1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu thê triền - Thánh Yêu (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 12: NGHIỆM THƯƠNG

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/



      “Tất cả nha hoàn Tây Nam các? Đây là ý gì?”

      Nha hoàn đứng đầu hiểu, liền hỏi tới.

      Tịch Hề lòng bàn tay nắm, trực giác tiết lộ mọi chuyện suôn , nhất định do ban nãy chạy trốn vì bị thương nên đổ nhiều máu, nhất định là bọn họ theo vết máu truy tìm đến tận đây.

      “Gia ra lệnh, ngươi là ai mà dám chất vấn”

      Tên cầm đầu hung hăng quét mắt quát lớn:

      “Toàn bộ dẫn

      Tịch Hề chen chúc với đám nha hoàn, sắc mặc tuy có chút tái nhợt, may mắn nhờ đêm tối che bớt, ra ngoài viện, mới phát toàn bộ nha hoàn ở Tây Nam các đều bị gom lại chỗ, các thủ vệ khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

      Đông Cung,

      “Ngày thường thiếu chủ đều cho chúng ta bước vào? Hôm nay thế nào lại….”

      nha hoàn vào cửa chính Đông Cung vừa vừa tò mò thầm .

      phải rồi sao, có thích khách xông vào, chỉ là biết bắt chúng ta tới đây làm cái gì. . . . . ”

      Tịch Hề kế bên đôi mày thanh tú nhanh chóng nhíu chặt lại, tay đặt trước ngực vào trong vườn, là đêm tối nhưng trước mắt lại là mảng sáng ngời, ánh lửa đến mắt nàng cảm thấy như có gai, từng chút đâm vào da thịt, sáng soi chiếu đến mức thấy từng viên đá cuội ven đường . Hai bên là hai hàng thủ vệ, mỗi tay cầm thanh đao, thần sắc nghiêm trọng, đầy sát khí. Thu mắt nhìn lại, tất cả nha hoàn tụ tập đến đây đều nơm nớp lo sợ, rừng cây tối tăm, được soi sáng bởi ánh trăng, ảm đạm, thưa thớt và tịch mịch.

      Tịch Hề tay nhấc làn váy bước lên bậc tam cấp, vào trong điện, mới phát Tích Linh cùng Mi Nhã cũng ở đây.

      Thanh nam tử la hét ầm ĩ, bỗng im bặt bởi tiếng bước chân trầm ổn.

      Bốn gã thị vệ cùng phía sau, Huyền Hạo cũng thay xiêm áo, vẫn như cũ là bộ đồ ngủ màu đen, đêm lạnh như nước, chỉ là bên ngoài khoát cái áo choàng lông cáo, cao lớn, rắn rỏi, từng bước tiến vào trong điện, con mắt ám mị, ánh mắt tà khí.

      “Gia”

      Đám thủ vệ đồng loạt quỳ xuống hành lễ, các nha hoàn tụ tập trong điện cũng lập tức cúi người quỳ xuống. Tịch Hề tay nắm chặt, từ từ hai đầu gối quỳ xuống.

      Huyền Hạo ngồi , chân dài vén qua, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn bạch ngọc vây quanh kim loại là mặt nhẫn, giữa kim loại có đính hồng ngọc đỏ như máu, hình giống giọt nước mắt bằng máu, trông hết sức chói mắt.

      “Đứng lên

      Nam tử môi mỏng khẽ mở, áo lông cáo trắng như tuyết che khuất đôi bàn tay , năm ngón tay theo thói quen ở mặt bàn đánh.

      Tịch Hề đứng dậy, rơi ánh mắt vào Huyền Hạo, chỉ thấy tóc dài xõa vai, Đông Cung là chỗ trú ngụ, mà ngày kia, Lâu Nhi ràng ở trước mắt nàng từ nơi này ra ngoài, liếc đầu chỉ mấy canh giờ người trẻ tuổi bỗng thành…..

      Nghi ngờ trong lòng còn chưa kịp tiêu tan liền nghe đám thủ vệ lên tiếng:

      “Gia người đến đông đủ”Huyền Hạo chỉ là ho tiếng, ánh mắt chí nhìn hướng xuống phía dưới:

      “Trong Đông Cung, thế nào mà lại có thích khách, nhà có nội tặc, hơn nữa lại là nữ tặc!”

      Tịch Hề thầm thổn thức, nàng khẽ giật mình, hạ mí mắt.

      Bọn nha hoàn nghe vậy hai mặt nhìn nhau, thanh to rỉ tai nhau:

      “Nội tặc, cũng biết là ai nữa”

      chừng, ở ngay trong chúng ta”

      Mi Nhã cùng Tích Linh đứng chung chỗ, cách nàng cũng chỉ mấy bước, Tịch Hề mặt mũi hết sức bình tĩnh, đúng vào lúc này, gã thủ vệ canh giữ bên ngoài lập tức mang cửa điện đóng lại. ánh nến khẽ lay động mấy cái, rất nhanh khôi phục lại.

      Cửa đóng chặt phanh tiếng to, theo tiếng động lòng nàng lại rung động, liếc nhìn nam tử từ chỗ ngồi đứng dậy.

      Ánh mắt thâm trầm, ở nơi cao, mang toàn bộ nhãn quyền cùng bản lĩnh liếc nhìn xuống, Tịch Hề lơ đãng chống lại. nam tử chỉ là ngó nhìn, sau đó nhắm nàng mà hướng tới.

      nha hoàn khác ăn mặc mỏng manh, nàng ép chặt hạ đầu, nhìn về phía chân mà hai má ửng hồng.

      Huyền Hạo ngón trỏ cong, nâng cằm, đem lòng bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nàng, ngăn trở ánh mắt nhìn nhìn xuống, lười biến liếc, con ngươi sóng nước chẵng xao động, nhanh chóng khinh thường tiện tay bỏ qua.

      Tịch Hề mắt thấy lấy cùng động tác đẩy Mi Nhã cùng Tích Linh, mà những nha hoàn kia, bị phân sang bên kia, cách con mắt nhìn nhau, nàng muốn lùi về phía sau bước, chân chạm đến cuối tường, nàng tim đập mạnh và loạn nhịp, mới hoàn hồn, nam tử đứng trước mặt nàng.

      Huyền Hạo môi mỏng nhếch, Tịch Hề nín thở, thấy nâng lên tay phải.

      Giấu trong tay áo, lòng bàn tay nắm chặt lại, nhưng nghĩ làm động tới vết thương, đưa tới hồi xé rách cùng đau nhức.

      Nam tử giơ bàn tay, Tịch Hề nuốt xuống, ép bản thân mình nhìn thẳng lên trước, khóe miệng chút thanh tà nịnh, nàng thấy đột nhiên cứng nhắc, tựa như cũng có động tác kế tiếp, vừa định chuyển bước bỗng thấy đưa tay đến trán nàng.

      “Ngươi sợ?”

      Huyền Hạo đưa ngón tay giơ lên trước mắt Tịch Hề, dính đó là giọt mồ hôi trong suốt tráng nàng.

      Cái miệng nhắn của nàng thở , mu bàn ray ở trán lau mấy cái.

      “Bên ngoài trời giá rét, nhưng nô tỳ đến Đông Cung lại cảm thấy ấm áp lại, mới đổ thân mồ hôi.”

      Huyền Hạo khóe môi mỉm cười, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng rồi ra:

      “Đôi mắt này lại có chút quen thuộc”

      Tịch Hề mí mắt đè xuống, bàn tay nam tử che kín khuôn mặt, nàng, lòng có sợ hãi, khỏi né tránh.

      “Ngẩng đầu lên.”

      Huyền Hạo nhàng cất tiếng ra lệnh, nàng bất đắc dĩ, đành phải chống lại ánh mắt , khẩn trương giằng co , từ từ ngước lên.

      Đôi mắt đen bóng như mực, thấu đáo nhìn ra đôi mắt sáng cố giả bộ trấn định, Huyền Hạo ban đầu thử dò xét đột nhiên chuyển thành sắc bén, bàn tay ngay lập tức che kín khuôn mặt nâng cằm nàng lên, cặp mắt kia, cùng trong đêm tối là giống nhau như đúc. Tịch Hề giật mình, muốn tránh, cũng còn kịp nữa. Nàng cũng nhúc nhích đứng yên tại chỗ, hàng mi rũ xuống, hạ tầm mắt, cố gắng trấn tĩnh.

      Nam tử lúc chợt mím môi mỉm cười, nụ cười mang theo hàm ý làm người ta nắm bắt được suy nghĩ, đành khiến người bỡ ngỡ.

      Tịch Hề đôi môi khô nứt, lơ đãng nhấp , đôi mắt tĩnh như nước, Huyền Hạo tay phải cố tình rơi vào vai nàng, ngón trỏ nâng lên, từ từ kéo đay thô y phục hạ xuống.

      Nàng hàm răng khẽ cắn, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng, lại ngừng thấy ngón tay thon dài xẹt qua bã vai nàng.

      Mi Nhã cùng Tích Linh nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào động tác của Huyền Hạo.

      Đầu ngón tay truyền ra lực đạo lớn, chỉ là ngực bị đả thương tương đối nặng, Tịch Hề tâm thần căng thẳng, bả vai lần lượt từng trận đau nhói đánh tới, nam tử ngón trỏ bất thiên bất ỷ, vừa đúng rơi miệng vết thương sau lớp áo mà nhấn mạnh, lập tức miệng vết thương tứa ra máu.

      Huyền Hạo mắt nhìn thẳng vào nữ tử, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, bức quá lại nặn ra nụ cười hết sức nhẫn.

      Ngón trỏ tại bả vai dùng thêm tí lực, nàng cắn chặt hàm răng, vô thức phát trong miệng đầy máu tươi, Huyền Hạo mang bàn tay còn lại đặt vai nàng, cả bàn tay dán trước ngực nàng, lưu tia khe hở. Tịch Hề mắt hạnh trợn tròn, trước ngực nàng tùy ý xoa nắn, ở khóe miệng lại nâng lên nụ cười tà mị, năm ngón tay đần thu hẹp thu hẹp, dùng sức vuốt ve.

      Vết thương nứt ra, nàng giật mình phát áo lót mảng thấm ướt,từ từ rỉ ra,

      Xuôi ở bên người bàn tay bé nắm chặt thành quyền, việc đến nước này, duy nhất suy nghĩ trong đầu là liều chết, còn tốt hơn là ngồi chờ chết.
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: TUNG LƯỚI

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com

      Huyền Hạo liếc nhìn khuôn mặt nhắn, mềm mại và tái nhợt của nàng trong lòng bàn tay, con ngươi đen như mực của dần dần chìm sâu trong gương mặt ấy, cổ họng khẽ biến, mắt phượng híp xuống.
      Tịch Hề vừa muốn kéo tay xuống, lại cảm giác được cổ đau nhói xé rách trước ngực khi tay buông, nam tử lui về phía sau bước, nàng nheo mắt nhìn theo cử động của , vừa đúng lại thấy Mi Nhã cùng Tích Linh thần sắc lộ vẻ lo lắng nhìn mình.
      may là nàng kịp thời thay bộ y phục dày hơn bình thường này, do vải dầy nên vết máu chưa thấm ra được tới mặt ngoài.
      Tâm bất an, ràng theo như động tác của Huyền Hạo, phát ra nhưng tại sao lúc sắp vạch trần lại buông lỏng tay?
      Đèn cung đình và các loại khác sáng lên đem trọn cảnh vật Đông Cung ràng như ban ngày, trở lại ngồi ghế, bên cạnh thị thiếp nịnh hót dâng trà xanh. Ánh mắt Huyền Hạo vẫn thu hồi rơi người Tịch Hề. cầm chung trà, khẽ nhấp cái, trong mắt lộ ra vài tia hứng thú, càng giống như chiếm được con mồi, từ từ cắn xé, rất khó buông tha.
      Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Tịch Hề, những nha hoàn đứng nàng chợt sợ hãi, vô thức lùi ra xa.
      “Tối nay, chỉ đến đây”
      Huyền Hạo hứng lên thủ vệ vung ngón tay, ý bảo tiến lên.
      Tịch Hề vẫn đứng chổ dám lộn xộn, miệng vết thương máu theo ngực chảy xuống, động cái có thể đem vết thương xé rách ra.
      “Trong vòng nửa tháng, mọi người trong Tây các được bước ra khỏi Ngũ Nguyệt Minh nữa bước, thích khách trong người có thương tích, hơn nữa tiêu thương có tẩm kịch độc”.
      Huyền Hạo chú để ý, chán nản giao phó, sóng mũi cao, môi mỏng mím chặt, tùy ý triển khai, ánh mắt lộ vẻ thể kiềm chế, dáng vẻ càng thêm tà mị.
      “Độc này, chỉ có thể dựa vào cỏ giáng châu mới có thể trị được, thông báo xuống, phàm là người trong các muốn đến Y Thiện Đường lấy, đều phải cẩn thận ghi chép lại họ tên”
      “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh”
      Tịch Hề mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, so ra vết thương kia còn phải chịu dày vò thêm thời gian nữa.
      “Ngươi cũng xuống
      Huyền Hạo phủi tay, thị thiếp bên người phong tình vẫn còn, vừa muốn thả hết diễm lệ người bỗng dừng lại hành động, sợ hãi rụt rè lui xuống.
      Những người còn lại cũng lui trở về, Tích Linh cùng Mi Nhã tiến đến bên cạnh Tịch Hề, cả bọn yên lặng rời .
      Trong điện bây giờ cũng chỉ có hai người là Cố quản gia và Huyền Hạo.
      “Gia trong lòng ngài, chắc có đáp án”
      Nhìn nét mặt , cổ quản gia cẩn thận hỏi.
      Huyền Hạo tay đặt đùi, dưới lớp quần áo ngủ, chỗ bị thương máu vẫn còn ứ đọng chưa cởi sạch .
      “Qua nhiều năm như vậy, bên ngoài rất nhiều người mưốn bước vô Ngũ Nguyệt Minh để xem bên trong có gì, cũng phải ngày ngày hai, nếu đối phương chỉ là người rất dễ đối phó, nhưng ta ngược lại muốn xem, tình bên trong có người hỗ trợ hay là ? Càng muốn xem nữa nàng ta chờ chết hay là mang người phía sau dâng cho chúng ta”
      “Gia có ý là ngài biết….”
      Cổ quản gia sắc mặt nặng nề, nhìn thấy nam tử khơi lên nụ cười thích thú, khuôn mặt già chậm rãi cất tiếng:
      “Gia quả là cao kiến, gì qua mắt được người”
      ra , trong lòng ta thực chắc nắm được cả mười phần…”
      Dù sao chỉ sựa vào đôi mắt tương tự có hơi quá chủ quan.
      “Cho nên… Chúng ta chỉ có thể tiếp tục đợi”
      Huyền Hạo đứng lên, buông tay xuống, áo dài khuất sau theo nhịp bước của bay phất phơ, thẳng hiến nội điện mà .
      “Tịch Hề sắc mặt của người khó nhìn”
      Mi Nhã đúng lúc đỡ tay nàng, để cho người nàng tựa vào mình.
      “Xảy ra chuyện gì?”
      Nàng lắc đầu:
      có gì.”
      “Chính miệng bọn thủ vệ lúc canh ba gõ cửa , chỉ đích danh bọn nha hoàn trong Đông Cung”
      Tích Linh đè thấp thanh , nhớ tới động tác vừa rồi của da mặt chở ửng đỏ.
      “Dáng dấp cực hảo nhìn qua thực quá ghê tởm”
      Mi Nhã thấy Tịch Hề như có chuyện giấu giếm, nàng , cũng đá động đến.
      “Để chúng ta đưa ngươi về trước”
      “Mi Nhã”
      Tịch Hề môi miệng khô đắng cất tiếng, bò còn nổi chỉ có thể dựa vào 2 nha đầu này mà .
      “Nguyệt Cơ chủ tử có làm khó dễ hai người ?”
      “Chúng ta đều là nô tỳ, thân phận thấp hèn, ngước đầu lên nổi, chỉ có thể bò dưới chân mà sống”.
      Mi Nhã nâng thanh , tựa hồ nghe thấp, cảnh đêm tịch mịch, càng thêm lãnh đạm u ám.
      “Tịch Hề”
      Tích Linh cất tiếng, cổ chùng xuống.
      “Nguyệt Cơ chủ tử đem nước nóng hất lên tay Mi Nhã, nổi lên nhiều mụn nước, ta tưởng rằng, rời khỏi Bắc Hoang doanh chúng ta có thể trải qua những ngày tốt”
      Tịch Hề dứng lại bước chân, nâng tay Mi Nhã, quả gặp được đầy vết sẹo chưa lên da non.
      “Tại sao lại có thể như vậy”
      “Mấy ngày trước Nguyệt Cơ chủ tử thị tẩm, nhưng mà giờ sửu liền trở lại, sau đó nàng ở lại trong Hồng Tiêu các trút giận, vừa lúc ta mang bầu nước nóng lên”.
      Mi Nhã nhìn Tịch Hề tiến lên phía trước.
      “Sau đó nàng thưởng ta mấy lạng bạc, để cho chúng ta năng thận trọng, là ở chỗ Thiếu chủ đến bình minh mới trở về”
      Tịch Hề cảm thấy kì hoặc, Nguyệt Cơ cùng chủ tử ra qua đêm ở Tây Cung.
      “Mọi việc sau này hai người nên cẩn thận”
      Nàng thanh dặn dò, phía trước tiền đồ, lại còn biết mình kế tiếp nên bước nào?
      Trở lại tiểu viện, các nha hoàn kia đều ngủ, Tịch Hề để 2 nàn g trở về trước, nàng nằm vùi giường lập tức nằm xuống, mà là đến bên góc tường, đưa lưng về phía ánh trăng cởi ra vạt áo trước.
      mảng máu đỏ, mơ hồ có thể thấy được vẫn đọng lại là màu đỏ sẫm.
      Nàng từ trong tay áo móc ra là chi đoản tiêu, đôi tay dùng sức đem triển khai, vừa muốn tiếp cận, rồi lại chán nãn hạ tay xuống.
      Tất cả động tác của Huyền Hạo, coi như chưa có xác định, cũng chỉ mới nổi lên lòng nghi ngờ, nếu lúc này là cầu cứu Cửu Ca…
      Đôi môi mím chặt, đem vết thương dùng vài lần vải quấn lên, may mắn tiêu hình rắn kia chỉ là đâm bị thương da thịt, ảnh hưởng đến xương cốt, nếu bởi vì tẩm độc chỉ là đâm bị thương chút da thịt, nửa tháng liền có thể tự động khỏi hẳn. Tịch Hề ngồi dựa theo tường, ánh trăng xuyên thấu qua góc cửa sổ rơi vào khuôn mặt nhắn, kiên nghị rút , thống khổ trợn mắt, nhiều phần đơn.
      Trong vườn, tất cả hoa đều điểm màu lục xuyến, Tịch Hề theo sau Diệc Sắc, hoa rơi đầy con đường .
      Oan gia ngõ hẹp, chặm mặt gặp phải chính là Hồng Tiêu các chủ tử Nguyệt Cơ.
      Tịch Hề cùng Mi nhã phía sau liếc nhau cái, mỗi người theo chủ tử của mình mà tiến lên.
      “Muội muội—”
      Theo khóe miệng Diệc Sắc kéo , thanh rất ảm đạm.
      Nguyệt Cơ kéo lên vạt áo, nghiêng người, trâm vàng rạng rỡ phát sáng, người trang sức che lại mấy phần tao nhã, bên trong Ngũ Nguyệt Minh thị thiếp cũng có địa vị cách xa, Diệc Sắc thân kiêu nàng tiếng muội muội. Tự cho mình thân phận cao thấp.
      “Muội muội?”
      Đôi mắt đẹp long lanh tỏa sáng, khăn gấm nâng khóe miệng sau bật cười.
      “A, ngươi chẵng lẽ là cho mình già rồi hay sao?”
      Nụ cười môi Diệc Sắc lập tức cứng nhắc, chuyển biến nhanh.
      “Bên trong Ngũ Nguyệt Minh, các tỷ muội phân trưởng bối, chỉ luận địa vị, Nguyệt Cơ làm tiểu chủ tử, ngược lại quên mất thân phận của mình?”
      Nguyệt Cơ sắc mặt tái nhợt, cực kì tức giận hất tay áo.

      Tịch Hề mang thân thể tránh ra bên cạnh, Nguyệt Cơ tựa hồ rất khó điềm tĩnh, chỉ vài ba lời khi dể liền bị chọc giận.
      Diệc Sắcdiện mạo hiền thục mỉm cười, nữa thân mình qua Nguyệt Cơ ngáng chân ra, cả người té về phía trước. Tịch Hề thấy thế, vội vươn tay kéo, muốn vết thương lại bị xé rách, hết sức cẩn thận mà cau mày.
      “Ngươi—”
      Ngươi, nàng xoay người khỏi nhìn theo bóng lưng Nguyệt Cơ, đưa ngón tay cam lòng mà thu hồi, thanh giễu cợt.
      “Cũng khó trách, từng là nha hoàn, tại bò đến bên giường chủ tử, khó tránh khỏi, mắt chó nhìn quá thấp”
      Hai người giương cung bạt kiếm, Tịch Hề vì đông tác đỡ Diệc Sắcvừa rồi miệng vết thương lại nhói đau, cả thân thể lão đảo mấy bước, cước giẫm ở chân người khác.
      “Gia—-”
      Phía sau truyền đến tiếng kêu, Tịch Hề nghe thấy, lập tức nín thở, quanh thân như rơi vào hầm băng, cỗ lạnh lẽo thẳng tiến.
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Nhu tình

      Edit: Rika
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/


      Vết thương nơi ngực, tựa hồ càng thêm đau đớn.

      “Thiếp thân bái kiến gia” Diệc Sắc và Nguyệt Cơ vội vàng tiến lên, sau đó hành lễ.

      Sau lưng căng cứng, Tịch Hề nhìn vẻ tàn khốc trong mắt chủ tử, lúc này mới hoàn hồn đem chân buông ra, kinh hoảng quỳ xuống thỉnh an.

      Khuỷu tay bị nâng lên, Huyền Hạo khẽ chớp mắt, bạc môi gợi cảm hơi nhếch lên: “Đứng lên ”. Lời , giống như gió mùa xuân tháng ba thổi vào mặt, Tịch Hề mới quỳ xuống thể thẳng người đứng dậy, hai tay nàng để bên eo, lúc đứng dậy, tay nàng bị bàn tay mềm mại của nắm lấy.

      “Tay lạnh”, Huyền Hạo vài chữ, càng làm cho nàng trợn tròn mắt…..

      đen đôi tay nàng đến trước môi mình, thổi vào lòng bàn tay của nàng, làn hơi ấm phả vào tay, Tịch Hề giật mình kinh ngạc, Mi Nhã phía sau do dự, vội quỳ xuống đất. Nàng định rút tay ra, nhưng bị gắt gao giữ lại: “Có phải mặc đủ ấm hay ?”

      Ánh mắt Huyền Hạo nhu tình, đôi con ngươi mị hoặc nhìn nàng, lời nhàng, giống như nỉ non, Tịch Hề ngước mắt lên, nhìn thấy trong đôi mắt phía trước có chút tình ý,ngược lại, nàng cảm thấy như có sóng ngầm nổi lên: “Nô tỳ cám ơn gia quan tâm”

      Huyền Hạo cười cười, nhưng nụ cười lan tới đáy mắt, nắm tay Tịch Hề, đứng dậy đắc ý nhìn sắc mặt Nguyệt Cơ, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

      Ngón tay thon dài xoa xoa lòng bàn tay nàng, nàng muốn gạt ra, nhưng tay trái thể nhúc nhích được, cùng lúc đó, cỗ nội lực từ nơi ma sát bàn tay của hai người truyền đến khuỷu tay. Nàng kinh hãi, trợn mắt lên, cũng nhàn nhã đáp lại, ánh mắt tình.

      Tịch Hề khó nén được khủng hoảng, miệng vết thương muốn khép lại, nhưng dưới nội lực của lại lần thứ hai bị vỡ ra, cánh tay nàng nóng rực, tựa như bị lửa thiêu cháy, trước ngực, nóng rát.

      Huyền Hạo buông tay nàng ra, cánh tai trái nàng cứng ngắt, buông thỏng xuống bên người.

      Huyền Hạo đứng sát bên người nàng, khoanh tay sau người, sau đó chỉ trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn dường như biến mất trước mặt mọi người.

      “A –––“

      Nguyệt Cơ rút trong tay áo ra cái khăn, dáng người mảnh mai, mặt lộ vẻ trào phúng: “Đừng nghĩ rằng ai cũng thế, trời sinh ai có mệnh làm chủ tử đâu? Còn nha hoàn, chừng, có ngày –––“

      Nữ tử che miệng mà cười, bỏ lửng nửa câu sau, quay đầu hướng Hồng Tiêu các bước , Mi Nhã cụp mắt, trước khi bước qua người Tịch Hề, do dự liếc nhìn nàng cái.

      Diệc Sắc sắt mặt cực kỳ khó coi, khi Nguyệt Cơ xa rồi, cả người phản ứng lại với Tịch Hề, ánh mắt thân thiện lắm.

      Nàng kìm nén đau đớn, xốc lại tinh thần, trong lòng vừa động, sau đó liền mở miệng hỏi: “Chủ tử đừng tức giận, nàng ta được sủng mà kiêu, nhưng chỉ là biểu bên ngoài mà thôi, theo nô tỳ biết, ngày ấy nàng ta được thị tẩm ở Tây Cung, vẫn được ở lại đến bình minh”

      sao?” Diệc Sắc sắt mặt vui vẻ, đem chuyện kia vứt ra sau đầu: “Ngươi vì sao lại biết được?”

      Tịch hề vẫn tới Mi Nhã: “Hôm đó trời sáng, nô tỳ qua tiền viện, nghe hai nha hoàn bên người Nguyệt Cơ chủ tử chuyện, việc này, là chuyện cơ mật của Hồng Tiêu các đó”

      “Ha ha ha –––––“ Diệc Sắc vui vẻ cười to, lặp lặp lai mấy từ: “Kết quả, cũng chỉ như thế mà thôi, ha ha ha”

      Tịch Hề cắn chặt môi dưới, miệng vết thương nứt ra đau đớn khó chịu, nàng tiến lên từng bước dìu Diệc Sắc: “Chủ tử, chúng ta trước nên trở về, Nguyệt Cơ kia, thể làm khó chúng ta được đâu”

      Diệc Sắc thu hồi ý cười, đôi mắt đẹp hướng nhìn nàng: “Ngươi thông minh”

      Nàng khép mắt lại, Tịch Hề thấy thế, nịnh bợ : “Chủ tử yên tâm, nô tỳ dám có ý nghĩ an phận, nô tỳ chỉ muốn toàn tâm toàn ý giúp đỡ người”

      “Đó mới là điều tốt nhất” Diệc Sắc nhấc làn vày, ánh mắt nhìn theo phương hướng rời của Huyền Hạo. “Thiếu chủ cùng Gia, phải là người mà đám nô tỳ các ngươi có thể động vào, nếu bị ta bắt gặp, cẩn thận ta tha cho ngươi”

      “Vâng, nô tỳ biết rồi ạ”. Tịch Hề phía sau nàng, khép mắt, đem mọi biểu tình trong ánh mắt áp chế lại, trở lại Khế Viên các, thẳng về tiểu viện của mình.

      Nàng cởi bỏ vạt áo trước, nội y kề sát miệng vết thương, vất vả mới gỡ ra được, lúc này mới phát miệng vết thương muốn thối rữa, Huyền Hạo rót nội lực vào, quả nhiên là muốn thử nàng, làm cho miệng vết thương chuyển biến xấu , làm cho nàng để lộ ra sơ hở.

      Tịch Hề dựa lưng vào tường, cẩn thận ra sau tiểu viện rửa miệng vết thương rồi quấn lại.

      Bên ngoài Y Thiện Đường, loại hương vị kham khổ vây quanh, nàng bên ngoài hành lang dài, nghỉ chân chút, sau đó mới nhanh chóng hướng tới phía trước mà .

      “Bạch quản , xin người thương xót, cho chủ tử nô tỳ ít nước giáng châu”. lại gần, liền thấy nha hoàng đau khổ ở ngoài sảnh cúi rạp người cầu xin, Tịch Hề nghe thấy cái tên kia, cước bộ vội chậm lại.

      phải ta muốn cho, nhưng ngươi cũng biết, Gia lệnh, giờ nước cỏ giáng châu quý giá vô cùng, mới vừa rồi Cổ quản gia còn tới đây phân phó, cho dù có người đưa bạc mua, nhưng Y Thiện Đường nhất định được cho ra ngoài”. Bạch quản lộ vẻ mặt khó xử, xua tay: “Ngươi vẫn nên trở về , chủ tử nhà ngươi cũng sống được bao lâu nữa đâu, âu đó cũng là số mạng của nàng”

      Tịch Hề núp bên cạnh, nàng chưa từng nghĩ tới, Huyền Hạo vì muốn bức nàng lộ diện mà ngại ngần làm tổn thương người khác.

      Nha hoàn cúi đầu, sắc mặt uể oải ra.

      Tịch Hề liếc nhìn Y Thiện Đường cái, sau đó nhanh đến bên nha đầu kia: “Ngươi là nha hoàn của viện nào thế?”

      Tim Liên Thúy đập mạnh, lúc này mới hoàn hồn, mười ngón tay vò gấu áo: “Ta là người cửa Sơn Nguyệt các, là nha hoàn của Tuệ chủ tử”

      Tịch Hề cùng sóng vai với nàng, Liên Thúy nhìn thấy mặt mũi nàng thiện lương, giống với nhưng người khác trong này, lúc này nàng liền chuyển hướng, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

      “Liên Thúy?” Tịch Hề nhìn động tác của nàng, khó hiểu hỏi.

      “Chủ tử của ta cứ ba tháng là phát bệnh phong hàn, vốn phải là bệnh nặng gì, nhưng hôm nay Y Thiện Đường cấp cho nước cỏ giáng châu, lại cho ra ngoài mua thuốc, cho nên Tuệ chủ tử chỉ có thể chờ chết”. Liên Thúy xong, lặng lẽ rơi lệ: “ khổ sở, đúng là căn bệnh truyền nhiễm”

      “Bị lây bệnh?” Miệng của Tịch Hề than , trách được Liên Thúy lại muốn gần mình: “Vậy chủ tử ngươi giờ thế nào rồi?”

      “Tuệ chủ tử ngừng ho, hôm nay phát bệnh, ngày thường đều là ta giặt giũ cho chủ tử, nếu hôm nay phải chủ tử bệnh lại tái phát, ta tuyệt bước ra khỏi Sơn Nguyệt các, sợ lại lây bệnh hại người”. Liên Thúy lau nước mắt, ủy khuất vạn phần: “Chủ tử ta toàn thân có chỗ nào tốt cả, khi phát bệnh, đau đến chết sống lại, da thịt người bị gãi tới rách da chảy máu, kỳ , chỉ cần có nước cỏ giáng châu lau người, bao lâu liền khỏi. . .”

      Tịch Hề nghe giọng điệu nén giận của nàng, hai tay nàng đặt lên đầu vai Liên Thúy, giọng : “Bạch quản cũng chỉ phụng mệnh làm việc, nếu thích khách kia chưa lộ ra, khẳng định là buông bỏ quy định đâu”

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Tuệ chủ tử thể chờ lâu như vậy được. . .”

      Tịch Hề nhìn khẩn trương trong mắt nàng, giọng an ủi: “Ngươi trước về Sơn Nguyệt các, chăm sóc Tuệ chủ tử cho tốt, việc đến nước này, hạ nhân chúng ta cũng biết phải xoay sở thế nào”

      Liên Thúy nhìn dưới đất, vừa muốn cất bước , lại cẩn thận quay đầu : “Bệnh của Tuệ chủ tử, đừng cho ai biết. . .”
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Thoát hiểm

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com


      Tịch Hề nghĩ đây cũng coi là tình thế cấp bách nên Liên Thúy mới mở miệng kể cho người ngoài nghe, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng đúng, bệnh nặng như vậy, nếu như để cho Bạch quản biết, chỉ sợ nơi dung thân củaTuệ chủ tử cũng còn.

      “Ngươi hãy yên tâm , ta xem như thấy hay biết gì, cũng đề cập với bất cứ ai”

      Liên Thúy lộ ra nét mặt mừng rỡ, Tịch Hề tiễn nàng ra khỏi Y Thiện Đường, nhìn bóng lưng Liên Thúy càng lúc càng xa, tay Tịch Hề đặt trước ngực, cảm nhận được ngày mới từ ánh mặt trời, trông chói mắt, trực tiếp mang người ta ra ánh sáng.

      Tịch Hề hai mắt lim dim, cảm thụ được ấm áp, khuôn mặt nhắn lộ ra nét xinh đẹp, vẻ mặt thanh tú nhưng suy nghĩ khó lòng nắm bắt.

      “Khụ————–”

      “Khụ, Khụ……”

      Bên trong Ngũ Nguyệt Minh, chỉ cần hai ba bước, ngay lập tức có thể nghe được tiếng ho khan.

      Cổ quản gia bước vội vã, gương mặt nghiêm trang tựa hồ trải qua biết bao thăng trầm, sương gió của cuộc đời, lão xông vào Đông Cung, tiến thẳng vào nội điện.

      “Gia”

      Huyền Hạo hạ cánh tay, sau lưng mấy nàng thị thiếp cầm chiếc áo màu đen chuẩn bị khoát lên người , cái đai lưng hào hoa thêu hình long phụng xa xỉ, tôn quý. Xoay người thấy Cố quản gia, nâng tròng nhắt nâng lên :

      “Thế nào lại đến thẳng đây?”

      “Gia, xảy ra chuyện” Cổ quản gia sắc mặt nặng nề, tái xanh.

      Huyền Hạo từ mặt lão có thể nhận ra được ít tin tức, bàn tay vung khẽ, đuổi mọi người phía sau nhàn nhã mở miệng:

      !”

      “Đột nhiên trong các rất nhiều người đột nhiên nhiễm bệnh Tam Nguyệt Hàn, chuyển biến rất nghiêm trọng…”

      “Tam Nguyệt Hàn?”

      Huyền Hạo hạ ống tay áo, gương mặt tuấn tú trở nên thầm trầm.

      “Tam Nguyệt Hàn? Là bệnh gì?”

      “Là loại bệnh truyền nhiễm, nếu thể kịp thời chữa trị, toàn thân ghẻ lỡ dẫn đến thối rữa mà chết…”

      Cổ quản gia cất giọng nghiêm trọng, ngừng lại chút lập tức mở miệng.

      “Mà thứ dược duy nhất có thể chữa trị bệnh này chính là nước cỏ Giáng Châu”

      Ánh mắt Huyền Hạo ngưng đọng, cau mày:

      “Có bao nhiêu người bị loại bệnh này?”

      “Thuộc hạ , ban đầu là Triệu Á, chỉ ho khan, sau hai ba ngày mới bộc phát”

      Nam nhân ngồi ghế cao, gương mặt tuấn tú lộ nét lo lắng:

      “Bệnh này thế nào mà lại truyền vào trong các”

      “ Theo như lời đại phu, có thể là do nước sông giặt quần áo, thế nhưng có chứng cứ, việc điều tra còn rất khó khăn”

      Cố quản gia cúi đầu, bày tỏ vẻ tuyệt vọng.

      Huyền Hạo híp mắt, đôi mi cong vút, con ngươi cuồn cuộn sóng:

      “Tâm, độc”

      “Gia? Có nên hay truyền dược?”

      Cố quản gia cẩn thận hỏi.

      Huyền Hạo chống tay lên đầu, tựa hồ suy nghĩ, Cố quản gia đứng sát bên cũng dám nhiều lời, dù sao trong Ngũ Nguyệt Minh cũng có hàng trăm hàng nghàn tánh mạng.

      Ngón trỏ day day mi tâm, suy nghĩ cẩn thận, tay cầm ly trà xanh, môi mỏng khẽ nhấp:

      “Truyền dược”

      Con ngươi trong nháy mắt trở nên sắc bén như lưỡi dao:

      “Mấu chốt ở chổ, muốn có dược phải tự mình đến Đông Cung lấy trực tiếp từ ta”

      Trời sáng. Ánh dương chiếu rọi cả Ngũ Nguyệt Minh.

      “Tịch Hề”

      Liên Thúy bước đến bên cạnh, chặn đường Tịch Hề

      “Gia đồng ý cho mọi người đến lấy dược, Tuệ chủ tử được cứu rồi”

      Thanh kích động. Cùi chỏ Tịch Hề bị lay kéo, Liên Thúy mừng rỡ cực kỳ.

      “Tuệ chủ tử được cứu rồi”

      ư?”

      Tịch Hề kinh ngạc, nghĩ đến nhanh như vậy lại bỏ cuộc.

      “Cổ quản gia vừa phân phó xuống”

      Nàng hạ thấp giọng , đem Tịch Hề kéo đến bên cạnh.

      “Nghe trong các xem xét rất cẩn thận, Tam Nguyệt Hàn truyền ra từ đâu… ta chỉ sợ là bệnh này từ Tuệ Chủ tử, hôm kia giặt quần áo, lúc gom đồ về ta mới phát xiêm y cánh mà bay, ta rất lo….”

      Tịch Hề nhìn tứ phía, bàn tay mềm mại vội che cái miệng nhắn của nàng ta lại:

      “Việc này liên quan trực tiếp đến tánh mạng của Tuệ Chủ tử, ngươi đừng vội ăn hàm hồ, cũng chỉ là cái áo, ai có thể tra được đến nhà ngươi”

      Liên Thúy im lặng, nghe theo lời Tịch Hề mà giảm bớt lo lắng.

      “Mau , lo cho Tuệ chủ tử trước tiên hãy tính”

      Tịch Hề đẩy nàng , Liên Thúy cũng suy nghĩ gì nhiều vội cất bước, theo hướng Đông Cung mà tiến.

      Quay lưng, Tịch Hề cất bước có chút khó khăn, nàng có biện pháp khác, chỉ có thể ra hạ sách này, tay nắm chặt vạt áo trước, nhìn mặt trời phía đông từ từ mọc lên, mặt mũi nặng nề. Bước vào Ngũ Nguyệt Minh, định trước con đường phía trước đầy chông gai, vì muốn có được thứ đó, nàng thể tính toán.

      Hai ngày liên tiếp, trong Đông Cung đám người nối liền dứt, trong điện đại phu canh giữ đều bắt mặt qua những người đến lấy dược, ai xác định mắc Tam Nguyệt Hàn mới được lấy, xem xét cẩn thận chút hàm hồ.

      Huyền Hạo hai chân bắt chéo, tính nhẫn nạn hoàn toàn có, sắp hết chịu nổi bỗng bắt gặp bóng dáng nhắn.

      Trong mắt vụt ra tia sáng, nam tử mặt biến sắc, vội đứng dậy.

      Tịch Hề nhìn dồn dập đám người, sắc mặt thay đổi tiến lên, nàng ngẩng đầu vừa kịp lúc bắt gặp ánh mắt Huyền Hạo, cặp mắt sắc bén nhìn xuyên thấu thân thể, Cố quan gia căng thẳng nhìn theo ánh mắt Huyền Hạo, nhìn chằm chằm Tịch Hề, giống như là muốn từ người nàng nhìn ra chút khác thường.

      “Đưa bàn tay ra!”

      Đại phu chân tướng, định mang ống tay áo của Tịch Hề kéo lên.

      cổ tay xuất nhiều điểm màu đỏ, chính là Tam Nguyệt Hàn”

      Cổ tay trắng nõn bị đại phu nắm chặt, quả nổi nên nền trắng là vài chấm li ti, Huyền Hạo đưa đôi mắt nhìn vào Tịch Hề hờ hững buông ra vài câu:

      “Đối với bản thân mình còn dám làm ra vậy, độc ác”

      “Nô tỳ hiểu ý tứ của Gia”

      Tịch Hề thanh trong sáng. quá nửa câu.

      Cổ quản gia vội liếc mắt về Huyền Hạo, bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó lường. Tịch Hề gương mặt thanh tú, thấy nhìn mình chớp mắt, vội hạ cặp mắt:

      “Bên ngoài bất cẩn lây bệnh, nô tù muốn chết, xin Gia bang dược”

      Cổ quản gia tiến lên, vừa muốn xua đuổi, liền bị Huyền Hạo phất tay ngăn lại:

      “Ban cho nàng ta”

      Người bên cạnh mang chai nước cỏ giáng chây giao tận tay Tịch Hề, nàng nhận lấy, cầm chặt, bổng dưng cảm thấy chai dược này nặng. Nặng như chính tâm tình nàng.

      Huyền Hạo vẫn gì, Tịch Hề nhận được dược liền cúi đầu ra ngoài, cho đến khi bóng lưng nàng khất xa, Cổ quản gia mới cẩn thận :

      “Gia, người cứ như vậy cho nàng ta dược ư?”

      Nam nhân đứng dậy, bước nhanh tiến lên phía trước, nhằm theo bóng lưng Tịch Hề mà đuổi theo.

      “Nếu quả nàng ta chính là thích khách nữ đêm xong vào Đông Cung, cứ tiếp tục giữ mạng nàng ta lại, chỉ là sau này hai bên tiếp tục tổn hại, lần này Ngũ Nguyệt Minh xuất dịch Tam Nguyệt Hàn, cũng phải ngẫu nhiên”

      Huyền Hạo hai tay ôm ngực, nhìn bóng dáng phía trước, nếu nàng là thích khách, như vậy khỏi có chút đáng sợ.

      “Gia nếu trong lòng ngài vẫn còn hoài nghi, vì sao mang nàng ta trục xuất khỏi Ngũ Nguyệt Minh? Hoặc là…..”

      Cổ quản gia thanh lẫm liệt, tay đưa ngang cỗ xẹt qua cái.

      Huyền Hạo im lặng, ngón trỏ nhàng lướt qua môi, giay lát sau, mới hướng về phía Cổ quan gia cất tiếng:

      “Ngươi Khế Viên các chuyến”

      đè giọng, hướng về phía Cổ quản gia phân phó, nữa gương mặt bị che khuất chỉ lộ ra khóe miệng nhếch lên, thâm trầm mị hoặc.

      Tịch Hề tay nắm chắc bình sứ, nhanh bước chân, mất quá nhiều thời gian liền trở về tiểu viện.

      Nàng cứ tưởng ở Đông Cung, Huyền Hạo làm khó nàng, nhìn bình nước cỏ giáng châu trong bàn tay, trái tim lúc này mới buông lỏng, cuối cùng thoát kiếp nạn.

      Vết thương được dùng nước dược lau còn thối rữa, Tịch Hề mang băng gạc che kín ngực, quá mấy ngày có thể bắt đầu khép lại.

      Dọn dẹp xong xuôi, nàng cẩn thận cất bước chạy đến Khế Viên các, bên trong vườn tĩnh mịch chút tạp , vào đại điện nhìn thấy Diệu Sắc ngồi giường quý phi.

      Ánh mặt lộ hung ác, Diệu Sắc cắn chặt răng, sau khi đứng dậy hướng bên cạnh :

      “Cổ quản gia? Có chuyện gì mà lại muốn nha hoàn này?”
      Chris thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Thị thiếp

      Edit : Rika

      Tịch Hề ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Cổ quản gia có chuyện gì, ngài cứ phân phó”

      nương khách khí, là Gia ra lệnh ta đến đây chuyến”. Cổ quản gia nhìn thấy nghi hoặc mặt nàng, thần sắc đề phòng: “ nương vận khí tốt, được Gia coi trọng, từ hôm nay, ngài chính là thị thiếp của Đông Cung”

      Tịch Hề kinh hãi, hai mắt trợn lên, Diệc Sắc bên cạnh cao giọng hỏi: “Cổ quan gia, ngài cái gì?”

      “Mời Tịch chủ tử thu thập mọi thứ, tối nay liền chuyển vào Đông Cung”. Cổ quan gia , nhìn thấy nàng ngỡ ngàng, liền bồi tiếp câu: “Đây là ý của Gia, ngài đừng nên trì hoãn”. Ngữ khí của tốt, từ lúc trước ở Bắc Hoang doanh, nàng đả thương Huyền Hạo, về sau Đông Cung gặp chuyện, cùng với căn bệnh lây lan ở Ngũ Nguyệt Minh, xác nhận Tịch Hề có liên hệ, cho nên ấn tượng đối với nàng cực kỳ kém.

      Cổ quan gia biết được ý tứ của Huyền Hạo liền lo lắng thôi, , nếu gia nghi ngờ nàng, vì sao lại để mầm tai họa ngay bên người mình?

      “Cổ quan gia, ngài có phải hay . . . .” Tịch Hề do dự hỏi: “Ngài có phải hiểu sai gì ?”

      “Là ý của Gia, ngươi cũng dám nghi ngờ sao?” Cổ quan gia lộ vẻ mặt hờn giận, nhác chân hướng bên ngoài bước .

      Nghe đồn, người đứng đầu Ngũ Nguyệt Minh, dung nhan tuyệt sắc, rất ít khi ra khỏi sơn trang, những người gặp qua, chỉ trừ bỏ vài người thân cận bên cạnh, ngoài ra có ai cả.

      Diệc Sắc bụng đầy bất mãn, lòng dạ vốn hẹp hòi, mắt thấy Cổ quan gia sắp bước ra ngoài, vội vàng đuổi theo: “Nàng ta chỉ là nha hoàn, mà Gia lại đích thân chọn, có đúng là nàng ta ?”

      “Diệc chủ tử, lão nô tuyệt đối nghe sai”

      Tịch Hề chết đứng tại chỗ, vết thương mới ổn định chút, chỉ vì câu của mà lần thứ hai nứt tung ra, Cổ quan gia xong liền ra Khế Viên các, Diệc Sắc tay nắm chặt thành quyền, nhớ tới lúc trước Nguyệt Cơ trào phúng , giờ nàng ta bực mình thét lên: “Được, được, tất cả đều vọng tưởng thành phượng hoàng”

      lòng dạ nào ứng phó, Tịch Hề thẳng ra Khế Viên các.

      Nàng nghĩ mình cần phải thận trọng, Huyền Hạo tuy rằng rất nguy hiểm, nàng đượ tiếp cận gần bên, nhưng, nàng nghĩ tới, chỉ lệnh của , nàng, đột nhiên trở thành thị thiếp của .

      Lòng nàng hoảng hốt, mọi người trong viện hiển nhiên nhận được tin tức, nhìn thấy nàng, liền vội vàng khom lưng, cúi đầu hành lễ, nịnh bợ nàng.

      Trở lại tiểu viện, có người ở đây, thu dọn đồ của nàng, sau đó nàng và mọi người hướng Đông Cung mà .

      qua hành lang gấp khúc, nhìn xa xa, Tịch Hề phía sau các nha hoàn, ngang qua của chính Tây Cung, chợt nghe có tiếng

      bước chân truyền tới, vừa muốn né tránh, vai liền bị đẩy mạnh, nàng lảo đảo vài bước. Điện Trạch bước bậc thang, đôi mắt sáng lơ đãng nhìn các nha hoàn, sau đó cước bộ dừng lại trước mặt nàng: “Ngươi phải là nữ tử bánh chưng kia sao?”

      Quả nhiên là lời hay, nàng cúi người hành lễ: “Nô tỳ là Tịch Hề” “

      nương, ngài là thị thiếp của Gia, xưng hô này cần phải sửa lại”. Ma ma bên cạnh nhắc nhở, câu này truyền vào tai Điện Trạch, đôi mắt bỗng trợn to lên.

      “Thị thiếp?”

      Đôi mắt nhìn vào trước ngực nàng, giọng điệu khinh thường: “Ta mới ra ngoài mấy ngày, ngươi có thể trèo lên vị trí cao như vậy?”

      Đôi mắt ma ma nhìn ra xa, thức thời câu nào.

      Ngữ khí của Điện Trạch làm cho người ta rối rắm hiểu, mặt tối tăm, vì vừa mới xa về nên lộ vẻ phong trần, mệt mỏi: “Ngươi ở Đông Cung làm xong việc tối nay, ngay mai liền đến Tây cung”

      Thân ảnh cao lớn che trước mặt, khỏi làm cho người ta có cảm giác áp lực, Tịch Hề kinh ngạc, lời hoang đường thể tả, ma ma bên cạnh tựa hồ thấy thành quen, mặt cũng biến sắc.

      Thẳng đến khi Điện Trạch xa, Tịch Hề mới mở miệng hỏi: “Thiếu chủ, chắc là đùa phải ?”

      Lúc này ma ma mới hạ giọng : “Có gì đâu mà kỳ quái, ngốc lâu ngày, tự nhiên có thể hiểu được”

      Tịch Hề bước , nhìn con đường phía trước, cảm thấy hết sức hoang mang. Nàng quay đầu nhìn lên trời, ngôi sao đơn tịch mịch, Điện Trạch đứng ở góc khuất, nhìn thấy khóe mắt nàng lộ ra tia đau buồn, ánh mắt kia, lại làm cho cảm thấy lòng mình như nứt ra, sóng gợn lên.

      Khói tỏa lượn lờ, nàng dùng đôi chân trần bên bờ ao, ma ma đua nàng vào rồi , tẩm điện to lớn như thế, chỉ có mình nàng mà thôi.

      Lưng dựa vào bức tường, vết thương trước ngực bắt đầu kết vảy.

      Tịch Hề cẩn thận lau sơ, bọt nước bốn phía bắn lên, nàng đột nhiên dừng động tác, trời sinh nàng trí tuệ sâu sắc, nàng dựng thẳng màng nhĩ, tâm trạng đề phòng. Cước bộ nhàng, bóng dáng cao lớn tới trước, bao phủ cả người nàng. Tịch Hề đưa tay che trước ngực, lúc người nọ dừng lại, tay phải nàng nhanh chóng lấy áo ngoài bao lấy người.

      “Cửu ca?” Nhìn người tới, nàng kinh ngạc vạn phần.

      Lộ Thánh Tước như vào chỗ người, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, tiến lên từng bước, nàng cũng tự giác lui về sau từng bước.

      “Có thương tích trong người, vì sao cho ta biết?”. Giọng của vẫn thuần hậu, nghe lo lắng hay trách cứ.

      Tịch Hề đứng giữa hồ, nhìn nam tử tới gần, theo bản năng nàng siết chặt vạt áo, nàng khẽ nhắm mắt, cúi đầu giọng : “Sao Cửu ca lại biết?”

      Lộ Thánh Tước ngồi xuống, ngón tay thon dài vẫy nước ấm trong hồ, từ trong tay nam tử, bọt nước ngưng tụ thành khối băng, tiến đến giữa trán Tịch Hề, thừa dịp nàng nhắm mắt lại, Lộ Thánh Tước giọng điệu ngoan : “Lúc trước, ta cái gì, quên ư?”

      Dòng nước ma sát hai bên má của nàng, nàng cũng mặc kề, trán truyền đến đau đớn, nàng gật đầu: “Nhỡ , chỉ nghe theo, hề hoài nghi”

      Lộ Thánh Tước nhìn nàng, lông mi như cánh quạt chớp động mắt nàng, ngồi bệt xuống thành hồ, đưa tay ra ý bảo nàng tới đây.

      Tịch Hề tiến lên, nhưng dám đặt tay vào lòng bàn tay .

      Lộ Thánh Tước nhếch môi, thu hồi tay lại, tựa hồ như để ý, từ trong tay áo lấy ra bình thuốc: “Cởi y phục ra”

      “Ta chỉ bị thương ngoài da mà thôi”

      Ánh mắt bén nhọn liếc nhìn nàng.

      Tịch Hề phải cố ý chọc giận , nàng gạt bên tay áo, lộ ra đầu vai: “Người này có cái gì, ngươi hẳn cũng biết, ấn Giáng Long gặp máu mới có thể , miệng vết thương cũng ổn, chỉ cần có người nhìn thấy ấn ký này, thân phận của ta bị vạch trần.”

      Năm ngón tay Lộ Thánh Tước thưởng thức bình sứ trong tay, động tác quen thuộc, nhàn nhã mà tự tại, màn này trong mắt Tịch Hề, lại chất đầy hàm ý, nàng im lặng, chờ mở miệng, giây lát sau, quả nhiên –––

      Động tác trong tay dừng lại, mùi thuốc đông y tràn ngập trong nước: “Đông Cung gặp chuyện, ngươi mang vết thương thị tẩm, phải là đánh khai sao?”

      Nếu thân thể ta mang ấn ký Giáng Long , chẳng phải là càng dễ dàng bại lộ sao?”. Tịch Hề , Lộ Thánh Tước có thể nắm chuyện của Ngũ Nguyệt Minh như lòng bàn tay, chẳng lẽ, bên người nàng còn có người của ?. “Huống hồ, thị tẩm, có khả năng chính là ngụy trang, ta muốn ở lại Ngũ Nguyệt Minh, trước tiên ta chỉ còn cách là lấy tín nhiêm của mà thôi”

      “Tín nhiệm này, cũng chính là ngủ chung sao?” Lộ Thánh Tước xoay người, thần sắc tối đen.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :