Chương 4. Thắng Vương gia (1)
Edit: Meg
Beta: Ka & Ishtar
Trong thư phòng, suốt cả đêm Hà Nghiêm - tâm phúc của Vương gia làm vẻ mặt nghiêm nghị đến mức khóe miệng co rút, cố kiềm chế chính mình nhìn trộm phía cửa sổ.
Tác phong! Làm tâm phúc của Vương gia, phải chú ý tác phong!
Nhưng cực kì tò mò về những người chuyện trong kia, biết là dạng người gì!
Triệu công công ngốc , dưng dẫn nàng đến, Giang Ngư Ngư đói đến hoa mắt lập tức để phí thời gian, tự mình lên tiếng, "Vương gia, chúng ta có thể đánh cược ? Nếu ta thắng, ngươi phải nghe ta."
Đùng. . . . . .
Hà Nghiêm nghiêm cẩn bỗng hít ngụm khí lạnh, ngữ khí này, quá lớn mật rồi!
giờ cũng chẳng cần quan tâm đến tác phong nữa, nhướn đầu, len lén nhìn về phía cái kẻ ngông cuồng vừa mở miệng kia, sau đó hô. . . . . ."Hả?"
Bởi vì quá kinh ngạc, căn bản khống chế được, phát ra thanh nghi vấn rất lớn.
Nhiều năm trôi qua, nghiêm túc gác đêm cho Vương gia, cảnh tượng gì cũng đều thấy qua, hoàn toàn chẳng nghĩ đến tình huống này.
Này, suốt đêm hóng nhiều như thế, còn tưởng người nọ là quái ba đầu sáu tay phương nào tới?
Ai dè ngẩng lên, thẳng hướng cửa sổ mà nhìn, liền thấy thân ảnh mềm mại áo trắng váy xanh, hai má phúng phính, lại bắt gặp ngay ánh mắt của Giang Ngư Ngư.
Đây chẳng qua là thoáng nhìn qua, ánh mắt nàng lập tức chuyển , nhưng vậy thôi cũng đủ say đắm lòng người.
Nhận thấy Vương gia chăm chú dò xét mình, Giang Ngư Ngư chẳng thèm né tránh, còn vô cùng hào phóng hướng người kia nở nụ cười, nụ cười thoạt nhìn lên mấy chữ . . . . . . thà chất phác .
định cả đêm cứ nhìn người chằm chằm thế này, hôm nay, khoát cánh tay, đôi môi đẹp hơi mím lại, giống như trong lòng thầm bảo “ tệ, tệ”, nhìn Giang Ngư Ngư hồi.
Sau lúc lâu, thanh khàn khàn mê người khẽ hỏi, “Được, đánh cược cái gì?"
Quả nhiên là nghiệt, thanh cất lên cứ như hoa sen nở rộ trong lòng người.
". . . . . ." Kẻ bên ngoài vô ý lại xuýt xoa hồi.
Vương gia luôn luôn cẩn thận, vậy mà hôm nay. . . . . . sao tùy tiện thế nhỉ!
Mặc dù vẫn cảm thấy chẳng có gì làm khó được Vương gia, mặc kệ đố cái gì, thiên hạ ai có thể thắng , trừ . . . . . . trừ phi mắt ngài ấy mọc gai rồi, khinh dịch đáp ứng người ta, giống tác phong của Vương gia chút nào!
Bởi có Triệu công công trong đó, cũng thể nhiều lời, nghi vấn nhiều hơn cũng chỉ có thể giấu trong lòng.
Giang Ngư Ngư nghe qua cũng thấy chả có gì vinh hạnh, nghe xong liền "Được, tiểu bằng hữu chúng ta cùng chơi nào" ngay cả ngữ khí, nàng cũng e ngại.
Mọi người đều giật mình, tột cùng ai là "Tiểu bằng hữu" cơ chứ?
"Thi. . . . . giả làm quả táo ." Mắt to nhìn quanh, nhìn ra hoa viên gần đó có gốc cây hai người ôm hết, khuôn mặt thuần lương đề nghị, "Chúng ta ngồi xổm giả làm quả táo, xem ai ngồi im lâu hơn!"
Làm quả táo, chính là thể động, cũng có thể chuyện!
". . . . . ." Bạn gác cửa tâm phúc ngây ngẩn vò vò vạt áo, mãi mới tiêu hóa được tin vừa nghe lén , này. . . . . . tiểu nương này hết trò rồi sao!
Nghĩ mà xem, nương này có võ công, đâu thể nào so với định lực của Vương gia?
Đánh cược, cũng kì lạ nha!
Giang Ngư Ngư mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào nghĩ, bước chân mềm mại về phía cây cổ thụ, linh hoạt bắt đầu trèo lên cây.
May mắn, cành cây thấp nhất kia, cũng cao quá người, Giang Ngư Ngư an toàn trèo lên, ngồi yên đó, bất động nhúc nhích, gương mặt nhắn nhẫn nhịn chịu đựng vài phần.
Khóe môi gợi lên ý cười, trung tung mình cái, nhàng đáp xuống cành khác, học theo hình dạng kì cục của nàng, bất động nhúc nhích.
giây sau. . . . . . piu~
Giang Ngư Ngư do dự ngã về phía trước, rơi đất, đứng dậy , nghiêm túc nằm nguyên tại chỗ.
Last edited by a moderator: 30/10/14