1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Prisoner Of My Desire - Johanna Lindsey (48c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 40
      “Ta phái người trước đến Gilly Field để trinh sát. Lúc tra quay trở lại thông báo tìm thấy bất cứ dấu hiệu hành động nào, ta cũng nhận được tin tức về đạo quân về phía bắc hướng Fulkhurst.”
      “Rồi ngài biết đoàn quân đó ở trong rừng?” Rowena thốt lên. “Ngài để em cứ tiếp tục lo lắng, cố thuyết phục ngài nơi đó có nguy hiểm, trong khi nắm mọi chuyện.’
      “Nàng phàn nàn điều gì vậy?” Warrick hỏi. “Chẳng phải ta lắng nghe từng lời của nàng sao?”
      “Ngài chỉ thích thú với mỗi từ của em thôi.” Nàng vặn vẹo cách bất bình.
      phải từng từ.”
      Lời nhắc nhở cộc lốc làm nàng im lặng trong lúc. Gã hỏi tên nàng thêm lần nữa, rồi gã định hỏi nàng vùng đất nào thuộc về nàng vì có thể Gilbert ở đó. Gã bắt đầu bực mình khi nàng trả lời cũng như hỏi tiếp và nàng chỉ đoán gã tức giận đến thế nào với những gì Gilbert định làm ở đây.
      Họ vẫn chưa rời khỏi phòng ngủ dù Warrick dậy từ lâu. Quân của Gilbert hoặc những thứ gì còn lại bao vây pháo đài trong đêm qua, và dường như cũng . Rowena cuối cùng cũng tìm cách hỏi Warrick điều gì làm gã sớm quay về Fulkhurst. Gã cho nàng nghe… nếu nàng có thể cắt ngang.
      “Sau khi nhận tin báo về đạo quân bí vào cuối ngày đầu tiên của cuộc hành quân ta nghĩ nên thận trọng trở về là hơn, vì đó có thể là d’Ambray dùng kế điệu hổ ly sơn để chiếm Fulkhurst. Nhưng thay vào đó lại là trai nàng tính lợi dụng vắng mặt của ta. Ta tự hỏi d’Ambray có khi nào nghĩ đạo quân đó là của ta và nằm chờ phục kích. Nếu vậy, chắc phải tức điên khi nghĩ rằng ta biết được ý đồ của .”
      Và Warrick cũng giận sôi gan nếu biết d’Ambray và gã kế của nàng chỉ là .
      Rowena ngạc nhiên khi gã đoán ra được sau lần này, vì chỉ duy nhất đạo quân trốn trong khu rừng đó. Nhưng để đến kết luận chính xác, gã phải nhận ra kẻ thù lớn nhất bắt giữ và làm nhục gã tại Kirkburough, nhưng dường như gã chỉ chấp nhận những khả năng khác hơn là chuyện này.
      Nàng giữ im lặng về chuyện này lâu, có thể cho đến khi nàng chắc chắn gã giết nàng nếu biết nàng là ai. Giờ có lẽ gã nghĩ im lặng của nàng là có ý đồ, cố tình quyến rũ hòng biết kế hoạch của gã để có thể cánh báo Gilbert. Xét cho cùng, làm sao gã tin được, nàng căm ghét kế của mình chứ , nhất là tình ngay lý gian khi cả 2 cùng hãm hại Warrick? chỉ làm cơn giận của gã trở lại với nàng thôi, mà cũng loại trừ khả năng gã lại trả thù nàng nữa. Nàng thể chịu đựng nổi điều đó lúc này, khi mà nàng phát ra mình có những cảm xúc mãnh liệt dành cho người đàn ông này.
      Nàng biết là ngu ngốc khi để xảy ra khả năng Mildred cảnh báo trước. Dù lúc đó nàng cười nhạo nó, nhưng nàng biết làm sao có thể phòng ngừa được vì nó tự len lỏi trong lúc nào nàng cũng ngờ. Thủ phạm dường như là phần khao khát chết tiệt trong người mà nàng chỉ khống chế được chút đỉnh. khó để ghét được người đàn ông mang đến cho nàng niềm vui giường và càng khó hơn để căm thù được nguời cố gắng thể phần dịu dàng trong bản chất của gã.
      Nàng chải tóc xong và bắt đầu thắt bím. Nàng mặc lại chiếc áo đầm vàng của mình mà chưa nhận lấy lời nhận xét nào từ hôm qua, hôm nay cũng thế, dù những bộ đồ của người hầu vẫn còn nằm trong túi xách. Nàng muốn thử Warrick để xem gã phản ứng thế nào khi những mệnh lệnh ban đầu dành cho nàng và thái độ thời dường như còn giống nhau nữa.
      Quay qua nàng hỏi: “Ngài có nghĩ d’Ambray tìm cách khác ?”
      Warrick thả lưng xuống giường, nơn gã ngồi nãy giờ quan sát nàng. “Ta định cho thêm cơ hội nữa. Trong 2 ngày tới ta hành quân đến chính pháo đài của .”
      Rowena dừng tay ngay bím tóc, cổ họng nàng phập phồng. “Điều… đó là có nhiều hơn 1 ư?”
      “Đúng vậy, những cái khác trong vòng kiểm soát của chứ có quyền. Nhưng pháo đài Ambray của phòng thủ rất tốt, ta chiếm lấy. Hi vọng lần này có ở đó.”
      Nếu Gilbert có ở đó vẫn còn mẹ Rowena. Phu nhân Anne có thể được tự do thoát khỏi giam cầm của Gilbert… hoặc bà có thể bị thương nếu Ambray đầu hàng, nếu cuộc chiến kéo vào trong pháo đài.
      “Ngài và người của mình… giết hết khi chiếm được pháo đài chứ?” nàng ngập ngừng hỏi.
      “Có ai bị chết ở Kirkburough chưa?”
      ai chống đối ở Kirkburough.” Nàng nhắc gã nhớ. “Ambray chết”
      “Chiến tranh phải có người chết, Rowena, nhưng ta chém giết bừa bãi.” Sau đó gã ngồi dậy. “Tại sao nàng hỏi thế? Mà này, nếu nàng lo lắng cho người nào đó dù chưa biết mặt ta dám lắm đấy.”
      “Đừng có mới sáng sớm bắt đầu đe doạ tôiem.” Nàng vội cắt ngang. “Em chỉ nghĩ đến phụ nữ và trẻ em. Biết đâu vị lãnh chúa đó có gia đình, vợ con… và mẹ?”
      ai cả, khi cha chết… , thực ra còn bà goá của cha và con của bà ta, nhưng họ chung huyết thống với .”
      “Em nghe kể ngài từng tàn sát cả gia đình trong cuộc báo thù.”
      Gã cười nham nhở với nàng. “Người ta đồn nhiều điều về ta, nha đầu. Có lẽ là đúng nửa.”
      tiếp điều nàng cần nghe còn nàng bắt đầu thấy mệt mỏi với e sợ nên nàng hỏi thẳng. “Vậy ngài giết những người phụ nữ đó chứ, dù cho họ có ràng buộc hôn nhân với Lãnh chúa Ambray?”
      Cuối cùng gã cũng nhíu mày nhìn nàng. “Nếu ta giết phụ nữ, Rowena, nàng có thể ngồi đó mà hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn thế à.”
      Nàng quay lưng lại ngay khi gã nhìn thấy gương mặt bị tác động mạnh của mình. Gã làu bàu lời chửi rủa rồi tiến lại và kéo nàng dựa lưng vào ngực mình. “Ta có ý gì trong câu đó, chỉ muốn cho nàng thấy vấn đề thôi”, gã bảo nàng. “Nàng nghĩ ta thích những câu hỏi này lắm sao khi nó làm ta trông xấu xa? Ta nghĩ nàng còn sợ ta nữa.”
      “Em .”
      “Tại sao chứ?”
      Nàng quay lại nhìn lên gã, nhưng má nàng bất ngờ bị nhuộm thắm và nàng nhìn trở xuống vì bối rối. Nàng bằng giọng vẻ hối hận. “Vì ngài làm tổn thương phụ nữ… thậm chí khi ngài có lý để làm thế. Em xin lỗi, Warrick. Em để những suy nghĩ của mình lang man, nhưng… nhưng em muốn ngài cứ tham chiến mãi.’
      “Ta là chiến binh.”
      “Em biết, nhưng những chiến binh hết cuộc chiến này sang cuộc chiến khác. Phụ nữ thích thế. Ngài lâu chứ?”
      Tay gã vòng quanh kéo người nàng vào sát hơn. “Ừ, có thể hàng tháng. Nàng nhớ ta chứ, nha đầu?”
      “Khi nào phân nửa nhiệm vụ của em theo ngài?”
      Gã vỗ vào mông nàng.
      “Đó là câu trả lời tương xứng với lãnh chúa của nàng.’
      “Câu trả lời đó dành cho người đàn ông gọi em là người hầu, em còn câu trả lời khác dành cho người đàn ông em suốt đêm. Em mơ thấy từng đêm, cầu nguyện và đếm từng ngày cho đến khi người ấy bình an trở về.”
      Tay gã ôm siết nàng, miệng gã ngấu nghiến nàng và trước khi suy nghĩ bị mụ mị từ sức nóng mà gã vừa cời lên, nàng biết gã rất thích câu trả lời đó. Nàng chỉ ước chi nó hoàn toàn là .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 41
      Warrick nhìn lên từ dĩa đồ ăn nguội ngắt khi cửa lều bật mở, rồi toét miệng cười lúc nhận ra ai vừa bước vào.
      “Ngọn gió nào đưa đến đây, Sheldon? Đừng chỉ tình cờ ngang qua đây.”
      “Tôi cùng mấy xe tiếp tế lương thực từ Fulkhurst. Cậu có thể kéo dĩa cháo loãng đó qua bên và chờ ăn thịt mới được rồi. Tôi đếm có đến 12 con heo mập mạp và con được mần thịt rồi.”
      làm chẳng tệ chút nào.” Warrick đáp lời.
      ‘Ngôi làng này mùa hè bội thu trước khi chúng tôi đến, nhưng tôi chắc có gì từ vụ mùa đó được cất giữ bên trong pháo đài, vì thế tôi vẫn để dân làng vào đó trú ngụ.”
      Sheldon phì cười trước bi kịch đó. “Nhiều miệng ăn lương thực ít . Thường những kẻ bao vây may mắn thế.”
      Warrick nhún vai. “Tôi may mắn khi chúng nhận ra. Vụ mùa tới, pháo đài chắc chắn lưu trữ. Còn khoảng tháng nữa, nhưng tôi đoán là chúng chưa chú ý gì hết.”
      “Tôi có mang cho cậu mấy khẩu bắn đá, biết đâu cậu dùng tới.”
      là hiểu ý!”
      “Còn có đống đá tảng để tấn công. Nhưng tôi thấy mang theo khẩu bắn đá của mình từ Tures. Lẽ ra nên mang nhiều đá cuội hay hơn.”
      Warrick bật cười to. “Rất cảm kích, vì hầu hết mấy khẩu pháo của tôi nằm dưới chiến hào, nên phụ lòng đâu. Giờ cho tôi biết làm gì ở đây, khi phải tham chiến.”
      Đến lượt Sheldon nhún vai. ‘Khi vụ mùa đất tôi bắt đầu, tôi điên lên vì ngán ngẩm. Cậu làm những người hàng xóm của chúng ta vào nề nếp với khả năng báo thù nhanh gọn, dù cho đó là cuộc xâm phạm bé. Vì thế chẳng còn gì thú vị xảy ra nữa những vùng đất của chúng ta. Rồi khi Eleanor mất, còn ai giữ chân tôi ở nhà. Xét xử mấy trò ăn cắp vặt… tôi chẳng ưa… theo cậu để cố vấn hấp dẫn hơn, hoặc ít ra cũng cho tôi hợp tác với.”
      nhất định luôn được chào đón, nhưng cũng có thể chán như ở nhà đấy.”
      “Có cậu làm sao buồn chán được, Warrick, nhất là khi cậu dễ dàng bị chọc giận.” Sheldon cười nham nhở. Nhưng cậu tính ngồi chờ cho đến khi chúng ra sao/”
      “Tôi có bao giờ thụ động đâu. Chúng ta làm chúng loạn lên.’
      “Cậu kiểm soát được mấy ngọn tháp rồi?”
      “Đốt cháy được ba, giờ san lấp chiến hào. Tôi chiếm thêm hai cái nữa.’
      “Bọn chúng bị mất tinh thần khi nhìn thấy tiếp tế của cậu. Mà này, cậu chưa gì đến con cáo gian xảo đó, hay nó trốn mất rồi?”
      “Tuần trước nó còn rủa sứ giả của tôi xuống địa ngục, nhưng nó dám xuất tường thành để mấy tay cung của tôi có việc làm. Tuy nhiên, trong tuần đầu tiên ở đây xảy ra đám cháy. Tôi biết có phải bọn chúng giở trò hay người của mình bất cẩn, nhưng trong lúc đó toán người vượt tường thành, hoặc qua cổng thế nào đó, rồi nhanh chóng lẩn trốn bên ngoài mà tôi vẫn chưa tìm ra được. Nhiều khả năng d’Ambray còn trong pháo đài và tất cả những gì liên quan đều nhân danh danh thôi. Tôi thực bực mình khi điều đó là .”
      “Đây đâu phải lần đầu cậu nghĩ bắt được nhưng nó lại lủi mất đâu.”
      ‘Đúng vậy, nhưng nếu làm thế lần này, tôi thề đập nát từng viên gạch của pháo đài.”
      ‘Sao lại hoang phí thế, nếu cậu cần nó, sao chuyển cho nhà Malduits như là của hồi môn của Beatrix? Hãy để chúng bận tâm kéo d’Ambray tránh xa việc trả đũa… nếu cậu kết liễu được lần này.”
      Warrick bật cười trước gợi ý có hơi hướm của trả thù, nhưng nó là rẽ nhánh thú vị, đặc biệt sau khi Lãnh chúa Reinard từng định lừa gã lấy vợ sẵn lòng và chuyện này xứng đáng với điều đó. Cả ông ta và d’Ambray, là tương ứng với nhau.
      có chắc là thích để Emma có được nó… để làm giảm buồn chán mà hồi nãy đến?” Warrick trêu chọc.
      Sheldon trông có vẻ kinh hãi. “Lạy chúa, đừng có hào phóng kiểu đó với chúng tôi. nông trại hay nhà kho cũng đủ làm Richard vui mừng rồi. Xét cho cùng, trong nhà tôi nó chăm học chữ hơn. ràng nếu nó có kiếm được danh hiệu nào, thực tôi tin rằng là do Lãnh chúa John thương tình giúp đỡ khi ông ấy phong tước cho nó năm nay.”
      Warrick lại cười trước câu chỉ đúng phân nửa. Đúng là Richard rất chăm học, nhưng cả 3 người con trai của Sheldon, mà chưa đứa nào được 20 tuổi cả, đều thừa hưởng những phẩm chất hiệp sĩ từ cha mình. “Tốt nhất tôi nên chờ xem có thể bắt Ambray thế nào trước khi quyết định làm gì.’ Warrick nhượng bộ.
      “Xem ra cậu mang theo lượng quân khá lớn đến đây. Còn tôi mang thêm 100 lính”
      được chào đón hết.”
      “Nhưng chưa cần đến.” Sheldon khịt mũi. “Cậu kiếm ở đâu nhiều quân thế?”
      nay, hiệp sĩ đất đai nhiều vô số. Nhiều người đến với tôi vì muốn sống trong vòng loạn lạc, và tôi cũng chẳng có mưu chính trị nào. Những cuộc chiến của tôi đều rất đơn giản và thẳng thắn, quân của tôi bao vây vòng vo hoặc làm gì để thị uy. Đối với những người thích chiến đấu vì hòa bình…”
      “Nhưng đây là trận chiến cuối cùng của cậu phải ? Cậu làm gì với đoàn quân lớn thế này khi cậu muốn yên ổn?”
      Warrick nhún vai. “Ít nhất tôi cũng giữ lại nửa. Tôi có đủ tài sản để nuôi quân, còn những người còn lại, tôi gợi ý để họ phụng Vua Henry trẻ. Nghe đồn là Henry đòi lại vương miện lần nữa.’
      Sheldon cười. “Vậy cậu giữ ý trung lập với chính trị nữa à?”
      “Tôi chỉ chiến đấu cho Stephen khi thấy nó phù hợp quan điểm của mình, và chịu tiền triều cống khi muốn tham chiến vì nó. Tôi cũng chống lại khi cận thần của ông ta gây thù với tôi. Nhưng tôi chào đón vị vua mang lại hòa bình, vì thế tôi phải lo lắng tự tìm cách gìn giữ hòa bình khi về già. Tôi tin rằng Angevin có thể làm được điều đó.”
      Sheldon cũng đồng ý, rồi cả 2 về số bá tước tài giỏi theo Henry. Sheldon biết chuyện lúc Chester đến thăm, còn Hereford chuyện riêng với Warrick về chuyến Luân Đôn vừa xong. Sắp sửa lại có nội chiến và những cận thần của Henry muốn biết ai đứng về phía họ, cũng như ai bàng quang.
      Nhưng đó là chuyện của tương lai. Sheldon trở lại chủ đề mà ngay lập tức làm gã quan tâm. “Tôi đưa Richard theo, nhưng khi ghé qua Fulkhurst, tôi thể kéo nó khỏi vợ tương lai. Cậu tin được con bé thay đổi thế nào đâu, Warrick. Tôi gần như đùa với nó là cậu thay đổi ý kiến và quyết định tặng con bé cho tôi, nhưng tôi biết chắc nó thách đấu với tôi nếu tôi làm thế. Richard chưa bao giờ bị mê hoặc đến thế.”
      “Nhưng con bé thế nào?” Warrick hỏi. “ có thấy tiến bộ nào ?”
      hầu quý tộc bé của cậu làm nên điều kỳ diệu trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi. ấy may cho Emma áo mới, hướng dẫn hết mọi điều về việc quản lý lâu đài và nghĩa vụ của người vợ. Thú , cậu cách nào bảo rằng Emma lớn lên nơi quê mùa được. Con bé rất thanh nhã, năng dịu dàng, và…”
      “Đủ rồi, Sheldon! Richard có thể lấy con bé mà”
      “Vậy tôi vui mừng chào đón bé như là con dâu thay vì như người vợ.”
      Warrick phì cười. “ nghi ngờ gì nữa.” Rồi gã lãnh đạm hỏi. ‘Thế giáo của Emma thế nào? Tình hình ấy ra sao?”
      “Ah, đúng rồi, cậu gặp ấy từ tháng trước phải ?”
      Warrick cần nhắc đến điều đó. Gã muốn trở về nhà. Lần đầu tiên kể từ lúc còn là cậu bé, gã có lí do để trở về và cảm thấy bức bối khi thể.
      “Mấy ả điếm trong trại thế nào?” Shekdon hỏi. “ đáng thử à?”
      “Tôi biết.” Warrick càu nhàu. “ chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rowena khỏe chứ? ấy ăn muốn được ? Emma làm ấy mệt mỏi phải ?
      Sheldon cười lớn. “, ấy rất khỏe khi có cậu ở đó dọa nạt đủ điều. ấy làm đại sảnh nhà cậu trở nên sang trọng và đẹp ra. Emma rất thần tượng Rowena, người hầu của cậu nghe lời ấy. Melisant thích ấy cùng dạy với gia sư của mình. Đúng vậy, con nhất của cậu tốt hơn nhiều khi Beatrix được gửi chờ ngày làm dâu. Có lẽ cậu nên cám ơn Rowena bé của mình.”
      “Có lẽ tôi nên đưa ấy đến đây,” Warrick cộc lốc. “ ấy có thể mình hạ Ambray giùm tôi.”
      “Tôi ca ngợi ấy quá lời chăng?”
      chút… và vô nghĩa. Tôi quyết định người vợ mới rồi.”
      Sheldon ngây người vài giây trước khi bùng nổ. “Cậu làm vậy! Hãy ! Chết tiệt cậu Warrick, tôi thề là cậu thích Tiểu thư Rowena. ấy nhà, gia đình. Chẳng lẽ cậu chưa có đủ những điều chết tiệt đó và nó chẳng chiếm được chỗ nào trong tim cậu sao? ấy là ai? ấy làm điều gì nghiêm trọng đến nỗi để cậu đâm đầu vào Isabella khác chứ?”
      Warrick nhún vai. “ ấy tuyên bố mình có tài sản, nhưng lại bướng bỉnh cách ngu ngốc chẳng với tôi nó ở đâu.”
      ấy ư? với cậu…?” Đôi mày đen sậm của Sheldon hẹp lại. “Có phải cậu cố đùa với tôi đấy, bạn?”
      Warrick phì cười. “Đúng vậy, ả nha đầu đó làm tôi thích thú như nghĩ. Nhưng khi nào ấy còn chăm sóc lâu đài của tôi, tôi vẫn để ấy là tiểu thư thực .”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 42
      Rowena bật cười trước cảnh Emma chun mũi khi ngửi thấy mùi mỡ thiu sôi. “Em thực là cần phải biết tất tần tật sao? Thậm chí cả cách làm đèn cầy?”
      “Em may mắn nếu có được người thợ làm đèn cầy, còn nếu em phải thuê người và như thế gây tốn kém cho chồng em, thay vì thế em có thể hướng dẫn người hầu làm có hay hơn ? Còn nữa, nếu người của em chỉ biết cách làm ra xà bông giặt, trong khi những người lái buôn bán giá cao, liệu em có được mùi hương thích ? Em có thể tự làm được ?”
      Emma đỏ mặt như thường lệ mỗi khi hỏi những câu ngớ ngẩn. ‘Em hi vọng Richard hài lòng với những gì em làm cho ấy.’
      ‘Cậu ấy nhất định cảm kích khi nhà cửa yên ấm. Cậu ấy có thể để ý củi lửa thế nào, bò sút dây ra sao hoặc lái buôn ép giá bao nhiêu, nhưng Richard vui vẻ nhận ra ngay bữa ăn sẵn sàng và cậu ấy vui vẻ và sẵn sàng chia sẻ với em về ngày của mình. Cậu ấy tự hào với bạn bè khi có người vợ đảm , người vợ càm ràm và chẳng làm cậu ta bận tâm những chuyện vụn vặt mà lại còn biết quản lý tài sản của chồng.’
      Emma cười khúc khích. ‘Người vợ có cần hoàn hảo như tiên ?’
      ‘Chắc chắn là ’, Rowena trả lời khi dẫn đường tránh xa mùi hương khó chịu của thịt mỡ sôi. ‘Nếu như chị xui xẻo làm vợ lão già dâm ô Lyons, chị chắc chẳng thèm mặc cả mà mua đồ mắc và nấu ăn tệ. Chị chỉ với em những gì chung chung mà mẹ chị dạy, nhưng em tự tìm ra cách của mình khi về sống với Richard, phải sợ sệt gì cả. Giờ tìm Edith thôi, cần thiết bắt em làm đèn cầy theo từng bước khi Edith có thể làm thay chị. Mà nè, em đừng cầu lần nữa là chỉ cần nghe lý thuyết thôi nha vì trăm hay bằng tay quen đâu.’
      Rowena quay lại đại sảnh và tiếp tục may vá. Nàng may cho Warrick chiếc áo gấm đỏ với những đường thêu cầu kỳ cần phải chăm chút.
      Trong phòng gã ánh sáng chan hòa hơn, nhưng nàng chưa quen xem nó như phòng mình, dù trước khi kêu nàng ở đó và nàng cũng ngủ nơi đó mỗi đêm.
      Rương quần áo của nàng cũng diện trong phòng gã hôm đó. Gã tiếng nào về nó cũng như về chiếc áo màu tím viền vàng sang trọng mà nàng mặc trong buổi tối cùng ngày. Khi gã rồi nàng mới biết nhiệm vụ hàng ngày của nàng được thay đổi hoàn toàn.
      Đầu tiên, Emma kể nàng nghe về đám cưới của ấy nếu như có thể nắm bắt hết vai trò của phu nhân, và ấy được cha cho phép nhờ Rowena giúp đỡ. Rowena hối hận vì lỡ hỏi cha Emma là ai và nàng tức Warrick đến cả tuần vì gã trước với nàng. Cũng trong ngày hôm đó, Mary Blouet thông báo nàng được miễn hết các công việc khác nếu như đồng ý hướng dẫn Emma, nhiệm vụ nàng thực bắt tay vào rồi.
      Rowena hào hứng giúp Emma vì nàng ngày càng thích này, và như thế nàng rất nhớ khi Emma kết hôn với Richard. Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra sau khi Warrick trở về và thể đoán chính xác thời điểm.
      tại cũng có những chuyện thay đổi. Beatrix bị đưa đến sống với gia đình tương lai sau cái ngày nó bị phạt và điều đó dường như làm cả lâu đài dễ thở hơn rất nhiều. Khi Warrick khỏi, con nhất cả gã dần bớt nhút nhát hơn trong khuyến khích của Rowena, vì nàng nhận thấy Melisant chỉ bị ảnh hưởng xấu bởi người chị lớn.
      Tình thế Rowena thay đổi tác động đến người khác, nhưng nàng nghĩ chỗ nàng ngủ có ảnh hưởng nhất. Mary giờ tham khảo ý kiến nàng thường hơn, chồng của bà ấy dành cho nàng phần thức ăn ngon nhất. Thậm chí, quản gia của Warrick còn hỏi ý nàng trước khi cử John Giffard đưa hàng tiếp tế đến thị trấn kế bên. Còn John, khi rảnh rỗi luôn dùng bữa cùng nàng và Mildred. Dù Melisant mời Rowena ngồi cùng bàn lớn chung với gia sư Roberta, người duy nhất vẫn còn giữ thái độ khinh miệt nàng, vì thế Rowena cương quyết từ chối. Warrick có thể làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho nàng trước khi lên đường, nhưng gã nàng còn bị coi là người hầu nữa. Và người hầu, dù cho có khoác áo vương giả nữa cũng thể ngồi ăn ở bàn lớn.
      Suốt ngày bận rộn với Emma nhưng nàng vẫn thấy mình có quá nhiều thời gian nghĩ đến Warrick. Và nàng cũng nhận ra những cảm xúc mãnh liệt đó vượt quá tầm kiểm soát khi nỗi nhớ làm nàng đau đớn. Nhưng vì gã ở đây để nhìn nàng qua ánh mắt lấp lánh khát khao, nàng đánh mất tự tin tích lũy được trong những ngày cuối bên cạnh gã. Gã ham muốn và nhượng bộ làm nàng ngờ đến. Thế nhưng, sau cùng, nàng cũng chẳng hơn những gì gã biến đổi nàng – là tình nhân, người hầu và tù nhân. Nàng thể mong đợi nhiều hơn những điều đó. Nàng thậm chí dám nghĩ đến cảnh gã trở về, khi thời gian xóa mờ kỉ niệm, gã có thể tìm thấy hứng thú nơi người nào đó khác.
      “Mời theo tôi”
      Nàng ngước lên nhận ra Thomas - người đầy bụi đường, đứng trước mặt nàng. ta lên đường cùng Warrick tháng trước. Nàng khấp khởi hi vọng nhìn sau lưng ta. “Warrick về ư?”
      , thưa , đức ngài vẫn ở pháo đài Ambray.”
      “Vậy đưa tôi đến đó à?”
      “Phải nhanh.”
      Mặt nàng biến sắc. “ ấy bị thương sao?”
      “Làm sao được chứ,”
      như thể đó là câu hỏi ngớ ngẩn vậy.’ nàng lên giọng. ‘Tôi có thể nghĩ gì được khi kêu chúng ta phải nhanh lên?”
      “Là lệnh của lãnh chúa.” ta giải thích. ‘Nhưng chúng ta nhanh được nếu như ngừng nhìn cách phán xét vẻ nhếch nhác và mệt mỏi của tôi. Tôi phi ngựa suốt đêm và chỉ có ngày rưỡi để đưa an toàn đến Ambray. Nếu nhanh chóng thu dọn vài bộ đồ cần thiết chúng ta có thể thong thả chút đường.
      Rowena nhíu mày tò mò. “ có biết vì sao tôi phải ?”
      , thưa
      Nàng nín thở trước khả năng vừa ập đến. “ chiếm được Ambray chưa?”
      “Vẫn còn trong vòng vây, nhưng đủ an toàn để mạo hiểm đưa đến đó.’
      Như vậy, lệnh triệu tập vẫn còn nghi vấn.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 43
      Còn lí do Rowena có thể nghĩ về mệnh lệnh của Warrick và nó choán hết tâm trí nàng trong suốt cuộc hành trình, khả năng đó có thể lắm… , dường như thôi. Warrick có thể trông thấy Gilbert từ tường thành và nhận ra . Như thế, nàng có thể phải đương đầu với cơn giận điên cuồng và bộ mặt hung tợn nhất của gã. Gã có thể tiếp tục trả thù nữa, hoặc có lẽ dùng nàng chống đối lại Gilbert, tra tấn nàng ngay trước cổng thành, treo cổ nàng… , , gã thể làm điều đó. Nhưng nàng nhớ đến trận đòn Beatrix chịu. Nàng nhớ đến nhà tù. Nàng nhớ khi bị xích vào giường gã… đến nỗi tệ khi hồi tưởng lại… nhưng nó cũng làm nàng nhói đau…
      Nàng rất sợ khi đến doanh trại bao vây Ambray, pháo đài sừng sững trong im lặng. Nàng bị đưa thẳng đến lều của Warrick, nhưng gã có ở đó và nó chẳng xoa dịu tâm trạng hồi hộp của nàng chút nào. Nàng ở đây, và làm bất cứ điều gì có thể để vượt qua.
      Thế nhưng nàng có thời gian để chất thêm lo lắng trong lúc chờ đợi vì chưa đầy 1 phút sau Warrick bước vào. Cũng chẳng có thời gian để phán đoán tâm trạng bởi nàng bị cuốn ngay vào vòng tay gã. Rồi cơ hội để lời cũng có khi miệng gã nuốt hơi thở của nàng, điều nàng có thể làm là tự vấn nguyên nhân cho hành động ngọt ngào này.
      Nàng choáng ngợp với khoảnh khắc bất tận của chiếm hữu, nụ hôn khẳng định nàng là của gã và gã chỉ muốn ngấu nghiến nàng. Nỗi lo lắng của nàng quay về ngay lập tức khi lấy lại hơi thở, nó cũng thể dâng lên trước cảm giác khuấy động lớn dần cho đến khi nàng được thả lỏng xuống đệm rơm của Warrick và nhìn gã ném thắt lưng đeo gươm sang bên rồi khuỵu gối bên nàng.
      ‘Gượm !’ , nàng khẽ kêu, giơ tay lên đỡ lấy gã tách ra. ‘Chuyện này là sao Warrick? Sao em được đến đây?’
      ‘Vì ta nhớ nàng.’ Gã trả lời, gạt bỏ sức ép nàng cố giữ để nghiêng người xuống và tiếp tục ngay môi nàng. ‘Vì ta điên mất nếu phải đợi thêm ngày nào nữa mới được thấy nàng.’
      ‘Vậy thôi sao?’
      ‘Chẳng lẽ chưa đủ à?’
      nhõm mãnh liệt làm nàng hôn trả lại gã với nhiều đam mê hơn bao giờ hết. Tay gã ôm lấy ngực nàng và âu yếm nó. Còn tay nàng di chuyển đến hông gã kéo vào sát hơn, nhưng vòng ôm được thỏa mãn vì vướng víu quần áo khi gã chịu ngừng hôn nàng để cởi bỏ nó. Cuối cùng gã cũng nỗ lực giật phăng quần chẽn, nhanh đến nỗi làm nàng phải phì cười.
      ‘Ngài làm em phải vá nhiều quần áo hơn.’
      ‘Nàng phiền ư?”
      , ngài có thể xé cả đồ của em nếu ngài thích.’ Nàng cười rạng rỡ. ‘Nhưng em có thể bị xé nhanh hơn nếu ngài cho phép em ngồi dậy.’
      , ta thích nàng cứ ở đó. Nàng thể biết được ta thừơng nghĩ đến cảnh nàng như thế bao nhiêu lần trong đầu.’
      Nàng trượt tay lên phần ngực trần gã vừa cởi áo rồi nhướn lên đánh lưỡi vòng quanh đầu vú. “Có thường như em tưởng tượng làm thế này ?’
      ‘Rowena… đừng’, gã cách rời rạc và cố gắng đẩy nàng nằm xuống, nhưng nàng ôm chặt trước khi tấn công bên vú còn lại. ‘Dừng lại, nếu ta lập tức vào nàng ngay.’
      ‘Được thôi khi điều đó mang đến cho ngài sung sướng, Warrick. Ngài nghĩ em theo kịp sao?’
      Gã rên rỉ, hất váy nàng lên rồi lao thẳng xuống. Và nàng được đưa đến cùng mảnh đất khoái lạc ngay sau đó.
      Warrick rời khỏi lều cả trưa đó lẫn nguyên đêm. Sáng hôm sau khi Rowena tỉnh giấc cận vệ của gã thông báo Sir Thomas đợi đưa nàng trở về Fulkhurst. có dấu hiệu nào của Warrick. Nàng rất ngạc nhiên rồi lại thấy buồn. Được đưa đến bằng mọi giá chỉ cho đêm thương thôi sao? Nàng biết sao mình thể ở lâu hơn. Nàng cầu được gặp Warrick ngay khi mặc đồ xong và bước ra khỏi lều, nơi Bernard đứng để hộ tống nàng đến chỗ Thomas. Cậu lính trẻ lắc đầu và nhíu mày cố nhớ điều Warrick dặn trong trường hợp nàng cầu thế.
      ‘Đức ngài bảo, thưa , nếu trông thấy , ngài ấy chắc giữ lại. Tuy nhiên, có chỗ nào cho ở đây cả, vì thế nên để về.’
      Rowena định mở miệng tranh cãi với Bernard, nhưng nàng kịp kềm lại. Lạy chúa, sao nàng có thể quên mình đứng ở đâu chứ?
      Nàng quay lại nhìn pháo đài và ngọn tháp vươn cao vững chắc. Mẹ nàng ở đâu đó bên trong, gần nhưng thể với tới… ngay lúc này. Nhưng Anne sớm được giải thoát khỏi nơi giam cầm bà trong 3 năm qua. Warrick làm thế. Gã rời khỏi nơi này cho đến khi hoàn thành mục tiêu.
      Vài bức tường ngoài bị súng bắn đá làm hư hỏng nặng nhưng vẫn chưa đủ làm nó đổ sụp xuống hay bị xuyên thủng. Rowena nhớ cổng sau nằm chỗ nào khi từng qua đó, lúc nàng và mẹ bị cách li. Nhưng nếu nàng với Warrick đoán ra ngay là nàng biết Ambray, biết Gilbert và nàng thể làm thế.
      Nhưng nàng có dám đối mặt với rủi ro khi ở lại đây , vì biết đâu có thể gặp được mẹ khi pháo đài bị chiếm? Nàng có thể từ chối trở về. Nếu nàng có thể chuyện được với Warrick, nàng biết mình có thể thuyết phục gã để được ở lại, hoặc ít nhất cũng được ở gần. Nhưng lúc đó làm cách nào để nàng có thể tiếp cận được mẹ mà bị Warrick biết được? thể rồi, và Anne thể nào nghĩ ra là nên giả bộ biết Rowena.
      Tốt nhất là nàng nên , dù cho nàng điên lên với suy nghĩ làm gì để cứu mẹ thoát khỏi nơi đó trước khi Warrick có thể… ít nhất là phương hại đến bản thân nàng. Nhưng trong trường hợp có gì đảm bảo suy tính của nàng diễn ra trôi chảy nàng nên rời khỏi.
      Nhưng Anne có lẽ sớm được tự do. Warrick có thể thả bà về lại vùng đất thuộc quyền sở hữu của bà mà gã chiếm lấy khi nó mang danh Gilbert… nhưng gã giống áy náy trả lại cho bà khi sử dụng bà như cách để chống lại Rowena hoặc điều gì khác… hoặc Warrick bắt Anne đến Fulkhurst cho đến khi cuộc chiến này qua . Khi đó Rowena có cơ hội tốt hơn để cảnh báo mẹ nàng giả vờ như quen biết nàng… ít nhất là những lúc có mặt Warrick. Nếu vậy, cuối cùng họ có thể lại được ở bên nhau.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 44
      Warrick tự trách hàng trăm lần vì chìu theo ý thích của mình mà cho gọi Rowena. Chẳng dễ chịu hơn chút nào sau khi gặp nàng xong bởi nó quá ngọt ngào làm khao khát của gã càng trở nên tồi tệ, và giờ gã chỉ còn muốn được ở bên nàng thôi… dù nàng chỉ mới khỏi có 2 ngày.
      Cuộc viếng thăm ngắn ngủi nhưng làm gã hạ quyết tâm tấn công chấm dứt trận chiến này. 2 ngọn tháp được tăng cường thêm nguồn lực để xử lý dứt điểm vào buổi sáng và bắt đầu tấn công sang 2 cái khác. Mấy toán quân được cử tìm thêm đá cuội và đá tảng cho súng bắn đá. Những sọt đá dăm trộn bùn dơ từ ngôi làng bị chiếm đóng cũng được chuẩn bị đề phòng thiếu đá tảng. Dù có chuyên gia đào đường hầm nhưng gã cũng khởi công nếu cuộc tấn công vào ngày mai thất bại
      Tối đó gã kiểm tra cầu tháp bằng gỗ được làm xong và tự điều khiển nó. Gã ngâm nó ngập trong chiến hào để ủ nước và dùng nó áp sát tường thành. Nó có thể bốc cháy khi bị những mũi tên lửa bắn xuống, nên tất cả hành động phải được thực nhanh. Tuy nhiên, cầu tháp được che chắn đủ để những người bên trong nó chịu đựng cho đến khi lên đến đỉnh tường thành và chiến đấu mở đường xuống phá cổng. Và gã quyết định mình là trong những người tiên phong, phải là người bọc hậu.
      Khi gã ra lệnh cho người của mình dội nước lần nữa cho 2 cầu tháp Sheldon đến.
      ‘Cậu thấy thú vị với chuyện này, Warrick.’ Ông khi kéo lên phía trước người phụ nữ ướt nhẹp sợ hãi. ‘ ta phu nhân của mình đầu độc hết phân nửa binh lính trong lâu đài. Mọi chuyện xong và chúng ta có thể chiếm lấy pháo đài ngay trong đêm nay mà cần đổ nhiều sức.’
      ‘Vậy à?’ giọng Warrick tiếp Sheldon lãnh đạm. ‘Rồi khi chúng ta nắm lấy cơ hội có hai này tôi chắc phân nửa quân của mình rơi vào bẫy.’
      Giọng gã chuyển thành gầm gừ trước khi kết thúc và giữ nguyên thế khi tiếp. ‘Chắc chúng nghĩ tôi ngu ngốc dễ dàng bị lừa ư? Mà còn dùng phụ nữ nữa chứ. Bắt ả ta khai ra bằng mọi cách.’
      Người phụ nữ bật khóc khi nghe đến đó. ‘, xin đừng! Những gì tôi . Phu nhân tôi có chút tình cảm nào với vị lãnh chúa mới và cũng căm thù cha ta. Ambray giam cầm chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn chạy thoát.’
      tìm thấy đường ra rồi đó.’ Sheldon chỉ ra. ‘ phu nhân của cũng thế. Tại sao cả 2 mà dựng chuyện làm gì.’
      ‘Vì ta cần quân hộ tống về vùng đất của mình an toàn.’ Anne khi bà tiến lên từ phía sau Sheldon. ‘Ta nghĩ có thể giúp các người đạt đuợc mục đích để đổi lấy tóan quân hộ tống.’
      ‘Phu nhân, bà nên đợi chứ.’ người hầu kêu lên. ‘Bà nên’
      “Im lặng, Helvise!’ Vị phu nhân cắt ngang. ‘Ta thể kiên nhẫn ngồi chờ khi cổng đó ai canh gác. Và ta thà đến đây còn hơn ở đó tự hỏi chúng ta có được tin tưởng hay .’
      Bà cũng bị ướt như người hầu của mình vì lội qua chiến hào, nhưng bà vẫn giữ được vẻ danh giá dù bị tên cận vệ giữ chặt tay. Sheldon chăm chú nhìn bà đầy kinh ngạc vì trông bà rất đoan trang trong bộ dạng dơ bẩn. Warrick cũng thoát cảm giác sửng sốt vì trông bà rất quen dù gã chưa gặp bà lần nào.
      ‘Vậy bà nghĩ chúng tôi tin bà chỉ qua lời thôi sao.’ Warrick nghi ngờ hỏi.
      Sau đó Sheldon hỏi thêm. ‘Bà là ai, phu nhân?’
      ‘Anne Belleme’
      Warrick khịt mũi. ‘Belleme, giờ là d’Ambray.’
      , ta nhận họ đó, vì cha xứ chẳng thèm nghe ta đồng ý hay ép hôn rồi. Trò hề đó nhốt ta 3 năm qua ở đây”
      ‘Vậy nếu bà định giúp chúng tôi để chấm dứt bị cầm tù sao phải đợi lâu như vậy?’ Warrick hỏi. ‘Chúng tôi chỉ mới đến, phu nhân. Chúng tôi ở đây 33 ngày rồi.’
      Vì Warrick đếm từng ngày chính xác gợi lên tiếng cười từ Sheldon và làm cho Anne quay qua nhìn ông. Bà nheo mắt và nhận ra ông già lắm như ở cái nhìn đầu tiên. Khi ông cười với bà, bà liền đỏ mặt vì thấy lôi cuốn. , mà là ngược lại.
      Warrick trừng mắt nhìn cả hai trước sao lãng bất ngờ của họ dành cho nhau và chẳng ai thèm cho gã câu trả lời. ‘ sao chứ, Sheldon?’
      ‘Thực tình, tôi nghĩ Phu nhân Anne cần được lau khô người trước khi cậu tiếp tục.’
      có thời gian cho điều đó đâu.’ Anne cắt ngang. ‘Tình trạng trúng độc của chúng kéo dài, chỉ cho đến khi chúng sạch bụng. chúng tôi bỏ thuốc độc vào thịt của bữa ăn tối, nhưng phải tất cả đều ăn hết.”
      ‘Bà vẫn chưa sao giờ mới ra tay?, Warrick chỉ ra.
      ‘Nếu ngài là Lãnh chúa Fulkhurst…?’ bà đợi cho gã xác nhận bằng cái gật đầu cộc lốc rồi mới tiếp. ‘Tôi được nghe nhiều chuyện khủng khiếp về ngài vì thế tôi cùng những người khác cầu nguyện cho ngài thất bại ở đây, nhưng khi tôi thấy ngài giữ con của tôi trong doanh trại và con bé trông khỏe mạnh, tôi nhận ra nghe chuyện bịa đặt.’
      ‘Con ?’ Gã nghi ngờ. ‘Bà nghĩ con bà trong doanh trại của ta à, phu nhân? Được rồi, bà được thoải mái tìm ta, nhưng chỉ có điều, chắc người của ta từ bỏ nếu bà muốn đưa con mình .’
      Điều gã ám chỉ làm bà đỏ mặt tức giận. ‘Con ta phải là ả điếm trong trại của ngài. Ta biết cách nào mà con bé thoát khỏi kềm kẹp của Gilbert mà rơi vào tay ngài, đề cập đến chuyện lạc mất con bé. , rất vui sướng khi con bé làm tất cả những gì …’
      ‘d’Ambray có trong pháo đài ?’ Warrick sốt ruột cắt ngang, thèm quan tâm đến nỗi khổ của gia đình bà.
      Bà lắc đầu, làm gã buột miệng chửi rủa, còn Sheldon nhàng thắc mắc. ‘ trốn rồi sao?’
      . Khi trở về đây rất giận dữ, tôi nghĩ chắc chắn mất thêm pháo đài nào nữa nên mới trong tâm trạng khủng khiếp thế. Nhưng ở đây gần tuần lễ và chỉ rời trước khi ngài đến 1 ngày.’ Lại thêm câu chửi từ Warrick.
      ‘Bà biết đâu ?’
      ‘Đến kinh thành. cạn kiệt nguồn lực và thể tiếp tục cuộc chiến với ngài nếu được vua Stephen trợ giúp. Trước đây được, nhưng lần này xem ra khó đạt nguyện vọng vì d’Ambray còn trong danh sách sủng ái của nhà vua kể từ khi cận thần của Hugh nhiều lần chống đối lại Stephen mấy năm qua. , giải cứu con tôi khỏi kềm kẹp của Gilbert, ngài có thể giành lấy những tài sản của con bé từ tay . Khi ngài chiếm được Ambray, tất cả những gì Gilbert để lại chỉ còn là pháo đài .
      ‘Phu nhân, tôi giữ con bà.’ Warrick cáu kỉnh cắt ngang. ‘Bà nghĩ tôi lợi dụng người thừa kế duy nhất của lãnh chúa Belleme để đạt đựợc mục đích à? Như bà , giữ ta làm d’Ambray trắng tay.’
      ‘Tôi biết sao ngài cứ khăng khăng như thế,’ Anne cau mày bắt đầu. ‘ thể nào ngài biết con bé là ai?’
      ‘Lạy chúa, tôi nghe đủ rồi.’ Warrick chấm dứt. ‘Sheldon, đối phó với bà ấy .’
      ‘Đó là niềm hân hạnh của tôi,’ Sheldon rồi bật cười. ‘Nhưng trước khi cậu biến , tại sao hỏi tên con của bà ấy…hoặc cậu nhận ra người phụ nữ này có gì đó quen quen sao?’
      Warrick khó chịu nhìn bạn mình rồi sang vị phu nhân. Nhưng gã vẫn bất động. Gã cáu kỉnh nữa khi nhìn thấy tại sao bà có vẻ quen thuộc nhưng giọng lạnh lùng tàn nhẫn như nó vốn thế.
      ‘Hãy , phu nhân Anne, con bà tên gì?’
      chắc mình muốn trả lời gã lúc này. Bà chưa từng nhìn thấy ai đột ngột biến dạng thế này khi gã trông hung tợn. Bà lùi lại 1 bước. Sheldon đặt tay vai bà mang đến dễ chịu nhưng vẫn… ‘Có lẽ tôi lầm lẫn.’
      , bà lầm, nhưng tôi có khi nghĩ mình có thể tin tửơng ả nha đầu bịp bợm đó!’
      ‘Sao cậu ta quá tức giận thế?’ Anne hỏi Sheldon khi Warrick vừa khỏi. ‘Tôi nhìn thấy Rowena mà, phải sao?’
      ‘Đúng là ấy, nhưng bà nghĩ rằng ấy cho cậu ta biết mình là ai.’
      ‘Nếu con bé nó có lí do chính đáng.’
      ‘Ta nghi ngờ bạn ta nghĩ vậy.’ Sheldon trả lời, nhưng khi ông nhìn thấy gương mặt lo lắng của Anne, ông an ủi bà. ‘Cậu ấy làm hại ấy đâu nhưng chắc phải trút giận ngay lập tức bằng việc tấn công pháo đài dù cho có cái bẫy nào chờ đợi. Cậu ấy rất tức giận.’
      ‘Nhưng tôi sai, cổng thành mở và người bảo vệ.’
      ‘Vậy nào, ta đưa bà đến lều của ta, bà có thể đợi ở đó cho đến khi cuộc chiến này kết thúc.’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :