1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói - Độ Hàn X (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 204: Ở xe ngựa thâu hoan (bốn)

      Đau ba ngày ba đêm, tự mình trải qua sao có thể chân chính hiểu được.

      "Tới đây!" Đại gia ngoắc ngoắc tay.

      Mộ Lăng ảo não cúi thấp đầu tiến tới: "Phu quân, chàng tỉnh? Nghe buốn tối hôm nay muốn ăn lẩu, còn có rất nhiều thịt, vận khí chúng ta tốt, ha ha."

      " lên." ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt mập mờ.

      Sau lưng, chính là da hổ trắng, nếp uốn vặn vẹo còn ghi nhớ dấu vết hai người lăn lộn.

      Mộ Lăng lui về phía sau bước, hoảng sợ chỉ chỉ bầu trời: “Phu quân, ba mươi sáu canh giờ qua, trừng phạt nên kết thúc.”

      lên!” lặp lại lần, khuôn mặt tươi cười có ý uy hiếp.

      Cắn môi, lệ quang chớp động, ràng trong lòng tình nguyện, nàng vẫn bước lên trước, có dũng khí kháng cự chỉ thị của .

      bi thống, bắt đầu từ lúc nào lại lật người thành người làm chủ trong nhà vậy.

      Trước, phải luôn được xưng là ‘nô của thê’ sao?

      Ô ô, hoài niệm giai đoạn nàng hai là hai kia.

      Dung cả tay chân, bò lên xe, hơi thở của Đế Tuấn ở quá gần, khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn.

      Ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ… lại muốn muốn, nên làm cái gì đây?

      Mắt to lại chớp chớp nháy nháy, ngón tay dính gò má nàng nhàng nắm lại:

      “Nương tử, nhìn nàng giống như là rất vui, là vi phu làm mệt đến nàng sao?”

      Cái này căn bản là biết mà còn hỏi.

      Ánh mắt Mộ Lăng bao hàm tố cáo, bẹp bẹp môi, che giấu tâm bản thân : “Phu quân quá lo lắng, ta hề gì, chàng ngủ thời gian dài rồi, nhìn , sắc trời bên ngoài cũng tối.”

      Vội vàng dung sức ngắt lời, tốt nhất là để Đế Tuấn quên cái đề tài này, tránh cho việc cẩn thận cái gì thích nghe, đưa tới tai bay vạ gió.

      Con ngươi đen lúng liếng chợt thoáng qua ánh sáng kỳ lạ, cánh môi cười yếu ớt trở nên rộng lớn: “Lăng , giúp ta mặc quần áo .”

      Chương 205: Ở xe ngựa thâu hoan (năm)

      Chuyện mặc quần áo như vây làm khó được nàng.

      Bình thường khi hai người chung với nhau, chuyện bên người, phần lớn đều là việc phải làm.

      Đó là chuyện thân mật nho giữa phu thê, Mộ Lăng cũng nguyện ý sai Tiểu Nam đến giúp đỡ sờ chạm vào.

      Nàng chui vào bên trong xe, lấy ra bộ quần áo sạch , giúp Đế Tuấn mặc vào.

      Ánh trăng mới lên, đống lửa lách tách, bộ áo lụa xanh màu nước, ánh sáng lugn linh, hợp với tướng mạo tinh sảo, giống như người của trời.

      riêng về bề ngoài, so tuổi của , Đế Tuấn là nam nhân cực kỳ xinh đẹp.

      “Nương tử, có chuyện vi phu vẫn muốn nhưng vẫn tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay thiên thời địa lợi, vui.” Nàng giúp cài nút áo, an phận ôm ôm nàng, khẽ hôn vào mi tâm.

      “Cái gì?” Mơ hồ có loại dự cảm xấu, Mộ Lăng đề phòng nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị muốn chạy trốn.

      Đế Tuấn buộc chặt cánh tay, khoảng cách gần nhau hơn: “Có cơ hội nàng nên ra ngoài hỏi thăm chút, đến tột cùng mình trải qua cuộc sống ‘hạnh phúc’ đến cỡ nào. Nhà người ta nam nhân có thê có thiếp, ân huệ cùng hưởng, ngày đến phiên nữ nhân nào đó, tháng tối đa cũng chỉ ba năm ngày mà thôi. Lùi bước mà , dù những gia đình vợ chồng tương du nhĩ mộc, phần lớn cũng luôn luôn vu sơn mây mưa, dù nữ nhân muốn, cũng phải chọn thời gian tinh lực nam nhân dồi dào mới được.”

      Lời xoay chuyển, vòng vòng to, mới thổ lộ mục đích : “Mà còn nàng, tháng ba mươi ngày, trừ mấy ngày kia vi phu ở bên người nàng, ngày nào mà có bảo đảm chất lượng dung toàn lực thỏa mãn nương tử đây?”

      nhìn Mộ Lăng trợn mắt há mồm, Đế Tuấn kéo kéo mũi, đáng thương ngập ngừng : “Cái gọi là nam nhân no biết nam nhân đói, chính là chỉ loại người như nương tử, ai, phu nhân ‘nhà giàu’ nhà người ta, nơi nào hiểu được nỗi buồn của ‘người nhà nghèo’ chứ.”
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 206: Ở xe ngựa thâu hoan (sáu)

      Editor: nhuandong

      “Tiểu Nam!” Mộ Lăng chịu được rống to.

      Nữ thị vệ bận rộn sợ co rúm người lại: “Phu nhân? Tiểu Nam ở chỗ này, có chuyện gì phân phó.”

      “Tìm tới cho ta cái chậu, phu nhân muốn hộc máu, đừng quên cầm cái lớn.”

      Tiểu Nam 囧, cười khan tiếng, mệnh lệnh này, nàng phải suy nghĩ suy nghĩ.

      “Ta tìm.” Viện cớ lý do, nàng bước hướng nơi xa, tìm được hay rồi . Dù sao tại tốt nhất là nên biến mất, nên quấy rầy gia cùng phu nhân liếc mắt đưa tình.

      “Nương tử, tại sao nàng muốn hộc máu? Chẳng lẽ vi phu sai sao?” Nghiêm túc, rất nghiêm túc nâng mặt của nàng, ép buộc Mộ Lăng nhìn thẳng vào mắt mình, bốn mắt đụng nhau, ánh mắt như muốn cắn người: “ năm 365 ngày, trừ mỗi tháng khi nương tử thoải mái, ít nhấy vi phu có thể bảo đảm 350 ngày hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.”

      “Cái này… cần lấy ra khoe khoang.” mặt của nàng quả là muốn ra máu, tu luyện lâu, độ dày của da mặt vẫn còn kém mười phần so với Đế Tuấn.

      “Lời ấy sai rồi, đây chính là chiến công vi phu cực kỳ kiêu ngạo, phải gọi sử quan ghi chép mới được, vĩnh viễn ghi lại trong sử sách.” phải là đùa mà vô cùng nghiêm túc nha.

      “Tiểu Bắc, ngươi cũng tìm chậu , cái chưa đủ!” Mộ Lăng lại gọi lớn.

      Được rồi được rồi, nàng vẫn là hộc máu ói đến chết thôi.

      đời này còn có người nào mất thể diện hơn so với nàng hay ???

      ………….

      Hoàng cung nước Mạc Thương.

      Linh đế đuổi cung nhân phục vụ bên cạnh ra khỏi cửa, lôi kéo tay Tiêu hoàng hậu, ngồi ở giường than thở: “Mạn nhi, phải nàng khi thái tử gặp vấn đề khó khăn, làm được, tự nhiên trở lại. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, bên huyện thành Xương Bình kia, cũng chỉ là tổ chức phản tặc Tiêu Dao môn là nhức đầy nhất, cố ý làm điều kiện trao đổi với nó, muốn Cửu nhi giải quyết.”

      Chương 207: Vụng trộm xe ngựa(7)

      Kết quả đây?

      Dĩ nhiên là muốn cái kết quả này!

      Nhưng lại nhịn được vui vẻ vì kết quả.

      Nửa vui nửa buồn, khiến cho Linh Đế ăn bữa tối cũng ngon, càng có tâm tình lật thẻ của các cung phi để hoan ái.

      tức giận!

      cũng chỉ nghi người đó được ở bên mẹ từ , nhắc nhắc lại mấy câu.

      Nhi tử là do Mạn nhi sinh ra, nàng phải nghe theo .

      Tiêu hoàng hậu khẽ mỉm cười, tư thế khuynh thành, năm tháng trôi qua, nét đẹp thanh xuân cũng còn, theo thời gian lắng đọng lại nét đẹp cao quý trầm ổn nên lời.

      Ánh sáng rực rỡ, phải nào cũng so sánh được

      Nàng cũng là con Mạc Thương, là người duy nhất dám nhạo báng của Linh Đế.


      "Hoàng thượng, nô tì làm sao nghe được, ngài còn có chút hài lòng nha."

      Linh Đế tinh thần phấn chấn, mặt đỏ lừ lừ, quả đấm đập mạnh mặt bàn, "Trẫm có thể hài lòng sao? Tiêu Dao môn trước đây ở dân gian làm đông làm tây, triều đình mấy lần truy bắt đều hiệu quả, chúng ta để Cửu nhi ra , nước lũ kéo tới, chúng ta bị thường người nào, nhưng trong hanh ổ kia, khi nước rút, tìm thấy mười mấy thi thể của bọn tội phạm bị truy nã, hừ, trẫm muốn biết, từ nay về sau bọn Tiêu Dao toàn những người dơ bẩn sống sao?

      " như vậy, Tiểu Cửu nhi lại lập công lớn nữa sao?" Tiêu hoàng hậu tự mình rót ly trà, bưng cho Linh Đế, bổ sung chút nước, chỉ sợ nhiều thấy khô miệng.


      Cười xong, Linh Đế suy sụp, mặt đưa đám gật đầu: “ sai, lại lập công lớn, trẫm nghĩ trước làm khó , mượn cớ giáo huấn chút, giảm chút khí thế của Cửu nhi, nhưng giờ nhìn lại, thấy uổng phí tâm tư.

      " ra là trong lòng ngai muốn Tiêu Dao môn làm mưa làm gió, Cửu nhi thê thảm quay về?" Tiêu hoàng hậu kinh ngạc che miệng.

      "Cũng phải, trẫm đối với Tiêu Dao môn, hận đến mức hàm răng ngứa ngáy." Có thể diệt, tự nhiên vui vẻ sung sướng.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 208: Vụng trộm xe ngựa (8-)

      “Hoàng thượng, cái này nô tì hiểu, Cửu nhi thắng, người lại vui, Tiêu Dao thua, ngài rất vui mừng, ai,.. xem ra khó đoán tâm tư thiên tử.” Tiêu hoàng hậu hôm nay nể mặt vua, có đem câu gần vua như gần cọp ra.

      Linh Đế nghe mắt trợn trắng lên, "Mạn nhi, ngươi cười trẫm."


      có nha ngài chính là vu oan cho người tốt.” Cười híp mắt đứng lên, chút ưỡn ẹo vòng qua sau lưng , tạy nhàng đấm đấm bóp bóp: “Ngài làm gì tức giận, Cửu nhi tiêu diệt Tiêu Dao môn, đối với ngài và triều đình là trăm lợi hại, về phần lão tử ngai dạy dỗ được nhi tử, trong lòng uất ức cách giải quyết tốt nhất là…” Ghé vào bên tai, nhàng : “Vậy cho người tìm Cửu nhi gây khó khăn , phải nhịn sao? Ngài mắc dù sai khiến nhưng có thể hoàn thành xuất sắc!”

      Đột nhiên vỗ trán cái, Linh Đế thân thể ngồi thẳng, "Mạn nhi có sai, Cửu nhi có thể làm, đối với trẫm có gì tổn thất đây? Ha ha ha, trẫm chính là thưởng thức năng lực của , tốt nhất là có thể nhõm bịt miệng, này trẫm phải tiết kiệm ít hơi sức, cũng tránh cho mỗi ngày nhức đầu vì bọn nghịch thần này.”


      sai, sai, hoàng thượng minh.” Đỉnh đầu được tâng bốc đúng lúc, Tiêu hoàng hậu luôn biết khen người đúng thời điển làm làm tâm của Thiên Tử vui mừng cự kỳ: “Cửu nhi hoàn thành những việc mà hoàng thượng gây ra cho , thực ra thua, người thắng, người đúng ?”

      Bỏ ra cái giá lớn như vậy, vẫn là bị Linh Đế dắt mũi chạy quanh chứ sao?

      Trong đó kẻ được lợi nhiều nhất vẫn là hoàng đế đại nhân.


      Linh Đế mừng rỡ, cạch cạch gõ xuống bàn: “ sai, chờ đến khi Cừu nhi tỉnh táo lại, nhất định uất ức tới chết, haha, dù là tiểu tử thông minh cũng đấu lại được lão tử.”

      Chương 209 : vụng trộm xe ngựa (chín)

      Thời khắc vừa đến, Tiêu hoàng hậu mím môi , đồng tử xinh đẹp ngay giữa, vẻ hả hê, rồi biến mất.

      Đợi con trai nàng từng bước hoàn thành nhiệm vụ Linh Đế giao ra, thành lập chiến công bất thế, dù là ở bên trong triều, đối thủ cạnh tranh lại kịch liệt, cũng sững sờ sợ.

      Về phần Linh Đế gây khó khăn, ở trong mắt Cửu nhi, lại coi là gì chứ.

      Nếu chỉ cầm những thứ này, liền đổi lấy toàn bộ chú ý của hoàng đế, nàng tình nguyện để Cửu nhi ở lâu ngày ở bên ngoài, nóng nảy trở về.

      Trong cung có mình chống, thiên hạ bên dưới sợ lật nổi.

      Bên ngoài cung, có Đế Tuấn làm, Linh Đế muốn càng thưởng thức đứa con này, cũng khó.

      Tiêu hoàng hậu xác thực hiểu lắm nên như thế nào với con trai cùng chung đụng ít mà xa cách nhiều, nhưng bà lại vô cùng hiểu nên làm việc như thế nào, có thể vì bà mến Cửu nhi nên muốn trải đường lớn đế vị cho .

      Con trai của Linh Đế đông đảo, mặc dù ông thiên ái Đế Tuấn, nhưng lại vĩnh viễn giống như bà, mẫu thân như này, quan tâm mọi chuyện.

      Như vậy, để cho bà thương con trai duy nhất nhiều hơn, đền bù hôn duyên hoàng gia đơn độc.

      suy nghĩ, Linh Đế chợt cười như lão ngoan đồng, ''Mạn nhi, trẫm nghĩ kế tiếp nên gọi thái tử làm gì rồi, huyện Xương Bình đến giữa Tứ Xuyên, còn có những kẻ trộm của bảy đỉnh núi, có chuyện chạy ra quấy rối an bình của bách tích, dù sao Cửu nhi thuận đường, để cho san bằng từng cái .''

      Tiêu hoàng hậu nhíu mày, ''Hoàng thượng nhưng tặc phi Sơn Nhất Mạch??''

      Cái đó có thể là u ác tính để lại cho mấy vị hoàng đế nhức đầu.

      Bởi vì chiếm cứ lấy thiên tiệm, muốn làm làm, chặn lại giao thông, đánh cướp thương gia, ngay cả tiền của quân lính cũng đoạt, hung hăng khác thường.

      Đến triều của Linh Đế, quan viên địa phương cơ hồ hàng năm đều muốn trình tấu lên sổ sách, thỉnh cầu triều đình trừ phiến loạn.

      Ngược lại người phái ít, thành quả lấy được quá .... địa phương quỷ quái vạn người thể khai thông, dù có thiên quân vạn mã, cũng khó thi triển.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 210 : vụng trộm xe ngựa (mười)

      Linh Đế, đúng là hiểu được vật gì cũng có chỗ dùng đấy.

      Có thể hiểu được, tiểu cửu nhi nhận được mệnh lệnh này đúng là muốn giơ chân phát điên.

      Tiêu hoàng hậu cười , mím môi ngậm giận.

      Người nơi này, suy nghĩ cũng bay xa, bay đến bên cạnh nhi tử , tràn đầy kiêu ngạo.

      Có con trai như thế, còn đòi hỏi gì ở chồng.

      Mà ở cự ly xa ngàn dặm, Đế Tuấn vẫn chưa nhận được mệnh lệnh tức thời của hoàng đế.

      bước tới núi Hoàng Đường, ở dưới nhiệt liệt ủng hộ của tiểu tặc, thẳng đến Chủ Phong.

      Nhìn đám hán tử tinh tráng cao gầy, xếp thành hai hàng kêu hai tiếng thiếu gia, có mấy phần quỷ dị.

      Bởi vì quan hệ của Đế Tuấn, Lăng cũng bị là khách quý tiếp đón tại chỗ, ngồi bên cạnh , nhìn nhìn.

      ''Lão đại, Lão Nhân Gia rất lâu rồi trở lại xem các huynh đệ chút, chúng ta có phái người tới mấy lần nhắn tin ở Núi Thiếu Thất, cũng có hồi , lão hòa thượng kia đến cửa cũng cho vào.'' Bảy trại đem Tiêu Trúc thành đại đầu, lấy ra ngân lượng, giúp dàn xếp, còn tìm người truyền thụ cho thân võ nghệ cao cường, ở trong lòng , Tiêu Trúc tồn tại cùng phụ mẫu cũng sai biệt lắm.

      Chỉ tiếc người khác cũng quá thưởng thức phương thức giữa nam nhân lâu ngày gặp.

      Khuôn mặt khả ái oa oa của Đế Tuấn, chân dài duỗi thẳng, chỉa vào thân hình lưng hùm vai gấu của Tiêu Duy Bạch, lạnh lẽo , ''Có lời gì nhanh nhanh, lỗ tai ta có điếc.''

      Tiêu Duy Bạch xoa xoa tay, bộ mặt nhìn ra là tướng mặt của đại hồ tử, chỉ lộ ra đôi nhãn hồ ly dài, lộ ra sáng loáng, "Ta đây phải vui mừng a, hắc hắc."

      Đế Tuấn bên kia đụng vách, vị này tổng chủ của bảy trại trung khí mười phần rống to tiếng, "Lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, còn chưa cút ra gặp đại ca! !"

      Chương 211 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ ()

      Sớm có sáu người kiềm chế được hưng phấn, từ ngoài cửa chui vào, xếp thành hàng, ngã quỵ dưới chân, quy củ khấu đầu, cùng kêu lên, ''Đại ca.''

      ''Vài chục năm thấy đều trưởng thành rồi.'' Những người này đều là nhi sau khi được Đế Tuấn thu nuôi, bọn họ tới tương đối trễ, giống như Duy Bạch có thời gian lâu dài chung đụng với , chỉ là Đế Tuấn chỉ nhìn lướt qua, cũng hồi tưởng lại, ''Lão Nhị Hột Đào, lão Tam Hoàng Diệp, lão Tứ Lâm Tùng, lão Ngũ Thu Khải, lão Lục Giác Lăng, lão Thất Hàn Nam."

      chữ kém, cũng có nhận lầm, trí nhớ vô cùng tốt.

      Cũng vì vậy nhất thời đem mấy hán tử thô bạo bắt đầu lau nước mắt.

      ''Lão đại, người thế nào mới đến, các huynh đệ nhớ người muốn chết.''

      "Thúi lắm, lão tử có chết." Đế Tuấn vui, hung hăng trả lời câu, trong mắt hàm chứa nụ cười tương xứng.

      ''Đúng đúng, lão đại mới có chết, sống rất tốt.'' Duy Bạch trả lời tiếp, châm cò thổi phồng câu, lại bắt đầu thét, ''Lão đại nhớ tên các người khi còn bé, đến đây lần lượt giới thiệu, danh hiệu bây giờ của các người.''

      Lão nhị Hột Đào đứng đầu nhóm ôm quyền , ''Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ nhất, Gai Lăng trại chủ, Tiêu Hột Đào."

      Lão Tam theo sát phía sau, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ hai, Đông Lưu trại chủ, Tiêu Hoàng Diệp."

      Lão Tứ theo, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ ba, Quảng Thủy trại chủ, Tiêu Lâm Lỏng."

      Lão Ngũ cũng ngoại lệ, học mấy tên huynh trưởng, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa khẩu thứ tư, Dòng Suối trại chủ, Tiêu Thu Phong Khải."

      Lão Lục chà xát nước mũi, "Hoàng đường sơn tương ứng, cửa thứ năm tạp, Võ Sơn trại chủ, Tiêu Giác Lăng."

      Lão Thất người cuối cùng đứng lên, "Hoàng đường sơn tương ứng, đệ lục quan tạp, Hoa Hồng trại chủ, Tiêu Hàn Nam."

      Từ lão đại đến lão thất, cũng rơi, tất cả đều đổi họ, theo tên của Đế Tuấn, họ Tiêu.

      Chương 212 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ (hai)

      Trong đầu Lăng tất cả đều tràn đầy dấu chấm hỏi.

      phòng nam nhân xem ra giống như lớn tuổi hơn phu quân nàng, nhưng nếu lấy da mặt mịn màng của Đế Tuấn làm vi tôn, loại tình cảnh đó rất cổ quái.

      Nếu như nàng nhớ lầm, Hoàng Đường Sơn nhất mạch tiếng tăm lừng lẫy đều có ít danh hiệu giang hồ - hào thủ, Tiêu gia môn Thất huynh đệ, có sở trường riêng.

      Ngược lại vạn nhất ngờ, chí ít bọn họ cũng có quan hệ máu mủ.

      Mắc cười nhất là họ Tiêu – ngọn nguồn của tất cả lại chính là phu quân nàng.

      Như vậy nàng có nên hiểu thế này hay ? – Phu quân nàng, hơn kém chính là trùm thổ phỉ của Nhạn Đãng Sơn nhất mạch.

      thân phận khác của thái tử Đế Quốc, là rung động.

      ''Đây là nương tử nhà ta.'' Gặp lại xong, Đế Tuấn chút hoang mang giới thiệu nữ nhân trầm tĩnh bên cạnh, ''Về sau có thể là mẹ ruột của nhi tử ta, họ Mộ, danh Lăng , các ngươi biết là tốt, sau này gọi nàng...”

      Hai chữ phu nhân còn chưa ra khỏi miệng, Duy Bạch lanh chanh tiếp lời: “Đại tẩu.”

      Sáu huynh đệ phía dưới phản ứng cực nhanh, lấp tức mở miệng đồng thanh, ''Đại tẩu.''

      Đế Tuấn sờ sờ cằm.

      Được rồi, Đại tẩu Đại tẩu.

      vốn nghĩ rằng tuổi tác của bọn họ tương đối lớn, gọi tiểu nương là đại tẩu xấu hổ mới để tâm suy nghĩ. Ai ngờ, từng người mặt đều dày như tường thành, sao còn có thể chú ý đến chuyện này.

      Ngược lại Lăng đáp hơi chút, đứng dậy coi như đáp lễ. Sau lại ngồi xuống như cũ, tiếp tục làm pho tượng, chỉ nhìn .


      Sau liền ngồi như cũ, tiếp tục đem mình làm tượng, chỉ nhìn .

      Duy Bạch kéo râu riu cằm, động tác hết sức có khí phách này là học từ sân khấu tới...
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 213 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ (ba)

      ''Tên tuổi của chị dâu rất quen thuộc, huynh đệ luôn cảm thấy có nghe qua ở nơi nào.''

      Lão Thất Tiêu Hàn Nam đầu óc chuyển biến, ''Mấy năm nay giang hồ xuất ma nữ hẹp hòi chuyên gây chuyện thị phi, tên cũng giống như chị dâu.''

      cái gõ đầu, hung hăng nện ở đầu lão thất, quát tháo xong, Duy Bạch cười hề hề thu hồi quả đấm mắng, ''Quản cái miệng, có việc gì chớ hưu vượn, chị dâu là tiên nữ hạ phàm, ràng là thiên kim đại hộ nuôi dưỡng ở khuê phòng, làm sao có thể là ma nữ hẹp hòi lăn lộn đao kiếm giang hồ.''

      Nụ cười Lăng khô khốc, dám chắc cũng hủy bỏ.

      Xem ra danh tiếng của mình cũng tính là , tới chỗ nào, đều bị người ta nhận ra, loại bỏ danh cũng rất khó.

      Đế Tuấn cũng muốn dây dưa quá nhiều cái đề tài này, Duy bạch đem quyển sổ sách dâng lên, bên trong ghi chép mấy vụ cướp bóc ràng, bách tính ngang qua, có lúc đường lại khó khăn, còn phái người đẩy xe giúp đỡ tay.

      Khách thương nhân cùng liên quan đến quan phủ liền động tay.

      Về phần quan phủ gì đó, cản bản chuyến đều lọt, chỉ cần lọt tin tức, trăm dặm cũng phải chạy tới, tuyệt bỏ qua con cá .

      Tất cả đây đều là do người khác bày mưu.

      Lăng vắt hết óc cũng nghĩ ra dụng ý đối nghịch triều đình của phu quân, là thái tử quý vi, tìm nhóm thổ phỉ gây , đó phải là đối nghịch cùng sản nghiệp nhà mình sao.

      Chuyện như vậy khi hai người cùng chỗ hỏi chút, tại nhiều người, nàng tạm thời để nghi ngờ trong lòng.

      Đế Tuấn rất nhanh xem xong số sách, ở mảnh ánh mắt mong chờ, rất keo kiệt cùng đoản văn khích lệ, "Làm rất tốt."

      Ba chữ.

      Chỉ là ba chữ.

      Lập tức đạt được mảnh hoan hô.

      Chương 214 : Vương thái tử gia - trùm thổ phỉ (tứ)

      Hán tử cao bảy thước, thưởng phạt ngàn người, xưa nay thiết diện vô tư, công chính nghiêm minh, nhưng trước mặt Đế Tuấn, cư nhiên cũng biến thành hài đồng ngay thơ, hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao phó, lấy được khẳng định chính là cảm giác thỏa mãn.

      Mãi mới chờ được đến lúc bọn họ yên tĩnh lại.

      Đế Tuấn lại :''Ta đói rồi, trong trại có gì ăn ?''

      Duy Bạch lên dáng vẻ hồ ly :''Rượi ngon thịt ngon, ăn uống no nê, đặc sản miền núi, cái gì cần đều có, liền chuẩn bị hết rồi, đúng rồi, còn đặc biệt vì chị dâu mở ra nữ yến, rất là bổ...''

      '' được, nương tử phải ngồi bên cạnh ta, nhìn thấy nàng ta ăn ngon.'' nhìn qua nàng, tùy tiện tham muốn giữ lấy, hận để khắp thiên hạ biết được, nàng đến cỡ nào.

      Đầu tiên Duy Bạch sững sờ, thoát cái liền kịp phản ứng, ''Vậy cũng đơn giản, hai cái bàn cạnh nhau, đoàn người cùng ăn náo nhiệt..chỉ là đám người kia đều dính mũi, dính rượi, lập tức nhúng tay vào liền im miệng, hành vi phóng đãng, kính xin chị dâu tha lỗi.''

      hiểu gật đầu cái, ''Ai dám mượn rượi giả điên năng xằng bậy với nàng, ta liền cắt lưỡi, để nửa kho tàu nửa hấp, cho mọi người nhắm rượi.''

      Sắc mặt tàn nhẫn quen thuộc khiến Duy Bạch co rúm lại, rất nhanh tâm tình vui mừng thay thế được.

      và bảy vị huynh đệ như càng thêm quen cái bộ dáng này, cách đó trong trí nhớ xa, mỗi lần có người khi dễ bọn họ, đều do Đế Tuấn lấy công đạo.

      Hơn nữa ngôn ngữ tay chân luôn kèm theo chân bọn họ để giải thích, cá lớn nuốt cá bé, đạo lý sinh tồn giả tạo.

      Bảy vị trại chủ của Hoàng ĐƯờng Sơn tiếng tăm lẫy lừng danh tiếng giang hồ , phong cách hành phần truyền từ thời kỳ ấu niên của Đế Tuấn.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :