả mọi người, - nhìn mọi người, quay sang nháy mắt với cả Holly và Sharon.

      Holly tròn mắt nhìn bạn mình.

      - Mình và Tom kết hôn với nhau. – Denise hét to.

      Holly đưa tay ôm miệng kinh ngạc. nàng kô thể tưởng tượng điều ấy lại đến quá sớm như vậy.

      - Ôi! Denise ! – nàng thở gấp, bước ra khỏi chỗ ngồi, đến bên ôm hôn chúc mừng Denise và Tom.- là 1 tin tuyệt vời! Xin chúc mừng cậu!

      Nàng nhìn Daniel, mặt trắng bệch ra.

      - Đợi ! Đợi ! – Denise ngăn mọi người, quay sang nhìn Sharon cầm cốc nước cam trong tay. – Sharon, sao cậu kô uống?

      - Đây. – Tom , rót cho Sharon 1 ly sâm banh.

      - Kô, kô, đừng rót cho tôi, cảm ơn. – Sharon

      - Tại sao kô? – Denise bực tức, đổi sắc mặt vì bạn thân lại kô chịu uống mừng hạnh phúc của mình.

      John và Sharon nhìn nhau mỉm cười.

      - À, chúng tôi định kô gì vì đêm nay là 1 đêm đặc biệt, đêm của Denise và Tom...

      Mọi người im lặng chờ đợi.

      - Mình... có mang! John và mình có em bé! – Sharon ngượng ngịu.

      Đôi mắt John rưng rưng, còn Holly ngồi sững sờ trong ghế. Nàng hoàn toàn bị bất ngờ. Nàng thậm chí còn kô biết cả điều đó nữa. Ngân ngấn nước mắt, Holly bước lại chúc mừng John và Sharon . Rồi nàng ngồi xuống và hít 1 hơi sâu. Với nàng, cuộc sống thay đổi như thế là quá nhiều.

      - Vậy, chúng ta hãy chúc mừng lễ đính hôn của Tom và Denise, và chúc mừng đứa con của John và Sharon!

      Mọi người cụng ly. Holly im lặng, cố ăn chút, cho dù chẳng thấy thứ gì ngon miệng cả.

      - có muốn chuyển giờ định thành mười giờ kô? – Daniel quay sang hỏi nàng 1 cách tế nhị, và nàng lập tức gật đầu đồng ý.

      Sau bữa ăn, Holly và Daniel cáo về và hầu như chẳng có ai cố thuyết phục họ ở lại.

      - Mình góp ít với cậu nhé? – Holly kín đáo hỏi Denise trước khi ra về.

      - ồ, đừng lo về chuyện đó. – Denise phẩy tay từ chối.

      - kô, đừng có ngớ ngẩn thế. Mình thể để cậu trả mãi. Mình hỏi đấy?

      người phụ nữ ngồi bên cạnh Holly chộp lấy bản thực đơn, miệng lẩm bẩm cộng tiền. Họ gọi rất nhiều món.

      - À, vậy khoảng 50 euro mỗi người, bao gồm cả rượu và sâm panh.

      Holly hít thở và nhìn xuống số tiền 30 euro trong tay.

      Daniel nắm lấy tay nàng kéo :

      - Chúng ta thôi, Holly.

      Nàng mở miệng định lời xin lỗi, rằng nàng kô mang đủ tiền nhưng khi nhìn vào ví, nàng thấy 1 tờ 20 euro nằm hờ ở ngăn ngoài cùng.

      Nàng nhìn Daniel mỉm cười, biết ơn. Cả hai thẳng ra bãi để xe.

      Họ ngồi trong xe im lặng. Cả hai đều cùng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Nàng rất muốn được chung vui với các bạn của mình, và nàng thực cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe họ thông báo những tin vui. Nhưng nàng kô thể trút bỏ được cái cảm giác mình bị bỏ rơi. Cuộc sống của người tiến về phía trước, mà kô có nàng.

      Daniel dừng xe trước cửa nhà nàng.

      - có muốn vào uống 1 tách trà hay cà phê hay thứ gì đó kô? – nàng chắc là ta "kô". Nhưng rồi Daniel tháo dây an toàn và mở cửa xe bước xuống. Nàng rất mến Daniel, là 1 người biết quan tâm đến người khác và cũng là người nàng thấy vui khi ở bên cạnh, nhưng giờ nàng muốn được ở mình.

      - Mọi chuyện đến nhanh quá phải kô? – , nhấp 1 ngụm cà phê.

      Holly lắc đầu:

      - Daniel, tôi chơi với các bạn của mình gần hết cuộc đời, vậy mà tôi kô biết trước được điều gì cả.

      - Phải, giá như nó làm cho cảm thấy khá hơn. Tôi cũng biết Tom từ rất lâu rồi, và ấy cũng chẳng với tôi điều gì cả.

      - Mặc dù Sharon kô uống rượu khi chúng tôi cùng nhau nghỉ, - nàng , - và 1 đôi lần ấy bị nôn, nhưng ấy là bị say sóng...

      Nàng im bặt, thấy đầu óc đầy ắp những suy nghĩ mông lung.

      - Say sóng ư? – Daniel hỏi, có vẻ bối rối.

      - Sau lần chúng tôi suýt chết.

      - ồ, phải.

      lần này, cả hai đều kô cười như mọi khi.

      - là khôi hài! – Daniel , có vẻ thoải mái trong chiếc ghế sofa.

      "Ôi, kô", Holly nghĩ trong đầu, " ấy kô có ý định ra về sớm rồi"

      - bạn bè thường bảo tôi và Laura là cặp đầu tiên làm đám cưới, - tiếp, - tôi chỉ kô nghĩ rằng Laura kết hôn trước tôi.

      - ấy sắp kết hôn sao? – Holly nhàng hỏi.

      gật đầu và quay .

      - ta cũng từng là bạn của tôi. – cười, giọng cay đắng.

      - Giờ hẳn là kô nữa rồi.

      - Kô, - lắc đầu, - dĩ nhiên là kô.

      - Tôi rất lấy làm tiếc. – nàng 1 cách chân thành.

      - À, vậy là chúng ta cùng san sẻ bất hạnh của nhau 1 cách công bằng rồi đấy. là người biết chuyện của tôi hơn bất kì ai khác đấy.

      - Sao, san sẻ công bằng ư? – nàng lặp lại.

      - Tôi biết, chẳng có gì gọi là công bằng cả, nhưng đừng lo, rồi chúng ta có cả những may mắn nữa.

      - nghĩ thế sao?

      - Tôi hy vọng là thế.

      Họ ngồi im lặng trong chốc lát. Holly nhìn lên đồng hồ. hơn 12h. nàng muốn làm cho Daniel biến mất khỏi ngôi nhà để nàng có thể mở phong thư của Gerry.

      đọc được suy nghĩ của nàng.

      - thực thông điệp của những bức thư ấy thế nào rồi?

      Holly nghiêng người về phía trước, đặt cốc nước xuống bàn.

      - Vâng, ra tôi có 1 phong thư phải mở vào tối nay, cho nên...

      - Được rồi, - , ngồi thẳng người dậy. – đến lúc tôi phải về.

      Holly bặm môi, nàng cảm thấy có lỗi khi hối rời khỏi nhà nàng 1 cách vội vã như thế, nhưng điều đó lại làm cho nàng cảm thấy nhõm.

      - Cảm ơn rất nhiều vì cho tôi nhờ, Daniel, và cả tờ 20 euro nữa.- nàng trong lúc tiễn ra tận cửa.

      - Kô có gì đâu.

      Họ ôm hôn rồi chào tạm biệt.

      *

      Holly năm chặt chiếc phong bì bé xíu trong tay, "Tháng này dành điều gì cho em đây?". 12h 15'. Thường vào giờ này, Sharon và Denise gọi đến, cả hai đều hồi hộp theo dõi từng thông điệp mà Gerry để lại. Nhưng tối nay, Holly vẫn chưa nhận được điện thoại của 1 ai cả. Dường như lế đính hôn của Denise và việc Sharon chuẩn bị có em bé làm cho họ kô còn nhớ gì đến bức thư của Gerry. Rồi Holly quay sang tự nguyền rủa mình. Nàng muốn quay lại nhà hàng ngay lập tức để chúc mừng những người bạn thân thiết nhất của mình.

      Nàng ghen tị với họ, với số phận may mắn của họ ư? Nàng tức giận ư? Ngay cả những lúc tụ họp ở bên cạnh bạn bè như thế, nàng cũng cảm thấy đơn vây kín hồn mình. Dù có ở giữa 1 căn phòng hàng ngàn người chăng nữa, nàng cũng cảm thấy đơn độc như chỉ có 1 mình mà thôi. Nàng lẻ loi và đơn quá. Nàng tội nghiệp cho chính bản thân mình.

      Nàng kô nhớ nổi lần cuối cùng nàng thực cảm thấy hạnh phúc là khi nào. Phải chăng là khi có ai đó làm cho nàng phải cười đến mỏi cả miệng. Nàng nhớ cái cảm giác được vào giấc ngủ mà kô hề suy nghĩ hay lo lắng chuyện gì; nàng nhớ cái cảm giác được thưởng thức những món ăn ngon thay vì cố nuốt trôi để làm dịu cơn đói. Nàng nhớ cái cảm giác được thưởng thức những chương trình truyền hình thích thay vì phải dùng nó để giết thời gian. Nàng ghét cái cảm giác bồn chồn trong người mỗi lần nhớ Gerry. Nàng ghét cái cảm giác kô có lí do gì để thức giấc vào mỗi buổi sáng. Nàng ghét cái cảm giác kô có gì để mong ngóng và chờ đợi.

      Nàng nhớ cảm giác được , nhớ ánh mắt Gerry nhìn nàng vào mỗi buổi sáng thức dậy; nàng nhớ cái cảm giác được chàng chạm vào da thịt; nhớ vòng tay, những lời chàng an ủi; nhớ những lời đương chàng với nàng. Ôi, nàng cứ nhớ...

      Nàng ghét phải đếm ngày tháng qua cho đến khi nàng có thể đọc lá thư kế tiếp của Gerry. Bởi vì đó là tất cả những gì còn lại của chàng, và sau lá thư này, nàng chỉ còn lại 3 lần trông ngóng đến 12h đêm để đọc thư chàng nữa mà thôi. Rồi đây, cuộc đời chàng về đâu khi chẳng còn lá thư nào của Gerry. Than ôi, kí ức luôn đẹp, nhưng ta lại kô thể sờ vào nó, ngửi thấy nó hay giữ nó trong tay. Nó kô bao giờ là thực tại, và nó phai mờ theo thời gian!

      Nàng chỉ sống những ngày tháng tới đây với mình Gerry thôi. Nàng lau giọt nước mắt vừa lăn xuống má, từ từ mở phong thư thứ bảy của chàng.

      Hãy bắn hạ mặt trăng, và nếu có bị trượt em vẫn ở giữa những vì sao. Hãy hứa với là lần này em cố tìm 1 công việc mà em thích.!

      Tái bút: em...

      Holly đọc đọc lại lá thư, cố gắng khám phá ra cảm nhận của chính nàng qua từng câu chữ chàng viết. Từ lâu, lâu lắm rồi, cứ mỗi khi nghĩ đến việc phải trở lại với công việc, nàng lại cảm thấy sợ đến chết khiếp. Nàng đinh ninh 1 điều rằng nàng vẫn chưa sẵn sàng để bước tiếp, rằng điều đó hẳn còn quá sớm. Nhưng nàng biết nàng kô còn lựa chọn nào khác. Nếu Gerry đến lúc, nghĩa là đến lúc.

      Môi nàng nở 1 nụ cười. "Em hứa, Gerry ", nàng . Phải rồi, lá thư này kô dành cho nàng 1 chuyến Lanzarote khác nhưng ít nhất nó cũng giúp nàng có được bước tiến mới con đường mà nàng , và phải . Nàng chạy vội đến chiếc ngăn kéo trong nhà bếp, lấy ra 1 xấp giấy và 1 cây viết. Nàng bắt đầu viết ra những công việc mà nàng nghĩ mình có thể làm.

      DANH SÁCH NHỮNG CÔNG VIỆC CÓ THỂ LÀM

      1. Nhân viên FBI. "Mình kô phải là người Mỹ. Cũng kô thích sống ở Mỹ. Mình cũng kô có kinh nghiệm làm cảnh sát."

      2. luật sư. " Mình từng rất ghét trường học. Và hàng triệu năm nữa cùng kô muốn đến trường"

      3. bác sĩ. "Ôi, kô!"

      4. Y tá. "Mình kô thích mặc đồng phục"

      5. Nhân viên phục vụ bàn. "Chắc mình ăn hết thức ăn mất"

      6. Vệ sĩ. " Ý tưởng hay nhưng chẳng ai thuê mình."

      7. nhân viên chăm sóc sắc đẹp. "Mình hiếm khi chăm sóc ngay cả cho bản thân. Mình kô thích nhìn cơ thể người khác."

      8. Thợ làm tóc. "Kô thể nào làm được 1 ông chủ tốt như Leo."

      9. làm phụ tá cho 1 cửa hàng. "Mình kô thích 1 bà chủ như Denise "

      10. Thư kí. "Mình kô bao giờ quay lại với công việc chán ngắt này"

      11. Nhà báo. "Nội dung bài báo chắc cũng dây cà ra dây muống. ha ha. Mình nên trở thành nhà hài kịch"

      12. Diễn viên. "Chắc chắn mình kô thể diễn xuất tốt hơn lần diễn trước" (trong "tác phẩm để đời" Các Và Thành Phố Về Đêm)

      13. người mẫu. " Mình kô muốn ăn kiêng và giảm béo, và mình quá già."

      14. ca sĩ. " Ôi, kô, mình kô muốn làm trò cười cho thiên hạ như vụ karaoke lần trước."

      15. nhân viên công ty quảng cáo. "Ừm.. mình phải làm 1 cuộc nghiên cứu ngay ngày mai mới được."

      Cuối cùng, mãi đến 3h sáng, Holly mới thiếp . Nàng mơ thấy mình trở thành 1 người phụ nữ hết sức tài giỏi trong công ty quảng cáo, thực 1 bài diễn văn trước 1 cuộc hội nghị tầng cao nhất của 1 tòa nhà chọc trời nằm đại lộ Grafton. "À, Gerry là mình phải bắn hạ cho được mặt trăng cơ mà..."

      Nàng thức dậy rất sớm vào sáng hôm sau, cảm thấy vẫn còn hồi hộp với giấc mơ đêm qua. Nàng tắm vội, trang điểm rồi ra ngoài. Nàng lái xe về phía thư viện gần nhà. Nàng muốn lên internet để tìm việc làm thích hợp.

      - Xin chào, - Holly khẽ, - biết tôi có thể dùng internet được ạ?

      - Kô vấn đề gì, - người thủ thư đáp, tay chỉ về dãy mấy vi tính nằm ở góc riêng phía cuối căn phòng, - 5 euro cho mỗi 20 thưa .

      Holly lấy ra tờ 10 euro cuối cùng. Nàng kô thể tin được đó là tất cả những gì còn lại của nàng, nhưng nó cũng cho nàng có thêm động lực để bắt tay vào tìm kiếm việc làm.

      - Kô, kô. - người thủ thư trả lại tiền cho Holly, - có thể trả khi nào sử dụng xong.

      Nàng hít 1 hơi dài, bước vào phòng máy. Nhưng kô còn chỗ trống nào cả.

      Holly đứng giữa phòng, tay mân mê túi xách, mắt nhìn quanh ngơ ngác. Bỗng tim nàng như muốn rớt ra khi bắt gặp Richarch ngồi trước 1 cái máy tính gần đó. Nàng nhón chân lại gần và vỗ vào vai Richarch. giật nảy người quay lại.

      - Chào . - nàng thầm.

      - Ồ, chào Holly. Em làm gì ở đây? - hỏi, vẻ kô được tự nhiên cho lắm, như thể bị bắt gặp làm chuyện gì đó vụng trộm.

      - Em đợi máy, - nàng giải thích, - em muốn lên mạng tìm việc làm.

      - À, vậy sao. EM có thể dùng máy này cũng được.

      - Ồ, kô, kô phải làm thế đâu! - nàng vội vàng trả lời.

      - Kô sao cả, chỉ nghiên cứu 1 số việc thôi. Giờ xong rồi. - đứng dậy, nhường chỗ cho Holly.

      - 1 quãng đường dài để tới đây sao?

      Nàng hỏi Richarch vẻ ngạc nhiên. Nàng cũng kô biết là người của mình làm gì, ở đâu, và có lẽ rất ngốc ngếch nếu bây giờ nàng lại hỏi những điều đó. Holly chỉ biết luôn phải mặc chiếc áo khoác trắng, lại lại trong phòng thí nghiệm và đổ những chất hóa học đầy màu sắc vào trong các ống nghiệm. Nàng chỉ biết đến thế mà thôi.

      - Công việc mang đến mọi nơi mà. - Richarch đùa, nhưng có vẻ lúng túng.

      vội lời tạm biệt, đến chỗ người thủ thư trả tiền rồi nhàng bước ra ngoài.

      40 sau, Holly vui vẻ đứng dậy tắt máy, bước tới đặt 10 euro lên quầy. Người phụ nữ gõ gõ bàn phím.

      - 15 euro thưa .

      Holly muốn nín thở khi nghe ta .

      - Nhưng tôi nhớ với tôi là 5 euro cho mỗi 20 cơ mà.

      - Vâng, đúng thế. - Người phụ nữ nhìn nàng mỉm cười, đưa tay nâng gọng kính.

      - Và tôi chỉ lên mạng có 40 .

      - ra có ngồi vào máy 44 , như vậy tính sang 20 sau.. - Người phụ nữ , mắt vẫn nhìn vào màn hình trước mặt.

      Holly cười giả lả.

      - Nhưng chỉ thêm có vài phút thôi mà. Kô đáng để thêm 5 euro nữa.

      Ngưòi thủ thư im lặng.

      - Vậy là tôi phải trả sao? - Holly hỏi, vẻ hi vọng.

      - Vâng, quy định là thế.

      Holly xuống giọng và ghé lại gần người phụ nữ.

      - Tôi xin lỗi, nhưng tại tôi chỉ mang theo có 10 euro. Tôi có thể trả số tiền còn lại vào lần sau được kô?

      Người thủ thư lắc đầu:

      - Rất tiếc chúng tôi kô được phép làm thế. phải trả đủ số tiền.

      - Nhưng tôi có đủ tiền. - Holly phản đối.

      ta nhìn Holly trân trân.

      - Thôi được. - Holly rút điện thoại ra.

      - Xin lỗi, nhưng kô được phép dùng nó ở đây. - Người thủ thư đưa tay chỉ lên tấm bẳng ghi dòng chữ : "Kô sử dụng điện thoại di động".

      - Nếu kô cho tôi dùng điện thoại, làm sao tôi có thể gọi ai đó đến giúp tôi cơ chứ? Nếu họ kô đến đây đưa tiền cho tôi, làm sao tôi có tiền trả cho . Vậy là chúng ta gặp rắc rối rồi đúng kô? - Nàng cao giọng.

      Người thủ thư trở nên bối rối.

      - Thế tôi có thể ra ngoài gọi điện được kô?

      - Thường chúng tôi kô đồng í để khách rời khỏi đây mà chưa trả tiền, nhưng có lẽ tôi cho ngoại lệ.

      Holly bước và suy nghĩ kô biết nên gọi cho ai. Nàng kô thể gọi cho Desnise và Sharon, dù biết chắc rằng cả hai vội vã đến ngay. nàng kô muốn họ biết thêm những thất bại trong cuộc sống mà nàng gặp phải, nhất là trong lúc họ hạnh phúc như thế này. Nàng cũng kô thể gọi cho Ciara vì con bé trong ca trực ở Hogan. Jack dạy trở lại, Abbey cũng thế, Declan ở trường còn Richarch nằm ngoài lựa chọn ngay từ đầu.

      Những giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má đỏ ửng của nàng khi nàng nhìn lại lần nữa các số điện thoại trong máy. Nàng kô biết phải gọi cho ai nữa cả. Nàng nên làm gì đây nhỉ? là xấu hổ khi phải gọi cho ai đó chỉ để hỏi mượn 5 euro. Và rằng nàng kô có lấy 1 ai để gọi khi cần được giúp đỡ như thế này. Nhưng nàng phải làm gì đó chứ, nếu kô, người thủ thư có lẽ gọi cảnh sát đến bắt nàng mất thôi. ý nghĩ thoáng qua đầu, nàng bấm số.

      "Xin chào, tên tôi là Gerry, xin vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp. Tôi gọi lại ngay khi tôi có thể."

      - Gerry, - Holly vừa khóc vừa .- em cần ..

      Holly đứng bên ngoài cánh cửa thư viện và chờ đợi. Người thủ thư thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng.

      Cuối cùng tiếng xe của bà Elizabeth cũng dừng lại bên ngoài. Holly cố tỏ vẻ bình thường. Nhìn nụ cười hiền gương mặt của mẹ khi bà tiến về phía , Holly nhớ lại rất nhiều kỉ niệm. Mẹ nàng thường đón nàng tan học mỗi ngày khi nàng còn quen thuộc chạy đến như để giải cứu nàng sau ngày như địa ngục ở trường. Nàng rất ghét trường học, phải, cho đến khi nàng gặp Gerry. Rồi từ đó, nàng lại mong được đến trường mỗi ngày để họ có thể được ngồi học cùng nhau, chơi đùa cùng nhau.

      Nghĩ đến đây, mắt Holly rưng rưng, bà Elizabeth vội chạy đến bên con và ôm choàng lấy nàng.

      - Ôi, Holly tội nghiệp của mẹ... Có chuyện gì vậy con ? – Bà , bàn tay vuốt vuốt mái tóc .

      Holly nhàng kể lại việc.

      - Được rồi con , con hãy ra ngoài xe đợi mẹ.

      Holly ngồi yên trong xe, đẩy qua đẩy lại chiếc cần dò sóng radio trong khi đợi mẹ nàng vào chuyện với kẻ dám bắt nạt con bà.

      - Đồ quỷ dữ. – Bà lẩm bẩm khi quay trở lại xe. – Chúng ta về nhà và nghỉ ngơi thôi.

      Holly mỉm cười cảm ơn mẹ, giọt nước mắt mặn nóng lăn dài xuống má nàng. "Về nhà" – nàng thích được nghe hai từ ấy.

      *

      Holly rúc người vào chiếc ghế đệm bên cạnh mẹ. Nàng cảm thấy mình như đứa trẻ. Khi nàng còn bé, hai mẹ con thường nằm bên nhau chiếc ghế nệm này để trò chuyện với nhau, bất kể chuyện gì. Holly bỗng ao ước lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ như thế này.

      Giọng mẹ nàng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:

      - Mẹ có gọi cho con đếm qua, con ra ngoài sao?

      - Vâng ạ, con ra ngoài ăn tối cùng các bạn và hàng trăm người xa lạ khác. – Holly dụi mắt vẻ mệt mỏi.

      - Các bạn con có khỏe ? – Bà Elizabeth hỏi, giọng tràn đầy tình thương. Bà luôn làm cho Holly thấy dễ chịu.

      Holly hớp 1 ngụm trà:

      - Sharon có mang và Denise đính hôn. – Nàng trả lời mẹ, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng .

      - Ồ! – Mẹ nàng thốt lên, bà cũng kô biết phải phản ứng như thế nào khi nghe đứa congais ràng là rất buồn khi về những tin vui. – Con cảm thấy thế nào khi nghe những chuyện ấy? – Bà nhàng hỏi, đưa tay vén những lọn tóc rớt gương mặt Holly.

      Holly nhìn xuống đôi bàn tay mình lâu, cố trấn tĩnh. Nhưng nàng thất bại, Vai nàng run lên và nàng cố giấu gương mặt dưới mái tóc.

      - Ôi, Holly. – Bà Elizabeth lấy tách trà ra khỏi tay Holly và ngồi sát vào con . – Con cảm thấy như thế này cũng là rất đỗi bình thường mà thôi.

      Holly kô thốt được lời nào, dù rằng nàng rất muốn điều gì đó để che đậy nỗi buồn của mình.

      Có tiếng gõ cửa, tiếng Ciara vọng vào:

      - Bọn con về rồi đây!

      Holly sụt sịt, nàng áp đầu lên ngực mẹ.

      - Mọi người đâu cả rồi? – Ciara hét toáng lên, tiếp tục gõ cửa ầm ĩ.

      - Đợi 1' nào con . – Bà Elizabeth vọng ra.

      Bà thấy bực mình. Bà kô muốn Ciara quá hồ hởi vào lúc này, vì rất có thể con bé làm cho Holly chui vào cái vỏ của chính mình lần nữa. từ rất lâu, Holly kô trò chuyện gì với bà; con chọn cách kìm nén mọi cảm xúc từ buổi lễ tang của Gerry và bà biết, dường như nó kô vượt qua nổi nỗi đau này.

      - Con có tin mới đây! – giọng Ciara mỗi lúc to khi tiến về phía phòng khách. – Con và Mathew quay lại Úc.

      Nhưng lập tức im bặt khi nhìn thấy chị thẫn thờ trong vòng tay mẹ. đẩy Mathew ra khỏi phòng và nhàng đóng cửa lại.

      - Giờ Ciara cũng sắp rồi mẹ ạ. – Holly càng khóc to hơn. Bà Elizabeth thấy thương con vô cùng.

      Holly thức đến tận khuya hôm đó để trò chuyện với mẹ. Nàng về tất cả những chuyện làm cuộc sống của nàng gần như trở nên vô nghĩa trong những tháng qua. Và mặc dù mẹ nàng hết sức an ủi, Holly vẫn cảm thấy nàng mắc kẹt trong mối tơ vò của chính nàng.

      Sáng hôm sau, nàng thức dậy trong tiếng cười đùa và chuyện ồn ào của mọi người. Nàng mỉm cười khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc của cậu em trai và em chạy quanh ngôi nhà. Chúng hò hét nhau rằng bị trễ giờ làm và đến ban nhạc tập luyện, tiếp theo là tiếng bố càu nhàu hối thúc hai an hem Ciara và Declan, rồi tiếng mẹ khẩn khoản bảo mọi người để kô quấy rầy giấc ngủ của nàng. Cuộc sống vẫn trôi qua, vẫn cứ đơn giản như nó vốn dĩ.

      *

      Giờ ăn trưa, bố nàng ghé qua và dúi vào tay nàng tờ séc 5000 euro.

      - Ôi, bố, con kô thể nhận cái này đâu. – Holly , cố giấu xúc động.

      - Con hãy cầm lấy.- Ông nhàng và đẩy cánh tay Holly lại. – hãy để bố mẹ được giúp con, con .

      - Con trả lại cho bố mẹ. – nàng và ôm bố vào lòng chặt.

      Holly đứng ngay cửa vẫy chào tạm biệt ông cho đến khi ông khuất xuống con đường. Nàng nhìn tấm séc, cảm thấy gánh nặng vai vơi phần nào. Nàng có thể nghĩ ra ít nhất đến 20 điều có thể làm với số tiền này, nhưng lần này, việc mua sắm quần áo kô còn nằm trong số đó nữa. Khi ngang qua phòng khách để vào bếp, nàng nhìn thấy chiếc nút đỏ điện thoại bật sáng. Nàng ngồi xuống chân cầu thang và nhấn nút.

      Có đến 5 tin nhắn.

      1 tin từ Sharon, Sharon gọi đến để hỏi xem nàng có ổn kô vì ấy kô nhận được cú điện thoại nào của nàng cả ngày hôm nay. Tin nhắn thứ hai là của Denise, gọi đến cũng cùng 1 lí do như Sharon. Chắc chắn là hai người này chuyện gì đó với nhau. Tin nhắn thứ ba là của Sharon, tin nhắn thứ 4 là của Denise, và tin thứ 5 là của ai đó vừa nghe tiếng bíp gác máy. Nàng nhấn nút xóa rồi chạy lên lầu thay quần áo. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để chuyện với Sharon và Denise; nàng muốn sắp xếp lại cuộc sống của mình trước khi chuyện với họ để có thể cảm thấy tự tin và vui mừng hơn cho hạnh phúc của cả hai.

      Nàng ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhìn đăm chiêu vào màn hình máy tính và bắt đầu viết lá đơn xin việc. Nàng có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này bởi vì nàng thay đổi công việc kô biết bao nhiêu lần trước đây. Cũng khá lâu kể từ lần cuối cùng nàng phải lo lắng suy nghĩ về 1 cuộc phỏng vấn xin việc. Và nếu nàng phải trải qua 1 cuộc phỏng vấn, liệu có ai muốn tuyển nàng làm việc khi mà nàng nghỉ ở nhà gần như cả 1 năm qua?

      Đọc lại tờ đơn xin việc, nàng cho rằng nếu nàng là nhà tuyển dụng, nàng tuyển ngay chính mình. Và nàng tự cười mình với ý nghĩ... buồn cười ấy.

      Sáng thứ hai, nàng chọn mặc 1 bộ đồ lịch và trang điểm duyên dáng rồi lái x era khỏi nhà. Cuối cùng, xe của nàng cũng được tiếp thêm 1 ít nhiên liệu để nó có thể hoạt động trở lại. Đậu xe bên ngoài tòa nhà, nàng soi mình vào chiếc gương xe và tô thêm 1 ít son môi. Kô còn thời gian để lãng phí nữa. Nếu như Gerry phải tìm 1 việc làm, nhất định nàng tìm 1 việc làm.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14
      Holly ngồi chiếc ghế gỗ dưới bóng cây sau khu vườn được dọn sạch như mới, nhâm nhi ly rượu vang đỏ và lắng nghe tiếng xôn xao của những vòm lá cao. Nàng quan sát cách bài trí cây cảnh trong vườn, thầm nghĩ người làm vườn bí ấy hẳn phải là tay rất chuyên nghiệp. Nàng khoan khoái hít sâu mùi hương hoa nhài được trồng khắp nơi trong vườn. tám giờ tối và màn đêm bắt đầu buông xuống. Những chiều mùa hè rực nắng qua, và ai nấy lại chuẩn bị đón mùa thu đến gần.

      Nàng nghĩ về mẩu tin từ bộ phận tuyển dụng, và nàng cảm thấy hơi bất ngờ khi nhận được câu trả lời của họ rất nhanh như vậy. Người phụ nữ qua điện thoại rằng họ đọc bản sơ yếu lý lịch và họ rất thích, trong khi đó, hai nơi khác cũng hẹn nàng đến để phỏng vấn.

      Nàng cảm thấy rất bồn chồn khi nghĩ đến những cuộc phỏng vấn sắp tới. Nàng thường thể tốt trong các cuộc phỏng vấn, thêm vào đó nàng lại chẳng mấy hứng thú với những công việc ấy. Tuy nhiên, lần này nàng lại cảm thấy khác; nàng cảm thấy hồi hộp được trở lại với công việc nào đó, nàng phải làm mới cuộc sống của mình mới được. Cuộc phỏng vấn đầu tiên liên quan đến công việc tiếp thị. Với công việc này, nàng chỉ phải loanh quanh trong thành phố Dublin. Đó là công việc mà nàng có chút kinh nghiệm nào, nhưng nàng sẵn sàng học hỏi để làm tốt bởi "tiếp thị" nghe có vẻ hay ho hơn nhiều so với những công việc mà nàng từng làm trước đây. Nàng sẵn sàng liều lĩnh phen.

      Cuộc phỏng vấn thứ hai là của công ty quảng cáo hàng đầu Ailen, và nàng biết là có rất ít hy vọng. Nhưng Gerry bảo nàng phải cố gắng tìm lấy 1 cơ hội. Nàng phải cố gắng.

      Holly cũng nghĩ đến cuộc điện thoại từ Denise. Denise quá hổi hộp đến nỗi dường như kô buồn quan tâm đến chuyện họ chuyện với nhau kể từ buổi tối tuần trước. ra Holly nghĩ Denise cũng để ý đến chuyện hôm ấy nàng vui. Denise toàn đến những dự định của cho đám cưới sắp đến, huyên thuyên gần cả tiếng đồng hồ để về chuyện mặc kiểu váy nào, nên chọn kiểu hoa nào để trang hoàng cho tiệc cưới hay nên tổ chức đám cưới ở đâu. Cứ thế, Denise liên tục chuyển từ đề tài này sang đề tài khác. Tất cả những gì Holly có thể làm là thỉnh thoảng ậm ừ để Denise biết rằng nàng lắng nghe. Thông tin duy nhất mà Holly giữ lại là Denise dự định tổ chức đám cưới vào đêm giao thừa, và Tom kô hề có ý kiến gì cả. Holly ngạc nhiên khi biết họ dự định ngày cưới, việc này xảy ra nhanh quá. Nàng nghĩ đây là 1 trong những cuộc đính hôn kéo dài ít nhất cũng vài ba năm, nhất là vì Denise và Tom chỉ mới quen nhau được 5 tháng. Nhưng Holly thấy lo lắng mấy. tại, nàng là độc giả thường xuyên của mục "Tìm bạn trăm năm" tạp chí.

      Sharon gọi cho Holly kể từ ngày công bố tin có thai; và Holly biết rằng mình phải gọi điện đến cho bạn mình càng sớm càng tốt trước khi thời gian trôi qua và trở thành quá muộn. Đây là quãng thời gian quan trọng trong cuộc đời Sharon, và nàng biết nàng nên ở bên cạnh ấy lúc này. Vậy nhưng, nàng vẫn hiểu được rằng nàng lòng kô có chút tâm trạng nào để có thể hết lòng với bạn bè. Nàng ghen tị với hạnh phúc của Sharon, cảm thấy cay đắng và trở nên ích kỷ vô cùng. Nàng biết mình nên như thế, nhưng "đôi khi con người ta cũng cần phải biết ích kỷ để có thể tiếp tục sống". Holly vẫn luôn dõi theo cuộc sống của Sharon và John. Sharon từng rất ghét trẻ con cơ mà! Holly nghĩ và cảm thấy mình vô lý.

      Gió bắt đầu thổi mạnh, Holly mang cốc rượu vào nhà và rót thêm cho đầy ly. Những ngày tiếp theo của nàng là dự các cuộc phỏng vấn, sau đó là cầu nguyện cho nàng được thành công.

      *

      Có tiếng xe ai đó đỗ trước nhà làm nàng tỉnh giấc. Nàng bước ra khỏi vườn và mặc vội chiếc áo ngủ của Gerry, thầm đoán nhân viên bảo trì mang nàng tới trả. Nàng gửi nó tại ga ra cách đây mấy ngày. Ghé mắt nhìn qua tấm rèm cửa, Holly vội vàng nhảy phắt ra sau khi nhìn thấy Richard từ trong xe bước ra. Nàng hy vọng ấy nhìn thấy nàng bởi vì nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho cuộc viếng thăm của ấy. Nàng qua lại trong phòng, cảm thấy có lỗi vì để mặc tiếng chuông cửa "reng" liên hồi. Nàng biết nàng kô phải nhưng nàng kô thể chịu đựng việc phải tiếp tục 1 cuộc chuyện ngớ ngẩn khác với Richard nữa. Nàng kô còn gì để ; vẫn chưa có gì thay đổi trong cuộc đời nàng, nàng cũng chẳng có tin gì mới đáng làm người khác ngạc nhiên; nàng cũng biết phải kể những gì, ngay cả những chuyện bình thường nhất trong cuộc sống hàng ngày; huống chi người đến lần này lại là Richard.

      Nàng thở phào nhõm khi nghe tiếng chân của ấy xa dần, rồi tiếng cửa xe đóng sầm lại. Nàng bước vào nhà tắm, để yên cho làn nước ấm chảy từ từ xuống mặt. lần nữa nàng lại đắm chìm trong thế giới của riêng nàng. Rồi những thanh lạ bắt đầu vang lên: tiếng nạo vét, tiếng lá cây sột soạt như ai đó ở trong khu vườn nhà nàng... Holly mở to mắt với ý nghĩ mình sắp bắt được "con tinh".

      Nàng rón rén vào phòng khách, sợ rằng ta nghe thấy tiếng bước chân, rồi nàng ngồi xuống bằng hai đầu gối. ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ, nàng nín thở khi nhìn thấy xe của Richard vẫn đậu ngoài lối . Điều ngạc nhiên hơn nữa là hình ảnh Richard mặt đất, tay cầm cái xẻng , đào đất để trồng những cây hoa. Nàng giật người lại và ngồi bệt tấm thảm, thể tin được mắt mình. Nàng biết bước tiếp theo nàng phải làm gì. Chợt có tiếng động cơ khác, nhân viên gara mang xe đến trả. Nàng thót tim, đầu óc như muốn vỡ tung khi nghĩ xem có nên ra mở cửa hay kô. Vì 1 lý do nào đó, Richard muốn Holly biết rằng giúp nàng chăm sóc khu vườn. Nàng quyết định... tạm thời nên tôn trọng nguyện vọng đó của Richard.

      Nàng trốn sau chiếc ghế trường kỷ khi nhìn thấy người thợ máy tiến vào. Holly phải bật cười vì bất đắc dĩ nàng phải đóng 1 vai khôi hài.

      Chuông cửa reo. Holly phải rúc sâu hơn vào chiếc ghế vì sau khi bấm chuông mà thấy người trả lời, ta chạy đến bên cửa sổ và nhìn vào. Tim nàng đập loạn xạ, nàng cảm thấy như thể làm chuyện gì sai trái vậy. Nàng cảm thấy mình như đứa trẻ. Nàng thường chấp nhận thua cuộc trong trò chơi trốn tìm mỗi khi người tìm tiến lại gần chỗ nàng trốn, vì nàng thể nhịn được tiếng cười khúc khích, và thế là bị tóm. Nàng thở phào nhõm khi nghe thấy tiếng người thợ máy thả chìa khóa xe vào hòm thư trước nhà.

      vài phút sau, nàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi hai đầu gối và tự nhủ rằng mình quá già để chơi trò ngớ ngẩn này. Nàng lại nhìn ra ngoài lần nữa và thấy Richard nhanh tay gói ghém dụng cụ làm vườn của mình. Holly đá tung đôi dép lê ra khỏi chân và xỏ ngay vào đôi giày thể thao.

      Nghĩ lại, trò ngớ ngẩn này cũng vui, với lại, nàng cũng chẳng còn việc gì khác để làm. Ngay khi Richard lái xe ra khỏi nhà, Holly nhảy phóc lên xe của mình. Nàng muốn theo dõi "con tinh".

      Holly cố tạo ra khoảng cách nhất định với xe của Richard, hệt như những gì người ta thường làm trong phim. Và nàng chậm lại khi thấy Richard chuẩn bị dừng xe phía trước. đậu xe lại, ghé vào tiệm báo và trở ra với tờ báo tay. Holly đeo chiếc kính râm vào, sửa lại chiếc mũ lưỡi trai đầu. Nàng thấy buồn cười khi bắt gặp hình ảnh của mình qua chiếc gương xe. Trông nàng còn đáng nghi hơn ai hết. Nàng mong Richard băng sang đường và ghé vào quán Greasy Spoon.

      Nàng ngồi yên trong xe được vài phút, cố hình dung ra kế hoạch mới. Bỗng nàng giật nảy người khi 1 viên cảnh sát giao thông kô biết từ đâu thỉnh lình xuất , gõ gõ cây gậy vào cửa xe.

      được đậu xe ở đây. – , tay chỉ về hướng bãi đậu xe. Holly mỉm cười và ngoan ngoãn theo.

      Holly lấy chiếc mũ đội đầu xuống, gỡ cặp kiếng đeo mặt ra rồi quẳng tất cả sang chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy mình ngớ ngẩn. Nàng mở cửa bước xuống xe.

      Nàng băng qua đường và nhìn quanh tìm xem trai Richard ngồi ở đâu. Nàng bắt gặp ngồi ngay sau lưng nàng, tay kẹp tờ báo gập cong và nhâm nhi tách trà. Holly tiến đến với nụ cười tươi tắn, khác hẳn ngày thường.

      Chúa ơi, Richard, vẫn làm đấy chứ? – nàng ta làm Richard giật nảy mình.

      Holly định thêm điều gì đó nữa, nhưng nàng ngưng bặt khi thấy mình nhìn lên với đôi mắt rưng rưng.

      *

      Holly nhìn quanh xem có ai để ý đến hai em nàng rồi nhàng kéo ghế ngồi cạnh Richard. Nàng điều gì sai nào? Nàng bối rối, biết phải làm gì hay điều gì vào lúc này. Nàng chỉ có thể rằng chưa bao giờ nhìn thấy Richard khóc.

      Vai bắt đầu run lên, cho dù cố gắng ngăn cơn xúc động của chính mình.

      Richard, có chuyện gì sao? – nàng dè dặt đưa tay lên vỗ vào lưng mình.

      - xin lỗi vì khóc trước mặt em, Holly. – Richard , cảm thấy ngượng ngùng và tránh ánh nhìn của em .

      Này, - nàng nhàng , đặt bàn tay mình lên tay , - có gì sai khi chúng ta khóc đâu . Đó là sở thích của em trong những ngày này đấy.

      ngượng ngùng mỉm cười.

      Chỉ là mọi thứ dường như đổ vỡ hết cả, Holly. – vẻ rất buồn, đưa tay ôm trán.

      Chẳng hạn như...? – nàng hỏi, cảm thấy lo lắng .

      Trong những ngày tháng qua, Holly nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau nơi con người , và điều đó cũng làm giảm phần nào hố sâu ngăn cách giữa hai em nàng từ trước đến giờ.

      Richard hít 1 hơi sâu và hớp 1 ngụm trà. Holly xoay người tìm chủ quán để gọi thêm ly trà khác.

      - Richard, em biết được điều rằng, chia sẻ những điều lo nghĩ của mình với người khác làm cho lòng mình nhàng hơn, - Holly khe khẽ, - và bài học đó xuất phát từ chính bản thân em, bởi vì em từng giữ mãi những điều mình nghĩ trong lòng và cho rằng mình là 1 siêu nhân. – nàng nhìn mỉm cười động viên. có thể với em tất cả, phải ?

      vẫn tỏ ra nghi ngại.

      - Em cười đâu, bất kỳ điều gì nếu muốn thế. Em cũng với bất cứ ai về những điều với em, em chỉ lắng nghe thôi. – Nàng cố làm cho yên tâm.

      Richard quay mặt , đăm chiêu nhìn vào tấm thực đơn bàn, khẽ :

      - bị mất việc rồi.

      Holly vẫn im lặng. Sau lúc người trai ngước lên nhìn nàng.

      - Điều đó có gì quá tệ đâu Richard. – nàng nhàng và mỉm cười với . – Em biết rất thích công việc mà làm, nhưng có thể tìm 1 công việc khác. Này, biết em điều này có tin , nhưng em bị mất việc rất thường xuyên.

      - mất việc từ hồi tháng Tư, Holly. Giờ là tháng 11 rồi. chẳng còn gì cả...

      - Ồ, - Holly biết phải gì. Sau 1 hồi im lặng, nàng cất giọng. – nhưng ít nhất Meredith vẫn làm việc, vậy gia đình vẫn có thu nhập thường xuyên mà. chỉ cần có thời gian để tìm công việc khác phù hợp thôi...

      - Meredith bỏ từ tháng trước. – cắt lời nàng, và lần này giọng yếu hẳn .

      Holly đưa tay ôm mặt. Ôi, tôi nghiệp Richard. Nàng chưa bao giờ thích con người bẳn tính như , nhưng vẫn biết rất em mình.

      - Thế còn bọn trẻ sao? – nàng cẩn trọng hỏi, sợ rằng rất có thể làm tổn thương trai.

      - Cả hai đều ở với mẹ chúng. – , giọng như vỡ ra.

      - Ôi, Richard, em xin lỗi. – Holly vặn vặn đôi bàn tay kô biết phải để chúng ở đâu. Nàng có nên ôm vào lòng chút nhỉ?

      - cũng rất tiếc. – vẻ đáng thương, và tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm thực đơn giữa bàn.

      - Đó kô phải là lỗi của , Richard, vì thế đừng tự trách mình nữa. – nàng phản đối 1 cách mạnh mẽ.

      - phải sao? – , giognj bắt đầu run run.- ta bảo người đàn ông tồi, ngay cả cái gia đình của mình cũng kô gánh vác nổi... - gục mặt xuống bàn.

      - Ôi, quan tâm đến loại người ấy làm gì. – Holly giận dữ . – là 1 người cha tốt và 1 người chồng tốt. Nàng với giọng rất mạnh mẽ, và nàng nhận ra rằng đó cũng là điều nàng nghĩ về . Nàng quàng tay qua vai vỗ vỗ. Nàng thấy tức giận đến nỗi muốn chạy ngay đến gặp Meredith và đấm cho ta 1 quả vào mặt (nàng từng có lúc muốn làm như thế, và giờ có 1 lý do chính đáng.)

      Richard cảm thấy khá hơn, kéo người ra khỏi Holly và rút miếng khăn giấy từ trong hộp. Holly thấy thương mình vô cùng. Richard luôn cố gắng hết sức, cố tạo ra cuộc sống hoàn hảo và gia đình hoàn hảo, nhưng thành công như mong muốn. Thế nên, dễ hiểu khi bị sốc nặng bởi cú ngã này.

      - ở đâu? – Holly hỏi, chợt nhớ ra chẳng còn chỗ nào để về trong những tuần qua.

      - Quán trọ "B & B" phía dưới đường. nơi rất tốt. Mọi người rất thân thiện. – uống cạn cốc trà. Thế đấy, vợ rời bỏ và giờ ngồi đây uống trà.

      - Richard, thể ở đó được, - Holly phản đối, - tại sao cho ai biết cả.

      - Bởi vì nghĩ bọn có thể giải quyết được, nhưng thể... ấy quyết định.

      Mặc dù Holly rất muốn mời về nhà mình ở nhưng nàng lại thể; nàng có quá nhiều chuyện phải làm mình.

      - Thế còn bố mẹ sao? Họ rất vui nếu được giúp . – nàng hỏi

      Richard lắc đầu:

      - , Ciara ở đó và Declan cũng thế. thể ăn bám bố mẹ thêm được. Giờ là 1 người đàn ông trưởng thành.

      - Ôi, Richard, đừng có ngớ ngẩn thế, - Holly nhăn mặt nhìn mình, - phòng của vẫn còn nguyên ở đó. Em rất vui nếu quay trở lại. – nàng cố thuyết phục trai. – chắc chắn đấy, thậm chí đêm qua em còn ngủ lại nhà bố mẹ nữa mà.

      nhìn lên từ cõi đăm chiêu của mình.

      - Hoàn toàn chẳng có gì sai khi thỉnh thoảng chúng ta trở về nơi chúng ta từng lớn lên cả. Điều đó cần thiết cho cuộc sống của mỗi người.- nàng mỉm cười nhìn .

      - Nhưng... nghĩ như vậy kô có gì hay cả, Holly.

      - Nếu như lo lắng về Ciara, kô cần thiết. Vài tuần nữa, Ciara quay về Úc cùng với Mathew, và vì thế, ngôi nhà cũng ít... ồn ào hơn.

      Trông Richard có vẻ tươi tỉnh hơn.

      Holly mỉm cười:

      - Vậy nghĩ sao? nào, đó là 1 cách rất hay, và kô phải phí tiền vào những nơi chật chội và hôi hám nữa. Em cần biết người chủ ở đó tốt với đến mức nào đâu.

      Richard mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất gương mặt .

      - Nhưng thể hỏi ý bố mẹ được, Holly. ... biết viện lý do gì.

      - Em đến cùng , - nàng hăm hở , - và em chuyện với bố mẹ giúp . Em lòng, Richard, bố mẹ rất vui được giúp đỡ . là con trai của bố mẹ và bố mẹ rất . Bọn em cũng thế. – nàng thêm rồi đặt bàn tay mình lên vai .

      - Thôi, thế cũng được. – cuối cùng gật đầu. hai an hem cùng bước ra bên ngoài.

      - À, nhân tiện, cảm ơn về khu vườn. – Holly mỉm cười, rồi nghiêng đầu sang, hôn lên má Richard.

      - Em biết rồi sao?

      Nàng gật đầu:

      - khéo tay lắm đấy, và em trả công cho tất cả những việc mà làm ngay sau khi em tìm được việc làm.

      Gương mặt người đáng thương của nàng nở 1 nụ cười ngại ngùng.

      Họ bước vào xe và cùng hướng về nhà, nơi họ cùng nhau lớn lên.

      *

      Holly nhìn mình trong gương. Nàng chuẩn bị trải qua cuộc phỏng vấn đầu tiên trong 1 văn phòng của tòa nhà cao ngất này. Nàng gầy nhiều đến nỗi nàng phải mua 1 bộ quần áo khác để vừa vặn với thân hình tại của mình hơn. Bộ quần áo mới làm nàng như xinh xắn hơn đôi chút. Chiếc áo vét đai đến ngang hông với 1 chiếc nút thắt ngay vòng eo của nàng. Chiếc quần ôm vừa vặn vào người nàng và phủ vừa đủ qua đôi giày cao gót. Tông màu đen của bộ quần áo với những đường kẻ màu xanh trông rất hợp với chiếc áo thun ngắn màu xanh nàng mặc bên trong. Nàng cảm thấy mình giống hệt 1 nữ doanh nhân thành đạt, và tất cả những gì nàng phải làm lúc này là làm sao để chuyện 1 cách tự tin, khiên người đối diện cũng có cảm giác như vậy với nàng. Nàng tô thêm 1 lớp son môi màu hồng và đưa tay vuốt lại mái tóc với những lọn tóc loăn xoăn nàng cố ý để rớt xuống bờ vai. Nàng hít 1 hơi sâu và quay lại hàng ghế chờ.

      Nàng ngồi xuống ghế và quan sát những ứng viên khác. Trông họ trẻ hơn Holly khá nhiều và dường như ai ai cũng có 1 tập giấy tờ gì đó đặt đùi. Nàng nhìn quanh và bắt đầu thấy sợ. Nàng đứng dậy tiến về phía người thư kí.

      - Xin lỗi. – Holly .

      Người phụ nữ nhìn lên, mỉm cười:

      - Tôi giúp gì được cho ạ?

      - Vâng, lúc nãy tôi ở trong phòng vệ sinh nên chắc là tôi chưa nhận được tập tài liệu. – Holly nở nụ cười vẻ lịch thiệp nhìn thư kí.

      Người phụ nữ hơi chau mày:

      - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi có phát tập tài liệu nào đâu ạ.

      Holly quay lại và chỉ vào những tập giấy nằm đùi những người ngồi hàng ghế đợi.

      Người phụ nữ mỉm cười và ra hiệu bảo Holly ghé sát lại phía .

      - Xin lỗi , nhưng ra đó là những thứ là họ tự mang đến đấy. – thư ký thầm vào vai Holly để kô làm nàng bị ngượng.

      Mặt Holly tái .

      - Ồ, vậy tôi có nên mang theo 1 cái như thế ?

      - Vậy có mang theo kô? – người phụ nữ hỏi với 1 nụ cười thân thiện.

      Holly lắc đầu.

      - Vậy , kô cần phải lo lắng đến thế đâu. Điềunày kô bắt buộc. Người ta mang những thứ đó theo chỉ để tỏ vẻ đấy thôi. – rồi, thư ký nháy mắt với Holly.

      Holly quay về chỗ ngồi, trong lòng thấy nhõm hơn. Nàng nhịp nhịp bàn chân và quan sát căn phòng. Nàng cảm thấy rất thích kô gian làm việc nơi đây; khí ấm cúng. Nàng cứ miên man với suy nghĩ ấy đến nỗi giật nảy mình khi người ta gọi đến tên nàng. Nàng tự tin bước vào bên trong. hiểu vì lý do gì, nàng cảm thấy như mình trở thành nhân viên của công ty này rồi. Nàng dừng lại ngay trước cửa phòng, hít hơi sâu và gõ cửa.

      Nhất định nàng phải thực được điều Gerry mong muốn.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :