Chương 210 : vụng trộm xe ngựa (mười)
Linh Đế, đúng là hiểu được vật gì cũng có chỗ dùng đấy.
Có thể hiểu được, tiểu cửu nhi nhận được mệnh lệnh này đúng là muốn giơ chân phát điên.
Tiêu hoàng hậu cười , mím môi ngậm giận.
Người nơi này, suy nghĩ cũng bay xa, bay đến bên cạnh nhi tử , tràn đầy kiêu ngạo.
Có con trai như thế, còn đòi hỏi gì ở chồng.
Mà ở cự ly xa ngàn dặm, Đế Tuấn vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tức thời của hoàng đế.
bước tới núi Hoàng Đường, ở dưới nhiệt liệt ủng hộ của tiểu tặc, thẳng đến Chủ Phong.
Nhìn đám hán tử tinh tráng cao gầy, xếp thành hai hàng kêu hai tiếng thiếu gia, có mấy phần quỷ dị.
Bởi vì quan hệ của Đế Tuấn, Lăng cũng bị là khách quý tiếp đón tại chỗ, ngồi bên cạnh , nhìn nhìn.
''Lão đại, Lão Nhân Gia rất lâu rồi trở lại xem các huynh đệ chút, chúng ta có phái người tới mấy lần nhắn tin ở Núi Thiếu Thất, cũng có hồi , lão hòa thượng kia đến cửa cũng cho vào.'' Bảy trại đem Tiêu Trúc thành đại đầu, lấy ra ngân lượng, giúp dàn xếp, còn tìm người truyền thụ cho thân võ nghệ cao cường, ở trong lòng , Tiêu Trúc tồn tại cùng phụ mẫu cũng sai biệt lắm.
Chỉ tiếc người khác cũng quá thưởng thức phương thức giữa nam nhân lâu ngày gặp.
Khuôn mặt khả ái oa oa của Đế Tuấn, chân dài duỗi thẳng, chỉa vào thân hình lưng hùm vai gấu của Tiêu Duy Bạch, lạnh lẽo , ''Có lời gì nhanh nhanh, lỗ tai ta có điếc.''
Tiêu Duy Bạch xoa xoa tay, bộ mặt nhìn ra là tướng mặt của đại hồ tử, chỉ lộ ra đôi nhãn hồ ly dài, lộ ra sáng loáng, "Ta đây phải vui mừng a, hắc hắc."
Đế Tuấn bên kia đụng vách, vị này tổng chủ của bảy trại trung khí mười phần rống to tiếng, "Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, còn chưa cút ra gặp đại ca! !"
Chương 211 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ ()
Sớm có sáu người kiềm chế được hưng phấn, từ ngoài cửa chui vào, xếp thành hàng, ngã quỵ dưới chân, quy củ khấu đầu, cùng kêu lên, ''Đại ca.''
''Vài chục năm thấy đều trưởng thành rồi.'' Những người này đều là nhi sau khi được Đế Tuấn thu nuôi, bọn họ tới tương đối trễ, giống như Duy Bạch có thời gian lâu dài chung đụng với , chỉ là Đế Tuấn chỉ nhìn lướt qua, cũng hồi tưởng lại, ''Lão Nhị Hột Đào, lão Tam Hoàng Diệp, lão Tứ Lâm Tùng, lão Ngũ Thu Khải, lão Lục Giác Lăng, lão Thất Hàn Nam."
chữ kém, cũng có nhận lầm, trí nhớ vô cùng tốt.
Cũng vì vậy nhất thời đem mấy hán tử thô bạo bắt đầu lau nước mắt.
''Lão đại, người thế nào mới đến, các huynh đệ nhớ người muốn chết.''
"Thúi lắm, lão tử có chết." Đế Tuấn vui, hung hăng trả lời câu, trong mắt hàm chứa nụ cười tương xứng.
''Đúng đúng, lão đại mới có chết, sống rất tốt.'' Duy Bạch trả lời tiếp, châm cò thổi phồng câu, lại bắt đầu thét, ''Lão đại nhớ tên các người khi còn bé, đến đây lần lượt giới thiệu, danh hiệu bây giờ của các người.''
Lão nhị Hột Đào đứng đầu nhóm ôm quyền , ''Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ nhất, Gai Lăng trại chủ, Tiêu Hột Đào."
Lão Tam theo sát phía sau, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ hai, Đông Lưu trại chủ, Tiêu Hoàng Diệp."
Lão Tứ theo, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ ba, Quảng Thủy trại chủ, Tiêu Lâm Lỏng."
Lão Ngũ cũng ngoại lệ, học mấy tên huynh trưởng, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ tư, Dòng Suối trại chủ, Tiêu Thu Phong Khải."
Lão Lục chà xát nước mũi, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa thứ năm tạp, Võ Sơn trại chủ, Tiêu Giác Lăng."
Lão Thất người cuối cùng đứng lên, "Hoàng đường sơn tương ứng, đệ lục quan tạp, Hoa Hồng trại chủ, Tiêu Hàn Nam."
Từ lão đại đến lão thất, cũng rơi, tất cả đều đổi họ, theo tên của Đế Tuấn, họ Tiêu.
Chương 212 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ (hai)
Trong đầu Lăng tất cả đều tràn đầy dấu chấm hỏi.
phòng nam nhân xem ra giống như lớn tuổi hơn phu quân nàng, nhưng nếu lấy da mặt mịn màng của Đế Tuấn làm vi tôn, loại tình cảnh đó rất cổ quái.
Nếu như nàng nhớ lầm, Hoàng Đường Sơn nhất mạch tiếng tăm lừng lẫy đều có ít danh hiệu giang hồ - hào thủ, Tiêu gia môn Thất huynh đệ, có sở trường riêng.
Ngược lại vạn nhất ngờ, chí ít bọn họ cũng có quan hệ máu mủ.
Mắc cười nhất là họ Tiêu – ngọn nguồn của tất cả lại chính là phu quân nàng.
Như vậy nàng có nên hiểu thế này hay ? – Phu quân nàng, hơn kém chính là trùm thổ phỉ của Nhạn Đãng Sơn nhất mạch.
thân phận khác của thái tử Đế Quốc, là rung động.
''Đây là nương tử nhà ta.'' Gặp lại xong, Đế Tuấn chút hoang mang giới thiệu nữ nhân trầm tĩnh bên cạnh, ''Về sau có thể là mẹ ruột của nhi tử ta, họ Mộ, danh Lăng , các ngươi biết là tốt, sau này gọi nàng...”
Hai chữ phu nhân còn chưa ra khỏi miệng, Duy Bạch lanh chanh tiếp lời: “Đại tẩu.”
Sáu huynh đệ phía dưới phản ứng cực nhanh, lấp tức mở miệng đồng thanh, ''Đại tẩu.''
Đế Tuấn sờ sờ cằm.
Được rồi, Đại tẩu Đại tẩu.
vốn nghĩ rằng tuổi tác của bọn họ tương đối lớn, gọi tiểu nương là đại tẩu xấu hổ mới để tâm suy nghĩ. Ai ngờ, từng người mặt đều dày như tường thành, sao còn có thể chú ý đến chuyện này.
Ngược lại Lăng đáp hơi chút, đứng dậy coi như đáp lễ. Sau lại ngồi xuống như cũ, tiếp tục làm pho tượng, chỉ nhìn .
Sau liền ngồi như cũ, tiếp tục đem mình làm tượng, chỉ nhìn .
Duy Bạch kéo râu riu cằm, động tác hết sức có khí phách này là học từ sân khấu tới...
Last edited by a moderator: 1/10/15