1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói - Độ Hàn X (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 277 : dùng thân của ta đổi lấy tâm của ngươi (bảy)

      ''Sư phụ của Lăng là chủ của Đại Tuyết Sơn, nàng mới phải là người đợi Lăng quay về, giữa các ngươi, coi như đao ngăn chặn của ta, cũng nhất định có cái kết cục tốt đẹp, quý trọng mấy ngày cuối cùng này.''

      Nhuyễn kiếm của Đế Tuấn trực tiếp vung mặt làm đáp lời :''Tới mấy người, gia giết mấy người, vô cùng hoan nghênh.''

      ''Rất khí phách'' Khen tiếng, cả người Huyền Minh biến mất trong thể khí có lẫn mùi lưu hoàng, thấy tung tích.

      Đế Tuấn theo sát phía sau, đến bên vách núi, chỉ có thể nhìn bóng lưng bóp cổ tay dứt tiêu tán trong sương chiều.

      Mộ Lăng vẫn ở trong sơn động, thân chịu trọng thương hôn mê, đó là hình người nhớ duy nhất, Đế Tuấn cách nào buông tha , đuổi theo Huyền Minh báo thù.

      ''Gia ở Kinh Thành chờ ngươi, nếu như ngươi tới, chúng ta gặp nhau ở Đại Tuyết Sơn.'' hô to xen lẫn tiếng gió lạnh thổi, truyền ra xa, Huyền Minh nhất định có thể nge được, nhưng lại có hồi truyền đến.

      Chuyện xưa Trung Nguyên, chấm dứt.

      Nếu Đế Tuấn dám lên Địa Tuyết Sơn, nhất định hoan nghênh người đường hẻm.

      Hoàng Đường Sơn, trong đêm, trở thành lịch sử từng tồn tại.

      Các quan quân xông lên núi, san bằng trại, bắt ít đạo tặc kip trốn thoát, lại phái người ở lại giữ, tránh cho tro tàn lại cháy, lúc này mới khua chiêng gõ trống trở về huyện Duyên Bình.

      Đại hoàng tử Hi Khang cũng còn cách nào khác là cố làm siêu nhiên ( xuất chúng), lần đầu mang quân, liền lập được chiến công như thế, u ác tính của Hoàng Đường Sơn, bảy tên trùm thổ phỉ chết được sáu bắt sống , diệt trừ tận gốc mầm họa lớn của mấy đời mọi người giải quyết được, vả lại nhân số thương vong nhất.

      thanh chúc mừng, bên tai dứt, từ ngữ thổi phồng, nghiêng trời lệch đất.

      Lễ Chúc Mừng lập tức cử hành.

      Đại hoàng tử ngồi ở vị trí đầu vị, tay cầm rượi ngon, vẻ mặt tươi cười, còn có chút tâm thần hoảng hốt khống chế được.


      Chương 278 : dùng thân của ta đổi lấy tâm của ngươi (tám)

      Chờ tin chiến thắng về đến Kinh Thành, phụ hoàng nhìn thấy nhi tử muốn gặp mặt, lập được công lao mà bất luận kẻ nào cũng hoàn thành được, nhất định kinh ngạc ra lời.

      Hi Khang bị phong tước vị có phẩm chất thấp nhất, dường như chính là bị đầy đến huyện Duyên Binh tự sinh tự diệt, tức giận buồn bực đè nén vô vọng của , có ai có thể hiểu.

      Mẫu thân cũng chỉ là cung nữ nho , tình cờ do tuổi trẻ phóng đãng của Đế vương nhìn trúng, may mắn có được phúc phận này.

      đêm giao hợp, tồn tại của .

      Tuy là trưởng tử, nhưng với hữu của , Linh Đế cũng đặc biệt vui.

      Từng bước an bài đường cuộc sống cho , có thể cho , đều cho rồi, nhiều thứ hơn nữa, cầu xin cũng vô dụng.

      Chúc thọ hai mươi sáu tuổi của Hi Khang qua , liền bị đưa đến chỗ xa Kinh Thành, ý chỉ cầm trong tay, lãnh khốc mà quyết tuyệt, cuộc đời này chiếu, phải hồi kinh, được rời Duyên Bình.

      Nơi này là đất phong của , đồng thời cũng là lồng giam của , cuộc sống cẩm y ngọc thực, lại chút tự do.

      Tù hạn ít nhất cũng có hạn thi hành án, mà đường đường là hoàng tử Thiên gia, lại vĩnh viễn cũng có ngày nổi danh.

      Hi Khang lại uống li rượi nữa, mắt say lờ đờ.

      Có công lao của cuộc chiến Hoàng Đường Sơn, lại phái người áp giải Tiêu Duy Bạch vào kinh, phụ hoàng thấy được, có lẽ nhớ đến điểm tốt của , đến lúc đó, trở về Kinh Thành, tuyệt đối chỉ là mộng đẹp nửa đêm.

      ''Trương Ngọc Nhân, nay phải đưa chiến báo cho hoàng thượng, sách đãviết tốt chưa?'' Cho dù say, Đại hoàng tử cũng quên mất chuyện cực kì trọng yếu này, trong bữa yến tiệc ngày hôm nay, là lần thứ tư mở miệng để hỏi rồi.

      Quan nhân huyện Duyên Bình cung kính ôm quyền, ''Vương gia, chiến báo còn phác thảo, phải đợi người bên dưới kiểm duyệt xong, Bổn quan mới bắt tay vào viết.''

      ''Nên viết như thế nào, trong lòng ngươi có mẫu rồi?'' tiện , nhưng thỉnh thoảng Hi Khang lại ám hiệu lần, chỉ sợ sau khi chiếm hết tiên cơ, ngược lại bị thủ hạ lừa gạt.
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 279 : dùng thân của ta đổi lấy tâm của ngươi (chín)

      Trương Ngọc Nhân cười khổ gật đầu, :''Hạ quan hiểu.''

      Ông là lão nhân quan trường, lăn lộn đến bây giờ thành tinh, đừng xem cách Hoàng đế núi cao nước sâu, nhưng vô vùng hiểu quy tắc ngầm núp bên trong thánh chỉ.

      Linh Đế hạ chỉ trừ phiến loạn, đó là mệnh lệnh cho Thái tử gia.

      cách khác, ý ban đầu của mệnh lệnh này ra là vì cân nhắc điện hạ, tích lũy chiến công, vì tương lai lên ngôi mà chuẩn bị.

      Nhưng nghĩ đến người tính bằng trời tính, vẫn chưa tìm được thái tử, ngược lại để cho Đại hoàng tử vượt lên trước chiếm hết tiện nghi.

      Thổ phỉ nổi loạn của Hoàng Đường Sơn, biết xảy ra biến cố gì, bảy vị chủ nợ vạm vỡ chết mất sáu người, còn dư lại người cũng trở nên si ngốc ngơ ngác, cả thành cuộn thành đống, giống như bị dọa ngốc vậy.

      Quan quân lần bắt được toàn trại, thuận lợi khiến người ta dám tin.

      Nếu chiến báo dựa theo ý tưởng của Hi Khang, đưa cho Linh Đế, vậy tuyệt đối có thể được xưng tụng là vỗ mông ngựa đến đùi ngựa.

      Hoàng đế vui mừng, còn tức giận lớn.

      Ông tỉ mỉ an bài tất cả, đến huyện Duyên Bình liền thay đổi hoàn toàn mùi vị, Đại hoàng tử thay mận đổi đào, nhận lấy công lao vốn nên nhận lấy.

      Hoàng đế là nên thưởng? Hay là thưởng?

      Như Hi Khang mong muốn, đón về Kinh Thành?

      Đại khái chỉ là ý tưởng của người như Đại hoàng tử.

      Nếu hoàng đế nhớ nhung đến đứa con trai này, ban đầu cũng đuổi đến chỗ xa xôi.

      Lần trở về lúc này chỉ là mặt dày mày dạn, tương lai còn có thể tìm lí do cá nhân mà đuổi .

      lập thái tử, quân chủ minh làm thêm mấy người đối thủ yên nữa, tránh cho cuối cùng cẩn thận biến thành cạnh tranh ác tính, huynh đệ tương tàn, hoàn toàn khoog có thân tình.

      Nhưng Trương Ngọc Nhân cũng giống như vậy, có cách nào cự tuyệt cầu của Đại hoàng tử.

      Dù sao huyện Duyên Bình cũng là nền tảng của ông ta, mình chỉ là quan lại nho , nào dám đắc tội vương gia kim chi ngọc diệp.
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 280 : dùng thân của ta đổi lấy tâm của ngươi (mười)

      Hi Khang đối phó với người khác được, trừng trị ông cũng tính là dư dả.

      ''Người phái tìm tung tích thái tử có tin chưa?'' Để ly rượu xuống, Đại hoàng tử ngồi thẳng người, giống như lơ đãng :''Nhưng tử thi này cũng nên phái người phân biệt chút, tẹo nữa lấy khốc hình thẩm vấn, cần phải tìm được vị trí của thái tử, sống thấy người, còn chết rồi, cũng phải tìm thấy thi thể.''

      Lời này, vô cùng trực tiếp, thậm chí mấy vị quan viên bên dưới cũng ngẩng đầu cùng nhau, kinh ngạc nhìn Hi Khang.

      Làm sao dám mong thái tử chết?

      Nước Mạc Thương ai mà biết, Linh Đế coi thái tử như mệnh, càng ngày càng sủng ái.

      Nếu xảy ra chuyện may ở huyện Duyên Bình, bệ hạ nhất định chém đầu tất cả chỗ này.

      Trương Ngọc Nhân hừ hừ ha ha, cười làm lành mời rượu, sửng sốt dám nhận mệnh.

      thầm thề, trở về được nhất định thắp hương cho phật tổ, cầu xin lão nhân gia phù hộ Điện hạ bình an vô , ngoài ra, ngàn vạn lần đừng đáp ứng tâm tư của Hi Khang, hao tổn ở huyện Duyên Bình.

      Mọi người trao đổi ánh mắt cùng nhau, bữa tiệc nhốn nha nhốn nháo cũng an tĩnh rất nhiều.

      Bỗng nhiên có người chú ý tới người xuất ở cửa, thị vệ hầu hạ mặc lam hồng, phẩm chất cực cao, cầm bài trong tay, cất cao giọng :''Phụng mệnh thái tử, Đại hoàng tử Hi Khang và quan huyện Duyên Bình lập tức đến khách điếm bái kiến thái tử, ngoài ra, toàn bộ thủ phỉ của Hoàng Đường Sơn do đội thị vê tiếp quản, trùm thổ phỉ Tiêu Duy Bạch với sáu thi thể đầu, lập tức giao tới đây.''

      Trương Ngọc Nhân mắt tinh, lập tức nhận ra người này chính là nhị phẩm Ngự Tiền Đái Đao Thị Vệ Tiểu Bắc bí mật đưa mật thư của thái tử vào ngày đó, trong lòng buông lỏng, vội vàng dẫn đầu tới :''Hạ quan tuân mệnh, lập tức lên đường tiến về khách điếm, xin thị vệ Tiểu Bắc dẫn đường.''

      Phần lớn quan huyện Duyên Bình là bộ hạ cũ của ông ta, bình thường làm việc, cũng đều xem ánh mắt của Trương Ngọc Nhân, ông ta đứng lên như vậy, mười người đến chín người theo, cười theo ôm quyền, thẳng.=
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 281 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi ()

      Sắc mặt tức giận của Hi Khang lần lượt thay đổi từ xanh thành hồng, tay run rẩy mất tự nhiên, rượu trong chén cũng bị bắn ra, ''Thái tử điện hạ rất thủ đoạn, đánh hạ sáu trại Hoàng Đường Sơn, bắt sống trùm thổ phỉ Tiêu Duy Bạch, chém giết sáu thổ phỉ còn lại, ràng đều là Bổn vương biết cách chỉ huy, lập hạ chiến công, lúc đánh giặc xuất , đến lúc phân công lao, lại khách khí độc chiếm?''

      Tiểu Bắc mắt lạnh nhìn , ôm quyền cất cao giọng , ''Thuộc hạ chỉ truyền lệnh của Thái tử, lòng Vương gia có bất bình, có thể hỏi trước mặt điện hạ... Chỉ là Tiểu Bắc là thị vệ cận thân của thái tử, dám có hành vi trái lệnh chủ tử, nhất định phải mang Tiêu Duy Bạch , và sáu cỗ thi thể, cũng khiêng giống nhau.''

      ''Tất nhiên Bổn vương muốn hỏi, thái tử sao, có nhiều người nhìn như vậy, ta tin dám chém giết.'' Hi Khang đứng lên, phất tay áo rời , có biện pháp trơ mắt nhìn con vịt bị đun sôi rồi lại chạy bay trước mắt.

      Trương Ngọc Nhân bọn họ xa rồi, Hi Khang nhanh chân đuổi theo, khi ngang qua Tiểu Bắc, trừng mắt ngoan độc với cái, nét mặt kia, giống như muốn ăn thịt người.

      ''Người tới, nhanh đại lao, mời người thái tử muốn ra, nên làm như thế nào, trong lòng các ngươi đều .'' Ánh mắt của , cũng chỉ có chủ tử, trừ cái đó ra mặc kệ là ai, nửa điểm cũng để trong lòng.

      Mộ Lăng còn ngủ, rửa sạch vết thương, đắp dược Kim Sang lên, lại băng bó lần nữa.

      Tiểu Nam chạy trước chạy sau để chăm sóc, chỉ sợ nương nương phát sốt sau nửa đêm, bệnh tình chuyển xấu.

      Đế Tuấn ngồi đối diện nàng, uống mấy ly trà, có tư vị gì ở trong miệng, còn gọi người mang mấy vò rượu, để xuống.

      Cao lương mỹ vị, gần ngay trước mắt, ngay cả đũa cũng chạm, rót rượu hết hớp này đến hớp khác vào mồm.

      Tiểu Nam biết trong lòng thoải mái, căn bản cũng dám lại gần để trải nghiệm khổ đau...
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 282 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (hai)

      may bên cạnh Mộ Lăng phải có người chăm sóc, nàng cũng ngại phụ cận cả đêm ở bên cạnh, dựa vào cho chở của nữ chủ tử hôn mê, tránh cho việc cẩn thận liền bị quét .

      Tiểu Bắc rất nhanh trở lại phục mệnh, mang đến người duy nhất còn sống sót trong sáu huynh đệ Tiêu gia.

      Mười mấy canh giờ Tiêu Duy Bạch vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng, lộn xộn bát nháo, tóc cũng lộn xộn, nhãn hồ ly thần thái phấn khởi cũng bị tháo xuống, ánh mắt mờ mịt, hỗn độn sáng rỡ.

      gặp lại được Đế Tuấn, tiếng phù ngã quỵ, lại dám thân thiết gọi là lão đại như quá khứ, rất cung kính dập đầu sáu cái, ''Điện hạ, ta bảo vệ tốt được sáu huynh đệ, người giết ta .''

      ''Giết chết ngươi rồi, là có thể khiến mấy người kia sống lại sao?'' Đế Tuấn lạnh lùng hỏi ngược lại, dùng chân đá vào vò rượu vẫn chưa mở giấy ra, ý bảo mở ra, ''Bồi lão đại ta ly rượu, đưa các vị huynh đệ lên đường.''

      Tiêu Duy Bạch giống như đứa bé bất lực, cọ mắt bằng tay áo bẩn, dùng sức dụi dụi, mới bức tất cả chua xót về trong cơ thể, nhưng thanh nghẹn ngào kia, lại thể khôi phục sắc thường ngày, ''Tiêu Duy Bạch rất xin lỗi các vị huynh đệ, ngày đó bảy huynh đệ kết bái, từng lập lời thề, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hôm nay sáu huynh đệ ra , làm đại ca dám sống, uống ly rượu này, tạm biệt điện hạ, ta tự mình chuộc tội.''

      ''Thứ hèn nhát.'' Đế Tuấn khuyên người, sau khi mắng ra ba chữ, cũng nhìn , liền uống nửa vò rượu mạnh, mới :''Ngươi muốn chết như nào, liền chết nhanh chóng, ta quay đầu bắt kẻ thù hại chết các huynh đệ, cũng ân hận thay ngươi.'' Mất bộ dáng say rượu, giống như sợ chưa ngeh thấy, lại giải thích câu, ''Ngươi tự sát, là thứ hèn nhát, nhưng oán ai được.''

      Chương 283 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (ba)

      Cho dù ý chí trong tâm chết, Tiêu Duy Bạch đánh mất mặt mày ảm đạm giống như tưới máu gà, hai con ngươi đầy tia máu, giống như dã thú muốn ăn thịt người, ''Lão đại, ngươi biết hung thủ là ai?''

      Đế Tuấn nhìn cái, '' phải ngươi muốn chết sao? chết , chuyện nhân gian, thuộc quyền quản lí của ngươi, khi đến bên huynh đệ nhớ chuyển lời, lão đại liên lụy tới bọn họ, cuộc đời này có cách nào khác, đời sau lại làm huynh đệ tốt, nhất định trả lại.''

      '' , ta chết, ta muốn theo lão đại, báo thù cho các huynh đệ.'' khụt khịt cái mũi, đầu được sáng ngời, đến cuối cùng, cũng chỉ có ôm lấy đầu, hán tử cao bảy thước, cuộn thành đoàn.

      thanh hì hục hì hục truyền tới, giống như khóc, lại giống như phải.

      có ai cười .

      Trong lòng đau, nặng hơn so với ai khác.

      Có đôi khi, người bị chết phải thảm nhất.

      Những chuyện vặt tiếp diễn, tâm lại cũng vùi theo vào hoàng thổ ( đất vàng), hóa thành bụi bặm, coi như ngày sau có thể hô hấp, cũng vĩnh viễn mang theo khó hòa hợp của người bị thương tâm, mới cần khảo nghiệm chân chính.

      Đế Tuấn tiếp tục uống rượu, Tiểu Nam tiếp tục chăm sóc phu nhân, Tiểu Bắc giữ cửa, làm theo điều mình cho là đúng.

      Giống như có ai chú ý tới luống cuống của Tiêu Duy Bạch.

      Khóc , nước mắt cũng chảy xuống.

      Tháo gánh nặng xuống, sải bước về phía trước, ngày kia, té ngã ở chỗ nào, lại bò dậy từ chỗ đó.

      Khánh điếm nho , bởi vì nhân vật to lớn, mà trở nên cực kì náo nhiệt.

      Hi Khang và đám người Trương Ngọc Nhân, chỉ có thể chờ ở phòng ngoài.

      Thị vị lưng hùm vai gấu từ Kinh Thành đến, uy phong lẫm liệt, canh giữ ở cửa ra vào, cho ai bất cứ cơ hội nào lẳng lặng vào.

      Phần lớn Đại hoàng tử được sủng ái, đến huyện Duyên Bình, tình thế vẫn như cũ.
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    6. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 284 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (bốn)

      Mấy lần ỷ vào thân phận cành vàng lá ngọc của mình định xông vào trong, nhưng bị người chặn lại, tóm lại chính là, thái tử mời, ai cũng đừng hòng vào, tất cả đều phải ngoan ngoãn chờ đợi.

      Quá trưa, Mộ Lăng tỉnh lại, phát mình bị quấn trong chăn bông, vết thương còn đau, hiển nhiên qua xử lí nên cũng lo ngại.

      ''Phu quân.'' Giọng thô, đau rát, chống nạnh ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

      nhìn thấy , lòng nàng bất ổn yên.

      cũng làm cho nàng thất vọng.

      thanh vừa dứt, nồng nặc mùi rượu chạy tới, dìu nàng nằm xuống, ''Nương tử đừng động, vết thương chưa khép, để lại sẹo đẹp.''

      ''Chàng sao chứ.'' Nàng nhìn , muốn nhìn vết thương chị che giấu dưới lớp áo chỉnh tề.

      thở dài hơi, ngồi xuống bên giường, thương xót ai oán, ''Lăng , bát tự vi phu được tốt, nghĩ lại, sau khi chúng ta thành thân, nàng vẫn chịu khổ, vết thương chồng chất vết thương, làm ta đau lòng chết được.''

      ''Cái này và bát tự của chàng có liên quan sao, trách chàng được.'' Nàng mới là đầu sao chổi, có quan hệ với Đại Tuyết Sơn, liên lụy vô số lần.

      Nàng còn chưa kịp xin lỗi, lại trước nàng rồi.

      ''Nương tử, có thể đồng ý thỉnh cầu của vi phu ?'' hôn gò má nàng, râu mới dài ra, đâm vào vừa nhột vừa đau.

      Nếu phải cả người khó chịu, nàng đúng là muốn cười ra tiếng, ''Chàng , thiếp nghe.''

      Chương 285 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (năm)

      ''Van cầu nàng, cầu xin nàng, từ hôm nay trở , đừng để bị thương nữa.'' vùi mặt trong cổ nàng, buồn bực và khổ sở, ''Ta thích nàng thoi thóp nhúc nhích nằm ở chỗ, muốn có vết thương da thịt hoàn mỹ kia, lại càng muốn nàng bị chảy máu, nó khiến ta thấy rất thất bại, vì bảo vệ nương tử chu toàn.''

      thần kỳ.

      Nhưng nghĩ như vậy, chỉ lời trong lòng mà thôi.

      ''Nàng là nương tử của ta, ta nên bảo vệ nàng, vi phu tăng công lực cho nàng, phải trông mong nàng đánh giết, chỉ là thỉnh thoảng có lúc vi phu để tâm đến nàng được, nàng có thể tự vệ tuyệt đối, bị khi dễ.'' đến đây, đặc biệt khó chịu, ''Nhưng còn nàng, lại tự tổn thương mình, chúng ta qua, nàng quên rồi!''


      Hỏng bét!

      Bắt đầu thanh toán nợ cũ rồi.

      Nàng có cách nào tránh, cũng đặt biệt thức thời, trực tiếp nhận, ''Lần sau như vậy nữa, lần này là , chàng phải tin thiếp...Ai u, chàng là cẩu sao, lại cắn người, người ta là bệnh nhân.''

      Thương thế của nàng còn chưa khỏi mà.

      Chương 286 : thứ đồ vật quý giá nhất của nữ nhân, có rồi (sáu)

      ''Vi phu cắn nàng nhiều lần, nàng đều đồng ý, chuyện ập lên đầu, nàng liền ném sau ót.'' Mặt tố cáo, năng hùng hồn, ''Lúc nàng ngủ, ta liền mực phân tích, rốt cuộc tại sao chứ? Nàng chính là nhớ được lời của phu quân nàng đây? Cuối cùng kết luận chính là....''

      nhe răng, mắt lộ hung qang, ''Nhất định là lưu lại ấn tượng chưa được sâu, cho nên nàng đảo mắt liền quên, càng ngày càng quá đáng.''

      Ngụ ý, đương nhiên phải để ấn tượng sâu sắc mới được.

      ''Lần này cũng ngoài ý muốn, lúc chàng ở dưới đáy nước, người ta chờ lâu, có máu mặt nước, thiếp còn tưởng rằng....'' Nàng rơi nước mắt, giờ phút này hồi tưởng lại có chút run sợ, '' phải thiếp tự tàn, là muốn liều mạng với Huyền Minh, chàng may, đánh lại , thiếp phải kéo cùng chết, sau đó tìm chàng, xuống dưới, chúng ta vẫn là vợ chồng, vĩnh viễn xa rời.''

      ''Nương tử....'' đau lòng, nhìn nàng lâu.

      Sau đó hiểu được nghiêm túc trong mắt nàng.

      ''Nha đầu ngốc.'' cúi xuống hôn môi nàng, có chút thô lỗ, có chút dã man, nếu phải vì thân thể của nàng bị suy yếu, nhất định tìm được phương thức 'thỏa mãn' để dập tắc được tâm tình khác thường này.

      Hồi lâu, hai người mới tách ra.

      ''Người này có phân tâm, cũng đủ với vi phu rồi, sống chết có nhau mặc dù tốt đẹp nhưng ta muốn nàng chịu khổ, Lăng ngoan, nàng phải sống khỏe, mặc kệ xảy ra chuyện gì, phải sống kiên cường, biết chưa?''
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :