Chương 220: Tặc vương thái tử gia ( thập )
chỉ là điểm vào võ công, cũng quên điểm á huyệt, miễn nghe om sòm.
Đế Tuấn khí định thần nhàn, ôm lấy hai tay, lại lại.
“Thích nghe lén như vậy, tối nay cho các ngươi nghe đủ.”
quay đầu lại, cũng nhìn ánh mắt cầu xin tha thứ của mấy nam tử.
“Ta thủ pháp đọc môn, ai có thể hiểu, dù là trong trại ngẫu nhiên có cao thủ, cái tay nào thiếu, gia cho năm động. Cánh cửa đóng lại, lần nữa quan nghiêm.
Ngoài cửa phòng, mảnh im ắng, sao nháy mắt.
Bảy nam nhân, người muốn khóc nhất là Tiêu Duy Bạch.
duy trì tư thế chân trước sụp xuống, chân sau dừng ở giữa trung, hai tay giang rộng.
Mệt quá.
Dù là võ công của tệ,cũng rất khó duy trì tư thế này cả đêm.
Ô ô ô, lão đại, nhanh lên chút ra ngoài thả người , chúng ta dám.
. . . . . . . . . . . .
Đế Tuấn đem áo khoác ném lên đất, thân thể trần truồng, chui vào chăn, ôm sát Mộ Lăng .
"Bọn họ ?" Lập tức nghe thấy thanh đấy.
“Ừ.” có tâm tình chuyện về những người liên quan, Đế Tuấn hừ tiếng, kề mặt vào cánh tay nàng, ngón tay hữu ý vô ý vuốt ve da thịt nàng.
“Đều tại chàng, nhất định lúc nãy bọn họ nghe được hết rồi, lần sau vào lúc có người, chàng nhất định phải khắc chế chút nha, phu quân.” Mộ Lăng giọng oán trách.
Kích tình khó tự kiềm chế, mập mờ ưm, tự chủ được tràn ra khỏi môi, nàng liều mạng cắn chặt hàm trăng, nhưng vẫn thể an tĩnh tuyệt đối được.
Đế Tuấn vẫn đối nghịch với nàng, ra sức dưới luật động,làm cho nàng quên hết tất cả, ý loạn tình mê, mới bằng lòng dừng tay.
Tỉnh táo lại, mặt Mộ Lăng quả muốn ứa máu, tựa như con cua bị nấu chín.
Chương 221 : Mỹ kiều nương mảnh vải che thân.
Nàng còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.
Đợi đến khi mặt nạ da người lâu dùng đến, ngày mai dính vào mặt ra cửa, khiến cho người khác nhìn thấy được sắc mặt của nàng.
Đế Tuấn vòng tay qua, nhàng vuốt ve sống lưng của nàng, mỗi lần vuốt có thể hóa giải huyệt vị áp lực của nàng, các ngón tay đều dùng lực, bị vân vê xoa bóp mấy cái, Mộ Lăng cũng tự giác buông lỏng ý định, mệt mỏi ngáp cái.
''Có vi phu ở đây, đừng sợ, ngoan ngoãn ngủ .'' Hôn vành tai trắng nõn của nàng, ngậm vào trong miệng, liếm láp, ''Sáng mai rời giường, ta đảm bảo ai dám cười nàng, nương tử của ta, ai dám khinh thường, nam nhân nhìn ngươi ta liền lấy nhuyễn kiếm chém .''
Nàng quen với thói quen động chút là lời ngon ngọt của , nghe xong chỉ cười, cũng có đặc biệt làm .
Mà ngoài cửa, trong giây lát bảy người giống như bị tạt nước lạnh giống nhau, cảm giác thể tỏa nhiệt.
Lời mà lão đại cùng chị dâu, còn là ám hiệu đặc biệt để cho bọn họ nghe.
Nếu sớm biết là như vậy, dù có đại kiệu tới xin bọn họ cũng tham gia náo nhiệt ở thời khắc mấu chốt này.
Ảo não, hối tiếc, chỉ sợ ở thời khắc này cũng có ai vui vẻ nghe bọn họ sám hối.
Lão đại rồi, muốn đứng ở cửa chỗ này nghe cả đêm.
cách khác, sáng mai mặt trời mọc bọn họ cũng đừng nghĩ rời .
may mắn là gian nhà gỗ này được liệt vào cấm địa, những người có nhiệm vụ được ra, nêu bị thủ hạ tuần tra ban đêm vây quanh, danh tiếng của Thất huynh đệ Tiêu gia Hoàng Đường Sơn coi như là vỡ thành từng mảnh, nhặt cũng nhặt được.
nên phân phó, trình độ coi trọng với Lăng nâng lên thêm ba bậc thang.
Về sau người chị dâu này phải cẩn thận đối đãi, quá khứ là kính trọng về sau là kính sợ.
Phục vụ tốt, tuyệt đối có chỗ xấu.
Chương 222 : Mỹ kiều nương mảnh vải che thân. (hai)
Trời sáng, luồng ánh sáng thứ nhất nhu hòa mà lành lạnh lan tỏa ở khắp nơi, huyệt đạo của Tiêu Duy cũng tự động được giải trừ, oanh tiếng, ngã nhào ra đất.
Theo sát, mấy người huynh đệ quỳ hoặc đứng cũng khôi phục tự do.
Lão nhị cười khổ xoa xoa khớp xương chút cảm giác, giọng thường xót, ''Lão Đại cũng quá thần kì , là trời sáng, chính là trời sáng, hào phân cũng kém.''
Tiêu Duy Bạch lảo đảo đứng lên, liền kéo túm lưng quần các người khác lôi ra ngoài, ''Dài dòng cái gì, còn mau cút ra ngoài, đợi lát nữa lão đại tỉnh lại, khí tức bộc phát liền cho mấy người chờ ở đây cả ngày.''
Cái uy hiếp này so với tất cả cái khác đề có tác dụng.
Danh tiếng Thất huynh đệ Tiêu gia Hoàng Đường Sơn thả vào giang hồ cũng chấn động, chỗ bọn họ vừa qua cũng cần phải bán mặt.
trắng ra là đại khái có người tin tưởng, buổi sáng tại đây, danh tiếng kia của bọn họ liền biến thành con chuột chạy qua đường, cứ chạy tiếp .
Chỉ sợ người nào đó chạy chậm nhất bị cản lại, lại thành lang trụ (= cột đình) tới 8 canh giờ.
Lão đại độc ác.
Từ trước đến giờ được là làm được, kỷ luật nghiêm minh.
Vị gia này có khí phách quá hung ác, có thể chọc, nên là đừng chọc là tốt hơn.
Khi Lăng tỉnh lại, Đế Tuấn rời giường, ăn mặc chỉnh tề, khoan thai ngồi bên bàn điểm tâm ăn sáng.
Thấy nàng mở mắt, vẫn còn ba phần mơ hồ, liền mở cửa cho Tiêu Nam đứng chờ bên ngoài vào, hầu hạ nàng đổi quần áo mới, thay đổi ăn mặc lần, khôi phục bộ dáng nhàng xinh đẹp.
''Phu nhân, ngoài cửa có chút quà tặng người, bảy vị trại chủ khẩn cầu thuộc hạ, bọn họ chút quà mọn, hy vọng người chớ ghét bỏ, nhất định phải nhận lấy.''
Mộ Lăng kinh ngạc ngước mắt :''Quà cho ta? Bọn họ quá khách khí, chỉ là, phu quân, vô công bất thụ lộc, ta nên nhận, đúng ?''
Last edited by a moderator: 1/10/15