1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Xấu Xa - Điển Tâm (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2

      "Nàng bị thương!” vừa đau lòng vừa vội vã thấp gầm.

      "Vậy thả ta .” Vết thương đau nhói, nhưng lòng của nàng càng đau hơn. "Ta thể nhìn huynh tiếp tục làm điều ác, so với chết càng làm cho ta khó chịu.”

      "Tiểu Hồng, hãy nghe ta .”

      ", ta nghe, nghe. nghe... ”

      Hai người tranh chấp, hấp dẫn ít quần chúng vây xem. 'Những đồng phạm' cùng thương nghị ở bên trong thính đường, còn có bọn nha hoàn, đám người hầu, tất cả đều chạy tới, nhưng người dám can đảm nhích tới gần, chỉ có thể vây ở bên ngắm nhìn.

      Thấy hai tay cùng cổ áo Tiểu Hồng cũng bị nhiễm nhiều vết máu, có người cũng gấp, vội vàng mở miệng khuyên. "Tiểu Hồng nương!”

      "Xin ngài đừng xúc động!”

      "Đúng vậy a, nghe lời chủ tử chút xem sao!”

      Vội vã đưa ông chủ Vương rồi Trần chưởng quỹ cũng theo tới đây, cái đầu hoa râm của từ trong đám người chui ra, vừa thấy máu, liền bị doạ to nhảy lên."Tiểu Hồng, nghe lời, mau bỏ đao xuống.” vội vàng ồn ào.

      ", ta muốn trở về bên cạnh đại tiểu thư.” Tâm ý nàng quyết.

      "Ngươi đừng! Đừng!” Trần chưởng quỹ còn muốn khuyên nữa, nét mặt già nua đầy nếp nhăn, lại đột nhiên biến trắng. ôm bộ ngực, phát ra rên rỉ thống khổ, hai tay run rẩy mãnh liệt, tiếp theo đứng vững nữa. tiếng rống vang lên té xuống.

      "Trần chưởng quỹ!”

      "Mau, mau gọi đại phu!”

      Tất cả mọi người bị dọa, mọi người kinh hãi thét chói tai, luống cuống tay chân. Bao gồm Tiểu Hồng cầm chuỷ thủ cũng lo lắng, lực chú ý đều bị kéo .

      Cảnh Võ thừa lúc này, kiểng mủi chân chút, nhướng người lên trước, thuận tay đoạt chủy thủ, đem thân thể mềm mại của nàng, lần nữa ôm vào trong lòng. vung lên tay, đem chủy thủ ném xa ra ngoài. "Lấy khăn, thay nàng cầm máu!” gầm rú, bàn tay to đè chặt miệng vết thương kia. Tiểu Hồng giãy dụa, ngay cả lúc cam lòng, nhưng vẫn còn nhớ đến lão giả lớn tuổi. Nàng vội vã quay đầu, đối với người chung quanh la: "Đừng để ý tới ta, trước chiếu cố Trần chưởng quỹ!” Sau đó, nàng nhìn thấy!

      Trần chưỡng quỹ vốn là thở hồng hộc, té mặt đất, lúc này ngồi dậy, mở mắt hướng nơi này nhìn, tiếp xúc tầm mắt Tiểu Hồng, nét mặt già nua của ửng đỏ, lúng túng cười.

      Lúc này nàng mới tỉnh giác lại.

      “Các ngươi, các ngươi đều gạt ta!” Nàng bị tức khóc, quả đấm ra sức đập lồng ngực Cảnh Võ. Động tác kịch liệt này, dính đến vết thương, mất máu nhiều hơn.

      " nên kích động.”

      " mượn huynh xen vào!” Nàng la hét, hạ thủ nặng hơn.

      Cảnh Võ thể nhịn được nữa, chỉ có thể cầm đầu vai của nàng, bắt buộc nàng bất động.

      "Tiểu Hồng!” nhìn thẳng nàng.

      "Nàng mang thai.” Oanh! Nàng cảm thấy giống như là bị sét đánh, mang thai???

      Nàng mang thai???

      Tiểu Hồng khiếp sợ dứt, lăng lăng nhìn Cảnh Võ vẻ mặt nghiêm túc, trong thời gian ngắn, cũng ra nửa câu. Tay bé trắng noãn có chút run rẩy.

      "Huynh gạt ta?” Nàng xác định hỏi lại.

      " .” Cảnh Võ buộc chặt hai tay, thấp giọng ."Ta vẫn chiếu cố nàng, ta biết thói quen của nàng thay đổi, khẩu vị thay đổi, còn có sáng sớm bị ói, đây cũng là nguyên nhân nàng nôn oẹ”

      cũng đúng, nhưng nàng vốn cho là, kia cũng là bởi vì sau khi tuyệt thực, nguyên khí nàng tổn thương nặng nề, mới có thể thoải mái lâu như vậy, chưa từng có nghĩ tới, mình là mang thai.

      Nàng có chút mờ mịt, vẫn dám tin.

      Nàng mang thai, mang thai hài tử của Cảnh Võ. Con của bọn họ, ở trong bụng của nàng, từ từ lớn lên, qua mấy tháng sau, xuất thế, sau đó, Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, nhìn lên Cảnh Võ trước mặt. Sau đó, con của bọn họ, cũng sắp bị những điều ác Cảnh Võ làm liên luỵ, vĩnh viễn thể thoát khỏi.

      Nhất thời nghe tin mang, cùng với mất máu, khiến nàng cách nào ứng phó. Mà mãnh liệt đả kích, càng làm cho ngực nàng thấy đau, trước mắt biến thành màu đen, cũng nhịn được nữa.

      Chân Tiểu Hồng mềm nhũn, cứ như vậy ngất .

      Trước khi lâm vào hôn mê, nàng còn nghe thấy được Cảnh Võ lo lắng rống giận.

      "Mau gọi đại phu!”??

      Bóng tối, từ từ rút .

      Khi Tiểu Hồng mở mắt lần nữa, nàng trở lại cái sân Cảnh Võ ở.Đoạn thời gian này, bọn ta ở tại nơi này.

      Nàng còn có chút mơ màng, mới hơi quay đầu, cảm thấy cần cổ đau nhói. Nàng hoang mang đưa tay, đến khi sờ soạng thấy cần cổ được băng bó tốt bằng vải bông, vẫn là chiếc giường rộng lớn thoải mái này.

      Bên trong phòng ngủ, có bóng người đung đưa, đó là bóng dáng đại phu.

      " nương có khỏe ?” Đại phu mở miệng.

      "Trừ vết thương cổ, nương còn cảm thấy có chỗ nào thoải mái ?”

      " có.”

      Đại phu hài lòng gật đầu. "Vậy tốt, ta khám qua, nương mặc dù bị thương, nhưng có gì đáng ngại, chẳng qua là Cảnh gia yên lòng, nên giữ ta lại, cho đến khi nương tỉnh lại.”

      Như vậy, Cảnh Võ đâu??? Tiểu Hồng nuốt xuống vấn đề đến khóe miệng, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện nàng nên quan tâm hơn.

      "Đại phu, đứa bé sao? Ta có làm bị thương đứa bé ?” Nàng nóng lòng hỏi.

      "Xin yên tâm, thai nhi có chuyện gì, chẳng qua là trong khoảng thời gian này, nương tốt nhất nên tĩnh dưỡng.” Đại phu mỉm cười, mở ra cái hòm thuốc, lấy ra bút mực, tại chỗ viết xuống phương thuốc. "Ta đây cho ít thuốc an thai, nương nên uống đúng giờ.”

      Đại phu viết xong phương thuốc, hướng giấy thổi thổi, cho đến khi nét mực thấm qua, mới gi-ao cho nha hoàn. nhấc cái hòm thuốc, đứng dậy.

      "Như vậy, ta quấy rầy nương nghỉ ngơi.” Đại phu mới vừa rời trước, nha hoàn cầm phương thuốc cũng theo sau rời , đông đông đông chạy hướng phòng bếp, vội vàng bảo người hốt thuốc trước. Chỉ là trong nhà cũng phải ai, ngoài phòng ngủ còn hai nha hoàn canh giữ, tùy thời lưu ý Tiểu Hồng.

      Mất máu mỏi mệt, làm nàng hôn mê lần nữa.

      Khi lần nữa... tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ tối đen.

      Tiểu Hồng là bởi vì nghe thấy mùi thuốc, mới tỉnh lại. Nàng giãy dụa, muốn ngồi dậy, nhưng cần cổ đau đớn, lại làm cho nàng nhịn được phát ra rên rỉ.

      "A, nằm nằm, ngàn vạn đừng động!” Tiếng lanh lảnh của thiếu niên quanh quẩn ở bên trong phòng, khuôn mặt tuấn tú phi phàm, bỗng dưng xuất ở bên giường.

      Thiếu niên mặt như quan ngọc, đầu đội mũ gấm màu tím, thân áo lụa hoa màu xanh da trời, quần áo mặc người đều được làm từ chất liệu tốt nhất. Ngay cả cây quạt viền vàng mang bên người, cũng là bút tích thực của danh gia, giá trị liên thành.

      cười mị mị, kéo qua cái ghế, còn hướng bọn nha hoàn : "Đem thuốc bưng tới đây.”

      Bọn nha hoàn thấy , tất cả đều khó cưỡng sức quyến rũ, theo dõi cười khúc khích dứt. Vừa nghe mở miệng, mọi người liền tranh nhau phục vụ cho .

      Chén thuốc vừa được nấu tốt còn nóng, ân cần thổi cho nguội , mới đưa đến khóe miệng Tiểu Hồng.

      Tiểu Hồng ngây ngốc nhìn chằm chằm , theo bản năng há mồm, nuốt xuống ngụm thuốc. Thuốc có chút đắng, nhưng Tiểu Hồng kinh ngạc, lúc này căn bản ý thức tới. Nàng cảm nhận được vị gì, trong lòng nghi hoặc nhiều đến nỗi sắp tràn ra, nàng thậm chí còn đưa tay dụi dụi mắt, xác nhận bản thân phải là hoa m ắ t.

      Thiếu niên quả cao hứng phấn chấn, lại múc muỗng thuốc "Uống ngụm nữa.”

      Nàng lại nuốt xuống muỗng thuốc kia, "Ngài, ngài làm sao có tới nơi này?”

      Theo đạo lý mà , thiếu niên tuấn tú này, là trong những người có khả năng xuất ở đây giờ phút này nhất!

      nhân vật đại danh đỉnh đỉnh (tiếng tăm lừng lẫy) trong kinh thành này, là người của Tiền gia, đệ đệ Tiền Kim Kim.

      Chương 10.1

      "Húc Nhật công tử, sao người lại tới đây?”

      Tiểu Hồng khiếp sợ, nhìn thiếu niên tuấn trước mắt, trong mắt đầy nghi hoặc "Là ta tìm tới.” Tiếng của nam nhân chứa nụ cười. thanh quen thuộc này làm Tiểu Hồng thiếu chút nữa té xuống giường.

      Nàng quay đầu lại nhìn thấy nam nhân vào phòng, bị kinh hoảng lần nữa, cái miệng nhắn khẽ mở ra, nhưng hồi lâu phát ra được thanh gì.

      Trước mắt là nam nhân cao lớn, ung dung tự tại, chính là người được các thương gia ở kinh thành nhắc tới, bị đoạt tài sản và đuổi ra khỏi nhà - Nghiêm Diệu Ngọc.

      Tiểu Hồng vỗ vỗ ngực, lo lắng nghiêng người, liền vội hỏi:

      "Nghiêm, Nghiêm công tử, người có khỏe ? Ta nghe người bị Cảnh Võ”.

      Giọng nàng yếu ớt hẳn. Bởi vì, lúc này Cảnh Võ cũng vào phòng ngủ. Mặt Tiểu Hồng liền biến sắc, mới nhìn thấy , cảm thấy ngực thu lại đau đớn. Nghi ngờ, nàng đầu tiên là nhìn Cảnh Võ chút, tiếp theo quay đầu nhìn Nghiêm Diệu Ngọc cùng Húc Nhật, khuôn mặt nhắn bỗng dưng tái , bộ dáng chịu đả kích .

      "Chẳng lẽ, ngươi bắt bọn họ tới?” Ôi, rốt cuộc còn muốn làm bao nhiêu chuyện xấu đây?

      Cả người Cảnh Võ cứng đờ "Bọn họ là tự nguyện tới.”

      Nàng ràng tin. Hiển nhiên, ở trong suy nghĩ của nàng, là người xấu, nên bỏ qua như vậy.

      Trong lòng Cảnh Võ biết nàng còn tín nhiệm nhưng khi nhìn thấy nàng nhất quyết nhận định có tội khỏi cảm thấy đau xót

      Nghiêm Diệu Ngọc bên cạnh mỉm cười : "Tiểu Hồng, Cảnh Võ vừa sai, chúng ta là tự nguyện tới.”

      Húc Nhật kích động cũng thêm: " sai, sai, ta là tự nguyện tới, tuyệt đối có ai ép buộc ta tới.”

      Lời này, lại khiến cho sắc mặt Tiểu Hồng tái mấy phần. Ánh mắt nàng nghi ngờ lẫn bất an nhìn Cảnh Võ, lo lắng là cầm lấy đao bức hai người này tới đây.

      Nhìn bộ dáng của nàng, Cảnh Võ cũng biết nàng suy nghĩ cái gì.

      xanh mặt, thấp giọng lên tiếng "Ta có lấy đao kề cổ của !”

      Đáng chết, muốn bóp chết tiểu khốn khiếp kia!

      Tiếng gầm thét kia, làm cho Tiểu Hồng sợ đến co rúm lại.

      Nàng nhìn lại Cảnh Võ, mà gục xuống cắn môi trong lòng vẫn hoài nghi, là lấy đao bức người.

      Cho đến lúc, Húc Nhật mới phát mình sai, nụ cười cứng đờ, múc 1 muỗng thuốc, đưa tới trước mặt Tiểu Hồng " là ta tự nguyện tới, ngươi làm ơn uống ngụm thuốc.”

      Thấy Húc Nhật đối với Tiểu Hồng ân cần như vậy, Cảnh Võ chỉ cảm thấy càng thêm tức giận, hận thể vặn gãy cổ

      Cảm thấy sau gáy có trận lạnh lẽo, Húc Nhật kinh hãi, len lén quay đầu quả nhiên thấy Cảnh Võ trừng mắt nhìn .

      "Ngươi đừng nhìn ta như vậy."

      Nghiêm Diệu Ngọc cười, than thở cái tên tiểu tử này: "Húc Nhật, đem thuốc để xuống.”

      "Nhưng mà Tiểu Hồng còn chưa có uống thuốc xong!”

      "Ngươi đem thuốc để xuống , Cảnh Võ đích thân xác nhận Tiểu Hồng uống thuốc xong chưa !”

      Nghiêm Diệu Ngọc chỉ có thể trực tiếp thức tỉnh Húc Nhật.

      Tiểu Hồng cũng hiểu được Cảnh Võ để ý cái gì, mắc cỡ chỉ muốn trốn vào trong chăn

      Húc Nhật nhìn nàng thẹn thùng dứt, lại nhìn Cảnh Võ cái, thấy sắc mặt buồn bực càng lộ vẻ khó coi của mới chợt hiểu ra. Giống như là phát điều gì thú vị, khoái trá :

      "Ai da, ngươi phải là ăn. . . !”

      Hai mắt Cảnh Võ nhíu lại, quét tia lạnh băng như đao về phía Húc Nhật. Húc Nhật trong lòng giật mình, đem chữ cuối cùng nuốt trở về trong bụng, xém tí nữa cắn đầu lưỡi.

      cầm lấy quạt che kín miệng, nhanh chóng để chén thuốc xuống, vọt nhanh qua bên, kinh hoảng lẩm bẩm: "Ta gì! Ta gì!”

      để ý đến Húc Nhật, Nghiêm Diệu Ngọc đến gần mấy bước, lại vững vàng, Tiểu Hồng còn có chút lo lắng: "Nghiêm công tử, vết thương của ngài khỏe chưa?”

      " sớm có chuyện gì .”

      "Nhưng, ta tận mắt nhìn thấy, . . . . . . . chém rất mạnh.” Nàng giọng

      Nghiêm Diệu Ngọc lại cười tiếng: "Đó là do sắp đặt.”

      Trong lòng Tiểu Hồng nghi ngờ càng lúc càng sâu, nàng bất an nhìn hai người, vừa sợ hãi nhìn trộm Cảnh Võ cái.

      Đứng ở bên, lộ ra vẻ mặt có chút tức giận cùng kiên nhẫn, nhưng đôi mắt nhìn nàng chăm chú lại khó có thể che giấu tình cảm

      "Tất cả việc này cũng là giả, chỉ là vở diễn.” Cảnh Võ nhìn nữ nhân mến giường, rốt cục cũng thừa nhận với nàng. "Ta chém bị thương, nhưng đây cũng là ở trong kế hoạch, xếp đặt sẵn.”

      Nàng có cách nào tin, nhìn chằm chằm Cảnh Võ: "Kế hoạch?”

      "Là ta muốn Cảnh Võ chém.” Nghiêm Diệu Ngọc .

      Này.... thực thể tưởng tượng nổi ! Tiểu Hồng thể tin được. Nơi nào có người vì lý do gì muốn người khác chém mình đao?

      "Tại sao?” Nàng hỏi tới .

      "Ta cũng biết ngươi tin cho nên khi Cảnh Võ muốn ta giải thích với ngươi, ta mới mang Húc Nhật đến đây.”

      "Giải thích?” Tiểu Hồng có chút mê hoặc, trong đầu nghi ngờ.

      "Giải thích cái gì?”

      "Giải thích vì sao ngươi hiểu lầm !”

      Húc Nhật dùng cây quạt gõ lên trán nàng cái, rồi quay sang Cảnh Võ suy xét chút.

      Hiểu lầm? Đây là hiểu lầm sao? Mắt thấy bộ dáng ung dung của Nghiêm Diệu Ngọc và Húc Nhật, giống như là bị Cảnh Võ uy hiếp.

      Nghe vào những lời của những nam nhân này khó tin.

      Nhìn nàng vẫn là mờ mịt giải thích được, Húc Nhật chủ động : "Nghiêm đại ca nhọc lòng như thế, ra cũng là vì muốn giành được đồng tình của đại tỷ.”

      Tiểu Hồng trừng lớn mắt.

      "Mà Cảnh đại ca võ công cao cường, khi xuất đao tránh những chỗ nguy hiểm.” Vẻ mặt Húc Nhật kiêu ngạo, ý là tất cả đều do nghĩ ra, còn giương giương đắc ý khuyên nàng: "Cái này kêu là khổ nhục kế.”

      Cho đến lúc này, Tiểu Hồng mới hơi hiểu. "Nhưng, tại sao cần làm vậy?”

      Nàng , loại này là cầm tánh mạng để làm tiền đánh cuộc sao?

      Nghiêm Diệu Ngọc thở dài hơi: "Tiểu Hồng, nếu như ta bố trí việc này, Kim nhi vĩnh viễn thừa nhận nàng có cảm tình với ta, nàng cũng vĩnh viễn gả cho ta”

      "Năm đó, ta còn trẻ nông nỗi, nàng lại quá mức kiêu ngạo, ta ngờ nàng đối với trận đấu rượu kia lại chú ý.” lộ ra nụ cười khổ. "Cho nên, ta bày ra hết thảy, để cho Cảnh Võ chém thương ta, để cho cùng với Lưu Nghiễm cướp lấy Nghiêm gia, để cho ta thành hai bàn tay trắng, mới có thể bức ra lời trong lòng của nàng.”

      Cho nên, ngoài mặt người bị hại là Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng căn bản chính là kẻ chủ mưu phía sau!

      "Nhưng kế sách này là vì Đại tiểu thư, ta phải thực thôi” Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thản nhiên : "Nếu làm như vậy, sợ rằng nàng cùng ta kéo dài mười năm nữa sao?”

      Chương 10.2

      Về điểm này, Tiểu Hồng đồng ý.

      Ừm, như vậy cũng sai. Như tính tình của Đại tiểu thư, đúng là có thể phải làm vậy?

      Cùng Nghiêm công tử mười năm nữa sao??? Thậm chí hai mươi năm.

      Húc Nhật cũng ở bên hát đệm, "Tiểu Hồng, ngươi phải biết rằng khắp trời đất bao la” thận trọng cường điệu, " ai có thể giống như Nghiêm đại ca dũng cảm như vậy, đại tỷ nhiều như vậy vì hạnh phúc chung thân của đại tỷ, ta cùng nhị tỷ đương nhiên là giúp bạn tiếc cả mạng sống, tiếc nha!”

      "Cái gì? Ngay cả Bạc Ngân nương cũng tham dự?”

      Nàng cả kinh, lúc này mới nghĩ đến, khó trách bên trong Tiền gia, có nhiều người phản bội như vậy, chưởng quỹ cũng vùi lấp ở trong đó, nhưng nếu nội gián chỉ có Húc Nhật, là thể nào có nhiều người phản bội như vậy, càng đừng là muốn lừa dối Đại tiểu thư??

      " sai, sai, chuyện này nếu có nhị tỷ, thành được đâu.” Húc Nhật cười tà mị , "Cho nên, ngươi có thể yên tâm, Cảnh Võ chẳng qua là nghe lệnh làm việc.”

      Tiểu Hồng còn có chút chần chờ, nàng nhìn Cảnh Võ, cảm thấy có chút bị thương, thấp giọng hỏi: "Như vậy, tại sao ngươi sớm cho ta biết?”

      Vì thế, ta đếm được bản thân khóc mấy lần.

      "Bởi vì ta biết, nàng đối với người phụ nữ kia có rất nhiều trung thành.” Cảnh Võ trầm giọng .

      "Ta phải phòng ngừa tất cả có thể làm hư đại cục.” Nghiêm Diệu Ngọc bổ sung, khóe miệng mỉm cười liếc mắt Cảnh Võ cái.

      "Nhưng, có người nhất thời xúc động, mới mang ngươi .”

      "Ngươi đối với Kim nhi trung thành như thế, chắc chắn nghiêng về phía nàng. Cho dù ngươi nguyện ý giúp ta, ngày trở về, sợ cũng giấu giếm nàng được, sớm muộn làm nàng nhìn thấu ta bày ra cái chuyện này.”

      Cuối cùng, Nghiêm Diệu Ngọc thở dài, nhìn Tiểu Hồng : "Ai biết ta trăm tính ngàn tính cũng nghĩ đến trong mắt Cảnh Võ đối với ngươi có tình ý”

      Lời này vừa ra, ngay cả Cảnh Võ mặt lạnh băng cũng đỏ mặt

      Tiểu Hồng xấu hổ trong lòng, đỏ mặt cúi đầu xuống.

      "Cho nên, Cảnh đại ca là bất đắc dĩ.” Bởi vì mới vừa rồi bậy, lúc này Húc Nhật cố gắng muốn đền bù "Buổi sáng, ở chỗ Vương lão bản, chúng ta còn phải nhờ đem tin tức tung ra ngoài, Cảnh đại ca mới có cách nào thẳng thắn với ngươi.” Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, "Nếu lúc trước được, vậy bây giờ, tại sao lại đem hết thảy cho ta biết?”

      Cảnh Võ nhìn nàng, khuôn mặt lên tia đau lòng, "Nàng mang thai, ta thể mạo hiểm nữa, thể làm cho nàng bị thương tổn mà gặp nguy hiểm nữa.”

      cũng cách nào nhịn được nữa, nhìn thấy bộ dáng nàng thiệt đau lòng.

      "Cho nên, đây hết thảy cũng là giả ?” Nàng vỗ vỗ ngực, ánh mắt vừa mong đợi vừa sợ làm đau lòng . "Ngươi cũng phải là người xấu, ngươi có ngầm chiếm Nghiêm gia, cũng phải là cường đạo?”

      có thể thẳng thắn mình trong sạch! Cảnh Võ hít hơi sâu, thận trọng : " phải.”

      Nước mắt, đột nhiên dâng trào."?” Nàng run giọng hỏi.

      Tiểu Hồng giơ lên run rẩy hai tay, bịt miệng, nước mắt lưng tròng nhìn , nhưng ép được nghẹn ngào nơi cổ họng.

      Cảnh Võ cũng cách nào nhẫn nại được nữa, bước nhanh ra phía trước, ngồi xuống bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực.

      " xin lỗi, nàng đừng khóc , đừng khóc ... ”

      Mặc dù, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật vẫn đứng ở bên, nhưng Tiểu Hồng nhịn được, núp ở trong ngực Cảnh Võ, níu chặt lấy quần áo của , lên tiếng khóc.

      tốt quá, là người xấu, nàng có nhìn nhầm. tốt quá, cũng có làm ra chuyện hối hận cả đời. là tốt quá.

      Ánh trăng đầu cành, Nghiêm công tử cùng Húc Nhật công tử, chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ .

      Cảnh Võ gì ôm lấy nàng, lấy phương thức của an ủi nàng. Tiểu Hồng nức nở, qua hồi lâu, mới từ từ ngừng lại. Dùng bàn tay to cầm lấy khăn luạ lau nước mắt cho nàng. cúi đầu xuống, ở trán nàng ôn nhu hôn "Ta xin lỗi.”

      Tiểu Hồng hít mũi, tựa vào lồng ngực , nghe tiếng tim đập.

      Cảnh Võ , giọng khàn khàn, "Ta vẫn rất muốn cho nàng biết, nhưng, ta nợ Nghiêm Diệu Ngọc ân tình.”

      Nàng tò mò ngẩng đầu, lẳng lặng lắng nghe. "Nhiều năm trước, Nghiêm Diệu Ngọc miền nam trị thủy, vô tình gặp gỡ mẹ ta bị cướp, ra tay cứu mẹ ta mạng. Vì báo đáp ơn cứu mệnh của , mẹ muốn ta ở bên cạnh , báo đáp ân tình rồi mới có thể trở về.”

      Cảnh Võ hít hơi sâu, trong giọng lộ ra mỏi mệt , cùng với bất đắc dĩ. "Cho nên lần này, , chỉ cần giúp lần này, coi như là trả ân tình.”

      "Ta còn tưởng rằng, huynh tin tưởng ta.” Nàng cắn môi, giọng .

      vỗ về khuôn mặt nhắn của nàng, khàn giọng thừa nhận: "Nếu như, ở cõi đời này ta có có thể hoàn toàn tin tưởng ai, người kia, nhất định là nàng.”

      Tiểu Hồng cảm động nước mắt trào ra ngoài.

      "Ta xin lỗi, làm nàng đau lòng,” khàn khàn xin lỗi.

      Nàng lắc đầu, biết là vì chữ tín, vì muốn thay mẫu thân báo ân, mới phải làm như vậy. chính là người có nề nếp như vậy. Cho nên, mới có thể ở bên cạnh Nghiêm công tử mười năm, chỉ vì hồi báo ân tình năm đó.

      "Cho nên, huynh cũng phải là hộ vệ của Nghiêm công tử?”

      " phải.” hỏi "Nàng để ý thân phận của ta?”

      Tiểu Hồng lắc đầu lần nữa, "Chỉ cần ngươi phải người xấu là tốt rồi.”

      nhìn nàng chăm chú, "Ta phải.”

      Tiểu Hồng nhìn , rưng rưng lộ ra e lệ, ngọt ngào mỉm cười, "Như vậy, vô luận huynh là ai, cũng trọng yếu.”

      cúi đầu, trái tim bởi vì nàng mà co rút nhanh nóng lên.

      giọng hỏi: "Như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

      Nàng cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt, lát mới mở miệng, "Ta... Ta...”

      "Nàng gì?” Cảnh Võ nhịn được hỏi.

      Cảnh Võ chờ, tiểu nữ nhân khả ái được ôm trong ngực thẹn thùng, len lén, nàng nhanh giương mắt, nhìn cái.

      Gặp ánh mắt nóng bỏng chờ, "Người ta... người ta cũng đem mình --...”

      Nàng càng càng xấu hổ, thanh cuối cùng đến cơ hồ nghe được.

      "Ta cũng đem mình cho huynh... Làm sao có thể muốn --...”

      Cảnh Võ vươn tay, nhanh chóng giữ lấy cằm nàng. Mà mặt nàng đỏ hồng, hai mắt đen nhánh vẫn buông xuống, nhìn cái bên trái, nhìn cái bên phải, thậm chí nhìn tay bé của mình, chính là mắc cỡ chịu nhìn .

      "Tiểu Hồng, nhìn ta .” mở miệng cầu, cố ý muốn hỏi ràng.

      Biết bản thân nếu ngẩng đầu lên, Cảnh Võ tuyệt đối vẫn chờ đợi, Tiểu Hồng thể làm gì khác hơn là giương mắt, nghe lời, xấu hổ nhìn .

      Vừa tiếp xúc với cặp mắt nóng bỏng đen đồng kia, mặt nàng tự chủ được càng đỏ hơn.

      "Cho nên, nàng nguyện ý gả cho ta?” hỏi.

      Nhìn người nam nhân trước mắt này, Tiểu Hồng e lệ gật đầu, nho đáp tiếng.

      Nhưng, vẫn hài lòng, khàn giọng cầu, " ra.”

      Nàng nên lời nữa!

      Toàn thân Tiểu Hồng cũng xấu hổ đến đỏ rừng rực, nhưng thấy vẻ mặt Cảnh Võ, nếu nàng nhất định cùng nàng ở chỗ này duy trì dáng vẻ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.3

      Tiểu Hồng mới lắp bắp, mở ra cái miệng nhắn, e lệ : "Ta... Ta nguyện ý...”

      "Còn gì nữa ?” nhất định phải nghe được toàn bộ.

      "Ta... Ta nguyện ý gả cho chàng...”

      Đến khi nàng ra khỏi miệng, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      Cảnh Võ đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn nàng.

      Tiểu Hồng bị hôn đến vui sướng, thiếu chút nữa quên bây giờ là chiều tối. "Ngày mai chúng ta thành thân.”

      "Cái gì? !” Nàng cả kinh, hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh ?”

      "Nhanh sao? nàng sắp sinh hài tử rồi.”

      Chậc, sao lại như vậy nữa!

      Nàng liếc cái, mặt lại đỏ lên.

      "Sau này, nàng bao giờ...được đụng tới đao nữa.” bao giờ... muốn nàng đụng thứ đồ nguy hiểm kia.

      "ừm. ”

      " cho dùng cách của nàng tới uy hiếp ta nữa. ”

      "Uh.” Nàng gật đầu lần nữa, "Ta .”

      "Cũng cho vừa vừa nhìn đông tới nhìn tây.” kiên trì.

      "Ta nào có vừa vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.” Tiểu Hồng kháng nghị.

      " đúng à, vậy tại sao nàng luôn ngã nhào?”

      Nàng hét lên. "Đó là ngoài ý muốn”.

      "Còn có, cho phép nàng thay Tiền Kim Kim chắn đao.” Điểm này quan trọng nhất, sau này muốn cho nàng rời xa nữ nhân kia, chỉ là vẫn là thừa dịp nàng biết điều chút bắt hứa hẹn để bảo đảm.

      Tiểu Hồng há mồm lại muốn kháng nghị, nhưng thấy nghiêm mặt, biết là từ trong lòng lo lắng, trong phút chốc nàng đem kháng nghị thu hồi, chăm chú nhìn , gật đầu hứa hẹn.

      " được thay ta ngăn chặn. Cũng thể thay bất luận kẻ nào chắn đao.”

      "Nhưng - ”

      " có nhưng, chỉ cần có người rút đao ra ngoài, nàng phải núp sau lưng ta.” Cảnh Võ như đinh chém sắt.

      Điều kiện cầu hôn của có nhiều chút. hiểu nàng rất . Tiểu Hồng nhìn nam nhân ở trước mắt, ngực khỏi ấm áp.

      Nàng biết, nhiều như vậy, hoàn toàn chỉ là bởi vì muốn phải nhìn nàng bị thương nữa.

      Nàng giơ bàn tay bé để trước ngực "Thiếp đáp ứng chàng, sau này tuyệt đối thay bất cứ ai chắn đao, cũng rút đao đối với chàng, chỉ cần có người rút đao, thiếp nhất định là người thứ nhất trốn sau lưng chàng.”

      Nghe được nàng như vậy, vẻ mặt căng thẳng của mới hơi hòa hoãn chút ít, lại nghe đến nàng còn cộng thêm...

      "Chỉ là, chàng cũng phải đáp ứng thiếp chuyện.” Tiểu Hồng .

      "Chuyện gì?”

      "Sau này,chàng cũng được giấu giếm thiếp bất cứ chuyện gì. ”

      "Ừm.” chút do dự đáp ứng.

      "Thiếp chàng.” Miệng của nàng, ra câu.

      Tiểu Hồng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhất thời nghiêng người hôn lên mặt nhưng vừa hôn , nàng mới bắt đầu xấu hổ, cuống quít muốn thối lui.

      Cảnh Võ chịu buông tay, kiên trì đem nàng ôm trong ngực. hôn môi của nàng.

      Lệ nóng, lại lần nữa tràn đầy hốc mắt. Nàng vừa khóc vừa cười, e lệ dâng lên dũng khí, tỏ tình lần nữa.

      "Ta cũng nàng.”

      Môi của bọn họ, dính sát vào nhau, hôn nhàng, kiếp này cùng hứa hẹn.

      Mưu kế của Nghiêm Diệu Ngọc rốt cục được như ý, khiến cho Tiền Kim Kim nguyện ý thừa nhận cho dù tán gia bại sản nàng vẫn nguyện ý làm vợ của

      Sau khi thành hôn, Tiểu Hồng cũng mới phát , gia thế Cảnh Võ kinh người, là con trai độc nhất của Cảnh gia ở Tứ Xuyên .

      Sau đó nàng cũng như nguyện ước gặp lại đại tiểu thư. Tiền Kim Kim nhìn thấy nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhưng đối với Cảnh Võ có nửa điểm dễ chịu, thậm chí lớn tiếng nổi giận quát.

      Nghiêm Diệu Ngọc đem nàng vào bên trong phòng, dùng phương pháp 'Tường tận' giải thích, mới khiến cho nàng hiểu. Hành động của Cảnh Võ cũng do sai khiến.

      Tiền Kim Kim tham gia hôn lễ Tiểu Hồng, vì còn nổi giận chút, cho đến khi bớt giận, mới phái người đưa phần phong bì vô cùng lớn thua gì đồ cưới của mấy vị tỷ muội Tiền gia .

      Tiểu Hồng cảm động cực kỳ. Đại tiểu thư đối với nàng rất tốt a!

      Cảnh Võ cao hứng nổi, muốn lĩnh tình, nhưng là nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Tiểu Hồng, chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, có bảo người đem những thứ kia ném .

      Trừ đồ cưới, Tiền Kim Kim còn phái người đưa tới hộp gỗ tinh xảo.

      Nhìn thấy hộp gỗ kia, Tiểu Hồng vừa thẹn vừa mừng, đưa tay đoạt lấy ôm vào ngực, vội vã cầm giấu.

      Cảnh Võ bắt được nàng. "Đây là cái gì?”

      liếc hộp gỗ "Ta muốn nhìn.”

      Tiểu Hồng xấu hổ đỏ mặt, đưa tay liều chết huy đuổi trượng phu. " được, tránh ra, tránh ra!”

      Càng là như vậy, Cảnh Võ càng muốn nhìn. nghiêm mặt, giả bộ đưa vẻ mặt mất hứng ra. "Rốt cuộc là vật gì, tại sao thể để cho ta xem?”

      Tiểu Hồng ôm hộp gỗ khư khư, lúc này mới giọng : "Là, ly trà!”

      "Nữ nhân kia tại sao lại tặng ly trà cho nàng?”

      "Bởi vì... Bởi vì... -...” Thanh của nàng càng lúc càng . "Đây là ly trà chàng uống qua .”

      Đại tiểu thư biết, ly trà này đối với nàng có ý nghĩa trọng đại, mới vì nàng mà đưa tới.

      Vẻ mặt nghiêm khắc bởi vì lời của nàng mà trở nên ôn nhu.

      vươn tay ra đem tiểu thê tử thẹn thùng kéo vào trong lồng ngực, nhàng hôn nàng. "Ta muốn nàng đích thân pha trà.” .

      Nàng rúc vào bộ ngực , trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Ngày xuân sáng rỡ ở hai người, mang đến tình cảm ấm áp.

      Ngoài phòng, xuân về hoa nở, khắp nơi cũng là cảnh đẹp, mà trong mắt của bọn họ, cũng chỉ có lẫn nhau. Hạnh phúc, phủ xuống.

      Hết.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :