1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

PS I love U - CECELIA AHERN (end)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5
      Xin chàooo... Vẫn còn sống đấy chứ, Holly? Cậu vẫn còn ở đó hay là mình lại phải chuyện mình lần nữa đấy?

      - Ồ, xin lỗi, Sharon , cậu vừa gì nhỉ?

      - Mình hỏi cậu có kế hoạch gì về chuyện karaoke chưa?

      - Sharon ! – Holly kêu to. – Kô cần phải suy nghĩ gì them về đề tài đó nữa.

      - Được rồi, bình tĩnh nào! Mình chỉ vừa nghĩ đến việc chúng ta thuê máy karaoke và để nó trong phòng khách nhà cậu. Đó là cách để cậu có thể thực mong muốn của Gerry mà kô phải bối rồi chút nào. Cậu nghĩ sao?

      - Kô, Sharon, đó là ý kiến hay nhưng chẳng có tác dụng gì đâu; ấy muốn mình hát ở câu lạc bộ Diva cơ.

      - A! lãng mạn quá nhỉ! Bởi vì cậu là 1 disco diva, nữ hoàng sàn nhảy của ấy có phải kô?

      - Mình nghĩ, chung là như vậy. – Holly đáp cách khổ sở.

      - là thú vị, dù rằng, mình chưa bao giờ nghe đến câu lạc bộ diva bao giờ.

      - Vậy mọi việc được giải quyết rồi nhé. Nếu ai biết câu lạc bộ này ở đâu, mình kô thể thực được việc này, đúng kô nào? – Holly , cảm thấy hài long như tìm được lối thoát.

      Holly vừa gác máy điện thoại lại reo.

      - Chào con !

      - Mẹ! – nàng lên giọng như chuẩn bị cáo tội ai.

      - Ôi, Chúa ơi, mẹ làm điều gì khiến con buồn sao?

      - Hôm nay, con trai quý của mẹ vừa ghé thăm con, và ấy làm con buồn lắm.

      - Ô, mẹ xin lỗi con . Lúc Richard đường , mẹ có gọi điện báo cho con nhưng kô được. Con kô nghe điện thoại sao?

      - Vấn đề kô phải ở chỗ đó đâu mẹ.

      - Mẹ biết. mẹ xin lỗi. Thế tại sao? Nó làm gì khiến con buồn.

      - Cứ hễ ấy mở miệng là có vấn đề.

      - ồ kô đâu, mẹ thấy nó rất muốn đến để tặng con món quà sinh nhật đấy.

      - phải, con kô phủ nhận rặng ấy tặng con món quà rất dễ thương và rất ý nghĩa, nhưng ấy lại kô ngần ngại những điều xúc phạm đến con.

      - Con có muốn mẹ với nó giúp con kô?

      - Kô, kô, kô cần đâu mẹ; chúng con lớn cả rồi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mẹ. Vậy mẹ gọi đến có chuyện gì kô? – Holly nhanh chóng chuyển đề tài.

      Hai mẹ con trò chuyện dăm ba câu qua loa.

      Holly gác máy. Nàng quay về căn phòng trống rỗng và yên ắng.

      *

      Sáng hôm sau, Holly thức giấc, mình vẫn mặc nguyên quần áo của ngày hôm trước. Nàng có thể cảm nhận được cái cảm giác mệt mỏi như thường lệ của mình. Tất cả những suy nghĩ tích cực của những ngày qua cũng dần tan biến.

      Bỗng chiếc điện thoại rung lên. Có tin nhắn của Sharon .

      " Câu lạc bộ Diva số 36700700. hãy suy nghĩ. rất vui. Làm điều đó vì Gerry chứ?"

      Gerry đâu còn cõi đời này nữa! Nàng chỉ muốn trả lời với Sharon như thế. Nhưng, khi nhìn thấy những lá thư chàng viết, chàng kô còn cảm giác ấy nữa. Cứ như thể là chàng kì nghỉ xa và chàng vẫn thường viết thư về cho nàng, vì thế với nàng, chàng kô phải ra mãi mãi. Có lẽ, ít nhất nàng cũng nên thử gọi đến câu lạc bộ này và tìm hiểu xem sao.

      Nàng quay số và người đàn ông nhấc máy. Nàng kô nghĩ ra được điều gì để nên vội vàng gác máy. "Ôi, thôi nào, Holly ", nàng tự với chính mình, "kô đến nỗi quá khó như vậy đâu. Chỉ cần là có người bạn quan tâm đến chuyện hát hò chút và..."

      Holly khích lệ bản than rồi nhấn nút gọi lại.

      Vẫn giọng người đàn ông trả lời.

      - câu lạc bộ Diva xin nghe

      - xin chào, tôi muốn hỏi xem ở đây có tổ chức các buổi hát karaoke ban đêm kô?

      - Vâng, có thưa . À, chúng tôi... - nàng nghe có tiếng lật giấy. – vâng, xin lỗi, chúng tôi thường có tổ chức vào các tối thứ năm hang tuần.

      - Thứ năm ư?

      - Kô, kô xin lỗi, xin cầm máy...- ta lại lật thêm vài trang giấy, - À kô, chúng tôi có tổ chức vào tối thứ ba.

      - Chắc chắn đấy chứ?

      - Vâng, chính xác là vào tối thứ ba.

      - Được rồi, ờ, tôi muốn hỏi, ờ... - Holly hít hơi sâu và bắt đầu điều chuẩn bị. – người bạn của tôi muốn hát karaoke ở đây và ấy muốn biết là phải chuẩn bị những gì.

      Kô có tiếng đáp lại từ phía đầu dây bên kia trong khoảng thời gian khá lâu.

      - A lô? – nàng tự hỏi kô biết người đàn ông này có phải là gã ngốc kô nhỉ.

      - À, vâng, xin lỗi, vì ra tôi kô phải người tổ chức nên tôi..

      - Thôi được rồi. – Holly tỏ vẻ tức giận. Nàng phải lấy hết can đảm để gọi đến, thế mà thằng ngốc nào đó lại làm hỏng mọi cố gắng của nàng. – thế có ai ở đó có thể giúp tôi việc này kô?

      - ồ, kô. Tôi rất tiếc, chẳng có ai cả. ra chưa đến giờ câu lạc bộ mở cửa. – Người đàn ông đáp lại những lời nóng nảy của Holly.

      - Vâng, vậy xin cảm ơn rất nhiều. – Nàng trả lời cách khó chịu.

      - Này , nếu có thể chờ thêm giây lát nữa, tôi cố gắng tìm lời giải đáp cho .

      Holly kiên nhẫn cầm máy và buộc phải nghe bài hát "Greensleeves" trong năm phút tiếp theo.

      - A lô, vẫn còn ở đó chứ?

      - Vẫn còn đây. – Nàng bắt đầu giận dữ.

      - Tôi rất xin lỗi vì để đợi lâu nhưng vì tôi phải gọi điện hỏi. Tên bạn là gì vậy?

      - Ừm, Holly Kennedy.

      - ra, tối thứ ba nào cũng có cuộc thi hát karaoke. Cuộc thi kéo dài trong tháng và mỗi tuần, hai trong số mười người được chọn, và cứ thế sau ba tuần, sáu người thi hát vòng chung kết vào tuần cuối cùng của tháng. – Ngừng trong giây lát ta tiếp. – Nhưng mà kô may người ta đăng kí hết chỗ trong cả những tháng tới, vì thế có thể với bạn rằng, chị ấy có thể gọi lạ cho chúng tôi vào dịp Giáng Sinh. Đó là lúc cuộc thi tiếp theo được tổ chức.

      - ồ, vậy thôi được rồi.

      - nhân tiện, cái tên Holly Kennedy có vẻ quen quen. Có phải đó là chị của Declan Kennedy kô?

      - ồ, vâng... sao biết ấy? – Holly hỏi lại, hoàn toàn bất ngờ.

      - tôi kô thể là tôi biết ấy vì tôi mới chỉ gặp ấy lúc ở đây vào đêm nọ cùng với em trai ấy.

      liệu Declan có lung tung với mấy bạn rồi giới thiệu với họ đó là chị cậu ấy kô nhỉ? Cái thằng đáng ghét...

      - Declan chơi nhạc trong câu lạc bộ Diva ư?

      - Kô, kô. – Người đàn ông cười. – Cậu ấy chơi nhạc cùng với ban nhạc của mình ở dưới tầng hầm.

      Holly nhanh chóng hình dung ra nơi câu lạc bộ này tọa lạc.

      - Vậy là câu lạc bộ Diva nằm trong quán Hogan sao?

      ta cười:

      - vâng, nó nằm ở tầng cùng. Có lẽ tôi phải cho quảng cáo nhiều hơn nữa mới được.

      - có phải là Daniel đó kô? – Holly buộc miệng hỏi, và rồi nàng tự cốc vào đầu mình vì thốt ra câu hỏi ngu ngốc ấy.

      - à vâng, thế tôi có biết kô?

      - ừm, kô, kô. kô biết tôi đâu! Holly từng nhắc đến trong lần chuyện thế thôi. – Nàng nhận ra câu của mình nghe cũng có lí. – Chỉ là cuộc trò chuyện phiếm ấy mà. – Nàng thêm. – ấy mang cho ấy chiếc ghế.- Holly lại tự cốc vào đầu mình lần nữa.

      Daniel cười lớn.

      - Ồ, vậy sao, vậy hãy với ấy là nếu ấy muốn hát karaoke vào dịp Giáng Sinh, tôi ghi tên ấy vào đây ngay bây giờ. kô ngờ đến sô lượng người đăng kí tham gia đâu.

      - sao? – Holly hỏi lại, vẻ yếu ớt. Nàng cảm thấy mình như kẻ ngốc.

      - À, nhân tiên, tôi muốn biết tôi được chuyện với...

      Holly lại lại trong phòng:

      - À, Sharon . chuyện với Sharon.

      - Vâng, Sharon . À, tôi có số điện thoại của trong máy và vì thế, tôi gọi cho nếu có ai đó hủy hẹn.

      - Vâng, cảm ơn rất nhiều.

      Holly nhảy bổ vào giường, lấy chiếc khăn lông trùm lên đầu, mặt nàng nóng bừng vì bối rối. Chuông điện thoại lại réo vang. Sau hồi do dự, nàng mới bò ra khỏi giường và nhấn chiếc nút đỏ chiếc máy điện thoại.

      - Chào Sharon. Chắc là mới ra ngoài. Tôi là Daniel ở câu lạc bộ Diva đây. – ngừng giây lát rồi .- ừm, tôi vừa mới nhìn lại danh sách những người đăng kí và dường như có ai đó đăng kí với tên Holly cách đây vài tháng. ra, tên ấy nằm ngay gần đầu danh sách. Trừ khi có Holly Kennedy nào khác.. – im bặt.- dù sao cũng nhớ gọi cho tôi khi có thể để chúng ta tìm hiểu thêm nhé. Xin cảm ơn.

      Holly ngồi đờ người mép giường. Nàng quá đỗi ngạc nhiên.

      Trong quán cà phê Bewley, Sharon, Denise và Holly cùng ngồi bên nhau ngay cạnh ô cửa sổ nhìn ra đường Grafont. Đó là nơi họ thường gặp gỡ vào các ngày cuối tuần.

      - Mình kô thể tin là Gerry sắp xếp hết tất cả những việc này! – Denise kinh ngạc khi nghe Holly kể lại câu chuyện.

      - Chuyện này cũng khá vui đấy chứ, phải kô? – Sharon với vẻ thích thú.

      - Ôi, Chúa ơi, mình sợ lắm... Nhưng mình nhất định phải hoàn tất việc này, vì Gerry .

      - Vậy mới đúng là Holly chứ! – Denise cổ vũ bạn mình.

      - Này, Denise. – Holly ngắt lời. – Mình muốn chỉ cậu và Sharon có mặt ở đó thôi, và kô ai khác. Mình kô muốn khuyếch trương chuyện này. Hãy giữ bí mật cho mình đấy nhé.

      - Nhưng, Holly! – Sharon phản đối. – Nhưng đây là việc rất hay cơ mà.! Kô ai nghĩ là cậu hát trở lại sau lần vừa rồi...

      - Sharon! – Holly ngắt lời bạn. – kô được đến chuyện đó. Mình vẫn còn sợ khi nghĩ đến chuyện đó đây này.

      - Phải, mình nghĩ người nào kô vượt qua được những việc như thế đúng là kẻ nhát gan sợ chết. – Sharon lẩm bẩm.

      - Vậy khi nào đến ngày hôm ấy? – Denise nhanh chóng chuyển đề tài.

      - Thứ ba tuần tới – Holly rầu rĩ

      - Đừng lo, Holly . tuần cho cậu bảy ngày để luyện giọng và trở thành Maria Carey. Kô vấn đề gì đâu. – Denise , nhìn Sharon nháy mắt.

      - Thế cậu dự tính thế nào về việc hát hò này.

      - Mình kô biết, vì thế mới có cuộc gặp khẩn cấp này chứ.

      - Được rồi! được rồi! Sharon kêu lên cách phấn khích. – Mình có 1 ý kiến . Các cậu thấy bài hát bằng tiếng Tây Ban Nha mà chúng mình vẫn hát với nhau thế nào?

      " Mặt trời, biển cả, tình , bờ cát...

      Hãy đến với em nào, hãy đưa tay cho em..."

      Holly mở to mắt, má nàng ửng đỏ bối rối vì những người khách xung quanh cứ quay sang nhìn chằm chằm vào họ.

      " Ooh, ooh, ooh,

      Ôi tình ngọt ngào, ngọt ngào đến lạ!..."

      Denise bắt nhịp cùng Sharon. số người trong tiệm tỏ vẻ thích thú, phần còn lại cảm thấy bực bội vì mình làm phiền.

      ... Ba nắm tay nhau bước xuống đường, họ tiến đến cửa hiệu quần áo do Denise làm chủ.

      - Còn bây giờ, xin phép các nhàn rồi, tôi phải trở lại với công việc đây. – Denise , đẩy cửa bước vào trong tiệm. Hai người còn lại đến bãi đậu xe.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6
      Tháng Sáu đến mang theo những đêm hè dài và những buổi sang đẹp trời.

      Tháng Sáu còn mang đến cả phong thư của Gerry .

      Holly ngồi dưới bong bằng lăng giữa tiết trời êm ả. Nàng hồi hộp đọc lá thư thứ tư. Những dòng chữ gọn gang, đều của Gerry lại ra. Cuối thư, Gerry viết:

      Tái bút: em, Holly , và biết em cũng rất . Em kô cần phải luôn giữ lại những lá thư này để luôn cảm thấy có bên mình, em kô cần phải giữ chúng như là bằng chứng rằng tồn tại hay vẫn còn tồn tại trong em. Em kô cần phải mặc chiếc áo len của để cảm thấy ở bên cạnh em; ở ngay đây bên em... và luôn luôn ôm em trong vòng tay.

      Holly ngồi thẫn thờ vì những cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong long. Đôi mắt nàng xa xăm, mơ hồ, như chìm vào nỗi nhớ quay quắt. Nhưng... Nàng đọc lại bức thư. Nhưng lời đề nghị lần này của Gerry khó để nàng chấp nhận. Holly có thể hát karaoke lần nữa, có thể nhảy ra khỏi chiếc máy bay, chạy nghìn dặm, hay làm bất cứ điều gì vì chàng, ngoại trừ việc làm cho tất cả những gì thuộc về chàng biến mất khỏi ngôi nhà. Nhưng chàng đúng, Holly biết như thế. Nàng kô thể giả vờ với chính mình rằng chàng quay lại để lấy những thứ này. Gerry ra mãi mãi, chàng kô còn cần đến những món đồ cá nhân của mình nữa.

      Những kỷ niệm dịu êm như sống lại trong nàng, với từng chiếc áo chàng mặc, từng mảnh giấy có nét chữ của chàng, từng đồ vật mà chàng thường sử dụng. Nếu phải rời xa thứ nào trong số ấy, Holly kô thể chịu đựng được, nàng cảm thấy như phải lời vĩnh biệt với phần của Gerry .. để rồi, kô bao giờ được gặp lại nữa.

      Nàng chợt cười khi gói lại tất cả những cuốn băng cassette nhạc rock cũ kỹ, vương đầy bụi mà Gerry rất thích. Chàng từng làm nổ tung căn nhà với những thanh gào thét dữ dội của loại nhạc "rock heavy metal". Những thanh đục ngầu ấy làm Holly chỉ muốn phát điên. Nàng luôn với Gerry rằng nàng kô thể chịu đựng cho đến hết cuốn băng được. Thế mà bây giờ nàng chỉ ước được lần nghe lại băng nhạc chói tai ấy, với Gerry.

      Gối đầu chiếc bóng xẹp, Holly nằm ngay giữa sàn nhà dán mắt vào tủ đồ của chàng. Đây là chiếc áo may mắn mà Gerry mặc để chơi bong. áo vẫn còn dính những vết bùn bẩn. Nàng với tay kéo chiếc áo xuống, ôm vào long và hít hơi sâu, mùi mồ hôi của chàng như vẫn còn vương lại.

      Kia là chiếc áo lễ phục Gerry mặc trong ngày cưới, rồi những bộ vét, áo sơ mi và những chiếc cà vạt mà chàng thường mặc mỗi sang làm. vỏ sò lớn chàng mang khỏi đáy đại dương cách đây mười năm. Bộ sưu tập những miếng bìa cứng lót dưới cốc bia ở mỗi quốc gia chàng qua. Những lá thư, thiệp mừng sinh nhật của bạn bè và người than gửi đến hang năm. Những tấm thiệp nàng gửi cho Gerry nhân ngày lễ Tình . Những quyển sổ ghi chép hóa đơn; những hộp cạc – vi – dít ; những quyển sách...

      Toàn bộ cuộc đời chàng được gói lại trong những món đồ này.

      Chuông điện thoại réo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

      - Em biến chị thành ngôi sao! – giọng Declan dồn dập từ đầu giây bên kia... Cuộc bầu chọn "Gương mặt sinh viên của năm" truyền hình diễn ra tối hôm qua, và em được bình chọn!.

      Holly nghe như cả toa tàu cùng reo lên chúc mừng Declan . Nàng cảm thấy rất vui.

      - ...và giải thưởng là phim của em được chiếu kênh Bốn, vào tuần tới! Chị có tin được kô...

      " Chị sắp trở nên nổi tiếng rồi đấy, chị !" là câu cuối cùng mà Holly nghe được.

      Mọi người trong gia đình quyết định tụ họp tại quán Hogan vào thứ Tư tuần tới để xem tác phẩm của Declan . Sharon và Denise cũng vậy. Denise cùng đến với Tom, bạn trai mới của .

      *

      Quán rượu Hogan.

      Holly chen vào đám những người đàn ông lớn tuổi bước lên lầu vào câu lạc bộ Diva. Ban nhạc chơi bản jazz êm dịu. Mới bảy giờ ba mươi nên câu lạc bộ vẫn chưa chính thức mở cửa, gian phòng trống kô hoàn toàn khác với cái nơi mà Holly sợ chết khiếp cách đây vài tuần. Holly chọn vị trí bên phải ngay phía trước màn hình để có thể nhìn được hơn.

      vật gì đó rơi xoảng xuống sàn nhà khiến nàng giật mình. Daniel xuất .

      - Ồ, xin chào , Holly . Tôi kô biết là mới giờ này có khách đến rồi.

      - Tôi đến sớm đấy! – nàng lại gần để chào Daniel. " Hôm nay trông ấy rất khác", nàng nghĩ và quan sát Daniel.

      - Vâng, đúng là đến sớm – – chắc phải 1 tiếng nữa hay hơn những người khác mới đến.

      Holly có vẻ hơi bối rối.

      - Có lẽ tôi ra ngoài dạo chút rồi quay lại.. – Holly dợm đứng lên.

      - Này! – Daniel buột miệng. – các cửa hiệu giờ này đóng cửa cả rồi. có thể ngồi đây trò chuyện với tôi, nếu kô phiền...

      - Vâng, nếu kô phiền.

      - Thế đêm nay, chồng lại bỏ rơi lần nữa sao? – Daniel trêu, bước vòng ra ngoài để đến bên Holly.

      Holly cắn môi và tự hỏi kô biết phải trả lời thế nào. Giờ kô phải là lúc đến chuyện gì quá buồn với người chỉ định tán gẫu cho vui, nhưng nàng cũng kô muốn Daniel lặp lại câu hỏi này mỗi khi gặp nàng. ấy sớm biết thôi và đó càng làm cho ấy trở nên khó xử.

      - Daniel. – nàng 1 cách dịu dàng. – tôi kô muốn làm khó xử, nhưng chồng tôi kô còn nữa.

      Daniel sững sờ.

      - Ồ, Holly, xin lỗi , tôi kô hề biết. – vẻ thành .

      - Kô sao đâu, tôi biết là kô biết. – nàng mỉm cười để biết rằng nàng kô lấy làm buồn vì lỗi của .

      - Buổi tối nọ tôi kô được gặp ấy, nhưng nếu ai đó cho tôi biết, tôi đến viếng ấy để tỏ lòng kính trọng.

      - ồ , Gerry mất hồi tháng hai, Daniel. Hôm nọ hề có ấy ở đây.

      Daniel trông có vẻ lúng túng.

      - Nhưng tôi nhớ là ấy ở đây.. – im lặng, có lẽ nghĩ mình nghe nhầm.

      - Vâng, - Holly nhìn xuống vẻ bối rối. – ấy có mặt ở đây, - nàng và nhìn quanh căn phòng, - nhưng ấy ở đây. – Nàng đặt bàn tay mình lên ngực.

      - Tôi hiểu rồi. Vậy nên can đảm hơn vào buổi tối hôm ấy.

      Holly ngạc nhiên khi thấy Daniel dường như đối diện với câu chuyện của tương đối dễ dàng. Tự nhiên, nàng cảm thấy được thư giãn khi chuyện với , cởi mở và kô sợ phải rơi nước mắt. Holly mỉm cười và giải thích ngắn gọn cho biết tại sao mình phải hát vào đêm hôm nọ.

      - Tôi đến rồi đây! – Denise to như thông báo với tất cả mọi người. Tom theo sau Denise , luôn miệng cười và kô rời mắt khỏi .

      Tom và Daniel chào nhau.

      - Em . Đây là Daniel bạn . – Tôm giới thiệu Daniel với Denise .

      Daniel và Holly nhướn mày nhìn nhau và mỉm cười, cả hai đều muốn ám chỉ từ "em " mà Tom dung để gọi Denise .

      - Nào, các quý ông quý bà. – Declan đứng lên to để thu hút chú ý của mọi người. – Bộ phim của tôi được chiếu trong giây lát, - cậu lên giọng tự hào, - vì thế, cầu mọi người hãy ngồi xuống và im lặng dùm nhé!

      dòng chứ lớn " Những và thành phố về đêm" xuất nền phông cảnh về đêm của thành phố Dublin tuyệt đẹp. Bỗng dưng, Holly cảm thấy căng thẳng. Hình ảnh "các " xuất ngày màn hình, kèm theo ảnh Sharon, Denise, Abbey và Ciara ngồi chen chúc trong chiếc taxi.

      Sharon :

      - Xin chào! Mình là Sharon và đây là Denise, Abbey và Ciara .

      Mỗi đều được quay cận cảnh khi Sharon giới thiệu tên từng người.

      Và chúng tôi đường tới nhà người bạn thân nhất của chúng tôi, Holly, bởi vì hôm nay là sinh nhật của ấy...

      Phim chuyển đến cảnh các làm Holly ngạc nhiên khi cất tiếng reo hò " Chúc mừng sinh nhật!" ngay trước cửa nhà Holly. Rồi chiếc máy quay hướng về phía Sharon vẫn còn ở trong taxi : " Đêm nay là đêm của chỉ những , kô 1 đấng mày râu nào..."

      Phim chuyển đến cảnh Holly mở quà. Cầm chiếc máy xoa bóp trong tay, Holly " Vâng, tôi nhất định dung đến cái này", đoạn, nàng quay sang Sharon : " Đêm nay chúng ta cùng uống cho say, say nhé..."

      Lúc này, Holly bật nắp chai sâm panh. Tiếp theo là hình ảnh các uống rượu ở Boudoir, và cuối cùng là Holly với chiếc mũ lưỡi trai méo xệch đầu uống hết chai sâm panh.

      Cảnh các với những điệu nhảy chuyệnh choạng ở sàn nhảy.

      " Nhưng kô có gì quá điên cuồng! đêm nay chúng ta vẫn là những ngoan!" Sharon với giọng thành .

      Tiếp theo là cảnh các phản đối vì bị ba nhân viên bảo vệ hộ tống ra khỏi hộp đêm.

      Holly há hốc miệng kinh hãi quay sang Sharon, người cũng ngạc nhiên kô kém. Holly, Sharon , Denise , Abbey và ngay cả Ciara ngồi đâu đó đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Declan làm chuyện quái quỷ gì thế này.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7
      Tháng Sáu đến mang theo những đêm hè dài và những buổi sáng đẹp trời.

      Tháng Sáu còn mang đến cả phong thư của Gerry .

      Holly ngồi dưới bong bằng lăng giữa tiết trời êm ả. Nàng hồi hộp đọc lá thư thứ tư. Những dòng chữ gọn gang, đều của Gerry lại ra. Cuối thư, Gerry viết:

      Tái bút: em, Holly , và biết em cũng rất . Em kô cần phải luôn giữ lại những lá thư này để luôn cảm thấy có bên mình, em kô cần phải giữ chúng như là bằng chứng rằng tồn tại hay vẫn còn tồn tại trong em. Em kô cần phải mặc chiếc áo len của để cảm thấy ở bên cạnh em; ở ngay đây bên em... và luôn luôn ôm em trong vòng tay.

      Holly ngồi thẫn thờ vì những cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong long. Đôi mắt nàng xa xăm, mơ hồ, như chìm vào nỗi nhớ quay quắt. Nhưng... Nàng đọc lại bức thư. Nhưng lời đề nghị lần này của Gerry khó để nàng chấp nhận. Holly có thể hát karaoke lần nữa, có thể nhảy ra khỏi chiếc máy bay, chạy nghìn dặm, hay làm bất cứ điều gì vì chàng, ngoại trừ việc làm cho tất cả những gì thuộc về chàng biến mất khỏi ngôi nhà. Nhưng chàng đúng, Holly biết như thế. Nàng kô thể giả vờ với chính mình rằng chàng quay lại để lấy những thứ này. Gerry ra mãi mãi, chàng kô còn cần đến những món đồ cá nhân của mình nữa.

      Những kỷ niệm dịu êm như sống lại trong nàng, với từng chiếc áo chàng mặc, từng mảnh giấy có nét chữ của chàng, từng đồ vật mà chàng thường sử dụng. Nếu phải rời xa thứ nào trong số ấy, Holly kô thể chịu đựng được, nàng cảm thấy như phải lời vĩnh biệt với phần của Gerry .. để rồi, kô bao giờ được gặp lại nữa.

      Nàng chợt cười khi gói lại tất cả những cuốn băng cassette nhạc rock cũ kỹ, vương đầy bụi mà Gerry rất thích. Chàng từng làm nổ tung căn nhà với những thanh gào thét dữ dội của loại nhạc "rock heavy metal". Những thanh đục ngầu ấy làm Holly chỉ muốn phát điên. Nàng luôn với Gerry rằng nàng kô thể chịu đựng cho đến hết cuốn băng được. Thế mà bây giờ nàng chỉ ước được lần nghe lại băng nhạc chói tai ấy, với Gerry.

      Gối đầu chiếc bóng xẹp, Holly nằm ngay giữa sàn nhà dán mắt vào tủ đồ của chàng. Đây là chiếc áo may mắn mà Gerry mặc để chơi bong. áo vẫn còn dính những vết bùn bẩn. Nàng với tay kéo chiếc áo xuống, ôm vào long và hít hơi sâu, mùi mồ hôi của chàng như vẫn còn vương lại.

      Kia là chiếc áo lễ phục Gerry mặc trong ngày cưới, rồi những bộ vét, áo sơ mi và những chiếc cà vạt mà chàng thường mặc mỗi sang làm. vỏ sò lớn chàng mang khỏi đáy đại dương cách đây mười năm. Bộ sưu tập những miếng bìa cứng lót dưới cốc bia ở mỗi quốc gia chàng qua. Những lá thư, thiệp mừng sinh nhật của bạn bè và người than gửi đến hang năm. Những tấm thiệp nàng gửi cho Gerry nhân ngày lễ Tình . Những quyển sổ ghi chép hóa đơn; những hộp cạc – vi – dít ; những quyển sách...

      Toàn bộ cuộc đời chàng được gói lại trong những món đồ này.

      Chuông điện thoại réo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

      - Em biến chị thành ngôi sao! – giọng Declan dồn dập từ đầu giây bên kia... Cuộc bầu chọn "Gương mặt sinh viên của năm" truyền hình diễn ra tối hôm qua, và em được bình chọn!.

      Holly nghe như cả toa tàu cùng reo lên chúc mừng Declan . Nàng cảm thấy rất vui.

      - ...và giải thưởng là phim của em được chiếu kênh Bốn, vào tuần tới! Chị có tin được kô...

      " Chị sắp trở nên nổi tiếng rồi đấy, chị !" là câu cuối cùng mà Holly nghe được.

      Mọi người trong gia đình quyết định tụ họp tại quán Hogan vào thứ Tư tuần tới để xem tác phẩm của Declan . Sharon và Denise cũng vậy. Denise cùng đến với Tom, bạn trai mới của .

      *

      Quán rượu Hogan.

      Holly chen vào đám những người đàn ông lớn tuổi bước lên lầu vào câu lạc bộ Diva. Ban nhạc chơi bản jazz êm dịu. Mới bảy giờ ba mươi nên câu lạc bộ vẫn chưa chính thức mở cửa, gian phòng trống kô hoàn toàn khác với cái nơi mà Holly sợ chết khiếp cách đây vài tuần. Holly chọn vị trí bên phải ngay phía trước màn hình để có thể nhìn được hơn.

      vật gì đó rơi xoảng xuống sàn nhà khiến nàng giật mình. Daniel xuất .

      - Ồ, xin chào , Holly . Tôi kô biết là mới giờ này có khách đến rồi.

      - Tôi đến sớm đấy! – nàng lại gần để chào Daniel. " Hôm nay trông ấy rất khác", nàng nghĩ và quan sát Daniel.

      - Vâng, đúng là đến sớm – – chắc phải 1 tiếng nữa hay hơn những người khác mới đến.

      Holly có vẻ hơi bối rối.

      - Có lẽ tôi ra ngoài dạo chút rồi quay lại.. – Holly dợm đứng lên.

      - Này! – Daniel buột miệng. – các cửa hiệu giờ này đóng cửa cả rồi. có thể ngồi đây trò chuyện với tôi, nếu kô phiền...

      - Vâng, nếu kô phiền.

      - Thế đêm nay, chồng lại bỏ rơi lần nữa sao? – Daniel trêu, bước vòng ra ngoài để đến bên Holly.

      Holly cắn môi và tự hỏi kô biết phải trả lời thế nào. Giờ kô phải là lúc đến chuyện gì quá buồn với người chỉ định tán gẫu cho vui, nhưng nàng cũng kô muốn Daniel lặp lại câu hỏi này mỗi khi gặp nàng. ấy sớm biết thôi và đó càng làm cho ấy trở nên khó xử.

      - Daniel. – nàng 1 cách dịu dàng. – tôi kô muốn làm khó xử, nhưng chồng tôi kô còn nữa.

      Daniel sững sờ.

      - Ồ, Holly, xin lỗi , tôi kô hề biết. – vẻ thành .

      - Kô sao đâu, tôi biết là kô biết. – nàng mỉm cười để biết rằng nàng kô lấy làm buồn vì lỗi của .

      - Buổi tối nọ tôi kô được gặp ấy, nhưng nếu ai đó cho tôi biết, tôi đến viếng ấy để tỏ lòng kính trọng.

      - ồ , Gerry mất hồi tháng hai, Daniel. Hôm nọ hề có ấy ở đây.

      Daniel trông có vẻ lúng túng.

      - Nhưng tôi nhớ là ấy ở đây.. – im lặng, có lẽ nghĩ mình nghe nhầm.

      - Vâng, - Holly nhìn xuống vẻ bối rối. – ấy có mặt ở đây, - nàng và nhìn quanh căn phòng, - nhưng ấy ở đây. – Nàng đặt bàn tay mình lên ngực.

      - Tôi hiểu rồi. Vậy nên can đảm hơn vào buổi tối hôm ấy.

      Holly ngạc nhiên khi thấy Daniel dường như đối diện với câu chuyện của tương đối dễ dàng. Tự nhiên, nàng cảm thấy được thư giãn khi chuyện với , cởi mở và kô sợ phải rơi nước mắt. Holly mỉm cười và giải thích ngắn gọn cho biết tại sao mình phải hát vào đêm hôm nọ.

      - Tôi đến rồi đây! – Denise to như thông báo với tất cả mọi người. Tom theo sau Denise , luôn miệng cười và kô rời mắt khỏi .

      Tom và Daniel chào nhau.

      - Em . Đây là Daniel bạn . – Tôm giới thiệu Daniel với Denise .

      Daniel và Holly nhướn mày nhìn nhau và mỉm cười, cả hai đều muốn ám chỉ từ "em " mà Tom dung để gọi Denise .

      - Nào, các quý ông quý bà. – Declan đứng lên to để thu hút chú ý của mọi người. – Bộ phim của tôi được chiếu trong giây lát, - cậu lên giọng tự hào, - vì thế, cầu mọi người hãy ngồi xuống và im lặng dùm nhé!

      dòng chứ lớn " Những và thành phố về đêm" xuất nền phông cảnh về đêm của thành phố Dublin tuyệt đẹp. Bỗng dưng, Holly cảm thấy căng thẳng. Hình ảnh "các " xuất ngày màn hình, kèm theo ảnh Sharon, Denise, Abbey và Ciara ngồi chen chúc trong chiếc taxi.

      Sharon :

      - Xin chào! Mình là Sharon và đây là Denise, Abbey và Ciara .

      Mỗi đều được quay cận cảnh khi Sharon giới thiệu tên từng người.

      Và chúng tôi đường tới nhà người bạn thân nhất của chúng tôi, Holly, bởi vì hôm nay là sinh nhật của ấy...

      Phim chuyển đến cảnh các làm Holly ngạc nhiên khi cất tiếng reo hò " Chúc mừng sinh nhật!" ngay trước cửa nhà Holly. Rồi chiếc máy quay hướng về phía Sharon vẫn còn ở trong taxi : " Đêm nay là đêm của chỉ những , kô 1 đấng mày râu nào..."

      Phim chuyển đến cảnh Holly mở quà. Cầm chiếc máy xoa bóp trong tay, Holly " Vâng, tôi nhất định dung đến cái này", đoạn, nàng quay sang Sharon : " Đêm nay chúng ta cùng uống cho say, say nhé..."

      Lúc này, Holly bật nắp chai sâm panh. Tiếp theo là hình ảnh các uống rượu ở Boudoir, và cuối cùng là Holly với chiếc mũ lưỡi trai méo xệch đầu uống hết chai sâm panh.

      Cảnh các với những điệu nhảy chuyệnh choạng ở sàn nhảy.

      " Nhưng kô có gì quá điên cuồng! đêm nay chúng ta vẫn là những ngoan!" Sharon với giọng thành .

      Tiếp theo là cảnh các phản đối vì bị ba nhân viên bảo vệ hộ tống ra khỏi hộp đêm.

      Holly há hốc miệng kinh hãi quay sang Sharon, người cũng ngạc nhiên kô kém. Holly, Sharon , Denise , Abbey và ngay cả Ciara ngồi đâu đó đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Declan làm chuyện quái quỷ gì thế này.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8
      Căn phòng im phăng phắc. Năm nhìn chăm chú lên màn hình với trạng thái đề phòng. Holly nín thở, nàng căng thẳng tự hỏi kô biết tiếp theo là cảnh tượng kinh khủng gì nữa đây. Họ kô còn nhớ được điều gì về chuyện xảy ra hôm đó. làm nàng sợ hãi. Kô hiểu, họ say đến mức nào. Holly quan sát các bạn ngồi gần bên. Tất cả đều rất căng thẳng. Holly hi vọng mọi người kô quá xa.

      cái tựa mới xuất màn hình, 'Hành trình vào thành phố', và cảnh các tranh nhau leo vào 1 chiếc taxi. Cứ nhìn biết là tất cả say. Holly thấy choáng váng, nàng cứ nghĩ lẽ ra nàng phải đứng đắn hơn nhiều.

      "Ôi, Nick", Holly ngồi chiếc ghế bên cạnh rên rỉ với người tài xế, "Hôm nay tôi tròn 30 đấy, tin được ?"

      Chiếc máy quay phim chiếu sát vào mặt Holly. Nàng co rúm người lại khi nhìn thấy hình ảnh của chính mình. Nàng quá say, và nhìn buồn.

      " Nhưng tôi phải làm gì đây, Nick?", nàng tiếp tục than vãn. "Tôi 30! Tôi với điều đó chưa nhỉ?", nàng hỏi, khẽ nghiêng đầu về phía người tài xế.

      Declan tiếp tục để máy quay về hướng Holly khi nàng im lặng tựa đầu vào cửa xe. Nàng thể cố mạnh mẽ hơn. Trông nàng đơn. Nàng kô thích thế. Nàng bối rối nhìn quanh căn phòng và bắt gặp cái nhìn của Daniel. nhìn nàng với ánh mắt khích lệ. Nàng đáp lại bằng nụ cười mấy nhiệt tình và quay lại với màn hình.

      "Nào, các bạn. Đêm nay chúng ta đến Boudoir và ai có thể ngăn chúng ta vào trong, và chúng ta làm cho những tên bảo vệ ngốc nghếch kia biết rằng họ kô phải là người sở hữu nơi này", rồi, nàng cứ thế tiến vào câu lạc bộ, những bước xiêu vẹo. Các reo hò theo sau Holly.

      Hai nhân viên bảo vệ hộp đêm Boudoir lắc đầu : "Đêm nay kô được đâu, các , xin lỗi" .

      "Nhưng kô hiểu", Denise bình tĩnh , " kô biết chúng tôi là ai sao?"

      "", cả hai gã đàn ông lạnh lùng , tỏ vẻ quan tâm.

      "Hừ!". Denise chống nạnh chỉ tay vào Holly, "Đây là ờ..là.. Công nương Holly hết sức, hết sức nổi tiếng... đến từ gia đình trong hoàng gia của... đất nước Phần Lan".

      Holly nhíu mày nhìn Denise .

      Cả khán phòng cười nghiêng ngả.

      - ai có thể viết được kịch bản hay hơn thế này. – tiếng ai đó bình luận.

      "Ồ, thế ấy đến từ gia đình hoàng gia sao?" gã bảo vệ có ria mép ngu ngơ hỏi.

      "Chính xác", Denise với vẻ hết sức nghiêm túc.

      "Phần lan có gia đình hoàng gia nào Paul?" gã quay sang hỏi người đồng nghiệp của mình.

      "Tôi nghĩ là có, đội trưởng"

      Holly sửa lại chiếc mũ đầu và đưa tay lên vẫy vẫy hai gã bảo vệ theo kiểu chào của những người thuộc hoàng tộc.

      "Các thấy đấy", Denise , vẻ rất hài lòng với cung cách của Holly , "Các phải chịu trách nhiệm nếu các để ấy vào".

      "Giả sử chúng tôi có muốn cho ấy vào cũng được vào", gã ria mép lên tiếng rồi nhích sang bên nhường bước cho những người xếp hang đằng sau các bước vào.

      "Ồ, , ...", Denise phản đối dữ dội, " hiểu gì cả. Tôi là ... thị nữ của ấy và tôi phải luôn ở bên cạnh ấy".

      "Vậy chắc kô phiền đứng đợi ngoài này cho đến khi ấy ra", gã bảo vệ tên paul cười .

      Tom, Jack và John bắt đầu cười lớn thành tiếng, còn Denise càng lúc càng bối rối hơn.

      Cuối cùng, Holly tiến lại gần : "Ồ, ta phải uống thứ gì đó. Ta chết khát đây"

      Paul và gã ria mép khịt khịt mũi cố nghiêm mặt kô phản ứng.

      ", thành , các . Các cần có thẻ thành viên".

      "Nhưng tôi là thành viên, của hoàng tộc!" Holly nghiêm nghị , "Bọn ngươi hãy cút !", Holly ra lệnh.

      Denise nhanh chóng chen ngang: "Thành , Công nương đây và tôi kô gây ra chuyện gì đâu. Hãy cho chúng tôi vào chỉ để uống chút gì đó thôi", Denise nài nỉ.

      Gã ria mép nhìn chằm chằm vào hai rồi hẵng giọng: "Thôi được rồi, hãy vào ".

      "Chúa phù hộ cho ông", Holly , làm dấu thánh giá khi ngang qua họ.

      " ta là ai, công nương hay linh mục?", gã tên Paul cười to khi Holly bước vào bên trong.

      " ta mất trí rồi, tên ria mép cười to ", "nhưng đó là lý do chính đáng nhất tôi từng được nghe trong suốt những năm làm ở đây", và hai tên cùng cười. Họ cùng chỉnh đốn tư thế khi Ciara cùng đoàn quay phim tiến vào cửa.

      " vấn đề gì khi đoàn làm phim của chúng tôi vào chứ", Ciara cách đầy tự tin bằng giọng Úc đặc sệt.

      "Xin đợi chúng tôi vào trong hỏi ý kiến người quản lý ", Paul quay lưng vào bộ đàm.. "Vâng, có vấn đề gì, xin mời vào trong".

      "Xin chào mọi người, chúc buổi tối vui vẻ! Chào mừng các bạn đến với bản tin lúc nửa đêm của chúng tôi. Tôi là Sharon McCarthy...", Sharon đứng trước máy quay với chai rượu trong tay – lúc này được dung như chiếc micro. Declan đặt nghiêng camera để trông Sharon giống phát thanh viên hơn.

      "Hôm nay là lần sinh nhật thứ 30 của công nương Holly đến từ Phần Lan. Công nương và nữ tì của ấy chính thức được phép ra vào Boudoir, nơi lui tới thường xuyên của những người nổi tiếng. Cũng có mặt ở đây là ca sĩ nhạc rock trẻ trung Ciara và đoàn làm phim của ấy..."

      Cảnh quay lại tiếp tục và lần này, máy quay tập trung vào hình ảnh các trước gương trong phòng vệ sinh. Từ khe hở ngoài cửa phòng, Declan đưa máy quay thẳng vào trong, mọi người có thể nhìn thấy Sharon và Denise ở trong phòng.

      "Holly đâu rồi?" Sharon hỏi

      " biết nữa. lần cuối cùng mình nhìn thấy ấy là sàn nhảy", Denise .

      "Ôi.. tội nghiệp nữ hoàng sàn nhảy của chúng ta quá", Sharon làm bộ buồn bã ,"Mình hy vọng đêm nay ấy tìm được chàng nào đó ngoài kia để bớt đơn".

      "ừ", Denise đồng ý, " nào, hãy cùng tìm cho ấy chàng trai nào," thêm rồi cất đồ trang điểm vào giỏ.

      Khi Sharon và Denise khỏi, cánh cửa phòng bên cạnh mở và Holly bước ra.

      Nụ cười môi Holly lập tức biến mất khi nhìn thấy hình ảnh mình.

      Từ khe cửa, Declan có thể quay được rất gương mặt của Holly qua gương; mắt nàng đỏ ngầu vì khóc nhiều.

      Holly lấy khăn giấy lau mặt rồi ngắm lại gương mặt thảm hại của mình trong gương. Được lát, nàng hít hơi sâu, mở cửa bước ra và xuống cầu thang.

      Holly nhớ là mình khóc bao nhiêu lâu vào ngày hôm đó – ra, Holly nghĩ nàng như vậy.

      Máy quay theo chân 3 nhân viên bảo vệ khi bọn họ loanh quanh câu lạc bộ để tìm kiếm các . Có lẽ họ biết được .

      Cuối cùng Ciara cũng bị lột chiếc mặt nạ ca sĩ nhạc rock. Cả hội bị những tên lực sĩ to khỏe đẩy ra khỏi câu lạc bộ.

      Cảnh "Hành trình về nhà" , các cũng lại tranh nhau chen chúc trong chiếc taxi. Nhưng lúc này cái khí nào nhiệt ban đầu biến mất. Họ tựa người vào nhau, người liên hồi, người gục đầu ngủ ngon lành.

      Camera chuyển hướng tập trung sang Holly , nàng vẫn ngồi chiếc ghế cạnh tài xế. kô lời, nàng dựa đầu vào ghế, đăm chiêu nhìn vào màn đêm phía trước. Sau đêm vui chơi mặc sức, giờ là lúc nàng phải trở về căn nhà trống trải. Chẳng có ai đợi nàng.

      Cảnh quay cuối cùng kết thúc. Holly cố len mình ra khỏi đám đông, như thể muốn chạy trốn khỏi ánh đèn phòng chiếu được bật lên sang lóa. Nàng bực mình vì Declan .

      Declan làm nàng thấy rất xấu hổ. Nhưng công bằng mà , cậu ấy quay rất tốt và biên tập lại cách rất công phu. Nếu như đó là câu chuyện về ai khác, phải là Holly , nó xứng đáng được nhận giải nhất. Bộ phim làm nàng cảm thấy phiền chút nào nếu Declan kô chớp lấy những giây phút đau khổ mà nàng cố chôn giấu.

      Nàng khóc. Những giọt nước mắt mặn nóng lăn dài xuống gò má. Nàng như nhìn thấy được cái cảm giác của chính mình lúc đó, lạc lỏng và đơn. Nàng khóc cho nàng, khóc cho Gerry . Những giọt nước mắt làm nàng nhói đau. Nàng muốn bị bỏ rơi lần nữa, nàng muốn mọi người nhìn thấy nỗi đơn của mình. Nàng chỉ muốn Gerry quay về. Nàng quan tâm liệu khi chàng quay về, Hai người có lại cãi nhau, giận nhau mỗi ngày nữa hay ; nàng cần biết liệu rằng họ có lại mất nhau lần nữa hay . Nàng chỉ cần có Gerry bên cạnh.

      Có tiếng bước chân sau lưng nàng.

      Daniel lay vai nàng.

      Cuối cùng, sau khi cảm thấy nguôi ngoai, Holly quay lại.

      - Xin lỗi. – Nàng hít hơi, đưa ống tay áo lên lau nước mắt.

      - cần phải xin lỗi tôi đâu. – , nhàng kéo tay nàng xuống và đưa cho nàng chiếc khăn.

      Nàng ngồi đó im lặng, cố trấn tĩnh mình.

      - Nếu buồn vì bộ phim ấy cần phải thế đâu. – , ngồi xuống đối diện Holly .

      - Vâng, đúng thế. – Nàng gật đầu.

      - mà. – thuyết phục. – Tôi nghĩ nó rất sinh động. buổi tối rất vui.

      - Đáng tiếc đó phải là những gì tôi cảm thấy.- Nàng buồn bã đáp.

      - Có lẽ đó phải là những điều cảm thấy, nhưng Declan cố tạp trung vào cảm xúc của đâu, Holly .

      - cần phải an ủi tôi đâu. – Holly thấy xấu hổ vì bỗng dưng tâm với người hoàn toàn xa lạ.

      - phải tôi cố gắng an ủi , tôi chỉ . ai khác ngoài chú ý đến điều làm phiền muộn. Tôi thấy điều gì hết, và người khác cũng thế thôi.

      Holly cảm thấy khá hơn đôi chút.

      - có chắc thế kô?

      - Tôi chắc chắn như thế mà. – Daniel mỉm cười.

      - Các bạn của tôi vẫn ổn cả đấy chứ? – Holly hỏi, hy vọng rằng chỉ có mỗi mình nàng là ngớ ngẩn như thế.

      có tiếng cười rộ lên ở phía bên trong.

      - Họ vẫn ổn, như thấy đấy. – gật đầu hướng về phía trước. – Ciara tỏ ra rất vui, đến nỗi mọi người nghĩ ấy sắp thành ngôi sao ca nhạc . Sharon mãi nhịn được cười. Jack hơi giận Abbey chút vì nôn suốt đường về...

      Holly cười mình.

      - thấy đấy, ai nhìn thấy nỗi buồn của đâu.

      - Cảm ơn Daniel! – Nàng hít hơi sâu và mỉm cười với .

      Holly bước vào phòng trong tiếng xôn xao cười . Tất cả các ngọn đèn sáng trở lại và moi người ngồi quanh bàn trò chuyện vui vẻ. Holly đến ngồi bên mẹ. Elizabeth vòng tay ôm con và hôn lên má Holly .

      - Vậy là mọi thứ vẫn ổn chứ? – Declan hỏi Holly, cậu sợ rằng mình làm gì đó khiến chị buồn.

      Holly liếc nhìn Declan .

      - Em nghĩ là chị thích chứ, Hol? – Cậu hỏi với vẻ lo lắng.

      - Chị rất thích nếu chị biết trước là em định làm gì. – Holly đáp trả.

      - Nhưng em muốn tạo bất ngờ. – cậu cách thành .

      - Chị ghét bất ngờ.

      - Đó là bài học cho con đấy, con trai. – Frank cảnh báo Declan. – con nên lảng vảng quay phim mọi người mà cho họ biết con định làm gì. Như thế là bất hợp pháp đấy.

      - Tôi cược là người ta hề biết chuyện này khi họ chọn Declan để trao giải. _ Elizabeth tỏ ý đồng tình với chồng.

      - , nếu như em đối xử tốt với chị trong thời gian tới. – Holly vuốt vuốt mái tóc vẻ đắc ý.
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9
      "Chào em "

      Holly mở mắt và nhìn thấy chàng đứng cạnh hành lang.

      "Chào ", nàng mỉm cười.

      "Có nhớ kô?"

      "Dĩ nhiên".

      Trông chàng rất vui, nàng thầm nghĩ, gương mặt còn rất tươi nữa. Vẫn những đường nét góc cạnh gương mặt phong trần, vẹn nguyên như trong trí nhớ của nàng. Chàng mặc chiếc áo thun xanh mà nàng tặng nhân dịp Giáng sinh năm ngoái.

      " vào sao?", nàng lại hỏi.

      ", chỉ ghé qua để xem em thế nào thôi. Mọi thứ vẫn ổn chứ?", tựa lưng vào cửa, hai tay bỏ vào túi quần.

      "Cũng tàm tạm", nàng bâng quơ, "Hy vọng là tốt hơn".

      " nghe em trở thành diễn viên truyền hình rồi", chàng cười, vẻ khôi hài.

      " diễn viên bất đắc dĩ", nàng cười lớn

      Chàng cũng cười lớn.

      "Em nhớ , Gerry "

      " vẫn chưa xa đâu", chàng nhàng

      " lại rời bỏ em lần nữa sao?"

      "Chỉ là tại thôi."

      "Hẹn sớm gặp lại ", nàng mỉm cười

      Chàng nháy mắt với nàng và biến mất.

      Holly thức dậy với nụ cười môi, cảm thấy như thể nàng ngủ nhiều ngày rồi. "Chào buổi sáng, Gerry ", nàng thầm, cảm nhận niềm hạnh phúc ấm ấp lan tỏa khắp căn phòng.

      Điện thoại reo.

      - Chúa ơi, Holly, cậu xem báo chưa? – Giọng Sharon đầy thảng thốt.

      Holly nhảy ra khỏi giường, mặc nguyên bộ đồ thể thao rộng thình lao đến tiệm bán báo gần nhất. Nàng với tay lấy tờ và lật nhanh. Người chủ sạp ho lớn đánh tiếng:

      - Đây phải là thư viện đâu. phải mua tờ báo đó. – Ông ta lạnh lùng .

      - Tôi biết ạ. – Nàng cảm thấy khó chịu vì thô lỗ của ông chủ sạp báo. Người ta phải biết mình cần thông tin gì trong tờ báo trước khi mua nó chứ! Cuối cùng nàng đành phải lấy mỗi loại tờ quầy, ném phịch xuống và vờ nở nụ cười tươi.

      Người đàn ông lấy làm lạ nhưng cũng lần lượt quét từng tờ báo qua chiếc máy tính tiền. Đằng sau Holly là dòng người xếp hàng dài chờ tới lượt.

      Holly thèm thuồng nhìn những thanh sô la được bày ngay trước mắt và quyết định mua hai thanh lớn. Sô la là món khoái khẩu của mà.

      - Người tiếp theo. – Người bán hàng gật đầu về hướng vị khách đứng phía sau Holly .

      - Chào ông, xin cho tôi hai bao thuốc.

      - Xin lỗi, - Holly ngắt lời, - Xin vui lòng cho tôi cái túi? – Holly liếc nhìn đống báo và thực phẩm mà nàng vừa mới mua.

      - Xin cho thêm 20 xu nữa.

      Holly thở dài thành tiếng, đưa tay lần tìm chiếc ví, đặt mạnh nó xuống quầy và bắt đầu bỏ các thứ vào túi.

      - Người tiếp theo, - người chủ tiệm , vẻ sốt ruột.

      Holly cảm thấy căng thẳng, biết làm thế nào để tránh sang bên. Nàng vội vội vàng vàng tất cả các thứ vào trong chiếc túi.

      - Tôi đợi được mà. ấy cần cho các thứ vào túi gọn gàng. – Người khách đứng sau Holly lịch .

      Holly mỉm cười với ta vẻ biết ơn, rồi quay bước. Bỗng cậu bé đứng trong hang kêu lên, làm Holly giật nảy mình.

      - Này, em biết chị đấy! Chị là tv hôm nọ đúng ?

      Holly hết sức ngạc nhiên. Vừa lúc đó cái quai túi bằng nhựa đứt phăng. Mọi thứ rơi ngổn ngang xuống đất.

      Vị khách hàng thân thiện lúc nãy cúi xuống nhặt hộ, trong khi những người còn lại đứng nhìn với vẻ thích thú, thầm hỏi biết này là ai.

      Mặt Holly bắt đầu đỏ ửng lên, nàng hắng giọng hỏi:

      - ừm.. xin lỗi, xin vui lòng cho tôi cái túi khác được ?

      - Vâng, như vậy là...

      - Đây, thưa ông. – vị khách hàng thân thiện ngắt lời ông chủ tiệm, đặt đồng xu hai mươi xuống quầy.

      - Tôi là Rob. – Người đàn ông vừa giúp Holly nhặt mọi thứ lên, vừa tự giới thiệu.

      - Tôi là Holly. – nàng , thấy hơi lung túng vì thân thiện quá mức của ta. – Và còn là người nghiện sô la nữa.

      cười lớn.

      - Cảm ơn nhé, - nàng cúi đầu chào và dợm bước .

      - có gì. – kéo cửa giúp nàng.

      " ta trông cũng khá đẹp trai", nàng nghĩ, "chắc là lớn hơn mình vài tuổi. Màu mắt ta đặc biệt". Nàng đỏ mặt, bỗng nhận ra mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ. Tim nàng có vẻ đập nhanh hơn.

      - Này, . – cười. - Ừm.., tôi tự hỏi biết có thể cùng tôi uống thứ gì đó kô? – Rồi ta cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. – ra bây giờ còn khá sớm. Cà phê nhé?

      ta , mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. Dù thế, ta làm nàng cảm thấy khó chịu; trông ta rất thư thái, như thể đề nghị người quen biết cùng mình uống cà phê là điều hết sức tự nhiên vậy.

      "Ừm...", Holly suy nghĩ, "Có hại gì nếu uống cà phê với người đàn ông hết sức lịch thiệp nhỉ?" Holly cũng rất cần người nào đó để làm bạn, và dường như, ta cũng có vẻ là người đứng đắn. Sharon, Denise đều bận làm việc, và Holly thể cứ luôn gọi đến nhà mẹ. Nàng cần phải gặp gỡ những người bạn mới.

      Holly chuẩn bị lời đồng ý cũng vừa lúc ta liếc xuống tay nàng, nụ cười môi ta vụt tắt.

      - Ồ, xin lỗi , tôi nhận ra .. – lóng ngóng bước lùi về phía sau như thể nàng mắc phải chứng bệnh lây nhiễm nào đó. – Dù sao tôi cũng có việc phải gấp. – ta nở nụ cười gượng gạo rồi... biến mấy vào đám đông.

      Holly nhìn theo, vô cùng bối rối. Nàng làm gì sai sao? Nàng nhìn xuống tay mình, chiếc nhẫn vẫn ở đó, sang lấp lánh. Nàng thở dài và mệt mỏi xoa hai tay vào nhau.

      Holly lật nhanh các trang báo và tình cờ trông thấy cái tít lớn: " Những và thành phố về đêm – Bộ phim đứng đầu bảng xếp hạng".

      "Với những ai kô may bỏ mất cơ hội xem qua 1 bộ phim tài liệu cực kì thú vị truyền hình hôm thứ tư vừa rồi, xin các bạn đừng thất vọng, bộ phim này sớm được phát lại.

      Bộ phim vui nhộn, do Declan Kennedy, người Ailen, làm đạo diễn. Theo chân năm cùng xuống phố vào đêm nọ, phơi bày cho mọi người thấy thế giới đầy huyền bí của những người nổi tiếng trong hộp đêm Boudoir. Bộ phim cũng mang lại cho khán giả những trận cười sảng khoái.

      Bộ phim thành công lớn khi lần đầu tiên phát sóng kênh Bốn, thu hút đến 4 triệu người Mỹ. Buổi phát sóng lại của bộ phim được trình chiếu vào buổi tối chủ nhật tới lúc 23 giờ, cũng kênh Bốn. Đây là bộ phim rất đáng xem. Đừng bỏ lỡ cơ hôi các bạn nhé!"

      Holly kìm nén cảm xúc dâng trào trong long khi đọc hết bào báo. Quả , đây là tin tuyệt vời cho Declan , nhưng là 1 thảm họa với nàng.

      *

      Holly nhấn chuông cửa tới lần thứ tư mà vẫn ai trả lời. Nàng biết chắc chắn phải có ai đó ở nhà vì cánh cửa sổ lầu mở toang. Bố và mẹ kô bao giờ để cửa mở như thế nếu họ ra ngoài. Holly băng qua đám cỏ và áp tai vào cửa sổ phòng khách nghe ngóng. Có tiếng cửa mở.

      - Ôi, Holly, xin lỗi chị, em cứ nghĩ là Ciara ra mở cửa rồi. – Declan , giọng lúng túng. rang cậu ta dối.

      Holly giận dữ bước vào.

      Declan nhún vai tỏ vẻ vô tội:

      - Bố, mẹ ra ngoài.

      - Này, cậu đâu đấy?

      - Về phòng ngủ.

      - , được . – Holly đanh giọng lại. – Cậu phải ngồi đây với chị. – Holly vỗ vỗ vào thành ghế. – Chúng ta cùng trò chuyện về "Những và thành phố về đêm"

      - Ừm.. – Declan rên rỉ. – Chúng ta phải chuyện ngay bây giờ sao? Em mệt, rất mệt. – Cậu đưa hai nắm tay lên dụi mắt.

      Declan chậm rãi lê bước đến chiếc trường kỷ, ngồi phịch xuống. Holly ngồi nhích lại phía gần cậu em.

      - Thôi nào, Declan.- Holly hạ giọng. – Chị chỉ muốn biết tại sao em lại muốn làm 1 bộ phim về tụi chị.

      - Chị biết trước điều đó mà. – cậu biện hộ.

      - bộ phim tư liệu về những gì diễn ra nơi các câu lạc bộ về đêm! – Holly giận dữ cao giọng.

      - Và đúng như thế đấy chứ. – Declan cười.

      - Ôi, cậu nghĩ cậu là kẻ khôn ngoan chết chiệt đến thế à. – Holly đáp trả. Nàng từ từ thở ra để ngăn mình nổi giận với Declan ..- Thôi được rồi, Declan..- Nàng nhàng . – Em nghĩ chị có nhiều chuyện để lo rồi hay sao? Và em cũng kô thèm hỏi ý kiến của chị? Dù có chết chị cũng thể hiểu tại sao em lại làm thế!

      Declan ngồi lại ngay ngắn.

      - Em biết, Holly. Em biết là chị vừa phải trải qua những cơn ác mộng và em cứ nghĩ em làm như thế là để chị vui hơn. Em hề dối khi bảo rằng em làm bộ phim về các câu lạc bộ, bởi vì đó là những gì thực em định làm... Em biết bộ phim lại đoạt giải, đấy. – Cậu , đôi mắt mở to thành nhìn Holly.- ai biết trước, ngay cả các giáo viên của em! Làm sao em có thể từ chối khi họ trao giải cho em.

      Holly được lời nào.

      - Em cứ nghĩ chị rất thích. – Declan mỉm cười. – Em Ciara cùng em xem trước bộ phim này, và ngay cả chị ấy cũng bảo nhất định chị thích. Em xin lỗi nếu làm chị thất vọng. – Cậu lí nhí.

      - Declan , có phải em vừa Ciara biết chuyện này trước rồi đúng ?

      Declan im bặt, cậu biết mình vừa châm ngòi cho cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba.

      - Ôi, Holly, đừng với chị ấy đấy. Chị ấy giết em mất! – Declan hoảng hốt .

      Holly đứng phắt dậy và giận dữ thẳng lên cầu thang. Nàng gõ mạnh vào cửa phòng Ciara .

      - được vào! – Ciara từ trong phòng kêu lên.

      - là rắc rối, Ciara.- Holly đẩy cửa phòng xông vào.

      - Em được vào cơ mà. – Ciara kêu to, vẻ chống cự.

      định bụng mắng cho Ciara trận bỗng dưng, Holly im bặt. Ciara ngồi bệt dưới sàn với cái gì đó trông như cuốn album, nước mắt ràn rụa.

      - Ôi, Ciara, có chuyện gì thế? – Holly dịu dàng hỏi. "Ciara mà rơi nước mắt phải vì chuyện gì rất nghiêm trọng đây" – nàng nghĩ.

      - có gì. – Ciara , đóng sập cuốn album lại và quẳng nó xuống giường. Dường như bối rối khi bị người khác nhìn thấy mình khóc.

      - Có chuyện gì đó, đúng ? – Holly , ngồi xuống cạnh Ciara, Nàng chưa biết phải cư xử thế nào với Ciara vào những lúc như thế này. Cứ như nàng và Ciara đổi vai cho nhau. Từ những ngày còn bé, Holly luôn là người mau nước mắt và em Ciara luôn được xem là người mạnh mẽ.

      - Em sao mà. – Ciara cáu kỉnh.

      - Thôi được rồi. – Holly , nhìn quanh căn phòng. – Nhưng nếu có điều gì đó làm em buồn, em có thể với chị. Vậy nhé.

      Ciara nhìn Holly mà chỉ khẽ gật đầu. Holly vừa bước ra cửa Ciara òa lên khóc nức nở. Nàng vội quay lại, ôm Ciara vào lòng.

      - Em có muốn kể chuyện gì ? – nàng lại nhàng hỏi. Ciara lí nhí điều gì đó rồi chồm người kéo quyển album từ dưới giường ra.

      - Là ấy. – Ciara buồn bã , chỉ vào bức ảnh chụp cùng với chàng. Trông rất khác và trẻ hơn nhiều. Bức ảnh được chụp vào ngày đẹp trời, hai người ngồi chiếc thuyền nhìn ra nhà hát Sydney. Chàng trai nhìn Ciara say đắm, khuôn mặt rạng rỡ. Ciara trông rất hạnh phúc với mái tóc nhuộm vàng – từ trước tới giờ Holly chưa từng nhìn thấy – và nụ cười dịu dàng khác hẳn cái vẻ dữ dằn thường lệ.

      - Bạn trai của em đấy sao? – Holly nhàng hỏi.

      - từng. – Ciara , giọng buồn bã. giọt nước mắt của rơi ngay xuống bức ảnh.

      - Có phải là lý do em trở về ? – Nàng lấy tay lau giọt nước mắt gương mặt em .

      Ciara gật đầu:

      - Bọn em cãi nhau.

      - ta có ... - Holly cố chọn lời lẽ thích hợp. – ta làm tổn thương em chứ?

      Ciara lắc đầu.

      - . – lắp bắp. – Chỉ là cãi nhau vì việc hết sức ngớ ngẩn thôi. Em em rời bỏ ấy và ấy ấy rất vui... - im bặt và bắt đầu thút thít trở lại.

      Holly xoa xoa lưng Ciara như vỗ về đứa trẻ.

      - Từ hôm đó đến giờ ta có gọi cho em ?

      - , và em về nhà được hai tháng rồi, Holly . – Ciara ngước nhìn chị với đôi mắt buồn vời vợi.

      Holly cũng cảm thấy như muốn khóc. Nàng cố mỉm cười động viên em :

      - Vậy em có nghĩ ta phải là người em cần ?

      Ciara vẫn nức nở:

      - Nhưng em Mathew, Holly, và đó chỉ là cuộc cãi vã vớ vẩn. Em mua vé quay về chỉ vì em giận. em nghĩ ấy để em ra ...

      Cánh cửa sổ phòng Ciara mở toang. Holly nghe những thanh quen thuộc của tiếng sóng vỗ và tiếng cười đùa từ bãi biển vọng vào. Holly và Ciara cùng lớn lên bên nhau trong căn phòng này, nàng cảm thấy dễ chịu khi được trở lại với những thanh quen thuộc ấy.

      Ciara bắt đầu bình tĩnh trở lại:

      - Xin lỗi Hol.

      - Em cần phải thế. – Holly , nắm lấy bàn tay Ciara . – Đáng lẽ em nên ra tất cả khi trở về thay vì cứ giữ mãi trong long.

      - Nhưng chuyện của em có đáng gì so với chuyện của chị. Em còn cảm thấy mình ngu ngốc khi khóc vì chuyện này nữa. – lau khô nước mắt, tự trách mình.

      - Ciara, đây đúng là chuyện lớn đấy. Mất người mình thương luôn là nỗi đau lớn, kể người đó còn sống hay... - Nàng thể hết được câu. – Dĩ nhiên em có thể kể cho chị nghe bất cứ chuyện gì khác nữa.

      - Chị rất can đảm Holly. Nếu là em, chắc em biết phải làm gì. Lại còn ở đây khóc vì người bạn trai chỉ mới quen có vài tháng.

      - Chị ư? Can đảm ư? – Holly cười. – Ước gì chị có được can đảm.

      - Chị rất can đảm mà! – Ciara nhấn mạnh. – Mọi người cũng đều thế. Chị luôn can đảm vượt qua tất cả. Nếu là em, có lẽ em.. Dù sao chị vẫn ổn, đúng thế ? – Ciara lo lắng quan sát Holly.

      Holly nhìn xuống tay và mân mê chiếc nhẫn cưới.

      - Có ổn ư? – Holly lặp lại. Nàng nhìn những con búp bê và gấu bông kệ . – Chị cũng luẩn quẩn với rất nhiều thứ, Ciara. – Holly giải thích. – Vẫn tiếp tục mệt mỏi. Đôi khi chị thấy buồn rồi lại thấy hạnh phúc, có lúc chị thấy mình may mắn, rồi lại thấy mình bất hạnh. Trong chị có đến hàng triệu cảm giác và suy nghĩ khác nhau trong ngày. Nhưng chị nghĩ "cảm thấy ổn" cũng là trong hàng triệu cảm giác ấy. – nàng nhìn em và nở nụ cười buồn.

      - Và cả can đảm nữa. – Ciara khẳng địnhlại. – Và bình tĩnh, lí trí. Và cả khả năng sắp xếp cuộc sống nữa.

      Holly lắc đầu:

      - , Ciara, chị can đảm chút nào. Em mới là người can đảm. Em lúc nào cũng can đảm.

      Họ ngồi im lặng bên nhau, nghe tiếng sóng biển, tiếng cười bên ngoài vọng vào.

      - À, lúc nãy hình như chị định gì với em phải ? – Ciara đột nhiên hỏi, làm bộ như biết gì.

      Holly bấy giờ mới phì cười, Ciara rất biết tận dụng cơ hội.

      - , thôi quên chuyện đó , chẳng có gì đâu. – Holly trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn ra bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :