1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Prisoner Of My Desire - Johanna Lindsey (48c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XX
      Rowena tức giận vì Warrick làm nàng lo lắng, vì khi nàng vội vàng trở lại với khay thức ăn mới thấy gã gắp thức ăn có sẵn bàn rồi và mải chuyện với người quản gia, mà biểu thái độ nào với nàng. Nhưng gã vẫn bắt nàng gắp thức ăn bằng cách chỉ vào loại thức ăn mìnnh muốn và cũng giữ nàng lại để châm bia dù có chú tiểu đồng đứng cạnh bên, ôm bình bia để làm việc đó. Tất nhiên, mắt nàng phải nhìn vào gã suốt.
      Rowena cũng bực tức về điều đó. Nàng thích trông thấy từng sắc thái thể gương mặt gã, muốn thấy suy nghĩ của gã đối với nàng thế nào. Nhưng nàng biết đây cũng là đòn trả thù, ép nàng phải chứng kiến vẻ mặt hung ác của gã cũng như phục vụ gã ăn uống. 2 hành động đều được đưa về mối là nàng vẫn nằm hoàn tòan trong tầm kiểm soát của gã.
      Khi gã vừa ăn xong liền ra hiệu nàng lại gần bằng cái phẩy tay, thậm chí chẳng cần nhìn xem nàng có thấy hay . Nàng gặp chuyện ngay nếu như nhìn thấy vì nàng biết đó là cách gã kiểm tra mức độ vâng lời của nàng, dù ràng gã muốn nàng tâm phục khẩu phục. Điều đó càng làm nàng tức nghẹn vì gã quá ngạo mạn tin rằng nàng làm tất cả những gì gã ra lệnh. Chẳng lẽ chưa từng có ai chống đối lại gã? Chưa từng có ai dám chọc giận gã sao? suy nghĩ lố bịch, vì thậm chí, khi gã cau mày, gã cũng gieo rắc nỗi kinh hoàng. Và mặc kệ gã làm nàng bực tức bao nhiêu nàng cũng dám thử phản đối hay kiểm chứng đòn trừng phạt nào khác nữa.
      ‘Ta muốn tắm tối nay’, gã bảo nàng khi nàng đến gần mà vẫn thèm nhìn lên nàng. ‘ chuẩn bị
      Rowena khép chặt mắt tiếc nuối vì nàng cuối cùng vẫn thể được trì hoãn công việc này. Nàng nghe thấy tiếng khúc khích từ con của gã, tiếp đó là lời khiển trách nghiêm nghị từ người gia sư và nàng cảm thấy mình đỏ mặt. ai thấy thái độ của Warrick hướng đến nàng như thế nào suốt bữa ăn. Và ai cũng ngầm cho rằng mỗi lấn lãnh chúa chú ý đến ai trong đám nữ hầu người đó coi như lên giường với gã. Nhưng quy luật này ứng với nàng vì nàng thực trải qua kinh nghiệm đau thương đó rồi. Vả lại, mọi người đâu hề biết rằng nàng bị trừng phạt chứ phải hưởng đặc ân.
      Nàng lật đật rời khỏi đại sảnh chỉ vì muốn lánh xa đôi mắt bạc lạnh lùng đó. Nàng thấy Mary ăn tối cùng chồng trong nhà bếp và sực nhớ mình chưa có gì vào bụng. Tuy nhiên, đến lúc nào nàng mới có thời gian ăn đây khi còn nhiều nhiệm vụ phải thực ? ràng phải hôm nay, vì hôm nay là ngoại lệ với quá nhiều việc dồn lại trong 3 ngày, và nàng bắt đầu trễ, chỉ mong rằng gã đòi tắm mỗi đêm.
      Mary giải thích đơn giản cho Rowena nhiệm vụ kế tiếp của nàng trong khi vẫn ngừng nhét mấy miếng thịt gà quay tươm mỡ vào miệng, khiến bụng Rowena sôi ùng ục phản đối vì chỉ được ăn bằng mùi hương của thức ăn. Nàng được biết mình phải lấy cái bồn lớn được đặt trong phòng chờ bên ngoài phòng ngủ của các cận vệ tầng thượng, vì trong mùa hè gã tắm ngay đó. Nàng cũng phải kéo nhiều xô nước vì những tên hầu làm sẵn, vì thế nàng chỉ việc cầu chúng làm thế vào lần sau. Nàng cũng được chỉ chỗ lấy khăn tắm và xà bông chỉ dùng cho lãnh chúa. Nàng được cảnh báo rằng lãnh chúa chỉ thích nước ấm nhưng được nóng vì thế trách nhiệm của nàng là canh chừng nhiệt độ, nếu đừng trách bị ăn tát. Điều đó lo, nhưng có khả năng xảy ra vì phần lớn các hiệp sĩ đều phản ứng bạo lực trước những điều vừa ý dù là nhất và có rắc rối cho những ai đứng gần đó. dễ nổi cáu khi lại phải băng qua chiều dài đại sảnh mới tới được phòng tắm, nhưng Warrick dường như chú ý đến nàng lần này. Dù vậy, mỗi bước nàng đều liếc nhìn gã để tuân theo mệnh lệnh vô lý của gã, nàng thể loại trừ khả năng mình vấp vào vật gì đó nếu như vừa vừa nhìn trùng vào gã. Liệu có được chăng? Nàng cho rằng , vì nàng thể phân bua mình phải nhìn đường. Rồi khi đến phòng chờ bên ngòai phòng tắm nàng phải đối diện với Celia.
      Nàng biết chắc người phụ nữ trẻ tuổi này là ai nhờ vào vẻ đẹp sặc sỡ của ta cùng với tia nhìn chứa đầy ghen ghét từ đôi mắt màu xanh lá. ta mặc áo ngòai lẫn áo lót đều được khoét sâu để lộ phần ngực to, cùng với mái tóc xoăn bờm xờm màu đồng làm ta trông gợi cảm cách hoang dại khiến đàn ông phải ham muốn. Hàm răng vàng dễ gây chú ý nhưng mùi hương hoa hồng sực nức làm muốn nôn ọe. Người phụ nữ này ràng tạo ấn tượng ngược, vì đối với giới quý tộc, nước hoa nồng nặc là để ngụy trang cho hôi hám.
      Celia vòng vo mà thẳng vào vấn đề
      ‘Tao biết mày ở trong tù. Mày làm gì để thoát tội và được sủng ái hả? Mày banh chân cho đức ngài phải ? Mày quỳ gối và…’
      ‘Khép miệng dơ dáy của lại và ra khỏi chỗ này, Celia’
      Đôi mắt xanh bừng lên hoài nghi
      ‘Mày dám thế với tao? với tao hả?
      Đó là điều Rowena cần sao, cuộc chiến vì gã đàn ông nàng khinh bỉ. nực cười. Lại còn bị cho là được sủng ái nữa chứ? Nàng bị ganh tị vì những nhiệm vụ mà nàng căm ghét sao? Lạy Chúa, điều gì đến nữa đây? Nhưng chính thái độ ngạo mạn của người phụ nữ này làm nàng khó chịu, làm nàng nhớ đến những gì Mary Blouet về ta. Celia dựa lưng vào sủng ái của lãnh chúa để tỏ ra kiêu căng, chẳng phù hợp với ả hầu. Nhưng ta chỉ là nữ hầu, dù có cố gắng đổi giọng vẫn thể thay đổi được bản chất của mình. Tuy nhiên, giờ nàng cũng hơn gì ta đâu, Rowena tự nhắc nhở mình. Nàng có quyền gì để phản đối thái độ cả gan của người hầu khác chứ?
      may, thực đó tách được giọng mỉa mai khi nàng trả lời.
      ‘Tôi nghĩ mình có thể chuyện với những gì tôi thích, Celia. Tôi chẳng phải là người được sủng ái sao?’
      Dứt lời nàng liền bị cái tát hòan tòan bất ngờ cùng câu trả lời hằn học.
      lâu đâu, chồn cái. Hãy nhớ khi đức ngài chán ngấy thân hình gầy còm và nhợt nhạt của mày, tao làm mày phải hối hận dám giành chỗ của tao.’
      Rowena quá kinh ngạc để thốt nên lời khi Celia vội lỉnh . Nàng chưa bao giờ bị tát trước đây, chưa bao giờ trong cuộc đời nàng và nó tất nhiên dễ chịu gì. Thế nhưng nàng biết đó là điều nữa mình phải quen dần khi ở đây, vì nàng có thể trông cậy vào ai chứ, đặc biệt nếu ngược đãi đến từ Bà Blouet, người có quyền quan tâm cũng như kỉ luật với nàng, hay chính Warrick? Nhưng từ người hầu khác sao? , nàng thể nhận nó, nhất là từ ả hầu đặc biệt đó. Nàng có thể tưởng tượng được phản ứng của Warrick nếu nàng thử bạt tai người của gã.
      đến, và Celia biết điều đó nên ả biến ngay cùng với thái độ sợ sệt. Người hầu cũng mang nước đến nên Rowena tìm khăn tắm và xà bông trong cái rương riêng biệt trong phòng. Nàng lấy thêm cái khăn nhúng vào nước lạnh rồi áp lên má, nó làm giảm nhiệt và những vết đỏ mờ dần khi Warrick thong thả vào.
      Trước tiên, gã nhìn vào bồn tắm với hơi nước bốc khói. Nàng nhìn thấy mấy người hầu đổ hết nước nóng làm ấm nước trong chậu, họ chỉ để lại nước lạnh, nên nàng định cầu thêm nước nóng lúc gã đến. Thế nhưng, diện của gã đẩy hết suy nghĩ ra khỏi đầu nàng, đặc biệt khi mắt gã liếc sang nàng rồi nhíu lại má nàng. Gã thẳng đến và nâng cằm nàng lên.
      “Ai đánh nàng?”, gã hỏi.
      ai cả”
      “Nàng dối, nha đầu. Nàng làm gì khiến bà Blouet khó chịu với nàng thế?”
      Tại sao gã lập tức cho rằng nàng làm lỗi chứ? Nàng có thể , trừ phi cái tát hơn chuyện nàng bị giáng cấp xuống ngang hàng Celia. Nhưng nàng biết quá làm gì nếu biết được đó là Celia quý của gã và vì lí do nào đó làm nàng đau hơn là bị ăn tát. Vì thế nàng dối, và thấy khá hài lòng vì điều đó trong trường hợp đặc biệt này.
      “Tôi chỉ trượt chân, tôi thể nhìn đường trong đại sảnh vì phải tuân lệnh dõi theo ngài”
      Nhưng gã nhìn nàng để biết hơn. Gã cau mày, chỉ lần, nhưng làm nàng sợ.
      “Khờ quá, nha đầu. Nàng phải được chỉ vẽ chuyện vặt kèm hay sao?”
      “Nếu tôi được phép nhìn đường khi có mặt của ngài, phải chứ. Tôi muốn mang tiếng bất tuân”
      “Nàng à?” Gã làu bàu trước câu trả lời nhu mì của nàng, rồi thả nàng ra.
      “Vậy ta đợi xem nàng muốn vâng lời thế nào. Cởi đồ cho ta.”
      Nàng nghĩ đến điều này, nhưng màu sắc vẫn nổi mặt nàng làm 2 gò má đều ửng đỏ như nhau. Gã chỉ đứng đó như tòa tháp với cánh tay thả lỏng bên người. Gã hề có ý định phụ giúp nàng. Nàng căm ghét phải ở bất cứ nơi đâu gần gã, và gã biết điều đó. Đây cũng là phần của báo thù, và sau tất cả, đối xử với nàng hơn người hầu, , còn hơn là nô lệ cho gã.
      Nàng nhanh tay cởi đồ cho gã mà thậm chí cố che đậy oán hận. Nụ cười niềm vui mà nàng căm thù lại đến môi gã, nên nàng tránh nhìn đến gương mặt. Nhưng như thế chỉ có thể nhìn vào thân hình mà nàng tìm thấy điều gì chê trách, cho đến giờ cũng .
      Gã thậm chí thèm cúi xuống để nàng có thể cởi áo, buộc nàng phải đứng sát vào gã để đẩy nó lên khỏi ngực và vai rồi sau đó kéo lên thay vì ngược xuống. Nàng thở gấp khi ngực nàng bất ngờ chà xát vào ngực gã, thêm lần nữa khi đầu vú nàng ngay lập tức bị kích thích cương cứng lên. Nàng kéo mạnh đến nỗi phải bị giật lùi mấy bước khi cái áo cuối cùng cũng chịu thoát khỏi tay gã.
      Gã cười vào cách nàng quắc mắt nhìn gã, đó là điều tôi thiểu nàng bám vào để giải thích hành động của gã. Gã thể biết phản ứng của cơ thể nàng vừa mới có với cơ thể gã, phải vậy chăng? Nhưng sao nó có thể xảy ra được khi nàng căm thù gã thế? Nàng thể hiểu được. Nàng muốn lại gần gã nữa. vẫn còn quần dài và ủng chưa cởi ra nhưng nàng thể làm tiếp, thể. Ngực nàng bị kích thích trở lại dù chỉ với suy nghĩ thôi. Lạy Chúa, điều gì xảy ra với nàng đây?
      Gã nhẫn nại đứng đợi, nhưng khi nàng có dấu hiệu lại gần nữa, gã ra lệnh “Làm cho xong”
      Nàng chầm chậm lắc đầu vừa nhìn thấy bên chân mày gã nhướng lên thắc mắc.
      “Nàng thích bị xích vào giường ta nữa phải ?”
      Nàng nhảy tới gần như đụng vào gã vì vội vàng. Nàng nghe thấy tiếng gã cười mà nghiến chặt răng. Vậy gã vẫn treo trừng phạt đó đầu nàng sao? Gã hèn hạ.
      “Quỳ gối , ta nghĩ vậy.’
      Nàng khụy gối mà thậm chí nghĩ gì đến mệnh lệnh mới, và phải đối mặt với chỗ phình dày cui giữa quần gã. Màu nóng trở lại má nàng, còn những ngón tay nàng run rẩy khi nàng với lên tháo dây buộc để giải phóng vũ khí báo thù của gã.
      là sảng khoái khi nhìn nàng khúm núm thế này, giống như con thú cưng bên chân ta’, gã tiếp tục bằng giọng tự nhiên.
      “Có lẽ ta để nàng phục vụ ta ngay bàn giống vầy”.
      Trước tất cả mọi người ư?
      “Làm ơn”
      Lời dứt khỏi miêng nàng cùng với tiếng rên rỉ.
      Tay gã đặt đầu nàng như thể nàng hơn con chó cưng thu hút quan tâm bên chân gã, rồi gã ấn ấn cho đến khi nàng ngước lên nhìn gã.
      “Nàng còn do dự khi làm việc ?
      , tôi .”
      gì nữa, bỏ mặc nàng với hoài nghi đến cực độ liệu câu trả lời của nàng có làm gã hài lòng hay . Nàng vẫn quỳ vì dám từ chối nữa, đòn trừng phạt nhanh và nhục nhã. Phải chăng vẫn còn chưa đủ?
      Nàng kéo quần ngắn và quần dài khỏi chân gã nhưng tránh nhìn đến cái gì vừa bật ra bằng cách cúi xuống để làm việc với đôi ủng. Khi nàng xong, gã vẫn đứng đó vì thế nàng phải nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của gã, thách thức, nhưng bất tuân hoàn toàn, vì chẳng phải chân cũng thuộc cơ thể gã sao?
      “Nàng thử thách nhẫn nại của ta ư?’ Gã khi nàng vẫn nhìn tiếp vào chân gã. Nhưng lần này gã ban hành hậu quả, rồi nàng thấy chân gã bước ra xa và sau đó biến mất vào chậu tắm. Nàng thở dài nhõm và nàng quên mất phục vụ gã tắm phải làm những gì. Gã nhắc nàng ngay.
      “Còn đợi gì nữa, nha đầu? Đến chà lưng và gội đầu cho ta”
      Đó là phần của “phục vụ”. Nàng biết thế. Nhưng ít ra gã khăng khăng bắt nàng kỳ cọ hết người. Nhưng nàng cũng muốn ở gần bên cơ thể khỏa thân của gã lần nữa, vì chỉ mới nghĩ đến thôi cũng làm nàng thấy nóng và ầm ướt bên trong, lần lượt khuấy động tính khí của nàng. Nàng lấy khăn tắm nhúng ướt rồi mới xát xà bông, nhưng trước khi nàng chạm vào gã, nàng hỏi: “Tại sao để vợ ngài làm việc này?”
      “Ta có vợ.”
      “Nhưng ngài có 2 con mà”
      “Và ta có 2 người vợ, nhưng cả 2 chết lâu rồi. Ta có người khác.” Bất thình lình gã chộp lấy áo nàng kéo lại gần rồi gầm gừ “Ta định đón ta, nhưng bị kẻ khác cản trở, vì thế ta bỏ và giờ biến mất. Chẳng phải biết ta ở đâu thay vì đón dâu của mình sao, nha đầu?”

      Nàng sợ phải trả lời, nhưng gã chờ nàng.
      “Ta bị xích giường vì niềm sung sướng của nàng.”
      phải của tôi” nàng thầm.
      Gã thả nàng ra bằng cái xô .
      “Tốt nhất nàng nên cầu nguyện Tiểu thư Isabella vẫn còn sống và được tìm thấy”
      Lại lời khuyến cáo tàn bạo cần kèm hậu quả nữa. Nàng tự hỏi phải chăng vị tiểu thư đó mất tích mà tận dụng cơ hội trốn thoát khỏi hôn ước với gã đàn ông này. Nếu là Rowena chắc chắn nàng làm thế dù chỉ có nửa cơ hội.
      Chủ đề này làm gã nổi giận. Nàng cảm nhận được nó trong từng thớ cơ căng lưng gã nên nàng nhanh chóng chà xát. Nàng thực rất kinh ngạc khi đưa cho gã khăn tắm để kỳ cọ phần trước, gã cầm lấy. Nàng phải nhận thêm hình phạt vì chọc tức gã.
      “Ta thấy mình làm việc quá sức hôm nay nên nàng có thể kỳ cọ cho ta khắp nơi, nha đầu. Tốt nhất là nàng nên cởi đồ để chúng khỏi bị ướt”
      Gã đáng bị đày xuống địa ngục. Tại sao phải trả đũa với những chuyện nhặt nhất chứ? Gã là con của quỷ dữ mới độc ác thế này.
      Nhưng Rowena làm theo, nàng cởi phắt cùng lúc áo lót và áo ngoài, rồi lật đật tháo dây buộc, sau đó nàng lập tức mặc vào bề trái của chiếc áo tay trước khi gã nhận biết, thực là nàng chống đối lại gã trong việc giải quyết chuyện bị ướt theo cách của nàng.
      Đến khi nàng quỳ gối bên cạnh và bắt đầu xát xà bông lên ngực gã mới biết nàng làm gì và nó làm gã ngạc nhiên. Nàng nín thở lo lắng mình nhận bạt tai đầu tiên từ gã ngay bây giờ. Nhưng gã có hành động nào cả, rồi nàng cũng dám nhìn mặt gã và thấy được nụ cười khôi phục gương mặt rất nam tính. Mặt nàng phản chiếu sửng sốt làm gã bật cười.
      Rowena ngồi lại gót, nhục nhã. Điều cuối cùng nàng làm là chọc cười quỷ dữ. Nhưng nàng có được gì mình muốn hôm nay đâu.
      Khi chỉ còn lại nụ cười mỉm, gã bảo nàng “Lại đây làm cho xong, nếu nước lạnh mất”
      Nàng làm, dù tắm rửa cho cơ thể đàn ông to lớn thế này là màn tra tấn thực , thể có từ nào khác để mô tả nó. Tim nàng đập thình thịch. Mạch nhảy nhanh, còn 2 đỉnh ngực nàng trở nên nhức nhối, đâm thẳng vào lớp vải nhám của áo ngoài. Kỳ cọ cho gã gợi nhớ trực tiếp đến những lần nàng phải ép gã sẵn sàng, quá giống với việc vuốt ve gã. và chất nam tính của gã sượt qua cánh tay nàng mấy lần, đủ để nàng biết nó sắp bùng nổ trước khi nàng vòng ra phía trước để làm sạch nó. Mặt nàng nóng bừng. Còn gã vẫn giữ được vẻ đẹp trai ấn tượng vì vẫn còn cười và thích thú trước khổ sở của nàng. Nàng còn để ý đến nó nữa vì giờ đâu phải chỉ mỗi mặt nàng bị thiêu đốt. Nàng đột ngột có mong muốn điên khùng là trườn vào bồn tắm với gã. Thay vì làm thế, nàng đứng bật dậy và bắt đầu gội đầu cho gã. Nàng làm mạnh tay với khá nhiều xà bông làm chảy tràn xuống mắt gã.
      “Đủ rồi, nha đầu”, gã phàn nàn, “xối sạch được rồi”
      Rowena với tới xô nước, nhõm vì gần xong việc và cũng sực nhớ còn nước nóng.
      “Ngài phải đợi thôi”
      , xối liền
      “Nhưng thưa ngài, nước…”
      “làm ngay, quỷ tha ma bắt nàng”
      Môi gã mím lại. Được thôi, gã ra lệnh, chẳng phải thế sao? Với chút thỏa mãn, nàng xối xô nước lạnh băng lên đầu gã.
      Nàng nghe thấy gã lấy hơi trong khi nước chảy tràn mặt gã làm gã nghẹt thở và thổi lù phù. Khoảnh khắc vừa thỏa mãn bỗng biến thành báo động. Gã đánh nàng ngay thôi, dù đây đâu phải lỗi của nàng. Gã nhảy khỏi bồn tắm, nhưng nàng vẫn lùi chầm chậm về phía cửa khi gã vuốt nước khỏi mặt, vừa xong đôi mắt màu bạc đó liền đóng đinh lên người nàng.
      “Tôi cố báo còn nước nóng rồi mà, thưa lãnh chúa”
      “Nàng có làm vậy, nhưng nếu mắt ta xót, ta có lẽ nghe rồi”
      Nàng cứng người.
      “Vậy ngài vẫn nhất quyết đổ thừa cho tôi sao? Chẳng phải ngài ra lệnh, tôi cũng là tôi chưa từng tắm cho ai cả, nên làm sao biết cách chứ?
      “Im lặng
      Gã chắc chắn bực mình, nhưng giống gã đứng dậy và đ1nh nàng, nên nàng hỏi
      “Ngài muốn mặc đồ nào? Tôi lấy.”
      cần. Ta nhớ giường của mình lắm rồi và định thẳng về đó đây.”
      “Vậy tôi có bị bắt lỗi , thưa ngài”
      Nàng cố ý ngần ngừ khi xưng hô với gã, nhưng cái nhìn của gã cho thấy gã biết, điều đó có thể giải thích tại sao gã trả lời: “, nàng lau khô cho ta ”. Tuy nhiên, điều này dường như còn hơn hình phạt lỗi nước lạnh. Gã xong liền đứng dậy, và vì đứng cách xa gã nên nàng thể trông thấy toàn bộ thân thể gã.

      Nàng lắc đầu, lại từ chối tuân lệnh gã, nhưng gã hỏi trước:
      “Nàng có hài lòng với những gì nàng chăm sóc ?”
      .” Nàng nhấn mạnh
      “Trước đây nàng luôn thế”, gã nhắc nhở nàng.
      Giọng gã quá khàn. Lạy Chúa, phải chăng gã cố cám dỗ nàng khao khát gã? Nếu vậy, nó chỉ dẫn đến kết cục rồi nàng cũng bị thải hồi và rơi vào tay Celia của gã. Gã đạt được mục đích “giống giống”. Gã thể muốn nàng nữa. , tất cả những gì gã muốn chỉ là báo thù.
      “Tôi thích cưỡng hiếp hơn gì ngài đâu”, nàng khổ sở trả lời. “Tôi từng với ngài là tôi rất tiếc thế nào về những gì xảy ra với ngài mà. Khi nào ngài mới chịu ngừng trả thù tôi đây?”
      “Khi ta còn thấy tức điên lên mỗi lần trông thấy nàng. Khi mỗi lần đàn áp đều được thỏa mãn. Khi ta giết được gã nàng trả thù cho cận vệ chết của ta. Khi ta mất hứng thú, nha đầu, nhưng nó trước… có lẽ bao giờ”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter 21

      Rowena nằm chiếc đệm rơm khô ráp sàn nhà của phòng dệt, ngủ được dù nàng để chiếc áo lót xuống phía dưới rồi mới nằm lên. Vải len thô có thể làm ngứa ngáy, nhưng chiếc đệm rơm thô cứng này còn tệ hơn nhiều, nên chiếc áo lót mang đến cho nàng chút dễ chịu. Nàng còn thoải mái nào khác, từ trong suy nghĩ, trong bụng trống rỗng và cũng từ cảm giác bất ổn mà Lãnh chúa Báo thù khuấy động bên trong nàng.

      Nàng thể hiểu được những cảm giác đó. Nàng hề muốn Warrick de Chaville. Nàng thể muốn người mà mình căm thù. nhiều lần trong mấy ngày qua gã làm nàng phải khao khát, bấp chấp nàng căm ghét, nhưng cơ thể nàng nhớ tất cả trong tối nay và phản ứng lại, lần nữa, và tất nhiên nó phải là điều nàng mong muốn.

      rất tức giận sau khi được nhắc nhớ đến tất cả những lí do làm gã phải báo thù nàng, tuy nhiên gã cũng kềm chế rất tốt. giận dữ chỉ thể qua ánh mắt, nhưng cũng quá đủ làm Rowena run rẩy. Và gã rất thích thú mục kích sợ hãi đó. Dường như chỉ bấy nhiêu cũng làm gã nguôi giận.

      Chân nàng cảm giác như tê cứng khi tiến lại phía gã với khăn khô mềm, nhưng giọng lạnh lùng của gã làm nàng dịu .

      “Qùy lần nữa”, gã đề nghị. “Và cẩn thận, nha đầu, đừng để sót giọt nước nào đó. Ta mà bị cảm lạnh vì tội cẩu thả nàng đừng trách sao bị đánh.”

      như thể những lời đe dọa cho ăn đòn khác thiếu giá trị. Nàng chắc, nhưng chú tâm đến lần răn đe này. Và cũng để tự bảo vệ mình, nàng bắt mình lau chậm, chắc chắn từng phần da đều được khô ráo chút ẩm ướt.

      Đó là 1 trải nghiệm mà nàng muốn nhắc lại. run sợ của nàng lúc đó chuyển sang dạng khác. Và gã cũng biết. Gã quan sát nàng như con chim ưng vì thế dù muốn dù gã cũng thấy những hiệu ứng của mình lên nàng. Tuy nhiên, tác động mà nàng gây cho gã thậm chí còn ràng hơn, nó đóng dấu thẳng mặt gã. Rồi mê hoặc với phần nam tính của gã trở lại. Trái với mong muốn, nàng thậm chí ve vuốt khi nàng lau khô nó. Đó cũng là lúc gã đột ngột kêu nàng ra ngoài. Nàng rất ngạc nhiên, nhưng chần chừ để gã phải lập lại mệnh lệnh. Nàng chạy lên cầu thang ở gần phòng ngủ của gã dẫn đến khu nhà của phụ nữ., bao gồm cả phòng may và dệt.

      Phòng dệt tối thui và trống trơn vì mọi người xuống đại sảnh từ sớm. Rowena nghĩ mình cần lấy lại bình tĩnh truớc khi tìm gì ăn. Nhưng thay vào đó, nàng kiếm ngọn đuốc ở hành lang để thắp mấy cây đèn cầy trong phòng rồi ngã tấm đệm rơm, lót áo và nằm nghỉ.

      Để ngủ đựơc là 1 vấn đề khác nữa. nàng còn thức khi 4 thợt dệt cùng trở về, họ thầm vài phút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chút khó khăn. Nàng vẫn thức giữa tiếng bụng sôi ùng ục hòa với tiếng ngáy đều của những người cạnh bên. Và nàng vẫn chưa ngủ khi cửa lại mở, dường như trời tảng sáng, rồi 1 dáng cao to hất bóng lên ánh sáng đằng sau.

      Nàng biết đó là ai. Dường như có lúc nào đó nàng mong đợi gã đến, dù nàng cũng tưởng tượng đến cảnh gã thư giãn bên Celia. Có khi nào gã nghĩ rằng Celia của gã ở đây? Có phải gã đến gặp người chứ phải là nàng?

      Nhưng chính Rowena là người gã muốn. “

      phải nghi ngờ đó là lời dành cho nàng, dù mặt gã hòan toàn bị che khuyất. ai trong phòng động đậy… nhưng Rowena nhúc nhích mà chỉ lắc đầu.

      Gã phất tay và lập lại từ duy nhất đó, nàng liền bị tấn công dồn dập với những kí ức khi tay gã lướt người nàng, rồi những khoái cảm kỳ diệu mà thân thể của gã đè nặng lên nàng, nhưng nàng lại lắc đầu lần nữa, rất quyết liệt. Nàng muốn nhận những cảm xúc đó, nhất là từ gã.

      nhiều trước khước từ của nàng, nhưng rất khẽ, chỉ đủ lọt vào tai nàng.

      “Nàng chịu đựng khổ sở như ta, nếu nàng đâu còn thức. Ta muốn phải kéo dài nó lâu hơn nữa. nào, hay ta phải ẵm nàng ra.”

      Nàng sợ tạo nên cảnh tượng chắc chắn làm mọi người tỉnh giấc, nhưng vẫn cử động, vì thế gã phải tiếp tục: “Nàng có la hét cũng chẳng nhằm nhò gì. Chẳng lẽ nàng chưa nhận ra điều đó?”

      Nàng có chút tự trọng hơn thế, nhưng vì nàng gần như muốn la lên nếu gã đụng vào nàng, nên nàng ngồi dậy rồi theo gã ra khỏi phòng, dù vậy vẫn xa hơn hành lang vắng lặng. Gã vẫn bước chắc mẩm nàng theo sau. Khi nhận ra nàng ở sau lưng gã vội quay lại, dù ít ra vẫn chưa nổi giận. Chân mày gã chỉ nhướng nghi vấn.

      “Nàng muốn có trợ giúp ư?”

      sơ suất của gã chuyển thành tức giận.

      “Tôi với ngài,” nàng ràng và cứng rắn.

      “Ngài trả thù tôi đủ cách rồi. Ép buộc tôi lần nữa còn “giống giống” dâu.

      “Ta với nàng là chỉ “giống giống” thôi sao, nha đầu? Sau hôm nay nàng biết hơn. Tuy nhiên, ta chọn đền đáp chính xác từ nàng, và cứ như thế mà làm”

      Rồi gã nhún vai, chỉ trước khi nụ cười lạnh lẽo đó trở lại môi.

      “Nhưng chuyện đó cũng chẳng nhằm nhò gì cả, với ta giờ nàng thực hơn người hầu gắn chặt cuộc đời ở Fulkhurst, như những người hầu khác. Điều đó có nghĩa là nàng thể làm gì mà được phép của ta, và giống như những người hầu khác, nàng mắc nợ ta. Cũng có nghĩa, giống như những nữ hầu khác, nếu ta quyết định giật váy nàng và đặt mình vào giữa chân nàng ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đó chính là đặc ân của ta. Do đó, nếu ta muốn nàng tự nguyện đến giường ta, nàng được từ chối. chứ?

      , nhưng”

      , gì?”

      “Thưa ngài.”, nàng ngắt lời.

      “Nàng chậm tiêu. Nhưng chỉ nên mong đợi biết từng chút đối với những người ngớ ngẩn như nàng.”

      “Tôi ngớ ngẩn, thưa ngài.”

      ư? Nàng nghĩ mình ngu xuẩn khi cố tình ăn cắp đứa con ta à?”

      ngu ngốc”, nàng thú nhận “chỉ là sai lầm, nhưng tôi có lựa chọn.”

      ai kề dao vào cổ nàng cả”, gã cách khắc nghiệt.

      Nàng được cảnh báo nên bào chữa. Gã tức giận, và giống chịu lắng nghe nếu như nàng dám thử làm cho hiểu mọi chuyện. Tuy nhiên, dù nàng kềm chế cũng thể cho qua những lời miêu tả về vị trí tại của nàng, dù cho có làm gã thêm giận dữ.

      “Ngài biết , tôi phải là người hầu mà, ngài Warrick. Nếu thực là người hầu, tôi nghi ngờ đồng ý với tất cả những gì ngài và có thể thậm chí cảm nhận khác biệt về lệnh triệu tập vào nửa đêm của ngài. Nhưng dù có phán tôi là người hầu nữa cũng có nghĩa như thế, thay đổi cảm nhận của tôi, khiến tôi chấp nhận điều gì mà ngài gọi là ‘đặc ân”.”

      “Nàng rất thích cho ta biết mình có lựa chọn. Nàng nghĩ mình có lựa chọn trong chuyện này ư?

      “Vậy ngài cứ xích tôi lần nữa”, nàng mạch lạc, ‘vì tôi bao giờ tự nguyện đến giường của ngài’

      Gã cười cách độc ác trước tự tin của nàng.

      “Những sợi xích đó phục vụ lợi ích của nàng, nha đầu, phải ta. Ta thích nhìn nàng phản kháng chứ cần sẵn sàng. , ta muốn thấy nàng căm tức và nhục nhã khi cuối cùng cũng phải chịu thua. Có thể lần này ta làm nàng van xin những gì mình muốn”

      Người nàng tái nhợt trước những từ ngữ đó, mặc dù gã trông thấy trong ánh sáng tù mù. Nhưng nàng có thể nhớ như in lần cuối cùng giường gã, khi gã đùa giỡn người nàng và khiến nàng hóa dại, nàng nghĩ đến chuyện van nài nếu bị miếng giẻ chặn họng. Và đó là điều nhục nhã hơn hết thảy. Nhưng lúc đó nàng bị xích nên thể đối phó với tất cả những đợt mơn trớn gợi tình. Khi bị xích, nàng có thế chống đối, gã thể đẩy nàng đến mức khao khát nó lần nữa, , gã thể khiến nàng van xin. bao giờ.

      Với suy nghĩ tạm ổn đó, nàng gần như phạm sai lầm buột miệng ra, và như thế chắc chắn làm gã chứng tỏ theo cách khác, nhưng đúng lúc đó bụng nàng phá vỡ im lặng bằng tiếng sôi ùng ục. Chính xác nó làm nàng xấu hổ, đặc biệt khi mắt gã chuyển xuống nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.

      “Ăn lần cuối khi nào?”. Gã hỏi.

      “Sáng nay”

      “Tại sao? Nàng có nhiều thời gian mà.”

      cho đến trước khi ngài tắm và sau đó, tôi chỉ muốn mình gặm nỗi đau.”

      được đổ thừa cho ta vì lỡ bữa, nha đầu và cũng được bỏ bữa lần nữa. Ta quan tâm đến chuyện nàng tự bỏ đói mình, nhưng nàng phải đợi cho đến khi con ta thoát khỏi bụng nàng. Nàng có bao nhiêu thịt bám xương cả. Nếu còn bỏ bữa nào, ta đánh nàng.”

      Nàng bắt đầu ngạc nhiên về lời đe dọa này. Lời như thể gã làm thế, nhưng nó được phát ra với chất giọng quá thường khó có thể đủ sức đe dọa.

      “Tôi có ý định nhịn đói để thoát khỏi trả thù của ngài”

      “Thế tốt, vì nàng tìm thấy lối thoát nào đâu, có cho nàng. nào”

      “Tôi trở lại giường mình”

      “Nàng với ta, ta cảnh báo nàng được ngắt lời ta chưa?

      “Rồi, nhưng vì ngài tự chấp hành theo luật, nên tôi nghĩ ngài muốn bị cho là kẻ đạo đức giả, hay là quái”

      Nụ cười lạnh lẽo lại xuất . Thực , nụ cười đó có hiệu ứng hơn bất cứ lời đe dọa nào của gã vì nó mang theo cả điềm báo cho phần lớn những đòn trừng phạt.

      Gã tiến bước. Nàng lùi bước.

      “Nàng nghĩ chạy thoát chứ, nha đầu?” Gã chế nhạo.

      Cằm nàng giơ cao.

      “Có, tại sao ? Ngài trừng phạt tôi bất cứ giá nào mà. Tôi thể làm gì nhưng tôi nhanh hơn gã khổn lồ như ngài.’

      Trước khi gã bước thêm bước và chỉ còn cách nàng chưa đầy cánh tay, nàng liền sàng qua gã hướng về phía cầu thang vòng ở cuối hành lang. Nếu nàng chạy đến đại sảnh có nhiều chỗ trốn, thậm chí có thể giữa những người hầu ngủ ở đó. Nhưng nàng nhớ còn khu nhà kho dưới tầng hầm. Nàng chạy xuống cầu thang nhanh gấp đôi bình thường. Nàng nghe thấy tiếng gã nguyền rủa sau lưng, tiếng thở đứt quãng của mình và tiếng lanh canh của thép đỉnh cầu thang. Nàng phải dừng lại vì bị chặn ngang. Tên chắn đường nàng cầm 1 cây đèn cầy, tay còn lại là thanh gươm. ta lớn hơn nàng, nhưng cao hơn nàng ít nhất cũng bàn tay.

      Rowena có lấy 1 cơ hội để tìm đường tránh khỏi thanh gươm cũng như người giữ nó. Nàng bị nhấc khỏi sàn nhà từ phía sau rồi tiếng Warrick ra lệnh “Bỏ gươm ra, Bernard, đánh thức đầu bếp dậy.”

      Ngay khi Bernard vừa quay làm nhiệm vụ, giọng cứng rắn bỗng trở nên nhàng với lời đe dọa thầm vào tai nàng “Nếu nàng chưa giành được trừng phạt nào trước đây, nha đầu, giờ nàng có, nhưng trước tiên, ta để nàng ăn no”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXII
      Nhà bếp trở nên kỳ quái khi có ánh lửa lập lòe trong bếp lò, còn mấy ngọn đuốc như bị bóng tối đuổi chạy mất. Cái bẫy chuột léo nhéo trước khi bị đóng sập và đem dấu sau lồng cầu thang. Trong khi đó, người đầu bếp làu bàu vì bị mất giấc ngủ vừa nhanh tay làm việc trong ánh sáng từ ngọn đèn cầy Bernard giơ cao. Rowena vẫn trong vòng tay của Warrick. Mỗi lần nàng cử động dù nhàng nhất, gã liền phản ứng như thể đó là nỗ lực trốn thoát bằng cách siết chặt tay vào người nàng.
      Khi cuối cùng gã cũng thả nàng xuống ghế trước bàn ăn, loạt các loại thức ăn được bày ra cho nàng lựa chọn, dù nguội, nhưng vẫn hấp dẫn đối với cái bụng rỗng. nửa ổ bánh mì còn lại từ bữa ăn sáng nhưng còn mềm khi được trét bơ lên . miếng dày thịt bò nướng, thịt bê hầm vang trắng và khoanh cá thu ướp bạc hà và rau mùi tây, chỉ thiếu nước sốt. miếng phomat, vài quả lê chín và cái bánh nhân táo nằm xung quanh thức ăn mặn cùng với vại bia.
      “Hết thịt gà rồi à?” Warrick hỏi người đầu bếp khi Rowena bắt đầu ăn.
      “Còn con, thưa ngài, nhưng tiểu thư Beatrix dặn dành cho ấy vào bữa sáng.’
      Warrick cắt ngang bằng mệnh lệnh “Lấy ra đây. Con ta ăn những thức ăn được chuẩn bị như những người khác. này đói.”
      Rowena thể tin những gì nàng vừa nghe thấy, gã nhận ra là gây thêm kẻ thù cho nàng sao? Làm sao có thể lấy đồ từ con chủ nhà cho người hầu chứ. Cho khách may ra, chứ thể nào là người hầu. Rồi sáng mai, đầu bếp phải đối phó với cơn giận của Beatrix, như thế lại thêm người căm ghét nàng, mà ông ta là phu quân của Mary Blouet, người quản lý nàng.
      “Ở đây có nhiều thức ăn hơn sức tôi.”, nàng vội lên tiếng quả quyết. “Tôi cần thịt gà đâu.”
      “Nàng cần nhiều chất”
      Warrick nhấn mạnh.
      “Nhưng tôi thích thịt gà.’ Nàng dối.
      “Nàng chỉ ăn cho bản thân mình .” Gã cắt ngang.
      Lời nhắc nhở đó làm mặt nàng nóng lên vì mắc cỡ, nhất là có đến 2 người đàn ông nhìn nàng lạ lẫm, như thể lí giải cho cách cư xử khác thường của Warrick nãy giờ. Và chuyện nàng có thai có vẻ như cũng trở nên dễ hiểu lúc này. Liên kết với hàng loạt quan tâm quá mức mà Warrick dành cho nàng, khó để đoán ra cha đứa bé là ai. Gã phiền sao? , tại sao phải phiền khi gã dự định chiếm lấy đứa bé mình. Nhớ lại điều đó làm Rowena nhìn trừng trừng vào gã.
      “Em bé và tôi đều thích thịt gà và cũng ăn”
      Gã nhìn nàng chăm chăm lúc trước khi nhún nhường với giọng cáu kỉnh. “Được lắm”, rồi quay lại người đầu bếp thở phào ‘Nhưng ta nên dùng rượu thay bia và ta nghĩ nên uống rượu ủ chua. Hãy lấy bình rượu ngọt ta lấy về từ Tures”
      Rowena cứng người. Người đầu bếp cũng thế khi “Tôi phải đánh thức lão thủ kho để lấy chìa khóa, thưa ngài.”

      Rowena chỉ vừa mới tránh tiếp nhận 2 kẻ thù mới bằng cách từ chối trong những món ăn thích của mình. Nàng nhận thêm khó chịu từ người thủ kho để được uống lại loại rượu quê hương mà chỉ nghĩ đến thôi cũng làm nàng nghẹn ngào vì nhớ. tàn nhẫn khi treo lơ lửng thứ nàng bị mất, nhưng điều độc ác này nàng thể trách Warrick vì gã đâu biết nàng là Tiểu thư của Tures.
      Nàng chặn người đầu bếp đường lên cầu thang.
      cần thiết đâu, thưa ông Blouet. Rượu làm tôi phát bệnh thôi’ Nàng lại dối. “Vì thế tôi thể uống.”
      Người đầu bếp khấp khởi quay lại để nhận lời xác nhận từ lãnh chúa của mình, nhưng Warrick cau mày nhìn xuống Rowena.
      “Lạ lùng là thứ gì tiện cho người khác giờ là thứ nàng ăn được.” Gã buông lời nhận xét. “ phải như vậy”, nàng cương quyết.
      phải à?” Gã lập lại đầy nghi ngờ, sau đó lạnh lùng tiếp. “Đừng bao giờ chống lệnh của ta lần nữa, nha đầu. Nếu Blouet nghe theo lời nàng ông ta được nhận 10 roi cho tội đó.”
      Nghe đến đó, người đầu bếp tội nghiệp vội chạy đánh thức người thủ kho. Rowena ngừng ăn, cuộn 2 tay vào lòng vì thế Warrick biết gã làm nàng mất khẩu vị.
      “Ngài đê tiện vì lòng thù hằn.’
      Bernard kinh ngạc trước cả gan của nàng, nhưng nàng vẫn tiếp: “Ngài làm gì với bình rượu đây? Vì tôi uống nó đâu.”
      “Nó được mang đến phòng ngủ để ta uống, và nàng cũng được đưa đến đó ngay khi ăn xong, nếu nàng ăn xong rồi …”
      Rowena lật đật gắp thức ăn khi nụ cười vô hỉ đó trở lại môi Warrick.
      “Bernard?”
      Bernard cần phải ra lệnh.
      “Vâng, thưa ngài, ngay khi ấy vừa ăn xong.” ta cam đoan.
      Warrick đặt ngón tay dưới cằm nàng nhai tích cực.
      “Đừng tự gây rắc rối, nha đầu, và đừng câu giờ, nếu ta quay lại xem điều gì ngăn trở nàng, mà ta thích thế.”
      xong, gã bỏ nàng lại với tên lính và mớ thức ăn. Rowena nhai chậm lại, nhưng lo lắng bắt đầu cuộn lên trong bụng nàng.
      hiếp nàng lần nữa. Gã rất quyết tâm thực những lời đe dọa của mình.
      Có lẽ nàng nên phản kháng lại chàng trai này thay vì Warrick, sau đó chạy trốn. Bernard to con hơn nàng dù vẫn chưa phát triển hết, vì thế nàng chắc chắn có cơ hội chạy trốn khỏi ta hơn là Warrick. Nhưng như vậy có làm cho tên cận vệ này bị phạt ? Và nếu như Warrick trở lại tìm nàng, gã có thể đánh thức hết mọi người dậy truy lùng nàng ? cần phải suy nghĩ, tất nhiên gã làm thế. Gã đâu quan tâm đến chuyện người hầu của mình làm việc vất vả thế nào và rất cần giấc ngủ. Nàng có thể cũng để ý đến điều đó, nhưng nàng muốn cả Fulkhurst căm giận nàng vì ai ở nơi này bảo vệ nàng khỏi trả đũa của bất cứ ai.
      “Tốt nhất là nhanh lên, thưa .” Bernard sau lưng nàng. ‘ nhân nhượng của Đức ngài bao gồm kiên nhẫn chờ đợi lâu đâu.”
      Nàng trả lời mà ngoảnh lại. “Vậy ta nên tìm tôi lần nữa. tưởng tôi quan tâm à? Tôi cũng chẳng thèm phải đối phó với cơn giận của ta.”
      Cả những đòn trừng phạt nhặt của gã… Nàng tự hỏi điều gì là nỗi nhục của nàng lần này vì dám chống đối gã bên ngoài phòng dệt, chạy trốn rồi làm gã bực mình ở đây. Phải chăng là van xin mà gã đề cập? Còn tệ hơn sao? , còn có điều gì tồi tệ hơn chuyện van xin khoái cảm từ người đàn ông mà nàng căm ghét chứ?
      là ương ngạnh, chút cảm kích trước hào phóng của đức ngài.”
      Rowen mắc nghẹn với miếng thịt bò nhai. khi tiếng ho vừa dịu lại, nàng quay qua nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ vừa phát ra nhận định kinh khủng đó.
      "Hào phóng sao?" Nàng hỏi.
      "Ngài cho mở cửa nhà bếp giữa đêm để no bụng, khi điều này chưa từng xảy ra trước đây. Cả ông Blouet còn dám khi bị đói nữa là."
      Đó là nguyên tắc ở hầu hết các lâu đài. Qúa nhiều ngoại lệ nảy sinh những chuyện hay. Tuy nhiên, Rowena bị thuyết phục.
      "Cho con ăn, phải tôi.", nàng chế giễu.
      "Đức ngài bao giờ mở cửa bếp cho con của mình.", Bernard đáp trả.
      " biết đâu!", nàng vội cắt ngang. " ta căm thù tôi."
      "Khi đức ngài khao khát thay vì người khác sao? Khi ngài cân nhắc có nên đánh thức dù nhu cầu của ngài cao hơn sao? Thậm chí khi đức ngài bế để bị cảm lạnh khi chân trần sao?"
      Nàng bị những giả thiết đó đánh bại dễ dàng, nhưng nàng thẹn đỏ mặt với cụm từ nhu cầu của Warrick, bởi đó là điều nàng phải chịu đựng khi tắm cho gã. Nàng nghĩ rằng gã cho gọi Celia. Nhưng sao gã làm thế? Vì nàng là người gã trả thù và nhu cầu của gã cũng thế. Thế nhưng tại sao phải chờ đợi lâu? Thực ra gã thể chịu đựng để chạm vào nàng, cũng nhiều hơn nàng có thể chịu đựng để chạm vào gã, , nàng tự dối lòng. Nàng chưa bao giờ ngần ngại đụng chạm vào thân hình tuyệt vời đó khi nắm quyền trong tay. Còn tối nay, nàng thực bị khuấy động khi chạm vào gã, trong khi gã hề đụng lại nàng. Nhưng giờ nàng thấy phiền vì nó. Nàng thấy khó chịu trước hiệu ứng gã để lại.
      "Liệu có nghĩa lý gì khi tôi đâu muốn quan tâm của ta?" nàng hỏi như thể làm cho chàng trai trẻ này hiểu ra và thay đổi quan điểm của mình. Nhưng tất cả những gì ta chỉ là "Như tôi , là ương ngạnh"
      "Còn khờ khạo và thiên vị! Lãnh chúa của độc ác, đầy thù hận."
      " phải!" Bernard kêu lên, thất vọng.
      “Đức ngài rất tốt và rộng lượng với những người phục vụ ngài. Ngày ấy chỉ nhanh chóng trả đũa kẻ thù thôi"
      "Và tôi là trong số kẻ thù đó", nàng thầm khi quay lưng lại. Nàng nhìn chăm chăm vào mớ thức ăn mà chẳng còn chút hứng thú, rồi nghe tiếng Bernard sau lưng "Kẻ thù của đức ngài ư? phụ nữ à? làm gì đắc tội chứ?"
      Chỉ hiếp và đánh cắp hạt giống của gã. Nhưng đó là tội ác quá kinh hoàng trong đầu nàng, nàng bao giờ dám thừa nhận nó với bất cứ ai. Warrick thay đối quyết định và giết chết nàng nếu nàng làm thế, vì ít ra nửa căm thù của gã xuất phát từ việc nó vượt quá những gì có thể làm với gã, với lãnh chúa hùng mạnh.
      Vì thế nàng trả lời câu hỏi mà thay vào đó chỉ chán nản : " muốn đưa tôi đến đó làm . Tôi xong rồi."
      Người đầu bếp trở lại cùng với thủ kho và vội đến chỗ nàng.
      "Sao còn nhiều thức ăn thế này, "
      "Thức ăn rất tuyệt, thưa ông Blouet, nhưng tôi rất no rồi. Và tôi cũng hứa gây phiền như hôm nay. Tôi ăn uống như mọi người để ông bị làm phiền.
      Ông ta bác bỏ. "Đứa bé cần phải có đủ chất. Tôi chú ý thêm thức ăn cho ."
      ", ông cần thiết phải làm thế đâu."
      “Lảnh chúa Warrick muốn thế."
      Và những gì Lãnh chú Warrick muốn phải được thực thi.
      Rowena cắn chặt răng lại và ra khỏi nhà bếp. Tuy nhiên, trước khi nàng chạm đến bậc thang bằng đá, nàng được nhấc bổng từ phía sau, giống như lần trước. Chỉ là lần này nàng cảm thấy an toàn. Nàng cảm thấy như thể mình suýt bị ngã.
      "Thả tôi xuống, Bernard, tôi tự được.
      "Bướng bỉnh", ta tự nổi cáu khi nặng nhọc leo cầu thang. " ta mà chết mình cũng bị lột da sống. quá ương bướng’
      Kiểu này mà té tôi bị gãy cổ mất, cậu ngốc”
      “Người hiệp nghĩa luôn giúp đỡ phụ nữ, nhưng lần sau nên mang giày, thưa .”
      ta phàn nàn ư? Rowena muốn bạt tai ta nếu như sợ ta bị bất ngờ quăng nàng xuống đất. Chúa giúp nàng thực điều đó.
      “Xuống đây”, rốt cuộc ta cũng lên tiếng và nhanh chóng thả nàng đứng xuống.
      ‘Sàn gỗ quá lạnh. Tôi cần thở chút, nhưng có thể tiếp”
      Nàng có thể ? Rowena quyết định trở nên bướng bỉnh như cách ta suy nghĩ về mình.
      “Làm sao biết sàn nhà lạnh thế nào khi chân trần chứ? Mấy ngón chân của tôi bị đóng băng. phải đỡ tôi hết chứ.”
      ta đứng thở nặng nhọc. Đại sảnh tối tăm kéo dài trước mặt, chỉ có duy nhất ngọn đuốc cháy ở góc xa phát ra vệt sáng hẹp lên những thân thể người hầu chìm trong giấc ngủ.
      Bernard nhìn nàng kinh hãi
      “Vậy hãy mang giày của tôi được ?”
      “Có thể tôi trở lại giường mình.”
      sợ hãi của ta dâng cao.
      thể làm thế!’
      “Nhìn nè, chàng trai”
      Nàng quay người và bắt đầu bước xuống, nhưng chưa đầy 5 giây sau nàng lại bị nhấc lên lần nữa. Bây giờ Bernard tức giận vì bị coi thường.
      ‘Đỏng đảnh làm nên tiểu thư, thưa . nghĩ ưu ái của lãnh chúa đưa đến vị trí đó hả? Đừng có mơ và tốt nhất nên nhớ mình là ai.”
      Lời lẽ của ta như kim châm làm bật ra câu đáp trả suy nghĩ:
      “Tôi cần ai đặt để vào vị trí là của mình. Là lãnh chúa tốt bụng và rộng lượng của phủ nhận vị thế của tôi là tiểu thư của…”, đến đây nàng lấy lại bình tĩnh trước khi thốt ra “Ture’.
      “Kirkburough” nàng sửa lại. “Là nơi ta phá hủy.”
      dối.”
      giống y chang chủ của mình.” Nàng đáp trả. “ , điều duy nhất tôi dối là chuyện mấy ngón chân tôi bị tê cóng. Giờ cho tôi xuống
      ta làm theo, gần như làm nàng té khi buông tay. Tuy nhiên, vẫn còn chút an ủi vì họ vừa tới phòng chờ dẫn vô phòng ngủ. Rồi cửa bật mở và nhanh chóng bị lấp đầy bởi kẻ báo thù nàng, gã xuất sau lời cao giọng của nàng
      ‘Điều gì là cậu khó chịu thế?” Warrick hỏi người cận vệ vì cậu ta thở khò khè .
      Rowena trả lời trước khi Bernard kịp làm.
      ta cố bắt chước ngài mang tôi , nhưng xem ra phải lớn hơn chút trước khi bắt đầu hành động thô lỗ bắt ép phụ nữ theo ý mình.”
      Lời chế giễu có tác dụng với cả 2 người đàn ông. Bernard đỏ mặt vì tức giận, còn Warrick mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà nàng căm ghét.
      ra người hầu mới của ta có móng vuốt, đúng ?” gã nhận xét. “Để xem ta có thể làm gì nhổ nó. Vào trong, Rowena.’
      Nàng nhúc nhích, hoảng sợ trước những gì vừa làm. Điều gì làm nàng nghĩ có thể trêu chọc và sỉ nhục gã mà trả giá chứ? Nhưng càng lâu nàng càng bị nguyền rủa mọi giá…
      “Tôi chịu bị phạt mà chẳng có thể làm được gì.’ Nàng liếc sang Bernard trước khi kết thúc. “ có gì gút mắc cả. Nếu ngài muốn tôi vào trong, ngài phải tự làm làm . Tôi rồi, tôi tự nguyện đâu”
      tốt nếu như Bernard đứng chắn lối ra duy nhất, nên nàng còn nơi nào để chạy khi Warrick chấp nhận thách thức tiến về phía nàng. Và mặc dù nàng vận hết sức lực cố thoát khỏi đôi tay gọng kìm siết chặt cổ tay, nàng hầu như ngay lập tức bị kéo vào phòng trước khi gã đóng sập cửa lại. Nhưng gã dừng lại cho đến khi đến bên giường và đẩy nàng ngã lên đó.
      Rồi sau đó, chậm rãi với nỗ lực kềm chế thích thú hiển , gã ngã người lên nàng cho đến khi nàng biết chắc rằng mình thể nhúc nhích nổi.
      “Giờ nàng thấy nó có tác dụng thế nào, cứng đầu của mình?” Gã chế giễu.
      ‘Tôi căm ghét ngài”
      “Cảm xúc trở lại mạnh mẽ lắm, và ta cũng đảm bảo, với ta có còn hơn nàng nhiều.’
      khoác nụ cười hung ác nên nàng chút nghi ngờ về điều đó.
      Bất ngờ là nàng muốn khóc. Nước mắt chực trào ra làm mắt nàng long lanh như viên ngọc lộng lẫy.
      Gã nhìn thấy và quan sát hồi rồi mới : “Nàng nghĩ làm mọi chuyện dễ dàng cho ta, phải ? Đâu rồi lời hứa chống đối ta?”
      “Ngài quá phấn kích trước căm ghét và kháng cự của tôi. Tôi để ngài có được điều đó nữa.”
      “Ích kỷ, nha đầu”, Gã mắng, dù trong mắt gã bất ngờ xuất niềm vui đúng nghĩa.
      “Vậy nàng nghĩ nằm đây như xác chết với hi vọng làm ta chán và để nàng sao?”
      Nàng chưa từng thấy trạng thái đặc biệt này của gã nên thận trọng : ‘Đó là điều ngài …”
      Gã cười làm nàng ngạc nhiên và càng cười to hơn khi thấy nàng bối rối. Rồi tay gã chuyển đến má nàng, rất dịu dàng, còn ngón tay cái của gã miết chầm chậm, khiêu khích phần môi dưới đầy đặn.
      “Ta làm gì với nàng đây?”
      Câu hỏi dường như dành cho nàng, thực , nó chỉ là điều gã tự vấn thành lời. nhưng nàng vẫn trả lời gã.
      “Hãy để tôi
      , bao giờ thế”, gã nhàng khi ánh mắt rớt xuống môi nàng.
      “Nàng trinh nguyên chỉ nơi. Nơi này thế nào, cũng thế chứ?”
      Đôi mắt bừng lên ấm áp và nụ cười làm gã trông đẹp trai khiến nàng giống như bị thôi miên. Rồi môi gã đậu môi nàng.
      Nàng nhìn nó từ từ tiến đến và sẵn sàng kháng cự, nhưng nàng đề phòng được những điều mong đợi từ những phần còn lại của cơ thể mà nàng thể khống chế nổi. Lưỡi gã lướt môi nàng, truyền xúc cảm đến tận bụng nàng. Rồi nó trượt giữa răng nàng, mơn trớn lưỡi nàng làm nàng cảm nhận sức nóng thiêu đốt bên trong cơ thể mình.
      rằng chưa có đôi môi tình nhân nào chỉ cho nàng cách hôn. Những gì Gilbert làm trước khi bỏ mặc nàng đối phó với Warrick giống điều này chút nào. Nụ hôn đó nhanh, thô bạo và ghê tởm với nàng. Nhưng lần này rất dịu dàng, dường như vô tận và nàng ước chi mình nhìn ra được khác biệt. nên có khác biệt ở đây. Nhưng thể phủ nhận đây lại là điều nữa của kẻ thù mà nàng phản đối.
      “Như ta nghĩ, vùng hoang sơ để khai phá.’ Gã và dường như rất hài lòng về điều đó. ‘ Nàng được cất giữ cẩn thận cho đến khi ta tìm thấy.’
      Lời có lẽ là phương tiện phòng thủ duy nhất mà gã cho phép nàng. Nàng liều lĩnh nắm lấy nó để chống đối gã càng lâu càng tốt như thể kéo dài thời gian.
      “Ngài tìm thấy tôi, mà ngài được tìm thấy cho tôi. Hãy nhớ điều đó, và cả những điều ngài muốn làm. Hãy thả tôi ra, Warrick.”
      Cách đáp trả của gã là hôn nàng lần nữa, nụ hôn quá dịu dàng nhưng ít ra nó còn lạnh lùng. , nàng bắt nhịp với xúc cảm nhanh, nàng quên những lời chế giễu mà nàng vừa dùng để chống lại nó.
      Còn gã . Gã tức giận như nàng mong đợi, chỉ khác kết quả như nàng muốn. Nàng nhận ra cho đến lúc sau khi gã thầm ra lệnh “Van xin ta ” và nàng chạm đến đỉnh điểm của nhu cầu đáng thất vọng đó khiến nàng vâng lời.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXIII
      Warrick trong trạng thái giằng xé giữa thỏa mãn và cáu kỉnh. cảm xúc nào ở lại lâu với gã và cũng cái nào bỏ gã mình. cái làm gã ước có thể phủ nhận cái còn lại, nhưng gã thể vì mãi nhấn chìm mình cùng ả tóc vàng mang đến cảm giác sảng khoái cách khó tin. Tất nhiên, trả đũa nàng thành công làm gã thích thú, nhưng khoái cảm vô tận này thể chỉ đến từ đó.
      Tuy nhiên, gã nên trải nghiệm điều này chút nào, vì gã có ý định đụng đến nàng lần nữa sau khi giải phóng nàng khỏi xiềng xích. Gã tính tiếp tục gây khó dễ và hạ nhục nàng. Gã còn muốn để nàng sống trong trả giá và phải luôn được nhắc nhớ đến điều đó.
      Nhưng đêm nay chứng minh gã là tên ngốc khi nghĩ rằng có thể làm nhục nàng bằng những lệnh phục dịch riêng tư mà phải tự trả giá. Gã có thể đạt được mục đích nếu như nàng tiếp tục chỉ cảm thấy mắc cỡ nhưng thay vào đó nàng lại bắt đầu bị khuấy động, dù nàng khổ nhọc che đậy nó, nhưng khao khát của nàng đẩy gã đến giới hạn. Tuy gã kháng cự tiếng gọi quyến rũ đó bằng cách cho nàng lui nhưng, nàng vẫn tiếp tục bào mòn tinh thần và cơ thể gã.
      Điều đó làm gã tức điên bởi nàng vẫn có thể làm gã mong muốn nàng điên cuồng. Qủa thực, gã rất giận vì chẳng có gì khác biệt với bất lực mà gã chịu đựng khi nằm trong tay nàng. Rồi gã phải chống chọi với thôi thúc mãnh liệt tìm mang nàng về lại nơi này đêm nay. Nhưng khi nhớ đến thân phận tại của nàng làm gã có cớ bào chữa cho nhu cầu có nàng lần nữa, và gã thua cuộc.
      Gã nghiêng người quan sát nàng. Nàng vờ ngủ, cố tránh né bất cứ mối quan tâm xa xôi nào. Thấy vậy, gã mỉm cười với chính mình. Gã nghĩ thấy nàng quá thú vị. Lòng can đảm của nàng, mọi cố gắng phản kháng lại gã đều rất tức cười. Phần lớn thời gian nàng thực sợ gã, còn lại nàng cũng thể tức giận và gã thấy mình rất thích thú trước những cơn giận hơn là sợ hãi vì đối với gã nó chẳng có chút ý nghĩa nào.
      cả gan của nàng trong nỗ lực châm ngòi cho cơn giận của gã cũng rất ấn tượng khi nghiêm túc xét đến vị trí của nàng. Gã đợi cởi bỏ quần áo nàng hay của chính gã, mà chỉ giật váy nàng lên như gã từng cảnh báo.
      Gã cũng lên tiếng muốn tự nguyện của nàng, nhưng nghe tiếng nàng van xin gã quả thực rất ngọt ngào, xoa dịu cơn giận mà nàng tìm kiếm.
      Váy nàng vẫn còn bị đẩy cao đến hông. Gã buông lỏng tay phần da trần và thấy nàng nín thở, nhưng nàng mở mắt mà vẫn giả vờ ngủ. Lại chút thách thức nữa mà gã quyết định bỏ qua.
      Tính khí của gã chắc chắn rất lạ, khinh bỉ nàng vì những gì làm với gã, nhưng lại hứng thú thưởng thức nàng dưới quyền của mình. Và thôi thúc chạm vào nàng lần này sau khi được thỏa mãn làm gia tăng bực tức trong gã.
      Gã lấy tay ra khỏi người nàng cùng với cái nhíu mày khi kết luận rằng chính diện của nàng là nguyên nhân cho trạng thái lạ lùng này. Ít nhất gã cũng có thể sửa chữa, và ngay lập tức.
      “Dậy , nha đầu. Sử dụng nàng có nghĩa là chia sẻ chiếc giường thuộc về ta. Ta ngủ chiếc giường rơm thô 3 đêm qua rồi.’
      “Tôi kiệt sức với thông cảm rồi.’ nàng đáp trả khi trượt khỏi nệm xuống sàn rồi hướng thẳng ra cửa.
      Lời chế giễu của nàng rất ràng làm gã thích thú:
      “Hãy nhớ đến chiếc giường êm ái của ta khi nằm chiếc đệm rơm khô cứng của nàng”, Gã với theo sau lưng nàng.
      Nàng quay lại trao cho gã nụ cười thoáng qua.
      “Giường của ngài chỉ được nhớ đến để tôi so sánh phiến đá còn thoải mái hơn nó như thế nào.”
      “Như thế giống thái độ của nàng khi van xin ta”
      Mặt nàng đỏ bừng trước những lời nhắc nhở đó. Tốt thôi, nó dạy nàng khôn ngoan hơn khi buông lời chế nhạo. Nhưng gã quên hết cảnh đó khi nhận thấy nàng chân .
      “Trở lại đây, Rowena.”
      Mặt nàng từ đỏ trở nên trắng bệt làm gã phải nạt ngang: “Ta có hứng thú mang nàng trở lại giường vì lỗi lơ đãng quên mang giày theo đâu.”
      “ Tôi mà lơ đãng à? Tôi đâu có ý định rời khỏi phòng dệt. Ngài đánh thức tôi giữa đêm hôm rồi mong đợi tôi ăn mặc đầy đủ sao?
      “Lúc đó nàng chưa ngủ. Mặc kệ, giờ nàng phải ngủ ở đây cho đến khi ta cho người kiếm giày cho nàng sáng mai.”
      “Tôi bị cảm lạnh, tôi thề bị đâu.”
      “Nàng định đứng đó mà tranh luận với ta hả, nha đầu?” Gã hỏi gặng.
      Nàng cúi đầu, rất chỉ đủ để gã nghe thấy. “
      “Vậy trở lại giường mau”
      thêm trong khi nàng tiến lại với tốc độ chậm như rùa, khiêu khích kiên nhẫn, bình tĩnh và nhã ý tốt đẹp của gã. Nhưng ngay lúc nàng vừa chạm đến giường, gã đủ bực bội để tiếp “Cởi áo lót trước . Ta muốn bị nó chà xát khi lăn về phía nàng lúc ngủ.”
      Đầu nàng ngẩng lên cho thấy mình bị dọa nạt như gã nghĩ. Nhưng nàng cố giấu tức giận trước khi bỏ cuộc để giật mạnh chiếc áo qua khỏi đầu và ném xuống sàn nhà. Màn trình diễn hờn giận đó thú vị. Thế nhưng những vết hằn đỏ da nàng do vải len thô làm gã bực bội.
      Làn da mỏng mảnh chết tiệt. Gã vừa mới làm điều ngoại lệ khi cho phép nàng chung giường vì sức khỏe của nàng, và giờ có thêm điều nữa làm gã thấy phải nhân nhượng.
      thích kế hoạch trả thù của mình bị ăn mòn bởi các điều nhặt, nhưng gã cố nhớ bảo Enid tìm loại áo vải mềm mà Rowena mặc đến đây, có lẽ thêm cả đồ lót của nàng nữa khi bà ấy mang giày đếncho nàng vào sáng mai. Nhưng tốt nhất đó là cho phép cuối cùng vì hình dáng, giới tính của nàng hoặc dịu dàng, nếu nha đầu này bắt đầu nghĩ gã nghiêm túc căm ghét nàng.
      Để chắc rằng nàng nghĩ vậy từ bây giờ, gã đưa mắt lang thang khắp cơ thể trần trụi của nàng rồi : ‘ sảng khoái khi dạy nàng về đúng vị trí.”
      “Ở dưới chân ngài chứ gì?”, nàng cắt ngang.
      Gã bắt đầu cởi đồ của mình, nhưng cũng nặn cho nàng nụ cười giòn trước khi đáp lời.
      “Nếu ta quá muốn thế. Giờ chui vào chăn . Ta muốn nghe thấy tiếng nào của nàng đêm nay nữa.”
      Hoặc nhìn thấy chút nào từ cơ thể khêu gợi mà nàng thậm chí cố che đậy khỏi gã nãy giờ.
      Lập tức nàng nhanh chóng làm theo mệnh lệnh, nhưng khi gã lên giường sau vài giây và thổi tắt đèn cầy rồi quay qua nàng để tìm kiếm vị trí thoải mái, nàng phải la lên “Tôi thể chịu nổi đụng chạm nữa đâu. Tôi phát điên mất!”
      Gã lại bị khiêu khích để bác bỏ những lời đó, nhưng thay vì thế gã lại “Im nào. Ta quá mệt để ép buộc nàng lần nữa dù cho nàng có thể van nài thế nào.”
      Nhưng rất ngoan cố, gã choàng tay quanh người nàng và kéo nàng vào khớp những đường cong cơ thể gã.
      “Tôi thể nào ngủ được như thế này.” Nàng qua kẽ răng.
      “Tốt nhất nàng nên mong ta có thể, nha đầu, nếu ta chẳng màng mình mệt thế nào đâu”
      Nàng bắt đầu cứng người, thậm chí nín thở. Gã cười to và ôm nàng chặt hơn.
      “Nếu ta muốn nàng lần nữa, trò hề ngớ ngẩn này chẳng cản được đâu, hãy ngủ trước khi ta thay đổi ý định.”
      Nàng lấy lại hơi thở mà thêm nữa. Warrick cũng mệt, nhưng quá mệt đến nổi hiểu giá trị cơ thể ấm áp áp sát vào mình. Cuối cùng, gã cũng có lợi từ thân hình mềm mại của nàng, và gã nhận ra mình có thể quen thuộc với nó nếu như cẩn thận.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXIV
      Chúa nhân từ khi sáng hôm sau để Rowena thức giấc trong căn phòng trống. Nàng biết làm sao đối mặt với Warrick sau những gì xảy ra đêm qua, nhưng ít nhất nàng cũng có trì hoãn tạm thời, ngoại trừ ký ức.
      Nàng phải rên rỉ khi bị chúng tấn công và vùi đầu sâu trong gối. Nàng chắc mẩm mình có thể từ chối van xin Warrick, nhưng với những ngón tay và đôi môi của gã quấy nhiễu nàng, với máu nàng chảy rần rật nhanh hơn cần thiết, lời lẽ gã muốn nghe nhảy múa môi nàng. Sau đó nàng còn bận tâm đến nó, thèm để tâm đến bất cứ điều gì khác ngoại trừ khoái cảm tuyệt diệu mà gã giữ lấy buộc nàng làm theo những gì gã muốn. Nhục nhã và kinh tởm bản thân cùng đến ngay sau đó, nhưng nó kéo dài lâu hơn, giống như vô tận. Và nàng vẫn thể chịu được suy nghĩ đối mặt và nhìn thấy tia nhìn hả hê của gã.
      Nàng thà chết thiêu cùng với nỗi nhục này, và gã bật cười. yếu đuối của nàng có nghĩa gì với gã hết, chiến thắng của gã mới là tất cả. Đúng, gã cười còn nàng căm ghét gã hơn bất cứ thứ gì khác…
      “Tự dậy , nha đầu, và mặc cái này”
      Rowena thở mạnh và quay ngoặc người qua để thấy Warrick đứng bên cạnh giường cùng với mớ áo lót của nàng tay, ngoài ra còn có áo ngoài và giày mà nàng để lại trong phòng dệt. Gã nhăn mày với nàng và với nàng bằng giọng cộc cằn;
      'Nàng nghĩ có thể nằm ườn ra đó thành thói quen chỉ vì cho ta chút khoái lạc đêm qua sao? , nó thay đổi được thân phận của nàng cũng như những việc phải làm mà nàng bỏ bê sáng nay. Tuy nhiên, do ta ăn sáng rồi nên nàng phải phục vụ ở bàn lớn cho đến bữa tối, vậy ăn sáng rồi bắt tay vào việc nhanh lên.’
      khỏi trước khi nàng có thể bắt lấy lời phản biện phù hợp nào. Lười biếng giường, thực vậy. Như nàng làm, nhất là giường gã.
      Rồi nàng sực nhớ ra giáp mặt gã và thoát nạn. Gã thể hả hê trước nỗi nhục của nàng sao? Gã thậm chí đề cập tới khi đến chuyện tìm thấy chút khoái lạc trong nàng? Thực , nàng hiểu gã chút nào. Gã khứơc từ cơ hội hoàn hảo làm nhục nàng thêm nữa.
      Nàng nhìn qua đống quần áo giường và thắc mắc càng tăng cao. Nàng biết tại sao mình phải mặc đồ của người hầu vì nàng luôn được nhắc nhớ đến thân phận mới của mình qua thô ráp của quần áo. Nhưng đây là những quần áo của chính nàng được làm bằng chất liệu mềm mại để bảo vệ làn da. Dù vẫn phải mặc áo ngoài của người hầu, nhưng nàng bị chà xát nữa.
      Nàng kinh ngạc nhìn chăm chăm vào khung cửa Warrick vừa qua. Gã đàn ông độc ác đó khước từ để nàng bị đói, từ chối để nàng bị lạnh, có thể cho rằng mối quan tâm của gã trong tất cả chỉ là vì đứa bé nàng mang. Nhưng giờ gã muốn da nàng bị trầy xát vì quần áo ép nàng mặc và điều này thể là vì đứa bé. Chỉ là vì nàng. Độc ác ư? Đúng, gã chắc chắn là thế nhưng có lẽ phải trong truờng hợp này.
      , nàng nghĩ thế này? Làm gì có tử tế nào trong Warrick de Chaville, thậm chí dù chỉ chút. nghi ngờ là gã có lí do riêng khi trả lại quần áo trong cho nàng, dù thể biết đó là gì nhưng nó giống như làm nàng ngượng ngịu sao đó. Gã đàn ông đáng ghét. Gã có gì để làm hơn là tính kế gây khó dễ cho nàng sao?
      Nàng mặc đồ nhanh chóng, rùng mình trước thoải mái quen thuộc từ áo lót trắng mỏng bên trong và chiếc áo lót đỏ tròng ngoài bó sát vừa vặn, che phủ mắt cá đúng quy cách của tiểu thư. Chiếc áo dài thô ráp màu nâu còn chạm vào da nàng nữa, nhưng lại phát sinh vấn đề khác là làm sao giữ nó yên vai nàng, do chiếc áo lót ngoài quá trơn láng bên trong.
      thèm để ý đến điều đó vì nàng cảm thấy quá dễ chịu với những món đồ của chính mình đến nỗi nàng gần như mỉm cười khi bước vào đại sảnh, và nàng cười khi thấy Warrick ngồi đó để làm nàng lên ruột bằng đôi mắt màu bạc lạnh lẽo. Nàng tìm kiếm Mildred phía lò sưởi, nhưng chỉ có 2 con của Warrick cùng người gia sư dạy họ những mũi thêu mới. Nàng thèm nhìn qua chúng, nên biết chúng dõi theo suốt quãng đường nàng vào bếp bằng ánh mắt hiểm ác như cha của chúng.
      ‘Đừng để ý đến ta, thưa các tiểu thư’, Phu nhân Roberrta khiển trách. ‘ tiểu thư hạ cố để ý đến phụ nữ dạng ta’
      ‘Nhưng ta ở suốt đêm trong phòng của cha.’. bé 13 tuổi Melisant lên tiếng.
      ‘Celia chưa bao giờ ở nguyên đêm với cha’
      ‘Celia khó mà vui vẻ với bộ dạng ta đây kiêu ngạo của ta.’ Beatrix với tiếng khịt mũi khinh khi.
      Beatrix là con lớn khoảng 14 tuổi, nếu tính đến người con ngoài giá thú, Emma, người chưa bao giờ được cha hỏi đến sau khi ra đời, cũng như những đứa con hợp pháp gọi tiếng chị. Melisant xinh đẹp nhất so với 2 người chị với tóc vàng và mắt xám pha chút xanh lơ làm nó trông lạnh lùng như ở người cha của . Beatrix có tóc và mắt nâu, còn xương gò má quá hẹp. trông cũng tương đối nếu như mặt luôn dúm dó và dè bỉu. Trái lại, mẹ nổi tiếng là phụ nữ xinh đẹp sớm được đính ước với Warrick. Trong khi đó, Warrick tự lựa chọn mẹ của Melisant vì vẻ duyên dáng của ta.
      Beatrix thể nhiều ác cảm với em . Là con lớn nhất, sau cùng là người thừa kế của cha. Melisant có tài sản thừa kế mang tên mẹ, nhưng Beatrix có tất cả những gì còn lại nếu như có con trai thừa kế. Đó cũng là lí do Beatrix sống trong lo sợ khi tiểu thư Isabella đến, và thầm vui mừng khi nghe thấy người đàn bà đó bị mất tích, và có lẽ chết. Như vậy Warrick phải mất thời gian tìm kiếm ta, rồi quyết định phải lúc tìm ngừoi khác khi chưa hủy hôn với ta. Ngoài ra, gã cũng bận rộn với những cuộc chiến mở mang lãnh thổ, mà sau này cũng thuộc về Beatrix, do đó gã có thời gian tìm kiếm người vợ khác.
      Nhưng thích những tin đồn nghe được về ả hầu mới. Có đến 2 lần nghe tiếng thầm ả ta mang thai và dường như đó là của Warrick. Chẳng có gì đáng báo động vì Warrick bao giờ lấy người hầu và con hoang từ người hầu bao giờ được thừa kế Fulkhurst, thậm chí có là đứa bé trai chăng nữa. Nhưng những lời đồn khác mà nghe được ả ta xuất thân là người hầu mà thực chất là tiểu thư gây thù với Warrick khiến phải mang thân phận khác.
      tin điều đó. Dù cha rất nhẫn tâm với kẻ thù, cũng đối xử với phụ nữ như thế. Nhưng nếu điều đó là , và ả ta sinh bé trai, Warrick có thể bị xui khiến kết hôn với ả.
      Beatrix biết cha rất muốn có con trai thừa kế. Ai cũng biết vậy, nhưng thể chịu được nếu điều đó xảy ra, phải bây giờ, sau khi sống cả đời với mong đợi có tất cả. muốn mọi thứ, cần hết. có được vẻ đẹp như Melisant. Chỉ có tài sản của Fulkhurst mới mang đến cho người chồng mong ước.
      ta quay lại kìa’, Melisant khi Rowena tiến vào đại sảnh, theo sau là Enid.
      ‘Em biết sao ta có được chiếc áo lót ngoài màu đỏ đẹp vậy?
      nghi ngờ gì khi ông cha đổ nát của mình cho ả’, Beatrrix trả lời với ánh mắt nheo lại. “Chị nghĩ cho gọi ta rồi…”
      làm thế, tiểu thư” người gia sư la rầy nghiêm nghị khi nhận thấy mức độ tấn công ác ý của ta.
      ‘Nếu gây khó dễ cho tình nhân của lãnh chúa, rắc rối theo đó cũng đến với thôi. Nên nhớ điều đó khi có chồng.”
      Beatrix nhìn chăm chăm vào người phụ nữ già, nhưng tranh luận. thấy tốt hơn là phớt lờ những lời khuyên chính chắn của Phu nhân Roberta rồi sau đó làm những gì mình thích khi vắng mặt bà đạo đức giả ngờ nghệch này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :