Chương 17. Vô lương pk phúc hắc (1)
Editor: Phương Vy
Bất quá bởi vì màn biểu diễn ‘ dũng’ mới vừa rồi của nàng, Hà thúc liền khách sáo gọi nàng là ‘Cửu nương’.
Trong lòng thầm tính, Hà thúc nhanh nhẹn hỏi nàng: "Cửu nương, buổi tối muốn ăn gì?".
Lập công lớn thế, buổi tối phải chúc mừng nàng tốt.
" cần đối xử đặc biệt với ta", Giang Ngư Ngư rất ‘an phận’ , "Ta ăn giống Vương gia là được".
"........." Bằng ngươi muốn ăn gì!
Hà thúc yên lặng lau mồ hôi lạnh, đột nhiên phát , đứa trẻ quá thành , kỳ lực sát thương vô cùng lớn....
Dám đánh cược dám chịu thua, xong quy tắc trò chơi thể chơi xấu, mà bởi vì có Hà thúc ở đó, đám thiên kim kia dám làm càn, cho nên vứt hết ánh mắt tức tối của các nàng ra sau người, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh rời khỏi chỗ ở, trở lại vương phủ.
Nhưng Hà thúc ở lại, nghiêm mặt ít lời khách sáo, để các thiên kim chuẩn bị cho tốt vài ngày tới ứng tuyển lần nữa, đừng làm Vương gia thất vọng.
có chút ngoài ý muốn nào, Giang Ngư Ngư mới vừa tiến vào Vương phủ, bèn có người tới truyền tin, Hách Liên Dạ muốn gặp nàng.
"Vương gia". tới thư phòng, trông thấy Hách Liên Dạ, nàng liền gọi lên tiếng như thế.
hành lễ, giọng điệu cũng khẩn trương hay cung kính gì, giống như họ ‘Vương’ tên ‘Gia’, hai chữ này tượng trưng cho thân phận tôn quý gì, mà chỉ là cái tên thông thường vậy.
Hách Liên Dạ căn bản để ý thái độ ấy, nhàng cười: "Nghe giọng , Cửu nương phải người địa phương nhỉ?"
uống trà, ngón tay như ngọc làm tôn thêm sắc xanh của sứ, là hình ảnh cực kỳ đẹp mắt rồi, mà cầm chén trà đưa tới môi, chậm rãi nhấp ngụm, bờ môi đào nhuộm tầng nước như vậy, mê người đến mức khiến người ta hận thể nhào tới cắn cái.
Nam nhân này đẹp quá, đẹp đến từng cái nhấc chân giơ tay, bất kỳ động tác lơ đãng nào đều toát lên vẻ mê hoặc cực hạn.
Kỳ thực mỹ nhân thực , rất thích hợp bức cung.
Bởi vì người bình thường thấy màn mê người này, đều gần như quên hết mọi kiên trì, mơ mơ màng màng .
Cho nên Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt càng thành hơn bình thường nhìn : "Phải ?"
"................" Tay cầm nắp chén trà khẽ ngừng chút, mắt đào hẹp dài thoáng lên ý cười: "Lẽ nào nương là người kinh thành?"
" biết".
"Hả? Vậy quê quán nương ở đâu?"
" núi".
"Núi nào?".
" biết".
".........." Hà Nghiêm lặng lẽ co quắp khoé miệng, cảm thấy cứ tiếp tục hỏi, đề tài vẫn tiếp tục vòng vèo.
Dùng ánh mắt nhận được cho phép của Hách Liên Dạ , bèn hỏi thẳng Giang Ngư Ngư: "Vậy ngươi tới Vương phủ bằng cách nào?"
"Ta vốn ở núi, sau khi cha mẹ qua đời, núi chỉ còn lại mỗi mình Đại Quai ở bên ta, nhưng có ngày, Đại Quai cũng thấy, ta tìm Đại Quai, mạch đến đây luôn."
Trong <Hiệp khách hành> của Kim Dung tiên sinh, nhân vật chính gần nhưrời khỏi nhà như vậy, Giang Ngư Ngư chỉ sửa đổi tý, khách sáo chuyển cốt truyện thành của mình.
Làm thế cũng rất tiện cho việc giải thích tại sao nàng có bài tử thân phận, cũng có thể hùng hồn giả vờ hiểu quy cũ gì, cho nên hành lễ với ai.
Nàng muốn có việc gì cứ quỳ hai quỳ, gặp ai cũng phải khom lưng uốn gối.
"Đại Quai là......" Đệ đệ hay muội muội nàng?
Giang Ngư Ngưvừa giúp giải quyết vấn đề nan giải lớn, Hà Nghiêm nghĩ biện pháp cảm tạ nàng, nghe có người thất lạc, bèn muốn phái người giúp nàng tìm.