1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Prisoner Of My Desire - Johanna Lindsey (48c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 35
      Mặt trời chỉ ló dạng được lúc vào sáng đó trước khi bị những đám mây đe dọa đổ mưa từ đêm qua nuốt chửng. Rowena ước trời mưa như trút. Tại sao chứ? Nàng thực cảm thấy rất bất an khiến bụng nhộn nhạo. Sao những tên lính bảo vệ nàng cảm thấy cùng cảm giác khổ sở vì khó chịu như vầy?
      Chỉ còn lại 6 tên ngồi quanh nàng, trông chúng rất thoải mái và vô tư. Gilbert cùng với 2 tên khác đến nơi thuận lợi hơn để thám thính pháo đài. cần phải ra lệnh cho những người còn lại canh giữ nàng bởi khi nhận ra nàng là tiểu thư nên hiển nhiên chúng phải bảo vệ nàng, cũng có nghĩa để nàng ra mình. Nhưng trốn chạy là mục đích mới của nàng, mà là ngăn cản Gilbert chiếm Fulkhurst.
      Với lời đe dọa của mình, cho nàng quá ít lựa chọn. Nếu Gilbert chết, mẹ nàng phải trả giá cho những gì Rowena có thể thực để phá hủy kế hoạch của – trừ phi nàng làm gì đó làm nghi ngờ. Nhưng điều gì đây?
      Tất nhiên, có thể nghĩ đến kế sách “rắn mất đầu”, nhưng nếu nàng có thể xoay sở giết chết Gilbert nữa ít nhất người của cũng giết lại nàng, và nàng muốn mình là vật hi sinh, nhất là cho gã đàn ông chỉ muốn trả thù nàng.
      Nàng có thể ra Warrick là người bị bắt giữ tại Kirkburough, như thế làm Gilbert điên tiết và làm điều ngu ngốc như là thách đấu thực với Warrick, hay đuổi theo gã cũng nên… nàng mơ. Gilbert bao giờ đưa mình vào chỗ nguy hiểm khi biết Warrick mang theo bao nhiêu quân, cũng như lực lượng của có nhiều hơn . Nàng ước mình biết quân của nhiều cỡ nào. Ở đây có nhiều người của Kirkburough, nhưng nàng biết Gilbert tính tuyển thêm quân bằng tài sản của Lyons. Liệu có làm điều đó chưa?
      Vẫn còn hi vọng cho nàng là Gilbert có thể bắt đầu lo lắng trước dự báo của nàng về khả năng có thể xảy ra khi thử vào pháo đài. Nếu vài nghi ngờ bén rễ phát triển trong ngày hôm nay. Thực tế, có thể ngừng cho rằng kế hoạch ban đầu bị thất bại. Sau đó có thể nhớ đến lời chế nhạo nàng và nghĩ nghiêm túc đến chuyện lợi dụng nàng để lọt qua cổng. Nếu thế nàng có thời gian để báo động vì cho nàng biết thời điểm quân của có thể tấn công, nên nàng chắc khống chế cổng pháo đài ngay. Nàng có thể bị đưa thẳng vào nhà giam, nhưng điều đó giúp nàng tránh khỏi Gilbert, và có thể tố cáo là ai và biết chính nàng phản bội lại .
      Đúng, lợi dụng nàng nếu bắt đầu lưỡng lự, và làm thế mà nghi ngờ rằng nàng muốn giúp gã đàn ông bắt giam nàng. biết nàng căm thù , nhưng cũng nghĩ nàng căm ghét Warrick nhiều hơn.
      Nàng bắt đầu thấy dễ chịu hơn… cho đến khi nhớ những gì chờ đợi mình trong nhà giam của Fulkhurst. Liệu Beatrix có diễn kịch trước khi nó biết Rowena trốn thoát? Nếu chưa, nó thể buộc tội nàng được, có lẽ nó nghĩ chẳng có ích gì khi Rowena trốn thoát. Và kẻ thù lớn nhất của Warrick có thể trong tay nàng, đặc biệt nếu Rowena cuối cùng cũng thành công bắt giữ Gilbert. Nàng bị bắt giam và mọi người biết ơn nàng… , nàng lại mơ mộng rồi. Nhưng ít ra điều đó có thể làm cho người cai ngục đắn đo về khả năng ngược đãi nàng… cho đến khi Warrick trở về và xét xử chuyện nàng tẩu thoát. Nhưng với giả thuyết chào đón là lời buộc tội ăn cắp
      Nàng nhận ra, mình thể làm gì được. Nàng phải đối mặt với những gì đợi trong pháo đài, nếu Gilbert quyết định lợi dụng nàng. Rồi nàng bắt đầu quan sát những người ở quanh mình lần nữa, tự hỏi lại có bỏ sót điều gì để nàng có thể dựa vào để họ nên ránh xa cầu của Gilbert, nhưng làm họ chống đối lại vì như thế đặt nàng vào vòng xoáy tức giận và trả thù của .
      Trong số 6 người này, nàng chỉ chắc có 2 đến từ Kirkburough, dù có thể là tất cả bọn họ. Nhưng chắc chắn là . Gilbert luôn muốn để nhiều người tin tưởng hơn ở lại trong lúc vắn mặt. nếu nàng có thể chuyện với 1 trong 2 hiệp sĩ Kirkburough mà người của Gilbert nghe thấy
      Khi trong số đó đề cập đến giờ ăn, Rowena mới để ý mình đói. Nàng phớt lờ thức ăn trong túi và đứng dậy cách tự nhiên tránh xa khoảng. Nàng nghĩ họ chia phần cho mình và hi vọng trong 2 người nàng muốn chuyện mang thức ăn đến. Tuy nhiên, như thường lệ, may mắn đứng về phía nàng. Nàng biết gã mang đến cho nàng miếng thịt hươu lạnh lẽo cùng miếng bánh mì khô khốc là ai, nhưng chỉ cần giả vờ hỏi tên là nàng chắc đó là người của Ambray.
      Nàng cám ơn nhưng từ chối thức ăn vì nàng đói, dù bụng nàng chống đối. Sau đó, nàng đợi chúng ăn xong và ngồi nghỉ trở lại, thêm lúc nữa để chắc Gilbert trở lại để ăn uống. Cuối cùng nàng nhìn thẳng vào trong những gã thuộc Kirkburough và thú nhận mình sau cùng cũng thấy đói.
      ta lật đật lấy thức ăn ở chỗ của mình cho nàng, và sau khi cám ơn, nàng nhanh chóng thêm vào. ‘Tôi ngạc nhiên sao lại ở đây tham gia vào việc chẳng phải của mình, trong kế hoạch tất thất bại này” Rồi nàng liều lĩnh đoán. “Mà chắc chẳng được trả công.”
      ta phủ nhận khi trả lời. “Tôi thề trung thành với Kirkburough, và lãnh chúa Gilbert…”
      cần phải ở đây, tôi cũng thế.’ Nàng ra trước khi mất tinh thần. Nhưng rồi nàng giả bộ ngạc nhiên.
      “Nhưng tôi chắc biết thế. có hôn nhân của tôi với Lãnh chúa Godwine, em trai của ông ta thừa kế tất cả. Tước hiệu Lãnh chúa Kirkburough và tất cả những gì còn lại giờ thuộc về em trai ông ta và tất nhiên rất cần người để tái thiết pháo đài. Thú , tôi hiểu tại sao đàn ông lại thích chiến tranh đến vậy, nhưng ràng, bị bắt buộc, nên ở đây thay vì ở nơi khác.”
      ta gì trong 1 lúc. ràng, dường như thể . Rồi ta nhìn nàng cau mày y như Warrick.
      “Sao lại với tôi điều này, phu nhân?”
      Nhớ đến Warrick nàng trả lời.
      “Tôi muốn chết, nhưng trai kế của tôi nghe tôi. ta bị ám ảnh phải giết chết Fulkhurst, và chẳng nghi ngờ gì Fulkhurst cũng thề giết ta luôn. Nhưng Gilbert biết kẻ thù của mình như tôi vì tôi từng là tù nhân của . Ta có thể dễ dàng chiếm pháo đài của nhưng bao giờ sống sót rời khỏi đó. Tôi cũng thế vì Gilbert áp giải tôi trở lại đó.”
      ‘Lời của chẳng đúng được, phu nhân. Chúng ta có con tin, những đứa con của .’
      nghĩ điều đó gây áp lực được với con người hung bạo đó à? Đó là điều tôi thể làm cho Gilbert hiểu, đó là lí do ta nghe lời tôi. Kế hoạch của ta là tốt…khi chống lại những lãnh chúa khác. Nhưng Lãnh chúa này quan tâm đến các con của mình hoặc bất cứ người nào khác. ta hi sinh chúng cũng như những người khác mà chút hối tiếc. bao vây trở lại mà cần điều khoản nào cả, thương lượng nào được chấp nhận. Những gì ta muốn chỉ là trả thù bất cứ ai dám xúc phạm .”
      “Nếu sai sao?”
      “Vậy nếu tôi đúng sao, chàng trai”, dễ để kìm nén tức giận trong giọng nàng. “ có chắc mạo hiểm?”
      muốn tôi chống lại trai mình sao?” ta kinh ngạc hỏi.
      Nàng bó tay, còn những người khác nhìn chằm chằm lại chỗ họ, tự hỏi họ chuyện gì. Tại sao tên này có vẻ cứng đầu và ngu ngốc thế? Nàng cần người nhát gan. “Gilbert cũng nghe lời của đâu vì những gì với ta là những gì tôi cảnh báo . Có vẻ ta đánh cũng nên”
      Rồi nàng thở dài như thể cam chịu. “Tôi xin lỗi, tôi nên ra sợ hãi của mình, nhưng tôi nghĩ có thể cứu mình và những người bạn ở các nơi đóng quân khác vì lẽ ra các phải ở đây, phải tham chiến. Tôi nghĩ nhờ cho tôi theo nếu đủ thông minh để khỏi, nhưng tôi thấy rằng thể giúp được. Những người của Gilbert cản lại. có lẽ tôi tiếp tục xin Gilbert cho tôi về Ambray trước khi ta vào pháo đài. Tôi làm vậy thôi.”
      Nàng quay người lại, thầm cầu nguyện ta gì với những người khác, chí ít là với những người của Gilbert. Khi nàng can đảm nhìn lướt xung quanh lần nữa, nàng thấy chỉ chuyện với gã hiệp sĩ Kirkburough khác – rất nghiêm túc.
      Cuối cùng nàng cũng có chút may mắn rồi sao? Nếu 2 người đó có thể tìm cách trở lại nơi đóng quân khác và cảnh báo những người Kirkburough ở đó, có lẽ toán quân giải tán. Nếu nó xảy ra kịp lúc, Gilbert bị báo động và có thể từ bỏ kế hoạch. có thể nguyền rủa những kẻ đào tẩu là nhát gan chỉ biết mua bán bò, nhưng có thể làm được gì chứ? biết mình có quyền dùng quân của Lyons. Nàng nhắc nhở điều đó nếu cần thiết… , nàng thể làm vậy, hoặc gã có thể hỏi nàng nguyên nhân đào ngũ của họ.
      Nàng có thể thú nhận rằng mình vô tình về Fulkhurst chính là người độc ác nhất phương bắc, và tên đó sợ đến trắng bệch người ra. Sau đó nàng vờ hỏi Gilbert có cảnh báo người của mình về danh tiếng hung tàn của Fulkhurst chưa, điều mà ràng họ nghe ở miền nam Kirkburough nhưng chưa kịp kết nối thông tin. Như vậy có vẻ nàng có lỗi, nhưng chỉ là vô tình, vì thế Gilbert đổ thừa cho nàng nhiều… nàng hi vọng.
      Dù sao nữa thể đuổi theo những người đào ngũ mà khiêu khích họ nhát gan và chiến đấu cho hắ. phải vạch lại kế hoạch để gầy dựng lại quân đội, và bất hạnh thay, lại có nàng để làm điều đó. Ngay khi biết the quá tức giận, nhưng khi đó nàng cũng bị canh giữ nghiêm ngặt hơn. Lạy chúa, có lối thoát cho bi kịch của chính nàng sao?
      Tuy nhiên, tên hiệp sĩ nàng chuyện vẫn chưa rời . Nàng thoạt nghĩ ta còn chưa tin lắm vào tình trạng thời. Nhưng khi trong những tên theo Gilbert hồi sáng quay về cảnh báo có vài toán quân rời khỏi pháo đài, dường như là tìm kiếm Rowena, nàng xuôi theo chiều hướng đó. Dù cho nàng có là người hầu bỏ trốn hay tù nhân vượt ngục nữa cảnh vệ trong pháo đài cũng phải tìm ra nàng nếu muốn đối đầu với cơn thịnh nộ của Warrick. Thế nhưng, cuộc truy quét của họ là điều Gilbert muốn mà trái lại làm kế hoạch của nguy hiểu hơn.
      tên được cử cảnh báo trại quân khác phòng trường hợp toán quân tìm người của Fulkhurst tiến sâu vào rừng. Nếu bị phát , họ phải bắt người, để tin tức trở về pháo đài. Cả 2 hiệp sĩ của Kirkburough đều hăng hái xung phong với gợi ý có thể hỗ trợ nhau nếu đụng độ quân của Fulkhurst.
      Và điều đó làm Rowena thể giữ được nụ cười.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 36
      Buổi trưa trôi qua chậm chạp với lo âu. Rowena vẽ trong đầu biết bao nhiêu cảnh có thể xảy ra, nhưng thực là nếu đội quân khác ở vùng kế bên, trong những người của Gilbert phải trở lại trước giờ này để thông báo rằng những người Kirkburough đào ngũ… trừ phi họ làm thế.
      Tất nhiên, có thể thế lắm. 2 tên rời khỏi đây có thể màng giải cứu đồng đội của mình khỏi cái chết được báo trước mà quyết định tự cứu mình thôi. Hoặc giả nàng hiểu sai hăng hái lên đường của họ với mơ tưởng. Như thế khi ta chuyện với người của mình là phải điều nàng . Cuộc trò chuyện nghiêm túc giữa họ hoàn toàn là về điều gì khác, những lời của nàng được nhắc đến vì nó bắt nguồn từ phụ nữ hoảng sợ.
      Nàng chắc tỉnh táo khi nghĩ rằng chỉ vài lời của mình có thể làm hoang mang đạo quân… , nàng hi vọng làm họ hoang mang, chỉ muốn cho họ thấy họ liên can gì đến cuộc chiến này và đáng bị trả giá khi tham gia và tốt hơn là trở về phục vụ đúng lãnh chúa của mình. có ích gì cho nàng.
      Vì trời vẫn đe dọa đổ mưa nên thể tối hay chưa. Thình lình có tiếng động và đó là Gilbert gây lạo xạo giữa rừng cây trong niềm phấn kích làm con ngựa tội nghiệp của hét đau đớn lúc dừng lại. dường như để ý quân số ở lại bị giảm xuống, nhưng có lẽ định sử dụng chúng. Sau đó, có thêm nhiều người chạy đến cùng , cơ hội hiếm hoi muốn có để qua lọt cổng pháo đài còn là mối bận tâm.
      xuống ngựa, chỉ xác định chỗ Rowena rồi giơ tay ra cho nàng. “Ta quyết định tìm thấy nàng đường , người hộ tống và khi nàng cho biết ra từ đâu, ta buộc phải mang nàng theo. Ta hi vọng chúng giữ lấy nàng, vì nhiệm vụ ta làm cho nhà vua là cấp bách, thể bị trì trệ, thậm chí dù có là tiểu thư thình lình xuất .” Rồi cười toe toét khi hỏi nàng. “Nàng nghĩ sao, chúng chịu làm ta gánh về nàng chứ?”
      “Vì chúng có thể bị đuổi hoặc bị phạt nặng cho lỗi để tôi trốn thoát nên tôi nghi ngờ gì cầu kéo được thả xuống.”
      Nàng với giọng đoan chắc hết sức có thể, như là nàng rất khinh bỉ ý nghĩ đó. Nó có công hiệu vì cười giòn.
      ‘Đừng khó chịu, Rowena. Nàng chỉ cần chịu đựng nhà giam chỉ vài giờ thôi, rồi bao giờ vào đó nữa. Chẳng lẽ nó đáng cho sụp đổ của Fulkhurst, sau những gì làm với nàng sao?
      Nàng nên trả lời . Những gì Warrick làm với nàng ngang với những gì Gilbert gây ra cho nàng. người nàng thể trách quá nhiều. Người còn lại nàng trách trọn đời.
      ‘Nếu ngươi thành công với kế hoạch của mình, Gilbert, ngươi sớm thấy hình phạt tù của tôi đáng giá cỡ nào.’
      nghĩ nhận câu đối đáp như thế từ nàng nên thấy bực mình. điều gì làm mất hứng lúc này khi gần được tận hưởng hương vị chiến thắng. Nhưng vẻ cáu kỉnh của Rowena hẳn là giả vờ. Nàng mừng vì gieo mầm nghi ngờ có kết quả, nàng có thể làm hỏng kế hoạch của Gilberrt và làm bị bắt bấp chấp nàng phải gánh chịu hậu quả gì. Nhưng nàng mong kế hoạch khác của mình cũng có hiệu quả luôn, do đó nàng phải kết thúc trong tay Warrick như viễn cảnh này. Kế hoạch đó để nàng lại với Gilbert, nhưng trước khi có thể tìm thấy công dụng mới từ nàng nàng tìm ra cách thoát khỏi cùng những lời đe dọa.
      Nhưng phải chờ xem chuyện gì tới . Nàng cố nhìn sâu vào rừng trước khi lên đường, nhưng có dấu hiệu nào cho thấy người của đến báo bị mất quân, thêm 3 lần nàng nhìn lại. Vẫn còn 1 lần nữa. Nhưng tất cả im lặng sau lưng họ.
      Rồi cũng đến trước cổng của Fulkhurst, và Gilbert to tên giả, chức vụ như người đưa tin của Vua Stephen cùng câu chuyện thêu dệt về việc tìm thấy Rowena đường . Nàng thèm nghe lại chuyện đó lần thứ 2, cũng nhìn lên từ nơi đứng sau lưng Gilbert, có lẽ vì thế mấy tên bảo vệ nhận ra nàng. Nàng cảm thấy giống như được giúp đỡ chút nào. Nàng đứng đó, phải làm chuyện bị ép buộc. Nhưng càng ngày nàng càng phẫn nộ với những điều bị bắt buộc.
      Nàng nhìn lại phía sau lần cuối, và ở đó… phải chăng là người của Gilbert chạy về hướng họ? Và chậm dần khi ta nhìn thấy họ trước pháo đài chăng? Có phải những hiệp sĩ của Kirkburough đó chờ cho đến khi gần tối mới tiến hành? Họ rất thông minh. Trời tối, Gilbert thể đuổi theo. ở bên trong pháo đài, chờ quân của mình bao giờ xuất và đó là nhờ lời thêm thắt của nàng danh tiếng hung bạo của Warrick. Nhưng chiến lược đó tốt cho họ lại quá trễ để giúp nàng.
      Tên đó quay vòng lại cho thấy cùng kết luận. quá trễ để báo hiệu cho Gilbert, nhưng có lẽ ta cảm thấy cũng chẳng liên quan gì và có lẽ Gilbert vẫn còn đủ người phục vụ cho mục đích của mình… nhưng phải cho nàng.
      Rowena định với Gilbert điều nàng nghi ngờ lính canh pháo đài vọng xuống.
      “Chờ đó. Lãnh chúa của ta tự lấy đó cho ngươi”
      Rowena cau mày tự hỏi họ diễn trò gì. Nhưng Gilbert nhìn về hướng bọn lính canh nhìn và nguyền rủa. Rồi nàng cũng nghe thấy, thanh thể lầm lẫn của tiếng ngựa tiến đến, và nàng nhìn lại mình. Đích thực lão rồng trở về. Trong ánh sáng cuối cùng của ngày, đoàn quân dễ dàng nhận thấy, nhưng nàng nghi ngờ chính là gã. Gilbert cũng thế.
      vẫn chửi rủa dù đủ lớn cho những tên gác cửa nghe thấy.
      ‘Chết tiệt, thể đến Gilly Field và trở về nhanh vậy. thể nào!”
      “Vậy thay đổi ý định”
      Giọng nàng làm nhớ đến nàng cũng như lấy lại điềm tĩnh nhanh. “Đừng lo.” bảo nàng. “Chỉ phải thay đổi kế hoạch thành bao vây thôi. Quân của ta vẫn nhiều hơn , và ta trở lại ngay trong đêm nay. May mắn là ta chưa kịp đề nghị ngủ lại, và giờ ta phải xin kiếu lên đường ngay.”
      thể làm những gì .
      “Ngươi định ở lại và chào hỏi ư?” nàng nghi ngờ hỏi.
      “Tại sao ? chưa bao giờ thấy ta đủ gần hoặc khi có nón giáp.” Gilbert cười khằn. ‘ có chuyện hài cho vì chắc chắn ta trở lại cho thấy.’
      Đến đó Rowena thể nhịn được. Hoàn toàn có mục đích nào, ngoài cảm giác sảng khoái khi là người đập tan tự tin của . “Tôi muốn phải ra vào lúc này, Gilbert, nhưng ta nhận ra ngươi. chỉ biết ngươi là kế của tôi chứ biết d’Ambray. Nhưng dù vậy, ngươi vẫn là người mà muốn giết, vì ngươi là người xích vào giường ở Kirkburough. Chuyện hài ư, trai, dành cho cả 2.’
      “Quái quỷ, nàng dối.” gã hét lên. “Ta thể có trong tay mà biết gì sao. Và thể có quân nếu bị xích vào giường.”
      Vì lợi ích của mình, Rowena chỉnh sửa . “Đúng là quân của , nhưng phải chỉ huy. Chúng đến Kirkburough phải tìm ngươi, Gilbert, mà là . Và ngay lúc họ cứu thoát, liền tống tôi vào ngục ngay. định làm tôi phải đau khổ suốt quãng đời còn lại vì những gì làm với . muốn ngươi chết. Ngươi có thể tin, nhưng có thể tự mình nhận ra nếu ở lại chào hỏi, sai đâu.”
      ‘Đủ rồi.” gầm gừ khi nắm lấy tay nàng và đẩy nàng xuống ngựa.
      “Ngươi làm gì vậy?” Nàng hỏi, rất giận dữ, vì nàng biết.
      “Bọn trong pháo đài biết đó là nàng. Nếu ta mang nàng theo, chúng đuổi theo ta. Vậy hãy nhiệm vụ của ta rất gấp, thể đợi được. Và đừng sợ. cầu đầu tiên của ta khi trở lại là giải thoát nàng.”
      cho nàng cơ hội trả lời mà phi ngựa mất, người của vội theo sau, và vì trời tối nên bóng dáng chúng biến mất nhanh chóng. Đoàn quân tiến tới cũng chưa thấy dù thanh lớn dần.
      Rowena chợt tự hỏi sao nàng chỉ đứng đó và chờ đợi, thay vào đó nàng có thể dễ dàng trượt xuống đường hào mà ai nhìn thấy. Nàng có thể trốn dưới cầu kéo khi nó được hạ xuống rồi sau đó trốn thoát. Như thế, mọi người cho rằng nàng bị đoàn người của Gilbert mang theo, và điều đó dẫn đến cuộc rượt đuổi với Warrick dẫn đầu. Còn Gilbert hướng về đoàn quân của … hay chỗ quân còn lại. Tất nhiên, Warrick để yên, kể cả những người còn lại. Nhưng nàng ngu ngốc vẫn đứng đó khi con ngựa đầu tiên ra từ trong bóng tối rồi dừng lại bên nàng.
      Những ngọn đuốc được thắp lên bên tường ngoài, dù cho nhiều ánh sáng nhưng đủ rọi xuống đường hào.Vì thế sau cùng nàng cũng có thể nhìn thấy mình từ mặt nước. Điều đó làm nàng muốn bật cười, nhưng nàng làm thế vì chính là Warrick ngồi lưng ngựa ngó xuống nàng.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 37
      “Nguyên do gì nàng ra đây chờ ta, nha đầu, thay vì ở nơi nàng thuộc về?”
      “Tôi trốn thoát.” Rowena trả lời thẳng.
      sao?” Chất nghi ngờ cũng như nụ cười của Warrick cho nàng biết gã tin nàng. Tốt thôi. Nàng nhiều nếu gã nghĩ câu chuyện khó tin nàng thêu dệt để làm vui… chỉ đủ lâu cho đến khi nàng để lộ những từ mà chắc chắn làm gã nổi giận.
      Vì thế nàng nhún vai, thở dài. “Ôi trời, tôi đủ cao quý để ở đây nhận lấy trách nhiệm phải của mình. Tôi phải trốn, nếu đêm qua tôi phải vào ngục của ngài rồi.”
      ‘Ah”, gã như thể điều đó giải thích tất cả. ‘Nàng sợ cái nơi mà theo lời nàng ‘khá là thoải mái;”
      Gã nhớ những gì nàng với tiểu thư Isabella sao?
      “Đó phải là lần này”, nàng trả lời chua xót, sau đó vội trở lại chất giọng lãnh đạm. “Tôi muốn với ngài , tôi trở lại nếu gặp tên lãnh chúa đê tiện nhất muốn lợi dụng tôi để tiến vào Fulkhurst rồi chiếm lấy nơi này.”
      Khi điều đó làm nhúc nhích cọng chân mày nào, nàng thấy đủ bực bội để đặt lên vô tâm đó quả cân bự hơn.
      “Như tôi , đó là cái cớ để vào Fulkhurst rồi tiến hành bao vây. Mặt khác, tôi có lẽ làm phân tán đội quân chờ trong khu rừng kia với chút . Tôi thể chắc lắm, ngài biết , nhưng tôi giải thích với trong những hiệp sĩ ở đó là tôi biết vị lãnh chúa mà ta cùng người của mình theo có quyền đối với phụng của họ, và họ nên trở về đúng với chủ của mình. Tôi e là dựng nên hình ảnh tốt về ngài nhưng đó là cơ hội để làm họ sợ phòng trường hợp khả năng đầu hiệu quả.”
      “Ta miễn thứ cho tất cả lời thêu dệt với danh tiếng của ta”
      “Phải thế thôi.” Nàng làu bàu.
      Gã cười với nàng. “ xem nàng diễn màn trốn thoát thế nào”
      dễ chút nào.” Nàng nhanh, rất nhanh, vì gã cười to, vẫn còn hứng thú vì được làm cho “thích thú”.
      “Nếu ta nghĩ nó dễ,” gã nhàng , ‘Ta tự nhốt nàng trở lại nhà giam cho an toàn, nhưng ta thăm nàng… thường xuyên”
      Khả năng gã đùa chấm dứt nỗ lực “làm vui” gã.
      “Ngài trở về đúng lúc để cứu pháo đài cũng như cả gia đình của mình. Tôi cố gắng, nhưng có điều gì đảm bảo người của ngài tin tôi khi cho họ biết rằng tên mang danh nhà vua vừa khỏi chỉ là giả dạng, vì đó là mưu kế để mở cổng pháo đài cho quân của mình tấn công đêm nay. Nếu ngài trở về trễ hơn, ngài thấy chiếm tất cả, còn con của ngài là con tin cho thương lượng và tất nhiên cầu mạng sống của ngài.
      Tất cả thích thú rời bỏ gã trước khi nàng hết, , mặt gã giờ tối sầm lại.
      “Sao ta còn cảm thấy nàng có ý đùa nữa?”
      “Vì tôi đùa, tôi cũng đùa. Tất cả là , Warrick. Ngài tìm thấy chứng cứ về đoàn quân đó trong khu rừng ở phía đông, nếu có quân đó… nếu chúng bao vây ngài đêm nay. Tên lãnh chúa đê tiện đó ư? kế của tôi. đến đây vì muốn trả thù ngài hủy diệt Kirkburough. Ngài hiểu là trả thù mà, phải ?”
      trả lời, Warrick nghiêng người và kéo mạnh nàng lên ngựa gã. Tay gã ôm nàng phía trước siết sâu vào da thịt nàng khi kết luận. “Và nàng giúp .”
      “Tôi phản bội .”
      “Nàng nghĩ ta tin à?” Gã hỏi cách gay gắt. “ trai ruột của nàng ư?”
      chung dòng máu và khinh miệt đến nỗi tôi muốn giết làm thế nếu có cơ hội”
      “Vậy hãy để ta làm thay nàng” gã gợi ý rất cân nhắc dù giọng vẫn còn lạnh lùng. ‘Hãy nơi có thể tìm thấy
      Phải chăng đến lúc hết ? , gã quá đủ tức giận để nghe thêm. Nàng lắc đầu từ chối. “Ngài có quá nhiều, hơn cả đủ từ tôi rồi. Giờ ngài cũng trả thù tôi luôn chứ? Dễ gì .”
      Gã quắc mắt trước câu trả lời đó. Gã thậm chí lắc cả người nàng, nhưng nàng vẫn chịu đưa ra thông tin gã cần. Sau cùng, gã lầm bầm rồi thả nàng ra. Nàng phải níu lấy ngực gã để ngồi yên. Rồi cầu kéo được thả xuống làm nàng hoảng hốt, và con ngựa di chuyển bên dưới nàng. Đó là lúc nàng nhận ra hết thời gian kể phần còn lại mà nhanh có người kể gã nghe… nhưng là điều bất lợi đối với nàng.
      “Ngài hỏi sao tôi lẽ ra tôi bị nhốt vào ngục ư, thưa lãnh chúa”
      “Nàng còn điều gì để thú tội nữa à?”
      Nàng cau mày trước câu nạt đó. “ phải là thú tội mà là tôi biết được. Tôi bị buộc tội ăn cắp vật có giá trị lớn của tiểu thư trong lâu đài vào hôm qua. Nó được tìm thấy trong phòng của ngài là bằng chứng tôi phạm tội. Đó cũng là cái cớ tra khảo tôi về những vụ trộm khác và tôi chẳng còn gì quyến rũ nữa khi ngài trở về… và nỗi đau từ cuộc thẩm vấn đó làm tôi mất đứa bé. Tôi thể chịu đau khổ với chuyện mình vô tội, vì thế tôi trốn trước khi bị buộc tội.”
      “Còn nếu nàng có tội, nàng thú nhận để được giảm tội.’
      “NHưng tôi có. Mildred là người nghe được chuyện này và cảnh báo tôi. Ngài có thể hỏi chị ấy.”
      “Nàng nghĩ ta biết ấy dối giùm nàng sao? Tốt nhất là nàng nên chứng minh được vô tội của mình”
      “Giờ ngài biết vì sao tôi trốn rồi chứ?” nàng cay đắng . ‘Tôi thể tự làm được những gì tôi mới với ngài. Chính ngài chứng minh được tôi là kẻ dối… rồi trừng phạt tôi nghiêm khắc nhất với khung hình phạt dành cho tội đó.
      Nàng cảm thấy gã cứng người trước những lời đó.
      “Chết tiệt nàng, nha đầu, nàng làm gì chuốc oán với người đó?
      Rowena nhói tim. Câu hỏi gã tin nàng… hoặc là muốn thế.
      “Tôi làm gì cả.” Nàng đơn giản.
      “Tôi phải là người ta muốn làm đau khổ, mà là ngài. Nhưng vì tôi trốn, ta có thể chưa buộc tội tôi, hoặc chưa lên tiếng mất đồ, vì như thế là vô ích. Tuy nhiên, khi tôi trở lại, ta có thể quyết định làm để buộc ngài trừng phạt tôi.’
      Họ dừng lại trước tòa nhà. Họ buộc phải ngưng lúc vì những hoạt động xung quanh với người xuống ngựa, rồi ngựa được dẫn về chuồng, cận vệ và mục đồng lăng xăng xung quanh. Rowena chợt nhớ ra hỏi. “Sao ngài về sớm thế, Warrick?”
      , nàng đừng đổi chủ đề, nha đầu. Nàng cho ta biết vị tiểu thư nào nghĩ có thể làm ta đau khổ qua nàng và giờ hãy ngay.”
      Nàng tuột khỏi lưng ngựa trước khi gã có thể cản, nhưng nàng quay lại nhìn lên gã. “Đừng hỏi tôi câu đó. Nếu ta thay đổi ý định, quyết làm gì cả, rồi tự hối lỗi nên phải chịu hình phạt nào cho kế hoạch vạch ra trong lúc giận dữ. Còn nếu , ngài biết sớm thôi.”
      Chân mày gã đậm hơn bao giờ hết và dễ dàng nhận thấy trong ánh sáng của những ngọn đuốc cháy trong sân trong, thậm chí nó còn ràng hơn khi bầu trời tách ra tiếng sấm kèm theo ánh chớp. Cơn ớn lạnh chạy xuyên lưng nàng vì gã trông rất giống tên ác quỷ ngồi đó phán xét nàng… rồi giọng gã càng làm giống hơn. “Ta quyết định hình phạt nào xứng đáng.” Gã cảnh báo nàng. “Vì thế đừng nghĩ có thể dấu tên trai nàng. Ta có câu trả lời hoặc…”
      “Nếu ngài dám đe dọa tôi sau những gì tôi trải qua” nàng cắt ngang cách giận dữ. “Tôi thề ói ra chút thức ăn dùng hôm nay mà nó lên men – ngay… … chân của ngài. Ngài tốt hơn nên chuẩn bị cho cuộc bao vây có thể xảy ra – hoặc phải chăng chuyện đó quan trọng hơn người tù vô giá trị có chỗ để do người đáng nguyền rủa của ta sao? Vậy ngài có dư thời gian, tôi nghi ngờ đâu, để giải quyết cuộc tẩu thoát, ăn cắp… cả gan của tôi!”
      Nàng quay ngoắt bỏ để gã ngồi đó, nàng quá tức giận thèm quan tâm liệu vô cớ chọc giận gã với tràng đả kích của mình. Vì thế nàng thấy được nụ cười chậm chạp hình thành môi gã, nàng cũng nghe thấy tiếng cười theo sau. Nhưng người của gã có. Và ít hơn người tự hỏi điềi gì làm gã phấn khích trong lúc gã ra lệnh muốn xem xét việc phòng thủ của pháo đài.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXVIII
      Tiếng ồn từ Đại sảnh vọng ra cho thấy bữa tối vẫn diễn ra. Rowena có thể nghe thấy khi nàng đến đầu cầu thang vào sảnh và bước chậm lại. Tâm trạng nàng cũng dịu lại khi nhớ đến những gì sắp phải đối mặt.
      Nàng định thẳng vào nhà bếp để bổ sung thêm lượng thức ăn ít ỏi ăn ngày hôm nay, nhưng giờ nàng đổi ý, bởi nếu muốn vào nhà bếp, chỉ có nước phải băng qua đại sảnh. Còn nếu vòng? , những giọt đầu tiên của cơn mưa tiềm tàng rơi xuống khi nàng vừa vào lâu đài. Náng tránh được nó suốt ngày nay, giờ cũng muốn trở ra hứng chịu nó.
      Warrick tìm thấy nàng ngồi ủ rủ bậc cầu thang trong bóng tối lờ mờ từ những ngọn đuốc ở 2 đầu cầu. Gã phẩy tay cho lui những người cùng bước vào với mình, cho đến khi chỉ còn mình gã đứng trước nàng. Nàng ngước lên nhìn, dù gã biết nàng nhận ra đó chính là gã. Nàng cũng sẵn sàng giải thích tại sao ngồi đây.
      Cuối cùng gã phải hỏi. “Sao nàng ngồi đây? Ta nghĩ nàng lẽ ra thay thế bữa ăn lên men trong bụng bằng những món ăn hấp dẫn của ông Blouet… mà nàng muốn nôn ra.”
      Nàng vẫn nhìn lên, nhưng rùng mình. ‘Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi phải qua đại sảnh mới vào nhà bếp được.’
      sao?”
      “Thế nên tôi… tôi rất cảm kích có ngài cùng nếu tôi bị buộc tội.”
      Rowena thể hình dung ra sao câu đó có thể làm cho Warrick kéo nàng vào vòng tay gã và hôn nàng. Người gã ẩm ướt, nhưng nàng quan tâm. Nàng bám vào gã, nhận ra thiếu niềm đam mê trong nụ hôn đó nhưng thay vào đó nàng nhận được ấm áp, bình an, sức mạnh của gã nhưng rất dịu dàng. Nàng gần như bật khóc trước những gì được trao, sau những gì nàng trải qua.
      Khi thả nàng ra, tay gã vẫn ve vuốt má nàng và nụ cười làm tăng thêm sức ấm trong đôi mắt gã. “ nào.”, gã dịu dàng rồi dẫn nàng lên cầu thang với tay choàng quanh eo nàng. “Ta muốn bị nàng đổ thừa lần nữa nếu nàng thấy thôi thúc muốn làm sạch bụng… hay là tại đứa bé?”
      … ít ra tôi nghĩ thế.”
      “Vậy ăn.” Gã , rồi đẩy nàng về phía cầu thang nhà bếp.
      “Còn ngài sao?”
      “Ta chắc mình có thể xoay sở khi có nàng lần này, nhưng khi ăn xong, nàng có thể mang đến cho ta chai rượu mới và cầu nước tắm cho chúng ta.’
      thể là điều lỡ lời, từ “chúng ta’ đó, và Rowena vẫn còn đỏ mặt vì nó khi bước vào nhà bếp. Mọi thứ dường như vẫn bình thường. Công việc vẫn chạy dù nàng xuất . có tiếng gọi cảnh vệ, nhưng Mary Blouet thấy nàng ngay và nhìn xuống nàng như con ngựa chiến sẵn sàng lâm trận. “Ta phải dùng roi với dấy, ”. Đó là những lời đầu tiên cùa bà ta trước khi kép Rowena vào nhà kho, tránh bị nghe lén. ‘ ở xó xỉnh nào thế? Cả lâu đài bị lật tung lên, thậm chí mấy toán quân cũng ra ngoài tìm”
      có chuyện xảy ra hôm qua và tôi có liên quan ư?”
      “Ah, vậy có cớ để trốn mất”, Mary trả lời, nhưng lại nhíu mày. “Nhưng trốn khá lâu trước khi có chuyện. Ta kiếm suốt bữa trưa, tình cờ thôi, nhưng… được rồi, ta với ai biến mất. Ta nghĩ được phép dậy trễ khi phục vụ lãnh chúa Warrick, nhưng sau đó khi tiểu thư Beatrix la toáng lên mất dây chuyền bằng ngọc.. cũng chẳng tự hỏi sao ra khỏi chỗ trốn.”
      Vậy ra Beatrix vẫn tiếp tục kế hoạch của nó. Mary biết Rowena trốn khỏi lâu đài vì bà cho rằng nàng cần nghỉ ngơi. Chuyện rất đáng tức cười, nhưng Rowena lại thấy ớn lạnh vì sợ hãi trước lời xác nhận của Mary về li do trốn của nàng.
      “Sợi ngọc tìm thấy rồi chứ?”
      “Đúng vậy, trong phòng của lãnh chúa Warrick, thiệt lạ, tên lính Thomas kể rằng tiểu thư Beatrix dường như biết chính xác sợi dây đó nằm ở đâu, như thể ta để ở đó vậy. Nhưng tiểu thư Beatrix la lên là lấy nó, có em của tiểu thư làm chứng thấy bên ngoài phòng họ vào khoảng thời gian trước giờ ăn tối.
      Rowena thở gấp. “Khi nào cơ?”
      “Trước bữa tối,” Mary trả lời. “Đó là lúc họ tìm thấy sợi dây, nhưng lại cho rằng vẫn còn nhìn thấy nó giờ trước đó.”
      “Vậy họ vẫn còn thấy nó vào cuối giờ chiều phải ?”Rowena nóng ruột hỏi.
      “Ừ, họ vậy”
      Rowena nhoẻn miệng cười, nàng gần như ôm chầm lấy Mary Blouet, rồi sau khi nhõm qua , nàng làm thế .
      “Coi nào”, Mary càu nhàu, dù khó chịu. “Chuyện này là sao?”
      “Vì cho tôi ngày làm biếng mà với ai hết, điều đó chứng minh tôi vô tội trong cáo buộc của Beatrix.’
      “Ta hiểu gì cả, nhưng ta mừng khi nghe vậy, nhưng đội bảo vệ vẫn tìm , sao xuống được tới đây mà ai chặn lại?”
      “Có lẽ do tôi cùng Warrick nên mọi người nghĩ ấy giải quyết được vấn đề rồi.”
      “Ngài ấy trở về rồi sao?”
      “Đúng vậy.” Rowena cười toe toét. “Và ấy kêu tôi ăn nên tốt nhất tôi tuân theo. Lạy chúa tôi nghĩ mình đói khủng khiếp. Tôi cũng cần kêu chuẩn bị nước tắm và bình rượu từ Tures.”
      ăn , tôi coi chuyện nước tắm và rượu giùm cho.”
      “Cám ơn, thưa bà”
      “Mary” người phụ nữ lớn tuổi hơn trong lúc cũng cười toe toét. “Đúng vậy, tôi nghĩ có thể gọi tôi là Mary được rồi”
      Khi Rowena bước vào đại sảnh lúc sau đó, nàng ôm bình rượu trong tay như ẳm em bé. Bước chân nàng còn chút ngập ngừng nào và nàng cười với Warrick ngay khi đến gần gã.
      Gã chẳng thấy dễ chịu khi nghe lời tố cáo rồi. Thậm chí Beatrix chờ đến khi gã ngồi vào bàn mới mà nó theo chân gã vào tận phòng ngủ kể lể mọi tình tiết trong khi gã thay đồ và lau khô tóc. Giờ ả nha đầu tóc vàng của gã cho thấy dường như nàng ta có bí mật nào đó muốn kể. Gã mong thế vì những gì nghe chết tiệt, đều phản lại nàng. Khi gã tiến lại lò sưởi, bàn ăn được dọn dẹp sạch . Beatrix ngồi vào ghế dựa, kế bên là Melisant ghế dài. Warrick gật đầu ra hiệu Rowena ngồi vào chiếc ghế dựa còn lại.
      Beatrix kinh ngạc nhưng nó tiếng nào. Cha nó cau có kể từ lúc nghe nó buộc tội tình nhân của ông ta ăn cắp và điều đó làm nó vui thích. Nó hi vọng ông ta tức giận nhưng nó thích hơn cảnh cha nó trở về nhìn thấy người tình của mình đầy thẹo và còn ham muốn nữa. Tuy nhiên, có lẽ ông ta tự làm cho ả bị thẹo khi áp dụng hình phạt. Dù thế nào nữa, ông ta mang ả về giường sau khi định tội. Ít ra Beatrix cũng phải làm được điều đó.
      “Con ta”, Warrick hướng về Rowena miễn cưỡng bắt đầu “ tố cáo nàng tội rất nghiêm trọng, nha đầu. Nàng trả lời thế nào về việc ăn cắp sợi dây chuyền bằng ngọc?”
      ấy có xảy ra khi nào ?”
      “Khi nào, Beatrix?”
      “Chỉ trước giờ ăn tối”, Beatrix tiếp lời.
      “Hãy hỏi ấy, thưa ngài, sao ấy chắc thế”, Rowena gợi ý.
      ‘Sao, Beatrix?”
      Beatrix cố giữ cho chân mày cau lại, nó thể tìm ra ý trong câu hỏi đó. Sợi dây chuyền bị lấy , rồi được tìm thấy trong phòng Warrick, chắc chắn ả này ám chỉ cha nó lấy được. “Cuối giờ chiều con còn thấy nó và định đeo nó khi ăn tối, nhưng tiếng sau nó biến mất, và ả”, nó chỉ ngón tay vào Rowena, “ lảng vãng bên ngoài phòng con trong lúc đó. Melisant nhìn thấy ả”
      Rowena cười với Warrick. ‘Tôi có với ngài, thưa lãnh chúa”, nàng hỏi cách tự nhiên, ‘tôi trốn thoát hôm qua lúc mấy giờ chứ?”
      “Trốn thoát?!”, Beatrix kêu lên. “ngươi định mình trốn trong lâu đài từ tối hôm qua?”
      , thưa tiểu thư. Tôi thể tin tưởng nơi nấp nào với những gì định làm với tôi.”
      Màu đỏ lẻn lên má Beatrix trước khi mắt nó ánh lên vẻ nham hiểm. “Ngươi thừa nhận chạy trốn? ngươi biết hình phạt nào dành cho người hầu dám trốn sao?”
      ‘Biết chứ, tiểu thư Beatrix. Tôi có lãnh thổ của mình, có người hầu và ít lần xem những cuộc xét xử của cha mình trước khi ông ấy mất. Tôi phải biết chứ.”
      láo!” Beatrix rít lên. “Cha ngồi đó mà nhìn ả thế được sao, Cha?”
      ấy láo”, gã trả lời, “Là do ta bắt ấy làm người hầu, phải ấy sinh ra vậy. Nhưng chúng ta lạc đề. Nàng rời khỏi đây lúc nào Rowena?”
      “Buổi trưa.”
      “Lại láo!” Beatrix hét lớn lần này. “Sao ngươi có thể nghe…”
      ‘Đừng nhiều lời, Beatrix.” Warrick cảnh báo, giọng gã lạnh lùng.
      “Thời gian tôi khỏi có thể kiểm chứng, thưa ngài.” Rowena đề nghị. “Bà Bloet cho ngài biết bà ấy tìm thấy tôi suốt buổi trưa. Còn người gác cổng sau có thể chính xác thời điểm khi Mildred cố bắt chuyện với ta để tôi có thể lẻn qua cửa. Tôi chỉ hi vọng ngài phạt nặng ta vì lỗi lơ đãng vì nếu ta quá mẫn cán ngài thấy tôi ngay cửa mà ở trong nhà tù… và ngài thấy điều gì còn lại người tôi.” Nàng kết thúc rồi nhìn thẳng Beatrix.
      gì đây, Beatrix?, Warrick hỏi.
      “Ả láo.’, Beatrix miệt thị. “Mấy người đó đứng về phe ả. Kêu chúng lên đây đối chất với con.”
      “Vậy con nghĩ có thể đe dọa họ im lặng à?” Gã đáp lời với nụ cười môi mà Rowena căm ghét. “ cần đâu. Giờ trả lời câu hỏi của ta. Nếu ấy ăn cắp sợi dây chuyền của con, sao mang theo người khi chạy trốn hả?”
      “Sao con biết được ả điếm đó nghĩ gì?”
      Lời làm chân mày gã nối lại đậm đen còn Beatrix lạnh lùng nhìn trừng trừng trở lại, quá tức giận để sợ hãi, nhưng khi cái cau mày đó chuyển sang Malisant, đứa con nhất của gã lập tức bật khóc.
      “Chị kêu con thế!” Melisant khóc nức nở. “Con muốn, nhưng chị đánh con và rằng tố chính con ăn cắp nếu con chịu chính người tình của cha làm thế. Con xin lỗi cha, con muốn làm ấy tổn thương, nhưng Beatrix quá tức giận cha.’
      ‘Đúng, với ta” Warrick lẩm bẩm thấp giọng. “Tất cả đều vì ta. Nhưng những gì con gây ra, Beatrix, là vì con và quá quắt lắm rồi.’

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXIX
      Warrick đánh con bằng sợi dây da dày đeo gươm, ngay trong đại sảnh trước mặt mọi người. Rowena dựa người vào ghế nàng được phép ngồi nãy giờ và nhắm mắt, nhưng nàng thể cản thanh vào đầu. Trận đòn đúng nghĩa nghiêm khắc, tiếng la của Beatrix khàn , lời biện hộ của nó nghe thảm thiết. Rowena cắn chặt môi cố kềm thử làm nó kết thúc trước khả năng của Warrick, nhưng khi gã ngưng con gã hối hận hoàn toàn và chẳng thể đứng nổi.
      Sau khi nó được dìu ra khỏi đại sảnh, Warrick thả người vào chiếc ghế cạnh Rowena. “Lẽ ra nó phải làm ta nguôi giận, nhưng ngược lại.”
      ‘Nó chắc chắn liên quan đến tôi.”, Rowena cam đoan cách khốc.
      Lời làm gã cười ngất. “Nha đầu…”
      , tôi rất tiếc.” nàng nghiêm túc. “Nhưng thể xem thường chuyện này. Cơn giận của ngài vẫn còn có thể hiểu được vì ngài đau lòng khi bị chính con mình gây hại. Nhưng nên nhớ nó chỉ là đứa trẻ, suy nghĩ còn non nớt chỉ cố nghĩ cách trả thù.”
      Gã nhướng mày nhìn nàng. “Nàng an ủi ta sao, nha đầu?”
      “Lạy chúa, tôi nào dám mơ thế” Gã thể cười lần này. “Ta mừng vì nàng vẫn ở đây”
      Rowena nín thở trước những lời đó. “ sao?” nàng hỏi .
      “Đúng. Nếu ta phải lùng bắt lại nàng trong cơn mưa này.’ Nàng nhìn gã trừng trừng vì câu trả lời đó cho đến khi thấy đường cong nhếch môi gã. Phải chăng gã độc ác này trêu chọc nàng?
      Nàng cảm nhận tâm trạng thoải mái đáng kinh ngạc với gã ngay lúc này. Thực , gã dường như còn là người bắt giữ nàng cũng như còn là tù nhân của nàng nữa. Phải chăng đêm đam mê mà họ chia sẻ cùng nhau đặt dấu chấm hết cho trả thù? Suy nghĩ đó quá lôi cuốn để tìm hiểu thêm.
      ‘Nghi vấn về chuyện ăn cắp của tôi,’ Nàng thận trọng mở đầu. “khiến ngài làm thế sao?”
      “Đúng… trong trường hợp này.”
      Rowena gần như dừng lại đó vì lời trêu chọc này báo trước điều hay với những gì nàng hi vọng nghe thấy. Tuy nhiên, chẳng có khó chịu nào mặt gã nên nàng mạnh dạn hơn. “Nếu tôi… tạm thời ở trong khu rừng kia sao?”
      Gã sụt sịt trước lời lẽ ngập ngừng cho điều gì xảy ra nếu nàng trốn thoát thành công mà bị mắc vào gã trai kiếm cách trả thù. ‘Nàng muốn hỏi gì, nha đầu?”
      ‘Tôi có bị trừng phạt ?”
      “Ta có là quỷ dữ nếu làm thế, khi ta nhận ra điều hãm hại nàng buộc nàng phải trốn khỏi lâu đài?”
      “Thực là thế”
      “Nàng dám thế.” Gã cảnh cáo.
      “Sao cơ” Nàng ngây thơ hỏi.
      Cái nhíu mày của gã ít nhất cũng còn là đe dọa. “ giải quyết xong chuyện ăn cắp và trốn chạy của nàng rồi, giờ nàng muốn bàn đến chuyện cả gan của mình chứ?”
      Rowena nhắm mắt ước chi gã có trí nhớ tốt.
      ‘Tôi muốn để chuyện này yên trong khoảng thời gian… khoảng khá xa, nhưng còn điều nữa…”
      Giờ nàng thấy cần phải làm ra lẽ khi còn thấy sợ. Tâm trạng gã dịu lại dù vẫn còn đau lòng chuyện con . Nàng ghét phải làm thay đổi nó trở lại nét mặt hung bạo báo trước cơn tức giận khủng khiếp. Nhưng nàng phải biết hơn thái độ mới mẻ của gã với nàng chứ chỉ bề mặt thôi. Cuối cùng nàng cũng ra.
      “Ngài vẫn còn ý định tách em bé khỏi tôi chứ, Warrick?”
      Điều nàng lo sợ xảy ra, chiếc mặt nạ độc ác được khoác lên nhanh hơn tưởng tượng kèm theo đó khóe môi giần giật, đôi mắt hẹp lại và chất giọng đe dọa lạnh lùng cất lên. “Điều gì làm nàng nghĩ ta còn muốn nó nữa?”
      “Tôi chỉ nghĩ như thế”
      ‘Vậy nàng nuôi nó như người hầu?”
      “Tôi phải là người hầu!” nàng lớn tiếng. “Tôi có tài sản dưới quyền mình.”
      ‘Nàng có quyền gì ngoài những thứ ta cho nàng.” Gã gầm gừ.
      “Ngài làm gì với đứa bé?” nàng hỏi. “Ai chăm sóc nó trong khi bận rộn với những cuộc chiến chết tiệt của ngài? Kẻ hầu khác ư? Hay vợ ngài?”
      Gã dường như nhận thấy giọng nhạo báng ở phần kết trong câu của nàng. “Nếu nàng sanh con trai, ta tự dạy dỗ nó. Ta muốn đứa con trai. Còn con ư?” Gã nhún vai. “Những đứa con ngoài giá thú có giá trị riêng, ta tính sau.”
      Nàng tức giận trước câu trả lời đến nỗi có thể gào lên. Nhưng mất bình tĩnh như nàng vừa làm chẳng nhằm nhò gì với bọn đàn ông, đặc biệt với gã. Vì thế nàng chỉ để mọi đường nét mặt mình thể phiền muộn nhưng hạ thấp giọng ôn hòa để hỏi. “Thế còn việc nuôi dưỡng, tình thương và dạy dỗ sao?”
      Chân mày gã lại vễnh lên. “Nàng nghĩ ta thể đáp ứng được những điều đó sao?”
      “Đúng vậy. Beatrix là bằng chứng xác thực.”
      Đó là cú đấm mạnh và trúng đích. Gã bị biến trở thành người đàn ông dằn xé trong nỗi đau.
      đáng kinh ngạc khi Rowena cũng cảm nhận vậy, ngực nàng thít chặt với nỗi đau dành cho gã và đưa nàng sang ghế gã. “Tôi xin lối!”, nàng khóc khi vòng tay quanh cỗ gã và siết chặt cho thấy nàng hối hận thế nào. “Tôi có ý đó, tôi thề mình muốn thế! phải lỗi của ngài khi khắp nơi hỗn độn và ngài buộc phải bảo vệ những gì thuộc về mình thay vì ở nhà cùng gia đình mình. Chính Stephen phải chịu trách nhiệm, vì ông ta cha tôi cũng phải hết lần này đến lần khác chinh chiến. Ngài xem tôi ngang bướng đến thế nào, dù tôi còn có mẹ dạy bảo. Lỗi của ngài chỉ là chẳng chống lại tôi nữa vì thế cái lưỡi đáng ghét này múa lung tung với”
      “Hãy…im nào”
      run và tay ôm chặt nàng. Nàng cố ngã ra sau để nhìn vào mặt gã, nhưng lại càng làm gã siết chặt hơn. Gã cũng tạo ra những thanh khủng khiếp nhất.
      “Warrick?” nàng sợ hãi hỏi. “Ngài phải khóc chứ?”
      Gã càng rung người hơn. Rowena nhăn mày ngờ vực. cuối cùng đầu gã cũng chịu ngẩng lên khỏi vai nàng, nhưng khi nhìn mặt nàng tiếng cười thầm của gã bùng nổ. Rowena rít lên bực bội và đánh vào ngực gã. Gã ôm chặt mặt nàng bằng 2 tay và hôn nàng, nhưng vì gã vẫn còn cười khùng khục nên nụ hôn ban đầu chập chờn. Do vẫn còn bực mình vì bị trêu ghẹo nên nàng quyết trả bằng đòn gợi cảm khi sượt 2 tay vào trong tóc gã và ép sát ngực vào người gã. Điều đó ngay lập tức xua tan trò đùa và cũng chỉ vài giây sau đến lượt cơn giận của nàng cũng biến mất.
      Cả 2 gần như hụt hơn khi rời nhau ra. Rowena thấy thoải mái chẳng muốn , nhưng nàng được mời ngồi vào lòng gã nên phải kiếm cách đứng dậy. lời gã ép má nàng vào ngực mình và ôm thế, trong khi tay còn lại vuốt ve hông nàng.
      “Nàng ngờ nghệch, nha đầu. Nàng thể có cuộc tranh cãi ra hồn, vì nàng có quá nhiều lo nghĩ và nàng làm tổn thương đối thủ của mình.’
      Họ chỉ có mình trong đại sảnh, nhưng hầu như nãy giờ bị phớt lờ. Nhưng Rowena chẳng e ngại và điều đó làm nàng ngạc nhiên. Chỉ mới vài đêm trước, nàng thấy nhục nhã khi bị giữ thế này trước mặt mọi người. Và chỉ mới dăm hôm trước, Warrick điều gì giống thế này với nàng.
      Nàng cười thầm. “Phần lớn phụ nữ đều bị gánh nặng của lòng trắc . Ngài trách mắng vì tôi là đàn bà sao, Warrick?”
      Gã càu nhàu. “Ta chỉ muốn phân ra lúc nào đừng quá thương cảm, lúc nào - nữ tính. Nhưng lúc này, ta thích nàng với tính đàn bà.
      Nàng vặn vẹo cách gợi cảm, áp cơ thể sát hơn vào người gã. Gã liền bị hụt hơi. “Liệu đủ đàn bà với ngài chưa?”, nàng trêu chọc bằng giọng quyến rũ.
      “Giống thương cảm hơn… hay nàng muốn ta đưa nàng vào thẳng giường ngay lúc này?”
      Thực , nàng ngại điều đó, chút nào cả, nhưng thay vào đó nàng lại hỏi. “Ngài quên là cầu nước tắm sao?”
      “Nếu nó được cho là có thể làm dịu cơn nóng của ta nàng mới là người quên bồn nước ta với nàng cùng tắm gần đây.”
      , tôi hề quên, nhưng có lẽ nó lại bị nguội lần nữa.” nàng cảnh báo gã.
      Gã cúi xuống dí mũi vào cổ nàng. “Nàng phiền chứ?”
      “Tôi từng thế sao?”
      Gã lại cười thành tiếng khi đứng dậy và giúp nàng đứng vững. “Hãy và mang rượu theo, ta tin nàng từ chối nó lần này chứ?”
      , tôi chắc mình .”
      Rowena chưa bao giờ đùa nhiều thế làm má nàng ửng đỏ vì thẹn nhưng mạch cũng đập dồn dập. Sau hết, nàng vẫn còn là tù nhân, dường như… chính khao khát của mình, nhưng có lẽ Warrick cũng thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :