1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu thê triền - Thánh Yêu (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 7: TƯƠNG TÀN

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/



      Tích Linh mất hồn trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhận lấy khăn ướt trong tay Tịch Hề, tùy ý lau mặt mấy cái.

      “Muội đẹp, vậy mà bấy lây nay chúng ta để ý”, Mi Nhã mất tự nhiên lập tức phản ứng, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương mặt đối diện.

      Gương mặt thanh tú của Tịch Hề dần ra, mang theo khí chất thanh cao riêng biệt, Tịch Hề sờ lên gương mặt mình thở dài, cau mày “Ta có dáng dấp ra sao? Mi Nhã ngươi cũng là Đệ Nhất Mĩ Nữ đó”.

      Những ngày trước đây, ba bọn họ cùng tụ tập làm việc ở mỏ than đá cả ngày, làm việc mệt mỏi ngay cả thời gian rữa mặt còn có, từ lúc bọn họ đến Bắc Hoang Danh đây là lần đầu tiên bọn họ được ngắm dung mạo của nhau ràng đến vậy.

      Mi Nhã cùng Tích Linh bước đến chậu nước, vắt khăn cũng lau sạch bụi bẩn còn bám ở mặt, tâm tình còn trôi lơ lửng khó dò được lòng họ nghĩ gì?

      Trong ggục lúc này, máu tanh dần khô lại, đen sẫm bám đầy nền đất, rơm rạ đâu đâu cũng có vết máu, đến ngày thứ ba, bốn phía thực yên tĩnh, cũng còn ai có ý định hành động thiếu suy nghĩ.

      “ A———a——“

      Thanh bén nhọn vang lên giữa chốn địa lao, đâm vào màng nhĩ vang dội cả vách từng, Tịch Hề đột nhiên thức tỉnh, nàng xoa mi tâm hạ tầm mắt, nhìn thấy Tích Linh hai tay bưng mặt, nấp ở góc tường thét chói tai.

      “Tích Linh”

      Tịch Hề bình tĩnh đứng dậy, sải chân tiến tới bên cạnh Tích Linh “Thế nào? xảy ra chuyện gì?”

      “Mặt ta, mặt ta……..” Tích Linh dùng sức hai tay che hết gò má núp vào góc, thế nào cũng chịu buông ra. “Tịch Hề, ta thế này, ta thể ra ngoài được, ta muốn sống ở Bắc Hoang Danh, ta muốn……”

      Tịch Hề đến bên cạnh dùng sức kiềm hai vai khiến Tích Linh thể giãy dụa, Mi Nhã lúc này cũng tính táo, nàng ôm hai đầu gối ngồi dậy, hai tay theo bản năng dán lên mặt mình, xác định mình có thay đổi khác thường gì , sau khi xác định mới chậm rãi thở ra.

      Tịch Hề mắt lóe sáng, tay vẫn giữ chặt Tích Linh, kéo hai tay ra, Tích Linh đầu tóc rối bù, rũ rượi chịu nâng mặt lên, tối qua là làn da trắng noãn, sáng nay nổi đầy mụn đỏ, trông ghê sợ, từ cằm lan đến trán, căn bản còn nhận ra gương mặt thanh tú ban đầu.

      “Tại sao lại có thể như vậy?” Tịch Hề cả kinh, lòng bàn tay kéo gương mặt của Tích Linh lên gặng hỏi.

      Tích Linh dựa vào tường ngừng khóc, Mi Nhã lúc này bước lên, Tích Linh ngẩng đầu gương cặp mắt sưng húp nhìn, cho đến khi Mi Nhã tiến đến gần, mới ngạc nhiên mở miệng “Mi Nhã? Sao lại có thể như vậy? Sao ngươi có việc gì?”

      Nàng sờ gò má, rồi lại nhìn Tịch Hề cuối cùng quay qua Mi Nhã. Mi Nhã lộ vẻ mặt hiểu “Mặt người thế nào?”

      “Tại sao có thể như vậy? tại sao có thể như vậy?” Tích Linh đẩy Mi Nhã “Chúng ta dùng chung loại, là ngươi đưa ra, tại sao mặt ngươi có việc gì? Còn ta lại biến thành bộ dạng như vậy? Mi Nhã, ngươi cho ta biết….”

      Tịch Hề im lặng lắng nghe cũng hiểu được vài phần, mọi người xung quanh cũng dã bắt đầu tỉnh giấc, bu lại chỗ xem náo nhiệt, nàng tức giận xoay người, chỉ thấy Mi Nhã lộ vẻ mặt kinh hoàng, sau đó lui bước.

      “Ngươi đưa cho Tích Linh dùng cái gì?”

      Nàng tiến lên bước, Mi Nhã lùi bước cho đến khi gót chân đụng trúng bức tường, thể lui được nữa “Ta cho nàng dùng Bạch Ngọc Lộ. ngươi xem ta cũng dùng”, chưa dứt lời, nhanh chóng lôi ra bình sứ từ trong tay áo đưa trước mặt Tịch Hề “Đây là ta dùng tiền mua được từ cai ngục, rất vất vả mới có được, ngươi được hoài nghi ta làm bậy”

      Tích Linh núp bên cạnh, cai tay che kín mặt, dám ngước lên nhìn bất cứ ai.

      Tịch Hề nhận lấy bình sứ, mở ra, nay lập tức có mùi hương truyền ra, lưu lại làn khói trắng noãn như sương đọng, nàng tới trước mặt Tích Linh “Bình của ngươi đâu?”

      Tích Linh đặt cái bình sứ vô tay nàng, Tịch Hề mở ra, mùi huơng hơi gắt, lưu lại miệng bình là màu đỏ sậm, sơ với bình kia rất khác biệt.

      Tịch Hề khẽ nhăn gương mặt, buông bàn tay, đứng dậy đưa cho Mi Nhã “Của ngươi, giữ cho kĩ”

      Thanh này, còn thân thiết, Mi Nhã ngước nhìn món đồ trong tay Tịch Hề nhưng lại đón lấy.

      còn do dự bên ngoài truyền đến tiếng trống và tiếng hô : “Nhanh lên, tất cả ra ngoài”

      Bọn họ ngừng thúc giục, Tịch Hề hỏi Mi Nhã bất cứ cái gì, trách móc, nhưng ánh mắt nhạt như nước, bên ngoài mọi người tấp nập ra, nàng quay đầu lại kéo Tích Linh, dùng sức kéo nàng lên, thanh trong sáng “

      “Tịch Hề——–”

      tay bưng mặt, tay bị kéo, thanh đứt quãng “ta thể, ta thể ra đó, ta chỉ có thể ở lại đây”

      Tịch Hề nắm chặt tay, nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lênh “Ngươi phải lo, ta nhất định bỏ ngươi mình ở lại chốn này”

      Tịch Hề tay kéo, tay dùng sức ném bình sứ kia, thân bình va với bức tường kêu tiếng xoảng rồi vỡ vụn, màu đỏ sậm của chất lỏng bên trong đổ ra từ từ men theo vách tường chảy xuống.

      Nhìn bóng lưng Tịch Hề kiên quyết, Mi Nhã tránh khỏi mất mát “Tịch Hề, ta có…….”

      Nàng vẫn như cũ hề quay đầu lại, Mi Nhã mặt lộ vẻ tức giận, đuổi theo “Đúng là ta ích kỉ, ta đem dược cho Tích Linh, nhưng nghĩ hại nàng, ngươi vì sao chịu nghĩ chút, ai mà ích kỉ cơ chứ? Chẵng lẽ ngươi có, Tịch Hề, dược có hai chai, nàng dùng hay muốn bỏ lại? Ngươi lại hiểu sao”

      Bước chân cuối cùng cũng dừng lại.

      Tích Linh cũng dừng lại theo. Nàng thất kinh mà lắc đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt “Tịch Hề xin lỗi, ta chỉ muốn dùng để được đẹp lên chút, nghĩ nhiều như vậy, ta nghĩ bỏ mặc ngươi…”

      Vùi ở góc tường, Lý bà run lên, bà đứng lên, đôi mắt đục nhìn về ba bóng dáng kia, lúc này mới tập tễnh ra ngoài, nhìn lại Tích Linh “Có thể được , ai mà ích kỉ cơ chứ, độc ra ngoài là tốt nhất, bằng sau này biết đâu lại giết hại lẫn nhau, có giết hay ắt hẳn cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”

      Tịch Hề nhìn Lý Bà, năm ngón tay nắm chặt cầm lại tay Tích Linh “Chúng ta

      Tích Linh lộ vẻ mặt mừng rỡ, sải bước theo nàng.

      Bãi săn lúc này tụ tập đông đủ người, nhưng lại tĩnh lặng như tờ, chút tiếng vang cũng có, Điện Trạch đứng ở cao, Ngũ Nguyệt Minh cho người chuẩn bị tốt tất cả, tựa hồ chuẩn bị lên đường.

      Tịch Hề ngước khuôn mặt nhắn, thanh tú, mày ngang ngài đẹp, sóng mũi cao mĩ lệ, vòng eo thon thả. Điện Trạch nhìn chung quanh ánh mắt lơ đễnh rơi người nàng, tiến bước, môi mỏng khẽ thốt “ ngờ cái bánh chưng như ngươi dáng dấp cũng tồi”

      Nàng trợn to hai mắt, nam tử phất vạt áo lên, bày ra đường nét cắt may tinh xảo, biểu thị người sống an nhàn sung sướng, màu áo trắng như nhiểm bụi trần giang, theo mỗi bước tung bay theo gió kèm theo mùi long diên hương nhàn nhạt.

      “Thế nào mà lại vẫn còn ba người?” nhíu mày, sắc mặt phản ứng cực nhanh, lộ ra vẻ mặt vui nơi đáy mắt.

      Tích Linh đem cằm dán trước ngực, từ đầu đến cuối dám ngẩng lên.

      Mi Nhã sắc mặt trấn an, bình tĩnh, ba người được Trầm chỉ uy cố ý an bài phía trước, sau lưng các nữ tử khác ngừng xô đẩy, muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng này thoát ra khỏi nơi đây.

      “Trong vòng ba ngày chết người” Trầm chỉ huy sai người mang thi thể nữ tử lên, Tịch Hề mắt nhìn thẳng, sau lưng chợt bị người đột kích, đau thiếu chút nữa la lên thành tiếng.

      Nàng quay đầu lại, chỉ thấy theo sát mình là ánh mắt của nhiều nữ tử lộ ra hung quang, cắn răng nhìn hướng mình, trong con ngươi vằn lên từng vạch đỏ.

      “Chết như thế nào lại thảm như vậy?” Điện Trạch nhìn vết máu loang lổ khô lại bên thi thể, toàn thân là máu đỏ khô đen.

      Trầm chỉ huy ánh mắt lập tức thay đổi hướng về phía Tịch hề ngón tay chỉ đến “Chính là nàng”

      “A” Nam nử bất ngờ thốt lên tiếng, hiển nhiên là xem thường “Đủ tàn độc”

      Tịch Hề trong lòng chợt lạnh, nàng thấy ánh mắt Điện Trạch ảm đảm rơi vào thi thể “Còn có người thân ?”

      “Thưa thiếu chủ, còn có muội muội”

      “Ở đâu?” Điền Trạch rút tầm mắt, lần nữa rơi vào Tịch Hề.

      Trầm chỉ huy đến đám người đứng trước mặt, cầm roi da phe phẩy lâu lâu đánh lên lòng bàn tay, đột nhiên quay đầu lại chỉ hướng Tịch Hề “Chính là nàng”.

      “Mang ra”. Điện Trạch tiến tiến về sau. Hai tay chắp sau lưng, ngồi xuống.

      Tịch Hề chỉ cảm thấy đầu vai bị va chạm, nghiêng người nhìn lại, thấy có nữ tử từ phía sau đám người bước ra, tay nắm chặt hai quả đấm từ từ buông lỏng, quay đầu lại ánh mắt hận muốn giết người rơi ngay mặt Tịch Hề.

      “Hai trong , người ta muốn chính là đây” Điện Trạch chỉ nữ tử kia. Trầm chỉ huy hiển nhiên có phản ứng gì đặc biệt trầm giọng xá định “Thiếu chủ, ý ngài là…”

      “Ngũ Nguyệt Minh danh chấn thiên hạ, đời nào lại để nữ tử chân tay mềm còn người thân lại nơi này, cho nên, trong ba các ngươi, chỉ có thể chọn ” Điện Trạch thốt ra câu này ánh mặt lại rơi gương mặt của Tịch Hề.

      Trầm chỉ huy sáng tỏ mọi suy nghĩ, lập tức cuối đầu ngừng hành lễ “Thiếu chủ quả nhiên lòng dạ bồ tát, thuộc hạ kém cỏi xin bội phục bội phục”

      Mi Nhã cùng Tích Linh đồng thời ngẩng lên, nét điềm tĩnh mặt bây giờ tiêu tán, Tịch Hề nhìn thấy nét mừng rỡ gương mặt kia, trái tim đột nhiên tích tụ làn mây đen, khóe mắt ánh lên vài tia phẫn nộ sắc bén, đôi tay Tích Linh chợt che hai gò má, tiếp tục khóc.

      “Chuyện gì đây? Định làm loạn cái gì” Trầm chỉ huy nghe được thanh lập tức xoay đầu lại nơi phát ra tiếng khóc.

      Tích Linh giật mình, lật đật nuốt thanh còn nghẹn ngào lại ở cổ họng, khuôn mặt nhắn lúc này đầy mụn đỏ tự giác nâng lên.

      Điện Trạch lấy loạn cũng lập tức hứng chú ý của mình, ánh mắt liếc nhìn thấy Tích Linh, lộ ra và phần chán ghét, ngón tay thon dài chống bên góc mặt lười nhác nghiên người nhìn sang “Các người? Người nào phận tránh ra ngoài”

      Tịch Hề chống lại khóe miệng nâng lên, cười yếu ớt, câu ra từ miệng, nhưng cũng chỉ là thuận miệng cao hứng thốt ra, sống hay chết đều ở tay bọn họ.

      Điện Trạch thấy mặt nàng vẫn điềm tĩnh có ý nhúc nhích, ngón trỏ ở môi mỏng nhàng mơn trớn “Ngươi nghĩ gì?”

      Tịch Hề nhìn Mi Nhã và Tích Linh cái, sau lưng đó là đôi mắt đầy cầu khẩn, nàng thể coi như thấy “Chỉ cần muốn sống, chúng ta đều muốn”

      “A —”

      Điện Trạch khóe môi bật ra tiếng cười, thân thể cao đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên đứng lên, chân mang giày thiếp vàng, từng bước từng bước hướng xuống đài mà , vạt áo dài trắng tung bay theo từng bước , đạp bậc cầu thang làm bằng gỗ quý, Tích Linh khẩn trương dứt, tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay Tịch Hề. Nàng chợt thấy bị đau, mở mắt, nam tử đứng kế bên.

      Đỉnh đầu bị bóng che khuất tầm, bóng vừa dài vừa rộng, nàng khéo léo né tránh nhưng bị nắm chặt cằm, khuôn mặt nhắn bị nắm trọn trong lòng bàn tay.
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Bị khinh rẻ

      Edit: Rika
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/


      Tịch Hề giật mình, cảm giác được ngón tay thon dài của như có như vuốt lên sườn mặt mình, Điện Trạch nhìn mặt nàng, cổ tay đột nhiên nhấc lên, Tịch Hề bất đắc dĩ phải khiễng mũi chân lên.

      Tích Linh cầm lấy tay của nàng, Mi Nhã thấy thế, cũng nắm chặt cổ tay Tịch Hề, Điện Trạch chút để ý liếc mắt cái, sau thu hồi tay lại, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mặt mình: “ , muốn sống?”

      Nàng gian nan khiễng chân, giọng điệu vẫn thay đổi: “Đến con kiến còn sống hôm nay lo ngày mai, chẳng lẽ chúng ta lại muốn sao?”

      Bàn tay Điện Trạch bỗng nhiên dùng sức, kéo khớp hàm của nàng: “Ta cần phải sống nay lo mai, bởi vì, ta là chúa tể của các ngươi, đồ ti tiện”

      Trong ngực phập phồng tức giận, lời của nàng, hoàn toàn chọc giận , Tịch Hề rút hai tay của Tích Linh và Mi Nhã ra, nắm mu bàn tay lại.

      Cằm nàng bị kiềm chế, thể gỡ ra được, nàng liền đưa hai tay đặt tại phía sau gan bàn tay , dùng sức kéo tay xuống: “Ta muốn sống, mạng là của ta, phải là kẻ ti tiện”

      Thanh của nàng, cứ như vang vọng lại, lời tuy bình thường, nhưng lại khiến cho lòng mềm nhũn, giống như đánh vào nơi trọng yếu nhất cửa . Tịch Hề thừa dịp xuất thần, dứt khoát gạt tay ra, nơi cằm của nàng, xuất dấu vết bị nắm chặt rệt.

      Điện Trạch cúi xuống, nhìn vào trong mắt nàng, ánh mắt mang theo vài phần khác thường.

      Ánh mắt Tịch Hề xuyên qua tai , dừng tại cỗ kiệu kia, Điện Trạch nhìn sườn mặt nàng, khí thế bất khuất ấy, lại làm cho lòng căm phẫn, tiến lên, bóng dáng cao lớn áp chế nàng, trong đôi mắt chứa tức giận, cả người toát ra giận dữ kinh người: “Muốn sống cũng chưa chắc sống được, chỉ là mạng, phải hèn hạ là cái gì?”

      Giọng của , gần như là rống giận, Tịch Hề đưa mắt nhìn , trong mắt nàng chứa điều gì đó.

      “Thiếu chủ, thiếu chủ, ngài bớt giận ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶”, Trầm chỉ huy vội tiến lên, che trước mặt Tịch Hề, hướng nàng hung hăng trừng mắt.

      Trong chốc lát, người của Ngũ Nguyệt Minh nhận thấy được khác thường, đều vây quanh tại đây, Tịch Hề khẽ cắn môi dưới, im lặng gì.

      Mi Nhã nắm chặt tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, có vài lời do dự muốn được, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến Điện Trạch, nàng sợ hãi trốn kịp, chỉ có thể đấu mắt cùng /

      Ánh mặt trời chiếu sáng đỉnh dầu , mê hoặc ánh mắt Mi Nhã, giơ tay lên, tới trước mặt nàng: “Còn ngươi”

      thanh của , tràn đầy dụ hoặc, trong đó còn mang theo cơn tức giận chưa tiêu tan.

      Mi Nhã lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Tịch Hề cái, lưỡi khô khốc, mở miệng : “Ta cũng muốn ra ngoài”

      “Ha ha ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶”

      Điện Trạch nghe thế, đột nhiên cười vang lên, nhướn mày, mọi người xung quanh hiểu, đưa mắt nhìn nhau.

      “Còn ngươi? Cũng muốn ra ngoài sao?” Khóe miệng Điện Trạch nhếch lên, đưa mắt nhìn Tích Linh.

      Nàng cúi gằm mặt, nhìn mũi chân mình, cần trả lời, cũng có thể đoán được.

      “A ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ nếu như vậy” Điện Trạch bỏ lửng câu phía sau, rồi sau đó đưa tay lên chỉ đám người phía sau: “Các ngươi tự mình giết lẫn nhau , chừng, ta chợt cảm thấy cao hứng, đem các ngươi ra khỏi Bắc Hoang doanh sao”

      tới trước đài cao, bóng dáng cao ngạo, khác biệt so với đám người hèn mọn phía dưới.

      Mi Nhã đứng cách hai người vài bước, đưa mắt nhìn tay Tịch hề và Tích Linh nắm lại với nhau, mặt hơi chút u. Tịch hề cảm giác được luồng oán giận, nàng khẽ cười tiếng khi thấy người khác gặp họa, nếu làm , mọi người ở đây ai cũng chờ đợi tàn sát lẫn nhau.

      “Tịch Hề ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶”

      Tích Linh bất an kéo cổ tay áo cảu nàng, khuôn mặt sưng đỏ nhìn về phía Mi Nhã: “Chúng ta, . . .”

      Nhìn vẻ mặt phòng bị của Mi Nhã, thanh của nàng ảm đạm cất lên cách lạnh lẽo: “Lúc trước , ba chúng ta đều phải cùng nhau ra ngoài, ai cũng được bỏ lại, Mi Nhã, lúc nằm trong nhà tù, ta có lúc tin tưởng ngươi”

      “Bình sứ kia, ta cái gì hai ngươi cũng tin, đúng, ta cũng muốn ra ngoài, nhưng chưa hề nghĩ tới việc hại ngươi và Tích Linh” Mi Nhã kính đọng to : “Bình bạch ngọc lộ kia, ta có làm gì cả”

      Xa xa, đài cao, nam tử nhàn nhã ngồi, nhìn khẩn trương trong mắt Tịch Hề, khẽ gì đó, tâm, chợt bình tĩnh trở lại.

      Cái bọn họ muốn, chính là họ diễn trò cho bọn xem.

      Tay tấc sắc, phải ngươi chết ta chết, nàng cắn môi tới bật ra máu.

      Có lẽ, chính nàng có thể thử lần,

      Tịch Hề nhắm mắt, sau đó mở ra, ánh mắt sáng trong, trong đó chứa ngọn lửa rực cháy, chuyện này, nàng lựa chọn kết thúc như thế này lấn, kết thúc này như con dao hai lưỡi, nàng cũng muốn thử lòng của người mà nàng cho rằng đó là bằng hữu.

      “Mi Nhã ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶” Tịch Hề mở miệng , trong lòng rất khẩn trương: “Ta cùng Tích Linh bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng bỏ qua, được chứ?”

      Mi Nhã và Tích Linh đều ngẩng đầu, đài cao, ngón tay nam tử gõ gõ mặt bàn, cũng gì.

      Buông rèm kiệu xuống, chỉ để lại khe hở, nam tử trong bóng tối, đôi con ngươi hẹp dài hỉ nộ ái ố, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Tích Linh kéo tay áo nàng, Mi Nhã đưa mắt nhìn Tịch Hề, trong lòng đau xót, đôi mắt tràn đầy hơi nước: “Được”

      Miệng mở ra , chỉ chữ như thế, nhưng lại dị thường có lực.

      Tịch Hề mỉm cười, mắt nhìn thẳng, trong kiệu, nam tử đưa tay vén rèm ra, ánh mắt tà tứ vô ý chạm mắt nàng, nàng híp hai mắt lại, chỉ thấy Huyền Hạo lại buông rèm, bóng dáng cao lớn lần nữa khuất trong bóng tối. Tịch Hề thấy rèm kiệu bị nương theo gió bay, chớp mắt, trong lòng chợt dâng lên bất an.

      Cả đoàn người lay độn, Trầm chỉ huy hướng tới nháy mắt với cai ngục, tay vung roi da lên, lúc này đám đông mới yên lặng.

      Điện Trạch ngồi xuống gác chân lên, cầm tách trà trong tay thong thả uống, đưa mắt nhìn về phía mọi người, rét lạnh : “ ai tiến lên sao?”

      Mi Nhã đứng bên cạnh Tịch hề và Tích Linh, nghe nàng : “ được, khỏi phải suy nghĩ”

      Điện Trạch nhướn mày, ngón trỏ chuyển động quanh tách trà: “ thể tưởng tượng được, ba người các ngươi quả là tình nghĩa sâu đậm”

      trời, ánh mắt trời còn, tuyết lại rơi, làm khí xung quanh lạnh thêm.

      “Thiếu chủ, tuyết lại rơi nữa rồi, trận này khá lớn, hôm nay nếu chúng ta khởi hành, thuộc hạ sợ đường gặp tuyết lỡ” Cổ quản gia tiến tới vào tai Điện Trạch.

      phiền toái” Điện Trạch lộ ra vẻ kiêng nhẫn, ngón trỏ gõ vài cái.

      đứng dậy, ánh mắt ngạo nghễ đảo qua mọi người phía dưới : “Lập tức khởi hành” , sau đó xoay người, bóng dáng cao lớn trong tuyết, mắt phượng liếc qua phía dưới: “Đem ba người các nàng luôn”

      “Vâng” Cổ quản gia đáp , hướng tới bên cạnh làm động tác tuân lệnh.

      Tịch Hề giật mình, nhìn bước xa, lúc này mặt nàng mới lên vui vẻ. Mi Nhã cũng giật mình, đến nỗi có phản ứng.

      “Thiếu chủ, thiếu chủ thong thả, theo ý ngài, ba nàng ấy. . .”

      Người Ngũ Nguyệt Minh bắt đầu di chuyển, Cổ quản gia cũng nhanh chóng theo phía sau Điện Trạch, Trầm chỉ huy hết sức đuổi theo, Điện Trạch tùy tay quang ra vài tờ ngân phiếu.

      “Nhiêu đây, cũng đủ mua cả Bắc Hoang doanh của ngươi”

      TRầm chỉ huy vội vàng đưa hai tay ra cầm lấy, ba người các nàng bị đưa theo. Tịch Hề chậm rãi , nhìn thấy cỗ kiệu được bốn kiệu phu khiêng lên, từ đầu đến cuối, người trong kiệu hề câu.

      Nàng quay đầu lại nhìn vào đám người, gương mặt của Lý bà lên, bà vẫy vẫy tay, mặt là lành.

      _________________

      CHƯƠNG 9:

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/


      Nửa tháng sau,

      Sương chiều dần buông, giương mắt lên nhìn, ánh hoàng hôn dần lặng, buông mình đỉnh Ngũ Nguyệt Minh, nhìn bốn phía từng cây cột được chạm trổ tinh xảo, Ngọc Vũ Quỳnh Lâu(*), nơi hào hoa xa xỉ, mái nhà cong, chạm phượng, đôi mắt làm bằng Dạ Minh Châu Bắc Hải đợi đến đêm càng phát ra ánh sáng long lanh, bầu trời dần tắt sáng, xa xa nổ lên từng thanh vang rền, sấm sét kéo đến, mây đen quần vũ, báo hiệm điềm xấu, hoàng thành trở nên nguy hiểm.

      Bên ngoài sấm chớp rền vang, nhưng ở Ngũ Nguyệt Minh chỉ xem như kiến gãi chân hổ, mưa bắt đầu rơi, báo trước phủ trắng xóa, lộp độp, tiếng rơi đinh tai nhức óc truyền đến, làm cho người khác muốn chú ý cũng nhịn phải lắng nghe từng chút .

      Ba tiếng chớp xé toạt bầu trời đen kịt, mưa ban đầu nặng hạt nay còn nặng hơn, bầu trời lúc đen lúc sáng, gió mạnh thổi cuốn bay tất cả, rũ xuống hành lang dài đen thẫm tối như mực là đèn cung đình bằng ngọc lưu ly nhẫn tâm bị vứt bỏ mặt tường, có cái vì trận cuồng phong trụ được đành rơi vỡ vụn.

      Phong Trì chợt mưa to, nóc nhà mưa rơi xuống ngói ầm ầm vang dội, qua nửa nén hương thôi mà nước đầy tràn ngoài sân, còn phân tam cấp có mấy bậc, nước từ mái nhà trút xuống đổ ầm ầm bốn phía đem trọn cả Ngũ Nguyệt Minh vây vào giữa.

      thân váy màu xám tro, vải thô, kiểu dáng đơn giản được bàn tay khéo léovén lên giữa hành lang chính đầy nước, đất từng vũng nước đọng, được nàng vội vã né tránh nhưng giầy thêu vẫn vô thức đạp trúng, ướt cả mắt cá chân. Nàng dừng chân, nhướng đôi mắt, hàng mi dài cong như liễu rũ xuốngthở dài, hai tay chống nạnh,: “Haizz, ngày nào biết, tự nhiên lại có mưa to”

      Nàng cầm khay tay, nhưng trống , mưa tột nhiên tới, quá mức đột nhiên, nửa người bị dính nước mưa mà ướt, mới mấy bước liền gặp phải ả nha hoàn khác ở Đông Cung.

      “Lâu Nhi”, nàng vội đâm đầu mừng rỡ kêu, Tịch Hề cảm thấy hết sước khó chịu nhưng hai chân đành phải đạp mấy vũng nước còn sót lại sau trận mưa, xông lên.

      Nữ tử được gọi là Lâu Nhi năm nay vừa mới 14, 15 tuổi, nghe có người gọi liền nâng khuôn mặt nhắn lên, cặp mắt như trăng rằm, môi đáng cười “Tịch Hề”.

      Đôi tay nâng khay, bên chén dược đặc sánh, đen nhánh

      “Ngươi mang đâu đấy?”

      Lâu nhi nhìn sang hướng tay mình, đưa mắt nhìn xung quanh thấy có ai bèn tới bên cạnh Tịch Hề thanh đè thấp “Đây là cho thiếu gia.”

      Tịch Hề nghe , như có điều suy nghĩ, nhưng lại rất nhanh bỏ cái suy nghĩ kia , chỉ là chén dược mà thôi.

      “Nhanh lắm, chỉ nữa canh giờ thôi, ta chút liền về”. Lâu Nhi từ bên người nàng vượt qua, mới được mấy bước liền quay người lại cười “Nếu ngươi ở đây đợi ta, chút nữa ta và người cùng nhau trở về.”

      Tịch Hề vừa nghe Lâu Nhi phải đưa thuốc cho thiếu gia, vốn nội tâm có mấy phần tò mò, lại nghe nàng mở miệng đợi, liền hớn hở gật đầu, “Tốt, ta chờ ngươi”.

      Lâu Nhi thêm mấy bức, tới gian phòng đen như mực, bên ngoài bóng người, vốn ngoài cửa bình thường treo hai ngọn đèn, nhưng vì mưa cũng dập tắt, chỉ còn lại vỏ trống ướt sũng như giương mắt cam chịu số phận.

      “Thiếu gia”

      Nàng khẽ gọi, thanh hơi run, tay nắm chặt khay toàn là mồ hôi lạnh, Lâu Nhi bờ môi run rẩy, nàng nhìn chung quanh, ngón tay bấm vào nhau chặt gõ cửa, mơ hồ vì động tác gõ cửa mà khay đựng chén mặt nước khẽ động.

      Bên trong, xác định có đến thanh.

      Có tiếng loạt xoạt vang lên sau lưng, thình lình cành cây khô rớt, Lâu Nhi đột nhiên căng thẳng, run lẩy bẩy, bàn tay trắng nõn nà đẩy cửa vào.

      “Ngươi dám.”, giọng trầm, hơi khàn khàn được thốt ra.

      Xung quanh tối đen như mực, nàng cái gì cũng thấy, nên biết nên tiến hay lùi, mang theo thanh khiếp sợ, đứng nguyên tại chổ, đợi khắc trôi qua nàng mới dám ngập ngừng mở miệng “Thiếu gia, nô tỳ …..đến đưa thuốc……”

      Toàn thân mỗi giây phút trôi qua cũng đều kéo dài đến cực hạn, chỉ cẩn tiếng vang cũng làm nàng hồn xiêu phách tán.

      “Ha Ha…….”

      Bên tai ràng nghe được tiếng nam tử hít thở, Lâu Nhi bưng khay tâm tình khiếp sợ, người mặc dù nhiễm mưa ướt hết nữa y phục nhưng mồ hôi vẫn ngừng đổ ra.

      “Tới đây…”, thâm cực uy quyền truyền đến, ràng như vậy nhưng Lâu Nhi vẫn ngừng kích động đứng im tại chổ, thanh mang chút hàn khí, lạnh như băng. Đánh đừng chút vào trái tim, như rơi vào hàn băng ba ngàn năm, khiến cả người run lẩy bẩy.

      Nàng hạ mắt xuống, biết nên chạy đâu, mới bước tới bước, cổ tay liều bị bàn tay to nắm lấy, cả người lao đao ngã nhanh chóng bị bàn tay còn lại chế trụ, màn này làm Lâu Nhi tổn thọ, thiếu chút nữa dổ cả khay thuốc, bàn tay của nam tử kia lạnh như băng, so với người chết có chút khác biệt.

      Tịch Hề ở ngoài điện ngừng nhìn xung quanh tiếm kìm bóng dáng nhắn của Lâu Nhi, đợi hơn canh giờ, vẫn thấy người đâu.

      “Thế nào còn ra?”, nàng khỏi có chút nóng nảy, mới chịu tiến lên phía trước, lúc này thấy cửa mở ra, bước ra là người.

      Bước chân có chút tập tễnh, là lão bà.

      Mắt thấy lão bà bà đóng cửa lại, còn Lâu Nhi vẫn có ra ngoài, nghĩ ngợi lát bèn tiến lên, cũng muốn hỏi thăm Lâu Nhi đâu sao chưa ra. Mới bước mấy bước , liền cảm thấy có gì đó ổn, lúc này mới nhìn kĩ lão bà bà, chẵng phải hôm nay Lâu Nhi mặc y phục này sao? Tiến gần thêm mấy bước, Tịch Hề hoảng sợ ngừng bước chân, đứng tại chỗ, sắc mặc kinh hãi, bộ dáng kia rất dọa người.

      Lão bà bà lúc này đứng trước mặt Tịch Hề, nàng uể oải tiêu điều, dùng sức nửa ngày mới nặn ra được nụ cười, làn da vốn nên tỉ mỉ trắng nõn, khuôn mặt nhắn bây giờ lại sinh ra nhiều nếp nhăn, ba búi tóc đen hơn phân nữa là tóc trắng, Lâu Nhi tự nhiên cũng phát , chỉ là ai oán “Tịch Hề, lần đưa dược lần này, giống như trải qua mấy kiếp vậy, mệt quá”

      Tịch Hề tim đập mạnh và loạn nhịp, vẫn đắm chìm trong hoảng sợ, khó có thể kiềm chế.

      Nàng vẫn hai tay bưng khay, hình ảnh khô khan, màu da lão hóa như lão thái thái, da nhăn lúm nhúm.

      vai bím tóc từ đen chuyển thành bạch kim, Tịch Hề đem tay lấy xuống vất ra phía sau, sót lại vai sợi tóc bạc, quấn cần cổ nàng, tóc này so với Lâu Nhi chói mắt, Khóe mắt nàng sáng lên kinh ngạc, nghẹn ở cổ họng nhìn trân trối Lâu Nhi, lời định ra vội nén xuống, năm ngón tay nắm chặt để lộ dấu vết, tiện thể đem sợi tóc bạc trong lòng bàn tay dấu , mang theo chút xúc cảm.

      “Tịch Hề, Thiếu gia thích thanh tỉnh, chúng ta mau chóng rời .” Tịch Hề ngẩn ngơ Lâu Nhi vội kéo khuỷu tay nàng, ý bảo mau chóng rời .

      “A, uhm…” Ừ tiếng, nàng toàn thân khỏi rùng mình, tay cầm giúp Lâu Nhi cái khay, tay kia đỡ nàng.

      Bước chân sâu cạn lần lượt thay đổi, mỗi bước đều tập tễnh, Tịch Hề nhịn được quay về phía sau mà nhìn, gian phòng này cửa chính khép chặt, nhìn qua cũng có gì bất thường.

      Khiếp sợ trong lòng lâu vẫn bình phục lại, Lâu Nhi đối với bộ dáng tại hiển nhiên cũng là có phát , Tịch Hề đành lòng ra, chỉ là cẩn thận từng li từng tí dắt lấy tay nàng trởi về Đông Uyển.

      Ngũ Nguyệt Minh, là sơn trang lớn nhất vương triều, bên ngoài xem ra khí thế hào hùng, nếu so với Kim Loan Điện của Hoàng Đế đương triều cũng thua kém, Ngũ Nguyệt Minh chia làm ba sáu các, bảy hai viện, cả trang viên chiếm gần nửa kinh đô.

      Kể từ khi đến hậu cung Ngũ Nguyệt Minh, Tịch Hề chưa hề thấy được Cố quản gia và Điện Trạch, an bài vụ đến nay đều là người, mọi người đều gọi là Nguyệt Nương.

      hành lang dài, được cắt ghép bằng đá cẩm thạch, mặt đá sáng bóng. Ngoài trời mưa bụi mù mịt tiến đến bao trọn cả chân trời màn sương xám. Tịch Hề bưng khay, tới lầu các Tây Uyển.

      Hai người nha hoàn ở bên ngoài chờ, thấy nàng đến liền đem cửa điện mở ra, ý bảo nàng vào.

      nhàng liên tục bước, hương trầm bay trong gió, vừa định tiên thêm liền nghe được hồi vang lên, rơi loảng xoảng, trong nhà đồ vật bị đập loạn đầy đất.

      “Chủ nhân bớt giận….”

      Nha hoàn vộ vàng quỳ xuống, Tịch Hề lúc này nhìn chủ nhân của mình, chỉ thấy nàng thân y phục màu đỏ tươi từ vai đến đất, đai lưng thắt tôn lên vòng eo thon thắt lại rũ xuống phía sau, thân hình mảnh mai đứng giữa gian nhà chính, chân trần giẫm thảm lông mềm mại.

      “Đêm qua thị tẩm, là Nguyệt Cơ?”

      Nha hoàn quỳ gối bên cạnh run rẩy lẩy bẩy, đầu cuối đến ngực dám ngẩng lên : “Bẩm chủ nhân…. phải….”

      “Tiện nhân, tiện nhân”.

      tay thuận tiện mang tách trà còn lại bàn hất lên, nước trà nóng bất thiên bất dịch rơi vào người nhà hoàn, nữa bên gò má nhất thời mìn màng lập tức sưng đỏ, nữ tữ như cũ nhúc nhích quỳ, tiếng cũng dám kêu.

      “Nguyệt cơ cũng chỉ là nha hoàn, ngày hôm qua cũng lại bước thị tẩm rồi!”

      Trưng ta bộ mặt phẫn nộ, tiện hay có thể mang bất cứ thứ gì ném ra, cũng quản xem có đả thương người khác hay , phòng tất cả mọi người đều quỳ, ai dám lên tiếng, giây lát sau thở hồng hộc, dôi mắt đẹp diễm lệ bỗng nhiên dừng lại người Tịch Hề.

      “Ngươi là ai?”
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Thân phận

      Edit: Rika
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/


      Đặt cái khay trong tay xuống, Tịch Hề hành lễ, hai tay đặt ngang hông: “Nô tỳ Tịch Hề, mới được phân đến đây”

      Con tức giận chưa tiêu tan, bàn tay ngang ngược vung lên. Ở Ngũ Nguyệt Minh, hậu viện, cũng giống như hậu cung, vì tranh thủ tình cảm, bất cứ thủ đoạn nào cũng dù tồi tệ tới mấy cũng được sử dụng: “Mới đến?”

      Tịch Hề cụp hai mắt, chậm chạp : “Bẩm chủ tử, đúng ạ”

      “Được rồi” Nữ tử lộ ra vẻ mặt uể oải biếng nhác, vừa mới phát tiết xong, giờ quay lại nằm ghế quý phi. “Ngươi tới Tây cung chuyến, nhìn xem tiện nhân kia có còn ở đó , nếu Thiếu chủ có hỏi, ngươi là người mới, tìm được đường nên lạc”. Đôi mắt đẹp nhìn về phía nàng, gõ gõ ngón tay bàn: “Nếu như. . . .” nàng ta dừng lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, lạnh lùng : “Nếu ngươi dám tên ta ra, ta nhất định vả miệng ngươi”

      Tịch Hề nghe nàng ta , biết lý do lạc đường là đáng tin, nhưng vẫn kiên trì đáp ứng: “Vâng, nô tỳ biết rồi ạ”

      ra khỏi Khế Viên các, mưa làm cho hành lang ướt nhẹp, nàng lửng thửng , bất tri bất giác, cước bộ chậm lại. Ai cũng biết, Tây cung là chỗ ở của Thiếu chủ, nàng chỉ là thô sử nha hoàn, làm sao có thể vào đó được.

      Đôi mắt trong sáng khẽ nhắm lại, do dự đứng lại chút, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, muốn tìm ra nguyên nhân dứt khoát phải đến Tây uyển.

      Rừng trúc xanh biếc, cảnh sắc tươi đẹp, nàng rón ra rón rén tới trước đại điện, ngay cả lính gác cũng có, phía , ngọn đèn cung đình được châm lên, ở trước mái hiên tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

      Tịch Hề đứng trước cửa, mũi chân kiếng lên nhìn xung quanh bên trong điện, trong đó tối đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy. Nàng dám ở lại lâu, sợ có người phát .

      Chân bước vào, bàn chân dẫm lên thảm lông, cả người giống như trong đám mây, nàng nín thở, hai mắt cảnh giác nhìn xung quanh, xuyên qua đại điện, ngăn cách tấm bình phong, hẳn là nơi nghỉ tạm của Thiếu chủ.

      Cước bộ dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh lần nữa, chợt nghe thấy giọng từ sau tấm bình phong truyền tới: “Ai?”

      Tịch Hề giật mình, vội phúc thân hành lễ: “Nô tỳ là nha hoàn ở Khế Vân các, hôm qua chủ tử bị lạnh, thân thể bệnh , nô tỳ dám chậm trễ, cả gan hướng Thiếu chủ thông báo tiếng”

      Trong lòng nàng nhút nhát, tự biết lấy cớ này cũng có thể tạm chấp nhận được.

      Bên trong trầm mặc nửa khắc, ngay tại lúc lòng nàng lo sợ, nam tử bên trong mở miệng : “Ngươi vào đây”

      Tịch Hề thở ra hơi, trong nội điện, mùi cỏ huân hương thơm mát, nàng nắm tay, chậm rãi bước đến.

      Điện Trạch ngẩng đầu, cả người lười nhác nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt nàng liếc vội ra phía sau người .

      “Chỉ có mình ta thôi” . chỉ cần nhìn là biết nàng định làm gì, hơi động nửa người .

      Áo ngủ bằng gấm trơn bóng khẽ rơi ra, lộ ra làn da ràng, nhiệt độ ấm áp trong điện theo ánh nến tăng lên, Tịch Hề dám lui lại, chỉ có thể đưa mắt chuyển sang nơi khác.

      Điện Trạch đứng dậy, tùy ý choàng áo ngủ trắng lên người, Tịch Hề nhân cơ hội nhìn xung quanh, trong điện tựa hồ có dấu vết hoan ái, trong khí là lịch thanh tao.

      Bỗng dưng cả người cảm giác được áp chế, Tịch Hề bỗng dưng hoàn hồn, Điện Trạch biết khi nào đứng trước mặt nàng.

      chỉ chỉ mặt đất cách đó xa, nàng nhìn theo, thấy áo ngủ của nữ nhân, đóa hoa mẫu đơn thêu thủ công tinh tế, xinh đẹp, lóa mắt.

      Ánh mắt Tịch Hề lộ ra vẻ khó hiểu, Điện Trạch nhếch môi, bỗng đem tay phải đưa đến trước mặt nàng: “Đúng là nữ nhân”

      Tim nàng đập nhanh và loạn xạ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, sắc mặt khẽ biến, hai mắt đề phòng nhìn . im lặng, thở từng hơi nhàng, đôi mắt chuyển động, ánh mắt thâm thúy, nhưng trong mắt Tịch Hề lại trở nên thâm trầm. . .

      cho chủ tử của ngươi, ngày mai, kêu nàng đến thị tẩm”, Điện Trạch tránh ánh mắt của nàng, lồng ngực kiềm chế được dục vọng. cố gắng chính mình phải bình tâm lại nhưng được. trán là tầng mồ hôi lạnh, tay đặt bàn nổi cả gân xanh: “Cút

      Tịch Hề nhìn , sau đó nhanh chóng ra ngoài.

      Trở lại Khế Viên các, nữ tử vẫn nằm ở ghế quý ph, nhìn thấy nàng tiến vào, liền nâng mí mắt lên hỏi: “Như thế nào?”

      “Bẩm chủ tử,Tây cung của Thiếu chủ chỉ có mình thiếu chủ, chưa thấy Nguyệt Cơ”, Tịch Hề thấy trong mắt nàng ta sáng ngời, hợp thời bổ sung câu: “Thiếu chủ còn bảo nô tỳ về nhắn lại với ngài, ngày mai chủ tử tới Tây cung thị tẩm”

      “Cái gì?” Nàng ta giật mình đứng dậy, chân trần tới trước mặt nàng: “Lời này là sao?”

      “Bẩm nương nương, là chính Thiếu chủ ạ”

      Nữ tử lộ vẻ mặt vui mừng, nhướn cằm, mặt đắc ý: “Nguyệt Cơ, ngươi đấu với ta lâu rồi, mà vẫn thắng được ta”. Nàng ta thập phần vui vẻ,đưa mắt nhìn Tịch Hề rồi : “Thưởng, tất cả hạ nhân trong Khế Viên các đều được thưởng”

      Mọi người nhìn nhau, Tịch Hề dẫn đầu : “Tạ ơn chủ tử”

      Cả ngày vội vàng làm việc, lúc Tịch Hề trở lại tiểu viện của mình gần khuya, trăng lên cao, khi nàng đẩy cửa vào, liền thấy Mi Nhã ngồi trước giường Tích Linh, đưa nước cho nàng uống.

      Vết sưng đỏ mặt đỡ bớt, dung mạo cũng khôi phục vài phần.

      “Mi Nhã” Tích Linh uống nước xong : “Thực xin lỗi”

      Mi Nhã ngước mắt nhìn, sau đó dịch lại góc chăn cho nàng: “Ngốc, sao lại như thế”

      Tiếng tiêu du dương vang lên giữa đêm thanh vắng, khúc lại khúc, như sóng gợn bên tai, Tịch hề dựng thẳng tai, ngón trỏ trong áo ngủ tay trái dựa theo làn điệu viết ra hai chữ: Đến mau!

      đạo bóng đen từ tiểu viện rón rén ra ngoài, nhìn xung quanh, sau đó thân hình linh động nhảy lên mái hiên,cong người nhanh chóng tiến về phía trước. Chân lướt như gió, gạch ngói bị dẫm dưới chân hề phát ra tiếng động.

      Phía xa, chỉ thất hắc y nam tử khoanh tay trước người, trong tay , là cây tiêu dài.

      “Cửu ca”. Tịch Hề đứng lại khẽ gọi.

      tìm được chưa?” Toàn thân nam tử đều màu, bịt mặt đen, mũ trùm đầu đen, chỉ độ ra ánh mắt đạm mạc, tay trái đeo bao tay da, nghe thế gian đồn, thủ đoạn của rất độc ác, lại bị đứt ngón tay, cho nên có tên gọi là Cửu ca.

      “Giấu quá kỹ, ta còn chưa thăm dò được là ở đâu”

      “Ta trăm phương nghìn kế đem ngươi vào Ngũ Nguyệt Minh, phải là để cho ngươi ngồi ăn cơm trắng”. Nam tử lộ ra biểu hờn giận, giọng hung ác nham hiểm.

      Tịch Hề cắn môi dưới, bàn tay nắm chặt thành quyền: “Cho. . . cho ta chút thời gian, nếu tới đầm rồng hang hổ này, ta nhất định mang đồ vật kia ra giao cho ngươi”
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 7: TƯƠNG TÀN

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/



      Tích Linh mất hồn trong phút chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhận lấy khăn ướt trong tay Tịch Hề, tùy ý lau mặt mấy cái.

      “Muội đẹp, vậy mà bấy lây nay chúng ta để ý”, Mi Nhã mất tự nhiên lập tức phản ứng, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương mặt đối diện.

      Gương mặt thanh tú của Tịch Hề dần ra, mang theo khí chất thanh cao riêng biệt, Tịch Hề sờ lên gương mặt mình thở dài, cau mày “Ta có dáng dấp ra sao? Mi Nhã ngươi cũng là Đệ Nhất Mĩ Nữ đó”.

      Những ngày trước đây, ba bọn họ cùng tụ tập làm việc ở mỏ than đá cả ngày, làm việc mệt mỏi ngay cả thời gian rữa mặt còn có, từ lúc bọn họ đến Bắc Hoang Danh đây là lần đầu tiên bọn họ được ngắm dung mạo của nhau ràng đến vậy.

      Mi Nhã cùng Tích Linh bước đến chậu nước, vắt khăn cũng lau sạch bụi bẩn còn bám ở mặt, tâm tình còn trôi lơ lửng khó dò được lòng họ nghĩ gì?

      Trong ggục lúc này, máu tanh dần khô lại, đen sẫm bám đầy nền đất, rơm rạ đâu đâu cũng có vết máu, đến ngày thứ ba, bốn phía thực yên tĩnh, cũng còn ai có ý định hành động thiếu suy nghĩ.

      “ A———a——“

      Thanh bén nhọn vang lên giữa chốn địa lao, đâm vào màng nhĩ vang dội cả vách từng, Tịch Hề đột nhiên thức tỉnh, nàng xoa mi tâm hạ tầm mắt, nhìn thấy Tích Linh hai tay bưng mặt, nấp ở góc tường thét chói tai.

      “Tích Linh”

      Tịch Hề bình tĩnh đứng dậy, sải chân tiến tới bên cạnh Tích Linh “Thế nào? xảy ra chuyện gì?”

      “Mặt ta, mặt ta……..” Tích Linh dùng sức hai tay che hết gò má núp vào góc, thế nào cũng chịu buông ra. “Tịch Hề, ta thế này, ta thể ra ngoài được, ta muốn sống ở Bắc Hoang Danh, ta muốn……”

      Tịch Hề đến bên cạnh dùng sức kiềm hai vai khiến Tích Linh thể giãy dụa, Mi Nhã lúc này cũng tính táo, nàng ôm hai đầu gối ngồi dậy, hai tay theo bản năng dán lên mặt mình, xác định mình có thay đổi khác thường gì , sau khi xác định mới chậm rãi thở ra.

      Tịch Hề mắt lóe sáng, tay vẫn giữ chặt Tích Linh, kéo hai tay ra, Tích Linh đầu tóc rối bù, rũ rượi chịu nâng mặt lên, tối qua là làn da trắng noãn, sáng nay nổi đầy mụn đỏ, trông ghê sợ, từ cằm lan đến trán, căn bản còn nhận ra gương mặt thanh tú ban đầu.

      “Tại sao lại có thể như vậy?” Tịch Hề cả kinh, lòng bàn tay kéo gương mặt của Tích Linh lên gặng hỏi.

      Tích Linh dựa vào tường ngừng khóc, Mi Nhã lúc này bước lên, Tích Linh ngẩng đầu gương cặp mắt sưng húp nhìn, cho đến khi Mi Nhã tiến đến gần, mới ngạc nhiên mở miệng “Mi Nhã? Sao lại có thể như vậy? Sao ngươi có việc gì?”

      Nàng sờ gò má, rồi lại nhìn Tịch Hề cuối cùng quay qua Mi Nhã. Mi Nhã lộ vẻ mặt hiểu “Mặt người thế nào?”

      “Tại sao có thể như vậy? tại sao có thể như vậy?” Tích Linh đẩy Mi Nhã “Chúng ta dùng chung loại, là ngươi đưa ra, tại sao mặt ngươi có việc gì? Còn ta lại biến thành bộ dạng như vậy? Mi Nhã, ngươi cho ta biết….”

      Tịch Hề im lặng lắng nghe cũng hiểu được vài phần, mọi người xung quanh cũng dã bắt đầu tỉnh giấc, bu lại chỗ xem náo nhiệt, nàng tức giận xoay người, chỉ thấy Mi Nhã lộ vẻ mặt kinh hoàng, sau đó lui bước.

      “Ngươi đưa cho Tích Linh dùng cái gì?”

      Nàng tiến lên bước, Mi Nhã lùi bước cho đến khi gót chân đụng trúng bức tường, thể lui được nữa “Ta cho nàng dùng Bạch Ngọc Lộ. ngươi xem ta cũng dùng”, chưa dứt lời, nhanh chóng lôi ra bình sứ từ trong tay áo đưa trước mặt Tịch Hề “Đây là ta dùng tiền mua được từ cai ngục, rất vất vả mới có được, ngươi được hoài nghi ta làm bậy”

      Tích Linh núp bên cạnh, cai tay che kín mặt, dám ngước lên nhìn bất cứ ai.

      Tịch Hề nhận lấy bình sứ, mở ra, nay lập tức có mùi hương truyền ra, lưu lại làn khói trắng noãn như sương đọng, nàng tới trước mặt Tích Linh “Bình của ngươi đâu?”

      Tích Linh đặt cái bình sứ vô tay nàng, Tịch Hề mở ra, mùi huơng hơi gắt, lưu lại miệng bình là màu đỏ sậm, sơ với bình kia rất khác biệt.

      Tịch Hề khẽ nhăn gương mặt, buông bàn tay, đứng dậy đưa cho Mi Nhã “Của ngươi, giữ cho kĩ”

      Thanh này, còn thân thiết, Mi Nhã ngước nhìn món đồ trong tay Tịch Hề nhưng lại đón lấy.

      còn do dự bên ngoài truyền đến tiếng trống và tiếng hô : “Nhanh lên, tất cả ra ngoài”

      Bọn họ ngừng thúc giục, Tịch Hề hỏi Mi Nhã bất cứ cái gì, trách móc, nhưng ánh mắt nhạt như nước, bên ngoài mọi người tấp nập ra, nàng quay đầu lại kéo Tích Linh, dùng sức kéo nàng lên, thanh trong sáng “

      “Tịch Hề——–”

      tay bưng mặt, tay bị kéo, thanh đứt quãng “ta thể, ta thể ra đó, ta chỉ có thể ở lại đây”

      Tịch Hề nắm chặt tay, nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lênh “Ngươi phải lo, ta nhất định bỏ ngươi mình ở lại chốn này”

      Tịch Hề tay kéo, tay dùng sức ném bình sứ kia, thân bình va với bức tường kêu tiếng xoảng rồi vỡ vụn, màu đỏ sậm của chất lỏng bên trong đổ ra từ từ men theo vách tường chảy xuống.

      Nhìn bóng lưng Tịch Hề kiên quyết, Mi Nhã tránh khỏi mất mát “Tịch Hề, ta có…….”

      Nàng vẫn như cũ hề quay đầu lại, Mi Nhã mặt lộ vẻ tức giận, đuổi theo “Đúng là ta ích kỉ, ta đem dược cho Tích Linh, nhưng nghĩ hại nàng, ngươi vì sao chịu nghĩ chút, ai mà ích kỉ cơ chứ? Chẵng lẽ ngươi có, Tịch Hề, dược có hai chai, nàng dùng hay muốn bỏ lại? Ngươi lại hiểu sao”

      Bước chân cuối cùng cũng dừng lại.

      Tích Linh cũng dừng lại theo. Nàng thất kinh mà lắc đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt “Tịch Hề xin lỗi, ta chỉ muốn dùng để được đẹp lên chút, nghĩ nhiều như vậy, ta nghĩ bỏ mặc ngươi…”

      Vùi ở góc tường, Lý bà run lên, bà đứng lên, đôi mắt đục nhìn về ba bóng dáng kia, lúc này mới tập tễnh ra ngoài, nhìn lại Tích Linh “Có thể được , ai mà ích kỉ cơ chứ, độc ra ngoài là tốt nhất, bằng sau này biết đâu lại giết hại lẫn nhau, có giết hay ắt hẳn cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra”

      Tịch Hề nhìn Lý Bà, năm ngón tay nắm chặt cầm lại tay Tích Linh “Chúng ta

      Tích Linh lộ vẻ mặt mừng rỡ, sải bước theo nàng.

      Bãi săn lúc này tụ tập đông đủ người, nhưng lại tĩnh lặng như tờ, chút tiếng vang cũng có, Điện Trạch đứng ở cao, Ngũ Nguyệt Minh cho người chuẩn bị tốt tất cả, tựa hồ chuẩn bị lên đường.

      Tịch Hề ngước khuôn mặt nhắn, thanh tú, mày ngang ngài đẹp, sóng mũi cao mĩ lệ, vòng eo thon thả. Điện Trạch nhìn chung quanh ánh mắt lơ đễnh rơi người nàng, tiến bước, môi mỏng khẽ thốt “ ngờ cái bánh chưng như ngươi dáng dấp cũng tồi”

      Nàng trợn to hai mắt, nam tử phất vạt áo lên, bày ra đường nét cắt may tinh xảo, biểu thị người sống an nhàn sung sướng, màu áo trắng như nhiểm bụi trần giang, theo mỗi bước tung bay theo gió kèm theo mùi long diên hương nhàn nhạt.

      “Thế nào mà lại vẫn còn ba người?” nhíu mày, sắc mặt phản ứng cực nhanh, lộ ra vẻ mặt vui nơi đáy mắt.

      Tích Linh đem cằm dán trước ngực, từ đầu đến cuối dám ngẩng lên.

      Mi Nhã sắc mặt trấn an, bình tĩnh, ba người được Trầm chỉ uy cố ý an bài phía trước, sau lưng các nữ tử khác ngừng xô đẩy, muốn tranh thủ cơ hội cuối cùng này thoát ra khỏi nơi đây.

      “Trong vòng ba ngày chết người” Trầm chỉ huy sai người mang thi thể nữ tử lên, Tịch Hề mắt nhìn thẳng, sau lưng chợt bị người đột kích, đau thiếu chút nữa la lên thành tiếng.

      Nàng quay đầu lại, chỉ thấy theo sát mình là ánh mắt của nhiều nữ tử lộ ra hung quang, cắn răng nhìn hướng mình, trong con ngươi vằn lên từng vạch đỏ.

      “Chết như thế nào lại thảm như vậy?” Điện Trạch nhìn vết máu loang lổ khô lại bên thi thể, toàn thân là máu đỏ khô đen.

      Trầm chỉ huy ánh mắt lập tức thay đổi hướng về phía Tịch hề ngón tay chỉ đến “Chính là nàng”

      “A” Nam nử bất ngờ thốt lên tiếng, hiển nhiên là xem thường “Đủ tàn độc”

      Tịch Hề trong lòng chợt lạnh, nàng thấy ánh mắt Điện Trạch ảm đảm rơi vào thi thể “Còn có người thân ?”

      “Thưa thiếu chủ, còn có muội muội”

      “Ở đâu?” Điền Trạch rút tầm mắt, lần nữa rơi vào Tịch Hề.

      Trầm chỉ huy đến đám người đứng trước mặt, cầm roi da phe phẩy lâu lâu đánh lên lòng bàn tay, đột nhiên quay đầu lại chỉ hướng Tịch Hề “Chính là nàng”.

      “Mang ra”. Điện Trạch tiến tiến về sau. Hai tay chắp sau lưng, ngồi xuống.

      Tịch Hề chỉ cảm thấy đầu vai bị va chạm, nghiêng người nhìn lại, thấy có nữ tử từ phía sau đám người bước ra, tay nắm chặt hai quả đấm từ từ buông lỏng, quay đầu lại ánh mắt hận muốn giết người rơi ngay mặt Tịch Hề.

      “Hai trong , người ta muốn chính là đây” Điện Trạch chỉ nữ tử kia. Trầm chỉ huy hiển nhiên có phản ứng gì đặc biệt trầm giọng xá định “Thiếu chủ, ý ngài là…”

      “Ngũ Nguyệt Minh danh chấn thiên hạ, đời nào lại để nữ tử chân tay mềm còn người thân lại nơi này, cho nên, trong ba các ngươi, chỉ có thể chọn ” Điện Trạch thốt ra câu này ánh mặt lại rơi gương mặt của Tịch Hề.

      Trầm chỉ huy sáng tỏ mọi suy nghĩ, lập tức cuối đầu ngừng hành lễ “Thiếu chủ quả nhiên lòng dạ bồ tát, thuộc hạ kém cỏi xin bội phục bội phục”

      Mi Nhã cùng Tích Linh đồng thời ngẩng lên, nét điềm tĩnh mặt bây giờ tiêu tán, Tịch Hề nhìn thấy nét mừng rỡ gương mặt kia, trái tim đột nhiên tích tụ làn mây đen, khóe mắt ánh lên vài tia phẫn nộ sắc bén, đôi tay Tích Linh chợt che hai gò má, tiếp tục khóc.

      “Chuyện gì đây? Định làm loạn cái gì” Trầm chỉ huy nghe được thanh lập tức xoay đầu lại nơi phát ra tiếng khóc.

      Tích Linh giật mình, lật đật nuốt thanh còn nghẹn ngào lại ở cổ họng, khuôn mặt nhắn lúc này đầy mụn đỏ tự giác nâng lên.

      Điện Trạch lấy loạn cũng lập tức hứng chú ý của mình, ánh mắt liếc nhìn thấy Tích Linh, lộ ra và phần chán ghét, ngón tay thon dài chống bên góc mặt lười nhác nghiên người nhìn sang “Các người? Người nào phận tránh ra ngoài”

      Tịch Hề chống lại khóe miệng nâng lên, cười yếu ớt, câu ra từ miệng, nhưng cũng chỉ là thuận miệng cao hứng thốt ra, sống hay chết đều ở tay bọn họ.

      Điện Trạch thấy mặt nàng vẫn điềm tĩnh có ý nhúc nhích, ngón trỏ ở môi mỏng nhàng mơn trớn “Ngươi nghĩ gì?”

      Tịch Hề nhìn Mi Nhã và Tích Linh cái, sau lưng đó là đôi mắt đầy cầu khẩn, nàng thể coi như thấy “Chỉ cần muốn sống, chúng ta đều muốn”

      “A —”

      Điện Trạch khóe môi bật ra tiếng cười, thân thể cao đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên đứng lên, chân mang giày thiếp vàng, từng bước từng bước hướng xuống đài mà , vạt áo dài trắng tung bay theo từng bước , đạp bậc cầu thang làm bằng gỗ quý, Tích Linh khẩn trương dứt, tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay Tịch Hề. Nàng chợt thấy bị đau, mở mắt, nam tử đứng kế bên.

      Đỉnh đầu bị bóng che khuất tầm, bóng vừa dài vừa rộng, nàng khéo léo né tránh nhưng bị nắm chặt cằm, khuôn mặt nhắn bị nắm trọn trong lòng bàn tay.
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11: MẬT THÁM

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com/



      Nam tử chau mày nhìn nàng, chợt nâng bàn tay, khẽ nâng vài sợ tóc bay tán loạn trán, vuốt sang gò má nàng, để yên cảm thụ da thịt nàng:

      “Ở nơi này, ngươi tâm muốn tiếp tục ”

      Hơi lạnh từ gò má truyền sang lòng bàn tay , Tịch Hề mắt vụt sáng, tên nam tử này, từ lúc mới đến cho tận bây giờ, liền làm cho người ta thể nào suy đoán được tâm . Nhưng cứ đương nhiên bị tâm cuốn vào, rứt ra, nàng lạnh nhạt đáp tiếng:

      “Ta đương nhiên hiểu ”.

      “Cần người hỗ trợ ?”

      Tịch Hề quay mặt sang, tránh khỏi hơi ấm từ lòng bàn tay .

      “Ngũ Nguyệt Minh làm việc từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, ban đầu để được quang minh chính đại tiến vào đây, cũng tốn ít tâm sức, để ngừa có biến, mình ta lưu lại là quá đủ rồi”

      Đường Thánh kiên trì, lập tức rút bàn tay về.

      “Đúng rồi, chút nữa quên”

      Tịch Hề cượt nhớ ra điều gì đó, tiếp lời:

      “Ta hôm nay gặp chủ tử mới, nàng ta là người ngang ngược lại kêu ngạo, ta chỉ sợ nàng làm hỏng việc chính”

      “Cái này dễ thôi”

      Dứt lời, nam tử từ trong tay áo móc ra bình sứ đưa tới tay Tịch Hề:

      “Đây là Ngưng Thần Tán, vốn dự định cũng đưa ngươi, dùng ít có thể khống chế tinh thần đối phương, nếu mạnh tay thêm chút có thể lấy mạng người ta”

      Tịch Hề nhận lấy bình sứ, nắm chặt rồi đưa vào trong tay áo, chỉ cần là đồ tay nàng bao giờ hoài nghi.

      Hôm sau, toàn bộ người làm Khế Viên các đều nghỉ ngơi, hôm nay mới tới giờ sửu, cũng biết chủ tử khi nào trở về.

      Tịch Hề đứng ở cửa điện, bả vai lại đột nhiên bị va chạm, nàng trầm ngâm nhìn lại, bỗng chốc mất hồn mất vía bởi người vừa qua.

      “Chủ tử!”

      Nàng khẽ gọi, nữ chủ nhân cũng quay đầu lại hai tay vô lực cúi đầu, bộ đồ ngủ khoát người nàng lộ khuỷu tay gầy nhom, nhưng lộ ra bờ vai mịn màng trắng nõn. Tịch Hề theo phía sau bước tới, sau ngước lên đập vô mắt nàng là nơi cần cổ cửa nữ chỉ nhân, nốt hồng hồng còn ở đó có vạn phần mập mờ.

      người, áo nữa cởi, cái yếm thể che hết cảnh xuân bên trong, máu ứ động, vẫn còn hơi thở sau cơn hoan ái, làm nổi bật lên khuôn mặt nhắn kiều diễm của nữ tử.

      “Chủ tử”

      Tịch Hề cảm thấy thần sắc đúng, lần nữa khẽ gọi.

      Cuối cùng giật mình cái, quan sát bốn phía, lại như vô tình phát trở lại Khế Viên các, Tịch Hề nhanh chóng đem cửa điện đóng lại, rồi cầm thêm áo lông khoát thêm cho nữ chủ nhân.

      Cơ thể bỗng chốc ấm áp trở lại, nàng quay sang nhìn Tịch Hề :

      “Người là Tịch Hề?”

      “Vâng thưa chủ nhân, nô tỳ là Tịch Hề”

      Nàng lui khác, kéo chặt vạt áo trước ngực, thần sắc bỗng chốc trở nên nghiêm nghị.

      “Chuyện ta trở lại Khế Viên các, ngươi được ra ngoài,ngày mai ngươi với mọi người, ta ở Tây cung tới bình mình mới rời

      “Vâng ạ”. Tịch Hề thuận theo ý gật đầu, dìu nàng đến bên giường, lúc này mới ra ngoài.

      Bên ngoài Đông Cung.

      Gió thổi khẽ lay từng tán ngô đồng, xào xạc, từng chiếc lá xoay vòng, mang chút kiều diễm bi thương, chịu nổi hàn phong thổi đến trụ vững, cuối cùng mang bao luyến tiếc lá lìa cành rơi nền đất ẩm ướt.

      Mũi chân lướt , bộ hắc y bao trọn lấy cơ thể trong bóng đêm, phân biệt được, đâu là màn đêm đâu là người. khẽ xoay người lách nấp sau cột đồng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cửa điện khép chặt, tiến lên.

      Ngày đó, Lâu Nhi bắt đầu từ nơi này ra, thoắt cái từ 14,15 thành lão bà sắp gần đất xa trời.

      Ngũ Nguyệt Minh, tứ đại cung nơi đâu cũng lục soát, chỉ thiếu Đông Cung là chưa tìm qua. Đôi mắt hẹp từ trong đêm tối lộ ra, nữ tử nhanh nhẹn tiến lên, thoăn thoắt phóng lên cửa điện trong tích tắc. Đôi tay thử động, chỉ nghe tiếng ken két rất truyền ra, mở rộng khe hở đủ để chen vào người.

      Trong điện rất yên tĩnh, nàng thuận tay đem cửa điện đóng chặt lại, bên trong thể so với Tây Cung sáng ngời. Giơ tay thậm chí cũng thấy được năm ngón, nàng chỉ có thể đường tiến lên trước theo cảm giác.

      Đụng phải cái kệ, ngay lập tức biết đó là giá sách, Tịch Hề thậm chí bỏ sót bất cứ chỗ nào, trái tim lúc này càng trở nên khẩn trương khó giữ nổi bình tĩnh, trái tim trong ngực cũng theo lo âu mà đập thình thịch.

      Sau lưng bỗng truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Nàng giơ hai lỗ tai lên nghe ngóng, động tác trong nháy mắt dừng lại, nín thở, đôi mắt chợt lóe sáng, khoảng gian đen kịt, nhìn thấy bóng người.

      Yên tĩnh trong chốc lát cho đến khi xác định là con mèo, Tịch Hề mới quay đầu tiếp tục tìm kiếm.

      Đẩy ra mấy chồng chất văn thử gía sách, năm ngón tay hướng bên trong tìm kiếm, lòng bàn tay trong lúc lơ đãng đụng chạm đến tầng khác, trong lòng nàng mừng thầm, từ trong tay áo móc ra cây đốt lửa, nàng nhàng đưa tới gần môi thổi .

      “Xích-”

      Đột nhiên luồng ánh sáng dí tới kịp cho nàng phán đoán, Tịch Hề nghiêng tầm mắt, thốt lên tiếng kinh ngạc, hai mắt trợn to.

      Cảm giác như có ám khí màu đen như vụt đến, nhuộm màu tàn khốc chí mạng, cây châm lửa chỉ lờ mờ mang đến gương mặt nam tử lộ ra bỏ sót chi tiết, đôi mắc sắc bén đỏ rực nhìn Tịch Hề.

      Tịch Hề cả kinh, vừa muốn cầm cây đốt lửa trong tay thổi tắt, liền cảm thấy đôi mắt kia chợt lóe sáng, chưa kịp định hình trước ngực nàng bị đột kích, thân thể lanh lẹ vọt tới phía sau giá sách.

      “Phanh——-Phanh”

      Ám khí tung ra liên tục, lưng đụng phải kệ sách đau đớn nguôi, các tập văn thư chồng chất từ giá sách nghiên xuống đổ đôi vai gầy của nàng, cổ tay trắng khẽ vung lên chút nghĩ ngợi mang cây đốt lửa ném hướng nam tử, thừa dịp ánh sáng tắt nàng nghiêng người tránh thoát trước người , hướng ra cửa sổ bên ngoài nhảy ra.

      Tịch Hề bị rượt chạy đến cửa điện, bã vai đột liên cảm thấy nóng rát, nàng cắn răng xoay vai, tay đè lên lòng bàn tay chợt phát dòng máu ấm đổ ra,

      Cảm giác trước ngực như bị con hổ mang cắm vào, giữa các ngón tay máu ngừng trào ra, nàng ra sức mở cửa điện, bóng dáng nhắn nhảy ra ngoài, thừa dịp bóng đêm biến mất .

      Nam tử theo sát phía sau, chỉ có màu đen áo choàng cùng với ám dạn là bạn luôn theo sát bản thân, mắt phượng nhìn tứ phía, thị vệ gác đêm nghe động tất cả đều hướng mà chạy đến quỳ rạp xuống đợi lệnh.

      “Lục soát cho ta, bắt sống!”

      “Tuân lệnh!”

      Bỗng chốc trong vài phút, ánh lửa sáng chiếu sáng cả Ngũ Nguyệt Minh, Huyền Hạo đứng giữa Đông Cung, nhìn mặt đất từng giọt máu chạy dọc theo hành lang dài, mắt phương thâm trầm lạnh nhạt nhắm lại cơ hồ như nén tức giận.

      Tịch Hề dùng sức đặt tay chặt ém lại trước ngực, bước lão đão, cơ hồ là dựa vào vách tường mà miễn cưỡng tiến lên, hơi thở yên leo lên rào chắn lách mình ra khỏi Đông cung, lúc này nàng đại khái có thể liều mạng chạy khỏi Ngũ Nguyệt Minh, nhưng mà nếu vậy công sức từ ngày xưa đến giờ đều mất trắng.

      trán trơn bóng đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hô hấp nóng bỏng hỗ độn, nàng cố gắng bước , sắc mặt trắng bệt như tờ giấy.

      Tịch Hề cũng lập tức trở về tiểu viện, nàng nhìn tứ phía thấy có ai, lúc này mới nhảy vô Khế Viên các, bên trong viện có hòn non bộ bên bờ hồ, tay chân hốt hoảng mang bộ quần áo cởi ra, nơi vai trái gần ngực sưng phồng đỏ ửng ngừng rỉ máu, nằng cắn răn mang tiêu hổ mang lấy ra, tiện tay ném bên bờ hồ.

      Dựa lưng vào thạch bích, mồ hôi theo gương mặt chảy xuống từng giọt, Tịch Hề miễn cưỡng mang vạt áo xé phần, cẩn thận băng tạm lại vết thương, bởi vì tay bị thương thể động nàng đành đem hàm răng cắn lấy góc, nhịn đau nhức mang bả vai bị thương bao trọn lấy, bênh mũi nồng nặc mùi máu tươi làm người ta nghĩ đến muốn nôn, toàn bộ Đông Cung bởi lệnh lục soát mà kinh động hầu hết các vị chủ tử, thời gian qua tầm nữa nén nhang, những thị vệ kia có thể mang cả Ngũ Nguyệt Minh ra lật ngược.

      ra hòn non bộ, Tịch Hề đứng ở hồ nước, muốn đem bàn tay dính đầy máu tẩy .

      Theo ánh trăng, đôi tay vừa chạm nước dưới hồ lại phát a nước khu đó bỗng chốc đổi thành màu đỏ sậm, sắc mặtnàng ngẩng ra, chân mày lá liễu nhíu chặt lại, tiêt kia ắt có độc.

      “Qua bên kia lục soát, thích khách thể chạy ta khỏi Ngũ Nguyệt Minh, tấc cũng được bỏ qua”.

      Thanh các thị vệ nhanh chóng truyền đến, ánh lửa lan tràn trong đêm theo tốp, nhiễm cả màn đêm vốn thanh tịnh, Tịch Hề vội vàng đứng dậy, y phục kia kịp xử lý, chỉ có thể dấu vào sau hòn non bộ, làm bộ như có chuyện gì xảy ra hướng cửa viện mà tới.

      Nàng dám bước mạnh chân, chỉ sợ lần nữa xé rách vết thương, nhàng đến hành lang, liếc mắt xem động tĩnh rồi nhìn xuống bã vai trái, quả nhiên thấy trước ngực có vết máu loang lỗ, nhuộm dần mảng lớn, Tịch Hề mang áo ngoài miễn cưỡng cố gắng che lấp.

      Trở về chỗ ở, may mắn các nha hoàn cùng phòng đều ngủ, nàng rón rén chọn lấy bộ quần áo dày, vừa mới thay, lại nghe được bên ngoài truyền đến lực đạo mạnh va vào cửa rầm rầm:

      “Mở cửa, mau mở cửa”

      ồn?” nha hoàn lật người, nho thầm.

      “Mau mở cửa… ”

      Tịch Hề vất vả quay người mang đai lưng lên, liền nghe từ ngoài cửa tiếng động lớn, cửa lập tức bị đá văng, Nha hoàn trong phòng trước tiếng động lớn như vậy ai cũng thức tinh, lưu loát đứng dậy sau đó nhặt áo kế bên đắp lên người.

      “Thủ vệ đại ca, nửa đêm canh ba, biết bên trong vườn xảy ra chuyện gì? Khiến mọi người đến đây?”

      Cầm đầu đám nha hoàn , giọng lộ ra chút bất mãn.

      Tịch Hề theo phía sau, xuôi cánh tay bị thương ở bên người, cố tỏ ra bình tĩnh, tránh tầm mắt tên thủ lĩnh, theo bản năng cuối xuống ngực mình.

      “Ngũ Nguyệt Minh có thích khách, Huyền gia có lệnh, Tây các, Nam các các nha hoàn toàn bộ đến Đông cung phục mệnh”
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :