1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói - Độ Hàn X (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 371: Mỹ Nhân Nhi lõa trắng như tuyết ()

      Đêm đó quả nhiên thuận lợi tới chỗ nghỉ ngơi.

      Bên trái Mộ Lăng lục lọi bên phải móc móc, từ gian nhà trống lại có thể tìm ra nồi chén bầu bồn, củi gạo dầu muối, lại đốt lên đống lửa, đem con thú tiện tay bắt đường mổ bụng, bắt đầu nướng.

      Đế Tuấn ở bên coi tròng mắt sáng lên, vỗ tay vẻ mặt sùng bái, "Nương tử là giỏi."

      "Chàng làm? ? Ta nhớ trước kia chàng thường bắt chim trĩ thỏ hoang về ăn". Nàng còn theo ăn qua vài lần, mùi vị tương đối ngon.


      "Phải a!" Cợt nhả hôn lên gương mặt nàng, hương thơm say lòng người trời sinh được băng tuyết cọ rửa qua, dường như càng đậm hơn vài phần, "Nếu cần ra tay mà chỉ cần lên tiếng, vậy phải rất tốt sao."

      Mộ Lăng lập tức ném tới con gà rừng chết, chỉ ra cửa , "Đem nó ra ngoài mổ bụng làm sạch, sau đó cho ngươi hầm canh uống" .

      " có được hay ?" khụt khịt cái mũi, giả bộ run run.

      "Chàng cứ ?" Liếc qua ánh mắt lạnh, ràng là ..., chàng có gan cự tuyệt xem.

      Đương nhiên Đế Tuấn có dũng khí .

      Cả đời này mềm yếu cùng nhẫn nhịn đều đặt người Mộ Lăng .

      Lâu ngày, trở thành loại bản năng.

      cầu của nàng, có thể làm được liền tận 120 phần hơi sức làm.

      làm được, càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, thử xem có còn biện pháp khác hay .

      Chính cũng thường hài hước thừa nhận Mộ Lăng là do ông trời phái xuống để quản thúc làm khắc tinh của mình, hai chữ ' thê nô ', tuyệt đối phải là hư danh.

      Xách lên cái đuôi gà rừng, lắc lư từng bước tiêu sái ra cửa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô to gọi , khàn khàn đùa giỡn hít lãnh khí, hy vọng Mộ Lăng nhất thời mềm lòng để cho vào trong, cần làm loại chuyện cực khổ này.

      Mộ Lăng tập trung tinh thần chuẩn bị ăn, mắt điếc tai ngơ.

      Rất nhanh, tiếng của Đế Tuấn đại biến, kích đông giương cao....

      Chương 372: Mỹ Nhân Nhi lõa trắng như tuyết (hai).

      Rất nhanh, giọng của Đế Tuấn đại biến, kích động hét lên, "Nương tử, mau ra đây xem, ngoài này có nữ nhân mặc quần áo lại ở tuyết đấy."

      Phi, lại là trò bịp bợm gì đây, định lừa nàng ra cửa xem xiếc sao?

      "Vậy chàng là có phúc được thấy, ra sức mà xem nhiều chút, quả là cơ hội hiếm có."

      "Chậc chậc, nương tử, này đẹp bằng nàng, thế nhưng là giỏi uốn éo, nhìn này xà , thực quấn người nha, quay đầu lại nương tử cũng uốn éo cho vi phu coi được sao." Đế Tuấn cười tà, trong giọng phát ra vài phần sắc nịnh.

      Mộ Lăng còn tưởng hươu vươn, mím môi cười yếu ớt, trả lời, thích tùy .

      "Đây là đại nương nhà ai vậy nghiêm chỉnh, trời băng đất tuyết, mảnh vải che thân, ngươi xấu hổ cũng thôi , chẳng lẽ sợ lạnh sao? ? ?" Đế Tuấn thập phần lo lắng thét lên, đúng là giống như bẩm báo vậy, dường như ở sâu trong rừng rậm này rất ít người lui tới, có cuộc gặp gỡ bất ngờ. "Này, làm người phải tự trọng, phải biết kiểm điểm, ta là nam nhân có vợ có nhà, nương tử cho phép ta chân trong chân ngoài, này này này, ngươi đừng tới đây, nếu còn tiếp tục nữa, ôi nương tử nhà ta tức giận."

      Vù vù vù ---- vài đạo kình phong đánh tới làm chấn động màng nhĩ.

      Mới dọn tốt nồi chén theo đó mặt Mộ Lăng liền biến sắc.

      Ngoài cửa truyền đến thanh đánh nhau, ầm ầm vang dội.

      Nhắc tới đao thương nàng lập tức chạy ra, mới mở cửa, rơi vào trong lồng ngực của Đế Tuấn, mang nàng bay lên cao rời khỏi, "Nương tử, phải ta cố ý muốn nhìn nha, cho nàng tức giận."

      Mộ Lăng tranh thủ liếc cái, thực trông thấy người khoác sa mỏng, thân thể như như đứng trước cửa phòng, mặt cười trướng hồng , tức giận tay chân run run.

      trách Đế Tuấn nàng là nữ nhân trần truồng mặc quần áo, biết sao, tầng vải vóc người lại bị nước thấm ướt, dán chặt vào da thịt, đường cong lả lướt, như như .

      Chương 373: Mỹ Nhân Nhi lõa trắng như tuyết. (ba)

      Nếu là người bình thường, ở trong rừng rậm dưới gió tuyết, nước lạnh căn bản có biện pháp giữ nguyên hình thái ban đầu mà biến thành băng.

      Nhưng nàng lại làm được.

      những thế, toàn thân còn phiêu tán tầng sương trắng mịt mờ, hiệu quả của việc thân thể nhiệt độ quá cao mà nhiệt độ bên ngoài lại rất thấp.

      Lại nhìn đến mặt, Mộ Lăng bỗng cảm thấy quen thuộc, rất nhiều năm thấy, nhưng trong trí nhớ vẫn còn tồn tại rất nhiều người.

      "Nàng là Tuyết Cơ, Tuyết Nữ Thần vương của Đại Tuyết Sơn, ti trưởng của rừng rậm tuyết phong, đuổi giết số lữ nhân giám xông vào chỗ sâu trong rừng, đặc biệt ưa thích nam nhân dưới chân núi, nàng , thích cảm giác ôm ấm áp vào giấc ngủ...Phu quân, tám phần là nàng vừa ý ngươi". Cùng Tuyết Cơ ân ái giá phải trả đó là mất mạng sống, sau đó bị đóng băng vĩnh viễn trong khe núi, trở thành vật trưng bày của cá nhân nàng..

      Đây là nhiều đời đứng đầu Đại Tuyết Sơn cho phép, cho bộ tộc Tuyết Nữ quyề lợi, rừng rậm tuyết phong cũng vậy, đều là con mồi của Tuyết Nữ.

      Đế Tuấn nghe vậy, cười như cười, "Nương tử, vậy lại là người quen cũ của nàng sao? Hắc Hắc, vốn vi phu còn muốn mỗi ngày làm việc thiện, giữ lại cho nàng ta cái mạng, hoặc là vào nhà gỗ ăn bữa tối chẳng hạn, nhưng mà bây giờ ta thay đổi chủ ý."


      " phải chàng đến Đại Tuyết Sơn muốn dùng đầu động thủ sao?" Liếc xéo trợn mắt nhìn, Mộ Lăng lười để ý nam nhân xấu bất cứ lúc nào cũng giở quẻ này.

      "Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ á...., biết tại sao, vi phu vừa nghe hai chữ Thần vương cả người liền khó chịu, cái gì Huyền Minh Thần vương, Tuyết Nữ Thần vương, cao cao tại thượng thoạt nhìn rất đáng ghét, tốt nhất đao chém chết mới thoải mái." Đỡ tay bé của nàng, để Mộ Lăng Đứng vững thân cây, Đế Tuấn liền rời khỏi, trường nhuyễn kiếm vung ra cùng cảnh tượng xơ xác tiêu điều, vùn vụt như nhạn múa, "Nếu tự xưng là thần, để cho vi phu tới thử thử, oai nghiêm của thần."

      đưa nàng đến tới đây, là cho nàng ra tay, bại lộ hành tung sao?

      Chương 374: Mỹ Nhân Nhi lõa trắng như tuyết (bốn).


      đưa nàng đến tới đây, là cho nàng ra tay, bại lộ hành tung sao?

      Mộ Lăng vuốt ve gương mặt, phía da mềm được hai tầng mặt nạ che lấp, lúc Đế Tuấn mãnh liệt cầu, thân hình của nàng cũng theo đó làm biến đổi rất nhiều, nếu dùng đến võ công của Đại Tuyết Sơn, dù cho người quen biết đứng ở trước mặt, cũng cách nào phát ra con người của nàng.

      Thôi được, Tuyết Cơ đến còn hơn Huyền Minh đến, nàng so kém hơn rất nhiều.

      Ngày đó, Đế Tuấn ở tình trạng vô cùng suy yếu còn có thể cùng Huyền Minh đánh ngang tay, đối phó Tuyết Nữ nho , cũng thành vấn đề.

      Nàng liền nghe theo chỉ lệnh của , đứng ở cao, yên tâm xem cuộc chiến là được rồi.

      " có mặc quần áo, ngươi đến nhà gỗ tránh gió tuyết sao? Nơi này có món canh nóng, cũng hoan nghênh ngươi vào." Đế Tuấn giả bộ bộ dáng mến háo khách rất giống, tiếc là chưa thấy chủ nhân nhà nào cầm theo binh khí cùng sát khí dày đặc đón khách.

      "Người xa lạ, người nào chấp thuận cho các ngươi xông vào sâu trong rừng rậm, nơi này hoan nghênh người ngoài, hơn nữa, gặp được Tuyết nữ, mạng của ngươi cũng liền kết thúc". Trong mắt đẹp hàm chứa ý thanh trừ, con ngươi Tuyết Nữ cùng màu da của nàng giống nhau tái nhợt, thiếu rất nhiều nhân khí, giống như là do trời sinh đất dưỡng địa tinh mị (*), thuộc về nhân gian. "Chỉ là, ngươi có thể tới nơi này đáng khen thưởng,Tuyết Nữ đưa ngươi vào băng chi giản (khe suối băng), giống như với Đại Tuyết Sơn, vĩnh viễn bảo vệ dung mạo thiếu niên tuấn mỹ."

      *Trời sinh đất dưỡng nên tinh mị hoặc.

      "Đó? hoan nghênh ta, còn muốn thưởng cho ta, cái này ngược lại hiếm lạ nha." Nụ cười Đế Tuấn càng rực rỡ, "Đáng tiếc ta có hứng thú lưu lại cùng ngươi đâu, tiểu mỹ nhân lạnh như băng, còn có gì thú vị chứ, nhìn muốn đổ, đủ khẩu vị rồi."


      "Vẻ đẹp cực lạc trong nhân gian, bọn phàm nhân ngoài núi các ngươi vào sao có thể hiểu ý chứ?" Bàn tay người ở tích thủy, trắng có chút huyết sắc nào, Tuyết Cơ giận quá hóa cười, "Tới đây, cầm tay của ta, cùng ta , Tuyết Nữ đại nhân thích nhất loại người như ngươi thiếu niên chưa lớn, nhát định phải chia sẻ cho chúng gia tỷ muội, như vậy, có lẽ ngươi trở thành người đầu tiên được Tuyết Nữ ban cho may mắn đấy."


      Quyển 4 chương 375: Mỹ nhân lõa thể trắng như tuyết ( 5 )

      Tuyết Cơ giận quá hóa cười, "Tới đây, cầm tay của ta, cùng ta, Tuyết Nữ đại nhân thích nhất loại thiếu niên xinh đẹp chưa lớn như ngươi, ta độc chiếm ngươi, nhất định phải chia sẻ cho tỷ muội, như vậy, có lẽ ngươi trở thành người may mắn đầu tiên được Tuyết Nữ ban ân đấy."

      tàng cây, Mộ Lăng nghe đối thoại của hai người, tay nhịn được bóp mi tâm.

      Đánh đánh , cần gì phải qua lại.

      Nếu như lỗ tai nàng có vấn đề, vừa rồi chính xác là nghe được Tuyết Cơ liều mạng muốn gương mặt của Đế Tuấn.

      Phu quân nhà mình trời sinh gương mặt trẻ con, nhưng thích gương mặt này, xưa nay người khác nhiều nhìn nhiếu thêm mấy lần đều muốn tức giận, cangg đưng tới có người gọi bậy là thiếu niên.

      Huyền Minh chính là ví dụ chân nhất.

      bây giờ còn ghi hận.

      Được rồi, tại lại thêm Tuyết Cơ. . .

      "Đến đây , để cho kẻ phàm nhân này xem chút, may mắn Tuyết Nữ ban cho đến tột cùng là cái gì. . . Hi vọng, làm cho người ta thất vọng." Nhuyễn kiếm lộ ra, thẳng đến mặt, trở thành đối thủ của Đế Tuấn, cũng tự nhiên có ý niệm nhường nhịn.

      ‘ Nam nhân tốt đấu cùng nữ nhân ’ thích sử dụng ở chân núi.

      Tiến vào rừng Tuyết Phong, nơi này là thế giới cá lớn nuốt cá bé.

      Ai mạnh, người đó có quyền lợi chuyện.

      . . . . . . . . . . . .

      Giao thủ hơn trăm chiêu, nụ cười mị hoặc mặt Tuyết Cơ tiêu hết.

      Hơi nước người nàng dần dần biến mất, hóa thành tầng hàn băng, lại theo động tác kịch liệt, vỡ vụn thành mảnh.

      Đế Tuấn mạnh ngoài dự đoán, nàng thể xuất ra toàn lực để đối phó, nếu , có thể bị bổ thành hai nửa dưới kiếm của .

      Hoàn toàn khác với những đối thủ gặp trước kia, thiếu niên nhìn như lớn tuổi lắm cũng có ý thương hương tiếc ngọc, càng có ý tứ bắt sống Tuyết Nữ hỏi thăm.


    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 4 chương 376: Mỹ nhân lõa thể trắng như tuyết (6)


      dùng chiêu mà người ta thể đỡ nổi để thông báo, cái muốn, là mạng của Tuyết Cơ .

      Theo lý thuyết, hai người chưa bao giờ gặp nhau, thường ngày oán hôm nay thù, ra tay muốn đoạt tánh mạng người, cực kỳ hợp tình lý.

      Nhưng Đế Tuấn vốn chính là người thể dùng lẽ thường để suy tính nha.

      "A ——" tiếng hét thảm, Tuyết Cơ tung bay xa, vết thương sâu tới xương từ vai trái nghiêng vượt qua đến sau lưng, màu máu trong nháy mắt nhiễm đỏ áo mỏng, miệng vết thương nhìn qua hết sức dữ tợn.

      Đế Tuấn dưới kiếm rỉ máu, đuổi sát theo, "Chà, máu của ngươi phải màu trắng sao, là kỳ quái, Thần vương ở Đại Tuyết Sơn hóa ra cũng là người."

      "Ngươi đến tột cùng là người nào? Tới Đại Tuyết Sơn làm gì." chân của Tuyết Cơ run, thể đè nén dừng lại.

      Nhìn về gò má của Đế Tuấn, chỉ cảm thấy hồi mê muội.

      Đây là thiếu niên cả người tràn đầy tư vị như mê, khiến Tuyết Nữ chớp mắt, hô hấp chợt ngừng.

      là nhích tới gần mới có thể phát , phía sau nụ cười của dấu huyết khí, từng tia , từng chút, long trời lở đất.

      Ma!

      sai, cảm giác chính là ma!

      Nàng đánh lại .

      Mạng của nàng, có lẽ cũng mất tay của .

      Ảo giác chết chóc, trong nháy mắt tràn ngập trong trí óc.

      Tuyết Cơ cơ hồ thể thở nổi.

      "Ta là người như thế nào? A, ta chỉ là người phàm ở chân núi mà thôi, cùng nương tử nhà ta vào núi dạo chút, đến nhà gỗ muốn dừng chân đêm, ăn chút đồ ăn nóng, nghĩ đến bị người vô cớ quấy rầy. . . có biện pháp, giết ngươi, cơm cũng ăn ngon." Tay liền vuốt, ngây thơ nháy mắt mấy cái.

      Nhưng —— nhưng ——

      Tại sao, thế nhưng có thể dùng phương thức nhàng như thế thông báo giết nàng.

      ", ngươi đừng tới đây, ngươi phải là người, tuyệt đối phải là. . ." Lảo đảo lui về phía sau, Tuyết Cơ muốn chạy trốn.

      Quyển 4 chương 377: Mỹ nhân lõa thể trắng như tuyết ( 7 )

      "Ngoan, nhắm mắt lại, ngủ , ngươi có thù với ta, cho nên, ngươi là người duy nhất bình thản rời trước khi Đại Tuyết Sơn này sụp đổ." Nhuyễn kiếm dài tung bay, giống như thanh thương thép, xuyên qua từ phía sau lưng nàng.

      Lúc trái tim bị đâm xuyên qua, trong mắt Tuyết Cơ mờ mịt mảnh kinh khủng, đợi đau đớn kéo tới, thân thể mất hơi sức, chán nản ngã xuống, nhìn khuôn mặt hồn nhiên của thiếu niên kia, chậm rãi tới trước mặt, cao nhìn xuống nhìn mắt nàng.

      Đưa lưng về phía ánh trăng, ấn tượng cuối cùng của nàng dừng lại, cái chết đến, Tuyết Cơ chỉ nhớ nụ cười của , tàn nhẫn, vô tình, đủ để hủy diệt tất cả.

      Mộ Lăng từ cây nhảy xuống.

      Chuyện xảy ra quá nhanh, nàng ngay cả cơ hội ngăn trở dừng lại cũng có, xác định Đế Tuấn trong nháy mắt giết vị Thần vương.

      lâu, nàng mới nhớ tới phải thở, tay đặt lên chỗ trái tim, trái tim phanh phanh nhảy loạn.

      Đế Tuấn xoay người lại, mặt mày cong cong cười, "Nương tử, chúng ta thôi, vi phu muốn uống cháo gà, còn muốn uống chút rượu, tối nay sợ là được rồi, có chuyện làm."

      Cúi người xuống, sờ sờ ngực Tuyết Cơ, thi thể còn ấm, còn lưu lại nhiệt độ cuối cùng của nàng.

      "Tìm được rồi." móc ra thẻ bài biết làm bằng vật liệu gì, để xuống lòng bàn tay Mộ Lăng , "Nương tử mau nhìn xem, đồ chơi này có phải tín vật tộc Tuyết Nữ hay ?"

      "Hình như là vậy." Nàng xác định, thực tế, Mộ Lăng cũng chỉ là gặp qua mấy lần mà thôi.

      "Nương tử, nàng là phúc tinh của vi phu, nàng vừa tới, tất cả vấn đề khó khăn đều giải được." Đế Tuấn từ trong lòng móc ra cây sáo màu xanh lá, đặt ở bên miệng, vận công lực thổi lên, lệ ngắn ngủi mà có tiết tấu bay ra xa, hồi lâu, bốn phương tám hướng, vô số thanh đáp lại.

      Vì vậy, cười càng thêm vui vẻ, thu về vũ khí, ôm thân thể Mộ Lăng về phía nhà gỗ. . .

      Quyển 4 chương 378: Mỹ nhân lõa thể trắng như tuyết ( 8 )

      Vì vậy, cười càng thêm vui vẻ, thu lại vũ khí, ôm thân thể Mộ Lăng về phía nhà gỗ, "Lăng , thương lượng , Tinh Thiết cự kiếm của nàng rất đặc sắc, quả chính là dấu hiệu tồi nha, xách theo nó, nàng có ngụy trang khá hơn nữa cũng bị nhận ra, có thể tạm thời đổi cái hay ?"

      "Cái gì?" Nàng hiểu, sững sờ nhìn trường kiếm trong tay, nó từ theo nàng, cơ hồ rời thân.

      " Tuyết Cơ vừa rồi mới nhìn nàng cái, liền nhận ra á..., chỉ là, phải khẳng định, mấy lần muốn tiến tới gần, nhìn cẩn thận." Đế Tuấn suy sụp hạ mặt, thở dài, " ra ta nên cảm tạ nàng, loại cạm bẫy này, vi phu thế mà cũng phát , hoàn hảo hôm nay gặp phải là trái dưa giữ cửa, nếu liên lụy nương tử nhà trẫm rồi sao."

      "Chàng là —— Tuyết Cơ nhận ra ta?" Mộ Lăng thể tin được.

      Chỉ là cẩn thận nhớ lại, mới vừa rồi nàng có mấy lần đích xác là cùng ánh mắt Tuyết Cơ chạm vào nhau, cái loại ánh mắt nghi hoặc đó, mơ hồ có chút cổ quái.

      "Ta biết." Đế Tuấn vô cùng chịu trách nhiệm lắc đầu, "Chỉ là luôn có khả năng này, để bảo đảm nương tử tuyệt đối an toàn, chúng ta phải làm cho tốt công tác chuẩn bị."

      "Cho nên, chàng mới giết nàng?" Trực tiếp nhảy qua xằng bậy, Mộ Lăng bắt được mấu chốt.

      "Đây chỉ là trong những nguyên nhân..., nguyên nhân chân chính dạ, vận khí của nàng được tốt." gật đầu cái, lại mãnh liệt lắc đầu, lông mi dầy vô tội phẩy phẩy, "Vận số, cũng là loại thực lực, người trôi nổi trong giang hồ, có vận số tốt sao được."

      Mộ Lăng bẹt bẹt miệng, phát giác giống từ nhi.

      Đế Tuấn luôn có thể chuyện thành chuyện có lý, nàng muốn phản bác cũng có cách nào.

      Hai người lần nữa vào nhà gỗ, xông tới mặt, mùi thơm của thức ăn.

      Dùng nước tuyết rửa sạch con gà rừng nhổ sạch lông, sau đó ném tới trong nồi chuẩn bị hầm cách thủy, Mộ Lăng đưa mấy miếng thịt nướng chảy mỡ qua. . .

      Quyển 4 chương 379: Mỹ nhân lõa thể trắng như tuyết (9)

      Dùng nước tuyết rửa sạch con gà rừng nhổ sạch lông, sau đó ném tới trong nồi chuẩn bị hầm cách thủy, Mộ Lăng đưa mấy miếng thịt nướng chảy mỡ qua, "Tuyết Cơ chết, tối nay chúng ta còn phải đặt chân ở chỗ này sao?"

      "Nương tử nghĩ như thế nào? ?" Đế Tuấn ràng hỏi lại, bận gặm cắn đùi dê, trong miệng tất cả đều là mỹ vị, ăn hài lòng.

      "Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài chôn thi thể nàng, tạm thời, có vấn đề gì lớn. . . Dù sao rừng Tuyết Phong cực lớn, Tuyết Cơ lạị vẫn luôn lại, coi như phát có vấn đề, cũng nên là mấy ngày sau đó." Đến lúc đó, nếu như thuận lợi, bọn họ cũng sớm lẻn vào bên trong Đại Tuyết Sơn, chuyện phiền toái dính tới người.

      "Mặc dù tuyết đêm thích hợp lại, nhưng nếu như muốn đạt tới mục đích ngoài ý muốn, loại thời tiết này cực kỳ hợp." Đế Tuấn cười bướng bỉnh, căn miếng thịt mềm nhất , đưa tới đút cho nàng ăn, "Tuyết Cơ chết, từ hôm nay trở , phòng ngự bên ngoài Đại Tuyết Sơn, giao do vi phu quản lý."

      "Chàng? ? ?" Mộ Lăng liếc cái, tin tưởng lắc đầu cái, " mình chàng làm sao trông nom? ? tộc Tuyết Nữ, cũng phải là chỉ có mỗi Tuyết Cơ, mặc dù chàng ngẫu nhiên gặp phải, lại thuận lợi giết, cũng đại biểu chàng có khả năng hoàn toàn khống chế được rừng Tuyết Phong."

      Mấy trăm năm tích lũy, nào có có thể bị nhổ tận gốc dễ dàng như thế.

      Có phải Đế Tuấn nghĩ quá đơn giản hay .

      thần bí cười tiếng, vỗ ngực cái, "Nương tử nhà ta ở đây, vận may của vi phu cũng đến, cần lo lắng, nam nhân nếu là cưới được hiền thê, gặp nạn cũng có thể gặp dữ hóa lành."

      Mộ Lăng chợt nghĩ ra , "Vừa rồi chàng mới thổi sao là gọi người nào tới sao?"


      Còn đợi Đế Tuấn trả lời, ngoài cửa phòng có tiếng bước chân vang lên, rất nhiều người vây quanh nhà gỗ .

      Quyển 4 chương 380: Mỹ nhân lõa thể trăng như tuyết (10)

      Đế Tuấn giữ lại tay bé muốn lấy vũ khí của nàng, lại đưa túi rượu qua, để cho nàng uống liền ba ngụm, cực kỳ bộ dáng xinh đẹp nàng đỏ ửng hai bên má, "Nương tử, nàng lại quyến rũ ta, hắc hắc, nàng hiểu, vi phu phải người có định lực."

      "Phi, còn náo, bên ngoài có người tới." Nàng đá cước, ánh mắt nóng bỏng như vậy , khiến lòng người hoảng sợ.

      Rất nhanh, Mộ Lăng phản ứng kịp, "Người của chàng? ?"

      "Gia,tòa bộ thành viên của đoàn Long Đằng đến, xin ngài phân phó." Sau ba tiếng gõ cửa chậm mà có lực, giọng thô két vang lên.

      "Hầu lấy, vội đấy." ra bốn chữ, Đế Tuấn tiến tới, che môi đào, gặm cắn mấy cái, lại cảm giác chưa ghiền, thở phì phò , " Mặt nạ da mềm này cản trở vô cùng, ghét ghét."

      " phải là do chàng phân phó, ta mới mang lên nha, tại lại ngại." Làm thê tử dễ dàng, gió cũng là , mưa cũng là , phu quân khó chiều.

      "Cho nên rồi, phải nhanh giải quyết mọi chuyện, vì để sớm ngày nhìn hình dáng nương tử, vi phu liều mạng với bọn ." Thong thả ung dung giúp nàng buộc lại áo xốc xếch, Đế Tuấn vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm cánh môi.

      Trong nháy mắt lại khôi phục khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng, "Bốn người các ngươi cùng nhau vào ."

      Cửa nhà gỗ bị người từ bên ngoài nhàng mở ra.

      Trong nháy mắt khi cánh cửa khép mở , Mộ Lăng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đông nghẹt bóng người đứng, màu áo đen, dung nhập vào bóng đêm, quân dung uy nghi, người chuyện, trầm tĩnh nghiêm trang cùng đợi.

      Bốn nam nữ, nối đuôi mà vào, cửa lần nữa đóng chặt, tránh cho tiết ra khí nóng trong phòng.

      "Đoàn Long Đằng là ý tưởng tạm thời của phụ hoàng ý dùng để gây khó khăn cho vi phu khảo nghiệm, có ngày, trong lúc rãnh rỗi ăn no có việc gì làm, viết phong thơ cho ta lúc vẫn còn ở núi Thiếu Thất. . .

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 4 chương 381: Bắt nam nhân lên núi trước giết sau đóng băng (1)

      "Long Đằng đoàn là khảo nghiệm lúc phụ hoàng lâm thời dùng để làm khó vi phu, có ngày, trong lúc rảnh rỗi ăn no rửng mỡ viết phong thư gửi lên Thiếu Thất sơn cho ta, ý tứ đại khái chính là muốn ta lập giúp cơ sở ngầm có thể tùy ý sai khiến, làm những chuyện dơ bẩn mà thân phận Hoàng đế kia thể ra tay ——" Thở dài, ánh mắt Đế Tuấn có chút lóe ra "Tiêu Duy Bạch chính là thủ lĩnh Long Đằng, bảy huynh đệ Tiêu gia Thất huynh đệ vốn là lực lượng trung kiên nhất, chỉ tiếc. . ."

      Hoàng thất, còn sâu hơm trong tưởng tượng nhiều.

      Mộ Lăng chỉ biết là bảy vị trại chủ của Hoàng Đường sơn kia có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Đế Tuấn, sau này nhất định cần giao phó trọng trách.

      Cũng đoán trước được, từ rất nhiều năm trước đây, Đế Tuấn bày bố thế cục, giờ cũng thành hình.

      , người ngoài căn bản thể phát ra được chút gì.

      Bề ngoài non nớt, nhưng trong đầu rốt cuộc chứa bao nhiêu bí mật, người bình thường thân cận khó có thể đoán được.

      "Các ngươi tự mình giới thiệu cho phu nhân ." Đế Tuấn rót ngụm ngụm rượu xuống, gương mặt của rất nhanh liền đỏ bừng thành mảnh, hai phiến môi hoàn mỹ khẽ mân, biết suy nghĩ gì.

      "Thuộc hạ Thanh Long, chấp đại đội Long Đằng đoàn, ti chức hộ vệ, ám sát." mặt đầu lĩnh nam tử đeo tấm mặt nạ bằng bạc, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời quan sát bốn phía, giận tự uy, sát ý lượn lờ.

      "Thuộc hạ Bạch Hổ, chập đại đội hai Long Đằng , ti chức núp, mưu kế." Gần Thanh Long là đứa bé tầm mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt tròn tròn, bập bẹ , khi cười rộ lên hai bên má mang theo nhàn nhạt lúm đồng tiền, vừa hài hước vừa đáng .

      Bởi vì trước đó có Đế Tuấn làm ví dụ, hai mắt Mộ Lăng khỏi muốn nhìn thêm, trong lòng ngầm suy đoán Bạch Hổ là con nít, hay là giống phu quân nàng, trời sinh mặt con nít lớn đây.

      Quyển 4: Bắt nam nhân lên núi trước giết sau đóng băng (2)

      Đoán sai nha, tính tình hồn nhiên như vậy, ánh mắt còn trong suốt sạch , làm cho người ta sinh ra nổi lòng phòng bị.

      "Thuộc hạ Chu Tước, chấp đại đội ba Long Đằng đoàn, ti chức tình báo, kim ngân." Trong bốn người chỉ có gương mặt nữ tử quyến rũ, cười lời nào, nhiệt tình trêu chọc, trong tay nàng còn nắm cái bàn tính vàng, ánh nến lập lòe hạ sáng lên.

      "Thuộc hạ Huyền Vũ, chấp đại đội bốn Long Đằng đoàn, là cảnh vệ bên người gia, tùy thời chuẩn bị chấp hành bất cứ mệnh lệnh gì." Huyền Vũ hé ra khuôn mặt hiền khô như khúc gỗ, thà phúc hậu dễ thân cận, nếu bắt gặp đường, bị người ta tưởng là đại thúc nhà bên dễ gần phúc hậu, có việc gì có thể lấy từ trong túi quần ra mấy viên đường dụ dỗ trẻ con.

      "Các ngươi tốt." Mộ Lăng gật gật đầu, xem như đáp lễ.

      Đế Tuấn bỗng nhiên ngồi thẳng thân mình, móc vào trong lòng bàn tay hồi lâu, mới lấy ra miếng lệnh bài chẳng biết được tao ra từ chất liệu gì, bên điêu khắc Cự Long bay lượn, trừng mắt nhìn, sau lưng lệnh bài, khắc con Hỏa Hồ, chín đuôi, cuộn tròn ngủ.

      Kéo cánh tay bé của Mộ Lăng , đặt tấm lệnh bài ấp lên "Từ hôm nay trở , bọn họ thuộc về nàng."

      "Cái gì? ?" Mộ Lăng khó hiểu ý của , theo bản năng nắm chặt vật trong tay, lập tức cảm giác được cỗ ấm áp từ miếng lệnh bài trong tay truyền đến,vô cùng thoải mái.

      cần đoán cũng biết, cho dù vật này thu hút, nhưng tuyệt đối là dùng chất liệu quý hiếm chế thành, khó có thể bắt chước.


      "Vi phu trăm công ngàn việc, bề bộn đến đầu váng mắt hoa, nương tử thân là Mạc thương quốc hoàng hậu, tự nhiên cũng phải thay quân san sẻ trách nhiệm." Nặng nề chụp mũ ân huệ xuống để áp chế, Đế Tuấn vô cùng nghiêm túc, như chuyện "Cho nên từ hôm nay trở , Long Đằng đoàn liền hoàn toàn giao cho nàng."

      Mộ Lăng có chút ngốc.

      Những người này phải do Đế Tuấn vất vả thành lập, tương lai sử dụng trong đội cảnh vệ thần bí sao, cho nàng làm cái gì.

      Quyển 4 chương 383: Bắt đàn ông lên núi sau đó hiếp rồi giết (3)

      Những người này phải là Đế Tuấn vất vả thành lập, tương lai sử dụng trong đội cảnh vệ thần bí sao, cho nàng làm cái gì.

      "Chẳng lẽ nương tử vui sao?" Nắm chặt lấy tay áo của nàng, đáng thương nháy mắt mấy cái, lặng im truyền đạt ngôn ngữ chỉ hai người mới hiểu được khẩn cầu.

      "Cũng phải muốn. . ." Vấn đề là, nàng căn bản là hiểu ý tứ của Đế Tuấn.

      Chuyện này cũng quá bất ngờ, trong lòng nàng chưa có chuẩn bị.

      "Được rồi, phu nhân bằng lòng tiếp nhận các ngươi, còn qua ra mắt tân chủ tử." Đế Tuấn thuận cột leo nhanh, làm sao để cho nàng nghĩ lại, lập tức gọi người hạ bái.

      Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đúng là nghe lời.

      Tuy bọn họ cũng bị nhầm lẫn chuyện gì xảy ra, giọng Đế Tuấn hạ xuống, bốn người lại quỳ, bái kiến phu nhân.

      Long bài ở trong tay ai, là người đó có thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì.

      Long Đằng đoàn duy lệnh là tôn.

      "Chàng. . ." Mộ Lăng biết phải làm sao, cầm tay của Đế Tuấn.

      "Đúng rồi, Tiêu Duy Bạch tới muộn chút, chờ thời điểm bái kiến nàng, được nhìn chằm chằm bằng vẻ mặt dụ dỗ, nếu , ta gọi Chu Tước ra tay cắt hoa nó." Trước tiểu nhân sau quân tử, cảnh cáo , cùng vẻ mặt lưu manh của Đế Tuấn, mới mặc kệ Tiêu Duy Bạch có thể kêu oan uổng hay .

      "Nguyện ý vì gia cống hiến sức lực." Chu Tước cười cũng thể dẽ thương, rút tiểu đao đeo bên hông ra , ở tay áo chà chà " ra thuộc hạ muốn làm như vậy lâu rồi, Tiêu đại gia lớn lên xinh đẹp hơn người, chuyện này đổi thành bất kỳ nữ nhân đều thể nhẫn nhịn. . . Phu nhân cũng là nghĩ như vậy đúng , sao, thuộc hạ nhất định để cho hai vị ông chủ thất vọng."

      Ngoài cửa phòng, bỗng nhiên có tiếng thở hổn hên kêu rên , "Các ngươi đây là bố trí ta cái gì hả, lão Đại, ngài luôn nhìn thuộc hạ vừa mắt nha."

      Tiêu Duy Bạch nửa đường phát sinh chút chuyện, quá bận bịu, sau đó mới đáp xuống Long Đằng đoàn, có cùng nhau đến.

      Quyển 4 chương 384: Bắt đàn ông lên núi sau đó hiếp rồi giết (4)

      Tiêu Duy Bạch nửa đường phát sinh chút chuyện, quá bận bịu, sau đó mới đáp xuống Long Đằng đoàn, nên có đến nơi cùng nhau.

      Biết Đế Tuấn giận đến muộn, Tiêu Duy Bạch thành thành quỳ xuống hành lễ, sau đó hết sức tránh tầm mắt của Mộ Lăng , co đầu rút cổ vào trong góc phòng, miễn cho chị dâu trong lúc vô ý lướt mắt qua nhìn cái, liền khiến lão Đại thùng dấm chua kia tức giận.

      Người bảo cạo râu là lão Đại.

      tại người nghi ngời vẫn là lão Đại.

      Làm người khó nha.

      người có cảnh ngộ bất hạnh.

      "Tốt lắm, toàn bộ thành viên đến đông đủ, lại gần đây chút, chúng ta bàn kế hoạch." Nắm lấy bàn tay bé của Mộ Lăng , chuyện Long Đằng đoàn này lúc có người sau, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      Tâm tình Mộ Lăng phức tạp, tay còn lại vuốt vuốt Long bài, đầu ngón tay bị hoa văn nhô ra bên đâm có chút đau.

      ... ... . . .

      Chỗ ở của bộ tộc Tuyết Nữ, Mộ Lăng đương nhiên biết .

      Ở sau trong rừng rậm Tuyết Phong, có dòng chảy tự nhiên tạo thành suối băng, nối với nhau bằng sợi dây thừng.

      Chiếm cứ rãnh trời, đám người Tuyết Nữ sống dễ chịu, sau khi họ hàng con cái sử dụng, cũng cần phải lo lắng kẻ thù đuổi tới cửa.

      Nếu phải Tuyết Cơ tùy tiện tìm tới cửa, bị Đế Tuấn lừa gạt, chiếm lấy bài của nàng ta, muốn đến gần suối băng đúng là càng thêm khó khăn.

      Đây là con đường tràn ngập máu tanh.

      Trước đây, những người bị giết là những người dám xông vào rừng rậm Tuyết Phong tìm kiếm bảo vật, có hâm mộ uy danh Đại Tuyết Sơn mà đến, khao khát thu được lực lượng, có cơ hội để thành công; cũng có rất nhiều đơn thuần lỡ xông vào, cẩn thận bị lạc trong đó, sau đó bị đám người Tuyết Nữ mang tới đây.

      Mà đêm nay, tình hình lại hoàn toàn thay đổi.

      Đế Tuấn và Mộ Lăng cầm bài của Tuyết Cơ, tuốt ở đằng trước, lấy được tín nhiệm của quan trông coi Tuyết nữ.

      Sau đó các nàng chú ý, thoáng cái bốn người chấp phân chia mà đánh, ra tay miễu sát.

      Tiêu Duy Bạch hốc mắt đỏ bừng, vừa thấy máu, người xơ xác tiêu điều vì khí tức quá nặng.

      Quyển 4 chương 385: Bắt đàn ông lên núi sau đó hiếp rồi giết (5)

      Sáu gã huynh đệ của , chính là chết dưới tàn sát ở Đại Tuyết Sơn, lão Đại đáp ứng có ngày cho cơ hội báo thù rửa hận, mà nay, giờ phút mong mỏi đến.

      Ai cản đường , người đó chính là kẻ thù của .

      Cho dù Tiêu Duy Bạch có mất mạng, cũng muốn kéo cái tên Đầu xỏ gây nên kia cùng nhau xuống địa ngục, bằng , làm sao có mặt mũi gặp sáu huynh đệ Tiêu gia.

      Người Tuyết Nữ cũng nhiều, nhưng công phu lại vô cùng cai, đơn đả độc đấu, tuyệt đối dễ dàng giành được thắng lợi.

      Nhưng mà Long Đằng đoàn này, chỉ vì cướp lấy suối băng, làm sao có thể tuân theo quy tắc giang hồ. . .

      Đơn giản là tàn sát mà tàn sát là tranh đấu ác liệt, rất nhiều người Tuyết Nữ ngay cả cơ hội hô lên tiếng cũng có, vĩnh viễn té xuống.

      Cánh tay Đế Tuấn cố chấp mà mạnh mẽ ôm ở bên hông Mộ Lăng , cho phép nàng quay đầu nhìn lại.

      Cho nên, nhiều năm sau, Mộ Lăng nhớ lại này tình cảnh này chi nhớ mang máng hai bên bóng đảo ngược như bay, ngẫu nhiên có vài tiếng kêu rên thống khổ, sau đó, liền cái gì cũng biết.

      Tốc độ dưới chân nhanh hơn, đường trước, Long Đằng đoàn lấy xu thế áp đảo, chiếm lĩnh mỗi cái góc suối băng.

      Chu Tước dẫn đầu đội ba tất cả đều là nữ tử, các nàng tìm quần áo của đám người Tuyết Nữ thay vào, ngụy trang, bảo vệ cho các đường ra, tạm thời ở Đại Tuyết sơn làm tai mắt.

      Mặt khác đội ba tiềm phục tại nơi bí mật, tùy cơ hành động, tùy thời trợ giúp.

      Mấy trăm năm qua, đám người Tuyết Nữ quanh quẩn ở suối băng chỉ trong mấy canh giờ đổi chủ, các nàng rời xa đám người, võ công mặc dù cao, nhưng cũng tương đối đơn thuần, có quá nhiều người học được tính giả dối.

      Hơn nữa người đầu tiên bị giết chính là thủ lĩnh Tuyết Cơ, từ xuống dưới tan rã khiến tình thế thể nghịch chuyển.

      Vẫn chưa tới đêm khuya, Mộ Lăng và Đế Tuấn dĩ nhiên nắm tay nhau ở trong suối băng ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngoài tầng băng lóe ra thất thải lưu quang( cầu vồng) làm cho nơi đây giống như ban ngày, hết sức rực rỡ tươi đẹp.

      ... ...

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 4 chương 386: Bắt đàn ông lên núi sau đó hiếp rồi giế (6)

      Vẫn chưa tới đêm khuya, Mộ Lăng và Đế Tuấn dĩ nhiên tay nắm tay ở trong suối băng ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngoài tầng băng lóe ra thất thải lưu quang( cầu vồng) làm cho nơi đây giống như ban ngày, hết sức rực rỡ tươi đẹp.

      "Ta chưa bao giờ biết, ở tại vạn năm đổi trong tầng băng cũng có thể ấm áp như thế, nơi này thoải mái, chẳng thể trách bộ tộc Tuyết Nữ chịu rời ." Mộ Lăng cảm thán dứt, trước đó, nàng cũng có cơ hộ đến bên trong suối băng nhìn.

      Nơi này là cấm địa cho phét người ngoài dòm ngó.

      Đám người Tuyết Nữ ai cũng hung hãn bá đạo, động chút là muốn giết người lập uy, mọi người tránh né các nàng ta còn kịp đấy.

      "Nếu nương tử thích, muốn ở trong này bao lâu liền ở bấy lâu, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân nơi này, bằng . . . Nàng cũng đem đám Tuyết Nữ đến chơi đùa? ?" Đế Tuấn ở bên cạnh ra chủ ý, kéo cằm, môi nở nụ cười gian.

      "Ta mới cần." Đầu đong đưa giống như trống lắc, Mộ Lăng cũng có tâm tư'Vĩ đại' như thế.

      Đế Tuấn mới đến rừng rậm Tuyết Phong bao lâu.

      căn bản là ý nghĩa tồn tại của bộ tộc Tuyết Nữ.

      Tiêu Duy Bạch phụng mệnh tuần tra, rất nhanh, lại xanh mặt, rảo bước trở về "Lão Đại, chị dâu, Các ngươi có muốn nhìn phía sau đường hay , đám nữ nhân này, là quá ghê tởm, các nàng căn bản là thể xem là người."

      ... ...

      Trong tộc Tuyết Nữ , có nam nhân.

      Người đời cũng biết, chỉ có nữ nhân mà , có khả năng hoàn thành trình tự sinh nở.

      quản các nàng có bao nhiêu bài xích người khác giới, cũng cải biến được đinh luật sinh sôi.

      Đế Tuấn, Mộ Lăng tay trong tay đứng ở chỗ cao nhất, nhìn về phía mảng đất trống bằng phẳng.

      Vô số khắc băng san sát, hình dạng khác nhau, sắp xếp chi chít nhau, chừng mấy ngàn tấm.

      Cẩn thận quan sát, cũng khó phát huyền bí trong đó.

      Băng trong suốt trong suốt, dấu được toàn bộ người bị nó vây trong đó.

      Chương 387: Bắt nam nhân lên núi trước hiếp sau đó giết đóng băng (bảy).

      Vô số hình thái khuôn mặt khác nhau của họ vẫn còn lưu lại cảm xúc cuối cùng trước khi chết, hoặc hoảng sợ, hoặc phẫn hận, hoặc bất bình, hoặc tuyệt vọng... giống nhau mà .

      Trước Mộ Lăng nghe qua chỗ này, ở trong rừng rậm tuyết phong, chuyện Tuyết Nữ môn làm cũng thể coi như là bí mật.

      Nhưng so với cảm giác chấn động khi tận mắt nhìn thấy, vẫn là quá giống nhau.

      "Bọn họ nhất định là lữ nhân biến mất ở trong rừng rậm này, nhiều là vì tìm kiếm truyền thuyết Đại Tuyết Sơn mà đến, tâm tồn mộng đẹp vượt hẳn mọi người, cũng có chỉ là đơn thuần lạc đường mà thôi, trước còn chưa ra vùng đất đầy rẫy nguy cơ hiểm ác, bị Tuyết Nữ môn bắt được ở nơi này, cuối cùng hóa thành tòa khối băng, vĩnh viễn ở lại." Giọng mơ hồ của Mộ Lăng truyền tới bốn phương tám hướng cùng với luồng khí sắc lạnh hòa chung chỗ, nghe vào sâu kín thầm. "Có lẽ trong bọn họ có người ta quen biết, rất nhiều bằng hữu nối khố vì sinh tồn vào rừng rậm tuyết phong, nhưng bọn họ có trở về..."

      "Hay là vi phu cùng nàng xuống phía dưới tìm chút xem sao? ?" Đế Tuấn kéo kéo lỗ tai của nàng, hy vọng có thể an ủi nàng.

      Mộ Lăng ít khi nhớ lại, lại càng nguyện ý đến chuyện hồi .

      Trong lòng của nàng mang gánh nặng, đó là quá khứ Đế Tuấn thể chạm tới.

      Nếu như hôm nay ở chỗ này thần xui quỷ khiến có thể tháo xuống, cũng là thu hoạch lớn.

      ", nếu như thấy được như lời , ít nhất ta còn có thể ảo tưởng, bọn họ vẫn còn sống ở dương gian, chẳng qua là rời mà thôi, chừng ngày nào đó còn có thể hẹn gặp lại." Giữ lại cho mình tưởng niệm, mới khiến cuộc sống lâm vào tuyệt vọng, Mộ Lăng cắn bờ môi, dời ánh mắt ở dưới chân lên dò xét từng đầu tượng đá, trong mắt kiềm chặt lệ nóng.


      " bọn Tuyết Nữ này, đem nam nhân phong kín ở đây muốn làm gì, hay là sống ở nơi lạnh như băng thời gian quá dài, thậm chí quên các nàng cũng là người, cho rằng mình là Chúa Tể sinh tử của rừng rậm sao?"

      Chương 388: Bắt nam nhân lên núi trước hiếp sau đó giết đóng băng (tám).

      " bọn Tuyết Nữ này, đem nam nhân đóng băng ở đây muốn làm gì, hay là sống ở nơi lạnh như băng thời gian quá dài, thậm chí quên các nàng cũng là người, đem mình trở thành chúa tể sinh tử của rừng rậm sao?" Tiêu Duy Bạch tức giận đánh tới khối băng trước mặt, trận tuyết bể bắn tung tóe, nắm đấm của rơi vào sâu, đem dấu vết lưu lại vĩnh viễn bên trong băng giản (khe suối băng).


      "Trong truyền thuyết, lúc còn sống nếu như đem nam nhân trong lòng bọn họ băng tồn (băng sống), là có thể có được trung thành vĩnh viễn của người , xa rời...Sau khi chết linh hồn bọn họ mãi mãi đóng ở nơi này, hóa thành phần của rừng rậm tuyết phong, vĩnh viễn bảo vệ bộ tộc Tuyết Nữ." Mộ Lăng tuy rằng biết được rất nhiều truyền thuyết lâu đời, nhưng tận mắt nhìn, vẫn cảm thấy rung động, vừa , vừa lắc đầu, thậm chí cảm thấy Đế Tuấn vừa mới truyền lệnh sát phạt, mới là đại từ bi, định kết cuộc vĩnh viễn cho Tuyết Nữ cùng với những người vận mệnh bi thảm.

      "Bên kia còn có rất nhiều thi thể trẻ em, những đứa bé vẫn còn quấn trong tã lót làm sao trêu chọc các nàng? ?" Tiêu Duy Bạch vừa cẩn thận tuần tra qua, tận mắt thấy cảnh tượng, khiến hết sức tức giận.

      "Đứa bé? ?" Theo ngón tay của nhìn qua, đáng tiếc cách quá xa, Mộ Lăng nhìn thấy gì.

      Nàng suy nghĩ chút, hàm răng cắn chặt cánh môi, "Nam nhân cùng nữ nhân sanh đứa , thể nào mỗi lần thai nhi đều là con a, có lẽ ngươi nhìn thấy, chính là chỗ Tuyết Nữ môn hạ sinh nam (bé trai) thôi.

      "Súc sinh!" Lúc này đến phiên Đế Tuấn đập vỡ khối băng, mong muốn đứa lâu, mỗi ngày đều cố gắng, nhưng thấy thành quả, cố tình còn cho gặp được người khác sinh đứa quý trọng, "Tiểu Bạch, truyền mệnh lệnh của ta, tiêu diệt hoàn toàn bộ tộc Tuyết Nữ."

      lời quyết định số mạng kẻ khác.....

      Phía sau còn nhốt ít tù binh trọng thương.

      Mới bắt đầu, Đế Tuấn vốn muốn đuổi tận giết tuyệt.

      Chương 389: Bắt nam nhân lên núi trước hiếp sau đó giết đóng băng (chín).


      Mới bắt đầu, Đế Tuấn vốn muốn đuổi tận giết tuyệt.

      Tiêu Duy Bạch rời , tiếng bước chân nặng nề giẫm đất, vọng lại dứt.

      Trong lòng Mộ Lăng ứ đọng, nắm tay Đế Tuấn trở về.

      "Phu quân, bộ tộc Tuyết Nữ là phần của Đại Tuyết Sơn, có lẽ chúng ta nhìn thấy, mới là góc của băng sơn." Còn có nhiều việc chấn động hơn chờ bọn họ ở phía trước.

      Con đường này, thoải mái.

      "Lăng , ta tới đây là muốn tìm kiếm phụ hoàng và mẫu hậu...việc của Đại Tuyết Sơn quan hệ gì tới mình, vi phu muốn quan tâm." phải chúa cứu thế, cũng còn kiên nhẫn để ý nhàn (*) của kẻ khác, mang theo cha mẹ cùng thê tử bình an rời khỏi đây, mới là mục đích duy nhất.

      * việc vớ vẩn, việc quan hệ gì tới mình.

      Mặc dù giờ phút này Đế Tuấn cũng vô cùng vô cùng khó chịu....

      Khí thô bạo trong cơ thể, nồng nặc cơ hồ muốn căng vỡ thân thể.

      cần phát tiết căm tức tích tụ ra ngoài.

      Hy vọng rất nhanh là có thể được như mong muốn.

      Ba ngày, chỉ dùng ba ngày, Long Đằng đoàn khống chế được lối ra vào rừng rậm tuyết phong.

      Liên tục ngừng điều binh đến, dưới tính toán khống chế của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ , đem nơi này bao vây con kiến chui lọt.

      Nhìn bên ngoài, rừng rậm tuyết phong vẫn như cũ trăm ngàn năm qua đổi, uy nghiêm, trầm, hoan nghênh người xa lạ tiến vào.

      Nhưng rất nhiều thứ, thầm thay đổi.

      Đám người sa vào trong uy nghiêm, chưa phát .

      Dưới cầu mãnh liệt của Đế Tuấn, cùng giúp đỡ khéo tay của Chu Tước, Mộ Lăng lại lần nữa cải trang.

      Lúc này, nàng giả trang là nam nhân, mặt sinh râu quai nón, vóc người gầy, ngay cả ánh mắt xinh đẹp cũng rũ cụp xuống, tướng mạo của người cha thương mẹ khóc lóc.

      Đế Tuấn thấy thành quả vẻ mặt nhăn nhó, buồn bực lúc lâu, "Nương tử xinh đẹp của ta, là uất ức cho nàng."

      Chương 390: Bắt nam nhân lên núi trước hiếp sau lại giết đóng băng (bảy).

      " sao, dù sao thiếp cũng nhìn thấy." Nhún nhún vai sao cả, chỉ là nhìn vẻ mặt Đế Tuấn đáng giá rồi.


      "Nhưng vi phu thấy đươc." vốn định như trước hướng trong lòng Mộ Lăng chui vào, nhưng là ban ngày , có cách nào ép buộc bản thân quay về phía nam nhân nhìn ghê tởm, nữ nhân nhìn chán ốm, nhìn gương mặt nam bất nam bất nữ buồn phiền sinh ra cợt nhả, "Ai, lần này là thua thiệt lớn, bất quá, chỉ cần có thể bảo vệ nương tử an toàn tuyệt đối, ta nhịn."

      Mộ Lăng tiếp tục lương tâm cười.

      Thỉnh thoảng chủ động đến gần hôn môi , sau đó nhìn gương mặt trẻ con cứng ngắc của Đế Tuấn vui cười.

      "Từ hôm nay trở , nàng chính là người hầu, gã sai vặt bên cạnh vi phu, ban ngày hầu hạ chủ tử ăn uống vệ sinh, buổi tối kiêm chức làm ấm giường." Chống nạnh, Đế Tuấn dương dương đắc ý.


      "Tuân lệnh, gia." Tượng mô tượng dạng đáp tiếng, đợi càng thêm hí hửng, Mộ Lăng giao động cho phản kích, "Liền giả trang thành bộ dáng bây giờ đến phục vụ ngài sao? Gia, nô tỳ vì ngài hãy cởi áo ra? Gia, thân thể hôi quá, nô tỳ giúp ngài xoa bóp? ? Gia, ngài thế nào nhìn thẳng xem người ta nha? Chẳng lẽ nô tỳ đẹp sao? lọt vào pháp nhãn (mắt thần) của ngài sao? Hay là ngài có ý tưởng gì khác, chút nha, này, Tiêu Trúc, chàng còn chạy..."

      "Đừng tới đây, quái!" Đế Tuấn chạy trối chết.

      Đồng thời kiên quyết đem món nợ này cũng tính toán hết người đám người Đại Tuyết Sơn kia.

      Nếu phải bọn họ gây an phận, nương tử nhà cũng diện thành như vậy, mà , càng cần phải chịu đủ mọi tàn phá, có mỹ nhân thể ôm, cần phải cùng người nam ra nam nữ ra nữ, quái hôn lên khuôn mặt nóng (*).

      * thể tình cảm nồn nàn.

      Trong khi đó, giữa rừng rậm tuyết phong và Đại Tuyết Sơn còn cách nhau khoảng rất dài.

      Sau khi ở băng giản (khe suối băng) nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ qua, Đế Tuấn và Mộ Lăng lại tiếp tục lộ trình.

      Tiêu Duy Bạch cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thầm theo, ngoại trừ Long Đằng đoàn ba đội ở lại bên trong băng giản tùy cơ ứng biến ở ngoài, mấy tổ nhân mã khác từng nhóm lần mò tiến bước về phía trước, hơn nữa tận lực náu tung tích.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 391: Nam nhân, chính là dùng để dựa vào ().

      Tiêu Duy Bạch cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thầm theo, ngoại trừ Long Đằng đoàn ba đội ở lại bên trong băng giản tùy cơ ứng biến ở ngoài, mấy tổ nhân mã khác từng nhóm lần mò tiến bước về phía trước, hơn nữa tận lực nấp tung tích.

      Bảy ngày sau, hai người rốt cục băng ngang qua rừng rậm ngọn núi cao hiểm trở đột nhiên xuất trước mặt, ngăn lại đường .

      "Nương tử, chúng ta tới chưa?" Tinh thần Đế Tuấn phấn chấn, mong đợi nhìn tiểu hoàng hậu bên người thoán chặt hai đạo mày rậm, con mắt lóe sáng giống như muốn cắn người.

      "Còn chưa đến, nhưng mà nhanh thôi, bay qua vài đỉnh núi nữa, tới gần nơi này lâu nữa là đến ngọn núi cao nhất." lâu tới nơi này, cảnh vật bốn phía hình như có gì thay đổi, vạn năm như ngày bạch, tươi sáng chói mắt, phản chiếu ra ánh mặt trời thấm ngươi nhiệt độ lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.


      Đế Tuấn dấu thất vọng, suy sụp hạ khóe môi, lắc đầu vài cái, "Còn xa như vậy sao? Nhìn núi làm ngựa chết, lời này giả."

      Nhắc đến, Mộ Lăng từ lưng ngựa xoay người xuống, bắt đầu kiểm tra vật phẩm trong túi, đồng thời cố gắng thu xếp cả vào chỗ, đeo lưng, "Có cái lựa chọn, cầu phu quân chọn , vào Đại Tuyết Sơn có hai con đường, thứ nhất, chúng ta lội suối băng đèo, tuyết như trước đây, bất quá đường tương đối nguy hiểm, khắp nơi đều là đứt gãy, ngộ nhỡ cẩn thận rơi vào, căn bản cứu được, dù cho thường xuyên ra vào Đại Tuyết Sơn, cũng rất khó phân biệt được nơi nào nguy hiểm, thứ hai, bên kia có sơn động, trong đó có con đường có thể xuyên qua thân núi tới Đại Tuyết Sơn, bất quá, ta rất có trách nhiệm cho chàng biết, bên trong người canh giữ nhiều vô cùng, thỉnh thoảng còn có tiểu đội tuần tra, chẳng may bị bắt gặp, chính là cuộc ác chiến...Chậc chậc, đều là Thần vương cấp bậc cao thủ nha."

      "Có thể hay chọn điều thứ ba? ?" Đế Tuấn buồn bực xoa xoa mặt, " phải núi đao chính là biển lửa, chọn đường nào cũng có quả ngon để ăn nha."

      Chương 392: Nam nhân, chính là dùng để dựa vào (hai).

      "Có thể hay chọn điều thứ ba? ?" Đế Tuấn buồn bực xoa xoa mặt, " phải núi đao chính là biển lửa, chọn đường nào cũng có quả ngon để ăn nha."

      "Nếu như tiến vào Đại Tuyết Sơn dễ dàng như vậy, nó cũng tồn tại mấy trăm năm mà sừng sững ngã." Lườm cái, Mộ Lăng thành để cho người cắn răng nghiến lợi, "Còn có tin tức được tốt lắm, đến nơi này, hai chúng ta phải tự mình lại, con ngựa cũng vô phép leo núi chui động."

      Đế Tuấn xoay người ôm lấy đầu ' hắc con lừa ' phun khí nóng, "Như vậy sao được, ta thể bỏ lại ông bạn già, chúng ta cùng từng nhau trải qua năm tháng gian nan nhất, cam kết qua vĩnh viễn chia cách nhau."

      Vẻ mặt lên án của khiến Mộ Lăng dở khóc dở cười, làm ơn, làm ra bức này nét mặt sinh ly tử biệt cho ai nhìn đây.


      "Sơn là Tuyết sơn, động rất sâu, vào thể qua nơi hiểm yếu, chàng cõng ' hắc con lừa ' bay qua?" Nếu đáp ứng, nàng để cho và con ngựa cùng .


      Đế Tuấn im bặt, "' con lừa đen ' rất nặng...Nương tử là ép buộc."

      "Vác được chấp nhận mình tiếp, ' hắc con lừa ' hiểu tính người, nó lại ở chỗ này chờ chàng trở về." Lại phía sau có đội lớn nhân mã Long Đằng đoàn theo, ngựa cưỡi của hoàng đế, khẳng định bọn họ đem cung như tổ tông, có thể xảy ra vấn đề gì.

      Đế Tuấn đành phải xoay người xuống, kì kèo mè nheo thu xếp đồ đạc, lưng ' hắc con lừa ' mang rất nhiều đồ, lấy gần nửa canh giờ, còn chưa giải quyết xong.

      Đôi mày thanh tú của Mộ Lăng khẽ run, kiên nhẫn đưa ra gần như còn, cuối cùng thể nhịn được nữa , " Ngươi xong chưa? Mang theo nhiều như vậy tạp nham thứ đồ hư, gây ra tiếng đinh đinh , là chê người ta phát ra tồn tại của chúng ta sao?"

      " ra , những thứ này đều có chỗ trọng dụng, vi phu rất đơn giản hóa, nghĩ vẫn còn nhiều như vậy."

      Quyển 4 chương 393: Nam nhân, chính là dùng để dựa vào ( 3 )

      " ra , những thứ này đều có chỗ trọng dụng, vi phu đơn giản bớt nhiều, nghĩ tới vẫn là nhiều như vậy." Trong đôi mắt nồng đậm nụ cười, Đế Tuấn quay cái miệng nhắn uất uất ức ức, "Nếu nương tử giúp mang chút? Hắc hắc, vi phu cũng nhớ đến ‘ con lừa đen’ vào được Đại Tuyết Sơn."

      Còn mệt luyến tiếc con ngựa, nguyên nhân chân chính là vì chuyện này.

      Mộ Lăng khinh bỉ thoáng nhìn, vỗ vỗ tay nải đeo sau lưng, "Hành lý của ta cũng rất nặng, hơn nữa, cũng thể vứt thứ nào được, phu quân, là xin lỗi, giúp được chàng."


      Hai con đường vào núi, có lợi hại riêng.

      Chọn cái nào, cũng thể thuận lợi trôi chảy, thư thư phục phục.

      Đế Tuấn lấy ra đồng tiền, "Chúng ta để ông trời quyết định, nếu như là mặt số, leo núi, nếu như là mặt chữ, vậy chui động."

      Mộ Lăng đoạt lấy , lật xem hai mặt, ngoài ý nhìn thấy dưới đồng tiền đều là chữ.

      "Phu quân, chàng muốn chui động sớm , cần gì chơi trò hề này?" Người này cực nhàm chán, thậm chí đồng tiền đặc chế cũng chuẩn bị sớm, cứ thế mà suy ra, trong bao đồ của đại khái cũng có quá nhiều đồ nghiêm chỉnh.

      Cười khúc khích cầm đồng tiền lại, thận trọng nhét lại vào bên hông, "Vẫn là nương tử nhà ta cực kỳ thông minh, mắt tinh tường, cái gì cũng qua mặt nàng được. . . Chỉ là, nàng tin hay , đồng tiền nho cũng có thể có tác dụng lớn, tùy theo người nàng muốn đối phó là ai, dưới gầm trời này, người thông minh quá nhiều, kẻ ngu cũng ít."

      "Chàng cho là người Đại Tuyết Sơn đều là người ngu sao?" Mộ Lăng thấy buồn cười, khắc kia muốn dùng sức lay lắc bả vai Đế Tuấn,hỏi chút, tới đây là vì lừa gạt sao?

      ", nương tử xử oan ta rồi, vi phu vẫn cho là. . .

      Quyển 4 chương 394: Nam nhân, chính là dùng để dựa vào (4)

      ", nương tử xử oan ta rồi, vi phu vẫn cho là, đám người tụ tập Đại Tuyết Sơn đều là những người cự kỳ thông minh, nhưng chỉ là bởi vì như thế, mới chịu cùng bọn họ vui đùa chút trò chơi của kẻ ngu . . . Hắc hắc, Lăng à, nàng ngại đoán thử lần, cho người thông minh cùng kẻ ngu chơi trò chơi của kẻ ngu ai là người thắng, là người thông minh, hay là kẻ ngu đứng nhất?"

      Cái này, là làm khó nàng.

      Mộ Lăng suy nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ý tứ trong lời của Đế Tuấn.

      muốn đặt câu hỏi.

      Thế nhưng lại cười híp mắt nâng bọc quần áo lên, thuận tay còn lấy hành lý mà nàng mang, cột vào người.

      "‘ Con lừa đen ’, tránh sang bên chơi , nơi này có bèo, người xấu cũng ít, ngươi phải tự chăm sóc mình, được rừng Tuyết Phong tìm chúng ta, gọi đoàn người Long Đằng chăm sóc ngươi." Đế Tuấn xem ngựa làm người, ân cần giao phó, cũng quản nó có nghe hiểu hay .

      Ngược lại Thần Câu này rất hiểu ý người mà hí tiếng, cọ xát ở bên cạnh Đế Tuấn, xoay người rời , hướng nó , chính là địa phương Đế Tuấn mới vừa chỉ thị, xem bộ dáng là nghe hiểu.

      Cầm tay mềm của Mộ Lăng , bàn tay Đế Tuấn hoàn toàn bọc lại nàng, lòng bàn tay ấm áp rất nhanh xua tan lạnh lẽo tay nàng.

      "Chúng ta nên lên đường, sớm về sớm, chớ trì hoãn thời gian quá dài, nơi này băng tuyết tràn ngập trắng xóa, phải chỗ tốt để chuyện đương." rất lâu rất lâu có cơ hội âu yếm cùng nương tử, dựa sát vào mặt nạ da mặt Mộ Lăng .

      "Ah? đợi bọn người Tiêu Duy Bạch sao?" Đế Tuấn bố trí nhiều lực lượng thủ vệ mạnh mẽ vây ở ngoài rừng như vậy, nàng còn tưởng rằng thay đổi chủ ý, phải dựa vào đại đội nhân mã tới vây công, kết quả chờ cả ngày, cũng thấy động tĩnh.

      "Đám kia vướng chân vướng tay, mang theo bọn ngược lại thêm gánh nặng, nương tử à, chúng ta là chơi trò chơi của kẻ ngu cùng người thông minh. Yên tâm, có chuyện gì."


      Quyển 4 chương 395: Nam nhân, chính là dùng để dựa vào ( 5 )

      như thế, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.

      Hai người bộ leo lên dọc theo dãy núi, hai canh giờ sau, rốt cuộc tìm được sơn động.

      Đế Tuấn đến gần, cũng vội tiến vào, vuốt chóp mũi, nhìn xung quanh lâu, sau đó chỉ vào cửa động đen nhánh ra lộ ra bên ngoài hỏi Mộ Lăng , "Nương tử, nàng xem chút, nhìn quen mắt ? ?"

      Sơn động vẫn là sơn động, tầng ngoài bị tuyết trắng bao trùm, nguyên bản vốn là dữ tợn cũng hiển ra.

      Mộ Lăng trước đây lui tới rất nhiều lần, chưa bao giờ lưu ý quá nhiều, nghe được Đế Tuấn như thế, cũng nghiêm túc quan sát.

      Đáng tiếc kết cục vẫn giống như cũ, " nhìn ra, có gì đặc biệt."

      "Ah? Chẳng lẽ giống như cái động lần đầu tiên xung đột cùng Huyền Minh sao? Chính là choc cá tử mẫu sống." sợ nàng mau quên nghĩ ra, quơ tay múa chân.

      " giống." Nàng vẫn lắc đầu, "Chố giống nhau duy nhất chính là cả hai đều là huyệt động tự nhiên hình thành trong thân núi, kéo dài vào sâu trong núi, phu quân, có phải chàng nghĩ quá nhiều hay ? ?"

      " ràng cũng rất giống chứ sao." trộm cười gian hồi lâu, cũng giải thích, chắp tay sau lưng di chuyển qua lại ở cửa động, ước chừng sau nửa canh giờ, mới hài lòng thu lại tầm mắt, "Chúng ta vào thôi."

      Mộ Lăng còn ở bên cạnh chờ giải thích, kết quả hơn nửa ngày đổi lấy chính là câu hời hợt như thế, có chút bất mãn nho , "Ta vẫn nhìn ra đặc biệt."

      " có việc gì, vi phu biết là tốt rồi, tương lai nàng hiểu, hắc hắc, là trời cũng giúp ta, người vận đỏ tới, đây tuyệt đối là gặp nạn cũng thành tốt lành, gặp dữ hóa lành, muốn thuận cũng khó khăn." về phía trước mấy bước, lại gần chút, hôn mi tâm của Mộ Lăng cái, ba phần bướng bỉnh ba phần nghiêm túc, "Nương tử, nàng đúng là phúc tinh trong đời ta, chỉ cần có nàng ở đây bên cạnh, ta đều gặp được chuyện tốt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :