Chương 248 : phu quân là hắc lang (tám)
Thân là Linh Đế trường tử, cuối cùng lại rơi vào cái huyện thành nho , phải nhận được chiếu được hồi kinh.
Xưa nay Đại hoàng tử thích nhắc tới thái tử điện hạ, ngay cả buổi lễ sắc phong thái tử, quan viên huyện Duyên Bình chuẩn bị quà tặng cũng phải lặng lẽ tặng, nếu cẩn thận bị Đại hoàng tử biết được, tất nhiên là trừng phạt.
Trong lòng thoải mái, mọi người nhìn trong mắt.
Bình thường phải thêm chút kiêng kị, cũng liền qua .
Nhưng lần này bản thân thái tử tới.
Tranh giành của huynh đệ, khó tránh khỏi lan đến quan viên vô tội.
Đến lúc đó, đứng bên ai đều khó lấy lòng.
là thiên tử tương lai.
người khác là phiên vương chiếm cứ địa phương.
Đơn giản gọi là cuộc chiến của cường long và địa cầu xà.
Lấy nhãn lực của mọi người, đúng là nhìn ra bên nào có ưu thế.
Trong khoảng thời gian ngắn tìm được hành tung của thái tử, hành động trừ phiến loạn lại oanh liệt tiến hành.
Đại hoàng tử Tử Hi Khang biển nhiệt tình ngoài dự đoán.
Xuất người, xuất lực, bày mưu tính kế, chạy trước chạy sau, phối hợp mật thiết.
Nội trong mười mấy ngày tụ tập được đội quân nhân được trang bị hoàn mỹ, mang theo vật liệu lớn, hùng dũng tới dưới chân núi, đánh trống hô hào.
Trải qua nghiên cứu cẩn thận, bọn họ quyết định là lực lượng phòng giữ mạnh nhất.
Thất bại lâu dài, tính khinh thường bị quần chúng dẫm dưới chân, quân nhân cần cuộc thắng lợi lấy tinh thần.
bộ áp giáp màu bạc của Hi Khang, hoa văn tổ hợp ra địa đồ hoa lệ, tướng mạo tầm thường, khí khái hùng hừng hực, quá ba mươi lăm tuổi, đuổi lui cái non nớt, mới vừa ra nam tử thành thục cơ trí trầm ổn.
tìm được tung tích thái tử, đương nhiên thay mặt chỉ huy.
Chương 249 : phu quân là hắc lang (chín)
Buổi trưa canh ba, hoàng đạo giờ lành.
Chính là thuật sĩ tắm rửa thay quần áo tính toán ba ngày ba đếm mới bói qua quẻ thắng lợi.
Hi Khang chậm rãi giơ tay lên, trọng lực vung xuống.
Đây là mệnh lệnh thứ nhất hạ xuống của người chỉ huy tạm thời.
Tiến công.
Ngay tại lúc đó, trong cơ quan thứ sáu đối diện trước mặt trại Quảng Thủy, Đế Tuấn và bảy vị trại chủ , dáo dác nhìn nhau, tinh kì phấp phới.
''Lão đại, người đúng là thần, quân nhân đúng là hướng về phía đị bàn của lão tứ.'' Trại Đông Lưu của lão tam ở tại trung gian mấy tòa núi, tạm thời có gì nguy hiểm, thời điểm khi người khác bận rộn vì công việc, còn nhàn rỗi, an bài xong tuần thú, mình lại kiếm cớ nương nhờ bên cạnh Đế Tuấn, bám sát.
Tiêu Duy Bạch trấn thủ chủ phong, trừ phi trạm kiểm soát rách hết, mới đến phiên ra tay, cho nên cũng rảnh rỗi, bên cạnh Đế Tuấn xem náo nhiệt, ''Tiếng vang lần này rất lớn, sau vòng công kích, ba vòng mưa tên, hắc hắc, sau đó phái người thu thập trở lại, lần này đủ lên trận.''
Đế Tuấn lười biếng ôm đầu cười, tập trung tư tưởng tĩnh tâm suy nghĩ chút, chợt há to mồm ngáp cái.
''Phu quân, thế nào?'' Lăng hiểu binh pháp, xem coi náo nhiệt, có hiểu bày binh bố trận.
'' có gì vui, xem bộ dáng Hi Khang lĩnh quân, lấy cái tính tình rất thích lĩnh công, quyết chịu buông bỏ cơ hội lập công, chiếm đoạt soái vị, cho Trương Ngọc Nhân cơ hội xuất tay.'' Khí thế vẫn phải có, đáng tiếc phần lớn là hoa giá tử, người trong nghề nhìn cái, lập tức cười đến rụng răng.
Tác chiến ở vùng núi, lại còn đem bình nguyên ra đối chọi, thế nào lại trực tiếp phái kỵ binh xông lên, như vậy còn chết nhanh hơn chút.
Còn chưa xem kẻ địch ở chỗ nào, liền hướng người trong sơn trại bắn tên.
Last edited by a moderator: 1/10/15