1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Prisoner Of My Desire - Johanna Lindsey (48c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG X
      xong rồi”
      “Em biết”, Rowena buồn bã khi quay người tách mình khỏi cửa sổ. “ Em nhìn theo cho đến khi ta khuất dạng vào rừng”
      “Chị có cảm giác tốt về chuyện này”. Mildred cách khó khăn. “Lẽ ra chúng ta nên đợi”
      , Gilbert lên đường cho đến khi chắc là em có thai. định để các hiệp sĩ của mình bao vây Tures, vì chúng mong đợi tạo được nhiều tiến triển trong những tuần đầu, nên chưa thực cần ở đó. Hôm nay là lần đầu tiên rời khỏi đại sảnh, và lâu đài. Có thể nữa. luôn nhìn mọi người với con mắt diều hâu để chắc là người hầu nào bén mảng đến đây. Chị có nghĩ nhận biết người to con đó trốn thoát?"
      " nằm yên"
      "Lâu đài được canh giữ nghiêm ngặt với người của chắn các cửa ngõ. Chị Mildred, đây là thời cơ tốt nhất, là cơ hội duy nhất để giải thoát người đàn ông đó khỏi nơi này mà Gilbert biết và kêu quân lính đuổi bắt lại."
      "Nhưng ta chưa đáp ứng đúng cầu."Mildred nhắc nhở nàng thắng thắn.
      Rowena rùng mình, dù trong phòng lạnh.
      "Em thể làm điều đó thêm nữa dù ta có còn ở đó. Em với chị hôm qua rồi, có lần nữa."
      "Được rồi, em , chị biết nó rất khó khăn.”
      "Khó khăn?" Rowena cắt ngang với tiếng cười khan cộc cằn. "Điều đó là sai lầm, quá sai! Em thể phạm sai lầm lâu hơn nữa để ngăn người khác bị liên luỵ. Đầu tiên, em thể cho Gilbert thấy là em làm theo lời . Rồi sau đó em thuyết phục tránh xa, để tin có mặt của quấy rối ta quá nhiều làm em thể tiếp tục được, em cần trở lại nơi đó. Em làm như thế. Em vẫn rất vâng lời Gilbert, nhưng em chỉ thể bắt mình đừng suy nghĩ"
      “Sao em lại tự trách mình thế?” Midred gặng hỏi. "Em có được sung sướng gì đâu từ chuyện này, trong khi gã ta có."
      ", ta cũng , chị à. Làm sao ta có được khoái lạc trong điều mình căm ghét chứ? Mildred, lần nào ta cũng chống lại em. ta làm đau mình để phản đối em. ta căm ghét điều đó, căm thù em và cũng chắc là em biết tất cả. Đôi mắt đó..." Nàng rùng mình lần nữa. "Em thể đến đó lần nữa, em thể ép buộc ta lần nữa, dù cuộc đời em phụ thuộc vào nó"
      "Nếu như kế hoạch của em thất bại sao?
      “Nó , nó phải thành công. Gilbert biết là ta trốn thoát. nghĩ em vẫn còn đến với ta mỗi đêm. Khi em biết chắc mình có thai hay em với gã là em thả ta . trừng phạt em vì điều đó, vì muốn gây rắc rối với đứa bé. Lúc đó, ta sống hay chết còn quan trọng với kế hoạch của nữa. tự ai tin tên hầu dám lên tiếng nhận đứa bé. Nhưng đó là điều tối thiểu đối với lo lắn của em"
      "Chị chắc là người hầu đâu" Mildred thừa nhận cách khó khăn. "Chị cũng thấy vẻ kiêu ngạo của à?"
      ta mình còn có người hầu bị giết khi ta bị bắt."
      "Lạy chúa, thêm lí so nữa để ta căm thù em", Rowena thở dài. "Vậy là con rơi của hiệp sĩ. Chị có nghĩ ta tiết lộ với ai đó những gì bị đối xử ở đây ?"
      , bao giờ." Mildred đáp lời ngay lập tức.
      “Sau này chúng ta lo chuyện gây nên tin đồn nếu đứa bé được sinh ra. Nhưng dù có dù , Gilbert cũng dẹp hết. rời nơi này để chống lại kẻ gây chiến Fulkhurst , cả 2 có thể giết chết lẫn nhau. Ngay khi vừa rời khỏi nơi này, chúng ta cũng . Em vẫn còn tất cả quần áo, gần đáng giá gia tài, ở đây gần thị trấn, chúng ta có thể thương lượng để bán hết với giá cao. Chúng ta tự thuê thêm người giải cứu mẹ em khỏi thành Ambray, trong khi Gilbert bận rộn ở Tures, chúng ta tìm đường đến Pháp và bảo trợ của vua Henry.
      "Lãnh chúa Gilbert vui khi mất Kirkburough và em"
      "Chị nghĩ em sợ điều đó à?" Rowena gần như gầm gừ trong chua xót. "Sau những gì làm, mọi hi vọng của em là cầu cho bao giờ tìm thấy được niềm vui trong bất cứ điều gì"
      Buổi chiều hôm đó, Rowena dường như đạt được điều mong muốn, dù ít nhất cũng là tạm thời, Gilbert lâu vào thị trấn, nơi gã chỉ tìm thấy hơn 3 người đàn ông mà gã cho rằng đáng để thuê và thêm 4 người nữa đáng để huấn luyện. Khi đó, tin báo đến làm giận tím người. Nàng thích thú chứng kiến cơn giận đó từ nơi nàng ngồi thêu bên lò sưởi.
      Nàng được phép xuống đại sảnh vài giờ mỗi ngày vì thế mọi người có thể dần quen với nàng, và vì thế nàng có thể đảm bảo với mọi người rằng Lãnh chúa Godwine đà bình phục, nhưng vẫn còn yếu để rời khỏi phòng, và lão ta vẫn còn khăng khăng để nàng chăm sóc lão. Gilbert nhận thấy điều đó là cần thiết, và cũng cần thiết để thông báo rằng Lyon vẫn còn bệnh nặng nên thể làm tròn bổn phận với người vợ mới. Sau này, khi thời cơ chính muồi, Gilbert chính thức tuyên bố lão lãnh chúa đột ngột trở nặng và qua đời.
      Nàng nhìn gã kế tím dần, quá bực tức, và nguyền rủa hênh hoang, đuổi lần lượt gần hết người hầu ra khỏi đại sảnh. Ý nghĩ đầu tiên của nàng là bằng cách nào đó phát ra người thay thế Lyons trốn thoát. Nhưng chỉ trừ phi gã đàn ông ấy ngu ngốc để bị bắt lại chứ thể nào, vì Gilbert còn chưa lên đến cầu thang kể từ đêm đó.
      Khi nhận thấy nàng ngồi đó màu sắc gương mặt từ từ dịu lại. Trông gã đầy suy tư khi gã nhìn xoáy vào nàng, quá suy tư và đầy tính toán. Nàng cố thở bình thường khi tiến gần, nhưng bất thình lình nàng khiếp sợ bị bắt làm những hành động mới mà nàng ghê tởm. Thế nhưng khi nàng nghe thấy những gì , nàng chỉ muốn bật cười nếu nghĩ gã tát nàng vì điều đó.
      "Ta biết bằng cách nào phát Kirkburough bây giờ thuộc về ta, nhưng phải biết, quân Fulkhurst theo ta đến đây. Chúa nguyền rủa , luôn bám theo ta."
      “Ta nhớ ngươi ở Tures"
      " ở đó, nhưng chắc được cảnh báo về việc quân ta tiến đến và trốn thoát trước khi bắt đầu bao vây. Chắc kêu thêm quân vì với gần 500 lính dưới trướng."
      "Nếu gọi thêm viện binh sao ngay lập tức đến Tures để đánh bại quân của ngươi?"
      "Đừng có ngu ngốc thế, Rowena." Gilbert nóng nảy cắt ngang. "Thành Tures là pháo đài vững chắc của cha nàng, nàng biết nó được phòng thủ thế nào mà. cần , quân lính còn lại có thể bảo vệ pháo đài trong vài tuần. Do đó cần phải vội vàng trở lại Tures, cho đến khi biết rằng ta ở đây với toán quân. Chỉ cần bắt được ta, có thể kết thúc sớm và giải tán hết quân của ta"
      "Hoặc có thể giết chết ngươi"
      nhìn nàng trừng trừng, nhưng nàng thích thú quan sát màu sắc của lu mờ thành màu tái nhợt tự nhiên.
      Ngươi có chắc đó là ?", nàng hỏi. "Tures ở phía bắc cách đây đến 2 ngày đường."
      " ai có thể lầm lẫn màu cờ của , ngọn lửa đỏ đầu rồng đáng chết nền cờ đen. Chính là , và ở đây trong vòng chưa tới 1 giờ nữa, nên ta phải ngay."
      "Còn ta?”
      chiếm pháo đài dù có ta hay . biết, nơi này của ta và thề lấy hết tất cả những gì thuộc về ta vì chúng ta xâm chiếm Dyrwood. đáng nguyền rủa, tại sao chưa thoả mãn với mạng sống của cha ta chứ?"
      điều đó với nàng nên nàng nhất thiết trả lời. Nàng thể hiểu nổi báo thù cho cái chết đó là thế nào, nhưng nàng được báo động rằng lãnh chúa Fulkhurst đến đây, và Gilbert dự định để nàng lại đối mặt với . Bất cứ điều gì cản trở Gilbert và kế hoạch đáng kinh tởm của đều đượcnàng đón nhận đủ.
      "Nàng đạt thoả thuận với vì bản thân mình." tiếp. " làm hại nàng. Năm ngoái, gã chiếm người của ta, Tiểu thư Avice, và chỉ cần nàng ấy thề trung thành với . Hãy làm như thế nếu cầu, chỉ cần đồng ý có chuyện gì cả. Ta trở lại đây với người của ta trong vòng 3 ngày để đánh bại . Được lắm, kết thúc ở đây tốt hơn là ở thành Tures vì Kirkburough dễ bao vây hơn. Ta có đủ quân để làm điều đó, nhiều gấp 3 lần quân của . Đừng sợ, Rowena, ta giành lại nàng về trong vòng tay ta nhanh thôi."
      Vừa hết, tóm lấy nàng và trao nụ hôn mà thể hiểu như tình em. Nàng kinh ngạc. Nàng cự tuyệt. Nàng biết khao khát nàng cho đến khoảnh khắc đó.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XI
      Rowena nhận ra cho đến khi Gilbert khỏi, rằng nàng và mẹ nàng được rối trí của giải thoát khỏi thâm độc của . bị ép vào những suy tính mới với chỉ mình Fulkhurst và nó làm quẫn trí, khiến quên tên đàn ông được cho rằng bị xích lầu. Nếu ta vẫn còn ở đó, nàng phải mất nhiều thời gian để giải thích cho những kẻ sắp sửa xâm chiếm lâu đài.
      May mắn thay điều đó bây giờ nằm trong những lo lắng của nàng. Ban đầu nàng cũng nghĩ đến những lời dặn dò của Gilbert, bởi nàng chỉ có mỗi ý định tự rời khỏi lâu đài nhanh chóng như . Tuy nhiên, cũng chậm hơn nàng phát ra kẻ hèn nhát đê tiện đó lấy theo toàn bộ lính tráng còn lại cũng như tất cả ngựa.
      Nàng vội nghĩ đến khả năng trốn vào thị trấn và thuê người, để lâu đài trống chỉ trừ người hầu đón chào quân của Fulkhurt. Nhưng tên báo thù và xâm lược, có thể đốt sạch thị trấn để tìm ra Gilbert và tân phu nhân của Kirkburough. Trốn thoát vào rừng như người thay thế Lyons làm cũng khả thi. Vừa bộ, vừa tiền, nàng làm sao có thể giải cứu mẹ trước khi Gilbert phát ra điều nàng làm. Nàng bị buộc phải theo chỉ dẫn của Gilbert lần này, vì nàng còn lựa chọn. Nhưng nàng sách. Nàng chỉ đợi xem điều khoản nào được đặt ra mà tùy cơ ứng biến.
      thể biết pháo đài hoàn toàn mất phòng vệ, khung lưới sắt kéo xuống, cổng thành đóng. Từ bên ngoài, Kirkburough giống như pháo đài vững chắc. Nàng nghi ngờ là mình có thể cố giật lấy những điều khoản mong muốn từ tay kẻ chiếm giữ cho bản thân mình và người hầu. Sau khi nàng gặp Fulkhurst và đo lường , nàng có thể cầu khẩn giúp nàng. Nếu tệ hơn Gilbert, nàng có thể đề nghị bảo trợ dành cho . Tất nhiên là có 3 trong số vùng đất tài sản của nàng và trả lại. Nàng đề cập đến nó. Nàng còn những vùng khác ở trong tay Gilberrt, thế nhưng Fulkhurst dự định chiếm hết những gì Gilbert có bằng mọi giá, cho bản thân thôi. Lạy chúa, nàng thực còn thứ gì để thương lượng cả, , nàng có thể trợ giúp Fulkhurst. Nàng biết kế hoạch của Gilbert, nên có thể cảnh báo về trở lại của . Nhưng liệu tên xâm lược Fulkhurst có tin lời nàng?
      Mildred muốn cùng nàng ra cổng, nhưng Rowena thuyết phục ở lại trong sảnh, rồi trấn an bọn người hầu. Nàng mang theo 4 ngừơi hầu nam vì đủ sức tự nâng khung lưới sắt. Sau đó nàng phải đợi hầu như rất lâu. Quân của Fulkhurst tiến đến từ xa như rừng mũi tên, khi gần hơn, 500 lính thiện chiến sẵn sàng lâm trận, dẫn đầu là gần 50 hiệp sĩ khiến những tên hầu của nàng sợ khiếp vía.
      Bọn họ chỉ muốn chạy tìm chỗ trốn, nhưng nàng thể trách họ vì bản thân nàng cũng cùng cảm giác. Tuy nhiên, nàng cho phép làm điều đó, cố nén nỗi sợ cùng lạnh lùng vào trong chất giọng nàng bình tĩnh giải thích nếu bọn họ ở lại trợ giúp nàng, họ chết, vì quân thù giết họ sau khi phá cổng thành. Những tên hầu ở lại, dù chúng co rúm sàn nhà của cổng gác, khéo tránh xa đường tên.
      Rowena quan sát vừa tự trấn an mình. Qúa nhiều chiến binh. Nàng mong đợi điều đó. Và rồi nàng thấy con rồng đỏ thở ra lửa bay phấp phới những lá cờ, rất nhiều hiệp sĩ trang trí phù hiệu các vật dụng của con ngựa chiến. Fulkhurst cũng vậy dù nàng thể đoán người hiệp sĩ nào là .
      lâu sau người tách khỏi đoàn quân hướng về phía cổng. mặc áo giáp nặng nề, phải là hiệp sĩ. Có ít nhất 40 tên cận vệ cưỡi ngựa, nhưng khộng phải loại ngựa chiến to lớn, và tên này là trong số đó.
      mang theo thông điệp. Rowena nghe từng từ, chỉ là nàng thể tin hết. điều khoản, bảo trợ. Đầu hàng hòan tòan hoặc bị hủy diệt tất cả. Nàng có 10 phút quyết định.
      có gì để quyết định. Dù là lời lừa gạt mà nàng do dự, nàng cũng thể , vì những người hầu nàng mang theo còn chờ để nghe lệnh nàng. Chúng vội vàng mở cổng lưới sắt mà cần chỉ thị của nàng, nhưng nàng thể ngăn chúng. Tất cả những gì nàng có thể làm là bước xuống sân trong và chờ đợi đòan quân tiến đến.
      Các hiệp sĩ tiến vào với những thanh gươm tuốt vỏ, nhưng linh hồn nào rời khỏi khỏang sân, mà chính là Rowena, nàng dừng lại bậc thang cuối cùng của pháo đài. Chúng dường như ngạc nhiên khi thấy điều đó. Còn những người giải cứu các tường thành hòan thành nhiệm vụ cách nhanh chóng với nhiều cảnh báo cũng như thận trọng là gặp chống đối.
      Số quân còn lại tiến đến gần Rowena với 3 hiệp sĩ dẫn đầu xuống ngựa đầu tiên. 2 người có huy hiệu, có lẽ đều là lãnh chúa, chỉ người có thể là Fulkhurst, người còn lại chắc là chư hầu. Nhưng vẫn còn hiệp sĩ thứ 3, người chậm bước hướng về nàng, cao hơn 2 ngừơi còn lại, khi đến trước mặt nàng, tra gươm vào vỏ. rời mắt khỏi nàng khi làm thế. Đôi mắt quá tối để nàng có thể nhìn bên trong nón sắt.
      Nàng chọn sai chỗ đứng bởi mặt trời rọi vào lưng chúng, nhưng chiếu thẳng vào nào nàng. Mặt trời làm cho bím tóc hoe vàng của nàng càng lấp lánh ánh vàng, làn da thạch cao của nàng càng sáng trắng, nhưng nó làm nàng khó có thể gì về nguời đàn ông gần như che phủ bên nàng, ngoại trừ to cao và được bọc giáp hoàn tòan. Thậm chí nón giáp của cũng trùm cả cằm dưới, và cùng với phần mũi rộng che khuất các đường nét chỉ để lộ đường rạch hung bạo là miệng .
      Nàng mở miệng định chào, nhưng chỉ kịp là tiếng thở gấp khi tay kẹp lấy phần thân của tay nàng, quá chặt làm nàng nghĩ xương có thể gãy vụn. Nàng nhắm chặt mắt để chống lại cơn đau, chỉ có cái lắc đột ngột làm nàng mở mắt lại.
      “Tên gì?”
      Giọng lạnh lùng như hung bạo miệng . Rowena biết điều gì làm nên . phải biết nàng là phu nhân thông qua cách ăn mặc, nhưng cư xử với nàng như nông nô và điều đó làm nàng khiếp sợ.
      “Ph- phu nhân Rowena Bel Lyons,” nàng phát ra gần như the thé..
      còn là phu nhân nữa. Từ giờ là tù nhân của ta.”
      Rowena gần như giãn ra trong giảm . Ít ra chém nàng ngay tại bậc thang này. người tù quá tệ và chỉ là tạm thời. Phần lớn bà bầu quý tộc được nghỉ ngơi chờ ngày sinh nở và được miễn hết các quy tắc xã giao theo địa vị. Nhưng có ý gì khi còn là phu nhân?
      vẫn giữ nàng chặt trong cái siết đau đớn, và chờ đợi. Để làm gì? Để nàng chống đối lại việc bắt nàng làm tù nhân sao? phải với , nàng . Từ những gì nghe và thấy đến mức độ đó, còn tệ hơn Gilbert. Nhưng nàng nên mong đợi gì từ người đàn ông vươn xa dặm nếu bị xâm phạm chỉ chừng inch?
      Nàng bắt đầu mất hết nhuệ khí khi biết nhìn nàng trừng trừng, nhưng nàng quá sợ hãi để nhìn lên xác nhận nó. Cuối cùng quay nàng trong khi vẫn kẹp chặt tay nàng qua nhưng chỉ để ném nàng va vào ngực áo giáp của trong những cận vệ tiến lên phía sau .
      “Mang tù nhân này về Fulkhurst và nhốt vào ngục. Nếu ả ở đó khi ta về hãy nghĩ đến địa ngục là vừa.’
      Tên đàn ông phía sau nàng tái nhợt. Rowena nhìn nữa, bản thân nàng cũng tái mét, thực ra gần như ngất xỉu từ những lời đe dọa đó.
      “Tại sao?” Nàng kêu to, nhưng Fulkhurst quay người tiến vào pháo đài.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương XII
      Mildred tìm thấy ở căn phòng mà rất sợ phải bước vào trong mấy ngày qua. Những cây đèn cầy cao cháy hết từ lần cuối Rowena đến căn phòng này, trước khi trời sáng, nhưng tìm thấy cây mới và vùi vào chân đế kim loại của cột đèn cầy. Người của lùng sục khắp pháo đàii và lấy tất cả những gì có giá trị. hiểu nổi làm gì ở đây vì chỉ cần cái nhìn lướt qua cũng đủ cho biết có gì trong căn phòng này ngoại trừ chiếc giường.
      lưỡng lự muốn hỏi. đứng đó, nhìn chằm chằm xuống giường. Mũ giáp được cởi bỏ, nhưng phần mũ ni vẫn còn bao quanh đầu . rất cao. Và đôi vai rộng đó làm nhớ đến…
      ‘Ngươi muốn gì?’
      cất lời, vì quay lại để nhận ra đứng ngay cửa phòng, hoặc do tạo ra thanh nào. Nhưng vẫn quay lại. Thay vào đó, cuối xuống rồi lôi sợi dây xích dài dưới gầm giường ra, còn quan sát như bị thôi miên khi chậm rãi quấn 2 sợi xích vòng quanh cổ giống như chiếc vòng nhiều tầng, phần còn lại của sợi dây treo từ vai xuống eo. rùng mình, tự hỏi tại sao lại lấy những sợi xích nếu như có ý dùng nó cho ai đó.
      ‘Hãy trả lời !’
      mạnh miệng lần này rồi lắp bắp. ‘Mọi ngươi người là lãnh chúa của Fulkhurst’ .
      ‘Đúng vậy’
      ‘Làm ơn, ngươi làm gì với tiểu thư của ta? ấy chưa trở lại.’
      ‘Cũng mãi mãi
      quay người khi thêm những từ cuối đó, và Mildred loạng choạng lùi lại.
      ‘Lạy chúa lòng lành, phải ngươi!’
      góc miệng của gã nhếch lên đường cong đe dọa.
      ‘Tại sao phải ta?’
      Mildred nghĩ đến chuyện chạy trốn. nghĩ đến chuyện van xin. nghĩ đến tiểu thư Rowena quý nằm trong tay gã đàn ông này và muốn khóc.
      ‘Ah, lạy chúa, đừng làm đau tiểu thư!’ khóc lớn trong khiếp sợ. “Tiểu thư ta có lựa chọn’
      ‘Câm miệng’, gã rống lên.
      ‘Ngươi nghĩ có thể biện hộ cho những gì ả làm với ta à? cần biết ả ta có lí do gì, Ta thề ai hãm hại ta mà phải trả giá gấp mười lần.’
      ‘Nhưng tiểu thư ta là phụ nữ’
      ‘Chỉ vì thế ả ta mới giữ được mạng sống, nhưng có nghĩa thay đổi được số phận. Ngươi cũng . Do đó, đừng cầu xin ta thay cho ả, nếu ngươi cũng nhận chung số phận.’
      Mildred giữ im lặng khi Warrick vượt qua tiến thẳng qua căn phòng đối diện. Tuy nhiên, gã biết vẫn còn lơ lửng trong đe dọa trước viễn cảnh mới, đôi tay siết chặt, nước mắt dâng tràn và chảy dài từ đôi mắt nâu. Gã có thể mắc nợ , nhưng nếu cố van xin lần nữa cho ả đàn bà tóc vàng đó, gã quả thực tống vào tù luôn. Gã cảnh báo lần thứ 2.
      Căn phòng ngủ này rộng hơn, tương xứng với lãnh chúa với đồ vật đắt tiền, mặc dù sơ sài nhưng thoải mái, nó vẫn còn lưu giữ chút gì đó đặc trưng cá nhân biểu chủ nhân của nó là người thế nào. Nhưng Warrick biết. Gã bật nắp cái rương duy nhất, có quá nhiều quần áo thêu đắt tiền nằm trong suy đoán của gã, nhưng gã vẫn hỏi: “Của ả?”
      Mildred tìm thấy giọng nén trong cổ họng mình.
      “Phải”
      “Các con ta có thể dùng chúng.” Gã điều đó với lãnh đạm, và sợ hãi của Mildred biến mất, thay vào đó là giận dữ dâng cao, dù đủ ngu ngốc để gã nghe thấy. “Đó là tất cả những gì tiểu thư để lại.”
      Gã quay ngoắc lại để đối mặt với , cảm xúc thiếu trong đôi mắt màu bạc dữ tợn, nhưng dấu hiệu nào trong giọng .
      , tất cả những ả ta để lại là da lưng, và quần áo rách ta cho ả. Ta quên rằng ta có quyền cho ít hơn’
      Dửng dưng ư? nghĩ thế. , chính xác là trả thù nữa. Vì thế Mildred thể nghĩ ra được cách nào khác để trợ giúp Rowena khi gã muốn biết là nàng cũng là nạn nhân như gã. Thực , những lí do của Rowena cũng là gì đối với người có địa vị như gã, phải nông nô, phải hiệp sĩ thấp kém mà là lãnh chúa cao quý.
      ai đối xử với lãnh chúa như cách gã phải chịu đựng mà còn mong đợi sống sót để hênh hoang. sợ hãi ồ ạt trở lại, nhưng chỉ cho bản thân .
      “Ngươi dự định giết tiểu thư ư?”
      “Sung sướng đến nhanh vậy đâu.” Gã lạnh lùng, “, ta giết ả. Ả là tù nhân của ta, ả bao giờ được chuộc lại, ả bao giờ rời khỏi Fulkhurst. Ả nằm trong ban phước của ta cho đến khi chết.’
      “Ngươi có chút nào chăng?”
      “Dành cho những ai hãm hại ta à? , thưa , hề”
      Gã nhìn lướt khắp căn phòng lần nữa rồi hỏi. “Lyons còn người thân nào ?”
      Mildred vẫn còn quá đau đớn trước câu trả lời của gã nên bận lòng đến câu hỏi. ‘Còn, ta nghĩ 1 người em trai.”
      còn gì ngoài bộ khung cháy đen còn lại cho ’, gã , ‘và cũng còn gì cho trai ả ta”
      Đôi mắt mở to trước những gì tuyên bố.
      “Ý ngươi là…đốt sạch pháo đài?
      ‘Đó là tất cả những gì đáng làm với nơi này, tại sao ?’ hiểu trả thù phải tận gốc, nhưng là mọi thứ Rowena buộc phải làm đều vì Kirkburough. Có lẽ sau này hiểu. thấy tiếc khi nơi này bị đốt và biết Rowena cũng thế, ít ra nó cũng cản trở Gilbert.
      ‘Ngươi làm gì với những người hầu bị vô gia cư?”
      Gã nhún vai như thể phải chuyện của mình, rồi : ‘Ta đốt thị trấn ngoại trừ quán trọ.”
      Gã lạnh lùng thêm vào. ‘người hầu có thể chạy vào thị trấn hoặc ta phân tán chúng đến những vùng đất của ta, mà ta chắc là tốt hơn cho số phận của chúng’ Sau đó gã ý tứ nhìn rồi xuống chiếc áo dàì bằng vải tốt của trước khi kết luận. ‘Nơi này phải là nhà chứ?’
      ‘Tôi mới đến đây 3 ngày trước, khi tiểu thư tôi bị mang đến đây.’
      được tự do trở về nhà của mình.’
      Trở lại pháo đài của Gilbert, nơi Fulkhurst bao vây trong tương lai xa ư? Hay trở về quê hương Tures nằm trong tay gã mà Gilbert dự định chiếm lại? Hai lựa chọn này đều đẩy vào giữa những cuộc chiến và tàn phá. Tuy nhiên, Mildred với gã điều đó. Nếu gã chưa biết Rowena là người thế nào, hoặc kế của ấy là kẻ thù của gã, nên là người cho gã biết vì như thế chỉ làm tăng thêm mối thâm thù mà gã theo đuổi.
      ‘Tôi còn nhà.’ Là tất cả những gì với gã.
      Gã nhíu mày nhìn , cái nhìn làm ớn lạnh xương sống vì nó chỉ làm gã trông dữ dằn hơn.
      ‘Ta trả thù những người gây hại với ta nhưng cũng báo đáp những người phục vụ ta. có thể coi Lâu đài Fulkhurst là nhà mình nếu muốn.
      Nơi gã giam giữ Rowena? Mildred mong đợi điều đó, thể bỏ lỡ cơ hội tốt này khi trong cảnh bị đánh bại hoàn tòan.
      Nhưng gã nhìn thấy hài lòng của và hiểu hết, rồi quyết định tiếp
      ‘Nghe này, kia,’ gã nhấn mạnh, ‘Khi đến lâu đài Fulkhurst, phục vụ ta và người của ta, phải ả. bao giờ được hầu hạ ả lần nữa. Ở lại nếu trao ta lòng trung thành của .’
      ‘Tôi có thể.’ Midred nhanh chóng cam đoan. ‘Ta và vui vẻ’
      ‘Chắc chứ?’, gã cắt ngang cách hoài nghi, nghi ngờ trong đôi mắt bạc. ‘Rồi ta thấy. Nhưng có lẽ cho ta biết tên trai ả chứ?
      Những mối liên hệ đến cái tên đó xoáy trong đầu Mildred. Nếu gã biết, Gilbert chịu thêm những gì làm nếu Fulkhurst tìm thấy đủ bị coi khinh rồi. Chỉ có Rowena phải chịu đau thêm nữa nếu gã biết. Gã có thể thay đổi ý định và giết chết ấy để xóa hết thanh danh tài sản của Rowena. Chẳng lẽ gã chưa biết tên Gilbert khi còn ở đây? , vì bọn người hầu chỉ biết là Lãnh chúa Gilbert và nghi ngờ khả năng Fulkhurst hỏi từng người trong thị trấn.
      ‘Tại sao ngập ngừng?’’, gã hỏi. ‘Ta chắc là biết tên .’
      Mildred cứng người khi trông thấy tức giận của gã dâng cao.
      ‘Đúng, nhưng tôi ra, dù tiểu thư căm ghét , nhưng là niềm hi vọng duy nhất để tiểu thư mong được giải thoát khỏi ban phúc từ ngươi. Tôi thể giúp ấy nhưng cũng giúp ngươi. Nếu ngươi cầu tôi điều đó, tôi phải khước từ mệnh lệnh.’
      Gã trừng mắt nhìn lúc lâu trước khi hỏi tiếp. ‘Tại sao sợ ta?
      ‘Tôi có’
      Gã gằn giọng. ‘ rất khéo che đậy’
      phản ứng lại bằng tức giận, chỉ với chút cáu kỉnh điển hình nam tính cho biết gã chấp nhận điều kiện, nhưng hài lòng chút nào. thấy mình mỉm cười với gã và tự hỏi liệu gã có độc ác như vẻ ngoài.
      Warrick để ý đến nụ cười đó, nhưng gã cũng hỏi thêm gì nữa, vì thế gã cho thu dọn hành lý, rồi kêu tên lính vào lấy hết quần áo. Beatrix và Melisant có thể dùng chúng sau khi sửa lại, vì cả 2 con của gã đều cao hơn ả tóc vàng đó. Và gã thích thú khi ả thấy đồ đạc của mình mình người khác. Phụ nữ đánh giá cao quần áo của họ. Đúng vậy, gã khoái trá vì điều đó và còn nhiều điều khác nữa.
      Gã nghĩ đến phần thưởng xứng đáng dành cho Robert Fitzjohn vì những suy đoán nhanh nhạy của ta về tai nạn hi hữu này. Hiệp sĩ Robert là chỉ huy của toán quân Warrick phái để hộ tống tỉểu thư Isabella về Fulkhurst. 16 người khác trong số hiệp sĩ của gã lâm trận, nhiều người lớn tuổi hơn Robert, nhưng Warrick ấn tượng với tài chỉ huy của chàng trai trẻ sau vài trận đánh trong năm qua, nên vừa thăng cấp cho ta lên làm chỉ huy đội cận vệ.
      ta làm rất tốt. Khi giáp mặt với toán quân của gã như hẹn trước, Robert phái vài người quay trở lại Kikbrough để xem điều gì cản trở gã. Chủ nhà trọ cho biết Warrick rời khỏi ngay khi cổng thành mở vào sáng hôm đó, Robert biết đó là lời dối, nhưng chứng cứ để lật ngược . Cho rằng Warrick còn trong thành nữa, nên Robert bắt đầu tìm kiếm vùng ngoại ô quanh đó. Khu rừng sâu và rậm rạp về hướng nam, nhưng chỉ có 30 người thề nhanh chóng lùng sục khắp nơi như Robert mong muốn, đồng thời phải giữ đủ người bảo vệ tiểu thư Isabella khi đoàn người ta đến.
      Robert sau đó cử người xin viện quân từ pháo đài gần nhất của Warrick. Đó là thành Mann chỉ cách Kirkbrough 1 dặm rưỡi về phía tây, do cận thần của Warrick sở hữu là lãnh chúa Felix Curbeil. Cùng lúc đó, đoàn người của tiểu thư Isabella vừa đến và nàng ta ngay lập tức phiền lòng khi Warrick có mặt chào đón mình, thay vào đó, gã biến mất.
      Trong diễn biến tiếp theo, cận thần khác của gã, lãnh chúa Brian cùng 200 lính ở thăm Felix khi thư cầu cứu của Robert đến, nhanh chóng cùng lên đường. Vì thế khi Warrick tìm thấy ngừơi của mình vào buổi sáng đó, gã được cấp báo về 2 toán quân của Felix và Brian đường đến trong vòng vài giờ và họ dự định phá tan Kirburough nếu vẫn tìm thấy gã.
      Warrick thể ngạc nhiên cũng như vui mừng nhiều hơn. Gã nghĩ mất nhiều ngày để về Fulkhurst lấy thêm quân vì Felix mất 40 ngày trong năm nay cùng gã tấn công 2 pháo đài thuộc về kè thù mới nhất, Lãnh chúa của Ambray. Gã muốn đòi hỏi Felix thêm nữa dù cho có mất kiên nhẫn đến đâu và dù Felix rất sẵn lòng phục vụ gã. Còn Brian rất hiếu chiến, khi lúc nào cũng mang theo toán quân . Thực ra, Warrick chỉ mới để Brian về nhà trong tháng này để chăm sóc đất đai, vì lãnh chúa trẻ tuổi này mới phục vụ Warrick gần nửa năm nhưng muốn rời khỏi gã.
      Điều duy nhất đến dù gã muốn là Tiểu thư Isabella đợi, chỉ cắm trại khoảng ngày lên đường với toán quân hộ tống. Gã thể hiểu sao nàng ta làm thế. Và nàng ta để lại lời nhắn gì cho Robert ngoài mấy từ ‘Ta tiếp tục lên đường’.
      Thực ra gã muốn trừng phạt nàng ta trước khi cưới, nhưng gã cũng tán thành hành động đáng chê trách đó của người vợ. Gã để Robert chỉ huy, nàng ta nên ở lại trong bảo vệ của ta.
      Tuy nhiên, điều đó làm cụt hứng thành công của gã, vì hình dáng Rowena Lyons đứng ở sân trong, mình, lấp đầy gã với phấn chấn hoang dại. Gã có nàng. Như gã thề, gã nắm nàng dưới quyền mình và nàng phải vĩnh viễn hối hận.
      Warrick rời Kirkburough, nhưng trước đó gã tự mình châm lửa vào chiếc giường từng giữ gã trong xiềng xích và bất lực, gã cũng quên cử thêm 20 tên lính để đoan chắc tù nhân của gã trốn thoát.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XIII
      Rowena vẫn còn bàng hoàng với những gì còn lại của ngày khủng khiếp đó. Nàng bị quăng lên ngựa, cổ tay bị trói, còn dây cương do người khác điều khiển nên nàng phải tập trung định hướng cho con vật. Nàng để tâm quan sát đường ., vì nàng biết lâu đài Fulkhurst ở phía bắc và nàng cũng biết họ với tốc độ nhanh nhất. Đến đó thế nào quan trọng.
      Đoàn người đưa nàng ban đầu gồm 5 người, dù tất cả đều là hiệp sĩ nhưng vẫn là quá ít nếu bị cướp đường tấn công. Tuy nhiên, 6 hiệp sĩ khác nhập chung với họ đường với khá nhiều cầu đặc biệt từ lãnh chúa của họ.
      cách thờ ơ, Rowena nghe thấy, rằng nàng được chuyện với ai ngoại trừ phải nghe theo mệnh lệnh, nàng cũng được nhận tiếp đãi đặc biệt nào vì nàng được cho là phu nhân gây ra đại họa, và ai được chạm đến nàng chỉ trừ những lúc lên xuống ngựa, còn những lúc khác nàng phải bị trói. Nàng quan tâm. Nàng thậm chí còn nghĩ gì về những điều đó khi cú sốc từ những gì xảy ra trước đó vẫn còn lãng vãng.
      Họ cắm trại ngay cạnh đường, vừa lúc những con ngựa được tháo yên và lửa được nhóm lên thêm 20 người của lãnh chúa Fulkhurst lại đến. Nhìn ngựa có thể đoán họ chạy rất nhanh để bắt kịp đoàn người của nàng ngay trời tối.
      quan tâm của Rowena cuối cùng cũng bị khuấy động, vì ban đầu nàng lo sợ Lãnh chúa Fulkhurst đến, nhất là khi nàng trông thấy người đàn ông cưỡi con ngựa chiến cao hơn những người còn lại. Tuy nhiên, khi bọn họ tiến đến gần ngọn lửa, nàng quyết định phải là sau khi người đàn ông tóc đen đó cởi bỏ áo giáp chỉ mặc áo dài thắt ngang lưng và quần len. Nhưng nàng cũng thể biết nhiều hơn.
      Tuy ta ăn mặc như 9 hiệp sĩ khác trong toán quân mới đến, nhưng 1 tên lính chạy lại dẫn ngựa cho ta giống như những người khác. Nàng cho rằng ít ra 10 người này cũng là cận vệ dù mỗi người trong số họ trông trẻ hơn nàng, và ăn mặc quá giống những cận vệ thân tín. Nàng cách nào biết chắc được. Có quá nhiều người cùng lúc nên nàng thể nghe được cuộc trò chuyện nào ràng từ nơi nàng ngồi mình với trước mặt là đống lửa và lưng dựa vào gốc cây.
      Sau khi được phép vệ sinh, nàng càng bị canh phòng kỹ càng hơn, và lúc nào cũng có 1 tên lính đứng cách nàng khoảng chừng mét rưỡi. Hai cổ chân nàng nối lại với nhau bằng sợi dây dài có thể vòng lên đến đầu gối. sợi dây khác dài hơn cột eo nàng vào thân cây. Tay nàng bị buộc lại phía sau lưng vì thế thể chạm đến nút dây phía dưới chân. Nàng cực kỳ khó chịu trước cứng nhắc của những tên lính với lệnh của lãnh chúa Fulkhurst “ tiếp đãi đặc biệt’.
      Khi tên cao to mới đến nhìn nàng bằng ánh mắt hiếu kỳ, nàng cảm thấy nhõm. phải Fulkhurst vì tên này cho nàng quá nhiều quan tâm. Rồi sau đó nàng càng chắc chắn hơn khi nghe thấy tên cận vệ thứ thiệt xưng hô với .
      “Lãnh chúa phái người đến sao, ngài Robert? Tôi nghĩ ả ta là tù nhân quan trọng đến thế.”
      ‘Bất cứ tù nhân nào cũng quan trọng với lãnh chúa cả, nếu ngài ấy bắt họ.” Robert trả lời.
      đúng vậy.” Tên cận vệ đồng tình.
      “Mặc dù tôi rất an tâm trao trách nhiệm canh giữ ta cho ngài khi lãnh chúa Warrick ra lệnh đưa ta an toàn về Fulkhurst, nhưng ngài có biết ta phạm tội gì đến nỗi phải vào ngục ?
      “Ngài ấy , và đó cũng phải chuyện của chúng ta.”
      Tuy nhiên, bọn họ rất tò mò, tất cả trong đoàn. Rowena có thể nhìn thấy điều đó trong mắt từng người mới đến khi họ nghe thấy câu hỏi và nhìn vào nàng. Nếu họ biết vì sao nàng bị kết án quá nặng nề như thế nàng cũng thể tìm ra câu trả lời sớm hơn. hiếu kì của họ thể nhiều bằng nàng. Tuy nhiên, trộn lẫn trong thắc mắc của họ nàng còn thấy được ngưỡng mộ, làm nàng cảm thấy gì ngoài khó chịu. Có lẽ mệnh lệnh được chạm vào nàng là điều tốt so với những gì nàng biết về các nữ tù nhân. Năm ngoái, người bị giam giữ trong tù của Gilbert chỉ ngày như hình phạt , nhưng tên cai ngục giở hết các trò đồi bại với nữ tù đó.
      “Richard, thực ra, ngươi khá chắc rằng ta thể chạy thoát phải ?”
      Robert quá khô khan làm Richard đỏ mặt. Robert thấy sợi dây buộc ngang eo Rowena, còn sợi dây buộc 2 chân nàng bị dấu dưới gấu váy, tấm khăn mền đơn phủ lên .
      “Ngài chưa nghe giọng của lãnh chúa Warrick khi ngài ấy ném ta cho tôi.”, Richard biện hộ.
      , nhưng ta ở đây với đầy đủ người để đảm bảo tù nhân được canh phòng cẩn mật cả ngày lẫn đêm. Ngài ấy gì về việc cho ta ngủ cả.”
      Vừa , Robert vừa bước vòng qua đống lửa để tháo sợi dây ngang eo của nàng. ta cũng cột lại 2 cổ tay nàng ra phía trước. Rowena cảm ơn sau xong, nhưng ta tỏ dấu hiệu gì là nghe thấy, cũng nhìn vào mắt nàng. Rồi sau đó bọn họ hầu như quên nàng khi dọn đồ ăn mang theo cho bữa tối.
      tên lính mang đến cho nàng miếng bánh mì và khoanh phô mai mốc cùng túi nước. Nàng muốn ăn như thể nhuốm bệnh nếu thử miếng, nhưng nàng rất cảm kích với nước uống. Tuy nhiên, nàng ra, nếu bọn họ muốn chuyện với nàng tại sao nàng phải với họ/
      Nàng ước gì bị cuốn vào những suy nghĩ về tình thế khó khăn của mình từ khi Robert đến. Nó dễ dàng đối phó hơn khi đầu óc nàng từ chối nghĩ đến tất cả những gì liên quan.
      Bây giờ nàng biết tên người đàn ông tống nàng vào ngục của . Nàng nghe thấy tên Warrick de Chaville trước đó, nhưng biết rằng người ta về Lãnh chúa Fulkhurst. Ngục tù của , lạy chúa, nhà tù còn bao lâu nữa là thực. Xà lim. Nàng ở đó vào ngày mai với tốc độ mà họ .
      phải biết nàng, vì nàng là chủ nhân hợp pháp của 3 phần tài sản được cống nạp cho . Tại sao phải người khác? Và làm sao biết được? Nàng chưa bao giờ gặp , cũng chưa từng thấy trước đây. Nhưng có thể nghe thấy nàng kết hôn với Godwine Lyons và nàng tên mới của mình cho nghe. Đúng, nhưng tại sao muốn bắt nàng vào tù? Biết bao nhiêu người chết trong tù, vì bị quên lãng, vì thức ăn tệ hoặc hàng tá lí do khác. Nếu nàng chết, nàng thể đòi sách cho tài sản của mình, kể cả Gilbert cũng thế.
      Chúa ơn, đây phải là tình trạng giam giữ tạm thời. Fulkhurst muốn nàng chết mà muốn phải tự tay giết người. Nàng thể thấy điều gì khác trừ điều đó.
      Nàng ước mình phải là người thừa kế. nàng ước mình chỉ là người hầu thấp kém danh phận mà đàn ông thèm muốn. Tures và tất cả tài sản thừa kế mang lại cho nàng điều gì ngoài tham lam kể từ khi nhà d’Ambrays quyết giết chết cha nàng để chiếm lấy chúng.
      Rowena chỉ nhắm mắt được chút trong đêm đó, nhưng nàng thấy mệt trong ngày hôm sau. lo lắng cho đầu óc nàng yên tĩnh. Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, thu ngắn từng dặm đường.
      Họ tới Fulkhurst khi hoàng hôn buôn xuống. Vầng sáng đỏ những bức tường của lâu đài gợi cho Rowena nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Kirkburough làm nàng run rẩy. Chẳng phải chỉ mới 4 ngày trước nàng vừa nghĩ mình bước vào địa ngục đó sao? Nàng biết nó còn tệ hơn trong ngôi nhà của đầu rồng phun lửa nơi phương bắc.
      Nơi này là pháo đài vững chắc, được phòng thủ chắc chắn giống như lâu đài Tures. Nhưng trong khi Tures vươn cao lên bầu trời với pháo đài cao 5 tầng Fulkhurst lại dàn trải khắp vùng. Phần sân bên ngoài mới được xây thêm khoảng 10 năm trước là lí do tại sao sân trong rộng hơn nhiều so với bình thường. Những bức tường của cả 2 khoảng sân đều rất dày và vững chắc, phía trước là các hố hào sâu hoắm.
      Phần sân ngoài rộng lớn, gần giống như thị trấn với khá nhiều nhà cao tầng, gồm cả sảnh mới xây dựng với 2 tầng cao. Vũ khí được rèn ở sân trong nhưng vẫn còn rất nhiều khoảng trống.
      Lâu đài được xây bằng đá gồm 4 tầng, nhưng to lớn hơn bình thường. Sau đó, Rowena nhanh chóng phát ra vẫn còn tầng nữa bên dưới. Vượt qua cửa sập trong tầng hầm nhà kho mới đến nhà giam, đây cũng là phần Lãnh chúa Warrick xây thêm cho lâu đài.
      Những bậc thang dẫn xuống phòng cai ngục với những bức tường đá, sàn nhà bằng gỗ, nhưng lúc này trống . Cánh cửa duy nhất bằng thép được chắn ngang bằng thanh thép. Phía sau là hành lang dài khoảng 2 met được kết thúc bằng cánh cửa thép khác. Hai bên hành lang cũng có cửa như thế. Xà lim phía cuối đường là to nhất, Rowena cần phải đoán cũng biết nó vuông vức với 2met rưỡi mỗi cạnh. Nền đất lạnh lẽo nối với những bức tường đá ẩm ướt, trần là những chấn song như khung lưới của cổng thành, phía là sàn gỗ của tầng hầm nhà kho.
      Xà lim trống hoác, thậm chí cũng miếng giẻ rách. chính xác là lạnh vì là mùa hè, nhưng nước ngấm từ sàn nhà phía . Rowena nhìn chằm chằm vào căn xà lim , hoang vắng trong ánh sáng của ngọn đuốc, mà cố kềm khóc.
      Robert tự mình dẫn nàng đến đây, ta lời khi tháo nút dây ở cổ tay nàng, nhưng nhíu mày. Ánh mắt ta chạm tia nhìn của nàng sau khi kết thúc và nàng chắc rằng ta muốn với nàng, thế nhưng, lệnh của lãnh chúa ban ra, mà ta là người tuân lệnh đến những chi tiết nhất. Tuy nhiên, khi quay người chuẩn bị khỏi, ta gằn giọng với người cầm đuốc.
      “Gác đuốc ở đó rồi tìm người cai ngục về đây và bảo mang cho ta nệm rơm cùng những vật dụng cần thiết khác.”
      Nàng nhận ra cho đến khi cánh cửa đóng lại nhốt nàng trong xà lim khủng khiếp này cùng với bóng tối. Nàng bị bỏ lại trong im lặng. Tai nàng căng ra để cố nghe những bước chân rời rạc, nhưng thanh đó kéo dài lâu. Tiếp theo chỉ còn tiếng chuộT chạy loạn xạ nền nhà phía đầu nàng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XIV
      Rowena biết nàng rơi vào rắc rối khi tên gác ngục lộ diện cùng 2 tấm mền mỏng và 1 lon sắt gỉ nước. ta to lớn, độ tuổi trung niên, với mái tóc nâu lởm chởm, đôi mắt ẩm ướt, còn cơ thể bốc mùi làm gần như phát ói. ngạc nhiên khi mới trông thấy nàng, kinh ngạc nhưng chỉ khoảnh khắc rồi sau đó thể dấu vui thích khi nàng ở đây. thích thú đến nỗi gần như phát cười khi giải thích với nàng việc hàng ngày phải làm và những gì nàng phải tuân theo.
      cho nàng ăn mỗi ngày chỉ lần, và vì nàng lỡ bữa của ngày hôm nay nên phải chờ đến hôm sau. Nếu nàng muốn những gì tốt hơn là mẩu bánh mì mốc và nước lã, nàng có thể nghĩ đến những cách trả công cho . Chiếc áo đẹp nàng mặc có thể đổi lấy chút bơ và phô mai trong 2 tuần, nhưng sau đó bảo nàng vệ sinh trong góc xà lim rồi mỗi tuần hoặc hơn có thể kêu mấy đứa chăn ngựa đến xúc . Nàng có nước để tắm vì phải người hầu mà cũng từ chối kéo nước từ giếng lên dù cái giếng chỉ ở sát bên. Nàng cũng được phàn nàn gì với , nếu quên mang bữa ăn cho nàng. Nếu nàng muốn điều gì tốt hơn gồm cả ngọn đuốc khác nàng phải có gì đó đổi lại.
      Rowena cố gắng thể kinh hãi trong lúc giảng giải. Nàng biết trao đổi nào làm hài lòng. Điều đó trong mắt khi nó cứ liên tục đảo tới lui từ ngực xuống hông nàng. Nàng biết chắc mình bao giờ có thể chạm vào con heo thối tha này, nhưng làm sao nàng chịu nổi qua 1 con trăng? Thậm chí chỉ tuần lễ? Nàng những chưa ăn gì trong buổi chiều, mà cả ngày cũng có gì trong bụng. Bây giờ nàng cảm nhận mệt mỏi và cơn đói nhói từng hồi. Còn việc có đuốc? Phải chăng nàng bị chôn vùi trong bóng tối mãi mãi để phải mong đợi khoắc khoải từng lần đến thăm của tên cai ngục kinh tởm đó vì cầm theo đuốc hay sao?
      Nàng lời dù là cố thử, nhưng hề mất hứng trước im lặng đó. Thậm chí sau cùng còn cười khoái trá ra mặt trước khi khỏi. Ngay khi cửa vừa đóng lại, Rowena ngồi sụp xuống tấm mền và bật khóc. Ngọn đuốc của nàng chỉ có thể cháy thêm được vài giờ, rồi sau đó… Nàng ngại bóng tối, nhưng thực là nàng chưa bao giờ phải chịu đựng nó mà có phương tiện làm sáng nào gần bên tay, cũng như nàng chưa bao giờ đối mặt với nó ở nơi như thế này, với chuột kề bên.
      Nàng mãi chìm trong đau khổ nên ban đầu nghe thấy những tiếng tranh cãi lớn tiếng từ phòng cai ngục. Tuy nhiên, đó chỉ là cuột cãi vã ngắn được kết thúc bằng câu nàng nghe ràng “Hãy xéo !”. Chỉ chút sau nàng thót ruột khi cửa lại mở. Thế nhưng phải là tên cai ngục đó mà là người khác mang vào đôi đèn cầy và đặt nó ở giữa xà lim. Người này lớn tuổi hơn và cũng kinh ngạc khi mới nhìn thấy nàng dù chỉ trong chốc lát. Rồi ông ta nhìn xung quanh xem nàng có những gì trước khi buông tiếng chửi rủa.
      “Đúng là thằng con hoang, và ta cá là nó cũng chưa cho ăn gì, phải ?”
      Rowena chớp mắt, sau đó chầm chậm lắc đầu.
      “Đúng như ta đoán, vậy mà nó còn than vãn thích việc. Cần việc, hừ. Nó ghét công việc này mà, nhưng bây giờ ta hiểu điều gì làm nó thay đổi. Chỉ điều thôi là quá đẹp. Chắc là phải phạm tội tày trời nên Lãnh chúa Warrick mới kết tội vào đây, nhưng ta cũng chắc là mọi chuyện sáng tỏ khi ngài ấy trở về.”
      Rowena chỉ biết nhìn ông ta chằm chằm. Nàng biết điều gì làm nên người đàn ông này cùng tràng đả kích của ông ta. Ông ta dường như phẫn nộ, nhưng nàng chắc là điều gì.
      Ông ta làm nàng sợ như tên cai ngục cũ. Thực ra trong đôi mắt xanh của ông ta còn ánh lên tia nhìn thiện cảm làm nàng gần như lại bắt đầu khóc.
      Ông ta nhận biết ngay khi cộc lốc “Bây giờ phải lúc. tệ khi ở cùng tôi. Nơi này hơi tệ đối với phụ nữ, nhưng riêng biệt, để ta xem ta có thể làm gì để giúp vui lên.”
      Vui vẻ trong nhà tù ư? Nàng thể nhịn cười trước suy nghĩ phi lý này.
      “Tên ông là gì?” Nàng chợt hỏi.
      “Gọi ta là John Giffard”
      ‘Ông cũng là cai ngục à”
      ‘Chì khi cần thiết thôi, chứ thường xuyên. Nhưng ta bị cuống lên khi được biết chỉ mình ta mới canh giữ được . Chỉ thị đến hơn trễ, nhưng trễ vẫn tốt hơn . Tên con hoang đó có điều gì làm đau ?
      Tên con hoang nào? Nàng gần như lên tiếng hỏi, nhưng kịp nhận ra ông ta muốn ám chỉ tên cai ngục trước.
      , chưa chạm vào tôi, nhưng lệnh lãnh chúa của ông là ai được chạm vào tôi, được giúp đỡ hoặc ngược lại, tôi được chuyện với ai. Ông nghe dặn là được gì với tôi sao?
      ai điều đó với ta cả, hoặc giả ta thèm để ý đến nó nếu có bị bắt thế. Ta chỉ làm như ta luôn làm, dù có lúc lưng ta bị vằn vện khi chịu làm khác .”
      thể tin được, nàng cảm thấy tức giận dùm ông ta.
      “Ai đánh ông?”
      ”. Ông ta cười khùng khục. “Đừng bận tâm. Chuyện đó lâu rồi, chỉ tại cái tính bướng bỉnh của ta thôi. Bây giờ, để ta xem có thể tìm cái gì cho ăn tạm. Nhà bếp chắc là đóng cửa rồi, nhưng thế nào trong nhà kho cũng còn có ít trái cây.”
      Ông mang đến 4 trái táo căng tròn tươi rói, quá dư để làm dịu cơn đói của nàng. Nhưng nhiêu đó chưa hết, ông ấy còn đem đến khung giường và chiếc nệm dày. Giffard còn tìm thấy tấm thảm cũ bạc màu che gần hết sàn nhà. Thêm chuyến nữa để mang về cho nàng chiếc thùng úp xuống kê đèn cầy cùng 1 hộp đèn thay thế nên nàng còn phải lo đối phó bóng tối. Ông còn mang đến chiếc bô, xô nước với cái khăn lau mình và nước sạch để uống.
      John Giffard là phúc lành từ chúa. Ông biến xà lim lạnh lẽo thành căn phòng, nếu quá hài lòng ít nhất cũng cảm thấy thoải mái. Mỗi ngày nàng được ăn hai bữa no nê với thức ăn được phục vụ bàn lãnh chúa. Nàng cũng phải lo nghĩ chút gì về nước uống cũng như tắm giặt. John mang đến kim chỉ giúp tay nàng bận rộn còn bản thân ông giúp nàng suy nghĩ lung tung. Mỗi ngày ông hầu như ở bên nàng suốt, tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh. Ông đơn thuần chỉ thích , còn nàng lại muốn lắng nghe.
      Nàng biết mình mang ơn Sir Robert vì gửi John Giffard đến. ta chắc biết tên cai ngục đầu tiên kinh khủng như thế nào và cũng người thứ hai tốt bụng ra sao. Robert hẳn rất thương hại giúp đỡ nàng dù Warrick de Chaville cảm kích điều đó. Nhưng nàng nhất định phải cám ơn ta nếu nàng có cơ hội nào đó.
      Ngày trôi qua được 1 tuần, rồi 2, 3. Rồi khi Rowena nhận ra ngày kinh hàng tháng cũng qua mà dấu hiệu nào cả, nàng ngồi xuống và cười cách cuồng loạn. Kế hoạch của Gilbert thực hiệu nghiệm. Hạt giống của tên đáng ghét đó bén rễ dù chỉ trong 3 đêm. Nhưng Kirkburough mất. Từ nơi dừng lại đường, nàng trông thấy khói cuộn ngút trời khi từng cột nhà bốc cháy. Chẳng còn gì cho đứa trẻ thừa kế, có chăng chỉ là vô dụng lúc này.
      Sau tiếng cười điên dại là nước mắt, cơn lũ thực hòa với lòng chua xót cho bản thân. Nàng làm gì mà đáng phải nhận số phận bi thảm này chứ? Điều gì xảy ra khi Warrick de Chaville trở về Fulkhurst?
      John Giffard nghi ngờ gì bị buộc phải bỏ rơi nàng, kể cả mọi thứ mà ông ấy làm cho nàng thoải mái. Người cai tù khác đến, nhưng ai giống ông ấy. Liệu De Chaville có quan tâm đến việc nàng mang thai? , ta muốn nàng chết. Nàng nghĩ việc van xin điều tối thiểu là mạng sống của đứa bé được chấp nhận. muốn Kirkburough. phá hủy nó, vì thế quan tâm đến đứa bé nếu nàng đó là người thừa kế của Lyons. Đứa bé cũng là của nàng, nên ý đồ muốn chiếm hết mọi thứ của nàng bị đánh bại nếu nàng có người thừa kế tất cả những gì mang tên nàng.
      Nàng phải lo lắng sinh nở trong tù. Nàng được sống lâu nữa cho đến khi Fulkhurst trở về. Nhưng có phải cuộc chiến với Gilbert, người nắm quân cả Lyons trong tay, giữ lâu về? Nếu nàng giữ được đứa bé đủ lâu trước khi Fulkhurst nhận biết, nàng chắc mình có thể thuyết phục John Giffard tìm cho nàng mái nhà.
      Rowena chắc khi nào đứa bé trở thành mối quan tâm hàng đầu của nàng. Giữ nó lại có thể là sai lầm, nó còn giá trị nào cả, nhưng nàng bận tâm đến những điều đó. Nó là của nàng. Nó thậm chí biết gì cả về người cha, gã to con thô lỗ căm ghét từng cái chạm của nàng vào người . Cha của nó…
      Nàng có quá nhiều thời gian để suy nghĩ trong tù, và cũng thường xuyên kí ức của nàng dừng lại nơi kẻ thế vai Lyons. Nàng thích điều đó, nhưng nàng dường như thể khống chế nó. Nếu nhắm mắt, nàng có thể trông thấy căng người trước nàng, cơ thể quá nhiều điểm gợi nhớ. Nàng vẫn có thể nhớ lại điều gì làm nàng cảm thấy thế, quyền năng mạnh mẽ trong việc điều khiển cơ thể đó là gì trước chống đỡ của .
      Nàng dối khi với là nàng hài lòng khi đó là . Nàng thích thú gì khi lợi dụng , nhưng sau cơn đau ban đầu, còn khổ sở khi đụng đến , hay chạm môi vào . đẩy lùi được nàng, cũng làm nàng nôn ọe vì rất sạch . có đôi mắt lôi cuốn ngoại trừ những khi đôi mắt màu bạc đó thể căm thù nàng dữ dội. Trước khi nàng chuyện với , đôi mắt đó rất đáng , làm trông đẹp trai dù miếng giẻ to chấn ngang họng.
      Nàng nghe thấy tiếng John đến cho đến khi cửa mở với tiếng cót két quen thuộc dứt nàng khỏi trầm tư. Ông mang theo nụ cười dễ chịu thường ngày mà dường như bực mình điều gì đó. Và sau đó…
      mang thai phải phu nhân Rowena?”
      Nàng nhìn ông kinh ngạc. Nàng cảm thấy yếu ớt mỗi buổi sáng như nhiều phụ nữ có thai khác thể , ngực nàng cũng chưa nhô hơn chút nào cả.
      “Làm sao ông biết được?”
      “Nhưng phải ?”
      ‘Vâng, nhưng làm sao…’
      “Ta nghĩ đến điều đó sớm, nhưng lãnh chúa của ta hỏi ta có ngày của phụ nữ chưa ta nhận ra hỏi ta thêm… ah vải. Tại sao cho ta biết?”
      “Con cũng chỉ mới tự nhận biết. Nhưng ông sao, lãnh chúa của ông hỏi ư? Khi nào?
      “Mới tức .”
      Rowena mất hết sắc màu mà nàng cố giữ trong căn phòng chút ánh sáng mặt trời này.
      “Ông ta về rồi ư?”
      “Đúng vậy, và ta đưa đến gặp ngài ấy bây giờ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :