Chương 181: Nam nhân ngoan, giường yên ()
Rất đáng tiếc, Huyền Minh tại mới chỉ bị đùa giỡn lần thứ nhất mà thôi.
Đế Tuấn cần tốn nhiều sức có thể mang ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy nét mặt của người thiếu niên tràn đầy giễu cợt, giả bộ ngây thơ dùng tay điểm điểm chóp mũi của mình, khiến người người hận tới cắn chặt răng, gằn từng chữ : “Ngươi có khả năng nhắc tới ý tưởng với thái độ nhiệt tình như vậy, ngươi khiến ta càng thêm hăng hái muốn giết ngươi, Lăng mất trượng phu, ai có thể ngăn cản ta làm gì cả.”
căn bản là gây hấn.
Hoặc là sử dụng phương thức đặc biệt, hướng tới khách từ Đại Tuyết Sơn tuyên bố khiêu chiến.
Trường kiếm bay ra, có chút rung rung, thanh bên tai dứt.
Đây ràng là khí Chân Thần, cảm nhận được chủ nhân người tản ra ý chí chiến đấu cường đại, cũng thể chờ cho phép.
Huyền Minh chắp ta mà đứng.
Từ ánh mắt của Đế Tuấn, hoảng hốt hiểu, chuyện hôm nay, tuyệt đối khó bỏ qua.
phải chịu buông tha cho cái người đối diện với khuôn mặt non nớt mà là Đế Tuấn có vô vàn khả năng cho rời .
Đế Tuấn mặt vẫn cười, nhưng ở trong lòng, tâm tình thực bộc phát mãnh liệt.
“Bình tĩnh mà xem xét, ta trừ đối mặt với nương tử ở ngoài, phần lớn thời gian, ta tính là người có tính khí tốt, cũng còn kiên nhẫn cùng người nhản, hôm nay, vì lưới bắt hết mấy người các ngươi, thời gian cũng còn nhiều.” Bờ môi tà ác lạnh lùng mỉm cười, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ đầy tàn nhẫn, vẻ mặt càng thêm ác độc quả quyết, giống như tùy lúc có thể đưa tất cả các sinh linh trước mặt tới Hoàng Tuyền.
Huyền Minh nhạy cảm, cảm thấy nguy hiểm tới gần.
Trong lúc lơ đãng, khóe mắt quét qua bên Đinh Lăng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mấy người cùng giúp nàng xử lý vết thương, có bí truyền y thuật của Đại Tuyết Sơn, nối lại tay cũng khó khăn lắm.
Chương 182: Nam nhân ngoan, giường yên (hai)
Nhưng, từ đó về sau, cánh tay phải từng bị chặt đứt xương cốt gân mạch này sợ là có thể sử dụng linh hoạt bình thường lần nữa.
Thiếu niên ngây thơ đứng bên cạnh Mộ Lăng , chính là dùng nét mặt nhõm như vậy hoàn thành tất cả.
lão luyện, làm người khác nổi da gà, nghĩ ra tuổi như thế làm sao lại coi mạng người như rơm rác, hoàn toàn để trong lòng như vậy.
nhìn sinh mạng, hoàn toàn được tâm cảnh của tu luyện tới trình độ nhất định, khi người bị bên ngoài nhiễu loạn, như vậy có được thành tựu, thể đo lường.
“Vị thiếu niên, có thể cho bổn tôn tên của ngươi hay ? Sư phụ là ai?” Tạm thời đè nén đố kỵ, đột nhiên Huyền Minh sinh ra hứng thú nồng đậm với tình địch.
thưởng thức người mạnh, cũng tôn trọng người mạnh.
Dù mâu thuẫn cá nhân giữa hai người giải được, cuối cùng vẫn muốn đánh nhau sống chết, ít nhất trước đó, Huyền Minh nguyện ý lấy lễ đón tiếp.
Chỉ tiếc, người khác cũng phải là người Đại Tuyết Sơn xuống –
“Ông nội ngươi, kêu gia là thiếu niên lần nữa em, ta liền kiếm bổ đầu ngươi.” sinh ra mặt mỏng, nhưng cũng mềm, bình thường động động bị nương tử coi là chuyện cười cũng được, những người liên quan cũng dám tới om sòm, Đế Tuấn tuyệt nuông chiều.
Trong nháy mắt Huyền Minh đỏ hai má, da vốn trắng nõn, huyết sắc xông lên đặc biệt dễ thấy, sau đó từ đỏ chuyển sang tím, lại từ tím chuyển thành đen.
Loại thái độ này của Đế Tuấn, dù người được dưỡng tốt hơn nữa, cũng bị kích động ra ba phần hỏa khí.
thể đồng ý, vậy đánh .
Quản khí gió là ai, đánh đến tâm phục khẩu phục, căn bản là có phương pháp ngồi xuống chuyện.
Vì vậy, bóng dáng hai người Đế Tuấn và Huyền Minh lại dây dưa ở chỗ, lúc đầu là thử dò xét tính công kích, lúc này là chống lại, chính là dùng trăm phần trăm lực ứng phó, sát chiêu liên tiếp.
gian bên trong sơn động hẹp, cũng ảnh hưởng tới đao kiếm quang ảnh phát huy.
Chương 183 : Nam nhân ngoan, giường yên (hai)
gian họp hẹp bên trong sơn động, cũng ảnh hưởng đến phát huy của đao kiếm.
Lần này ai dám thừa dịp làm loạn chủ ý của Lăng .
Bản thân nàng chính là cao thủ khó đối phó, lại cộng thêm phu quân nàng thủy chung xuất ra tia tâm thần, nhớ ở người nàng, nếu người nào dám mạo phạm, Thủy ĐInh Lăng còn nằm trân mặt đất biết sống chết ra sao chính là cảnh cáo.
Sau mấy trăm chiêu, vẫn bất phân thắng bại.
Hai người càng đánh càng hưng, muốn ngừng mà được.
cái lướt qua, trường nhuyễn kiếm du long của Đế Tuấn như quấn chặt thần kiếm Liệt Diễm của Huyền Minh, ép dồn dập vách tường như bị hàn băng bao trùm, "Ngươi tên là Huyền Minh, nếu như hôm nay may mắn lưu được cái mạng, ngày khác trở lại tìm ta, nên nhớ, bổn vương là Đế Tuấn.''
Huyền Minh còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời của , thái độ khác thường của Đế Tuấn, buông tha tiến công cạn tào ráo máng, nhón mũi chân, nhàng nhảy ra phía sau.
CÙng lúc đó, trường nhuyễn kiếm êm ái hướng về phía nàng, chính xác cuốn lấy vòng eo của nàng, cuộn nàng ôm vào lòng, rồi sau đó lướt về hướng khác của sơn động.
Bước chân hoảng hốt, bước chân nhanh.
Rất có vài phần ý vị chạy trối chết.
Mọi người sững sờ.
Huyền Minh còn suy nghĩ vì sao đột nhiên Đế Tuấn liền biến thành thứ hèn nhát, thế nhưng lại đào binh, nếu đấu trận, chưa chắc thua.
Trong nháy mắt lại có linh quang xuất , thầm than tốt.
Còn chưa kịp cảnh cáo, cũng cảm thấy thân núi từng trận kịch liệt.
Theo sát, ngàn cân cự thạch từ trời giáng xuống, phong kín bước chân rời của Đế Tuấn.
Từng cỗ khói màu xanh dương từ bốn phương tám hương xông vào, làm gay mũi, làm người hít thở thông, chỉ hút vào gần nửa miệng, cảm thấy choáng váng đầu óc.
May mà bọn họ có võ công đủ cao, phát sức lực đúng, liền vội vàng ngừng thở, phong kín miệng mũi, mượn cái hít thở ngắn ngủi, theo thứ tự giành ra ngoài.
Chương 184 : Nam nhân ngoan, giường yên (ba)
Huyền Minh đoán được là Đế Tuấn giở trò, là hận hàm răng ngứa ngáy.
Nhưng mà bây giờ cũng được cùng so đo nhiều, thời khắc sống chết, cầu sinh là bản năng của loài người.
Về phần cùng Đế Tuấn kết Lương Tử, còn phải như , còn mạng còn sống ra ngoài tính toán.
Từng cỗ , từ thân núi truyền tới.
Võ công cao hơn nữa, trong trạng thái này cũng có cách nào phân biệt được nguồn gốc thanh.
về phía trước chính là sơn động Vô Danh, chỉ là tới nơi đó, đòng thời cũng là ngoài ý muốn bỏ chạy thành công.
Vậy mà chuyện vượt xa dự liệu của Huyền Minh lại đơn giản như vậy.
Khói mù ngày càng nồng đậm, thanh càng ngày càng lớn, giống như có cái gì đó cấp tốc đến.
Suy tư, cần thời gian.
thực tế, tất cả xảy ra, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Suy nghĩ nhờ khói cũng bị chậm lại, đợi đến ý thức của Huyền Minh càng lúc càng gần là cỗ nước sóng lớn, có địa phương để né tránh.
Tư vị xâm nhập nước lạnh, tương đối tốt.
uống vài hớp nước, ngón tay như móc câu, đâm sâu vào bên trong bên thạch bích, mặc cho thân thể đong đưa theo sóng, cũng tuyệt đối chịu buông tay.
An nguy của đồng môn, thể chú ý.
Ý thức của cũng bắt đầu mơ hồ dần dần.
Này khói độc nửa miệng cũng phải là hoàn toàn có tác dụng, giờ phút này bị kích của nước lạnh, mơ hồ phát tác.
Huyền Minh choáng váng thâm trầm nghĩ, đáng chết, tên tiểu tử, đến tột cùng đánh nơi nào được nhiều nước như vậy, làm khó lòng có bản lãnh của Long vương, cái hắt hơi, vài giọt nước bọt cũng có thể hóa thành mưa to.
Sát Thiên Đao, tiểu quỷ thối, nhớ kĩ.
... ...... ...... ...... ........
Đế Tuấn ôm ngang Lăng , xuyên qua bóng đêm, nơi nào nên quẹo, nơi nào nên tránh, như tâm của .
Chương 185: Nam nhân ngoan, giường yên (bốn)
Huyền Minh cách các nàng càng lúc càng xa, ở bên này, đá nặng ngàn cân ầm ầm rơi xuống, cả ngọn núi lớn dường như run lên cái.
Rồi sau đó nghe thấy cái gì nữa.
Ở ngã rẽ, Đế Tuấn đặt Mộ Lăng xuống, từ bế chuyển thành kéo tay nàng từ từ ra ngoài.
Đường càng ngày càng hẹp, thân thể Mộ Lăng lạnh buốt nhưng Đế Tuấn ngừng truyền nhiệt từ lòng bàn tay của mình tới người nàng, để cho nàng quên đây là đâu.
im lặng, duy trì trầm mắc, để ruột gan nàng rối bời.
“Phu quân, chàng có lời muốn với thiếp phải ?” Lưỡi hồng khẽ liếm cánh môi, thanh phát ra từ cổ họng nàng có chút khàn.
“Ừ!” Nặn ra được thanh bày tỏ nghe được, Đế Tuấn tiếp tục giữ im lặng.
Trong lúc này, chỉ còn thanh của tiếng bước chân hai người lần lượt vang lên.
trước sau, phải trái, đè nén giằng co.
“ ra những chuyện này thiếp cũng phải cố ý gạt chàng, biết nên với chàng thế nào.” Nàng cúi đầu, trong bóng tối cái gì cũng thấy được, cũng biết gió từ đâu thổi tới làm đau mặt nàng. “Nếu là bắt đầu lại từ chuyện thiếp có quan hệ với Đại Tuyết Sơn dù ba ngày ba đêm cũng hết, thiếp… thiếp…”
Nếu như là thường ngày thấy nàng bị làm khó, Đế Tuấn chọn chính xác thời điểm để dừng lại, để nàng phải khó chịu.
Vậy mà….
Vẫn là im lặng khiến lòng người khó chịu.
“Từ khi thiếp hiểu chuyện biết mình là nhi, cuộc sống bắt đầu ở nơi quanh năm băng tuyết bao trùm, rừng rậm u, làm bạn với dã thú,… Mười đứa bé chỉ có thể lấy chút xíu lương thực còn dư lại từ Đại Tuyết Sơn, tất cả mọi thứ đều cần chính bản thân tự nghĩ biện pháp đạt được, vì sinh tồn, những đứa trẻ thể lực tốt chết , số thân thể cường tráng nhưng cũng là vận khí tốt, cũng bởi vậy mà đem thân chôn ở nơi đó.”
Đến lúc này, Mộ Lăng nhắm mắt lại mới nhớ được tới những đồng bạn ngày xưa, từng khuôn mặt theo năm tháng sớm phai nhòa, mờ nhạt hề ràng.
Last edited by a moderator: 1/10/15