Chương 191: Hàn đàm kiều diễm ()
Tiểu Nam và Tiểu Bắc làm xong chuyện xấu, lưng đeo vật phẩm thái tử gia chuẩn bị, men theo dấu hiệu bản đồ vào động trong núi.
Bọn họ tới hàn đàm rất lâu mới thấy Đế Tuấn và Mộ Lăng nắm tay như tổ ong vào từ cửa động.
“Gia, phu nhân.” Thái tử phi bình an vô , khiến cho hai người thị vệ thở phào nhõm.
Quả nhiên, Đế Tuấn giống như sớm quên chuyện xảy ra ở khách điếm, chữ cũng đề cập tới, kịp chờ đợi tới hỗ trợ Tiểu Nam và Tiểu Bắc.
“Đồ đâu? Mau lấy ra cho phu nhân xem chút.”
Có chút khác so với tưởng tượng của Mộ Lăng , hàn đàm cũng chỉ có cái miệng giếng lớn như vậy, sâu thấy đáy, từng vòng nước xoáy quanh quẩn ở chính giữa, biết đáy nước ở nơi nào.
xuống dùng tay bắt là ý tưởng cực kỳ thực tế.
Hàn đàm. Quả nhiên là hàn đàm, chỉ đứng ở bên cạnh đàm thủy cũng cảm thấy cả người đều lạnh.
“Phu quân, ta thay đổi chủ ý, phải là chàng muốn bắt cá hay sao? tại liền xuống !” Nàng nháy nháy mắt, ranh mãnh mà cười, cuối cùng vẫn quên khoát khoát tay với Tiểu Nam, Tiểu Bắc: “Các ngươi có mang dây ? Chờ gia các ngươi bị đông lạnh ở dưới đó chúng ta lại nghĩ biện pháp vớt.”
Đế Tuấn mân mê cái miệng nhắn, lộ ra khuôn mặt muốn khóc: “Nương tử, đứa thể có cha.”
“ quan trọng, cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi đầy đường… Ai u, quỷ hẹp hòi, chỉ đùa chút mà lại tưởng là .” Lúc này Mộ Lăng có kinh nghiệm, lúc chuyện thủy chung nhìn chằm chằm Đế Tuấn, thân hình vừa động nàng lập tức co cẳng chạy, mượn địa hình thiên nhiên trong thân núi làm lá chắn mà tránh né, thủy chung giữ cự ly cánh tay với , miễn cưỡng bị đuổi theo.”
“ phải là chàng muốn vớt cá hay sao, cá mẫu tử, nhanh nhanh , lần sinh hai bào thai, hảo thành song.” Nàng liều mạng nhắc nhở, hi vọng dời chú ý của , đáng tiếc là vẫn buồn bực nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của .
Chương 192: Hàn đàm kiều diễm (hai)
Nàng liều mạng nhắc nhở, hi vọng dời chú ý của , đáng tiếc là vẫn buồn bực nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của .
Nhưng cũng khó trách, võ công của phân cao thấp với Huyền Minh.
Mà nàng, hơn xa đối thủ.
Trong đầu phần phân tâm, cũng phát được phía trước xuất đoạn dây mây hô sinh trưởng ở trong thân núi, đợi mũi bàn chân bị vướng nghiêng về phía trước, nàng mới vô ích dùng cánh tay quơ quơ lung tung giữa trung, làm động tác bay lượn tương tự với cả mẫu tử.
Ngay sau đó, thân thể ngã quỵ ________
Người mang võ công tuyệt thế thế nào? Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, có thể có tư thế lúng túng xấu hổ “chó giành phân” đó.
Trong nháy mắt đó, đầu óc Mộ Lăng trống từng miếng.
Sắp rơi xuống đất, nàng thoáng qua ý niệm rất quỷ dị: mặt mày bị phá như vậy .
Hồi lâu, hồi lâu.
Mộ Lăng có cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy phía dưới mềm mại.
Nàng mở mắt ra, vừa lúc chống lại nụ cười hài hước của Đế Tuấn: “Nương tử, lời ôm ấp thương, nàng cũng phải tìm đúng phương hướng nha, vi phu ở phía sau, sao nàng lại đập ở phía trước vậy?”
“Ta cẩn thận bị chặn ngã.” Nàng sờ soạng muốn bò lên, trong bóng tối, dùng cả tay và chân cẩn thận sợ soạng lượt.
Đế Tuấn nín thở.
Cảnh tay sắt bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, muốn nàng cử động nữa.
Tiếng hít thở như có như có chút nặng nề.
Loại biến hóa rất này Mộ Lăng vô cùng qune thuộc.
Mỗi khi có “hứng thú”, muốn làm chuyện xấu như thế.
Tay bé theo thói quen dò xuống phía dưới, quả nhiên là vị trí quen thuộc, phát của kiên định như thiết, xấu hổ đứng ở đó, cái lều , vô cùng lẳng lơ.
“Phu quân, phải là chàng chứ? Nơi này cũng được?” đúng là buất luận địa phương nào cũng muốn đụng ngã nàng.
Mộ Lăng nghĩ ra, nam nhân nhà nàng làm sao lại có thể tùy thời duy trì “tính” trí dào dạt đây?
Chương 193: Hàn đàm kiều diễm (ba)
“Được rồi, vi phu biết nơi này phải là nơi tốt để tầm hoan, ngoan, đừng động, để cho ta ôm hồi, chỉ chốc lát thôi.” xong, tay cũng khách khí chút nào chui vào trong vạt áo của nàng, cho đến khi tay nắm được “hai con thỏ trẳng ” bướng bỉnh, mới thỏa mãn hừ tiếng.
Mộ Lăng nghe tiếng tim đập cự ly.
Tiểu Nam và Tiểu Bắc vẫn còn đứng chờ ở xa.
Ngay cả tiếng hai người cố ý đè nén lượng lặng lẽ nàng cũng nghe .
“Sao gia và phu nhân lại lâu như vậy? xảy ra chuyện gì chứ? Ta tìm chút.”
“Tiểu Bắc, cái tên ngốc này, cho phép , cẩn thận hư chuyện tốt của gia, bị chủ tử lột da.”
Mộ Lăng đỏ mặt sắp rỉ ra máu, đấm Đế Tuấn cái, oán hận : “Chàng nhìn , còn là chủ tử của người ta, lưu lại ấn tượng gì cho người ta vậy? Chúng ta có chút tiếng động, hiển nhiên bọn họ liên tưởng tới cái đó… Hơn nữa…” Nàng cắn đôi môi, chỉ cảm thấy người nóng hừng hực: “Cực kỳ chính xác.”
“ cho phép!” kiên định phản bác, vỗ vỗ mông của nàng, hài lòng xúc cảm dưới lòng bàn tay: “Chúng ta chỉ là té ngã ôm nhau chút, còn chưa phát triển tới “cái đó”, nương tử nhạy cảm như vậy, có phải hay cũng muốn… Muốn??”
Đế Tuấn rất vô lại cười: “Nếu như thế, vi phu cũng ngại, giúp Lăng phân ưu giải nạ, khụ khụ, mặc dù nơi đây lãnh nhưng được lại là đặc biệt, ngẫm lại xem, ở trong bụng núi, bên cạnh hàn đàm, ta cùng nương tử vu sơn mây mưa, như cá gặp nước, là chuyện vui trong cuộc sống này.”
“Vớt cá? Đúng rồi, vớt cá.” Mộ Lăng giả bộ nghe hiểu lời của , ra sức đánh lạc hướng: “Phu quân, Huyền Minh còn mang người chặn ở bên ngoài, chúng ta vấn nên là sớm vớt cá chút rồi rời , ha ha…”
“ cần lo lắng, người của Đại Tuyết sơn còn ngâm trong nước đá rồi.”
Last edited by a moderator: 1/10/15