1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu thê triền - Thánh Yêu (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thị tẩm

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/



      Tịch Hề nhìn nheo lại đôi mắt phượng, cũng hề tức giận, lẳng lặng cất tiếng:

      “Đồ vật, là ngươi muốn”

      Lộ Thánh Tước môi mỏng nhấp , bông đôi tay chắp sau lưng rồi cười:

      “Tịch Hề, ngay chính bản thân ta cũng có lúc nhìn thấu được nàng, luôn vì ta làm việc hề đòi hỏi, rốt cuộc đây chính là lòng nguyện ước vì ta sao?”

      Giọt nước mắt trong suốt như hạt ngọc men theo gương mặt chảy xuống, nàng tiện tay gạt .

      “Bất kể là cái gì nữa, ta cũng nợ ngươi mạng”

      Trong đôi mắt Lộ Thánh Tước dậy sóng mãnh liệt, sắc mặt biểu lộ ràng vẻ giận dữ, giơ ra chưởng mặt nước trong bồn tắm, nước khẽ động rồi hắt văng lên, ướt cả gương mặt Tịch Hề:

      “Nếu để ta nghe thấy lần nữa, ta giết chết nàng?”

      Lộ Thánh Tước đứng dậy, kiên quyết bước , Tịch Hề lau khô nước mặt, thanh vẫn còn chút kinh sợ quay người về phía hứn cất giọng:

      , như thế nào?”

      “Còn sống”

      Lộ Thánh Tước đáp lại ngắn gọn. sau đó sải bước mất, Tịch Hề cảm thấy lạnh lẽo khắp toàn thân, nàng vòng tay qua vai, hướng đến bóng lưng Lộ Thánh Tước, trong thâm tâm từng cuộn sóng dâng trào “Ngươi thể rung động trước , thể, chúng ta thể”

      Ma ma canh giữ bên ngoài nghe tiếng động bỗng chạy vọt vào trong, bắt gặp Tịch Hề thân người nhếch nhác, cho đến khi nghe được tiếng bước chân đến gần lúc này Tịch Hề mới kịp hoàn hồn, quay lưng lại trái tim chua xót cố gắng đè nén thanh :

      “Ta có thể tự mình tắm, các ngươi đều ra ngoài hết

      Trong hốc mắt, từng giọt từng giọt chua xót rơi ra theo đó rơi xuống mặt nước, Tịch Hề ngửa đầu rồi đứng dậy mặc y phục.

      Bóng đêm thanh tịnh, màn che màu trắng thêm phần mị hoặc, Tịch Hề theo ma ma, đến giữa hành lang chỉ còn lại hai người, tiếp tục tiến về phía trước.

      “Tịch Chủ tử, người đêm nay qua đêm tại đây đừng quên mang tấm lụa trắng này trải lên giường”

      Ma ma vừa vừa giao phó, bước vào hậu viện Đông Cung, liền ngừng bước, quay lại nhìn Tịch Hề:

      “Ngài tự mình vào , bên trong ta thể vào”

      Nhìn tấm lụa trong tay, nàng hiểu, tơ lụa mềm mỏng màu trắng diễm lệ tinh khiết đại biểu cho cái gì? Nàng nhấp môi cười.

      Tiến lên phía trước, bước, hai bước rồi ba bước…

      Từng bước đem lấy chính mình đưa vào nội uyển, mắt cá chân kiên định bước lên, ánh trăng chiếu nhè , nàng bây giờ giống như nương được bao bọc bởi ánh trăng trong suốt mong manh dễ vỡ.

      Bước vào nội điện, hai mắt dò xét vòng sau đó liền rơi vào tấm rèm giường, nam tử nằm xuống, trang phục màu màu vàng nhạt được rơi xuống nữa cạnh gường.

      “Ngươi tới muộn!”

      lười biếng cất tiếng, cũng hề vui.

      Tịch Hề đứng ở trong điện, đứng ngây ngốc ở đó, tiến cũng lùi. Đôi tay mềm giấu dưới vạt áo tự chủ mà nắm chặt.

      “Tới đây”

      Nam nhân lên tiếng thêm lần nữa, thấy nàng vẫn đứng im đó nhúc nhích, mới dùng tay chống nữa người lên, tóc dài đến eo rũ xuống phía dưới, quần áo ngủ rộng thùng thình lại rơi ra lộ chút da thịt. Tịch Hề bối rối biết phải làm sao, Huyền Hạo thấy thế, tay kéo lấy cổ tay nàng, dùng chút sức lôi về hướng mình.

      Bị lực lôi bỗng mất đà, nàng té xuống bên cạnh giường, ngước lên bắt gặp ánh mắt của Huyền Hào, nàng vội vàng chống đỡ định đứng dậy ngờ đến bên hông bị đôi tay sắt mạnh mẽ kiềm chế lấy. Tiếng hít thở nóng bỏng sát bên tai, liếc mắt có thể thấy ngũ quan , tuấn mĩ nhưng trí mạng, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm.

      “ Thân thể! Sao lại lạnh đến mức như vậy?”

      Huyền Hạo mở miệng, hơi thở ấm áp phải vào mặt nàng, tay dùng chút lực, ôm chặt nàng từ phía sau, nâng lên đặt giường.

      Tấm lụa trắng kia bị ném lên giường, Tịch Hề bị vây kín trong lồng ngực, Huyền hạo cảm thấy được cứng ngắn của nàng, tay trái giơ lên, lại thấy nụ cười nghiêng của nàng tỏ vể uất ức.

      “Ngươi sợ cái gì? phục cái gì”

      Lòng bàn tay rơi vào thái dương nàng, năm ngón tay thon dài khẽ chạm.

      Tịch Hề cảm nhận được mùi long diên hương từ ống tay áo truyền ra làm người ta say mê, trong lòng buồn bực bỗng nhiên có chút nhu hòa, Huyền Hạo đưa ngón trỏ chạm vào gò má nàng, nàng theo ngón tay dao động bỗng dừng ở bờ môi.

      Huyền Hạo liếc nhìn bờ môi đỏ mọng của nàng, con ngươi bỗng chốc trầm xuống, đưa mặt tiến gần đến.

      Người đời quả sai, nam nhân này, diện mạo có thể là tuyệt mĩ, thái dương sáng cao lộ vẻ thông thái. Nhân trung ràng, lộ vẻ thâm trầm, mắt phượng hẹp dài thâm thúy, môi mỏng , người môi mỏng thường rất bạc tình. Tịch Hề dám nhìn quá lâu, môi bỗng gần trong gang tấc, chỉ cần mở miệng là hoàn toàn có thể chạm vào.

      Động tác mập mờ bỗng chốc dừng lại, Huyền Hạo chống cánh tay phải lên, lòng bàn tay nâng gương mặt nàng.

      “Ngươi tin tưởng, nữ nhân có thể vì nam nhân mà buông bỏ tất cả sao?”

      Tịch Hề ánh mắt lướt qua gò má, bên tường, viên dạ minh châu soi sáng, che dấu ánh nến rực rỡ, cũng như che tâm tình cảu nàng lúc này.

      “Gia, người cũng tin sao?”

      “Tin”

      rất chắc chắn, mực kiên định, rồi bỗng thay đổi ,Tịch Hề cảm nhận được dịu dàng của , tự tay kéo nàng về hướng của mình, ánh mắt chạm vào nhau.

      “Ta muốn nữ nhân, phải lòng người như vậy”

      Tịch Hề khéo miệng cong lên, mang chút châm chọc:

      “Thế gian rộng lớn như vậy, có thể tìm được sao?”

      Nam nhân chợt cười sảng khoái, bàn tay vẫn rời khỏi nàng, hai thân thể dính sát vào nhau, chút khe hở, Huyền Hạo đem chăn gấm đắp lên thân thể hai người, Tịch Hề cảm thấy sau lưng tay của cũng làm loạn, cảm giác phòng bị mới được tháo bỏ.

      Hai mắt lim dim, nam nhân thân thể nghiêng về phía nàng, nữa thân thể đè lên cánh tay nàng, tựa hồ cũng phát điều này, cánh tay còn lại để bên eo nàng, liền ngủ sau chút đề phòng.

      Tịch Hề mở to hai mắt, tay lại rút mà cứ để yên đó, chỉ có thể nhúc chích, cảm thụ nằm gói gọn trong lồng ngực .

      Giây lát sau, nàng có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn của Huyền Hạo, nàng nhìn , tóc dài đen như mực, do dự chút nàng đem bàn tay nắm lấy mấy lọn tóc, suông mượt, dày. êm. Tịch Hề ngẩng đầu nhìn lại, nam tử gương mặt kề sát mặt nàng, mị hoặc, trầm tĩnh dị thường. say giấc bên nàng.

      Đêm lạnh như nước, Tịch Hề co lại thân thể, nhắm đôi mắt, mặc dù trời rất lạnh nhưng hướng đến thân thể .

      ngủ say, hô hấp đều cẩn thận, bỗng Huyền Hạo mở to đôi mắt đen, xác định Tịch Hề vẫn còn nằm kế bên lúc này mới đem hai cánh tay thu hồi lại. Trong con mắt lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy, xoay người, quá nữa thời gian uống cạn chung trà , nửa nén hương, bọn họ đưa lưng về phía nhau mà ngủ, cùng nhà khác ngõ.

      Truyền tới bên tai hồi huyên náo, Tịch Hề cảnh giác tỉnh lại, phát Huyền Hạo đứng dậy, khoác người y phục đen thêu hắc long, khí thế lẫm liệt.

      “Thiếp thân dậy trễ”

      Nàng vội vàng vén chăn gấm, muốn tiến lên hầu hạ.

      khó tin, đêm qua ta ngủ rất ngon”

      Huyền Hạo cài lại nút đai lưng, hỏi nàng tiếng nào, Tịch Hề đem trang phục của chỉnh lại chút, trái tim ngừng tăng lên những nhịp ảo não khó tả, qua nhiều năm như vậy, nàng luôn mất ngủ, chưa bao giờ ngủ say được như tối hôm qua, là điều khác thường, Huyền Hạo choàng thêm áo khoác, xoay người hết sức tự nhiên khó giấu chút trầm tư.

      Đêm qua, đúng là ngủ giấc ngủ rất ngon, rất thoải mái cũng rất an tâm.

      Ma ma ở bên ngoài trông chừng, con mắt tuấn của Huyền Hạo quét qua tấm lụa trắng giường, vẫn như cũ màu trắng noãn, khóe mắt tinh tế, nhanh chóng xoay người ra khỏi Đông Cung.

      Ma ma lúc vào, ánh mắt mập mờ, nàng vội vàng tới bên giường, ân cần nhìn xuống tấm lụa, thấy vẫn là màu trắng, ánh mắt xoay chuyển có chút khinh bỉ trợn nhìn Tịch Hề cái sau đó sải bước ra khỏi hậu cung.

      Nàng lúc này là thị thiếp, Cổ quản gia đem Đông Uyển đưa cho nàng làm chủ, dọn dẹp thỏa đáng, cho ma ma dẫn nàng qua.

      lên thềm đá, hoa tử đằng nở rực cả Đông Uyển, bên ngoài hành lang dài ra tầng tầng lớp lớp cánh hóa rụng, đầy sân trông đẹp mắt. Nhụy hoa thanh nhã, cánh hoa tinh tế rất khác biệt.

      Hai nha hoàn theo phía sau lưng nàng, trong vườn mặc dù quét qua nhưng thể nào ngừng ngăn hoa rơi xuống.

      Tịch Hề vượt qua, giẫm phải chân váy, cả người té ngã về phía trước, lảo đảo lấy lại thăng bằng vất vả, bỗng nhận ra giày thêu lại giẫm bãi máu vẫn còn tươi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: còn xử nữ

      Edit: Rika
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/



      “Tịch chủ tử ––––“ Nha hoàn kinh hô, vội vàng tiến lên.

      Mùi máu tươi tràn ngập, Tịch Hề nâng chân phải lên theo vết máu rời khỏi, ba bước ra ngoài, con chó vàng chết trước cửa Đông uyển.

      “Ai làm vậy?” Theo lời trận tiếng bước chân.

      “A, ra là tiện tì”. giọng nữ từ phía sau truyền đến, Tịch Hề quay đầu lại, chỉ thấy Y Ngôn vội quỳ xuống hành lễ.

      “Nô tỳ bái kiến Dung Thiện chủ tử”

      Nữ tử mặc y phục đỏ kiều diễm bước đến, khuôn mặt trong sáng tươi đẹp, tư thái ương ngạnh, đầu búi tóc vọng tiên, sợi tóc đen bóng, hai bên đeo trâm song phượng, mi như lá liễu, mắt ngọc mày ngài, môi tô son mà đỏ hồng. Y phục người tôn lên vóc dáng thướt tha, dung mạo như thế, quả là khuynh quốc khuynh thành. Nhìn thân y phục của nàng, Tịch Hề biết nàng ta lai lịch .

      Dung Thiện đưa bàn tay trắng mịn ra, ánh mắt như tơ, nhìn Tịch Hề chằm chằm: “Ngươi chính là chủ tử mới của Đông Uyển?”

      “Phải” Nàng trả lời, thanh tuy , hèn mọn, kiêu ngạo.

      “Thị tẩm đêm qua thấy lạc hồng” Dung Thiện nhếch khóe miệng cười cười, dáng người nhàng vòng quanh Tịch Hề, sau đó đứng trước mặt nàng: “Gia ban cho ngươi chỗ ngồi tại Đông Uyển, chưa chắc sủng ngươi”

      Hai nha hoàn hành lễ dám nhiều lời, Tịch Hề ngờ chuyện này lan truyền rộng rãi, mà Dung Thiện đến đây, giống như mang nàng ra oai phủ đầu : “Đông Uyển này là Gia cấp cho, đến tột cùng ý của Gia là gì, ta cũng dám phỏng đoán”

      Dung Thiện nghe nàng , mặt biến sắc, ánh mắt nhìn bãi mãu dưới đất: “Ra cửa gặp máu, quả nhiên là điềm báo”

      Tịch Hề cũng muốn cãi nhau, nàng ta thấy nàng hề mở miệng, vẻ mặt hậm hực, nhấc váy xoay người, nhưng vẫn chưa rời : “Ngươi có biết chủ tử trước kia của Đông Uyển bị trục xuất như thế nào ?”. Cái cằm tinh xảo của Dung Thiện hơi gợi lên, thấy Tịch Hề đáp lại, cười duyên bước ra ngoài.

      “Tịch chủ tử –––“ Y Ngôn nơm nớp lo sợ đứng dậy, xác định người kia rồi mới giọng : “Dung Thiện chủ tử vốn là thị thiếp được Gia sủng ái nhất, mọi người trong viện ai cũng qua nàng được.

      Tịch Hề vẫn để ý, chân bước qua thi thể con chó, thẳng vào trong đại điện.

      Ánh sáng chiếu vào, lọt vào tầm mắt là bức tranh thủy mặc lớn, gỗ cuộn tranh tỏa ra hương thơm, giấy Tuyên Thành trắng tinh, bút lông sói chấm mực đỏ làm hạnh hoa, cả bức tranh, nhìn sống động như . Tịch Hề nhịn được tiến vào nhìn, bên phải bức tranh, là mái nhà cong, tường cao, còn có đóa hồng hạnh tràn ra ngoài tường.

      “Chủ tử trước kia của Đông Uyển này là ai?” Tịch hề thu hồi tầm mắt, hướng ra sau hỏi hai nô tỳ.

      nha hoàn hình như có băn khoăn, nhưng lại giành trước đáp lời: “Là Tiêu chủ tử, nhưng, sau đó lại bị Gia đuổi

      “Vì sao?”

      Nàng ta quan sát sắc mặt Tịch Hề, thấy nàng có biểu gì cả, lúc này mới hạ giọng : “Hình như là. . ..” Nàng ta do dự : “Tiếu chủ tử cùng người tư thông, xúc phạm Gia”

      Hồng hạnh ra tường!

      Tịch Hề quay lại nhìn bức tranh, đóa hoa màu đỏ chói mắt xuất . Nàng bước vài bước tới cửa điện, bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt nhắn của nàng. Nhu tình đêm qua, nắm bắt được, nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nàng mỉm cười, may mắn chính mình vẫn chưa nghĩ đó là . . . .

      Khi phản ứng lại, nàng mới phát nụ cười của mình có chút miễn cưỡng.

      đối với nàng, chỉ là tính kế, miếng lụa trắng, tượng trưng cho điều gì, tức là nàng còn là xử nữ, mà nàng, khó lòng giãi bày, nhất định bị tin đồn xấu, ban cho nàng ở Đông Uyển, dụ ý rất ràng.

      Mục đích vào Ngũ Nguyệt Minh, nàng vẫn nhớ quên.

      Khi mặt trời chính ngọ, hai nha hoàn mới đen mảnh vườn rửa sạch , Cổ quản gia vẫn chưa phái người lại đây, Tịch Hề cầm khăn lau mồ hôi hai bên thái dương, bên ngoài có ma ma bước đến.

      “Tịch chủ tử, lão Thái Quân cho mời, Gia cùng Thiếu chủ ở Thiên Sảnh đợi ngài”

      Nàng rửa sạch hai tay, có chuyện gì, mà lão Thái Quân lại cho gọi nàng?

      Nàng mình bước , trước đây nàng nghe, lão Thái Quân bình thường rất ít lộ diện, mà chỗ nàng ở, lại nằm ở phía bắc của Ngũ Nguyệt Minh, rất ít người đến.

      Bước vào chính viện, trong này trồng cây hải đường ra hoa rực rỡ.

      Tịch Hề chẳng có lòng dạ nào nhìn ngắm, hai mắt hờ hững, thẳng đường vào trong. Ngay trong chính đường, là miếng lụa trắng đó. Bên cạnh, hàng gậy, bên kia là roi da.

      Lão Thái Quân ngồi ở giữa, hoa phục màu tím tôn quý, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thấy Tịch Hề tiến vào, liền mở miệng hỏi: “Ngươi chính là thị thiếp đêm qua”

      Nàng đứng giữa sảnh đường, ánh mắt hẹn mà nhìn Huyền Hạo: “Đúng là thiếp thân”

      “Đồ mất nết, dám mang thân hoàn bích thị tẩm”. Lão Thái Quân tà nghễ nhìn Tịch Hề, bên cạnh còn có vài thị thiếp đứng.

      Thấy nàng , lão Thái Quân đưa tay chỉ vào miếng lụa trắng, thẹn quá hóa giận: “Mới vào mà thân trong sạch, con người dơ bẩn như ngươi làm sao xứng đáng làm thị thiếp, người đâu, tới mang ả ta ra ngoài đánh gãy hai chân rồi trục xuất

      Vẻ mặt Diệc Sắc lên ý cười, các thị thiếp bên cạnh cũng vui sướng khi người gặp họa.

      “Khoan

      Tịch Hề nghe mở miệng, tảng đá trong lòng nặng nề rơi xuống, chuyện đêm qua, chỉ có mình Huyền Hạo mới có thể chứng minh nàng còn trong sạch.

      “Hạo, ngươi nghĩ phạt đủ nặng sao?” Lão Thái Quân ghé mắt hỏi.

      “Ta nếu thích nàng, để ý nàng còn trong sạch hay ”. Ngữ khí Huyền Hạo kiên định, Điện Trạch bên cạnh cũng bất ngờ nhìn , Tịch Hề thầm thở , ánh mắt nhu tình của dừng người mình, suy nghĩ của người kia, làm nàng trở tay kịp.

      Ánh mắt này. . .

      Nàng nhìn thẳng vào, dường như muốn hiểu thấu suy nghĩ bên trong của .

      Quả nhiên –––

      Trong mắt , che giấu chút gì đó. Trong lời của Huyền Hạo, có che chở, kỳ thực cũng chứng minh thân thể nàng trong sạch.

      “Hồ đồ”. Lão Thái Quân giận tới mức đánh chưởng lên bàn gỗ: “Ta đồng ý”

      “Mặc kệ người có đồng ý hay , nàng cũng là người của ta”. Huyền Hạo chút khách khí , Dung Thiện thấy thế, gương mặt nhắn suy sụp, nhu thuận tới bên người lão Thái Quân.

      “Lão tổ tông uống ngụm trà, chớ để sinh khí”

      Bả vai cứng ngắc dịu , lão Thái Quân tức giận , lão quay đầu lại, nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Dung Thiện: “Nếu như ngươi muốn, ta cũng có biện pháp, nhưng Minh quy, thể phá”

      Huyền Hạo hề mở miệng, Điện Trạch đưa tay day trán, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, hướng nữ tử bên cạnh : “Mịch nương, lại là chiêu này à”

      “Ngươi câm miệng cho ta” Lão Thái Quân trừng mắt liếc cái, nhưng cũng trách cứ.

      Tịch Hề mơ hồ biết mình gặp xui, đầu vai bị thị vệ bắt lấy áp về trước: “Các ngươi muốn làm cái gì”

      “Còn có gan gào thét nữa” Diệc Sắc lộ vẻ hèn mọn, khinh bỉ : “Chúng ta đây là dùng quy củ giáo huấn ngươi”

      Thị vệ đêm hai tay nàng kéo ra ngoài, lão Thái Quân đưa mắt đảo qua bàn, cuối cùng nhìn tới nơi đặt gậy gỗ, Dung Thiện lập tức hiểu ý mang tới.

      Bàn tay bị bắt mở ra, Tịch Hề nuốt xuống khuất nhục, nàng nếu muốn lưu lại, khổ ải này, nhất định phải nhịn.

      Huyền Hạo nhìn thấy gậy gỗ kia đập vào lòng bàn tay nàng, năm ngón tay nàng vì đau mà cuộn lại, đôi mắt mở to, cực kì nhẫn. Nàng trừng mắt chống lại Huyền Hạo, Tịch Hề thu hết thần sắc gương mặt , nhìn giống như là ngụy trang.

      Mu bàn tay lại bị mở ra, thị vệ đem vật sắc nhọn đặt lên, thước đánh xuống, đau đớn xuyên thấu tận tim gan, đinh sắc đâm vả vào trong xương tủy, mọi người xung quanh nhịn được mà run rẩy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Dùng Hình
      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/



      “Dùng sức cho ta”

      Lão Thái Quân thấy nàng thà chịu đau câu cũng mở miệng cầu xin, lập tức nổi giận.

      Tiếng roi đập vào tay nàng càng phát ra thanh dữ tợn. Tịch Hề cắn chặt hàm răng, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bên cạnh bọn thị thiếp cùng nhau che miệng cười, thấy người gặp nạn như mở yến tiệc, liếc mắt khinh bỉ.

      “Đủ rồi”

      Huyền hạo cất tiếng lạnh lùng, liếc nhìn xung quanh cái.

      Ma ma liếc nhìn Lão Thái Quân đợi lệnh, thấy bà im lặng động tác trong tay vẫn dừng lại, Điện Trạch liếc thấy gương mặt tuấn tú của lạnh xuống, sắp đà chuẩn bị nổi giận.

      Huyền Hạo đứng dậy, chỉ cần hai ba bước liền tới bên cạnh Tịch Hề, bàn tay nhanh chóng thu được cây thước ma ma cầm, dùng lực bẻ gãy làm đôi.

      “Trong lỗ tai ngươi chứa rượu phải ?”

      Điện Trạch thấy ma ma bị mình dọa đến mức mất hồn mất vía, bỗng thấy buồn cười.

      “Ma ma, thước này lấy từ thư viện, những việc làm kia đều là trưởng bối dạy học dùng à?”

      “Ngươi câm miệng cho ta”

      Lão Thái Quân nhận thấy có cách bắt , bực bội hét lên câu, Huyền Hạo chú ý thấy Tịch Hề vẫn cúi đầu, chân mày hơi cau, tay mềm vuốt những chổ bị thương mu bàn tay.

      “Tổ tiên nàng trước kia bị câm sao? Đau đớn mà cũng im lặng chịu đựng”

      Nàng khẽ nâm tầm mắt, chút nghĩ ngợi đáp trả.

      “Ta quên mất”

      Đứng kế bên Lão Thái Quân, Dung Thiện nhịn được cười vui sướng khi thấy cảnh người gặp nạn.

      Huyền Hạo đứng yên vẫn nhìn ngắm nhất cử nhất động người nàng, gương mặt nàng có loại khí chất chân tình thoáng vụt qua rồi biến mất, là cái gì? Có thể để cho nàng hi sinh đến độ bị thương cũng im lặng nhịn nhục?

      Dung Thiện vội chạy đến bên cạnh Lão Thái Quân nhu mì đám vai cho bà, gót sen dẫm, tóc búi cẩn thẩn, thể tâm tình vui vẻ, khỏi liếc nhìn về phía nàng, đem mấy cành hoa roi dưới đất đá tới trước mặt nàng.

      “Ngươi –––– đây chính là do tổ tiên truyền lại đó”.

      Lão Thái Quân quả nhiên kích động, đứng dậy nhằm hướng Huyền Hạo nổi giận.

      Huyền Hạo cau mày, hướng đến Điện Trạch nháy mắt, sau đó sải bước ra, kiềm được đứng sát Tịch Hề, thanh đột nhiên cực kỳ nghiêm túc:

      “Tối nay tới Đông Cung, ta muốn ngủ ngon giấc”

      Nàng theo thanh nhìn lại, cất bước xa, Lão Thái Quân định tiến lên trút giận, Điện Trạch vội vàng bước ngăn cản chắn trước mặt Tịch Hề.

      “Nương, đừng tức giận, người tuổi lớn”

      “Sớm muộn gì cũng bị đám người các ngươi làm cho tức chết”

      Điện Trạch ý bảo ma ma bên cạnh, dìu đỡ bà vào trong phòng nghỉ ngơi, xoay lưng chỉ thấy Tịch Hề tự ra ngoài.

      “Gây họa, lẫn mất cũng nhanh

      Điện Trạch theo sát chạy đến, hai người cùng nhau bước ra khỏi chính viện.

      “Lá gan ngươi quả , đắc tội với Lão Thái Quân ngươi khó sống”

      Điện Trạch đôi mắt lóe sáng, nhìn đôi tay nàng buông xuôi bên người, Tịch Hề đột nhiên dừng chân, nghiêm mặt :

      “Ngươi và bọn họ đều là những người ta thể đắc tội, mà ta ai tin ta cơ chứ?”

      Hai người nhìn thằng vào mắt nhau, có quen thuộc.

      Con ngươi Điện Trạch nhìn chằm chằm Tịch Hề, nâng tay cầm gọn đôi bàn tay nàng.

      “Gặp ngươi ở Bắc Hoang Doanh lần đầu tiên, ta liền cảm thấy ngươi giống người khác”

      Tịch Hề mặt đổi sắc, tránh tầm mắt của .

      “Có gì giống nhau?”

      “Ngươi cần phải khẩn trương…”

      Điền Trạch dùng vạt áo lau vết máu ứ đọng mu bàn tay nàng,.

      “Chỉ là cảm giác thôi, ngươi tựa như sói, làm sao ta có thể thuần phục ngươi trở thành con sói con được?”

      Nghe so sánh, chân mày Tịch Hề khẽ nhíu, muốn phản bác, lại bị đoạt trước.

      “Sói mặc dù hung ác, lại có thể đối với đồng bọn bao giờ bỏ mặc”

      nhìn vào mắt nàng, lần đầu tiên gọi thẳng tên nàng:

      “Tịch Hề!”

      “Hả”

      Tịch Hề chút nghĩ ngợi đáp trả.

      rời, , chân chính có thể làm được? Quả là khó khăn”

      Điện Trạch thốt ra mấy phần đơn, Tịch Hề đem bàn tay mình vội rút về, như bây giờ, có chút gì đó dị thường.

      Nam tử nhìn bàn tay trống của mình, biểu lộ có chút giật mình, mi nâng , nghiêng người rời , bỗng dừng chân:

      “Ta tin, ngươi trong sạch”

      Tịch Hề nhìn bóng lưng , giống như cất giấu nhiều bí mật,Tịch Hề nhớ tới kiện lúc trước ở Tây Cung chạm mặt, liền cho là đùa bỡn để trong lòng.

      tay vết thương cũng nặng, chỉ là cả mu bàn tay máu ứ đọng, trông khó coi, Tịch Hề quay về Đông Cung, thở dài tiếng, hôm nay sợ là danh tiếng của mình càng thêm khó nghe.

      Từ xa, liếc mắt thấy là Mi Nhã. Tịch Hề thấy mặt nàng khẩn trương, khuôn mặt nhắn vội vã nhìn tứ phía.

      “Làm sao ngươi có thể đến Đông Cung? Nơi này phải ai cũng có thể tới, lỡ để Gia phát , chỉ tổ ngươi bị gánh thêm phiền phức”

      “Ngươi hãy yên tâm , chủ nhân cho ta lui rồi, ta đường đến đây bóng người nhìn thấy”

      Mi Nhã cùng Tịch Hề trốn góc, quả trong ngoài vườn đều bóng người.

      “Ba người chúng ta đều từ Bắc Hoang Doanh rời khỏi, Tịch hề cho đến bây giờ mệnh ngươi là tốt nhất”

      mu bàn tay bỗng truyền đến hồi đau nhức, để cho nàng bật lên tiếng khổ sở.

      Mi Nhã đứng bên ngoài thấy sắc trời dần tối, vội vàng đẩy hạ bả vai nàng:

      “Mau mau vào , ngày mai ta lại Đông Uyển tìm ngươi”

      “Ừ”

      Tịch Hề đáp , thân thể mới qua mấy bước vội quay lại.

      ra ngoài vào thời gian này cẩn thận chút, đừng để người khác nhìn thấy”

      “Ta đương nhiên hiểu

      Mi Nhã gật đầu, nhìn bóng dáng Tịch hề bước vào trong điện, lúc này mới cẩn thận đem thân thể sâu vào trong rừng cũng ra ngoài.

      Trong Đông Cung, Huyền Hạo dựa vào bên giường, tay cầm cuốn sách. Thấy nàng vào, liền đóng cuốn sách lại đặt bên cạnh.

      “Nàng bây giờ khẳng định chắc rất hận ta”

      Tịch Hề tới trước mặt , tay chỉ cần động cái lập tức truyền đến hồi đau nhức

      “Tấm lụa kia, so với bất kì ai Gia đều là người ràng nhất”

      “Đúng ta

      Huyền Hạo bàn tay chế trụ cổ tay trắng noãn của Tịch Hề, khẽ kéo, nàng cũng hề nhúc nhích, giằng co hồi gương mặt Huyền Hạo bỗng trở nên nhu tình hòa hoãn xuống, Tịch Hề tới bên giường ngồi xuống, thân thể vẫn bị dùng tay ôm lấy.

      “Ta nếu thân thể trong sạch, đương nhiên người chịu thiệt là ngươi. Vậy tại sao trước mặt nhiều người ngươi ?”

      Huyền Hạo tay đột nhiên dùng sức, đè nàng phía dưới, gương mặt đến gần, hô hấp kề sát mặt nàng.

      cần cố gắng nhìn thấu suy nghĩ của ta. Tịch Hề cái này là nàng ra lệnh cho ta ư?”

      Nàng tuyệt đối có ý tưởng này, cho nên quả quyết lắc đầu.

      “Tịch Hề dám”

      “Nhớ lời hôm nay nàng

      Huyền Hạo giơ ngón trỏ lên, chấm ở đôi môi trái tim của nàng, ánh mắt vững vàng chiếm lấy.

      “Bất kể là nàng dám hay , hay có bất kì ý nghĩ nào khác, nhớ đến lời ta , cho phép”

      Tịch Hề thấy đáy mắt xa cách, tầm mặt thu lại, đáp tiếng.

      “Vâng”

      Huyền Hạo nới lỏng ra cánh tay, xoay người hướng bên trong sau đó bỏ lại câu:

      “Ngủ

      Sức nặng người tản , Tịch Hề như trút được gánh nặng, mu bàn tay mặc dù vết thương vẫn còn, nhưng đỡ được mệt mỏi nguyên ngày, biết ngủ được bao lâu, thoáng bên tai nghe thấy thanh. Tiếng rên truyền đến, nàng hai mắt chợt mở to quay đầu lại nhìn, thân thể cảm giác nhàng, cả người vươn ra, rơi xuống đất.

      Huyền Hạo mặc bộ đồ ngủ màu đen, hình như bị thương, cả người nằm giường, tóc dài màu bạc xuyên thấu qua mép giường rủ xuống tới mặt đất, gương mặt tuấn tú hướng ra bên ngoài, gương mặc cực kì lạnh, người toát ra vẻ nhu tà mì, nhưng cũng mang theo mấy phần bất lực, Tịch Hề giật mình, động tác tay khỏi buông ra, chăn gấm rơi xuống mắt đất.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Thế thân (1)

      Edit: Rika
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/


      “Nước –––––“ Nam tử suy yếu vô cùng, môi thể tròn chữ. Mí mắt khẽ chớp, tầm mắt mông lung , chỉ nhìn thấy bóng người mờ ảo.

      “Nước, nước –––––“ Năm ngón tay Huyền Hạo đưa lên phía trước, ngón tay thon dài vô lực.

      Nàng vạn phần kinh ngạc, lui về vài bước, tay chống đỡ cái bàn, tay chạm vào ấm trà. Nàng luống cuống tay chân rót nước, vừa muốn tiến lên, động tác liền dừng lại.

      Ngày đó, người tóc trắng lầu, cũng rất giống Huyền Hạo lúc này.

      Tịch Hề nắm chặt ly nước, toàn thân run rẩy, nước trà bị nghiêng đổ ra chút, nàng xoay người đưa lưng về phía Huyền Hạo, khuôn mặt nhắn ngưng trọng khẩn trương.

      tay thò vào ống tay áo, nơi đó, là thuốc mà Lộ Thánh Tước đưa cho nàng, Tịch Hề do dự nắm bình thuốc trong lòng bàn tay. Cửu Ca muốn vật gì đó, có lẽ được giấu ở Đông Cung, nhưng có Huyền Hạo ở đó, cơ hội ra tay của nàng càng lúc càng xa vời. Động tác nắm chặt bình sứ khẽ buông, đây là thời cơ, chỉ có cơ hội này mà thôi.

      “Nước ––––“

      Nàng quyết tâm, đưa tay bật nắp ra, hướng tới ấm trà. Bột trắng đổ vào trong nước liền hòa tan, chút gợn sóng, Tịch Hề đem bình sứ cất vào trong tay áo, cả người hơi run, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh. Nàng cố gắng áp chế mọi suy nghĩ để làm mình bình tĩnh.

      Bước tới trước giường, nàng đưa tay nâng ngồi dậy: “Gia, nước đây”

      Sắc mặt Huyền Hạo tái nhợt, đầu suy yếu tựa vào đầu vai Tịch Hề, tầm mắt , ly trà tay bị đụng mà muốn đổ, đôi môi Huyền Hạo khẽ mở, vừa muốn uống nước, lại bị nàng lấy ra. Trà trong tay, toát ra hương thơm mát, ngay khi sắp uống, nàng lại do dự.

      “Nước, nước –––––“ Huyền Hạo lại khẽ hô, đôi mắt mê man nhìn Tịch Hề, tuy rằng nhìn thấy, nhưng cũng lộ ra khát vọng thể che giấu.

      “Gia, người thấy sao?” Nàng phát giác ra điểm thích hợp, thử hỏi.

      Cổ tay nàng bị kéo, Huyền Hạo há miệng ra, uống từng ngụm nước, Tịch Hề cảm giác người trước mặt có chút vội vàng.

      Đầu lại tựa vào vai nàng, Tịch Hề tùy ý đặt ly trà sang bên, mái tóc rũ xuống như che hết nửa gương mặt hoàn mỹ, nàng đem tay vén nó qua, mới phát đôi môi khô ráp, hai mắt đóng chặt, hơi thở cực kỳ yếu ớt.

      Tịch Hề cẩn thận để nằm lại xuống giường, Huyền Hạo lại đem nàng ôm trước ngực, đôi tay nắm chặt tay nàng, gò má chạm vào nhau, hơi thở của mỏng manh, lạnh lẽo.

      “Nàng, ấm”. lời vô nghĩa, hai tay dùng sức ôm chặt Tịch Hề vào trong lòng.

      Tay nàng biết để đâu, hai thân thể dính sát nhau, cuối cùng tay dừng thắt lưng của .

      đầu tóc bạc, làm người ta nhìn phải khiếp sợ, xuyên qua song cửa, trong đêm đen, nử tử nhìn trộm bên ngoài chậm rãi thu hồi ánh mắt, rón ra rón rén rút lui.

      Tịch Hề rất khó vào giấc ngủ, Huyền Hạo khi ngủ say vẫn buông nàng ra, cánh tay ngược lại càng ôm chặt hơn, liều mạng muốn hấp thu hết hơi ấm người nàng.Ban đầu cả người nàng tê cứng, sau đó thấy ngủ say, nàng đưa tay lên vỗ lưng , lấy cái gối bên cạnh chèn vào ngực , nghe được tiếng tim đập trầm ổn, lòng nàng mới dần buông xuống.

      “Cộc ––– cộc –––“

      tiếng đập của vang lên trong đêm tối, nghe rất ràng.

      Tịch Hề nâng cao cảnh giác, trước mắt nhìn thấy Huyền Hạo vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại: “Ai?”

      “Tịch Hề ––––“ Trong tiếng kêu kèm theo thanh nức nở, Tích Linh ngồi xổm trước cửa đại điện, nàng dám đẩy cửa kia ra.

      Nàng biết Tích Linh luôn nhát gan, giờ xâm nhập vào Đông Cung, khẳng định là có chuyện gấp, Tịch Hề cẩn thận bỏ tay Huyền Hạo ra, lúc đứng dậy, tay phải nàng lại bị theo bản năng nắm chặt lại, chịu buông. Nàng nhàng vỗ lên mu bàn tay , sau đó kín đáo rút tay ra, cảm giác đau đớn truyền đến, cổ tay bị dùng sức nắm đỏ hồng cả lên.

      ra vài bước, Tịch Hề đem áo ngủ bằng gấm nhặt lên, đắp lên người Huyền Hạo. Nhìn mái tóc trắng, gương mặt tà mị của trở nên tuấn mỹ vô cùng.

      Mở cửa điện, Tích Linh vội đứng dậy, vừa muốn lên tiếng, liền bị Tịch hề kéo sang bên cạnh, đem cửa điện đóng lại: “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động thế này?”

      thấy Mi Nhã” Tích Linh khó tới đỏ cả mặt, nàng vội kéo tay áo Tịch Hề. “Mới vừa rồi ở tiểu viện, Mi Nhã nàng lỡ tay làm hỏng bộ y phục thích nhất của Nguyệt Cơ, nàng nhất định chủ tử tha cho nàng, xong, nàng bỏ chạy ra ngoài, ta liền đuổi theo, nhưng lại tháy bogns dáng của nàng nữa, Tịch Hề, ngươi xem, có phải Mi Nhã nàng . . .”

      “Ngươi chậm chút” Nàng đặt tay lên bả vai Tích Linh. “Ngươi nhìn thấy Mi Nhã lúc nào?”

      “Mới cách đây lâu, ta sợ Nguyệt Cơ chủ tử bỏ qua cho nàng”

      !” Tịch Hề chút nghĩ ngợi kéo cánh tay bé của nàng. “Chúng ta trước tìm được Mi Nhã rồi hẳn sau, hẳn là còn ở trong viện”. Nguyệt Cơ chủ tử cùng Diệc Sắc kia giống nhau, đều phải là chủ tử hiền lương gì.

      Hai người vội vã rời , thân hình rất nhanh biến mất trong bóng đêm, bầu trời trăng sao thưa thớt, của đại điện Đông Cung đóng chặt liền xuất bóng dáng mảnh mai, nữ tử đưa lưng về phía đại điện, nhanh chóng mở cửa rồi chui vào.

      giường, Huyền Hạo suy yếu, Tịch Hề rời làm cho người cảm thấy khó chịu, nữ tử rón ra rón rén bước đến, xoay người lại, tay xoa trán .

      Đột nhiên cảm giác ấm ấp quay về, Huyền Hạo đưa tay lên, nữ tử thuận thế ngã lên giường, tay mở đai lưng ra.

      “Tịch Hề, Mi Nhã có thể hay ở tại Hồng Tiêu các? Nếu rơi vào tay Nguyệt Cơ chủ tử, hậu quả thực thể tưởng tượng nổi”. Tích Linh đứng ở giữa sân, đầu đầy mồ hôi.

      “Ngươi ở lại đây, nếu Mi Nhã trở lại báo cho ta, đừng chạy loạn, ta tìm xem”

      “Ngươi đâu?” Tích Linh dùng hai tay nắm ống tay áo nàng. “Tìm chờ chút , ta an tâm khi ngươi mình”

      “Nha đầu ngốc” Tịch Hề vỗ vai nàng. “Cho tới bây giờ, đều là ta lo lắng cho hai người, ở lại đây , đừng suy nghĩ nhiều”

      Lời nhàng, nhưng nghe vào tai rất có khí phách, Tích Linh gật gật đầu, tiến lên : “Trước bình minh, nhất định phải quay lại”

      “Được”. Tịch Hề xong, liền bước .

      qua khúc cua, nghe được tiếng bước chân , qua chỗ rẽ, Tịch Hề đụng phải nha hoàng: “A –––“

      Nha hoàn kia bị đau la lên tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tịch chủ tử bớt giận, nô tỳ đáng chết”

      “Đứng lên ”. Nang có việc gấp, lưu lại quá lâu được.

      Nàng lướt qua nha hoàn kia, sau đó nha hoàn kia tự đứng dậy, tùy tay phủi bụi quần áo, sau đó tiếp tục về phía trước.

      Trong lòng Tịch Hề chỉ có suy nghĩ, phải tìm được Mi Nhã, các nàng cùng nhau tìm được đường sống trong chỗ chết ở Bắc Hoang Doanh, là chị em tốt, có sống phải sống cùng nhau.

      “Mau lên, đừng để người khác phát ––––“

      Bước chân về phía trước chợt thu hồi lại, nàng tỉnh táo tránh sang bên, núp vào trong lùm cây. Hai mắt xuyên qua cành lá nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai nha hoàn mang cái bao tải về phía này, tiếng bước chân trầm trọng, như che giấu cái gì, Tịch Hề nhìn ra phía sau nàng, chỗ đó, đúng là phương hướng từ Hồng Tiêu các.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: THẾ THÂN (2)

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/



      Tim bất giác đập hồi mãnh liệt, kéo theo nỗi bất an, nàng lặng lẽ theo.

      “Ném ở đây thôi”

      Nha hoàn trước ngừng bước chân, ngay cạnh hồ nước bên cạnh hòn non bộ đặt bao bố xuống.

      “Sau đó có người đến đây xử lý”

      Hai người cố gắng hết sức đem bao bố chuyển đến phía trong núi giả hòn non bộ, xoay người nhìn tứ phía dò xét, sau khi chắc chắn có ai xung quanh mới cất bước rời .

      Tich Hề ngồi đợi cho đến khi hai nha hoàn kia lúc mới chạy đến bên cạnh nơi đặt bao bố, quả nhiên trong bao bố là thi thể, đặt trong bao lâu như vậy vẫn có phản ứng, xem ra là lành ít dữ nhiều. Nàng đến bên cạnh, cầm lên miệng túi nhanh chóng mở ra, dùng sức kéo miệng túi xuống, ngay lập tức nàng quay mặt sang hướng khác, bên trong là khuôn mặt trắng bệch, dữ tợn.

      may phải là Mi Nhã, Tịch Hề thở dài hơi.

      “Nguyệt Cơ chủ tử quả nhiên đoán sai.”

      Sau lưng, bỗng dưng truyền đến thanh , chính là hai nha hoàn lúc nãy hẵn là quay lại kiểm tra.

      Tịch Hề buông tay ra, xoay người chỗ khác, hai nha hoàn thấy nàng cũng hành lễ, trong số đó nhìn thi thể.

      “Mới vừa rồi trong Hồng Tiêu Các xảy ra chuyện, nha hoàn làm loạn khiến Nguyệt Cơ chủ tử bị thương, chủ tử phân phó chúng ta lặng lẽ mang thi thể ra vườn, chắc chắng đồng bọn theo đuôi đến, quả nhiên nghĩ tới Tịch Chủ Tử lại là người có lòng dạ thâm hiểm ”

      bằng, chứng làm sao hai ngươi có thể mạnh miệng đến như vậy?”

      Tịch Hề lòng khỏi suy tư, làm sao có trùng hợp đến như vậy?

      “Hai người chúng ta chính là chứng cứ”

      Nha hoàn bên cạnh hướng người còn lại nháy mắt ra hiệu.

      “Ngươi mau trở về Hồng Tiêu Các bẩm báo với Nguyệt Cơ chủ tử, cho người mời Gia đến đây làm

      “Được”

      Nha hoàn còn lại lập tức xoay người rời , Tịch Hề cẩn thận đá phải cái bao kia, xem ra đối phương cố tình bày ra rồi kéo mình lún sau vào vũng bùn.

      “Chậm chút”

      Tịch Hề tiến lên vài bước, tay phải nắm chặt hành quyền, ám tụ sát khí, ngăn ở trước người nha hoàn, nha hoàn hề e ngại nghĩ thầm Tịch chủ tử thân hình mảnh mai có bao nhiêu uy hiếp.

      Tịch Hề khẽ đưa mắt hạnh nhìn chằm chằm hai nha hoàn, đôi mắt có phầm u, khuôn mặt trắng noãn nhắn, mu bàn tay vết thương vẫn còn chưa khỏi, nếu lúc này xảy ra chuyện e là Lão Thái Quân mượn cớ này trục xuất khỏi Ngũ Nguyệt Minh.

      “Tịch Chủ Tử, người thể rời

      Nha hoàn thấy nàng tiến lên vội ra ngăn lại.

      Tay vừa nâng lên ngay lập tức bị chế trụ, Tịch Hề tay đỡ cùi chõ, tay bắt bã vai dùng lực đem lấy nữ tử vứt sang núi giả, chỉ nghe “Phanh-” tiếng, nữ tử kịp hô lên phụt ra máu tươi, chết liền tại chổ.

      “A—”

      Người còn lại chạy xa mấy bước, cuống loạn la lên:

      “Cứu mạng, giết người….”

      Miệng bị Tịch Hề che lại, nha hoàn giãy giụa hai chân ngừng đạp, Tịch Hề tay vòng qua mặt nữ tử, tay dùng sức xoay ngược lại, nha hoàn kia lập tức im bặt.

      “Bên kia hình như có động tĩnh”

      Cách đó xa, thủ vệ tuần tra đêm nghe được động tĩnh hướng bên này mà đến, Tịch Hề kịp xử lý, chỉ đành phải lánh mình rời .

      Ánh mặt trời đỏ rực từ từ xuất Ngũ Nguyệt Minh, ánh dương chiếu người cảm thấy được chút ấm áp.

      Huyền Hạo mở mí mắt, đầu tóc bạc quay lại màu đen, tay vuốt khẽ mi tâm, hành động làm nữ tử bên cạnh tỉnh giấc, nàng cuống quít từ trong áo ngủ bằng gấm chui ra, quỳ gối giường:

      “Nô tỳ kính chào Gia”

      phải là giọng quen thuộc, Huyền Hạo mở mắt ra nhìn lại, chau mày sau khi nhìn nữ tử trước mặt:

      “Ngươi là ai?”

      “Nô tỳ Mi Nhã”

      Huyền Hạo suy nghĩ, có chút ấn tượng, ánh mi theo tầm mắt liếc nhìn gương mặt nữ tử theo cái cổ trơn bóng đường nhìn xuống, vạt áo trước rộng mở, lộ ra bên trong cái yếm màu xanh nhạt. Bàn tay nâng trán, đối với đêm hôm qua quả cũng ràng.

      “Ngươi tới có chuyện gì?”

      Nam tử thanh cũng tức giận, Mi Nhã cúi đầu, đôi tay nắm.

      “Nô tỳ giờ hợi đến rồi”

      “Giờ hợi?”

      Huyền hạo khóe mắt sắc bén.

      “Đêm qua ngươi nhìn thấy cái gì?”

      Nàm hàm răng khẽ cắn, mười ngón tay nắm chặt, Mi Nhã nữa người vội cúi xuống, cuống quít dập đầu.

      “Xin Gia yên tâm, nô tỳ quyết tiết lộ chữ, cầu xin Gia để nô tỳ mạng”

      Huyền Hạo tròng mắt thâm thúy chìm xuống, cho là, cùng với ở cạnh đêm qua là Tịch Hề, khi khó chịu nhất, chỉ nhớ mình bắt được cái tay, đó là bàn tay con , ấm áp.

      “ Cút ”

      Mi Nhã trọng tâm vững, cả người ngã nhào đất, Huyền Hạo mặc thêm quần áo mới xuất .

      “Ngươi đâu? Gọi Tịch Hề tới đây?”

      “Đem thủ đoạn ghê tởm của ngươi thu lại”

      nâng đai lưng, gương mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ.

      “Trong Đông Cung, cấm cho người khác vào, ngươi tự mình xông vào, ta tại có thể thu cái mạng của ngươi”

      “Gia, ngài nghe nô tỳ …”

      Mi Nhã tình thế cấp bạch, quỳ bò tiến lên cầu xin tha thứ.

      “Câm miệng ngươi lại”

      Huyền Hạo tay chỉ Mi Nhã quỳ mặt đất, vẻ mặt chí, ánh mắt lộ cơn giận dữ.

      Tịch Hề trở lại Đông Uyển, nhanh chóng thay quần áo, Tích Linh chờ nàng thấy chắc rất lo lắng, nàng lập tức ra đại điện gặp nha hoàn bước đến.

      “Tịch Chủ Tử, Gia cho người Đông Cung chuyến”

      “Gia tỉnh rồi à?”

      Tịch Hề lúc này mới nhớ ra, nàng là từ Đông Cung tự mình ra ngoài, lại bỏ mình, cũng biết tại thế nào?

      Bước nhanh vội vã đến Đông Cung, lúc này hai nha hoàn cũng theo vào, Tịch Hề vừa bước vào nội điện, liền thấy nữ tử quần áo xốc xếch quỳ mặt đất.

      “Mi Nhã”

      Nàng mừng rỡ vừa muốn tiến lên liền cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Huyền Hạo sắc mặt thâm trầm, tóc bạc chuyển thành màu đen, người vẫn còn là quần áo ngủ chưa thay, nữ tữ quỳ gối dưới chân , hai vai khẽ run, Tịch Hề tiến lên bước, tựa hồ bước chân này quá nặng nề, nàng hiểu. Mi nhã thế nào lại xuất trong Đông Cung.

      “Ngươi có việc gì, tốt quá”

      Nàng tới bên Huyền Hạo, hướng nữ tữ quỳ dưới đất .

      Mi Nhã cúi đầu, hai tay nhục nhã kéo chặt vạt áo trước, để cho cảnh tượng bên trong ra. Lúc này trông nàng yếu đuối. Huyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn cái, môi mỏng khẽ mở.

      “Ta hỏi ngươi câu, ngươi khi nào tới Đông Cung?”

      “Nô tỳ. . . . . .” Mi Nhã khẽ nâng đầu lên, tầm mắt dám nhìn hướng Tịch Hề, nàng khó khăn nuốt xuống thanh , kiên định , “Nô tỳ là giờ hợi tới.”

      Giờ Hợi —— (*)

      Tịch Hề trong đầu trống rỗng, mình ra ngoài lúc đó gần đến giờ Dần, nếu theo như lời Mi Nhã, chẳng phải nàng ta ở Đông cung cả đêm, là Mi Nhã chứ phải là mình? Tịch Hề ngồi xổm xuống, cùng Mi Nhã nhìn thẳng, trong mắt nữ tử, biết là bởi vì sợ hay còn lý do khác, đầy tràn nước mắt, nắm vạt áo trước mười ngón tay bởi vì dùng sức mà tái nhợt, trong mắt tràn ngập áy náy.

      (*) giờ hợi từ khoảng chín giờ đến gần mười giờ, giờ dần là khoảng từ ba giờ sáng đến năm giờ .



      “Tịch Hề ——”

      Huyền Hạo nhìn hai người sau đó mở miệng

      “Đêm qua, ta chiêu nàng thị tẩm, cho ta biết khi tỉnh lại nàng ở đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :