1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói - Độ Hàn X (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 191: Hàn đàm kiều diễm ()

      Tiểu Nam và Tiểu Bắc làm xong chuyện xấu, lưng đeo vật phẩm thái tử gia chuẩn bị, men theo dấu hiệu bản đồ vào động trong núi.

      Bọn họ tới hàn đàm rất lâu mới thấy Đế Tuấn và Mộ Lăng nắm tay như tổ ong vào từ cửa động.

      “Gia, phu nhân.” Thái tử phi bình an vô , khiến cho hai người thị vệ thở phào nhõm.

      Quả nhiên, Đế Tuấn giống như sớm quên chuyện xảy ra ở khách điếm, chữ cũng đề cập tới, kịp chờ đợi tới hỗ trợ Tiểu Nam và Tiểu Bắc.

      “Đồ đâu? Mau lấy ra cho phu nhân xem chút.”

      Có chút khác so với tưởng tượng của Mộ Lăng , hàn đàm cũng chỉ có cái miệng giếng lớn như vậy, sâu thấy đáy, từng vòng nước xoáy quanh quẩn ở chính giữa, biết đáy nước ở nơi nào.

      xuống dùng tay bắt là ý tưởng cực kỳ thực tế.

      Hàn đàm. Quả nhiên là hàn đàm, chỉ đứng ở bên cạnh đàm thủy cũng cảm thấy cả người đều lạnh.

      “Phu quân, ta thay đổi chủ ý, phải là chàng muốn bắt cá hay sao? tại liền xuống !” Nàng nháy nháy mắt, ranh mãnh mà cười, cuối cùng vẫn quên khoát khoát tay với Tiểu Nam, Tiểu Bắc: “Các ngươi có mang dây ? Chờ gia các ngươi bị đông lạnh ở dưới đó chúng ta lại nghĩ biện pháp vớt.”

      Đế Tuấn mân mê cái miệng nhắn, lộ ra khuôn mặt muốn khóc: “Nương tử, đứa thể có cha.”

      quan trọng, cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi đầy đường… Ai u, quỷ hẹp hòi, chỉ đùa chút mà lại tưởng là .” Lúc này Mộ Lăng có kinh nghiệm, lúc chuyện thủy chung nhìn chằm chằm Đế Tuấn, thân hình vừa động nàng lập tức co cẳng chạy, mượn địa hình thiên nhiên trong thân núi làm lá chắn mà tránh né, thủy chung giữ cự ly cánh tay với , miễn cưỡng bị đuổi theo.”

      phải là chàng muốn vớt cá hay sao, cá mẫu tử, nhanh nhanh , lần sinh hai bào thai, hảo thành song.” Nàng liều mạng nhắc nhở, hi vọng dời chú ý của , đáng tiếc là vẫn buồn bực nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của .

      Chương 192: Hàn đàm kiều diễm (hai)

      Nàng liều mạng nhắc nhở, hi vọng dời chú ý của , đáng tiếc là vẫn buồn bực nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần của .

      Nhưng cũng khó trách, võ công của phân cao thấp với Huyền Minh.

      Mà nàng, hơn xa đối thủ.

      Trong đầu phần phân tâm, cũng phát được phía trước xuất đoạn dây mây hô sinh trưởng ở trong thân núi, đợi mũi bàn chân bị vướng nghiêng về phía trước, nàng mới vô ích dùng cánh tay quơ quơ lung tung giữa trung, làm động tác bay lượn tương tự với cả mẫu tử.

      Ngay sau đó, thân thể ngã quỵ ________

      Người mang võ công tuyệt thế thế nào? Thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, có thể có tư thế lúng túng xấu hổ “chó giành phân” đó.

      Trong nháy mắt đó, đầu óc Mộ Lăng trống từng miếng.

      Sắp rơi xuống đất, nàng thoáng qua ý niệm rất quỷ dị: mặt mày bị phá như vậy .

      Hồi lâu, hồi lâu.

      Mộ Lăng có cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy phía dưới mềm mại.

      Nàng mở mắt ra, vừa lúc chống lại nụ cười hài hước của Đế Tuấn: “Nương tử, lời ôm ấp thương, nàng cũng phải tìm đúng phương hướng nha, vi phu ở phía sau, sao nàng lại đập ở phía trước vậy?”

      “Ta cẩn thận bị chặn ngã.” Nàng sờ soạng muốn bò lên, trong bóng tối, dùng cả tay và chân cẩn thận sợ soạng lượt.

      Đế Tuấn nín thở.

      Cảnh tay sắt bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, muốn nàng cử động nữa.

      Tiếng hít thở như có như có chút nặng nề.

      Loại biến hóa rất này Mộ Lăng vô cùng qune thuộc.

      Mỗi khi có “hứng thú”, muốn làm chuyện xấu như thế.

      Tay bé theo thói quen dò xuống phía dưới, quả nhiên là vị trí quen thuộc, phát của kiên định như thiết, xấu hổ đứng ở đó, cái lều , vô cùng lẳng lơ.

      “Phu quân, phải là chàng chứ? Nơi này cũng được?” đúng là buất luận địa phương nào cũng muốn đụng ngã nàng.

      Mộ Lăng nghĩ ra, nam nhân nhà nàng làm sao lại có thể tùy thời duy trì “tính” trí dào dạt đây?

      Chương 193: Hàn đàm kiều diễm (ba)

      “Được rồi, vi phu biết nơi này phải là nơi tốt để tầm hoan, ngoan, đừng động, để cho ta ôm hồi, chỉ chốc lát thôi.” xong, tay cũng khách khí chút nào chui vào trong vạt áo của nàng, cho đến khi tay nắm được “hai con thỏ trẳng ” bướng bỉnh, mới thỏa mãn hừ tiếng.

      Mộ Lăng nghe tiếng tim đập cự ly.

      Tiểu Nam và Tiểu Bắc vẫn còn đứng chờ ở xa.

      Ngay cả tiếng hai người cố ý đè nén lượng lặng lẽ nàng cũng nghe .

      “Sao gia và phu nhân lại lâu như vậy? xảy ra chuyện gì chứ? Ta tìm chút.”

      “Tiểu Bắc, cái tên ngốc này, cho phép , cẩn thận hư chuyện tốt của gia, bị chủ tử lột da.”

      Mộ Lăng đỏ mặt sắp rỉ ra máu, đấm Đế Tuấn cái, oán hận : “Chàng nhìn , còn là chủ tử của người ta, lưu lại ấn tượng gì cho người ta vậy? Chúng ta có chút tiếng động, hiển nhiên bọn họ liên tưởng tới cái đó… Hơn nữa…” Nàng cắn đôi môi, chỉ cảm thấy người nóng hừng hực: “Cực kỳ chính xác.”

      cho phép!” kiên định phản bác, vỗ vỗ mông của nàng, hài lòng xúc cảm dưới lòng bàn tay: “Chúng ta chỉ là té ngã ôm nhau chút, còn chưa phát triển tới “cái đó”, nương tử nhạy cảm như vậy, có phải hay cũng muốn… Muốn??”

      Đế Tuấn rất vô lại cười: “Nếu như thế, vi phu cũng ngại, giúp Lăng phân ưu giải nạ, khụ khụ, mặc dù nơi đây lãnh nhưng được lại là đặc biệt, ngẫm lại xem, ở trong bụng núi, bên cạnh hàn đàm, ta cùng nương tử vu sơn mây mưa, như cá gặp nước, là chuyện vui trong cuộc sống này.”

      “Vớt cá? Đúng rồi, vớt cá.” Mộ Lăng giả bộ nghe hiểu lời của , ra sức đánh lạc hướng: “Phu quân, Huyền Minh còn mang người chặn ở bên ngoài, chúng ta vấn nên là sớm vớt cá chút rồi rời , ha ha…”

      cần lo lắng, người của Đại Tuyết sơn còn ngâm trong nước đá rồi.”
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 194: Hàn đàm kiều diễm (bốn)

      cần lo lắng, người của Đại Tuyết sơn còn ngâm trong nước đá rồi.” tiến tới hôn cần cổ thon dài như thiên nga, sau đó ôn nhu theo đường cong xinh đẹp, môi mỏng đường thẳng xuống dưới, lưu luyến ngừng xương quai xanh khêu gợi, cảm giác vừa đau vừa ngứa, đốt lên ngọn lửa vô danh người nàng, vả lại càng ngày càng có xu hướng lửa cháy lan đồng cỏ: “Nương tử, nàng muốn, chỉ cần nàng , vi phu cho.”

      Trước kiên nhẫn của nàng, rất hả hê.

      Hai người ở nơi nào cũng quan trọng, nàng ở bên cạnh , lấy được vui vẻ và thỏa mãn lớn nhất rồi.

      Lăng , Lăng của .

      Lại chơi đùa hồi, lần nữa bức bụng tức giận về trong cơ thế, Đế Tuấn lật người ôm thê tử mềm yếu đứng lên: “Trở về mới hảo hảo giáo huấn nàng.”

      “Thù” mới thêm “hận” cũ, hảo hảo kiểm kê lại chuyện ngày hôm nay.

      Thắt nút áo lại, Mộ Lăng oan uổng kêu to: “Tại sao lần này lại trách ta?”

      vỗ vỗ bả vai của nàng, dùng vẻ đồng tình mát: “Vi phu đảm bảo, trong vòng ba ngày, có lẽ nàng xuống giường được rồi, hảo hảo hưởng thụ thời gian tự do cuối cùng này thôi.”

      Trong mờ tối, đôi mắt phát sáng, nghiêm túc cho nghi ngờ.

      Tiểu Bắc và Tiểu Nam từng qua, chủ tử của bọn họ giỡn, cho dù là híp mắt cười hay là cùng người lăn lộn, cuối cùng cũng nhất định cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành những chuyện qua.


      Mộ Lăng lo lắng vì “khổ nạn” sắp tới.

      Đến tột cùng là nàng trêu ghẹo ai? là buồn cười, tội gì tới tai.

      ………….

      Bốn cái đầu, chống đỡ ở tại chỗ, tám đôi mắt, mượn đèn dầu trong đêm tối, cẩn thận quan sát cái thùng.

      “Đây chính là cá mấu tử?” Tiếng của Tiểu Nam.

      “Tuyệt đối là như vậy!” Đế Tuấn là người duy nhất thấy, đưa cho đáp án khẳng định.

      “Dáng dấp tốt và xấu là dọa người, có thể ăn sao???”

      Chương 195: Hàn đàm kiều diễm (năm)

      “Dáng dấp tốt và xấu là dọa người, có thể ăn sao???” Làm nguyên liệu nấu ăn, căn bản là cá mẫu tử thích hợp, Mộ Lăng nhìn thấy đầu nó, theo bản năng chính là nôn ọe.

      con cá, ngày thường rất xấu xí, đầu bé thân thể mập, miệng đầy răng nhọn, nên thôi .

      Mặt ngoài da của nó còn bao trùm tầng gồ ghề màu sáng bạc, trong đêm tối, sáng bập bùng, chỉ sợ người khác phát được dung nhan ghê tởm của nó.

      Loại cá này thiên tính hung tàn, thích tự giết lẫn nhau, đem hai con cá đặt ở trong thùng, rất nhanh bọn nó đánh ẩu vì tranh đoạt địa bàn.

      qua bao lâu, con cường tráng hơn chút chiến thắng, cắn chết đồng loại, vứt bỏ bên, mình núp ở dưới đáy, lẳng lặng núp.

      Trong bong bóng cá mẫu tử mới chết rất nhanh có hai con cá chui ra, còn chưa kịp hớp mấy ngụm nước, liền bị con cá chiến thẳng núp theo dõi bên hớp nuốt vào, nhai xé rách, nuốt xuống trong bụng.

      có uy hiếp, con cá chiến thẳng khôi phục thể lực liền lo lắng bắt đầu hưởng thụ thân thể đồng bạn, ngay cả xương cũng bỏ qua, rắc rắc rắc, nuốt trọn vào trong cơ thể, trở thành chất dinh dưỡng.

      Sau khi chính mắt thấy đồng loại chém giết nhau, cá mẫu tử có thể giúp người lần sinh hai bào thai, hoàn toàn mất nguyên vị lãng mạn trong truyền thuyết.

      Sáu ánh mắt đồng loạt tập trung người Đế Tuấn, tiếng động hỏi thăm quyết định của .

      “Tên tiểu tử này rất độc ác, ha ha, ta thích.” Thả sợi dây trói cá mẫu tử xuống, lại câu thêm con cá mẫu tử bị mắc lừa, cái miệng cắn lấy, trực tiếp kéo lên. Ném vào trong thùng tiến hành vòng chém giết mới, người nào đó nhìn say sưa ngon lành.

      Mộ Lăng đột nhiên cảm thấy miệng khô: “Phu quân, chàng muốn ăn cái loại cá này?”

      “Ưm? Nương tử, nàng cái gì?” lâu mới phục hồi tinh thần lại, Đế Tuấn vẻ mặt kinh ngạc…
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâukoko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 196: hàn đàm kiều diễm (sáu)

      “Ừ? Nương tử, nàng gì?” lâu mới hồi phục tinh thần, Đế Tuấn kinh ngạc: “Ăn? Ai muốn ăn? Nhìn cũng muốn nôn rồi, ta có rảnh mà đem nó nhét vào trong bụng”

      Đây là… trở mặt nhận sao?

      Chỉ là Mộ Lăng cũng hơi yên tâm.

      Nàng tưởng tượng nổi nếu Đế Tuấn tiếp tục cố chấp ra sao.

      Cá mẫu tử, phải ai cũng ăn được.

      Cho dù là mất rất nhiều công nấu nướng, bỏ tất cả những gì gây cảm giác ghê sợ, nhưng ấn tượng đầu vẫn còn khắc sâu trong lòng.

      Từ cơ thể mẹ lấy ra cá con, với người bạn trăm năm của mình giết cá mẫu tử, đâu còn gì là gọi là như ý cát tường nữa.

      Muốn ăn thịt phải tái mới tốt, ràng chính là lừa mình dối người.

      “Phu quân, chàng thay đổi nhanh nha.” Nàng dùng giọng khích lệ để đùa cợt : “Chàng phải muốn đứa bé sao? muốn lần sinh hai đứa nữa sao, việc tốt thành rồi? Làm việc phải kiên định, nên gặp phải trở ngại liền buông tha cách nhàng.”

      Khó có cơ hội tốt nhìn thấy Đế Tuấn kinh ngạc, đạp, đá, nếu trả lại những ngày tháng bị áp bức có lỗi với bản thân.

      Mộ Lăng nhìn về phía thung nước bĩu bĩu môi, cá mẫu tử ở bêm trong bị chêm chết, người thắng hưởng thụ bữa tiệc lớn, xem ra rất quen thuộc với máu tanh: “Điều này chứng tỏ giết chết hai con cá đồng loại, chính là nó đó, mang về, tìm đầu bếp tốt, nấu mì sợi cho phu quân ta ăn.”

      quá !!!

      Khiến Đế Tuấn tức chết còn á khẩu được gì, cảm giác sảng khoái!

      Nhưng rất nhang, nàng bị giày vò trong 3 ngày 3 đêm, muốn xuống giường cũng được, Mộ Lăng cam lòng.

      Đế Tuấn vô tội nháy mắt mấy cái, dung túng nhìn nàng cười ngôn cuồng: “Nương tử, ta là phu quân duy nhất của nàng, là duy nhất đó!”

      “Muốn ăn cá mẫu tử cũng là do chàng cam tâm tình nguyện, chính là vì nương tử quan tâm chàng, nên mới muốn thỏa mãn cầu của chàng chứ.”

      Chương 197: hàn đàm kiều diễm (bảy)

      “Muốn ăn cá mẫu tử cũng là do chàng cam tâm tình nguyện, chính là vì nương tử quan tâm chàng, nên mới muốn thỏa mãn cầu của chàng chứ.” Lấy câu lặp lặp lại trăm ngàn lần để chặn miệng , Mộ Lăng có cảm giác giải được hận.

      Lúc trước, nàng cũng bị Đế Tuấn dùng ba chữ cá mẫu tử này làm tức đến muốn lật bàn.

      Cũng nên đến phiên nàng rồi!

      Oa ken két.

      “Nương tủ, nàng nhất định là ngây người ở trong núi quá lâu, gió lạnh thổi tới, nhiễm phong hàn, cho nên chuyenj trước kia nhớ nhầm rồi.” đem thung nước đạp vào hàn đàm, trở tay ôm nàng vào lòng, chút hoang mang phản bác, quay người trở về: “Vẫn muốn ăn cá mẫu tử để vi phu cùng nàng sinh con nít nha, ta khuyên nàng lâu, vật kia thể ăn, nương tủ cũng chịu đồng ý, hết cách rồi, ta chỉ còn biện pháp dẫn nàng đến đây, để nương tử tận mắt chứng kiến, loại cá này căn bản là có ăn đâu!

      Mộ Lăng trợn mắt há hốc mồm!

      Trời ơi!

      thế giới này có ai hèn hạ, vô sỉ, xấu xa hơn ?

      Nhìn trời sinh khuôn mặt khả ái, vẻ mặt vô tội, mắt to long lanh, lông mì dài, rậm như cánh quạt, hết sức hồn nhiên.

      Nếu như phải biết làm người ta tức đến cắn răng nghiến lợi ngay cả Mộ Lăng cũng hoài nghi, có phải nàng nhớ nhầm .

      “Tiêu Trúc!!! Tiểu Báo Tuer bình thường nhanh nhẹn nhào qua, lòng xoắn tay : “Ngươi lừa ta! Bản thân làm ra chuyện, thất lạc đại nhân, liền đẩy lên người ta, đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.”

      tốn nhiều sức lực ôm nàng đứng lên, vẫn quên vuốt áo khoác dinh đầy bụi đất, tay ôm eo Mộ Lăng , vì nàng phát uy…

      Thuận tiện thêm dầu vào lửa: “Tiểu Bắc, cho phu nhân, lúc trước người muốn ăn cá mẫu tử là ai?”

      Thị vệ buồn bực quay mặt chỗ khác, nào dám tham dự đề tài giữa hai vị chủ tử, cả hai người đều đắc tội nổi.

      Chương 198: hàn đàm kiều diễm (tám)

      Tình huống thế này, chính là thái tử gia khi dễ người đàng hoàng.

      Hừ, nhưng cũng quên, con thỏ mà nóng tính cũng cắn người đấy.

      Tiểu Bắc khó có thể thông minh chút, chợt che bụng, ở chỗ đó nửa đứng nửa ngòi, kêu đau thành tiếng: “Mới vừa rồi cá mẫu tử sôi trào, có mấy giọt nước bắn vào miệng thuộc hạ, nước hàn đàm… có vấn đề.”

      Phù phù, tiếng (Nhất thanh muộn hưởng- TGG: ai biết là gì em để em sửa với ạ)

      như ý té xỉu, qua chuyện này .

      Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp người thứ 3.

      Về việc lui về sau thế nào, Tiểu Bắc quan tâm, trước tiên vượt qua chuyên này rồi tính tiếp.

      kiên quyết đắc tội ai trong hai người, có khi cảm thấy làm người hầu bé rất tốt.

      Tiểu Nam khinh bỉ quét mắt nhìn Tiểu Bắc với khối u đầu, có chút nghĩa khí, động tác giả như vậy, khổ thân nghĩ ra.

      Buồn bực nhất chính là trước khi hôn mê, nàng làm cái.

      Thái tử gia để ý tới Tiểu Bắc nhưng nhất định để ý nàng.

      Quả nhiên, cần ngẩn đầu cũng có thể cảm thấy mắt rét lạnh của nàng.

      Được rồi, Tiểu Bắc cũng giả bộ đau đớn rồi, nàng còn có thể làm gì nữa đây.

      lên phía trước, Tiểu Nam ngồi chồm hỗm xuống, kêu lên: “Tiểu Bắc, ngươi tỉnh, tỉnh, thế nào? Trúng độc sao? Còn bị thương nữa?”

      Ngón tay hóa thành ngôn ngữ, điểm huyệt bả vai, phẫn nộ mắng to, mỗi lần nàng giúp , ở thời khắc mấu chốt, Tiểu Bắc rất tự nhiên để nữ tử yếu đuối như nàng đối mặt với gia.

      Đúng là kẻ bịp bợm.

      Tiểu Bắc bị bấm đau cũng nhúc nhích, mặc cho Tiểu Nam đánh người , muốn ngất thực .

      Gãy xương cần gấp, nuôi mấy ngày liền thành bề rồi.

      Nếu bị lột da, đoán chừng đời này cũng có gặp ngươi nữa.

      luôn luôn quý trọng sinh mạng, vì vậy, phải chịu thôi.

      Mộ Lăng cười cười nhìn kịch nhao trước mắt: “Phu quân, chàng đem Tiểu Nam, Tiểu Bắc ép thành cái gì rồi? Chuyện của chúng ta, bọn họ sao biết chứ, đung làm khó người ta nữa.”
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâukoko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 199: hàn đàm kiều diễm (9)

      Mộ Lăng cười cười nhìn kịch nhao trước mắt: “Phu quân, chàng đem Tiểu Nam, Tiểu Bắc ép thành cái gì rồi? Chuyện của chúng ta, bọn họ sao biết chứ, đung làm khó người ta nữa.”

      “Ừ, nương tử đúng lắm, vi phu hiểu rồi.” Đế Tuấn đưa tay sờ cằm, trầm ngâm : “Tiểu Bắc hôn mê, cần bồi bổ, phần cá mẫu tử này để Tiểu Nam mang về, nửa hấp, nửa kho tàu, ta tin ăn xong rồi, nhất định bệnh tật tiêu tán toàn bộ, sống lâu trăm tuổi.”

      Đầu to nghiêng người, từ mặt đất lồm cồm bò dậy, kêu rên : “Gia, thuộc hạ da dày thịt béo, dám hưởng thụ vật trong truyền thuyết.”

      “A, vậy tốt rồi? Lầm đầu tiên ngất, ngươi cũng nên ngất lâu chút. Tiểu Nam ghi hận, từ phía sau đá hăn cái, chút nể tình.

      hôn mê, hôn mê, thuộc hạ thu dọn đồ dạc, chờ chủ tử chơi , chúng ta tùy lúc có thể .” Tiểu Bắc có chuyện gì làm, kiếm chút chuyện chơi được làm, dù sao chỉ cần Đế Tuấn kiểm soát, nhảy vào hàn đàm cũng được.

      Hai người xa.

      Tiếng cười của Mộ Lăng tràn ra khóe môi: “Phu quân, con cá này, ăn sao?”

      Đế Tuấn nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, đau khổ gật đầu.

      Hai người chắp tay, hướng cửa động tới.

      Trong bóng tối, Đế Tuấn bỗng nhiên : “Nương tử, nàng hãy tin tưởng vi phu, coi như có gì giúp đỡ từ bên ngoài, cũng có thể giúp nàng trong 3 năm có 2 lần mang thai. Phu quân có thực lực giúp nàng, cho ta chút thời gian, ta nỗ lực.

      Tay nắm thành quyền, nhưng ánh mắt trong vắt, kiên định.

      Mộ Lăng trong nháy mắt da đầu căng cứng.

      có chút tâm tình phản bác lời .

      Trời ơi! Đời trước nàng làm gì nên tội, chẳng lẽ nhất định bị cái người nam nhân trong ngoài bất nhất này khi dễ sao?

      …..

      Huyện thành Xương Bình, rất nhanh bị xe ngựa bỏ lại phía sao, rất nhanh cũng nhìn thấy nữa.

      Chương 200 : hàn đàm kiều diễm (thập)

      Lăng chớp chớp mí mắt, chớp chớp hai cái :''Phu quân, thời hạn ba ngày đến, đem võ công trả lại cho thiếp.''

      cái nhìn tương tự như thê tử có tuổi, thực tế hơn kém là nam đại thúc quen thuộc thúc khí định thần nhàn nhã liếc mắt cái ngoài cửa sổ, căn cứ thăng độ thái dương đoán canh giờ, ''Còn kém gần nửa canh giờ, vội.''

      Đáng thương đối phương bám vạt áo. Lăng hận hàm răng ngứa ngáy, nhưng vẫn ép buộc mình tiếp tục diễn cảnh nhân vật khốn cùng, ''Ba mươi lăm nửa canh giờ cũng mặc ta cần ta lấy, thời gian trước bữa cơm quan trọng hay sao?''

      Chân mày lên có vẻ lãnh khốc, lấy tay khẽ quấn eo nàng, liền đem cả người bổ nhào trở lại, giơ tay thoát ngăn trở của chăn bố, lại đem gương mặt tà mị tuấn tú đầy đặn ngăn cản ở giữa nhũ phong.

      Trong vòng ba ngày, động tác như thế đến tột cùng lặp lại bao nhiêu lần, nàng nhớ được.

      Nàng chỉ cảm thấy vô số đau đớn tràn ngập cơ thể, ngay cả cái lật người, cũng phải cần hơi sức lớn.

      Hôm đó, Đế Tuấn trở về muốn cùng nàng tính sổ.

      đường trở về huyện Xương Bình, có cười, giống như giống ban đầu.

      Kết quả đây.

      Ô ô ô, Tiểu Bắc quả nhiên sai.

      Người khác căn bản biết noi đùa.

      Cam kết vừa ra khỏi miệng, liền tất nhiền toàn lực ứng phó hoàn thành.

      Dù là mệt chết bụng nàng cũng phải cắn răng kiên trì nhìn nàng ngã trước.

      quyết định chủ ý cho nàng bài học.

      Trả qua 3 ngày chứng minh, nàng cũng nhớ bài học này sâu, từ nay về sau, dám tự tiện hành động, cho phép của , làm những chuyện có đầu óc, tự mình ngu xuẩn làm chuyện mạo hiểm.

      Nàng vạn lần nhớ.
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 201: Vụng trộm xe ngựa (1)


      Nhưng vẫn kiên trì muốn đem ba mươi sáu canh giờ trừng phạt nàng làm hạnh phúc.

      bằng lòng vào cõi thần tiên, nàng để chú ý người mình, Đế Tuấn cắn vào vành tai Mộ Lăng , thổi hơi nóng lên cổ nàng: “Chúng ta cũng chưa từng thử làm xe ngựa, nàng cũng biết vi phu rất muốn thử lần, đáng tiếc là từ đầu đến cuối có cơ hội.

      Bị đè chặt ở phía dưới, Mộ Lăng kháng cự đến hơi sức cũng còn.

      Mặc dù vẫn bị trêu chọc tới mặt đỏ tim đập, cảm xúc dâng lên như thủy triều, nhưng cơ thể sớm mệt mỏi, thể chịu đựng thêm được nữa, mắt ti hí, còn chút sức lực nào để di chuyển, 3 phần lửa dục, hết sức mập mờ.

      Cánh môi nàng sưng đỏ, mân lên giống cánh hoa, lại bị Đế Tuấn đưa đầu lưỡi vào nhàng trêu chọc

      Nàng bị khóa vào hơi thở của . an tâm nhắm mắt, đem thân thể của mình giao cho Đế Tuấn, cánh tay theo thói quen chống đỡ người nàng, khuôn mặt nhắn ngước lên, lầu bầu tiếng: “Chàng chơi , thiếp ngủ trước đây!”

      lát sau, Đế Tuấn dùng ngón tay chọc chọc nàng, nằm ngoài suy nghĩ, tiểu nữ nhân này thực ngủ.

      Được rồi, đối thủ quá yếu, cạn tàu ráo máng là tốt.

      Đế tuấn theo thói quen giống như con bạch tuộc ôm nàng trong lòng, hai mắt nhắm lại.

      Cơ thể rắn chắc nằm tấm da hổ, tấm ván gỗ bên dưới vì hành động lúc trước mà suýt hỏng, tại kêu cót két.

      “Vất vả” ba ngày ba đêm, trong nháy mắt tiến vào giấc ngủ sâu, có chút hơi lạ, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức tỉnh táo nhưng tránh được có chút ngai ngủ.

      Đây là ai huấn luyện ai?

      Có trời mới biết!

      Tránh buổi trưa ánh mặt trời thiêu đốt, Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc nghỉ ngơi canh giờ, rồi lại tiếp tục lên đường.

      Hai vị chủ tử còn ngủ. Cho dù bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa, bọn họ cũng dám quấy rầy.

      Chương 202: Vụng trộm xe ngựa (2)

      Cho đến sắc trời chạng vạng mới lại chọn cá phong cảnh nên người chỗ ở, ngừng xe ngựa ở, chôn nồi nấu cơm.
      Sắc trời chạng vạng, nơi phong cảnh hữu tình này người nào ở, dừng xe ngựa lại, chuẩn bị nồi nấu cơm.

      Vì tương lai có thể phục vụ chủ tử tốt, Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc từ học tốt tất cả các kĩ năng, chỉ có bản linh là được, ăn, mặc, ở, lại, tất cả mọi thứ đều phải tinh thông.

      Ví dụ như ở phía trước cái thôn nào, họ lấy ra cái nồi, rồi tìm gia vị, nướng hai con gà rừng, hun con thỏ, ở giữa trung có 3 con bồ câu đưa thu cũng bắt lấy để nấu canh.

      Gia gần đây vất vả quá độ, cần bổ sung nhiều, nếu khẩu vị của người tốt núi đồ ăn này cũng đủ đâu.

      Hai người bàn bạc nho , thà là còn thừa lại cũng thể đẻ bị thiếu. họ chuẩn bị hai phần, trong lúc nhất thời, trong khí phiêu lãng đều là mùi thịt thơm phức chỉ họ làm được, khiến lòng người rung động.

      Mộ Lăng Khâu lầu bầu tiếng, uể oải mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, bên tai liền nghe tiếng trống đánh lô tô từ bụng người nào đó.

      Đế Tuấn ngủ rất sâu, nhìn dáng vẻ vẫn là trong mộng đẹp.

      Nàng đẩy tay, chân của , sột soạt mang quần áo mặc lại, tay chân bước xuống xe ngựa.

      Tiểu nam nghe thấy tiếng động, lập tức bước tới đỡ nàng: “Phu nhân, người tỉnh rồi ạ?”

      “Ừ, các người ngươi làm cái gì đó? Thơm quá nha!” Mộ Lăng lần theo hương thơm tới.

      Thể lực hao tổn, trải qua thời gian nghỉ ngơi, liền muốn ăn ngấu nghiến phen, bụng đầy lại tiếp!

      Ba ngày khá là dài đó!

      Nghĩ lại cũng có chút rét mà run.

      Đối với Đế Tuấn, nàng tâm phục khẩu phục.

      “Thuộc ha trước giúp ngài múc chen canh bồ câu làm trơn cổ họng, nghỉ ngơi lát sau đó ăn bữa chính, như vậy mói tốt cho dạ dày.” Tiểu Nam so với quá khứ càng thêm cung kính, ở huyện Xương Bình này ra khỏi thành lớn gặp rất nhiều cạm bẫy, làm thái tử phi phải chịu khổ sở, chưa từng ra tên động, gia vẫn chưa sử phạt bọn họ.


      Chương 203: Vụng trộm xe ngựa (3)

      Hai thị vệ trong lòng cảm thấy bất ổn.

      Da đầu căng thẳng, mọi cử chỉ đều hết sức cẩn thận.

      Hi vọng nhờ vào đó mà hai vị chủ tử có thể quên chút đồ vật.

      Cho dù tương lai vẫn bị xử phạt nhưng bọn họ quen với Niệm Cập, họ cũng hạ thủ lưu tình, chứ đừng bắt hai người bọn họ trở về.


      Đế Tuấn, chàng nhìn chút xem chàng tạo ra ám ảnh trong lòng bao nhiều người rồi.

      Mộ Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Nam, ó chuyện gì, chỗ gia các ngươi ta giúp các ngươi cầu xin, ta ta cần Tiểu Nam mỗi sáng giúp chải đầu, cần Tiểu Bắc mỗi tối bê nước tắm, đồng ý, đuổi các ngươi nữa.

      “Phu nhân.” Tiểu Nam thấy sững sờ, trong đầu hiểu ra ý nghĩa câu , nhất thời cảm thấy từ gót chân hướng lên luồng khí nóng rực.

      Nàng thực rất muốn khóc.

      Hai chân mềm nhũn, cong chân quỳ gối trước mặt nàng, ngừng dập đầu: “Tiểu Nam đa tạ phu nhân, Tiểu Nam đời này nguyện ý làm trâu là ngựa cho phu nhân, mặc cho phu nhân sai khiến.”

      Tiểu Bắc vội vàng đặt con gà quay cầm tay xuống, cũng tới dập đầu.

      ra như Tiểu Nam nhưng tâm tính kích động, chút cũng kém Tiểu Nam.

      Có Mộ Lăng những câu này, lòng của hai người yên ổn.

      Cửa xe nhàng mở ra, có người dựa vào sườn xe ngồi, mái tóc dài rối bời đỉnh đầu, cặp mắt trẻ thơ to tròn lại tí hí, mặc dù ngơ nghác nhưng lại trong suốt, vô cùng ràng, chắm chú nhàn thẳng nàng.

      “Gia tỉnh, thuộc hạ lấy y phục.” Tiểu Nam nhảy dựng lên, chạy trối chết.

      "Gia tỉnh, thuộc hạ chuẩn bị trà nóng." Tiểu Bắc theo sát phía sau, cái mông tựa như lửa đốt.

      Hai người này thực hèn nhát, bỏ chạy để lại nàng mình đối phó với Đế Tuấn.

      Nếu như tính toán, náng mới là người vị cái người khác kia dạy dỗ.

      Nàng hiểu Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc chạy trốn, như vậy ở thời điểm mấu chốt ai cứu nàng đây?
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :