Chương 287 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (bảy)
'' nghe thấy, thiếp còn bị thương, có chút phát sốt, bệnh rất nghiêm trọng, cho nên lỗ tai được tốt.'' Tức giận ôm kín đầu, nàng nhếch cái miệng nhắn, lật người để ý .
Lúc này đổi thành nàng tức giận rồi.
Đế Tuấn đáng chết, cư nhiên để cho nàng và cùng chết.
Căn bản muốn bỏ nàng.
Người này có động cơ tốt, xấu.
Cái sao sắc kia, đến địa phủ, chắc cũng cưới nữ quỷ, đợi nàng tìm xuống , tám phần là ôm đám tiểu quỷ rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, nàng liền căm tức muốn đập đầu vào tường.
''Nương tử, sao thế?'' Hai cánh tay săn chắc ôm lấy nàng từ sau, cúi người dán lên tai nàng.
''Chính chàng chết , đừng để ý tới thiếp, dù sao cũng cần thiếp chết, tới tìm thiếp làm cái gì?'' Càng nghĩ càng tức, uất ức tích góp càng nhiều, rất nhanh lên đỉnh đầu, nước mắt nhanh ra thôi.
''Khi nào vi phu qua lời như thế, nương tử nghĩ đồng sanh cộng tử, đó là phúc phận của ta, hiểu lầm!'' Đế Tuấn dở khóc dở cười.
''Ý của chàng là thu hồi lại lời vừa nãy hả?'' Ánh mắt lên án của nàng, như con dao găm vào người .
''Dĩ nhiên, vi phu tới đâu đương nhiên muốn cùng nàng, nàng muốn tách ra, ta bỏ được.''
Chương 288 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (tám)
Thần thái phấn khởi hôn nàng cái, ngay sau đó đặt câu hỏi, ''Lăng , có chuyện, vi phu van cầu ngươi.''
Nếu thu lời về nàng cũng đại lượng tha thứ cho : '' .''
''Ta có thể thể chết, vậy ta còn sống đủ đấy.'' khổ não vuốt mái tóc, cuối cùng làm mái tóc rối bù.
phòng toàn người, mắt lớn trừng mắt chờ đợi.
Mặt trời bò qua từ đỉnh đầu, lại lặng lẽ xuống phương Tây, rất nhanh, trời lại sáng.
Cuối cùng Tiểu Bắc ngoài, với bọn họ: ''Gia muốn gặp các người, tất cả vào .''
Hi Khang bụng ác hỏa, nhảy dựng từ ghế lên, xông lên nhanh hơn mấy người kia.
Đáng tiếc đến cửa, lại bị Tiểu Bắc chặn lại, ''Vương gia, thái tử điện hạ chưa muốn gặp người.''
''Cái gì? Ngươi lại lần nữa.'' muốn chỉ vào lỗ mũi mắng to, bụng đói kêu vang nhiều canh giờ, mà người kia lại còn gạt .
''Chờ chút , có lẽ chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng nên muốn cuối cùng, với mình người.'' Tiểu Bắc thuận miệng qua loa, mang theo đám người kia mất.
Trong nháy mắt chỉ còn có Đại hoàng tử ở trong phòng, nhìn chung quanh, vò đầu bứt tai, suy đoán và đám người kia cái gì.
Có phải đanh muốn giành công lao của .
được, tuyệt đối được.
muốn có phương pháp dự phòng.
Chương 289 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (chín)
Lần đầu tiên nhìn thấy Đế Tuấn, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là kính sợ.
Dung mạo chân thực với độ tuổi, còn khí thô bạo thể che giấu được trán, đều suy toán tính tình của , sinh ra bản năng tôn trọng.
Nhìn thấu ý nghĩ của , đoán được thích của , ràng an vị ở đó, nhưng trước mắt giống như có sương mù dày đặc che mất, làm lòng người bất ổn.
Kế hoạch Hoàng Đường Sơn, đại toàn thắng, chém giết trùm thổ phỉ, cướp đoạt sơn trại, từ đó về sau, huyện Duyên Bình còn hoạn nữa.
Đáng tiếc Thái tử gia vui mừng lắm.
Mặt biểu cảm, mảnh khí tức, cánh tôi mân chặt càng lộ ra tử sát, hắc bạch phân minh, cuối cùng rơi vào mặt Trương Ngọc Nhân.
''Chuyện khắc phục hậu quả, do ngươi toàn quyền phụ trách.''
''Hạ quan tuân lệnh.'' vui mừng, nhưng mặt vẫn duy trì thái độ cung kính cẩn thận, đem hài lòng thu vào trong, đợi lúc có người mới nhậu, ''Tối nay hạ quan phác thảo đưa tin chiến thắng vào kinh, ngày mai đưa cho Điện hạ xem qua.''
Đế Tuấn vẩy tay, '' cần, mấy vị đại nhân châm chước thôi.''
Mỗi khi thấy cảnh quen thuộc, luôn tự làm chủ được liên tưởng tới rất nhiều.....
cần dùng máu huynh đệ để làm lợi thế, lại càng muốn vì vậy mà làm cho bọn họ lo lắng ở kia.
Con ngươi của Trương Ngọc Nhân đảo vòng, ngầm hiểu.
Về phần suy nghĩ cái gì, có lẽ trong lòng mới .
phòng toàn người ra ngoài, Tiểu Bắc chần chừ nửa ngày, muốn lại thôi.
''Có chuyện gì sao?'' Mắt lạnh quét qua.
Chương 290 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (mười)
''Đại hoàng tử cãi lộn bên ngoài, muốn gặp người.'' và mấy thị vệ cản lại, nhưng bị mắng đến xối đầu.
Hi Khang hạ quyết tâm nhất định nhìn thấy thái tử, vừa bắt đầu còn khách khí với đầy tớ, vào lúc này quá lâu, rất căm tức, phân tôn ti, càng lúc càng khó nghe.
Nhếch lông mày lên, nghiêng đầu thấy Tiểu Nam bưng ly trà sâm vào phòng, vì vậy ngăn lại: ''Phu nhân tỉnh chưa?''
thừa dịp nàng ngủ nên chạy ra ngoài làm việc, vội vàng đuổi quan viên địa phương , chính là sợ sau khi nàng tỉnh dậy, có cách nào bồi ở bên cạnh.
''Gia, phu nhân tỉnh.'' Tiểu Nam cúi người.
'' vào xem chút.'' Tâm tư lâng lâng, vừa chuyện vừa vào bên trong, bước chân cực nhanh, hấp tấp chui vào.
''Gia, Đại hoàng tử sao?'' Tiểu Bắc nhắc nhở, sắp ngăn được, dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, kim chi ngọc diệp, có cách ngăn lại quá lâu.
'' rảnh, thấy.'' Bay ra mấy chữ, trực tiếp phủ định.
Tiểu Bắc sờ chóp mũi, nghiêng đầu ra ngoài, quyết định , truyền đạt y nguyên.
Có lẽ chỉ có thái độ này của gia, mới cực kì đơn giản, gọn gàng dứt khoát, cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Ở trong kinh, Đại hoàng tử được chào đón, ở ngoài cũng vậy.
Đế Tuấn thấy liền nhớ lại huynh đệ Tiêu gia, tuy có quan hệ quá lớn với ta, nhưng muốn nhảm nhiều.
Trong kinh thành nhận được tin chiến thắng là sau nửa tháng.
Bãi triều, Linh Đế hào hứng cầm tin chiến thắng đến cung Tề Phượng.
Chương 291 : Sóng gió Kinh Thành ()
Tiêu hoàng hậu ngồi thuê bộ cẩm tú giang sơn, kiên trì suốt hai năm, có thời gian rảnh, sợi chỉ cây kim, thêu từ từ, vẻ mặt thản nhiên.
Mỗi lần Linh Đế nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của bà, cũng thấy an ổn trong lòng.
Mạn Nhi của ông, mấy chục năm như ngày, ở bên cạnh mình, kiêu ngạo nóng nảy, tranh giành với hậu cung.
Lúc ông cần bà luôn đứng bên quen thuộc đợi ông, cho ông trợ giúp lớn nhất, mà cũng ỷ sủng mà kiêu, tiến lùi thỏa đáng.
Bà còn cho ông đứa con ưu tú.
Đế Tuấn, thừa kế tất cả tinh hoa của ông và bà, giỏi mưu lược, hiểu nhẫn, biết tiến lùi, chỉ là lớn lên trong chùa, có chút hờ hững với quyền thế địa vị, có cơ hội chạy ra ngoài, thỉnh thoảng còn nghịch lại ông.
Chỉ là, cái này trong mắt ông tính là khuyết điểm.
''Hoàng thượng, sắc khí người hôm nay tốt, mặt mày hồng hào, có tin tức tốt muốn chia sẻ cùng thiếp sao?'' Làm vợ chồng mấy chục năm, bà nhìn cái là có thể nhìn thấu được tâm tình của ông, nhất là vào giờ này, lòng ông như lửa đốt chạy tới cung Tề Phượng, cười ngậm được miệng, nhất định có chuyện tốt.
Là tin tức của Cửu nhi sao?
Bà mong chờ ông công bố đáp án.
Chướng 292: Sóng Gió Ở Kinh Thành 2
“Mạn Nhi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng, sinh cho ta đứa con trai tốt như vậy.” Ông như lão ngoan đồng ôm lấy Hoàng hậu, xoay người tại chỗ, hắng giọng cười to: “Nàng biết ? làm được rồi, làm được rồi. Cục u ác tính Hoàng Đường Sơn kia, bình định trong đêm, bảy trùm thổ phỉ, chết sáu bắt , từ đó về sau, huyện Duyên Bình an bình, hàng đêm trẫm cũng cần phải phiền lòng về việc thổ phỉ cường đạo nhiễu dân.”
Đầu Tiêu hoàng hậu choáng váng, lại nghe sót chữ lời vào trong tai, “Bệ hạ, ngài vui mừng, nô tì biết, nhưng, mà người ta đau đầu quá.”
Ôm lấy cổ Linh Đế, mặt của bà cơ hồ như dán chặt vào ông, chòm râu mặt như gai chọc vào bà làm bà có chút đau, còn những cái văn lộ đại biểu cho năm tháng, cũng tuyên cáo ông còn trẻ tuổi.
Thoáng cái, nhiều năm trôi qua rồi.
Bà và đứa bé của ông lớn lên, hơn nữa trở thành kiêu ngạo duy nhất trong tâm ông ta, vậy có phải đại biểu cho năm tháng hay , ra bà cũng chưa tính là rất thất bại đấy.
Rốt cuộc ông cam lòng buông bà xuống, nhưng vẫn nắm chặt tay của hoàng hậu, chịu buông. “Quan lại của huyện Duyên Bình khen Cửu nhi dứt miệng, Mạn Nhi, trẫm chợt thay đổi chút ý tưởng.”
“Ngài .” Duy trì mỉm cười, bà hết sức chăm chú nhìn ông, ánh mắt sùng bái mấy chục năm như ngày, chưa bao giờ thay đổi khiến Linh Đế rất hưởng thụ.
Cầm lấy bàn tay bé mềm mại như cũ, hôn khẽ cái vào môi, “Trẫm quyết định cho Cửu Nhi chút tự do, để cho được lựa chọn, nàng đúng, con của chúng ta giống với người khác. thể dùng phương pháp nuôi dạy hạng người bình thường mà đối đãi… Hừ, huyện Duyên Bình là đất phong của Đại Hi Khang, thua thiệt vẫn là con trai thứ nhất của trẫm, cư nhiên mặc cho Hoàng Đường Sơn làm bậy nhiều năm như vậy mà nghĩ ra chút biện pháp đối phó, bó tay hết cách nhìn dân chúng chịu khổ.”
Last edited by a moderator: 1/10/15